Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Teen Làm Dâu Nhà Ma full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.
Du Phương ngước nhìn những cành cây đung đưa trong gió, giọng thì thầm:
-Chuyện xảy ra cũng mấy năm rồi, người đó giờ đã bỏ chị đi rất xa, rất xa…
-Tại sao? 2 người không hợp à?
Du Phương nhìn Yến Phi. Đó là lần đầu tiên Yến Phi thấy ánh mắt cô chị hay đùa này lại buồn da diết như vậy, buồn đến mức khiến lòng người khác nhói đau. Rồi có vẻ như trong đáy mắt thăm thẳm đó có chút nước…
-Có lẽ thế. Cả 2 không hợp nhau và… còn vì nhiều lý do nữa!
Yến Phi nghiêng đầu: -Nhiều lý do?
Yến Phi vào nhà mà lòng cứ nghĩ về chuyện của Du Phương, nó tò mò lắm muốn biết sự thật như thế nào.
-Có thể 1 lúc nào đó chị ấy sẽ kể cho mình nghe!- con bé tự nhủ thế.
Yến Phi đi ngang qua phòng khách thì thấy Du Thanh đang ngồi xoay lưng.
-Ủa, bé Thanh làm gì thế nhỉ… hay là hù nó xem!
Yến Phi cười gian, con bé toan bước vào phòng thì đột nhiên khự lại trong thoáng chốc nó đứng đờ người, mắt mở to trừng trừng, miệng thì há hốc. Trước mặt Yến Phi, 1 quyển sách dày đang… bay lơ lửng trên cao!!!
-Quyển sách… đang… bay hả… trời!? Chuyện … chuyện… gì… v… vậy?
Yến Phi lắp bắp những từ trong miệng, nó không tin vào những gì vừa thấy. Nghĩ rằng mình đang hoa mắt nên con bé nhắm mắt lại rồi lại mở ra nhưng sự thật thì quyển sách vẫn còn đang treo “lủng lẳng” trong không trung.
Bỗng, tiếng Du Thiên vang lên:
-Chị Tiểu Thanh, em mang sách xuống cho chị này!
Ngay lập tức Yến Phi núp vào sau cánh cửa phòng…
Yến Phi nghe tiếng Du Thanh cất lên đầy bực bội:
-AThiên, sao lại dùng phép trong nhà, mẹ đã cấm là không được dùng mà?
Tiếp đến là giọng Du Thiên đáp:
-Mẹ đi vắng rồi, không sao đâu. Mấy ngày không dùng phép em buồn quá!
-Nhưng lỡ… chị Yến Phi thấy sẽ rắc rối đó!
-Chị đừng lo, chị í qua nhà gỗ tìm anh AHạo rồi…
Yến Phi khẽ đưa mắt nhìn vào phòng khách, con bé thấy Du Thanh giơ tay ra rồi quyển sách từ từ hạ xuống nhẹ nhàng trong lòng bàn tay.
-Em đó, đừng dùng phép nữa, nghe không?
Du Thiên chề môi, chán chường.
Yến Phi xoay người, đứng dựa lưng vào cánh cửa, nó bắt đầu hoang mang:
-Chuyện gì vậy, tại sao… tại sao 2 đứa lại… có phép gì đấy?
-Tiểu Phi, cậu có nghe tớ gọi không?- tiếng Diễm Quỳnh vang lên.
Yến Phi giật mình quay qua: -Hả…?
-Trời ạ, cậu sao vậy, cứ như người mất hồn ấy, xảy ra chuyện gì sao?
-À… không có gì.-Yến Phi cười đáp- mà cậu gọi tớ có gì không?
-Tớ muốn hỏi cậu về Du Hạo, hôm trước thấy cậu ấy không được khỏe nên hỏi thăm cậu ấy thế nào rồi!- Diễm Quỳnh chống hông.
-Ừ… Du Hạo vẫn khỏe, hôm trước về nhà cậu ấy đã ngất xỉu!
-Cái gì, ngất xỉu á? Gì mà ra nông nỗi thế?
Bên cạnh Lục Song Song đưa mắt nhìn qua. Yến Phi thở dài:
-Nghe mẹ chồng tớ nói Du Hạo mắc 1 chứng bệnh không thể ra nắng nếu gặp nắng thì cậu ấy sẽ ngất xỉu hoặc làm sốt!
