watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Đồ heo, cô chết với tôi Có lẽ tôi có số đào hoa . Tôi được Cậu chủ đưa đến một nhà hàng tên là Quê Hương . Cái nhà hàng này không như những nhà hàng mà tôi từng xem trên Ti vi , nó rất đặc biệt . Mọi thứ đều được làm một các giản dị , hơn nữa lại rất là gần gũi . Nói chung là tôi thích cái nhà hàng này . Và chúng tôi ngồi ở một góc khuất của nhà hàng , có thể đi vào thì không mấy để ý đến chỗ này , nhưng mà ở đây lại có thể nhìn ra xung quanh . Đặc biệt là gần đây có một cái cửa sổ để có thể nhìn ra bên ngoài . -Mời hai bạn . Một anh tiếp viên đưa hai cốc trà gừng đặt lên bàn chúng tôi và đưa kèm theo tờ Menu . -Ú ! cô muốn ăn gì ? Cậu chủ hỏi tôi . -Gì cũng được . Tôi thuận miệng trả lời vì đang bận ngắm cảnh . Và rồi không gian trở nên im ắng , chỉ có tiếng nhạc vang lên . Cậu chủ của tôi cứ lấy điện thoại ra và làm gì đó , chỉ cả xem cả cười . Còn tôi thì cũng không biết nói gì nên đành ngồi ngắm mọi thứ xung quanh để giết thời gian . Nhưng mà dù sao thì ở đây rất đẹp nên ngắm cũng không thấy chán . -Cô cười hơi nhiều rồi đấy . Anh ta bỏ cái điện thoại đắt tiền của mình xuống và nhìn tôi . -Một thói quen thôi . Tôi quay lại nói . -Cô có những thói quen thật quái dị . -Tại sao cậu chủ lại nói thế ? -Vì tôi thấy thế ? -Cậu chủ cũng rất lạ đời . -Tất nhiên rồi . Trời , đúng là anh ta có một chút có vấn đề về thần kinh thật rồi . -A !! chào anh bạn của tôi . Một anh chàng có cầm một cái máy ảnh trên tay từ đâu chạy đến chào hỏi . -Chào . Cậu chủ nói một cách trống rỗng , mặt cũng trở nên lạnh lùng . -Đây là ai vậy ? Anh chàng đó hỏi và nhìn tôi . Cái cách nhìn của anh ta làm tôi tay chân của tôi muốn động thủ quá đi , nếu mà là bạn tôi thì đã bị tôi đè bẹp từ lúc mới nhìn rồi . -Osin mới . Cậu chủ nói , có lẽ anh chàng lạ mặt là một người anh Cậu chủ của tôi ghét thì phải ? -Chào cô , rất vui vì được làm quen . Tôi tên là Việt . Anh chàng chìa tay ra như muốn bắt tay với tôi . Tôi nhìn sang Cậu chủ , trông cậu có vẻ không hài lòng lắm thì phải . Cái mặt lại trở nên nhăn nhó khó chịu . -Chào anh , tôi là Thiên Thu . Nhưng tôi đang bị bệnh nên tay tôi có mụn , sợ bắt tay với anh thì anh sẽ bị nhiễm bệnh mất . Tôi cười bẽn lẽn rồi cúi mặt xuống . Chứ thực ra trong lòng ruột tôi thì cứ như hoa nở . -À !! không sao . Anh chàng liền rút tay lại lập tức . “Đồ ngu , ta lừa mà cũng tin . Nhưng mà công nhận hôm nay không biết là ngày gì mà tôi gặp nhiều anh chàng thật , có lẽ tôi có số đào hoa . ” ------ Đồ heo , cô chết với tôi Rồi hai anh chàng nói qua nói lại điều gì đó mà tôi cũng không hiểu được , chỉ biết là về ảnh và cuộc thi gì đó thôi . Mà tôi cũng chẳng cần phải quan tâm đến hai tên điên đó làm gì cho mệt óc cả . Anh chàng lạ mặt nói chuyện cũng khá là lâu , hình như mặt anh ta rất dày thì phải . Cậu chủ tôi nói chuyện với thái độ bực bội mà anh ta cứ nói mãi , thậm chí còn nói nhiều nữa là khác . Nhưng cuối cùng thì anh chàng mặt dày ấy cũng đã cuốn gói ra đi , thật là mừng khi phục vụ chưa đưa đồ ăn lên . Chứ không tình hình là anh ta nói nhiều thì sẽ ăn rất nhiều , mà ăn nhiều thì tôi sẽ không có phần mất . Ý ! nếu mà nghĩ thế thì hóa ra tôi tham ăn à ? Ừ thì công nhận tôi tham ăn thật chứ , ăn uống là tôi luôn đặt lên hàng đầu . Không tham ăn sao có biệt danh Ú được hi hi . Cuối cùng thì cái giây phút chờ đợi cũng đã đến , món ăn đã nằm lên bàn . -Chén thôi . Tôi cười tít mắt khi thấy toàn món ngon -Cô tham ăn quá Cậu chủ nhăn mặt nhìn tôi . -Ăn là 1 sở thích của tôi . Anh cũng ăn đi không tôi ăn hết bây giờ . Tôi vừa nói vừa nhìn các món ăn trên bàn , phải xem món nào ngon để chén trước mới được . Chứ không anh ta ăn hết thì tiếc lắm , lâu lâu mới có một bữa ăn ngon chứ đâu phải ngày nào cũng có đâu . -Đồ ăn trên bàn dành cho 4 người ăn cũng được đó . Cô người thế kia thì làm sao mà ăn hết được . Cậu chủ nhìn tôi bằng một ánh mắt như nhìn thấy người ngoài hành tinh . Cũng phải thôi , có lẽ anh ta nhìn bề ngoài nên mới nói tôi như thế , nhìn ngoài thì tôi là một con bé bình thường , nhìn rất nhỏ nhắn xinh xắn . Nhưng mà anh ta đâu biết là tôi vốn bị bệnh nên ăn nhiều cũng không mập được . -Nếu tôi ăn hết được thì anh cho tôi cái gì nào . Tôi ngước lên nhìn anh ta bằng 1 ánh mắt đầy thách thức , anh ta không ăn thì tôi cũng ăn hết được chỗ thức ăn này mà không bị tranh giành . Ôi tôi thật đê tiện quá . -Gấp đôi tiền lương . Anh ta cũng thách thức . Thế là cuối cùng anh ta cũng trúng kế của tôi , thật là sung sướng quá . -Ok , anh ngồi đó mà nhìn tôi ăn nhé . Cấm ăn quỵt à . Tôi nhìn anh ta . -Được , tôi sẽ giữ lời hứa của mình . ++ -Ôi no quá , lâu rồi mới có một bữa ăn ngon như thế này . Sau 30 phút ngồi ăn , tôi đã chén hết các món ăn trên bàn một cách sạch sẽ . Còn cậu chủ của tôi ư ? anh ta đang nhìn tôi với một ánh mắt cực kì ngạc nhiên . Có lẽ bây giờ anh ta mới thấu hiểu cái câu đừng nhìn bề ngoài con người mà đoán được bên trong . Nhưng cũng có thể anh ta đang ngồi tiếc tiền vì vụ cá cược . Nói chung là tôi cũng không rõ , chỉ tóm lại là mặt anh ta bây giờ nhìn rất ngu . -Tôi thắng nhé . Tôi cười tít mắt trong chiến thắng dễ dàng . -Ok , nhưng …. Anh ta ngập ngừng nói . -Nhưng gì ? Tính quỵt cá cược sao . Tôi trợn mắt và phóng cho anh ta 1 cái nhìn chẳng khác gì giết người . -Cô không phải là con người . Anh ta cười lớn rồi đứng dậy đi về . -Thế tôi không là con người thì là con gì .?? Tôi vừa đi vừa hỏi gắng . -Cô là con heo . -Này thì là đồ heo . Từ sau lưng , tôi đưa hai tay lên vai anh ta , bẻ người hắn ra sau . Chân tôi đưa lên Và .. Một cú lên gối nữa trong ngày lại được diễn ra vì lên gối vốn là sở trường của tôi mà . -Cô muốn chết à ? Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù . -Ừ , có lẽ . Tôi nói xong thì vội chạy trước , trong 36 kế thì chạy là thượng sách . Tôi phải chạy chứ không thì anh ta giết tôi chết . Đầu óc tôi còn bình thường thì đâu có ngu mà đứng lại cho anh ta đánh . -Đồ heo , cô chết với tôi !!! Anh ta từ đằng sau chạy theo đuổi tôi . ------ Phát hiện mới -Có ngu mới đứng lại cho anh đánh . Tôi cố sức chạy nhanh hơn sức bình thường . -Cô có đứng lại không ??? -Đã nói là ngu mới đứng lại cho anh đánh cơ mà . -Cô tin tôi trừ lương cô không ??? Và lời nói đầy vàng ngọc của hắn đã tuôn ra , còn người tôi thì vội lập tức đóng băng tại chỗ . Tiền là tiên là phật , là sức bật của tuổi trẻ , tôi cũn không phải trường hợp ngoại lệ . -Cô biết nghe lời là tốt . Hắn vừa thở vừa nói . -Lên xe ! Về tôi sẽ xử lí cô . Cậu chủ ra lệnh . -Vâng . Tôi đành ngậm ngùi lên xe đi về nhà , nếu không vì tiền thì tôi không bao giờ như thế đâu . Ôi cuộc đời của tôi sao nó chán thế này nhỉ ? Bây giờ mới thấy sai lần khi đi làm osin cho 1 tên đạo tặc . +++ Cuối cùng thì cũng về đến nhà , trái với cái cảm giác khi lên xe , bây giờ tôi muốn xuống xe một chút nào . Cả quãng đường về nhà anh ta đã hành hạ tôi bằng cách là bắt tôi phải ngồi ngắm nhìn anh ta , đã thế còn cho xe chạy từ từ nữa chứ . Nhưng mà tôi không hẳn là vô cảm trước vẻ đẹp nên lúc đầu ngắm thì thấy thù hận cái mặt của anh ta , càng nhìn lại càng muốn đấm cho cái mặt đấy nát bét . Tuy vậy nhìn một lúc thì lại phát hiện ra vẻ đẹp của anh ta , một vẻ đẹp không phải là nghiêng nước nghiêng thùng nhưng cũng đủ cho cả lũ con gái trường tôi phải hâm mộ như hâm mộ mấy anh ca sĩ hàn quốc . Có lẽ đó là một phát hiện mới từ cậu chủ đáng kính của tôi Cuối cùng thì tôi bị mê mẩn trước cái vẻ đẹp của anh ta , thật là không biết anh ta có ý định gì chứ tôi chắc đổ trước sắp đẹp của anh ta rồi . Ôi trời ơi , dù không muốn nhưng cũng không thể cưỡng lại được . -Cô có xuống xe không . Cậu chủ đứng ngoài hét . -Ơ vâng . Tôi tỉnh lại , nãy giờ tôi suy nghĩ vẩn vơ nhiều quá đi . -Cô vào đây . Cậu chủ trợn mắt nhìn tôi Bây giờ thì ngày tươi đẹp của tôi đã kết thúc , bây giờ nghĩ lại mới thấy hành động của mình là sai lầm to lớn . Mà cũng tại anh ta cả chứ tại ai , tôi vốn ghét từ heo . Ấy thế mà anh ta dám nói tôi là heo thì làm sao mà tôi không cho anh ta một cước được . Đáng ghét , thật là đáng ghét . Nhưng mà bây giờ thì tôi có một ước ao , một khát khao đó là không bị trừ lương híc híc . Mong sao anh ta không trừ , chứ trừ thì lòng tôi đau như cắt mất . -Cô đi theo tôi . -Vâng ! Tôi theo anh ta đi lên cầu thang , rồi vào phòng của anh ta khi nào không hay . -Cô ngồi xuống đó . Anh ta chỉ vào chiếc giường to tướng ở giữa phòng . Lần này tôi đi nhầm vào hang cọp rồi Tôi ngồi xuống giường như lời cậu chủ nói . Thật ra là cũng không biết anh ta muốn gì , nhưng tốt nhất là nghe lời còn hơn chống đối . -Tích . Tiếng báo động gì đó vang lên . -Cô ngồi đó , tuyệt đối không được chạy đi đâu . Tôi khóa cửa rồi đó , cửa của tôi toàn mã số thôi , không có chìa khóa đâu . Anh ta nói rồi đi vào phòng vệ sinh . Chính cái câu nói của anh ta làm tôi phải nghĩ suy rất nhiên . Lúc này đầu óc tôi rất lộn xộn . Nhiều suy nghĩ cứ chồng chất nhau mà xuất hiện . Nếu chỉ là xử lí bình thường thì làm gì mà phải khóa cửa , lại còn đi vào nhà vệ sinh nữa . Thật là không đen thì cũng tối . Đã thế anh ta còn chú thích là cửa khóa bằng mã số nữa . Nhưng mà nhìn anh ta mặt đàng hoàng thế thì làm sao mà dám dở trò gì được . Cơ mà lắm kẻ mặt ngoài thì thế chứ trong lòng thì toàn là đen tối cả . Chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng hay sao ý , tôi không biết làm sao bây giờ cả . Từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ trải qua chuyện khó xử như thế này . Chả nhẽ tôi ngây thơ , xinh đẹp , đáng yêu đến như thế ư . Ôi trời ơi là trời , sao mà tôi lại đi theo anh ta làm gì nhỉ ? sao tôi không để ý là đã vào phòng anh ta từ lúc nào chứ . -Sao mình lại ngu thế này . Tôi tư than thở . -Cô làm gì đấy hả ? Hắn đi ra , trên người vẫn như lúc đi vào , không có gì thay đổi . Chỉ thêm là có điệu cười hơi đểu thôi . Nhưng chính cái điệu cười đểu giả của anh ta lại làm tôi sợ hơn rất nhiều . -À không , chỉ là suy nghĩ vớ vẩn thôi mà . -Ngồi yên đấy , tôi đi lấy cái máy quay rồi xử lí cô . Lấy máy quay làm gì ? đừng nói là anh ta