watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Chương 21 Sau chuyến đi dài, cuối cùng cũng về đến hoàng cung, cho dù Thạnh Hạo có van xin lấy lòng như thế nào, cũng không thèm để ý đến chàng, lúc nào cũng bận rộn chuẩn bị đại lễ cho thái hậu. "Tập lại một lần nữa!" nghe thấy lệnh của Vũ Phi, tứ nam tứ nữ tiếp tục nhảy theo nhạc. Cuối cùng đại công cáo cũng thành rồi! Công sức mấy ngày nay cuối cùng cũng không bị mất trắng. Chính điện – Xích Nhật cung, lễ mừng thọ thái hậu Sau khi văn võ bách quan hành lễ xong, cuối cùng cũng đến tiết mục mọi người chờ đợi: Ca múa mừng thọ. Các phi tần khác hầu hết đều biểu diễn múa lụa, múa phi thiên, văn võ bách quan xem múa mê mẩn. Vạn Yên Nhiên nhìn khinh bỉ, tỉa tót tỉ mẩn, lát nữa sẽ cho các ngươi thấy thế nào gọi là "múa". "Thần thiếp Yên Nhiên, cung chúc mừng thọ thái hậu, mãi mãi xinh đẹp, sức khỏe dồi dào! Đặc biệt múa một điệu để mừng thọ thái hậu!" Nói rồi liếc mắt tán tỉnh hoàng thượng. Nhạc khúc cất lên, Yên Nhiên cũng múa theo nhịp tiết tấu, quả nhiên là quyến rũ hấp dẫn, làm tâm thần người ta khó tả. Nhìn xung quanh, thấy ánh mắt bị mê hoặc của mọi người, Vạn Yên Nhiên cười đắc ý, động tác thu mình hoàn mỹ, kết thúc màn biểu diễn. "Yến Nhiên múa quả là rất đẹp, hễ xem là biết kinh nghiệm rất thâm hậu, người đâu, thưởng năm trăm lạng vàng." Thái hậu vui vẻ nói. "Da tạ thái hậu ban thưởng." Vạn Yên Nhiên hài lòng lui xuống. Màn biểu diễn cuối cùng là của Tiêu Vũ Phi, hừ, ta rất muốn xem hôm nay ngươi diễn trò gì để chúc thọ thái hậu. Lập tức khiêu khích nhìn sang phía Vũ Phi. Cảm thấy từ xa có ánh mắt không thân thiện, Vũ Phi cũng không thèm bận tâm, nụ cười vẫn luôn luôn hiện trên mặt. "Thần thiếp Vũ Phi chúc mẫu hậu: niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữ kim triều (mỗi năm đều có ngày này, mỗi tuổi đều có tiệc như thế này). Nói rồi "bốp bốp" vỗ tay hai cái. Chỉ thấy hai cung nữ đẩy một chiếc xe gỗ vào, xung quanh chiếc xe được trang trí bằng hoa hồng đỏ, lam khác nhau, ở giữa chiếc xe bày một thứ hình tròn tầng tầng giống như tháp, bên trên chèn thêm các loại nến đủ màu sắc, kèm theo bài hát "Happy birthday" từ từ đến trước chỗ ngồi của thái hậu. "Mẫu hậu, đây là phong tục của quê hương con, sinh nhật thì đều phải ước, thổi nến, cắt bánh ga tô. Như vậy ước nguyện sẽ trở thành hiện thực." Nhìn chiếc xe hoa ngũ sắc trông rất vui mắt, nhìn chiếc bánh ga tô từ trước đến nay chưa từng thấy qua, nghe tiết tấu đặc biệt của bài hát, mọi người vừa kinh ngạc khâm phục, vừa ngưỡng mộ. vui nhất tất nhiên là thái hậu và hoàng thượng rồi, Vũ Phi này a, còn hơn cả quỷ. Ăn bánh ga tô, quần thần lần lượt lộ thần sắc kinh ngạc, từ trước đến nay chưa từng ăn qua món điểm tâm vừa thơm ngọt vừa mềm vừa vào cho vào miệng lập tức tan ra như thế, có cơ hội nhất định thỉnh giáo hoàng hậu nương nương bí quyết cánh làm mới được. "Hoàng hậu nương nương, lễ vật của người không chỉ có món điểm tâm này chứ?" Yên Nhiên cố ý nói. "Đương nhiên rồi, để chúc thọ thái hậu, đương nhiên phải chuẩn bị tốt mới phải, không những phải long trọng, mà nhất định phải mới, phải lạ, phải đặc biệt nhất." Nói rồi lại "bốp bốp" vỗ tay hai cái. Chỉ thấy bốn cung nữ kéo theo một tấm màn trướng, đi đến vị trí trung tâm thì dừng lại, cũng không biết trong tấm màn trướng có thứ cổ quái gì, tất cả mọi người đều nhìn tấm màn trướng vẻ chờ đợi. Bỗng nhiên, Phong Nhẫn dùng khinh công từ trong màn trướng bay ra, đồng thời mở màn trướng ra. Chỉ thấy trong màn trướng có bốn nam bốn nữ, đeo mặt nạ lông vũ, nam nữ tương ứng xếp thành bốn nhóm, đứng theo hình chữ nhất. Lại nhìn đến trang phục của bọn họ, nam mặc áo đuôi tôm màu tím đậm, bên trong mặc áo sơ mi màu trắng . Nữ đều mặc váy cổ thấp ngắn đến đầu gối, trên thân váy đều gắn đầy ngọc và trân châu, phản chiếu ánh sáng. Tóc của nữ búi cao, kẹp bằng cặp đơn giản, bên trên gắn lông vũ nhiều màu. Nữ quay người lại eo sắp rớt xuống thì được tay của nam đỡ lấy. Tạo hình kì