Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
1. You
Ánh nắng hơi gắt phản qua khung
cửa kính vuông làm tôi khẽ nhíu
mắt lại, hòa vùng sáng dần nơi
đồng tử mắt. Tôi vươn tay với
chiếc đồng hồ trên bàn, bấm nhẹ.
Màn hình sáng xanh ảm đạm,
11h07’. Vậy là tôi đã lỡ chuyến bay
đến Hongkong vừa cất cánh tầm
nửa tiếng trước. Tôi quay sang,
cánh tay còn lại vẫn ôm trọn em
trong tay, nép sát ngực tôi ngủ
ngon lành. Tôi luồn tay nhẹ vào tóc
tơ nâu nhạt mềm, nghĩ về những
NQT 3618 ngoai le cua anh 1 Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất của Anh
ngày sắp tới. Công ty đã ăn mừng
hợp đồng tối qua. Dự án kết thúc,
em sẽ về với công ty đối tác. Tôi sẽ
có những chuyến đi, em sẽ có
những đồng nghiệp mới. Rồi em sẽ
gặp một ai đấy tài giỏi hơn tôi, làm
cho em cười nhiều hơn tôi, sẽ để
em đặt những cái hôn sâu bất ngờ
như em từng làm mỗi khi tạm biệt,
rồi sẽ không bao giờ là tạm biệt ở
trước ngưỡng cửa. Em và người đó
sẽ vào phòng, khéo léo trút bỏ
quần áo sau những cái hôn, cái ôm
tới tấp. Rồi sẽ là da sát da, mùi
hương quấn vai, hơi thở nồng nàn.
Tất cả, rồi sẽ dành cho người khác.
Ý nghĩ tưởng tượng làm tôi đủ
ghen, nhưng buổi sáng cạnh em
chỉ có thể đủ để tôi trút ra một hơi
dài.
Chiếc đầu nhỏ hơi nhúc nhích, em
mở mắt, trườn nhẹ sát cằm lên
ngực tôi, đặt một chiếc hôn nhẹ
vào má, cười mềm. Tôi nhìn vào
đôi mắt sáng, đặt lời đề nghị không
chút suy nghĩ: “Chúng ta hãy sống
cùng nhau.” Em nhìn, nghe như
một lời nói ngọt lúc say tình, gật
đầu cho qua. Ý nghĩ trong tôi tự
nhiên thẳng đứng, rõ ràng. “Chúng
ta hãy lấy nhau đi. Và sống cùng
nhau.” Em mở tròn to mắt, biết tôi
không nói đùa. Chính tôi cũng tự
ngạc nhiên với bản thân, từ chính
cuống họng nơi những từ ngữ vừa
phát ra. Tôi đã nghĩ đến việc lập
gia đình, đến tình huống cầu hôn
người con gái mình yêu, nhưng nó
hoàn toàn khác, xa vời với cảnh
bây giờ. Em không nói gì, không
gật không lắc, đặt chiếc hôn nhẹ
lên mũi, rồi khoác tạm chiếc áo sơ
mi của tôi nơi chân giường, đi về
phía nhà tắm. Tôi choàng người
dậy, định hình với mọi chuyện vừa
diễn ra. Có thể em sẽ từ chối. Cũng
tốt, tôi chưa sẵn sàng để thích
nghi với cuộc sống gia đình. Nhưng
nếu em đồng ý? Thì coi như tôi
bước vào cuộc sống mới với những
khả năng. Đành vậy.
Em đứng ở bếp, làm những miếng
sandwich màu tươi, hát khe khẽ bài
hát nào đó của Adele mà em đã
nghe tối qua, khi nhắm mắt và thò
tay ra ngoài cửa sổ trong xe. Tôi
vừa nhìn em, vừa nghe CNN, vừa
tranh thủ tìm chuyến bay giờ chót
trong ngày trên Kayak. Em bỗng
ngưng lại mọi việc, nhìn tôi. Tôi
ngước mắt lên, biết em đang chờ
được nghe, tôi đặt chiếc Ipad lên
bàn, hướng sự chăm chú về gương
mặt trắng nhỏ. “Em đồng ý.” Tôi,
vừa phút trước còn đang tích nhập
quá nhiều thông tin số, giờ chỉ một
câu đơn giản của em, vang mộc
mạc trong không khí tạo sự chênh
lệch khiến não tôi không kịp phản
ứng. “Em đồng ý. Chúng ta hãy lấy
nhau đi.” Em nhắc lại, kèm nụ cười
dễ chịu với cái nhún vai, như chấp
nhận sự thật kiểu à, đương nhiên là
nó sẽ phải thế rồi. Tôi vươn tay ra,
kéo em vào lòng, hôn nhẹ lên trán,
mũi, gò má nhỏ, và môi em. Tôi
cảm thấy mông lung, nhưng từ góc
sâu nào đó, tôi cảm ơn vì em đã
đồng ý.
