watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Truyện Tiểu Thuyết Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ

Truyện Tiểu Thuyết Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ

Xuống Cuối Trang

Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là Truyện Tiểu Thuyết Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.

Truyện Tiểu Thuyết - Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ

Truyện Tiểu Thuyết - Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ

Chương 1.1
"Tập đoàn Long Đằng" phó tổng tài Đỗ Thiên Hải đang chống cằm ngồi trong phòng làm việc, ngồi ở trên ghế sô pha ghế tập trung suy nghĩ, vẻ mặt tuấn mỹ như vậy bởi vì ánh mắt chuyên chú kia mà càng bộc lộ thêm tính cách, có chứa mấy phần bình tĩnh. . . . . .
"Đỗ tiên sinh."
"Hừ. . . . . ." Hắn giơ tay lên yêu cầu cô gái trước mặt đừng nói chuyện. Hắn lúc này không thể phân tâm, hắn cần tập trung tinh thần tìm kiếm mục tiêu. . . . . .
Cầm lấy một ít tấm ảnh ghép lại thành bức tranh, hắn đang cố gắng nhìn hình ảnh trên cái hộp so với tấm ảnh đang ghép sao cho cùng màu sắc, hơn nữa phải tìm được vị trí ứng với nó.
"Đỗ tiên sinh, tôi sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của anh." Đông Ánh Thần uyển chuyển nhắc nhở hắn, có thể cùng cô nói chuyện quan trọng cho xong trước hay không. Hắn lại tiếp tục "Hưu nhàn hoạt động". Cô không phải không biết bọn họ là "Tập đoàn Long Đằng" công việc "tự do" đến cỡ nào, nhưng người đàn ông này công việc thái độ thật đúng là nhàn hạ đến làm cho cô có chút bực mình.
Lần trước tìm đến hắn, hắn đang chơi cờ Tây Dương trong máy tính. Hôm nay lại để cho cô ngồi ở chỗ này nhìn hắn hơn nửa canh giờ để nói kế họach, vừa mở miệng hắn đã "Hừ" với cô, thật không hiểu được đây rốt cuộc là phòng làm việc hay là sân chơi của hắn, hắn rốt cuộc là tới làm công việc hay là tới chơi!
"Nếu cô bận, bây giờ cô có thể rời đi." Hắn làm vẻ không sao cả, lại ghép được thêm một mảnh, lai tiếp tục tiềm kiếm một...tấm khác hợp lại thành bức tranh. Dù sao bây giờ là cô có chuyện cần nói với hắn, không phải là hắn muốn nghe cô nói chuyện, cô quay đầu rời đi hắn hắn sẽ bớt việc.
Ngoài giờ làm việc chơi chút ít trò chơi là phương pháp thả lỏng tinh thần của Đỗ Thiên Hải. Mặc dù không ít người chất vấn những thứ trò chơi ích trí này chỉ biết gia tăng gánh nặng đại não, nhưng hắn chính là muốn lợi dụng phần cần thiết này để "Chuyên tâm", tạm thời để cho suy nghĩ hoàn toàn nhanh nhẹn công việc ở nơi đây, thú vị trong trò chơi có thể cân bằng tâm lý, sẽ giúp công việc của hắn càng có hiệu suất.
Hắn đã lường trước cô gái tên là Đông Ánh Thần đã nhiều lần quấy rầy, hắn tự hỏi, cũng không muốn nghĩ đến cô gái này không mời mà tới, trực tiếp chạy vào trong phòng làm việc của hắn như chỗ không người. Hắn không có gọi bảo vệ kéo cô ra ngoài, hắn còn chịu nghe kế họach mà cô nói nãy giờ là đã nhường lắm rồi, đã vậy cô còn không biết cảm ơn. . . .
Hắn nói tất cả phải chờ hắn ghép mấy tấm hình này thành bức tranh sẽ cho cô thời gian nói chuyện, lời này có khó hiểu như vậy không?