quặc thu hút tất cả con mắt và hơi thở của mọi người. "Music" Vũ Phi lên tiếng hạ chỉ. Lập tức khúc Waltz vang lên, bốn đôi nhảy cũng nhảy theo tiết tấu, động tác trơn chu mềm mại, giống như ánh sáng chói chiếu lên người, giống như ráng mây rực rỡ. Các đôi không ngừng xoay vòng, váy múa không ngừng đu đưa. Trong cái hoang dã kèm theo sự cao quý, trong cái thoải mái kèm theo sự trang trọng. Những người có mặt, có người thì trố mắt ra nhìn, có người thì nhìn đến nỗi mắt phát sáng, người ngồi trên ghế cũng bất giác đung đưa theo giai điệu, thái hậu và hoàng thượng mắt không rời khỏi kiệt tác của Vũ Phi, ngay cả Vạn Yên Nhiên cũng nhìn đến nỗi ngây người. Sau điệu Waltz, mọi người vẫn đắm chìm trong cảm giác lâng lâng, một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn. Chương 22 "Mẫu hậu, có phải Người quên điều gì không a?" Thạnh Hạo nhắc thái hậu. " À, phải rồi, ai da xem đến nỗi mê muội rồi, đến đây, thưởng hai trăm lạng vàng, một miếng ngọc Phỉ Thúy Như Ý, một viên dạ minh châu." Thái hậu vui vẻ nói. "Tạ ơn mẫu hậu ban thưởng." "Hoàng thượng, thái hậu, điệu múa này rất đẹp, âm nhạc cũng rất hay, nhưng không phải là do bản thân hoàng hậu dâng a, đã là mừng thọ thái hậu, về lý mà nói thì nên tự mình làm mới phải a." Vạn Yên Nhiên vẫn không từ bỏ hy vọng nói. "Yên Nhiên, múa là do hoàng hậu đích thân biên đạo, nhạc cũng là do hoàng hậu đích thân phổ, như vậy vẫn không phải là do đích thân hoàng hậu làm sao?" Thạnh Hạo không vui nói, Vạn Yên Nhiên này lại dám bới móc. "Hoàng thượng, ai mà biết được có phải là sau lưng hoàng hậu có cao nhân chỉ điểm cũng không nói chắc được." Vạn Yến Nhiên vẫn kiên quyết không buông. "Hoàng thượng, em Yên Nhiên đã nói như vậy rồi, em đành phải thể hiện bản thân mình thôi." Liền ra ám hiệu cho Thúy Thúy. "Hoàng hậu nương nương, đàn của Người." Thúy Thúy đưa vật phẩm lên. Cầm lấy violon, tư thế kéo tao nhã , khúc nhạc "Sơn Phàm Phàm hoa nở rực rỡ" bay vào tai của mỗi người, cũng làm rung động linh hồn của mỗi người. Giai điệu như vậy, âm thanh như thế, đỉnh cao của nghệ thuật là lúc người và đàn cùng hòa làm một, làm cho những người có mặt rất ấn tượng, ngay cả các âm sư cung đình cũng thấy hổ thẹn. "Em Yên Nhiên, em thấy còn gì không thỏa đáng không?" Gương mặt Vũ Phi như gió xuân, phát huy cao độ sự tường tận thấu đáo với thái hậu. "Đương nhiên là không thỏa đáng, nhạc khí mà hoàng hậu nương nương dùng, chúng tôi đều chưa từng thấy qua, ai mà biết được có phải là có gì đó bí ẩn hay không?" Vạn Yên Nhiên hôm nay không muốn nề nang gì mà công kích đây. Thái hậu bên cạnh cũng đã nhìn ra: "Yên Nhiên, đủ rồi đấy!" Văn võ bách quan cũng bật cười vị Yên Nhiên nương nương này không hiểu đạo lý, không biết tốt xấu. Trong lòng đều đổ về hướng hoàng hậu. Hoàng hậu không những tài hoa xuất chúng, dung mạo mê hồn, lòng độ lượng cũng khiến cho tất cả nam nhân khâm phục. "Mẫu hậu bớt giận, dù là lễ mừng thọ của Người, biểu diễn nhiều tiết mục cho vui cũng là việc nên làm." Quay sang nhìn về phía Vạn Yên Nhiên, "Em Yên Nhiên, vậy em hãy chọn một loại nhạc khí, rồi chọn một khúc nhạc, chúng ta luyện tập một chút, thế nào?" Vạn Yên Nhiên là ngươi quá đáng như thế, đừng trách ta không cho ngươi đường lui. "Vậy được, nghe theo lời hoàng hậu." "Người đâu, mang đàn của ta đến đây." Tiêu Vũ Phi, ta từ nhỏ đã luyện đàn, trong thiên hạ, e rằng chẳng có ai có thể vượt qua kĩ thuật của ta, ngươi lại muốn , ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt. Quả nhiên, kĩ thuật đàn của Vạn Yên Nhiên rất tuyệt, như mây trắng nhẹ nhàng bay, tất cả những người có mặt đều toát mồ hôi thay cho hoàng hậu nương nương. Âm tiết cuối cùng, Vạn Yên Nhiên cố ý dùng lực rất mạnh, làm đứt dây đàn, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến bài biểu diễn của nàng. Đây rõ ràng là làm khó Vũ Phi, để cho nàng không chiến cũng bại. Chương 23 Vũ Phi không chần chừ đi đến trước đàn, ngồi xuống. "Hoàng hậu, đàn đứt mất một dây, dù