watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Chạy đi em đừng ngoảnh lại Cả lũ dắt nhau xuống nhà, lúc này mới được tham quan phòng bếp nhà T. Mọi thứ được trang trí rất đẹp mắt sang trọng mà vẫn ấm cúng. Cô giúp việc đang bưng nốt mấy đĩa thức ăn bày biện lên bàn, trông rất đẹp mắt và hấp dẫn. Mẹ T bảo cả lũ ngồi vào bàn rồi trịnh trọng giới thiệu những món ăn đậm chất núi rừng, đậm chất Mộc Châu: canh khoai sọ mán, cá kho, thịt gác bếp…Chẹp, nghĩ lại vẫn thèm. Trong đó có lẽ ấn tượng nhất là món cá kho các thím ạ. Kho như bình thường thôi nhưng có rắc cái hạt j j mà vùng đó mới có, mắc khèn mắc khén j đó, thơm nức…Ực…Thịt gác bếp mua sẵn để tủ đá, lúc ăn chỉ việc bỏ ra cho lò vi sóng. Bác gái giới thiệu thế. Chuẩn bị ăn thì T hỏi mẹ: - Bố vẫn trong nông trường hả mẹ? - Ừ…Đi cả tuần nay rồi. Chắc tối nay về. - Bố có biết con về không mẹ? - Có chứ…Hôm con gọi về thì bố con vẫn ở nhà mà. … Lúc ăn thì mẹ T cũng hỏi han cả lũ đủ thứ, quê ở đâu, bố mẹ làm j, nhà có mấy anh chị e…Linh tinh cả…Có mấy cái mà bây h e mới biết luôn. Thằng C là con một, bố nó làm to ở công ti bảo hiểm, nên e bảo khá giả là chuẩn rùi. Cái Ch thì có chị gái học trường múa, bố mẹ đều làm nghệ thuật cả. Thằng H thì có em trai, mẹ buôn bán ở chợ, còn bố đi làm xa…À quên mất, cái Tr xin phép về qua nhà nên vắng mặt ở bữa cơm. Nhà nó cũng gần đấy, cách độ 2km. Cuối cùng, đợt “xét hỏi” dừng lại ở e. Vừa chưa kịp để ý, giờ nhìn kĩ thì mẹ T đã nhận ra e là cái thằng hôm nọ đi thăm con gái bác ở bệnh viện. Hì. - À đợt T nằm viện cháu đến thăm phải k? - Dạ đúng ạ. Cả bọn quay ra nhìn e tròn xoe mắt luôn, còn T thì hơi ngượng cắm cúi ăn. - Ừ…Quê cháu ở đâu thế? - Dạ, cháu người Bắc Ninh bác ạ. - À…Đợt tết bác có đi chùa Dâu với chùa Bút Tháp đó. - Dạ vâng ạ. Nhà cháu thì ở trong thành phố cơ ạ. - Ừ…thế hả…Thế bố mẹ cháu làm j? - Dạ, bố cháu làm công an. Còn mẹ cháu ở nhà bán hàng ạ. - Ờ…Mấy đứa được ăn học tử tế thế này phải nhớ ơn bố mẹ đấy nhé…Ngày trc bố cái T mồ côi chẳng được học hành j đâu… Không khí bỗng hơi trầm trầm, đoạn này nó cứ cứng nhắc kiểu j ấy vẫn là thằng C nhanh nhảu: - Dạ…Mỗi hoàn cảnh một khác mà bác…Bác trai dù vậy mà gây dựng cơ nghiệp như hôm nay quả thật bọn cháu rất phục ạ. Mẹ T gật gù, ra điều đắc chí. Còn khen thằng này mồm mép được. Ăn uống rôm rả no say thì cô giúp việc mang bát đi rửa. Bọn con gái mang đào ra bổ. Toàn của ngon vật lạ tươi ngon thế này…Hí Hí… Ăn xong cả lũ kéo nhau