"Không, tôi không vội, xin anh cứ tự nhiên." người đàn ông này trong tay nắm giữ công ty cô, có thể tồn tại hay không một đường sống. Ở vị trí yếu thế Đông Ánh Thần đành phải hạ thấp tư thái, cô nặn ra một nụ cười rất có tính nhẫn nại, làm bộ mình như không có lịch trình khác, cũng không vội vã đi làm chuyện khác.
Dù sao chuyện trong công ty còn có thể đợi giải quyết so với "Long Đằng" là cô hiện tại gặp nguy cơ lớn nhất, mà cô thật vất vả mới nhìn thấy hắn trước mặt, có thể nào bởi vì không ưa thái độ nhàn nhã trong công việc của hắn mà quay đầu rời đi.
Chờ thì chờ chứ sao, chỉ cần có cơ hội giải quyết vấn đề khó khăn này, cho dù có tốn thời gian cả ngày, cô cũng tháp tùng hắn đến cuối!
"Vậy mới đúng." Hắn giương môi, đem một tấm hình đặt chính xác vị trí bức tranh, một câu hai ý nghĩa địa thầm chỉ đây mới là "Có việc cầu người" nên có thái độ như thế —— mặc dù cô căn bản còn không có cơ hội mở miệng nói rõ ý mình, nhưng hắn đã biết trước cô gái này tìm đến hắn nhất định muốn cùng "Long Đằng" nói chuyện công ty nhà cô và thương lượng vụ kiện có liên quan đến tòa án, cho nên thái độ đối với hắn đã mềm một chút, tận lực phối hợp yêu cầu của hắn, không dám chọc hắn không vui.
Hai mươi phút tiếp theo, cô không nói một tiếng, giống như rèn luyện tính nhẫn nại giống như ngồi nhìn hắn tìm từng tấm hình, từ từ hợp lại thành một bức tranh ——
". . . . . . Rốt cuộc tìm được ngươi." Đỗ Thiên Hải đè xuống dự tính hợp lại một tấm mảnh ghép cuối cùng lại thành bức tranh, ngẩng đầu, duỗi lưng dài thật mỏi, lấy ly trà lên uống một hớp.
"Xin hỏi, tôi hiện tại có thể nói chuyện sao?" Nhìn hắn dường như "Xong việc", Đông Ánh Thần mới mở miệng hỏi hắn.
"Có thể, bất quá xin nói ngắn gọn, tôi còn có rất nhiều chuyện bận rộn." Đỗ Thiên Hải nhìn đồng hồ đeo tay một chút, dáng vẻ bắt đầu bận rộn, muốn cô hãy bớt sàm ngôn đi, đừng chậm trễ thời gian quý giá của hắn.
Bất quá, hắn nghĩ lời cô có thể nói chắc cũng chỉ là "Nói nhảm" mà thôi, bởi vì hắn nhớ được có lần hắn đã đem lời rất rõ ràng nói xong với cô, tất cả công việc cũng nói xong rồi. Hôm nay cô lại cầu xin hắn thêm một lần, chuyện cũng sẽ không thể thay đổi. Mặc dù hắn từ trước đến giờ tôn trọng cuộc sống tự do trôi qua theo ý thích, nhưng về phương diện công việc hắn luôn luôn giải quyết theo việc chung, không có thể thương lượng đường sống .
"Tốt, tôi sẽ." Cô lộ ra vẻ cười nhạt, nghĩ thầm mình cũng không muốn lãng phí thời gian, so với hắn hơn vội vã hơn cô sớm một chút giải quyết chuyện này.
"Về việc lần trước chúng ta nói tới ——"
"Chờ một chút." Đỗ Thiên Hải lấy ra điện thoại cầm tay, nhưng ngay sau đó lại nói. "A, bảo bối. . . . . ."
Hắn lộ hàm răng trắng noãn, chân dài khẽ nhướng lên, dựa ra phía sau một chút, không e dè mình đang ở trước mặt Đông Ánh Thần cùng tình nhân hàn huyên, tình thoại liên tục.
"Em nhớ anh đến ăn không ngon a? Thật đáng thương nha. . . . . . Có, anh dĩ nhiên cũng có muốn, bảo bối, chờ anh tan việc lập tức đi tìm em, nhưng em cũng đừng ăn mặc quá gợi cảm, vậy sẽ hại anh chảy máu mũi . . . . . ." Hắn không coi ai ra gì trêu chọc tình nhân của hắn, kế hoạch hẹn hò ban đêm.
Mắt hạnh của Đông Ánh Thần lạnh nhạt lườm, im lặng không lên tiếng ngồi ở đối diện hắn.


