Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Chương 31
Chỉ nghe thấy "bịch bịch" hai tiếng, tiếp đó là hai tiếng kêu bi thảm, Vũ Phi mở chừng mắt, một nam tử mặc đồ trắng anh tuấn nho nhã đứng trước mặt cô, vùng trán giữa hai lông mày lộ ra khí chất cao quý.
"Đa tạ công tử tương cứu."
"Công tử không cần đa lễ, đây là việc ta nên làm mà." Quay người lại nhìn ba người nhếch nhác phía sau, hừ một tiếng: "Còn không mau cút xéo."
Ba người vội vàng bò dậy chạy đi. Quần chúng vỗ tay ầm ầm.
"Hai vị công tử, đa tạ ân cứu giúp của hai vị, hai vị đã giúp thì giúp cho chót, hãy thu nhận tiêu nữ đi, tiểu nữ đã không có nhà để về rồi, ở lại đây sẽ lại bị bọn họ bắt đi." Tiểu cô nương quỳ xuống cầu xin.
"Vậy thì cô đi theo ta." Vũ Phi đỡ nữ nhi đang quỳ dưới đất dậy.
"Đến nhà ta rồi, công tử nếu không chê xin mời vào nhà uống trà."
Đình viện này quả nhiên độc đáo u nhã, có thể thấy vị chủ nhân của nó rất biết cách thưởng thức.
"Ta họ Dạ, tên Hàn, xin hỏi tôn tính công tử?"
"Ta họ Tô, tên Nam."
Hai người nói chuyện cởi mở, như là bạn bè quen nhau nhiều năm rồi. Hàn huyên đến tận đêm khuya mới đứng dậy cáo biệt rời đi.
Nghênh Xuân Lầu hôm nay vô cùng náo nhiệt, vì mấy hôm trước đã tuyên truyền tối nay có hoa khôi của Nghênh Xuân Lầu lên đài biểu diễn, Nghênh Xuân Lầu này từ lúc khai trương đến nay, sân khấu chưa lúc nào lạnh, tiết mục cũng có ý tưởng độc đáo, khác người, tin rằng tối nay càng đem đến cho mọi người nhạc nhiên lớn.
"Công tử, mau đến Nghênh Xuân Lầu, muộn là không có cơ hội xem đâu, đây là lần đầu tiên hoa khôi Nghênh Xuân Lầu biểu diễn a" Một cậu bé phát truyền đơn đến tận tay cho hai vị công tử phong thái bất phàm.
Vào trong Nghênh Xuân Lầu, không khí quả nhiên khác biệt, u nhã mà không mất đi khí phách. Người phụ vụ vội vàng tìm chỗ mời hai vị công tử ngồi xuống, tiếp đại vô cùng chu đáo, nhiệt tình.
"Các vị khách quý, xin cảm ơn các vị lâu nay đã quan tâm và yêu mến Nghênh Xuân Lầu, để cảm ơn các vị, tân hoa khôi sẽ hát tặng các vị một bài hát."
Dưới sân khấu tiếng vỗ tay ầm ầm, tấm màn phông nhẹ nhàng từ từ kéo lên, thấy một nữ tử đeo mạng che mặt ngồi bên đàn, hình ảnh muôn vẻ của Anna, lông mày và đôi mắt hài hòa cũng đủ chứng minh cô là nữ tử tuyệt sắc.
Nhẹ nhàng gảy dây đàn, cất cao tiếng hát :
Yêu đến mức tim tan nát, cũng không trách ai, chỉ bởi tương ngộ quá tuyệt vời,
Cho dù nước mắt cạn khô, tổn thương đến mức tim thành tro cũng mặc.
Em phá kén thành bướm, vốn bay cùng anh, sợ nhất là anh đi sẽ không trở lại nữa,
Chu dù đã từng yêu em, đã từng cho em, đã từng nhớ em chính là niềm an ủi.