Ánh mắt của Song Song đã bất động trong vài giây. Diễm Quỳnh mặt mày méo xệch:
-Bệnh gì mà kỳ vậy!? Chà, anh chàng Du Hạo của cậu thật là kỳ lạ, tuy có đẹp trai thật nhưng với căn bệnh quái gở ấy thì tớ chẳng ham nổi.
Song Song đến gần lắc đầu:
-Thôi đi bà, chồng người ta chứ có phải chồng bà đâu mà ham với không ham. Với lại người ta có “thèm” bà hay không mà bà còn bày đặt làm giá!
-Này, Tiểu Song Song, cậu quá đáng thật…
-Diễm Quỳnh, ra phụ chú 1 tay nào!- tiếng của ông chủ Quản từ nhà trên vọng xuống đầy hối hả.
-Dạ…- Diễm Quỳnh đáp lớn, nó xoay sang Song Song hậm hực- tớ sẽ không bỏ qua ch này đâu, chờ tớ sẽ xử cậu thế nào!
Diễm Quỳnh chạy vụt lên nhà trên, Song Song dõi theo cười cười. Nhưng rồi nụ cười ấy đã vụt tắt nhanh chóng khi con bé nhìn qua Yến Phi.
-Tiểu Phi, tớ có ch muốn nói với cậu, chúng ta ra ngoài 1 lát!
Yến Phi tròn xoe mắt. Ngoài sân, phía sau quán mì, Yến Phi nghiêng đầu hỏi: -Chuyện gì mà cậu gọi tớ ra đây vậy!
Lục Song Song nhìn cô bạn thân rồi cất tiếng:
-Tiểu Phi,cậu nên rời khỏi nhà họ Du và tránh xa anh chàng Du Hạo đó ra!
Yến Phi nhíu mày. Song Song tiếp: -Tớ biết ch này sẽ rất khó tin nhưng tốt nhất cậu nên cắt đứt quan hệ với Du Hạo đi vì… anh ta là MA!!!
Sự khẳng định dứt khoác của Song Song khiến Yến Phi nghệch mặt. Sau vài giây con bé cười: -Tiểu Song Song, hôm nay cậu đùa kỳ thế!
-Tớ không đùa!- Song Song nghiêm túc- tớ nói thật!
Thấy nét mặt “hình sự” của Song Song, Yến Phi hiểu rằng cô bạn này không hề đùa giỡn 1 chút nào. Yến Phi bắt đầu lúng túng:
-Gì vậy Tiểu Song Song, sao cậu lại nói Du Hạo là ma? Tớ không hiểu!
-Tiểu Phi, lúc Du Hạo đến tiệm mì chơi tớ đã ngờ rằng anh ta chính là ma. Toàn thân toát lên mùi ma khí, âm khí thì rất nặng, cả cái quán mì cũng toàn là ma khí.
-Tiểu Song Song, cái việc cảm nhận được “ma khí” gì đó không chắc chắn chút nào! Điều đó chưa thể khẳng định được gì cả!
-Không phải chỉ việc ma khí mà còn về việc cậu ta không thích nắng! Tớ hỏi cậu có căn bệnh nào lại kỳ quái như thế không?
-Song Song, không thể vì Du Hạo không thích nắng mà bảo cậu ấy là ma!
Lục Song Song cười:
-Không thích nắng ư? Tiểu Phi, không phải là Du Hạo không thích nắng mà chính xác thì cậu ta “sợ nắng”!!! Cậu không ngạc nhiên trước phản ứng dữ dội của Du Hạo khi cậu ta bị nắng chiếu vào sao, dù khi đó nắng rất nhạt nhưng cậu ta vẫn rất kích động! Chưa kể khi trở về nhà Du Hạo còn ngất xỉu nữa… Chỉ có ma mới sợ nắng thôi Tiểu Phi!
-Nhưng…
-Tiểu Phi, tớ biết cậu có cảm tình đặc biệt với Du Hạo nhưng nếu anh ta là ma thì cậu bắt buộc phải rời xa anh ta. Thế giới ma rất nguy hiểm!-Song Song hạ giọng, nó nhớ lại câu nói của con ma ốm 10 năm trước “…con người không nên biết về thế giới ma…”
-Tớ … nhưng … tớ…
-Nghe tớ này, cậu đừng để tình cảm lấn áp lý trí, cậu vốn là người rất lý trí mà. Nếu tớ không lầm thì cái nhà họ Du ấy thế nào cũng xảy ra nhiều chuyện lạ, chẳng lẽ không lúc nào cậu gặp 1 vấn đề nào khác lạ trong nhà ư?
