Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Cú đấm của một đứa con gái
Chap 45 : Bí mật - bật mí !
- KHÔNG !!!! – Giật mình , Cheer chợt gắt lên theo phản xạ .
Tự dưng bị quát , Chan tái mặt nhưng vẫn nhỏ nhẹ nói .
- Gì thế… em đã biết là con nào đâu mà không với chả có… đây này… con bé này này … - Chan càng nói , Cheer càng cố né mặt đi , cho đến khi hắn đột nhiên đổi giọng .
- Con này tên Mai Lùn đúng không ? …
Lời Chan nói đột nhiên vang lên như phá tan bầu không khí ngột ngạt đang bao trùm cả căn phòng , Cheer giật bắn cả mình quát lại …
- Cái gì !!!
- Thôi đi không phải làm trò … anh biết cả rồi đấy !!!
- Yà ! Im ngay đi cho tôi ! Trả ảnh đây !!! Không cho xem nữa ! Rách việc quá ! Hừ … - Vừa nói , cái Cheer vừa vùng vằng lao đến , nhảy bổ lên giường đòi lại quyển album … trong lúc giằng co … cả người nó vô tình nằm đè lên Chan từ lúc nào không biết …
Khoảnh khắc khi hai gương mặt suýt chạm vào nhau , bốn mắt rung lên nhìn sâu thẳm thẳm vào những dòng điện mơ hồ đang chực trào trong cơ thể chúng … Dừng mất 5 giây vì xấu hổ , Cheer vội vàng nhoài dậy hòng tìm đường trốn thoát , nhưng Chan lại nhanh chóng tóm lấy cổ tay nó , lôi ngược trở lại …
Lần này thì chúng đã thay đổi vị trí , Chan nằm đè lên Cheer …
Cảm giác như tim muốn nổ tung vì khó thở …
Khuôn mặt Chan đang áp sát lên khuôn mặt nó …
Từng hơi thở nồng nàn đang mơn man trên da thịt …
Nó cố gắng gồng sức để đẩy hắn ra nhưng không thể …
Ai mà ngờ được là Chan khỏe đến thế … hay đây chính là cái sức mạnh cơ bắp vốn có của đàn ông mà phụ nữ không thể nào chống lại ?!
Cúi đầu nhìn thẳng vào mắt con bé , đôi mắt đang giương lên cương nghị …
Tay vẫn nắm chặt lấy hai cổ tay Cheery , Chan ghì mạnh rồi nói nhỏ nhẹ .
- Nằm im đi … Một lúc thôi được không … Em mà còn cựa quậy nữa là chết với anh đấy …
- Anh… anh định làm gì … - Cố gắng tránh ánh mắt như muốn nuốt trọn cả tâm hồn mình , Cheer vội quay đi nhìn sang chỗ khác .
- Ăn thịt …
- Yà !!! Muốn ch… – Nghe Chan nói xong , Cheer trừng mắt hòng giãy thêm lần nữa … nhưng chống đối không lại … bởi Chan đã vội vàng lấp nghẹn lên đôi môi nó bằng một nụ hôn nồng cháy …
Ánh mắt nó cứ mở trừng trừng ra như thế… hết sức ngạc nhiên … vô cùng mơ hồ ngắm nhìn khuôn mặt của người con trai đối diện mình đã nhắm mắt lại và dường như đang vô cùng say đắm . Trong lúc đó nó cũng dần cảm giác được lực nắm ở đôi bàn tay Chan đang từ từ buông ra và chuyển sang chỗ khác … Vòng ra đằng sau lưng nó , rồi nhẹ nhàng ôm chặt lấy con bé … Mặc cho Cheer cố gắng giãy giụa… nhưng sức chống đối yếu ớt của Cheer lúc này dường như chẳng thấm tháp gì so với tình cảm nồng nàn từ Chan … Cheer càng giãy , hắn lại càng ôm chặt … chặt đến nỗi cảm tưởng như hai đứa sắp hòa vào nhau làm một … cảm tưởng như đôi môi nó đang bị lấp chặt đến nỗi không còn chừa nào lối để mà thoát ra được nữa …
Cảm tưởng như nó sắp chết đến nơi vì ngạt thở !!!
…….
Nhẹ nhàng nhắm chặt mắt lại , Cheer cũng dần dần buông xuôi , đưa tay nới rộng ra rồi vòng qua đằng sau lưng hắn … phân vân mãi mới quyết định ôm chặt lấy cổ Chan và hôn ngược lại …
Điều này khiến hắn gần như phát điên vì sung sướng … nhưng Chan vẫn cố gắng “kiềm chế cái sự sung sướng ấy lại” mà khẽ bật cười hỏi nhỏ .
- Em biết rồi đúng không ?
- Hả ?... Biết gì cơ ?...- Giương đôi mắt giả nai đang mơ hồ trong hạnh phúc , nó thì thào nói …
- Em chính là “con bé” đó … - Vừa nói , Chan vừa khẽ nhếch môi mỉm cười nửa miệng … Nụ cười đẹp đến nỗi Cheer không biết phải từ chối sao được nữa …
- Ừm … rồi sao ?
- Anh đã thề là sẽ trả thù “con bé” đó ! Nhưng bây giờ biết được nó là em rồi … anh lại không thể trả thù … em định tính sao đây ?!
- Vậy thôi ! Xí xóa đi !!! Còn nhỏ cả mà … ai biết !!!
- Xí xóa ? Nghe đơn giản nhỉ ! Đền bù đi !
- Muốn đền bù như nào !
- Gọi anh là anh đi !!!
- Ô hay ! Lúc nào tôi chẳng gọi anh là anh ! Đấy ! Bây giờ vẫn đang gọi này ! – Cheer lý sự cùn .
- Không phải Anh – Tôiiiiii ! Mà là Anh – Emmmm !!!
- Thôi … không gọi kiểu đấy đâu ! Xấu hổ kiểu gì ý !
- Xấu hổ cái gì ! Yêu nhau phải gọi nhau là anh em chứ ! Chả nhẽ lại cứ anh - tôi thế này à ! Thiên hạ nó cười cho ! – Chan hậm hực vùng dậy.
- Đứa nào cười đấm vỡ mồm !
- Đấm thằng này trước đi …
- Nhưng mà không anh - em đâu ! Vô lý lắm ! Anh còn kém tôi 1 tuổi cơ mà !!!
- Kệ chứ ! Hu hu hu !!! Tại sao lại lấy cái này ra làm cái cớ nhỉ ! Ngụy biện !
- Thôi được rồi ! Thế vợ chồng nhé ?! Vợ chồng nghe cho nó cute ! Anh em nghe nó cứ sến chuối kiểu gì ý … - Cheer thở dài bất lực .
Nghe Cheer nói xong, mắt Chan liền sáng quắc lên , rồi hí hửng quay sang bên cạnh nhìn “ bà mẹ trẻ “.
- Thật nhé ! Từ bây giờ phải gọi anh là chồng đấy nhé ! Em là vợ , anh là chồng ! He he !!!
- Ừ… được rồi … từ bây giờ tôi sẽ gọi anh là chồng ! Được chưa …
- Lại tôi ! Đấy ! Lại tôi ! Vẫn không sửa được ! Hừ !!! – Hắn bặm môi càu nhàu khó chịu .
- Yaaaaaa !!! Thôi tôi chịu thôi ! Không làm được đâu !!! – Nói rồi , con bé liền tóm lấy hai đầu chăn , vội vã trùm kín lên mặt mình , rồi cuộn tròn như một con sâu , tuyệt đối không để cho hắn phát hiện ra hai má nó đã đỏ ửng lên như bị sốt …
Cả đêm hôm đó , hai đứa nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được , đàm phán hết từ chuyện hòa bình thế giới đến hạnh phúc trong tương lai … “ Sau này sẽ đẻ mấy con ? Bao nhiêu con gái ? Bao nhiêu con trai ? Hay là chơi nguyên cả một đội bóng ? Bố là thủ môn ? Mẹ là cầu thủ ? … À… nhưng mà không được … Như thế thì mỗi lần bố sút thì mẹ lại đau …” … Đó có lẽ là câu chuyện ngàn đời của những đôi yêu nhau không thể nào thay đổi được.
- Sau này em định như thế nào ?
- Một trai một gái thôi !!! – Cheer tỉnh bơ vắt tay lên trán trả lời .
- Hả ! Không phải ! Đầu óc đen tối !!! – Chan quay sang gõ cái cốp vào đầu con bé .
- Yà ! Thế ý anh là sao !!!
- Sau này em định sẽ làm gì ? Năm nay là năm cuối rồi đấy ? Không bao giờ thấy em nói đến ước mơ cả … - Vừa nói , Chan vừa nhích người quay hẳn một bên sang nhìn nó . Nhưng Cheer lại chẳng buồn đánh mắt nhìn hắn , nó đột nhiên đòi Chan phải quay lưng lại phía mình , rồi rục rịch co tròn cả người rúc mặt vào lưng hắn … Đó là tư thế mà Cheer thực sự muốn khi nằm cạnh con trai của mình … Vậy mà mãi cho đến bây giờ nó mới tìm được người phù hợp để thực hiện .
- Ước mơ à… để em suy nghĩ đã …
- Ước mơ mà em cũng phải suy nghĩ á ? Anh tưởng ai cũng phải có một ước mơ chứ ? – Vừa nói , hắn vừa nhẹ nhàng vòng tay ra đằng sau , tóm lấy tay con bé rồi lại đặt lên bụng mình , vừa khít một vòng tròn , và từ từ nắm thật chặt …
- Vậy ước mơ của anh là gì ? – Đón nhận hành động vô cùng ấm áp của Chan , Cheer cũng khẽ nheo mắt cười rồi lại cố tình siết chặt hơn chút nữa …
- Anh muốn làm kiến trúc sư ! Ngôi nhà dành cho vợ và con anh … sau này anh muốn tự tay mình xây lên và thiết kế !
Nghe Chan nói như thế … giọng khảng khái lắm … Cheer chợt cảm thấy như có cái gì đó đang muốn bung ra thoát khỏi lồng ngực . Bởi vì lúc này tim nó thực sự đang đập nhanh quá mất rồi !
- Huhm… thật ra em cũng thích vẽ … vốn từ nhỏ em đã đam mê mỹ thuật rồi … nhưng mẹ em ngăn cấm ! Mẹ bảo theo cái ngành đó thì chỉ có cạp đất mà ăn !
- Sặc ! Bây giờ là thời nào rồi mà còn nói thế … mẹ thật là … thế mẹ ngăn cấm là em từ bỏ luôn à ???
- Không … nhưng mà anh không biết mẹ em ngăn cấm dã man đến mức nào đâu … Haiz… Dù không muốn từ bỏ thì em cũng nản ! Vì cái trường mà em muốn thi vào nghe nói là khó trúng lắm ! Nếu muốn ít nhất cũng phải học thêm bài bản một đến hai năm … Mà bây giờ em đã là năm cuối rồi ! Có học thêm thì cũng chẳng kịp …
- Học… thì chẳng bao giờ là muộn cả ! Chỉ cần em có muốn cố gắng hay không thôi ! Năm nay không đỗ , thì lại cố gắng năm sau thi tiếp , năm sau không đỗ , thì lại cố gắng năm sau nữa …
- Anh nói dễ nghe nhỉ ?!
- Anh nói thật đấy ! Con người ta không thể dễ dàng vì bị cản trở mà từ bỏ ước mơ . Nếu ngay từ bây giờ em không xác định được cái mình thật sự muốn , không cố gắng đeo đuổi được cái mình ước mơ … thì sau này tương lai sẽ rất mù mịt … Hoặc em sẽ phải làm một công việc mà em thật sự không ưa thích . Như thế thì cuộc sống sẽ nhàm chán lắm ! Dù thế nào đi chăng nữa thì trước tiên em vẫn phải sống cho mình đã… đúng không ?
Chan nói liền một lèo , giống như là những tâm sự đã được cất giữ từ lâu bây giờ mới có cơ hội tuôn trào vậy … Cheer tròn mắt lắng nghe y hệt như một “ hậu bối “ …
- Woa… Anh học thuộc lòng cái này ở đâu đấy ?