lên phòng ngủ lấy sức để chiều dậy đi chơi. Chap 9: Ngủ trưa mãi đến tận 2h mới lục cục mò dậy bắt taxi đi chơi. Tại sáng nay phải dậy sớm quá đó mà. Chờ bọn gái sửa sang nhan sắc nữa chứ, lâu vãi…Tả tý nhé: T hnay mặc 1 cái áo len dài màu ghi bó sát, bên ngoài khoác hờ 1 cái áo khoác lông đen. Giày converse thôi cho dễ đi lại. Tủ quần áo trong phòng T dài kín 1 bức tường cơ mà… Nói thật là đến bây h e cũng k thể nhớ chính xác những nơi bọn e đã đến thăm trong mấy ngày ấy. Mà nếu tả chi tiết thì thà các thím lên gu gồ search Du lịch Mộc Châu còn đầy đủ hơn. Thế nên e chỉ xin kể những chuyện liên quan đến bọn e trong suốt chuyến đi. Chiều hôm ấy bọn e thăm thác Dải Yếm thì phải…Trông cũng hùng vĩ phết, nhưng so với thác Victoria bên Phi châu mà e có lần đi ngang qua sau chuyến công du ở Mĩ thì chưa ăn thua đùa thế thôi tập trung vào câu chuyện… Có lẽ cả chuyến đi bọn e chỉ có việc thăm thú, ăn uống và chụp ảnh…Công nhận là Mộc Châu mùa này rất đẹp…Hoa hoét nở tứ tung, background chụp ảnh thì tuyệt vời. Nhất là vs cái cặp đôi yêu nhau là C- Ch thì cứ dính như sam ý. Lại còn đòi thằng H chụp ảnh cho liên tục. Khổ thân thằng H, cứ lẽo đẽo theo bọn nó cả buổi làm tay sai, trong khi e thì hay chụp cho T vs Tr, hoặc Tr chụp cho e và T. Các thím có nhớ lần trc e bảo chỉ có 3 dịp 2 đứa e chụp chung k, 1 lần ở bờ hồ, 1 lần vườn đào đó…Vâng đúng rồi…Đây là lần cuối… Trong sắc hoa mận nở trắng trời Mộc Châu, gương mặt 2 đứa hiền hòa trong trẻo, giữ lại cho nhau những nụ cười tươi nhất, những khoảnh khắc đẹp nhất mà đâu ai ngờ rằng, biến cố lại đến rất nhanh thôi…Sau này e mới biết, kỉ niệm nó cũng giống như hoa mận vậy…Chớm nở nhanh tàn, chỉ 3 tuần là đã nhường chỗ cho những quả mận chua chát ngọt bùi…E k giỏi văn đâu, nhưng đoạn này…haizz…khó quên quá… Thôi lại quay lại chuyến đi chơi nhé. E nháy mắt vs T gán ghép thằng H vs cái Tr cho thành 3 cặp cho dễ chia nhau thế là kéo thằng H qua đi vs bọn e chụp ảnh, mặc kệ thằng C vs cái Ch lủi thủi 2 mình. E bảo: - M vs cái Tr đứng vào kia t chụp cho kiểu ảnh…Nhìn anh chị đẹp đôi thế này phải chụp với nhau vài phát chứ Thằng h cũng có vẻ khoái, cứ “À…ờ…”…Con Tr đanh đá thì cứ nguýt dài, kiểu bà đây ứ thèm. Cuối cùng cũng chịu đứng vào, cơ mà chúng nó ảnh nào cũng buồn cười. Thằng H thì khép nép bên cạnh, con Tr thì cứ vênh mặt lên giời Khổ thân thằng H, nó chuyển sang chụp phong cảnh Ấy thế mà hiện tại thằng H vs cái Tr thành 1 đôi các thím ạ. Bộ đôi C- Ch vs lại H- Tr hay rủ nhau đi xem phim làm e tự kỉ ở nhà cày pes 1 mình. Nhiều lúc tủi vê lờ =)) Các thím thử nghĩ xem, thằng H tốt tính thật đấy, mà hơi đụt, gặp phải con Tr đánh đá cá cầy như vậy mà 2 đứa vẫn chịu đc nhau, tài thật. Dưng cơ mà chứng tỏ e vs T hồi ấy làm mối cũng mát tay đúng k? Hí hí…v Lúc chiều về nhà T, vừa bước vào cổng thì đã thấy con Camry 2.4G, đoán là của bố T, đỗ ở nhà. Cả lũ lễ phép vào chào rồi ngồi nói chuyện với bác. Bố T cũng k còn trẻ lắm, da sạm đi, tóc cũng hơi bạc. Bác diện bộ com lê trông rất lịch sự rất đúng vs phong cách 1 thương gia. Trông bác khá nghiêm nghị, có vẻ khó tính. Nhưng lúc nói chuyện vs bọn e thì lại rất niềm nở, vui vẻ. Bác k hỏi han cặn kẽ từng đứa như bác gái, nhưng hay bàn đến chuyện tương lai sự nghiệp - Tụi chúng mày sau này ra trường khó xin việc lắm đấy. Nên phải năng động tích cực từ bây h, học tập lấy tác phong chuyên nghiệp. Bên cạnh hoc kiến thức còn phải học cách sống, cách đối nhân xử thế. Nếu k cố gắng ắt sẽ bị đào thải, nghe chưa? Cả lũ vâng dạ, rồi lặng im nghĩ đến tương lai. Năm nhất còn mải chơi, tự dưng có ng` đề cập đến nghe xa vời quá…Haiz…Giờ nghĩ lại vẫn chưa thấm lắm đâu, nhưng sau này tốt nghiệp ra trường k biết hối hận có kịp k… Thế rồi bác nói tiếp: - Bác nói thế thôi, chứ chúng mày còn chơi dài. Hồi trước bác cũng thế ấy mà. Thôi, lên tắm rửa rồi bác bảo lái xe đưa đi ăn. Hôm nay bác chiêu đãi. Cả lũ hồ hởi lên nhà tắm rửa. Cả 1 buổi chiều đi nhiều, cười nhiều nên đói bụng thật. Khoảng 7h hơn thì 1 con Innova đỗ ở cổng. Chú lái xe đi vào nhà hồ hởi: - E chào sếp. Đoàn đại biểu của bé T đây hả sếp? Bố T “ừ” 1 tiếng rồi ra ngoài châm thuốc hút. Cả lũ thì vừa nghe câu chào thôi đã ôm bụng khúc khích cười mà k dám cười to, ai đời thiếu nữ 18 tuổi đầu xinh đẹp tuyệt trần là T vẫn bị gọi là bé. T đỏ bừng mặt cau có mắng chú lái xe: - Cái chú này nữa. Bao nhiêu năm vẫn gọi cháu là bé là sao? - Hề hề. Chú quen rồi…Hồi chú làm cho bố mày thì mày mới 6 tuổi, chả bé thì sao. Mẹ T diện bộ đầm, khoác áo lông bước từ trên gác xuống: - Chú cháu nhà này cứ gặp nhau là chí chóe đc. Thôi đi ăn cho sớm sủa.