Câu nói của Lục Song Song khiến Yến Phi lập tức nhớ đến cảnh hôm qua khi Du Thanh và Du Thiên dùng phép. Yến Phi im lặng, nó bất động…
-Tiểu Phi, hãy nghe lời tớ…
-Tiểu Song Song!- Yến Phi ngước nhìn bạn- tớ biết cậu lo lắng cho tớ nhưng đây là chuyện của tớ… tớ sẽ tự giải quyết!
Dứt lời Yến Phi bỏ đi. Tiểu Song Song gọi với:
-Đứng lại Tiểu Phi! Cứng đầu thật…
Song Song lo lắng: -chuyện gì sẽ xảy ra khi cậu thích 1 anh chàng ma…
Làm Dâu Nhà Ma - Chương 12
Sự kỳ lạ của Du Hạo!
Phi Phi, cậu làm gì mà ngẩn người ra thế?
Yến Phi sựt tỉnh khi nghe giọng Du Hạo vang lên bên tai. Con bé xoay mặt qua thấy gương mặt Du Hạo cười ngây ngô. Chẳng hiểu sao, bây giờ đầu óc nó cứ rối cả lên…
-Tiểu Hạo Tử…- Yến Phi cất giọng thật khẽ.
-Ừ, tớ đây!
-Cậu… cậu có giấu tớ chuyện gì không?
Du Hạo ngừng cười… Nhưng sau đó cậu đã kịp che giấu sự bất thường của mình bằng 1 nụ cười thật tươi khác: -Cậu sao vậy, Phi Phi?
-Không chỉ là… tớ…- mắt Yến Phi đảo liên tục, nó nghĩ ngợi.
Cả 2 đột nhiên im lặng, không ai nói gì nữa…
-Tớ… chỉ buột miệng hỏi thế thôi. Du Hạo, nếu thật sự có chuyện gì đó thì cậu hãy nói tớ biết, tớ không thích sự dối gạt đâu… vì thế chính miệng cậu hãy nói tớ biết nếu có chuyện gì đang xảy ra nhé, được không?
Ánh mắt của cô vợ trẻ hướng về Du Hạo giống… 1 sự dò xét! Du Hạo cười, nhưng có vẻ gượng: -Dĩ nhiên rồi Phi Phi…
Yến Phi cười khẽ, con bé đứng dậy:
-Thôi tớ đi chuẩn bị bữa trưa đây! Hẹn gặp cậu sau!
Nhìn bóng dáng Yến Phi rời khỏi cái cổng lợp ngói, Du Hạo đặt tay lên trán, cậu thật sự lo lắng.
Yến Phi mở cửa vào trong nhà, chợt nghe tiếng cười đùa của 2 chị em Du Thanh và Du Thiên, hình như lại ở trong phòng khách. Nghĩ ngợi gì đó, Yến Phi nhẹ nhàng bước đến nhìn vào khe cửa mở hé. Bên trong con bé thấy Du Thiên đang đứng trên chiếc tủ cao, thằng bé gọi to:
-Chị Tiểu Thanh, chị hiện hình ra đi, em không tìm được chị!
Không gian yên lặng lạ thường. Yến Phi nín thở theo dõi rồi mắt nó mở to kinh ngạc khi ở gần cửa sổ Du Thanh đột nhiên hiện ra… Cô em chồng cười thích thú: -Sao hả, AThiên… chịu thua chưa?
Du Thiên từ trên tủ bay sà xuống, chân nó chạm đất dễ dàng. Cùng lúc, Du Phương xuất hiện trên bậc thang, cô hét to khiến 2 đứa nọ giật mình:
-Trời ạ… 2 cái đứa này…sao dám dùng phép lỗ liễu như thế? Lỡ chị dâu mấy đứa thấy thì sao?
-Chị í ra ngoài rồi…
-Không được, chị sẽ nói mẹ mấy đứa dùng phép trong nhà…
-Đừng chị Tiểu Phương, em sẽ không sử dụng phép nữa…- Du Thiên năn nỉ
.
Du Phương quay bước lên trên: -Mẹ sẽ phạt 2 đứa!
Du Thanh bực bội trách em trai:
-Tại em cả, chị đã bảo không chơi mà em cứ ép… em chịu phạt 1 mình đi!
