watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
CHƯƠNG X  “Anh Đào. Anh về để thực hiện lời hứa sáu năm trước. Làm vợ anh nhé?”  Thiếu Vĩ nói ra câu đó khi tôi đang ngẩn ngơ dạo trong vườn ngắm hoa đào nở.  Câu nói quá đường đột và bất ngờ. Tôi nhìn anh trân trối, không thốt được một lời.  Mặt trời lặn, cả bầu trời nhuộm màu đỏ tía. Hoa đào hòa chung sắc trời, hóa thành cảnh nên thơ.  Khi nhìn Trình Thiếu Vĩ, tôi bắt gặp trong mắt anh một sự đợi chờ. Dường như chỉ cần tôi gật đầu, anh sẽ lập thưa với mẹ tôi.  Nhưng anh vẫn còn chưa biết mấy năm qua tôi đã thành ra thế nào. Ba mẹ anh dọn đi xa, hẳn không biết chuyện. Những người xung quanh cũng ít khi nhắc đến việc của tôi. Có lẽ họ xót thương cho số kiếp tôi, long đong cả mấy năm trời cuối cùng lại bị ruồng bỏ.  Tôi thấy tim mình thắt lại với cảm giác lừa dối một người tin tôi hết mực.  Nếu là sáu năm trước, tôi nhất định sẽ vui sướng, e thẹn mà nhận lời, không chút do dự.  Nhưng tôi của sáu năm sau, đã không thể biểu lộ những cảm xúc như thế. Tôi chỉ có thể nhìn anh với ánh mắt vừa u uất, vừa hoảng sợ, rồi vội vã quay người bước đi.  Tôi giờ đã là bông hoa đào rữa cánh, đã không còn xứng với anh nữa rồi.  Huống chi, giờ đây trong tim tôi là hình bóng người con trai khác. Người tôi vô cùng oán hận, nhưng vẫn không thể ngừng yêu...  Nghe tiếng Thiếu Vĩ gọi tên tôi phía sau lưng, tôi càng hoảng hốt, càng chạy nhanh hơn.  Tôi nghĩ có lẽ rồi Thiếu Vĩ cũng sẽ biết. Có lẽ rồi anh sẽ không đến tìm tôi nữa. Có lẽ tình cảm anh dành cho tôi những năm qua cũng đã nhạt rồi, chỉ là anh có trách nhiệm với lời mình đã hứa.  Tôi nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mức chóng cả mặt, quay cuồng đầu óc, mới thiếp đi. Tôi nhớ, trong giấc mơ của mình có bao nhiêu là nước mắt.  Từ đó, tôi cố gắng lẩn tránh Thiếu Vĩ càng nhiều càng tốt. Tôi nghe ngóng, cứ hễ khi nào anh tới tìm, là tôi bảo mẹ nói tôi không ở nhà, hoặc là trốn biệt trong phòng, nhất định không chịu gặp mặt anh.  Thế nhưng Thiếu Vĩ lại càng năng đến nhà tôi hơn. Những lúc ấy, tôi nhốt mình trong phòng, qua ô cửa sổ, len lén nhìn ra vườn. Ở nơi đó, cạnh gốc cây đào, vẫn có một bóng người đang chờ đợi. Ngày qua ngày, tôi cứ khóc, cứ héo hon đi với mặc cảm tội lỗi dâng đầy trong tim.  Đến một hôm, khi tôi đang ngồi ngây người ngắm mình trong gương, tìm lại bóng dáng của những xưa cũ, thì mẹ bước vào phòng. Trên khuôn mặt hằn nếp nhăn là vẻ đau khổ, bất lực.  “Tiểu Đào Đào, con gặp Thiếu Vĩ đi. Mẹ thấy nó buồn lắm, ngày nào cũng đợi con. Hình như chưa gặp con, nó nhất định không chịu bỏ.”  “...”  “Mẹ biết con không muốn dối nó, không muốn làm khổ nó, nhưng đã vậy, con hãy làm mọi chuyện cho rõ ràng. Đừng để nó hoài trông ngóng thế kia, tội nghiệp lắm.”  Tôi im lặng. Tôi lại nhớ đến ánh mắt dịu dàng quan tâm đến cả anh mắt đau khổ vì chờ đợi của anh.  “Con biết rồi.” Tôi nhìn mẹ mỉm cười “Nhờ mẹ nói anh ấy đợi con một chút, con sẽ ra ngay.”  Mẹ tôi ánh mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa, vội vã bước ra khỏi phòng.  Tôi cầm lấy cây lược, chải lại tóc, tết nó lệch sang một bên. Mái tóc đen tuyền, dài, óng mượt, dù là để xõa, buộc vào, hay tết đều rất đẹp.  Tôi muốn để xõa, nhưng Trình Thiếu Vĩ lại rất thích tôi tết tóc. Nhớ ngày xưa, có một thời anh bảo tôi hãy cứ để kiểu tóc tết, để anh được thỏa sức ngắm nhìn.  Còn Lạc Đình Phong, anh bảo tôi làm tóc nào cũng được, miễn là tôi thích. Anh yêu tôi vì tôi là chính tôi, không cần cầu kì, không cần vì người khác mà thay đổi.  Tôi thở dài. Đúng là lời nói gió bay.  Đứng dậy, tôi bước ra khỏi phòng, tiến gần đến chỗ cây đào. Trình Thiếu Vĩ thấy tôi, vội vàng bước tới, giữ chặt lấy tay, như thể sợ tôi lại giống như cánh hoa đào kia, theo gió mà bay đi mất.  “Anh Đào, sao em tránh mặt anh?” Anh hỏi, giọng đượm buồn.  “Em không có. Chỉ là em bị bệnh.”  Tôi cố gắng lảng tránh ánh mắt Thiếu Vĩ tha thiết nhìn mình.  “Đừng dối anh. Nhất định có chuyện gì. Lẽ nào... tình yêu của em đối với anh, không còn như ngày xưa nữa?” Tôi cúi đầu, thở dài buồn bã.  “Anh Đào, mình quen nhau đã được sáu năm. Em có uẩn khúc gì, cứ nói cho anh biết. Nếu được, anh nhất định sẽ giúp.”  Trình Thiếu Vĩ nhìn tôi, cắn chặt môi ngập ngừng.  “Còn nếu như em không yêu, không muốn cưới anh nữa, anh cũng sẽ không làm khó em.”  Tôi ngẩng lên, bắt gặp sự chân thành trong đôi mắt màu nâu sáng của Thiếu Vĩ. Bàn tay anh nắm tay tôi rất chặt, tôi không thể vùng ra, không thể chạy trốn.  Rồi chẳng hiểu do nắng xuân ấm áp, gió xuân mát lành, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng của hoa đào, hay ánh mắt ân cần, khuyến khích của Thiếu Vĩ, mà tôi đã đem chuyện xưa, lần lượt kể hết cho anh.  “Bốn năm trước, hai năm sau khi anh đi... do muốn có tiền, ba đã gả bán em cho nhà họ Lạc, giàu có nhất nhì Đài Bắc.”  Trình Thiếu Vĩ mở to đôi mắt, nhìn tôi trân trối. Một lúc sau, anh mới rầu rĩ mà cất tiếng.  “Em cứ nói tiếp đi.”  Cuộc sống của tôi những năm qua, căn nhà lạnh lẽo, người mẹ chồng khó tính, người chồng kiêu ngạo, chuyện bị làm nhục, sự thay đổi của Lạc Đình Phong... từng chuyện, từng chuyện tôi đã kể hết ra trong một buổi chiều. Tôi kể, như đem hết những ấm ức, oán trách, tủi nhục tuôn hết ra bên ngoài.  Khi câu chuyện kết thúc, nước mắt tôi đã chảy ướt đẫm.  Bàn tay tôi lạnh ngắt. Nhưng mau chóng tôi nhận ra, bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay tôi dường như cũng ngày một lạnh hơn.  Nghe xong câu chuyện, Trình Thiếu Vĩ buông tay tôi, lùi ra xa một chút. Gương mặt anh tràn trề nỗi thất vọng và cả đau đớn.  Tôi không dám nhìn anh, chỉ cúi gằm mặt xuống đất, trái tim như bị dao cứa vì đầy ắp tự ti. Tôi cảm giác mọi chuyện dường như đã chấm dứt hoàn toàn. Hình ảnh thiếu nữ trong trắng thuần khiết như cánh hoa, trong lòng Thiếu Vĩ, giờ chắc hẳn đã sụp đổ.  Một lúc lâu sau, tôi mới thấy bàn tay anh miễn cưỡng đặt nhẹ lên vai tôi, ra chiều an ủi. Nhưng tôi biết, lúc này đây, anh cũng chẳng còn tâm trạng mà vỗ về người khác.  “Anh... Mà... Trời cũng đã tối rồi... Anh Đào, hôm khác anh lại đến thăm em...”  Nói rồi Trình Thiếu Vĩ quay lưng bỏ đi, bước chân nhanh như chạy, như thể muốn tránh thật xa một vật gì ghê tởm lắm. Bóng anh đã khuất rồi, tôi vẫn đứng chôn chân ở mặt đất, nước mắt lặng lẽ ứa ra. Rồi tôi loạng choạng quay về phòng mình.  Hôm khác anh lại đến thăm? Tôi thừa hiểu, chẳng bao giờ có cái gọi là “hôm khác” nữa.  Quả đúng như tôi dự đoán, liền mấy ngày sau đó, Trình Thiếu Vĩ không còn tới nhà thăm tôi.  Tôi vẫn lặng lẽ ra vào như một cái bóng. Sâu trong thâm tâm, tôi vẫn thấp thỏm chờ đợi. Quả tình tôi không mong anh tiếp tục yêu, chỉ mong anh đừng khinh bỉ, mong anh có thể xem tôi như một người bạn tốt.  Tôi cứ thế mà chờ, mà đợi. Để rồi lại tự cười mình huyễn hoặc bản thân.  Mẹ là người hiểu rõ tâm trạng của tôi nhất. Nhưng bà cũng chẳng thể tìm được lời nào thích hợp mà an ủi, chỉ có thể nhìn tôi chua xót.  Dần dà, tôi nhận thức rõ ràng, Trình Thiếu Vĩ hẳn sẽ không bao giờ quay lại nơi này, không bao giờ còn đến nhìn mặt tôi nữa.  Nhận ra điều đó, tôi bất chợt lại thấy thoải mái. Không đến nghĩa là không còn phải chờ đợi, không còn phải thắc thỏm, không còn phải dằn vặt.  Cứ như vậy, tôi quay lại với cuộc sống thảnh thơi trước đây.  