- Yà !!! – Câu nói đùa của Cheer làm Chan tụt hết cả cảm xúc , nhưng hắn vẫn nghiêm túc – Nếu em muốn học thì bây giờ vẫn còn kịp , anh cũng đang đi học thêm vẽ mà , nếu em muốn thì chúng ta sẽ cùng học ! Ok ?
- Ừm… nghe cũng được đấy ! Để ra Tết nhé !
- Ok ! Hứa đấy nhé ! – Nói rồi , Chan lại chủ động đưa ngón út của mình ra , tự mình ngoắc lấy ngón tay út của Cheer vốn dĩ đang nằm trong lòng bàn tay hắn , khiến Cheer chợt bật cười đến tít cả mắt .
- À… nhưng mà …
- Hử ?
- Thật ra đấy chỉ là ước mơ từ hồi nhỏ thôi , cho đến bây giờ thì nó cũng không còn rõ ràng nữa rồi …
- Vì sao ?
- Em cũng không biết nữa , bây giờ trong đầu em đang có hai ngã rẽ . Nhiều lúc em cảm thấy mình chỉ nên theo một thứ thôi… nhưng rồi lại nghĩ thứ kia mình làm cũng tốt , nên cũng thích … rốt cuộc không thể theo đuổi trọn vẹn cả hai thứ được …. – Vừa nói , nó vừa thở dài thườn thượt …
- Thứ gì thế …
- Viết tiểu thuyết online …
Nghe Cheer nói tỉnh bơ mà thằng Chan chợt phá lên cười …
- Ha ha ! Tiểu thuyết sex à !!! Truyện em viết mà cũng có người đọc cơ à !!!
Bị đụng trúng tim đen khiến Cheer đau nhức nhối , nó như một con nhím đầy gai bỗng xù mình nhảy dựng lên phản bác …
- Ừ đấy ! Sex thì làm sao !!! Vẫn đầy người đọc nhé ! Hứ !!!
- Sex thật … - Nghe Cheer nói , Chan ngồi ngẩn người ra hỏi … khiến cái Cheer cứng họng không biết trả lời như thế nào … - Anh hỏi em , sex thật á ? Em lấy đâu ra kinh nghiệm mà viết hả …
- À thì …
- Ô mô… đừng nói với anh là …
- Không ! Điên à !!! – Chan còn chưa nói hết , Cheer đã kịp phủ nhận .
- Biết anh định nói là gì mà bảo điên… hừm… chứng tỏ có vấn đề… Nghi lắm !!!
- Điên ! Đúng là đồ điên ! Đây ! Ra đây cho xem !!!
Nói rồi , nó liền lóc cóc chạy ra mở máy tính , rồi vẫy tay gọi Chan lại xem …
Để cho hắn lầm bầm ngồi đọc một lúc , rồi con bé mới đằng hắng …
- Hiểu chưa ! Là kiểu “ sex “ như thế này ! Không phải kiểu như anh nghĩ đâu !!!
- Kiểu này … mấy cái kiểu này … sao em lại biết hả !!! Sao em lại tả được như thế này !!! Chắc chắn phải trải qua rồi mới tả được như thế này ! Em đã như thế này thật saoooo !!! Không thể tin được !!!
- Yaaaaa !!! Sao anh nói y như mấy độc giả trên mạng thế hả !!! Là từ Ben , em nghe được từ Ben … hiểu chưa !!! – Bị Chan dồn dập đường cùng , Cheer vội vàng gân cổ lên đính chính .
- Sao… Nó làm xong rồi nó kể lại cho em á ? Mấy đứa con gái này … Thật … không … thể … tin … nổi … Ô mô mô … - Nghe Cheer nói mà cằm Chan dài ngoẵng ra , suýt theo hàm trượt luôn xuống đầu gối …
- Anh nên tin … hi hi …- Cheer nói mà mặt nó cũng đỏ bừng lên như hai trái gấc… chấp nhận chuyện này cũng đáng xấu hổ lắm chứ bộ ! Nhưng ngoài nói thật ra thì làm gì còn cách giải thích nào hợp lý hơn …
Thực chất tất cả những đoạn nhạy cảm trong truyện mà nó viết đều được truyền đạt chân thực đến từng âm thanh là do Ben kể lại … Vô cùng nóng bỏng !!!
- Ô … Truyện này … sao lại có tên anh ở đây !!! Ô … có cả ảnh em nữa… ảnh thằng Ben … Ô… cả cái Mita nữa này … Cái gì thế này !!! Em đưa mọi người vào truyện đấy à ???
Đang ngập người trong xấu hổ , không để ý thằng Chan đã tò mò click từ truyện “ Cô dâu quỷ “ sang truyện “ Cú đấm của một đứa con gái “ … Câu chuyện mà nó muốn giấu giếm nhất bởi vì thực chất … thằng Chan chẳng có vị trí nào trong đó mà nó lại dám lấy mọi thông tin của hắn để làm nền cho nhân vật nam chính của mình .
- Không … không phải như anh nghĩ đâu !!!
- Ô hô … truyện viết cũng được lâu phết rồi ý nhỉ … hóa ra thích mình từ lâu rồi thế này mà cứ giấu … Ô hô hô … - Chan ngồi rung đùi cười sung sướng .
- Này ! Nhầm ! Hơi bị nhầm ! Nhé ! Trong truyện này chẳng có tí gì của anh luôn ! Em chỉ mượn tên với thông tin cá nhân thôi , đọc thử mà xem , chả có tí gì của anh luôn !!!
- Why !!! Không của anh thì còn của thằng nào !!!
- Của mấy thằng người yêu cũ … hi hi …
- Yaaa … sao lại lôi mấy thằng người yêu cũ vào đây !!! Thế còn thằng này thì vứt đi đâu hả ! Mau nhét anh vào truyện đi ! Mau lên !!!
- Vậy mình chia tay đi !!! – Cheer bỗng nghiêm giọng đằng hắng …
- Hả …
- Bởi vì … em sẽ chỉ viết truyện về những người con trai em từng yêu … khi em không còn ràng buộc tình cảm gì với họ … Giống như một cách mà em lưu trữ quá khứ cho riêng mình vậy … Xin lỗi vì đã lấy thông tin của anh … Bây giờ thì anh còn muốn nhảy vào truyện của em không ?
- Ơ… thật à … thế khi nào chia tay chắc chắn anh sẽ có một vai lớn trong câu chuyện mới của em đấy nhỉ … - Chan điềm nhiên trả lời .
- Yaaaaaa !!! Chó ghẻ đầu này !!!
Ngồi buôn dưa lê với nhau cả đêm , thoắt cái cũng đã đến ba giờ sáng , Cheer nheo mắt ngái ngủ , giọng nói dần trở nên trùng xuống , khàn đi vì mở van quá đà … Nhưng Chan vẫn quyết định hỏi tiếp …
- Này ! Chỉ một điều duy nhất nữa thôi … cái này anh thắc mắc từ lâu lắm rồi ! Hãy trả lời nghiêm túc rồi anh sẽ cho em ngủ …
- Cái gì …
- Ngày x tháng y … điện thoại của em đột nhiên tắt máy , kể cả mấy ngày sau nữa cũng không liên lạc được . Sau đó định gặp em hỏi chuyện thì chúng ta lại xảy ra xích mích nên anh vẫn chưa được giải thích . Bây giờ nói rõ lý do cho anh được không ? …
- Không cho em ngủ là vì cái này à ?...
- À thì …
- Thôi được rồi … Hãy nghe , nhưng đừng chen vào bất cứ một câu gì cho đến khi em kể hết nhé !
Chap 46 : Yan comeback !
Truyện : Cú đấm của một đứa con gái
Tác giả : CheeryChip
----------
Sau khi nghe hết câu chuyện của Cheer , Chan tối sầm cả mặt , nghĩ đến những cảm giác mà con bé đã phải cắn răng trải qua trong suốt cái đêm kinh khủng đó … Lòng hắn không khỏi xót xa …
- Ở nhà đi !!! – Chan lớn tiếng .
-Gì cơ ??? – Cheer tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại .
-Anh bảo em ở nhà đi ! Đi làm kiểu này nguy hiểm quá ! Không được đâu ! – Hắn gằn giọng đáp lại .
-Ô hô ! Ở nhà để cạp đất mà ăn à ??? Anh nghĩ ai cũng như anh chắc ???
-Biết rồi . Nhưng cứ ở nhà đi . Sau này anh nuôi !!! – Chan lầm lì , nói chắc nịch như thế … khiến Cheer ngồi thần ra một lúc rồi bật cười .
-Không thích ! Nói linh ta linh tinh ! Lo cho anh đi là được rồi !
-Không phải nói linh tinh đâu ! Anh bảo anh nuôi là anh nuôi được mà !!! – Bị Cheer từ chối phũ phàng , Chan quyết vỗ ngực tự tin khẳng định.
Nhìn bản mặt Chan câng lên thật khó bảo , Cheer lại thở dài bất lực …
Chán thật ! Cái đồ trẻ con này …đúng là chưa bước chân ra xã hội nên vẫn được chưa nếm trải được mùi đời … trong mắt hắn mọi thử vẫn còn đơn giản quá …
- Thôi bỏ đi …
-Vậy… từ ngày mai… phải để anh đưa đón em đi …
- Điên à ??? Không thích !!! Trời ơi trẻ con nó vừa thôi !!! – Con bé gắt lên rồi vò tóc tức tối .
- Cái gì cũng không được… là saoooooooooooooooooooo !!!!
-Mì chô xố ??? ( điên rồi sao ? )
-Xô chậu gì !!! Ngày mai , anh bắt đầu dạy em tập đi xe …
6 giờ sáng , chiếc điện thoại vứt lăn lóc ngay đầu giường rung lên điên loạn , buộc phải gọi cái Cheer dậy cho bằng được … Chan vẫn quyết đứng dưới nhà đợi nó cùng em phượng hoàng lửa vô cùng hoành tráng trong tay …
Tức tối với tay lên tắt máy hết lần này đến lần khác , nhưng cuối cùng cũng đành bất lực , Cheer đành lếch thếch vác bộ dạng vô cùng ngái ngủ của mình xuống tiếp đón Chan …
-Giề ?... – Cheer uể oải mở cửa , mắt nhắm mắt mở nhìn hắn cho đến khi gần như chết đứng bởi chiếc xe đạp tuyệt vời đang xuất hiện lù lù trước mặt nó …
- Gì … gì… cái quái gì thế này ??? Bảo tôi phải tập bằng cái thứ này á ???
-Sao ? Chê à ??? Mượn mãi của mấy bà đồng nát mới được đấy ! Đừng có coi thường ! Đưa xe xịn cho em để rồi phá không thương tiếc à ??? – Hắn cao giọng quát .
-U hu hu … Anh điên rồi … - Con Cheer ôm mặt cười , cười như mếu , tức tưởi đến nỗi không còn gì để nói …
-Yà ! Không phải làm trò ! Mau ra đây tập đi ! Mau lên !!!
……
Vậy là sau một hồi vùng vằng miễn cưỡng , cái Cheer vẫn phải gồng mình nhảy lên con xe phượng hoàng tậm tạch ấy… đạp một cách loạng choạng … Tất nhiên , vẫn luôn có Chan hì hục chạy đằng sau để giữ yên cho nó …
-Yà !!! Hạ yên xuống thấp một tí đê ! Để cao thế này sao mà chống chân được ? – Con bé chau mày mặc cả .
-Không ! Để cao như này xong cố rướn xuống mà chống thì chân nó mới mau dài !!! – Chan cãi lại .
-À… thích chân dài chứ gì ? Được rồi , tốt thôi !!! – Nghe Chan nói xong , Cheer cúi đầu xuống hậm hực rồi quyết tâm quẩy chân đạp cái vèo một phát , cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của Chan và đồng thời cũng là để khẳng định “ tố chất siêu nhân “ của mình … nhưng không thành công …
“ Gãy 4 cái nan hoa , bánh thì cong thành còng số tám … em còn gì để phá thì cứ phá nốt đi … “ – Sau khi nhận lại thành phẩm mà mình đã cố sức vay mượn , chân tay Chan rời rạc , hắn đành ôm mặt khóc …
-Thôi mờ thôi mờ … nín đi nín đi … em xương em xương … - Nhìn Chan khóc lóc , Cheer chợt cảm thấy vô cùng có lỗi , một chút áy náy đâu đó chợt nhóm lên trong suy nghĩ … nó cũng vội ngồi thụp xuống dỗ .
