Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Đại Tiểu Thư Và Chàng Lưu Manh - full
Tác giả: nhoknhiuchien97
Thể loại: Truyện Teen, Truyện Tình Cảm
@
“ Tuị bây coi … Thằng khốn đó chạy đi đâu rồi?” … hộc hộc…
Quân cứ mải miết chạy… chạy vòng vèo mãi… anh cố kiếm 1 chỗ trốn… nhưng vô vọng… chợt…
Quân vội đẩy một cô gái bất ngờ anh gặp trên đường… cúi xuống sát mặt cô gái… nghiêng đầu… thì thầm vì đã kiệt sức…
- Làm ơn giúp tôi…
- Tại sao tôi phải giúp anh… ? – cô gái đó quắc mắt
- Làm ơn.. chỉ một chút thôi mà… – Quân cố nặn ra ánh mắt đẹp nhất
“ Đại ca… hắn đâu rồi…”
“ Lũ vô dụng… không kiếm được thằng nhóc đó thì đừng có vác mặt về nữa… “ – thằng cầm đầu hét… chợt nhìn 1 đôi nam nữ… đang hôn nhau… hắn tặc lưỡi… rồi bỏ qua…
Phù. Quân thở phào nhẹ nhõm… anh đang định quay xuống cảm ơn cô gái nọ thì bỗng…
- Á.. sao cô đánh tôi?
- May cho anh là tôi chưa giết anh đó… – con bé đắc chí
- Cô…
Bỗng từ đâu có 2 tên vệ sĩ áo đen hớt hải chạy lại, vừa thấy Quân lập tức chuyển sang chế độ phòng ngự. Cô gái kia giận dữ :
- Sao không đợi tí nữa tới nhặt xác tôi luôn đi…
- Chúng tôi xin lỗi, tiểu thư… – 2 tên kia cúi gằm mặt xuống không quên tặng cho Quân cái liếc cháy mặt
“ Làm gì mà kinh vậy trời…” – Quân lẩm bẩm. Đợi đến khi cô gái ấy lên xe anh mới kịp vẫy theo “ Cảm ơn “
trên xe của cô gái
“ NGười đâu mà vô duyên dữ… để tiểu thư đây gặp lại thì đừng có trách nhá”- Lâm vừa ****, vừa lấy khăn lau mặt. May mà lúc nãy 2 tên vệ sĩ kia đến muộn, nếu họ thấy cảnh tiểu thư họ Trịnh bị… cưỡng hôn < thực ra chưa hôn mà > thì còn mặt mũi nào nữa…
Trong lúc ấy :
- người đâu mà chảnh dữ… mình đã làm gì đâu, chỉ cúi sát mặt 1 tẹo thôi mà đã la um sùm lên…lần sai gặp ông hôn thiệt xem làm được gì nhau … – Quân nhớ lại cảnh lúc ấy – khi anh cúi xuống sát mặt cô gái ấy… 1 mùi hương lạ tỏa lên…rất đặc biệt… anh không biết là loại gì…
chắc là đắt tiền lắm và cô gái kia chắc cũng là tiểu thư con nhà quyền quý…
===
Trịnh Thiết Lâm, con gái duy nhất của tập đoàn Hottest < không biết bác nào yêu 2pm giống em không nhỉ> tập đoàn lớn nhất nhì Đông Nam Á… có trụ sở ở nhiều nước trên thế giới, chi phối nền kinh tế vIệt Nam. Là con 1 của nhà giàu có nên rất kiêu căng, chảnh, thích làm người khác khó chịu….mới ở Anh về
Âu Thành Quân, mất cha mẹ trong vụ tai nạn lúc 3 tuổi, đang sống với dì Ngân. Tính cách mạnh mẽ, nghĩa hiệp nhưng cũng rất thích trêu tức người khác..
Chà… kiểu này kẻ cắp gặp bà già rồi đây….
Một buổi chiều yên bình, cô gái đang ngồi trên chiếc ghế đá, miệng nhâm nhi ly trà sữa, ngắm hoàng hôn bên bờ sông. Cô thật đẹp. mái tóc thả xuống ngang lưng, bay bay trong gió. Miệng cô thi thoảng lại nhoẻn cười…mặc kệ đằng sau cô là 2 tên vệ sĩ to đùng, mặt lạnh hơn tiền
Bỗng ly trà sữa trên tay cô rơi xuống đất, văng tung tóe, cô tức giận ngước mặt lên, xem là kẻ nào:
- Là cô/anh à?- hai người cùng hét lên
- Anh lại chạy trốn à?
- ừ thì… anh gãi đầu… Điệu bộ của anh khiến cô bật cười nhưng chỉ được mấy giây rồi sau đó …. Hazz ai cũng biết rồi đó…. Cô vẫy vẫy tay :
- các anh ơi… hắn trốn ở đây nè… – cô cố hét thật to…
bọn côn đồ nghe thấy tiếng gọi, thấy Quân liền chạy vội lại, mặt đằng đằng sát khí…
Lâm cười ngặt ngẽo trong khi Quân điên tiết :” con gái gì mà chẳng có lòng thương người gì cả “ . Đám côn đồ chạy lại, xông vô đánh Quân. Anh cũng chẳng phải tay vừa. cũng xông pha, đấm đông đá tây liên tục… Lâm đứng xem mà thầm hỏi không biết tại sao anh ta giỏi võ vậy mà chạy trốn làm gì không biết “. Chợt, 1 tên lén cầm thanh sắt to định quất vào người Quân, Lâm thấy vậy hét to:
- CẨN THẬN
===
Nhưng không kịp nữa rồi. thanh sắt đập xuống người Quân làm anh ngã quỵ xuống. Lâm thấy thế vội ra lệnh cho hai tên vễ sĩ phá vòng vây cứu Quân ra.. một lát sau, cả bọn nằm la liệt dưới đất. đúng là vệ sĩ chuyên nghiệp có khác. Tên cầm đầu thấy vậy vội vàng bỏ đi
Lâm chạy lại, đỡ anh ta dậy:
- nè, có sao không đấy
- tôi… không … sao…o – Quân thì thào. Khoảng cách giữa 2 người giờ thật gần.. Nhận ra sự bất bình thường đó, cô gái đỏ mặt quay đi
- nè, anh chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp như tôi hả? – cô nói lớn giấu đi sự bối rối
Quân cũng chẳng vừa, đau nhưng vẫn cố chém gió:
- đẹp thì thấy nhiều rồi… nhưng vừa đẹp vừa ác như cô mới thấy lần đầu ak…
- anh dám… – Lâm thụi vào người Quân làm cô đau điếng…
Hai tên vệ sĩ của cô dọn dẹp xong xuôi,chạy lại phía cô
- Chúng ta đi thôi…- cô trở lại trạng thái lạnh lùng
- Ơ .. thế còn tôi?
- Kệ anh… tôi đâu phải mẹ anh đâu mà lo cho anh… vô viện đi… tôi đi đây…
“ cOn gái gì mà… hotboy rạng ngời thế này mà không giúp”- Quân tặc lưỡi, vội lê bước về nhà. Vết thương không quá nặng nhưng làm anh hơi nhức, bước đi khó khăn hơn
- chào dì Ngân con mới về…- Quân hồ hởi, cố giấu đi vết thương
- ừ … rửa tay đi rồi ăn cơm con..
- Vâng
- Mai con đi học rồi hả?- dì Ngân hỏi Quân
- Dạ…
- Chuẩn bị gì chưa con?
- Có gì đâu mà chuẩn bị dì?
- Thằng nhóc thiệt…. lo mà học đi….
===
Sáng hôm sau
- Mời tiểu thư xuống ăn sáng ạ
- Bác Tư,cháu xuống liền…Lâm vội vàng thắt nốt cái nơ. Đồng phục trường Nhất Đẳng khá xinh, trông cô như một nàng công chúa. Mái tóc dài thả xuống, có cài một cái kẹp hình vương miện xinh xinh… đôi môi căng mọng, tròn đầy…
Nhất Đẳng là 1 trường nổi tiếng. Ở đây học sinmh chia thành 3 loại : nhà giàu < Lâm đây > ; nhà khá giả và học giỏi ; loại còn lại được vô học trường này nhờ học bổng nghĩa là học rất giỏi < trong đó có Quân >
Mới sáng sớm cả trường đã rộ lên tin một nhân vật đặc biệt sẽ xuất hiện nhưng khi Lâm xuất hiện mọi người đều im bặt. Cô đẹp quá mà. Cô tự cười thầm khi biết điều đó. Và cô cũng không thể ngờ chính cái sự đẹp của mình khiến cô gặp rắc rối về sau….
Tụi con gái:
- Woa… học sinh mới kìa… đẹp quá… như thiên thần vậy…
- Nghe nói con gái ông chủ tập đoàn Hottest đây… đâu phải vừa….
- Ừ, nhà giàu lại xinh thế… tao là gái mà còn mê huống gì bọn trai zê trường mình – đứa khác góp chuyện
…. Bla..bla….
Tụi con trai:
- Uầy… ngon thế…
- Ước gì tao cua được nàng… vậy thôi là tao mãn nguyện lắm rồi….
- Thằng khùng… cóc ghẻ đòi ăn thịt … thịt con gì gì ấy nhỉ…. Quên mât tiêu rồi… – 1 thằng bóp trán
- Thiên nga mày ơi… yếu còn ra gió …..ở nhà đê…. Em này phải là của tao…
Bụp .. bụp..( ax… tụi nó đánh nhau vì 1 con nhỏ mới đến )
Chẳng mấy chốc Lâm thấy khó chịu với mấy người này. Biết mà. Bị người ta chỉ trỏ hoài sao không tức, nhất lại là tiểu Thư họ Trinh đây… cô cố bước nhanh vào lớp học….
===
Xem ra tình hình cũng không khá khẩm gì… bọn con trai trong lớp thay vì nhìn lên bảng đồng loạt quay qua nhìn Lâm đắm đuối chới với… hix… khổ thân… ngồi học cứ như tra tấn.. cô chỉ mong cho hết ….
Reng … reng… hết giờ.. cô thở phào nhẹ nhõm…ai dè…
- Bạn tên gì vậy? cho mình làm quen nha…
- Xinh quá… làm bạn gái mình nhá
….
- Bạn dùng kem gì vậy, da bạn trắng quá – tiếng đứa con gái xuýt xoa…. Trời ạ, da người ta trắng tự nhiên mà bà nội..!!
- Chiếc kẹp tóc này bạn mua ở đâu vậy? xinh quá trời lun ý….
….
….
….
…
- CÁC NGƯỜI LÀM ƠN XA TÔI RA – Lâm nói như xối vào mặt mất mấy người kia….
- đáng yêu quá….
Thiệt hết chịu nổi với lũ người này, nói đến thế mà còn lì, hết cách cô vùng chạy ra ngoài, mang theo một cơn lốc người đuổi theo….
Bỗng…
Á… – tiếng Lâm thét lên….ngẩng đầu xem ai là thủ phạm….hóa ra:
- lại là anh/cô hả?
- Cô với tôi có vẻ có duyên nhỉ? – Quân nói , chợt anh nhìn thấy đám đông chạy lại phía anh và Lâm bèn kéo Lâm núp vào sau bức tường…
Lát sau, tại sân thượng dãy phòng học cũ
Lâm cẩn thận dò xét
“ không có ai ngoài tôi và cô đâu “ – Quân thủng thỉnh
- Cô mới vô học mà lắm fan cuồng thế nhỉ? Vệ sĩ của cô đâu????
- Không được vô– Lâm hất mặt – Mà tôi là ai chứ – Trịnh Thiết Lâm đấy..