Mặc dù vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng đang dần gợn sóng, cảm giác mình sắp nôn ra máu.
Chương 1.2
Người đàn ông này trong mắt như không có người! Một khắc trước mới chịu cho cô nói ngắn gọn, bày ra một dáng vẻ bận rộn, nhưng bây giờ lại đem cô gạt sang một bên nghe hắn nói chuyện yêu đương, trong nháy mắt biến thành tình thánh trong miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, hắn cho là thời gian của cô không phải là thời gian sao?
Cô theo dõi hắn nụ cười tùy tiện của hắn, bỗng nhiên lại có cảm giác bị chơi đùa, cảm thấy hắn nói không chừng là cố ý muốn coi thường sự tồn tại của cô, làm cô biết địa vị mình đến cỡ nào bé nhỏ không đáng kể, căn bản không đáng để hắn đặt trong mắt.
Tình cảnh trước mắt thật khó khăn. Bởi vì cô đáp ứng giúp em trai trở lại tiếp nhận kinh doanh công ty. Trong hai tháng này cô đều hướng người cúi đầu chung quanh, đã nhìn không ít sắc mặt mọi người, cũng nghe rất nhiều lời nói lạnh nhạt. Có lẽ cùng cùng với những người mắng xối xả cô, người đàn ông này không tỏ thái độ kêu ngạo với cô, coi như là rất có "Phong độ". . . . . .
A. . . . Cô ở trong lòng tự giễu , vừa nghĩ tới "Long Đằng" là chủ nợ lớn nhất của công ty cô, cho dù có nhiều bất mãn hơn nữa cũng có thể nhịn được, trong lòng biết rõ mình bây giờ cũng không có nửa điểm đắc tội tiền vốn của hắn.
"Đông tiểu thư, cô rốt cuộc có chuyện gì muốn?" Cúp điện thoại, lại thấy cô thất thần không nghe được câu hỏi của hắn. Điều này làm cho khẩu khí Đỗ Thiên Hải có chút không kiên nhẫn.
"Xin lỗi." Cô hoàn hồn, vào thẳng vấn đề. "Nhắc tới hợp đồng lần trước —"
"Chờ một chút, tôi cho là chuyện kia sớm đã có kết luận. Cô có thể không biết con người của tôi không quá thích đem thời gian lãng phí vào những chuyện trên." Hắn lần nữa cắt đứt lời của cô. Mặc dù trên mặt nụ cười chân thành, trong lời nói lập trường nhưng hết sức cường ngạnh.
Nếu công ty của cô và "Long Đằng" ký hợp đồng nhưng không cách nào đúng hạn giao hàng, cho nên phải trả tiền vì trái hợp đồng. Hắn đại diện cho tập đoàn nói về làm trái hợp đồng, dùng đến pháp luật để giải quyết chuyện này cũng là chuyện đương nhiên. Hôm nay ngoại trừ trả tiền lại, hắn không cho là còn có gì có thể thảo luận trong đó.
"Anh đã nói chỉ cần tôi có thể lấy được vật thế chấp, anh sẽ hủy tiền lãi với công ty." Cô nhắc nhở, hy vọng hắn không phải là người mau quên.
"Là suy nghĩ hủy bỏ." Hắn thanh minh mình chỉ nói là có khả năng này, vốn dĩ "Xí nghiệp Đông thị" lúc này tài vụ của công ty rất nhỏ căn bản là không trả nổi.
"Tôi rất thích nghe một chút ý kiến của Đông tiểu thư cuối cùng tìm được vật thế chấp có giá trị đến sáu ngàn vạn." Hắn nhếch môi cười, không thể phủ nhận những lời này giống như rất vui đang chờ xem một màn kịch vui, bởi vì khoảng cách bọn họ lần trước gặp mặt đến nay mới trải qua không tới một tháng ngắn ngủn, hắn rất hoài nghi cô có thể đột nhiên nghĩ ra vật thế chấp .
"Tôi với anh kết hôn." Cô bình tĩnh nói.
"Kết hôn?!" Hắn khó có thể tin nhìn vẻ mặt cô không giống đang nói đùa, ngược lại giống như nghe được chuyện buồn cười, ngửa đầu tại chỗ cười to.
Hắn cười nhìn cô gái mi thanh mục tú, mặt cô gái như mỹ ngọc, lần đầu phát hiện một bề ngoài nghiêm túc lại có một mặt hài hước như vậy, lại có thể nói ra những lời hoang đường như thế. . . . . .
"Đông tiểu thư, tôi không nhớ rõ tôi có xin cưới nha." Cô không phải là bị món nợ khổng lồ áp lực bức cho điên rồi sao! Hi hi hi, thật thảm đó. . . . . .
Nhìn vẻ mặt Đỗ Thiên Hải vừa đồng tình vừa lắc đầu. Đông Ánh Thần không khó suy đoán ý nghĩ của hắn lúc này, cho nên lại phải tốn hao nhiều sức lực khắc chế cảm xúc phập phồng trong lòng, an ủi mình có thể nhịn thì nhịn, ngàn vạn không thể vào lúc này đắc tội hắn. . . . . . Ngàn vạn không được. . . . . .
"Anh không có, nhưng nếu như anh kết hôn với tôi, có thể bớt đi ba ngày bị hai đầu cha mẹ thúc giục cưới, không cần lại bị buộc đi tham gia những buổi tiệc gặp mặt anh không có chút hứng thú nào." Cô kiên định, cô gắng dùng giọng bình tĩnh nói với người đàn ông kêu ngạo về mục đính và nguyên nhân như vậy.
"Cô điều tra tôi?" Mày rậm của Đỗ Thiên Hải co giật, giọng nói sụp xuống, đột nhiên ý thức được cô lần này đến thì ra là cũng không phải là xung động làm việc, mà là có chuẩn bị mà đến.
"Chỉ là tốn một chút công." Cô sửa lại lời nói của hắn, cũng không phủ nhận mình quả thật tìm người lén đều tra bối cảnh của hắn để hiểu rõ, cố gắng tìm ra có đều thể có thuyết phục hắn buông tha cho việc kiện công ty.
Mà theo những đều cô thu thập xem ra trước mắt Đỗ Thiên Hải có thể sẽ có cần, mà cô có thể lấy được ra sự bảo đảm cũng chỉ có "Hôn nhân" mà thôi.
"Nếu đã tốn công như vậy cô hẳn là cũng rất rõ ràng con người tôi có bao nhiêu giá trị bao nhiêu. Nếu cưới cô, tôi sợ tôi sẽ thiệt thòi chính là sáu ngàn vạn mà thôi." Hai tay hắn để sau ót, nói thẳng đề nghị này đối với hắn mà nói cũng không