Nói xong Du Thanh dùng dằng bỏ đi, Du Thiên đuổi theo không ngừng “khóc lóc” : -Chị Tiểu Thanh, đừng bỏ em mà…
Ở ngoài cửa Yến Phi bàng hoàng đơ cả người…
-Việc cái bình trong phòng tranh lần trước tự nhiên vỡ chẳng lẽ là do… Du Thanh hay Du Thiên đã làm sao… Chúng tàng hình!!!
-Trưa nay cô chủ lại nấu mì chứ ạ?- Trúc Lâm hỏi, vẻ hớn hở.
Yến Phi cười, gật đầu: -Nếu Trúc Lâm thích tôi sẽ nấu thật nhiều.
-Vâng, phiền cô quá… mà cô có tâm sự sao, từ lúc sáng đến giờ thấy cô cứ im lặng ít nói không giống ngày thường chút nào.
Ngay cả Trúc Lâm cũng phát hiện ra Yến Phi có vẻ không ổn.
-Trúc Lâm này, Trúc Lâm ở nhà họ Du đã lâu chưa?
-Dạ, để nhớ xem cũng gần 15 năm rồi, khi mới đến em và 2 chị còn nhỏ xíu, khoảng 5,6 tuổi gì đó. Có chuyện gì không, sao cô lại hỏi thế?- Trúc Lâm ngạc nhiên.
Lưỡng lự 1 lúc Yến Phi tiếp:
-Vậy… trong 15 năm qua Trúc Lâm có… thấy nhà họ Du có gì bất thường?
Tuy rất nhanh nhưng rõ ràng là mặt cô hầu đã có chút biến sắc…
-Không, đâu có gì bất thường… Cô chủ Yến Phi làm sao vậy?
Yến Phi lắc đầu: -Không, buột miệng hỏi thôi.
Buổi trưa, cổng nhà họ Du mở, chiếc xe hơi màu đen chạy vào sân.
-Đúng là xe xịn!- Yến Phi nhún nhảy, thích thú.
-Chiếc xe này mua cũng khá lâu nhưng ít người dùng lắm cứ cất mãi trong gara thì uổng nên hôm nay em mới lấy ra để đưa cô đi siêu thị đó.
Trúc Lâm tăng tốc chạy xe vào sân nhà. Yến Phi ngồi dựa lưng, êm ái còn hơn giường nằm. Tự dưng con bé giật mình khi nghe tiếng Trúc Lâm kêu lớn: -Thôi rồi, thắng xe bị làm sao vậy nè…
Yến Phi chồm người lên trước: -Chuyện gì thế Trúc Lâm, thắng xe bị gì?
-Em không biết nữa, hình như thắng xe bị hư rồi, em đạp thắng không ăn…
-Hả…!?- Yến Phi méo miệng. Chuyện như đùa, thắng xe không ăn ư?
Bất ngờ Yến Phi hét to: -Cẩn thận Trúc Lâm, phía trước có cái cây kìa…
Quả nhiên chiếc xe sắp lao vào cái cây to ngay trước mặt, Trúc Lâm giật mình bẻ lái sang hướng khác… Thế là chiếc xe hơi chạy tán loạn trong sân vườn, hầu như ở đâu cũng cây cối um tùm. Xe sốc dữ dội, bên trong 2 cô gái sợ đứng tim vì chẳng biết cách nào để dừng xe.
Đúng lúc Du Thanh và Du Thiên từ trong nhà bước ra, 2 chị em suýt chút nữa thì bị xe tông. Chúng nó còn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy 1 chiếc xe hơi màu đen đang sắp lao vào bức tường của sân vườn với tốc độ rất nhanh… Bên trong xe, Yến Phi và Trúc Lâm bàng hoàng khi bức tường sừng sững hiện ra trong mắt. Cả 2 nhìn nhau rồi thét lên: -Khônnnnnng!!!
Trong vài giây tích tắc, chiếc xe hơi đột ngột dừng lại… 2 cô gái trong xe ngã nhào về phía trước theo quán tính…Vài giây trôi qua, Yến Phi lẫn Trúc Lâm từ từ ngồi dậy. Vô cùng kinh ngạc khi trước mặt, Du Hạo đứng thở dốc, 2 tay đặt lên đầu xe phía trước như đang giữ xe lại.
-Cậu chủ Du Hạo… may quá…- Trúc Lâm mừng rỡ kêu.
