Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Nhìn đồng hồ đã 7h nó xin phép lên gọi hắn xuống. Lên tới phòng gọi cửa mãi nhưng chẳng thấy hắn ra mở cửa nó hết kiên nhẫn mở cửa vào. Giờ nó mới hiểu gọi người dậy khổ đến thế nào.
- Này Ma Vương dậy đi.- nó gọi.
-zzzzzzzzzzzz
- Ma Vương dậy đi.
-zzzzzzzzzzzz
Nó kéo chăn ra khỏi người hắn.
- Dậy đi. Anh không dậy muộn học đừng trách toi đấy.- nó nạt.
- Để ngủ chút coi.- hắn nói.
- Dậy đi. Anh kêu tôi phải dậy sớm mà anh thì lại thế này ak.
- Ashi cái con nhỏ này để ngủ chút coi.- hắn kéo chăn lên.
- Dậy đi không tôi tạt nước đó.
- zzzzzzzzzzzzzzzzzzzz
- Anh không chịu dậy phải không? Đừng trách tôi làm thật đấy.- nói rồi nó chạy vào phòng tắm lấy một cốc nước đem ra.
- Anh có dậy không thì bảo.- nó nói.
- zzzzzzzzzzz
- Tôi hỏi lần cuối anh có dậy không?- nó hét lên.
Nó kéo chăn ra hất nước vào mặt hắn. Hắn ngồi dậy la lên:
- AAAAAAAA nhà bị dột.
- Dột cái đầu anh ý. Dậy đi.- nó cười lớn.
- Thì ra là cô. Sao cô lại ở đây.- hắn hỏi.
- Thì tôi không ở đây thì ở đâu.- nó.
- Mới sáng ra cô đến nhà tôi làm gì?-hắn.
- Hả? Anh không nhớ gì sao anh thuê tôi làm người giúp việc ở đây còn gì?- nó hỏi lại.
- Tôi thuê cô?
- Đúng.
-...Ak ừ tôi quên mất.
Hắn nhìn thấy tay nó đang cầm cốc nước rỗng không hắn tức giận nói:
- Cô cô hất nước vào mặt tôi hả?
- Ừ.- nó thản nhiên.
- Cô đứng lại cho tôi. Đứng lại...- hắn vứt chăn sang một bên đuổi nó khắp phòng.
* Ngoài phòng hắn *
- Thiếu gia với cái con nhỏ Hải Linh đấy co quan hệ gì vậy nhỉ?- một người giúp việc hỏi.
- Chắc là người yêu.- người khác.
- Nhưng người yêu sao lại để làm giúp việc ở đây?
- Ừ cũng đúng.
- Các cô làm gì ở đây?
- Dạ chào bà. Dạ bọn cháu đang quét dọn thôi ạ.
- Vậy à. Tôi thấy các người đang lười biếng thì có muốn nghỉ việc phải không?- bà ta nghiêm giọng.
- Dạ không ạ.
- Đi làm việc đi.
- Dạ.
* Trong phòng *
- Có đứng lại không?-hắn nói.
- Không. Tôi đâu có ngu mà dừng lại để anh đánh.- nó vênh mặt nói.
- Cô...đứng lại ngay.
- Không.
- Thiếu gia.-bà Nhung gõ cửa gọi.- Thiếu gia mời cậu xuống ăn sáng.
Hắn nghe thấy vậy liền dừng lại nói:
- Lát nữa đi bà tôi đang bận.
- Thiếu gia sẽ trễ giờ mất- bà ta nói.
- Cô đứng lại.- hắn vẫn tiếp tục đuổi nó.
- Không.
Thấy ồn ở trong bà ta mở cửa vào.
- Cô đang làm gì vậy hả?- bà ta hỏi nó.
Nó quay ra.
- Cuối cùng cũng đứng lại rồi hả?- hắn chạy lại chỗ nó nói.-Ơ sao bà vào đây?
- Dạ tôi có gõ cửa nhưng cậu không nghe thấy nên tôi mới vào đây.- bà ta thanh minh.
- Bà có thể ra ngoài được rồi.-hắn ra lệnh.
- Dạ đã sắp muộn giờ mời thiếu gia xuống ăn sáng.
- Được rồi tôi xuống ngay đây.
- Dạ. Hải Linh đi theo tôi.-bà ta nói xong quay sang nó nói.
- Dạ.- nó.
- Khoan đã cô không được đi.- hắn nói.
- Thưa thiếu gia tôi là người giám sát của cô ấy tôi cố quyền được làm vậy.- bà ta quay lại nói.
- Nhưng...
- Hải Linh đi theo tôi.
- Dạ.- nó rụt rè đi theo bà ta xuống tầng.
- Cô đang làm cái gì vậy hả?- bà ta nói lớn.- Có phải cô ỷ mình được thiếu gia đưa về mà muốn làm gì thì làm phải không?
- Dạ không đâu ạ. Cháu chỉ gọi Ma ak thiếu gia dậy thôi ạ.- nó nói.
- Vậy cảnh ban nãy là thế nào? Tôi không biết giữa cô và thiếu gia có quan hệ gì nhưng đã vào đây thì cô cũng giống như bao người khác thôi. Tôi không muốn có trường hợp tương tự xảy ra. Cô hiểu rồi chứ?
- Dạ cháu hiểu.- nó đáp/
- Được rồi vào bưng đồ ăn lên đi.
- Dạ.
* 7h15 *
- Lên xe đi.- hắn nói.
- Không tôi đi xe buýt được rồi.- nó từ chối.
- Ở đây ra chạm xe buýt cũng phải mất 15\\\ cô định lên văn phòng nghe \\\"giảng\\\" hả?- hắn nói.
- Tôi...
- Lên đi.- hắn ra lệnh. - Vậy anh đèo hay ai đèo.- nó hỏi.
- Cô nghĩ là ai. Sắp muộn học rồi không nói nhiều nữa lên xe đi.
- Nhưng anh đi chậm thôi nhá.- nó rụt rè nói.
- Chậm? Vậy cô đi mà đèo tôi không muốn muộn giờ. Nếu không lên tôi đi đây.
- Thôi được rồi.
Nó ngồi trên xe mà tưởng mình sắp đi gặp Diêm Vương rồi chứ cứ ôm chặt lấy người hắn mắt nhắm tịt lại. Đến trường tụi Kiều Trang đang đứng đợi nó ở cổng bắt gặp bọn Hoàng Anh cũng ở đó chắc đang đợi hắn.
\\\" Kít\\\" hắn dừng xe trước cổng trường làm tập chung ánh nhìn của mọi người nhất là các sinh viên nữ họ ném cái ánh mắt tóe lửa về nó. Nó vẫn chưa kịp hoàn hồn vẫn cứ ngồi bất động như vậy.
- Đến nơi rồi.-hắn nói.
Nghe vậy nó khẽ mở mắt ra.
- Phù!!!- nó.
- Cô thích ôm tôi lắm à?- hắn cười nửa miệng.
- Hả?- nó nhìn xuống cánh tay nó bây giờ nói mới biết từ nãy vẫn ôm hắn mặt nó đỏ bừng, vội rụt tay lại nói- Ai thèm ôm anh cơ chứ.
Bước vào cổng thấy nó nhóm nó chạy tới hỏi:
- Sao em lại đi chung với hắn?- Anh xinh gái.
- Đừng nói em ở nhà hắn cả đêm qua nhá.- Quỳnh Anh nói.
- Vâng.- nó nói.
- Hả?- Cả bọn đồng thanh.
- Vậy em và hắn đã có chuyện gì với nhau chưa?- Mai Thùy.
- Đừng nghĩ linh tinh em chỉ là làm thêm ở đó chứ không có chuyện gì cả.- nó vội nói.
- Vậy sao lại ở nhà hắn.
Chẳng nói gì thêm nó mở cặp đưa bản hợp đồng cho mọi người xem.
- Vậy em định nghỉ làm ở mấy chỗ khác à.- Kiều Trang hỏi nó.
- Phải vậy chứ biết làm sao.- nó.
- Ừ mình thấy được đấy chứ. Hải Linh làm một chỗ khỏi chạy đi chạy lại còn tiền lương thì gấp 2 lần các chỗ khác tội gì mà không làm. Có chỗ ăn chỗ ở là mình thì mình cũng chịu.- Quỳnh Anh tán thành.
- Cái tôi lo là hắn có định bày trò gì cho con nhỏ không ý?- Anh xinh gái nói.
- Đúng rồi đấy em đừng thấy cái lợi trước mắt mà thiệt cái thân.- Mai Thùy khuyên.
- Nhưng em đã kí rồi.- nó nói.
- Thôi đã như vậy thì có nói cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Em phải đề phòng đấy.- Kiều Trang dặn.
- Em biết rồi ngủ thì khóa cửa, không gặp hắn khi không có người được chưa?- nó cười nói.
- Nhưng anh vẫn lo lắm.- Mạnh Quân.
- Thôi vào lớp đi.- Quỳnh Anh.
* Bọn hắn *
- Này mày với Hải Linh đi học chung đấy à?- Hoàng Anh hỏi.
- Thấy rồi còn hỏi.- hắn lạnh lùng đáp.
- Ừ hỏi vậy thôi.
- Vào lớp đi.- hắn.
R...E...N...G
- Hải Linh đi uống chút gì đi.- Quỳnh Anh.
- ...Nhưng em phải đi làm rồi.- nó nói.
- Đi một chút thôi. Bọn anh có chuyện muốn nói với em.- Anh xynh gái.
- Ừ vậy đi một chút thôi đấy.-nó đồng ý.
Cả bọn kéo nhau ra quán Lucky.
- Hải Linh bọn chị có chút tiền tiết kiệm được tuy không nhiều nhưng em cầm lấy lo cho mẹ đi.- Mai Thùy đưa cho nó.
- Em...
- Cầm lấy đi..- Mai Thùy dúi vào tay nó.
- Em cám ơn.- nó xúc động nói.- lúc nào có tiền em sẽ trả lại cho mọi người ngay.
- Thôi uống đi còn về.
* Nhà hắn * Nó vừa bước vào nhà đã bị bà Nhung mắng:
- Cô đi đâu mà bây giờ mới về vậy hả? Muộn những nửa tiếng rồi, cô có muốn làm việc nữa không vậy?
- Dạ cháu xin lỗi ạ. Cháu có chút chuyện.- nó nói.
- Lên thay đồ đi rồi mau xuống làm việc.- bà ta vẫn cái giọng lạnh tanh nói nó.
- Dạ.
10\\\ sau nó đã có mặt dưới phòng bếp.
- Cô đã rửa tay chưa?- bà Nhung nói.
- Dạ rồi ạ.- nó.
- Được rồi. Anh Luân ( đầu bếp nhà hắn ) có thể nấu rồi.- bà ta ra lệnh.
- Vâng.- Luân.- Hôm nay chúng ta sẽ nấu món Pháp, trước tiên chúng ta sẽ nấu món gà marengo. Chúng ta cần 1 con gà Ai Cập...
- Dạ.- nó nói.
- Được rồi bây giờ bắt tay vào làm.- ông Luân nói.
..................................
- Hải Linh.- bà Nhung gọi.- Hải Linh...
- Dạ.- nó chạy lại.
- Đến giờ ăn tối rồi sao không thấy thiếu gia đâu vậy?- bà ta hỏi.
- Dạ cháu không biết ạ.- nó nói.
- Không biết? Vậy thiếu gia thuê cô về để làm gì hả?- bà ta la nó.
- Dạ cháu không thấy Ma ak thiếu gia từ sáng rồi ạ.- nó.
- Thôi vào chuẩn bị dọn món ra đi.
- Dạ.
- Alo- bà Nhung.- Thưa thiếu gia đã đến giờ ăn tối...
- Tôi về đến nhà rồi đây.- hắn nói.
Hắn mở cửa tất cả giúp việc trong nhà đều ra chào trong đó có cả nó.
- Chào thiếu gia.-họ đồng thanh.
-............- hắn đi lên phòng.
-----------------------------------------
- Hải Linh lên gọi cậu chủ xuống ăn cơm.- bà ta ra lệnh cho nó.
- Dạ.- nó.
Nó nghe thấy vậy liền chạy ngay lên phòng hắn. Mở cửa phòng đúng lúc hắn bước từ phòng tắm ra trên người cuốn mỗi chiếc khăn tắm.
- AAAAAAAAAA.- nó và hắn đồng thanh.
Mặt nó đỏ bừng quay đi chỗ khác, hắn thì cũng chẳng khá hơn mặt như quả cà chua hét lên:
- Cô vào phòng sao không gõ cửa vậy hả. Cô không biết lịch sự là gì à?
- Tôi có gõ nhưng không thấy anh trả lời...-nó thanh minh.
- Vậy cô cứ thế mà xông vào sao.- hắn tức giận nói.
- Không nói chuyện với anh nữa xuống ăn tối đi.- nói rồi nó chạy thật nhanh ra khỏi phòng của hắn.
- Phù!!! Trời ơi đau mắt quá chắc tối nay phải nhỏ hết cả lọ thuốc đau mắt mất.
- Ashi...con nhỏ này huhu mất công mấy chục năm nay mình gìn giữ là vậy. Thế mà cô ta trời ơi còn gì là đại thiếu gia của tập đoàn Vương thị nữa huhu.- hắn than vãn.
Nó vừa đi vừa rụi mắt lia lịa để vứt cái cảnh ban nãy ra ngoài bỗng nó va phải bà Nhung.
- Cô làm gì vậy hả?- bà ta mắng.