nàng có là thần tiên trên trời cũng khó mà tấu được, vậy thì miễn đi, lần sau có cơ hội sẽ luyện tiếp." Thạnh Hạo vội vàng nói, bởi vì dù có đổi một dây đàn khác, thì cây đàn này cũng không có được âm chất như ban đầu, đạo lý này ai cũng hiểu. Huống chi không biết kĩ thuật đàn của Vũ Phi rốt cuộc bằng mấy phần của Yên Nhiên. "Hoàng thượng, âm nhạc chân chính là dùng tim để diễn tấu, còn ngón tay và dây đàn chỉ có tác dụng bổ trợ thôi, đàn đứt một dây, không biết chừng cũng có thể diễn được âm tấu hay hơn." Cười trả lời Thạnh Hạo, biết Thạnh Hạo không muốn nàng bị Yên Nhiên làm khó, nhưng tự tin kĩ thuật đàn của mình tuyệt đối còn hơn cả Yên Nhiên, nên an ủi. Nhẹ nhàng gẩy một dây đàn, nụ cười trên mặt, động tác ưu mỹ như bướm nhảy múa trên đàn, âm tấu so với Vạn Yên Nhiên còn hay hơn gấp đôi, thang âm so với Vạn Yên Nhiên chuẩn xác hơn, rõ ràng hơn, khúc điệu cũng khí thế hơn hiều so với cô ta tấu. Không cần phải bình luận, tự nhiên phân rõ người thắng kẻ bại, ánh mắt quần thần bay về phía Vạn Yên Nhiên, chỉ thấy lúc này mặt cô ta một bên đỏ một bên trắng, không chịu được bước lên phía trước, "Hoàng hậu nương nương cầm nghệ cao siêu, Yên Nhiên thực lòng bái phục." Quần thần cũng lần lượt ca ngợi, hoàng hậu nương nương quả là tài hoa xuất chúng, cầm nghệ cao siêu a. Thái hậu cũng vui đến nỗi không ngớt khen ngợi, trong lòng hoàng thượng thầm nghĩ: Phi Nhi, nàng càng ngày càng như một câu đố. Buổi tối – Phi Vũ cung "Phi Nhi, nàng còn có bao nhiêu chuyện mà ta không biết a? Càng ngày ta càng sợ hãi, điệu múa nàng biên đạo, nhạc cụ nàng chơi, còn cả khúc điệu của nàng nữa, đều không có trong triều đại của chúng ta, rốt cuộc nàng đến từ đâu? Ta thực sự rất sợ bỗng hiên có một ngày nàng ra đi, mà ta lại không thể tìm thấy nàng." Thạnh Hạo anh tuấn yêu chiều ôm chặt khuôn mặt không trang điểm của Vũ Phi, Vũ Phi lúc này mái tóc dài buông xuống thân sau, dáng vẻ yêu kiều đáng yêu. "Thạnh Hạo, nếu như có một ngày em đột nhiên biến mất, trở về một nơi khác thuộc về em, anh có ở vậy đến già không?" Bỗng dưng nghiêm túc nhìn Thạnh Hạo. "Phi Nhi, nàng đang nói gì thế, ta không cho phép nàng ra đi, nếu nàng thực sự biến mất, cho dù tới cùng trời cuối đất ta cũng sẽ tìm nàng." Gương mặt nghiêm túc nhìn vào mắt Vũ Phi. "Yên tâm, Thạnh Hạo em sẽ không rời xa anh đâu, anh là người đàn ông em yêu nhất trong cuộc đời này, anh đối với em mà nói, không phải hàng thượng, chỉ là người em tin cậy, muốn dựa vào, Em muốn anh là chồng em, chúng ta cùng nhau sống đến già, nhìn con của chúng ta từ từ trưởng thành. Nỗi lòng của em, suy nghĩ của em anh có thể hiểu được không?" "Ta hiểu tâm ý của nàng, Thạnh Hạo ta xin thề, đời này kiếp này chỉ cần Vũ Phi nàng là người phụ nữ duy nhất." Chương 24 "Cung hỉ Yên Nhiên nương nương, người có mang rồi." Nghe thấy lời của Trương thái y, Vạn Yên Nhiên kích động đến rơi lệ, ta mang thai rồng rồi, lần này chắc chắn hoàng thượng sẽ lại sủng ái ta, chốn hậu cung chính là mẫu bằng tử quý (mẹ dựa vào đứa con có danh phận cao quý). "Khởi tấu hoàng thượng, Yên Nhiên nương nương có mang rồi." Nghe được câu nói này, hai người đều kích động, Thạnh Hạo đang phê duyệt tấu trình trước tiên là vui mừng, nhưng lại lo lằng nhìn sang vẻ u ám của Vũ Phi. Vũ Phi vờ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Hoàng thượng, chúng ta đi thăm em Yên Nhiên đi." "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu." Yên Nhiên đứng lên hành lễ. Quả nhiên, không chỉ hoàng thượng đã nhanh chóng nhận được tin liền vội vã đến thăm, ngay cả Tiêu Vũ Phi ngươi cũng phải đến thăm sao. Nghĩ đến đây liền cười đắc ý. "Không cần đa lễ, mau bình thân, cần gì thì cứ phân phó, quan trọng nhất là dưỡng thai cho tốt." Thấy Thạnh Hạo quan tâm đến đứa trẻ trong bụng Yên Nhiên như vậy, Vũ Phi bỗng dưng cảm thấy thương xót cho tình yêu của mình. "Hoàng thượng, bây giờ mới có hai tháng thôi, không cần vội. Thái y nói phải năng đi lại vận động trong phòng, thai