tính dở trò nhé . Bỗng nhiên người tôi run lên . Tôi đang sợ mà . Xét hắn mà ra tay thì tôi cũng chỉ như trứng chọi đó mà thôi . Làm sao bây giờ nhỉ ??? Thời nay có nhiều trò làm bậy rồi tống tiền và hù dọa lắm . Với lại một đứa con gái ngây thơ trong trắng như tôi nữa thì chuyện xấu có khả năng xảy ra là rất rất cao . Tôi phải tìm cách để tự giải thoát chính mình . - Giết anh ta nếu anh ta làm trò . Không được , tôi làm sao có thể làm như vậy được . - Đánh anh ta ngất rồi tìm chìa khóa . Càng không được , cái cửa này là mã số , mà có biết gì về anh ta đâu mà mở khóa được . - Anh ta làm gì thì đành chịu . Như thế thì tàn một đời hoa , uổng một đời lá mất . Khốn khổ là đầu óc tôi đang điên loạn , mà thế này thì làm gì có được . -Cô làm gì mà mặt mày trầm ngâm thế hả ? Anh ta quay lại hỏi tôi và lại ngồi gần tôi . -Không , không có gì hết . Tôi giật mình và ngồi tránh ra xa . Lúc này tôi thật sự sợ , rất sợ và rất sợ . -Cô có suy nghĩ gì phải không ? Anh ta đưa mặt mình lại gần tôi dò xét . Thật là có lẽ anh ta định quyến rũ tôi thì phải , cái gương mặt ấy , rồi còn cả cái mùi nước hoa nữa . Chết mất thôi . Lần này tôi đi nhầm vào hang cọp rồi. ------ Tưởng tượng thái quá. -Đâu có , tôi không suy nghĩ gì hết . Tôi lắc đầu . -Cô nói thật không ? -Thật , thật mà . -Tạm tin cô ,tha cho cô đó . Chắc nãy giờ cô cũng sợ chết khiếp rồi nhỉ ? -Vâng . cám ơn cậu chủ đã bỏ qua . Tôi gật đầu cám ơn lia lịa -Ha ha thôi đi dọn đồ đi , 5 giờ chiều thì lên gọi tôi rồi đi chụp ảnh với tôi . Anh ta đứng dậy rồi cười ha hả như một thằng điên . Nhưng mà dù sao thì cũng không có chuyện gì xảy ra là tôi mừng lắm rồi . Đúng là tại tôi cứ suy nghĩ lung tung nên mới như thế chứ đâu có chuyện gì xảy ra . Thật là tôi hay tưởng tượng quá đi , tự bản thân mình làm mình sợ chứ có ai làm gì đâu . Nhưng mà không suy nghĩ nữa , chuồn xuống nhà thôi . -Chào cậu chủ , tôi xuống dọn đồ đây ạ . -À , này ! -Gì ạ ? -Mai chuyển đồ sang đây ở với tôi . -Không được ? Tôi từ chối , một phần vì sợ và một phần là còn căn nhà của dì tôi . Mà hơn nữa nam nữ thụ thụ bất tương thân . Sao lại trai chưa vợ , gái chưa chồng lại ở cùng nhau suốt ngày như vậy được . -Tại sao nhỉ ? chả nhẽ tiền lương thế chưa đủ sao ? Nên nhớ rằng tiền lương của cô nhiều lắm rồi , chi ít cũng gấp 3 4 người khác rồi . Cậu chủ nhìn tôi nói với anh mắt nghiêm nghị . Tôi muốn giết người quá trời ạ , đúng là anh ta giỏi . Biết lấy tiền ra để hù dọa người . Tôi không hẳn là một con người hám tiền nhưng mà tôi biết quý trọng đồng tiền , nếu mà làm việc thế này , có tiền thì đỡ hơn cho ba mẹ tôi nhiều . Với lại còn nhiều thứ tôi cần mua nữa , phải cố nhịn nhục vậy . -Nhưng mà anh đã nói là tôi chỉ làm từ 6 giờ sáng đến 6 giờ tối rồi cơ mà . Tôi bắt bẻ , nói thật là tôi chưa từng ở với ai ngoài bố mẹ nên tôi không muốn sống với anh ta một chút nào . Hơn nữa nhìn anh ta rất chi là nguy hiểm , đã vào hang cọp một lần rồi mà giờ lại lao đầu vào nữa thì hóa ra tôi quá ngu sao . Nhưng mà phải chấp nhận thôi , đành tùy tiện cho qua vậy . -Giờ tôi thay đổi ý định của mình . Hơn nữa cô mà không đồng ý thì tôi sẽ làm mọi cách để cô phải tự động về . Cô nên nhớ rằng không có gì là không thể . Hơn nữa cửa phòng còn khóa đấy nhé . Anh ta nói rồi nhìn ra cửa sổ và cười tủm tỉm . Thật là đê tiện . Nhìn cái mặt thì đẹp trai mà tâm hồn thì đen tối quá , anh ta là yêu tinh đột lốt con người , còn tôi mới chỉ là cái đội lốt thỏ mà thôi . Đành chịu thua vậy , quân tử 10 năm trả thù chưa muộn . Nhưng mà tôi thì làm sao mà chống lại được , tốt nhất mà trời không nghe đất thì đất phải nghe trời vậy . -Vâng , thế thì tôi sẽ chuyển sang . -Tốt , mã số là 0410 . Cô tự bấm và đi ra đi . -Vâng . Tôi chán nản bấm mã số cửa rồi đi xuống nhà . Vì tiền , ôi trời ơi . Tôi chán bản thân tôi quá , nhưng mà không sao . Lao động là vinh quang , cố lên , chỉ 1 tháng thôi mà . Ơ nhưng mà tôi đã biết mã số của của anh ta rồi , lần này thì khỏi sợ anh ta rồi . ------ Cậu chủ của tôi tên là Duy . Tôi vừa làm việc vừa cố nhịn nhục . 16 năm qua đây là ngày đầu tiên tôi phải trải qua một ngày nhiều tâm trạng như thế này . Thật là không thể tưởng tượng được nữa , có lẽ truyện về cuộc đời của tôi mà viết ra truyện thì sẽ rất nổi tiếng khắp mọi nơi mất . +++ Cuối cùng thì đồng hồ đã điểm 5 giờ chiều . Tôi tung tăng đi lên phòng cậu chủ gõ cửa . -Cậu chủ ơi , 5 giờ rồi . -Cô xuống nhà chờ tôi , tôi chuẩn bị đồ tí rồi xuống liền . -Vâng . Đúng là chiều hôm nay có lẽ là một ngày đẹp trời thì phải , trời không nắng như mọi hôm nữa . Trời có chút nắng mà có chút dịu nhẹ , gió cứ thoang thoảng khiến cảm giác thật thích . -À ! thì ra cô ở đây à ? Tôi quay lại xem ai vừa nói , chính là thằng bé lúc sáng đi xe đạp bị tôi dọa cho chết khiếp đây mà . Cậu ta đang đứng ở ngôi nhà đối diện của cậu chủ . Hai tay khoanh lại , áo quần có vẻ bảnh bao lắm , trên tay còn cầm máy ảnh nữa . Chắc có lẽ chuẩn bị đi đâu , mà phải công nhận ngày hôm nay không biết là ngày gì mà tôi toàn gặp những anh chàng có cầm theo máy ảnh bên mình . Có lẽ nên tập hợp mấy anh chàng này lại thành một hội yêu chụp ảnh quá đi . Nhưng mà nhìn cậu ta cũng đẹp trai đấy chứ , ôi máu hám trai đẹp của tôi lại sắp nổi lên rồi . -Sao tôi hỏi cô không trả lời ? Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt lẫn thái độ rất bực mình . -Đang hỏi ai đấy ?? Tôi cười nhạt nhìn . -Cô chứ còn ai , nhìn xung quanh mà xem có ai không ? Có thế mà cũng không biết nữa sao . Đúng là tôi đổ dầu vào lửa mà . -Còn anh đây này . Cậu chủ tôi từ đâu cũng xuất hiện . -Em chào anh . Cậu ta nhìn cậu chủ tôi cười và chào rất lễ phép . -Ừ , em định đi đâu à Minh . Cậu chủ tôi cũng cười hỏi , có lẽ hai người đó biết nhau đó mà . Giờ thì tôi đã biết thằng bé bị tôi dọa cho lúc sáng tên là Minh . Người đẹp tên cũng đẹp hi hi . -À , em chuẩn bị đi chụp ảnh . Minh vừa nói vừa đưa cái máy ảnh của cậu ta lên . -Thế thì đi với anh . Cậu chủ tôi liền rủ Minh . Chắc là hai người thân thiết lắm thì phải . -Ok , anh Duy tính đi đâu chụp ảnh vậy ? Ồ , lại phát hiện ra một điều mới . Cậu chủ tôi tên là Duy đấy , hôm nay thật là thú vị . -À , ngoại thành . Cậu chủ tôi trả lời . -Cái chỗ có nhiều hoa cúc với thêm mấy cái cánh đồng hả anh ? Minh hỏi , ánh mắt thì sáng hơn cả hai cái đèn pha ô tô . -Ừ . Thế thì đi thôi . Duy – cậu chủ tôi chỉ tay vào chiếc xe đắt tiền của mình . -Hai người đi với nhau thì tôi về trước nhé . Như mèo mỡ vớ được cá rán , tôi vội xin rán về . Chứ mà đi với hai tên điên này thì chỉ có nước chết mà thôi . Tôi phải rút kinh nghiệm mới được . (http://waphack.vn - I love story) Osin thời đại mới . -Không , cô nhất quyết phải đi . Cậu chủ quay lại trợn mắt nhìn . -Vì sao chứ ??? Tôi trợn mắt nhìn nhưng mà với ánh mắt ngạc nhiên . -Vì cô là osin của tôi . Lên xe . Duy vừa nói nhẹ nhàng thì đã hét lên làm tôi giật mình . -Vâng ! Tôi mặt mày nhăn nhó bước lên xe . +++ -Cô gái này là osin mới của anh à ? Minh hỏi cậu chủ của tôi nhưng mà ánh mắt thì lại nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống . -Ừ . -Một phong cách osin mới à ? osin làm miễn phí hay phải trả tiền ? Minh cười hỏi . Nhưng mà osin miễn phí và osin phải trả tiền là sao nhỉ ? câu hỏi của cậu ta hơi bị khó hiểu . -10 triệu một tháng đấy chú em ạ . -Trời , osin miễn phí thì không muốn lại đi thuê một con ngố như vậy làm osin . Đã thế còn trả 10 triệu một tháng nữa , anh thừa tiền thì thành đi quyên góp cho trẻ em nghèo khó có phải hơn không . Minh có vẻ như shock nặng , cụ thể là khi nghe lời nói vàng ngọc từ Duy thì ánh mắt chữ O còn mồm thì chữ A . -Thì thay đổi phong cách mà . -Thế cô ta tên gì ? -À , cô là tên Heo – một con heo sắp phải xuất chuồng . Duy vừa lái xe vừa cười . -Heo á ? Ha ha Minh cũng cười , cười như một thằng điên bị trốn trại . -Tôi không phải tên đó , tôi tên là Thiên Thu , cụ thể là muốn gọi thì gọi là Ú . Không heo gà vịt gì ở đây hết . Tôi bực mình xen vào , tôi ghét tên Heo , rất ghét là rất ghét . -Ồ , cũng ghê quá . Tên cũng thật là độc nữa . Minh nhìn tôi nói đểu . -Tất nhiên , một phong cách mới đấy chú em ạ . Có tiền như chú mày cũng khó kiếm ra lắm đấy . Duy lần này cười trong sung sướng , nhưng mà thật là đáng ghét . ------ Cô thì thuộc dạng vừa già , vừa xấu , vừa đầu gấu Ôi thật bực mình . Trời ơi thật là không biết lần thứ mấy tôi muốn giết người nữa . Bực mình quá đi . ++ Nhưng cái cảm giác bực mình trong tôi đã tan biến theo làn mây khi đến nơi này , một nơi thật là đẹp . Tuy không phải là chốn bồng lai tiên cảnh những cũng làm cho con người ta cảm thấy thoải mái và yêu thích . Một cánh đồng xanh đầy cỏ rất đẹp , còn có những cây hoa sữa thật thơm nữa . -Tôi có thể đi tới phía đằng kia không ? Tôi quay lại hỏi Cậu chủ một cách thích thú . -Ừ , cô cứ đi đi . -Cám ơn nhé . Chỉ cần câu nói đó của Duy , tôi liền chạy như vì tôi rất thích phong cảnh ở nơi đây . -Đẹp quá . Thích quá . Tôi nói lên trong niềm vui . – Ở một nơi không xa , chính là tại chỗ Duy và Minh . — -Cô ta có vẻ vô tư nhỉ ? Minh vừa nói vừa lấy cái máy ảnh ra chụp . -Chú em nói đúng , đó chính là nguồn cảm hứng cho album lần này của anh đấy . Cấm không được dành người mẫu của anh . Giải nhất của đợt thi ảnh này sẽ thuộc về anh . Duy cười và nói . -Vẫn tức cái vụ thua ông Evan trong đợt ảnh lần trước à ? -Ừ , cứ nghĩ là nhất rồi . Ai ngờ lại thua . -Thế thì em sẽ giành người mẫu của anh . Để xem lần này anh và em ai thắng ai . Minh cười tươi trêu đùa . -Ok —– Hai anh chàng vẫn đứng nói chuyện , còn tôi thì đâu quan tâm làm gì cho mệt . Bây giờ việc của tôi là chơi . Thật là thích , đã lâu lắm rồi mới được đến một nơi trong lành đầy cây xanh như thế này . tại sao ở gần thành phố lại có một chỗ đẹp như vậy nhỉ ? Ước gì mai sau này tôi có thể xây được một căn nhà ở đây thì thích phải biết . Ngày ngày tôi sẽ cùng con và chồng của mình ra đây ngắm sao mỗi buổi đêm , sẽ luôn được thở trong cái không gian trong lành như vậy . Nhưng thôi , trở lại với thực tại nào . Đất ở đây cam đoan là rất đắt . Một con bé như tôi mong sống trong một căn nhà bình thường , một gia đình bình thường , cuộc sống cũng bình thường nốt là quá đủ rồi . Mà công nhận là hai anh chàng kia sao toàn làm những việc tồn tiền , tốn của , tốn thời gian thế nhỉ . Bây giờ tôi mới nhận ra rằng ống kính của hai anh chàng đều hướng về tôi . -Anh chụp gì vậy ? Tôi chạy đến hỏi cậu chủ . -Chụp phong cảnh chứ còn chụp gì nữa . Duy chối bay đi chuyện anh đang chụp ảnh Ú . -Lần này chưa biết ai sẽ hơn ai đâu nhé , em chụp được một bức ảnh rất vừa ý . Minh hớn hở chạy đến khoe với Duy và cũng có thể là khoe với cả tôi nữa . -Cậu chụp ảnh kiểu gì mà tôi thấy toàn hướng ống kính vào tôi thế hả ? Tôi hỏi trong ngờ vực . -Còn lâu nhé , cô thì thuộc dạng vừa già , vừa xấu , vừa đầu gấu như thế thì làm sao mà tôi chụp ảnh cô được . Cái đồ ăn dưa bở . Minh đưa hai tay chống hông rồi nói tôi . Tôi già ư ? xấu ư ? đầu gấu ư ? Bực quá đi . Ít nhất thì tôi cũng là hoa khôi của cả khối 9 , lắm anh chàng theo mà tôi còn không chấp nhận . Với lại tôi luôn hiền lành dễ thương thế này mà cậu ta lại nói như thế . Bực quá , tức quá đi trời ạ . -Là cậu gây tôi trước đấy nhé , đây là lần thứ n tôi muốn giết người rồi đấy . Tôi trợn mắt nhìn Minh với ánh mắt tức giận vô cùng . ------ Đó là cái giá mà hai người đã xúc phạm tôi . -Cô ngon thì xông vào . Tôi là tôi không sợ gì đâu nhé , thử xem cô làm gì được tôi . Minh cũng thách thức tôi . -Được , là tự anh muốn đào mồ chôn bản thân mình đấy nhé . Tôi cả cười cả nói rồi nhìn anh ta , lần này thì tôi sẽ giết cậu ta . -Tất cả dừng lại . Tiếng Duy nói làm cả tôi và Minh đều giật mình . “ Gà mà không gáy là con gà gay. Gà mà hay gáy là con gà điên. Đi lang thang trong sân, bắt con gà bỏ vô nồi. Mua 2 lon Tiger, nhắm chân gà, nhắm chân gà. Gà mà không gáy là con gà chiên. Gà mà không gáy là con gà toi. Đi lang thang trong sân, bắt con gà ướp tiêu hành. Ăn xong lăn quay ra, chết tui rùi, cúm gia cầm!!! ” Bài nhạc chuông điện thoại của tôi vang lên . Thì ra là con Lan gọi tôi , ôi vui quá , hạnh phúc quá . -Tình yêu à . Tôi cười tươi như hoa khi bắt máy . -Ừ , Ú cũng nhớ tình yêu lắm lắm . -Thật nhé , nhớ nhé . Được sống cùng tình yêu thì còn gì bằng . -Yên tâm đi , ở chung cũng được . Ngủ chung còn không sao nói gì là ở chung . -Rồi , ok . Nhớ là tháng sau phải lên nhé . Nhớ cầm cái hồ sơ học bạ cho tớ luôn nhé . -Hun một cái cho bõ nhớ nè . Tôi hun chụt vào cái điện thoại một cách vui vẻ . Thật là sung sướng quá đi mà , tháng sau cái Lan sẽ chuyển ra ở với tôi đấy . Ôi sướng dã man tàn bạo vô nhân đạo . -Cô mà cũng biết đến tình yêu à ? Duy tò mò hỏi nó . -Ừ , sao lại không nhỉ ? Tôi cười tươi như hoa . -Cũng kinh nhỉ ? ngủ chung , ở chung cơ đấy . Ố là la , cần tôi chỉ cho bệnh viện phụ sản ở nơi nào không ? Minh nhìn tôi nói đểu . Ơ nhưng mà bệnh viện phụ sản làm gì nhỉ ? có gì liên quan tới bệnh viện và phụ sản đâu . -Đúng , thật là tôi không ngờ cô ngây thơ thế mà cũng ghê gớm quá . Mai cô nghỉ việc đi , tôi không muốn osin của mình là một đứa con gái trơ trẽn và không biết gì đến nhân phẩm của người phụ nữ được . Cậu chủ tôi khoanh tay nói nghiêm nghị . -Hai người đang nói chuyện gì vậy chứ ? còn anh sao lại đuổi việc của tôi ? Tôi hỏi hai người trong ánh mắt ngây thơ vô số tội . -Cô còn vờ ngây thơ trước mặt tụi này ư ? một đứa con gái mà cho trai về nhà , cho ăn chung , ở chung rồi còn thậm chí là ngủ chung nữa . Cô thật là cáo già mà . Minh nói tôi với ánh mắt khinh người . Giờ tôi đã hiểu ý của Duy và Minh , chiếc điện thoại trên tay tôi rớt xuống . Hai người đó suy nghĩ về tôi như thế đấy ? Tôi không thể ngờ được . -Hai người … hai người suy nghĩ tôi như thế ư ? Nhìn tôi thế này mà hai người lại nghĩ tôi chẳng khác gì loại con gái không có nhân phẩm ư ? Được , nghỉ làm thì nghỉ làm . Tôi cóc cần một ông chủ độc tài và không biết nhìn người như anh . Cũng chẳng cần làm bạn với một thằng như cậu Minh ạ . Cả người tôi run lên , nước mắt cứ thi nhau mà chảy , thực sự là tôi rất buồn . Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy buồn như thế này . Tôi quay lại bước đi . Nhưng tôi không cam lòng , quay lại nhìn hai người . -Bốp . Tôi tát hai người 1 tát . -Đó là cái giá mà hai người đã xúc phạm tôi. Sai rồi . Rồi tôi quay lưng chạy đi trong nước mắt , cảm giác hụt hẫng và buồn bao trùm lấy tôi . Dù rằng là không ai đưa về , không biết đường nhưng tôi vẫn sẽ đi . Có chết tôi cũng không để cho ai xúc phạm đến nhân phẩm của mình . Tôi căm hận hai người đó . tôi ghét họ . — Tại nơi mà Duy và Minh đang đứng — -Cô ta thật là không biết sợ gì , em sẽ cho cô ta biết cô ta đã sai lầm khi đánh hai anh em mình . Minh vừa nói vừa lấy tay xoa má . -Anh nghĩ là chúng ta đã sai . Duy trầm ngâm , trên tay anh cầm chiếc điện thoại của nó . -Gì chứ ? anh bị điên à ? cô ta gọi cho bạn trai rồi ăn nói như thế . Một đứa con gái như vậy mà đòi nhân phẩm ư ? em nghĩ cô ta còn không xứng một đứa nhân viên tiếp khách ở bar chứ đừng nói dám nói rồi còn dám đánh hai anh em mình . Minh bức xúc -Em nhìn đi , cuộc gọi và tin nhắn này . Duy đưa cho Minh