- Xì…!!!! Thông báo cho cô là cô đang đứng trước mặt hotboy trường Nhất Đẳng đó, với lượng fan không thua kém gì Lee Min Ho…
- ọe… – Lâm giả bộ ói – sáng nay anh chưa uống thuốc phải không?
- Cô… được lắm… mà thôi coi như tôi trả nợ cho cô rồi đấy…
- Cái gì? Tôi cứu anh 2 lần cơ mà… anh mới cứu tôi có 1 lần chớ mấy..
Quân quay đi, giơ 2 bàn tay vẫy vẫy :
- Chỉ cho cô chỗ trốn an toàn là 2 lần rồi còn gì…
Khiếp. Lâm lè lưỡi. con trai gì mà tính toán chi li với con gái vậy trời. chẳng galăng chút nào sất
===
Công nhận anh ta tìm được chỗ trốn hay thật. Đứng từ đây, nhìn xuống sân trường thật đẹp. Hàng cây cảnh của trường này thật hết chỗ nói. Cũng phải thôi, trường quý tộc mà. …
Mắt cô hướng về góc sân. Một đứa con gái nhẩu đoảng thế nào lại làm đổ chai nước vào người tên con trai. Tên con trai đó quát cô đó xối xả. “ gì kì vậy? mỗi chai nước đổ thôi mà… làm gì mà nghiêm trọng vậy?” … Oh no… có vẻ tên con trai còn định đánh cô gái nữa
- Cô có biết chiếc áo này bao nhiêu tiền không?
- Tớ… tớ… sẽ …đền cho cậu… – cô gái lắp bắp
- Cô đền được sao? Đồ quê mùa….
- Trương Thiếu Hạo… cậu làm gì đó? – Quân bước ra
- Nhìn đi, cô gái này làm bẩn áo tôi?
- Vậy hả? bao nhiêu? Tôi đền….
Thiếu Hạo cười, khinh khỉnh : “ Cậu đủ sức sao ?”
Quân trở nên bối rối : “ Đúng, tôi không giàu nhưng cũng không ăn bám cha mẹ, rồi chèn ép người khác? đúng là càng giàu càng kiết mừ ?” – Quân lấy lại thế thượng phong…
- Âu Thành Quân … mày muốn gì? -Thiếu Hạo mặt đỏ rực
Thấy sắp có chiến tranh bùng nổ
“ Đến lúc rồi “ – Lâm bước ra…
- Tôi sẽ đền chiếc áo đó cho anh …
Cả 2 anh chàng ngước mắt lên
- Là người đẹp nào đây ? – Thiếu Hạo nói ngọt
- Bao nhiêu tiền, tôi trả – Lâm lạnh lùng
- ấy chết … ai lại lấy tiền củangười đẹp? Nhưng mà….
- Nhưng mà đi chơi với anh 1 buổi chứ gì ??? – Quân nói móc
- Từ bao giờ mày hiểu tao như vậy hả Quân ? – Hắn ta cười đểu
- Anh đủ trình đi với tôi sao? Anh cho tôi cái gì????? – Lâm nói khinh ra mặt
Thiếu Hạo giọng vẫn mật ngọt chết ruồi
- Anh sẵn sàng trao cả bản thân cho em ? – vừa nói anh ta vừa bước lại phía Thiết Lâm
Lâm lùi lại, trên môi thoáng 1 nụ cười ranh mãnh…
- Sorry … tôi có thói quen không nhận những món quà rẻ tiền….
Thiếu Hạo tái mặt, chưa bao giờ cậu ta bị mất mặt như vậy. đường đường là thiếu gia họ Trương cơ mà… Còn Quân thì cười sặc sụa. Anh bắt đầu nhận thấy sự thú vị ở người con gái này…
- Sao nãy giờ anh cứ cười hoài vậy? Tôi đẹp quá ak ?
- Cô có thấy mặt thằng đó lúc nãy không? Đần củ chuối ra…..
- Mặt anh cũng thông minh quá ha ? không có tôi 2 người xông vô đánh nhau lâu rồi… – Lâm kiêu ngạo
- Tôi mà sợ hắn ak….
Bla….bla….
Lâm và Quân cứ chí chóe. Khổ. Cứ gặp nhau là gây chiến….
Tối hôm đó
Tại nhà Trương Thiếu Hạo ….
- Sao? Con bé đó là tiểu thư tập đoàn Hottest à? Hèn chi… kênh kiệu vậy… càng thú vị với bản thiếu gia đây… – Hắn ta vừa nhếch mép vừa nâng trên tay li rượu…
Tại nhà Trịnh Thiết Lâm….
- Thưa tiểu thư , 2 người tiểu thư hỏi , 1 người là Trương Thiếu Hạo, cậu ấm của tập đoàn BJs < khổ, tác giả là fan kpop mừ > thế lực mạnh ngang với nhà ta . Còn người còn lại, Âu Thành Quân… phải.. họ Âu, lai lịch không rõ, hiện tại đang ở với người dì… – tiếng ông quản gia đều đều
- Họ Âu ???… – Lâm hỏi lại –
- Vâng … rất ít người họ Âu. Tập đoàn Âu Thịnh đối đầu với chúng ta đã chết trong vụ tai nạn 15 năm trước rồi. chắc là trùng hợp
- Thôi được rồi… cảm ơn bác…
Lâm trầm ngâm…. “ Âu Thành Quân “
Hazz… mấy người quý tộc này thiệt… động tí là điều tra người khác. Chẳng bù cho chàng Quân nhà ta… ngủ say như chết… có biết trời đất là gì đâu
Ngày đâu đi học đã bị dòm ngó, làm ngày hôm sau Lâm không có hứng đi học nữa. May sao có anh chàng Quân làm cô vui… còn tên Thiếu Hạo kiêu ngạo nữa, phải làm cho anh ta bẽ mặt…
- Chết tiệt… hôm nay bước chân nào ra thế nhể – Quân làu bàu – anh mới vấp phải cục đá – suýt té… không biết hôm nay lại gặp chuyện gì nữa đây?
Vừa bước vào trường, thấy canteen ồn ào, Quân chạy lại.. hóa ra là Lâm và Thiếu Hạo…. 2 con người hay gây sự ở trường này đụng nhau…. “ có chuyện vui để xem rồi đây … “- Quân cười nham nhở
- Cô em, cầm lấy chai nước cam này đi… uống cho đẹp da…. – Trương Thiếu Hạo tỏ vẻ galăng
Lâm chìa tay ra lấy… nhưng không phải nước cam… mà là chai pepsi … trên tay Quân….
- Tôi thích uống cái này hơn….
- Thì ra em thích uống mấy cái này… để lần sau anh mua…. – Trương Thiếu Hạo cười, cố vớt vát vài câu cho đỡ quê…
- Thu lại nụ cười của cậu đi…. Cho gái đỡ thèm – lúc này Quân mới lên tiếng. Ôi dào… hắn bị tấn công cả 2 phía từ Quân và từ Lâm… khổ thân thằng bé…..
Lâm và Quân đi ra. Chợt Quân quay sang nói nhỏ với Lâm :” Này cô có thấy bọn người kia không?” rồi liếc mắt về phía đám đông, gái có, trai có đang đổ dồn ánh mắt ghen tuông về phía hai người. Con trai thì nhìn Quân như kẻ cướp đi “my Princess “ của họ. Con gái thì nhìn Lâm chẳng khác gì kẻ thù…
Lâm mỉm cười gian xảo : “ý anh là….”
Quân gật gật
===
- Anh yêu… mình đi chơi nhé… – Lâm nháy mắt, nói to, chạy lại ôm tay Quân nũng nịu…
Biết là cô đùa nhưng Quân không khỏi 1 chút bối rối. Nhìn cô lúc này sao đáng yêu quá. Quân ngẩn ngơ đến nỗi Lâm phải ra hiệu :”đừng có đơ như vậy “ . Anh mới chịu nói : “Ừ, mình đi “
- Trời ơi… 2 người đó là 1 cặp sao??????????
- Họ đẹp đôi quá mà… – 1 con khác chen vô
- Đẹp cái con khỉ !!!! Ôi anh Quân !!!! tình yêu của tao…. Con kia mới đến vài hôm đã dụ dỗ anh ý rồi… – con khác mắt nảy lửa
- Gì … gì ?? ai dụ dỗ ai…? Là anh Quân của bà cưa cẩm em Lâm của tôi đó à nha
- Ôi đau lòng quá… tôi đi chết đây…
- ĐỒ NGU !!! TỤI NÓ CHỈ ĐÓNG KỊCH THÔI !!!! – Trương Thiếu Hạo giận dữ. Đám đông nhận thấy nguy hiểm vội tản ra dần, còn 1 mình hắn ta. Mắt long sòng sọc nhìn về phía Lâm và Quân, hắn ta gằn lên “ Âu Thành Quân, hãy chờ xem, con đó phải là của tao…. !!!! “
- Cô có vẻ hiểu nhanh nhỉ….
- Tôi sẽ coi đó như là 1 lời khen – Lâm thủng thẳng đốp chát lại câu nói của Quân
- Không ngờ đại tiểu thư như cô cũng biết phá người khác … lạ à nha… – Quân mỉa mai, không hiểu sao với cô gái này anh cứ muốn trêu tức mới lạ chớ
- Anh còn gặp nhiều điều lại nữa…. – mồm Lâm cong lên đúng nghĩa của nó. Nhìn cô lúc này không ai nhận ra đại tiểu thư cao sang quyền quý nữa rồi…!!! oh no !!!
- Sao tôi nói 1 câu cô trả 1 câu thế …???? Con gái gì mà không thùy mị nết na chi hết !!! – Quân lắc đầu ngán ngẩm
- Anh thì “ men “ quá nhỉ ??? con trai mà nói nhiều thí mồ….
- Cô….
- Anh…
- Đưa điện thoại anh đây….
- Làm gì…
- Thì cứ đưa cho tôi. Anh sẽ thường xuyên bị tôi làm phiền đó – Lâm với tay lấy chiếc điện thoại của Quân… bấm số cô vào
- Welcome !!! – vẻ mặt trịnh thượng của Quân khiến cô chỉ muốn xông vô đấm vô mặt anh ta mà thôi….
Sáng hôm sau :
Lâm phát hoảng:
- What happened ????
===
Trên bàn Lâm là hàng tấn socola và hoa hồng… “không biết là ai nhỉ…. Người ái mộ mình nhiều quá mà “ – ax … axx… level tự sướng của nàng này chắc đứng đầu bảng xếp hạng rồi á…
- Sao??? Người đẹp thích không ??? – Trương Thiếu Hạo từ đám đông đi ra
- Của anh hả ? làm tôi tưởng thằng điên nào….? Dọn dùm để tôi còn học bài nữa
Vừa lúc đó Quân đi ngang qua, thấy đám đông vội chen vào, anh ta vốn thích náo loạn mà
- Gì thế em yêu ??? lại có người tỏ tình à ??? Lãng mạn nhỉ ???
Thấy Quân có ý trêu tức Trương Thiếu Hạo, Lâm cũng chơi luôn :
- Anh à ? Lại có người yêu em đấy…. tính sao đây????
“ Giỏi lắm!!! Âu Thành Quân Trịnh Thiết Lâm – 2 người dám đối đầu với tôi !!!!” – Trương Thiếu Hạo giận dữ bỏ đi. Không bỏ đi ở đấy mà bị Quân với Lâm chém gió hội đồng ak???
