Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
- Bây giờ để tiện cho công việc làm ăn nên họ chuyển qua Mĩ sống nhưng tôi không muốn sang bên đó nên đã ở lại đây.
...............Khu kí túc nữ...............
- Đến nơi rồi cô mau vào đi.
- Tạm biệt.- Trang nói.
- Trang này khi cô cười rất xinh.- Nhật Duy nói làm mặt con nhỏ đỏ bừng. Cậu thấy mặt con nhỏ lúc này trông thật dễ thương cậu cười nhẹ.- Haha cô không nên quá căng thẳng vì một lời khen như thế.
- Hả?...Nhật Duy này đừng có cười nữa chói mắt quá.- con nhỏ lấy tay che mắt.
Nghe vậy Nhật Duy thôi cười mặt cậu bây giờ cũng chẳng khác gì mặt Trang lúc nãy. Trang nói:
- Cậu không nên quá căng thẳng vì một lời khen. Haha.
* Chợ đêm *
- A lại thua nữa rồi.- Mai Thùy nói.
- Chán quá chơi trò khác đi cô.- cả 2 người lại kéo tay nhau đi. Minh Cường chạy đi chạy lại chóng hết cả mặt cứ hết chạy đi mua nước uống lại đi ăn kem rồi lại chạy đi đổi tiền xu,...nhưng thấy họ vui thì sự mệt mỏi này cũng bớt đi phần nào.
Bây giờ họ đang chơi trò bắn súng Gia Huy đã đứng đây nửa tiếng đồng hồ mà chẳng bắn trúng lần nào.
- Úi da lại trượt nữa.- thằng nhỏ kêu lên.
- Cháu nên nhắm cho chính xác.- Mai Thùy Khuyên.
\\\" bằng, bằng\\\" cả hai phát súng đều trượt.
- Lần này là lần cuối rồi cậu bé.- ông chủ quán nói.
- Cho cháu thêm một lần thôi.- Gia Huy năn nỉ.
- Nếu muốn chơi tiếp thì phải nhét thêm tiền vào máy.- ông ta thẳng thừng nói.
Nó móc túi bên trái bên phải, bên trên bên dưới đã hết nhẵn chẳng còn một đồng xu nào cả thằng nhỏ quay sang Mai Thùy nói:
- Cháu hết tiền rồi cô xem còn có đồng xu nào không?
Mai Thùy cũng vậy hết sạch chẳng còn một cắc dính túi và giờ chỉ còn lại mỗi Cường. Mai Thùy quay sang thấy Minh Cường đứng khoanh tay dựa vào cây cột gần đó gọi Cường:
- Cường.
Nghe vậy Cường chán nản đi lại.
- Về hả?
- Không.
- Vậy đi đổi tiền xu? hết rồi không còn tiền để đổi nữa đâu.
- Anh thử tìm xem trong túi còn không?
Cường móc túi quần lấy ra 2 đồng 5 nghìn.
- Còn 2 đồng này.
- A yêu chú Cường nhất hihi.- thằng nhỏ giật đồng xu từ tay Cường đưa cho ông chủ quán.
\\\" Bằng\\\"
- Trượt rồi.- Mai Thùy nói.
- Lần này nhất định sẽ được.- thằng nhỏ nói với giọng đầy quyết tâm.
\\\" Bằng\\\"
- Không thể như thế cháu đã ngắm rất kĩ mới bắn mà.
- Còn một lần nữa mà đừng nản như thế. Lần này chắc chắn sẽ được.
- A chú Cường chú chẳng phải giỏi cái việc bắn súng này lắm sao.- thằng nhỏ chớp chớp mắt nói.- chú, chú bắn cho cháu nhá.
- Không cháu tự đi bắn đi.
- Chú.
- ...
- Anh chiều thằng nhỏ một chút đi nó đã đứng bắn nửa tiếng đồng hồ rồi.
- Chú.- Gia Huy mắt long lanh nói.- chú không thương Gia Huy hả?
- Thôi thôi được rồi đừng có khóc.
Biết Cường đã mắc bẫy nên thằng nhỏ quay ngoắt 180* nhe răng ra cười.
- Bắn đi chú nhớ là vào hồng tâm nha.
Cường lấy khẩu súng từ tay thằng nhỏ nhìn vào hồng tâm \\\" bằng\\\".
- AAAAAAA trúng rồi hihi.- cả 2 cô cháu hét lên.
- Chú Cường muôn năm. Yeah!!! hihi.
- Được rồi bây giờ thì chọn lấy một món quà rồi về thôi.
Thằng nhỏ cầm con gấu trên tay sung sướng nói:
- Chắc Nana thích con gấu lắm đây hihi.
Vừa lên xe Gia Huy đã nằm ôm con gấu bông mà ngủ ngon lành. Sau khi đưa Gia Huy về thì trên xe lúc này chỉ còn mỗi Minh Cường và Mai Thùy ( không kể bác lái xe ) hai người họ ngồi cạnh nhau nhưng chẳng biết nói với nhau câu gì cả. Thực ra Minh Cường đã có ý với Thùy từ lâu nhưng không dám nói ra vì lúc đó hắn và nó còn đang là kẻ thù. Bỗng Mai Thùy nói:
- Anh cho tôi xuống ở ngã tư phía trước tôi có thể tự về được.
- Để tôi đưa em về chứ tối rồi đi một mình nguy hiểm lắm đường vào khu kí túc cũng tối nữa.
- À vậy cảm ơn anh.
- Không sao đó là việc tôi nên làm.
- Anh tốt thật hihi. \\\" Lại loạn nhịp nữa rồi có khi phải về đi kiểm tra tim.\\\"- Minh Cường nghĩ.
Cậu buột miệng hỏi Thùy:
- Thùy này em có người yêu chưa?
- Dạ hihi em chưa có.
- Vậy...em...
- Sao hả anh?
- Em có thể làm người yêu anh được chứ?- Cường lấy hết can đảm để nói câu đó tim cậu đang đập thình thịch, mồ hôi túa ra.
Mai Thùy hơi sửng sốt trước lời đề nghị này.
Bỗng xe dừng lại trước cửa kí túc cả 2 bước xuống xe Minh Cường cảm thấy tiếc nuối khi chưa có câu trả lời, cậu nói:
- Tạm biệt.
- Tạm biệt.- Mai Thùy.
Thùy cả đêm suy nghĩ về câu nói của Cường cuối cùng con nhỏ cũng đã biết mình nên trả lời cậu ra sao. Thùy quyết định ngày mai sẽ nói.
* * * * Nhà hàng Heaven Love *
Hắn và nó đang ở đây trên tầng thượng của nhà hàng. Hôm nay hắn đã tự trang trí mọi thứ từ những chiếc bóng bay, chọn bản nhạc, tự làm chiếc bánh gato...để chúc mừng nó đạt danh hiệu hotgirl nhưng không ngờ...
- Khung cảnh nơi đây đẹp thật.- nó khen.
- Ừ em thích chứ?
- Rất thích, em thích ngắm cảnh vật từ trên cao mặc dù em rất sợ độ cao hihi.
Hắn đến bên nó vòng tay mình từ sau ôm nó vào lòng.
- Em rất đẹp Hải Linh ak.
Câu nói của hắn làm trái tim nó đập loạn nhịp mặt nó dần đỏ lên hắn quay nhẹ người nó về mình nói:
- Hải Linh à anh yêu em. em cũng yêu anh chứ?- hắn hỏi.
Nó e ngại không trả lời. Hắn nói tiếp:
- Được rồi không trả lời cũng được nếu em yêu anh thì hôn vào môi anh 2 cái còn nếu không thì hôn 1 cái. Em chọn đi.
- Hả?- mặt nó đỏ bừng lên khi nghe câu đó của hắn.
- Nhanh lên anh đếm từ 1 đến 3 em phải trả lời anh đấy.
-.........
-1.
- Anh cho em cách khác được không?
- Không. Nhanh lên.
- Nhưng...
- 2.
-............
- B...ụm.
Nó kiễng chân lên vòng tay qua cổ, đặt môi mình lên môi của hắn. Hắn ôm lấy nó đón nhận nụ hôn ngọt ngào đây là lần đầu tiên nó chủ động hôn hắn vì thế hắn cảm thấy rất vui. Đâu chỉ có mình hắn vui mà cả nó cũng vậy nó cảm thấy cuộc sống thật ngọt ngào kể từ khi có hắn. Bỗng chuông điện thoại của hắn reo nó và hắn buông nhau ra.\\\" Bực mình thật đúng cái lúc này thì gọi điện. Đồ phá đám\\\"- hắn nghĩ.
Mở máy ra là Hoàng Anh gọi đến. Hắn nhấc máy.
- Có chuyện gì không?
- Cậu làm sao thế?
- Không sao. Có chuyện gì không?- hắn bực mình nói.
- Tôi chỉ gọi điện nhắc cậu ngày mai kế hoạch của chúng ta sẽ bắt đầu.
- Ừ biết rồi.- nói xong hắn cúp máy cái rụp.
- Ơ thằng này chưa nói hết mà tự dưng nổi nóng.- Hoàng Anh thắc mắc.
Nhìn đồng hồ cũng đã 12h15 nó nói:
- Mình về thôi anh.
- Ừ.
\\\" Tiếc quá cái thằng trời đánh không dưng đi gọi điện thoại tức quá.\\\"
- Anh sao vậy?- nó nói khi thấy hắn cứ đứng suy nghĩ gì đó.
- À không sao. Về thôi em.
............................
Họ về nhà bà Nhung và ông Hùng vẫn chưa ngủ họ đang ngồi ở ngoài phòng khách đợi 2 người. Thấy 2 đứa về bà Nhung chạy lại hỏi:
- Thiếu gia đã về.- ông Hùng và bà Nhung cúi nhẹ người chào.
- Chào ông bà.-2 đứa nói.
- Thiếu gia đi đâu mà giờ này mới về?- bà ấy hỏi.
- À tôi và Hải Linh có chút chuyện thôi tôi về phòng đây. Hải Linh em cũng đi ngủ đi muộn rồi đấy.
- À vâng thưa thiếu gia.
Lên đến phòng hắn mở máy nhắn tin ngay cho nó.
\\\" Hai Linh nu hon ban nay van chua xong dau em phai hon lai day nha. Chuc em ngu ngon hon em.\\\"
Nó đọc xong tin nhắn mặt đỏ ửng lên.
- Trời ơi vậy con chưa đủ sao?
- Chào buổi sáng.- nó mỉm cười chào mọi người.
- Hải Linh chị có chuyện gì mà vui thế?- Trúc hỏi.
- Không có gì đâu em hihi.
- Chắc con nhỏ đang yêu đấy.- chị Hằng nói.
- Á...
- Sao chị biết vậy?- mọi người quay sang hỏi.
- Thì khi yêu ai mà chẳng thế ngay cả chị cũng vậy mà.
- Á à haha.- cả bọn cười.
- Thế anh Tùng ngày trước thổ lộ với chị như thế nào kể cho bọn em nghe đi. Cũng coi như giúp Hải Linh nó có một chút kinh nghiệm khi yêu hihi.
Mặt nó bây giờ là một quả cà chua chín.
...................
- Haha vậy về sau như thế nào?
- Thì anh ý đứng trước cửa nhà chị tỏ tình nhưng chị cứ ngồi ở trên phòng ý ai ngờ đâu đứng được 20\\\ gì đó thì con chó nhà hàng xóm nó bị tuột dây xích nên chạy ra đuổi cắn anh ý.
- Haha.- cả đám cười ầm lên.
- Vậy có làm sao không?
- Hihi nó nhảy lên đớp cho 1 cái vào mông thế là phải đem vào bệnh viện tiêm phòng.
- Haha.
- Anh ấy hỏi chị có đồng ý yêu không thì chị nói để suy nghĩ đã. Nhưng anh ấy bảo nếu không trả lời ngay bây giờ thì ngày nào anh ấy cũng đến tỏ tình cho khi nào có câu trả lời mới thôi.
- Anh ấy không sợ chó căn tiếp à?
- haizzzzz anh ấy hát luôn cho chị nghe bài I don\\ care.
- Haha...
Họ cứ mải nói chuyện mà không để ý đằng sau bà Nhung đã đứng đó từ rất lâu.
- Cách tỏ tình của anh bạn trai cô độc đáo thật.- bà ta nói.
- Chứ không à...ơ bà Nhung.- chị Hằng ấp úng nói.
- Dạ chào bà.- cả bọn quay sang đồng thanh.
- Tháng này các cô sẽ bị trừ lương.- bà ấy lạnh lùng nói.- Hải Linh cô mau lên phòng gọi thiếu gia dậy đi.
- Dạ.
Đợi bà ấy đi khuất cả bọn quay ra đổ lỗi cho nhau.
- Chúng mày cười to thế bà ấy biết là phải.
- Ai bảo chuyện của chị ấy buồn cười quá. Hứ....
* Phòng hắn *
- Nhất Bảo anh dậy đi.- nó gọi. Chưa để nó gọi lần thứ 2 hắn đã ra mở cửa.
\\\" Chụt\\\" một cái hôn bất ngờ dành cho nó.
- Chào buổi sáng e yêu.- hắn nói.
- Sao hôm nay anh dậy sớm vậy?- nó ngạc nhiên hỏi.
- Chẳng nhẽ ngày nào cũng để em gọi hoài như vậy tội nghiệp cái cổ họng của em yêu.
- Anh bỏ cái từ \\\"yêu\\\" ở cuối đi.
- Không anh không thích em yêu của anh à.
\\\ Hải Linh mau bảo thiếu gia xuống dùng bữa đi sắp muộn học rồi đấy.\\\- tiếng nói của bà Nhung phát ra từ cái con robot.
- Không nói nữa anh cũng nghe thấy rồi đấy mau xuống ăn sáng đi.
- Anh biết rồi em yêu hihi.
.................
* Trường đại học *
- Nhất Bảo có cần thiết phải làm như vậy không. Nếu cậu muốn thay đổi suy nghĩ thì bây giờ vẫn còn kịp đấy.- Nhật Duy nói.
- Không mình quyết định rồi. Mình phải cho bà ta thấy nỗi đau bị người thân phản bội.
- Nhất Bảo dù sao bà ta cũng đã biết lỗi của mình rồi mà.- Hoàng Anh.
- Biết lỗi hứ. Một câu xin lỗi của bà ấy có thể làm ba mình sống lại không? Thôi không nói gì nữa mình đã quyết định rồi kế hoạch vẫn tiến hành theo dự định.
- Ừ.