Còn Yến Phi thì bần thần. Du Hạo là người đã làm chiếc xe dừng lại!? Chuyện gì thế này, làm… làm sao… sao 1 người có thể ngăn 1 chiếc xe đang chạy với tốc lực cao như vậy?
-Cô chủ Yến Phi, cô không bị thương chứ?
-Hả… à, ừ… tôi không sao!
2 người nhanh chóng bước xuống xe. Du Hạo liền đi đến, cậu lo lắng:
-Cả 2 có sao không?
-Dạ, không sao, may là có cậu chủ…
Cùng lúc ấy, Du Thanh với Du Thiên cũng chạy đến.
-Trời ạ, xảy ra chuyện gì mà mấy chị chạy khiếp thế?- Du Thiên hỏi.
-À, tại thắng xe tự dưng bị hỏng…
-Xe này cũ rồi khi mang ra chạy phải kiểm tra cẩn thận chứ!- Du Hạo bảo.
Trong khi những người nọ nói chuyện thì Yến Phi vẫn đứng bất động, nó còn chưa kịp trấn tĩnh… 1 phần do suýt nữa thì tông xe vào tường, phần còn lại là vì… Du Hạo đã dùng 2 tay giữ chiếc xe hơi dừng lại! 1 sức mạnh thật… khủng khiếp mà người thường không thể có được!
Buổi chiều hôm đó sau khi đắn đo Yến Phi quyết định gặp Du Hạo để tìm hiểu về “cái sức mạnh bí ẩn” kia.
Yến Phi bước vào khu vườn ngôi nhà gỗ, đúng lúc Du Hạo cũng có ở đấy.
-Tiểu Hạo Tử!- Yến Phi đi đến bên anh chàng.
-Phi Phi, cậu đến đây có gì không?
-Tớ có chuyện muốn hỏi cậu!
Du Hạo xoay qua đối diện với cô gái: -Chuyện gì vậy?
Yến Phi hít sâu 1 hơi rồi cất tiếng:
-Lúc trưa, khi chiếc xe hơi sắp tông vào bức tường… cậu đã dùng sức ngăn nó lại… bằng 2 tay?
-Umh…- Du Hạo vẫn ngây thơ đáp mà không phát hiện ra sự bất thường.
-Tiểu Hạo Tử, làm sao cậu lại có 1 sức mạnh lớn như thế?
-Ơ…- bấy giờ Du Hạo mới khự lại vì câu nói của Yến Phi.
Đúng rồi, buổi trưa vì sợ chiếc xe sẽ tông vào bức tường nên Du Hạo mới dùng sức mạnh của mình ngăn nó lại. Cậu đã hành động không kịp suy nghĩ, cậu đã vô tình để lộ sự “bất thường” của bản thân trước mặt Yến Phi.
-Sao cậu không trả lời tớ?- Yến Phi dò xét khi thấy Du Hạo im lặng.
Du Hạo nuốt nước bọt, cổ họng khô dần. Cậu thật sự không biết phải giải thích với Yến Phi thế nào nữa.
-Tiểu Hạo Tử, cậu… đang giấu tớ chuyện gì đúng không?
-Phi Phi, không phải như thế…ối…- đột nhiên Du Hạo nhăn mặt, cậu đưa tay bóp ngực. Lòng ngực đau nhói như bị kim châm.
Yến Phi lo lắng hỏi:- Cậu sao vậy Tiểu Hạo Tử?
Con bé chạm vào bàn tay của Du Hạo và vô cùng kinh ngạc:
-Sao… sao… tay cậu lại lạnh thế? Lạnh như băng vậy!
Chưa hết, bàn tay của Du Hạo đang trắng bệch thì tự dưng chuyển qua xanh xao, càng lúc càng xanh hơn. Còn chưa hiểu chuyện gì thì Du Hạo bảo:
-Cậu…Phi Phi… cậu mau rời khỏi… đây…nhanh lên!
-Nhưng… Tiểu Hạo Tử…
-Nhanh lên!!!- Du Hạo hét- tớ… bảo cậu… mau… rời khỏi… đây…
Yến Phi giật mình. Đây là lần đầu tiên Du Hạo lớn tiếng với nó như vậy. Lớn đến mức muốn xé toạc không gian của buổi chiều.
-AHạo, em sao thế?- giọng Du Phương vang lên từ phía sau. Cô chị gái hớt hải chạy đến đỡ em trai.
-Giúp…giúp…em với…- Du Hạo nói không nên lời. Cậu muốn lịm đi.