Vì thế, đến một hôm, khi mẹ vào bảo với tôi có Thiếu Vĩ đến tìm, tôi đã chẳng vội tin ngay, chỉ cười mẹ lại biết cả trêu trọc con gái.  Nhưng mẹ tôi không có vẻ gì là bỡn cợt. Mẹ cuống quýt kéo tôi ra ngoài.  Tôi cứ ngỡ mình đang mơ.  Trình Thiếu Vĩ vẫn đứng đợi nơi gốc đào. Gương mặt có xanh hơn một chút, dáng người có gầy hơn một chút, nhưng đúng là anh.  Anh vẫn cứ đứng đó mà nhìn tôi, cười thân thiện. Cái cười chan chứa nắng, cứ như vẫn ngập đầy yêu thương như những ngày xưa.  Mẹ tôi giữ ý, để mặc hai người ở trong vườn. Tôi cứ đứng lặng lẽ nhìn anh, một lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng khản đặc.  “Em cứ tưởng anh chẳng bao giờ đến tìm em nữa.”  Nói dứt câu, tự nhiên nước mắt tôi ứa ra.  Trình Thiếu Vĩ bước tới gần, nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho tôi. Cử chỉ rất dịu dàng, làm tôi rối cả trí.  “Có lẽ anh trách em nhiều lắm.”  “Anh trước giờ chưa từng có ý trách em.” Thiếu Vĩ cất giọng ôn tồn.  “Vậy tại sao... bao nhiêu ngày anh không tới?”  “Là anh tự trách mình.” Thiếu Vĩ thở dài “Anh không đủ can đảm đối diện với em. Anh tự trách mình sao ngày đó lại bỏ em lại một mình mà đi tìm danh vọng, để đến giờ ra nông nỗi này...”  Tôi không thể tìm được lời nào để nói, chỉ bàng hoàng nhìn anh, chan chứa cảm động.  Nghe được anh nói những lời như vậy, quả thực tôi chẳng còn gì để mà dằn vặt nữa. Ít ra anh cũng không khinh tôi.  “Anh Đào, em lấy anh nhé.”  Tôi ngỡ ngàng, đôi mắt mở to kinh ngạc. Sau bao nhiêu chuyện như thế, anh vẫn còn muốn cưới tôi?  “Anh chỉ sợ không thể cho em một đám cưới đàng hoàng.” Anh buồn bã tránh ánh mắt tôi “Anh làm buôn bán, thường xuyên phải đi đây đó. Ngày mai anh lại lên đường. Hôm nay đối với anh là cơ hội cuối cùng. Thực tình anh không muốn để mất em.”  Tôi cảm động nhìn anh. Tôi là đứa con gái nhơ nhuốc, lại từng bị chồng ruồng bỏ, mang đầy tai tiếng, vậy mà vẫn được một người tốt như anh cầu hôn, còn gì hơn nữa.  Tôi cần gì một đám cưới rình rang, khác nào để người ta nhìn vào mà dè bỉu. Tôi dù sao cũng đã có một đời chồng.  Tôi biết, đối với Thiếu Vĩ, tình yêu trong tôi đã không còn, chỉ còn lại sự cảm kích và quý mến. Thế nhưng một kẻ đang chịu đựng sự khinh khi của xã hội, một cô gái yếu đuối như tôi lúc này, khi biết được vẫn còn có người yêu mình, quả thực không thể không động lòng.  Tôi nghĩ, sống bên anh, rồi tình yêu ngày xưa nhất định sẽ quay trở lại. Bên anh, tôi có thể thoát được nghiệt ngã mà số phận đang đè lên thân.  Tôi e lệ dựa vào ngực Thiếu Vĩ, nhẹ nhàng trả lời.  “Thiếu Vĩ, không ngờ anh vẫn còn tốt với em đến thế. Anh muốn thế nào, em cũng nguyện xin theo.”  Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh siết chặt lấy mình.  Để đáp lại tấm chân tình này, tôi nhất định sẽ cố gắng yêu lại anh như trước kia, nhất định sẽ trở thành một người vợ tốt.  Thì ra, ngày xưa cũng thế, bây giờ cũng vậy. Hạnh phúc của tôi là khi ở bên Trình Thiếu Vĩ. Người kia, chỉ đem lại cho tôi nỗi đau, tôi nhất định sẽ quên anh ấy. Nhất định quên... CHƯƠNG XI  Thiếu Vĩ vào thưa chuyện với mẹ tôi. Bà vui mừng ra mặt, vì nghĩ tôi cuối cùng cũng đã tìm được chốn nương thân suốt cuộc đời, sẽ không phải tiếp tục sống những ngày tủi nhục.  Mẹ vào giúp tôi thu dọn, gói ghém đồ đạc. Tôi nhìn những vết chân chim trên khóe mắt mẹ, tự nhiên thấy buồn. Tôi đi rồi, mẹ sẽ lại tiếp tục sống những năm tháng buồn chán, lặng lẽ, đơn độc. Ba tôi rất hay đi làm ăn xa, lần này tôi đi, có lẽ ông cũng không kịp về. Tôi cũng không kịp thưa được với ông một tiếng. Nhưng tôi hiểu, nếu biết chuyện này, ông chẳng những không phản đối mà chắc chắn sẽ vui vẻ tán thành. Dù sao, cũng đã hất được cục nợ là tôi đi.  Tôi chỉ thương cho mẹ.  Đêm đó, mẹ vẫn ôm tôi, khóc rất nhiều. Giống như cái đêm trước khi tôi về làm vợ Lạc Đình Phong.  Ngày hôm sau, Thiếu Vĩ đến đón tôi sớm. Mẹ tiễn tôi ra cửa, cùng cái vẫy tay và nụ cười buồn hiu hắt. Cái cười của người cả đời khắc khổ.  Tôi quay lại nhìn mẹ lần cuối cùng, mắt ứa nước.  Mẹ ơi, kiếp này con gái không thể báo trọn chữ hiếu, xin hẹn kiếp sau sẽ trả cho người.  ----------  Trên chiếc xe ô tô, chúng tôi ngồi yên lặng, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Bàn tay Thiếu Vĩ vẫn nắm lấy tay tôi, rất chặt, rất mềm, rất ấm.  Lúc đó tôi đã nghĩ, người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình đây, sẽ trở thành chỗ dựa cho tôi suốt phần đời còn lại.  Một lúc sau, Thiếu Vĩ mới cất giọng hỏi tôi.  “Anh Đào, em theo anh, sau này nhất định sẽ phải vất vả nhiều lắm. Em có sợ không?”  Tôi nhìn anh, cười nhẹ.  “Không, em không sợ.” Cuộc đời tôi đã tới nông nỗi này, tôi còn sợ cái gì.  “Em có hối hận đã đi theo anh không?” Anh hỏi thêm một lần nữa, giọng nhỏ hơn.  “Mãi mãi cũng không hối hận.”  Tôi nhìn anh, quả quyết. Trong đêm tối, tôi thấy đôi mắt anh dường như thoáng chút buồn. Nhưng tôi cũng không để ý.  Tôi dựa đầu vào vai anh, nghe đêm bình lặng trôi. Tôi có cảm giác, một tương lai hạnh phúc đang chờ đợi mình. Sau này, sẽ không còn phải chịu khổ, không còn phải chịu bất công nữa. Khi mặt trời đã ló dạng phía Đông, tôi biết xe đã mang tôi rời xa căn nhà hằng gắn bó bao nhiêu năm trời, xa lắm rồi, có ngoái đầu lại trăm lần vẫn không thấy nữa.  Chuyến đi làm tôi mệt mỏi. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ phải đi xa đến thế. Cảm giác chóng mặt và đau đầu cứ trào lên, làm tôi choáng váng. Thiếu Vĩ bên cạnh tôi rất dịu dàng. Anh nhẹ nhàng xoa lưng, bóp đầu cho tôi. Mặc dù không thể làm nguôi hẳn cơn đau, nhưng ít nhiều cũng có cảm giác khoan khoái, dễ chịu hơn nhiều. Tôi dựa đầu vào vai anh mà thiếp đi.  Xe đi suốt một ngày, một đêm. Đến sáng hôm sau mới dừng lại nghỉ. Thiếu Vĩ đưa tôi vào một khách sạn khá lớn, nói chúng tôi là vợ chồng, chỉ cần thuê một phòng. Bà chủ khách sạn nhìn tôi tủm tỉm cười, ánh mắt có chứa ẩn ý, tôi không hểu được đó là ẩn ý gì. Tôi chỉ ngượng ngùng nghe hai tiếng vợ chồng thốt ra từ miệng anh, thấy sao mà xa lạ quá.  Tôi uống thuốc đau đầu, ngủ đến hết một buổi trưa. Đến chiều, thấy người thoải mái lên nhiều, không còn thấy mệt, tôi bèn nằng nặc đòi Thiếu Vĩ cho ra ngoài chơi. Anh nhìn tôi lưỡng lự hồi lâu, sau cũng gật đầu đồng ý.  Tôi mang tâm trạng háo hức dạo khắp phố. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên tôi đi xa, mọi thứ đều mới lạ. Thiếu Vĩ kiên nhẫn giải thích cho tôi từng thứ một. Tôi ngoan ngoãn nhận lấy từng từ, từng chữ, không dám ngắt lời. Dù vậy, vẫn cảm nhận được ánh mắt tình tứ anh dành cho tôi. Tình cảm ấy, còn nồng đượm, còn thấm thía hơn cuộc sống tấp nập bên ngoài kia nữa.  Sau bữa cơm tối, chúng tôi về phòng. Căn phòng rộng lớn lặng như tờ, chỉ có hai người. Tôi vừa bối rối, vừa ngượng ngập, cứ đứng chôn chân nơi cửa phòng, không dám tiến thêm.  Thiếu Vĩ ngồi trên giường, nhìn tôi mỉm cười dịu dàng:  “Mấy ngày qua mệt mỏi rồi, em mau tới đây nghỉ ngơi đi.”  Tôi vẫn đứng yên tại chỗ.  Cho tới khi nhận ra có bàn tay lớn đang nắm lấy đôi tay tôi, thì tôi đã ngồi trên giường từ lúc nào.  Thiếu Vĩ nhìn tôi say đắm. Tôi đỏ mặt, cố lảng tránh ánh mắt anh. Giờ Thiếu Vĩ đang ngồi, gần như quỳ trước mặt tôi, trên nền đất, nắm chặt lấy tay tôi, cất giọng trầm trầm.  “Anh Đào, em có yêu anh không?”  Tôi ngẩn người ra. Tôi có yêu anh không?  Bây giờ... có lẽ là không.  