- Dạ cháu xin lỗi.- nó chạy lại đỡ bà ý dậy.
- Ui đau quá cái mông của tôi. Cô đi đứng phải nhìn trước ngó sau chứ.- bà ta tức giận.
- Dạ cháu xin lỗi.- nó xin lỗi rối rít.
- Thiếu gia đâu?- bà ta hỏi.
- Dạ...thiếu gia sắp xuống rồi ạ.
- Thôi vào bếp bưng đồ ăn ra đi.
- Dạ. - Ui da đau quá.- bà ta vừa đi vừa nói.
- Dạ mời thiếu gia dùng bữa.- 5 cô giúp việc đồng thanh.
Nó ngẩng đầu lên bắt gặp cái nhìn của hắn làm cả 2 mặt đỏ bừng. Nó vội quay đi chỗ khác.
- Hải Linh mang đồ tráng miệng lên đi.- bà ta ra lệnh.
- Dạ. Mời thiếu gia dùng món tráng miệng.- nó nói lí nhí.
Nó vẫn ngại cái cảnh ban nãy nên không dám quay mặt lại làm đồ tráng miệng rơi xuống người hắn.
- AAA cô làm cái gì vậy hả?- hắn la lên.
Đến lúc này nó mới quay lại nhìn.
- Hả...ơ tôi tôi xin lỗi.- nó vừa nói vừa rút cái khăn từ túi áo ra lau.
- Sao cô làm gì cũng không trú tâm vào vậy hả?- bà Nhung mắng nó.
- Dạ cháu...
- Thôi cô ấy cũng không cố ý. Bỏ qua đi.- hắn bênh nó.
- Dạ...- bà Nhung ngạc nhiên trước thái độ này của hắn.
Trước giờ hắn có bênh ai đâu chỉ cần người làm trong nhà sai sót một chút đều bị hắn cho nghỉ việc vậy mà lần này nó đổ cả đĩa đồ ăn vào người mà hắn lại bênh nó. Hắn lên tắm rửa và thay đồ lại, nó cũng lên theo.
- Tôi xin lỗi.
- Thôi cô ra ngoài đi cho tôi thay đồ.- hắn nói.
Nó đang định bước ra nhớ ra một chuyện nó nói:
- Tối nay tôi ra ngoài được không?
- Có chuyện gì sao?- hắn hỏi.
- Tôi đi thăm mẹ.- nó nói.
-...Ừ nhưng nhớ về sớm đấy. À đợi tôi chút tôi cũng có chuyện cần ra ngoài để tôi chở cô đi luôn.
- Thôi không cần đâu. Tôi đi với tụi bạn.- nó nói.
- Ừ vậy thôi.- nghe câu nói đó của có hắn có cảm giác hụt hẫng. Hắn hôm nay đâu có chuyện gì cần ra ngoài đâu chẳng qua hắn muốn được đi cùng nó nên mới nói vậy. Vậy mà...
- Thôi tôi đi đây.- nó chạy thật nhanh về phòng thay đồ sau khi xin phép bà Nhung nó phi như bay đến bênh viện.
Tụi Mạnh Quân đang đứng đợi nó ở trước cổng bênh viện thấy nó Quỳnh Anh gọi:
- Hải Linh, Hải Linh ở đây.
- Hihi mọi người đến lâu chưa?- nó cười tươi.
- Ukm cũng được một lúc rồi.-Kiều Trang.
- Thế em đã mang tiền chưa?- Mai Thùy hỏi nó.
- Rồi nhưng số tiền em tiết kiệm được cộng với số tiền mọi người đưa vẫn chưa đủ.- nó buồn rầu nói.
- Thôi vậy vào đi chuyện tiền nong để tính sau/- Mạnh Quân nói.
- Vào thôi.
....................................
- Mẹ. Con nhớ mẹ quá, mẹ xem ai đến này tèn ten ten.- nó cười.
- Con chào mẹ hihi- cả bọn đồng thanh.
- A tụi con đến à?- mẹ nó hỏi.
- Vâng hôm nay rảnh tụi con mới ghé thăm mẹ được.- Mạnh Quân.
Quỳnh Anh chạy đến bên giường ôm bà Thanh.
- Mẹ gầy quá.- con nhỏ nói.
Mẹ nó cười hiền. Rồi cứ thế họ nói chuyện vui vẻ với nhau cả buổi đến tận tối mịt mới về. Trước khi về nó có rẽ qua phòng bác sĩ hỏi:
- Bác sĩ hiện giờ cháu chưa có đủ tiền. Có thể cho cháu thêm vài hôm được không?
- Ừ nhưng cháu mau chóng xoay xở đi. Tình hình mẹ cháu để lâu nguy hiểm lắm đã đến giai đoạn 2 rồi.- ông nói.
- Dạ cháu biết. Cháu sẽ cố gắng.- nó vừa nói vừa khóc.
* * * Nó về nhà với đôi mắt sưng húp bước khẽ về phòng đã thấy hắn đứng trong đó.
- Cô đi đâu mà giờ này mới về?- hắn lo lắng hoi.
- Tôi có chút chuyện thôi.
- Mắt cô sao vậy?
- Không. Không sao cả.- nó chối.
- Cô khóc hả?- hắn vẫn tiếp tục hỏi nó.
- Không tôi đã nói không sao mà. Sao anh lại ở phòng tôi vậy?
- Ak không tôi...- hắn ngập ngừng nói.
- Tôi mệt rồi anh ra ngoài đi.- nó mệt mỏi nói.
- Ừ.
Hắn thật sự rất lo lắng cho nó thấy nó như vậy tim hắn đau nhói. Hắn muốn ôm nó, muốn được chia sẻ với nó, muốn biết mọi chuyên của nó nhưng giữa hắn và nó luôn có một bước tường vô hình ngăn cản. Mỗi khi ở bên nó hắn cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái, nó rất khác với nhưng cô gái hắn từng gặp nó không biết từ bao giờ đã trở thành người đặc biệt của hắn. Hắn muốn bảo vệ, muốn được chăm sóc cho nó....nhưng nó luôn chỉ coi hắn như những người con trai bình thường khác điều đó làm hắn đau rất đau.
* Sáng hôm sau *
- Cô dậy muộn 1\\\78s.-bà Nhung nói.
- Dạ cháu xin lỗi.- nó cúi người nói.
- Mau vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn đi.- bà ta ra lệnh.
- Dạ.
......................................
- Thiếu gia dậy đi.- nó gọi.
- zzzzzzzzzzz
- Thiếu gia dậy đi muộn giờ rồi.
- zzzzzzzzzzzz
- Ma Vương mau dậy đi tôi không phải là người kiên nhẫn đâu đấy.- nó nạt.
- zzzzzzzzzzzzzz
- Ma Vương.- nó vừa gọi vừa đập cửa nhưng vô dụng.
- Cô đang gọi ai vậy hả?
Giật mình nó quay lại.
- Ma Vương nào? Cô có biết mình đang nói gì không?- bà ta nghiêm mặt nói.
- Hơ dạ cháu đang gọi thiếu gia nhưng mãi cậu ấy không dậy.
- Được rồi xuống dưới nhà đi để tôi gọi cậu ấy cho.
- Dạ. Phù!!!
- Thưa thiếu gia đã đến giờ ăn sáng.- bà ta bước vào phòng nhẹ nhàng nói.
Nghe thấy giọng của bà Nhung lúc này hắn mới hé mắt nhìn.
- Sao lại là bà? Gấu trúc đâu?- hắn hỏi.
- Ơ...nhà ta đâu có nuôi gấu trúc?- bà ta ngạc nhiên.
- Ak ý tôi hỏi là chẳng phải Hải Linh là người phải đánh thức tôi dậy sao?- hắn.
- Dạ đúng nhưng giờ cô ấy đang ở dưới chuẩn bị đồ ăn.
- Được rồi tôi xuống đây.- nói rồi hắn vào phòng tắm.
* 7h20 *
Vừa xuống xe nó đã nghe thấy anh xinh gái gọi nó.
- Hải Linh hihi bọn anh ở đây.- Mạnh Quân gọi.
- Sao lúc nào cô cũng đi với hắn ta thế?- hắn tức giận.
- Kệ tôi.- nó vênh mặt nói.
- Cô...cô với hắn yêu nhau à?- hắn hỏi.
- Không anh nói bừa gì vậy.- nó thanh minh.- chỉ là anh trai với em gái thôi. Tôi đi đây.
Hắn nghe nó nói vậy lòng cảm thấy rất vui.
\\\" Việc gì mình phải nói quan hệ của mình với Mạnh Quân cho hắn làm gì nhỉ? haizzz\\\"- nó.
- Em lại đi cùng hắn ak?- Mạnh Quân hỏi.
- Vâng. Do sắp muộn giờ nên em đi nhờ thôi.- nó nói.
- Đi xem bảng thông báo đi hôm nay là ngày công bố top 3 đấy.- Quỳnh Anh kéo tay nó đi.
- AAAAAAAAA Hải Linh em có trong danh sách này.- Mai Thùy hét lên.
- Hahaha vui quá. 2 ngày nữa là công bố kết quả rồi ra về bọn mình đi mua đồ nhá.- Quỳnh Anh rủ.
- Nhưng em vẫn còn đồ mà.
- Em định mặc quần jean với áo khoác đi nhận giải hả?
- Vậy chị bảo em phải mặc gì đây?
- Tất nhiên là váy rồi.- Quỳnh Anh.
- Hả váy? trong khi trời rét căm căm thế này á?- nó ngạc nhiên nói.
- Có sao đâu. Chị cũng mặc đây chứ bộ.- con nhỏ nâng nhẹ bộ váy mình đang mặc lên
- Nhưng em chẳng có cái váy nào cả.
- Chính vì thế nên mới phải đi mua.
- Quyết định vậy đi ra về đi mua luôn.
- Ừ.
* Ra về *
-Nhanh lên chị biết một shop đẹp lắm mà giá cũng phải chăng nữa.- Quỳnh Anh.
- Vào đi mọi người.- Quỳnh Anh vừa nói vừa đẩy cửa vào.- Anh Lâm hihi. Em có dẫn đứa em tới mua váy, anh có kiểu nào mới không?
- Ừ em hihi. Có anh mới nhập về hôm qua vào coi đi.
- Đi nào.- Quỳnh Anh kéo tay nó vào.
Nó thử hàng chục chiếc váy làm nó mệt nhừ:
- Thôi em không thử nữa đâu chóng hết cả mặt.
- Em tưởng mình em mệt à. Chị cũng vậy đấy chứ chọn cho em lác hết cả mắt rồi này.
Quỳnh Anh đi một vòng cầm về trên tay một bộ váy đỏ bộ váy ôm sát lấy người làm tôn lên những đường cong của cơ thể.
- Woa.- Kiều Trang & Mai Thùy đồng thanh.
- Thế nào bà thấy tôi chọn được đấy chứ.- Quỳnh Anh vênh mặt nói.
- Nhưng em thấy nó hở hang quá.- nó nói.
- Ừ đẹp thì có đẹp thật đấy. Nhưng Hải Linh nó mà mặc bộ váy này đi nhận giải tôi e nó hơi...- Mai Thùy.
- Hơi làm sao quá bắt mắt còn gì. Bà này thật chẳng có mắt thẩm mĩ gì cả. Bây giờ con gái đều mặc vậy ra ngoài đường có sao đâu.
- Thôi dù sao em cũng không mặc nó đâu. Chị chọn cho em bộ khác đi.
- Chán mấy người ghê.
- AAAAAA bộ này được nè.- Con nhỏ cầm lên bộ váy màu trắng.- mau thử đi.- Quỳnh Anh đẩy nó vào phòng thay đồ.
Nó bước ra mặc bộ váy màu trắng hở bờ vai trắng ngần, chiếc váy cũng dài tới đầu gối lộ ra đôi chân dài thon gọn, bàn chân mang một đôi giày cao gót màu trắng. Trông nó lúc này thật giống một thiên thần chỉ có điều còn thiếu đôi cánh.
- Duyệt.- Cả bọn đồng thanh.- Anh Lâm em lấy bộ này.
Nó về đến nhà đúng lúc hắn cũng về tới nơi 2 người vào nhà cùng nhau. Vừa mở cửa ra có một thằng bé chạy lại gọi hắn:
- AAAAAAAAA chú. Hihihi chú về rồi.- nói rồi nó nhảy lên người bắt hắn bế.
- Ơ Gia Huy sao cháu lai ở đây?- hắn ngạc nhiên hỏi.- Cháu về lúc nào vậy?
- Cháu vừa về. Bà đưa cháu sang đây.- nó chỉ tay về phía phòng khách.
Hắn đặt nó xuống rồi đi theo thằng nhỏ vào phòng khách nó cũng vào cùng. Một người đàn bà đang ngồi đó uống trà thấy hắn bà ta đặt cốc trà xuống nói:
- Con về rồi hả?
- Vâng.- hắn lạnh lùng đáp.
- Lại đây ngồi đi.- bà ta ra hiệu kêu hắn ngồi xuống
- Thôi con lên phòng đây.- hắn quay đi.
- Nhất Bảo con ghét mẹ thế sao?- bà ta nói giọng run run.
- Đúng không những tôi ghét bà mà tôi còn hận bà nữa kia.- hắn nói.
Bà ta bật khóc. Thằng nhỏ thấy bậy chạy lại ôm lấy bà nó:
- Bà bà đừng khóc bà mà khóc là Gia Huy cũng khóc theo đấy.