===
Tại canteen
- Cô ơi lấy cháu cái này…. Cái kia…. Cái kia nữa… rồi tính tiền cho cô gái này – Quân chỉ sang phía Lâm
- Zà… anh có phải con trai không vậy ? ai đời đi ăn bắt con gái tính tiền ???? – Lâm điên tiết, mặc dù số tiền chẳng đáng là bao nhưng….
- Cô giàu hơn tôi. Với lại tôi mới cứu cô mà…. – Quân đắc thắng
- Anh….. – Lâm cứng họng luôn, tức quá, Lâm hét lên…” bác ơi lấy cho cháu tất cả thứ trong canteen, mỗi loại 10 cái “
- Gì??? Cô tưởng tôi là heo sao????
- Thì đúng vậy mà…. – Lâm cười hì giả bộ ngây thơ
Quân chào thua với cô gái này….
Khi mọi chuyện lắng xuống và trông 2 người có vẻ thân thiện hơn, Lâm rụt rè hỏi:
- Nè…!!! Sao anh bị người ta rượt hoài vậy???
- Nợ tiền – Quân cụt ngụt
- Bao nhiêu???
- Cô hỏi làm gì ??? – Quân nổi đóa – Cô sẽ trả dùm tôi chắc…
- Ừ… tôi trả… bao nhiêu???
Quân bỏ đi vì lòng tự trọng. Anh không muốn bất cứ ai giúp mình hết. Nhất là cô – người con gái mới quen. Rồi bọn họ sẽ bảo anh lợi dụng cô…
Nhận thấy mình hơi vô duyên… Lâm chạy lại níu anh ta lại
- Tôi xin lỗi… mà sao anh giỏi đánh nhau vậy sao phải chạy ????
Quân vẫn chưa nguôi giận
- Tôi sợ Dì tôi lo lắng…
Lâm nhận thấy sự ấm áp trong con người này. Tự lực cánh sinh không cần ai giúp đỡ. Bản thân bị đánh chớ không để người khác lo lắng…. cô thấy cảm phục anh chàng …
- Za… đi bên tôi sao không nói gì? Hạnh phúc quá hả?????
- Anh đừng có tưởng bở… tôi là ai chớ..
- Phải rồi… đại tiểu thư… người cô nên bên cạnh không phải tôi mà là đại thiếu gia họ Trương kia kìa….
- Anh được à nha, dám trêu tôi hả… chết nè…….
- Á đau !! sao cô lại véo tôi….
….
…
….
….
Sáng chủ nhật. Trời đẹp. Cô dắt em cún yêu đi dạo…. khổ. Suốt ngày em í cứ bị nhốt trong nhà, không chết vì chán cũng chết vì thiếu oxi…
- Ê!!!! Dắt khỉ đi đâu đó????
Giọng nói quen quen. Cô quay lại. Quân. Tủm tỉm cười cô nói
- Anh mù hả? tôi dắt con chó mà….
- Tôi đâu có hỏi cô…. Tôi hỏi con chó mà…. – Quân cười gian hết mức
Trời ạ. Tức quá. Anh ta dám nói cô là khỉ ư….. chết tiệt….sao sáng sớm đã đụng mặt anh ta thế nhỉ? Xui tận mạng
- Ủa… bây giờ tôi mới biết nó và anh là bạn của nhau….
Lâm thật phục sự thông minh của mình. Mặc dù đang ở thế bí nhưng cô vẫn đẩy được cục tức về phía Quân
Quân gật đầu. Thế mới là Trịnh Thiết Lâm mà anh quen chứ. Đâu chịu thua dễ dàng vậy….
- Hôm nay trời đẹp tôi không muốn gây sự với cô !! – Quân dịu giọng làm hòa
- Thế tôi gây sự với anh trước chắc – Lâm vẫn không buông tha…
….
I’m don’t need a man
I’m don’t need a man ( what???)
I’m don’t need a man
I’m don’t need a man ( jiinjja)………
Nhạc bài I’m don’t need a man của miss A vang lên. Nó như 1 lời tuyên ngôn của Lâm. Sống không cần ai hết…. nó vì nó mà thôi…đau 1 lần là quá đủ rồi. Nó không cho phép bất cứ thằng đàn ông nào làm tổn thương nó hết
Liếc mắt xem số người gọi. Là Dương – người yêu cũ của Lâm. Kẻ chỉ biết lợi dụng Lâm. Hắn quen Lâm và yêu cô chỉ vì biết cô là con gái của tập đoàn Hottest mà thôi…. Đau quá… vì vậy sau này cô mới sống kiêu ngạo, bất cần đời, khép kín mình cho đến ngày Quân đến….
- Alô…
- Lâm hả? anh Dương đây?
- Tôi có đui đâu mà không biết. gọi tôi có chuyện gì?
- Ấy chết!!! sao ăn nói phũ phàng với anh vậy…???
- Không nói tôi cúp đây…
- Khoan… tối nay sinh nhật anh…. Em nhớ chứ????
- Vậy hả??? thì sao?? Liên quan gì đến tôi????
- Em sẽ đến chứ??? Dẫn theo BẠN TRAI tới nữa – hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “ bạn trai”
- Ok chúng tôi sẽ tới….
Lâm chua xót. Dẫn theo bạn trai tới???? Hắn ta muốn chơi cô đây mà…. Được thôi. Để xem ai sẽ bẽ mặt. Nhưng vấn đề là kiếm đâu ra người gọi là bạn trai ấy???? bất chợt cô nghe tiếng Quân đùa với con Miu…. ???? Đây rồi…. khỏi mất công kiếm xa lắc xa lơ nữa….
- Ê… tự dưng mời tôi uống cà phê??? Cô có âm mưu gì phải không??? – Quân dò xét
- À thì có 1 chuyện….
- Tôi biết ngay mà…. Nói đi…
- Đóng giả bạn trai tôi nha….
- Gì???? – Quân suýt sặc – Why????
Lâm xì xà xì xồ….. chuyện Dương, chuyện anh ta giỡn với nó như thế nào…. Cô cũng không biết tại sao cô lại kể cho Quân nghe nữa….
- Vậy là giờ cô muốn trả thù chớ gì??? – Quân gật gù ra chiều đã hiểu
- Uhm…..
- Ok men…. Tôi giúp… trêu đời là thú vui của tôi…. Mà sao cô không nhờ bạn mà nhờ thằng lưu manh như tôi????
- Tôi không có bạn…. – tiếng Lâm nhỏ dần
Có thể Quân không hiểu… những người như Lâm không được phép có bạn. đơn giản sẽ chẳng ai thật lòng chơi với họ cả. Tất cả chỉ muốn tiền địa vị hay nhờ vả nhà cô thôi
Thấy không khí thay đổi… Quân lên tiếng:
- thế tôi có vinh dự làm bạn với cô ak??
- Uk… phúc anh tu 10 kiếp trước đó….tối nay… 8h tôi anh qua chỗ tôi nhé…
- Rồi… có trò vui để làm rồi đây….
Cô và anh cùng cười….
6h30’… nhà Quân
- Mặc gì giờ????
Cầm bộ chiếc áo thun và quần jean lên, Quân lắc đầu… “ trông bụi quá, không được”. Hay vest nhỉ??? Thôi già quá… Quân mới 18 tuổi chứ mấy… . hay mặc đồ lãng tử tí nhỉ… khăn choàng style… thì sao ta…. ??? “ cũng không hợp….””
Cuối cùng Quân cũng chọn được bộ quần áo phù hợp. Là.. là…. Áo thun quần jean như ban đầu… thiệt chịu hết nổi với chàng này….
Xong tiết mục trang phục, giờ đến tóc… đơn giản hơn, vuốt keo tí là xong tại tóc anh vốn đẹp tự nhiên mà ( ặc ặc…. 2 ông bà này có tinh thần tự sướng ngang nhau… sợ thiệt….
Thấy Quân loay hoay cả tiếng đồng hồ, dì Ngân sốt ruột
- Cháu dì hôm nay đi đâu mà chuẩn bị lâu thế??? Hẹn hò à???
- Không phải đâu dì… cháu đi có việc… thôi muộn rồi… cháu đi đây….
Quân phóng ra khỏi nhà lúc 7h45… khiếp… anh chàng chuẩn bị 1 tiếng 15 phút …
Về phần Lâm thì nhẹ nhàng hơn…cô chỉ cần đánh chút má hồng, tô son môi, thả tóc xuống là ổn…. nhẹ nhàng mà làm thằng đó tiếc… chủ ý của cô là vậy….
7h50…. Lâm bước xuống
1s….
2s….
3s…. sững sờ
Đầu tiên là Quân, anh không ngờ Lâm lại đẹp vậy. Làn da trắng vốn có, thêm chút má hồng son môi, mái tóc bồng bềnh lượn sóng, trông cô thật tuyệt. còn chiếc váy cô đang mặc được thiết kế riêng cho cô làm tôn thêm vóc dáng của cô…. Nhìn cô chẳng khác gì một nàng công chúa, thật tự nhiên, dịu dàng… nhất là từ cô luôn phả ra hương thơm gì đó rất khác biệt
Lâm cũng không khỏi bất ngờ. Trước mắt cô là ai thế kia??Quân ư??? Dẫu biết thường ngày anh ta đẹp trai nhưng bây giờ sao khác quá. Quần jean áo thun trông thật năng động. Lâm không thể nhận ta tên lưu manh suốt ngày cãi nhau với cô nữa…
===
2 người đứng đó nhìn nhau. 1 dòng điện như chạy qua người. Tình yêu sét đánh chăng? Không biết, chỉ biết 2 người cứ trân trân nhìn nhau cho đến khi bác lái xe hối muộn giờ….
Có 1 điều thú vị không hẹn mà gặp là 2 người đều chọn màu xanh nhạt để diện. điều nay khiến họ thật ăn khớp và như 1 couple thực sự vậy. 2 người hình như đều nhận thấy sự trùng hợp này và họ càng….ngại hơn nữa. Quân phá vỡ bầu im lặng theo cái cách anh hay làm….
- Đi đâu đây khỉ???
- Bar V.I.P … mà ai cho anh gọi tôi là khỉ???? –Lâm tru tréo ( hazz có ai như tác giả ta không??? Cuồng kpop đến thế là cùng )
- Cô không giống khỉ là gì??? Hay cô thích vượn…. –Quân vẫn cái dáng vẻ ngông nghênh thường ngày….mặc dù trong lòng anh tự biết cô xinh hơn cả công chúa
Lại cãi nhau. Nói không ai tin chứ trước đó không ai nói 1 câu gì. Chỉ tội bác lái xe khốn khổ….dính bao nhiêu là bom
Bar V.I.P về đêm thật đẹp. Đèn led được bố trí phù hợp khiến không gian như mở ra hơn. Tiếng nhạc sôi động, tiếng những con người cười nói không ngớt…
Và trong ánh đèn mờ đó…. Có 1 đôi nam nữ ôm nhau…
Chắc đó là người yêu cũ của Lâm, chủ nhân bữatiệc này. Quân đoán vậy vì lúc đi vào anh thấy cô siết chặt anh hơn khi nhận thấy sự có mặt của họ. Nhưng khi quay lại, người bất ngờ giờ lại là Quân. Cô gái mà Dương đang tay trong tay là Tuyết – cô bồ cũ của anh. Trớ trêu thật. Và hình như cô ta cũng có cùng tâm trạng như vậy khi thấy Quân đi cùng Lâm….
- Chào!!! Chúc anh sinh nhật vui vẻ!!! – Lâm đưa bó hoa
- Đây là….