phải lời giao dịch. Chỉ là hai người cách xa khả năng kinh tế, cô gả cho hắn giống như đào được một mỏ hột xoàn, nhưng mà hắn đối với cô chưa hẳn chỉ có sáu ngàn vạn, còn có thể tạo thành nhiều tổn thất hơn sau này.
Chương 1.3
Huống chi nếu cô quả thật có điều tra qua, nên biết hắn Đỗ Thiên Hải trừ tiền ra, không... thiếu nhất là phụ nữ, cho nên cho dù cô có vẻ thùy mị, dường như cũng có chút đầu óc, nhưng so sánh với cô, phụ nữ có điều kiện tốt có khối người. Nếu hắn thật muốn lấy vợ, không lo không tìm được "Bia đở đạn", cần gì trước không công tổn thất một khoản tiền này.
"Về điểm này, xin cứ yên tâm đi, tôi sẽ ở trước hôn nhân viết rõ giấy trắng mực đen tuyệt đối sẽ không lấy bất cứ tài sản nào của anh. Sau khi cưới cũng sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của anh, chỉ cần anh hủy bỏ tiền lãi của công ty tôi, tương lai tô sẽ trả đủ số tiền mà công ty thiếu, sẽ không để cho anh chịu bất kỳ tổn thất nào." Cô biểu đạt rõ ràng lập trường của mình, muốn hắn không cần phải lo lắng cô ham tài sản của hắn, chỉ hy vọng hắn cho cô nhiều thời gian hơn trả hết nợ khoản này tiền nợ.
"Cô muốn trả tiền sao?" Hắn còn tưởng rằng cô sỡ dĩ mở miệng hướng hắn "Cầu hôn", chính là vì không muốn trả tiền!
"Tôi vừa rồi đã nói, hôn nhân của tôi là dùng tới thế chân, không phải là gán nợ." Hai đều này là khác nhau.
"Ý chính là cô sau này còn có thể chuộc đồ lại sao?" Hắn cười hỏi, bắt đầu cảm thấy cô gái này có chút thú vị.
"Không sai, chờ tôi kiếm tiền trả hết nợ. Chúng ta sẽ ly hôn, đến lúc đó anh cũng có đầy đủ lý do thuyết phục cha mẹ của anh, nói anh căn bản là không phải là người đàn ông thích hợp hôn nhân, xin bọn họ không nên ép anh kết hôn nữa." Phương pháp kia vẹn toàn đôi bên, đối với hai bên đều có chỗ tốt.
"Nếu cô vĩnh viễn sẽ không trả hết số tiền thì sao?" Thấy cô nói xong lời thề son sắt. Đỗ Thiên Hải không phải không nhớ cô gái này ngoài điều tra hắn, có hay không tiện thể biết rõ tình hình công ty mình căng thẳng đến cỡ nào, cho dù khấu trừ khoản bồi thường "Long Đằng", cũng còn có các nợ nần chờ cô hao tổn tâm trí, mà cô cũng không tiếc dùng hôn nhân của mình, kiên trì giúp công ty khởi tử hồi sanh.
Thành thật mà nói, hắn tán thưởng tự tin của cô, nhưng lại phải hoài nghi cô là có đánh giá cao năng lực của mình quá hay không.