nhi mới khỏe mạnh." Nghe thấy lời của Vạn Yên Nhiên, Tiêu Vũ Phi như có tiếng sét giữa trời quang, hai tháng, vậy không phải là chuyện trước ngày mừng thọ thái hậu vài hôm sao? Thạnh Hạo, anh lại lừa dối tôi nói chỉ yêu một mình tôi, chỉ cần tôi là người phụ nữ duy nhất, vậy việc này phải giải thích thế nào đây? Nghĩ đến đây, Vũ Phi nước mắt giàn giụa rời khỏi Lưu Vân cung. Thấy Vũ Phi bỏ đi, Thạnh Hạo vội vã đuổi theo. "Vũ Phi, nàng mở của ra, nghe ta giải thích." Mặc cho Thạnh Hạo có gọi cửa như thế nào, Vũ Phi đều mặc kệ, một mình ủ rũ rơi lệ, cũng không nói năng gì. Tiêu Vũ Phi, mày là đứa đại ngốc, sao lại tin anh ta chứ, anh ta là hoàng thượng, sao lại có thể chỉ cần một người phụ nữ là mày, trong mắt đế vương, thì làm gì có tình yêu chân thật, cho dù có, thì cũng như hoa quỳnh nở thôi. Khi dung nhan không còn nữa, đến lúc sẽ có người con gái dung mạo trẻ đẹp khác vào cung, Thạnh Hạo anh có thể giữ được không, nghĩ đến đây, lại tự cười chế giễu mình quá ngây thơ. Ba ngày, Vũ Phi không ăn không uống, cũng không gặp bất kì ai. Cô biết là ngày nào Thạnh Hạo cũng đến, chỉ là không lên tiếng, Thúy Thúy cũng canh cửa được ba ngày. Xem ra trong cung này, người đáng tin cậy nhất chỉ có Thúy Thúy. Vũ Phi giam mình trong phòng ba ngày, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, vốn dĩ mình không thuộc về nơi đây, thì cũng không nên ơ lại đây, xem ra đã đến lúc cô rời khỏi đây rồi. "Thúy Thúy, ta muốn một mình xuất cung, sẽ không bao giờ trở lại đây nữa, sau này em phải sống cho tốt nhé. Hy vọng em và Phong Nhẫn có thể sớm nên duyên vợ chồng. Đây đều là thái hậu ban tặng, bây giờ ta tặng lại cho em." "Không, hoàng hậu nương nương, em muốn đi cùng Người, dù đi bất cứ đâu, xin Người đừng bỏ lại Thúy Thúy." Nói rồi hai người cùng ôm nhau khóc. "Đây là nơi nàng muốn đi là có thể đi sao? Người đâu, giam hoàng hậu lại, không được phép bước ra khỏi Phi Vũ cung một bước." Thạnh Hạo nghe thấy đoạn đối thoại của hai chủ tớ, nổi giận lôi đình, tự đầy đoạ bản thân mình trước, bây giờ lại muốn một mình rời cung, nàng muốn dày vò làm tim ta tan nát sao? Nàng có biết là ba ngày nay ta đã sống như thế nào không? Không một khắc nào ta không nhớ mong nàng, nàng lại nhẫn tâm như vậy, những gì ta làm cho nàng vẫn chưa đủ sao? Ngay cả cốt nhục của trẫm nàng cũng không dung được sao? Chương 25 Một tháng sau,Vũ Phi cũng không thèm để ý đến Thạnh Hạo, cho dù anh nói gì, làm gì, cô cũng đều coi anh như không khí. Không khóc, cũng không cười, nói mấy câu với Thúy Thúy cũng hiếm thấy. Đồ ăn thức uống vẫn được đưa đến như thường, giống như người không có linh hồn vậy. Hôm ấy, Thạnh Hạo đến thăm Vũ Phi, từ xa đã nghe thấy tiếng đàn violon ai oán thê lương, khiến người nghe kích động muốn khóc. Vũ Phi, có phải nàng đang chống lại ta không? Nàng đối xử với ta như vậy sao? Khúc "Sảnh Nữ U Hồn" (âm hồn người đẹp) nói lên rằng Vũ Phi vô cùng đau buồn và uất ức, nước mắt làm mờ cả hai mắt, chỉ có chiếc violon trong tay cứ không ngừng tiếp tục kéo. Nàng gầy quá, nhìn đôi mắt u sầu của nàng, chàng biết nàng sẽ không bao giờ còn là Vũ Phi của ngày xưa nữa. Nếu như ở lại nơi đây khiến nàng đau khổ như vậy, vậy thì, Vũ Phi, ta để nàng được tự do. "Phi Nhi, đủ rồi, đừng tự làm khổ mình nữa, ta đồng ý để nàng xuất cung, khi nào nghĩ thông rồi, thì trở về. Chỉ xin nàng tự chăm sóc tốt cho mình." Nói rồi để lại một tấm lệnh bài, quay người rời đi. Chỉ một mình rời hoàng cung, không đem theo bất kì một đồ vật nào, cũng không để lại một câu. Cứ như thể đem theo hết cả hồi ức, cả vết thương lặng lẽ ra đi. Lén nhìn nàng ra đi, con tim Thạnh Hạo trống rỗng. Phi Nhi, những ngày không có nàng ta phải làm sao đây. (Bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ) Chương 26 Thời tiết bên ngoài hoàng cung vô cùng quang đãng, không khí cũng vô cùng trong lành, Vũ Phi tham lam hít lấy hít để không khí được tự do, thoát ra khỏi những chuyện cũ đau thương buồn tủi, làm lại từ đầu. Ngồi trên xe ngựa đi về phía ngược lại với hoàng cung nhiều ngày, chắc là cách anh rất xa rồi. Thạnh Hạo, vĩnh biệt, em lấy những giọt lễ cuối cùng của em cáo biệt anh, cuối cùng nước mắt cũng cạn rồi. "Bác đánh xe à, được rồi, dừng lại ở thành này một lát đi." Sau đó lấy ra một tờ ngân phiếu, đưa cho người đánh xe. "Ai da, tiểu thư à tôi nói này, tôi không có tiền trả lại cô a." Người lái xe khó xử nói. "Không cần trả lại, cho bác cả đấy. Đoạn đường này thu xếp rất tốt, phải cảm tạ bác thêm mới phải."Người lái xe để lại gương mặt cảm kích, rồi rời đi. Trên đường đến một một con phố giống như là phố buôn bán, cửa hàng hai bên đường đều bán quần áo, đồ dùng hằng ngày, giầy, mũ, nhanh trí nghĩ ngay, không bằng mình cũng mở một cửa hàng thời trang, vừa có thể giết thời gian, vừa có thể kiếm tiền, vẹn cả đôi đường. Chọn được một của hàng vị trí khá tốt, mặt tiền khá lớn thì dừng lại. Thấy có khách đến, lại có vẻ là người giàu có, ông chủ vội vàng đến chào hỏi: "Vị cô nương này, muốn mua vải hai muốn may quần áo a?" "Ông là ông chủ?" Nam tử hơi gật đầu. "Vậy thì tôi nói vào chuyện chính luôn nhé, tôi muốn mua lại cửa hàng của ông. Tùy ông ra giá." "Vị cô nương này, cửa hàng của tôi kiếm được chẳng đáng là bao, nhưng là do tổ tiên để lại, hay là, cô đến chỗ khác xem xem." Ông chủ khách khí từ chối. "Ông đừng vội chối từ, tôi vẫn chưa nói hết, sau khi nhượng lại cửa hàng , ông vẫn quản lý cửa hàng này, cửa hàng cũng không phải đổi đên, thợ may trong cửa hàng cũng có thể ở lại, tiền công tăng gấp đôi, lợi nhuận hằng năm tôi bảy ông ba, không cần ông phải bỏ vốn, coi như là bù đắp cho ông, tôi bỏ ra hết. Yêu cầu duy nhất là phải làm theo cách của tôi, thế nào?" "Những lời này tiểu thư nói có thật không?" "Đương nhiên là thật, nói miệng không có căn cứ, ta viết vài chữ làm chứng." Mọi thủ tục đã làm xong, Vũ Phi thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng cũng có việc để làm rồi, nhưng ông chủ này cũng quả là nhân nghĩa, chỉ nhận ba ngàn lượng tiền chuyền nhượng, thể hiện thành ý hợp tác. "Ông chủ Trịnh, còn một chuyện nữa muốn thỉnh cầu, tôi muốn mua một căn nhà, quan trọng là thanh nhã, sạch sẽ, phiền ông tìm giúp hai người a hoàn, một vú biết nấu cơm." "Vũ Phi cô nương, sau này có chuyện gì cô cứ sai bảo, tôi nhất định sẽ gắng sức làm." Ông chủ Trịnh vẻ mặt chân thật. Ba ngày sao, ông chủ Trịnh chọn một căn nhà cách cửa hàng hai con phố, hậu hoa viên có hồ, còn có một ngọn núi giả, xung quanh đường đi đều trồng hoa cỏ, chính viện to vừa phải, không quá rộng cũng không quá nhỏ, khá đúng với yêu cầu của Vũ Phi. Bốn bức tường xung quanh cao bốn mét, tương đối an toàn. Hai người a hoàn, một người tên Tiểu Khả, một người tên Tiểu Ái, mười lăm tuổi, là chị em sinh đôi, không những thanh tú mà còn rất thông minh lanh lợi. Vú Vương đối với mọi người cũng rất đỗi hiền từ, khoảng năm mươi tuổi, ở góa hơn mười năm, không con không cái. "Ông chủ Trịnh, tôi rất thích căn nhà này, người ông chọn tôi cũng rất hài lòng, đây là hai ngàn lạng tiền nhà, thủ tục ông thay tôi làm nhé." "Vâng, Vũ Phi cô nương, sau này có việc gì, cô cứ nói." Chương 27 Nhìn chung mọi việc đều rất ổn thỏa, có nơi ở được thu xếp chu tất. Ngắm bầu trời đêm mỹ lệ, ánh sao lấp lánh, bỗng nhiên nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên gặp Thạnh Hạo, lòng nhói đau. "Tiểu thư, khuya rồi, ngủ sớm thôi." Tiểu Khả cầm đến một chiếc áo khoác nhẹ nhàng khoác lên vai Vũ Phi. "Quỷ nha đầu, cả ngày nhìn ta." Nói rồi cùng Tiểu Khả về phòng. Người trên nóc nhà nhìn thấy Vũ Phi về phòng, mới lặng lẽ rời đi. Theo bản vẽ của Vũ Phi, thợ may gấp rút làm mấy ngày liền, làm ra hàng mẫu mà Vũ Phi muốn. Lại theo yêu cầu của Vũ Phi, tìm về mười thiếu nữ, để họ chép lại theo lời Vũ Phi, nhanh chóng viết thành năm nghìn bản. Rồi lại thanh đổi bố cục cửa hàng, trước sau đóng cửa, cả mặt tiền dùng lụa phủ kín. Ra lệnh ba ngày sau khai trương của hàng. Trong vòng ba ngày, phát