-Xưởng xẩu gì… chó à … - Hắn đánh mắt sang rồi cười khẩy .
-Mệ ! Thằng này… thấy bà nhịn mày lại láo phỏng !!! – Khóe miệng Cheer lại khẽ nhếch lên giật giật …
-Chó ghẻ đầu ! Lại bắt đầu lệch sóng rồi đấy !!!
-Méo tập nữa ! Bố mày cáu rồi !
-Méo tập thì thôi ! Để đấy ông đi bán đồng nát !!!
-Mượn của người ta phải giả cho người ta chứ bán đi để người ta đánh cho à !!! Khôn lắm đồ ngu ạ !!!
-Yaaaaaaa !!!
Hai đứa cứ mải cãi nhau , không để ý người hàng xóm khó tính đã bị phá bĩnh giấc ngủ từ bao giờ … Hắn liền lèo nhèo vác mặt ra hành lang **** võng xuống .
-Mới sáng sớm mà đứa nào đã làm ầm lên cả đấy ! Để yên bố mày ngủ cái nào !!!
Dám **** ? Ở khu này mà cũng có người dám **** Cheer ? Nghĩ thế , Chan và Cheer liền quay ngoắt lên nhìn về phía tiếng nói vọng xuống … Nhưng không ngờ …
-Ơ ! Yan ! Ông lên từ bao giờ đấy ??? – Hai đứa mắt chữ Ô , miệng chữ A há hốc lên nhìn Yan , rồi đồng thanh hét toáng lên như thế .
-3 giờ sáng nay …Oáp… !!! – Vừa nói , hắn vừa ngáp ngắn ngáp dài trong trạng thái ngái ngủ … rồi lại nheo mày – Mà hai đứa đang làm cái gì đấy ???
-Tập xe đạp !!! – Tiếng cả hai lại cùng lúc vang lên , nhưng một thì hồ hởi , một lại ỉu xìu …
-Tập tành kiểu gì sao lại cãi nhau ?
Chẳng nói chẳng rằng , Chan liền lầm lì chỉ sang con phượng hoàng cũ kỹ nay lại thêm phần tả tơi nhờ công sức vô cùng to tát của cái Cheer , khiến con bé chỉ dám cúi gằm mặt xuống đất chẳng muốn ngẩng lên …
Đã hiểu vấn đề , Yan liền chắp hai tay lại rồi vỗ làm cái bốp , xong đâu đó hắn liền lập tức chạy vào nhà .
-A ha ! Được rồi ! Chờ chút nhé ! Tôi xuống ngay !
……….
Nói xuống là hắn xuống thật , chỉ chưa đầy năm phút sau , Yan đã trở lại với con xe thể thao mới cứng , khiến mắt Cheer sáng ngời lên thích thú …
-Đấy ! Đàn ông là phải như này !!! – Chỉ tay ngón cái giơ về phía Yan và đánh mắt sang lè lưỡi vào mặt Chan .
Vậy là nguyên một buổi sáng , hai thằng con trai thi nhau thể hiện giữ xe chạy thục mạng theo con Cheer… với tần suất cứ 5 phút lại phải đỡ một lần …
Khổ… chân ngắn quá mà !!!
-Hạ cái yên xuống thấp tí nữa đi … - Cheer chới với “ đứng “ trên yên xe , càu nhàu nhìn xuống …
-Cứ để yên như thế ! Này ! Ngày xưa anh đi xe đạp toàn phải để yên cao nhất có thể nên bây giờ chân mới dàiiiiiiiiiiiiii như thế này đấy ! – Vừa nói , hắn vừa duỗi cẳng chân ra rồi lấy tay vuốt nhẹ một cái khiến Cheer rùng hết cả mình .
-Này ! Thằng kia ! Mày xưng anh với ai đấy ? 93 ăn nói với 92 kiểu gì thế hả !!! – Thấy Chan xưng anh với Cheer , Yan liền xửng cồ lên quát nạt .
-Thôi đê ông anh 91 đúp lớp … người yêu thì chẳng anh em còn muốn xưng hô như nào ??? – Chan thản nhiên câng mặt lên cãi lại , trong lòng vô cùng đắc ý , nhưng lại không thèm để ý đến sắc mặt Yan đã tái sầm đi từ lúc nào không biết .
Lời Chan nói như một tiếng sét đột ngột dội xuống đầu Yan , khiến hắn gần như chết đứng … Không thèm giữ xe nữa , Yan dừng lại hỏi thẳng .
-Này… thằng điên này đang nói nhảm cái gì đấy … người yêu gì cơ …
Nhìn mặt Yan lúc này đã đỏ lựng như trái gấc , Cheer cũng đành bần thần nhạy vội xuống xe … để tránh tai nạn … Nó ngại ngùng rồi lầm bầm nói nhỏ .
-Ơ không … đùa ý mà… - Vừa nói , con bé vừa cố tình đánh mắt sang phía Chan , nháy nháy vài cái mong Chan hiểu ý …
-Đùa á ??? – Cheer vừa dứt lời , Chan cũng giật bắn cả mình , như một mũi tên vừa bắn xuyên qua lòng tự trọng của hắn . Chan dừng lại quát lớn .
-Này mày to tiếng với ai thế thằng kia !!! – Thấy Chan quát Cheer , Yan liền gân cổ lên nạt lại .
-Thôi ! Thôi ngay đi ! Bị điên à ? Mới mùng một tết đã thế này . Thôi hôm nay không tập nữa !!! – Thấy tình hình càng lúc càng đi vào ngõ cụt , Cheer đành giở giọng cãi cùn rồi vùng vằng bỏ đi trước để lảng tránh mọi chuyện … để lại hai tên con trai với ánh mắt phừng phừng rực lửa nhìn nhau vô cùng hằn học .
………….
Bóng Cheer vừa đi khuất , Yan đã lập tức giở giọng ra lệnh .
-Thằng này , vào nhà tao nói chuyện ! – Vừa nói , Yan vừa loạch xoạch cất xe rồi khươ tay tỏ ý gọi Chan vào theo .
-Sao tao lại phải vào nhà mày ? Không thích ! – Chan nguýt dài tỏ ý khiêu khích … Hắn vẫn còn đang điên vì cái câu “ đùa à “ của Cheer và việc nhà hai đứa thì ra sát vách mà đến giờ Chan mới biết … Đến phải chuyển nhà tới đây để giám sát thôi !
-Hay ho lắm đấy à mà để hàng xóm người ta nhìn cho như thế này ???
Nghe Yan nói , đến lúc này Chan mới để ý ánh mắt dòm ngó của những người hàng xóm tò mò đang dõi theo chúng từ phía xung quanh … Cư dân ở đây thật đúng là phiền nhiễu , nghĩ vậy , Chan đành hậm hực đi vào .
Lặng lẽ trốn thoát khỏi cuộc ẩu chiến của hai con trâu non , Cheer lại thong thả một mình dạo bước trên con đường quen thuộc dẫn tới nhà vợ Mita . Vừa đi vừa chắp hai tay ra đằng sau lưng , tung tẩy nhảy nhót trong chiếc áo cánh dơi dài lùng bùng … Cảm giác tận hưởng đất trời trong lành thanh mát những ngày đầu Tết , khi con đường bình thường tấp nập nay đã bớt ngập bóng người … chỉ còn lại lác đác đâu đó tiếc cười nói rôm rả của gia đình này chuẩn bị sang chúc tết gia đình kia … Không khí sảng khoái như thế này … chắc chỉ còn tồn tại ở những ngày Tết nhất …
-Cháu chào bác ạ ! Mita có nhà không ạ ? – Chưa thấy người đã nghe thấy giọng , mẹ Mita niềm nở trả lời .
-Nó đang ở trên nhà đấy ! À… Mai vào đây để bác lì xì nào !
He he he ! Vừa sang tìm vợ lại vừa được nhận lì xì… mùng một thế này là quá son !
Cầm chiếc phong bì đỏ rực rỡ trên tay , Cheer hí hửng lon ton nhảy lên từng bậc cầu thang rồi gõ cửa phòng vợ nó .
-Vợ ơiiiiiiiiiiiiiiiii !!! Chết chồng rồiiiiii !!! – Vừa vào đến phòng cái Mita , Cheery đã vội nhảy phịch lên giường , nắm sóng soài thở dài nẫu ruột …
- Saoooooooooooooo !!! – Hỏi Cheer thì ít mà chủ yếu mắt Mita vẫn đang dán chặt vào đôi chân chưa qua tẩy trùng của Cheer là nhiều …
-Yan đi Sài Gòn về rồi đấy ! – Vừa nói , nó vừa lật ngược cả người lên , co tròn giãy giụa .
-Thì sao ??? – Mita vẫn thản nhiên như chuyện bình thường ở huyện .
-Nhưng mà Yanbi thích chồng , vợ không biết à ? – Nói rồi , nó liền vùng mình ngồi bật dậy , cong môi phân tích .
Cheer vừa dứt lời , thái độ bình thản của Mita lập tức bị đánh bạt sang một bên , nó trố mắt lên há hốc miệng hỏi lại .
-Cái gì ??? Thằng dở hơi ấy thích chồng ? Thằng thiểu năng ấy thích chồng ? Thằng cù lần ấy thích chồng á ??? Mà thích ở điểm gì ? Chồng thì có cái quái gì mà sao lắm thằng thích thế nhỉ ??? – Mita nói liền một tràng , như bắn súng tiểu liên tằng tằng vào mặt hồ đang yên ả …
-Thế sao mày lại yêu tao … vì sao mày lại yêu tao … - Cheer ngước khuôn mặt ỉu xỉu lên chau mày hỏi ngược lại .
-Bởi vì tao bị mày lừa tình đó… hu hu hu … bây giờ tao mới biết mày bị yếu sinh lý … không thể đáp ứng nhu cầu của tao… không thể khiến tao lên đến đỉnh … tao thất vọng lắm chứ bộ … - Vừa lấy giấy ăn , vừa lau nước mũi , Mita giả bộ khóc lóc thảm thiết .
-Bởi vì tao yếu sinh lý nên mày mới cặp kè với thằng Chợ Sắt đúng không ? Ờ ! Anh Chợ Sắt thì kinh rồi … tao đâu dám dây vào …
-Thôi … không phải trình bày … quay lại vấn đề chính ! Nó thích chồng từ bao giờ ?
-Ôi xời ! Chồng biết sao được … Chồng đáng yêu thế này chắc nó thích chồng ngay từ cái nhìn đầu tiên ! Ha ha ha ! – Nói xong , Cheer tự ôm khuôn mặt đỏ lựng của mình lên bật cười thích thú .
-Khổ thân ! Hôm nay lại uống thuốc thiếu liều rồi phải không ? Có cần tiêm thêm cho mấy mũi không ?
-Tiên sư mày … - Bị Mita xỏ đểu , Cheer lại thở dài , rồi tiếp tục lăn ra giãy giụa – Aaaaaaa !!! Không biết đâu ! Không biết đâu ! Phải làm thế nào bây giờ ! Chan với Yan bây giờ đang ở cạnh nhau đấy !!!
-Ối thôi chết ! Sao chồng không ở cạnh bọn nó ? Nhỡ xảy ra án mạng thì sao ? Mai kênh 14 lại giật tít “ Án mạng đánh ghen mùng 1 Tết giữa hai thanh niên trẻ vì một cô gái mét rưỡi bẻ đôi ! Sâu hót ! “
-Ừ ! Hẳn là hót ! Hót *** ý ! Mà hôm nay chồng lại lỡ miệng nói với Yan chuyện với Chan chỉ là đùa nữa chứ . Chan giận chồng mất rồi … làm thế nào bây giờ ?
-Chết … thằng Chan nó yêu chồng như thế mà chồng lại bảo là đùa… chồng bị dở hơi à ???
-Ừ ! Thì đấy ! Chồng cũng biết thế ! Chả hiểu sao chồng lại nói ra câu ý vợ ơi !!! Nhưng lúc đấy nhìn mặt Yan sợ lắm… chồng không dám nói thật… sợ nó bị tổn thương ý …
-Thế sợ nó bị tổn thương mà không sợ Chan bị tổn thương à ? Chết vẫn không hết dốt mà ! Thôi ! Liệu mà xin lỗi Chan đi . Để thế không được đâu ! Tự trọng của thằng đàn ông nó cao lắm …
-Haiz… mệt thế … đã bao giờ phải mở miệng ra xin lỗi nó đâu …
-Thì bây giờ tập đê !
-Rồi ! Biết rồi ! Rách viêc quá điiiiii !!! – Nói rồi , nó lại chùm đầu chui biến vào trong chăn , thở dài mệt mỏi .
Chuyện của Cheer còn chưa kết thúc , 15 phút sau , tiếng bấm chuông inh ỏi lại báo hiệu câu chuyện của Hummie chuẩn bị tiếp tục làm phiền Mita .
-Cheer ơi ! Mita ơi ! Tức chết mất ! Giúp tôi với !
-Lại làm saoooo !!! – Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Hummie , hai đứa tiếp tục quay sang càu nhàu .
-Thằng Yon ý … nó cưa gái trên facebook !!! – Vừa nói , Hummie vừa hậm hực mở facebook của Yonnie lên , chần chừ chỉ vào những dòng đối thoại vô cùng đong đưa của Yon với đám con gái vớ vẩn trên mạng .
Căng mắt lên nhìn vào những dòng chat thân mật như …
“ Anh Yon quên em rồi … “
“ Đâu … đã phút nào anh dám quên em … “
“ Vậy sao không nhắn tin cho em ?”
” Vì anh có vợ rồi ! “
“ Thế anh không ngoại tình được sao ? “
Đọc đến đoạn này , cả ba đứa đều nổi máu tam tành , chỉ muốn tạt nguyên cả thùng axit vào mặt đứa con gái trơ trẽn này …
-Mày… “like” vào cái dòng “ chơm chơm , ôm ôm “ này cho tao ! – Cheer nghiến răng chỉ vào dòng mà nó ngứa mắt nhất .
-“Like” á ? Mày nghĩ tao vui lắm à mà phải “ like “ cho chúng nó ?- Hummie dựng ngược cả người lên quạc lại .
-Ngu thế ! Bảo sao không khá lên được ! “ Like “ vào đấy … để đánh động cho nó biết là “ Này , tôi biết rồi đấy ! Anh làm trò vừa thôi ! “. Hiểu không ? Nếu nó có tật tự khắc sẽ giật mình . Mày không được manh động . Không được quát mắng tỏ vẻ ghen tuông gì với nó . Cứ từ từ . Cư xử thật bình thường nhẹ nhàng cho tao . Nói ít thôi , nhưng đã nói là phải nói đúng . Làm thế nó mới sợ . Hiểu không ?! – Cheer nói một lèo , chia sẻ lại những kinh nghiệm mà nó đã dùng để trị con bé Nhi rồi cười nham hiểm .
-Wow… quả nhiên là sư phụ … Tao xin “ like “ !!!
Chap 47 : Cạnh tranh lành mạnh
- Rồi! Like xong thì cứ chờ đấy, xem nó có tật giật mình chủ động nói gì với mày không. Hừm! Tao ghét nhất là cái loại con trai lăng nhăng cợt nhả như thế này! – Vừa nói, Cheer lại vừa nghĩ đến quãng thời gian trước Chan cũng chẳng khác gì thằng Yon bây giờ. May mà nó còn trị được …
-Tao thề với mày là tao ức lắm ý! Nó cứ cậy nó đẹp trai, xong toàn đi tà lưa mấy con 95, 96 trên facebook, mình là vợ nó là nó chả coi ra gì cả! Miệng thì lúc nào cũng kêu “ em yên tâm, em là nhất “ … Đùa… tao chả biết tao mà là nhất thì con nào mới là số một cơ!!! – Vừa nói, Hummie vừa khoanh tay ngồi nhìn máy tính rồi thở hậm hực.
-Ờ ! Mà con nào nó cũng “em gái , em gái“ … Lấy cái cớ em gái ra để lăng nhăng một cách quang minh chính đại! Nhìn chúng nó chat cả nhau trên wall mà tao chỉ muốn phát rồ lên được ý ! – Cheer đay nghiến .
Thấy thế, Mita lại ngáp dài, thực chất ở đây chỉ có mình nó là FA nên nó chả quan tâm cho lắm. Là người bình tĩnh nhất, đứng từ bên ngoài xem xét mọi việc, chỉ có Mita mới đưa ra được những lời phê bình lý trí.
-Chúng mày cứ tức mà làm gì? Hồi trước tao chia tay người yêu cũ cũng vì facebook đấy! Giờ tao đóng xừ nó vào. Chả phải quan tâm đến bố con thằng nào nữa. Facebook rách việc lắm! Nói thật chứ cứ bảo khoan dung độ lượng các kiểu, nhưng thử hỏi chỉ cần nhìn người yêu mình “ like “ ảnh con nào trên facebook là mình đã sôi hết cả máu lên rồi! Đừng nói đến chuyện comment nịnh nọt… Ôi giồi ôi! Lúc ý tao chỉ muốn giết cả hai!!! Thế nên thôi! Đã yêu là phải biết chấp nhận, không thì khóa xừ facebook vào đi!
Mita nói xong, cả hai đứa con gái còn lại đều giật nảy mình xừng cổ lên đồng thanh đáp lại.
-Khônggggggggggggggggggg!!!!
……..
Miễn cưỡng vào trong nhà Yan, Chan lầm lì như thể chuẩn bị bước chân ra trận mạc vậy.Nhìn kẻ địch cũng không kém phần khó chịu ngồi lù lù trên ghế sô-pha đối diện mình, hắn nguýt dài một dài rồi khệnh khạng ngồi xuống.
-Sao! Muốn gì? Đánh nhau à? – Chan mở lời trước.
Bình tĩnh chắp hai tay ngồi khom lưng hướng ra phía trước, Yan khẽ cười khẩy, rồi ra điều kiện.
-Thôi được rồi! Hồi trước tao phải vào Nam, một mình mày ở đây tác chiến. Không tính! Từ bây giờ tao cả mày cạnh tranh công bằng. Ok?!
Nghe Yan nói với vẻ mặt thản nhiên mà Chan không khỏi lộn ruột . Không thể không đặt câu nghi vấn não thằng này làm từ cái gì?...
Trong thời gian hắn ta ung dung vào Sài Gòn “hóng nắng” thì Chan đã phải vất vả đánh vật với cái lạnh ngoài đây, dùng trái tim hừng hực của mình để sưởi ấm cho Cheery … mới có được kết quả viên mãn như ngày hôm nay. Vậy mà đùng một cái thằng Châu Quỳ này xuất hiện, rồi bây giờ lại đòi cạnh tranh công bằng á? Quả là điên!!!
Nghĩ vậy, Chan liền lập tức gạt phắt đi .
-Mày bị dở hơi à? Mày đi kệ mày chứ? Biết tao cả Cheer đã tiến triển đến mức nào rồi không?
Bỏ qua lời kích bác của Chan, Yan vẫn cố gắng bình tĩnh thương lượng tiếp.
-Mức nào? Lời mày nói sao tao phải tin. Nhưng tao chắc chắn một điều là tao thích Cheer trước mày!
-Trước tao?! Bố thằng dở hơi! Mày biết tao quen Cheer từ bao giờ không?
- Đếch biết! Mày biết Cheer nhìn thấy cái ấy của tao rồi không?
Trong cơn nóng giận, không kiểm soát được lời nói, Yan vô tình phát ngôn bừa bãi. Vừa nói xong thì hắn cũng chợt cứng cả họng, vội vàng ngậm miệng lại không nói nữa. Nhưng thái độ hung hãn của Chan đã đánh tan tất cả …
-A thằng chó! Mày đừng có chém! Thấy kiểu quái gì!!!
-Hờ hờ… vì lúc đấy tao vừa tắm xong … - Thấy Chan càng nóng, Yan lại càng hả dạ. Nghĩ vậy, hắn liền cố tình chọc ngoáy tiếp. Nhưng không ngờ, Chan đã sớm đoán được ý đồ này, thế nên hắn cũng liền lật ngược lại ván bài trong gang tấc.
-Thì sao? Tao với Cheer còn ngủ cả nhau rồi đấy?!
-Nói dối không làm mày áy náy lương tâm à?
-Nếu cảm thấy nghi ngờ thì mày hỏi Cheer xem cô ấy dám phủ nhận không??? – Chan khẽ đánh mắt lên, nhìn Yan cười khẩy.
-Ngậm mồm vào không răng mày lại bay khỏi miệng đấy! – Vừa nói, Yan vừa gằn giọng lên, nắm đấm trên tay hắn đã nổi gân xanh tự bao giờ không biết.
Chẳng thèm để tâm, Chan vẫn tiếp tục nheo mắt cười vẻ hưởng thụ…
-Quên không nói với mày là cô ấy còn rất ngọt đấy! Ha ha!!!
BỐPPPPPPP!!!!!
( Đoạn hội thoại tạm thời kết thúc để chuyển cảnh sang màn võ thuật hành động )…
…….
Sau một hồi tay đấm chân đá kịch liệt, hai thằng con trai cuối cùng cũng đành chịu thua đối phương về độ lì lợm nên quyết định dừng tay không đánh nữa. Chan nằm bệt ra nhà, nhìn lên trần bằng đôi mắt tím ngắt của mình rồi thở hắt ra từng hơi mệt mỏi …
-Thằng ôn! Mày cũng khỏe phết đấy nhỉ! – Vừa nói, Yan vừa từ trong phòng tắm đi ra vứt cho Chan một cái khăn ướt úp lên mặt, rồi giữ lại một cái để tự lau cho mình. Kể ra sau khi đánh nhau, chúng nó lại càng cảm thấy thoải mái vì đã trút được một phần bực dọc lên đối phương. Dĩ nhiên cũng tự dưng cảm thấy nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều.
Nằm đăm chiêu suy nghĩ một hồi, sau khi chậm rãi lau đi hết chỗ mồ hôi vương *** … Chan mới quyết định bật mình ngồi dậy, nhìn Yan một lúc rõ lâu rồi mới quyết định nói.
-Thôi … được rồi… - Chan rặn từng hơi thật chậm… dường như chẳng muốn thốt ra …
-Được rồi cái gì cơ??? – Chan vừa dứt lời, Yan liền giật mình ngỏng cổ lên, tỏ vẻ ngạc nhiên hứng khởi vô cùng.
Lời nói vừa được cất ra thật sự khiến Chan chỉ muốn thu hồi lại ngay tức khắc, nhưng nghĩ thật kỹ, dẫu sao đây cũng là một cơ hội để làm phép thử cho thước đo tình cảm của Cheer đối với mình, nên Chan quyết định gật đầu …
-Thử tỏ tình với Cheer đi. Tôi cho phép! Nhưng chỉ một lần thôi đấy! Nếu không được thì rút lui mãi mãi. Ok?
-Ô… - Nghe Chan nói mà mắt Yan sáng ngời lên trông thấy, một cánh cửa vừa mới được hé ra, tội gì hắn không vội bước ngay vào …
(Bạn đang đọc truyện tại WapHack.Vn chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Nhưng ngay sau đó, Chan lại vội cầm chừng nói tiếp
-Tuy nhiên, đổi lại ông anh phải giúp tôi cái này …
Ngửi thấy mùi nguy hiểm, Yan cũng từ từ xem xét …
-Cái gì?
-Quanh đây có nhà nào cho thuê không? Tôi muốn chuyển đến khu này sống!
Vẻ thản nhiên của Chan khiến Yan tức khắc trở nên bực mình. Muốn chuyển đến đây? Lý do là gì? Sao Yan lại không biết…
Cái thằng này … rõ ràng nói là cho mình cơ hội nhưng lại không ngừng phòng thủ thì biết tấn công làm sao …
Khốn quá!!!
