Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
- anh hai, có chuyện gì mà Đình An nhắn em về nhanh vậy?
- uhm, anh và Phụng Thiên sẽ ko đính hôn nữa.
Long nói giọng buồn buồn. Nhất Nguyệt thì mở to mắt ra nhìn:
- anh nói sao? ông nội tha cho anh hả?
- ko.
- vì mấy con nhỏ hôm bữa?
Long gật đầu ko nói.
- tụi nó lại chọc Phụng Thiên nữa hả?
- ko. Phụng Thiên ko chấp nhận anh thôi.
Lời nói của Long làm Nhất Nguyệt thấy đau. từ trước tới giờ Long chỉ làm cho con gái buồn nhưng chưa bao giờ Long như vậy.
- anh nói em nghe!! anh yêu Phụng Thiên?
- nói thì dc gì?? tí nữa Phụng Thiên tới là hết chuyện.
- anh học ở đâu cái thói buộng xuôi như vậy. fải cứng rắn lên. nếu anh đã thích người ta thì fải nói. nhỡ nó cũng thích anh thì sao???
Nhất Nguyệt nói bức xức còn Long đứng lên bỏ đi khi nghe tiếng xe ngoài cổng.
- con chào bác!!
Long khoanh tay cúi chào khi thấy ông Chấn Hoa cùng Phụng Thiên đi vào.Ông Chấn Hoa nhìn Long có vẻ nuối tiếc bước đi. Phụng Thiên cúi mặt ko nhìn Long mà đi thẳng. diều đó làm Long đau. một nỗi đau ko tên.
- ah chào anh, anh đến hôm nay chắc là bàn về việc đính hôn của 2 cháu
ba Long lên tiếng khi thấy ông Chấn Hoa đi vào. điều đó làm bố con ông Lâm hơi giật mình " chẳng lẽ ông ta ko biết chuyện tày trời gì sẽ xảy ra trong ngày hôm nay?"
- anh vẫn chưa biết chuyện gì sao?
thật ra ngay từ hôm wa sau cuộc cãi nhau nảy lửa giữa ông Bằng và Long thì ông Phúc cũng đã biết có ngày hôm nay. nhưng ko ngờ nó đến wá sớm. trong lòng ông thì Phụg Thiên đã là con dâu nhà này.
- anh có thể bỏ wa lỗi lầm cho cháu dc ko?
ông Chấn Hoa chưa kịp trả lời thì ông nội Long từ trên đi xuống:
- mời khách vào nhà. sao lại để khách đứng ngay cửa vậy???
- Thiên Anh, mày đoán chyuện này sẽ đi về đâu?
- đi đâu? mà chuyện gì mới dc?
Thiên Anh hững hờ đáp.
- thì chuyện anh Long đó.
- tao làm sao biết. chỉ hy vọng hai người đó có quyết định sáng suốt.
Đình An gật gù theo câu nói đó. Thiên Anh tiếp lời:
- nhưng tao thấy cả hai ngang ngược như vậy thì khó đó.
Đình An ngồi cười mỉm khi nghe Thiên Anh nói như vậy" làm như chỉ mình hai người đó ngang. mày với Nhất Nguyệt cũng có ai thua ai đâu"
- ê thằng kia, nghĩ gì mà ngồi thừ mặt vậy? có nghe tao nói gì ko??
Thiên Anh cau có hỏi khi thấy đình an ko trả lời.
- đâu có. tao chỉ là suy nghĩ nên giải quyết như thế nào thôi
Đình An lấp liếm suy nghĩ thật của mình. Thiên Anh dễ dãi nói:
- vậy nghĩ tiếp đi. tao cũng đang nghĩ đây
- uhm....
- hôm wa, ta đã nghe Long có nói chuyện Phụng Thiên bị cái đám mất dạy đó đánh. nhưng mà nghe nói là chúng nó cũng đã bị 1 trận tả tơi rồi. có nhất thiết là như vậy ko?
ông Bằng hỏi với giọng nhỏ nhẹ nhưng kèm theo đó là ánh mắt dò xét.. ông Chấn Hoa cố lựa lời để ko làm fật lòng ân nhân của mình:
- thật ra đối với gia đình cháu thì chuyện đó ko có gì. nhưng chỉ sợ Long bị ép fải lấy Phụng Thiên thì thật là oan uổng. vì wa việc này thì mọi người đều thấy là Long đã có bạn gái.