- Đây là Quân, BẠN TRAI của tôi – giống như Dương, cô cũng nhấn mạnh 2 chữ “bạn trai”
- Chào anh!! Rất hân hạnh…. – Quân lịch thiệp,quay sang Tuyết “ lâu rồi không gặp !!! “
- 2 người quen nhau hả??? – Lâm và Dương đồng thanh
- Không chỉ quen đâu – Quân cười tươi
- Không ngờ em yêu lại sớm như vậy!! chúc mừng… -Dương nhếch mép, anh ta rât biết cách làm người khác đau khổ
==
Thấy Lâm sựng lại không nói gì… Quân đỡ lời
- Tôi phải cảm ơn anh đã buông tay cô ấy ra và cảm ơn em, Tuyết ạ, vì đã đá anh đi để bây giờ anh mới có được cô bạn gái xinh như tiên giáng vậy.. – từng câu từng câu của Quân nói rất chậm nhưng đều rất xoáy vào tâm can người đối diện….
Tuyết và Dương giận ra mặt. chợt. Đâu đó tiếng nhạc nổi lên, Quân mời Lâm ra nhảy… trước khi đi, Lâm ghé thì thầm vào tai Dương :
- Tôi sẽ xem, thứ mà cô ta cướp của tôi, là xương hay là rác ????
Dương sững người
Cô khác rồi. Không còn là con búp bê nhõng nhẽo chạy theo Dương nữa. cô mạnh mẽ hơn,sắc sảo hơn quyến rũ hơn, điều đó làm Dương tiếc nuối
- Anh ghen ak?? Hối hận rồi chớ gì…. ???- Tuyết tức tối
- Em điên ak? Em nghĩ bọn họ là 1 cặp sao? Anh hiểu Lâm, khi đã yêu ai đó thật lòng thì khồn dễ quên đâu… – anh ta nói như tự an ủi mình
- Anh tự tin quá rồi đấy… nhìn kìa….
Lâm và Quân đang nhảy cùng nhau. Trông họ thật xứng đôi. Tất cả mọi người có trong bar V.I.P hôm đó đều dừng nhảy và xem họ, trầm trồ thán phục. Dường như chính họ mới là chủ nhân party đêm nay….
Đang đến đoạn cao trào, Lâm xoay người định làm 1 cái kết thúc thật ấn tượng … nhưng không, cô trượt chân, mất thăng bằng…té ào xuống mặt đất. May sao có Quân. Anh níu Lâm về phía mình, vô tính lấy đà hơi mạnh…. Thế là…2 người … môi chạm môi… họ đang kiss sao?????
Tiếng vỗ tay nổi lên. Cú ngã của Lâm đã biến thành màn hôn mang tính chất chủ động. Cô ngượng chín mặt. Nhìn sang Quân anh cũng ngượng không kém. Đây là lần đầu tiên anh kiss giữa đám đông, lại là với Lâm nữa chứ….
===
Dương đứng nhìn cảnh tượng đó. Lòng sục sôi thù hận…. tiếng Tuyết đều đều : “ anh thấy chưa??? Họ là 1 cặp, mặc giống nhau, giờ còn hôn nữa… anh… “
Bốp.
Dương tát Tuyết. Cả bar quay lại…. Dương bỏ đi còn Tuyết đứng đó, trào nước mắt
Lâm và Quân ra về. Hai người không nói với nhau 1 câu nào. Chắc còn ngại vụ lúc nãy…
- Này…. – cả 2 cùng nói
- Tôi…. – khổ 2 ông bà này bị lĩu lưỡi hả? nói gì thì nói đi. Bực mình rồi đấy
- Cô / anh nói trước đi …. !!! – lại cùng lên tiếng
Bối rối Quân giơ tay về phía Lâm ra hiệu cho cô nói trước…
- Uhm … chuyện hôm nay cảm ơn anh….. !!! – giọng cô hơi nhỏ, không biết do trời lạnh hay do đại tiểu thư cô không quen nói mấy từ cảm ơn, xin lỗi…
- Ak… không có chi….
- Cô gái lúc nãy là bạn gái cũ của anh hả?????
- À… ờ….cô ta bỏ tôi chạy theo thằng đó đó….
- Khùng nhỉ…. Đẹp trai phong đọ như anh mà không yêu…. – Lâm chép miệng
- Này…đừng để đêm rồi 2 ta cãi nhau…. – Quân dọa… rồi giọng anh bỗng chùng xuống “ bởi tôi nghèo hơn hắn !!! “
Lâm hơi giật mình. Tại sao anh ta lại nói chuyện này với cô…. Có gì ám chỉ đến cô chăng????? Trong Lâm bộn bề suy nghĩ… ngó qua Quân, thấy mặt anh chàng không có biểu hiện gì là phân biệt giai cấp với cô…. Cô thở phào nhẹ nhõm… lạ nhỉ? Tại sao cô lại quan tâm đến cảm nhận của anh cơ chứ… anh là ai nào….
Còn Quân cũng để ý nét mặt của Lâm. Cô lo lắng rồi sau đó thở phào…. Tại sao nhỉ????? ở bên anh sợ vậy sao…. Anh lắc đầu….
Hành động đó không qua nổi mắt Lâm… cô cũng giấu trong lòng nỗi thắc mắc….
2 người cứ mãi vậy, lặng im, quan sát nhau cho đến khi đến nhà Quân…
- Bye… dù sao cũng rất cảm ơn anh……….
- Không có gì… cô về đi…. Chúc ngủ ngon….
Quân chạy vô nhà. Thật là… ít nhất con trai cũng phải chờ xe cô gái đi khuất mới vô chứ. Đằng này….
Thật lòng nói, anh sợ cái cảm giác này…. Cái cảm giác xa cách… dù cô và anh không là gì của nhau… có chăng cũng chỉ là cái danh người yêu hão…. Anh không thể nhìn cô xa dần… xa dần … để trong lòng khỏi nhói đau lên….
===
Chiều hôm sau
…
…
Girl, I need a girl
Mweolhaedo eeppeun
Mom.maedo eeppeun
Girl, I need a girl
Baby, I need a girl
Girl, you need me, to
…
…
…
Chết với 2 người này… người thì đặt I don’t need a man làm nhạc chuông. Người lại đặt I need a girl của Tae Yang …. Hazzz không biết ai cần ai đây…
- Alô… Tôi Lâm đây….
- Có chuyện gì mà đại tiểu thư phải đích thân gọi điện cho tôi…. – Quân chọc, vốn không có ý gì
- Bỏ ngay cái giọng nói đó đi… !!! đừng có gọi tôi là tiểu thư này nọ nữa – Lâm nói có chút bực dọc – chiều nay anh rảnh không?
- Có … thì sao… tính rủ tôi đi chơi phỏng???
- Uk… thì chán đời.. vậy chiều nay 3h ở công viên Pink nhá…
- Ok xíu tôi lượn qua đó liền… – Quân cười hì hì…
Gác máy, Lâm cũng mỉm cười. Đã lâu rồi cô không cười nhiều nhất là với con trai như vậy. Cô sợ… nhưng khi nghĩ đến Quân … cô có 1 cảm giác rất gần gũi, an toàn. Không biết anh nghĩ về tôi ra sao hay vẫn chỉ là một đại tiểu thư như anh thường gọi… nhất định phải hỏi Quân mới được
Còn Quân, anh chàng này cũng vui không kém, lẩm bẩm 1 câu nói mà tác giả chắc chắn nếu có mặt Lâm ở đấy thì anh sẽ bị giết cũng nên “ Mới có 1 hôm mà nhớ tôi đến vậy sao ??? “
Tại công viên Pink
- Đúng giờ ta…. – Lâm tươi cười
- Chớ sao …. Tôi mà… ak… mà cô không đinh đi dạo công viên bằng ô tô đấy chứ – Quân trố mắt
- Chứ đi bằng gì???? – Lâm hỏi lại
- Ngốc.. còn phải hỏi ak??? – anh quay qua chỉ chiếc xe đạp – đi cái này nè
Lâm nhăn mặt : “ tôi không biết đi xe đạp !!!”
Quân lăn ra cười. Một đứa con gái học lớp 11 – không biết đi xe….thật buồn cười
- Ừ, anh cứ cười đi, tôi đi tập xe cho anh coi …. – Lâm dỗi bỏ đi, cô thấy tự ái. Từ bé đến giờ có khi nào cô đi xe đạp đâu. Đi đâu cũng có xe riêng đưa đón. Đến đâu cũng có vệ sĩ đi cùng … làm sao có cơ hội tập xe. Nhưng Quân nói vậy là coi thường cô quá. Rồi xem, cô sẽ đi vù vù trước mắt anh cho coi
Cô dựng cái xe 1 cách vật vã, nặng dữ. cô nhìn nó như 1 vật thể lạ. Cái quái gì thế này???? Cái cục tròn tròn bên tay cầm này là gì nhỉ, nhìn ngộ ( trời ạ, cái chuông đó cô nương!!!!) không biết xe này có hệ thông phanh không nữa, lỡ lúc cô đang đi không phanh nổi thì làm sao?????? . Nhìn cô lúng túng rồi cà nhắc, cà nhắc… đạp xe, Quân ôm bụng cười. Cô liếc anh :
- Cười… cái…i …. G…i… gì…. Tôi… á …á….
Mải quay lại mắng Quân, cô không nhìn đường, không chỉnh nổi tay lái, thế là….
…
…
Cô thấy toàn thân mình đang bay… ak không… rơi tự do cùng với chiếc xe. Đang đinh ninh sẽ nhừ xương vụ này. Bỗng. Một cánh tay lao ra, ôm ngang eo cô. Còn phải hỏi, là Quân chớ ai… cô hơi xấu hổ…
- Tôi biết mà…. – Quân nới nhỏ và nhận thấy sự ngại ngùng trong ánh mắt của cô. Cô quác mắt nói lớn ( cho đỡ ngại ) :” thấy hối hận rồi hả? vậy ra chỉ tôi đi …”
Lâm lắc đầu. thật là….
- Á.. á…á… anh giữ cho chặt đấy… đừng có buông ra đấy… đừng có buông…….
Quân cười. Cô bé này. Lúc nãy còn mạnh miệng bảo tự tập cho ah xem đấy… giờ lại bảo anh không được buông tay… ngố quá khỉ ơi….!!!!!
..
…
…
Sau 2 giờ đồng hồ vật lộn…
- Thấy chưa??? Tôi làm được mà… anh lên đây tôi chở…. – Lâm phổng mũi
- Không dám… đời tôi còn đẹp lắm.. tôi chưa có vợ nữa… chết đi uổng lắm…
- ANH CÓ LÊN KHÔNG THÌ BẢO – Lâm hét lên. Kiểu này là ép người ta vào đường cùng chớ mời mọc gì
Quân giả bộ mếu máo nhưng thực ra anh rất vui. Cả buổi cô đã rất cố gắng. Tự dưng anh thấy Lâm đáng yêu lạ…. Lúc cô cười giòn tan trong nắng chiều… Lúc cô lau vội mấy giọt mồ hôi vương trên trán để tập tiếp… Cả cái cách cô hét anh không được buông tay nữa…. Tất cả…. Anh thần mặt ra, có lẽ…. anh…
….
….
.. đã
……
….
…..
thích cô mất rồi…..
- Nè… anh có lên hay đần mặt ra đó vậy????? – Lâm quát, có vẻ cô đã mất kiên nhẫn
Bên công viên người ta được chứng kiến cái cảnh: 1 trai 1 gái lớn tướng chở nhau vi vu trên chiếc xe đạp… cười nói… cả đánh nhau nữa… tiếng la inh ỏi một vùng….
- Ê ê !!!! chạy chậm thôi…
- Phanh…phanh…. Pha..nh… gấp…….. cô muốn chết ak?????