Nhưng mà thôi được rồi, có đi thì cũng đành phải có lại, Yan đành nuốt giận hỏi tiếp.
-Nhà mày đâu sao mày không ở, tự dưng đòi chuyển đến đây làm gì?
Nghe Yan hỏi, Chan lại trầm ngâm suy nghĩ một hồi, phân vân một lúc rõ lâu rồi mới quyết định nói thật.
-Bố mẹ tôi ly dị rồi, giờ mẹ tôi đang ở Sài Gòn, còn bố thì ở với vợ mới cùng em gái ở nhà cũ, tôi không muốn ở cùng nên muốn chuyển đi chỗ khác thôi. Tôi giúp ông thì ông cũng phải giúp tôi chứ! Có chỗ nào không?
Thấy Chan thản nhiên nói liền một mạch như thế, bỗng nhiên lại làm Yan thấy cứng họng. Có vẻ như đằng sau vẻ điềm tĩnh ấy là một nỗi đau chất chứa không thể diễn tả … Vậy nên hắn mới luôn tìm những thú vui bên ngoài để che lấp sự thật trầm mặc ở bên trong … Một chút gì đó thương cảm chợt len lên trong thâm tâm, Yan quyết định mở lòng cho hắn ở lại nhà mình.
-Gần đây nhiều lắm, nhưng đang tết nhất người ta chưa cho thuê đâu, thôi mày cứ ở tạm nhà tao vài ngày. Ra tết khắc tính!
Yan vừa nói xong, đôi mắt Chan chợt sáng rực lên rạng rỡ, khóe miệng hắn đã lâu lắm không được kéo dài ra rộng ngoác đến mang tai như thế này! Bất ngờ tóm cổ vít chặt đầu Yan vào lòng, Chan cười phá lên sung sướng.
-Thằng cha này! Trông thế mà tử tế phết!!!
-Bỏ ngay cái tay bẩn ra khỏi người tao! Ôn con!!!
……..
Chiều tầm năm rưỡi, Cheer lại lếch thếch tản bộ từ nhà Mita trở về nhà mình. Một mình lặng bước trên con đường dài, những suy nghĩ về Yan và Chan cứ hút nó mãi vào một hố sâu hỗn độn. Đối với nó thì cả hai đều đáng trân trọng, Yan là bạn, một người bạn trai tốt khó kiếm, Chan thì… khỏi phải nói rồi… Nó biết tình cảm nó dành cho ai là thật lòng, tình cảm nó dành cho ai đáng trân trọng hơn. Nhưng nó lại chẳng muốn làm mất lòng một ai … Nên cứ cả nể mãi … Rồi lại chợt nhận ra… hình như từ khi đi làm, quen nhẫn nhịn chịu đựng, quen phải giữ môi cười mỗi khi tức giận lên đến định điểm, khiến nó ngày càng trở nên cả nể. Dù là lúc tức giận nhất, nó vẫn vờ cười được … chứ không còn nóng nảy như trước … Gần một năm qua đi … có lẽ cuộc đời cũng dạy cho nó ít nhiều là phải thay đổi thì mới mong tồn tại… Năm mới đến rồi, cuộc đời nó rồi thì cũng sắp phải bước sang trang mới, thi tốt nghiệp, rồi thì thi đại học. Tất cả đều là những ngưỡng cửa quan trọng của cuộc đời… Đánh nhau, gây gổ … hay cầm trịch giờ cũng chỉ là những chuyện đã từng tồn tại trong quá khứ! Mà ngẫm lại thì nó thấy quá khứ của mình thật buồn cười! Đứa con gái bé nhỏ này sao lại từng có quang thời gian thích đi gây gổ, đánh nhau với con trai, thích tỏ ra mình là kẻ mạnh mẽ bất trị đến như thế? Nắm đấm của một đứa con gái, dù có cố rèn luyện đến mấy thì cũng làm được gì? Muốn đòi lại những bất công trong xã hội??? Chắc chắn không phải dùng đến nắm đấm mà phải dùng đến cái đầu! Một kẻ lúc nào cũng thích khoa trương bằng vũ lực, nhất là trong giới học đường thì rồi đến khi ra trường sẽ làm được gì? Kiếm tiền bằng nắm đấm thì cuối cùng cũng chỉ có thể làm tay chân cho những thằng đầu to mắt cận trước kia mình đã từng bắt nạt mà thôi!
Vậy nên bây giờ nó càng cần phải thay đổi, sau khi ra Tết nó sẽ vẽ ra kế hoạch ôn luyện thật kỹ càng. Tìm một lò luyện thi, học vẽ bài bản từ bây giờ đối với một đứa có năng khiếu và niềm đam mê sẵn có như nó chắc cũng không phải quá muộn. À! Lại còn ôn thi tốt nghiệp nữa! Nếu không qua được ngưỡng tốt nghiệp thì cũng đừng có mà mơ đến cánh cửa Đại Học. Nếu sự học của nó mà bị dừng lại tại đây thì cuộc đời về sau chỉ còn nước xuống dốc… Nghĩ thôi mà cũng đã thấy thật mù mịt … Bởi kiến thức về Toán, Lý, Hóa trong đầu nó bây giờ gần như là rỗng không … Thật ra Cheer học không kém, nhưng nó lười vô cùng! Hầu như chỉ đến các kì thi nó mới bắt đầu cong *** lên nhồi nhét những dạng cần thiết để đối phó, rồi đâu lại vào đấy… thi xong là vứt đi hết ngay …
Haiz… Vậy là có đến hai việc quan trọng cùng phải làm một lúc, ra Tết rồi nó sẽ lại kiếm thêm một anh gia sư trẻ trung học giỏi nữa để bồi bổ lại kiến thức cho nó … Chứ không thì chỉ còn vài tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi … Nước đến chân mới nhảy… chẳng biết nhảy có cao không?! Thôi thì chỉ còn có thể trông cậy vào sự quyết tâm và kì tích trong tương lai thôi! … Haiz….
Vừa đi vừa nghĩ, nó vừa lặng lẽ thở dài … thế mà thoắt cái đã đứng trước cửa nhà từ lúc nào không biết.
Về đến nhà rồi! Cheer khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi lại bình thản mở cánh cửa sắt đã nhuốm màu cũ kỹ ra … rồi lại chợt giật bắn cả mình khi thấy hình ảnh Chan đang hiện ra lù lù trước mắt nó. Sững người trong giây lát, chẳng hiểu sao Cheer như nhìn Chan như ảo ảnh… rồi không tin vào mắt mình … nó chớp mi vài cái khiến Chan cũng nghệt mặt ra một lúc rồi bật cười.
-Này! Anh biết anh đẹp trai rồi! Không phải ngắm mãi như thế đâu!
Giọng nói của Chan vang lên bất ngờ phá tan dòng suy nghĩ mơ hồ của con bé, Cheer khẽ chau mày rồi lại giả vờ quát nạt.
-Mấy giờ rồi mà còn ở đây? Sao không mau về đi?
-Hôm nay anh xin ở lại nhà mẹ mà …
-Mẹ nào???
-Mẹ em… à… mẹ vợ anh … hehe!!!
-Câm mồmmmmmmmmmmm!!! Mẹ của tôi thôi, ai cho anh nhận vơ! Cuốn xéo ngay!!!
-Thôi mà đừng nóng, có gì thì vào trong. Vợ chồng đóng cửa bảo nhau chứ như thế này hàng xóm người ta cười cho!
Chan vừa nói vừa kéo tay đẩy Cheer vào trong khiến con bé chẳng biết nên bực hay nên cười. Nhưng đến lúc nó vào nhà rồi, còn chưa kịp nói gì thì lại thấy Chan lặng lẽ lẻn ra, con bé mới ngạc nhiên hỏi.
-Ơ! Đi đâu đấy?
-Đi về!
-Ơ! Tưởng xin ở lại rồi cơ mà? – Bất ngờ hỏi lại, nhưng rồi ngay sau đó con bé chợt nhận ra rằng mình vừa nói hớ.
Câu nói hớ của Cheer cũng khiến Chan ngẩn người ra trong giây lát, nhưng bù lại hắn lại cảm thấy rất vui. Hình như Cheer đã bắt đầu quen với sự xuất hiện của mình … trong một vai trò gì đó rất gần gũi …
-Ô hô! Thế hóa ra em mong anh ở lại à?
Chan vừa nói vừa cười nhăn nhở khiến Cheer chỉ thấy đỏ mặt vì xấu hổ. Để chữa thẹn, nó lại vờ gắt gỏng rồi đạp thẳng Chan ra ngoài!
-Yà! Tôi chỉ đùa thôi! Anh cút đi! – Nói rồi, con bé liền lập tức đóng rầm cửa lại, không cho Chan có cơ hội chào tạm biệt.
Nhưng lấp ló đằng sau cánh cửa đó … là hai trái tim đều đang rung lên đập thình thịch. Đóng cửa lại, Cheer vội vàng chạy bắn lên phòng, ôm tim thở dốc. Cảm giác thật lạ khi mỗi lần gặp Chan gần đây đều khiến nó cảm thấy xấu hổ như thế này. Còn Chan, hắn vẫn cứ đứng ngây người rồi cười tủm tỉm ngay trước cửa nhà cái Cheer, khẽ ngửa mặt lên trời rồi vươn vai duỗi thẳng hai cánh tay, hắn lại ngúng nguẩy quay về phía nhà Yan, thầm mong Cheer cứ mãi đành hanh với mình như thế …
……………
Hôm nay là một ngày thật nhiều biến động, về đến nhà nó không ăn cũng chẳng thèm tắm rửa mà chỉ muốn ném phịch mình lên giường rồi làm luôn một giấc…
Vậy mà nhoắng một cái đã đến 11 giờ, Cheery uể oải nhoài người dậy, rồi lại lóc cóc lê đến cái máy tính, lò dò mở facebook ra và ngay sau đó là gõ tên Chan Xù. Chuẩn bị sẵn tâm lý ức chế để đối phó với mấy con ruồi nhặng lúc nào cũng bâu đầy quanh wall nhà hắn, nhưng hôm nay thì lại khác… dường như tất thảy các status dạo gần đây Chan đều vu vơ nhắc đến một cô bé chân ngắn. Từ việc luộc bánh chưng cho đến tập xe đạp … Vừa đọc, nó lại vừa khẽ mỉm cười hạnh phúc. Đôi tay không ngừng lia nhanh đến những dòng status nói về mình rồi dừng lại trong giây lát. Chỉ là một vài dòng chữ ngắn ngủi nhưng Cheer cũng phải đọc đi đọc lại đến mấy lần … Rồi nó lại chỉ “ like “ chứ không comment gì hết… thật chẳng biết nói sao … Vì hạnh phúc lúc này cũng chẳng thể diễn tả hết thành lời. Chỉ cần Chan lặng lẽ quan tâm nó thế này thôi, đừng trả lời cũng đừng ra vẻ đào hoa với những đứa con gái khác! Cheer không cần một người yêu quyến rũ đối với nhiều cô gái, nó chỉ cần hắn thu hút hết sự chú ý của một mình nó thôi là đủ rồi … Như bây giờ ấy …
Rồi đang tủm tỉm ngồi cười đến run cả người, nhịp tim càng lúc càng đập mạnh hơn khi Cheer dừng lại ở một dòng status khá dài mà không cẩu thả. Sững lại trong giây lát, nó lặng người để đọc cho kỹ hơn những gì mà Chan muốn nói …
“ …
Có thể mọi việc anh làm đối với em đều là vô nghĩa…
Và đôi khi những lời anh nói đối với em hay những người xung quanh đều thật ngu ngốc …
Nhưng chỉ cần trong phút chốc, em nghĩ :” Em cần anh, em nhớ anh! “
Thì anh còn có thể làm thêm nhiều điều ngu ngốc hơn cả thế …
Có thể trong mắt người khác anh đang tự hạ thấp bản thân mình …
Nhưng người khác nghĩ gì đối với anh có quan trọng gì đâu …
Quan trọng đối với anh thì chỉ có một thôi…
Là “ Em “ … thế đủ rồi …
…”
Đọc xong status mà tim nó như ngừng đập, cảm giác gì đó như da gà nổi lên hết cả, mồ hôi tay chảy ra đầm đìa khiến Cheer không thể kiềm chế sự phấn khích của bản thân. Hai má dần dần trở nên nóng bừng, con đôi môi thì không biết nên cười hay nên khóc. Khẽ lấy tay che lấy khuôn miệng mình đang mím chặt, Cheer chợt nhận ra cảm xúc lúc này là … dường như không chỉ đơn thuần là “ thích “ nữa rồi …
Nửa đêm đang nằm vật vờ ở trong phòng Yan, Chan lại giật mình khi nhận được một tin nhắn …
Lò dò mắt nhắm mắt mở với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, nhưng ngay lập tức mắt hắn chợt căng ra rõ to để nhìn cho rõ cái tên đang xuất hiện trên màn hình.