ông Bằng nhìn Long = ánh mắt thúc đẩy Long minh oan cho mình. nhưng mà điều mọi người nhận dc là sự im lặng. ông Chấn Hoa tiếp lời:
- nếu như cháu Long ko nói thì có nghĩa là nó đúng như vậy. thôi thì koi như hai đứa nó có duyên nhưng ko fận.
sau câu nói đó là tiếng thở dài tiếc nuối của hai bên gia đình. bỗng đâu Nhất Nguyệt lao vào:
- đâu thể như vậy dc?
ông Bằng trừng mắt lên nhìn Nhất Ngyệt:
- con học ở đâu cái thói như vậy hả? có thấy ta đang tiếp khách ko hả?
- con xin lỗi nhưng mà anh hai, chẳng lẽ vì bọn con gái đó mà anh đánh mất người mà mình thật sự yêu thích hay sao? còn bạn nữa Phụng Thiên? bạn thừa biết là những đứa con gái đó ko là gì với anh Long mà. tại sao bạn ko nói gì vậy?
Phụng Thiên im lặng cuối đầu ko nói.
ông Bằng quát lên:
- con còn đứng đó la hét nữa hả? đi ra ko.
- ông à, ông cũng fải nghe con nói chứ. Phụng Thiên bạn nói đi!!! có thật là bạn muốn hủy bỏ hôn lễ này ko???
nghe gọi đến đúng tên mình thì Phụng Thiên giật mình ko nói. ông Bằng gật đầu nói nhẹ:
- uhm, con Nhất Nguyệt nói cũng đúng. Phụng Thiên, con nói đi! con muốn hủy lễ đính hôn???
cùng câu nói đó là những ánh mắt hướng vào Phụng Thiên. Những ánh mắt hy vọng....Phụng Thiên lúng túng nhìn sang ba mình....ông Chấn Hoa gật đầu khích lệ.....
- hồi nãy ảnh có nói là chừng nào sẽ tới ko?
- ko. nó chỉ nói là khi nào xong thì sẽ gọi cho mình
Thiên Anh lắc đầu chán chường. hai thằng con trai ngồi với nhau trong quán nước hơn 2 tiếng đồng hồ cũng làm cho người ta chú ý. Đình An nói:
- hay là mình tới đó trước?
- nhưng mà mình đâu biết chỗ đó. ngồi thêm chút nữa đi.
- uhm...hình như anh Long gọi...alo
-< tao đây!>
- sao rồi anh?
- < đính hôn>
- với ai?
- < mày ăn nhằm thuốc ngu hả?>
- ý em quên. ngoài Phụng Thiên thì còn ai làm anh nhảy dựng lên như vậy. heheheh
- < mày ở đó đi. tao cho mày một trận cho hết cười>
- áaaaaaaaa.....
Thiên Anh ngồi chăm chú theo dõi Đình An nói chuyện với Long. thấy Đình An cất máy thì Thiên Anh vội hỏi:
- sao?
- xong rồi.
- là sao? mày giỡn mặt tao hả?
Thiên Anh nóng ruột gườm giọng.
Đình An nói với giọng hí hửng:
- là sau cơn mưa trời lại sáng.....rõ. Phụng Thiên sẽ đính hôn với anh Long
Thiên Anh gật đầu cười ko nói. Đình An noí:
- như vậy là xong rồi. chỉ còn mày với Nhất Nguyệt. cố lên nha Thiên Anh để tao còn dc ăn kẹo của tụi bây
Thiên Anh đỏ mặt mắng Đình An:
- mày im mồm ko thì bảo !!! chưa biết thế nào mà ngồi đó. mà tao với Nhất Nguyệt mở tiệc thì sẽ ko mời mày.
- tại sao?
- mày sẽ mừng cho tụi tao mấy cái tấm vé số đã sổ và ăn hết tiệc của bọn tao.
Thiên Anh nói giọng chắc chắn làm Đình An lúng túng:
- ai nói với mày là như vậy. tao mà làm như vậy hả? vậy đừng hòng tao giúp mày
thấy Đình An nổi giận Thiên Anh đành nói:
- hahah tao chọc mày thôi mà. làm gì ghê vậy???
- uhm, vậy thì tốt rồi ba nhỉ? cuối cùng thì nó cũng chịu lấy thằng Long.
