watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Tối nay,Linh Linh ở lại bệnh viện, Kest cũng trực cùng cô. Tiểu Long còn bận việc ,anh bảo chừng khoảng một hai giờ gì đó sẽ vào sau.  Ba cô dạo này tiều tụy hẳn,chỉ còn da bọc xương. Cách đây hai ngày,ba có tỉnh lại một lần nhưng rồi lại nhanh chóng ngất đi. Bác sĩ luôn nhắc nhở hai anh em về những việc tồi tệ có thể xảy ra.  Chuông điện thoại của Kest vang lên, anh ra ngoài nghe bỏ không gian vốn đã lặng im càng trở nên tĩnh mịch đến trơ trọi.  Linh Linh ngồi bên cạnh nắm tay ba, cô không muốn khóc nhưng nghĩ đến việc sẽ gặp ba chỉ trong vài phút giây ngắn ngủi thì nước mắt cô lại trào ra.  …  Kest bước vào, anh thấy Linh Linh đang khóc, từ khi quen cô đến giờ thấy cô đau khổ vậy cũng là lần đầu…Lúc này đây,trông cô thật yếu ớt…  -Có chuyện gì à? Linh Linh hỏi, cố ý che dấu những giọt nước mắt đang lăn dài khi thấy anh.  -Chuyện phía tập đoàn thôi!  -Nếu có gì quan trọng ,anh nên đi đi!  -Chẳng có gì quan trọng cả. Kest vuốt tóc cô.-Họ mới phát hiện ra một vài thứ kì lạ, nếu không nhầm thì là có gián điệp trong nội bộ.  -Không sao chứ? Cô lo lắng.  -Không! Nhưng phải tìm ra người đó trước khi hắn tiếp tục phá rối.  …  Trong bệnh viện…  Chỉ có sự lặng im đáng sợ…  Chỉ có mùi dao kéo, mùi chết chóc…  Nó gần như là ranh giới giữa sự sống và cái chết…  Im ắng…Không gian nặng nề, một chút sương đêm phả vào mặt…  Từng khoảnh khắc tranh giành với sự sống…  Lạnh…Đã khuya lắm rồi, Linh Linh khẽ mở mắt. Cô không biết mình đã ngủ từ lúc nào, Kest cũng không thấy ở đâu, ba vẫn nằm mê man bất tỉnh, nhẹ nhàng sửa chăn lại cho ba,cô rón rén bước ra ngoài…  Màn đêm như chỉ chờ vậy để sà xuống…  …  Bước ra khỏi hành lang bệnh viện…Âm u…Lạnh…Mùi thơm ở đâu đó bay lên…  -Kest !Cháu về đi! Cháu đã bỏ bê việc ở tập đoàn quá nhiều rồi đấy.  Là giọng của ông Trần, ông và Kest dang nói chuyện sau ánh đèn mập mờ…  -Vẫn chưa phát hiện ra tên gián điệp đó à?  -Họ đang đợi chủ tịch về để xác minh xem ai là người đã ở gần nó khi chuẩn bị giao cho bên B.  -Ta sẽ không …  -Cháu ở lại đây vì lí do gì chứ? Vì Linh Linh? Ông Trần ngắt lời anh.  -Ông biết mà!Tôi đâu cần phải nói…  -Ta luôn xem nó như con gái của mình nên ta phải nói điều này. Ông già này bên mày từ nhỏ ,ta đủ khôn ngoan để biết rằng với cháu-chủ tịch tập đoàn NI thì Linh Linh chỉ là một người thay thế. Cháu đừng bao giờ chấp nhận một người con gái chỉ vì muốn họ thế chỗ của người khác. Đó là cháu đã khắc vào họ một vết thương khó lành nhất. Linh Linh không phải là Di Lăng, điều đó cháu phải hiểu hơn ai hết chứ? Cháu đối với Linh Linh hoàn toàn không là gì cả.  Gió đêm bỗng như chợt trở nên sắc lạnh…Cứa vào cô, đau đớn…  Kest tức giận nắm lấy cổ áo ông Trần,…trong tích tắc bất lực thả xuống.  Chẳng phải là như thế sao?  Ông Trần đã nói hết mọi chuyện một cách phũ phàng.  Linh Linh chờ đợi một lời nói từ Kest… chẳng lẽ là vậy thật? Nhưng sự im lặng của anh dường như đã là một lời thú tội vô hình.  -Alô! Được! Tôi và chủ tịch sẽ trở về ngay bây giờ.  Ông Trần gấp điện thoại, mở cửa xe,…lao đi cùng Kest…  Để lại một câu trả lời còn bỏ ngỏ…  Trong màn đêm, cô gái với mái tóc dài gục mặt xuống khóc thổn thức…  “Đừng bao giờ chấp nhận một người con gái chỉ vì muốn họ thế chỗ của người khác….Đó là đã khắc vào trái tim họ một vết thương khó lành nhất…”  …  Phòng bệnh đặc biệt dãy ba chợt sáng ánh đèn…  Phòng của…Ba!!!  Linh Linh chạy ù lên phòng ba…Trời thu lất phất mưa phùn…  -Ba! Ba! Ba tỉnh lại rồi à? Cô hét lên khi chân đặt một nửa vào phòng.  -Ba đi rồi! Tiểu Long nắm chặt tay người nằm trên giường bệnh.-Ba đợi em mãi…  Lần đầu tiên nước mắt rơi trên khuôn mặt anh…  -Ba! Không ,không thể nào! Là anh lừa em! Cô lắc đầu.Từ từ tiến lại bên cạnh ba. Bàn tay run run chạm nhẹ lên tấm chăn trắng muốt.-Ba chưa chết đâu! Cô thầm thì, vuốt ve màu trắng tinh …  Tiểu Long gỡ tay cô ra.  -Ba đã đi rồi, Linh Linh! Ba đi thật rồi!  Anh ôm cô vào…  Với cô…  Ba là ba…là mẹ…là người đã cưu mang…cho cô một gia đình,một người anh…  …  -KHÔNG!!!!  Lại một lần nữa,Linh Linh chạy vụt đi.  Mưa bây giờ đã nặng hạt hơn…  Nước mắt cùng với mưa hòa thành một…  -“Ba yêu Tiểu Long hay yêu Linh Linh?”  -“Tất nhiên là ba yêu Tiểu Long rồi, nhưng còn yêu Linh Linh nhiều hơn nữa!”  -“ Tiểu Long con không được bắt nạt Linh Linh! Em nó còn nhỏ…”  Tất cả những kí ức ùa về, có ba!!!  Linh Linh chạy thật lâu dưới mưa…Chạy cho tới khi đã mệt lử cô mới ngồi xuống lòng đường…  Bíp…Bíp…Bíp!!!  Còi của một chiếc ô tô.  -Cháu làm gì vậy hả?Phải biết quí trọng mạng sống chứ!-Là ông Trần. ông mở cửa,đi về phía cô.  -Có chuyện gì xảy ra với cháu à?  Im lặng…  -Thôi lên xe đi, ta sẽ đưa cháu về. Đi như thế này sẽ rất nguy hiểm!  …  -Ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cháu cứ khóc nếu muốn!  Lại chỉ có tiếng mưa trả lời…  Chiếc xe đi đến phố 305, mưa làm lung linh bao ánh đèn…  -Ta cũng đang muốn gặp cháu nói chuyện.  Ông lão dừng hẳn xe lại…  -Ta muốn nhờ cháu…  Linh Linh mở cửa xe bước ra ngoài…  -Cháu hãy rời xa Kest được không? Ta xem cháu như con nhưng cháu với Kest là điều không thể…Giờ đây cô hoàn toàn không có tâm trạng để nói chuyện,Linh Linh cần ở một mình.  -Ta xin cháu,xem như lão già này cầu xin cháu đi! Ta mắc nợ quá nhiều với Kest,và ta phải trả lại cho nó những gì ta đã làm mất.  