“ Quỷ lùn yêu dấu “ … tỉ năm mới có chuyện con bé chủ động nhắn tin cho hắn …
Vội vàng mở ra đọc ngay, rồi ngay sau đó hắn lại ngồi ngây ra một cách bần thần, vừa đọc vừa nở một nụ cười ngớ ngẩn … khiến Yan không biết có phải do hôm nay mình đã lỡ đấm vào đầu Chan quá tay hay không nữa …
Chùm kín chăn vào đầu, Chan vừa nằm ôm điện thoại vừa cười sung sướng, hắn cứ quằn quại như thế, hết đóng vào rồi lại mở ra … khóe miệng không ngừng rú lên vì sung sướng … Quả nhiên khi yêu vào ai cũng hóa trẻ con …
“ Em cần anh, em nhớ anh! “
Cheer đã phải chần chừ rất lâu rồi mới dám nhắn đi cái tin mà nó đã soạn đi soạn lại đến cả tỉ lần rồi mới dám bấm nút “ gửi “ trước khi đi ngủ đấy!
Chap 48 : Từ khóa “ I love you”
-----------
Đêm hôm đó quả là một đêm khó ngủ…
Phần ít vì tin nhắn của cái Cheer…
Còn phần nhiều chính là vì con gà điên thường xuyên gáy vào lúc 1 giờ sáng của bác hàng xóm …
………
Chiều hôm sau, cả lũ lại rủ nhau sang nhà Yan để làm bài tập tết, cũng chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc kì nghỉ ngắn này rồi, bài tập thì vẫn chất đầy như núi… Nghĩ đến đây đứa nào cũng thấy hoảng!
May mà có Chan và Yan, hai con người ưu tú thuộc top học sinh giỏi của lớp đã có mặt ở đây để chỉ giáo cho Cheer .
- Tiếng Anh học đến chương nào rồi ??? – Vì đã vào Sài Gòn một thời gian nên Yan cũng không biết ngoài này , lớp Cheer đang học đến đâu , hắn mở sách ra và hỏi lại con bé .
Cầm quyển sách trong tay, Cheer cứ giả vờ lật đi lật lại … rồi ậm ừ trong giây lát , cảm giác nước miếng còn đang mắc ứ nơi cổ họng không sao thoát ra được …
- À … ừm … đang học đến chương …. chương …
- Ui zời ! Đi học có bao giờ động đến quyển sách đâu mà bày đặt ! Thôi lôi hết bài tập ra đây anh làm cho ! – Thấy Cheer cứ ngồi ậm ừ mãi , Chan chau mày ra lệnh .
Thấy Chan thản nhiên to tiếng trong nhà mình , Yan lại trợn trừng mắt lên quát lại .
- Nào ! Cứ chây lười như thế thì đến bao giờ mới khá được ? Phải dạy cho cách học để lần sau còn biết tự làm bài chứ ?
Nghe Yan nói mà cả Chan và Cheer đều bĩu môi … Ít ra thì Chan còn hiểu Cheer hơn Yan , nhưng suy nghĩ sâu xa thì thật ra lời Yan vẫn đúng hơn nhiều .
- Thế bây giờ sang đây để làm bài tập tết hay để ông tỏ vẻ nguy hiểm nào ? – Chan gân cổ lên cãi cùn .
- Này cái thằng kia ! Đây là nhà tao đấy nhé ! Thích làm gì kệ tao !
- Đếch học nữa ! – Bị Yan uy hiếp, mà rõ là không phải nhà của mình, Chan liền đứng phắt dậy rồi hậm hực bỏ ra ngoài … để lại Cheer ngơ ngác ngồi đần mặt ra ở đó… ú ớ không hiểu cái gì cả.
- Sao hai người trẻ con thế ? Động tí là cãi nhau … - Cheer thở dài , rồi lại ngồi khoanh chân với lấy quyển sách ngả người ra đọc .
Sau khi Chan đi ra ngoài , Yan liền thở phào nhẹ nhõm. Một tin nhắn lặng lẽ rung lên trong túi áo hắn, Yan khẽ lén lút mở ra đọc trong tâm trạng vô cùng thấp thỏm.
“Một lần duy nhất thôi đấy nhé ! Nhanh lên !“.
Đứng ở phía bên ngoài cánh cửa phòng riêng của Yan, Chan run tay bấm những dòng chữ căn dặn, trong lòng chợt len lên những suy nghĩ mong manh lo lắng …
” Liệu Cheer có vì lời tỏ tỉnh của Yan mà từ bỏ mình không?! ”
Thôi được rồi …
Liều ăn nhiều !
Coi như một lần đánh cược để thử lòng Cheer vậy !
…………
Trở lại căn phòng, Cheer vẫn đang chăm chú nghe “thầy giáo” Yan giảng bài . Quả nhiên Yan là học sinh giỏi nên giảng cũng dễ hiểu thật. Cách hướng dẫn của hắn đơn giản mà hiệu quả , không quá khó khăn để giải bài tập cho lắm. Đang hứng thú làm bài, bỗng nhiên Yan đề xuất một trò chơi … trò “ tìm từ khóa “ .
- Để làm gì ? – Cheer nhíu mày cười nghi hoặc .
- Luyện xem khả năng nghe đọc của bà như nào! Bây giờ tôi đọc một từ bất kỳ, bà phải tìm thật nhanh, rồi gạch chân vào sách. Thời gian ba giây cho một từ. Ok !
- À được! Chơi luôn sao phải xoắn!
Hí hửng nhận lời thách thức của Yan , Cheer liền ôm lấy quyển sách rồi nằm soài ra đất , chờ đợi Yan ra hiệu .
Thấy Cheer nằm , Yan cũng nằm soài xuống bên cạnh , cố tình để đầu mình nép sát vào đầu con bé , giả vờ chỉ chỏ …
- Bắt đầu nhé !
- Ờ… rồi !- Vừa nói , Cheer vừa nhanh chóng cầm cây bút lên , xoay xoay thích thú .
- Tìm cho tôi chứ “I“ …
- Ui zùi quá dễ ! “I“ đây , “I“ đây !!! – Yan vừa dứt lời , Cheer đã nhanh mắt tích ngay vào một chữ “I” hiện ra ngay trước mắt nó , chẳng tốn đến một giây để tìm.
Đã xong bước đầu tiên , nhìn khuôn miệng Cheer bật cười nắc nẻ mà Yan không sao bình tĩnh được , tim hắn đập nhanh đến nỗi chỉ muốn nhảy tọt ra ngoài .
Mím môi , Yan lại đọc tiếp .
- Tìm cho tôi chữ “ love “ …
Vừa nghe lời Yan nói , Cheer lập tức cắm đầu vào tìm , phải mất đến giây thứ ba , con bé mới tìm thấy chữ love . Khuôn mặt vẫn thản nhiên không có chút khả nghi …
- Xong rồi , tiếp tiếp ! Trò này hay phết nhỉ ! – Vừa nói , nó vừa cười tít cả mắt khiến hai má Yan càng lúc càng nóng bừng lên trông thấy.
- Như đứa trẻ con … - Yan mím môi thở dài , rồi chậm rãi đánh vần nốt chữ “ you” …
- Chữ you … chữ you ở đâu nhỉ … - Vừa tìm , con bé vừa đánh mắt lướt thật nhanh khắp một lượt từ đầu đến cuối trang sách … rồi bất giác giật mình khi vô tình ghép được ba chữ vào với nhau … - I … love … y…o…u…. – Môi nó vô tình lẩm bẩm , rồi đột ngột mím chặt vào không nói nữa .
Thấy Cheer cuối cùng đã phát hiện ra ý đồ của mình , Yan lặng người , hơi thở của hắn mỗi lúc một gấp gáp hơn … lại càng không hiểu tại sao đôi tay mình lúc này lại run đến thế …
Ngập ngừng trong giây lát , Cheer quyết định đóng sập quyển sách vào, không chơi nữa . Nó vùng vằng nói không tìm thấy , nhưng thực chất là để trốn tránh câu hỏi mà con bé đã cố né khỏi thằng Yan suốt bao lâu nay … Không ngờ sẽ có ngày nó phải đối mặt với sự thật như thế này .
Thấy Cheer cố tình lảng tránh , Yan vô cùng thất vọng . Sự thất vọng thể hiện càng rõ ràng trong tròng mắt mỗi lúc một đục dần đi đến vô hồn của hắn. Yan nói nhỏ.
- Sao thế ?
- Không tìm thấy ! – Cheer giả vờ tảng lờ, cố gắng để không phải nhìn thẳng vào ánh mắt đang mang đầy dấu hỏi của Yan.
- Sao lại không tìm thấy ! Nó ở ngay đây này ! – Vừa nói , Yan vừa tiến đến sát Cheer , nhanh tay mở quyển sách ra chỉ thẳng vào chữ “you” to đùng trên trang nhất .
Sự nóng nảy của Yan mỗi lúc làm Cheer thêm hoảng sợ, Yan càng tiến sát thì Cheer lại càng lùi ra xa hơn, rồi vội vàng cúi xuống lách ra gần cánh cửa . Ánh mắt giả vờ lần tìm thứ gì đó dưới đất nhưng thực chất là để tránh cái nhìn gai góc của Yan .
- Dù vậy … cũng coi như tôi chưa hề nhìn thấy !
Lời Cheer thốt ra khiến cả hai đứa đều đau lòng …
Vậy là một tình bạn chính thức được đặt dấu chấm hết .
Yan ngỡ ngàng, cảm giác như cả một gáo nước lạnh vừa mới được tạt thẳng vào mặt … mặc dù trước đó còn vừa định đặt lên bếp để đun sôi .
Hắn ngớ người , cảm thấy như có cái gì đó đang mắc nghẹn nơi cổ họng , không thể nuốt xuống được , cuối cùng đành phải trào ra. Bằng tất cả sức bình sinh của mình , Yan gồng mình hỏi thẳng .
- Vì … Chan … phải không ?
- Ừm… biết rồi sao còn hỏi…
- Từ bao giờ thế ?
Yan lại hỏi tiếp , giọng hắn dần dịu đi chứ không gầm lên nữa , Cheer có cảm giác như con người đứng trước mặt mình như đang dần nhỏ lại , nhỏ lại thành một dấu chấm đen sì vậy …
- Cũng mới thôi …
- Sao không đợi tôi ?
- Tình cảm chẳng ai nói trước được điều gì ! Xin lỗi !
Xin lỗi ?! Sao Cheer lại phải xin lỗi ? Không yêu thì thôi… Phàm là những thứ thuộc về tình cảm lại càng không thể bắt ép được nhau phải yêu …
Yan đau lòng chấp nhận , bởi dẫu hắn là người đến trước , nhưng cuối cùng vẫn trở thành kẻ xếp sau … À đâu ! Thậm chí còn chẳng có chỗ đứng …
Vì Cheer là người chung thủy , lúc này đây Yan thừa hiểu được rằng … nếu trong mắt nó đã có Chan rồi … thì tuyệt nhiên những người đàn ông bên cạnh chẳng còn là cái gì cả … tốt đến mấy cũng chỉ hóa thành một số không tròn trĩnh mà thôi !
Đau đớn chấp nhận . Lời xin lỗi như một câu từ chối phũ phàng mà Cheer thản nhiên đưa ra tặng lại cho hắn , và hắn cũng đành vui vẻ nhận lấy … đầy gượng gạo .