Em bay về phía anh, mưa dịu dàng rơi,
Muốn anh ôm em siết chặt trong lòng, dù cho trên đường đi phải trải qua đau khổ và nước mắt,
Em vẫn đuổi theo anh, gió dịu dàng thổi,
Em bay về phía anh, bao xa cũng không mệt,
Chỉ cần anh không trách, em cũng sẽ không hối hận,
Tình yêu đẹp như vậy, con tim em say đắm, cảm giác được yêu.
Vừa cất tiếng, cả Nghênh Xuân Lầu liền không có một tiếng động, dường như không khí giây phút này cũng ngưng tự lại. Tiếng hát êm ái động lòng người, bài hát du dương, khiến mọi người liên tưởng đến hồng nhan tri kỉ cũ.
Chương 32
Nhưng còn có người ngạc nhiên hơn cả, giọng hát hày sao mà giống nàng, ngay cả thân hình cũng giống vô cùng, nhưng làm sao có thể, nàng ở bên huynh ấy, sao có thể lưu lạc đến ca hát ở chốn này. Huống chi cá tính của nàng cũng không dễ bị khuất phục a. Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.
Khi bài hát hoàn tất, nữ tử áo trắng lập tức bước xuống sân khấu, mọi người đồng loạt yêu cầu muốn nghe thêm một bài nữa, Lão Bảo Tử vội vàng đứng ra điều đình:
"Các vị công tử, xin hãy yên lặng, xin hãy yên lặng chớ làm ồn. Nếu thực sự vẫn muốn nghe hoa khôi hát thêm một bài, có thể lên lầu trên nghe một mình, nhưng chỉ có thể nghe hát, không được vượt quá giới hạn. Người có thể tuân thủ yêu cầu trên thì có thể đấu giá, giá khởi điểm là một ngàn lạng bạc."
"Ta trả hai ngàn lạng."
"Ba ngàn lạng. "
"Năm ngàn lạng."
"Một vạn lạng. "
"Một vạn năm nghìn lạng."
"Mười vạn lạng." Một giọng nói rất hay vang lên làm cho những tiếng hét giá cả của mọi người im bặt.
Lão Bảo Tử cũng sợ hết hồn, mười vạn lạng ??? Mẹ ơi, cả đời ta cũng chưa từng thấy cục diện này a.
"Vị công tử này, ngày trả mười vạn để nghe một bài hát ? " Lão Bảo Tử nhìn vị công tử anh tuấn trước mặt với vẻ không thể tin được.
"Phải, mười vạn lạng, nhưng không phải một mình ta, ta và bạn ta cùng đến, dĩ nhiên là phải cùng nghe. "
Lão Bảo Tử quan sát từ đầu đến chân hai người, quả nhiên là có khí khái giàu có, , người bên cạnh là một mĩ nam tử trên đời hiếm thấy a.
"Công tử, việc này tôi phải lên lầu hỏi đã, hai vị xin đợi một lát." Rồi vội vàng chạy lên lầu.
Mọi người nhìn hai người, tướng mạo, phong độ bọn họ không thể sánh bằng, huống hồ ngân phiếu của người ta còn hậu hơn của chúng ta a.
"Hai vị công tử, hoa khôi của chúng tôi mời hai vị lên lầu." Lão Bảo Tử đi trước dẫn đường.
Vào phòng của hoa khôi, Lão Bảo Tử rót trà xong liền lui ra ngoài.
"Hai vị công tử muốn nghe bài gì ?"
Giọng nói rõ ràng là của nàng, nhưng vẫn không dám thừa nhận. Liền hỏi một câu : "Cô nương có bạn ở Tiên Kiếm sơn trang không ? "
Nghe thấy câu nói này, nữ tử áo trắng cũng rùng mình, vén rèm bước ra, buông mạng che mặt xuống.
"Vũ Phi" "nàng là Tiêu huynh ? " Hai câu nói phát ra cùng một lúc.