- Mẹ biết mẹ có lỗi với ba và con. Nhưng thực sự mẹ không cố tình làm vậy đâu. Con hãy tha thứ cho mẹ được chứ?-bà ta cầu xin.
- Tôi không muốn nói chuyện với bà. Bà về đi.- hắn lạnh lùng.- Bác Hùng.
- Dạ.- ông quản gia chạy lại.
- Hãy vứt những thứ bà ta đã động vào.- hắn ra lệnh.
- Dạ thưa thiếu gia...
- Tôi nói thì cứ làm đi.- nói rồi hắn đi lên phòng.
- Nhất Bảo...- bà ta gọi theo.
- Bà chủ bà đừng buồn rồi từ từ cậu chủ cũng sẽ hiểu mọi chuyện thôi.- ông trấn tĩnh bà.
* Phòng hắn *
Hắn đập phá mọi thứ hắn rất ghét mẹ mình hắn căm thù người đàn bà ấy đã từ lâu hắn đã không coi bè ấy là mẹ mình. Nó gõ cửa phòng hắn.
- Ma Vương tôi đây. Tôi vào được chứ?- nó hỏi.
Hắn nghe tiếng nó hỏi nhưng vẫn không trả lời. Đến lần thứ 3 hắn mới ra mở cửa.
- Có chuyện gì không?- hắn lạnh lùng.
Nó bước vào phòng thấy mọi thứ bừa bộn. Nó nói:
- Tôi không biết chuyện gì xảy ra giữa anh với mẹ của mình.
- Tôi không có mẹ.
- Người đó đã sinh ra anh...
- Cô thôi đi nếu cô lên đây chỉ để nói chuyện này thì có thể ra ngoài được rồi.
- Tôi...- nó không nói gì nữa định bước ra khỏi phòng nhưng bị một bàn tay nắm lấy kéo nó vào lòng.
- Chỉ một lúc thôi. Tôi xin cô đấy. Nó để yên cho hắn ôm nó, nó không hiểu vì sao mình làm vậy nhưng nó biết bây giờ hắn cần có người chia sẻ và người hắn chọn là nó. Nó cảm thấy vai áo mình ướt, đúng hắn đang khóc nó không biết chuyện gì đã xảy ra với hắn nhưng nó nghĩ chuyện đó làm hắn rất sốc và khó có thể nào hắn có thể tha thứ được. Và người gây ra chuyện đó là mẹ của hắn.
- Chú. Chú ơi!- Gia Huy chạy thẳng vào phòng.
- Ôi cảnh tượng gì đây?- thằng nhỏ vừa nói vừa lấy tay che mắt lại. Thấy vậy nó và hắn vội vàng buông tay ra mặt đỏ bừng.
- Sao cháu vào mà không gõ cửa vậy?- hắn hỏi.
- Ai vậy chú? Girlfriend của chú hả?- nó hỏi.
Câu hỏi đó của thằng nhỏ làm hắn và nó mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn.
- Cháu nói đúng rồi hihi.- Gia Huy cười.
- Đúng gì mà đúng...cô ấy là người giúp việc của chú thôi.- hắn nói xong cảm thấy hơi có lỗi với lòng mình.
Không hiểu sao khi nghe thấy câu trả lời này của hắn nó cảm thấy hụt hẫng.\\\" Hải Linh mày làm sao vậy? Hắn nói đúng rồi mà mày chỉ là một đứa làm thuê cho hắn thôi. Nhưng...không sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu không. Mình và hắn chỉ có quan hệ chủ tớ thôi. Đúng vậy.\\\"- nó tự nhủ với mình.
- Cô...cô không nghe cháu nói à?- thằng nhỏ lay tay nó nói.
- À sao?- nó hỏi lại.
- Cô tên gì?
- Cô tên Hải Linh. Còn cháu?
- Cháu tên là Gia Huy- Vương Gia Huy hihi.
Bỗng bà Nhung gõ cửa bước vào gọi nó:
- Thiếu gia.- bà ta chào hắn rồi quay ngay sang nó nói.- Hải Linh cô không định làm việc hay sao?
- Dạ cháu xuống ngây đây.- nó đi theo bà ta.
Nó và bà Nhung đi khỏi Gia Huy quay sang hắn nói:
- Cô ấy cũng xinh đấy chứ hihi cháu thích cô ấy.
- Này đừng nói linh tinh cháu có Nana rồi cơ mà.- hắn tức giận nói.
- Ý cháu đâu có phải là thích kiểu trai gái đâu. Chú yêu cô ấy à?
- Không đã nói không mà.- hắn mặt lại đỏ quay sang chỗ khác tránh cái nhìn supper soi của thằng cháu trai.
..................
* Bữa tối *
Hắn và thằng nhỏ đang ngồi ở bàn ăn thấy nó bưng thức ăn ra thằng nhỏ gọi nó:
- Cô Hải Linh ngồi xuống ăn cùng cháu đi.
- Hả? không cô chưa đói.
- Ngồi đi mà.- Gia Huy chạy lại kéo nó.- đi mà cô không ăn là cháu cũng không ăn đâu đấy.
- Tiểu thiếu gai của tôi không được đâu. Người giúp việc không thể ngồi ăn chung với chủ được.- bà Nhung nói.
Thằng nhỏ bắn ánh mắt viên đạn về bà ấy nói:
- Cháu nói được là được.
- Dạ nhưng quy định là vậy...- chưa để bà ấy nói hết câu Gia Huy ngăn lại.
- Cũng có quy định người giúp việc không được dạy bảo này nọ với chủ. Bà đang vi phạm đấy không biết có hình phạt nào cho tội này không nhỉ?
Câu nói đó của thằng nhỏ làm bà ta xanh mặt. Từ trước tới giờ ai trong cái biệt thự này cũng phải nghe theo lời bà ta. Ngay cả thiếu gia- hắn, cũng không thèm đếm xỉa gì vào chuyện dạy bảo người giúp việc thế nào. Vậy mà 1 thằng nhỏ mới 5 tuổi miệng đầy hơi sữa vào đây chưa được bao lâu đã dám vặn vẹo này nọ. Những người giúp việc đứng quanh đó thấy mặt bà ta lúc này che miệng cười.
- Gia Huy không được nói với người lớn thế?- hắn lên tiếng.
- Cháu nói đúng mà. Cô cô ngồi đi. Ngồi cạnh cháu này hihi.
Nó vẫn đứng đấy nhìn về phía bà Nhung để xem thái độ của bà ấy. Thấy nó như vậy hắn nói tiếp:
- Cô ngồi đi.
- Thiếu gia.- bà Nhung.
- Mọi người có thể ra ngoài nếu cần gì tôi sẽ gọi.- hắn ra lệnh.
- Hihi cô ăn cái này đi ngon lắm. Cháu thích món đó nhất đấy.- thằng nhỏ nói với nó.
Ba người ăn rất vui vẻ, nó và hắn trong bữa ăn hôm nay không cãi nhau câu nào.
Nó có thêm nhiệm vụ mới là phải chăm sóc cho Gia Huy từ giờ cho đến khi thằng nhỏ về Mĩ, sau khi ăn tối xong thằng nhỏ kéo cả 2 lên phòng nó:
- - Cô ngày mai cô đi chơi với cháu cả chú nhá.- Gia Huy rủ.
- Ngài mai? không được đâu cô phải...
- Đi đi mà.- Gia Huy lay tay nó.- đi nếu cô không đi cháu sẽ nói cho mọi người biết cô và chú Bảo ôm nhau trong phòng đấy.- thằng nhỏ nạt.
- HẢ? Cháu không được nói...cái đó chỉ là...- nó ấp úng nói.
- Vậy cô đi thì cháu không nói.
\\\"Phải làm sao bây giờ Gia Huy nó mà nói cho bảng chữ cái (nhóm của Nhất Bảo, cả nhà nếu để ý thì tên của mỗi người trong nhóm hắn bắt đầu là A, B, C, D nên tụi nó gọi vậy) biết thì mình chết mất huhu hay là đi nhưng đi thì chết với bà Nhung làm sao đây đi cũng không được ở cũng không xong. Help me!!!\\\"- nó nghĩ.
- Thôi được để cô xin bà Nhung đã. - Yeah!!! Hihihi.
- Nhìn đồng hồ đã 9h giờ tối nó nhắc thằng nhỏ đi ngủ:
- Đến giờ đi ngủ rồi, đi ngủ đi Gia Huy.
- Mới 9h mà giờ này Nana chưa ngủ dậy đâu.
- Nana nào?- nó hỏi.
- Người yêu cháu.- thằng nhỏ hồn nhiên đáp.
- Người yêu cháu á? Cháu mới 5 tuổi sao đã có người yêu?- nó ngạc nhiên hỏi.
- Trời ơi yêu thì phân biệt gì tuổi tác.
- Câu đó dùng trong trường hợp khác mà.- nó.
- Kệ nó đi nó yêu từ năm mới 3 tuổi ý.- hắn im lặng từ nãy giờ mới lên tiếng.
- \\\" Cái tính đào hoa giống y chang như chú nó haizzz khổ thân cho người nào yêu phải chú cháu nhà này.\\\"- nó nghĩ.
- Cô nhìn gì?- hắn hỏi nó làm nó giật mình.- tôi biết cô đang nghĩ gì nhưng nói cho cô biết từ trước tới giờ tôi chưa có yêu đứa con gái nào đâu nhá. Chỉ có bọn họ yêu tôi thôi.
- Anh tự tin nhỉ? Tôi có nói gì đâu mà anh phải thanh minh làm gì.- nó.
- Cô...
- Tôi làm sao?- nó vênh mặt nói.
- Thôi xin 2 người đấy sao có thể cãi nhau trước mặt trẻ con vậy?- Gia Huy can.
- Cháu mà là trẻ con à?- cả 2 đồng thanh.
- Chứ sao.
- Nghe câu này xong mà nó cả hắn choáng.
- - Đi công viên.- nó.
- Không đi trượt băng.-hắn.
- Một thằng nhỏ như nó mà biết trượt băng à?
- Chứ sao nó còn trượt giỏi hơn tôi ý chứ. Hay cô không biết trượt?- hắn nghi ngờ hỏi.
- Sao...sao chứ dĩ nhiên là tôi biết.- nó ấp úng nói.- Nhưng chúng ta không thể trượt trong cái thời tiết lạnh thế này.
- Tôi nói được là được.- hắn vênh mặt nói.
- Không.
- Được.
- Xin 2 người đấy sao cứ nhìn mặt nhau là cãi nhau hoài vậy?- Gia Huy can.- Quyết định là sẽ đi cả 2 được chưa.( thằng nhỏ này nói năng như người lớn ý vậy mà còn nói mình là trẻ con ) Thôi đi.- Nói rồi nó kéo tay cả 2 đi.
Ra đến cửa nó hỏi:
- Vậy đi bằng gì đây?
- Môtô.
- Không đã vậy tôi không đi đâu.- nó hốt hoảng nói.
- Why?- hắn.
- Tôi chưa muốn die.
- Cô nghĩ tôi lái ẩu vậy sao?
- Không chỉ làm cho người ngồi trên xe anh đi gặp Diêm Vương sớm thôi.
- Cô...mặc xác cô nếu không cô cứ việc ở nhà.
- Được thôi.
- Xin 2 người cho lỗ tai cháu nghỉ một chút được không? Chú nhường con gái tí đi.
- Cô ta mà là con gái à?- hắn nói.
- Vậy anh nghĩ tôi là đàn ông chắc. Nếu tôi là đàn ông thì anh là đàn bà đấy.- nó vênh mặt.
- Cô...
- STOP.- Gia Huy hét lên.- còn cãi nhau như vậy nữa thì khỏi đi đâu hết.
- Được thôi vậy cháu nói chúng ta đi bằng gì?- Hắn hỏi.
- Cô quyết định đi.- thằng nhỏ quay sang nó nói.
- Đi xe buýt nhá.
- Xe buýt?- 2 chú cháu hắn đồng thanh.
- Tôi chưa đi xe buýt bao giờ đâu đi cái khác đi.- hắn từ chối.
- Chưa đi thì đi cho biết đúng không Gia Huy?
- Hi` thay đổi chút cũng được.
- 2 người...
- Đi nào.- nó kéo tay thằng nhỏ đi.
Haizzz thế là cuộc đấu khẩu cũng tạm dừng ở đây chỉ tạm dừng thôi nhá. Lên xe họ lại cãi nhau thêm tăng nữa khiến cho cả cái xe buýt láo loạn. Điểm đến đầu tiên là nhà trượt băng.
- Mau đi giày trượt vào đi cô định đứng đấy đến bao giờ?- hắn nói nó khi thấy nó cứ đứng ngây người ra nhìn về phòng trượt.
- Xong. Oh cô chưa đi à? mau đi đi cháu muốn trượt lắm rồi.- Gia Huy phấn khích.
- Ừ...-nó.
Nhìn thái độ nó không được ổn hắn hỏi:
- Cô làm sao vậy? Không khỏe à?
- Không à có tôi hơi khát nước.
- Đi giày vào đi.
\\\"Cô tưởng tôi không biết cô bị làm sao à haha.\\\"- hắn nghĩ.
- Ừ.
- Xong rồi đi thôi.- hắn nói.
* Phòng trượt *
- Hihihi lâu lắm rồi cháu không được trượt thôi cháu ra trước đây.- nói rồi thằng nhỏ trượt ngay ra sân băng mất dạng vào đám đông trên sân.
- Vào thôi.- hắn nói.
- Nhưng...
- Cô không biết trượt chứ gì.
Nó cười xòa.