- Biết rồi… anh đừng có làm tôi phân tâm – Lâm gắt lên, cứ làm như ngồi sau xe cô sẽ chết không bằng…
- Za…. Coi chừng cục đá đó…..
Rầm…
…
…
…
Rồi. Xong phim….
- Tai cô để đâu mà không nghe thấy tôi nói …. – Quân hét lên
- Thế mắt anh để đâu mà không thấy tai tôi…. – biết mình sai nhưng Lâm vẫn cố cãi….
- Cô…. May cho cô là tôi không có mệnh hề gì không thì cô chết chắc…
- Xí… tại ai chớ??? – Lâm bĩu môi… – tại anh cứ xàm xàm hoài làm tôi mất tập trung nên mới rớt xuống hồ cả 2 đứa chứ… không còn lâu nhá…
Đúng là cái nết, đánh chết cũng không chừa mà…
- May là cô còn biêt bơi đó…. Không tôi lại mất công kéo cô lên…. – Quân vừa bơi vừa nói
- Xí… ai chứ… ở bên Anh tôi bơi giỏi nhất đó… dám thi với tôi không???
- Tôi sợ cô ak???
Thôi cho con xin. Hai ông bà nhố quá đó ạ. Bị rớt xuống hồ lo mà leo lên lượm xe về cho đỡ quê còn đứng đó đua nhau nữa… muốn nổi tiếng ak???
Thật vậy… trên bờ bao nhiêu cặp mắt đổ về họ. Họ tủm tỉm cười :” bọn trẻ sao hồn nhiên quá !!” ( ax … axx… 2 con người này hồn nhiên cái nỗi gì chứ) …
Trên chiếc ghế đá không xa.. có 2 vợ chồng già…
Bà lão nói “ ông nhà nó này!!! Ngày xưa tôi với ông cũng bị rớt xuông hồ như vậy phải không nhỉ??? “
Ông lão cười đôn hậu:
- Ừ!!! Nhưng tôi nhớ hồi đó bà đâu biết bơi.. làm tôi cõng bà vô bờ mệt quá…
- Ông lại còn nói ak??? Tự dưng đang đi đâm xe xuống hồ là sao…
- Tôi… tôi…mải ngắm bà….
Bà lão mỉm cười e ngại như thiếu nữ, ngả đầu vào vai ông ngắm hoàng hôn. Họ thật hạnh phúc. Còn dưới kia …..
- Ê!!! Anh chơi ăn gian???
- Hồi nào???? Thách cô đuổi kịp tôi đó…. – Quân quay lại lè lưỡi
- Anh… anh đứng lại cho tôi…..
…
…
…
…
- H..ắ…t….t… x…ì.. – Lâm lò dò bước lên người run như cầy sấy sau 1h đồng hồ ngâm nước
- Coi như cô… gặp may… mới thắng nổi t…ô…ô…i…. hắt….ắt…. xiiì… – Quân cũng rét run
- Xí… ối chết… – Lâm thò tay vào túi quần định lấy điện thoại gọi người đến đón. Hỡi ôi!!!! Em nó đã no nước từ lâu… tắt ngủm….. Tính sao giờ???? Vừa ướt, vừa đói, vừa lạnh nữa chứ…
- Về nhà tôi rồi tính…. – Quân đề nghị
Đến nước này cô chỉ biết gật đầu chứ sao nữa…. Cô ngoan ngoãn leo lên xe Quân không dám ho he…. Còn nói được gì nữa chứ….
Gió về đêm mang theo cái hơi lạnh chết người trong khi cô chỉ phong phanh chiếc áo phông ngắn tay…. Cô co ro. Quân cũng không hơn. Cũng bị ướt mà còn ngồi trước chắn gió cho cô nữa, hỏi sao không lạnh??
Cơn buồn ngủ bất ngờ kéo đến khiến Lâm không kịp phòng ngự. Cô nhắm mắt… dần dần,,, gục đầu vào lưng Quân. Lưng anh ấm qá… khiến cô cứ muốn rúc đầu vào đó mà ngủ
Đang lái xe, Quân chợt cảm nhận được cái gì đó nhồn nhột cọ miết vào lưng anh..
- Ê khỉ!!! Cô sao đấy….
Không có tiếng trả lời. Anh quay lại. Cô đã gật gù từ lâu. Anh mỉm cười. chắc cô mệt quá…
Chầm chậm… anh cố đạp xe thật êm… cố tránh mọi ổ gà… hình như … anh có cảm giác…. Cả thế giới đang ở sau anh vậy… ( 2 ông bà này cũng có giây phút lãng mạn vậy ta???? Ngạc nhiên nha…..)
Đến trước cửa nhà Quân, anh chần chừ. Anh nên gọi cô dậy hay bế cô vào đây ???? – cô đang ngủ rất say…. Chợt nhận ra mối quan hệ của 2 người chưa đủ thân thiết để anh làm được việc đó… anh dịu dàng gọi:
- Thiết Lâm…. Đến nhà tôi rồi…- đây là lần đầu tiên Quân gọi tên cô
.
Lâm ngơ ngác :” đến rồi hả??”
Nhìn cô lúc này chẳng khác gì thiên thần mới nhủ dậy. Hai má phúng phính, hồng lên vì lanh…. Đôi môi ươn ướt… cô bước theo anh… thật nhẹ nhàng
- Cô thay đồ đi!!! Kẻo cảm lạnh
- Đồ đâu thay????
- ờ ha…. !!! – Quân bóp trán… – hay cô lấy đồ của dì Ngân tôi nhớ???
- Dì anh bao nhiêu tuổi??? – Lâm hỏi lại
- 55
- Thôi khỏi…. – Lâm xua tay… – Lấy đại cho tôi bộ đồ của anh đi… cái nào size lớn tí
- Ừ… – Quân cười vì cái sự ngố của mình. Cô là đại tiểu thư sao chịu mặc đồ bà dì 55 tuổi của anh chứ. Vậy mà cũng hỏi nữa. anh vội chạy lên lấy đồ cho cô….
- Tắm đi…. Tôi đi nấu mì….
10 phút sau, Lâm bước ra….
Một lần nữa, Lâm lại làm anh đứng hình
..
..
..
..
Cô quyến rũ quá. Mái tóc ướt nhẹp, xù lên 1 cách vô thức, đôi khi nước còn chạy ròng ròng nữa. Bộ quần áo anh đưa cho cô… không quá đẹp nhưng vẫn hút mắt Quân… anh nhìn cô mãi… cho đến khi cô run lên :” lạnh quá” thì anh mới trở về trạng thái bình thường….quay qua bảo Lâm: “ cô sấy tóc cho khô rồi xuống ăn mì…”
Hình như bất cứ thứ gì thuộc tầng lớp của anh cô đều không biết. Xe đạp không giờ đến mì tôm cũng thế….
- Món gì đây?
- Mì hảo hạng do hotboy Âu Thành Quân nấu. Cô có phúc lắm mới được ăn đó
- X…xí…. Ai thèm – Lâm bĩu môi
- Không thèm thì đưa đây… – Quân giành lấy
- Ơ…. Của tôi mà…. – Lâm vội giật lại
Không biết tại đói hay mì ngon thật mà Lâm ăn hết sạch tinh. Cô vớt đến cọng mì cuối cùng…. Húp hết cả nước…. cả tô mì giờ gọi là trắng tinh khôi như khởi đầu gặp mặt….
- Thế nào? Mi tôi nấu ngon chứ…??? –Quân mỉm cười đắc ý. Anh nhìn cô ăn nãy giờ mà
Lâm gật. Lần này mới thấy nàng ta không cãi lại Quân. Ngước lên nhìn đồng hồ…. 10h … ồ… muộn vậy sao???? Giờ mà về chỉ có nước chết với ba Lâm. Chắc chỉ có nước gọi điện về nhà xin phép ( sao mặt Lâm đểu thế không biết??)
- Alô!!! Bác Tư ak? Cháu Lâm đây??? Bác nói với ba cháu là cháu ở nhà bạn học nhóm rồi ngủ luôn nhé….
- Nhưng….
- Bác giúp cháu đi mà…. Thôi cháu cúp máy đi học đây…. Chào bác
- Ơ….ơ…
Lâm gác máy để lại 1 thắc mắc trong long bác Tư : “ tiểu thư có BẠN từ bao giờ ???”
- Ê!!! Nhà anh không còn ai nữa ak????
- Không!!! Dì Ngân đi lấy hàng!! Mai mốt mới về…. cô qua ngủ tạm phòng gì ấy vậy….
- ừ… – Lâm ngáp, rõ vô duyên – Good night!!!
- Cô ngủ ngon!!!!
Hôm nay mệt quá, Lâm lăn ra ngủ… Bên phòng đối diện Quân vẫn chong đèn học bài. Siêng quá ta….!!! Hèn chi kì nào cũng nhất trường….
Lâm giật mình tỉnh giấc. Ngoài cửa….. hình như…. Có ai đó gào thét… còn khều cửa nữa. Lâm sợ hãi, con gái sao không sợ cho nổi….. tiếng khều của ngày càng roc hơn…. Rồi…. Grừ…. Grừ…..
Lâm vừa chạy vừa kêu thất thanh….chạy vội sang phòng Quân quên cả gõ cửa khiến anh ngạc nhiên
- C…. có……m….ma…a…..!!!!!!
- Cô điên ak??? Làm gi có ma???
- T….thật…. !!! bên pho..òng…. tôi k…ìa….!!!!
Quân bước sang. Lập tức Lâm chạy tót theo, tay cô ôm khư khư tay Quân sợ hãi
- Chỉ là con mèo thôi mà!!!! Đúng là đồ nhát gan….
- Ai biết!!! Thấy nó la quá trời mà còn khều cửa nữa…. sợ chết khiếp đi được – Lâm hoàn hồn sau khi biết chỉ là con mèo
- Giờ thì biết rồi!!! ngủ đi!!! Tôi về phòng đây???
- Anh…. Anh đừng đi…. Mà thôi hay tôi qua phòng anh nhé….
Sax…Quân trố mắt…ai đời lại có đứa con gái nào đòi ngủ chung giường với con trai….mà lại là tiểu thư lá ngọc cành vàng nữa chứ…chắc chỉ có con khỉ này thôi…. Thiệt… nhiều lúc anh… nghi ngờ… không biết Lâm có phải con gái không nữa..???
- cô không biết câu nam nữ thụ thụ bất tương thân không??? – Quân chọc
Thấy lời nói của mình quá lố, Lâm bào chữa
- thì…. Ai biết được đêm có con chó hay con chuột nào trên trần nhà thì sao???? Cho tôi qua chỗ anh nhá???? Tôi ngủ đất cho…. Đi mà….Quân đẹp trai… – vừa nói LÂm vừa xoa xoa 2 bàn tay vào nhau ( như bài Sorry Sorry ý ), làm nũng Quân….
Hồi sau…..
- Thôi được….. vì câu Quân đẹp trai đó!!! Cô xách chăn qua đi
- Oh zế!!!! tôi biết anh tốt bụng mà….
- Cô nằm trên giường đi….
- Anh cho ak??
- Chứ để tiểu thư như cô nằm dưới đất chắc về với ông bà hồi nào không biết ….
- Trù tôi hả? chết nè…..
Lâm lấy gối đập mạnh vào Quân. Hai đứa hét toáng, chạy loanh quanh. Quân ôm đầu giả bộ nhăn nhó
- Bớ người t…..a……ta!! giết người!!!!