"Duệ Ngữ." Nữ tử nhào về phía trước, ôm chặt lấy Duệ Ngữ, giống như người thân xa nhau lâu ngày trùng phùng.
Nghe Vũ Phi nói hết chuyện đã trải qua, lòng Duệ Ngữ thương cảm vô hạn, vốn tưởng rằng Vũ Phi sẽ sống rất hạnh phúc bên cạnh Thành Hạo, nhưng không ngờ nàng vì yêu huynh ấy mà chịu tổn thương.
"Vũ Phi, vậy sao nàng lại không đến tìm ta, chẳng phải là ta đã đưa cho nàng lệnh bài sao ? "
"Em đến tìm anh làm gì, khóc lóc kể với anh nỗi ấm ức, hay để anh thay Thành Hạo chăm sóc em, em không muốn làm phiền bất kì ai, cũng không muốn anh phải lo cho em. "
"Đại tẩu, vậy chị thực sự không định về bên đại ca sao? Em nghe nói anh ấy ngày nào cũng mượn rượu tiêu sầu, xem ra sống cũng không khá hơn chị là mấy. " Dạ Hàn cuối cùng cũng mở miệng.
"Vũ Phi, nàng mở cửa hàng quần áo, mở kĩ viện cũng chưa lâu, suy cho cùng nàng thân con gái một mình cũng không tiện, không bằng cùng ta về nước Thánh Nguyệt đi." Duệ Ngữ đau lòng nhìn Vũ Phi.
"Em không đi đâu hết, đợi em kiếm đủ tiền rồi sẽ tìm một nơi yên tĩnh, sau đó trồng hoa, không phải là rất tốt sao?"
"Nhị ca, đại tẩu đã khăng khăng như vậy, huynh đừng làm khó chị ấy nữa, ngày mai đệ sẽ phái hai cao thủ đại nội đến bảo vệ đại tẩu." Dạ Hàn cắt ngang cục diện căng thẳng của hai người.
Chương 33
Xích Nhật Quốc – Xích Nhật điện
"Khởi bẩm hoàng thượng, mật hàm của nước Tinh Thần." Thạnh Hạo cầm lấy mật hàm, sau khi xem xong lập tức ra lệnh: "Phong Nhẫn, cùng trẫm xuất cung."
Lưu Vân cung
"Nương nương, cô lên, sắp sinh rồi..."
"Sinh rồi, sinh rồi, cung hỉ nương nương, cung hỉ tương nương, là một tiểu hoàng tử." Vạn Yên Nhiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: "Còn không mau đi báo cho hoàng thượng."
Nhìn xung quanh một hồi cuối cùng mới thấy cung nữ trở về hồi báo.
"Yên Nhiên nương nương, hoàng thượng nửa đêm đột nhiên xuất cung." Vạn Yên Nhiên vừa nghe thấy tin này, một dự cảm không lành cũng đến.
Tinh Thần Quốc
"Tiểu thư, có vị công tử nói quen biết tiểu thư, có cản thế nào cũng không cản được, đang đợi ở sảnh." Tiểu Khả tức giận hồi báo.
"Phải đấy, phải đấy, còn nói sau này phải dạy dỗ bọn em nữa." Tiểu Ái cũng tức giận nói.
Ngày đêm thần tốc, cuối cùng cũng gặp được Phi Nhi khổ sở tương tư, bây giờ người ở trước mặt, nhưng hai người cứ nhìn nhau như thế, không ai nói lời nào. Đột nhiên Thành Hạo ôm lấy Vũ Phi, đi về phía phòng ngủ, mặc kệ Vũ Phi vùng vẫy. Vừa rồi Thành Hạo đã nhìn kĩ xung quanh căn nhà, ngôi nhà này quả là tao nhã độc đáo, chỉ có điều đường đường là hoàng hậu mà sống ở đây thì quá ấm ức rồi.