chiếc điện thoại của Ú . Cuộc gọi đến gần đây nhất : - Lan yêu - Nhà . … Tin nhắn đến : Lan yêu : “Tình yêu à nhớ chuẩn bị trước đi nhé , tớ sẽ lên sớm hơn vài ngày để chuẩn bị trước . Rồi tớ và cậu sẽ đi chơi một bữa , nhớ cậu quá .” Lan yêu : “ À mà nhớ là chờ tớ lên ngủ cùng đấy nhé . Cậu mà không chờ tớ là tớ nghỉ chơi với cậu đó . Thôi tớ đi ăn kem với tụi thằng béo đây , muốn đi cùng không ??? ” Lan yêu : “ Sao không nhắn tin lại vậy ? có chuyện gì à ? Mà thôi không nói nữa , tớ phải ăn nhanh không tụi nó ăn hết của tớ mất . Hjc hjc bái bai Ú yêu . Tí về tớ nhắn tin lại cho .” -Vậy là hai đứa mình đã sai ư ? Minh trầm hẳn , chẳng còn bực tức như lúc nãy nữa . -Đúng vậy , hai chúng ta đã xúc phạm cô ấy một cách thái quá rồi . -Kệ đi , cô ta cũng như bao đứa con gái khác mà thôi . Chỉ là tạo một phong cách ấn tượng thôi mà . Minh xua tay dù lòng cậu lại rất muốn quan tâm . -Cô ấy không như những cô gái mà chúng ta đã từng trêu đùa . Cô ta rất ngây thơ , hành động đó là bản tính chứ không phải là cách gây chú ý . Thực sự là lần này đã sai lầm rồi . Duy nhìn lên trời , cậu thấy bản thân mình đã làm sai một điều không nên làm . Chính ngay xưa cũng vì cái bản tính bồng bột của mình mà cậu đã mất đi người mình yêu . Và từ cái ngày mất đi tình yêu đầu đời của mình cậu mới hiểu được thế nào là niềm đau , là nỗi buồn . -Chả nhẽ anh lại quan tâm đến cô ta ư ? đừng nói “ tình yêu sét đánh ” là cô ta nhé . Minh nhìn Duy hỏi một cách nghiêm túc . -Không hẳn , chỉ là thấy một cảm giác mới . -Thế thì giờ phải đi tìm cô ấy nhanh thôi . Minh kéo Duy đứng dậy chạy thật nhanh . -Em cũng quan tâm đến cô ấy phải không ? Câu hỏi của Duy làm Minh phải đứng lại đột ngột . Cũng có thể là cậu bị ấn tưởng . Nhưng cũng có thể là cậu chỉ thấy sai lầm mà thôi . -Không hề đâu anh , thôi anh đi hướng này , em đi hướng kia tìm cho nhanh không thì lạc mất . Minh lảng tránh câu hỏi của Duy , bởi vì chính cậu cũng chưa có câu trả lời . ------ Gặp đại ca Hoàng . -Ú ơi , cô ở đâu . Từ hai nơi khác nhau , hai anh chàng cùng hét tên một cô gái . Tôi bước đi trong vô thức trên đôi chân của mình . Mệt vì chạy và khóc quá nhiều , tôi liền ngồi vào một gốc cây ở ven đường . 16 năm qua , tôi luôn sống và hành động một cách đúng đắn . Tôi không hề đi chơi lung tung , không hề ăn chơi , không phá phách . Thế mà chưa biết gì về tôi , chưa hiểu tôi mà lại dám nói tôi như vậy . Tôi đâu có như thế bao giờ , tôi ghét bị mọi người nhận xét mình như thế . Buồn , cái cảm giác ấy làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi và bất lực . Tại sao tôi không thể giải thích chứ ? tôi quá yếu đuối ư ? Đúng như vậy , tôi bất lực . Người ta hiểu nhầm mà tôi lại không hề giải thích , mặc kệ hết , mặc kệ cho ai nói gì . Tôi không muốn suy nghĩ nữa . -Mẹ ơi , con buồn lắm . Tôi ngước lên các vì sao trên trời và nói. -Đứa nào hỗn thế , dám phá lúc cảm xúc của đại ca đây đang dâng trào . Một anh chàng từ trên cây nói vọng xuống . -Ai vậy ? Tôi giật mình hỏi . -Đại ca Hoàng đây chứ còn ai . -Thế à ? -Ừ . -Vậy thì kệ anh , liên quan chi đến tôi . Tôi nói tỉnh bơ . -Con bé này láo quá nhỉ ? Anh cho mày vào nồi lẩu bây giờ không ? Anh chàng tự xưng là đại ca nhảy xuống rồi nhìn nó . -Láo thì sao , mà không láo thì sao ? Tôi hỏi nước đôi . -Ý chà , bé con cũng xin xắn đấy . Yêu anh không em ơi . Hoàng đại ca nói trong phấn khởi . -Yêu à ? Từ đó không có trong định nghĩa của tôi . -Ồ thế không yêu thì là gì ? Anh chàng ngồi cạnh tôi hỏi . -Cưới . Tôi đáp ngắn gọn . -Vì sao lại thế ? -Thích thế . -Ừ , anh thích em rồi . -Nhưng tôi không thích anh . -Nhìn anh đẹp trai mà em không thích sao ? -Anh vừa xấu kết cấu lại không hài hòa . Ăn mang nửa kính nửa hở , không đủ tiêu chuẩn . -Em nói thật á ? -Tôi đâu thừa việc đến nổi ngồi nói chuyện phiếm với anh . -Ừ , thế sao em tìm đến đây làm gì ? -Tình cờ đi qua thôi . -Thế sao lại buồn ? Hắn ta lại hỏi đúng câu làm tôi phải suy nghĩ , buồn bực quá nên tôi khóc luôn , khóc một trận cho khỏe vậy . -Hu hu . Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài khóc . -Sao thế ? thôi anh xin lỗi . Hoàng đại ca vỗ về tôi rồi kéo đầu tôi vào dựa lên vai anh ta. ------ Tôi không thể chết Và tôi quên mất một điều rằng , cứ mỗi lần tôi khóc thì y như rằng tôi sẽ ngủ ngay lập tức . Đó là bản tính và thói quen xưa nay của tôi mà mãi không bỏ được . Thế mà tôi đã khóc , khóc trước một người lạ mặt rồi tựa đầu vào vai anh ta mà ngủ không biết gì nữa . +++ -Dậy đi tình yêu ơi . Tiếng gọi tôi thức dậy . -Để tau ngủ đã . Mày đi học trước đi , có gì tau lên sau . Tau buồn ngủ lắm . Tôi ngái ngủ cuốn tròn chăn lại . -Một chủ đề mới cho album lần này . Tiếng nói lại vang lên nhưng mà đâu ai biết rằng tôi đã ngủ thì ngủ say như chết . Sét đánh bên tai còn không biết chứ đừng nói là tiếng nói chuyện của ai . -10 giờ sáng rồi tình yêu ơi . Tiếng gọi tôi dậy nhưng mà đã 10 giờ rồi ư ? chết rồi , còn nhiều việc chưa làm mà lại tham ngủ thế này thì chết mất . -Chết , 10 giờ rồi à . Sao không gọi dậy sớm hơn