- rồi bác quay ra bảo chú lái xe- Ra nhà hàng X Tú nhé. Thế là bố mẹ T đi con Camry, còn cả lũ bọn e leo lên Innova cho vui. Chứ đi vs người lớn mà ngồi chật thì k ổn =)) Đi xe chú Tú vui thật, có 1 đoạn thôi mà chú mở bao nhiêu bài của HKT, mà đứa nào cũng vui vẻ hát theo mới kinh chứ. (đừng ai gạch e nha) Chú cũng có pha trò cho bọn e cười, gọi là lần đầu gặp mặt. Ôi người miền núi sao giản dị mà hiếu khách đến vậy… Xe đỗ lại ở 1 nhà hàng ngay đường chính. Quán cũng khá to và có vẻ đông khách…Cả chú lái xe nữa là 9 người ngồi quây quần cùng 1 bàn, không khí ấm cúng phết. Ngồi nói chuyện 1 lúc, chú Tú lái xe cũng hỏi han từng đứa vài câu. Chú có vẻ vui tính, pha trò suốt. Bố mẹ T thì chỉ ngồi nghe, bác gái thỉnh thoảng cười, còn bác trai thì cứ rít thuốc trầm ngâm. Đc biết chú Tú làm cho bố T cũng phải đc 12, 13 năm, theo chân bác từ ngày đầu gây dựng nông trường. Chú ở Mộc Châu có mỗi mình, vợ con chú ở Sơn La cho tiện công việc. Chú cũng niềm nở gạ mấy đứa mai cho chú đi chơi ké, mai là chủ nhật. Cả bọn sướng quá đồng ý ngay, tự dưng có xe chở đi, chứ cứ taxi rồi căng hải như lúc chiều thì mệt. Hí hí. Nói chuyện khoảng nửa tiếng thì thức ăn mới được mang ra. Ui giời, lại 1 bữa toàn đặc sản. Viết chap lúc trưa mà đói k chịu nổi. Bê chao, cá suối rán giòn, thịt trâu hầm, xách bò xào cần tỏi, canh chua lá lồm (k biết viết đúng k, thím nào vào confirm phát, nhưng mà là lá LỒM nhé, cấm linh tinh) Bác trai bảo cứ ăn thoải mái, hết gọi thêm k ngại ngùng j. Mùi thức ăn thơm lừng xộc lên tận óc, như kiểu mời các anh xơi iem đi thì ai chịu nổi. Cả lũ đói meo nên cũng k ý tứ j nữa, triển luôn Đánh chén no say xong thì xe lại đưa cả lũ về. Trước khi về chú Tú còn nhắc đi nhắc lại là mai chờ chú đến đón rồi mới đc đi. Bọn e có đi dạo 1 vòng quanh khu phố, hít thở bầu không khí trong lành giữa núi rừng Tây Bắc mà k nơi nào ở HN sánh bằng. Gió thổi mát rượi, cảnh sắc yên bình bên những người bạn thân thiết, thật chẳng còn j hơn… Đi mỏi chân rồi bọn e kéo nhau về lên phòng chơi bài uống nước =)) 3 thằng mỗi thằng nhận 1 đứa con gái, dĩ nhiên là chia cặp như ban đầu. Chơi ù 1234 (e ngại giải thích bác nào vào hướng dẫn luật chơi hộ e), con trai chơi, con gái uống nước. Thằng C trước lúc chơi thì to mồm bảo cái Ch: - Vợ để anh. Quả này a cho 2 thằng kia biết mặt… Cuối cùng đến đêm hôm ấy cái Ch đi WC nhiều nhất các thím ạ Còn cặp bọn e, có bét vài ván, bị ăn chốt cũng có…Mỗi lần T chuẩn bị cầm cốc nước lên uống là ánh mắt tội lỗi của e lại nhìn T, T cười xòa ra vẻ k có chi. Thế là yên tâm bét thêm vài ván Khổ nỗi chơi k dám cười to, vì phòng bố mẹ T ở ngay bên trên…Đến tầm 12h thì ai về phòng nấy, tắt đèn đi ngủ để sáng mai tiếp tục đi chơi. Chap 10: Em muốn kể ngay đến đoạn gay cấn nhưng mà k đc, 1 