- AAAAAAAAAA.- nó hét toáng lên khi thấy hắn kéo nó vào sân băng.- anh làm cái gì vậy mau đưa tôi ra khỏi đây.- nó nói mà mắt nó nhắm tịt lại.
- Người như cô mà cũng biết sợ à. hắn cười nửa miệng.
- Vậy anh nghĩ người như thế nào thì mới biết sợ.- nó vẫn cố cãi.
- Không nói nữa để tôi dạy cô trượt.
- Không tôi không muốn. AAAAAAA.- nó lại la lên.
- Đừng có hét lên như thế mọi người đang nhìn cô kìa. Mở mắt ra đi.- hắn ra lệnh.
- Không. - Cô định nhắm mắt để trượt à? mở mắt ra.- hắn nghiêm giọng nói.
Đến lúc này nó mới mở mắt ra. Nhìn những người đang trượt mà nó chóng hết cả mặt hắn dạy cho nó cách đứng làm sao để giữ được thăng bằng rồi hàng nghìn nhưng câu nhắc nhở khác cần thận trọng khi trượt. Học lí thuyết hàng tiếng đồng hồ là thế nhưng đến khi thực hành thì ôi sky thầy dạy một đằng trò làm một nẻo khiến cho hắn tức ói máu.
- AAAAAAAAA.- xong một cú ngã ngoạn mục. Nó đang nằm trên đất mà kêu oai oái. Chẳng là hắn đứng đằng sau từ từ thả tay ra nó tưởng hắn vẫn giữ cứ thế mà lướt mình trên sân băng rồi đến khi quay lại OMG thầy đâu rồi và hậu quả ra sao thì các bạn cũng biết rồi đấy. Hắn trượt lại chỗ nó hỏi:
- Cô không sao chứ?
- Anh ngã đi rồi biết. hix...hix...hix đau quá...
- Đưa đây tôi xem nào.- hắn nhẹ nhàng tháo giày ra lấy tay xoa nhẹ vào chỗ đau.- có đau lắm không? Tôi xin lỗi.
Cử chỉ này của hắn khiến trái tim nó loạn nhịp mặt nó đỏ bừng. Bỗng một đôi gà bông đi qua thấy vậy cô nàng hỏi anh chàng:
- Anh nếu em bị thương như cô ấy anh có làm như thế kia không?
- Tất nhiên rồi.
- Hai người họ hạnh phúc thật đấy.- một đôi khác đi qua.
Nó nghe thấy vậy vội nói nhỏ với hắn:
- Anh bỏ tay ra đi tôi tự làm được.
- Để im đi.- hắn vẫn tiếp tục.
- Nhưng mọi người đang nhìn kìa.
- Cô để ý họ làm gì. Được rồi cô thử đứng lên xem.- hắn đỡ nó dậy.- còn đau không?
- Cũng đỡ rồi. Cám ơn anh.- nó nói.
- Ừ cũng tại tôi nên cô mới bị như vậy. Từ nãy không thấy Gia Huy đâu chẳng biết nó đang ở đâu nữa.- hắn và nó nhìn quanh rồi dừng lại một góc của sân băng. Gia Huy đang đứng cùng với một đám con gái cùng lứa tuổi ( thằng này còn đào hoa hơn cả chú nó, mà cũng phải thôi ai bảo trời cho nó vẻ đẹp baby như thế ).
Hắn rút điện thoại ra gọi thằng nhỏ kêu nó về. Một lúc sau nó đã có mặt chỗ 2 người đang ngồi, hắn:
- Đi thôi.- hắn nói rồi đứng lên đi nó cũng vậy. Thấy chân nó đi khập khiễng Gia Huy hỏi:
- Chân cô làm sao vậy?
- À cô bị ngã.
- Có đau lắm không cô?- thằng nhỏ lo lắng.
- Cũng đỡ rồi.
- Đừng đứng đấy nói nữa mau về thôi.- hắn gọi.
- Chú đợi chút đi chân cô ấy đang đau mà.
Hắn nghe thấy vậy liền đi chậm lại.
Trên phố có 3 người đi đến đâu đều thu hút ánh mắt của mọi người: 1 người con trai có dáng người cao, tay xỏ túi quần, mặc đồ hằng hiệu vẻ mặt lạnh lùng nhưng rất cuốn hút, 1 người con gái xinh như thiên thần với nụ cười tỏa nắng đang nói chuyện với một thằng nhỏ có khuôn mặt baby nếu ai không biết họ cứ ngỡ rằng đây là một gia đình mà họ hằng mong ước. Mải nói chuyện bỗng nó đánh mắt sang bên kia đường thấy có 2 dáng người quen quen nhìn kĩ hóa ra đó là Hoàng Anh và Quỳnh Anh. Họ đang làm gì vậy? để ý kĩ một chút sẽ thấy họ còn đang nắm tay nhau nữa. Nó dừng lại nói với hắn:
- Hoàng Anh và Quỳnh Anh sao họ lại đi với nhau vậy?
Hắn nhìn theo ánh mắt của nó thấy vậy hắn thản nhiên nói:
- Thì hẹn hò chứ sao.
- Hẹn hò? nhưng tôi đâu có nghe chị ấy nói gì đâu.
- Chẳng nhẽ họ hẹn hò với ai phải bào cho cô biết sao.
- Nhưng...không thể nào sao họ lại yêu nhau chứ. Để tôi hỏi chị ấy.- nó đang định lấy điện thoại ra gọi thì hắn ngăn lại:
- Họ yêu ai thì kệ họ cô đừng xen vào.
- Nhưng...
- Về thôi.
- Chú ơi cháu đói.- thằng nhỏ kéo tay hắn.
- Vậy đi ăn.
- Cô đi thôi.- Gia Huy kéo tay nó.
* Nhà hàng Latino *
- Woa ngon quá nhập tiệc thôi hihi.- Gia Huy.
- Anh có nghĩ họ yêu nhau thật không?- nó hỏi.
- Chưa biết được.- hắn đáp ngắn gọn.
- Vậy có nên ngăn họ lại không?- nó vẫn tiếp tục hỏi.
- Tôi không xen vào chuyện tình cảm của người khác.
- Nhưng chúng ta chỉ quan tâm họ thôi.
- Không nên như vậy chút nào họ yêu ai là việc của họ. Nếu họ yêu nhau thật thì sao? cô làm vậy chẳng phải phá đám họ sao?- hắn ngưng ăn nhìn nó nói.- cô không cần phải lo lắng quá như thế. Giờ họ không còn như trước nữa.
- Ừ.
..........
- Mới có 2h đi đâu chơi đi chú.- thằng nhỏ nói.
- Về thôi.
- Sao về sớm vậy chán lắm.- Gia Huy.
- Chân cô ấy vẫn đau.- hắn lạnh lùng nói.
- Không sao tôi hết đau rồi.- nó vội nói.
- Để lúc khác đi.-hắn.
- Haizzz về đi cô.
- Cô xin lỗi nhá vì cô mà cháu không được đi chơi.
- Còn nhiều thời gian mà hihi.- thằng nhỏ nheo mắt nói.
- Ừ hihi.
- Vào đâu ngồi uống nước đã lát nữa bác Hùng sẽ cho xe tới đón chúng ta.
- Chúng ta không đi xe buýt à?- nó.
- Với cái chân như vậy sao?- hắn.
15\\\ sau một chiếc xe limousine đen bóng dừng trước mặt họ. Đây là lần đầu tiên nó được ngồi trên chiếc xe dẹp như vậy ở đay như một căn phòng thu nhỏ có đầy đủ mọi thứ vậy nào là đồ ăn, rượu vang mọi thứ ôi cả đời nó cũng không dám mơ có được chiếc xe ô tô như thế này. Gia Huy chắc vì chơi mệt quá ( hay vì tán gái nhiều quá không biết ) nên gục đầu vào người nó ngủ nó cũng vậy ngày hôm nay thật thảm hại nó cũng đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng. Hắn nhìn 2 người họ ngủ cười nhẹ.
- Alo.- nó
- Bác thông báo cho cháu tin vui. Có người đồng ý trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ cháu.- bác sĩ nói.
- Thật...thật không ạ...- nó ngạc nhiên nói.
- Thật. Bây giờ cháu đến ngay bệnh viện làm thủ tục được không?
- Dạ được ạ.- nó vội cúp máy chạy đến chỗ bà Nhung.
\\\" Ui quên mất không hỏi là ai rồi. Thôi lát hỏi cũng được.\\\"- nó vừa đi vừa nghĩ.
- Bà Nhung...- nó gọi lớn.
- Cô vừa gọi ai vậy hả.- bà ta giọng lanh tanh hỏi nó.
- Dạ. Cháu xin lỗi.- nó sợ sệt.
- Có chuyện gì?
- Dạ cháu có chút việc gia đình hôm nay cháu có thể nghỉ được không ạ? Cháu sẽ làm bù vào ngày chủ nhật.- nó hứa.
-...Thôi được.- bà ta đồng ý.
- Yeah!!! Cám ơn bà nhìu chụt chụt chụt.- nó hun.
- Dừng.- bà ta quát.
- Dạ hihi cháu đi đây ạ. Cám ơn bà hihi.- nó hạnh phúc nói.
Bà Nhung tuy thường ngày quát mắng nó là vậy nhưng thực tâm bà ấy rất yêu thương nó. Trước đây bà cũng có một đứa con gái nhưng nó bị tai nạn mà chết nếu con nhỏ còn sống thì cũng bằng tuổi nó bậy giờ. Từ khi nó vào đây làm bà đã có cảm giác thân quen lạ thường, bà không hiểu vì sao lại vậy bà gặp rất nhiều người cũng tầm độ tuổi này nhưng chỉ khi gặp nó bà trong bà mới có cảm giác đấy. Nhìn nó bà lại nhớ về đứa con gái xấu số của mình.
* Bệnh viện *
- Hộc...hộc...hộc bác...bác sĩ cháu...- nó nói gấp.
- Từ từ thôi cháu uống nước đi.- ông ta đưa cho nó cốc nước.
- Dạ cháu đến làm thủ tục để phẫu thuật.
- Ừ cháu điền vào tờ giấy này đi.- ông ấy đẩy tờ hồ sơ ra cho nó.
- Người đồng ý chi trả số tiền đó là ai vậy bác sĩ?- nó hỏi.
- À chuyện đó...
- Mà sao người đó lại biết chuyện của mẹ cháu vậy ạ?
- Người đó biết hoàn cảnh của mẹ cháu khi đến đây làm từ thiện cho bọn trẻ và đã đồng ý.
- Bác có thể cho cháu biết tên và địa chỉ được không ạ? Cháu muốn đến cảm ơn người đấy.
- Nhưng họ muốn giữ bí mật về danh tính. Mọi người bây giờ đều vậy cả hihi.
- Nhưng...
- Đến giờ khám cho mẹ cháu rồi bác cũng chưa thông báo cho mẹ cháu biết đâu vừa biết tin bác điện luôn cho cháu đấy.
- Hihihi cháu cám ơn bác.
* Phòng bệnh *
- Mẹ ơi, mẹ ơi.- nó chạy vào phòng bệnh theo sau là bác sĩ, nó hét toáng lên.- mẹ ơi, mẹ sẽ được phẫu thuật vào thứ 5 tuần sau hihi.- nó hí hửng nói.
- Con nói gì? Phẫu thuật.- mẹ nó hỏi lại.
- Vâng.
- Nhưng con lấy tiền đâu ra mà chi trả cho ca phẫu thuật?- mẹ nó lo lắng hỏi.- Con đi vay nặng lãi hả?
- Không mà là bla...bla...- nó kể cho mẹ nó nghe toàn bộ sự việc.
Mẹ nó xúc động quay sang hỏi lại bác sĩ:
- Có...có thật không hả bác sĩ?
- Thật.
- Người đó thật là tốt bụng.- mẹ nó rớt nước mắt nói.
- Kìa mẹ. Mẹ đừng khóc thế mẹ phải vui lên chứ.- nó.
- Ừ mà người đó là ai thế?
- Bác sĩ nói ông ấy không muốn tiết lộ danh tính.
- Trời vậy sao được. Bác sĩ xin ông hãy nói cho tôi biết tôi thực sự rất muốn cám ơn người đấy.- mẹ nó quay sang cầu xin.
- Nhưng ông ấy không...
Chưa để bác sĩ nói hết bà Thanh nói:
- Nếu vậy tôi sẽ không phẫu thuật nữa.- mẹ nó kiên quyết nói.
- Sao cơ mẹ không được đâu. Mẹ cần phải phẫu thuật bệnh của mẹ...
- Mẹ biết nhưng mẹ không muốn mắc nợ ai cả. Người đó không quen biết gì mẹ nhưng lại bỏ ra hàng trăm triệu để giữ mạng sống cho mẹ.
- Thôi được rồi để tôi hỏi lại ông ấy.
- Alo.- nó.
- Thông báo cho cháu 1 tin vui có người đồng ý trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ cháu.
- Thật...thật không ạ.- nó vui mừng nói.
- Thật, cháu mau đến làm thủ tục để phẫu thuật đi.
- Dạ cháu tới ngay.- nó cúp máy chạy đi tìm bà Nhung.- Bà Nhung, bà Nhung ơi.
- Cô không còn nhớ những gì tôi đã dạy cho cô rồi sao.- bà ta nghiêm mặt hỏi.
- Dạ cháu xin lỗi vì chuyện gấp quá nên...- nó sợ sệt nói.
- Chuyện gì mà gấp?
- Dạ nhà cháu có việc bà có thể cho cháu nghỉ hôm nay được không ạ???