"Mau buông tiểu thư của nhà chúng tôi xuống," Tiểu Khả và Tiểu Ái liều mạng xông vào Thạnh Hạo, liền bị Phong Nhẫn chặn lại. "Yên tâm, tiểu như nhà các người sẽ không có chuyện gì đâu, đó là tướng công của cô ấy."
Hai nha đầu nhìn chằm chằm vào Phong Nhẫn, không giống nói dối. Nhưng vị công tử vừa rồi với tiểu thư của chúng ta lại chẳng tương xứng với nhau gì cả, vừa lạnh lùng lại còn thô bạo nữa.
"Nàng người phụ nữ không biết tốt xấu, không tuân thủ bổn phận của mình, thà ở kĩ viện mua vui cho quần chúng chứ không chịu quay về làm chức hoàng hâu của nàng, nàng thích bị người ta khinh bạt, vậy thì hôm nay ta sẽ giáo huấn người có chồng rồi còn làm kĩ nữ như nàng." Nói rồi thô bạo quăng Vũ Phi xuống giường, thô lỗ xé rách quần áo của Vũ Phi.
"Đừng, anh dựa vào cái gì mà đối xửa với tôi như thế." Dù Vũ Phi có phản kháng thế nào, Thạnh Hạo cũng vẫn không dừng tay.
Ép môi mình xuống môi cô, hung hãn tìm kiếm mùi hương trên cơ thể cô. Tay không ngừng mơn trớn trên da thịt cô, Phi Nhi ấm ức rơi lệ, không phải là bởi sự khinh bạt của anh với cô mà là bởi lời nói của anh.
Người phía dưới thân mình không phản kháng nữa, Thành Hạo rời khỏi môi nàng, thấy gương mặt Phi Nhi đẫm nước mắt, Thành Hạo xót xa ân hận với hành động của mình vừa rồi, thương xót lau nước mắt trên mặt nàng, "Phi Nhi, nàng có biết những ngày không có nàng ta đã sống ra sao không, không một giờ một khắc nào là ta không nhớ tới nàng, sao nàng lại nhẫn tâm như thế, bỏ lại ta một mình ở đó khổ sở nhớ mong." Nói rồi cũng rơi lệ.
Nghe thấy lời bộc bạch của anh, Phi Nhi nghiêm túc nhìn Thành Hạo, anh thực sự hốc hác đi nhiều, nhưng con người bướng bỉnh khó bảo như anh lại đang khóc trước mặt cô, ánh mắt chứa đầy sự cay đắng đau khổ, chứa đầy tình thâm.
Chương 34
Đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt lún phún râu của Thành Hạo, chủ động hôn lên môi anh, Thành Hạo, anh biết là em sống cũng chẳng tốt hơn anh, em cũng rất nhớ anh, nhớ vô cùng. Nhớ đến nỗi con tim tan nát, nhớ đến nỗi nước mắt cạn khô.
Nụ hôn nhẹ nhàng lại một lần nữa châm lên ngọn lửa dục vọng đang cố đè nén của Thành Hạo, một khi phát ra thì không thể kiềm chế được. Khi tay ngón tay anh lướt trên cơ thể cô, cô mới biết thì ra mình lại khát khao tình yêu của anh như thế.
Phi Nhi của chàng vẫn đẹp như vậy, không, còn đẹp hơn trước, lần này, chàng sẽ không bao giờ buông nàng ra nữa, cho dù phải trói, cũng sẽ trói nàng về.
"Cùng ta hồi cung nhé, Phi Nhi." Thành Hao ôm lấy Phi Nhi, vẻ mặt chờ đợi.
"Thành Hạo, cho em chút thời gian được không, để em suy nghĩ cho kĩ đã đươc không?"
Hiểu Phi Nhi quá rõ, không muốn dồn ép nàng, để tránh nàng lại bỏ đi, cũng không cần phải nói nhiều nữa. Cười gian tà, tay lại không ngừng hành động.