Cô quay lại,nâng ông Trần dậy và hòa vào mưa…  … -Tìm ra chưa? Giọng Kest thật đáng sợ.  -Dạ, thưa chủ tịch, vẫn chưa! Anh nhân viên khép nép run lên, giọng ấp úng.  -Thưa chủ tịch,có người tìm cậu…  Kest nhìn đồng hồ, mới 4h sáng, rốt cuộc ai lại đến tìm anh vào lúc này.  -Cho vào đi!  Tiếng bước chân, là một người con gái, một đôi mắt tròn xoe, một mái tóc được cột lên cao. Xinh đẹp…nhanh nhẹn…  -Là cô! Kest ngạc nhiên.  -Đúng ! Thì sao? Tôi chỉ muốn đưa cho anh thứ mà anh cần thôi. Cô gái mỉm cười, đểu cáng.  -Tôi cần gì? Anh cau mày.  -Chẳng phải anh đang tìm kẻ gián điệp hay sao?  -Sao cô biết?  -Tại sao tôi biết không quan trọng, quan trọng là ngày hôm nay tôi sẽ chỉ cho anh thấy người đó là ai? Một bàn tay nhẹ nhàng ,mơn trớn vuốt má anh.  -Tôi có thể gọi bảo vệ đến đuổi cô bất cứ lúc nào.  -Tùy anh thôi, tôi biết ai là kẻ đã gây ra chuyện này đấy!  -Ý cô là…  -Thôi ,anh không muốn nghe thì tôi về vậy.Cô gái đỏng đảnh bước ra…  -Dừng lại! Kest nói nhỏ nhưng đủ cho sắc mặt cô gái kia thay đổi.  -Chỉ sợ anh không muốn nghe thôi, anh và tôi đều biết người đó mà.  -Tại sao cô cứ ba lần bảy lượt muốn hại Linh Linh? Cô là người đã tung tờ rơi, tung tin đồn nhảm…  -Anh cũng thông minh đấy! Hoàng Linh Linh !Tôi đã biết cô ta quen anh là một kịch bản,và chỉ lợi dụng anh thôi,nhưng tôi cảnh cáo mà anh đâu có nghe đâu.  -Tại sao cô lại muốn hại cô ấy? Kest đập mạnh tay xuống bàn.  -Anh và cả Tiểu Long ,hai người đều không thấy được cái bộ mặt xấu xa của cô ta nên tôi chỉ muốn giúp lột nó ra thôi!  -Chẳng lẽ…cô và Hoàng Long…  -Đúng! Tôi thích anh ta ,thì sao chứ?  -Tất cả những gì cô vừa nói ,cô nghĩ tôi sẽ tin hay sao? Kest cười, nhạt thếch…  -Có thể anh không tin nhưng khi nhìn cái này,anh chắc chắn sẽ phải nghĩ lại…  Cô gái kia đưa cho anh một tập ảnh…  Càng yêu…con người ta càng dễ bị đánh lừa...  -Tôi đồng ý tôi không phải là người tốt nhưng thà làm người không tốt để không bị tổn thương còn hơn là quá tốt để lòng tốt đó bị giẫm đạp! Chàng trai ạ…  Nói rồi cô ta bỏ đi…  Bàng hoàng…sửng sốt!!!....Ngạc nhiên…Đau tận vào…tim.  Người ta chỉ đau khi quá tin tưởng rồi bỗng nhiên nhận ra rằng lòng tin bị phản bội…  Tập ảnh từ từ rơi xuống.Chẳng lẽ yêu là có tội.  Tình yêu này đã núp dưới cái bóng thèm khát một thứ tình cảm để xoa dịu trái tim anh …  Tình yêu này mãi đến đêm qua anh mới thừa nhận…  ...  …  -Ông nhầm rồi! Tôi không hề xem Linh Linh là người thay thế.  Tiếng xe như át tiếng Kest.  -Chẳng lẽ…cháu đã quên Di Lăng…  -Không! Di Lăng và cô ấy không hề thua kém nhau…  Ngồi trên xe của ông Trần về tập đoàn đêm hôm qua, Kest nhìn ông với vẻ khinh khỉnh.  -Linh Linh là người tôi yêu!!! Đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa…  …  …  Vậy là anh đã yêu, anh là người phải chịu ư?  Linh Linh là người duy nhất anh tin tưởng,yêu thương.Vậy mà…anh nhận được gì chứ…sự lừa dối!  Lại một lần nữa, tình yêu làm anh đau khổ.  Với con mắt của anh, tập ảnh kia không thể là giả.  Yêu cô bao nhiêu anh lại càng hận cô…một tình yêu…thêm một vết thương lòng…  Kest vơ chiếc áo, anh phóng xe ra ngoài mặc cho mưa và gió…  Đám tang ba Linh Linh,khách tới dự rất đông,ai cũng biết đến ca sĩ Hoàng Long.Một vài người đến chỉ vì muốn nhìn mặt anh.  Kest không đến viếng,tất cả ngững gì xảy ra đều khiến cô phải suy nghĩ nhiều hơn về bản thân, về Kest…  Ngồi bên linh cữu ba mãi,cô quá mệt mỏi…  Tiểu Long dẫn cô vào nhà,Linh Linh tựa đầu vào vai anh…  …Có một số cử chỉ …có một số hành động với người bình thường là bình thường những người khác thường là…không bình thường…  Kest được xuất hiện sau chiếc xe mui trần. Cánh cửa xe được đóng sầm lại,anh bước đến trước mặt Tiểu Long và Linh Linh.  …Ánh mắt thật đáng sợ…khiến người khác phải run lên…  Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng lá vàng rơi…  -Ta xin cháu…Có thể rời xa Kest được không…” Giọng nói ông Trần vang lên trong đầu cô.  Có lẽ đây là cơ hội, cô đã có đủ thời gian để suy nghĩ. Ông ấy nói đúng,cô không nên đến với Kest. Cô và anh là một phép cộng không có đáp số…  Huống gì,với anh ,cô chỉ là một người thay thế …  Trái tim anh không đủ chỗ để cho thêm một hình bóng nào nữa…  Đối diện với anh mắt này ,cô càng có thêm sức mạnh…  -Tiểu Long ! Anh đi ra kia được không? Linh Linh gắng gượng.  Tiểu Long đi vào nhà.-Vậy anh vào trước nhé!  ….  -Kest! Có lẽ chúng ta cần nói chuyện.Cô nhìn Kest mỉm cười.  Anh nhìn cô, người con gái này, đứng trước mặt anh là người đã lừa dối anh sao?Chẳng lẽ lại là người con gái yếu ớt này?Chẳng lẽ giữa cô và anh ,tất cả chỉ là một vở kịch ?  -Em và anh…chia tay đi! Có lẽ thế là quá đủ cho chúng ta…Cố nuốt những giọt nước mắt,cố dấu những nỗi đau…  -Chia tay?... Kest chợt cười,cười rất lạt…-Tôi đã hết giá trị để cô lợi dụng rồi sao?  -Lợi dụng…??? Linh Linh ngạc nhiên.  -Tôi đã tin tưởng cô, vậy mà, cô lại là gián điệp, người ta trả cô bao nhiêu? Bao nhiêu hả? Anh lay mạnh vai cô.  -Anh nói gì vậy?  -Vậy đây là gì? Cô cho tôi một lời giải thích không? Kest gằn mạnh từng tiếng, anh quay lại xe,lấy tập ảnh mà cô gái kia đưa cho anh.-Chẳng lẽ cô còn chối.Vậy mà tôi đã yêu cô,có chết tôi cũng không nghĩ,không cho phép mình nghĩ rằng cô là gián điệp,cô diễn chuẩn quá đấy.  -Những bức ảnh trong tay anh được anh tung lên trời. Trong ảnh là cảnh cô đưa giúp Tiểu Linh đưa cái tuí đen cho ba cô ấy.  Một vài ảnh khác là cảnh ông ấy dúi tiền vào tay Linh Linh nhờ cô đưa tiền cho Tiểu Linh bữa hai người đi xem phim.Một ai đó đã chụp lại bức ảnh này và thật dễ dàng để hiểu nhầm rằng đây là cảnh mua bán giữa Linh Linh và chủ tịch công ti giải trí GHOST.  Vậy ai đó đã chụp lại ,ai đó đã cố tình hại cô.  Nhưng Linh Linh không giải thích nữa,cô im lặng. Tốt thôi,cô và anh lại càng dễ để quên nhau.  Cuộc tình này nếu quá nhiều sóng gió, nhiều chông gai, nhiều người ngăn cản như thế thì tại sao lại phải tiếp tục?....  -Sao? Bây giờ thì không còn gì để nói nữa chứ gì? Kest lùi lại.-Tôi đã tin nhầm người thật rồi!  Tiếng rơi khẽ khàng của một chiếc lá vàng…  Cuộc tình mong manh...như gió chiều... Cuộc tình mong manh…như gió chiều…  Linh Linh cúi xuống, cô nhặt từng tấm ảnh lên,khẽ mỉm cười. Đúng! Cuộc tình này không nên có …  …  -Có chuyện gì vậy? Tiểu Long thấy xấp ảnh trên tay cô,có đôi phần khó hiểu.  -Em và Kest! Chia tay rồi! Linh Linh đặt ảnh xuống bàn.  Ngoài trời,một tia chớp xé rạch bầu trời.  -Không sao! Anh sẽ luôn ở bên em! Tiểu Long nắm lấy bờ vai bé nhỏ của cô.  -Kest nghĩ em là gián điệp! Cô thất thần-Anh có vậy không?  -Anh đã từng nghi ngờ em một lần và sẽ không có thêm lần thứ hai nữa.  -Ít nhất, vẫn có anh bên em.  Cô thiếp đi trên vai anh, người luôn bên cô…  Nhưng tình yêu luôn có những trái ngang…  Không phải cứ an ủi, vỗ về là sẽ yêu…  Không phải cứ bên nhau,chăm sóc là đang yêu…  Và…không phải cứ rời xa là…đánh mất nó…  Đơn giản là vì tình yêu chỉ như một giọt nước…,không bao giờ nắm được nó trong tay …dù cho có cố gắng…  …  -Cháu có thể tiếp tục làm ở đây đượchứ? Ông Trần! Sau một tháng tự giam mình ở nhà, Linh Linh nhận ra rằng cách tốt nhất để quên là làm việc. Phải gạt đau khổ qua một bên, phải sống thôi!  Ông Trần nhìn ánh mắt chứa chan buồn của cô, lát ,ông thở dài.  -Tùy thôi! Cháu có thể làm bất cứ thứ gì nếu cháu muốn….Và…Và cảm ơn cháu vì cháu đã chia tay với Kest. Còn chuyện gián…  -Cháu đã quên hết rồi! Cô nhìn đi nơi khác.  -Ta nghĩ cháu nên biết điều này, Kest là người đã hiến tủy cho ba cháu đấy. Cậu ta bắt lão già này phải câm miệng nhưng khi hai người đã chẳng còn gì thì ta nghĩ ta nói cũng không sao.  Linh Linh bước nhanh về phía quầy ,giọng nói của ông Trần vang lại rõ mồn một…  Hóa ra chính là anh! Thảo nào…Vậy quyết định chia tay là đúng. Cô đã gây ra cho anh bao nhiêu phiền toái, gây ra cho anh bao khổ đau, thêm cô,Kest chỉ thêm một mối bận tâm, cô khiến anh mất một phần thân thể…Quen cô, anh đã phải chịu thiệt thòi biết nhường nào…  Thế nên ,…chia tay thôi!!!!!!!!!!!!!  Trái tim chẳng bao giờ tuân theo lí trí…  Nghĩ vậy nhưng người cô ước được ở bên lúc này vẫn luôn là anh…  Lúc cô cần anh nhất, cần tình yêu này nhất thì cũng là lúc nó vỗ cánh bay xa…  -Cháu hết ca rồi! Linh Linh ạ ! Để ta đưa cháu về.  Chiếc xe ô tô đậu ở trong sân ga. Nó từ từ lăn bánh và chẳng mấy chốc dừng ngay trước cổng nhà cô.  …  -Khoan xuống xe! Ông Trần ngần ngừ lấy từ trong túi ra một cái thiệp nhỏ, màu hồng được gói ghém bằng nơ khá xinh.  -Ba mẹ Kest qua đời từ năm trước, họ giao cậu ấy lại cho ta.Thực ra buổi lễ này phải diễn ra cách đây 2 năm nhưng …vì thế…mãi đến giờ mới diễn ra.  Ta muốn cháu đọc nó và quên Kest đi, nhưng phải hứa là thật bình tĩnh … Ông đưa nó cho Linh Linh.  Chiếc dây thắt từ từ rơi xuống…  “…LỄ ĐÍNH ƯỚC GIỮA TRÁC DI THANH VÀ K.E.S.T…”  -Thời gian:…  -Địa điểm:…  …  Nếu nói không đau lòng đến quặn thắt thì chắc chắn là giả dối...  Liệu đây có phải là xức muối lên vết thương chưa lành không?  Nhưng cô vẫn cười rồi nhẹ đưa tay vuốt nước mắt qua một bên…  -Cháu biết tại sao Kest lại hận ta như vậy không? Lẽ ra người đính ước với Kest phải là Di Lăng nhưng vì ta mà cô bé ấy phải tự tử, chính ta cũng đã hại cả ba mẹ của nó…Ông khẽ thở dài.-Ta chỉ có thể chuộc lỗi bằng cách này…  -Sẽ không sao đâu, cháu sẽ tới… Ông yên tâm…  Hạnh phúc là khi nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc… Dù cho người đó không phải là mình…  Có lẽ vì điều đó nên đau khổ cũng là một định nghĩa ngang bằng với hạnh phúc…  Linh Linh rời khỏi xe,cầm tấm thiệp trên tay.  -Anh đang làm gì vậy? Sao lại ngồi một mình? Từ ngày ba đi,Tiểu Long đã dọn về nhà ở cùng cô.  -À! Không có gì!  -Sao anh không bật ti vi lên xem?  -Đừng…!!!  -Vì sao chứ?  Nhưng cô đã mở nó …  “ Đây là những hình ảnh mới nhất về việc chuẩn bị cho tiểu thư Di Thanh và chủ tịch tập đoàn giải trí NI…”  Tiểu Long thở dài, anh biết bây giờ ở đâu, kênh nào cũng có đưa tin này.  Cô quay lại anh, xòe tấm vé.  -Em biết từ trước rồi, anh xem này!  -Kest đưa cho em? Tiểu Long ngạc nhiên…  -Không ! Là ông Trần, anh sẽ đi cùng em chứ?  -Có nên như thế không? Em có thể không đến cũng được mà…  Cô mỉm cười…  -Em muốn đi giạo một lúc..  -Anh sẽ đi cùng em…  -Không cần đâu! Em đâu ngốc tới mức làm điều gì đó dại dột… Nói rồi Linh Linh bước ra ngoài…  …  …  -Đã đến lúc rồi đấy, khử nó đi…  Lại đôi mắt ấy…  …  …  Kest với tay nhấn nốt tắt màn hình, anh ngửa người ra sau ghế.  Mai ,anh và Di Thanh sẽ làm lễ đính ước nhưng anh lại chẳng thể gạt hình ảnh cô ra khỏi đầu…  Anh không thể nào tin cô là gián điệp mặc dù bằng chứng đã quá rõ ràng …  … Lúc chiều…tại phòng làm việc của Kest  -Nếu anh vào đây để minh oan cho Linh Linh thì nên quay ra đi! Anh bực bội đuổi Tiểu Long .  -Việc gì tôi phải làm vậy, trong chuyện này tôi là người có lợi mà. Và chẳng phải ngày kia anh và Di Thanh đã làm lễ đính ước rồi sao?  -Vậy anh đến đây làm gì?  - Đẻ xin hủy hợp đồng! Trước đây tôi làm việc cho anh là vì cần tiền nhưng giờ thì không.  -Chỉ thế thôi sao? Kest đặt tập tài liệu lên bàn.-Được thôi, anh phải bồi thường!  -Được.! Tiểu Long trả lời xong,khẽ cười.-Chào chủ tịch!  Cánh cửa được đóng sầm lại.  -Anh thật ngốc khi kết tội cô ấy! Tiểu Long nói với khi đã đi khá xa…  …  Tiếng chuông cửa bỗng nhiên réo rắt liên hồi…đưa anh về với hiện tại. Kest ngồi yên, anh không ra mở cửa, không muốn ai làm phiền mình lúc này.  …  -Sao cháu không mở cửa cho ta vào?  Nhìn thấy ông Trần, Kest khinh khỉnh bỏ lên tầng trên…  -Ta muốn nói cho cháu biết một chuyện! Dừng lại đi…  Những lời nói của ông dường như quá nhỏ để Kest có thể nghe thấy…  -Về Linh Linh!  Tiếng bước chân bỗng im lại…  Ông Trần đi lên mấy bậc thang rồi với nhẹ lấy từ trong góc ra một chiếc camera nhỏ xíu.  -Ta đã nghi ngờ cháu và Linh Linh từ lâu,nhưng lại không thể tin được nên đã gắn cái này, xin lỗi cháu!  -Ông…!!! Anh cau mày, tức giận.  -Và đó cũng là lí do ta phát hiện ra cái này! Cũng không biết có nên đưa cái này cho cháu không nữa. Ông thở dài rồi rút rừ trong túi ra chiếc đĩa nhỏ.-Xem hay không là tùy cháu.  Chỉ có thế,ông quay thẳng đi về.  Đợi cho ông đi khuất,Kest mới quay xuống cầm cái đĩa mềm.  Anh nhắm mắt, rốt cuộc có gì trong thứ này…  Ngày…tháng…  Trước ngày anh và cô chia tay 4 ngày, hôm đó cô ngủ lại nhà anh…  …  Chiếc điều khiển từ từ rơi xuống khi trên màn hình là cảnh một cô gái đang gỡ túi tài liệu từ trên tường xuống, dùng điện thoại chụp lại nhưng không phải là Linh Linh mà là Tiểu Linh –cô gái có đôi mắt tròn xoe…  …  Đường phố càng lúc càng đẹp…những ánh đèn nối đuôi nhau chạy dài thành một đường viền xa tít tắp…  Tiếng phanh gấp của hai chiếc xe…  -Tiểu Linh ! Linh Linh ngạc nhiên…chạy lại bên bạn…  Nhưng…cô bị Tiểu Linh xô ngã qua một bên…  -Tôi và cậu là bạn sao?  -Tiểu Linh ,cậu nói gì lạ vậy.? Linh Linh ngơ ngác.  -Chưa bao giờ cô là bạn của tôi hết! Cô không hơn gì tôi nhưng tại sao cuối cùng mọi thứ đều thuộc về cô.  Linh Linh quá ngạc nhiên,cô không hiểu Tiểu Linh đang nói gì.Cô không thể tin được đang đứng trước mặt là bạn mình.  - Tôi đã yêu nhưng rồi vì ai mà bị từ chối một cách phũ phàng vậy chứ? Cậu là người xen vào giữa tôi và anh…  - Thôi đủ rồi.Di Thanh bước ra từ chiếc xe thứ hai.-Bây giờ không có ai bảo vệ nó nữa đâu.  -LÊN!!!  -Bây giờ mày và Kest đã không còn gì nữa thì mày cũng không đủ tư cách nói chuyện với Di Thanh này. Không có Kest,mày chẳng là gì cả…Phải dạy cho mày một bài học nhớ đời chứ…  Tiếng cười man rợ rộ lên…  Bọn đàn em xúm lại,…  Tát ,đánh một cô gái không chút phản kháng…  Đau, rát…  “Kít…” Lại thêm một chiếc xe nữa…  -Dừng lại…!!!  Gió khẽ gào thét.  -Dừng lại, các ngươi dừng lại hết!!!  Bóng tối…không làm chìm đi sắc quí tộc ấy…  Di Thanh sợ hãi núp vào sau lưng Tiểu Linh , nơi gốc cây, Linh Linh nằm co ro.  …  Nhìn thấy cô như vậy, anh còn đau hơn cô gấp trăm ngàn lần.  Kest quì xuống bên Linh Linh. Cô không ngất, cô rất muốn ngất đi nhưng không thể, dường như chỉ càng đánh càng tỉnh.  Nước mắt Linh Linh chợt rơi, lăn dài trên gò má, nóng hổi nơi bàn tay anh. Kest ôm cô vào lòng.  Giây phút này…ấm áp…hạnh phúc… Linh Linh thầm hi vọng nó sẽ tồn tại mãi mãi…  Giật mình!!!...  Không được! Không!  Cô phải rời xa Kest! Cô chỉ là người thay thế Di Lăng trong tim anh, cuộc tình này bị quá nhiều người phản đối. Cô không thể để một phút yếu lòng làm hỏng tất cả…  Anh không phải ,không thể là người ngự trị trái tim cô.  -Anh xin lỗi, Linh Linh!  Linh Linh vùng dậy, đẩy Kest qua một bên,cố gắng che dấu những giọt nước mắt.  “Xin lỗi! Kest!”  -Anh tránh xa tôi ra! Chẳng phải chúng ta đã chia tay rồi còn gì!  -Nhưng tất cả chỉ là sự hiểu lầm! Anh đau khổ.  Linh Linh cười lạt.  -Hiểu lầm ư? Trong tình yêu quan trọng nhất là gì chứ?...Là niềm tin ,niềm tin ,anh hiểu không?  Những cái tát lúc nãy giội lên,…đau đớn…  -Em không sao chứ? Nhìn thấy cô khụy xuống, Kest chạy lại đỡ…  Gạt cánh tay của anh…  -Một khi đã không còn tin nhau thì nên chia tay…  Cô gắng gượng lê từng bước ra khỏi công viên…  Ánh đèn phản chiếu bóng dáng bé nhỏ của cô, hằn xuống lòng đường…  Gió lạnh thấu gia thịt…  Tại anh! Đúng tất cả là tại anh! Nhưng anh đã nhận lỗi sao cô lại không tha thứ.  Linh Linh cố không quay đầu lại.Không thể yếu lòng!  “Kest! Em nợ anh quá nhiều!”  -Chẳng lẽ không còn gì nữa sao? Kest đau đớn gục xuống, giọng anh nhỏ nhưng đủ cho cô nghe thấy.  Cô quay lại,cởi bỏ sợi dây chuyền đang mang trên cổ, đưa cho anh…  -Anh nên đưa nó cho người mình yêu, chúng ta…đã hết rồi…  …Phải chăng nên kết thúc ở đây????…  …Xin lỗi vì em đã…yêu anh…. Vì…..cuộc tình này đáng ra không nên có…………. KÌ 8  Không ai có thể biết được khi nào là kết thúc, khi nào là bắt đầu…  -Ling Linh ! Em làm sao vậy? VỪa thấy cô về, TIểu Long đã chạy lại ngay bên cô.  Nhưng Linh Linh đã cạn kiệt mọi sức lực, cô ngẩng lên nhìn anh trong giây lát…và lịm đi trên vòng tay ấy…  -Linh Linh !Em sao rồi? Tiểu Long lo lắng.-Ai đã đánh em ra nông nỗi này?  