- Tôi tưởng chuyện gì. Chuyện đó dĩ nhiên là không được.- bà ta giọng lạnh tanh nói.
- Dạ nhà cháu thực sự là có chuyện gấp bà cho cháu nghỉ một hôm thôi.
- Không. - Bà chỉ một ngày hôm nay thôi.
Sau một hồi xin xỏ ỉ ôi nó cũng được bà ấy cho phép đổi lại nó phải làm bù vào ngày chủ nhật.
- Cháu cám ơn bà nhiều \\\"chụt...chụt...chụt\\\"- nó hun bà ấy.
- Dừng.- bà ấy đẩy nó ra.
- Thôi cháu xin phép bà cháu đi đây hihi.
-Hì...cái con nhỏ này.
Bà Nhung tuy luôn la mắng nó nhưng thực tâm bà rất yêu quý nó. Trước đây bà có một đứa con gái nhưng nó đã chết sau một vụ tai nạn xe hơi khi đó nó mới 12 tuổi nếu con nhỏ còn sống thì cũng bằng tuổi nó bây giờ. Kể từ khi nó vào đây làm bà có cảm giác thân thuộc với nó, nó có nét gì đó rất giống với đứa con gái ấy tính cách của nó cũng vậy rất lễ phép và vui vẻ. Bà đã gặp nhiều người cũng ở độ tuổi như nó nhưng chỉ khi gặp nó cảm giác ấy mới xuất hiện trong bà. Nhìn nó bà lại nhớ về đứa con gái xấu số của mình lòng bà lại quặn đau.
Nó bây giờ đang ở trong phòng của bác sĩ.
- Cháu điền vào đây.- ông ta đẩy tờ giấy về phía nó.
Sau khi làm xong các thủ tục cần làm trước khi phẫu thuật nó hỏi ông :
- Bác sĩ người trả chi phí đó là ai vậy ạ? bác có thể cho cháu biết tên và địa chỉ của người đó được không ạ?
- Chuyện này...chuyện này...- ông bác sĩ ấp úng nói.
- Sao vậy ạ?
- Ông ấy không muốn cho biết danh tính của mình.
- Nhưng cháu chỉ muốn biết để đến cảm ơn ông ấy thôi mà.
- Nhưng tôi không thể nói cho cháu biết được.
- Tại sao ạ?
- Vì ông ấy muốn vậy. Đến giờ khám cho mẹ cháu rồi cháu đến đó luôn chứ?
- Vâng ạ.
- Bác cũng chưa nói chuyện này cho mẹ cháu biết đâu. Nhận được tin là điện cho cháu luôn đấy.
- Hihi vậy ạ chắc mẹ cháu vui lắm hihi.
- Ừ.
Họ vừa đi vừa nói chuyện, đến cửa phòng nó vội mở cửa chạy vào gọi lớn:
- Mẹ, mẹ ơi hihi.- nó chạy đến bên giường bệnh ôm lấy mẹ nó.
- Có chuyện gì mà con vui thế?- mẹ nó hỏi.
- Hihi có người đồng ý trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ.- nó vui mừng báo tin.
- Thật...thật không?- mẹ nó như không tin vào những gì mình vừa nghe quay lại hỏi bác sĩ.- bác sĩ có đúng là như vậy không?
- Đúng đó là sự thật.- ông cười.
- Ôi vậy là tôi sẽ được sống.- mẹ nó xúc động nói.
- Mẹ phải vui lên chứ sao lại khóc thế.- nó lấy tay lau những giọt lệ trên đôi má gầy của mẹ nó.
- Ừ mẹ đang vui lắm con gái ạ.- hai mẹ con nó ôm lấy nhau. Bỗng như nhớ ra điều gì bà đẩy nhẹ nó ra hỏi:
- Vậy con có biết người đó là ai không?
- Dạ không ạ. Bác sĩ nói ông ấy không muốn tiết lộ danh tính.
- Tại sao chứ? ông ấy làm việc tốt thì sao phải giấu giếm. Bác sĩ xin ông hãy cho tôi biết người đàn ông ấy là ai?
- Như Hải Linh đã nói ông ấy muốn giữ bí mật.
- Bí mật?
- Đúng vậy.
- Nếu vậy tôi sẽ không phẫu thuật đâu.
- Tại sao vậy mẹ? mẹ cần phải phẫu thuật.- nó sửng sốt.
- Mẹ khôn muốn mắc nợ ai cả.
- Con biết nhưng người đó chỉ không muốn tiết lộ danh tính thôi mà.
- Không mẹ sẽ không phẫu thuật khi chưa biết người đó là ai và lí do vì sao người đó lại muốn giúp mẹ.
- Nhưng...
- Thôi 2 mẹ con đừng tranh cãi nữa tôi sẽ hỏi lại người đó.- nói rồi ông ấy ra ngoài gọi điện thoại cho người đàn ông ấy.
- Alo. Chào ông tôi có chuyện muốn nói. Mẹ Hải Linh không muốn làm phẫu thuật khi không gặp được ông.
-...
- Dạ tôi biết. Chào ông.
Cúp máy ông quay lại phòng nó nà bà Thanh vẫn đang tranh luận về chuyện phẫu thuật thấy ông bước vào nó chạy lại hỏi:
- Sao rồi ạ? ông ấy có đồng ý không ạ?
- Ông ấy đồng ý sẽ gặp mặt để nói chuyện.
- Vậy bao giờ ạ?
- Ngay ngày mai vì ông ấy biết bệnh của mẹ cháu không thể để lâu mà ngày mai ông ấy cũng rảnh.
- Vậy lúc nào cháu có thể gặp nói chuyện được ạ?
- Vào giờ ăn trưa lúc 11h tại quán Hoàng Mai.
--- Học xong nó vội vàng leo lên xe buýt đi thẳng tới nhà hàng Hoàng Mai.
- Mong là vẫn kịp giờ.- nó tự nói với mình.
Thật may nó vẫn đến kịp chỗ hẹn trước 5\\\. Nó chọn một chỗ ngồi thoáng cạnh cửa sổ sốt ruột chờ đợi. Bỗng một người đàn ông trung niên mặc áo vest bước tới chỗ nó lịch sự hỏi:
- Xin lỗi cháu có phải là Trần Hải Linh?
- Dạ đúng ạ. Cháu chào bác.- nó cúi nhẹ người.
- Cháu ngồi xuống đi.- ông ta chỉ tay về phía chỗ ngồi của nó.- Tôi là Nguyễn Hoàng Nguyên. Thôi chúng ta vào thẳng vấn đề luôn nhá.- ông ấy đề nghị.
- Dạ.
- Tôi có nghe nói mẹ cháu nhất quyết không làm phẫu thuật.
- Dạ đúng ạ. Vì mẹ cháu muốn biết lí do vì sao bác lại giúp đỡ mẹ cháu.
- À thì ra là vậy. Thực ra vợ tôi cũng mắc phải căn bệnh này hoàn cảnh lúc đó của chúng tôi cũng như gia đình cháu bây giờ. Vì không có đủ tiền để làm phẫu thuật nên bà ấy đã qua đời. Hôm trước tôi có làm từ thiện tại bệnh viện mẹ cháu đang nằm biết được hoàn cảnh và thấu hiểu được nỗi đau khi mất người thân nên tôi quyết định sẽ giúp gia đình cháu.
- Dạ cháu cám ơn bác. Nhưng cháu không hiểu vì sao bác lại không muốn cho mẹ con cháu biết danh tính của bác?
- Chỉ đơn giản là tôi không muốn vậy thôi. Vậy bao giờ mẹ cháu sẽ phẫu thuật?
- Theo như đã định thì sáng thứ 3 tuần sau ạ.
- Ừ nếu hôm đấy rảnh tôi sẽ tới. Chúng ta sẽ dùng bữa luôn chứ?- ông ấy kết thúc vấn đề.
- Dạ.
Về đến bệnh viện nó kể hết mọi chuyện cho mẹ nó.
- Ông ấy là người tốt.- mẹ nó nói.
- Vâng à mẹ có biết không ông ấy là chủ nhà hàng Hoàng Mai đấy mẹ.
- Oh thật vậy hả.
Nhìn đồng hồ đã gần 6h tối nó chào mẹ nó rồi chạy ngay về nhà hắn. Mở cửa ra đã nghe thấy tiếng bà Nhung mắng nó:
- Cô đi đâu mà giờ này mới về? Hôm qua thì nghỉ hôm nay thì làm muộn những 1 tiếng đồng hồ cô coi nhà này là cái chợ à.
- Bà Nhung bà không được nói cô ấy thế.- thẳng nhỏ chạy từ cầu thang ra đi cùng với nó là hắn.
- Tiểu thiếu gia tôi đang dạy học trò của mình.
- Bà thì dạy gì chứ xí. Bà định dạy cho cô ấy lên lớp đại học osin ak haha.
- Gia Huy.- hắn nghiêm mặt nói thấy vậy thằng nhỏ không cười nữa.- xin lỗi bà đi.
-Sorry.- thằng nhỏ quay sang nói.
- Tôi nghĩ việc học nghi thức hoàng gia của cậu Gia Huy chưa được. Nếu có thể tôi sẽ dạy lại cho cậu.- bà ấy quay sang Gia Huy nói.
- OMG không được đâu còn lâu mới được.
- Gia Huy.- hắn.
- Xin lỗi bà nó sống bên Mĩ từ nhỏ nên việc nói chuyện có thoải mái hơn.
- Dạ tôi hiểu. Hải Linh cô vẫn còn đứng đó à. Mau đi làm việc đi.
- Dạ.
Nó về phòng thay đồ thằng nhỏ chạy theo hỏi nó:
- CÔ Hải Linh từ hôm qua cháu chẳng thấy cô đâu cả cô đi đâu thế?
- Cô có chút chuyện gia đình nên nghỉ, thôi cô phải đi làm đây lát nói chuyện sau.
* * * Bọn Hoàng Anh đang ở trong phòng hắn bàn kế hoạch cho buổi ra mắt sản phẩm mới của công ty. ( nhóm hắn học trường y nhưng công ty của bọn hắn lại làm trên nhiều lĩnh vực khác nhau mục đích vì sao về sau sẽ rõ ).
- Mọi việc tiến triển đến đâu rồi?- hắn hỏi.
- Tất cả đã xong chỉ còn đợi đến ngày ra mắt sản phẩm thôi.- Minh Cường nói.
- Nhất Bảo có nhất thiết phải làm vậy không? Dù sao thì...- Hoàng Anh hỏi hắn.
- Đừng nói gì nữa xuống ăn tối thôi.
Ra đến cửa bọn hắn gặp nó, nó cũng đang định gọi hắn xuống ăn cơm.
- Ơ bảng chữ cái sao các anh lại ở đây?- nó ngạc nhiên hỏi.
- Hihi mới một ngày không thấy mặt anh có cảm giác nhớ em rồi đấy nha.- Hoàng Anh trêu nó.
- Bọn anh đến lâu rồi nhưng không thấy em.
- Hihi em ở phòng bếp đến giờ ăn rồi các anh xuống ăn đi.
- Này Ma Vương anh bị sao vậy?- nó thấy sắc mặt của hắn không khỏe hỏi.
- Chẳng sao cả.- nói xong hắn đi thẳng vào thang máy chẳng may đi qua chỗ có hắn có huých nhẹ vào vai làm nó hơi lùi lại phía sau.
- Ma Vương anh đi phải nhìn chứ.
Hắn vẫn chẳng nói gì tiếp tục đi.
- Nó hơi căng thẳng thôi em đừng để ý.- Nhật Duy nói.
- Anh ta thì có lúc nào là không căng thẳng đâu.- nó lấy tay xoa xoa vai.
- Xuống ăn cơm thôi.
Xuống đến nơi đã thấy hắn và thằng nhỏ đang ngồi ở bàn ăn đợi mọi người.
- Cô ngồi xuống đi.- thằng nhỏ nói.
- À không.- nó.
- Em ngồi xuống ăn chung với bọn anh cho vui.- Minh Cường mời.
- Thưa thiếu gai Minh Cường không được đâu ạ. Hải Linh cô có thể về phòng ăn được rồi. ( phòng bà ấy nói là phòng ăn dành riêng cho người giúp việc ).
- Dạ.
- Cô...
- Ăn thôi.- hắn lạnh lùng nói.
Câu nói đó của hắn khiến trái tim nó đau nhói. Sao hôm nay hắn lại thế mọi hôm dù có cãi nhau đến mấy hắn cũng không lạnh lùng như hôm nay hơn nữa từ khi nó về tới nhà hắn còn không thèm nhìn lấy mặt nó một lần. Nó cảm thấy sợ khi thấy hắn như vậy, cảm thấy hụt hẫng khi hắn không quan tâm đến mình. Mới chỉ có một ngày mà hắn đã thay đổi nhanh như vậy sao? Con người của hắn là vậy sao? Trái tim nó như thắt lại đau, đau lắm.
- Cậu làm sao vậy?- Hoàng Anh hỏi.
- Chẳng sao cả.- vẫn cái giọng lạnh tanh.
- Trời ơi mùa đông ngồi cạnh câu chắc mình đóng băng quá.- Minh Cường lấy tay xoa vào nhau.
* Phòng ăn osin *
- Ai đây? người giúp việc cưng của thiếu gia hôm nay sao lại xuống đây thế này?- một đứa con gái giọng chua loét nói.
- Ở đây không có chỗ cho osin Vip như cô đâu.- đứa khác hùa theo.