truyền đơn cho tất cả mọi người trong phố lớn ngõ nhỏ, nội dung của truyền đơn là: Cửa hàng thời trang Trịnh Thị khai trương lại vào ngày mười hai tháng này, năm mươi vị khách hàng đầu tiên đến, tặng miễn phí một bộ quần áo. Quả nhiên, đến ngày thứ ba, người ngoài cửa xôn xao nhốn nháo, có người đến góp vui, có người cùng ngành đến xem quan cảnh, cũng có người đến để nhận quần áo miễn phí. Có một cô gái đeo mạng che mặt đích thân chọn năm mươi cô gái vào cửa hàng, mọi người đợi ở bên ngoài, nhìn xem bên trong tấm lụa có thể diễn ra được trò gì. Khoảng một tiếng sau, năm mươi cô gái bước ra, mọi người mắt đều sang lên, vừa rồi các cô gái vẫn có dáng vẻ bình thường, đẹp bình thường, sau khi bước ra quả nhiên là thay da đổi thịt a, bộ quần áo kiểu dáng đơn giản này không những chất liệu làm ra đều là hạng nhất, mà còn toát lên vẻ tinh thần phấn chấn và hơi hướng quý tộc. Năm mươi cô gái với kiểu tóc đặc biệt kết hợp với quần áo trên người rất phù hợp. Lúc này mọi người xôn xao cả lên, hét rằng muốn mua quần áo kiểu giống với quần áo đang mặc trên người năm mươi cô gái, lúc này ông chủ Trịnh mới lộ diện: "Mọi người đừng vội, xin mời xếp hàng, rồi đến đăng kí, để cho nhân viên của tiệm chúng tôi đo, trong vòng năm mươi ngày sẽ giao hàng." Buổi tối tính lại, đã có hai trăm linh tám bộ quần áo được đặt trước, mỗi bộ giá năm mươi lạng, lãi mười lăm lạng một bộ, khấu trừ khoản hàng tặng và các khoản khác, thu nhập ngày hôm nay là hơn hai ngàn lạng a. Mở cửa hàng cắt may nhiều năm như vậy, ngày kiếm được nhiều nhất cũng chỉ có một trăm lạng, không thể không khâm phục Vũ Phi. Tuy là kiểu dáng đặc biệt, nhưng cách may lại vô cùng đơn giản, trong vòng năm mươi ngày giao hàng, cũng không vấn đề gì. Vũ Phi lại lập quy định của cửa hàng: 1, Mỗi một bộ quần áo làm xong, thì phải đưa hàng đến cho khách theo địa chỉ khách lưu lại, chứ không đợi khách đến lấy hàng, cũng không được nhận tiền boa. 2, Mỗi lần giới thiệu được một bộ quần áo, thưởng một lạng bạc, không được phép tự ý tăng giá, bán theo giá của cửa hàng. 3, Thợ may lấy việc đảm bảo chất lượng làm đầu, mỗi lần may xong một bộ quần áo, thưởng một lạng bạc. 4, Không tư thông với người cùng ngành khác, vi phạm sẽ bị đuổi việc. 5, Tiền công một tháng quyết toán một lần, nếu muốn xin thôi việc phải nói trước với ông chủ Trịnh một tháng, nếu không sẽ mất một tháng tiền công. Nhìn điều kiện ưu đãi như vậy, chẳng ai muốn đi, tuân thủ liền a. Ông chủ Trịnh cũng đang nghĩ, sao mình lại không nghĩ ra cách này chứ. Xem ra là tổ tông hiển linh a, để ta gặp được vị quý nhân này, sau này nhất định sẽ hết lòng nghe theo Vũ Phi cô nương sai khiến. Mười cô gái ấy ban ngày ở cửa hàng làm người mẫu, giới thiệu sản phẩm, chào khách hàng. Buổi tối nghe Vũ Phi giảng bài hai tiếng: nội dung chủ yếu là cách dưỡng da, trang điểm cho khách thế nào, thiết kế kiểu tóc, tiếp đã khách hàng, lễ nghi v...v..., hàng loạt cách đào đạo hiện đại. Chương 28 Không đến ba tháng, cửa hàng thời trang Trịnh Thị đông như toàn thành mưa bão, ai ai cũng biết. Ngay cả các phu nhân, tiểu thư nhà quan lại trong triều đình cũng đều đến mua sắm, danh tiếng ngày càng bay xa. Mười cô gái dưới sự huấn luyện của Vũ Phi cũng đều có thể tự mình làm mọi việc. Việc kinh doanh của của hàng thời trang cũng đi vào quỹ đạo, không còn làm Vũ Phi nhọc tâm nữa, lợi nhuận cũng tương đối dồi dào. Bản thân ngoài việc thiết kế các mẫu trang phục mới trên giấy ra thì lại là cắt tỉa hoa cỏ, cuộc sống cũng được coi là thoải mái. Sau khi Vũ Phi ra đi, Thạnh Hạo ngoài lúc lên triều là tỉnh táo như thường, thời gian còn lại đều lấy rượu làm bạn, cũng không sủng ái phi tử nào khác, ngay cả Vạn Yên Nhiên mang thai bảy tháng cũng chẳng gặp được hoàng thượng. Hồi tưởng lại lúc Vũ Phi nhăn nhó, lúc Vũ Phi cười, hổi tưởng lại từng chút một lúc họ ở bên nhau, lòng chàng đau như có hàng vạn con kiến đốt. Phi Nhi, Phi Nhi, những ngày qua nàng sống có tốt không? Nàng vẫn cương quyết