Ở trên giường ba ngày liền, ngay cả cơm canh cũng do Tiểu Khả và Tiểu Ái bưng đến tận phòng. Làm mặt Vũ Phi đỏ rực, không dám ngẩng đầu. Nhìn dáng vẻ bối rối của Phi Nhi, liền ra lệnh: "Hầu hạ tiểu thư tắm gội thay y phục." Cuối cùng thì cũng được tự do, nhìn Thạnh Hạo bằng ánh mắt cảm tạ, những ngày tiếp sau đó, hoặc là hai người ở trong viện náo loạn, hoặc là mời Duệ Ngữ, Dạ Hàn đến cùng ăn cơm.
Thoắt cái đã ở nước Tinh Thần hơn hai mươi ngày rồi, quyết đi ra ngoài dạo chơi, xem xem Dạ Hàn trị vì nươc Tinh Thần như thế nào.
Ngày hôm sau, mặt trời chói lọi, không có một bóng mây, trên đường phố, xe cộ nườm nượp, dòng người huyên náo, quả là náo nhiệt.
Bốn nam một nữ đi trên phố, thu hút vô số con mắt kinh ngạc, dù là nam hay nữ, già hay trẻ, nhìn thấy đều dừng bước, từ trước đên nay chưa bao giờ nhìn thấy công tử nào anh tuấn như thế cũng chưa từng thấy nữ tử nào xinh đẹp như vậy, mà hôm nay mọi người đều đã nhìn thấy rồi.
Đại ca và đại tẩu quả là xứng đôi, cũng nhìn ra nhị ca thích đại tẩu, nếu không biết nàng là người phụ nữ của đại ca, có lẽ ta cũng khó mà kìm nén được.
Vũ Phi, chỉ cần nhìn thấy nàng vui vẻ là ta yên tâm rồi, Thành Hạo, hy vọng huynh có thể trân trọng Vũ Phi, đừng để nàng ấy phải chịu tổn thương thêm nữa, cũng đừng để nàng ấy vì huynh mà đau lòng rơi lệ nữa.
Trông thấy hoàng thượng và hoàng hậu hòa hợp thì tốt quá rồi, nếu Thúy Thúy biết nhất định cũng sẽ rất vui. Phong Nhẫn nhìn gương mặt cười vui vẻ của chúa công, cũng vui lây.
"Bốn vị đại soái ca đến quán trà trước đợi ta, ta tiện thể đến đưa bản thiết kế cho của hàng thời trang, rồi sẽ về ngay." Vũ Phi nói với bốn người.
"Vậy được, để Phong Nhẫn đưa nàng đi, nếu không ta không yên tâm." Tiếnn Thạnh Hạo nũng nịu dịu dàng làm cho mọi người đều giật mình.
(Bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ)
Chương 35
Hai canh giờ rồi mà sao vẫn chưa thấy Vũ Phi quay lại.
"Hoàng thượng, không ổn rồi, hoàng hậu bị bốn tên mặc áo đen che mặt bắt đi rồi, bọn chúng không phải là đối thủ của thần, nhưng có hoàng hậu làm con tin, thần không dám làm bừa, bèn lén bám theo chúng đến rừng trúc vùng ngoại thành thì mất dấu, Phong Nhẫn không làm tròn bổn phận, xin hoàn thượng định tội."
"Được rồi, ngươi đứng dậy đi, ta nghĩ chúng đã sắp đặt sẵn rồi. Mau lên đường thôi." Lúc này Thành Hạo vô cùng điềm tĩnh, gặp chuyện mà không bấn loạn, không hổ danh là vua nước Xích Nhật.
Bốn người vội vàng đến rừng trúc, rừng trúc này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng Thành Hạo, Duệ Ngữ, Dạ Hàn nhìn là biết ngay khu rừng này có điều bí ẩn. Ba người quay sang nhìn nhau.