- Mà không biết thằng Cường nó đâu rồi nhỉ? Chẳng thấy mặt mũi nó từ sáng.- Hoàng Anh hỏi.
* Khuôn viên trường *
Minh Cường đi qua đi lại sốt ruột chờ Mai Thùy thấy con nhỏ cậu nở một nụ cười, nụ cười này đã làm bao nhiêu trái tim của các cô gái rung động. Mai Thùy đã đứng trước mặt cậu, cậu hỏi:
- Em tìm anh có phải em đã có câu trả lời rồi không?
- À...ừm.
- Vậy câu trả lời của em là...
- Em...em đồng ý.- nó mà mặt con nhỏ đỏ hết cả lên.
- Thật không?- Minh Cường như không tin vào những gì mình nghe thấy nên hỏi lại.
Mai Thùy không trả lời chỉ khẽ gật đầu. Thấy vậy Minh Cường ôm lấy nó bế nó lên quay mấy vồng liền làm Thùy chóng mặt.
- Anh thả em xuống đi mọi người nhìn kìa.- Thùy ngại ngùng nói.
- Hihi. Mai Thùy anh yêu em.
Câu nói của Cường làm những người xung quanh đi qua đều quay lại nhìn hai người họ, bắt gặp ánh mắt của mọi người cả 2 đứa mặt đứa nào cũng đỏ bừng như trái gấc chín.
Về lớp đúng lúc bọn hắn cũng chuẩn bị đi.
- Mày đi đâu mà để bọn tao kiếm muốn rớt con ngươi ra ngoài luôn vậy hả? Tính cho tụi này leo cây sao?- Hoàng Anh tức giận nói/
- Hihi đừng nóng mà nổi mụn.
- Từ nhỏ tới giờ tao còn chưa biết cái nốt mụn nó như thế nào đâu. Mau đi thôi.
- Đi đâu?- Minh Cường ngơ ngác hỏi.
- Về công ty.- hắn nói.
Ngồi trên xe Cường chẳng để tâm vào cuộc bàn luận mà cứ mải nghĩ đến chuyện ban nãy rồi cứ ngồi đó mà cười một mình. Thấy vậy Hoàng Anh lay người hỏi:
- Cường, Cường mày làm sao thế?
- Hả? À không sao hihi.
- Hihi mà cười nãy giờ rồi đấy tao tưởng quai hàm của mày nó sái rồi chứ.- Hoàng Anh nói.
- Haha.
- Cái gì chứ tao chỉ không tập chung một chút thôi mà. Họp tiếp đi.
- Sax.- cả bọn đồng thanh.
- Những ngày này có rất nhiều việc cần giải quyết nên các cậu hãy dẹp hết chuyện riêng tư sang một bên được không?- hắn hỏi.
- Ừ.
* Công ty Dream Away *
- Thưa giám đốc sắp tới giờ ra mắt sản phẩm rồi.- cô thư kí bước vào nói.
- Tôi biết rồi.
- Chúng ta xuống thôi.- hắn quay sang mọi người nói.
30 phút sau giờ ra mắt sản phẩm.
- Nhất Bảo trên báo đưa tin sản phẩm của mẹ cậu chứa chất phụ da này.- Hoàng Anh cầm cái laptop chạy sang phòng hắn báo.
- Hứ cho bà ta chịu can cái tội làm ăn không đàng hoàng.
- Trời ơi cổ phiếu công ty Young Life tụt rồi nè.- Hoàng Anh.
- Đây mới là sự khởi đầu thôi. Hoàng Anh cậu làm tốt lắm.- hắn lạnh lùng nói.
- Có gì đâu mình thích công việc này nên mới giúp cậu thôi hihi.
- Thưa giám đốc đây là bảng kết quả của việc tiêu thụ sản phẩm mới của chúng ta.- Cô thư kí đưa cho hắn.
- Cảm ơn cô. Hôm nay cô có thể về sớm. ( trời nhìn lại đồng hồ xem mấy giờ rồi mà kêu về sớm 1h kém rồi chứ sớm sủa gì)
- Dạ chào giám đốc. Chào phó giám đốc.
- Ừ chào cô. - Nhất Bảo này mọi việc ngày mai đã chuẩn bị xong.- Minh Cương nói.
- Cậu làm tốt lắm.
- Bảo việc của tôi cũng đã xong rồi đây sẽ là kế hoạch tiếp theo và những việc chúng ta cần làm vào ngày mai.- Nhật Duy.
- Cảm ơn các cậu nhiều lắm. Mình rất hạnh phúc khi có những người bạn thiên tài như các cậu.- hắn hạnh phúc nói.
- Bọn mình chỉ làm theo ý tưởng của cậu thôi mà đừng khách sáo thế.- Minh Cường.
- Ừ đúng rồi đấy không có những ý tưởng này thì bọn mình cũng đâu có việc gì để làm hihi.- Hoàng Anh.
- Mình đói lắm rồi. Đi ăn thôi.- Nhật Duy ôm cái bụng đói meo.
- Muộn vậy rồi sao. Chết mình rồi mình quên mất cuộc hẹn với Hải Linh không biết bây giờ cô ấy về chưa.- hắn vừa nói vừa mở điện thoại ra thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của nó liền gọi ngay. Nó không nghe máy.
- Sao rồi không nghe máy hả?- Hoàng Anh hỏi.
- Ừ.
- Biết hôm nay đi làm mà sao còn hẹn với chả hò.- Minh Cường nói
- Ừ thì hôm nay là ngày mẹ Hải Linh sẽ mổ. Thôi không nói nữa mình vào bệnh viện đây.
- Trời ơi ông con dể tương lai lần này mất điểm với mẹ vợ rồi.- Hoàng Anh.
- Hey đợi chút bọn mình vào cùng luôn.- Nhật Duy gọi với theo.
* Bệnh viện *
Mẹ nó đang nằm trong phòng mổ, 5 tiếng đồng hồ trôi qua đã quá 1 tiếng mà ca mổ vẫn chưa xong nó thấp thỏm đứng ngồi không yên lo lắng không biết tình hình mẹ nó sao rồi.
- Hải Linh em ngồi xuống đi mẹ sẽ không sao đâu.- Kiều Trang nói.
- Nhưng em lo lắm.
- Không sao đâu ca mổ sẽ thành công thôi.- Mai Thùy.
Quỳnh Anh chạy lại với hàng núi đồ ăn trên tay đưa cho mọi người.
- Này em ăn chút gì đi.- Quỳnh Anh đưa cho nói một cái bánh và hộp sữa.
- Em không ăn đâu anh chị ăn trước đi.- nó từ chối.
- Em ăn chút gì đi mới có sức mà lo cho mẹ.- Mạnh Quân khuyên.
Nó cầm lấy đồ ăn từ tay Quỳnh nhưng cũng chẳng động đến chút nào.
- Sao không thấy Nhất Bảo đến nhỉ?- Mai Thùy hỏi.
- Em đã nói cho Bảo biết hôm nay mẹ em mổ chưa?- Kiều Trang hỏi.
- Em nói rồi.
- Thử điện thoại cho anh ta xem.- Quân nói.
- Em có gọi nhưng không nhấc máy đến lớp thì anh chị ý nói nhóm Nhất Bảo không có mặt từ đầu giờ.
- Ừ thì đúng rồi cho Hoàng Anh ông ấy cũng không nhấc máy. Chẳng hiểu bọn họ đang làm cái trò gì nữa.
* Bọn hắn *
- Sao lại nổ lốp vào lúc này chứ.- hắn bực mình nói.- thôi bắt taxi đi.
- Giờ này thì làm gì còn taxi nữa mà bắt 1h sáng rồi ông ơi.- Hoàng Anh nói.
- Chạy bộ thôi.- hắn vừa nói vừa chạy đi.
- Không phải chứ.- Hoàng Anh và Minh Cường thốt lên.
* Công ty Young Life *
- Thưa giám đốc sản phẩm mới của chúng ta đã không được tung lên thị trường nữa. Nguy cơ ra hầu tòa là rất cao.- ông phó tổng thông báo.
- Sao lại xảy ra chuyện này? Trước khi cho ra mắt sản phẩm chúng ta đã cho thử nghiệm và đạt kết quả tốt thì sao lại có chuyện khách hàng dùng sản phẩm lại bị kích ứng da như vậy?- mẹ hắn tức giận nói.
- Dạ đúng là như vậy khi chúng tôi thu hồi lại các sản phẩm và mang về xét nghiệm thì đúng là sản phẩm có chứa chất phụ da.- ông ta tiếp tục nói.
- Vậy đã tìm hiểu nguyên nhân do đâu chưa?
- Dạ chưa.- ông ta nói nhỏ.
- Sao? các anh làm ăn như vậy đó hả.- mẹ hắn tức giận nói.- Tôi muốn gặp khách hàng đó, hiện giờ người đó đang nằm ở viện nào?
- Dạ bệnh viện Da liễu Hà Nội ạ.
- Được rồi chúng ta sẽ đến đó khi trời sáng.Về phía các cổ đông thì sao rồi?
- Dạ họ đang rất hoang mang khi biết tin và chuyện cổ phiếu của công ty đang trượt giá họ yêu cầu mở cuộc họp cổ đông ngay bây giờ.
- Được rồi thông báo với họ 2h chiều mai sẽ họp cổ đông.
- Dạ. Tôi xin phép.
- Trưởng phòng Lưu hãy lấy kết quả thử nghiệm hôm trước và hôm nay của sản phẩm lên bàn làm việc cảu tôi vào ngày mai.
- Dạ thưa giám đốc.
- Được rồi anh có thể ra ngoài.- bà ta quay sang cô thư kí nói.- Tôi muốn mở cuộc họp báo vào ngày mai lúc 5h chiều hãy nói mọi người chuẩn bị.
- Dạ.
- Chuẩn bị xe đi.
- Vâng thưa bà.
* Bệnh viện *
- Hộc...hộc cô...y tá...hộc...cho hỏi...bệnh...bệnh nhân Trần...Hải Thanh đã mổ xong chưa.- hắn nói ngắt quãng vì mệt. theo sau là bọn Hoàng Anh người nào người đấy thở hồng hộc.
Cô y tá mải mê ngắm vẻ đẹp zai của hắn mà chẳng để ý đến những gì hắn vừa nói cho đến khi hắn nhắc lại đến lần thứ 3 cô ấy mới trả lời:
- Anh vừa nói gì ạ.- cô ta nói mà mặt cứ đỏ bừng lên hai mắt là 2 trái tim to đùng nhìn hắn.
- Cho tôi hỏi bệnh nhân Trần Hải Thanh đang ở đâu?
- À bệnh nhân Trần Hải Thanh phải không?- cô y tá nói.
- Dạ đúng.
- Bệnh nhân đang ở phòng mổ vẫn chưa xong đâu anh.
- Dạ phòng mổ đi hướng nào?- hắn hỏi.
- Dạ lên tầng 5 ở đó có bảng hướng dẫn anh đi theo bảng là tới. Nhưng cầu thang máy bệnh viện đang có chút trục trặc phiền anh đi cầu thang bộ.- cô y tá ngại ngùng nói.
- Dạ cảm ơn cô.- nói rồi hắn chạy thẳng vào cầu thang bộ.
- Trời ơi không phải chứ. Hôm nay là cái ngày gì vậy trời.- Hoàng Anh mệt mỏi nói.
- Trời trong xanh mặt nước long lanh chim hót loanh quanh mà sấm đánh ngang tai vậy trời?- Minh Cường nói.
- Bắc thang lên hỏi ông trời đi. Đi thôi cứ đứng đó mà than.- Nhật Duy.
* Phòng mổ *
- Sao lâu vậy chị đã quá 2 tiếng rồi mà vẫn chưa xong hay có chuyện gì...- nó lo lắng nói, nước mặt đã lăn dài trên má.
- Em bình tĩnh đi sẽ không có chuyện gì đâu. Lạc quan lên em.- Mai Thùy trấn an.
- Em lo lắm hix...hix...hix mẹ phải bình an đấy...- nó cầu nguyện.
- Hộc...hộc...hộc...sao mình...không thấy...mà ở...phòng mổ số mấy?- Minh Cường hỏi.
- Mình...mình quên không...không...- hắn nói không ra hơi.
- Không hỏi...chứ gì.- Cả bon đồng thanh.
- Ừ.
Nói rồi bọn hắn lại chạy đi tìm. Thấy bọn hắn Kiều Trang gọi lớn:
- Nhất Bảo ở đây.
Bọn hắn chạy lại. Hắn thấy nó khóc lo lắng hỏi:
- Hải Linh...mẹ...không sao chứ?
Nó ngước lên nhìn hắn nước mắt vẫn lăn dài nức nở nói:
- Ca mổ...đã quá 2 tiếng...nhưng mẹ vẫn...vẫn chưa ra.
Hắn ôm lấy nó trấn an:
- Mẹ sẽ không sao đâu. Em đừng lo sẽ không có chuyện gì đâu.
Mai Thùy nhường chỗ cho hắn ngồi cạnh nó con nhỏ chạy lại chỗ Minh Cường. Cường cười tươi khi thấy gặp Mai Thùy, con nhỏ lau những giọt mồ hôi trên mặt cậu hỏi:
- Anh có mệt không?
- Không thấy em anh hết mệt rồi hihi.
Mai Thùy ngượng ngùng nói:
- Thật không?
- Thật đấy hihi.- Tranh thủ lúc mọi người không để ý Cường hôn nhẹ lên má Thùy làm mặt con nhỏ đỏ ửng.
- Mọi người thấy đấy.
- Mặc kệ chúng ta yêu nhau chuyện đấy thì có sao.
Đến đôi của Hoàng Anh. Hoàng Anh chạy tới thì thấy Quỳnh Anh đang gục đầu vào người Mạnh Quân ngủ một cách ngon lành chẳng biết trời đất là gì cậu tức lắm máu ghen trong người nổi lên. Cậu đi nhanh về phía Quỳnh Anh gọi con nhỏ dậy, Quỳnh mắt nhắm mắt mở nhìn vào người con trai đang đứng trước mặt khi đã định hình rõ đó là Hoàng Anh con nhỏ đứng dậy ngơ ngác hỏi làm Mạnh Quân đang dựa cục đầu cái \\\" bốp \\\" vào ghế kêu oai oái:
- Sao anh lại ở nhà em?
- Nhà nào? trời đây là bệnh viện.- Hoàng Anh vẫn cái giọng tức giận nói.
- Ừ nhỉ em quên hihi.
- Sao em lại dựa cả người mình vào Mạnh Quân ngủ vậy hả?
- À em ngủ nên đâu biết được đâu. Mà các anh đi đâu mất hút từ sáng vậy hả?- Quỳnh nghiêm mặt hỏi.
- Bọn anh có việc đâu như em ở đó mà ngủ.
- Her anh ghen hả?- con nhỏ đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Hoàng Anh. Hoàng Anh bị nói trúng tim đen ngập ngừng nói:
- Không...tất nhiên là không rồi.....
Nhật Duy và Kiều Trang thì vẫn cái tính cách lạnh lùng thường có chẳng ai nói chuyện với ai câu nào. Bỗng Kiều Trang len tiếng:
- Các cậu đi đâu khiến bọn Hải Linh lo lắng thế?
- Ừ tụi tôi có chút việc cần giải quyết.- Duy vẫn cái giọng lạnh băng nói.
- Ừ.
Câu nói của Nhật Duy khiến Trang hụt hẫng ngày hôm qua sau khi nói chuyện với Duy đây là lần đầu tiên nó tiết lộ cho 1 người về hoàn cảnh của mình, tuy chưa tiếp xúc nhiều với Duy nhưng nó có cảm giác an toàn nên con nhỏ đã nói bí mật đó cho cậu. Cả đêm nó suy nghĩ về cậu nhớ đến lời khen của Duy \\\ Lúc cậu cười rất đẹp\\\ nó lại nở một nụ cười, rồi sáng nay khi nghe tụi Hải Linh nói không liên lạc được với ai trong nhóm hắn con nhỏ cũng cảm thấy lo lắng.
- Kiều Trang cậu có muốn uống chút gì không?- Duy hỏi.
- À ukm.
- Vậy đi uống cafe với tôi không tiện thể mua cho mọi người luôn.
- Ừ.- con nhỏ cười.
Nụ cười của nó khiến trái tim Duy sững lại trong giây lát. Lại cảm giác này nó đã xuất hiện lần đầu tiên khi cậu nhìn Trang cười vào tối hôm đó và giờ đây lại một lần nữa khi thấy Trang cười trong cậu có một cảm giác khó diễn tả, mặt cậu dần đỏ lên. Cậu quay sang chỗ khác để Trang không nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ của mình.
- Đi thôi.
- Ừ.
* 6h sáng *
Ca mổ thay tủy của mẹ nó đã xong, cửa phòng mổ mở ra tụi nó chạy lại hỏi:
- Bác sĩ mẹ cháu sao rồi?- nó lo lắng hỏi.
- Cháu đừng lo ca phẫu thuật thành công.- ông ấy mỉm cười nói.
- Cảm ơn bác sĩ.- nó vui mừng nói.
- Em đừng khóc mẹ không sao rồi.- hắn khuyên.
...
Cả đêm qua chẳng chợp mắt được lúc nào trên mặt mọi người hiện rõ vẻ mệt mỏi. Nó và hắn ngồi cạnh giường bệnh nắm chặt lấy đôi bàn tay của mẹ nó mà cầu nguyện mong cho mẹ sớm tỉnh lại. Quỳnh Anh và Hoàng Anh thì ra ngoài mua đồ ăn sáng về cho cả bọn từ nãy nhưng vẫn chưa thấy mặt mũi đứa nào đâu cả. Tất cả chưa ăn uống gì hôm qua cái bụng thì biểu tình dữ dội lắm rồi. Minh Cường nói:
- Trời 2 đứa này nó sang tận Châu Phi mua đồ ăn à. Đói quá hix...hix...hix. - Anh cố chịu một chút đi chắc họ cũng sắp về rồi đấy.- Mai Thùy an ủi.
- Để tôi gọi cho Hoàng Anh xem.- Nhật Duy móc điện thoại ra gọi Hoàng.- Nó không nhấc máy.
- Thằng quỷ này làm gì mà không nhấc máy vậy trời.- Minh Cường.
- Để em gọi cho Quỳnh Anh....Ơ điện thoại con nhỏ đây mà.- Mai Thùy nói.
- 2 đứa này làm gì không biết. Đói quá cả làng ơi.
* Nhà hàng Asayu *
- Anh chị.- cô nhân viên gọi.
- Hihihi dạ đợi chúng tôi một chút ạ.- 2 đứa cười nói.
Quỳnh Anh kéo tay Hoàng Anh ra một bên nói nhỏ:
- Anh mau tìm lại xem có không?
Hoàng Anh lục túi trước túi sau cũng chẳng thấy cái bóp đâu cả.
- Không thấy.- Hoàng Anh nói.
- Làm thế nào đây?- Quỳnh Anh hỏi.- Chắc mọi người đang đói lắm, em cũng chỉ còn từng này tiền thôi không đủ trả nổi một món rẻ tiền nhất ở đây chứ chưa kể đến cái đống đồ ăn này.- nó vừa nói vừa chìa ra tờ hai trăm nghìn.
- Để anh gọi thằng Cường nói nó mang tiền ra là xong hihi...Trời hết pin em thử lấy máy em ra gọi đi.
- Em không mang theo máy.
- Ôi mới sáng ra đã bị sao quả tạ nó chiếu thế này haizzzzzz.- Hoàng than vãn.
- A em có cách rồi hihi.
* * * 2 đứa trở lại quầy thanh toán, Quỳnh Anh nói:
- Chị ơi bọn em trả lại những món này được không chị?
- Hả đây là cách mà em nói đấy à?
- Ơ...- cô ta ngơ ngác nói.
- Em làm sao vậy người ta không cho trả lại đồ ăn đâu.- Hoàng Anh nói nhỏ.
- Nhưng chúng ta đâu có mang tiền hơn nữa thức ăn vẫn còn nguyên chưa ăn tới thì trả lại cũng được chứ sao.
Đúng lúc đó một cô gái đi đến mặc chiếc váy ngắn quá đùi, cùng với áo 2 dây đi đứng yểu điệu thấy Hoàng Anh mắt cô ta sáng rực lên chạy lại hun một cái vào môi cậu làm Quỳnh Anh tức nổ đom đóm mắt.
- Honey em nhớ anh quá.- cô gái đó dựa sát người mình và Hoàng Anh nũng nịu nói.
Hoàng Anh cố đẩy cô ta ra nhưng mà cô ấy vẫn cứ bám chặt vào người cậu. Quỳnh Anh không thể chịu nổi khi thấy người yêu mình lại đi ôm ấp hôn hít đứa con gái khác ngay trước mặt mình. Nó với cái bản tính nóng nảy hơi đanh đá chút hihi giật phăng tay cô gái kia ra hỏi:
- Cô là ai mà dám ôm người yêu tôi?
- Ơ con nhỏ này...Anh con đó là ai thế bồ mới hả?- Cô gái quay sang Hoàng hỏi.
- À....
- Tôi là người yêu anh ấy.- Quỳnh Anh thẳng thừng nói.
- Người yêu? Người như cô mà đòi làm người yêu Hoàng Anh à. Cô coi lại bản thân cô đi đừng có tự lừa dối mình như thế.
- Cô...vậy cô nghĩ mình là gì của anh ấy?
- Her tôi à? Tất nhiên tôi là vợ sắp cưới của Hoàng Anh rồi.
Câu nói này khiến mặt Quỳnh Anh biến sắc.
- Cô ấy là người yêu của anh.- Hoàng Anh nói.
- Anh...anh vừa nói gì. Thôi anh đừng đùa em nữa em biết loại con gái như cô ta không phải gu của anh mà.- vừa nói mà cô ta cứ dính chặt lấy người Hoàng Anh.
- Em bỏ tay ra đi.- Hoàng Anh nói.
- Anh sao vậy? chẳng nhẽ anh quên lời hứa với em rồi sao vào cái đêm hôm đó anh không nhớ gì à?
- Đêm hôm đó?- Quỳnh Anh không thể chịu đựng nổi nữa rồi nước mắt của nó đã tuôn rơi nó ôm mặt khóc chạy ra ngoài.
- Quỳnh Anh...- Hoàng Anh định đuổi theo nhưng bị cô gái kia ngăn lại.
- Anh không được đi. Hoàng Anh bọn mình đi chơi nhá.
Hoàng Anh giật phăng tay cô gái đó ra nói:
- Cô tự đi chơi một mình đi.- nói rồi cậu chạy ra ngoài kiếm Quỳnh.
- Ơ anh gì ơi anh chưa thanh toán tiền.- cô nhân viên gọi với theo.
Chạy ra đến cửa chẳng thấy bóng dáng Quỳnh Anh đâu cả.
- Quỳnh Anh, Quỳnh Anh...- Hoàng Anh vừa chạy vừa gọi.
Cậu đi tìm tất cả những chỗ mà cậu và Quỳnh Anh thường đến nhưng chẳng thấy con nhỏ đâu cả. Những tiếng gọi vẫn cứ vậy nhưng chẳng có ai trả lời cậu chạy chạy và chạy tìm kiếm Quỳnh Anh nhưng kết quả vẫn vậy. Không thấy con nhỏ đâu cả Hoàng Anh chạy về bệnh viện mong sao Quỳnh Anh về đấy.
* Bệnh viện *
Tay mẹ nó khẽ rung chứng tỏ mẹ nó đã sắp tỉnh lại nó ấn vào cái nút bên cạnh giường gọi bác sĩ mọi người chạy lại bên giường bệnh. Nó xúc động gọi mẹ:
- Mẹ mẹ ơi mẹ.
Mắt mẹ nó từ từ mở ra bà đảo mắt quanh phòng nhìn thấy mọi người bà nở một nụ cười hiền.
- Mẹ mẹ tỉnh lại rồi hix...hix...hix.
Bác sĩ đến khám cho mẹ nó.
- Các cơ quan đã làm việc lại tình trang hiện giờ của bà Thanh rất tốt. Các cháu không phải lo nữa.
- Cảm ơn bác sĩ.
Nó chạy đến bên giường bệnh ôm chặt lấy mẹ nó. Bà Thanh đẩy nhẹ nó ra lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt nó nói:
- Con lo cho mẹ lắm hả?
- Hihi không chỉ có con mà tất cả mọi người đều rất lo cho mẹ.
Mẹ nó cười, nói:
- Cảm ơn các con. Mẹ rất hạnh phúc khi có những người con như các con.
- MẸ.- Cả đám chúng nó chạy lại ôm bà.
Bà Thanh quay qua chỗ bọn hắn hỏi:
- Đây là... - Dạ cháu chào bác cháu là Vương Nhất Bảo là người yêu của Hải Linh ạ.- hắn cúi người chào.
Câu nói của hắn làm nó giật bắn mình. Sao hắn lại có thể nói chuyện đó và lúc này chứ, nó muốn đê quan hệ giữa nó và hắn lâu thêm một chút thì mới nói cho mẹ biết vậy mà bây giờ hắn lại...
- Ô vậy hả hihi chắc cháu vất vả lắm khi yêu con gái bác. Nó là một đứa bướng bỉnh nên cháu đừng chấp nhặt nó mà hãy...
- Mẹ, mẹ nói gì thế.- nó nói nhỏ.
- Dạ không sao đâu bác cháu rất thích cái tính bướng bỉnh đó của Hải Linh cũng nhờ nó mà cháu với Linh mới đến được với nhau.
- Cháu nói vậy là sao?
- À không có gì đâu mẹ.
- Ừ.
Sau khi mọi người tự giới thiệu về mình xong đang nói chuyện vui vẻ thì Hoàng Anh chạy vào khiến mọi người giật bắn cả mình.
- Quỳnh...Quỳnh Anh...đã về chưa?
Thấy khuôn mặt trắng bệch của Hoàng mọi người lo lắng hỏi:
- Mày làm sao thế Hoàng?
- Anh uống nước đi.- Kiều Trang đưa cho Hoàng.
- Cảm ơn.- uống xong Hoàng vội hỏi.- Quỳnh Anh đã về chưa?
- Chưa chẳng phải mày với Quỳnh đi cùng nhau sao?- Minh Cường nói.
- Ừ nhưng xảy ra chút chuyện. Ơ...cháu chào bác.- Hoàng Anh cúi người chào khi quay sang chỗ giường bệnh.- Cháu là Hoàng Anh bạn của Hải Linh ạ.
- Ừ rất vui được gặp cháu.
- Dạ cháu cũng vậy.
- Trông sắc mặt cháu không được tốt. Cháu bệnh hả?
- Dạ không ạ, cảm ơn bác đã hỏi thăm.
- Đã hết giờ thăm bệnh nhân mời người nhà ra ngoài.- cô y tá đi vào nói.
- Mẹ, mẹ nghỉ đi bọn con ở ngoài này có chuyện gì mẹ cứ gọi nhá.- nó nói.
- Các con cũng mệt rồi cứ về nghỉ ngơi đi ở đây đã có bác sĩ và y tá lo cho mẹ rồi.
- Dạ. Thôi mẹ nghỉ đi.
* Ngoài phòng bệnh *
Hoàng Anh kể lại chuyện đã xảy ra cho mọi người nghe. Minh Cường nói:
- Can cái tội đào hoa.
- Giờ mày còn trêu tao được à. Không biết cô ấy đang ở đâu nữa liệu cô ấy có làm chuyện gì dại dột không?
- Chắc chị ấy chỉ đi đâu quanh đây thôi. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu anh đừng lo lắng quá.- nó trấn an.
Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 7h hắn quay sang chỗ nó nói:
- Hải Linh anh...anh có việc cần làm...em ở đây chăm mẹ khi nào xong anh sẽ vào ngay.
- Vậy anh cứ đi đi không sao đâu.- nó nói vậy thôi chứ thực ra trong lòng nó thấy rất buồn.
- Ừ vậy bọn anh đi đây.
Sau khi về nhà thay đồ xong bọn hắn lập tức chạy đến công ty làm việc Hoàng Anh sẽ không tham gia vì còn phải tìm Quỳnh Anh. Hôm nay sẽ thực hiện tiếp kế hoạch thứ 2 mọi người trong công ty đang rất bận rộn, bữa trưa của bọn hắn cũng chỉ ăn qua loa cho xong. Cuối cùng công việc cũng đã giải quyết xong. Hắn vươn vai nói:
- Xong rồi. Bao giờ có kết quả gọi luôn cho mình nhá. Mình cần đến cuộc họp báo.
..............
* Công ty Young Life 5h chiều *
- Thưa bà đã đến giờ rồi.- cô thư kí bước vào nói.
- Được rồi đi thôi.
Vừa thấy bà ta đi ra các paparazzi chụp lia lịa, sau khi đã ổn định chỗ ngồi bà ta lên tiếng nói:
- Chắc các bạn cũng đã biết lí do vì sao hôm nay tôi mở cuộc họp báo này.