Trước khi bước ra khỏi phòng , con bé vẫn còn quay lại nhìn hắn , một cái nhìn đầy ái ngại khiến Yan lại càng muốn né tránh… Cảm giác khi cánh cửa ấy từ từ đóng sập lại , có chút gì đó chợt nhói mạnh lên trong tim , xoắn sâu và giày xéo, đau đớn tưởng chừng không thở được …
Hóa ra cảm giác bị từ chối nó đau đớn như thế này sao ?
Chắc sau này chẳng dám yêu ai nữa…
Yan nghĩ thế , rồi cười nhạt !
Thực chất câu hỏi này hắn cũng đã tự đặt ra nhiều lần…
Và đáp án này chẳng phải cũng có sẵn trong những câu trả lời mà hắn tự soạn ra ?
Thậm chí còn được đặt ở vị trí ưu tiên nữa cơ đấy !
Nhưng sao… bây giờ… khi đường đường chính chính đối diện rồi… hắn lại thấy câu trả lời này vô-cùng-khó-chấp-nhận đến thế !!!
Một chút cảm giác nhẹ tênh , lạnh lùng len lói qua cơ thể …
Một chút cảm giác bồng bềnh , không rõ thực tại hay mơ hồ xâm chiếm lấy tâm trí …
Mặc dù câu trả lời này Yan đã biết trước …
Mặc dù rõ ràng là hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần …
Mặc dù đang cố tự an ủi mình rằng :” Không sao ! Như thế này càng nhẹ nhõm ! Phải dứt khoát một lần cho xong còn hơn là để dai dẳng đến sau này ! “
Nhưng sao… càng nghĩ lại càng thấy như ta đang tự lừa mình đến thế …
Sự huyễn hoặc bản thân hãi hùng đến vô vọng …
Được rồi ! Dừng lại đi ! Kết quả là vậy !
Hắn chấp nhận !
………………..
Trở về nhà mình , Cheer lại leo lên gác mái , ôm những suy tư rối như tơ vò đem ném vào không gian qua những tiếng hét thất thanh …
Lại một lần nữa nó ngồi hát vẩn vơ hệt như con ngớ ngẩn trên tầng thượng …
Chỉ có cách này mới giúp nó cảm thấy giải thoát được áp lực tâm lý …
Nhưng rồi lại có tiếng bước chân nhẹ nhàng của gã hàng xóm lò dò lên phá đám …
Vội giật mình , Cheer quay ngoắt sang theo phản xạ , nheo mắt nhìn bóng người đang tiến lại gần mình trong bóng đêm … lo sợ đó lại là Yan …
- Khổ thân Yan ! Hóa ra hắn luôn phải chịu sự tra tấn như thế này đây à ?
- Ơ… Sao anh biết mà leo lên đây ???
- Em tưởng em hét nhỏ lắm à ???
Khẽ bĩu môi cười nhạt , Che chẳng có hơi sức đâu mà đôi co với Chan nữa , rồi nó lại kéo ngay ánh nhìn về phía những tòa nhà xa xăm … thở dài đầy mệt mỏi.
- Mau ngồi xuống đây ! – Vừa nói , Cheer vừa kéo Chan ngồi sát lại gần mình , rồi thản nhiên dựa đầu lên bờ vai dài và rộng của hắn , luồn tay qua cánh tay to và ấm của hắn , đút bàn tay bé nhỏ của mình vào trong túi áo rộng thùng thình của hắn , lần mò đôi bàn tay ấy rồi bất giác nắm lại thật chặt …
Chan cũng khẽ nghiêng đầu chạm vào tóc con bé , thầm cười tủm tỉm nheo hết cả hai hàng lông mày sâu róm lại …
Canh bạc này…
Coi như hắn đã đánh thắng !
Chap 50: Bạn gái mới!
----------------
Sau hơn một tuần nghỉ tết, cuối cùng Cheer cũng phải quay lại làm việc tại nhà hàng. Ngày hôm nay Chan lại nhất quyết đòi đưa con bé đi làm, vậy là sau một hồi nhì nhằng, Cheer đành phải chấp nhận nhưng chỉ cho phép hắn dừng lại cách chỗ làm tầm năm mét .
- Đây đây ! Cho tôi xuống đây ! Hết tiền rồi không đi tiếp đâu ! – Thấy Chan cứ cố tình đòi phóng lên phía trước để khẳng định chủ quyền với mấy thằng nhân viên trong nhà hàng, Cheer bực mình đòi nhảy phắt xuống giữa đường.
- Yà yà yà!!! Sao em cứ giấu anh như mẹ giấu con thế !!!
- Mẹ thì mẹ thương con! Lo con chừa mặt ra đường bị người ta đánh! Nên mẹ mới phải giấu con vào lòng! Con không biết ơn còn trách mẹ à ? – Vừa nói, nó vừa .
- Mẹ cái …$#$%$$% - Lỡ miệng nói hớ, Chan lại thầm lẩm bẩm trong tức tối.
- Nói cái gì đấy? Thích **** thề không? Láo nha láo nháo! Đi về nhà!!!
……….
Đã lâu lắm mới trở lại nhà hàng , Cheer tung tăng háo hức bước lên từng bậc cầu thang , nở nụ cười thật tươi chào các bác bảo vệ. Nhà hàng hôm nay vẫn còn giăng đầy đồ trang trí ngày tết, cây đào vạn thọ mà anh Ryan mua về hôm 25 bây giờ mới nở hoa chi chít, nhìn còn rực rỡ hơn ngày 28 tết rất nhiều!
À… mà nhắc mới nhớ ! Sao ngày đầu tiên đi làm lại chẳng thấy anh Ryan đâu để nó còn chúc tết?! Các sếp khác đều đã đến cả rồi, ngày đầu tiên đi làm sau tết, các anh đều mừng tuổi cho tất cả nhân viên đến sớm. Thế là mới ra tết đã được mở bát xôm xôm rồi! Chẳng bù cho ở nhà … kiếm chác ế ẩm dã man …
Nói là ngày đầu tiên đi làm trở lại nhưng thật ra nhà hàng không hề đóng cửa, thậm chí còn mở xuyên cả tết, nên mùng 10 này có rất nhiều khách quen đặt phòng trước. Đặc biệt là phòng VIP. Mà phòng VIP thì lúc nào chẳng đặc biệt…
Nghe nói hôm nay khách đến chơi sẽ rất đông, chị lễ tân làm cùng nó thì vẫn ở quê chưa lên, nên hôm nay Cheer sẽ phải làm một mình, tinh thần tự giác lại càng phải nâng cao. 9 giờ tối, tốp khách đầu tiên đã bắt đầu lên, phòng VIP đòi mở nhạc remix và thuê DJ riêng về để đánh nhạc cho họ nhảy. Sau một hồi bàn bạc, các sếp quyết định đồng ý …
Đến tầm hơn 10 giờ , nhóm khách đã bắt đầu ổn định, Cheer cũng không cần phải đứng lên ngồi xuống luôn miệng chào suốt nữa. Đang ngồi bình thản được một lúc, bỗng, có ông khách nhìn bặm trợn từ tầng 2 đi xuống, còn chưa kịp định thần thì một phút sau, ông ta đã dắt ngay một bà chị mặc cả cây hoa báo sồn sồn chạy ngược lên tầng hai … Không hiểu là chuyện gì …
Cảm giác như có chuyện chẳng lành, Cheer quyết định chạy bắn vào tiền sảnh, hóng hớt với chị Vy chuyện vừa thấy.
- Như nào ??? – Chị Vy căng tai ra nghe.
- Đây này ! Đang hát thì sồn sồn đi xuống lôi một bà chợ búa đi lên, nhìn nóng nảy lắm! Chị nghĩ xem có thể là chuyện gì ?
Nghe Cheer nói xong, chị Vy liền nghĩ ngợi một hồi rồi đưa ra câu trả lời chắc nịch.
- Đánh ghen ! Chỉ có thể là đánh ghen !
- Thật không ? Uầy ! Em chưa được xem đánh ghen bao giờ ! Thích quá ! – Vừa nói, nó vừa nhảy tưng tưng lên, mắt sáng trưng rực rỡ.
- Thích cái đầu cô! Tí nó đánh nhau lại loạn xạ cả quán lên thì chỉ có mình mình khổ… tai tiếng … - Người có kinh nghiệm làm việc lâu năm cho biết .
- À… ừ nhỉ …
…………
Quả nhiên 15 phút sau, tiếng đập cửa, tiếng cãi nhau, tiếng gạt tàn rơi đôm đốp đã bắt đầu nổi lên, hòa vào tiếng DJ nhạc bỗng nhiên tắt ngúm, tiếng hai chị già cãi nhau mỗi lúc một to hơn. Dường như còn có tiếng đàn ông xen ngang câu chuyện, hình như anh này đang bênh vực cho chị trẻ, còn chị già thì vẫn ngoạc mồm lên **** bới… Thế là đủ hiểu sự tình rồi …
Còn chưa kịp định thần , 1 phút sau , chị già đã túm tóc cô gái trẻ mặc váy trắng bó sát, lôi xềnh xệch xuống cầu thang ... nhưng chưa đến nơi đã bị cô trẻ vùng ra, vung tay đấm thẳng một phát vào mặt !
Dã man !!! Nhìn chân yếu tay mềm thế kia mà cú đấm có lực thế ! Theo kinh nghiệm đánh đấm lâu năm của cái Cheer thì coi chừng con nhỏ này có võ , may cho mụ kia là không ăn thêm phát đạp nữa đấy ! Quả này thì đi tong con mắt rồi còn đâu …
Đứng trong quầy thu ngân ngó ra , Cheer bật cười hô hố …
- Xư mày ! Cười bé thôi không vạ miệng bây giờ ! – Thấy Cheer cười to quá , chị Vy lại vội vàng lên tiếng nhắc , khiến nó chột dạ liền ngậm miệng im luôn .
Bà chị già bị con bồ của chồng mình đấm một phát giáng trời thì vội vàng ôm mắt, đau điếng ngồi thụp xuống, vừa ngồi vừa **** xa xả như lên đồng. Con bé kia thấy thế càng hả dạ, nó thản nhiên đi lướt qua , rồi rẽ vào phòng vệ sinh , khóa trái cửa ở lì trong đó , tranh thủ ngắm vuốt lại đầu tóc , miệng cũng không ngừng **** lại con mụ kia bằng những lời lẽ vô cùng độc địa. Một lát sau, mụ già đanh đá cũng đã lấy lại được tinh thần, sau khi hồi sức thì lại tiếp tục tác oai tác quái. Thấy con nhỏ đã đề phòng khóa trái cửa lại, mụ liền lên cơn điên bắt bọn nhân viên mang chìa khóa ra để mở khóa trái, nhưng không một ai thèm nghe lệnh. Trong cơn nóng giận, mụ đột ngột lôi đôi guốc 12 phân của mình ra, đập lia lịa vào cửa kính, vừa đập vừa **** , gào rú điên loạn như một con thú …
Chồng mụ ta cũng vì thế mà xấu mặt quá, liền xông ra giữ mụ lại. Được thể , mụ liền lấy guốc phang mấy chốt vào đầu ông ta . Thằng đàn ông ăn phải guốc của vợ mình trước toàn thể mọi người thì thấy xấu hổ vô cùng , liền tóm chặt lấy cổ tay mụ vợ , lôi xềnh xệch xuống cầu thang, hòng kéo về nhà xử tội. Mụ ta bị lôi đi trong tức tối , lại càng gào lên ra vẻ vô cùng oan ức , trông y hệt như một đứa vừa ăn cắp vừa la làng vậy … Đúng thật là ! Đàn bà đanh đá như thế không giữ được chồng là phải … Còn ngu xuẩn đến mức bị con bồ nó đấm cho sưng cả mặt … nghĩ lại thì cũng thấy tội! Nhưng thôi xem như cũng đáng ! Nếu biết cách cư xử khôn khéo hơn thì đã không phải hứng chịu nghịch cảnh như vậy rồi …
Con nhỏ cướp chồng thấy yên ắng một hồi lúc này mới lò dò bước ra ngoài , ngó trái ngó phải vài phát rồi lại vênh mặt chỉnh tế , ngúng nguẩy trở về phòng VIP… chẳng thèm bận tâm đến ánh mắt khinh thường của mọi người xung quanh … quả nhiên là phong thái của một con “ phò cao cấp “, mặt dày mày dạn khó ai sánh bằng!