2. Her
Xuống sân bay, mở điện thoại lên
đã thấy cả hàng tin nhắn kín đặc.
Chỉ bằng một vài lời ngắn gọn
trước lúc đi với bố mẹ, và cậu bạn
đồng nghiệp thân thiết, tôi đã
được đủ cả danh sách trong cả
danh bạ điện thoại hỏi thăm. Tôi
gọi điện cho em, đặt cuộc hẹn hò
cho mảng kế hoạch đám cưới. Mọi
thứ diễn ra quá nhanh. Thời gian
quen và yêu em bằng đúng thời
gian từ giờ cho đến đám cưới. Tối
đưa em về, tôi nằm trên giường,
nay đã quen gọn mình sang một
bên, như chờ em lấp khoảng trống
còn lại, đọc những tin nhắn với
bạn bè đôi khi nhớ tên không nhớ
mặt, mỉm cười với sự ngạc nhiên
của bạn hay của chính mình. Chỉ
đến khi nhìn thấy dòng tin từ
người tôi không để tên, tôi tự biết
mình không cười nữa, có thể
khuôn mặt đã méo mó biến dạng.
Hồ như những con người đã rời bỏ
tôi, hay tôi rời bỏ, nằm trong
khung tranh của căn phòng quá
khứ, bỗng bật lên tiếng cười mỉa
mai, thách thức. Tôi gập máy lại
trước tin nhắn của cô, tự tìm cho
mình một tờ typography trên Issuu
để đọc. Nhưng chỉ dừng lại ở đấy.
Tôi tắt hết đèn, nhìn vào bóng in
tường từ ánh sáng thành thị ngoài
hắt vào, suy nghĩ rất lâu.
Tôi quen cô từ khi tốt nghiệp, cầm
mảnh bằng nhiệt tình đi xin cơ hội
được đứng trong xã hội. Cô là
trưởng phòng tuyển dụng, đưa tôi
vào công ty bằng sự khắt khe và
đòi hỏi chính xác gắt gao. Phải đến
chuyến đi công tác lần thứ ba, tôi
mới biết mình đã được đưa vào
tầm ngắm. Tôi dọn ra ở một mình,
nhưng hơn nửa số ngày trong tuần,
tôi ở nhà cô. Cô sắc sảo và cuốn
hút, nhưng khi đặt chân đến công
ty, tôi trở thành một người đứng
ngoài những mối quan hệ xa lạ cao
cấp. Đến một ngày, trước khi chìm
vào giấc ngủ, cô gợi ý xa về sự
thăng tiến và một gia đình có
quyền có tiền. Tôi nhìn cô ngủ,
cười mà tự thấy mình nhạt nhẽo.
Một thời gian sau, tôi xin nghỉ việc,
đi về phía Nam. Có lần tôi về nhà,
nhớ cô quắt quay, phóng xe chờ cô
trước cổng công ty. Cô đi về muộn,
với một cậu trai trẻ khác. Miệng tôi
tự cười mình lần nữa. Đắng ngắt.
Tôi gặp lại cô hai năm trước, trong
cuộc triển lãm thị dân. Cô nhìn tôi
mừng rỡ, vẫn giữ thói quen vuốt
đường tóc sau tai tôi. Tôi cùng cô
đi cafe, nói chuyện, ăn tối, rồi
không rời nhau nữa. Sáng tỉnh dậy
trong căn phòng quen dù cách bài
trí đã khác, tôi nhận ra mình chỉ
có một mình. Mối quan hệ lửng lơ,
dựa trên sự tình cờ. Tôi và cô như
thoả thuận ngầm, không ai nói về
chuyện đã qua, không ai đề cập tới
tình trạng hiện tại. Chỉ là gặp, nói
bâng quơ, rồi sẽ quấn vào nhau, và
bơ vơ cho sáng mai sắp tới. Những
khi ôm cô, nghe tiếng hơi thở gấp
gáp của người phụ nữ không bao
giờ tôi thuộc về sát bên, tôi biết sự
nuối tiếc quá khứ dở dang chỉ là
cái cớ cho nhu cầu tìm sex bản
năng, che lấp nỗi cô đơn nhân
tính. Tôi tự thấy tôi con người.