phần vì chuyến đi còn nhiều thú vị, 1 phần vì e cũng lười gõ… Sáng hôm sau, rất đúng giờ, chú Tú gọi vào đt bảo bọn e là chú đã chờ sẵn dưới cổng. (Hôm qua chú có xin số trưởng đoàn là e mà ) Bọn e lại mang đồ đạc lên đường. Ngoài máy ảnh ra là đồ ăn sáng, nước lọc, khăn ướt…Chú Tú thì mua đóng góp cho đoàn 1 túi mận đại tướng, thế là bọn con gái kêu rú lên, khen chú Tú là number 1 Xe bon bon trên đường tiến về 1 nơi xinh đẹp nào đó của Mộc Châu thân yêu mà trí nhớ của e chẳng thể nào lục ra được. Lúc đi bọn e cũng tranh thủ hỏi chuyện chú cho vui. Vẫn là thằng C nhanh mồm nhanh miệng: - Chú ở 1 mình cũng buồn chú nhỉ…Cô vs em có hay về k ạ? - Ờ…Chắc khoảng 1 tháng về 1 lần…Cô còn công việc, em nó cũng bận đi học cháu ạ. - Em năm nay học lớp mấy hả chú? - Lớp 12 đấy…Sắp thi đh mà k biết thế nào…- giọng chú trầm xuống… E cười xòa: - Chú cứ yên tâm…Chọn trường vừa sức mình thì đỗ đh trong tầm tay chú ạ. - Hì ừ, chú cũng hi vọng thế… Rồi cả bọn lại quay ra ríu rít vs nhau…Bọn con gái bàn tán về bộ quần áo đang mặc, trong khi 3 thằng con trai bàn chuyện đá bóng vs chú Tú. Tối hôm ấy có El Classico, nhưng mà mấy bố kia k hào hứng lắm, có mỗi e vs chú Tú là bàn luận sôi nổi. 2 chú cháu còn hẹn nhau tối ra café bóng đá xem cho không khí (Bạn đang đọc truyện tại www.waphack.vn, chúc bạn online vui vẻ) Cuối cùng cả đoàn cũng đến nơi cần phải đến. Đoạn này cắt nha, vì cảnh vẫn đẹp như thế thôi ý mà. Chú Tú cũng rất xì tin pose ảnh với cả bọn, lần đầu tiên nhóm chụp vs nhau đấy. Đi 1 buổi rồi mà quên mất cái khoản này…Trong ảnh, chú Tú đứng giữa, đứa con gái 1 bên, 3 thằng con trai 1 bên. Ai cũng cười toe, đằng sau, cả đất trời Mộc Châu đang ôm trọn… Đến trưa, cả đoàn ghé 1 quán ăn kiểu nhà sàn ấy ạ, thưởng thức nốt những tinh túy của ẩm thực Mộc Châu…Chú cháu ngồi uống vs nhau mấy chén rượu, lai rai chuyện trên trời dưới bể vui thật. E cũng thay mặt cả đoàn mời chú 1 chén, cảm ơn chú đã giành thời gian đưa bọn e đi chơi. Chú phẩy tay bảo: “Thế k phải chú cảm ơn các cháu vì cho chú đi chơi ké à?” Cả bọn cười ồ lên, gật gù tán thưởng chú vẫn còn teen lắm. Cuối buổi chú đứng dậy trả tiền, T cũng nhanh nhảu bảo chú cho bọn cháu góp, ăn ké nó k thoải mái. Chú bật cười rồi cũng vui vẻ đồng ý. Hí hí. Tối hôm ấy, à chính xác là đêm hôm ấy, sau khi chơi bài chán chê phủ phê, e nhận đc đt của chú Tú, bảo là chú đợi sẵn dưới cổng. E mặc thêm cái áo khoác rồi xuống nhà mở cổng nhẹ nhàng đi ra. Chú đi xe