không trở về sao? Vẫn không tha thứ cho sai lầm vô tâm của ta sao? Đến nước Tinh Thần ba tháng rồi, Việc khinh doanh cửa hàng thời trang làm cô có thu nhập mười vạn lạng bạc, cuối cùng Vũ Phi đã được di truyền tài năng tốt đẹp từ cha cô, tư tưởng nhìn xa trông rộng cũng được sinh ra. Tự cổ chí kim cách kiếm tiền nhiều nhất: đánh bạc, thuốc phiện. Thuốc phiện hại người, mở sòng bạc cũng khá phiền phức, vậy thì mở một nơi giải trí đi. Mặc lên người đồ nam nhân, đến nơi buổi tối náo nhiệt phồn hoa nhất, chọn một nhà hàng có tên khí phách nhất; "Nghênh Xuân Lầu" bước vào, tuy nhà hàng vừa to vừa khí phách, nhưng kinh doanh lại không phát đạt, Lão Bảo Tử thấy có khách đến, lập tức mặt mày như đón gió xuân đến. "Vị công tử này, lần đầu tiên đến Nghênh Xuân Lầu của chúng tôi phải không, các cô nương ở chỗ chúng tôi a, đảm bảo ngài sẽ hài lòng." "Ở đây có thật như bà nói không?" "Đương nhiên a, đây là tâm huyết của cả đời lão thân a, đã lao vào lên trên rồi." "Chỗ bà tuy trang hoàng rất hào hoa khí phách, nhưng kinh doanh lại chẳng ra sao cả." "Ồ, vị công tử này, tôi nói nè, ngài đến tìm cô nương để vui vẻ hay là đến kiếm chuyện a?" "Ta không tìm cô nương, cũng không phải đến để kiếm chuyện, nói thẳng với bà vậy, ta muốn mua lại Nghênh Xuân Lầu này, giá ba vạn lạng. Ba vạn lạng, không phải tai nghe nhầm đấy chứ, Nghênh Xuân Lầu này lúc mua về, sửa chữa, mua các cô nương, cũng chưa đến một vạn lạng, bây giờ lại có người bỏ ra ba vạn lạng để mua Nghênh Xuân Lầu. "Công tử, ngài nói đùa rồi?" "Trong việc kinh doanh mua bán, ta chưa bao giờ nói đùa." Nói rồi lấy ra ba vạn lạng vứt lên bàn. "Vậy còn các cô nương ở đây?" "Những người ở đây bằng lòng ở lại thì ở lại, tiền kiếm được ta bảy bọn họ ba, những người muốn đi thì đem theo khế ước bán thân đi, ta một xu cũng không cho." "Công tử xin đợi một lát." Nói rồi cong đít chạy lên lầu, một lúc sau bê ra một chiếc hộp nhỏ. "Công tử, đây cà khế ước bán thân của các cô nương, khế ước nhà của Nghênh Xuân Lầu, đều ở đây cả." "Ma ma, ngân phiếu này đều là của bà, nếu bà bằng lòng ở lại, lương mỗi tháng là ba trăm lạng, cuối năm còn có tiền thưởng." "Công tử, ngài yên tâm, lão thân nhất định tận tâm tận lực." Nói rồi cười hê hê ôm ngân phiếu vào lòng. Chương 29 Sửa lại Nghênh Xuân Lầu một chút, hoàn toàn là một nơi giải trí có hơi hướng hiện đại, ghế ngồi cũ cũng được bọc mới, trên ghế được đệm thêm bông vải, dùng vải hoa đẹp bọc lại, không những nhìn trông rất đẹp, mà ngồi lên cũng rất thoải mái. Bàn cũng dùng vải hoa cùng loại làm khăn trải bàn. Lụa đỏ tầm thường trên trần nhà cũng đều được đổi thành vải voan màu hồng, cột nhà đỏ, cầu thang cũ cũng được quét vôi nhiều màu. Còn xây thêm một quầy rượu lớn, xung quanh đặt loại ghế chân cao. Lọ hoa trên mỗi bàn đều cắm hoa hồng, còn đặt một cái bát sứ tinh xảo, bên trong có một ngọn nến, trông rất có phong cách. Lại tự mình huấn luyện hai người biểu diễn pha chế rượu, gọi đầu bếp cũ đến, bảo họ làm mâm trái cây. Còn tuyển thêm hai mươi chàng trai cô gái, chỉ đạo họ nhảy múa, đem bản nhạc được soạn xong đưa cho dàn nhạc. Giao cho ông chủ Trịnh trong vòng hai tháng phải làm xong phục trang cần thiết. Bận rộn hai tháng, tuyên truyền hai tháng, Vũ Phi cũng mệt muốn chết đi được. Buổi tối hôm ấy, trong Nghênh Xuân Lầu, đèn sáng huy hoàng, ghế ngồi không còn chỗ trống. Uống rượu do Nghênh Xuân Lầu chế ra, ăn mâm hoa quả được tạo hình tinh xảo, hưởng thụ không khí nơi xứ người, chở đợi, nhìn về phía sân khấu. "Xin kính chào tất cả các vị khách quý, tại hạ Tiêu Nam. Xin chân thành cảm ơn các vị đã đến, hôm nay là ngày lành tháng tốt Nghênh Xuân Lầu chúng tôi khai trương lại, ngoài tiền thưởng của các cô nương ra, tất cả các chi phí khác đều miễn phí." Nói xong vị công tử khôi ngô xuống đài. Trên sân khấu, màn vừa kéo ra, mười cô gái mặc váy ngắn cổ trễ, trên mặt đeo mặt nạ lông vũ, buộc tóc đuôi ngựa, trên tóc gài vô số hạt ngọc, phát ra ánh sang óng ánh. Giai điệu