Cô im lặng, cho đến giờ phút này đây cô vẫn không thể tin nổi người đánh cô lại là Tiểu Linh-cô bạn mà cô yêu quý nhất, người mà cô tin tưởng nhất.  Tiểu Long nhẹ nhàng lau mấy vết thương trên mặt cô.Giờ đây, trước mặt anh,Linh Linh thật tội nghiệp…Và anh hận…hận bản thân vì đã để Kest đến với cô…hận vì đã để người anh yêu phải khóc…  -Hôm nay là ngày mấy rồi anh nhỉ? Linh Linh bất giác hỏi.  -22tháng 7!  -Em đã ngất đi lâu thế cơ à?  -Ừ! Thôi nằm xuống nghỉ ngơi đi, dạo này trông không giống mon nữa rồi!Anh cười,vuốt mấy sợi tóc phất phơ trước mạt hất qua một bên.  -Ơ!.. Linh Linh cau mày vẻ nghĩ ngợi…Có phải đêm nay là ngày diễn ra lễ đính ước phải không?  Tiểu Long nhìn cô…trông cô bây giờ rất bình thường,không có chút biểu hiện gì là đau khổ nhưng anh biết trái tim cô đang vỡ tan…Anh vốn đã không định nhắc chuyện này nhưng cô thì lại nhớ…  -Em sẽ đến dự…  -Có cần nhất thiết phải thế không?Đâu cần nhẫn tâm tới mức đó…  -Thế nhé! Linh Linh lảng tránh câu hỏi của anh-Sáng nay em phải đi làm.Thôi em đi đây!Nói rồi ,cô bước xuống giường.  Tiểu Long khẽ thở dài, lắc đầu bất lực…  …  Mùa thu nhưng quán kem của ông Trần vẫn đông khách. Mỗi mùa, quán lại được trang hoàng cho đẹp hơn, ánh sáng trong thật ấm áp…nó hòa vào cái sắc đỏ của thu…  Linh Linh bước vào thay đồng phục, cô tới trễ nhưng những người ở đây không nói gì cả bởi họ biết cô thân với ông chủ nên chả dại gì mà đụng vào.  -Chào cháu! Cháu không sao chứ?Là ông TRần.Cô ngẩng lên nhìn ông lão, mỉm cười thay cho câu trả lời,vài vết thâm hiện rõ trên khuôn mặt.  -Ta biêt hết mọi chuyện rồi.Thay mặt cho Di Thanh ta xin lỗi cháu.Con bé được nuông chiều từ nhỏ nên…nên..,  -Thôi cháu đi làm đây! Linh Linh ngắt lời ông, đi ra phía quầy kem.  …  -Ta xin lỗi! tha lỗi cho ta nhé!Ông khẽ nói một mình,có lẽ không đủ can đảm để nói với cô.  …  -BÀn 3  -Bàn 5!  -Lên tầng 5 lấy ít bột kem đi Linh Linh!  …  1h chiều…  Linh Linh lau vội mấy giọt mồ hôi,ngồi xuống bàn ăn.Ông Trần bưng khay thức ăn xuống ,đặt lên bàn.  -Ta ngồi đây được chứ?  Im lặng…  -Tối nay…Ông ngập ngừng…-Cháu có tới dự không?  -Có! Cháu sẽ đi!  -Cháu sẽ không sao chứ?  -Không …Hoặc ít nhất là chưa!  …  -Ồ!...Ồ! …Là là Kest!-một cô nhân viên la lên .Ngay sau đó là hàng chục ánh mắt đổ về phía cửa tiệm.  Không gian ngừng lại…  Cả cửa hàng kem như bị đông cứng…  Tại sao…luôn cố dặn lòng phải quên…mà khi anh xuất hiện…trái tim cô lại nhói lên…  Ông Trần đứng lên tiến về phía Kest.DI Thanh đang hớn hở khoác tay anh…  Rất nhanh ,ông liếc mắt về phía Linh Linh đang ngồi.Cảm thấy Kest khó có thể nhận ra,ông mới mời anh vào.  -HÌnh như là Di Thanh phải không?  -Đúng rồi! Cô ta thật đẹp!  -THế mới hợp với Kest chứ!  …  -Hai cháu đến đây có việc gì vậy? Ông Trần hỏi.  -Đặt bánh kem cho bữa tiệc tối nay! Hôm nay rất quan trọng nên cháu muốn tự tay ông làm.DI thanh hào hứng-Hôm nay ,cháu và Kest đã đi rất nhiều nơi,rất vui! PHải không anh?  Linh Linh cắn chặt môi,cô muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức,nhưng lại không thể…CHỉ cần cô đi ra sẽ thu hút sự chú ý của bao người trong đó có cả anh…  Bỗng điện thoại của cô reo vang…-là của Tiểu Long! Cô vội vàng tắt chuông,cúi mặt xuống…  Lại một cuộc nữa…TỪ chối…  Một cuộc nữa…  Linh Linh tắt nguồn điên thoại ném xuống bàn,có lè Tiểu Long lo cho cô nên mới gọi nhưng thật không đúng lúc .  -Thôi! Bọn cháu về đây! Tối nay không được quên đâu nhé ông! Di Thanh kéo Kest đúng dậy.  …  -Cuối cùng cũng đã tìm được em!Lại một lần nữa, cả quán kem lại được phen ồn ào…  -Hoàng long! Ôi ca sĩ Hoàng Long kìa!  -OA! TẠi sao anh ấy lại có mặt ở đây?  -Đẹp trai quá!  Tiểu Long xuất hiện ở ngưỡng cửa.TRán anh lấm tấm mồ hôi,anh cười tươi,không hề quan tâm đến xung quanh.BƯớc nhanh về phía Linh Linh.  …  Nhưng bao giờ cũng thế…Số phần luôn bắt anh phải tới sau một người.Cùng lúc ấy…Một cánh tay khác đã nắm chặt lấy tay cô.  -Linh Linh !  Sự ấm áp ngọt ngào luôn chỉ tồn tại trong giây phút…  Thì ra từ lúc nãy giờ Linh Linh luôn ở bên anh mà anh lại không hề hay biết…  Linh Linh khẽ nhắm mắt…Cho thời gian trôi.NHững tiêng tích tắc từ chiếc đòng hồ vang lên …Tất cả nặng nề trôi qua…MỌi người nín thở chờ đợi một câu nói từ cô…NHưng không…vẩn chỉ có sự im lặng…  -Em vô…tình quá….  Giọng Kest vang lên…  Nước mắt Linh Linh bất giác lăn dài….  Hết rồi…hết thật rồi …  -Tối nay tôi sẽ tới dự…  Bước nhanh ra xe che dấu bao giọt nước mắt đang đua nhau rơi…  …Ngàn lần chúc anh hạnh phúc….  Không gian dường như chỉ còn lại Kest…  Sự cô độc mang đến cho anh vẻ đẹp đến lùng…  Chẳng lẽ tình cảm bao lâu nay giữa anh và cô chỉ là một giấc mơ thôi sao?  Tất cả không đủ để cô tha thứ cho anh?...  ….  Chiều dần buông trên thành phố… (bạn đang đọc truyện tại kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các bạn vui vẻ) Chiều dần buông trên thành phố…  -Em không sao chứ? TIểU LONG nắm chặt tay Linh Linh lo lắng hỏi.  Cô lắc đầu,tựa nhẹ vào người anh.  -Em yên tâm,sẽ luôn có anh ở bên em. Tiểu Long mỉm cười.  -Anh hát em nghe đi!  …  -Phía bên tập đoàn có gọi anh,có lẽ em phải đến buổi đính ước một mình rồi,sẽ không sao chứ?  Gió như phả vào …Lạnh hơn…vài sợi tóc bay bay trong gió…  -Thế cũng được…Có tiếng thở dài nhẹ…-Tất cả đều sẽ không thể thay đổi được gì nữa cả….  