- Hứ. Được thiếu gia để mắt tới giờ thì sao cũng như bọn này cả thôi tỉnh lại đi em ạ.- đứa con gái tiếp tục nói rồi lấy tay tát nhẹ vào mặt nó.
Nó hất tay ra, hiện giờ nó không có tâm trạng để nói tranh cãi với mấy đứa con gái vô giáo dục này. Nó cầm trên tay đĩa thức ăn tìm chỗ ngồi bỗng \\\"huỵch\\\" nó ngã thức ăn trong đĩa rơi tứ tung.
- Hahahaha- mấy đưa con gái đó cười.
Một người giúp việc khác chạy lại đỡ nó lên.
- Chị không sao chứ?- Trúc hỏi.
Nó lấy tay phủi quần áo ngẩng đầu lên cười nhẹ nói:
- Ừ không sao cảm ơn.
- Các chị làm cái gì thế hả? định ma cũ bắt nạt ma mới à.- Trúc quay sang bọn con gái đó nói.
- Trúc nó đã không được thiếu gia để mắt tới rồi mày đừng có nịnh hót nó.
- Tôi chẳng nịnh ai cả...
- Các cô đang làm gì vậy hả?- Bà Nhung giọng tức giận nói.
- Dạ không ạ.
- Tôi đã thấy tất cả mọi việc. Các cô- bà ấy chỉ tay về phía đám con gái đó.- đứng dậy xin lỗi Hải Linh đi.
- Dạ?- cả bọn đồng thanh.
- Nhanh lên.- bà ta quát.
- Xin lỗi.- cả bọn đồng thanh.
- Được rồi thu dọn đồ đạc ra khỏi đây đi. Đây là tiền lương tháng này của bọn cô.- bà ấy đưa phong bì cho mỗi người.
- Dạ cháu xin lỗi chúng cháu sẽ không làm thế nữa đâu ạ.- một đứa giọng sợ sệt nói.
- Không nói nhiều mau đi đi trước khi tôi gọi bảo vệ lôi cổ mấy người tống ra khỏi nhà.
- Bà ơi cháu biết lỗi rồi xin bà cho cháu một cơ hội.
- Bà ơi cháu phải nuôi 6 đứa em lại còn mẹ già bị ốm ở nhà nữa xin bà cho cháu ở lại. Cháu nhất định sẽ không làm vậy nữa ạ.- một đứa bật khóc nói.
- Biệt thự này không thể có những người như các cô. Đi ngay.
- Bà Nhung cháu không sao mà bà cho họ ở lại đi.- nó nói.
- Không được.- bà ta vẫn kiên quyết.
- Cháu xin bà đấy là cháu không biết cách cư xử với mọi người đi đứng thì vụng về nên mới xảy ra những chuyện như vậy bà hãy cho họ ở lại đi.
- ......
- Cháu xin bà đấy.- nó nài nỉ.
-.....
- Bà chúng cháu biết lỗi rồi xin bà hãy cho chúng cháu ở lại.- họ nói.
- Bà hãy cho họ ở lại nha.- nó. - ...Thôi được nhưng tháng này các cô sẽ bị trừ 50% số tiền lương.- nói rồi bà ta quay đi.
Bọn con gái đó chạy lại chỗ nó ngại ngùng nói:
- Xin...xin lỗi cô.
- Không sao em phải xin lỗi mọi người mới đúng. Thời gian qua em có gì không phải xin mọi người bỏ qua.
* Phòng nó *
Chân nó ngã hôm trượt băng vẫn chưa khỏi hôm nay lại ngã tiếp khiến cái chân của nó như nghiến nát. Nó đau lắm nhưng chẳng dám kêu trằn trọc không ngủ được. Bỗng nó nghe thấy tiếng gõ cửa nó nhảy lò co ra mở.
- Ô bà Nhung? Bà vẫn chưa ngủ ạ?
- Cô cầm lấy thuốc này mà bôi vào đi bôi xong nhớ xoa nhẹ một lúc nó rất tốt cho các vết bầm tím đấy.
- Thật hả bà?
- Đây là lọ thuốc gia truyền nhà tôi đấy. Bôi in ít thôi tôi còn dùng nữa cô mà dùng hết thì chết với tôi.- bà ấy nhấn lọ thuốc vào tay nó rồi đi về phòng.
Nó ngơ ngác cầm lọ thuốc trên tay nhìn theo dáng người của bà ấy cười.
- Bà ấy cũng tốt đấy chứ nhỉ hihi.
Nó đóng cửa bước về giường lại nghe thấy tiếng gõ cửa nó tưởng bà ấy nó nói:
- Cháu biết rồi sẽ dùng ít...Ơ Ma Vương.- nó ngạc nhiên nói.
- Không tôi thì ai.- hắn vẫn cái giọng lạnh băng.
- À không tôi tưởng bà Nhung.
Hắn nhìn thấy trên tay nó cầm lọ thuốc quen quen hắn hỏi:
- Thuốc này của bà Nhung à?
- Sao anh biết?
- Thì từ nhỏ bị bầm tím hay gì đấy bà ấy toàn bôi cho tôi thuốc này. Mà cô bị sao à?
- À bị đau chút thôi.
- Ở đâu? Tôi xem nào.- hắn lo lắng hỏi.
- Chân.
- Là chỗ trượt băng hôm trước ngã à.- hắn nói giọng buồn rầu.
- Không cũng chỗ đấy nhưng mới bị ngã buổi tối.
- Sao cô đi đứng không cẩn thận vậy hả? để tôi xem.- hắn dìu nó vào ghế ngồi.- đưa thuốc đây.
- Làm gì?
- Để thoa cho cô chứ sao. Sao đầu óc cô thông minh quá vậy.
- Anh...tôi tự làm được.
- Đưa đây.- hắn giằng lọ thuốc từ tay nó.
Nó nhìn hắn, hắn quả thực rất đẹp trai làn da trắng, đôi lông mày rậm thi thoảng lại nhướn lên, sống mũi cao nói chung các nét trên khuôn mặt hắn thật hoàn hảo nó cứ mải mê ngắm nhìn hắn bỗng hắn nói:
- Cô ngắm đủ chưa vậy?
Câu nói đó làm nó giật mình, mặt đỏ ửng nó cảm thấy mình nhìn hắn như vậy thật lỗ liễu quá. Thái độ ngượng ngùng của nó lúc này trông thật dễ thương. Nó cảm thấy đôi môi mình nóng ran, lưỡi tê tê hắn đang hôn nó. Một nụ hôn cháy bỏng, hắn đã không thể kìm nén được nữa rồi. Hôm qua ngày hôm qua là đủ khi không có nó hắn cảm thấy thật cô đơn và trông trải mặc dù Gia Huy luôn ở bên cạnh hắn. Nhưng người hắn cần là nó chỉ có nó mới làm cho hắn cảm thấy được vui vẻ, được hạnh phúc và được yêu thương. Hắn đã yêu nó yêu nó mất rồi, không có nó chắc hắn không thể sống nổi mất. Hắn nhận ra một điều là hắn cần nó hơn bất cứ thứ gì và hắn muốn có được nó.
Nó sững sờ nhưng không thể làm gì được nó cố đẩy hắn ra nhưng hắn càng lấy tay mình ôm chặt nó hơn và càng lúc hắn càng hôn nó mạnh hơn. Nó nhắm mắt tận hưởng cái nụ hôn nồng cháy của hắn, nó cảm nhận được sự ấm áp, cảm nhận được tình yêu từ hắn. Và nó cũng đã yêu hắn mất rồi.
Bà Nhung đã nhìn thấy tất cả qua khe hở ở cửa, bà chỉ cười nhẹ một nụ cười hạnh phúc:
- Tụi trẻ đã yêu nhau thật rồi.
Một ngày mới lại đến nó mở cánh cửa sổ hút một hơi thật sâu tận hưởng cái không khí trong lành của buổi sáng, cơn gió lạnh mùa đông lại lướt qua nhưng hôm nay nó cảm thấy ấm áp lạ thường vì nó đang yêu. Đúng vậy nó đang yêu, nó nở một nụ cười hạnh phúc chào ngày mới. Thay đồ xong nó mở cửa đã thấy bà Nhung đứng ngoài nó chào:
- Chúc bà một ngày tốt lành.- nó cười tươi.
- Đúng giờ lắm làm việc thôi.
.........................................
- Hải Linh đã đến giờ gọi thiếu gia dạy rồi.
- Dạ cháu lên bây giờ đây.- nói rồi nó chạy ngay lên phòng hắn.
* Phòng hắn *
- Nhất Bảo ( ui không gọi Ma Vương nữa nha hihi ) dậy đi muộn học rồi.- nó gọi.
- zzzzzzzzzzzzz.
- Nhất Bảo anh mau dậy đi.
Vẫn chẳng có động tĩnh gì cả nó mở cửa bước vào không thấy hắn ở giường bỗng từ phía sau một bàn tay kéo nó vào lòng.
- Anh làm em giật cả mình.
- Hihihi.
- Sao anh dậy rồi mà sao không xuống ăn sáng thế mất công em lên đây.- nó nói giọng trách cứ.
- Vậy hả để anh chuộc lỗi nhá.
Chưa để nó kịp trả lời hắn đã hôn nó vẫn cái nụ hôn nó có vị thật ngọt ngào.
- Xuống ăn sáng đi không bà Nhung lại lên đấy.
- Ừ.- hắn cầm tay nó nhưng nó rút ra.
- Mọi người sẽ biết chúng ta đang yêu nhau mất..
- Thì vốn dĩ chúng ta yêu nhau còn gì.
- Nhưng em đang làm việc ở đây em không muốn họ...
- Em đừng lo kể từ giờ phút này em không phải làm giúp việc cho anh nữa.
- Why?
- Vì em là người yêu của anh và sẽ là bà chủ của biệt thự này.
Mặt nó hiện giờ không khác gì quả cà chua, nó thẹn thùng nói:
- Em đâu có đồng ý lấy anh đâu.
- Anh đâu nói là sẽ lấy em đâu.
- Hả?
- Vậy em nghĩ anh lấy em sao? anh chỉ nói em là bà chủ của ngôi biệt thự này khi nào em đủ tiền mua nó.
- Nếu vậy thì chẳng có ngày đấy đâu.- nó giận dỗi nói.
- Hahaha nhưng em sẽ phải đăng kí kết hôn với anh dù em không muốn hihi \\\"chụt\\\".- lại một nụ hôn bất ngờ nữa.
- Nhất Bảo em sẽ vẫn làm giúp việc.
Hắn nghe nó nói vậy quay lại ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao chứ?
- Vì em không muốn mình là kẻ ăn bám.
- Nghe này em là người yêu của anh và dĩ nhiên anh không thể để em làm người giúp việc mặc ai sai khiến được.
- Nếu anh không đồng ý em sẽ dọn về nhà cũ ở và tìm công việc mới.
- Anh không thể để cho em đi được.
- Vậy anh đồng ý đi.
- Em...
- Nhất Bảo.
- ...Thôi được anh đồng ý.
- Và còn điều này nữa em không muốn mọi người trong nhà biết chuyện chúng ta yêu nhau.
- Chuyện em tiếp tục làm giúp việc đã quá đủ này lại còn chuyện này nữa. Không anh không đồng ý đâu. Điều này thật quá đáng. Anh yêu em và em cũng yêu anh thì liên quan gì đến họ. Họ không phải là ông bà cha mẹ gì cảu anh sao em cứ quan tâm mọi chuyện quá như vậy?
- Nếu mọi người biết em và anh yêu nhau thì chẳng khác nào em không làm giúp việc ở đây. Nhất Bảo.
- Đừng nhìn anh với cái đôi mắt ấy.
- Nhất Bảo vậy em sẽ rời khỏi đây.- nó định bước đi.
- Thôi được rồi không có thêm bất cứ điều kiện gì nữa đâu nhá.
- Cảm ơn anh.- nói rồi nó hun nhẹ lên má hắn cảm ơn.
Hắn bước xuống phòng ăn với tâm trạng không vui thấy vậy bà Nhung hỏi hắn:
- Thiếu gia không khỏe ở đâu à?Có cần tôi gọi bác sĩ không ạ?
- Không con không sao.
- Dạ mời thiếu gia dùng bữa.
* Trường đại học y *
Nó bước xuống xe ( hum nay đi ô tô vì hắn biết nó sợ tay lái của hắn ) chào tạm biệt hắn rồi chạy vào với đám Kiều Trang.
- Hey! em có tin vui thông báo cho cả nhà đây.
- Tin gì thế?- Quỳnh Anh nóng lòng hỏi.
- Có người đồng ý trả chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ.
- Thật không?- cả bọn đồng thanh.
- Thật.
- AAAAAAA mama được cứu rồi.
- Vậy em biết đó là ai không? đã gặp chưa?- Mạnh Quân hỏi.
- Rồi em có gặp hihi bla...bla.
- Chị thật không ngờ thời buổi này lại có người tốt như vậy.
- Ừ em cũng nghĩ thế hihi.
- Hải Linh tối nay bọn chị qua đón em nhá.- Mai Thùy nói..
- À thôi em tự đi được rồi.- nó từ chối.
- Sao vậy đằng nào bọn chị cũng đến trang điểm cho em luôn.- Quỳnh Anh.
- Bà này đến sao được mà đến nó đang ở nhà hắn sao đến được.- Kiều Trang nói.
- À ừ nhỉ quên mất hihi.
- Hắn không dở trò gì với em chứ?- Mạnh Quân hỏi.
- Không anh ấy là người tốt mà đâu có làm gì đâu.- nó bênh.