Hàng xóm hai bên được một bữa tra tấn kinh trời. Đang chạy, Quân bỗng vấp phải đống gối Lâm để đó làm bẫy ( nàng này nguy hiểm nhất) ngã sụp xuống. Lâm ôm bụng cười, không để ý…. Té luôn… ( mà nàng này thật, đống gối cộng với ông Quân to béo thế kia mà không thấy )
Lâm đè lên người Quân. Tình cảnh lúc này thật là í ẹ…Lâm nhắm tịt mắt… khiến Quân phì cười…
- Đã hôn đâu mà nhắm….??? Xuống đi con khỉ.Cô biết cô nặng lắm không???? – nói rồi Quân đẩy Lâm sang một bên biết cô sẽ đau nhưng không làm thế thì cả cô và anh sẽ rất ngại..
- Không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết…. – cô hậm hực… nàng này thật…. biết sai nhưng vẫn cô gân cổ cãi
- Cô thì hoa ngọc cái nỗi gì? Đồ con khỉ…..!!! – Quân lè lưỡi
- Anh….anh…. – Lâm uất ức – Mà thôi… tôi đi ngủ đây…
Nói là làm, Lâm leo tót lên giường. Mặc dù chiếc giường này không to, không nệm ấm chăn êm như cái của cô ở nhà nhưng sao cô thấy ấm áp lạ…còn có “mùi “ của Quân nữa
- Ê…. Cô ngủ rồi ak???
- Chưa! Anh cứ lảm nhảm dưới đó làm sao tôi ngủ….
Thực ra cả anh và cô đều không ngủ được. Cũng phải. Hai con người. Một nam một nữ. Ngủ chung phòng hỏi sao ngủ được??/
- Anh nợ nhiều tiền không??? – Lâm quan tâm
- Nhiều… bố mẹ tôi chết, công ty phá sản, nợ nần nên tôi trả nợ thay họ
- Vì vậy mà anh đi làm thêm
- Ukm…. Nói về tôi hoài vậy? Cô thì sao??
- Tôi…. Tôi… thì sao được cơ chứ… ak .. anh … anh nghĩ về tôi như thế nào??
- Cô ý hả? Bên ngoài thì tiểu thư hậu đậu nè, chảnh chọe kiêu căng nè , chọc người khác hoài nè… – mỗi câu Quân cố ý thêm chữ ‘nè’
Mặt Lâm xịu xuống, chừng hơi thất vọng
- Thế… thế còn bên trong???
- Bên trong ý hả???
- Sao…. Tốt bụng phải không?- Lâm hi vọng
- À không…. Bên trong cô thì…. Ukm…. Y chang bên ngoài….
- Hả…
Lâm phụng phịu thấy thương. Anh nghĩ về cô như vậy sao?…trong mắt anh cô xấu xa, khó thương vậy sao? Anh thực sự nghĩ cô là tiểu thư kiêu căng không coi ai ra gì ?? cô thất vọng – vì chính mình…. Lâm quay lưng lại….
Lát sau….
- Ê khỉ!!! Cô sao đấy?
Không có tiếng trả lời. Chắc cô ấy đã ngủ. Lúc ấy Quân mớidám thổ lộ lòng mình:
- Thực ra…. Đối với tôi… cô…. Cô rất đặc biệt…- Dẫ biết cô không nghe thấy tiếng mình nói nhưng Quân vẫn ấp úng – Và… và…. Có lẽ…. tôi.. tôi… thích cô rồi….
Lâm không nghe thấy gì nhưng trong giấc mơ, cô bất giác mỉm cười….
Sáng hôm sau….
- Á…. Á…. – cả anh và cô cùng hét lên…..
- Anh/ cô làm gì tôi thế….??? Buông ra..????
Thật nực cười hai ông bà này…. Tối ngủ mỗi người một nơi: người trên giường kẻ dưới đất…. thế mà sáng nay…. Zoom thử xem bà con….
Lâm đang ôm….ôm….. cái chân của Quân… Còn Quân cũng đang nắm chân Lâm làm của riêng….
Hazzz …. 2 ông bà này…. Thật…. thật…. hết cả cảm xúc…. Cả lãng mạn… ai đời…. ( đáng lẽ trong kịch bản của tác giả, 2 người này nằm ôm nhau lãng mạng lắm cơ… nhưng mà….vậy thì giống bao nhiêu câu truyện teen khác…nhàm quá…< tác giả thích chơi trội>)
- Buông cái tay thối của anh ra…!!! – giọng Lâm lên đến quãng 8 luôn
- Cô cũng buông ra…. Tưởng tôi thích vậy đấy….
- Này khỉ??? Rõ ràng tối hôm qua cô ngủ trên giường mà…. Sao sáng nay???
- Làm sao tôi biết chứ…?? – Lâm bóp đầu. Phóc. Hình như cô tìm ra nguyên nhân rồi…. tại cô có tính “ quậy phá “ trong giấc ngủ… nên chiếc giường của cô ở nhà rất to…. Có khi bằng cả gian phòng của anh chứ bé gì. Thế nên, khi nằm ngủ… theo thói quen + hoàn cảnh… cô bị té cũng là điều đương nhiên… nhưng…. Tại sao cô lại ôm chân anh… rõ ràng hôm qua hai người nằm cùng hướng cơ mà???? Lạ nhỉ…
Tiếng Quân át đi suy nghĩ của Lâm
- Sao?? Nghĩ ra chưa con khỉ??? Lỗi của ai??
Cô cười khì, gãi đầu. Còn sao đuọc nữa?? không biết giấu mặt đâu cho hết ê chề đây cơ chứ…. Ngại không bỏ đâu hết…
Trong lúc đó
“ phù… hên là cô ta nhận lỗi. Cứ lằng nhằng hồi nữa chắc rớt tim ra ngoài mất” – Quân thở phào đưa tay xoa ngực… anh cũng run không kém
- Tôi đói!! Làm món lúc tối cho tôi ăn đi….
- Nghiện rồi chứ gì….
- ăn nhanh rồi đi học con khỉ???
- Tôi có tên có họ mà…. Sao anh cứ gọi tôi là khỉ hoài vậy… anh có thấy con khỉ nào đẹp như tôi không
- ều…. tự tin nhỉ…. Vậy gọi là khỉ mặt đẹp nhá….
- Thế tôi cũng gọi anh là khỉ mặt xấu…. cùng loại mới chơi nhau được chứ…
- Cô….cô….
Tại trường Nhất Đẳng..
- Ê!! Nhìn kìa!!! Anh Quân lại đi cùng nhỏ Lâm đáng ghét đó… tức thật!!- một con bé bậm môi
- Cẩn thận mày ơi… người ta là tiểu thư Hottest… đụng vào là chết….
- Biết thế nhưng ghét quá… cái mặt vênh thấy ghét… thử là đứa khác xem… tao cho nhừ tử lâu rồi…
Lâm bực mình….
- Đi đâu cũng bị dòm ngó… điên thật!!
- Cô cũng biết thế ak??? – Quân xiên xỏ – Nhờ phúc ai đó mà giờ tôi nổi không kém nè…
- Thế bữa trước anh chả kêu là hot ngang Lee Min Ho là gì..??( tình yêu của em)… rõ xạo mà…
- ừ thì…. – Quân đánh trống lảng – Cô thấy ai không???
Theo lời nói cô hướng mắt về phía trước…. là Hắn ( chắc giờ đặt hàng từ “Hắn” cho Trương Thiếu Hạo luôn quá !!!). Thấy Lâm và Quân đi với nhau hắn ta không giấu nổi sự tức giận….
Quân mở hàng:
- Đi đâu cô đơn vậy Trương Thiếu Gia…. Không có em chân dài nào bên mình ak????
- Không dám!! Còn mày? Vẫn đi làm ở quán ăn bình dân đó chứ… – hắn cười khẩy, cố ý nhắc đến gia cảnh không mấy sung túc của Quân
- Làm chứ!! Không làm cạp đất mà ăn ak.. ( chôm câu này của chị Trinh nha)… còn hơn khối người chỉ biết sống nhờ vào đồng tiền của bố mẹ!!! – Quân dõng dạc
Lâm khẽ huých tay anh : “nè.. anh đang nói cả tôi nữa hả???”
Quân cười hì : “ tôi không có ý đó!!! “
“ là anh có ý đó mà!!! Toàn nói móc người ta” – Lâm dỗi
Ánh mắt của Trương Thiếu Hạo cuộn trào sự tức giận. Lần đầu tiên có người con gái bơ đi sự có mặt của hắn, thân thiết với 1 tên con trai khác… Và hình như, cái gì càng chống đối, người ta càng muốn có được… Hắn ta nghiến răng… lướt đến bên cạnh Lâm:
- Sớm muộn cô cũng thuộc về tôi…. !!! – nhỏ đủ để Quân không nghe thấy
- Hắn ta nói gì với cô đó??? – Quân hỏi
- Không có gì…!! Anh tò mò hả???
- Không!! Cô không nói thì thôi… tôi vô lớp luôn đây….
- Uk… đừng để tôi thấy cái bản mặt khó thương của anh nữa… – Lâm đuổi
- Uầy… thôi đi… không khéo mai mốt nhớ tôi cô in hình tôi ra ngắm…. – nói xong anh chạy biến đi….ở lại có mà phù mỏ….
Giờ văn….
Quân chưa thấy môn gì mà nhạt nhẽo, nhảm nhí như môn này ( thực ra là tâm trạng của tác giả ) … Cô thì say sưa đọc những câu văn cực nuột ( ý là vào tai này trôi qua tai kia)…. 60% trong sách học tốt… học sinh…. Đến một nửa ngủ… mấy đứa con lại khá hơn…. Rúc đầu vào nhau buôn chuyện… nào là hôm nay Yoo Seung Ho mặc áo màu gì?…. 2PM khi nào comeback?… hay rỉ tai nhau shop quần áo mới mở toàn đồ đẹp…. vài đứa chăm chỉ…. Cắm cúi nghe giảng…. còn chàng Quân nhà ta…. Đằng sau cái mã chăm chỉ đọc sách là…. Cuốn Conan giấu trong ngăn bàn…. Thú vui của đời học sinh mà ai cũng cần phải thử…
Ngăn bàn bỗng rung lên đột ngột
“Âu Thành Quân. Gì của anh đang ở trong bệnh viện Thiên Ân..” – là 1 tin nhắn…
Quân hoảng hốt. Gì Ngân làm sao mà phải vô viện… kiểu này phải bùng thôi…
Á…. – Quân la lên
Cô giáo đang giảng bài liền ngưng lại
- Quân, có chuyện gì sao???
- Th..ưa… cô…. E…em đau… bụng….ạ !! – Quân nhắm mắt nhắm mũi la ó
- Có nghiêm trọng không???? ( hỏi rõ ngu)
- D…ạ…. e..m đau… l…ắm ạ – Quân nói như đứt ruột ra đến nơi rồi đấy
- Uk… vậy em lên phòng ý tế nghỉ cho khỏe… buổi học hôm nay có thể nghỉ….
Quân chỉ chờ câu này…. Nghe xong như mở cờ trong bụng
- Dạ…. vậy… th..ôi e..m xin ph…ép ạ
- Uk
Quân bước ra khỏi lớp trong nỗi đau quằn quại… phải diễn cho trọn vai chứ…. Mấy đứa con gái trong lớp bĩu môi, biết tỏng là chàng ta giả bộ
Ra khỏi lớp, khỏi ngay, nhanh thế…..
Quân chạy như bay tới bệnh viện….
- Gì…. Gì có sao không ạ???
- Không sao…. Chỉ chóng mặt chút thôi….