Sau khi con nhỏ cong cớn đó đi mất, Cheer lại phải lụi hụi một mình thu dọn bãi chiến trường toàn những mảnh kính vỡ do con mụ đanh đá kia lấy guốc đập vỡ, trong lòng tự hỏi liệu lát nữa khi thanh toán thì chúng nó có chịu đền bù hay không ?
Câu nghi vấn chẳng mấy chốc đã sớm được trả lời …
Y như rằng sau sự cố ẩu đả, 30 phút sau cả phòng đó đã quyết định nghỉ chơi, giải tán đi về. Nhưng đến lúc thanh toán thì tuyệt nhiên chẳng ai đả động đến việc bồi thường , chị thu ngân nhắc khéo thì lảng tránh. Trong lúc người cầm trich phòng đang nhì nhằng cãi cố nhất định không chịu trả tiền thì anh Ryan lại bất ngờ trở về, đi cùng anh là một người đàn bà trung niên dáng vẻ sang trọng nhìn vô cùng quen thuộc … Càng tới gần , con ngươi Cheer càng như muốn rớt khỏi tròng mắt. Nó ngạc nhiên đến nỗi một loạt câu hỏi đột nhiên xuất hiện ồ ạt trong đầu :” Sao sư phụ lại đi cùng Ryan? Đây đã là lần thứ hai rồi , chắc chắn giữa hai người này có mối quan hệ gì đó …” …
Rõ ràng là nhìn thấy Cheer , nhưng sư phụ lại giả vờ tảng lờ như không biết, cho đến khi mọi chuyện được anh Ryan giải quyết xong xuôi thì sư phụ mới lặng lẽ ra hiệu cho nó xuống tầng hầm nói chuyện. Còn mấy người kia , sau khi đàm phán với anh Ryan một hồi rút cục cũng phải xì tiền ra… Thấy không ? Đằng nào trước sau cũng phải trả , lôi thôi lằng nhằng mà làm gì cho nó mất mặt ra !
- Lần trước ta đã hẹn con nói chuyện …
- Vâng , nhưng …
- Ừm … Lần đó do xảy ra sự cố , ta không nói. Nhưng lần này ta muốn nhờ con giúp một việc có được không?
- Việc gì ạ ?
………………………
Không rõ là giữa anh Gà , anh Ryan và sư phụ thì có mối quan hệ như thế nào với nhau nhỉ ? …
Vừa đi, Cheer vừa suy nghĩ mãi về lời nhờ vả của sư phụ ngày hôm nay, nhoắng một cái đã sớm trở về nhà. Nằm sóng soài trên giường, nó lại lôi điện thoại ra gọi điện cho Chan, bắt đầu tiết mục tâm sự đêm khuya.
“…”
- Anh quen anh Gà lâu chưa ?
- Từ hồi học cấp 2 , tính đến giờ cũng được 6 năm rồi .
- Ừm , vậy là cũng thân đấy nhỉ! Thế có biết các mối quan hệ ngoài luồng của ổng không ?
- Sao em hỏi việc đó ?
- À… vì sư phụ em … hôm nay bà ấy có nhắc đến anh Gà …
- Hả? Em có sư phụ á? Ai mà đáng thương thế?
- Yà ! Im ngay ! Chó ghẻ đầu này …
- Lại **** ? Lâu không đánh nhờn à ?
- Bảo ai nhờn? Thôi không đùa nữa, quay về việc chính đi. Anh có thể bảo Gà sắp xếp một buổi đua xe so găng với hội sư phụ em được không?
- Sao tự nhiên lại muốn thế? Đúng sở trường của ổng đấy!
- Ừ! Vì bà ý nhờ em thế . Em cũng chả hiểu lắm ! Vậy nếu được thì anh nhờ hộ em nhé !
- Ok ! Thế hôm nay đi làm thế nào? Vui không?
- Uồi vui cực … hôm nay có xảy ra vụ đánh ghen nhé … hay cực !!!
- Như nào...
- Trần đời chưa thấy vụ nào ngược đời như thế này ! Con nhỏ bị đánh ghen lại đấm cho bà vợ lão ngoại tình sưng cả mắt , bả kia tức mà chả bật lại nổi. Lại còn bị ông chồng lôi về nhà **** nữa. Chết mà ảo!
- Đi làm toàn chứng kiến mấy cái linh tinh … hỏng người …
- Vâng … hỏng người … thế sao anh còn yêu tôi ?
- Hỏng thằng này mới phải yêu chứ không hỏng có chó nó yêu !
- Thằng chó này! Câm mồm lại! Đếch nói nữa! Ông mày dỗi!
- Thôi … đùa mà ! Hôm nay anh cũng có chuyện hay cực !
- Không thèm nghe!
- Hình như Yan có người yêu mới rồi đấy! Tối nay vừa thấy xúng xính quần áo đi hẹn hò đây này!
Nghe Chan nói xong, Cheer chợt khựng lại một lúc, tự dưng cảm thấy có chút gì đó hơi nhoi nhói trong lòng… Hình như là vì hụt hẫng …
Cũng phải thôi! Đôi khi không nhất định phải yêu nhau … Nhưng chứng kiến một người từng nói yêu mình say đắm bây giờ đột ngột đi hẹn hò với người khác… Cũng cảm thấy thất vọng lắm chứ ! Vì chứng tỏ trước đó đối với họ mình đã bao giờ quan trọng đâu ?!
Cheer thầm cười nhạt, rồi nó lại bình tĩnh hỏi chuyện tiếp.
- Thế à ?! Tốt cho hắn. Thế anh đã tìm được nhà mới chưa? Hay cứ định ở mãi nhà Yan thế à?
- À không ! Ở mãi nhà hắn sao được. Bất tiện lắm! Hôm nay anh đã hỏi bác chủ nhà khu chung cư dưới kia rồi. Phòng cũng được lắm nên anh đặt tiền luôn rồi. Ngày kia chuyển sang ở luôn!
- Sao không cho tôi đi xem phòng với? Tôi chả tin thẩm mỹ của anh lắm!
- Này! Anh ở hay em ở! Đồ vô duyên!
- Ờ ! Vô duyên đấy ! Thôi ngủ đây!
- Ờ… ngủ ngon nhé ! Yeobo …
- Ui zời ơi! Cũng biết “yeobo” cơ đấy !
- Ừ… Anyeong yeobo …
- Ôi mẹ ơi thôi im đi nổi hết da gà rồi này! Ha ha!
Vừa nói , cái Cheer vừa ôm bụng cười khanh khách , tay không ngừng xoa những đốm sần sùi đã nổi li ti trên cánh tay vì độ sến của Chan.
- Thôi! Ngủ ngon nhé! Yeobo! Em cũng ngủ đây! – Mắng mỏ chán chê rồi , con bé lại bắt đầu dịu giọng chúc Chan ngủ ngon y như một chú mèo con nũng nịu … khiến Chan cười tít cả mắt, ôm miệng cười sướng không tả nổi !
Tối hôm đó , Yan sửa soạn quần áo chỉnh tề , sang nhà cô bạn gái mới quen qua facebook, chuẩn bị cho buổi gặp gỡ đầu tiên. Lượn lờ một vòng qua bờ hồ XX gần nhà cô bé, lặng yên lắng nghe gió khẽ rít qua tai , từng đợt lạnh tạt mạnh vào mặt để nhận ra rằng tim mình đang đập loạn cả lên … vì lo lắng !
Yan chưa bao giờ hẹn hò , cũng chưa bao giờ cưa gái cả!
Đó là sự thật …
Một sự thật quá phũ phàng đối với một thằng con trai có cả ngoại hình lẫn tiền tài như hắn!
Bởi vậy mà Yan luôn thất bại trong tình yêu…
Tệ thật !
…
Phải mất vài phút đứng loanh quanh, cố nén cho tim mình ngừng thở gấp trước cửa nhà cô bé đó, Yan mới dám bấm chuông gọi cửa chờ người ra …
Một lát sau , xuất hiện trước mặt hắn là một cô bé học cấp ba, cao chừng mét sáu , da trắng hồng , tóc đen láy , ăn mặc giản dị và đeo một cặp kính gọng đồng kiểu ngày xưa chứ không xì-tin xì khói như mấy cô cậu bây giờ .
“Chậc ! Mộc mạc thật !” – Yan thầm nghĩ như vậy trong đầu, rồi cũng vui vẻ chào hỏi cô bé . Có vẻ như đây là cuộc gặp gỡ của hai kẻ đều chưa có nhiều kinh nghiệm trong tình trường nên vẫn còn hết sức gượng gạo . Sau một hồi nói chuyện luyên thuyên, Yan bắt đầu hỏi .
- Mình đi đâu bây giờ ?
- Đi dạo đi !
- Đi dạo á ? … - “ Lâu lắm rồi không đi bộ “ hắn thầm nghĩ như vậy trong đầu nhưng rồi lại cười nhoẻn – Ok ! Vậy để xe vào nhà em nhé ?
…………
Thế là hai đứa cùng đi bộ cùng nhau.
Thật ra Yan quen cô gái này trên mạng cũng đã lâu rồi, lại còn học cùng trường nữa, nhưng phải đến bây giờ mới có tâm trạng để gặp mặt. Nói là nhận lời cô gái ấy để làm người thay thế … tuy có hơi quá đáng … nhưng thật sự thì không sai cho lắm!
Đúng là Yan chỉ coi cô gái ấy như người thay thế … để cho Cheer biết rằng – thiếu Cheer – Yan vẫn có thể yêu người khác , cuộc sống của hắn vẫn vui ! Chằng làm sao cả !
Thường thì sau khi bị bỏ rơi , hầu như những người ở lại hay có cái suy nghĩ hoặc dạng hành động bồng bột đại loại như vậy đấy! Quả nhiên Yan cũng không nằm ngoài vùng phủ sóng.
Tưởng rằng chỉ định đi bộ một lúc thôi, ai ngờ cũng sắp hết hai vòng hồ rồi, cô bé lại rụt rè nên cũng chẳng biết nói gì nhiều. Giữa hai người dường như chỉ có tình cảm từ một phía , nên Yan cũng hết sức ngại ngùng … Hai đứa đi cạnh nhau như hai đường thẳng song song , không dám nắm tay , cũng không dám chạm cánh tay quá gần … chẳng khác gì chuyện tình hồi cấp một .
Vậy là cứ đi mãi , đi mãi như thế … cho đến khi hết hai vòng hồ, Yan đã bắt đầu có dấu hiệu hụt sức .
- Em có muốn ăn gì không ?
Hắn cố tình hỏi như thế , hòng để con bé nghĩ ngợi mà đi chậm lại … Ai dè …
- A! Có hàng ô mai ở gần đây kìa! Em thích ăn ô mai! – Vừa nói , con bé vừa cười nhí nhảnh rồi lại rảo bước chạy thật nhanh …
Yan vội vàng hì hục đuổi theo, thầm khóc trong lòng.
Tối hôm đó , sau khi hành cho hắn đi thêm hai vòng hồ nữa , được uống một cốc trà chanh và “buộc” phải ngậm hai viên ô mai me … Hắn đắng lòng trở về nhà trong bộ dạng tàn tạ . Nghiễm nhiên lại được tập-thể-dục-buổi-tối !
Đêm hôm đó, Yan cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được, phần ít vì những suy nghĩ rối ren, phần nhiều vì cái bụng cứ long lên sòng sọc…Mà lí do khiến hắn đau bụng thì chỉ có một: Yan không ăn đồ có xuất xứ không rõ ràng. Ví dụ như ô mai bán ngoài vỉa hè chẳng hạn …
Ê trog truyện tg kóa nói là truyện chỉ kể về những kuộc tình đã qua.vây kết truyện 2 đứa kòn bên nhau k vậy tg.nếu 2 đứa mà k kòn pên nhau để tuj ngỉ đọc luôn