máy, Wave RSX thì phải…Lúc ấy tầm 1 rưỡi 2h rồi, nhưng mà trận bóng phải 4h cơ, đéo hiểu sao chiếu muộn vậy. Thế là 2 chú cháu ra quán ăn đêm lai rai ít đồ nướng. Lúc cụng li, chú Tú cũng kể: - Chú làm cho bố cái T từ hồi nó mới lên lớp 1. Thế mà bây h đã thành thiếu nữ rồi…Đời người nhanh thật, chẳng đợi chờ ai cả… - Lâu thế rồi chắc chú thân thiết vs nhà T lắm chú nhỉ? - Ừ…Nhất là cái T ấy…Đầy việc nó giấu bố mẹ mà chỉ nói vs chú thôi…Như hồi lớp 12 nó bắt đầu yêu cái anh tây ấy, chắc mày cũng biết chuyện chứ hả? (lúc này chuyển sang xưng hô chú – mày) Nó thỉnh thoảng vẫn trốn lên Sơn La chơi, toàn nhờ chú đưa đi. Nó cũng dặn bí mật, nên chú chỉ khuyên nó học hành chăm chỉ, năm cuối cấp rồi. Cũng may là nó nghe lời chú… - Vậy là bố mẹ T ngăn cấm T yêu đương j j đó hả chú? - Yêu thì k cấm. Mẹ T cũng dễ tính. Còn bố T thì…Chú nói thật vs mày là lúc nào vui vẻ thì đc chứ còn đâu nghiêm khắc, mà lại gia trưởng…Biết cái T yêu cái thằng tây lông bông lang bang ấy thì ai mà đồng ý được. E trầm ngâm 1 lúc, nghĩ mà thương T các thím ạ… - Thôi cụng ly…Chú vs mày uống ly này là k nghĩ ngợi j nữa! - Ok chú. Cạn… 3 rưỡi thì đến quán café, cũng k đông lắm…2 chú cháu gọi café vs đĩa hướng dương xem bóng. Trên HN e cũng hay đi xem như này lắm, nhưng chỉ những trận đá sớm thôi, chứ khuya quá thì ở nhà. Trận này thua đau quá, e thì buồn buồn, chú T k nói j. Mãi mới chép miệng bảo chán quá, cũng tại k gặp may…2 chú cháu kéo nhau về thì cũng 6h sáng rồi… Về nhà T mở cửa đi lên nhẹ nhàng sợ bố mẹ T thức giấc. Vừa rón rén bước lên cầu thang đc mấy bậc thì nghe có tiếng quát to ở phòng bếp bên cạnh: - Yêu thằng nào thì yêu chứ cái thằng mũi lõ ấy thì tao cấm! Mày tưởng giấu đc bố mẹ mãi à…Nhân viên công ty ai cũng truyền tai nhau là hàng tháng mày vẫn lên Sơn La ngủ vs nó. Tao đã k tin nhưng hôm nay mày trốn xuống này gọi điện cho nó thì…thì tao…tao…(chẳng hiểu sao lại mày – tao, chắc lúc ấy là chuyển sang chế độ bốc hỏa rồi ) - Thôi…ông cứ bình tĩnh nghe con nó nói đã. Bé cái mồm thôi cho lũ bạn nó ngủ- – ui, lại còn cả mẹ T nữa @@ Thôi rồi…Bố mẹ T vs T…Quả này là bị phát hiện rồi… Có tiếng T khóc thút thít…E căng tai ra nghe ngóng, tim đập thình thịch…Nghe T khóc mà e cũng thắt lòng lại. Chơi vs T đã lâu mà chưa 1 lần T buồn ra mặt, chứ đừng nói là khóc…K thể tưởng tượng khuôn mặt xinh đẹp ấy đẫm nước mắt sẽ như thế nào - Hức…nhưng con yêu anh ấy trong sáng thật lòng mà bố…Chưa có j cả…Và cũng có j là