- 1 chút thôi ư??? Gì toàn xạo… cháu đã bảo gì phải giữ sức khỏe… Gì ăn gì chưa??? Cháu mua cháo cho gì nhá….
- Thôi… lát nữa… gì không muốn ăn…. Mà giờ này không phải cháu đang ở trường sao??? Sao lại đến đây? Lại cúp hả ?? – Dì Ngân nghiêm nghị
- Đâu dì…. Lớp cháu được về sớm mà…. – Quân chối bay chối biến
Dì Ngân biết tỏng thằng cháu trời đánh của mình. Giờ này mà vô đây đảm bảo chỉ có thể cúp học… thằng này thật. Bao nhiêu lần dì bảo không cúp học với bỏ việc ở cái quán đó đi để chuyên tâm học thì không chịu… cứ nằng nặc đòi làm cho được…
Đúng lúc đó….
- Cháu chào dì ạ…
- Ơ… cô đến đây làm gì??? – Quân ngơ ngác con nai vàng
Trước đó 30 phút….
- Quân ý hả? nó xin về rồi em ạ…!! – tiếng một tên nửa nạc nửa mỡ đon đả nói với Lâm
- Thế…. Anh…. Ak không… chị có biết anh ấy làm sao không ạ???
- Đồ quỷ sứ!!!- Chị ta dí đầu Lâm- sao biết chị hay vậy….??? thằng Lâm nó giả vờ đau bụng… bùng rồi…. hình như nhà nó có ai vô viện…
- Vâng … cảm ơn chị… – Lâm khách sáo
- Không có gì… chị… là chị thích cưng rồi nha…. Rảnh qua lớp chị chơi nha….
- Dạ…. – Lâm nói cho có chứ chắc chừa tới già…
Trên xe….
- Chú Phú này…. – Lâm ngập ngừng –chú… chú có biết đi thăm người ốm mua gì không??? Tôi….
- Tiểu thư đi thăm ai ak?? Theo tôi thì mua cam ăn cho lành….
- Cam á?? – Lâm gật gù
- Tiểu thư đi thăm ai ak??
- Ak… dì của 1 người bạn của tôi ốm… tôi định… đi thăm ý mà…. Vậy chú ghé qua siêu thị cho tôi nha
- Vâng tiểu thư!!!
Trở về với hiện tại…
- Ơ… cô đến đây làm gì???
- Tôi…. Đến thăm dì anh….
Quân há mồm ngạc nhiên
- Ai nói cho cô biết???
- Kệ tôi!!
Đặt giỏ cam lên bàn Lâm cười…
- Cháu chào bác ạ… để cháu rót nước cho bác nhé
- Uk… chào cháu… cháu là bạn của Quân ak??? – dì Ngân niềm nở đón lấy cốc nước từ tay Lâm
- Dạ… cháu là Trịnh Thiết Lâm ạ
Xoảng…. chiếc cốc trên tay dì Ngân rơi xuống đất… dì lắp bắp… hỏi lại….
- Cháu mới nói…. Cháu là… Trịnh Thiết Lâm…. Thế bố cháu là…
Lâm ngơ ngác…
- Dạ…. bố cháu là Trịnh Dương ạ… dì…. Dì… quen bố cháu…
Dì Ngân nghiến răng:
- KHÔNG! Tôi mệt!! cô về cho và làm ơn tránh xa thằng Quân ra !!! – sự tức giận vô cớ của dì khiến cả Quân và Lâm ngạc nhiên…. Cô không hiểu:
- Dạ… thưa dì…
- Không thưa gửi gì hết!! về đi… – dì Ngân dứt khoát
Quân thấy tình hình không ổn… ra hiệu cho Lâm đi về… cô mặt ỉu xìu… không hiểu vì sao nghe đến họ Trịnh dì ấy lại nổi đóa lên thế mặc dù trước đó đang rất vui vẻ… thật khó hiểu
- Sao cô chưa về!! muốn tôi tức chết đấy phỏng??
- Dạ… vậy cháu xin phép….- giọng cô nói như rớm nước mắt
Khi chỉ còn lại 2 dì cháu… dì Ngân nhìn anh với đôi mắt hình viên đạn, hét lên( khiếp thật… ốm mà dây thanh đới vẫn sung lắm )
- tại sao cháu không nghe lời dì…??
- Cháu không hiểu…
- Dì đã nói bao nhiêu lần là tránh xa bọn người họ rồi cơ mà….
- Ý dì là mấy người thượng lưu…
- Đúng… họ không thuộc tầng lớp vói chúng ta… và chúng ta cũng không có gì để những ngươid như họ bầu bạn….
- Dì…
- Tại sao cháu còn qua lại với con bé đó….
- Cô ấy không xấu như dì nghĩ đâu ạ!! Cô ấy…
- Thôi đủ rồi… dì không muốn nghe cháu nói… tóm lại cháu và con bé đó, không gặp lại nhau thì tốt…
Sự tức giận nhất thời làm dì Ngân dường như muốn ngất đi. Quân thương dì nên hứa không gặp lại LÂm nữa mặc dù trong lòng anh rất muốn đến bên cô an ủi….
Chú lái xe thấy chưa đầy 5 phút Lâm đã chạy ra nên thấy lạ, gặng hỏi. Lâm chỉ im lặng, không nói gì… Trên xe, cô cứ suy nghĩ miên man suốt. Tại sao? Cô đã làm gì mà dì Ngân ghét cô như vậy? Gia đình cô đã gây ra chuyện gì khiến dì ấy mới nghe đến tên đã đùng đùng tức giận đuổi cô về..?? tại sao? Rốt cuộc là tại sao???
Mãi nghĩ khiến Lâm không nhận ra đã về nhà làm chú tài xế phải khẽ nhắc. Cô bước xuống thẫn thờ, không chào cả chú Phú. Phải như mấy hôm trước, cô đã hớn hở, tươi cười xuống xe, líu lo tạm biệt chú. Vậy mà…
Cô bước vô nhà như người mất hồn. Cô lên cầu thang, không để ý ba cô đã về từ lúc nào. Ba cô lớn tiếng gọi:
- Thiết Lâm!!
Cô quay người lại, ngạc nhiên: “ Ba!!”
- Tối qua con đi đâu??
- Ba về từ lúc nào ạ?? – lâm hỏi
- Ba hỏi con tối qua đi đâu??? – giọng ông bắt đầu có sự tức giận khiến Lâm run sợ
- Con… con… qua nhà bạn….??
- Bạn nào..??- ông gằn giọng…
- Bạn của con…. Ba…ba làm sao thế??? Đừng làm con sợ ba!! – Lâm lo lắng
Giọng ông đã dịu đi nhưng có vẻ vẫn giận
- Ba chỉ muốn biết con đi đâu và làm gì thôi
- Ba à!! Con lớn rồi… ba không cần phải trông chừng con như đứa con nít vậy đâu!! Ba về sớm vậy??
- Uk… công việc thuận lợi nên ba về trước… ba nhớ con gái ba quá ak – giọng ông dịu hẳn
- Con cũng nhớ ba!!
- Trông con không được khỏe???
- Không ba… con chỉ hơi mệt chút… con lên phòng trước… hẹn gặp ba ở bữa tối nha ba…
- ờ… lên nghỉ đi con gái….
Lâm quá mệt mỏi. Thả mình lên chiếc giường rộng lớn, cô thiếp đi lúc nào không biết.
I’m don’t need a man
I’m don’t need a man ( what???)
I’m don’t need a man
I’m don’t need a man ( jiinjja)………
Tiếng nhạc quen thuộc lại vang lên ( tg nghiền bài này lắm!!)
Với tay lấy chiếc điện thoại mà không nhìn người gọi, Lâm uể oải
- A lô !!
- Cô chết ở đâu mà mãi không nghe máy??? – 1 giọng nói con trai vang lên. Lâm thừa biết là ai
- Ngủ – cô trả lời cụt ngụt
- !!!
- Chuyện hồi chiều… cô… cô có sao không???
- Nếu tôi nói sao thì anh chạy đến an ủi tôi chắc !! rõ vô duyên – cô nói vẫn đang còn ngái ngủ
- Uk… tôi… đang ở trước nhà cô nè… – Quân hớn hở
- Anh…. Anh… điên ak !! – Lâm hoảng hốt. Cô chạy lại bên chiếc cửa sổ – Trời … đang mưa mà…. Đồ điên!!
- Kệ tôi… xuống nhanh tôi đợi!!
Lâm vội với lấy chiếc áo khoác, tất bật chạy xuống nhà, cô mà không ra chắc tên ngốc này đợi đến sáng mai mất
- tiểu thư!! Đến bữa tối còn chạy đi đâu? Lão gia đang đợi…
- bác.. bác nói với bố cháu dùm cháu…. Cháu ra ngoài một lát…
- trời đang mưa mà… có gì thì cầm cây dù đi đã – nói xong bác Tư vội chạy vô nhà lấy cây dù đưa cho Lâm
- Nhớ về sớm nha tiểu thư!! – bác nói vọng theo
- Nè!! Anh điên trên mức quy định rồi đó!! Ai đời trời mưa vậy vác mặt tới đây làm gì…. Thiệt không nói nổi mà….
- Ê… cầm cây dù làm cảnh ak?? Mau che cho tôi đi…ướt hết rồi nè – mặt anh vênh lên thấy ghét
- Ơ hơ…. Còn dám sai tôi nữa đấy…. anh giỏi….che thì tự cầm mà che này… – Lâm ném cây dù về phía Quân
- Chuyện hồi chiều…. dì Ngân nói vậy nhưng không có ý gì đâu… cô đừng…. – Quân phân bua
- Dì anh ghét tôi lắm hử? – cô ngắt lời..
- Không…. Ak có – Quân gãi đầu – dì ấy không thích tôi chơi với mấy người nhà giàu như cô đâu….
- Nhà giàu như tôi??/
- Uk… dì ấy bảo không cùng suy nghĩ nên không chơi….
- Vậy sao anh chơi với tôi?? – Lâm hỏi lại
- ừ thì…. – Quân tặc lưỡi bỏ qua – đi ăn đi… tôi đói
- anh đói còn tôi no chắc!! – cô cãi – trong nhà bác Tư tôi nấu xong hết rồi… giờ chỉ còn ăn cũng không xong nữa… tôi có phúc quá mà…
- thôi… tôi dẫn cô đi ăn …. Trời mưa vậy ăn gì nhỉ??? – Anh suy nghĩ – trời mưa… trời mưa…. Ak.. có rồi… bánh xèo thẳng tiến
Lâm tròn xoe mắt, hỏi lại : “ bánh xèo”
Thiệt nàng này ngố không chịu nổi. Cái món chết người ấy mà cũng không biết. Tác giả là tác giả chết tươi roi rói chết giãy đành đạch với em ý…. Ngon không cưỡng nổi… chẹp chẹp… Dạo này mưa nhiều…ăn bánh xèo sướng hơn làm tiên nữa
Anh dẫn Lâm đến một quán bánh xèo nhỏ, nằm khá sâu trong con hẻm dài… quán khá vắng… chắc là họ ở nhà tận hưởng bữa cơm gia đình tối thứ 7…. Lâm đi vào khép nép cạnh Quân. Mấy nơi này cô không quen và cũng chưa từng đặt chân đến..
- Cô Lam!! Lấy cháu đĩa bánh xèo !! – Quân gọi. Dường như anh là khách hàng quen của quán
Cô chủ quán xởi lởi:
- Quân đó ak?? Dẫn bạn gái tới ăn đó hả?? xinh qá
- Không có đâu ạ !! – cả anh và cô đồng thanh
- còn cãi nữa… hai đưa đẹp đôi vậy cơ mà…. – cô chủ quán cười…
5 phút sau….