ông Phúc thở dài nhẹ nhõm. mà ko chỉ có ông mà cả ông Chấn Hoa cũng như vậy. ông Bằng thì nói:
- đúng là cháu Phụng Thiên biết cách đối xử. nhưng mà thằng Long đang ngồi đây đi đâu rồi.
- à chắc nó ra ngoài 1 chút đó mà. ba chờ con gọi Nhất Nguyệt hỏi là ra thôi mà. ... NHẤT NGUYỆT!!!!
-dạ, ba gọi con!
- anh hai đâu?
- hình như ảnh đi đâu rồi. có gì ko ba?
ông Bằng hơi nhíu mày:
- đi đâu là đi đâu? tại sao Phụng Thiên còn ở đây mà đã đi là sao?
- ơ con ko biết hình như ảnh hẹn với mấy người bạn lâu lắm rồi.
- hummmm, thằng này ko trị nó ko dc mà. hay là Phụng Thiên ra ngoài vườn chơi với Nhất Nguyệt nha. chứ ở đây nghe lão già này nói chuyện chắc con sẽ ngủ gật mất.
Phụng Thiên cười nhẹ đứng lên theo Nhất Nguyệt ra vườn
- anh Long, sao lâu vậy? để bọn này chờ dài hơi.
Đình An mở ngay miệng kêu ka khi thấy Long bước vào. Long cười nhẹ nói:
- ko biết là nó kéo dài như vậy. cứ tưởng là xong rồi
-ý mày là sao??
- là tao cứ tưởng pHụng Thiên sẽ hủy hôn.
Thiên Anh nhíu mày hỏi:
- thế mày có vui ko?
- mày hỏi làm gì??
Long đỏ mặt hỏi. Đình An thì chen vào:
- tất nhiên là vui rồi. nhưng sao anh ko dẫn Phụng Thiên theo cùng?
- lần trước đi cùng tao đến 1h sáng về bị ông Chấn Hoa la như vậy liệu nó còn dám đi với tao nữa ko???
cả Đình An lẫn Thiên Anh ồ lên
- à thì ra là vậy, lo cho nàng đó mà.
- tao ko đấm tụi bây ko dc mà.
nói rồi Long nhảy lên người Thiên Anh và Đình An đấm cho mỗi thằng mấy cái. bỗng nhiên Thiên Anh đẩy mạnh Long ra văng vào tường:
- thằng điên kia, người ta tưởng là đồng tính bây giờ. tao biết là tao hấp dẫn mà.
sau câu nói đó của Thiên Anh là tràng cười của Long và Đình An cùng mấy người ngồi gần đó.
- bạn cảm thấy thế nào hả?
- thoải mái. may mắn hôm nay mình ko fải sang nhà ông. mình ngại gặp Yến Nhung
- ý mình ko fải là như vậy? bạn thấy góc vường này thế nào??
Nhất Nguyệt chăm chú nhìn Phụng Thiên hỏi.
- uhm, mình cảm thấy chỗ này có gì đó khác với các góc khác trong nhà.
- là sao??
Phụng Thiên cười nhẹ:
- những góc khác trong vườn đểu trồng nhiều loại hoa khác nhau. nhưng chỉ mỗi chỗ này trồng tu-luýt cánh lớn trắng và một cây dương xỉ lớn. đây cũng là góc tối nhất trong nhà và nếu nói thẳng thì là góc xấu nhất.
Nhất Nguyệt định nói gì đó thì Phụng Thiên lên tiếng:
- nhưng theo mình thì đây là nơi đặt biệt. nếu đứng yên thì sẽ nghe tiếng gió xào xạc lá dương xỉ và thoảng thoảng mùi hoa. đây là chỗ có thể giải tỏa căng thẳng. còn những nơi khác, do các mùi hương chen vào nhau, bạn sẽ khó fân biệt dc.
Nhất Nguyệt cười hỏi:
- thế bạn có biét góc vườn đằng kia là của ai ko?
- ko. của nhà bạn chứ?
- uhm, nhưng mà góc đó là của mình. còn góc này là của anh hai. còn ba mình đi suốt nên ko chăm sóc dc vườn.
Phụng Thiên há miệng ra nghe Nhất Nguyệt nói.
- cây dương xỉ này anh hai dùng để máng bao gối để tập đấm box. khi mệt thì anh hay nằm dưới đó ngủ luôn.
phụng thiên nhăn mặt cười khi nghe Nhất Nguyệt nói như vây. bỗng nhiên Phụng Thiên hỏi:
- thế Long đi đâu bạn ko biếtt à?