sai đâu ạ…- tiếng T nghẹn ngào nấc lên nấc xuống… - K có thật lòng thật ruột j hết. Thiếu j thằng tử tế, ăn học đàng hoàng, gia cảnh tử tế. Mày có bị điên k mà đâm đầu vào đấy!! - Hức…Nhưng con…n.n… - K nhưng nhị j hết. 1 là chấm dứt. 2 là ở nhà lấy chồng. Bác Luân bác ấy cũng thích mày về làm dâu lắm đấy. - Đấy…con nghe bố con nói đấy. thằng L nhà bác Luân cũng công việc ổn cả rồi, nó cũng thích con lắm đấy…Bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Đừng làm bố mẹ buồn. – mẹ T dịu dàng mà dứt khoát…Rồi bác nhẹ nhàng bảo T lên phòng. Nghe thấy thế e cũng chạy rón rén lên trước, đóng cửa “cạch” 1 cái. K biết T có để ý k… Vào phòng thì 2 thằng kia đã ngủ say, chiếm hết cả cái giường. E ngồi phịch xuống đất, dựa lưng vào giường. Lại trầm ngâm suy nghĩ…Thế là đã rõ quan điểm của bố mẹ T…Khổ thân T quá…Nghĩ mà thương T vô cùng… E cứ thế ngồi…Mặt trời cũng ló dần lên sau dãy núi phía xa. Ánh sáng rọi qua cửa sổ…nhích dần từng viên gạch…Cuối cùng ánh sáng cũng chạm vào chân e…Sáng hẳn rồi…mà e vẫn ngồi như thế…Có lẽ ở phòng bên, T cũng đang ngồi như e…Sương đã tan mà lòng người buồn vô hạn… Chap 11: 8h cả lũ dậy…Mẹ T và cô giúp việc đã sửa soạn bữa sáng cho cả bọn. Chỉ việc ngồi vào bàn ăn thôi. Bác trai thì đã đi làm từ sớm, chỉ có bác gái ngồi ăn vs bọn e…Mắt T hơi đỏ các thím ạ…Cái Tr hỏi thì T bảo hôm qua đi đường bụi, hôm nay bị đau mắt…E nghe thế nhìn T, T bắt gặp ánh mắt của e mà cúi mặt ăn tiếp. Miếng trứng ốp la mà sao nghẹn đắng ở cổ họng… Bác gái cũng hỏi han mấy đứa đi chơi đc nhiều chưa, nếu cần j cứ bảo bác. E mới rụt rè thưa chuyện: - Dạ thưa bác…Bọn cháu lên trên này chơi cũng đc sang ngày thứ 3 rồi…Làm phiền gia đình quá ạ…Bọn cháu xin phép cho chúng cháu chiều nay đc về HN để kịp về quê ăn tết cho sớm sủa ạ. Mẹ t hơi ngạc nhiên, lũ bạn e cũng ngạc nhiên k kém, tròn mắt nhìn e. Mẹ T hỏi: - Sao thế cháu…Có chuyện j mà về vội thế? - Dạ k có j đâu bác…Ở lâu cũng làm phiền 2 bác…Cũng sắp tết rồi nên bọn cháu phải về sửa soạn vs gia đình chứ ạ. Bác gái chép miệng, rồi gật đầu: - Ừ…Đã quyết vậy thì bác cũng k nài nỉ thêm…Để bác bảo cô giúp việc đi chợ nấu cơm đãi các cháu bữa cuối nhé. - Vâng ạ. Ăn sáng xong lên phòng, cái Tr nhanh nhảu ghé vào hỏi e: - Này…sao ông đòi về sớm vậy…Kế hoạch là sáng mai mới về mà. - Ờ thì chỗ cần chơi thì cũng đi chơi hết rồi. Chiều nay hay sáng mai cũng vậy mà. - Có lí do j khác giấu tụi này đúng k? - Làm j có…Lắm chuyện quá đi. – e