- Thưa bà sản phẩm mới của công ty chứa chất phụ da gây ung thư cho người sử dụng bà giải thích sao về việc này?- một phóng viên hỏi.
- Tôi nghĩ đã có sự hiểu lầm ở đây. Trước khi ra mắt sản phẩm chúng tôi đã cho kiểm tra rất kĩ lưỡng và kết quả rất tốt...
- Nhưng theo thông tin cho biết thì chất parabens đã vượt quá mức quy định. Vậy là sao thưa bà?- phóng viên.
- Trên tay mọi người đều có kết quả kiểm nghiệm của sản phẩm chất parabens trong sản phẩm của chúng tôi đều không vượt quá mức quy định như những thông tin các bạn biết.
- Chuyện này là sao?- mọi người xì xào.
- Vậy khách hàng sử dụng sản phẩm của công ty đang phải nhập viện bà giải thích sao về việc này?
- Khách hàng đó có thể dùng một sản phầm khác trước khi dùng sản phẩm của chúng tôi.
- Có nghĩa là người đó đã bị ung thư da từ trước khi dùng sản phẩm?
- Đúng vậy. Và tôi dám lấy danh dự hơn 10 năm làm trong nghề của mình ra bảo đảm rằng sản phầm của chúng tôi hoàn toàn vô hại cho người sử dụng.
- Chuyện này có nhiều điểm nghi vấn quá.- mọi người nói với nhau.
- Nếu các bạn vẫn chưa tin vậy thì chúng ta hãy đợi kết quả điều tra từ phía công an. Cảm ơn các bạn đã tới đây, bây giờ cũng đã muộn mời các bạn ở lại dùng bữa với công ty.
- Hứ đồ giả tạo.- hắn thầm nói, nhếch miệng cười rồi đứng lên đi.
* Nhà hắn *
- Chào bà chủ.- mọi người trong nhà đứng xếp thành hai hàng ở cửa chào bà ta.
- Thiếu gia đâu?- bà ấy hỏi quản gia.
- Dạ cậu chủ chưa về.- bác Hùng nói.
- Vậy còn Gia Huy?
- Dạ cậu chủ đang ở trong phòng để tôi cho người đi gọi.
Gia Huy thấy bà ấy đang ngồi ở phòng khách liền chạy lại hôn nhẹ lên má chào:
- Bà nội. Sao hôm nay bà đến đây vậy? - Thì bà nhớ cục cưng nên đến không được sao?- bà ấy véo nhẹ má thằng nhỏ nói.
- Tất nhiên là được rồi ạ hihi.- bỗng mặt thằng nhỏ xị xuống thấy vậy bà ấy hỏi:
- Có chuyện gì thế cháu?
- Bà ơi chú đi cả ngày cô Hải Linh cũng vậy chẳng ai chơi với cháu cả. Chán quá!!!- thằng nhỏ than thở.
- Hải Linh? Hải Linh nào?- bà ấy ngạc nhiên hỏi.
- Cô Hải Linh người yêu chú Bảo bà không biết sao?- thằng nhỏ ngơ ngác hỏi.
- À ừ. Thôi chúng ta đi ăn tối.
- Vâng.- Gia Huy tuột khỏi lòng bà nó chạy thẳng vào bếp.
Sao khi đã ăn tối xong bà ấy gọi bà Nhung ra hỏi:
- Nhung chuyện của Nhất Bảo với cô gái tên Hải Linh gì đó là sao?
- Dạ chuyện đó...
- Nói đi có thật Nhất Bảo đang có quan hệ với đứa con gái đó không?- bà ta nghiêm giọng hỏi.
- Dạ thưa bà...chuyện đó là thật.
- Sao?- bà ta hét lên.- Đã bao lâu rồi?
- Dạ cũng mới thôi ạ.
- Mới? tại sao không ai cho tôi hay? Tôi đã nói với bà mọi quan hệ của Nhất Bảo đều phải thông báo cho tôi biết có phải bà muốn bị đuổi việc không?
- Dạ thưa bà chủ tôi xin lỗi.- bà Nhung rối rít nói.
- Bà ơi. Bà...- Gia Huy gọi.
Nhanh chóng bà ta thay đổi thái độ nở nụ cười với thằng nhỏ nói:
- Có chuyện gì không Huy?
- Cháu muốn ngủ bà đọc chuyện cho cháu nghe đi.- nó kéo tay năn nỉ bà nó.
- Mọi lần cháu ngủ đâu có cần đọc chuyện sao hôm nay...
- Bà đọc đi mà.
- Thôi được rồi về phòng nào.- trước khi đi bà ta quay lại nói nhỏ với bà Nhung- lần này tôi bỏ qua, đừng để xảy ra lần sau.
- Dạ cảm ơn bà.
......
- Này Hải Linh với thiếu gia hình như đang yêu nhau.
- Sao chị biết?
- Lúc đem trà lên phòng nghe thấy Gia Huy nó nói với bà chủ thế.
- Thật à kinh nha. Liệu thiếu gia có yêu Hải Linh thật không nhỉ hay lại chỉ như những lần khác?
- Chịu cái này về sau mới biết được.
- Trời ơi đau lòng quá vậy là hoàng tử lại yêu người con gái khác mà không phải là em sao.- Hương buồn rầu nói.
- Tỉnh lại đi em.- Trúc cốc nhẹ vào đầu Hương.
* Biệt thự Hoàng Gia *
- Mau cho người điều tra cho tôi cô gái này.- bà ta chìa tấm ảnh của nó ra.
- Dạ bà chủ có cần gì không ạ?
- Không. Ông ra ngoài được rồi.- bà ấy ra lệnh.
- Dạ chào bà.
- Có chuyện gì hả em?- ông Hoàng lăn xe vào phòng hỏi.
- Có chút chuyện ở công ty nhưng anh đừng lo em đã giải quyết rồi.
- Ừ em đừng làm việc quá sức. Có chuyện gì cần giúp em cứ nói với anh.
- Vâng đi nghỉ thôi anh.- bà ta nói rồi đẩy chiếc xe lăn về phòng ngủ.
Sáng hôm sau.
- Thưa bà việc điều tra về cô gái tên Hải Linh đã xong.- ông ấy vừa nói vừa đặt bản lí lịch của nó lên bàn làm việc của bà ấy.
Bà ta hết sức sửng sốt khi biết nó đang làm ô sin ở trong nhà của hắn, bà ấy đập tay xuống bàn nói:
- Sao cô ta lại ở chung nhà với Nhất Bảo? Người như cô ta mà cũng dám yêu con trai tôi sao. Đạt anh xem thời gian nào rảnh không thông báo cho tôi, tôi cần gặp cô gái này.
- Dạ.
* Bệnh viện *
Bác sĩ đang khám lại cho mẹ nó ông nói tình hình sức khỏe của mẹ nó rất tốt tùy được cấy vào đã hoạt động bình thường bọn nó vui lắm khi nghe ông ấy nói vậy. Họ nói chuyện vui vẻ với nhau kể cho mẹ nó đủ thứ chuyện đã xảy ra khi bà nằm viện bỗng nhiên Quỳnh Anh từ ngoài bước vào với đôi mắt sưng húp mọi người rất ngạc nhiên khi thấy bộ dạng con nhỏ lúc này.
- Mẹ.- con nhỏ chạy lại ôm lấy bà khóc.- mẹ...con xin lỗi...giờ con mới vào thăm...mẹ được.
Bà ấy vuốt nhẹ mái tóc Quỳnh Anh cười, nói:
- Ừ không sao đâu con.
Để cho Quỳnh Anh ổn lại bà ấy hỏi:
- Có chuyện gì hả Quỳnh?
- Dạ...không ạ.
- Bọn em biết chuyện rồi.- nó nói.
- Quỳnh Anh hãy bỏ qua đi dù sao chuyện giữa Hoàng Anh và cô gái đó cũng là quá khứ rồi.- Mai Thùy khuyên.
- Mà hôm qua cậu đi đâu mọi người lo cho cậu lắm nhất là Hoàng Anh. Anh ấy đi tìm cậu cả ngày đấy.- Kiều Trang nói.
Con nhỏ vẫn im lặng chẳng nói câu nào, sự việc hôm qua làm nó sốc tuy biết rằng ngày trước Hoàng Anh quen rất nhiều cô gái khác trước mình nhưng nó vẫn rất khó chiụ khi thấy cậu và người con gái khác tình cảm với nhau. Mải suy nghĩ con nhỏ không để ý đến những câu hỏi của mọi người cho đến khi Mạnh Quân lay tay con nhỏ mới thoát khỏi dòng suy nghĩ.
- Tôi thấy bà nên bỏ qua cho Hoàng Anh đi. 2 người nên nói chuyện về việc này.-Mạnh Quân khuyên.
- Ừ.
Bỗng điện thoại của nó reo nó nhấc máy ở đầu dây bên kia giọng của một người phụ nữ trung niên phát ra:
- Cô có phải là Hải Linh không?
- Dạ đúng. Bác là ai vậy ạ?- nó hỏi.
- Tôi là mẹ của Nhất Bảo.
- Dạ.- nó ngạc nhiên nói khiến mọi người quay ra nhìn.- hihi không có gì đâu.- nó nói với họ rồi tiếp tục nói chuyện với bà ấy.
- Chúng ta gặp nhau bây giờ được không?- bà ấy hỏi giọng lạnh tanh.
- Dạ...- nó ngập ngừng.
- Không tiện sao?
- Dạ không ạ bác nói địa điểm đi cháu sẽ tới.
- Được rồi vậy chúng ta gặp nhau...
Trước khi tắt máy bà ta không quên dặn nó là không nói cho bất kì ai biết cuộc gặp mặt hôm nay. Nó đi ra chỗ hẹn thấy nó bà ta vẫy tay nó chạy về phía chiếc bàn bà ấy đang ngồi nói:
- Bác đợi lâu chưa ạ? cháu xin lỗi giờ cháu mới đến được.
- Không sao chỉ tại tôi đến sớm thôi. Cháu ngồi xuống đi.
- Dạ.
- Hôm nay tôi gặp cháu là có chuyện muốn nói..
- Dạ.
- Tôi biết cháu và Nhất Bảo đang yêu nhau tôi cũng đã tìm hiểu qua hoàn cảnh của cháu. Đây là một chút tiền cháu cầm lấy giúp gia đình và tôi cũng muốn cháu hay chia tay với Nhất Bảo.- bà ta đẩy tờ ngân phiếu về chỗ nó nói.
Nó sững người trước hành động này của mẹ hắn. Trước khi đến đây nó cũng hiểu phần nào câu chuyện nhưng thật không ngờ bà ta lại hành động như vậy. Nó liếc qua tờ ngân phiếu cũng phải 10 con số không. Nó hỏi:
- Bác làm vậy là có ý gì?
- Như tôi đã nói cháu hãy chia tay với Nhất Bảo thì số tiền này sẽ thuộc về cháu.- bà ấy vẫn nói giọng lạnh băng như lúc nói chuyện qua điện thoại.
- Cháu không thể nhận số tiền này. Cháu và Nhất Bảo yêu nhau...
- Cháu nghĩ nó yêu cháu thật lòng sao? cũng có nhiều cô gái nói với tôi như vậy nhưng kết quả thì sao chứ vài ngày sau chúng nó lại chia tay và cháu cũng không ngoại lệ. Hãy cầm lấy tiền và đừng gặp Nhất Bảo nữa.
- Thưa bác cháu không biết trước đây Nhất Bảo đã đối xử với các cô gái đó thế nào nhưng cháu tin vào sự lựa chọn của mình. Cháu yêu Nhất Bảo.
- Yêu? cháu yêu nó hay yêu tiền của nó?
- Thưa bác cháu đã nói rồi cháu và anh ấy yêu nhau cháu mong bác chấp nhận quan hệ của bọn cháu.- nó bình tĩnh nói.
- Cháu đừng vội trả lời như vậy cháu cứ về suy nghĩ đi chúng ta sẽ gặp lại 3 ngày sau.
- Dạ không đâu ạ. Cháu đã quyết định rồi cháu và Nhất Bảo sẽ không chia tay.
- Cháu...- bà ấy đập tay xuống bàn tức giận nhưng rồi cũng mau chóng lấy lại được bình tĩnh nói tiếp.- Tôi nghĩ cháu sẽ hối hận về câu trả lời này đấy. Tôi khuyên cháu hãy cầm lấy số tiền này và chia tay với Nhất Bảo đi.- bà ấy vẫn cố khuyên nó.
- Dạ cháu không lấy đâu ạ.- nó kiên quyết nói.
.....
- Sao không thấy nhỉ? bác Sơn...bác Sơn...
- Dạ thưa thiếu gia.- ông quản gia chạy lên.
- Bác thấy cái Ipad của tôi đâu không?
- Dạ không ạ. Để tôi gọi người đi tìm.
- Thôi để tôi xuống dùng tạm của mẹ bác mau tìm đi.
Hoàng Quang Tuấn- thiếu gia của tập đoàn Young Life hoạt động với nhiều lĩnh vực khác nhau nổi tiếng trong giới kinh doanh cả trong và ngoài nước và cũng chính là con trai của bà Lê Tuyết Ngọc- mẹ hắn. Có khuôn mặt vô cùng kute cao 1m85 ngoại hình cân đối có số đo 3 vòng chuẩn như người mẫu. Tuy là con độc nhất của ông Hoàng Hạo Phong nhưng Quang Tuấn có tính cách tự lập ngoài học ở trường cậu cũng tự tìm việc làm thêm.
- Đây rồi hihi.- Tuấn chạy vào phòng làm việc của mẹ mở ngăn kéo tủ lấy chiếc Ipad. Thấy trên bàn có ảnh của một cô gái cậu cầm lên xem ngắm kĩ người con gái này. Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười trong sáng mải mê ngắm người con giá đó cuối cùng cậu kết một câu: Đẹp. Chắc mẹ định giới thiệu cho mình hihi. Cậu cầm tờ sơ yếu lí lịch lên đọc.
\\\" Sao lại vậy? đây là người yêu của anh Nhất Bảo sao?\\\"- cậu nghĩ. Nghe thấy tiếng của mẹ cậu để tờ giấy về vị trí cũ rồi chạy ra khỏi phòng.
- Mẹ về rồi ạ. - Ừ hôm nay không phải đi học hả con?
- Dạ con vừa về. Con mượn Ipad của mẹ một chút không phiền chứ ạ?
- Ừ con cứ dùng đi.