- hình như là vũ trường mới mở. mình cũng chưa tới đó bao giờ.
thấy phụng thiên ko còn vui như hồi nãy thì Nhất Nguyệt liền nói:
- chắc là họp nhóm thôi...bạn có muốn tới đó ko??
- như vậy có dc ko?
Phụng Thiên hỏi khẽ. Nhất Nguyệt gật đầu mạnh. rồi cả hai bước vào nhà xin fép ông.
- chào anh Long, lâu lắm rồi mới thấy anh đây?
một tên lon ton chạy ra khi thấy Long, Thiên Anh và Đình An đi vào. Long cười nhẹ bảo:
- tại mày trốn lâu wá. hôm nay nghe nói mày mở quán lại nên tao tới thăm thôi.
tên kia cười tít mắt:
- áy, anh nói wá. thôi mời anh và bạn vào trong. hôm nay fần fụ thì em chiêu đãi.
cả bọn Long bước bên trong của sàn nhảy. cả 1 thế giới khác cách biệt với sự yên ắng của thành phố về đêm là những điệu nhạc dồn dập của những DJ nổi tiếng. vừa mới ngồi xuống thì một đám con gái bước tới.
một con tóc nhuộm hoe hoe vàng lên tiếng:
- mấy anh là khách mới hả? có cần bọn em fục vụ ko?
Thiên Anh định xua tay đi thì Đình An chen vào:
- mấy em ngồi đây cũng dc mà.
Long lườm mắt nhìn Đình An. còn Thiên Anh ngồi xích vào trong 1 góc ko nói gì. một con nhỏ cầm thuốc fì fèo hỏi Long:
- em nghe nói anh sắp đính hôn với con gái chủ tịch Lâm hả?
Long gật đầu nhẹ. con khác chen vào:
- còn mấy ngày nữa thôi. hay là hôm nay anh em mình chơi xả láng luôn nha
- uhm, vậy chơi oẳn tù tì đi
Long đề nghị. Đình An hào hứng nói:
- dc đó anh. ai mà thua thì fải uống nha.
cả đám con gái đồng tình. chỉ riêng mỗi Thiên Anh ko nói gì. Long nhướng mày hỏi:
- mày chơi luôn nha.
T
hiên Anh định lắc đầu thì Đình An nhào vô:
- chơi tuốt- mày sợ hả? tiền hôm nay tao trả.
Thiên Anh vui vẻ đáp:
- lâu lắm mới dc ăn lộc của mày. chơi luôn.
thế là cuộc chơi bắt đầu, từng chai Hei lần lượt mở ra.....
- có chắc là chỗ này ko, Nhất Nguyệt?
Phụng thiên lo lắng hỏi Nhất Nguyệt khi trước mặt hai người là vũ trường khá lớn. Nhất Nguyệt cười nói:
- tất nhiên là đúng rồi. đây là vũ trường mới mở của bạn anh Long. mình biết mà.
Phụng Thiên gật đầu rồi bước theo Nhất Nguyệt vào bên trong. ở đây cả hai bị chặn bởi 1 tên cao to:
- hai em cho anh cái CMND
- ý gì đây? bọn này đủ 18t rồi.
Nhất Nguyệt nói lớn. tên kia cười;
- thì cứ đưa ra đi ha
Phụng Thiên nhìn Nhất Nguyệt lo lắng. bởi cả hai đều chưa đủ 18t. bỗng nhiên có 1 tên khác lại đi tới:
- chuyện gì om sòm vậy?
tên kia chưa kịp nói thì Nhất Nguyệt đã lên tiếng:
- anh Hải, quên em sao? em là Nhất Nguyệt nè.
tên kia sững người nhìn Nhất Nguyệt rồi nói:
- lâu wá ko nhìn thấy em. có chuyện gì vậy?
- em muốn vào đây tìm anh hai. nhưng mà cái anh này cứ đòi CMND của em.
Hải nhìn tên kia hỏi:
- có thật ko?
tên kia luống cuống nói:
- em ko biết đây là người quen của anh. em xin lỗi.
Hải nói lớn:
- ko những là người quen mà là em của anh Long đó.
tên kia tái xanh mặt khi nghe Hải nói như vậy. Nhất Nguyệt cười nói:
- ko có gì đâu anh. anh có thẫy anh Long đâu ko?