- Em vừa nói cái gì?- Quỳnh Anh ngạc nhiên nói mà đâu chỉ có mỗi con nhỏ mà cả bọn đều có một dấu hỏi chấm lớn cho câu nói vừa rồi của nó.
- Anh anh em em lại còn người tốt nữa chứ. Hải Linh không phải em với hắn yêu nhau đấy chứ.- Mai Thùy đưa ánh mắt dò hỏi nó.
- Em...
- Hải Linh với hắn không thể có chuyện đó đâu.- Kiều Trang nói.
- Tại sao lại không chứ?- hắn từ phía sau lên tiếng.- Báo cho mọi người biết tôi và Hải Linh chính thức yêu nhau.- hắn đến bên nó lấy tay mình khoác lên vai nó.
- Không...không thể nào?- Quỳnh Anh sững sờ. - Cô và Hoàng Anh yêu nhau được vậy tại sao chúng tôi lại không?- hắn nói.
- Sao...sao anh biết? Hoàng Anh anh nói cho cậu ấy biết rồi à?-con nhỏ quay sang Hoàng Anh hỏi.
- Không anh đã nói cho ai biết đâu.- Hoàng Anh xua tay.
- Vậy là 2 người cũng yêu nhau?- những người còn lại hết sức ngỡ ngàng nói.
- Hihi tụi mình cũng chỉ mới yêu thôi.- con nhỏ cười xòa.
- Hải Linh em yêu hắn thật chứ?- Kiều Trang quay sang hỏi nó.
- ...Vâng.
- Không thể như thế được.- Mạnh Quân ngăn.
- Tôi và cô ấy yêu nhau thật lòng thì tại sao chứ? Hay anh cũng yêu Hải Linh?- hắn hỏi giọng tức giận.
- Tôi có bạn gái rồi nha.
- Vậy tại sao anh cứ ngăn cấm chúng tôi yêu nhau anh đâu có quyền gì?
- Anh với con nhỏ mới ở gần nhau có vài ngày sao có thể tiến triển nhanh thế được. Hải Linh có phải hắn ép buộc em yêu hắn để lấy tiền trả cho chi phí phẫu thuật của mẹ không?
- Hả?- họ lại đồng thanh.
- Anh Quân anh đừng nói linh tinh không có chuyện đó đâu.
- Vậy tại sao chứ. Anh không đồng ý để em yêu hắn đâu hắn chẳng tốt đẹp gì.
- Anh nói ai vậy hả?- hắn vừa nói vừa túm lấy cổ áo Mạnh Quân.
- Mọi người dừng lại cả đi.- nó hét lên.
- Tôi nghĩ con nhỏ có quyền quyết định yêu ai, nó yêu Nhất Bảo và Nhất Bảo cũng yêu nó thì cứ để họ yêu nhau.- Kiều Trang nói.
- Tôi cũng nghĩ vậy đó.- Mai Thùy đồng tình.
R...E...N...G
- Thôi tính sau đi ra về gặp nhau ở quán Lucky nói tiếp.- Quỳnh Anh.
- Ok.- cả bọn đồng thanh.
Mọi người không nói câu nào nữa họ tách nhau ra ai về lớp lấy.
* Trong lớp nó *
- Mọi người đều tán thành họ yêu nhau nhưng còn mỗi ông thôi đấy Mạnh Quân.- Quỳnh Anh.
- Tôi...
- Quân ông đồng ý đi.- Mai Thùy nói.
- Nhưng nhỡ hắn chỉ trêu đùa với nó như bao đứa con gái khác thì sao? Tôi không thể để hắn làm vậy với con nhỏ.
- Tuy Nhất Bảo và Hải Linh ngày trước coi nhau như kẻ thù nhưng mình tin chắc họ yêu nhau lắm thì mới quyết định công khai quan hệ của 2 người chứ.- Kiều Trang lên tiếng.
- Mạnh Quân nói nhanh đi đồng ý hay không?- Quỳnh Anh giục.
-....
- Quân em luôn coi anh là anh ruột của mình em muốn anh đồng ý để em và Nhất Bảo yêu nhau. Em biết ngày trước anh ấy là một tay sát gái nhưng em tin anh ấy yêu em. Quân anh hãy đồng ý nha.
- Nhưng anh...
- Thầy vào rồi để sau đi.- Mai Thùy.
* Lớp hắn *
- Hey Nhất Bảo.- Minh Cường gọi.
- Chuyện gì?- hắn.
- Mày yêu Hải Linh thật à?
- Ừ.
- Có thật không đấy?- Hoàng Anh hỏi.
- Thật. Tao yêu cô ấy.- Hắn chắc chắn nói.
Nhật Duy không hỏi hắn không phải vì cậu không quan tâm mà cậu đã biết hắn yêu nó từ lâu trước khi cả hắn biết mình yêu nó. Hôm nó ở bệnh viện hắn và Nhật Duy có nói chuyện với nhau về vấn đề này, cũng chính Nhật Duy tiếp thêm cho hắn sức mạnh thì hắn mới dám bày tỏ lòng mình với nó bằng cái nụ hôn cháy bỏng đó.
- Hôm nay công bố hotgirl và hotboy rồi mày có nghĩ Nhất Bảo năm nay lại dành danh hiệu đó không?- Hoàng Anh quay sang hỏi Minh Cường.
- Hỏi thừa.- Cường lấy tay cốc nhẹ vào đầu Hoàng Anh.
- Úi da đau. Thì tao tiện mồm hỏi vậy. À Nhất Bảo này Hải Linh cũng lọt vào top3 hotgirl đấy.
- Cái gì cô ấy tham gia à?- hắn ngạc nhiên hỏi.
- Ừ thế mày không biết à tao tưởng cô ấy nói cho mày rồi chứ.
- Không tao không thấy cô ấy nói gì cả.
- Tối nay công bố rồi không biết Hải Linh có đạt danh hiệu hotgirl không đây. Này nếu Hải Linh là hotgirl và mày là hotboy thì 2 đứa mày sướng quá rồi còn gì đã yêu nhau lại còn được đi chơi với nhau 2 ngày chẳng bù cho tao với \\\"vợ yêu\\\".
- Hoàng Anh giờ bọn tao mới xử tội mày đây. Sao mày yêu mà không nói cho anh em tiếng nào vậy hả?
- Thì đã nói tao với vợ mới yêu nhau thôi mà.
- Mới yêu thì cũng phải khai báo đầy đủ rõ ràng thằng này phải cho nó một trận. Anh em đâu xông lên.
- Ôi run devil run...
* Ra về *
- Hải Linh nếu em đã quyết định vậy rồi anh cũng không ngăn cản.- Mạnh Quân đứng cạnh nó nói.
- Cảm ơn anh.- nó nở nụ cười thật tươi.
- Vậy giờ đến Lucky chứ?- Quỳnh Anh hỏi.
- Dĩ nhiên rồi.
Cả bọn kéo tay nhau ra quán, bọn hắn đã ở đây Hoàng Anh gọi lớn:
- Vợ ở đây nè.
Cả bọn quay sang nhìn Quỳnh Anh làm con nhỏ mặt đỏ như quả gấc.
- Quỳnh Anh này em nhớ chị có uống rượu đâu nhỉ.- nó trêu Quỳnh Anh.
Bọn nó tiến đến chỗ bàn bọn hắn sau khi đã ổn định chỗ ngồi đôi nào ra đôi nấy.
- Vậy là từ giờ chúng ta sẽ là một đại gia đình hihi.- Quỳnh Anh nở một nụ cười thiên thần làm S2 Hoàng Anh chết vài giây.
Mọi người cười nói vui vẻ chỉ duy nhất có 2 người là vẫn ngồi đó chẳng nói mà cũng chẳng cười đến một lần chắc mọi người cũng biết được là ai. Chính xác, đó là Kiều Trang & Nhật Duy. Thấy 2 người như vậy Mai Thùy quay sang nói:
- Chỗ 2 người là 0*C hihi.
- Làm ơn hai người ngồi xa nhau ra kẻo chỗ đó đóng băng bây giờ đấy haha.- cả bọn cười ầm.
- Vậy cậu đổi chỗ cho mình nhá Quỳnh Anh.- Kiều Trang nói làm Quỳnh Anh nín bặt.
* * * * Tối hôm đó *
- Hải Linh đi theo tôi.- bà Nhung kêu nó.
- Dạ có chuyện gì không bà cháu đang...
- Để đấy đi cô đi theo tôi.
- Dạ.
Bà ấy dẫn nó đến một căn phòng ở tầng 2 bước vào phòng có khoảng gần chục người ở đây thấy bà ấy họ đứng thành 1 hàng cúi chào:
-Chào bà.
Bà ấy không nói gì chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu lạnh lùng.
Nó không hiểu có chuyện gì xảy ra quay sang bà Nhung hỏi:
- Sao bà dẫn cháu lên đây?
- Thiếu gia nói hôm nay trường có trao giải thưởng gì đó nên nói tôi chuẩn bị cho cô.- nói xong bà ta quay sang nói với mọi người trong phòng.- Các cô hãy làm theo những gì tôi đã dặn.
- Dạ.
- Tốt bây giờ thì hãy làm việc đi.- nói rồi bà ta bỏ đi. Thấy vậy nó gọi với theo:
- Bà, bà đi đâu thế?
- Tôi còn có việc phải làm cô cứ ở đây khi nào xong thì xuống. Không còn nhiều thời gian đâu mau vào chuẩn bị đi.
- Chào cô.
Nó giật mình quay lại là một người phụ nữ tầm 30 tuổi đang đứng trước mặt nó.
- Dạ chào bác.- nó lịch sự cúi chào.
- Tôi là Thanh Tâm người giám sát công việc.
- Dạ cháu là Hải Linh.
- Tôi có nghe qua. Được rồi mọi người đã chuẩn bị xong hết chưa.- Bà Tâm vỗ tay.
- Đã xong hết rồi thưa bà.
- Đầu tiên cô sẽ làm lại tóc Anh Thư - Tố Uyên và Hà Thu sẽ làm cho cô.
...........1 tiếng sau............
Cuối cùng cũng đã xong trông nó lúc này như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Mái tóc dài thường ngày được nó buộc gọn gàng đã được uốn cong nhẹ nhàng xõa dài trên bờ vai trắng ngần. Nó mặc bộ váy màu trắng có họa tiết trang trí đơn giản nhưng vẫn toát ra vẻ kiêu sa. Váy ngắn đến đầu gối lộ đôi chân thon gọn nó bước uyển chuyển trên đôi guốc cao màu trắng có dây buộc ở cổ chân. Bước ra khỏi căn phòng mọi người mắt chữ A mồm chữ O nhìn nó không chớp mắt. Bọn hắn và Gia Huy đang đợi nó dưới phòng khách họ thật manly khi mặc vest hắn, Hoàng Anh và Minh Cường mặc vest đen bảnh bao còn Nhật Duy và Gia Huy thì mặc vest trắng lãng tử trông họ thật lịch lãm nhưng vẫn không mất đi vẻ quyến rũ và hấp dẫn thường ngày. Thấy nó xuống bọn hắn cũng như bao người khác hết sức ngạc nhiên trước vẻ đẹp của nó, hắn đứng dậy đến bên nó nói nhỏ:
- Sao em trang điểm rồi mà chẳng xinh lên chút nào vậy?
- Anh...- chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng hét của Minh Cường ngăn lại:
- AAAAAA thằng quỷ nóng quá.
- Tao xin lỗi.- Hoàng Anh rối rít nói.
- Sky!!! Minh Cường không sao chứ?- hắn và nó chạy lại.- bà Nhung mau gọi bác sĩ đi.- hắn ra lệnh.
- Dạ.
Hóa ra vì mải ngắm girl xinh mà Hoàng Anh đổ nguyên một tách trà nóng trên tay vào người Minh Cường. Bác sĩ đã khám xong ông ấy nói cậu không sao chỉ bị bỏng nhẹ không nghiêm trọng lắm và đưa cậu lọ thuốc bôi vào chỗ bị bỏng. Hoàng Anh đi ra chỗ nó đứng chắp 2 tay vào nhau nói:
- Vẻ đẹp của thí chủ thật tội lỗi. Nam mô a di đà Phật thiện tai thiện tai.
- Thiên tai ái đầu mày ý.- bọn hắn đồng thanh.
- Cô ơi cô rất xinh. Hay cháu bỏ Nana để yêu cô nhỉ hihi.- Gia Huy lém lỉnh nói.
- GIA HUY.- hắn hét lên làm thằng nhỏ giật bắn. Tuy biết nó chỉ đùa nhưng hắn vẫn có cảm giác ghen tức. ( pó tay đi ghen với trẻ con ).
* Trường đại học *
- Vợ ơi em ở đâu thế? bọn anh đến rồi nè.- Hoàng Anh đang nói điện thoại với Quỳnh Anh.
...
- Oh chồng...chồng...chồng em ở đây nè.- Quỳnh Anh vẫy tay gọi.
Tụi nó chạy đến thấy nó họ mở to mắt mà nhìn.
- Woa có phải em không Hải Linh?- con nho hỏi.
- Hôm nay em xinh thật đấy.
- Vậy mọi người nói thường ngày honey của tôi không xinh hả?- hắn lên tiếng.
- Ý không phải mà là xinh hơn.- Mai Thùy chữa.
- Em hôm nay xinh lắm.- Kiều Trang khen.
Cuối cùng cái chuyện khen ngợi cũng dẹp qua một bên vì mặt nó đã đỏ lắm rồi từ lúc đi đến đây đã đỏ nói nữa chắc nó nhập vào họ hàng nhà gấc.