- Dạ cảm ơn mẹ.
Nói rồi bà ấy đi từng bước mệt mỏi vào phòng làm việc. Tuấn cũng về phòng hình ảnh người con gái ban nãy cứ xuất hiện trong đầu cậu. Cậu thấy cô gái ấy rất quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu, cậu gọi ông quản gia.
- Bác Sơn người con gái tên Hải Linh mẹ tôi điều tra cô ấy có chuyện gì vậy?
- Dạ chuyện đó...Tôi cũng không rõ.
- Thật không?
- Dạ thiếu gia tôi không biết.
- Được rồi ông về phòng đi. Ak ông có thể cho tôi tờ lí lịch của Hải Linh được không?- Tuấn hỏi khi ông quản gia đi ra ngoài cửa.
- Dạ được tôi sẽ đem lên ngay.
- Cảm ơn ông.
* Sáng hôm sau *
- Thưa giám đốc các hợp đồng đầu tư vào dự án khu nghỉ dưỡng của chúng ta đã bị hủy bỏ.- Cô thư kí chạy vào nói.
- Cô nói gì?- bà ta sửng sốt.
- Dạ thưa giám đốc các nhà đầu tư đã rút khỏi dự án này rồi ạ.- cô ta nhắc lại 1 lần nữa.
- Sao lại có thể như thế? Vậy chẳng nhẽ họ không biết rằng nếu hủy hợp đồng sẽ phải bồi thường gấp 5 lần hay sao? Lí do vì sao họ lại làm thế?
- Dạ do lần ra mắt sản phẩm có vấn đề hơn nữa cổ phiếu của công ty liên tục trượt giá. Các nhà đầu tư và cổ đông đang rất hoang mang.
Bà ta tức giận đập tay cái \\\" bốp\\\" xuống bàn khiến cô thư kí giật mình.
- Không thể như thế được.- bà ta ôm đầu nói.
- Thưa giám đốc hiện giờ các nhà đầu tư đều kí hợp đồng với công ty Dream Away rồi ạ.
- Dream Away? Sao tôi chưa nghe thấy tên công ty này bao giờ?
- Dạ công ty đó cũng mới thành lập công ty đó có hướng đầu tư như của chúng ta. Họ cũng ra mắt sản phẩm cùng lúc với công ty ta hiện giờ sản phẩm của họ có mặt ở khắp trung tâm mua sắm cũng như các cửa hàng mĩ phẩm lớn của cả nước. Có thể nói Dream Away là công ty rất có triển vọng...
- Tôi đã điều hành công ty này hơn 10 năm nay chẳng nhẽ lại bại dưới tay một công ty mới thành lập chưa được bao lâu chứ. Không thể như thế, cô mau điều tra xem giám đốc công ty đó là ai.
- Dạ thưa giám đốc.- cô thư kí nói.
- Việc bây giờ cần làm là phải kéo lại các khoản đầu tư của công ty và trấn an các cổ đông. Cô mau cho mở cuộc họp khẩn cấp đi.
- Vâng tôi sẽ chuẩn bị ngay.- nói rồi cô thư kí vội vàng đi ra ngoài.
\\\" Rốt cuộc Dream Away là công ty thế nào?\\\"- bà ta tự hỏi.
* Dream Away *
- Nhất Bảo kế hoạch của chúng ta đang tiến triển vô cùng thuận lợi rất nhiều các hợp đồng được gửi tới.- Minh Cường hớn hở nói.
- Ừ cũng nhờ công của các cậu cả. Các cậu vất vả rồi, à Hoàng Anh thế nào rồi?- hắn hỏi.
- Nghe nó nói sáng nay sẽ gặp Quỳnh Anh để giải quyết mọi chuyện nhưng chẳng biết kết quả thế nào nữa.
- Ừ. Thôi hôm nay làm việc đến đây thôi mình phải vào bệnh viện đây các cậu vào không?
- Có.- cả hai đồng thanh
Hắn hơi ngạc nhiên với câu trả lời này của 2 thằng bạn, trước đây họ đâu có quan tâm ai quá lên như vậy hắn hơi nghi ngờ hỏi:
- Các cậu có tình cảm gì đặc biệt với Hải Linh hả? Khai mau.
- Đâu có.- lại đồng thanh lần nữa.
- Mình có người yêu rồi mà. Đừng nói linh tinh.- Cường nói.
- Người yêu? Thật không ai thế?- hắn và Nhật Duy ngạc nhiên hỏi.
- À...mình...
- Mau nói đi.- hắn giục.
- Là Mai Thùy.- Cường ngại ngùng nói.
- Sao Mai Thùy á.
- Ừ.
- Vậy sao không cho bọn này biết vậy hả?- Nhật Duy trách.
- Thì bây giờ biết rồi còn gì.
- Hơ thì ra là như thế cậu lấy cơ vào bệnh viện thăm mẹ vợ tôi để có thời gian ở bên cạnh Mai Thùy chứ gì. Đồ khôn lỏi.- hắn.
Cường cười xòa cho qua chuyện bông hắn quay sang Nhật Duy hỏi:
- Vậy còn cậu sao tự dưng hôm nay nổi hứng vào bệnh viện vậy? Nhật Duy cậu giấu chúng tôi điều gì hả?
- Không có.- Duy chối.- tôi chỉ đến thăm người ốm thôi chứ đâu có lí do gì khác.
- Tạm tin. Thôi đi thôi cũng muộn rồi.- hắn nói cả bọn kéo nhau ra xe trước khi vào bệnh viện có rẽ qua mua một bó hoa và một chút hoa quả vào tặng mẹ nó.
* * * * Trường đại học *
Vừa mới bước khỏi khu kí túc đập ngay vào mắt bọn nó là ảnh một đứa con gái đang nhảy nhót trên sàn quán bar nhìn kĩ họ nhận ra rằng đó là nó. Đi đến đâu cũng là những tấm ảnh đó mọi người trong trường bàn tán xôn xao về nó bọn Quỳnh Anh tức lắm nhưng chẳng thể làm được gì.
- Sao lại thế này?- Mạnh Quân hốt hoảng chạy vào hỏi trên tay cầm tấm ảnh.
- Cậu xem rồi à. Mình cũng không tin được đó là Hải Linh, con nhỏ dù có thiếu tiền đến mấy cũng không đi làm cái nghề đó đâu.- Mai Thùy.
- Nhưng những tấm ảnh đó là sao?- Quỳnh Anh hỏi.
- Chắc có đứa giở trò.- Kiều Trang.
- Này các cậu nghĩ là ai?- Quỳnh Anh.
- Chưa biết được. Bọn con gái trong trường mình khi biết Hải Linh và Nhất Bảo đang yêu nhau đứa nào chẳng ghét con nhỏ rồi nên việc này chưa biết chắc được ai làm cả.- Mai Thùy nói.
- Thôi bây giờ đi thu mấy cái tấm ảnh đó đi trước khi con nhỏ tới.- Kiều Trang và cả bọn đang định đứng lên đi thì thầy hiệu trưởng đến. Thấy ông ấy cả lớp đồng loạt đứng dậy cúi nhẹ người chào. Ông ta mặc bộ vest màu đen tay chắp đằng sau bước vào vẻ mặt tức giận nói.
- Nguyễn Hải Linh đã đến chưa?
Lớp trưởng đứng dậy trả lời:
- Dạ thưa thầy bạn Hải Linh chưa tới ạ.
- Chưa tới? bây giờ mấy giờ rồi mà vẫn chưa đi học? các cô các cậu xem thường cái trường này quá rồi đấy.
- Thưa thầy bây giờ mới có 7h15 còn những 15\\\ nữa cơ ạ.- Quỳnh Anh bạo dạn đứng lên nói.
- Cô nói gì hả?- ông ta quay sang con nhỏ nhìn với ánh mắt tóe lửa.
- Trường ta quy định 7h30 mới vào học việc bạn Hải Linh chưa tới lúc trước 7h30 thì có sao đâu ạ. Thật vô lí.- con nhỏ vẫn tiếp tục nói. Ngửi thấy mùi thuốc súng thoang thoảng đâu đây biết với cái tính cách ngang ngạnh của Quỳnh thể nào cũng gây ra chuyên nên Mai Thùy và Mạnh Quân ngồi cạnh đều kéo tay của Quỳnh xuống nhưng vô dụng. Con nhỏ hất tay 2 đứa ra vẫn ngang nhiên đứng lên.
- Cô...cô tên gì?
- Thưa thầy em tên Lê Ngọc Quỳnh Anh.- nó nói dõng dạc từng chữ.
- Lê Ngọc Quỳnh Anh được lắm cô đi theo tôi lên văn phòng viết bản kiểm điểm.
- Kiểm điểm? về việc gì ạ?- con nhỏ ngơ ngác hỏi.
- Vô lễ với giáo viên được chưa?- nói rồi ông ta phủi đít bỏ đi, trước khi đi ông ấy không quên quay lại nhắc với sinh viên trong lớp lúc nào Hải Linh lên phòng hiệu trưởng ngay lập tức. Quỳnh Anh bước theo ông ta lên văn phòng ông ấy đưa cho nó tờ giấy và bút kêu nó viết xong thì mang qua phòng hiệu trưởng.
- Ông này có đi làm bản đồ sét đâu mà đầu hói vậy trời. haizzz.- Quỳnh Anh nói khi thấy thầy hiệu trưởng đi hẳn.
Bỗng có tiếng gọi ngoài cửa quay ra thấy bọn Kiều Trang đang đứng ngoài nó cười rồi chạy lại nói:
- Sao lên đây tính viết hộ bản kiểm điểm hả?
- Không rảnh nha mày.- Mai Thùy nói.
- Nhưng có người rảnh muốn viết cho cậu đấy hihi.- Mạnh Quân cười gian xảo.
- Ai ai?- Quỳnh Anh hỏi.
- Tèn...tén...ten.- cả bọn đồng thanh.
Quỳnh nhìn theo hướng tay của mọi người thì ra đó là Hoàng Anh thấy vậy Quỳnh thôi cười làm mặt lạnh đi vào trong.
- Ơ...
- Thôi bọn mình về lớp đây. Cậu tự giải quyết đi nha bye.- Mạnh Quân nói nhỏ rồi đi nhanh về lớp.
- Quỳnh Anh nghe anh giải thích đã.- Hoàng kéo tay con nhỏ lại. Quỳnh Anh vung tay ra nói:
- Còn gì phải giải thích nữa anh về mà lo cho cô vợ nhỏ của anh đi.
- Em nói gì vậy chuyện hôm trước sự thật không phải như em nghĩ đâu...
- Nghĩ? tôi đâu có rảnh như anh. Hoàng Anh này tôi thấy cô gái đó nói rất đúng tôi gia cảnh của tôi không hợp với anh đâu nên chúng ta...chúng ta chia tay đi.- Quỳnh Anh nói mà lòng đau như cắt nó quay sang chỗ khác để tránh ánh mắt của Hoàng.
- Em nói vậy là sao? Không...Quỳnh Anh giữa anh và cô gái đó đã chấm dứt lâu rồi. Anh yêu em, em biết điều đó mà Quỳnh Anh.
- Hoàng Anh đây không phải là lúc chúng ta nói chuyện tình cảm ở đây.
- Không nhất định anh phải nói lúc này...
- Hoàng Anh sao em lại ở đây?- thầy hiệu trưởng đi ra khi nghe thấy có tiếng cãi nhau.
- Dạ chào thầy.- Hoàng cúi nhẹ người chào.- thưa thầy em có chuyện muốn nói với Quỳnh Anh thầy có thể cho bọn em chút thời gian được không ạ?
- Ồ tất nhiên là được rồi em cứ tự nhiên tôi cũng có chuyện cần đi bây giờ hihi.- nói rồi ông ấy đi ngay ra khỏi phòng.
- Quỳnh Anh ít ra em cũng nên nghe anh nói đã rồi quyết định sau có được không?- Hoàng Anh nài nỉ.- Anh và Hà My đã chia tay nhau từ lâu rồi bọn anh không hề liên lạc với nhau mấy tháng nay. Chuyện anh nói sẽ cưới cô ấy chỉ là lúc đó anh không còn tỉnh táo...
- Tỉnh táo? nếu vậy chắc anh đã hứa hôn với hàng trăm cô gái rồi nhỉ?- Quỳnh mỉa mai.
- Quỳnh Anh quan hệ giữa anh và em là thật em tin anh đi. Anh yêu em, anh biết anh không phải là người đàn ông tốt nhưng anh yêu em là thật lòng Quỳnh Anh hãy tha thứ cho anh được không?- Hoàng cầm lấy tay con nhỏ cầu xin, Quỳnh Anh đã không thể che đậy thêm được cảm xúc của mình nữa rồi những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của nó như những giọt pha lê. Con nhỏ ngước mắt lên nhìn Hoàng Anh nhoẻn miệng cười. - Anh nhớ đấy nhá. Em chỉ tha thứ cho anh lần này thôi đấy.
Hoàng kéo nó vào lòng mình thì thầm vào tai con nhỏ: Anh yêu em nhiều lắm Quỳnh Anh à.
Nó hiện giờ đã có mặt ở trường, mới đặt chân vào đã nhận được ánh mắt dò xét của mọi người, những tiếng xì xào bàn tán sau lưng nó rút kinh nghiệm lần trước nó cúi xuống xem lại bộ dạng mình bây giờ : Vẫn ổn.- nó nói.
Nhưng không hiểu sao mọi người lại có thái độ đó với nó, đi đến hành lang về lớp nó gặp đám con gái bên lớp khác đang đứng đó nhìn nó bàn tán xôn xao. Bỗng con Vy- nhóm trưởng đội \\\" vịt giời \\\" nói to:
- Đằng trước thì treo biển \\\" Cấm sờ vào hiện vật \\\" ( ám chỉ nó là người yêu của Nhất Bảo ) vậy mà sau lưng thì đề cái biển to đùng \\\" HÀNG VỀ \\\" xí...- con nhỏ nhấn mạnh từng chữ. Rồi cả bọn ném ánh nhìn sắc lẻm vào nó.
Nó vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nó biết bọn vịt giời kia đang nói mình. Nó đứng lại hỏi:
- Các cậu nói vậy có ý gì?
- Ý gì? hứ chuyện đó cậu phải biết hơn tụi này chứ Hải Linh.- vẫn cái giọng mỉa mai dư thừa.
- Nói rõ hơn được không?- nó nói.
- Câu đó tụi này hỏi mới đúng chứ. Đồ mặt dày.
- Cậu nói gì.- nó tức giận nói.