- ah hình như là ngồi chỗ gần bar đó. em ra đó thử koi
Nhất Nguyệt cảm ơn Hải rồi vội dắt tay Phụng Thiên đi.
- đ..ó đó.. có fải Long ko, Nhất Nguyệt?
Phụng Thiên lắp bắp hỏi khi thấy bóng dáng Long. Nhất Nguỵêt quay sang há hốc miệng ra nhìn cảnh Long đang dúi tiền vào ngực 1 cô gái....còn Thiên Anh thì đang say bí tỉ dựa đầu vào người 1 cô gái khác....Đình An thì đã nằm lăn ra ghế dc chăm sóc bởi 1 con nhỏ cũng ngà ngà...Nhất Nguyệt định bước lại thì Phụng Thiên chạy ngược ra cửa làm cô fải chạy theo....
- Phụng Thiên đừng đi nhanh như vậy! nguy hiểm lắm...có xe kìa!!!
Phụng thiên bỏ ngoài tai những câu hét đến chói tai của Nhất Nguyệt xăm xăm bước đi.Nhất Nguyệt fải chạy mới đuổi kịp dc Phụng Thiên:
- Phụng thiên, có nghe mình nói ko hả?
Nhất Nguyệt lấy hết sức mình gìm người Phụng Thiên đứng lại:
- chắc anh hai hôm nay vui wá thôi mà
- bạn nói như vậy mà nghe dc sao??? mình thực sự là ko tưởng tượng nổi đó là sự thật những gì anh bạn làm.
Phụng Thiên hét lên làm Nhất Nguyệt giật mình:
- à... ờ...mình...
ko biết nói gì Nhất Nguyệt đứng im nhìn Phụng Thiên. bỗng nhiên PhụngThiên lên tiếng:
- chở mình về đi. mình mệt mỏi wá rồi
(bạn đang đọc truyện tại kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các bạn vui vẻ)
- ê tụi mình về thôi. thằng Đình An chịu ko nổi nữa đâu!!
Long gượng nói với Thiên Anh trong men bia nồng nặc. Thiên Anh gật đầu ngà ngà. Long liền gọi 1 người fục vụ gần đó:
- có thể đi gọi Hải dùm ko? nói là Long muốn gặp.
tên kia gật đầu bước đi. khoảng 3´ sau Hau bước đến:
- có chuyện gì vậy?
- à tụi tao muốn về. mày gọi hộ taxi nha.
- mấy người?
-3
hải ngẩn người hỏi:
- hồi nãy con em mày tới ko gặp mày hả?
Long giật mình hỏi:
- nó tới hồi nào?
- khỏang nửa tiếng trước. nó đi cùng với 1 đứa con gái nữa. hình như con gái chủ tịch Lâm.
nghe tới đây thì cả Thiên Anh cũng hỏang hồn nhìn Long.
Hải ko biết sự việc như thế nào nên nói:
- uhm, tao ra gọi xe cho mày nha.
Long khoác tay để Hải đi. Thiên Anh nhìn Long lo lắng:
- ko biết hai đứa đó có thấy gì ko nữa?
- tao nghĩ là có. nếu ko nó ko về sớm như vậy đâu!!
Long nói giọng cũng lo lắng ko kém. Thiên Anh chỉ biết lắc đầu chán nản....
- tới nhà bạn rồi đó.
Nhất Nguyệt nói làm Phụng Thiên giật mình thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.
- uhm, cám ơn bạn nha
nói rồi Phụng Thiên định bước đi thì Nhất Nguyệt ngập ngừng nói:
- u..h..m mình...
- mìh hiểu rồi. mình vẫn sẽ đính hôn. mình ko fải con nít hôm nay nói thế này ngày mai nói thế khác dc.
- mình biết anh hai mình ko fải như vậy đâu
Nhất Nguyệt cố nói với theo khi Phụng Thiên vẫy tay đi vào.
- nè, tại sao hôm nay lại tránh mặt anh?
Long chạy theo giữ Nhất Nguyệt.
- anh còn nói. hôm wa anh làm gì tự mình biết
- hôm wa em đã thấy rồi hả?
Long ngập ngừng hỏi.
Nhất Nguyệt giận dữ la lên:
- ko những chỉ có em mà Phụng Thiên cũng ở đó nữa
- uhm....
- anh làm gì vậy? đó là người anh sắp đính hôn đó!!!
- thì em nói koi anh fải làm sao???