Bỗng tâm trí tôi lại ùa về với những kí ức. Khá lâu về trước, trong một căn phòng lớn, hình như cũng đã từng có người quỳ trước mặt tôi, ánh mắt da diết, giọng nói khẩn khoản, thốt lên câu này.  Trong mắt tôi tự nhiên lại ngập đầy hình bóng của người con trai ấy.  Tôi nhìn anh, mường tượng ra bóng dáng kia, không do dự mà gật đầu. Đôi má ửng đỏ, sóng mắt gợi tình, có lẽ lúc ấy trông quyến rũ đến vô ngần.  Tôi cảm nhận thấy vòng tay Thiếu Vĩ siết lấy tôi, càng lúc càng chặt. Tôi nghe được hơi thở nóng và gấp gáp của anh phả lên tai mình. Từng nụ hôn ướt át phủ lên mắt, lên má, lên môi, tràn xuống cả bờ cổ tôi.  Tôi biết chuyện gì sắp sửa diễn ra.  Thiếu Vĩ rất chu đáo, rất nhẹ nhàng. Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi lại sợ. Và tôi khóc. Những hình ảnh quá khứ ùa về trong đầu tôi. Cái đêm kinh hoàng ấy, những tên đàn ông bẩn thỉu cũng đã làm chuyện này với tôi, đã cướp đi trong tôi cánh hoa đào trinh nguyên, trong trắng.  Cái đêm ấy, anh đã ôm tôi, khóc rất nhiều.  Cái đêm ấy, tôi đã an lành mà thiếp đi trong vòng tay anh.  Một Lạc Đình Phong đến chạm vào cũng không dám chạm, sợ gợi lại trong tôi vết thương lòng.  Người như thế, sao nỡ dễ dàng vứt bỏ tôi vì một người con gái khác?  Hay là, cái lý do thanh cao kia chỉ là viện cớ. Anh ta chê tôi nhơ bẩn?  Tôi cứ thả mình vào dòng suy nghĩ ấy, cứ thổn thức mà khóc.  Thiếu Vĩ sợ tôi đau, anh đã hôn lên mắt tôi trấn an. Nụ hôn không còn tinh khôi như những ngày trước. Nụ hôn đầy dục vọng.  Khi da thịt đàn ông chạm vào, không hiểu sao tôi thấy ghê sợ. Mặc dù tôi biết người đó là Trình Thiếu Vĩ nho nhã mà tôi yêu khi xưa, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác nhơ nhớp. Viễn cảnh trong quá khứ thực sự có ảnh hưởng rất lớn đối với tôi.  Tôi nắm tay vào chăn, cắn chặt môi đến bật máu. Trong đầu lại lờ mờ hiện lên ánh mắt đau khổ và bất lực của người ấy.  Tôi biết, tôi có tội với Thiếu Vĩ. Tôi biết, bên cạnh anh, tôi đáng ra không nên nghĩ tới người đàn ông khác.  Nhưng chỉ một lần này thôi, thêm một lần này thôi. Rồi tôi sẽ xóa đi hình bóng người kia trong tim mình, mãi mãi toàn tâm toàn ý đối với anh.  Nhìn gương mặt Thiếu Vĩ đang say sưa ngủ bên cạnh, tôi thầm cảm ơn anh, thầm cảm ơn số phận cuối cùng cũng đã cho tôi một bến đỗ. Tin rằng từ đây tôi sẽ có được hạnh phúc thật sự.  Tôi cứ suy nghĩ miên man, miên man. Đến mãi gần hai giờ sáng mới chợp mắt được. Trong giấc ngủ, còn chập chờn một nụ cười cao ngạo, nghênh ngang.  Do mệt và ngủ quá muộn, tới gần trưa tôi mới he hé mắt mà thức dậy. Căn phòng vẫn sang trọng và lạnh lẽo. Có điều, bên cạnh tôi không có Thiếu Vĩ. Chợt có linh cảm chuyện không lành, tôi hấp tấp mặc quần áo. Chưa kịp đi xuống tìm anh, cánh cửa phòng đã bật mở. Trước mặt tôi là bà chủ khách sạn hôm trước.  Khuôn mặt dặm đầy phấn trắng toát, môi tô son đỏ choét, bà ta nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, như để định giá một món hàng. Thấy ghê sợ, tôi bất giác lùi lại vài bước.  Dù không muốn, tôi cũng phải cất tiếng hỏi bà ta, cảm giác cổ họng khô đắng.  ”Bà chủ à, bà có biết Thiếu Vĩ... là người ở cùng phòng này với tôi... đi đâu rồi không?”  Bà ta bật cười. Tiếng cười càng làm tôi hãi sợ.  ”Con gái ngoan, con tên Anh Đào đúng không? Quả thật xinh đẹp như hoa. Từ giờ con cứ ở lại đây, mẹ sẽ lo cho con đầy đủ.”  Tôi há hốc miệng kinh ngạc. Cho dù không rõ lắm, tôi cũng lờ mờ hiểu ra chuyện không hay.  ”Tôi... tôi đâu phải con gái bà. Bà không phải mẹ tôi. Thiếu Vĩ của tôi đâu rồi? Xin bà đấy, cho tôi đi gặp anh ấy.”  Bà ta lại cười nắc nẻ. Trong điệu cười đầy vẻ khinh bỉ.  ”Ôi, con gái, con còn nhắc đến kẻ ấy ư? Thiếu - Vĩ - của - con đã đem bán con cho ta rồi. Anh ta đi từ sáng sớm kìa.”  Bà ta dường như cố tình nhấn mạnh vào bốn chữ ”Thiếu Vĩ của con”, giọng tỉnh bơ.  Tôi ngỡ ngàng nhận ra tầm quan trọng của vấn đề.  Ngã quỵ xuống, ngồi bệt trên sàn nhà, tôi thấy đất trời như đảo lộn trước mắt.  ”Mãi mãi cũng không hối hận.”  Tôi chẳng còn biết làm gì. Bàn chân tôi không đủ lớn để vượt qua nơi này. Đôi tay tôi không đủ mạnh để đập tan cánh cửa kia. Đến một tiếng căm hận, tôi cũng không đủ hơi sức mà hét. Chỉ biết bất lực mà khóc.  Bà chủ nhìn tôi lơ đãng, cứ như thể đã chứng kiến cảnh này nhiều lần, rồi lạnh nhạt cất lời.  ”Con gái, đàn ông là thế đấy. Bội bạc, vô tình, nhẫn tâm lắm. Con còn trẻ mới cả tin, mắc lừa bọn họ. Trên đời này, ngoài tiền và chính bản thân con ra, chẳng có gì đáng tin đâu. Con ở lại đây với mẹ, mẹ sẽ dạy cho con cách kiếm tiền. Con sẽ được sung sướng, không cần phải khổ vì đám đàn ông phụ tình ấy nữa.”  Tôi nghe tai mình ù đi. Lời bà ta nói cứ như những tiếng chuông, từng hồi, từng hồi dội vào đầu óc, nhói buốt.  ”Bội bạc... Vô tình... Nhẫn tâm...”  Miệng tôi cứ vô thức mà lặp đi lặp lại những lời người đàn bà kia vừa nói.  Bà chủ nhìn tôi một lúc, điềm nhiên khóa cửa lại. Rồi bà ta cầm chiếc lược, chải mái tóc đang rối bù của tôi.  Vừa chải, bà vừa khen tóc tôi thật đẹp. Sao mà mượt, sao mà đen nhánh.  Còn tôi, tôi vẫn nghe loáng thoáng giọng nói trầm ấm, tôi vẫn thấy lờ mờ nụ cười ân cần của Thiếu Vĩ như đang hiển hiện ngay trước mắt.  Chỉ vừa mới hôm qua thôi, tôi còn nghĩ người ấy sẽ là bến dừng chân hạnh phúc của cuộc đời mình...  Ngoài kia, tiếng xe cộ vẫn ồn ào, huyên náo.  Đến giờ tôi mới hiểu, thì ra, thoát khỏi trò đùa của vận mệnh, đâu có dễ dàng như tôi vẫn hằng mong... CHƯƠNG XII  ”Chị Tiểu Phụng, chị đẹp quá.”  ”Chị Tiểu Phụng, làm sao có được làn da như chị?”  ”Chị Tiểu Phụng, đàn ông đến đây, ai nhìn thấy chị cũng say hết đó.”  ”Ghen tị quá đi...”  ”Tụi mày đừng có giở thói ghen. Chị Tiểu Phụng là ngọc quý trong tay mẹ, tụi mày bì sao được mà cứ ngồi đó than thân trách phận.”  ”Chị Tiểu Phụng...”  ”Chị Tiểu Phụng...”  Hàng loạt tiếng gọi của những cô gái trẻ cứ vang lên bên tai tôi. Tôi không trả lời một ai, cứ hào phóng mà cười với họ như thế.  Nụ cười điệu đà mà lả lơi. Nụ cười khiến bất cứ gã đàn ông nào trông thấy cũng không thể không xiêu lòng.  ”Nào, các con.” Mẹ từ ngoài cửa, bước vào, ra lệnh với chị em tôi mà giọng ngọt lịm.  ”Tiểu Loan, Tiểu Âu. Hai con tới phòng ngủ số 305 và 407 nhé, ở đó có mấy vị khách sộp lắm.”  ”Còn mấy đứa còn lại, theo mẹ xuống phòng hát số năm. Nhanh lên, đừng để mấy anh đợi lâu.”  Cả mấy cô gái đang ngồi bên cạnh tôi, đồng loạt ”Dạ” một tiếng, rồi lập tức đứng lên, đi theo lệnh mẹ.  Tôi cũng toan đứng dậy.  ”Không, con không cần đi.” Mẹ tiến tới, nắm lấy tay tôi mà ve vuốt ”Tiểu Phụng xinh đẹp của mẹ, con sao có thể xuất hiện dễ dàng như thế. Con cứ nghỉ ngơi trong phòng này, trang điểm thật xinh vào, lát nữa có ông lớn nhé.”  Mẹ cấu nhẹ vào tay tôi một cái, rồi nháy mắt. Tôi cười, gật đầu, ra chiều đã hiểu ý.  Khi còn lại một mình trong phòng, tôi mới bước đến bàn trang điểm, lặng lẽ ngắm mình trong gương.  Tóc đen dài, suôn thẳng, mái hất lệch sang một bên. Làn da trắng nõn nà, không có một chút tì vết. Đôi mắt sáng như sao đêm, trong như hồ nước, đuôi mắt dù không cần vẽ cũng kéo dài ra đầy gợi tình. Sống mũi cao, thon gọn. Hai gò má ửng hồng. Chiếc cằm thanh tú. Lông mày như nét khói lam.  Mọi thứ trên gương mặt tôi đều là tự nhiên, không hề có một chút phấn son, tô điểm.  Tôi năm nay đã hai mươi tư tuổi, nhưng trông chỉ mới như thiếu nữ mười tám.  