Thành Hạo dặn dò Phong Nhẫn một hồi, Phong Nhẫn nhận lấy lệnh bài của Dạ Hàn, liền rời đi.
Ba người nối nhau vào sâu trong rừng trúc, sương mù quẩn quanh, một ngọn núi chắn trên đường, gõ nhẹ thăm dò xung quanh, quả nhiên một cánh cửa đá từ từ mở ra, là một đường hầm.
"Ngươi giỏi thật đó Tiêu Vũ Phi, làm ba người họ mê muội đến chết đi sống lại, mà ba vị hoàng thượng còn đi dạo phố cùng ngươi, ngươi dựa vào cái gì?" Nói rồi hung hãn vung tay tát Vũ Phi hai cái.
"Nếu như không có ngươi, Thành Hạo sẽ không bỏ mặc ta, đều là do ngươi, hại ta sống không có một ngày yên ổn. Nếu ta rạch mặt ngươi, Thành Hạo còn cần ngươi nữa không?" Nói rồi rút ra một con dao.
"Cho dù ngươi có giết ta, Thành Hạo cũng sẽ không yêu ngươi đâu." Ánh mắt nghênh đó ả sát nhân của Vũ Phi không chút sợ hãi.
"Cô điên rồi sao? Vạn Yên Nhiên, ngươi hủy hoại nhan sắc cô ta, ta lấy gì trao đổi với Thành Hạo đây?" Một nam tử đeo mặt nạ túm chặt tay ả, cản Vạn Yên Nhiên.
"Giáo chủ, có người xông vào." Một tên nam tử mặc áo đen quỳ bẩm báo.
"Biết rồi." Nói rồi quay người rời đi.
"Tiêu Vũ Phi, nếu bây giờ ta giết ngươi, thì người mãi mãi rời xa Thành Hạo rồi." Nói xong cười ghê rợn.
"Ngươi không sợ Thành Hạo biết sao? Chu di cửu tộc nhà ngươi?"
"Sao ta lại ngu ngốc để Thành Hạo biết cơ chứ, vả lại qua ngày hôm nay ba người họ sẽ cùng nhau biến mất, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không để Thành Hạo chết đâu, ta sẽ cùng chàng sống đến già. Chắc ngươi không phục, kì thực ngươi thực sự ngốc nghếch, lúc ngươi thanh tu cùng tái hậu, là ta đã cho Thành Hạo uống canh vong ưu chàng mới coi ta là ngươi, cùng ta mây mưa một đêm, nhưng ngươi quyết vì thế mà bỏ đi, đã đi rồi sao ngươi lại còn để Thành Hạo tìm thấy ngươi, đồ đê tiện?"
Nghe Vạn Yên Nhiên nói, Vũ Phi mới biết là mình ngốc thế nào, sao lúc đầu lại không tin tình yêu của Thành Hạo dành cho mình, bản thân mở miệng ra là nói yêu anh, thế mà lại quyết không tin anh như thế. Nghĩ đến đây, không cầm được mà rơi lệ, lẩm nhẩm nói: "Thành Hạo, là do em không tốt, là em trách nhầm anh, em có lỗi với anh, xin lỗi..."
Chương 36
Thấy lời nói của mình làm Tiêu Vũ Phi kích động, lại càng thêm đắc ý: "Ta còn có một chuyện chưa nói với ngươi, đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ cho Thành Hạo uống dị vong tán, để chàng quên hết tất cả, cùng ta sống một cuộc sống thần tiên, không còn bất cứ việc gì có thể làm phiền đến cuộc sống của chúng ta nữa, cái gì mà triều đình, hậu cung, đều cho xuống mồ hết. Ngươi không biết canh di vong là gì phải không, ta nói cho ngươi biết, sau khi uống, chàng sẽ như một tên đần độn, không có tư duy của mình, ngươi bảo chàng làm gì, chàng sẽ làm như thế, không bao giờ nổi giận, sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của ta." Nói xong cười điên loạn.