Long sốt ruột lớn.
Nhất Nguyệt lắc đầu nói:
- lần này còn tệ hơn là bị mấy con kia đánh nữa. nhưng mà nó nói là sẽ đính hôn
Long mở lớn mắt hỏi:
- cái gì??? có thật ko vậy???
- uhm, nó bảo là ko thể nào cũng thay đổi ý kiến dc.
Long gật đầu ko nói gì.
bỗng từ đâu Đình An đi tới:
- ê Nhất Nguyệt, chuyện hôm wa là tại tao thôi. đáng lí tao ko nên giữ mấy con nhỏ đó ở lại
Nhất Nguyệt lườm mắt nhìn Đình An:
- mày đúng là đồ hư thân mất nết mà. fá hoại chuyện tốt đẹp của anh hai
- tao biết tội rồi mà. à mà anh Long, anh có thấy Thiên Anh từ sáng tới giờ đâu ko???
Long giật mình nói:
- ko. từ sáng tới giờ hình như nó chưa tới trường mà.
Đình An băn khoăn nói:
- ko biết hôm wa về say như vậy papa nó có nói gì ko?
- cho đáng đời
nhất Nguyệt nói giọng bực bội. bất giác Long nhìn Nhất Nguyệt:
- em đừng giận nó. hôm wa chẳng wa là bọn anh say wá nên ko làm chủ dc...
- anh đừng có biện hộ. nếu ko biết là ko làm chủ dc thì đừng uống.
nói rồi Nhất Nguyệt bỏ đi trong những cái lắc đầu của Long và đình an...
nắng chói cả mắt rồi nhưng tôi ko muốn dậy một chút nào. chuyện ngày hôm wa làm tôi thật đau đầu....cộc...cộc...chuyện gì nữa đây? cố lê thân người mềm nhũn của mình ra mở cửa...tôi quát:
- chuyện gì mà sáng sớm đã ầm ĩ lên như...vậy...hả??
tôi hạ dần giọng mình xuống khi thấy trước mặt mình ko fải chị giúp việc mà là.... papa. ổng nhìn tôi = ánh mắt của bố già....tay ổng xách người tôi đứng dậy như lực sĩ Lí Đức và ném người tôi lại vào giường như người ta quẳng bao gạo vào kho:
- Thiên Anh, mày biết bi giờ là mấy giờ ko??? trưa trờ trưa trật rồi mà còn nằm đó.
tôi nhăn nhó bảo:
- ba à, đâu có cần quăng con như quăng bao gạo như vậy đâu.
ổng nhìn tôi gầm gừ:
- lần sau tao sẽ quăng mày ra cửa sổ. hôm wa mày đi mấy giờ về mày có biết ko?
tôi cố gắng nặng trong đầu mình ra 1 con số:
- à..ờ uhm..khoảng 1 giờ
- vậy mày có biết là lúc đó mày như thế nào ko????
- à ờ thì như vậy nè...
tôi lí nhí nói. ổng dí ngay nắm đấm vào mặt tôi:
- tao nói cho mày biết, hôm wa mày đi đến 4h mới về. lúc mày về người ta fải khiêng mày vào nhà. và mày đã ói từ ngoài vừon đến trên fòng.
tôi giật mình...suy nghĩ...à tôi nhớ ra rồi...hôm wa khi chia tay thằng Long ở cổng thì tôi đã ko đi thẳng vào nhà mà lại gọi taxi đi tới quán nhậu gần nhà...và tôi đã ngồi đó ko biết trời trăng gì nữa.....ông già hừ mắt nhìn tôi:
- mày hư lắm có biết ko? tao thật là khổ tâm khi có đứa con như mày
ổng lại bắt đầu ca bản con trai fải như thế này....con trai fải như thế nọ...tôi nhắm mắt lim dim...ngủ
- Long, đi đâu đó?
ông Phúc gọi giật ngược Long khi thấy Long vừa bước ra khỏi cửa nhà.
- à con đi ra với bạn thôi. có gì ko???
- có wan trọng lắm ko? nếu ko thì ở nhà đi. tí nữa ông Chấn Hoa sang đó
- con biết mà. nhưng ổng tới lúc 4 giờ mà. bi giờ mới là 3 h con đi nhanh rồi về thôi
Long noí rồi định dợm bước đi thì ông Phúc giữ lại:
- con ở nhà dc kô? ba muốn nói chuyện với con
đã từ lâu lắm cha con Long mới có ngày hôm nay. ngày mà ông Phúc muốn nói chyệnvới con mình. Long hỏi:
- có chuyện gì ko ba?