Tin nhắn thứ hai của cô đến khi tôi
đang ngồi hệ thống tài liệu cuối
ngày. “Cậu không gặp tôi, cậu có
tin cậu lựa chọn đúng?” Câu hỏi
như đánh vào sự sợ hãi căn nguyên
cho những do dự, khiến tôi dù có
hành động dứt khoát đến mấy vẫn
không thể tránh sự vật vờ trong
suy nghĩ. Tôi xin về sớm, chờ cô ở
một nhà hàng nhạc live khuất sau
con đường tách biệt bởi dãy biệt
thự đại sứ quán. Nửa năm trôi qua,
cô vẫn xinh đẹp và khéo léo như
thế. Ngồi trước khuôn mặt trang
điểm nhẹ, đủ giấu hết mọi tác
động của thời gian, tôi chợt nghĩ,
nếu như không có em, rất có thể
tôi và cô sẽ kết ngay tại nhà của
một người. Tôi rùng mình, vì em,
những suy nghĩ thế này cũng trở
nên xấu xa và độc ác không cùng.
Cô hỏi về tôi, về công việc, về
nhiều mối quan hệ xã giao, nhưng
không hỏi về em. Khi nhận ra điều
đó, tôi chợt nhớ em khủng khiếp.
Những lời cô nói, trượt dần bên
tai. Tôi nhìn thấy ban nhạc đang
chuẩn bị cho buổi diễn tối. Cậu
guitar ngồi đệm cung Fa trưởng, cô
ca sĩ không chuyên lẩm nhẩm bản
nhạc tìm sự đồng điệu, tôi tự hỏi
có khi nào cô gái ấy sẽ hát bài của
Adele mà em đang thích không.
Nhận ra sự lơ đãng của tôi, cô
không nói nữa, đặt điểm nhìn vào
phía bên kia đường, hút chầm
chậm ly cocktail. Tôi để nỗi nhớ
em bình tâm, quay lại nhìn cô,
định tìm lời tạm biệt. Cô như biết
trước, đặt bàn tay về phía bàn tay
tôi, như tìm sự cảm thông lần
cuối. Tôi khẽ rụt tay lại, nhận ra
đôi bàn tay cô vẫn để trống ngón
nhẫn cô độc. Cô chợt nhận ra sau
tất cả cuộc gặp gỡ hôm nay, dù có
em hay không có em, tôi cũng
không còn yêu, hay còn kết nối
tình cảm nào với cô nữa. “Đừng
tìm nhau nữa, tôi và cậu không
phải là thứ đồ chơi rẻ tiền.” Tôi
nhìn cô leo lên xe rời đi nhòa
trong điểm sáng điểm tối, nghĩ về
sự bất an của con người lo sợ mất
đi những thứ vốn không bao giờ
thuộc về mình. Tôi gọi cho em, rủ
đi mua nhẫn cưới. Trên đường đón
em, tôi gợi lại những bộ phim gần
đây, về những đôi bạn ở bên nhau
vì sex, nhưng rồi kết thúc yêu nhau
hạnh phúc. Phim chỉ được làm để
làm nổi bật thiểu số. Tôi thì không
phải họ, vậy thôi.
3. Him
Tôi ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay
hồi lâu, vẫn chưa tin vào niềm
hạnh phúc mình đang có. Ngay từ
buổi gặp đầu tiên, tôi đã lờ mờ tin
anh là người có thể cho tôi yêu lại
được lần nữa. Chia tay cậu ấy một
tháng kể từ khi gặp anh, mọi người
vẫn đặt nghi ngờ vào quyết định
kết hôn, dù có cố che phủ bằng
những câu chúc ngọt ngào ghen tị
đi chăng nữa. Cậu ấy, dù có những
người tình hờ lấp đầy điện thoại,
vẫn chờ tôi trước cổng nhà vào
sáng hôm ngay sau khi tôi đặt thay
đổi trên relationship status. Cậu
không tin tôi có thể quên mọi thứ
mà hai người đã từng trải qua, cậu
không tin tôi có thể dành hết tâm
trí yêu anh mà không nhớ đến cậu
ấy. Tôi lắc đầu, trước khi sự chia
tay nổi rõ lên bề mặt như điều tất
yếu, tôi đã cảm thấy cô đơn trong
chính tình yêu đó quá lâu. Yêu
nhau hơn sáu năm, chính tôi cũng
không nghĩ đến kết thúc này. Chỉ
khi tôi chợt nhận ra tôi và cậu ấy,
đã chẳng còn gì để nói với nhau
sau những đêm tưởng như hòa hợp
trọn vẹn, tôi mới thấy thời gian
không chỉ làm tình yêu bền chắc
lên như người ta vẫn nói, mà đôi
khi làm con người sáo mòn đi, sáo
mòn đến mức không còn muốn rời
khỏi mối quan hệ cố hữu. Tôi và
cậu ấy vẫn ngủ cùng nhau, nhưng
không còn thức cùng nhau được
nữa. Nên tôi rời đi.