đi , đến giờ mới gọi là sao . Tôi đang ngủ thì bật dậy như có lò xo . -Nhìn đồng hồ đi , 10 giờ hơn rồi . Lúc nãy gọi thì bảo để ngủ đã cơ mà Một anh chàng dí cái đồng hồ trước mặt tôi . Căn phòng lạ , người lạ . Tất cả đều lạ hoắc . -Anh là ai ? Tôi ngớ ngẩn hỏi rồi sau đó mới nhận ra chính là Hoàng đại ca . Và sực nhớ ra mình đang ở đâu , vội nhìn xuống . Áo quần vẫn còn nguyên , thật là may quá . May là gặp phải người lương thiện . Chứ không thì…. Tôi không dám nghĩ nữa . -Anh là người yêu em . Anh chàng cười . -Yêu , yêu cái con khỉ mốc . Tại sao tôi lại ở đây ? Tôi trợn mắt nhìn . -Thì hôm qua em khóc , anh an ủi em rồi anh nói trăng nói sao . Tưởng em nghe , ai ngờ em ngủ say khi nào . Mà lúc đó anh phải về , không nỡ để em ở lại nên anh bồng em về nhà anh luôn . hì hì Anh chàng giải thích . -Anh cút ra khỏi đây cho tôiiiiiiii !!! Tôi hét lên làm anh ta giật mình . -Ừ ừ , anh ra rồi tí anh lại vào . Mặt tôi đang dần đỏ lên , tôi đang ngượng . Ôi cái cuộc đời ơi , tôi ngủ tại nhà 1 người không quen biết , thức dậy trên chiếc giường lạ , còn được người ta gọi dậy nữa . Trời ơi là trời , tàn một đời hoa , uổng một đời lá rồi . Tôi hận đời đen bạc , hận kẻ bạc tình , hận cả gia đình , hận luôn hàng xóm . Sống mà nhục như con cá nục thế này thì thà chết cho rồi trời ạ . Muốn chết quá , tôi muốn chết Ơ nhưng mà không được , tôi đang có ước mơ to lớn vô cùng , nếu tôi mà chết rồi thì tương lai đất nước Việt Nam sẽ đi về đâu chứ . Hậu quả thật là khó lường trước được lắm . Hơn nữa nghĩ lại mình có chết thì nó cũng không xi-nhê gì , đám ma mình nó đến thắp cho vài ba nén hương rồi ngồi ăn xôi , ca cẩm với vài người , hát một bài , giấu quả xoài vào túi rồi quay lưng ra về cũng không ai biết . Không được , không thể chết . Tôi phải sống , sống vì chính bản thân tôi. (Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn đọc truyện vui vẻ) Vô tâm và lo lắng -Anh vào được chứ . -Ừ , vào đi . -Người đẹp này ! em ăn sáng chưa ? Bún ốc đậu hay xôi chè ? Người đẹp này ! em ăn sáng chưa ? Nếu chưa thì anh mời .Vừa ngủ dậy em có đói không ? Ăn bánh mì nhá ! Ngày mai lĩnh lương anh sẽ khao em 1 bữa bánh cuốn không có hàn the . Hoàng đại ca hát rap một bài nào đó , trên tay cầm lấy một cái dĩa có bánh mì và trứng ốp la . Bật cười trước bài hát và hành động của anh ta , chẳng khác gì mà chú hề trong rạp xiếc . -Tôi bị dị ứng với trứng . Tôi nổi da gà khi thấy món trứng – món mà tôi ghét và căm hận nhất . -Thế thì ăn bánh mì nhá ! Ngày mai lĩnh lương anh sẽ khao em một bữa bánh cuốn không có hàn the . Anh ta lại ca cẩm cái bài rap vớ vẩn nào đó , nhưng mà cũng vui vui . -Ừ , thì ăn bánh mì . Tôi cười . -Dừng lại !!! Đang chuẩn bị ăn thì anh ta lại hét lên làm tôi giật mình -Anh tính giết người không cần dao kéo à ? -Không , chỉ là em chưa đánh răng và rửa mặt . Đúng là giờ tôi mới ra rằng tôi vừa mới thức dậy , đang còn ngồi trên giường . Ôi ngượng quá đi mất thôi . -Chờ tôi một chút , mà nhà vệ sinh ở đâu ? -Đó , cứ đi tới là thấy . Anh có chuẩn bị sẵn rồi đó . -Ừ . Kể ra thì tôi cũng rất vui vì có người quan tâm mình , ít ra là anh ta không lạnh lùng và không độc đoán như Duy , cũng chẳng điên điên khùng khùng như Minh . Tóm lại chỉ 1 từ “Duyệt” —–Tại một nơi khác —- -Anh tìm ra Ú chưa ? Minh thở gấp hỏi Duy . -Chưa . Không biết cô ta đi hướng nào nữa . Duy cũng thở gấp . -Em chịu thôi , tìm từ tối qua đến giờ mệt lắm rồi . Minh ngồi bệt xuống đất . -Ừ , mệt nhưng cũng phải tìm thôi chứ làm sao mà biết được . Nơi này rộng lớn bao la thế thì làm sao mà cô ấy có thể tìm đường về được . Duy lại trầm ngâm . -Em hơi lo lo , dạo này tình trạng bắt cóc nhiều lắm . Cô ta lại đi một mình trong trạng thái như thế thì nguy hiểm quá . Minh nhìn lên trời và nói . -Em lo cho cô ta sao ? -Ừm , cũng không hiểu vì sao nữa . Tự dưng em sợ cô ta biến mất khỏi cuộc đời này quá . Minh nói hết nỗi lòng của mình cho Duy biết , đối với Minh thì Duy luôn như một người anh trai ruột thịt , cậu rất quý Duy . Hơn nữa vì cùng trong một nhóm với nhau , nhà cũng đối diện nhau nên chuyện cậu quý Duy là chuyện bình thường . -Thôi , đừng ngồi đây mà nói nhảm nữa. Giờ thì đi tìm cô ta thôi , còn mọi chuyện thì tính sau . Duy cố lảng tránh đi những câu nói của Minh , thực ra anh cũng không hiểu được cảm giác của mình nữa . -Vâng . Nhưng mà cần tiếp viện không hả anh ? -Ừ , gọi vài thằng đến đây đi . Có gì cứ đưa ảnh cho tụi nó xem rồi bảo tìm cho ra . -Vâng . Ở tại cánh đồng , hai người con trai đang lo lắng cho cô nàng của chúng ta . Chính xác là vô cùng lo lắng , cả hai đều đang rất sợ điều gì xấu sẽ xảy ra với Ú . Nhưng đâu có ai biết rằng Ú xinh đẹp dễ thương lại đang ngồi trên giường và ra sức dụ ngon dụ ngọt để Hoàng đại ca thả mình. ------ Không đi chung một đường . -Thôi , tôi ở đây vậy là nhiều rồi . Anh cho tôi về đi , ở đây không tiện . Tôi ngồi than thở với Hoàng đại ca . -Ơ hay ! thế em cứ xem nhà anh cũng như nhà em là được chứ sao , có sao đâu nào . Hoàng tỉnh bơ đáp . -Vậy đã bao nhiêu cô gái nằm trên