"Ngươi không thể làm như vậy, sao ngươi có thể đối xửa với Thành Hạo như thế, sao có thể biến Thành Hạo thành một phế nhân, ngươi quá ích kỉ, nếu ngươi yêu anh ấy thì sẽ không làm tổn hại đến anh ấy, dù sao anh ấy cũng là cha của con ngươi, sao ngươi có thể nhẫn tâm?"
"Ta ích kỉ, không, trong thiên hạ ích kỉ nhất là các ngươi, Thành Hạo ích kỉ yêu ngươi, không thèm nhìn ta đến một lần, phụ thân ta ích kỉ vì quyền lợi mà ngay cả con gái ruột cũng không để ý, đem ta tặng cho đồng minh hưởng thụ, con, con không phải là của Thành Hạo, là của tên khốn đó. Nhưng hắn đã đồng ý chỉ cần ta sinh con trai, sẽ thả ta và Thành Hạo đi."
"Cô muốn làm gì, cô muốn giúp chúng lập mưu cướp ngôi sao? Chẳng lẽ ngươi không quan tâm đên muôn dân bách tính trong thiên hạ sao?"
"Ta không quan tâm được nhiều như thế, ta chỉ cần Thành Hạo, ngươi có biết ta yêu chàng sâu đậm nhường nào không? Năm ta sáu tuổi, lần đầu tiên gặp chàng ta đã thề rằng sẽ lấy chàng, cầm kì thi họa đều vì chàng mà luyện, con nhà người ta đều trưởng thành trong sự vui chơi hạnh phúc, còn ta luyện tập đến mức đầu ngón tay chảy máu, tất cả những điều này đều là để khiến Thành Hạo yêu ta, nhưng tất cả lại bị ngươi àm đổ vỡ hết, Tiêu Vũ Phi, mạng ngươi lớn, huyết chú lần đó không lấy được mạng ngươi, hôm nay ta muốn ngươi nhất định phải chết, chút hết tất cả hận thù trong lòng ta với ngươi."
Con dao găm hung hãn đâm vào ngực Vũ Phi, máu tươi chảy ra, dần dần mất đi ý thức, trong lòng chỉ muốn nói với Thành Hạo lời xin lỗi, một lần nữa nói yêu anh, nhưng không còn cơ hội nữa rồi.
"Thạnh Hạo, chỉ cần ngươi giao bản đồ kho báu ra, ta sẽ để ngươi chết thoải mái một chút, nếu không thì không những các ngươi phải chết rất đau đớn, ngay cả người đàn bà ngươi yêu cũng sẽ phải chết." Tên che mặt nhìn Thạnh Hạo, trong mắt đầy ắp sự hận thù vô hạn.
"Ngươi dám, nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của nàng, ta sẽ băm vằm ngươi thành trăm mảnh."
"Ha ha ha, cho dù hôm nay ngươi không giao ra, thì ngươi cũng không còn cơ hội sống đến tối nay đâu. Ta cũng sẽ lấy lại tất cả vốn dĩ thuộc về ta."
Nói rồi vung kiếm đến cổ Thạnh Hạo.
"Dừng tay, ngươi đã đồng ý không gây thương hại cho Hạo ca ca rồi, sao ngươi lại nuốt lời? Nếu ngươi dám động vào chàng, ta sẽ chết trước mặt ngươi." Lúc này Vạn Yên Nhiên từ một cánh cửa đá khác bước ra.
"Ngươi thực sự cho rằng phân tán rải rác đống gân cốt này thì có thể bao vây được bọn ta sao?" Một tiếng nói khác lạnh nhạt cất lên.
Không biết từ lúc nào, một thanh kiếm đã vung tới lưng người đeo mặt nạ.