Không nói gì nữa chúng nó quay người bỏ đi nó nhìn theo mấy cái dáng \\\"lả lướt\\\" đặc trưng của giống vịt bầu đi khuất khỏi dãy hành lang nó đi tiếp về lớp vẫn mải mê suy nghĩ về câu nói của nhỏ Vy lúc nãy. Vừa đặt chân vào lớp nó có cảm giác không ổn thường ngày lớp nó không khác gì cái nhà thương điên vậy mà hôm nay cái lũ này vừa thấy nó là im thin thín như thể nó là thầy hiệu trưởng không bằng. Không ổn không ổn một chút nào. Nó nở một nụ cười chào cả lớp:
- Chào gia đình thứ 2 hihi.
Đáp lại lời chào của nó là những câu trả lời chẳng có lấy một cảm xúc.
\\\" Thật khó hiểu.\\\"- nó nghĩ. Bước về chỗ bon Kiều Trang bây giờ không có trong lớp chẳng hiểu đi đâu rồi nữa ( còn lo đi xé mấy cái tấm ảnh mà ) đặt cặp sách xuống bàn lớp trưởng nói:
- Hải Linh thầy hiệu trưởng nói cậu lên phòng ông ấy ngay đấy.
- Có chuyện gì thế?- nó ngơ ngác hỏi.
- À...ừ chuyện này...thôi cậu cứ lên đi có chuyện thì thầy mới gọi cậu lên chứ.- Phú lớp trưởng ngập ngừng nói.
- Ừ.- nói rồi nó đi lên phòng hiệu trưởng. Chuông điện thoại nó rung mở ra là tin nhắn của Mạnh Quân:
\\\" Em đến chưa?\\\"
Nó rep lại: \\\" Rồi vừa đến thôi bọn anh ở đâu thế? chưa đi học à?\\\"
Mạnh Quân: \\\" Không bọn anh đến lâu rồi đang bận giải quyết vài chuyện. Mà em cứ ở trong lớp thôi nhá bọn anh về ngay đây. Có chuyện cần nói.\\\"
Đọc xong tin nhắn của Quân nó tò mò không biết có chuyện gì, rep lại: \\\" Không em đang lên phòng hiệu trưởng có chuyện gì lát để em về nói sau nha.\\\"
Mạnh Quân: \\\" Bọn anh đợi em ngoài phòng hiệu trưởng.\\\"- vừa rep xong tụi nó chạy ngay lên phòng của ông ấy nó đang ở trong đó đang nói chuyện với ông ý chúng nó cũng đoán được nội dung của câu chuyện là như thế nào nhưng không biết phản ứng của nó sẽ ra sao đây. Chỉ mong là sự thật không như những bức ảnh kia.
* Phòng hiệu trưởng *
Nó vừa bước vào phòng thấy bộ mặt khó coi của tên cầm đầu hoa quả sơn nó đoán chắc có chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Nó hơi căng thẳng nhưng vẫn cố nở một nụ cười chào ông ấy:
- Em chào thầy.- nó cúi người chào.- Thầy cho gọi em ạ?
- Ừ. Em ngồi xuống đi.- ông ấy chỉ về phía chiếc ghế đối diện với mình.
Nó làm theo chỉ dẫn của thầy hiệu trưởng. Vừa ngồi xuống ông ý đặt ngay trước mặt nó một sấp ảnh cầm lên nhìn nó vô cùng bàng hoàng khi thấy đứa con gái đang nhảy nhót trong ảnh là nó. \\\" Sao lại thế này?\\\"- nó tự hỏi chính mình.
- Em giải thích sao về những tấm ảnh này?- ông ta nghiêm mặt hỏi.
- Dạ...thưa thầy...em...- nó ấp úng không nói lên lời.
- Tôi thật thất vọng vì em. Đường đường là một học sinh giỏi của trường năm nay em còn còn có thể nhận được học bổng vậy mà sao lại có chuyện này xảy ra chứ. Hải Linh tôi cần một lời giải thích thỏa đáng.- ông ta tức giận nói.
- Em...
- Em nói đi đó có phải là sự thật không?
- Dạ...phải.- nó nói lí nhí.
Ông ta đạp tay cái \\\" bốp \\\" xuống bàn khiến nó giật mình mặt nó tái mét đi nó giải thích tiếp:
- Thưa thầy em chỉ làm thêm ở đó chứ không có những chuyện bậy bạ khác đâu ạ.
- Cứ cho là đúng đi nhưng chuyện một đứa con gái vào những chỗ như thế thử hỏi họ không nghĩ lệch lạc sao được? Gia đình em có biết chuyện này không?
- Dạ?- nó hốt hoảng.- không ạ.
- Trời ơi.- ông ấy ôm đầu nói.- được rồi tôi sẽ gọi điện cho gia đình thông báo về chuyện này.
- Thưa thầy xin thầy đừng nói chuyện em gây ra em sẽ tự giải quyết...
- Giải quyết? một cô bé bồng bột như em sao?
- Em đã 20 tuổi... - Vậy em có ý thức được việc em đã làm không? dù hoàn cảnh có khó khăn đến mấy thì em cũng phải tìm một công việc cho đàng hoàng chứ sao lại có thể làm ở những chỗ đó...- nói rồi ông ấy hít một hơi thật sâu cho vơi cơn giận rồi hỏi.- Em có còn làm việc ở đó nữa không?
- Dạ không ạ.
- Được rồi em về lớp đi tôi sẽ nói chuyện với em sau.
- Thưa thầy xin thầy đừng nói chuyện này với mẹ em...mẹ em vừa mới mổ xong bà mà biết được em sợ sẽ ảnh hưởng tới việc hồi phục.- nó cầu xin.
- Em về lớp đi.- ông ấy nói.
- Em chào thầy.
Nó bước ra ngoài với khuôn mặt ủ rũ bọn Kiều Trang đang sốt ruột đứng ngồi không yên thấy nó ra tụi nó chạy lại lo lắng hỏi:
- Sao rồi?- Kiều Trang hỏi.
- Không xảy ra chuyện gì chứ?- Mai Thùy.
Nó lắc đầu chán nản.
- Không biết đứa nào làm chuyện này. Đồ ném đá dấu tay tớ mà biết được đứa nào hại Hải Linh sẽ cho nó biết tay cứ đợi đấy.- Quỳnh Anh phẫn nỗ nói.
- Kìa em bình tĩnh đã, Hải Linh ông ấy không làm khó gì em chứ để anh vào nói chuyện với ông ý cho.- Hoàng Anh nói.
- Thôi không cần đâu anh. Em làm thì em chịu thôi.- nó ngăn.
- Em nó vậy là sao?- Mạnh Quân.
- Ra khuôn viên đi em kể cho mọi người nghe.
* Khuôn viên trường *
Hoàng Anh đã biết chuyện này từ lâu nên cậu không có phản ứng gì ngược lại mọi người sau khi nghe xong nó kể lại mọi chuyện hết sức sửng sốt Quỳnh Anh còn ngồi không vững phải bám vào tay Hoàng.
- Sao em lại có thể như thế hả Hải Linh. Chị biết lúc đó em rất cần tiền nhưng cũng không nên ra vào những chỗ như thế chứ.- Mai Thùy nói.
- Chỗ đó cũng không đến nỗi đâu. Tử tế lắm.- Hoàng Anh nói xong nhận được ánh nhìn tên lửa của mọi người tái mặt.
- Linh em nói không ai biết chuyện này nhưng sao lại có những tấm ảnh kia?- Kiều Trang hỏi.
- Em không biết.- nó vẫn cúi mặt nói.
- Là ai nhỉ?- trong đầu mọi người đều có dấu hỏi chấm to đùng.
\\\" Hứ Hải Linh cô sẽ còn đau khổ dài dài.\\\"- suy nghĩ của một đứa con gái.
Đâu chỉ có một người mà có những 2 người nãy giờ luôn theo sát bọn nó.
\\\" Tôi sẽ bảo vệ em.\\\"
- Mà sao nãy giờ không thấy Nhất Bảo nhỉ? Hải Linh em không đi chung với cậu ấy sao?- Mạnh Quân nhìn giáo dác hỏi.
- À...em cũng không biết nữa chỉ thấy anh ấy nói có việc đi từ sớm rồi.
- Oh thằng Bảo nó chưa nói gì với em à?- Hoàng Anh hỏi.
- Nói gì hả anh?- nó hỏi lại.
- Anh nói vậy là sao? có chuyện gì à?- Quỳnh Anh quay sang hỏi.
- À thôi để lúc khác nói đi hihi.- Hoàng Anh cười xòa.
- Anh khai mau các anh có trò gì vậy hả? kể từ cái hôm mẹ mổ hành động khả nghi cho đến bây giờ. Nói đi.- Quỳnh đưa ánh mắt dò hỏi về Hoàng.
- Bọn anh trong sáng mà. Đâu có làm gì đâu.
- Vậy sao mấy ngày nay không thấy mặt mũi các ông ấy đâu hả? hay định đá bọn em thế?
- Ấy ấy em đừng đổ oan cho người tốt. Anh thề anh hứa anh đảm bảo là tụi nó đi làm việc đại sự đấy không có cái gì gọi là phản bội các em đâu. Các em biết bọn anh ngoan mà hihi.
- Ngoan? ọe...ọe...ọe.- bọn nó đồng thanh.
- Thôi Quỳnh chị đừng làm khó anh ấy chắc các anh ý có việc thật mà.- nó nói vậy nhưng trong lòng buồn lắm. Lúc này nó cần hắn hơn bao giờ hết hôm qua cũng chỉ gặp hắn được một lúc nhận điện thoại bọn hắn lại kéo nhau đi ngay mà lí do nhàm chán nhất là có việc bận cần giải quyết. Mấy ngày nay nó cảm thấy tình cảm giữa nó và hắn không còn mặn nồng như trước nữa các cuộc gọi và tin nhắn của hắn cũng dần ít đi. Ngày trước hắn là người chủ động gọi nhưng giờ thì lại là nó nói chuyện chưa được bao lâu hắn lại có việc. Nó không biết hắn đang làm gì mà lắm chuyện cần giải quyết thế ở cái độ tuổi này của hắn thì ngoài việc học ra còn việc gì nữa đâu không nhẽ hắn có người khác? Nghĩ đến vậy tim nó bỗng nhói đau nó lắc đầu thật mạnh để cái suy nghĩ ngu nguội đó biến khỏi đầu mình.
- Hải Linh em sao thế?- Mai Thùy lay người nó gọi.
Nó thoát khỏi dòng suy nghĩ trở lại với thực tại lớ ngớ hỏi:
- Có chuyện gì không chị?
- Vào học thôi chuông nổ rồi.
- Dạ vâng.
* Công ty Dream Away *
- Công việc tiến triển thuận lợi chứ?- Hoàng Anh hớn hở chạy vào hỏi.
Thấy bộ mặt vui vẻ của cậu lúc này bọn hắn cũng đoán được lí do vì sao.
- Bộ mày với Quỳnh làm hòa rồi hả?- Minh Cường hỏi.
- Thôi đi ông biết rồi còn hỏi hihi.
- Hihi.
- À Nhất Bảo này Hải Linh xảy ra chuyện rồi?
Hắn nghe vậy dừng rút tay ngay khỏi bàn phím đứng dậy tiến về phía Hoàng lo lắng hỏi:
- Cô ấy làm sao? có chuyện gì? mày nói đi.
- Không hiểu đứa nào chơi đểu tung mấy cái ảnh Hải Linh ngày trước làm ở quán Bar NO.1 ở trường...ơ mày đi đâu thế? Nhất Bảo...Nhất Bảo...- Hoàng gọi với theo.
Hắn nghe đến đó lao ngay ra xe đến trường trên đường tìm điện thoại nhưng chẳng thấy đâu chắc để quên ở công ty rồi. Việc hắn cần lúc này là phải tới gặp nó ngay hắn biết chắc nó đang buồn lắm. Hắn lao xe như bay với tốc độ kinh hoàng bỏ mặc đằng sau là những lời nói thô tục. Đến trường hắn dựng vội xe vào một bên phi thẳng lên lớp nó, lớp nó đang yên tĩnh bỗng thấy hắn bước vào láo nháo cả lên cô giáo dừng giảng bài bước về phía hắn nói chuyện gì đó rồi quay và gọi nó ra ngoài. Nó vừa bước ra hắn đã kéo ngay tay nó đi xuống khuôn viên. Hắn ôm nó vào lòng nói:
- Anh đã nghe mọi chuyện rồi. Hải Linh anh xin lỗi vì đã để em một mình.
Bờ vai nó rung rung đúng nó đang khóc nó khóc không phải vì chuyện vừa xảy ra mà nó khóc vì hắn nó cảm thấy thật hạnh phúc khi hắn ở đây nỗi buồn khi ở bên hắn đã vơi đi thay vào đó là niềm vui nó vui vì hắn vẫn còn quan tâm nó nhiều như thế. Hắn siết tay ôm lấy thân thể bé nhỏ của nó.
- Hải Linh mọi chuyện sẽ ổn thôi em đừng buồn...Linh thời gian tới có lẽ...anh sẽ không gặp em thường xuyên nhưng không vì thế mà anh bỏ mặc em đâu hãy cứ gọi cho anh mỗi khi em cần.
Nó đẩy nhẹ người hắn ra.
- Linh em giận anh à?
Nó không nói gì chỉ lắc đầu.
- Ừ anh biết em cần anh lúc này nhưng anh...anh xin lỗi.
- Bảo anh đang dấu em chuyện gì có phải không?- nó tò mò hỏi.
- Anh...
- Chẳng nhẽ em không đáng tin cậy vậy sao?- nó nói nước mắt vẫn rơi trên gò má.
Hắn lấy đôi bàn tay vuốt lấy mái tóc dài của nó, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt thiên thần của nó cười nhẹ, mắng yêu nó:
- Em ngốc ạ. Đừng khóc nữa...anh sẽ kể mọi chuyện với em.