chiếc giường này rồi ? Tôi bực mình trước câu nói của anh ta , tuy rằng hành động thì tốt nhưng mà ăn nói thế thì sớm gì bên cạnh cũng có ngày có chuyện . Cuộc sống tốt nhất là không nên bon chen và giành giật quá nhiều , chỉ cần sống bình yên là quá đủ . Tất cả những thứ gì thuộc về tôi thì sẽ mãi mãi là của tôi , dù có tìm kiếm hay trốn tránh thì cũng vẫn như thế thôi . -Chưa có ai cả , đây là giường của anh mà . -Thế sao tôi lại được nằm , được ngồi và ăn ở đây ? Anh chỉ mới quen tôi trong một lúc mà anh đã biểu hiện như thế thì làm sao mà tôi tin những lời anh nói được chứ . Tôi tức giận nhìn anh ta chằm chằm . -Em có tin vào tình yêu sét đánh không ? Hoàng vừa nói vừa dí cái mặt đầy baby của mình vào mặt tôi . -Không . -Thế thì anh sẽ chứng minh cho em thấy thế nào là tình yêu sét đánh . Hoàng cười và nhìn tôi một cách đầy mờ ám . “Em ơi đừng tin nó lừa đấy , nó ở nhà quê có vợ rồi . í ì i . Yêu anh đi nhà anh có đàn gà rù , thịt thịt thịt , chết lại vặt . Yêu anh đi nhà anh có đàn gà rù chết lại vặt chết lại vặt . ” Tiếng chuông điện thoại độc đáo của Hoàng vang lên . công nhận là chủ nhân sao thì chuông điện thoại nó cũng thế là không sai . -Gì vậy chú em ? -Thôi , anh đang còn bận . Hoàng nói điện thoại -Bận cái con khỉ , mau đưa tôi về . Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt căm thù . -Gấp thế à ? ừ thì chờ anh nhá . 20 phút nữa anh sẽ có mặt tại chỗ các chú . Hoàng làm ra vẻ đăm chiêu . -Anh đi đâu ? Tôi chống hai tay vào hong và hỏi dù rằng tôi đang ngồi trên giường . -Anh đi có việc , mà sao em lại hỏi anh như vợ hỏi chồng mỗi lần chồng đi chơi thế nhở ? Hoàng cười gian xảo . Nhưng mà nhìn cái mặt ấy tôi lại muốn cho một cước lắm lắm luôn . Chỉ là vì tôi đang ở nhà hắn nên tôi không dám động thủ mà thôi . Chứ tôi thề lấy danh dự của mình , khi ra khỏi nhà hắn thì tôi sẽ cho hắn 1 trận vì dám bặt nạt con gái nhà lành . Hừ bực mình quá . -Thứ nhất , tôi không phải vợ của anh . Thứ hai , đưa tôi rời khỏi đây . Tôi bực mình nói lớn . -Ừ thì ok , em đi đây với anh rồi tí xong việc anh đưa em về nhà . Hoàng có vẻ cũng xuôi xuôi rồi . -Thế thì còn được . Tôi giả vờ nói thế chứ thực ra tôi đang mừng chết đi được . Gì chứ thoát ra được khỏi ngôi nhà với chủ nhân điên điên thế này thì dù có đi tới chân trời cuối bể tôi cũng đi đấy chứ . Ơ nhưng mà hình như hơi lạc chủ đề rồi thì phải ? đi tới chân trời cuối bể ư ? còn lâu . Có nằm mơ hay tưởng tượng thì tôi và anh ta cũng thể không đi chung một con đường. ------ Nhớ Thế là sau 20 phút chờ Hoàng đại ca tắm rửa , sửa lông mày , thay quần áo , báo cơm , bơm xe , nghe thời tiếc , liếc đồng hồ . Thì bây giờ tôi và lão đang ngồi trên chiếc xe để phóng đi cùng với lão . Bây giờ tôi có một ước ao , một khát khao là mau mau về nhà . Mong là hôm qua mẹ tôi không gọi điện , nếu không thì chết mất . Nhưng mà nhắc đến điện thoại thì bây giờ tôi mới sực nhớ ra : -Điện thoại tôi đâu rồi ? Tôi hỏi Hoàng . -Anh đâu có biết đâu . Từ lúc gặp em thì anh đâu thấy cái điện thoại nào xuất hiện . Hoàng nói một cách ngây thơ . -Chết tôi rồi . Tôi than thở . -Sao thế ? có cái điện thoại thôi mà . Em thích anh mua cho mấy cái mà xài . -Không cần , tôi chỉ cần cái điện thoại của tôi thôi . -Vì sao thế ? -Không cần hỏi . Tôi tựa đầu vào thành xe và nhìn ra cửa sổ . Buồn quá đi mất , đó là chiếc điện thoại mà ba tôi đã giành dụm hết 3 tháng lương để mua cho tôi lúc tôi sinh nhật năm 15 tuổi . Chiếc điện thoại tuy không phải là quá đắt nhưng mà kỉ niệm thì lại quá nhiều . Không biết ba tôi biết tôi làm mất chiếc điện thoại thì ba tôi có buồn không nữa . Đó là mồ hôi nước mắt của ông làm ra cơ mà . Mà nhắc tới gia đình , tôi nhớ mọi người quá . Ước gì cho thời gian quay trở lại , tôi nhất quyết sống chết cũng không đi . Để giờ phải ở nơi này , không quen ai cũng chẳng thân ai . Ngay cả kiếm một người bạn để trò chuyện và tâm sự cũng không được nữa . -Này , em làm sao vậy . Hoàng có vẻ hoảng hốt . Bởi vì tôi đang khóc , tôi cũng không hiểu sao nữa . Dạo này tôi hay khóc lắm , có lẽ là vì tôi nhớ tới bố mẹ , gia đình và bạn bè . -Không sao , anh cứ chạy tiếp đi . Cứ để tôi yên như thế này . Tôi nói trong nước mắt . -Hay là em ra sau nằm đi một lúc . Rồi ngủ đi một giấc cho khỏe . Làm xong việc anh sẽ gọi em dậy rồi đưa em về . -Ừ . Rồi Hoàng dừng xe và đưa tôi ra sau nằm . Tuy rằng ghế không dài nhưng cũng đủ cho một con bé như tôi cảm thấy không khó chịu . Tôi lại khóc , khóc vì buồn , vì nhớ . Tôi nhớ tất cả , ngay cả con milu tôi cũng nhớ . Càng nhớ lại càng khóc nhiều hơn . -Em có sao không vậy ? Hay là anh đưa em về nhà đã nhé . -Ừm . -Địa chỉ nhà em là bao nhiêu ? -210 đường Trần Hưng Đạo . ( cho hỏi Hà nội có nhà nào ở đường này không ?? ) -Ok , em cứ nằm đi . Anh phóng xe liền . Sau 5 phút thì xe đã đến nhà . Tôi bước ra rồi chào Hoàng và mở chìa khóa đi vào nhà . Hoàng cũng không vào nhà nữa , có lẽ anh ta đang bận . Mệt mỏi , khóa cửa , lên phòng rồi leo lên giường . Tôi ngủ đi không biết trời đất gì nữa .
Trang chủ
U-ON - 1