"Ngươi thực sự cho rằng chuyện của các người trời đất không biết sao? Nếu không phải Thành Hạo niệm giao tình với anh em ngươi, ngươi đã đầu lìa khỏi cổ từ lâu rồi." Lời nói của Duệ Ngữ làm người đeo mặt nạ run lên.
Chương 37 - Hoàn
"Ma mi a, các ca ca bắt nạt con và Tử Ngưng." Một cô bé đáng yêu mách với một thiếu phụ.
"Thành Tử Hàm!"
"Thành Tử Ngạo!"
"Mau lại đây." Hai thiếu phụ xinh đẹp đồng thời cất tiếng gọi.
"Ma mi a, lần sau con không dám nữa."
"Mẹ a, tha mạng a. "
"Hoàng hậu nương nương, Yên Nhiên phúc tấn, hai người tha cho họ đi." Một bên Thúy Thúy vội vàng xin tha.
"Không được." Hai người phụ nữ đồng thanh đáp.
"Hoàng nãi nãi, mau cứu chúng cháu a!" Thấy cứu binh đến trước mặt, hai cậu bé khôi ngô vội vàng gọi to.
Trông thấy phía trước loạn thành một phiến, hai người đàn ông nhìn nhau cười quay người chạy trốn.
"Hạo Nhi, Hách Nhi, hai cháu muốn đi đâu a." Thái hậu thấy họ quay người muốn chạy, lập tức gọi họ lại.
Đành vậy a, con trai không quản được, nương tử không dám quản, lời của mẹ cũng không dám không nghe.
Đều là tại hai người phụ nữ này, cả ngày bận làm cái gì mà yo-ga, đắp mặt nạ, ngay cả con trai cũng không quản. Tụ lại với nhau nghiên cứu xem trang điểm thế nào, nuôi dưỡng con gái thế nào, quả nhiên là trọng nữ khinh nam.
Không có việc gì thì thảo luộn xem làm sao để xuyên không trở về, huấn luyện con gái họ trở thành cái gì mà "Ngôi sao lớn quốc tế", làm chúng ta cả ngày nơm nớp lo sợ.
"Yên Nhiên này bị Vũ Phi nhà huynh làm hư rồi!" Thành Hách bó tay nhìn Thành Hạo.
"Nhưng Yên Nhiên bây giờ lại rất đáng yêu." Thành Hạo nhận xét.
"Này, huynh đừng có ý gì với Yên Nhiên đó nhé, nàng đã là nương tử của đệ rồi." Thành Hách lo lắng nhìn Thành Hạo.
"Yên tâm đi, người Yên Nhiên yêu bây giờ là đệ, với lại ta cũng chỉ yêu duy nhất Vũ Phi thôi. Đệ đường đường là vương gia nước Xích Nhật, là giáo chủ tà giáo nổi tiếng giang hồ, sao lại trở nên nhỏ nhen như thế chứ, một câu nói mà đã lo lắng đến mức này." Thành Hạo đùa nói.
Thấy tình cảm hai anh em tốt như vậy, Vũ Phi và Yên Nhiên cũng như chị em ruột, nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt thái hậu, con cháu đầy đàn, gia đình hòa thuận, cho dù trăm năm sau gặp tiên hoàng và muội muội, bà cũng dễ dàng bẩm báo.
Thấy cả gia đình trước mặt cả ngày cười nói vui vẻ như vậy, cũng coi như không uổng hai trăm năm công lực của ta cứu họ a, mọi người quên ta là ai rồi à, ta chính là hồ li Tiểu Bạch, Linh Lung a, tiêu rồi, không nói nữa, phải tu luyện cho tốt, nếu không bà nội lại cằn nhằn, bị bà bắt gặp ta lười biếng, là sẽ đưa ra rời hoàng cung, ta làm sao nỡ rời xa Vũ Phi ân nhân cứu mạng của ta chứ.
Hoàn.