vui vẻ vang lên, mười cô gái đồng loạt nhảy theo, đá chân cao, bộ ngực đung đưa, các động tác dễ thương làm người ta mê mẩn, nhìn thấy các vị khách ngồi dưới sân khấu mạch máu như căng ra, thở dốc không ngừng, nuốt nước miếng ừng ực, kích động ném tiền lên trên, thậm chí còn có người chảy cả máu mũi. Bỗng chốc, tiếng vỗ tay, tiếng hò hét, tiếng huýt sáo, tiếng ném tiền huyên náo cả một vùng. Các vị khách từ trước đến nay chưa từng được thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng thầm than: Kỹ viện trước đây cũng coi như vô ích rồi. Lão Bảo Tử và các cô nương cũng chưa từng thấy cục diện như vậy, trong lòng thầm vui mừng: Sau này sẽ được sống những ngày tốt đẹp rồi. Tiếp sau đó, là múa đấu bò, cắt quần áo cho hai người hoàn toàn đều cắt theo kiểu quần áo hiện đại. Một nam một nữ cứ theo tiết tấu mà xoay người mãnh liệt, cơ thể chậm rãi mờ ảo, một lần xoay tròn, mỗi một động tác, đều kích thích từng tế bào của tất cả mọi người, đây chính là ma lực của múa hiện đại. Người ở dưới sân khấu cũng lắc lư theo, nhún nhảy theo, làm buổi biểu diễn tối nay lên đến cao trào. Chương 30 Ngày hôm sau kiểm kê lại: đưa cho các cô nương tiền boa và tiền thưởng cho Tôn ma ma, thì thu được ba ngàn hai trăm lạng. "Công tử, các cô nương đều muốn đích thân cảm tạ ngài." Nói xong thấy các cô nương của Nghênh Xuân Lầu đều quỳ xuống, "Đa tạ đại ân của công tử, không những trả lại khế ước bán thân cho bọn tiểu nữ, còn để cho bọn tiểu nữ kiếm được tiền, bọn tiểu nữ cả đời này làm thân trâu ngựa để báo đáp ân tình của công tử." Nói rồi đều khóc dần lên. "Các chị em, đứng lên cả đi, sau này có tiền thì sống cho tốt, cơm thanh xuân không ăn được cả đời, nếu như có một ngày muốn ra đi, thì đi xa một chút, tìm một nơi có thể dừng chân, cũng có tiền sinh sống." Các cô gái đều đồng tình, đa số đều là con gái nhà nghèo, tiếc rằng bị bán vào đây, bị người ta chà đạp. Nghe Tô công tử nói như vậy, lại càng cảm kích khóc không thành tiếng. Một tháng gần đây, Nghênh Xuân Lầu từ một tăng lên mười, từ mười tăng thành trăm, chỉ cần những người đã từng qua kỹ viện thì không ai là không biết Nghênh Xuân Lầu. Không những rượu có mùi vị đặc biệt, ngay cả phong cách của các cô nương cũng có hương vị đặc biệt a. Nhìn thấy thì khỏi phải nói, quả là làm cho người ta lưu luyến a. Vào một ngày thời tiết quang đãng, Vũ Phi quyết định đi dạo phố, mặc theo phong cách nam nhân, một mình đi về phía phiên chợ. "Cầu xin ngài, thiếu gia, xin ngài tha cho tiểu dân, tiểu dân sẽ trả tiền, cầu xin ngài" Tiếng cầu xin van nài vang lên, lọt vào tai Vũ Phi, liền đi về phía phát ra âm thanh, trước mặt có một đám người bao quanh. Chen vào đám người, thấy một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi bị hai người đàn ông cường tráng túm lấy lôi đi về phía trước, phía trước có một vị công tử trẻ chung xấu xí thô tục bước tới, nhìn là biết không phải người tốt, mặc cho tiểu cô nương cầu xin, cũng không thèm để ý. "Đợi một chút, giữa ban ngày ban mặt, ba người đàn ông ức hiếp một tiểu cô nương, không sợ người khác chê cười sao?" "Chuyện của bản công tử ngươi quản ít đi, nợ tiền không trả, thiên kinh địa nghĩa." "Cô ta nợ ngươi bao nhiêu tiền, ta trả thay cô ấy cho ngươi." "Năm trăm lạng, ngươi trả nổi không?" "Không phải, thiếu gia, rõ ràng tôi chỉ vay một trăm lạng thôi a." Tiểu cô nương vội vàng hét lên. "Đây là năm trăm lạng, thả vị cô nương này ra." Nói rồi lấy ra một tờ ngân phiếu. "Ô, không nhìn ra a, chỉ là một tên công tử bột lắm tiền, dám quản chuyện của ta, nhà ngươi sống không thoải mái rồi." Nói rồi bắt đầu động thủ. Vũ Phi nhìn đối phương động thủ, một chân đá tới, khiến hắn ngã nhào xuống đất. Vị đại hán cường tráng phía sau lập tức xông đến, Vũ Phi chỉ biết một chút võ để phòng thân, đối phó với hai người có võ công thực sự chắc chắn không phải là đối thủ. Nhìn thấy một chưởng tiến đến, Vũ Phi theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
Trang chủ
U-ON - 1