Anh không biết gì cả. Tôi không cố
giấu, và tôi nghĩ anh hoàn toàn có
quyền được biết. Nếu anh hỏi, tôi
sẽ nói. Nhưng tôi sẽ không chủ
động. Bản thân tôi tự nhủ chuyện
về cậu ấy chẳng có liên quan hay
ảnh hưởng gì tới tôi và anh bây giờ,
nhưng tôi thừa biết trong suy nghĩ
của nhiều người, thậm chí có thể
trong chính suy nghĩ của tôi tự
dựng lên và áp đặt vào cá thể xã
hội quần chúng, anh chỉ là một giải
pháp tạm thời, chỉ là quyết định
của một tôi xốc nổi đang tan vỡ từ
mối tình học sinh. Nếu tôi và cậu
ấy ở bên nhau lâu như thế mà còn
chia tay, thì kết thúc cho một đám
cưới chóng vánh của tôi và anh sẽ
là gì? Nhưng điều tôi lấy làm ngạc
nhiên ở chỗ, tại sao con người
không bao giờ mong chờ một hạnh
phúc tuyệt đối sau khi đã trượt
dốc lâu dài. Khác nhau nhiều chứ,
giữa việc lấy một người mình từng
yêu nhưng cuộc sống đã trở nên
quen và rỗng, với việc lấy một
người mình yêu và họ đủ lạ để
khám phá mỗi ngày. Đây không
phải là cuộc cá cược với hạnh
phúc bản thân, mà là sự trao đổi
niềm tin giữa hai người yêu nhau.
Giữa tôi và anh. Những người khác
không còn quan trọng nữa.
Nhưng khi chỉ còn cách đám cưới
một ngày, tôi vẫn đi làm như bình
thường, do đã lên kế hoạch với anh
dành trọn kì nghỉ phép tại
Singapore. Tan giờ, tôi nhận được
cuộc gọi từ lễ tân, về một người lạ
đang chờ. Người ngồi dưới sảnh là
một phụ nữ có khuôn mặt gọn với
tia nhìn nhạy bén, có vẻ ngoài 30
nhưng mọi đường nét dường như
là sự xinh đẹp hoàn hảo, tự giới
thiệu là người cùng công ty cũ của
anh. Cô tự nhiên như một đàn chị,
bắt chuyện với phong cách chuyên
nghiệp. Tôi cùng chị đi cafe, mà
vừa e ngại như phải gặp chính với
linh cảm chẳng lành…
4. Us
Sau bữa tối, tôi ngồi sơn móng
chân cho em. Em để móng tay màu
trơn, nhưng muốn chân mang màu
mận đỏ. Tivi đang giới thiệu những
đĩa CD hay trong tháng. Em có vẻ
như không để ý, thi thoảng gõ nhẹ
vào vai tôi, như thể sắp buột
miệng về suy nghĩ tò mò nào đó.
Nhưng ngay trước khi tôi kịp lên
tiếng, em đã gián đoạn bằng một
câu mở chuyện kì lạ. “Anh có biết ở
Mỹ, gần 50% số cặp kết hôn lần
đầu li dị, và tỉ lệ tăng dần ở các lần
kết hôn tiếp theo không?”. Tôi giật
mình, chệch mũi cọ sang một bên.
“Em còn đọc một bài báo, nói rằng
70% đàn ông và 60% phụ nữ sau
khi kết hôn đi ngoại tình”. Lọ nước
sơn tí đổ ra salon. Tôi dừng mọi
hành động, nhìn em, tìm kiếm khởi
sự của mọi suy nghĩ cực đoan.