Hắn kể cho nó nghe tất cả những kế hoạch của bọn hắn những thành công mà hắn đã làm được trong thời gian qua và những dự án sẽ sắp sửa tiến hành. Nó hết sức ngạc nhiên với những kết quả mà bọn hắn đã làm được, không ngờ một người trẻ tuổi như hắn lại có thể làm được nhiều việc đến thế. Nhưng điều làm nó ngạc nhiên hơn cả khi hắn nói đến quá khứ của mình cái quá khứ đấy sự đau thường và chính cái quá khứ đó đã giúp hắn có được sự tự tin như ngày hôm nay. Hắn muốn trả thù bà ấy- mẹ của hắn người đã gián tiếp giết đi người cha đáng kính của hắn. Chỉ vì cái thứ tình yêu mù quáng của bà ta mà đã tiếp tay cho kẻ thù của bố hắn là chồng của bà ấy bây giờ ( bố của Quang Tuấn ý ). Mọi thông tin bí mật trong công ty bà ấy đã đem hết cho ông ta để rồi công ty bố hắn phải phá sản bố hắn trong lúc suy sụp như thế tưởng rằng tình cảm gia đình sẽ giúp ông thoát khỏi nỗi đau này vậy mà bà ấy bình thản dẫn người đàn ông đó về nhà giới thiệu đó là người chồng mới của bà ta rồi nhận lỗi vì đã tiết lỗ mọi thông tin của công ty cho ông chồng mới yêu dấu của mình. Bố hắn suy sụp hoàn toàn ông ấy tìm đến cái chết, chính hắn đã chứng kiến tất cả mọi chuyện cả cái chết của bố hắn. Hắn muốn ra đi theo bố nhưng không thành. Nó vẫn ngồi trong vòng tay ấm áp của hắn nó cảm nhận được hắn đau khổ thế nào. Nó nói:
- Nhưng dù sao đó cũng là mẹ anh.
- Không kể từ cái ngày đó bà ấy đã không còn là mẹ anh rồi.
- Bảo em biết anh rất đau khổ và thất vọng nhưng bà ấy làm vậy chắc cũng phải có nguyên do của mình...
- Không...thôi anh không muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Linh em biết mọi chuyện rồi đấy nên anh mong em hãy hiểu cho anh hiện giờ anh đang rất bận nhưng hãy gọi cho anh mỗi khi em cần. Em hãy mạnh mẽ lên khi không có anh, anh biết em làm được mà anh yêu em.
Nói rồi hắn đặt lên môi nó một nụ hôn. Nụ hôn đó giúp nó tiếp thêm sức mạnh nó cảm thấy lòng nhẹ hơn.
- Nhất Bảo em yêu anh.- nó nói nhỏ vào tai hắn đủ để cho hắn nghe thấy. Nói xong mặt nó đỏ bừng lên đây là lần đầu tiên nó dám nói 3 từ yêu thương đó hắn vui lắm. Lại một nụ hôn ngọt ngào và tràn đầy hạnh phúc trong ngày dành cho nhau. 2 đứa mỉm cười cùng nhau đối mặt với những khó khăn.
* * * Cái tin hotgirl trường đại học y đồng thời là người yêu của đại thiếu gia tập đoàn Young Life làm ***** trong quán bar hot hơn bao giờ hết ( quên chưa thông báo với các bạn sau khi trao cái giải thưởng hotgirl cho Hương Ly thì bị sinh viên trong trường phản đối kịch liệt quá tất nhiên người đứng đầu không ai khác chính là tụi Hoàng Anh, nên giải thưởng đã được trả lại cho đúng chủ của nó chính là Hải Linh của chúng ta). Trước khi tới trường nó đã đứng trước gương hàng tiếng đồng hồ để tự động viên mình phải cố gắng mà vượt qua, coi những lời nói của bọn họ như những lời \\\" chào hỏi \\\" thông thường. Nhưng nó thật quá bất ngờ trước cái tin thầy hiệu trưởng vừa thông báo.
- Hải Linh em hãy nghỉ học một thời gian đợi đến khi sự việc chìm xuống nhà trường sẽ gửi thông báo để em đi học lại.- thầy hiệu trưởng lạnh lùng nói.
Nó bàng hoàng trước cái quyết định của nhà trường nó cảm thấy tai mình lùng bùng bàn tay nó bíu chặt lấy mặt bàn để khỏi phải khụy xuống. Nó lắp bắp hỏi lại:
- Thầy...thầy nói vậy...tức nghĩa là em phải nghỉ học sao?
- Không phải...chỉ là đình chỉ một thời gian thôi.- ông ta bao biện.
..........
Nó thừng thờ bước ra vậy là xong một dấu chấm hết cho cái tương lai mà nó hằng ao ước. Từ ngày mai nó sẽ phải nghỉ học, bước về lớp để học nốt cái buổi học cuối cùng. Bước vào lớp nó gượng nở một nụ cười gượng gạo chào mọi người.Thấy nó tụi Kiều Trang chạy tới kéo tay nó nhấn vào chỗ ngồi hỏi dồn dập:
- Ổn không vậy? không khỏe chỗ nào à?- Mai Thùy hỏi thăm khi thấy khuôn mặt bất bình thường của nó.
- Ừ không có chuyện gì chứ?- Mạnh Quân.
- Thôi vào luôn vấn đề đi. Thế nào ông ấy có làm khó gì em không?- Quỳnh Anh nói.
- Hì hì em không sao đâu mọi người đừng lo.- nó cố gắng tạo khuôn mặt tự nhiên nhất có thể mặc dù trong lòng buồn phát khóc đi được.
- Linh thầy nói với em chuyện gì?- Kiều Trang im lặng từ nãy giờ mới lên tiếng.
- Em...
Chưa kịp nói hết câu đã bị cái giọng lảnh lảnh chặn họng không ai khác chính là cô con gái cưng của hiệu trưởng- Nguyễn Hương Ly.
- Chào bạn Hải Linh yêu quíiiiiiiiiiiiiiiiiii.- cô ta kéo dài cái từ cuối.
- Chào.- nó nở một nụ cười nhẹ chào lại.
- Tôi tưởng bạn nghỉ học rồi chứ.
- Này nói linh tinh cái gì thế hả?- Quỳnh Anh nói.
- Chắc bạn cũng nghe thông báo từ phía nhà trường rồi chứ?
- Hương Ly nếu bạn đến đây vì chuyện này thì bạn có thể về được rồi.- nó đứng dậy nói.
- Sao vậy tôi chỉ quan tâm nên mới hỏi thôi mà làm gì mà làm cao thế?
- Cảm ơn vì lòng tốt của bạn nhưng giờ bạn có thể về được rồi.- nó bực mình nói.
- Bạn...Hứ tôi chúc bạn có buổi học cuối cùng thật suôn sẻ.- đó là câu nói cuối cùng trước khi cô ta bỏ đi.
- Đúng là cái đồ mặt dày đã hại người ta lại còn bày đặt hỏi han.- Quỳnh Anh nói sau khi thấy cô ta bỏ đi hẳn.
- Chị đừng nói thế nhỡ không phải cậu ấy làm thì sao.- nó nói.
- Ừ chưa tìm được ra người làm việc này là ai thì đừng có bạo mồm bạo miệng mà nói đến tai hiệu trưởng rách việc lắm.- Mai Thùy đồng tình.
- Không con nhỏ đó thì ai. Ở cái trường này tụi con gái có ghét Hải Linh đến mấy cũng không dám động tới chỉ có con nhỏ đó mới cả gan làm chuyện này. Ô dù của nó lớn thế cơ mà.- Quỳnh buông một câu xanh rờn.
Như nhớ ra chuyện gì Mạnh Quân quay sang hỏi nó:
- Cô ta nói buổi học cuối cùng là có ý gì?
- Kể từ ngày mai em sẽ phải nghỉ học.- nó buồn rầu nói.
- Cái gì? Nghỉ học.- tụi Quỳnh Anh hét lên.
- Anh chị đừng hét lên như thế.
- Sao lại nghỉ học?
- Chuyện của em đã đến tai các phụ huynh họ yêu cầu nhà trường...
- Hơ chuyện đó thì mắc mớ gì đến họ.- Quỳnh Anh bực dọc nói.
- Vậy bao giờ em mới có thể đi học lại?- Mai Thùy lo lắng hỏi.
- Em cũng không biết phải chờ thôi.
- Haizzzz. - À anh chị đừng nói cho mẹ biết nha mà cũng đừng cho các anh ấy biết chuyện ( ám chỉ bọn hắn ).- nó nhắc nhở.
- Sao vậy mẹ thì không nói làm gì nhưng Bảo là người yêu em nó cần phải biết chuyện này.- Quân phản bác.
- Các anh ấy...bận lắm em không muốn tạo áp lực cho anh ấy lúc này.
- Nhưng...
- Linh làm vậy có lí do của nó cậu đừng nói nữa.- Trang lạnh lùng nói.
- Bà sao...
Quỳnh Anh đang nói thì bị cái nhìn sắc lẻm của Trang nên không nói gì nữa.
Cả tiết học trôi qua một cách chán nản bọn nó giờ đây chẳng còn tâm trí đâu mà tập chung vào bài giảng ai nấy đều buồn rầu. Nhìn mặt nó mà tụi Quỳnh Anh xót xa. Biết là không được cho ai biết chuyện này nữa nhưng Quỳnh Anh với cái mồm còn hơn cả vịt bầu của nó thì khó có chuyện gì giữ nổi đang nói chuyện vui vẻ với mẹ nó bỗng con nhỏ nhắc ngay đến chuyện nó bị đuổi học khi mẹ nó bảo nó về nhà ngủ sớm ngày mai còn đi học.
- Ơ Hải Linh nó nghỉ học rồi mẹ...
Chưa nói hết câu Mai Thùy chạy lại bịp ngay miệng của Quỳnh khiến con nhỏ không nói được nữa. Nhưng đã quá muộn cho cái hành động ấy vì ngần ấy thông tin vừa ngắn gọn xúc tích cũng đủ để cho mẹ nó hiểu. Mẹ nó bàng hoàng hỏi lại:
- Con nói vậy là sao Hải Linh nó...
- Mẹ không có chuyện gì đâu.- nó nói.
- Linh con nói thật đi sao con lại nghỉ học? có phải vì mẹ không?
- Dạ...con không đâu mẹ...con vẫn đi học mà.
- Linh.- bà ấy nhìn sâu vào đôi mắt nó, nó vội quay mặt sang chỗ khác nếu không mẹ nó sẽ biết tất cả rằng nó đang nói dối và sự thật là nó đã bị đuổi học. Bà ấy vẫn cố hỏi nó:
- Linh nhìn thẳng vào mắt mẹ nói thật cho mẹ biết đã có chuyện gì xảy ra?
- Mẹ...con...
Không khí căng thẳng bao chùm căn phòng nó không biết nên nói với mẹ nó như thế nào, nên nói bằng cách nào để mẹ nó đỡ buồn và cũng không biết sẽ phải nói cái lí do điên rồ khiến nó phải nghỉ học ra sao chẳng nhẽ lại đi nó vì làm trong quán bar bị phát hiện nên phải nghỉ học mà trong cái hoàn cảnh bệnh tật này của mẹ nó thì dĩ nhiên là không thể. Hàng mớ câu hỏi cứ hiện lên trong đầu nó mà mẹ nó thì cứ thúc giục bắt nó phải nói ra sự thật.
- Linh nếu con không nói thì được rồi tụi con nói cho mẹ xem chuyện con Linh nghỉ học là thế nào?- mẹ nó quay sang 3 đứa hỏi.
Bọn nó cũng chẳng khá khẩm gì hơn thấy mẹ nó đột ngột hỏi vậy đứa nào cũng ấp úng như gà mắc tóc. Bà Thanh đã không thể kiên nhẫn được nữa đã đến lúc nổi giận.
- Nói có chuyện gì?- bà ấy hét lên khiến tụi nó giật mình tim như văng ra hàng kilomet.
Mẹ nó vốn hiền là vậy nhưng đến khi bà ấy nổi giận thực sự thì thật quá là...đáng sợ (còn sợ hơn cả hắn đấy nhé) đến lúc này biết không thể giữ bí mật đước nữa nó đành lòng phải nói cái sự thật buồn rầu đó.
- Mẹ...
- Nói.- bà ấy lại hét lên.
- Con bị nhà trường đuổi học. Vì...vì...
- Vì sao?
- Con...con đã làm trong quán bar.- nó lí nhí nói, mặt cúi gầm.
- Sao? quán...quán bar...Linh...- bà ấy ôm ngực nói, nhịp thở của bà ấy ngắt quãng.
Thấy vậy tụi nó chạy lại nhấn chuông gọi bác sĩ. Ông ấy khám xong nói:
- Bà ấy bị shock vừa mổ xong không nên để bệnh nhân chịu đả kích tôi đã dặn với người nhà rồi sao lại để xảy ra chuyện này chứ? nó không tốt cho tình trạng hồi phục đâu.
- Bác sĩ vậy giờ mẹ cháu sao rồi ạ.- nó lo lắng hỏi.
- Đã ổn định nhưng đừng để bà ấy chịu thêm kích động nào nữa.
- Cảm ơn bác sĩ.
Ông ấy vừa đi xong thì tụi Mạnh Quân quay sang trách móc Quỳnh Anh về cái thói \\\" ba hoa chích chòe \\\" của mình.
- Cậu có cần tôi mua 502 cho không vậy hả?- Mạnh Quân giận dữ nói.
- Mẹ đang vậy mà sao cậu dám nói cho mẹ nghe chuyện của Hải Linh vậy hả?- Mai Thùy cũng tức giận không kém.
Cái mặt của Quỳnh lúc này không khác gì cái bánh bao chiều con nhỏ chỉ biết cúi đầu mà nghe những lời trách móc của tụi bạn, Quỳnh cũng đâu muốn vậy đã bao lần nó \\\"học\\\" cái thói giữ mồm giữ miệng nhưng rồi đâu lại vào đó và giờ thì nó mới thấy được cái hậu quả của mình gây ra. Tình trạng sức khỏe của mẹ đang tiến triển tốt ấy vậy mà khi nghe cái tin động trời đó thì ngất lịm đi bây giờ vẫn chưa tỉnh. Nó thấy Quỳnh vậy thì lên tiếng:
- Anh chị đừng trách chị Quỳnh. Mọi chuyện cũng là do em gây ra trước sau gì mẹ cũng sẽ biết thôi...- nói đến đoạn con nhỏ không nói nữa thay vào đó là tiếng thở dài.
Mọi người cũng chẳng ai nói gì thêm chỉ biết ngồi đó chờ đến khi mẹ tỉnh dậy. Điện thoại nó rung mở ra là số của hắn nó hít một hơi thật sau rồi nhấc máy.
- Em đây. Anh ăn cơm chưa.
-....
- Mọi chuyện vẫn ổn anh đừng lo.- nó nói.
-....
- Ừ em biết rồi anh đừng làm việc quá sức.
-...
- Chúc anh ngủ ngon. :::Sáng hôm sau:::................