gắt nhẹ. Tr cũng thôi k hỏi thêm. Cả bọn tranh thủ buổi sáng hôm ấy đi mua ít quà Mộc Châu về. Bánh sữa, kẹo dồi, bánh khảo, táo mèo, mận…Mỗi đứa xách 1 ít về làm quà…Thôi thì đằng nào cũng mang quà về, thú nhận vs bố mẹ là đi du lịch 1 chuyến cũng k sao…Buổi sáng hôm ấy T cũng buồn lắm, ít nói…Đôi lúc cứ nhìn xa xăm…Nhìn T như vậy e chỉ biết đi bên cạnh, nắm tay T siết nhẹ…Mong T hiểu rằng luôn có e đồng cảm, sẵn sàng chia sẻ vs T mọi thứ… Trưa về ăn bữa cơm cuối, cũng k có j đặc biệt. Bác gái chỉ buồn buồn nói 1 câu tiếc nuối: - Các cháu về bất ngờ quá làm bố cái T k kịp về ăn bữa cơm chia tay… 2h chiều cả lũ xách ba lô đi về. Mẹ T tiễn bọn e ra tận cổng, e có gửi lời tạm biệt bác trai và cảm ơn 2 bác đã nhiệt tình đón tiếp suốt mấy ngày qua…T và Tr ở lại Mộc Châu, C và Ch bắt xe về Phú Thọ, chỉ có e vs thằng H về HN. Xe chuyển bánh. Nhìn ra ngoài cửa sổ…Những hàng cây xanh mát, nhà sàn mộc mạc cứ dần rời xa mà thấy luyến tiếc kì lạ…Tạm biệt Mộc Châu, nơi có những cảnh đẹp thơ mộng, có những con người mến khách…Nhất định có ngày ta quay trở lại… Bỏ đt ra nt cho T mấy dòng: “A về đây. Ở lại đón tết vui vẻ nha. Hẹn nửa tháng nữa gặp lại…K đc buồn đâu đấy. Lúc nào a cũng sẵn lòng chia sẻ vs e.” Mấy phút sau có tn reply: “Cảm ơn a nha. E ksao đâu. A về ăn tết vui vẻ ạ.” Vứt máy đấy định đánh 1 giấc thì thằng H lay lay: - Dậy! Ngủ cái đéo j…Nói cho t xem có chuyện j mà m đòi về sớm thế. - Có chuyện j đâu…Chơi chán rồi về ăn tết cho sớm sủa… - Mẹ…M giấu ai chứ phải giấu cả t à… Phặc…Công nhận thằng H ít nói mà tốt tính và tâm lí thật…Thôi thì…Vậy là e kể hết cho nó nghe câu chuyện của sáng sớm hôm ấy…Thằng bé nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng gật gù…Rồi kết cục nó phán 1 câu xanh rờn: - M yêu nó hay k t k biết…Nhưng có j cần t giúp thì cứ ới 1 câu. Chốt thế thôi. Đi ngủ. Thế đấy…Bạn bè vs nhau cần quái j phải khách sáo…Thằng H tuy nó lầm lì nhưng bụng nó tốt tính thì phải biết…E cũng im im chìm vào giấc ngủ… Về đến HN cũng 6h hơn…E vs thằng Tùng đi ăn cơm rang rồi về ngủ luôn sáng hôm sau về quê sớm. Về lôi quà Mộc Châu ra chia cho mọi người, mẹ cũng hỏi đi Mộc Châu à, e ậm ừ cho qua.Thế rồi ở nhà dọn dẹp nhà cửa, rảnh thì gọi mấy thằng bạn cấp 3 đi đá pes, quên béng mất chuyện của T. Mà thực ra cũng có nhớ, nhưng chẳng biết hỏi thăm thế nào… Rồi thì giao thừa cũng đến…Trong cái khoảnh khắc tiếng pháo nổ đùng đoàng bên tai, e nói chuyện đt vs T.
Trang chủ
U-ON - 1