“Theo anh, tại sao người ta lại
ngoại tình? Vợ họ, hay chồng họ
không đủ với họ? Không làm cho
họ thoả mãn? Hay vì lí do nào
khác? Nếu thế, tại sao lại cưới
nhau?”. Tôi đờ người, tại sao, ngay
trước hôm cưới, em lại lôi tất cả
những thống kê, những triệu chứng
xã hội vào cuộc nói chuyện. Vươn
bàn tay kéo em sát lại lòng mình,
đầu em tựa vai, tôi nghe em thì
thầm: “Sao anh không kể với em về
cô ấy?”. Tôi lặng đi. Chuyện tôi
tưởng như không cần phải nhớ đến
nữa, trở thành yếu nhược của cả
tôi và em. “Anh và cô ấy chẳng còn
gì nữa. Ngoài anh và em, sẽ chẳng
có thêm ai nữa.” Tôi vuốt nhẹ sống
lưng cô, an ủi. Cô chợt tách ra, gạt
nhẹ giọt nước khoé mắt. “Tại sao
anh lại lấy em?” Tôi định nói vì tôi
yêu em, nhưng tôi biết thế không
đủ. Người ta không nhất thiết yêu
ai là lấy người đó. Em đứng hẳn
dậy, hỏi tôi bằng một giọng to hơn:
“Tại sao anh lại lấy em?” Tôi chưa
tìm ra câu trả lời làm em yên lòng.
Em mím chặt môi để không khóc,
nhưng không ngăn lại được nữa,
em nhìn tôi bằng khuôn mặt ướt
đẫm, nói những câu đau đớn đứt
đoạn: “Em chẳng biết gì về anh cả.
Anh cũng không biết gì về em hết.
Anh không biết ngay trước khi
quen anh, em vừa chia tay người
yêu. Em và cậu ấy ở bên nhau lâu
hơn anh và em bây giờ rất nhiều.
Nhưng em tin vào hạnh phúc với
anh thật. Nhưng cô ấy…” Em nghẹn
lại, tôi muốn ôm em nhưng điều
đó không giải quyết được nghi vấn.
“Anh có nghĩ, cả hai chúng ta sẽ ở
bên nhau lâu dài không? Anh có
thật sự tin là chúng ta không phải
là giải pháp tạm thời không?” Em
nói rồi bỏ đi. Em muốn ở một
mình. Tôi ngồi xuống, cố đặt mọi
suy nghĩ vào vị trí. Tôi và em đã đi
xa đến thế này, tôi không thể để
em bỏ ngang được. Có điều gì ở
em, có điều gì ở tôi, mà khiến tôi
lại quyết định lấy em? Tôi nhìn vào
hai tờ vé máy bay trên bàn, chợt
loé ra điều quan trọng nhất. Đôi
khi, những thứ chúng ta tự nhận
thức được, là những thứ không thể
diễn đạt, và làm mọi thứ được hiểu
chậm hơn bình thường. Như tôi và
tình yêu vậy.
Tôi tìm thấy em ngồi ở một ghế đá
trong khuôn viên nhỏ gần nhà. Em
ngưng khóc, xếp bàn tay lên đầu
gối, nhìn thấy tôi với ánh mắt nửa
vui mừng nửa lo âu sợ hãi. Tôi ngồi
cạnh em, khẽ luồn ngón tay mình
xiết lấy từng ngón tay em chắc
chắn. “Em có nhớ hôm anh nói
chúng ta lấy nhau đi, anh đã bị lỡ
chuyến bay sáng không?” Em gật
đầu, khẽ mỉm cười, như đang hồi
tưởng lại lúc em hốt hoảng nhìn
đồng hồ, và phát hiện ra sự dậy
muộn hiếm có của mình. “Hôm đó,
thực ra anh đã dậy rất sớm. Đủ để
chuẩn bị mọi thứ. Và đi trước khi
em tỉnh dậy.” Em mở tròn to mắt,,
từng ngón tay bấu lại trên mu bàn
tay tôi. “Nhưng anh không muốn
em tỉnh dậy một mình. Trong suốt
chục năm đi làm, anh chưa bao giờ
dậy muộn. Càng không để bất cứ ai
hay một tác động ngoại cảnh nào
thành nguyên do. Chỉ riêng hôm
ấy, anh tự thưởng cho mình một
chuyến bay, để nằm cạnh em, ôm
em ngủ, để dậy cùng em, thức
cùng em. Anh đã không thể nghĩ
ngay lúc đấy, nhưng giờ anh biết rõ
hơn bất cứ điều gì. Em là ngoại lệ
đầu tiên, và duy nhất anh tự cho
phép mình vượt qua giới hạn bản
thân. Nên với một người như thế,
thì điều duy nhất còn lại phải làm,
là cưới cô ấy.” Em cười dưới đôi
mắt ướt nhoà, ôm chầm lấy tôi. Tôi
biết cô ấy, hay cậu ấy, hay bất cứ
ai, cũng chẳng thể trở thành lí do
được nữa.
Nên là, chúng ta hãy lấy nhau
đi.