Có lẽ bằng lòng với hiện tại sẽ đem lại cảm giác thanh bình hơn…  …  -K.E.S.T vẫn không thể nào quên cô ta! Di Thanh hét toáng lên,lấy mấy cái gối ném vào một xó.-Không thể như thế được…TÔI…YÊU K.E.S.T ! không ai có thể dành lấy từ tay tôi.Tiếng Di Thanh gằn mạnh,như có thể bật ra khỏi ánh ráng chiều.-Tiểu Linh! Cô phải có cách nào đó chứ?Nếu cô chịu giúp tôi lần cuối này thì tôi sẽ … Phía bên kia giường,một ánh mắt sáng lên kì quặc và…gớm ghiếc…  -Cô đã đắc tội với K.E.S.T.Cô biết đấy…công ty bố cô khó lòng mà được yên…trừ khi…là tôi ra tay giúp…  -Còn không? Tiểu Linh cười lạt.  -Hãy nghe tôi đi,cô gái à,cô đã bước lên thuyền rồi cẩn thận kẻo ngã đấy! Thực ra,tôi đã nghĩ ra cách rồi,chỉ cần cô lo giúp tôi thôi…  Lọ hoa trên tay Di Thanh bỗng rơi xuống đat,vỡ tan tành…  -Đây là cách cuối cùng…cuộc tình đó sẽ tan …như thủy tinh này thôi…  …  -Không được!...  -Cô cứ việc không làm nếu như muốn sự nghiệp của ba mẹ cô đỏ ra biển…Thôi! Tôi đi đây,tôi còn phải chuẩn bị cho buổi đính ước…  Mái tóc dài lẩn sau những tấm rèm lụa…  -Nhớ nhé! Hoặc Tiểu Long hoặc ba mẹ cô! Cô ta sẽ ngồi xe TIểU LONG .  ….  Thành phố đã lên đèn …  Xung quanh nhà thờ NI,khách tới dự rất đông.Toàn những kẻ có máu mặt trong thành phố,lấp lánh ,sáng trưng trong những chiếc đầm dài.Những chiếc xe sang trọng đậu kín cả một góc.  Người được chờ đợi trong đêm nay chính là Di Thanh và K.E.S.T,cả hai vẫn chưa xuất hiện.Cánh báo chí đã trực sẵn ở sảnh đường nhằm hi vọng sỗ báo của mình sẽ giật tít bán chạy trong ngày mai.  Linh Linh đến khi khách đã khá đông đủ.Chỉ riêng cái việc bước xuống từ taxi đã khiến bao nhiêu người chỉ trỏ.Tại sao trong một buổi lễ trang trọng như thế này lại có một kẻ khố rách áo ôm như vậy xuất hiện?  -Ta ở đây ! Linh Linh!Ông trần cầm li vang vẫy vẫy ra hiệu.-Cám ơn vì cháu đã đến dự! Buổi lễ gần bắt đầu rồi!  Một tiếng chuông ngân dài…MỌi người tập trung đi vào sảnh…  Từ ngoài kia…đám phóng viên đua nhau bấm máy…ánh sáng cứ chớp lia lịa…  -Họ đến rồi!  -Di Thanh và K.E.S.T đã xuất hiện!  -Di Thanh! Cô có cảm thấy mình hạnh phúc khi được sánh đôi bên K.E.S.T không?  -Di Thanh! Cô đã chuẩn bị lâu cho ngày hôm nay rồi phải không?  -Di Thanh…  -K.E.S.T …  Tất cả rộ lên như một cơn triều thần…rồi chợt lặng đi trước hai con người bước ra từ chiếc xe…  Đẹp…thanh khiết…đáng sợ…  …Sửng sốt…  Di Thanh khoác tay K.E.S.T bước vào trước sự ngưỡm mộ của bao nhiêu người.Trong chiếc đàm trắng ,cô đẹp lung linh như một thiên thần,sánh bên là một vị thần đáng kiêu ngạo.Ánh đèn dường như chỉ dành riêng cho hai người .  Tất cả vụt qua…nhòe đi trong mắt Linh Linh rất nhanh…  Cả ánh mắt của K.E.S.T…  Lướt qua…xót xa…căm hận…  Cô mỉm cười…  Nước mắt thấm vào …mằn mặn…  Hạnh phúc là khi thấy người mình yêu được hạnh phúc… Trên đường,một chiếc xe lao vút đi trong đêm.  -Có chắc ở đó không?  -Chắc! Cô chủ đã bảo là cô ta ngồi xe biển số này mà!  “R.Ầ.M”  …  Từ trên sảnh đường, chẳng khó gì để nhận ra cô gái bé nhỏ lạc lõng giữa dòng người,tay cầm vang,treo lắc ,nhẫn và kim cương này…  Tiếng nhạc điện thoại vang lên…  1s…2s…3s…  -Cho tôi đến bệnh viện X! Tiếng hét lớn của một ai đó…nhưng không ai để ý…  “Theo tin mới nhất,cách đây 10’,khoảng vào lúc 20h tối nay,tại đường đến nhà thờ NI đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông,nạn nhân chính là ca sĩ Hoàng Long ,hiện anh đã ngay lập tức được chuyển tới bệnh viện gần nhất.Cảnh sát đang khoanh vùng để tìm ra nguyên nhân.”Tù chiếc màn hình trên tường,những hình ảnh mới nhất về vụ tai nạn được công bố.  K.E.S.T cau mày ,anh quay xuống thì Linh Linh đã đi rồi,cả sảnh đường lại nhao nhao lên…  -Tin động trời!!!!  Anh gọi ông Trần lại thì thầm điều gì đó.  -Không thể được! Chắc chắn là hắn ta đã cố ý làm vậy…Mười năm rồi hắn vẫn còn nhớ…thật không thể ngờ…Nhưng không vì thế mà hoãn buổi đính ước lại được…  …  Cửa phòng cấp cứu vẫn đóng,lại một lần nữa cô lại phải ngồi trước nơi này…nhưng một mình…  Đáng sợ…và lạnh hơn nhiều…  Linh Linh chắp tay lại nguyện cầu…một linh cảm chẳng lành …  Run…sợ…  …  Cánh nhà báo chẳng mấy chốc ùa tới,các fan cũng lũ lượt đổ xô tới bệnh viện,la khóc om sòm…  Vài phút sau thì vệ sĩ bên phía NI cũng xuất hiện,đuổi phóng viên và fan ra ngoài khu vực cấp cứu.Bệnh viên trở nên ồn ào hơn bao giờ hết,càng lúc vệ sĩ kéo đến càng đong nhưng dường như không xuể so với lực lượng fan có một không hai kia.  Tất cả bón họ-không ai muốn rời đi nửa bước.  Tiếng la hét…dọa nạt…nức nở…đau đầu nhức óc…  -CÒn cô gái này! Sao lại ngồi đây?Đi ra! Một chàng trai từ đám vệ sĩ tiến lại,kéo cô xềnh xệch ra đám đong đang nhốn nháo ngoài kia.  -Tôi…Tôi là em gái của… Tiểu Long ! Linh Linh cố trụ lại.  -Các cô..ai cũng thế cả…tưởng tôi sẽ tin sao? Sao cô không nói cô là vợ của anh ấy luôn đi!  -Thả tay tôi ra..Tôi là…thật mà…xin anh cho tôi ở lại…!  Chàng trai kia vẫn thản nhiên như không nghe thấy…  Bất lực…Mọi chuyện xảy ra đều bất ngờ…Chóng vánh…đau khổ…  Mệt mỏi…Cô khụy xuống bên chân người vệ sĩ…Ánh đèn phong cấp cứu vẫn sáng.  Đừng sáng nữa…  -Cái cô gái này…  -Thả tay cô ấy ra đi!  -Chủ tịch…Giờ này…Chẳng phải buổi lễ…  K.E.S.T gật đầu ra hiệu cho anh nhân viên ra phía ngoài,bước lại bên cô.  Hơn ai hết,anh muốn là người ở bên cô trong giây phút này.  Anh nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài,choàng lên vai cô,rồi ngồi xuống.  …  -CHuyện này là thế nào? Tiểu Linh! Tại sao chỉ có Hoàng Long còn con nhỏ đó vẫn sống sờ sờ ra đấy? Di Thanh trợn trừng mắt,đay nghiến.  Cô gái đứng cạnh gục đầu nức nở.  -Em sai rồi Tiểu Long ! Tớ sai rồi Linh Linh!Tớ xin lỗi!  -Cô còn phá hỏng cả buổi lễ đính ước nữa! Nhớ đấy! Tôi sẽ không tha cho cô đâu!  …  Bệnh viện X…2h sáng.  Cửa phòng cấp cứu bật mở…  Gió lạnh…tê tái…  -Bác sĩ! Anh tôi sao rồi ạ? Linh Linh chạy đến…hoảng hốt…vẻ mặt sợ hãi …  Vị bác sĩ im lặng…  Bờ vai cô bất giác run lên…  Không gian chỉ còn nghe thấy tiếng thở mệt mỏi của những bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu.  -Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi! Bác sĩ tháo đôi găng tay mệt mỏi đi thẳng .  TIểU LONG nằm đó trên giường bệnh…  Hoàng Long đã mãi mãi rời xa cô…  Nếu chết để quên được em…tôi xin được chết…  Nếu chết để không thấy em khóc…không thấy em khổ đau…tôi chết sẽ nhẹ nhõm hơn….  Tình yêu đó…chết cũng cam…  …  KÌ 9:SỰ KHỞI ĐẦU MAY MẮN…HAY THÊM…ĐAU…  -Tại sao anh lại ở đây? Linh Linh quay sang hỏi K.E.S.T.có vẻ như cô còn lạnh lùng hơn cả anh.  Liệu thòi gian trôi…tất cả có qua đi???  Thời gian có thể xóa nhòa vết thương này…???  -Ni đang điều tra vụ này!  -Cảm ơn! Cô quay đi.-Đừng cho bọn người của anh theo dõi tôi nữa…Tôi sẽ không làm gì dại dột…ít nhất là cho đến khi người làm anh tôi chết…ra tòa…  Và…Đôi mắt cô gái có chút dừng lại-Nhắc lại một lần nữa…tôi và anh hết thật rồi…nên…đừng xen vao chuyện của tôi…  Bóng cô khuất dần sau ánh hoàng hôn hắt hiu…  -Nhưng dù sao đi nữa…tôi vẫn yêu em…!!!  …  …  …  “Chuyến bay tới thành phố Y chuẩn bị cất cánh,đề nghị quý khách nhanh chóng lên may bay…”Cầm chiếc vé trên tay,Linh Linh đặt tùng bước một lên khoang…  Sân bay đông kín người…kẻ tiễn chân…người đi đón…  Riêng cô…một mình…  Hít một hới thật mạnh…cố gạt mọi thứ qua một bên…  Ghế thứ nhất…hàng hai…  Tạm biệt…  Nơi này đã lưu giữ những kỉ niệm đẹp của cô và ba…anh…  Một tình yêu đầu…ngọt ngào nhưng buồn…  Tam biệt… Thành phố Y…hai tháng sau….  Y là một nơi huyên náo,nhộn nhịp,con người ở đây chạy đua với thời gian và gần như chẳng bao giờ có thời gian để ngừng lại…họ dễ dàng vì công việc mà quên đi mọi thứ.  -Chị Hiểu Minh này, chị kể cho về cuộc sông trước đây của chị đi.Xin chị đấy, chẳng bao giờ chị chịu kể em nghe cả…Ừm…hai tháng rồi còn gì.  -Không! Lo mà ăn kem đi!  -Thôi vậy!  Ở góc quán kem vỉa hè, một cô gái nhỏ với mái tóc dài đang trò chuyện với một chàng trai. Cuộc chuyện trò của họ làm mọi người trong quán kem đều để ý. Chàng trai thì luôn tươi cười…còn ngược lại…cô gái thì lạnh lùng khó tả.  Và đó …chính là Linh Linh. Một cái tên mới- Hiểu Minh-ở một thành phố xa lạ.  Ngày đầu tiên đặt chân đến nơi này,bước những bước đầu tiên cô đã tự thuyết phục mình phải thay đổi…phải quên đi…  Với số tiền mà Tiểu Long để lại,cô đủ để sống sung túc nhưng cô đã chọn một ngôi trường bình thường…nếu không nói là lạc hậu so với cả nơi đây…ở một căn gác trọ bình thường…  Người bạn đối diện phòng trọ cô là Hàn Quân ,kém hơn cô một lớp. Thái Hàn Quân có gì đó rất giống anh trai cô…nụ cười…tính cách…tất cả đều có nét tương đồng… Nhờ có cậu em trai này mà cô được cười nhiều hơn.  -Lát nữa, em nấu bánh chị qua cùng em ăn nhé! À quên! Sang làm hộ em mấy bài văn luôn! Nói rồi,Hàn Quân mở cửa đi vào trong.- Quên nữa! Đưa thêm hai cái dĩa nhé! Hai cái trước bị hỏng rồi!  Linh Linh khẽ cười.Quả đúng là cậu ta rất giống với TIểU LONG của cô.  “-Em đã bao giờ thấy có một chàng hoàng tử mà cõng một con lợn ỉn chưa?...La la…  - Ê! TIểU LONG ! Anh chết với em…”  Cô thả mình lên giường…  Có lẽ hai tháng là quá ngắn để quên đi tất cả…  Càng xa…dường như lại càng nhớ…  Anh…ba…K.E.S.T…  Chiếc máy tính trên bàn báo giờ theo một giai điệu nào đó…  Dòng chữ “Long Linh” được cài đặt nhấp nháy quanh màn hình.  “-Có thấy anh giỏi không? Đẹp đấy chứ nhỉ? Đến giờ là nó gọi em dậy,từ nay khỏi lo đi học muộn nữa nhé…”  Chiếc máy này, Tiểu Long đã mua ngay khi anh nhận được tiền hợp đồng từ NI tặng cô.  Khóe mắt chợt cay cay…  -“Rầm…Rầm…Rầm…”  -Chị Hiểu Minh ! Chị Hiểu Minh ! Chị ngủ rồi à?Dậy mở cửa cho em nào! Sao người lớn không hay giữ lời vậy nhỉ? Đã bảo là qua phòng em mà!  Linh Linh bật dậy, chỉ có Hàn Quân là kẻ to gan lớn mật dám to tiếng ở nơi này.Bà chủ ở đây rất khó tính nhưng với cậu ta thì không bao giờ…thậm chí tốt đến dễ sợ.  -Đấy! Có thế chứ! Chị làm gì trong mà lâu thế ? Đi thôi,em vừa mới nấu xong.  Căn phòng nhỏ bình thường im bặt nay như rộn hẳn lên.  Hàn Quân ngồi vào một cái ghế nhỏ cạnh bàn. Cậu tìm một thứ gì đó hay ho,đôi mắt chợt dừng lại trước màn hình máy tính.  -Đây là đời mới nhất mà, đắt lắm đấy!  Linh Linh đứng dựa lưng vào tường nhìn chàng trai trước mặt mình…như một chú rối…rồi tự cười…  -Xóm trọ nghèo mà có máy này là chuyện hiếm thấy,không phải của chị đúng không?  -Sao cậu lại hỏi vậy?  -Thì tiền mua máy đủ cho chị thuê một phòng trò to lớn và đẹp hơn thế này nhiều trong 3 năm luôn. Hàn Quân sờ nhẹ lên máy.-Nên…chắc là của bạn trai rồi  Cô gật đầu,ánh đèn hắt vào tấm rèm xanh bay bay bên cửa sổ.  Trông Hàn Quân gì cũng tỏ vẻ khờ khạo nhưng hai tháng ở cùng thì chưa cái gì mà cậu ta không biết làm.  -Trời! Đã về ra mắt gia đình rồi cơ à? Cậu ta vừa nói vừa chỉ vào bức ảnh cô chụp cùng ba và anh trai.  -Tiểu Long ! Linh Linh hoảng hốt, cô quên mất nếu Hàn Quân phát hiện ra Tiểu Long thì sẽ khó giải thích.  -Chị nói gì vậy…Em thấy bạn trai chị giống ca sĩ Hoàng Long thật…  Hàn Quân ngừng lại một giây…  Lo lắng…  -Ha Ha ,hóa ra trên đời này nhiều người giống ca sĩ Hoàng Long thật! Nhiều người cũng bảo em giống anh ta…nhưng mà có khi em thấy em còn đẹp hơn ý chứ! Chị nhỉ?  Linh Linh thở phào nhẹ nhõm…  -Nếu cậu muốn thì có thể mượn về,ở đây cũng có máy mà.  -Thật không? Vậy …em Mượn nó nha! Cảm ơn chị! Nói rồi Hàn Quân nhẹ nhàng gấp máy lại.  …  -Nhà cậu ở đâu? Linh Linh cho bánh vào đĩa, hỏi.  Thoáng chút bối rối,khuôn mặt cậu bỗng đỏ ửng.  -Ừm…ở quê…  -Có gì đâu mà cậu phải ngập ngừng?  -KHông ..!Hôm nay thấy chị quan tâm đến người khác nên ngạc nhiên thôi!...Mà sao toàn em nấu ,mời chị ăn vậy nhỉ…Hôm nào chị mời em nhé…  “-Không! Anh nấu đi mà…Tôi rất muốn được thưởng thức!  -Tôi không thích nấu ăn!  -Tôi bảo anh nấu chứ có bảo anh thích nó đâu…Hay là thế này…”  …  -Chị Hiểu Minh ! Chị sao thế?  Linh Linh ngẩng đầu lên.  Một mảng kí ức về K.E.S.T…về căn biệt thự trắng cổ kính như ùa về trong cô…  -Thôi,tôi về phòng đây! Muộn rồi!  -Chị quên hôm nay là ngày gì à? Hàn Quân lắc đầu,xịu mặt.-Đúng là dân mới nhập cư mà!Tí nữa, bà chủ có tiệc mừng con gái tròn một tháng tuổi,kiểu gì chúng ta cũng phải xuống.  Cô thở dài…  -Chị ngồi đây đi,lát nữa xuống với em luôn!...  …  Lần này,cô mới có dịp ngắm nhìn mọi thứ trong phòng Hàn Quân.  Không rộng lắm…đồ đạc không sang trọng nhưng sắp xếp khá ngăn nắp ,gọn gàng.  Vài bức tranh mặt nạ bí ẩn…kì lạ không giống chút nào so với cái tính trẻ con thường ngày của cậu.  Chiếc áo đen trên người cậu được cởi ra để lộ một vết băng nhỏ nơi cánh tay.  -Cậu…  Hàn Quân quay lại nhìn cô rồi như chợt hiểu ra điều mà cô thắc mắc,cậu cười.  -Em bị ...Mà cũng bình thường mà…Thôi,ta đi thôi!  Cậu nhanh chóng mặc áo và đưa cô ra ngoài…  Chiếc áo đen như chỉ để dành riêng cho cậu…  Nam tính…trưởng thành hơn…  … Dười phòng,rất nhiều bóng bay đủ màu,đâu đó vang lên những bài hát ngộ nghĩnh dành cho trẻ em .Rất nhiều người đến giự…  Bà chủ này có thể xem là một người giàu có, khá giả nên tổ chức cũng khá linh đình.  Bà dành nụ cười cho Hàn Quân từ xa…  -Cháu xuống rồi đấy à? Hàn Quân!  Cậu chỉ khẽ gật đầu…không cười.  …  -Bà chủ xinh đẹp! Bé gái này có tên là gì? Một người khách đón bé gái từ tay bà.  -Nó vẫn chưa có…  Vòng tròn quanh đứa bé rộn lên.  -Là Thanh Mai nghĩa là bình minh…  -Không ! Là Ẩn Lan-hoa lan náu mình…  -Hay đấy!...  -Không được!...  Bao nhiêu cái tên được nghĩ ra.  - Nó sẽ tên là …Linh Linh !Bà chủ trầm tư suy nghĩ .-Linh Linh sẽ là tên con tôi!  - Linh Linh !giọng cô gần như hét lên làm mọi ngươi xung quanh giật mình…  Thái độ đó làm bà chủ nguýt cô một cái dài…  Chạm phải ánh mắt Hàn Quân…vội vàng thu lại.  Bà chủ rất sợ Hàn Quân…ai cũng cảm nhận được về điều đó.  -A! Tôi hiểu tại sao lại đặt như vậy rồi! Người phụ nữ cạnh Linh Linh nháy mắt.-Tôi hiểu ý bà!  -Sao?  -Sao lại vậy? Nói đi! Tò mÒ quá!  …  -Thì sáng nay, trên trang web cua NI đã đưa tin Linh Linh là tên của người yêu K.E.S.T –kẻ mà ai cũng biết.Đó cũng là lí do chính khiến buổi đính ước bị hoãn….  Người đàn bà còn nói nhiều nhưng tất cả vụt qua tai cô rất nhanh.  Tất cả…ù đi…  Vì sao ở nơi này,mọi người vẫn nhắc tới K.E.S.T,nhắc tới cuộc tình buồn đó…  Hàn Quân khẽ liếc nhìn cô rất nhanh…rồi mỉm cười…  -Có thể lắm chứ…. Linh Linh trở về phòng trọ…  Đêm như dày đặc và trải ra dài vô tận…  Trên mạng,nham nhảm những thông tin về cô gái đặc biệt của K.E.S.T.  NI không phải là trang đầu tiên thông báo những điều này…  Nhưng anh không phủ nhận hay lên tiếng bác bỏ …  Hoàng Linh Linh trở thành từ khóa được kiếm nhiều nhất,ảnh về cô cũng không hiếm…cái đúng có…cái sai cũng nhiều…  Web NI chính thức công bố hôn ước giữa K.E.S.T và Di Thanh đã bị hủy bỏ…  Công ty giải trí GHOST đã bị phá sản, được NI mua lại.  Có quá nhiều chuyện xảy ra chỉ trong hai tháng…  …  -Này! Cô là ai thế hả? Mới đến chưa đầy hai tháng đã khiến Thái Hàn Quân phải đến tận nơi tìm! Ra đi! Đừng để anh ấy phải chờ lâu! Cô gái có mái tóc sư tử đỏ chói khoanh tay trước ngực vẻ ghen tức.  Sao Hàn Quân lại đến tìm cô vào lúc này?...Còn 5 phút nữa là sẽ vào học.  -Gì thế? Linh Linh ngạc nhiên.-Có việc gì à?  -Này! Hàn Quân đưa cho cô một thanh kẹo màu hồng.-Chị cầm lấy! Không phải của em mua đâu, bọn con gái tặng em đấy.  -Chỉ có vậy mà cậu phải…  -Ba em bệnh,em phải về nhà mấy hôm. Chàng trai khẽ thở dài, mái tóc phủ lấy khuôn mặt lãng tử…-Đây là chìa khóa phòng em,chị cầm lấy. Em đi bây giờ luôn,khi nào bà chủ nhà có hỏi thì đưa nhé!  -Có nặng lắm không? Cô hoảng hốt.  Chưa kịp hỏi thêm gì thì Hàn Quân đã quay đi.  -Em đi đây!  Linh Linh quay vào lớp.  Vài tiếng xì xào ,bàn luận vang lên,có vẻ như tất cả đều tập trung sự chú ý về phía cô.  Lại một chút kí ức ùa về…  Cũng những lời bàn tán…những cái chỉ tay…  -Vào học rồi! Thôi nào! Yên lặng đi!  -Cả lớp ! Đứng!  Cô giáo chủ nhiêm bước vào lớp, trông cô hôm nay rạng rỡ hẳn… Cô vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau…  -Lớp chúng ta năm nay được chào đón thêm một bạn học sinh mới nhé….Xin mời..Em vào đi…!  Cô cầm tay người mới vào,đưa lên cao
Trang chủ
U-ON - 1