Vẻ đẹp của tôi là vẻ đẹp dịu dàng, thánh thiện, thanh khiết, nếu không chạm tới chắc chắn sẽ nghĩ là hư vô. Cộng thêm sóng mắt đưa tình, môi cười chúm chím, điệu bộ lả lơi, tôi toát ra một ma lực cuốn hút mọi người đàn ông vừa nhìn thấy.  Vì sao đàn ông đến nơi này đều tìm tôi? Vì sao họ đều si mê tôi? Trong khi tôi chỉ là một con điếm?  Đấy, cái khôn khéo, thần kì, thông minh nằm ở chỗ ấy.  Tôi đúng là một con điếm, nhưng ai nhìn vào cũng nghĩ tôi là một cô gái con nhà gia giáo, có học thức, thướt tha khuê các.  Cái vẻ dịu dàng, e ấp họ tìm thấy nơi tôi, hẳn không bao giờ các cô gái làng chơi khác có được.  Tôi lại không hề uốn xoăn hay nhuộm vàng nhuộm đỏ màu tóc, tôi cứ để nó tự nhiên, mượt mà mà đen nhánh như thế. Tôi lại cũng không hay dùng phấn son. Mà nếu có, cũng chỉ tô điểm thật nhẹ như người ta đi làm, đi học. Tôi lại cũng không hay ăn mặc hở hang, thiếu vải, nhưng lại biết cách làm những cử chỉ gợi cảm khiến người khác ngất ngây.  Tôi có sức quyến rũ của riêng tôi, một sức quyến rũ vừa có chút phong tình của những gái bao lả lơi, lại vừa có chút e lệ của những tiểu thư nhiều học thức. Sự hòa quyện của hai điều tưởng chừng như đối nghịch ấy, lại tạo ra một hấp dẫn mê lực đến không ngờ.  Tôi lấy một chút son môi màu cánh sen nhàn nhạt, thoa nhẹ lên đôi môi căng mọng. Lại thêm một chút phấn hồng phớt lên đôi má, một chút mascara trên hàng mi dày cong.  Đó, tôi chỉ cần có như thế, cũng đủ làm những cô gái khác phải ghen tị.  Tôi nhìn ngắm mình trong gương, khóe miệng điềm nhiên vẽ ra một nét cười.  “Con gái ngoan.”  Giọng mẹ cất lên, ngọt như đường. Tôi chầm chậm quay lại.  Mẹ đang đứng ngay cửa phòng, bên cạnh là một gã đàn ông. Vài cọng râu mọc chĩa ra dưới cằm, người to béo, da đen ngăm, mắt đang nhìn tôi hau háu.  Tôi ngầm đánh giá ông ta. Hẳn là một quan chức có máu mặt, tuổi cũng phải xấp xỉ cha chú tôi.  ”Con gái, đây là ngài Trương, là ngài chủ tịch tập đoàn X đấy nhé.” Mẹ tiến tới, thì thầm vào tai tôi ”Tiền ông ấy trả để đổi lấy một đêm với con, bằng tiền các em kiếm cả tháng trời đấy. Con phục vụ tốt, ông ấy chắc chắn sẽ cho con thêm nhiều.”  Tôi cười với mẹ ”Vâng.”  Mẹ nhìn tôi sung sướng, hài lòng, bèn nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng sập lại.  Trong phòng giờ chỉ còn có mình tôi và ông ta.  Cái ánh mắt ông ta hau háu nhìn, cứ như ngay phút chốc muốn lột bỏ quần áo trên người tôi.  Tôi lại lả lơi ban phát cho ông một nụ cười. Ông ta cứ như tê dại, ngây người đi, đứng chôn chân tại một chỗ.  Tôi đứng lên, bước gần về phía ông ta, đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn nõn nà nắm lấy bàn tay gân guốc, thô kệch ấy, kéo vào trong.  Ông ta cũng như mất tự chủ, cứ để yên cho tôi kéo như thế.  ”Ngài sao vậy? Sao lại ngây ra thế? Hay ngài bị ốm?” Tôi đưa tay lên, sờ trán ông ta. Rồi bàn tay lướt xuống má, lướt cả vào bờ môi thâm thâm kia. Đúng như cách mẹ dạy tôi làm.  Hiệu quả ngay tức thời. Tôi bắt đầu cảm nhận được hơi thở gấp gáp của ông ta phả lên mặt.  ”Thưa ngài...” Tôi lại cất tiếng, giọng ngân nga như chim hót.  ”Đừng... đừng gọi là ngài... Gọi là anh thôi...”  Ông ta lắp bắp nói, rồi chộp lấy tay tôi, hít lấy hít để.  Tôi cười khúc khích, liếc nhìn ông ta đầy phong tình.  ”Vâng... anh có muốn uống chút gì không? Có muốn nghe em hát không? Hay là...”  Tôi chưa kịp nói hết câu, ông ta đã vòng tay siết chặt, không thèm trả lời mà đẩy mạnh tôi lên giường.  Cái miệng của ông ta phủ những ướt át khắp da thịt mềm mại thơm tho, từ khuôn mặt, vầng trán, bờ môi, cổ, rồi dần dần xuống đến ngực tôi.  Hai cánh tay thon thả của tôi cũng vòng qua người ông ta mà ôm chặt lấy.  Một năm qua, những ngón nghề trong chuyện ái ân mà tôi được học, thừa sức làm ông ta thỏa mãn.  Những người vợ ở nhà, dù có hiền thảo hay xinh đẹp đến mấy, cũng không thể có được cái phóng đãng mà thông thạo chuyện trên giường bằng những gái điếm. Mà đàn ông, ai chẳng thèm khát cái phong vị ấy. Thế nên họ vẫn cứ phải tìm đến chúng tôi.  Bộ váy tôi đang mặc bị ném xuống dưới đất không thương tiếc. Ông ta cứ thế mà ôm chặt lấy tôi, ngấu nghiến.  Tay tôi bấu chặt vào thành giường. Trong vô thức, hàm răng lại cắn chặt vào bờ môi. .Tanh tanh. Mặn mặn. Tôi cảm nhận được thứ chất lỏng đang thấm vào đầu lưỡi mình.  Người đàn ông kia cũng chẳng buồn để tâm đến điều đó. Ông ta chỉ quan tâm đến khoái cảm nhục thể. Còn tôi, tôi cũng hết lòng chiều chuộng.  Sau cuộc mây mưa, gã đàn ông nằm ệch ra mà ngủ, miệng ngáy như kéo bễ.  Tôi thu lại nụ cười hoa ngọc trên gương mặt. Ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, lãnh đạm. Tôi nhặt chiếc váy lên, chậm rãi mặc vào người.  Đàn ông đúng là ai cũng như nhau. Khi thỏa mãn thú tính xong rồi, có thể thản nhiên mặc trời mặc đất mà ngủ.  Gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ, làm mái tóc dài đen tuyền của tôi bay bay, vài sợi còn luyến tiếc vương vấn trên đôi gò má.  Ánh trăng nhả mật vàng xuống khuôn mặt tôi. Khuôn mặt vẫn trong trẻo và tinh khôi như những ngày xưa cũ. Có lẽ người bình thường nhìn vào, không để ý tới phòng khách sạn và gã đàn ông đang kéo bễ kia, hẳn sẽ không ai biết tôi làm điếm.  Sau những ái ân cợt nhả, tôi không bao giờ ngủ được. Hoặc có ngủ, cũng không bao giờ ngủ với gã đàn ông vừa cùng chung chăn chiếu với mình. Thường thì, tôi sẽ ngủ vào ban ngày.  Vì sao? Đơn giản là tôi thấy ghê tởm.  Nhưng mỗi lần như thế, tôi cũng tự cật vấn lại mình. Chẳng phải tôi cũng là kẻ đáng ghê tởm đấy sao?  Tự nghĩ, tự buồn, và rồi lại tự cười chua chát.  Từ một thiếu nữ e ấp, thuần khiết như hoa đào giữa mùa xuân đến một gái bao gợi tình, lão luyện, mọi chuyện cứ như một giấc mơ.  Nhiều lúc, tôi cứ ngỡ, khi tỉnh giấc, tôi sẽ lại đang ngủ trong căn phòng nhỏ năm nào, nơi có chiếc cửa sổ trông ra khu vườn có những cánh hoa đào hồng thanh tao.  Thế nhưng tôi cũng rất nhanh chóng nhận ra hiện thực của mình. Tôi giờ đã bị nhuộm đen, đâu còn màu hồng sáng trong của hoa đào ngày nào nữa.  Những gì đã trôi qua trong quá khứ, cả sự trinh bạch tôi cố công gìn giữ, cả tình yêu, cả lòng tin, cũng dần bị cuộc đời phũ phàng cuốn phăng đi rồi.  Còn hiện tại, tôi là một gái bao, tôi chẳng cần giữ gìn, cũng chẳng cần tin tưởng hay yêu thương ai hết. Họ cho tôi tiền và tôi cho họ thỏa mãn, công bằng lắm, chứ đâu có phải một mình chịu bất công như ngày xưa.  Tôi biết, với cái thân phận này, dù xinh đẹp, dù phong thái nhã nhặn cao quý đến đâu, cũng chỉ bị người ta khinh bỉ.  Nhưng những ngày mà tôi còn là một thiếu nữ nết na, phẩm hạnh, cũng đâu có được coi trọng hơn là bao. Chẳng phải người ta vẫn có thể bán tôi để đổi lấy tiền, vẫn có thể rũ bỏ tôi vì người con gái khác hay sao?  Vậy thì, giữa một gái bao và một thiếu nữ gia giáo, có chăng vẫn nên chọn làm kẻ mua vui. Ít ra cũng còn thoải mái hơn làm một phụ nữ bình thường.  Tôi cứ tự nhủ như thế với lòng mình.  Từng phút, từng phút một, đêm dần trôi qua. (bạn đang đọc truyện tại kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các bạn vui vẻ) CHƯƠNG XIII  “Con gái yêu, hôm qua ngài Trương có cho con thêm không?”  Mẹ chải tóc cho tôi, nhẹ nhàng hỏi.  “Có, mẹ à.” Tôi ngắm nụ cười của mình trong gương “Để lát con sẽ đưa cho mẹ.”  “Thôi thôi, con cứ giữ lấy mà tiêu. Số đó do con kiếm được mà. Lát nữa mẹ sẽ đưa con một phần ông ta trả cho mẹ hôm trước.”  “Mẹ không cần làm thế. Mẹ nuôi con ở đây là đã ban ơn cho con lắm rồi, con còn đòi hỏi gì hơn thế.”  “Không đâu, từ khi có con, việc làm ăn của mẹ mới khấm khá hơn hẳn. Mẹ cảm ơn con còn không hết nữa kìa. Xinh đẹp, nữ tính, quyến rũ, biết thổi sáo, lại còn hát hay, mấy mụ trong nghề còn phải ghen tị với mẹ nữa đấy. ”  Giọng mẹ tràn trề hãnh diện và vui sướng. Tôi không nói nữa, để yên cho mẹ chải tóc, hờ hững buông lơi một nụ cười.  Bà ấy là người thứ ba trong đời mà tôi gọi là mẹ.  Hai người mẹ trước của tôi, một người hiền từ, hết lòng thương yêu tôi. Một người nghiêm nghị, lạnh lùng, thậm chí tàn nhẫn.  Người mẹ này hội đủ cả những yếu tố đó.  So với những người khác cùng làm trong nghề, thì “mẹ” tôi quả thật hãy còn tốt lắm.  Bà rất ít khi đánh mấy chị em chúng tôi. Tiền tiêu xài cũng rộng rãi. Tiền khách bo, bà không đòi, đôi lúc còn cho bọn tôi thêm tiền. Tất nhiên, bà vẫn có cái uy khiến người khác phải sợ. Đó là cái uy phát ra từ thần thái, không cần trực tiếp đe dọa vẫn tỏa ra sự quyền lực. Bà nói một câu, ra lệnh một câu, không ai trong chúng tôi dám cãi. Xung quanh bà lúc nào cũng có một đám đầu gấu lưu manh, trông mặt rất dữ tợn.  Có lẽ vì thế mà trước giờ chưa có đứa nào dám trốn khỏi nơi này.  Ngẫm lại, ngày tôi gặp bà, cái ngày mà tôi đã vô cùng tuyệt vọng khi bị người mình tin tưởng nhất lừa dối, bà cũng đã chải tóc cho tôi như thế này, cũng đã an ủi tôi bằng những lời lẽ không hề đường mật, nhưng đủ để người ta tỉnh táo.  Tôi nhớ, những ngày sau đó, tôi nhận ra hoàn toàn vấn đề, cũng đã thích nghi rất nhanh.  Chỉ có điều, tôi khi ấy không biết sống để làm gì. Tôi tự hỏi, tại sao vẫn cứ phải ăn, cứ phải thở, cứ phải đi lại, khi đã không còn mục đích để sống?  Tôi tự tử hụt vài lần. Đến bây giờ, vẫn nhớ như in cái cảm giác ngàn ngạt trong khi chìm dần vào giấc ngủ, bằng thuốc. Đến bây giờ, trên cổ tay tôi vẫn hằn những vết cứa của dao lam. Mảnh thôi, nhưng rất sâu.  Mẹ luôn cứu tôi kịp thời. Quả nhiên bà rất tức giận, nhưng rất kì lạ, bà không bao giờ đánh tôi, chỉ để cho tôi một mình trong phòng vài ngày, đương nhiên vẫn có người giám sát.  Tôi biết, nếu là người khác, hẳn họ đã cho tôi vài trận nhừ đòn.  Có lẽ vì thế mà tôi cảm kích bà? Có lẽ vì thế mà tôi quyết định làm việc mà bà chỉ bảo? Tôi cũng chẳng rõ nữa.  Nhưng ít ra ở đây tôi được đối xử công bằng. Tôi biết, tôi chỉ là một công cụ kiếm tiền của mẹ, nhưng ít ra tôi cũng cảm nhận ở nơi bà một chút tình thương và rất nhiều nâng niu. Bà luôn xem tôi như bảo vật.  Ngẫm lại, chính là Trình Thiếu Vĩ đã mang tôi đến chốn này, để tôi gặp người mà tôi hiện giờ đang gọi bằng mẹ, dù không chung máu mủ.  “Mãi mãi cũng không hối hận.”  Đúng. Tôi không hối hận, cũng không oán trách Trình Thiếu Vĩ. Suy cho cùng, cũng là do tôi phụ anh ta trước. Đứa con gái như tôi, bị bán đi một lần, thì thêm lần thứ hai cũng có sao đâu. Coi như tôi với anh không còn nợ nần.  Nhưng còn... Lạc Đình Phong?  Lắm lúc, khi suy nghĩ một mình, khi tạm đẩy hồn thoát ra khỏi cuộc sống nhơ bẩn, tôi lại nhớ đến hình bóng ấy.  Bao nhiêu ngày tháng trôi qua, tôi vẫn không thể quên được, cho dù đã không ít lần tự ép lòng mình. Sâu trong thâm tâm tôi vẫn nuôi giữ mối oán hận với anh. Hận đến không thể thốt ra thành tiếng, hận đến mức khắc hẳn một vết sâu vào trong tim, trái tim tưởng như đã chai lì với hồng trần.  Sau này, tôi mới hiểu, thì ra những điều người ta thường nói không phải lúc nào cũng là thuận miệng thốt ra, không phải lúc nào cũng vô nghĩa, sáo rỗng.  Càng yêu ai đó bao nhiêu, thì lại càng hận người ấy bấy nhiêu.  ----------  “Chị Tiểu Phụng, nghe nói hôm qua chị được tiếp ngài Trương?”  “Ông ấy giàu lắm đó.”  “Thích thật. Sao mình không gặp được khách sộp như thế nhỉ?”  “Thôi đi, mày là ai mà đòi so với chị Tiểu Phụng.”  Đám con gái xung quanh tôi cứ nhốn nháo nói cười, người hỏi chuyện này, người hỏi chuyện kia. Tôi vừa từ tốn trả lời từng câu một, vừa quan sát kĩ họ thêm một lần nữa.  Trong đám chị em ở đây, tôi là đứa lớn tuổi nhất. Dưới tôi, có một cô tên Tiểu Loan, hai mươi hai tuổi, còn lại hầu hết là mười tám, mười chín. Đáng ra trên những gương mặt kia sẽ là nét trong sạch, thơ ngây. Vậy mà bọn họ, người tóc vàng tóc đỏ, người uốn xoăn nối tóc. Khuôn mặt ai nấy đều trắng toát những phấn, bờ môi ai nấy đều đậm những màu son, trông đều như già hơn mấy tuổi.  Đành chịu, vì đời con gái lắm lúc nổi trôi. Ai vào đây cũng có hoàn cảnh đáng thương, nhưng không ai muốn nhắc lại. Trên những gương mặt, trong những nụ cười kia, liệu có bao nhiêu giọt nước mắt âm thầm?  Tôi là đứa được mẹ cưng nhất, được nhiều khách chọn nhất, kiếm được về nhiều tiền nhất, lại lớn tuổi nhất, nên hẳn nhiên ở đây, mặc dù tôi không cố ý, cũng được bọn họ hết lòng kính trọng. Tôi cười thầm. Ít ra ở nơi này tôi còn không bị khinh bỉ. Còn đã ra đường, những gái điếm như tôi, dưới con mắt đàn ông và những người phụ nữ trung trinh, thì ai chẳng hèn kém như ai.  Đám con gái cứ vây quanh tôi mà ríu rít, huyên thuyên đủ thứ chuyện.  Thế nhưng tôi hiện tại, chỉ chú ý đến một cô bé, từ đầu tới giờ đều ngồi yên lặng nơi chiếc ghế cuối phòng, ánh mắt xa xăm như đang mơ về nơi nào đó.  Tiểu Yến chỉ mới vào đây được một tháng. Cô bé hình như chưa phải qua đêm với khách lần nào, mới chỉ phải xuống tiếp rượu và hát cho họ nghe. Tôi không rõ nguyên do cô ấy tới đây. Nếu người ta không nói, thì mình cũng không được gặng hỏi, đó là luật bất thành văn mà hơn ai hết, tôi nắm rất rõ. Thế nhưng đôi mắt đen buồn sâu thẳm kia không ít lần đã làm tôi thấy chạnh lòng.  Tiểu Yến năm nay mới mười tám tuổi. Mái tóc đen uốn lọn to, nước da trắng, đôi môi trái tim và đôi mắt đen láy như có lệ với hàng mi cong rợp. Tiểu Yến là một cô gái có nhan sắc, hơn nữa lại đang ở cái độ tuổi xuân thì mơn mởn, hẳn là sau này sẽ trở thành một trang giai nhân.  Tiểu Yến rất ít khi mở miệng. Những lúc không có khách, cô hay ngồi một chỗ mà nhìn xa xăm, cái nhìn rất mơ mộng. Trên gương mặt cô ấy vẫn còn vương vất nét ngây thơ của người thiếu nữ. Chợt tôi thấy mình đồng cảm. Dường như tôi bắt gặp trong cô ấy là hình bóng của chính tôi năm nào, người con gái trong sáng, thanh tao.  “Tiểu Yến, con qua phòng ngủ số 102 đi. Ngài Cao hôm trước nghe con hát, đã để ý con rồi. Ngoan ngoãn nghe lời rồi sẽ kiếm được món lớn. Con cá này sộp lắm.”  Mẹ từ bên ngoài bước vào, đứng trước mặt Tiểu Yến, đôi mắt sáng rỡ, điệu bộ lả lơi.  Tiểu Yến ngước mặt lên ngơ ngác.  “Sao lại là phòng ngủ?”  “Ôi, con gái tốt của mẹ.” Mẹ bật cười khanh khách “Đã đặt chân vào đây, chuyện đó mà con còn không hiểu ư?”  “Không... không phải ban đầu các người bảo chỉ cần hát... và tiếp rượu thôi sao?”  Tiểu Yến đứng bật dậy, hoảng hốt lùi lại. Cả mấy chị em bên cạnh tôi đều im lặng, nín thở quan sát. Tôi thấy mắt cô bé dường như đã ngân ngấn nước.  “Tôi không đi... không đi đâu cả... Tôi không ngủ với ai hết.”  Tiểu Yến run rẩy phản kháng.  Mẹ tối sầm mặt, lập tức thu lại nụ cười. Bà nhìn Tiểu Yến đe dọa.  “Con gái, đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Một tháng qua ta đã ưu tiên cho con nhiều lắm rồi đấy. Con đã bán mình vào đây, lẽ nào không hiểu mọi chuyện đều phải do ta quyết định hay sao? Con lấy đâu ra cái quyền từ chối?”  Tiếu Yến dường như vẫn chưa nhận thức được vấn đề. Cô bé lùi lại, bám chặt lấy mép chiếc bàn trong góc.  “Không đi... Có chết tôi cũng không đi...”  Gương mặt mẹ lúc này đã bắt đầu nhuốm vẻ tức giận.  “Đúng là cái thứ không biết điều.”  Mẹ nói dứt câu, bèn vẫy tay với mấy tên mặc áo đen đứng đằng sau. Bọn này hiểu ý, xông vào lôi Tiểu Yến ra. Cô bé giãy nảy lên, nhất quyết không chịu đi.  Bốp!  Mặt Tiểu Yến lãnh một cái tát như trời giáng từ bàn tay gã đầu trọc.  Gã đầu húi cua còn lại, liên tục đấm tới tấp vào lưng, vào vai cô bé. Tiểu Yến chắc đau lắm, luôn miệng kêu khóc. Cả đám con gái đứng cạnh tôi, không đứa nào dám căn ngăn, chỉ biết sợ hãi mà co lại đứng nhìn.  Tiểu Yến càng ngày càng bị đánh nặng, máu đã trào ra từ miệng.  “Thôi đi!”  Hai tên đầu gấu dừng tay lại, quay người qua tìm kẻ vừa nói.  Mẹ cũng quay lại nhìn tôi, cả mấy đứa con gái đứng cạnh cũng ngó tôi trân trân.  Tôi thản nhiên bước đến chỗ Tiểu Yến, đỡ cô bé dậy. Mặt cô lúc này đã sưng lên, khắp người toàn vết bầm tím, trên đôi má còn nhem nhuốc đầy vệt nước mắt, tóc tai thì rối bù, trông rất thảm hại.  “Tiểu Phụng, con làm gì thế?”  Mẹ nhẹ nhàng hỏi. Bà chưa bao giờ quát tháo hay la lối với tôi. Một đặc ân mà chỉ có mình Tiểu Phụng tôi được hưởng.  “Mẹ.” Tôi chậm rãi xoay người lại. “Tiểu Yến mới đến, vẫn còn chưa hiểu chuyện, để từ từ con sẽ khuyên bảo em nó. Hơn nữa, mặt mũi em đã thành ra thế này, đâu còn tiếp khách được. Ngài Cao đó, nếu được, để con tiếp thay cho Tiểu Yến. Có điều... không biết ông ấy có chịu con không?”  Mẹ gật đầu lia lịa.  “Chịu, chịu, con thì ai mà chẳng chịu. Nhưng ông Cao này cũng chẳng phải tai to mặt lớn. Mẹ muốn giữ sức cho con nên bảo con bận tiếp người khác, ông ta mới chuyển sang con tiểu nha đầu này đó. Ai dè nó không biết điều. Thôi cũng đành vậy.” Vừa nói, bà vừa liếc xéo Tiểu Yến, giọng cao vút, chua ngoa hết sức.  “Mấy đứa giúp chị chăm sóc cho Tiểu Yến. Em nó chắc đang đau lắm. Một lát rồi chị về.” Tôi nhìn mấy cô gái đang đứng nép nơi góc phòng, nhẹ nhàng cất tiếng, giọng vẫn thánh thót như chuông ngân. Một trong số đó tiến đến chỗ tôi, đỡ lấy đầu Tiểu Yến, gật đầu, ra hiệu tôi hãy yên tâm. Tôi mỉm cười cảm ơn, rồi đứng dậy đi theo mẹ.  Trước khi ra khỏi phòng, mẹ còn quay lại, nguýt với Tiểu Yến lúc này đã mềm oặt cả người.  “Nhờ có Tiểu Phụng, tôi tha cho cô lần này. Lần sau liệu hồn đấy, biết chưa?”  “Thôi nào mẹ, đừng để ông ấy đợi lâu.” Tôi vội kéo mẹ ra khỏi phòng, tránh không để Tiểu Yến thêm sợ.  Tới nửa đêm, sau khi gã đàn ông kia đã ngủ say, tôi mới mặc lại váy áo tươm tất, lặng lẽ trở về phòng mình.  Ngay trước cửa phòng, Tiểu Yến đã ngồi đợi tôi từ lúc nào. Trên người đầy vết bầm tím, cô bé ngồi bó gối, đầu gục xuống mệt mỏi, tóc tai lòa xòa, dường như đã chờ lâu lắm.  Tôi khe khẽ bước tới, lay nhẹ vai cô bé.  “Tiểu Yến, em làm gì ở đây?”  Nghe thấy động, Tiểu Yến vội ngẩng đầu dậy. Bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn chăm chú, chợt cô bé ôm chầm lấy tôi rồi òa lên khóc.  “Chị Tiểu Phụng...”  Tiếng gọi trong trẻo mà thổn thức. Nước mắt cô rơi ướt vai tôi, chứa đựng cả hoảng loạn, cả đau đớn.  Tiểu Yến vẫn chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi chưa hiểu sự đời.  Tôi nghe sao mà thân quen quá.  Lặng lẽ vòng tay ôm lấy cô bé, tôi cảm thấy dường như đang ôm lấy chính mình của nhiều năm về trước.  Cái ngày mà tôi vẫn là một Hứa Anh Đào thơ ngây, không mảy may vướng gió bụi hồng trần. CHƯƠNG XIV  “Năm mười sáu tuổi, em gặp anh ấy ở trường trung học. Anh ấy tên là Phạm Uy, trên em hai khóa. Anh ấy rất đẹp trai, dáng cao, lại đàn hay, hát giỏi. Hồi đó, anh ấy là hoàng tử của trường.”  “Em thương thầm anh ấy ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng em biết anh ấy có rất nhiều bạn gái, người này xinh đẹp, người kia quyến rũ, người khác lại là tiểu thư con nhà giàu có. Còn em, bố chỉ là viên chức nhỏ, mẹ bán hàng tạp hóa ngoài chợ. Em chỉ được cái là có gương mặt dễ coi, nhưng cũng ngờ nghệch lắm, nên chẳng bao giờ em dám mơ cao, chỉ đứng nhìn anh ấy từ xa.”  “Em cứ nghĩ tình yêu đối với anh ấy sẽ mãi mãi chỉ là ao ước. Đêm dạ hội của trường, em có nhờ đứa bạn trang điểm cho tí chút. Thường ngày em chìm nghỉm giữa đám đông, không ai chú ý, nhưng hôm đó chẳng hiểu sao chỉ nhờ chút phấn son mà em trở nên xinh lạ lùng. Lại thêm bộ váy dạ tiệc khoét lưng mà nó cho mượn, em bỗng dưng lột xác từ vịt con thành thiên nga.”  “Đêm ấy em cứ ngơ ngơ ngác ngác đứng một chỗ, nhìn người ta khiêu vũ. Mấy đứa bạn nhanh chóng làm quen được các anh khóa trên, nên bỏ em ở lại một mình. Em thì nhát, mà lại là lần đầu tiên dự dạ vũ, nên em chẳng biết làm gì ngoài việc chôn chân ở chỗ đó. Lúc ấy, suýt chút nữa thì em định ra về.”  “Mọi việc xảy đến cứ như giấc mơ. Khi em đang định quay lưng thì anh ấy từ đâu bỗng nhiên xuất hiện. Anh chìa tay ra cho em, cúi người một cách lịch thiệp. Lúc đó em thấy tim mình nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Em đâu dám ngờ hoàng tử trong mơ lại đến mời mình nhảy. Cái khoảnh khắc mà bàn tay em đặt lên bàn tay to lớn, ấm áp của anh ấy, em đã mơ hồ nghĩ rằng cả cuộc đời này em sẽ nắm bàn tay đó mà bước đi.”  Tiểu Yến kể đến đó, nấc lên một tiếng. Tôi xoa vai cô bé, lau nước mắt, ánh mắt ngầm bảo “Em hãy kể tiếp đi, chị vẫn đang nghe”. Tiểu Yến dường như trấn tĩnh hơn một chút. Cô bé lại tiếp tục kể.  “Thế rồi anh ấy theo đuổi em và em nhanh chóng đổ gục. Mà cũng có gì lạ, em vốn đã đổ anh ấy từ rất lâu rồi. Anh ấy bảo thích em vì em hiền và ngoan, lại biết nghe lời. Em cũng lấy làm vui lắm.”  “Chị ạ, lần đầu tiên của em là dịp sinh nhật em tròn mười bảy tuổi. Anh ấy nói sẽ không sao hết, bình thường người ta yêu nhau vẫn hay làm thế. Ban đầu em rất sợ, nhất quyết không chịu. Nhưng anh ấy bảo như thế nghĩa là em không thực lòng yêu anh, nằng nặc đòi chia tay. Em đành nhắm mắt làm liều.”  “Em chẳng hề thấy vui thích giống như lời anh ấy nói. Em chỉ thấy đau, đau một cách khủng khiếp, giống như bị xé ra thành mấy mảnh. Pha vào đó lại có cả cảm giác sợ hãi. Nước mắt em cứ thế chảy ròng ròng. Thế nhưng sau khi xong chuyện, anh ấy lại ôm em vào lòng, hết sức vỗ về an ủi, bảo chuyện này nhất định không được nói cho ai biết, kẻo người ta không hiểu được tình yêu của chúng em, sẽ đồn em là đứa con gái hư. Vậy nên dù rất đau nhưng em cũng không dám đi khám, cũng không dám kể cho ai cả.”  “Vài tháng sau đó, gia đình anh ấy phá sản. Bố anh ấy tham ô công quỹ nên bị bắt vào tù, còn mẹ anh ấy đã vơ hết tài sản của gia đình chạy trốn. Anh ấy bảo sẽ tự lên đường đi kiếm tiền, bảo nếu em có thương, có yêu anh ấy, thì hãy đi theo.”  “Hồi đó, Phạm Uy đối xử với em rất dịu dàng. Em vừa yêu, lại vừa thương cảm, nên quyết định đi theo anh ấy. Em biết mình có tội với ba mẹ, nhưng trái tim em đã lấn hết lý trí.”  “Em với anh ấy sống chung một nhà. Ngày nào anh ấy cũng đòi hỏi. Em vừa thấy sợ, vừa thấy mệt mỏi, chẳng hề thích thú chút nào, nhưng cũng gắng chiều lòng anh ấy. Cuộc sống cứ thế nhàm chán trôi qua.”  “Cách đây một tháng, anh ấy nói tiền xài đã hết, nói em không làm gì, chỉ biết sống nhờ. Em vừa mặc cảm, vừa sợ sẽ bị bỏ, nên buồn lắm. Thế rồi anh ấy gợi ý cho em đến nơi này, nói rằng lương rất cao, có tiền cứ đưa cho anh ấy trang trải và kiếm việc làm, chừng nào ổn định, anh ấy sẽ đưa em ra khỏi đây.”  “Ban đầu em cũng sợ, cũng không đi, nhưng anh ấy tức giận, bỏ đi mấy ngày liền không về. Thế là cuối cùng em cũng quyết định đi làm ở chỗ này, sau khi nghe anh ấy nói không phải làm gì ngoài việc tiếp nước và hát, chỉ cần gắng chịu nhục một chút.”  “Nhưng đến hôm nay, em quả thực không chịu nổi nữa rồi chị ạ. Em sợ lắm, cứ thế này không biết em còn giữ được mình đến bao lâu nữa? Đến khi nào anh ấy mới đón em đi?”  Tiểu Yến òa lên, nức nở khóc. Tôi ôm cô bé vào lòng, nhẹ vuốt mái tóc em.  Hoàn cảnh cô bé đáng thương đến vậy mà sao tôi vẫn tỉnh bơ thế này? Đôi mắt cứ khô khốc, không làm sao mà rơi ra được dù chỉ là một giọt nước mắt. Có lẽ tôi đã trơ lì với những khổ đau, bất hạnh rồi chăng?  Cô bé đáng thương của tôi ơi, em bị hắn ta lừa rồi. Có lẽ hắn ta đã bán hẳn em vào đây, nhận một khoản lớn rồi cũng nên, nhưng lại vẫn tiếp tục bắt em đưa tiền cho hắn.  Em còn giữ gìn làm gì nữa? Còn vì hắn đến bao lâu nữa?  Đàn ông là thế đấy.  Một năm trước, mẹ đã nói với tôi đàn ông rất vô tình. Ta chỉ nên tin vào chính bản thân mình và những tờ giấy bạc kia thôi. Bằng con mắt của một gái bao, cuộc đời kia sẽ đơn giản hơn nhiều lắm.  Một năm, tôi chiêm nghiệm và nhận ra lời mẹ nói quả thật không sai.  Tiểu Yển khóc đến thiếp đi trong vòng tay tôi.  Tôi lặng lẽ dìu cô bé lên giường, đắp chăn cho em, rồi ngồi bên cạnh suy nghĩ.  Cả đêm đó tôi không ngủ.  ----------  Đã hơn một tháng kể từ ngày Tiểu Yến đến trút bầu tâm sự với tôi.  “Chị Tiểu Phụng, ra ngoài mua đồ với em được không? Tối nay Phạm Uy hẹn gặp em, em muốn có một bộ váy đẹp đón anh ấy.”  Tiểu Yến nắm lấy tay tôi, nũng nịu. Ánh mắt nài nỉ của cô bé làm tôi bật cười.  Không hiểu sao tôi lại quan tâm và cưng chiều Tiểu Yến đến thế. Đối với những chị em khác, tôi luôn đối xử rất công bằng, không quá vồn vã sốt sắng, cũng không quá lạnh nhạt vô tình. Tôi đối với ai cũng cứ hờ hững như thế. Chỉ duy có Tiểu Yến là khác.  Có lẽ trong cô bé, tôi tìm thấy chính mình của ngày xưa? Hứa Anh Đào của những ngày còn mười tám tuổi?  Tôi nhanh chóng gật đầu đồng ý.  Tiểu Yến hết sức vui mừng, nắm tay tôi kéo đi. Tôi biết, đằng sau chúng tôi vẫn có người giám sát. Đã là cây kiếm tiền trong tay mẹ, chúng tôi sao có thể tự do.  Nhưng nhìn cái vẻ vô tư lự của Tiểu Yến, tôi lại không nỡ lòng nào mà nói. Thôi hãy cứ để cô bé vui, vì tương lai tới đây có lẽ sẽ phải gặp nhiều đau khổ lắm.  Tiểu Yến vào trong một shop quần áo, ngắm nghía hết bộ này đến bộ kia.  Cô bé nói tôi hãy vào thử cùng, nhưng tôi từ chối. Chẳng mấy khi ra ngoài, tôi muốn được hít thở chút khí trời. Tôi ngồi đợi Tiểu Yến trên băng ghế đá ngay trước cửa hiệu. Trời hôm nay rất trong, không có mây, có lẽ lát nữa sẽ nắng lắm.  Sáng trong lành và mát rượi. Tôi nhìn bầu trời xanh, bất giác nở một nụ cười.  Tôi tự ngắm mình trong tấm kính lớn phản chiếu của cửa hàng quần áo. Những tia nắng ấm áp nhè nhẹ lướt qua gương mặt trắng ngần, lung linh màu sắc. Gò má ửng hồng, môi cười kiều diễm. Sóng mắt như làn nước trong veo.  Tôi hờ hững liếc nhìn những người qua đường. Có rất nhiều đàn ông dừng đôi mắt thèm thuồng của họ trên gương mặt tôi, trên bờ ngực tôi.  Tôi cũng hào phóng gửi cho họ nụ cười đa tình. Có lẽ mấy hôm nữa thôi, một hoặc nhiều trong số họ sẽ tới chỗ tôi. Có lẽ...  Lúc ấy tôi đã không để ý tới một đôi mắt đang say đắm nhìn mình từ phía xa.  Một cơn gió thổi qua, làm những hạt bụi bay lên mắt, vướng trên gương mặt tôi.  “Xin lỗi chị, tôi có thể dùng nhà vệ sinh một lát?”  Tôi cười tươi với cô chủ tiệm. Cô ấy ngẩn ra nhìn tôi một lúc lâu, cho đến khi tôi lên tiếng một lần nữa, mới cuống quýt chỉ chỗ.  “Tiểu Yến, em cứ thử đồ, chị vào trong một lát.”  Tôi quay lại nói với Tiểu Yến. Cô bé “Vâng” lấy một tiếng, rồi lại tiếp tục chỉ tay nhờ người bán hàng lấy giúp một bộ váy xanh treo trên cao.  ----------  Những giọt nước táp lên mặt rửa sạch đi bụi bẩn. Tôi ngắm nhìn gương mặt của mình trong gương.  Đây là nhan sắc khiến rất nhiều đàn ông bỏ vợ, bỏ con ở nhà mà tìm đến.  Trong đôi mắt này, dường như vẫn có một chút e ấp, trinh nguyên mà thời con gái tôi từng cố công gìn giữ.  Nhưng thôi, hãy cứ để nó lùi vào dĩ vãng. Đã lâu lắm rồi, tôi đâu còn là Hứa Anh Đào trong sáng, thơ ngây của nhiều năm về trước?  Tôi giờ là Tiểu Phụng, một gái bao lão luyện và nổi tiếng trong cái thế giới chỉ có những hoan lạc và bạc tiền.  “Anh... Tại sao anh làm thế với em?”  Giọng Tiểu Yến hét, rất to, âm vang như chứa cả nước mắt.  Tôi đặt tay lên nắm cửa, nhưng không mở hẳn, chỉ hé mắt qua khe xem chuyện gì đang diễn ra.  Tiểu Yến và một người con trai trông có vẻ khá bảnh bao đang khoác tay một cô gái ăn mặc sang trọng.  Tiểu Yến đang khóc. Đôi mắt cô bé đỏ ngầu lên. Ánh nhìn xoáy thẳng vào người con trai trước mặt. Rồi cô lao đến, tóm chặt lấy áo anh ta.  “Anh... không phải anh đã bảo sẽ đón em sao? Không phải anh hẹn em tối nay sao? Tại sao bây giờ... anh lại trở thành vị hôn phu của cô ta?...”  Tôi nhìn chăm chú gương mặt của người mà Tiểu Yến đang túm lấy. Tôi muốn ghi nhớ gương mặt này.  Có một điểm khá đáng chú ý. Bên tai trái của anh ta đeo một chiếc hoa tai bằng hải lam ngọc xanh biếc, rất sáng.  Tôi biết, ván bài giờ đã được lật ngửa.  Phạm Uy nhìn Tiểu Yến như thể vừa nhìn thấy một vật gì tởm lắm. Anh ta hất mạnh tay ra, cô bé ngã nhào xuống đất. Cú ngã có vẻ khá mạnh, Tiểu Yến không thể đứng lên ngay được.  Thế rồi anh ta quay sang cô gái bên cạnh, nói bằng cái giọng còn ngọt hơn cả đường.  “Vợ yêu, em đừng hiểu lầm. Cô ta làm điếm đấy. Anh đi hát, gặp cô ta đáng thương mới cho chút tiền, khuyên về làm ăn lương thiện. Ai dè cô ta nhằng nhẵng bám theo anh từ hôm đó đến giờ.”  “Nói dối, anh nói dối...” Tiểu Yến hét lên phẫn nộ. Gương mặt đầy tức giận và căm uất. Tôi có thể mường tượng, lúc đó, nếu có một con dao, hẳn Tiểu Yến sẽ xông đến mà đâm cho anh ta vài nhát.  Nhưng dường như chân cô ấy đã bị trặc. Tiểu Yến vẫn ngã xoài ra đất, miệng không ngớt oán trách con người bạc tình.  “Bội bạc... Vô tình... Nhẫn tâm...”  Lời mẹ nói một năm trước như đang văng vẳng bên tai tôi.  Tiểu Yến, rồi em cũng sẽ nhận ra rằng cuộc đời không đơn giản thế. Em không thể sống nhờ vào đàn ông hay tình yêu được, cô bé ạ.  Em đã quá ngây thơ, lại đi vào con đường cũ của tôi những ngày nào.  Rồi em sẽ hiểu, em chỉ có thể tin tưởng vào bản thân mình. Em có thể tự kiếm tiền, tự kiếm sống bằng chính em. Cho dù công việc đó có bị xã hội khinh bỉ hay lên án như thế nào đi chăng nữa, thì ít ra, em cũng đã không phải sống phụ thuộc vào những kẻ không xứng đáng.  Phạm Uy đã kéo cô gái kia ra khỏi cửa hiệu từ lúc nào.  Tiểu Yến vẫn ngồi bệt trên sàn, tấm tức khóc trước con mắt bàng hoàng và ái ngại của cô chủ shop.  Tôi bước tới, không nói một lời, kéo Tiểu Yến dậy. Rồi tôi vẫy một chiếc taxi, cùng cô bé lên xe về “nhà”.  Trên đường đi, Tiểu Yến khóc rất nhiều. Khóc nhiều đến mức tôi tưởng cô đã hết sạch nước mắt.  Tôi im lặng. Tôi không thích nói những lời an ủi, hỏi han sáo rỗng. Tôi thừa hiểu cái cảm giác khi đang buồn, đang đau mà cứ có kẻ nói xen vào. Tôi cảm thấy những lời nói ấy chỉ là giả dối, chỉ là tỏ vẻ thanh cao.  Đúng, tôi bây giờ xấu xa, bất cần và suy nghĩ ích kỉ thế đấy.  Nhưng tôi vẫn giữ nguyên chính kiến của mình. Những lúc như thế này, tốt nhất là không nói, để Tiểu Yến có thời gian mà bình lặng lại.  