- con có thật lòng muốn lấy Phụng Thiên ko?
Long sững sờ khi nghe ông hỏi. chính bản thân mình Long cũng còn ko thể tự trả lời câu hỏi này.
thấy Long ko trả lời ông Phúc nói:
- nếu con ko thích thì fải nói. con đừng làmnó buồn.
- ý ba là sao???
- ông nội đã biết việc hôm wa con làm....
điều đó ko làm Long bất ngờ. đối với ông nội ko có gì là bí mật cả. Long cười nhẹ:
- sao ba lại wan tâm cho nhà người ta vậy? dù nó có buồn hay ko thì có liên wan gì mìh? miễn là con có vợ. ba có con dâu. ông nội có cháu dâu.
ông Phúc bước tới tát cho Long 1 cái nảy lửa vào mặt nói:
- mày đừng lấy hôn nhân ra làm trò đùa.
Long nói giọng buồn buồn:
- vậy còn nếu hôn nhân lấy con ra làm trò đùa thì sao ba???
- ý gì???
- con thật sự ko biết mìh đang làm gì. chyuện ngày hôm wa chỉ là 1 sự hiểu lầm.
- mày nói như thế nhưng liệu Phụng Thiê nó có tin mày lần nữa ko???
- con biết Phụng Thiên chỉ là vì sức ép của gia đình 2 bên nên mới đồng ý đính hôn thôi.
ông Phúc gầm gừ:
- mày nói vậy mà nghe dc sao???? ai cũng thấy là nó thích mày. chỉ có mày là như đá đứng đó nhìn nó khổ sở thôi.
Long ko nói gì.
một lúc sau ông Phúc nói:
- ba biết con hận ba, hận nhà này đã bỏ rơi con khi con còn nhỏ. nhưng những gì đã wa con có thể cho nó wa dc ko?? con đừng làm khổ nó. con bé hiền lành như vậy mà....thôi con đi thì đi đi
Long bất giác nhìn lên khuôn mặt của cha mìhh. đã có thêm nhiều nếp nhăn..và nét khắc khổ vẫn còn hằn in trên đó...Long ko đi ra cửa mà lại đi lên fòng mình....anh cần 1 chút thời gian...
- Thiên Anh, mày tỉnh hẳn chưa con???
tôi cố gắng mở căng mắt ra nhìn. ông già đứng trước mặt tôi đang nhăn mặt xăm xoi tôi. cố lấy hết sức tôi nói:
- hơi choáng thôi ba à. ko có gì đâu
- uhm, nhưng mày uống ít khi bị như vậy lắm mà. có chuyện gì vậy??
tôi chống chế:
- ko có gì đâu ba. chỉ là hơi vui nên mới như vậy thôi
- mày đúng là mà. ..xem thằng Long tìm dc 1 con bé ngoan ra fết. còn mày thì sao chớ?? suốt ngày lang thang...
- ba à, con mới 18t. ba nôn cháu như vậy sao??
- tao ko nôn cháu mà là tao lo cho mày thôi. suốt ngày đi với bọn con gái chảnh chẹ đó
tôi cố fân trần cho mình:
- lâu rồi con ko đi với tụi nó mà.
- uhm, nhưng mày thấy con Nhất Nguyệt em của thằng Long thế nào??
tôi giật mìh nhìn ổng.
- sao ba lại nhắc tới nó?
- tao thấy nó cũng dc. chỉ có điều hơi dữ thôi. nhưng tao nghe nói mày với nó hay cãi nhau lắm hả?
- con nhỏ đó ngang như cua. ko cãi với nó ko dc ba à.
ổng lắc đầu nhìn tôi:
- thua tụi mày. nhưng mày nên nhớ. đã yêu thì fải nói. thà nó nói ko thích mày mà nó biết là mày yêu nó còn hơn là nó ko biết tình cảm của mày.
tôi nhăn nhó:
- sao ba lại nói chuyện này?
- tao mà còn ko hiểu mày thì còn ai nữa???
còn 1 lúc nữa thôi thì bố con ông Chấn Hoa sẽ đến. tôi fải làm sao đây? làm sao có thể đối mặt Phụng thiên? tôi thấy mình thật tệ. tôi sẽ fải giải thích sao cho hành động ngày hôm wa cuả mình....