- Alo alo xin chào các bạn hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt của trường chúng ta các bạn biết ngày gì không ạ?- Tuấn hội trưởng hội học sinh nói.
- Công bố hotgirl & hotboy.
- Chuẩn men mời các bạn hướng lên sân khấu cùng ngắm lại gương mặt của các thí sinh của chúng ta.
Nó và hắn cũng có mặt trên sân khấu lúc này nó đang run lắm run vì lạnh là một phần nhưng đây là lần đầu tiên nó đứng trước hàng trăm người. Hắn nhẹ nhàng cầm tay nó, nó nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của hắn nó cảm thấy an tâm hơn khi có hắn ở đây. Họ khẽ nở nụ cười.
- Trước khi trao giải tôi xin nói qua về phần thưởng người dành danh hiệu hotgirl & hotboy sẽ được 5 triệu đồng từ phía ban tổ chức ( nhà trường ) và sẽ được đi chơi 2 ngày với nhau. Hấp dẫn không các bạn? Xin các bạn cho tràng vỗ tay.- Tuấn nói.- Giờ phút mong mỏi của mọi người đã đến tôi xin được công bố người đạt danh hiệu hotboy năm nay đó là gương mặt rất quen thuộc với chúng ta các bạn có biết là ai không ạ?
- VƯƠNG NHẤT BẢO.- ở dưới sân khấu hét to tên của hắn.
- Chính xác đó là VƯƠNG NHẤT BẢO. Hắn bước lên phía trước trong sự hò hét của mọi người. Năm ngoái hắn cũng danh danh hiệu hotboy nhưng hắn chẳng hứng thú với cái trò nhảm nhí này nên không đến ngày hôm nay hắn có mặt cũng là vì nó hắn muốn được cùng nó nhận giải thưởng này và dĩ nhiên điều quan trọng hơn là không để thằng con trai nào lại gần nó.
- Được rồi mọi người bây giờ tôi xinh công bố người đoạt danh hiệu hotgirl năm nay là một gương mặt mới rất xinh đẹp đó chính là NGUYỄN HƯƠNG LY sinh viên năm thứ nhất khoa tim mạch xin mọi người cho một tràng pháo tay.
Hắn như không tin vào tai mình hắn đi đến chỗ nó, nó vẫn nở một nụ cười tươi hắn nói:
- Em không sao chứ?
- Hihi em không sao đâu. Anh không nên đứng ở đây mau lên nhận giải đi.
- Em nghĩ giải thưởng đối với anh quan trọng vậy sao? Cái anh cần là em.- nói rồi hắn ôm nó thật chặt trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
- Mọi người đang nhìn kìa.- nó cố đẩy hắn ra nhưng hắn không cho phép nó làm vậy, hắn ôm nó chặt hơn.
* Dưới sân khấu *
- Sao lại có thể thế?- Mạnh Quân nói.
- Thật quá bất công.- Quỳnh Anh.
- Đúng vậy. Hải Linh còn xinh hơn cả cô ta sao lại có thể...- Mai Thùy.
- Cậu không biết cô gái đó là ai à? Chính là con hiệu trưởng đấy.- Kiều Trang giọng lanh băng nói.
- Kể cả thế chứ mình không thể chấp nhận được. -Quỳnh Anh bất bình.
- Chắc Hải Linh nó buồn lắm.- Hoàng Anh nói.
- Thằng Bảo nó ăn gan hùm rồi mà đi công bố chuyện tình cảm của nó trước bàn dân thiên hạ trong trường.- Minh Cường.
- Why?- Bọn Quỳnh Anh đồng thanh.
- Họ yêu nhau mọi người biết đâu có sao?- Quỳnh Anh hỏi.
- Biết là vậy nhưng sau ngày hôm nay thể nào Hải Linh nó cũng khổ với mấy con yêu tinh trường mình.( ám chỉ bọn con gái yêu hắn )
Quay trở lại sân khấu Hương Ly tức lắm khi thấy hắn bỏ mình bơ vơ một mình mà đi ôm ấp đứa con gái khác lại còn trước mặt mọi người nữa. Con nhỏ cũng yêu hắn như bao đứa con gái khác trong trường nó đã bày tỏ tình cảm của mình với hắn nhưng nhận được cái lắc đầu lạnh lùng. Nghĩ rằng khi được danh hiệu hotgirl nó sẽ tỏ tình lại một lần nữa và chắc chắn rằng hắn sẽ đồng ý nhưng ai ngờ đâu cái con nhỏ chết bầm đó nó đã hớt tay trên của mình. Con nhỏ tức giận đi đến chỗ hắn và nó nói:
- 2 người ôm nhau đã chưa vậy?
Hắn và nó nghe vậy buông tay ra quay sang chỗ đứa con gái vừa nói câu đấy. Hắn thấy Hương Ly cười nửa miệng nói:
- Chưa. Đồ phá đám.
Hương Ly nghe vậy tức lắm nó nắm tay thật chặt nói:
- Anh định bỏ em một mình trên đó sao?
- Cô thích thì cứ việc mà nhận cái giải \\\" hotgirl quý báu \\\" đó của cô.
- Anh...
Không để Hương Ly nói hết câu hắn kéo tay nó đi xuống sân khấu trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Mọi người rẽ sang hai bên nhường đường cho hắn và nó, bọn Nhật Duy đi đến. Quỳnh Anh hỏi nó:
- Em không sao chứ?
- Không em không sao đâu.- nói rồi nó nở một nụ cười.
- Ừ.
- Cô cháu ghét cái cô Hương Ly đó ỷ mình là con hiệu trưởng mà có thể mua giải. Xì cô trong mắt cháu và mọi người cô vẫn là xinh nhất hihi.
- Cái thằng nhỏ này.- Minh Cường xoa đầu Gia Huy.
- Cảm ơn cháu.- nó nói.
- Mình không muốn ở đây nữa về thôi.- hắn lạnh lùng.
Nói rồi bọn hắn kéo nhau ra xe tất nhiên là sẽ không về cùng nhau Hoàng Anh và Quỳnh Anh tách bọn ra đi chơi riêng hắn và nó cũng vậy.
- Phiền các cậu đưa Gia Huy về.
- Ừ.
- Không cháu muốn đi với cô.- thằng nhỏ giữ chặt lấy tay nó.
Biết ý của hắn nên Mai Thùy với cái danh hiệu thiên tài dỗ trẻ của mình sau bao nhiêu năm tích lũy kinh nghiệm nó rút ra một điều trẻ con đứa nào cũng ham chơi như nhau và dĩ nhiên Gia Huy cũng vậy con nhỏ nói:
- Gia Huy cháu có muốn đi chơi chợ đêm không?
- Chợ đêm? là chợ gì hả cô có vui không? ( mắc bẫy rồi nha cưng )
- Có vui lắm cháu có muốn đi không? - Có đi luôn bây giờ nha cô. Đi.- thằng nhỏ kéo tay Mai Thùy. Bỗng nó quay lại hỏi Hải Linh:
- Cô có đi không? cô đi cùng với Gia Huy luôn nhá.
- Không cô với chú có chút chuyện cháu đi chơi với cô chú ý đi.- hắn nói rồi kéo lên xe.
Thằng nhỏ cũng chẳng nói gì thêm việc nó quan tâm bây giờ là đi chợ đêm nó chưa từng đi bao giờ. Nhật Duy dĩ nhiên sẽ chẳng đời nào chịu đi đến những chỗ như vậy nên về trước nhưng cậu đâu có về nhà mà vào thẳng quán bar. Kiều Trang cũng chẳng đi nốt con nhỏ về kí túc ôn bài cho kì thi sắp tới. Thế nên ở chợ đêm bây giờ chỉ có Minh Cường và Mai Thùy đi chơi với thằng nhỏ
* Heaven Bar *
Quán này khá yên tĩnh hợp với tính cách của cậu nên ngoài quán bar NO.1 ra thì đây là quán Nhật Duy thường đến. Quán khá rộng chia thành từng tầng khác nhau tầng 1 dành cho những khách muốn nhay dance và cho các DJ chơi nhạc, tầng 2 dành cho những cặp gà bông và bạn bè có thể đến đây nói chuyện cuối cùng là tầng 3 những người muốn yên tĩnh và lẽ dĩ nhiên Nhật Duy ngồi ở đây. Cậu vẫn ngồi chỗ cũ một bàn ở góc trong cùng của quán gọi một ly cafe cậu đưa ánh mắt ra cửa bỗng có dáng người quen bước vào, là Kiều Trang.
- Kiều Trang. Cô ta mà cũng đến đây sao?
Con nhỏ ngồi bàn cạnh cửa sổ nó cũng gọi ly cafe đen nhưng không đường thấy nó uống một cách ngon lành Nhật Duy hơi nhíu mày. \\\" Chẳng nhẽ cô ta không có vị giác? Uống vậy mà cũng uống được sao?\\\"- Nhật Duy nghĩ.
Kiều Trang phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn cảnh thành phố tấp lập về đêm uống được nửa cốc con nhỏ đứng lên tiến về phía chiếc piano nó chơi một bản nhạc buồn đầy sâu lắng của Giovanni Marradi ( mình cũng không nhớ về cái tên bản nhạc này ). Nhật Duy ngỡ ngàng vì kĩ năng chơi đàn của Kiều Trang những nốt nhạc được đánh một cách thuần thục chắc con nhỏ phải chịu khó tập luyện dữ lắm mới chơi được như vậy. Kiều Trang kết thúc bản nhạc trong sự vỗ tay của mọi người, về chỗ bắt gặp ánh mắt của Nhật Duy nó hơi ngạc nhiên một chút rồi nở một nụ cười nhẹ về lại bàn ngồi. Cậu đứng lên tiến về chỗ con nhỏ.
- Cô chơi hay lắm.
- Cảm ơn.
- Tôi ngồi đây được chứ?
- Um.
Kiều Trang nhấp 1 hụm cafe Nhật Duy để ý kĩ xem phản ứng của Trang ra sao nhưng nó vẫn không có một chút biểu hiện nhăn mặt nào cả. Nhật Duy hỏi:
- Cô không thấy đắng sao?
Trang hơi ngạc nhiên vì câu hỏi này nó nhíu mặt hỏi lại:
- Sao anh biết cafe của tôi không có đường?
- À tôi ngồi bàn bên kia thấy cô uống cafe mà không cho đường.
- Um tôi thích vậy.
- Thích?
- Um. Anh có muốn uống thử không?
- Được thôi.- nói rồi Duy dơ tay ra hiệu cho cô bồi bàn.- Cô cho tôi một ly cafe đen.
- Dạ sẽ có ngay.
Cô ấy đã mang ly cafe mới cho cậu nhấc một hụm uống thử cậu vội bỏ xuống.
- Đắng quá.
- Hihi.- Trang cười đây là lần đầu tiên con nhỏ cười trước một người con trai ( ngoại trừ Mạnh Quân trong hội mà ) nụ cười của nó khiến trái tim Duy hơi xao động.
Con nhỏ nói tiếp:
- Ngày trước lúc tôi tập uống cũng vậy nhưng rồi tôi cũng dần quen với cái vị đắng này và giờ thì tôi thích nó.
- Cô tập uống nó từ khi nào?
-...Khi mẹ tôi mất.
- Tôi...xin lỗi.
- Không sao tôi cũng đã quen với những câu hỏi kiểu như vậy.- nó cười buồn.
- Mẹ cô chắc đẹp lắm.
- Um bà ấy cũng từng là hoa khôi của trường đại học y.
- Bố cô chắc yêu mẹ cô lắm.
- Không ông ấy đâu có quan tâm tới mẹ con tôi. Mẹ tôi mất chưa được bao lâu ông ấy đã rước về một người phụ khác, bà ta đáng tuổi làm cháu ông ấy. Tôi không được hưởng một tuổi thơ trọn vẹn như những đứa trẻ khác bà ấy luôn đánh đập tôi ngay cả trước mặt ông ấy nhưng ông ấy vẫn để yên cho bà ta làm vậy.- Trang vừa nói vừa khóc. Những giọt nước mắt như những viên pha lê lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp cảu nó. Lòng Duy dấy lên một sự đau xót khó tả cậu lấy tay lau đi những giọt nước mắt đó.
- Tôi xin lỗi vì đã hỏi cô quá nhiều. Muộn rồi để tôi đưa cô về.
Cả hai bước ra quán Duy nói sẽ trở Trang về nhưng con nhỏ không chịu nó nói muốn đi bộ cho thư gian. Duy không an tâm nên đồng ý đi bộ cùng nó. Bỗng Duy lên tiếng phá vỡ sự yên lặng:
- Cô có muốn biết về tôi không?
Trang rất ngạc nhiên vì lời mời này, Nhật Duy thường ngày nó biết không như vậy. Trang nói:
- Được thôi.
- Tôi may mắn hơn cô một chút tôi có đầy đủ cả cha lẫn mẹ.
Câu nói này của hắn làm Trang hơi chạnh lòng.
- Nhưng có cũng như không họ chẳng bao giờ đếm xỉa đến tôi cả, họ luôn tất bật với công việc của mình một chút thời gian dành cho tôi cũng không có. Tôi còn nhớ hồi năm tôi 9 tuổi tôi bị một tai nạn giao thông nhẹ phải nằm viện mất vài tuần nhưng họ cũng chẳng thèm quan tâm đến tôi ra sao họ đến thăm tôi được vài phút lại đi ngay với cái lí do quen thuộc là công việc.
- Còn bây giờ thì sao?