Cô bé đã khóc được, thì cũng sẽ nhận ra được. Những ngây thơ, lòng tin, tình yêu và hy vọng sẽ trôi ra hết cùng dòng nước mắt kia. Rồi Tiểu Yến sẽ có cái nhìn thực tế hơn về cuộc đời này.  Càng ngày tôi càng nhận thấy... Tiểu Yến... quả thực rất giống tôi ngày trước.  ----------  Tiểu Yến về với khuôn mặt thất thần, đôi mắt sưng mọng, dáng bước lê lết, cần phải có người dìu vì chân cô đã bị trặc.  Tôi kể tường tận mọi chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, đôi mắt bà sáng rỡ lên, tỏ ra vô cùng vui mừng.  Tôi hiểu phản ứng của mẹ. Nhiều năm làm cái nghề này, bà biết, khi cô gái đã nhận ra mình bị đàn ông phụ bạc, cô ta sẽ dễ dàng buông xuôi, để mặc cho số phận.  Tiểu Yến đã biết Phạm Uy phản bội cô ấy, lừa dối cô ấy, hẳn sẽ không cố sức vì hắn mà giữ gìn nữa.  Tôi xin phép mẹ cho chăm sóc Tiểu Yến. Ban đầu, mẹ còn hơi ngần ngừ, nhưng về sau do cưng chiều tôi, cũng là do tôi nằn nì nhiều quá, nên cuối cùng bà cũng chấp nhận. Dẫu sao, ở nơi này, Tiểu Yến chỉ nghe lời có một mình tôi.  Tôi bưng khay đồ ăn vào phòng Tiểu Yến. Căn phòng tối om. Tôi quờ tay bật công tắc điện.  Đập vào mắt tôi là một Tiểu Yến đầu tóc rũ rượi, đang ngồi bó gối trên giường. Cô bé không khóc nữa, nhưng đôi mắt trống rỗng, nhìn đăm đăm vào bức tường vôi.  Như một người không còn biết suy nghĩ.  Tôi đặt khay thức ăn xuống, tiến đến bên giường, ngồi xuống và ôm lấy đầu Tiểu Yến. Cô bé dường như cũng nhận ra, nên đã dựa đầu vào vai tôi, rất nhẹ.  “Chị ạ, đến giờ em vẫn không hiểu tại sao anh ấy lại có thể làm vậy với em, trong khi em đã hết lòng với anh ấy đến thế?”  Tiểu Yến nói, giọng khản đặc. Tôi cảm nhận được có vị đắng chát trong âm thanh ấy.  “Tiểu Yến ngoan, đừng buồn. Ít ra em cũng không nên buồn vì một kẻ như thế.”  “Giờ em đã nhận ra chưa? Chị và mẹ nói không sai phải không? Đàn ông không thể tin được. Thứ duy nhất họ có thể cho em, chỉ là bất hạnh mà thôi.”  Tôi chậm rãi nói, từng từ, từng từ một, gặm nhấm lại chính kinh nghiệm của bản thân mình.  “Chị Tiểu Phụng, vì đâu chị lại hận đàn ông đến thế?”  Tiểu Yến ngước đôi mắt đẹp lên, ánh nhìn xuyên thẳng vào mắt tôi.  “Tại sao chị lưu lạc đến chốn này, có thể cho em biết?”  Tôi im lặng. Môi tôi lúc ấy đã cong lên một nụ cười rất lạ. Có lẽ Tiểu Yến thấy khó hiểu lắm.  “Chắc hẳn là một kỉ niệm buồn. Nếu chị đã không muốn nói, em cũng không ép nữa. Em... chỉ là em buồn quá...”  Tiểu Yến cụp đôi hàng mi cong rợp của cô bé xuống, thở dài một tiếng đượm buồn.  “Không, chị sẽ nói.”  Không hiểu sao lúc ấy tôi lại bật cười. Cái cười rất trong trẻo, rất sảng khoái.  Rồi tôi đem từng chuyện, từng chuyện xưa kể cho Tiểu Yến nghe. Lần đầu tiên tôi trải lòng với một người như thế, từ khi sa vào nơi này.  Quá trình từ một Hứa Anh Đào thuần khiết như đóa hoa trở thành một Tiểu Phụng lả lơi, những tình yêu thời trẻ, hạnh phúc, nỗi đau,... mọi chuyện tôi đều nói hết.  Tiểu Yến nuốt lấy từng từ trong câu chuyện của tôi. Khi tôi đã ngừng kể, cô bé vẫn còn im lặng, như để mường tượng ra hình ảnh của tôi năm ấy, người con gái ngốc nghếch và cả tin, thật chẳng giống chút nào với Tiểu Phụng trải đời của bây giờ.  Một lúc sau, cô bé mới cất tiếng hỏi, giọng nói dội vào bốn bức tường, tuy nhỏ nhưng khá vang:  “Chị vẫn không quên được anh ấy?”  “Không đâu.” Tôi trả lời nhẹ bẫng. “Chắc em nghĩ chị vẫn giữ mối hận anh ta trong lòng, nên mới không quên được anh ta? Haha... Chị đã quên từ cái ngày anh ta bán chị vào nơi này rồi. Nhưng thế cũng hay, coi như là dứt duyên dứt nợ.”  “Người em muốn nhắc đến không phải Trình Thiếu Vĩ.”  Tiểu Yến ngồi thẳng dậy, rành rọt nói từng chữ.  Tôi nhìn cô bé đăm đăm một lúc lâu, cúi xuống, rồi lại ngẩng lên, ánh mắt đảo khắp căn phòng, vô định.  “Em không tin anh ấy rời bỏ chị vì người con gái khác.”  Tiểu Yến lại tiếp tục nhả ra từng từ, giọng chắc nịch.  “Thứ tình cảm anh ấy dành cho chị, không phải là thứ tình yêu tầm thường đi kèm nhục dục, mà là tình yêu có sự hết mực nâng niu, hết lòng trân trọng. Anh ấy chắc chắn rất yêu chị. Mà đã yêu đến thế, hẳn không dễ dàng từ bỏ chị vì hết yêu. Không bao giờ.”  Tôi không nói, chỉ lắc đầu, cười nhẹ.  “Đã có bao giờ chị thấy chuyện này vô lý? Đã có bao giờ chị đi tìm một nguyên do rõ ràng? Em nghĩ...”  “Giờ nói chuyện này còn có ích gì?”  Tôi cắt ngang lời Tiểu Yến bằng một tiếng quát lớn. Tự nhiên tôi thấy máu trong người mình sôi lên.  Tiểu Yến nín bặt, co người lại, nhìn tôi sợ sệt. Tôi trông vẻ mặt cô bé quá đáng thương, lại nhận ra hình như mình đã phản ứng hơi quá, bèn dịu giọng lại, vỗ lên vai cô.  “Đã là quá khứ rồi, Tiểu Yến. Đừng bắt chị phải nhớ lại những ngày tháng đó. Chị đã cố gắng quên từ rất lâu rồi, em có biết không?”  “...”  “Được rồi, Tiểu Yến ngoan, ngủ đi. Tối nay chị sẽ ngủ ở đây cùng em.”  ----------  Ba ngày liền, tôi đến chăm sóc, đêm lại ngủ cùng Tiểu Yến. Tôi sợ cô bé làm chuyện dại dột như tôi khi trước. Nhưng Tiểu Yến có vẻ can đảm hơn, kiên cường hơn tôi nhiều.  Đến ngày thứ tư, Tiểu Yến đánh thức tôi dậy bằng một nụ cười bừng sáng như nắng ban mai.  Tôi biết, sau cơn mưa trời lại sáng. Chỉ không ngờ lại sáng rực rỡ đến mức này. Cứ như chưa hề có cơn mưa nào. Cứ như Tiểu Yến chưa từng yêu, chưa từng bị phản bội.  Hôm đó, tôi không đến ngủ cùng cô bé nữa.  Hôm đó, Tiểu Yến cuối cùng cũng đã nhận lời qua đêm cùng khách.  Vậy là cô ấy đã hiểu ra rồi.  Mẹ vô cùng sung sướng. Tiểu Yến vốn rất xinh đẹp, trước kia nhan sắc bị che giấu vì khuôn mặt ảm đạm thiểu não, nay lại tối ngày vui cười, cứ như một tia mặt trời làm sáng bừng cả không gian.  Vậy là bà lại có thêm một quân bài kiếm ra tiền nữa.  Tiểu Yến dù có trở nên nổi bật hơn trước, nhưng hễ lúc nào rảnh ra, cũng lẽo đẽo theo tôi như đứa trẻ con tìm mẹ. Trên gương mặt cô ấy nhìn tôi, tôi nhận ra có cả sự kính trọng, yêu mến và nể phục.  Nhưng nụ cười kia không qua được mắt tôi. Tôi biết sau những hân hoan vẫn là những đêm cô khóc thầm. Tôi biết sau vui tươi kia vẫn là những ánh nhìn xa xăm, đau xót.  “Tiểu Yến, em định để yên cho hắn ta thế ư? Để hắn đàng hoàng cưới một cô tiểu thư nhà giàu? Còn em phải thành ra thế này?”  Tiểu Yến nhìn tôi hoài nghi.  Tôi cũng nhìn cô bé, không nói, chỉ cười. Nụ cười kiêu kì và đầy bí ẩn.  ----------  Buổi chiều, tôi đang lang thang dạo trong thư viện lớn, một tay cầm que kem, một tay đưa lên với cuốn sách. Cuốn sách cần tìm nằm ở vị trí khá cao, tôi phải rướn người lên mới lấy xuống được. Không may thay, do quá dày, quá nặng, nó trượt khỏi tay tôi, theo đà rơi xuống.  Theo phản xạ, tôi quăng que kem sang một bên, đưa cả hai tay đỡ lấy cuốn sách.  Cố gắng của tôi không vô ích. Tôi đã bắt được sách. Nhưng que kem thì khá “tình cờ”, văng trúng vào áo sơ mi trắng tinh của người con trai đang đi tới.  Tôi vội vã chạy lại, rối rít xin lỗi. Anh ta như chẳng buồn nghe tôi nói, hét ầm lên, liếc mắt nhìn xuống cái áo, rồi đưa mắt sang tôi, văng thẳng một câu chửi tục tĩu.  Đúng lúc ấy, tôi cũng ngẩng đầu lên.  Bốn mắt giao nhau.  Tôi nhoẻn miệng cười thanh thoát.  Anh ta như chết đứng tại chỗ, nhìn tôi không chớp, mắt dâng đầy vẻ si mê.  Còn tôi, tôi vẫn tiếp tục gửi cho anh ta một ánh mắt tình tứ, vẫn tiếp tục tặng cho anh ta nụ cười còn đang dở.  Mắt tôi liếc sang bên tai trái của anh ta.  Đúng như dự liệu, ngự trị nơi đó là một viên hải lam ngọc lấp lánh.
Trang chủ
U-ON - 1