"Nếu tôi không trả hết số nợ lúc trước, bất cứ lúc nào anh đều có thể theo yêu cầu ly hôn, cũng sẽ không ảnh hưởng số tiền tôi phải trả." Cô cho là hắn lo lắng phải chăm sóc cô cả đời, chiếm lấy vị trí Nhị thiếu phu nhân Đỗ gia không tha, cho nên cũng đảm bảo hắn có rút lui cuộc hôn nhân này bất cứ lúc nào, mà cô chỉ nói điều kiện duy nhất có thể ly hôn còn lại là trả hết khoản nợ đã thiếu này.
"Nghe như vậy, thật giống như cô biến thành người chịu lỗ, làm sao bây giờ đây. . . . . . Con người của tôi cũng không thích chiếm tiện nghi đàn bà." Hắn chống cằm, nheo lông mày lại, vẻ mặt thay cô oan ức buồn rầu.
Song vẻ mặt kia nhìn cô ở trong mắt nhưng tràn đầy hiềm nghi, làm cho cô cảm thấy chướng mắt.
" Thương nhân nói thương nhân, xin Đỗ tiên sinh không cần đề cập quá nhiều nguyên tắc tình cảm cá nhân, chỉ cần nói cho tôi biết anh có chấp nhận hay không chấp nhận vật thế chấp này không là được." Cô nói chuyện làm ăn khuyên hắn không cần lo ngại, nhanh chóng đưa ra quyết định, bởi vì ... việc này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của cô.
"Việc này sao. . . . . . Dù sao kết hôn là chuyện đại sự, tôi lại không có kinh nghiệm, tốt nhất hay là đi về hỏi một chút ý kiến của cha mẹ tôi. Hơn nữa cô cũng cho là bọn họ nghe được tôi nói muốn kết hôn sẽ hớn hở đồng ý, thật ra thì bọn họ đối với đối tượng kết hôn của tôi rất kén chọn , nhất là mẹ tôi." Hắn đột nhiên từ lãng tử biến thành hiếu tử, bày ra một dáng vẻ khúm núm đối với cha mẹ, tỏ vẻ hôn sự của mình còn phải nghe theo ý kiến cha mẹ. . . . .
Cô trừng mắt! Lời nói dối hoang đường như vậy đến cả quỷ cũng không tin tưởng! Anh không có kinh nghiệm, chẳng lẽ tôi có sao?!
"Được, như vậy xin anh mau sớm cùng cha mẹ thảo luận hôn sự một chút, hy vọng sớm ngày nhận được câu trả lời chắc chắn của anh, không quấy rầy." Đông Ánh Thần ở trong lòng mắng to, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, đứng dậy cáo từ, tránh cho không nhịn được lật cái bức ảnh vừa mới ghép xong kia ra, tại chỗ vạch trần chuyện bịa đặt của hắn.

Trang: [1]2313 Tiếp

Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Tiểu Thuyết Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé
Truyện Teen, Chồng hờ ơi! Vợ yêu chồng mất rồi!
Truyện Teen, Yêu lại từ đầu, em nhé! full
Truyện Teen - Anh Đã Tan Rồi
Truyện Teen Người Hùng Của Em
Truyện Teen Đừng Hôn Em
Truyện Teen Ký Ức Đẹp
Truyện Teen Biệt Thự Đen
Truyện Cực Hay Tưởng Nhầm Gái Hư Được Nhầm Gái Ngoan
Truyện Teen Hãy Cười Lên Anh Nhé... Để Kẻ Đến Sau Là Em Còn Cảm Thấy Hạnh Phúc
1234...101112»
Trang chủ
U-ON - 337