- bánh xèo nóng hổi đây…vừa thổi vừa ăn đê….. – tiếng cô chủ quán giòn tan, kiểu này không ăn cũng no với cô bán hàng vui tính này
- cô ăn đi…. – Quân lịch sự
- ăn… ăn…. như… thế nào… – Lâm nghệt mặt ra hỏi
Quân bó tay toàn tập với cô nàng này. Anh cẩn thận lấy tâm bánh tráng, đặt vào đó xà lách, rau diếp, cải xanh, rau diếp cá, tía tô, rau húng, lá quế…
Lâm lắc đầu xua tay…
- tôi không ăn được mấy loại rau thơm đâu…. Anh cho mỗi xà lách với dưa leo thôi ak??
Quân thở dài ngán ngẩm….nàng này khó nuôi quá. Không biết ở nhà ba mẹ nuôi bằng gì mà lớn tướng vậy
- Ăn bánh xèo thì phải có rau mới ngon chứ cháu ? – cô chủ quán hỏi LÂm..
Cô chỉ biết cười trừ…
Quân làm xong xuôi, cuốn lại, đưa cho Lâm…
- Đây tiểu thư, ăn đi…. Phước lắm mới được Thành Quân này làm cho ăn đó…
- Coi bộ tôi nhiều phước hen… còn được ăn mỳ nữa… cũng phải… ở hiền gặp lành mừ…. – Quân nói trơn tru.
- Cô mà hiền chắc tôi là bụt lâu rồi!! ăn đi.. đừng nói với tôi cô không biết ăn nhá
- Ai bảo… bỏ vô mồm rồi…ă…n…. – Lâm nhét miếng bánh cuốn vô mồm…
Chu cha… quỷ thần ơi…. Ngon vật vã… mới cắn một miếng mà cái cảm giác chua chua ngọt ngọt của nước mắm lẫn với cái giòn giòn thơm thơm của bánh xèo, còn có mấy lát dưa leo mát lạnh nữa chứ?( đấy là nàng này không ăn thêm rau đó… không thì… chẹp…
Vừa nhai nhồm nhoàm… Lâm vừa giục Quân:
- An… àm … iếp i…. íu… ôi ….oăn…. ( anh làm tiếp đi xíu tôi ăn)
- ơ… ay…. ự .. àm i…. ôi… ũn… oăn à ( ơ hay tự làm đi tôi cũng ăn mà)– vừa nói anh chàng cũng đút ngay miếng bánh vào mồm…
- Anh… có phải con trai không vậy…. chẳng ga lăng chút nào sất…. – Lâm hét lên, trần đời này cô chưa thấy ai nhỏ nhen ích kỉ như Quân
- Cô là con gái chắc…. con gái gì mà…. Ăn uống vô duyên…. – Anh chàng cũng không chịu thua, vừa cho miếng bánh thứ hai vào mồm vừa nói lại….
- Khiếp… tôi miếng thứ nhất chưa ăn xong anh đã xơi hết miếng thứ hai rồi…. con trai gì mà như heo….
3 phút sau…
- của tôi…. – Lâm hùng hồn lấy tay cướp lấy miếng cuối cùng
- còn lâu…- Quân cũng chẳng vừa… tích cực kéo miếng cuối cùng về phía mình… anh cũng chiếm được một diện tích kha khá
- của tôi
- của tôi
…
…
…
…
…
Quân thấy tình hình không ổn nên nghị hòa với Lâm : chia đôi…. Cả 2 người vui vẻ ăn nốt miếng còn lại…
- cô Lâm lấy cho cháu đĩa nữa – Quân gọi
- thế nãy giờ không chịu gọi… điên!! – Lâm trách…cô đang ăn ngon…
- uk… quên…. _ Quân cười hì rõ ghét
3 phút sau…. ..
- lấy cháu đĩa nữa….
5 phút…
- cô ơi thêm đĩa nữa….lâu vậy…. – lần này Lâm lên tiếng…. giờ mới biết cảm giác chờ thức ăn rất kinh khủng
10 phút sau….
- CÔ LAM ƠI…. Một đĩa nữa…. – hai người cùng đồng thanh….khiếp…ăn như heo… mới có 10 phút xơi nguyên 3 đĩa
…
…
…
…
13 phút…
Cả Lâm và Quân sấn sổ tới cái bếp của cô Lam. Chờ sao nỗi nữa, xắn tay vô làm cùng cô cho nhanh….
Cái bếp lại 1 lần nữa nổi loạn… lý do không cần nói cũng biết
- Za… sao cô đổ bánh dày vậy…. – Quân hét
- Lỡ tay… – Lâm nói tỉnh bơ…. Không biết mai sau ai rước nàng đây (đoán xem * mặt tác giả cười đểu* )
- Nè… anh quên bỏ giá rồi… đồ lú lẫn…
- Uk… quên ( lại quên. Hai ông bà nãy chắc mắc bệnh đãng trí level cao nhất quá)
- Lâm!! Lật bánh mau…. Cháy rồi kìa…..
- Lấy…. lấy dùm tôi cái đĩa… nhanh….
….
Sau một hồi làm bánh( thực ra là tranh của cô Lam), hai đứa đi ra với 4 đĩa nữa trên tay, mỉm cười mãn nguyện…. ax…. Ăn chi lắm dữ….
1 phút nhìn nhau…
- nhìn con khỉ mặt dính đầy lọ kìa…. Ha ha…. – Quân cười chỉ mặt Lâm
- anh sạch hơn tôi chắc…. kiếp…. mặt như đào than hàng thế kỉ…. – Lâm lúc đầu hốt hoảng nhưng ngay sau khi chiêm ngưỡng dung nhan người đối diện thì cũng nắc nẻ
- thôi…. hai đứa vào rửa mặt rồi ra…. – cô Lâm từ đâu chạy lại( nãy giờ tụi nó dành chỗ mà), tủm tỉm cười
- thôi khỏi cô – 2 đứa đồng thanh tập 3
vì sự nghiệp ăn uống vĩ đại… mặt lọ có hề chi ( cái này giống tác giả )
15 phút sau
- Oa… no quá…. Ăn không nổi nữa rồi…. – Lâm xoa bụng than vãn
- Cô… ăn nổi nữa tôi cho tiền…. – Quân cũng xuýt xoa than cho cái bụng
Nhìn bên….( tác giả lật ghế)… chồng đĩa chắc cao như núi…. Khiếp… 2 ông bà này ăn như bỏ đói 2 năm ở châu pHi không bằng… đến cô Lam cũng kinh ngạc…. cô tưởng hôm nay ế khách…. Gặp 2 đứa này chắc lãi gấp đôi thường ngày mất
Hai người thong thả đi dạo…
- Ê! Cái bánh hồi này gọi là gì ý nhỉ? – Lâm hỏi Quân
- Đồ khỉ hay quên! Bánh xèo…. Cô không thấy đổ bánh ra nó kêu cái xèo ak? – Quân nạt
- Ak… uk…. Quên…. ! – Lâm gãi đầu thấy yêu…… nàng ta còn phụng má nữa chứ.,, làm trái tim ai đó…. Suýt rớt ra ngoài…. Đến khổ thê không biết
- Anh… anh làm gì mà đơ người ra vậy… – Lâm hua hua tay,bất giác hỏi khi thấy Quân cứ đơ nhìn mình
Quân gãi đầu. Hai người này giống nhau thật. Đến bối rối cũng giống nhau nữa. Có phải là…. * tác giả lại cười đểu*
Hai người đi song song, thật yên bình……
- Khà … khà…. Lại gặp mày ở đây….. oắt con ạ….. !! – Giọng 1 tên côn đồ khàn đi vì hút nhiều thuốc cắt ngang suy nghĩ yên bình ( của tác giả)
- Lại là tụi mày hả? – Quân tỏ vẻ kiên định nhưng thực ra anh rất lo. Không phải lo cho mình mà lo cho người con gái đang ở bên cạnh anh….
- Đã bảo tụi tao có duyên với mày mà…. – 1 tên khác chừng 15, 16 tuổi, tóc nhuộm đỏ choét,khuyên tai dắt mũi, mồm cũng đang phì phèo điếu thuốc
Một tên khác buông lời chòng ghẹo Lâm:
- Ái chà… hôm nay mày lại đi cùng với cô em xinh đẹp lần trước hả?…… tụi bây coi…. Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga kìa…. Ha ha…
Những tràng cười chế nhạo không dứt làm cả Quân và Lâm đều bực bội…. Lâm vốn không phải loại người cam chịu, lên tiếng trước:
- Kệ tôi! Có phải cóc ghẻ thiên nga hay không tự tôi biết…. bọn anh đừng có cậy đông ăn hiếp tụi tôi…. Tôi…. Tôi báo công an đó…. – cô mạnh mồm tuyên bố
- A ha…. Ha…. Cô em tức lên trông xinh hẳn ra đấy….. – quay sang Quân hắn ta nói tiếp – Hay là giờ mày để con bé đó lại đây…. Tụi tao cho mày biến …. Anh em nhỉ….
Quân nghiến răng:
- Vậy thì hỏi nắm đấm của tao có đồng ý không đã…! – Quân nhanh như cắt đẩy Lâm qua 1 bên, xông vào tụi côn đồ như con hổ đói khát.
Bọn đó chừng hai 10 tên. Trừ thằng 15 tuổi lên tiếng lúc nãy là nhỏ con ra. Còn lại đứa nào đứa nấy to cao, nhìn hãi chết đi được. Quân nhà ta cũng đâu phải tay vừa… cũng tả hữu đột xông. Một tên lăm lăm cầm cây gậy đến định đánh vào lưng anh nhưng Quân quay ngoắt lại, tiện chân đá vô bụng thằng đó làm nó la quá trời đất. Mấy tên còn lại cũng gây không ít cản trở cho Quân. Tụi nó biết nếu solo thì mơ đời cũng chẳng địch lại anh nên chúng chọn cách xông đại vô, níu lấy chân tay Quân làm anh không cử động nổi. Sáu thằng xông vào ôm lấy Quân (Quân hotboy không những gái theo mà trai cũng mê !!! ). Anh cự quậy mãi, cố lấy sức bình sinh vùng ra khỏi đống người điên khùng đó…..
Cách đó không xa có một người lòng cũng như lửa đốt…. nhìn Quân đánh nhau… mỗi lần anh bị thương là y như rằng cô cũng cảm nhận được nỗi đau đó vậy… buốt lắm.. cô loay hoay mãi… định gọi cho công an nhưng vậy thì Quân cũng không tránh khỏi nghi can… Lại định gọi cho 2 anh vệ sĩ của cô nhưng ….. nghĩ đến ánh mắt hồi chiều của ba khiến cô rùng mình sợ hãi…. Làm sao đây…. Cô phải làm sao… có phải chính cô đang gây áp lực cho anh….
“ Za…” … một tiếng hét làm Lâm giật mình ngẩng đầu lên… Quân đứng đó…. Giữa một đống người nằm la liệt kêu ê ẩm dưới đất… có vẻ chúng đã bị Quân cho đo ván. Lâm mừng rỡ nhưng lại bất giác thấy vài giọt máu đang nhỏ xuống đất. Từ vai Quân ư ? ôi trời đất…. một tên côn đồ trong lúc khống chế được Quân đã đâm lén anh 1 nhát vào vai….******** thật!!!
Lâm toan chạy lại nhưng không…. Một bóng người vụt lên trước cô, cô không nhìn rõ… sau đó…. Sau đó….
…
…
…
…
Quân ngã gục xuống….