Mẹ nó đã tỉnh lại tâm trạng của bà lúc này cũng bình tĩnh hơn, bà cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm trong việc này cũng vì bà mà nó phải làm cái nghề đó. Khi nghe nó kể hết mọi sự tình thì bà ấy cũng hiểu ra được vấn đề rằng nó chỉ làm thêm ở đó cụ thể ngoài công việc tiếp tân ra thì có nhiều lúc nó phải đứng sàn chứ không làm việc gì quá đáng cả. Nghe xong bà ấy cũng chỉ biết ôm nó vào lòng và xin lỗi nó hai mẹ con bà lại khóc. Sau khi cho mẹ nó ăn sáng xong xuôi đang đọc báo thì có tiếng gõ cửa nó bước ra mở hơi ngạc nhiên khi đứng trước cửa phòng bệnh là một người con trai nó hỏi:
- Anh cần gặp ai?
- Tôi đến để gặp bà Thanh. Cô là Hải Linh?- người con trai đó hỏi.
Nó hơi ngỡ ngàng trước câu nói vừa rồi của chàng trai.
- Đúng mời anh vào.- nó đẩy cửa để người con trai có bước vào trong. Thấy mẹ nó cậu ta cúi người chào:
- Chào bác cháu là Hoàng Quang Tuấn con của ông Hoàng Hạo Phong người đã trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật.
Đến lúc này nó và mẹ nó vô cùng ngạc nhiên mẹ nó hơi lo sợ.
\\\" Chẳng nhẽ ông ta muốn đòi lại số tiền?\\\" - mẹ nó thầm nghĩ.
- Bác và Hải Linh đừng lo cháu đến đây theo lời của bố muốn biết xem tình trạng sức khỏe sau ca phẫu thuật của bác thế nào.
Mẹ nó nở nụ cười hiền:
- Cảm ơn cậu tôi đã khỏe hơn nhiều rồi. Cha cậu là người tốt.
- Hì có gì đâu bác giúp người gặp khó khăn là việc nên làm mà. Nếu là người khác chắc họ cũng làm vậy thôi ạ.- Tuấn cười.
Nó đưa cho cậu ly nước nói:
- Ở đây có nước lọc thôi anh uống tạm.
- Cảm ơn.- Tuấn đỡ lấy ly nước từ tay nó.
- Cậu vẫn đang học chứ hay đi làm rồi?- mẹ nó hỏi.- à không có gì đâu tôi thấy cậu trẻ nên hỏi vậy thôi.
- Dạ cháu mới 20 tuổi thôi chưa đi làm bác ạ cháu vẫn đang đi học bác ạ. Hì cháu học trường đại học y.
- Sao trường đại học y à?- mẹ nó ngạc nhiên hỏi nó cũng ngạc nhiên không kém.- con Linh nhà tôi nó cũng học trường đó.
- À vâng trùng hợp thật.- Tuấn nói.
Nó hơi ngai trước việc cậu học cùng trường với nó vì nhưng việc xảy ra mấy ngày nay. Nhưng qua thái độ của Tuấn thì nghe vẻ anh chàng như không biết chuyện gì cả bằng chứng là cậu không đả động gì đến chuyện những tấm ảnh. Họ ngồi đó nói chuyện với nhau cả tiếng đồng hồ nó nhận ra một điều Tuấn là con người rất vui vẻ. Cậu nói chuyện vô cùng thoải mái với mẹ con nó cứ như đã quen biết nhau từ lâu, đã đến giờ ăn trưa sau khi cho mẹ nó ăn Tuấn ngỏ ý mời nó đi dùng bữa với mình ban đầu nó từ chối vì không muốn để mẹ một mình nhưng vì mẹ nó khuyên quá cộng với cái lòng nhiệt tình của Tuấn nên nó không lỡ từ chối.
Tuấn dẫn nó đến nhà hàng Snowz gọi món bít tết hai người nói chuyện rất vui vẻ đúng như những gì nó nghĩ Tuấn là một người rất hài hước. Nói chuyện với cậu nó cảm thấy đỡ buồn hơn nhưng nó đâu có biết hắn cũng đang ở đây và đã nhìn thấy cảnh nó và Tuấn đang ngồi cười nói vui vẻ với nhau. Máu Hoạn Thư trong người hắn nổi dậy hắn nắm chặt tay định bước về phía bàn ăn của nó nhưng bị Hoàng Anh gọi lại:
- Bảo mày đi đâu thế? Tổng giám đốc Lê đến rồi.
Mặc kệ những câu nói của Hoàng ánh mắt nảy lửa của hắn vẫn nhìn về phía nó và người con trai kia. Hoàng thấy lạ khi thấy hắn vậy nên cũng nhìn theo xem hắn đang nhìn ai mà khuôn mặt tức giận như thế.
- Ôi trời!- Hoàng thốt lên một câu khi trông thấy nó.- này mày tạm gác cái ghen của mày sang một bên đi cái hợp đồng này mà không kí được thì coi như mọi công sức từ trước đến nay đổ bể hết.- cậu kéo tay nó nói.
Hắn hất tay Hoàng ra nói với giọng tức giận:
- Mày bảo tao sao có thể bỏ qua được chứ? tao phải đi hỏi cho ra nhẽ...- lại một lần nữa định bước đi thì hắn bị ngăn lại.
- Ơ kìa tổng giám đốc Vương.- giọng một người đàn ông trung niên gọi hắn.
Hắn quay lại che giấu vẻ tức giận bằng một nụ cười tươi hết mức có thể.
- Chào tổng giám đốc Lê.
Ông với vẻ mặt hớn hở tiến lại chỗ hắn bắt tay:
- Lâu lắm rồi không gặp cậu trông cậu chính chắn hơn nhiều rồi.
- Cảm ơn vì lời khen của ông.
- Giám đốc Thái cũng vậy tôi rất thích bản kế hoạch của cậu.
- Cảm ơn ông.
- Chúng ta vào trong chứ?
- Tôi đang...
Chưa để hắn nói hết câu Hoàng chặn lại:
- Tất nhiên rồi. Mời ông.
Hoàng quay sang nói nhỏ khi thấy hắn vẫn đứng như trời trông ở đấy đánh ánh nhìn dao găm về phía bàn của nó:
- Vào trong thôi mày chắc đó là bạn của Hải Linh thôi. Mày nên nhớ con nhỏ yêu mày và mày cũng vậy đừng lo lắng quá.
Hắn không nói gì thêm hậm hực bước vào phòng ăn. Tuấn và nó đã ăn xong nó tạm biệt Tuấn về bệnh viện nhưng cậu ta níu lại nói:
- Hải Linh vẫn còn sớm mà hay bọn mình đi đâu chơi đi.- Tuấn rủ.
- Thôi mình phải về mẹ đang ở một mình trong đó mình không yên tâm.- nó từ chối.
- Không sao đâu đã có y tá chăm sóc cho mẹ cậu rồi mà.
- Hì biết là vậy nhưng mình vẫn muốn tự tay chăm sóc mẹ hihi.
- Cậu quả là người con có hiếu đấy. Lên xe đi mình chở cậu vào đó.
- Thôi khỏi hôm nay làm phiền cậu quá mình đi xe bus vào được rồi.- nó xua tay nói.
- Đằng nào sẵn có xe mình chở cậu vào luôn. Lên xe đi.- nói rồi Tuấn kéo tay nó lôi vào xe.
................ Cuộc gặp mặt để kí hợp đồng rất suôn sẻ ra khỏi phòng ăn hắn đảo mắt nhìn quanh xem nó có còn ở đó không. Nhưng không thấy hắn nghĩ chắc nó đang ở trong bệnh viện liền tức tốc chạy xe vào đó. Vừa bước tới cửa phòng thấy nó đang đứng nói chuyện với người con trai lúc sáng vẫn cười nói vui vẻ như vậy, cơn tức giận của hắn đã lên tới đỉnh điểm hắn bước nhanh về phía nó mặt đằm đằm \\\" sát khí \\\".
- Hải Linh.
Nó quay sang thấy hắn nó chạy lại nở một nụ cười tươi.
- Bảo hihi giới thiệu với anh đây là Quang Tuấn con trai người đã trả tri phí phẫu thuật cho mẹ.
Hắn vô cùng ngạc nhiên trước lời giới thiệu của nó sao Tuấn lại là con của ông ấy? chẳng phải ông đó nói có con nhưng chúng vẫn còn nhỏ sao? hay mình nghe nhầm? chắc vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy ở Tuấn có điều gì đó rất lạ...
- Chào cậu.- hắn nói đưa bàn tay ra phía trước.
- Chào anh- nói rồi Tuấn bắt tay hắn.- chắc anh là người quan trọng mà Hải Linh đã nói tới.
Hắn quay sang nhìn nó mặt nó giờ đã đỏ bừng như trái gấc chín hắn đã hiểu Tuấn nói gì \\\" người quan trọng \\\" cụm từ đó làm hắn hạnh phúc lắm thì ra nó yêu hắn nhiều đến thế hắn phì cười trước cái thái độ ngượng ngùng của nó.
- Đúng vậy và cô ấy cũng là người quan trọng nhất của tôi.- hắn cầm lầy tay nói như để chắc chắn hơn cho câu nói này.
Tuấn cảm thấy không vui trước hành động này của hắn trông hai người thật hạnh phúc và điều này làm cậu đau. Tuấn không thể chịu đựng thêm được phút giây nào nữa liền lên tiếng cáo từ.
Về đến nhà Tuấn đến phòng làm việc chào mẹ, bước tới cửa phòng đã nghe thấy tức giận của mẹ.
- Sao lại có thể như thế? có chuyện nhầm lẫn nào không vậy?- bà la lên.
- Thưa tổng giám đốc đó là sự thật tổng giám đốc công ty Dream Away là cậu chủ Vương Nhất Bảo. Hơn nữa...
- Hơn nữa làm sao?
- Mọi kế hoạch của công ty đó đều nhằm lật đổ công ty của chúng ta.
- Cậu nói láo. Nhất Bảo nó là con tôi nó không thể đối xử với tôi như thế được.- bà ta vô cùng sốc trước cái tin này.
Tuấn cũng chẳng khác gì bà ấy cậu bấu chặt lấy núm cửa để lấy thăng bằng nói thật từ nhỏ đến giờ cậu chưa một lần nào nói chuyện với anh trai cùng mẹ khác cha của mình ( Nhất Bảo ) nhưng qua những lần nói chuyện với mẹ cậu thấy đó là một người tốt và mẹ cậu rất yêu quý đứa con trai đó. Nên đâm ra cậu cũng thấy có thiện cảm với Nhất Bảo, Bảo là một người con trai có tài nhưng cậu là một người trầm tình mẹ Tuấn nói vậy. Nhưng sao giờ đây lại có cái tin Nhất Bảo muốn lật đổ công ty của mẹ chứ? Đang mải suy nghĩ Tuấn bị tiếng kêu của ông Kha kéo về thực tại.
- Giám đốc, giám đốc bà tỉnh lại đi.
Tuấn chạy vào mẹ cậu đang ngất bệnh tim tái phát cậu tìm thuốc may mà vẫn còn Tuấn đỡ lấy người bà ấy cho bà ấy uống thuốc. Vẫn liều thuốc ấy nhưng vẫn không thấy mẹ cậu đỡ hơn chút nào khiến cậu rất sợ. Ông bác sĩ tại gia khám nhưng cũng chỉ cho mẹ Tuấn uống loại thuốc giảm đau tạm thời tình hình này để lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. 15 phút sau bà ấy được đưa tới bệnh viện trong tình trạng khẩn cấp. Những nỗi sợ hãi của 8 năm trước lại ập về Tuấn chỉ biết ngồi ngoài chờ đợi và cầu nguyện cho mẹ cậu không sao.
...............
Cuối cùng đèn cấp cứu cũng đã tắt đồng nghĩa với việc ca cấp cứu của mẹ cậu đã xong ông bác sĩ vẻ mặt mệt mỏi bước ra, vừa thấy ông ấy Tuấn và ông Kha chạy lại.
- Bác sĩ sao rồi? mẹ tôi thế nào rồi.
- Bà ấy đã qua cơn nguy kịch bệnh của bà ấy đang tiến triển theo chiều hướng xấu. Mà người nhà nên biết một điều rằng không để bà ấy chịu áp lực hay bất cứ cú shock nào nếu còn để như vậy nữa tôi sợ bà ấy khó có thể giữ được tính mạng đâu.
- Dạ cảm ơn ông.- Tuấn nói vẻ mặt thất thần.
...........:: Sáng hôm sau ::............
Tuấn và ông Kha cả đêm ở đây lo cho mẹ cậu, bà ấy đã tỉnh. Tuấn mừng rỡ chạy lại.
- Mẹ, mẹ tỉnh lại rồi.
Bà ấy cười hiền xoa đầu cậu con trai.
- Giám đốc bà làm tôi và cậu chủ lo quá.
- Cảm ơn cậu đã quan tâm. Tôi ổn rồi.- bà ấy trấn an.
Ngồi đó nói chuyện một lúc ông Kha xin phép về công ty. Tuấn cả đêm qua mải lo cho mẹ nên quên không hỏi ông Kha về sự việc tối qua. Cậu muốn biết rõ đầu đuôi sự việc thế nào nên chạy theo gọi ông ấy lại.
- Bác Kha.
- Có chuyện gì vậy thiếu gia?- ông ấy quay người hỏi.
- Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
- Dạ...không có gì đâu ạ.
- Không có mà khiến bệnh tim của mẹ tôi tái phát thế à? ông mau nói đi hoặc là nói hoặc ngay ngày mai cái chức phó tổng giám đốc của ông bị chuyển nhượng.- Tuấn nghiêm mặt nói.
- Dạ thiếu gia cậu bình tĩnh. Tôi...tôi...
- Nói!
- Như cậu cũng đã biết công ty nhà ta đang ở tình trạng rất khó khăn nếu để lâu sẽ dẫn đến việc phá sản...
- Điều đó tôi biết cái tôi hỏi là nguyên nhân và ai đã làm chuyện này kia.
- Dạ hiện nay công ty Dream Away là một công ty mới ra mắt chưa được bao lâu nhưng lượng khách hàng cũng như các nhà đầu tư lớn đều được công ty này kí hợp đồng. Người đứng đầu không ai khác chính là Vương Nhất Bảo anh trai của cậu, nhưng theo tình hình nhận thấy thì mọi hoạt động của công ty này đều với mục đích muốn lật đổ công ty của mẹ cậu.- nói đến đây giọng ông ta trầm xuống.
- Thôi được rồi ông về đi.
- Dạ chào cậu chủ.