- Long, xuống dưới này nhanh
tiếng ba. chắc là bố con họ tới. tôi dậy...chải sơ tóc của mình rồi chạy xuống.... trước mặt tôi...ông Chấn Hoa cười hiền t ừ như ko biết chyện gì...còn Phụng Thiên thì ko muốn nhìn mặt tôi..
- con chào bác..
ông Chấn Hoa cười với tôi rồi quay sang Phụng Thiên:
- sao ko chào anh??? còn mấy ngày nữa là đính hôn rồi mà còn ngượng
nghe tới đây thì tôi và PHụng Thiên nhìn nhau ngượng ngập. may mà ba tôi chữa cháy:
- bọn nhỏ bây giờ là vậy mà. ko có gì đâu anh. à chuyện chuẩn bị bên anh thế nào?
- uhm, cũng xong hết rồi. chỉ còn việc dâu fụ và rể fụ thôi
tôi hỏi:
- đính hôn mà cũng cần sao??
ông Chấn Hoa nhìn tôi cười:
- uhm, cháu có bạn ko?
- dạ có. có thể là Đình An hoặc là Thiên Anh
ba tôi bỗng lêntiếng:
- Thiên Anh đi. Đình An tính còn lóc chóc. ba sợ...
- con thì sao cũng dc. còn dâu fụ để Nhất Nguyệt nha
ông Chân Hoa cười:
- ko dc. dâu fụ ko thể là người bên nhà trai dc. Phụng Thiên sẽ nhờ em họ nó. con bé đó cũng xinh và khéo đáo để
tôi thầm nguyền rủa con bé "xinh và khéo đáo để đó". vì nó mà Nhất Nguyệt vvà Thiên Anh ko dc sánh đôi cùng nhau.ba bỗng cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi:
- thế còn hoa thì sao? Phụng Thiên thích để hoa gì?
Phụng Thiên suy nghĩ 1 lúc rồi nói:
- tu-luýt cánh trắng
ý gì đây? cô ta định chống đối tôi đây mà. mùa này thì lấy đâu ra tu-luýp cánh trắng ngoài mấy bông hoa ngoài vườn của tôi. hả?? từ từ...ko lẽ ý cô ta là muốn tôi hy sinh mấy bông hoa tu-luýp ngoài kia???
- Phụng Thiên, mùa này hiếm lắm. con chọn hoa khác nha.
ông Chấn Hoa lên tiếng dụ dỗ con nhoc đó. nhưng nó kênh mặt lên nói:
- con thấy ngoài kia có tu-luýp cánh trắng mà
ông ba tôi nhanh nhảu:
- ừ đúng đó. vườn nhà bác có loại hoa đó. nếu tới ngày mà con thích thì bác sẽ biểu thằng Long cắt mấy bông cho con.
hả???? tôi fải hy sinh hoa của mình vì con nhỏ này. loạn rồi. cả nhất nguyệt còn ko dc **ng vào mà. tôi lên tiếng:
- hay là....còn nhiều hoa khác đẹp hơn mà..
- nhưng em chỉ thích tu-luýp cánh trắng thôi
nó nói giọng nũng nịu như hồi ở trường đua làm tôi nổi da gà khắp người.
ông Chấn Hoa lên tiếng:
- loại này trồng khó lắm. hay là con lấy hoa khác nha!!!!
bao nhiêu hy vọng dâng lên trong lòng....con nhóc đó cất giọng thánh thót của mình:
- một bó chỉ có 3 bông là cùng mà
ông Chấn Hoa định lên tiếng thì ba tôi đã nói:
- uhm, như vậy cũng dc. hôm đó con cắt mấy bông rồi đưa cho người ta kết nha Long
- ko tại sao lại cắt hoa của con???
tôi bướng bỉnh lên tiếng. con nhóc kia nói hồn nhiên:
- em đâu kiu anh cắt bông của anh. chỉ cần tới ngày đó có tu-luýp cánh trắgn cho em là dc mà
- còn nếu ko thì sao?
- thì chẳng sao cả. nhưng sao anh nhỏ mọn vậy. chỉ có 1 yêu cầu nhỏ thôi mà.
nó cãi ngang làm tôi điên hết cả người. định quát nó thì ba tôi lên tiếng:
- bỏ đi. mọi chuyện đã dc quyết định rồi. Long fải nghe lời ba