Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Chương 11
"Có phải nàng chuẩn bị rời khỏi đây cùng Duệ Ngữ không?' Thạnh Hạo quyến luyến nhìn Vũ Phi.
"Ừ, tôi thích tự do, không muốn bị nhốt trong lồng, ở đây không hợp với tôi." Thạnh Hạo, dù tôi rất thích anh, tôi cũng không thể chấp nhận vì tình yêu mà sa ngã, càng không thể san sẻ chồng mình với nhiều người phụ nữ khác.
"Vậy Duệ Ngữ hợp với nàng ư? Nước Thánh Nguyệt không phải là lồng ư? Lẽ nào Duệ Ngữ không nói với nàng chàng ta là thái tử của nước Thánh Nguyệt sao? Không nói với nàng chàng ta sắp đăng cơ làm hoàng đế sao?" Thạnh Hạo hỏi lại.
"Những việc này tôi toàn toàn không biết, cũng chưa từng nghe anh ấy nói tới." Vũ Phi nhàn nhạt trả lời, dường như việc này chẳng có quan hệ gì với mình.
"Phi Nhi, ta yêu nàng, ở bên ta được không?" Thạnh hạo chân thành nhìn Vũ Phi.
"Thạnh Hạo, chúng ta không hợp nhau, tôi đến từ đất nước của nữ nhân, ở chỗ chúng tôi một người đàn ông chỉ được phép lấy một vợ, tôi không thể chia sẻ người đàn ông mình yêu với nhiều người phụ nữ khác, anh hiểu không?"
"Nàng cũng yêu ta phải không, Phi Nhi, chỉ cần nàng ở lại, ta đảm bảo sau này ta tuyệt đối sẽ không nạp thêm phi tần khác nữa, không tiếp tục tuyển phi tử nữa, nàng muốn xuất cung đi chơi cũng được, bất kì yêu cầu nào của nàng ta cũng đều đáp ứng, chỉ cần nàng ở lại bên ta." Thạnh Hạo nhìn Vũ Phi thỉnh cầu.
"Trừ phi anh thề với trời, còn phải quỳ xuống cầu hôn tôi nữa, cầu hôn tôi lấy anh."
"Được, ta xin thề. Phi Nhi, ta cầu hôn với nàng, xin nàng hãy lấy ta!" Nói rồi quả nhiên quỳ xuống.
"Đợi một lát, không phải quỳ cả hai chân như thế a, chỉ cần quỳ một chân là được rồi, đây là tập tục ở quê hương chúng tôi!" Thạnh Hạo cứ theo lời mà làm.
"Được rồi, lần diễn tập này coi như anh qua, ngày mai mang đến đây mười một bông hoa hồng đỏ, chính thức cầu hôn tôi!" Không có hoa tươi, không có nhẫn cưới, không có thành ý như thế thì làm sao được.
"Vũ Phi, nàng đã quyết định, thì ta chúc phúc cho nàng, nếu sau này phải chịu bất kì ấm ức nào, hãy nhớ cầm cái này đến tìm ta, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy ta." Nói rồi đưa cho một lệnh bài bằng ngọc tinh xảo.
"Cảm ơn anh, Duệ Ngữ, anh mãi mãi là người thân nhất của em." Những giọt lệ như pha lê rơi đầy trên mặt.
Chương 12
Bảy ngày sau, ngày lành tháng tốt, tuyên bố với toàn dân thiên hạ: Sắc phong Tiêu Thị Vũ Phi là hoàng hậu Xích Nhật quốc, để mừng đại lễ này, miễn giảm thuế một năm, để tỏ sự khoan hồng, khâm thử. (đọc điểm mực Trung văn cung cấp>.
"Chúng thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, tham kiến hoàng hậu, hoàn hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. Chúc hoàng thượng, hoàng hậu mãi mãi hòa hợp, chúc nước Xích Nhật thiên thu vạn đại, thọ cùng thiên tề."
"Sứ giả nước Thánh Nguyệt dâng lễ vật!"
"Sứ giả nước Tinh Thần dâng lễ vật!"
"Sứ thần nước Đông Doanh (Nhật Bản) dâng lễ vật!"
"Sứ giả Tỉ Lợi Thời ( nước Bỉ) dâng lễ vật!"
"Sứ giả Sa Hoàng dâng lễ vật!"
Trung Thổ lấy nước Xích Nhật làm thủ lĩnh, nước Thánh Nguyệt và nước Tinh Thần phò tá. Nhưng Thạnh Hạo rất hiểu ngoại giao, đem tơ lụa, lá trà ra ngoại quốc, đồng thời duy trì quan hệ tốt đẹp. Thời nước Thánh Nguyệt và nước Tinh Thần quân vương đều phục tùng nước Xích Nhật, một là quy tắc tổ tiên để lại, hai là thực lực kinh tế và thực lực quân sự nước Xích Nhật đều vượt xa hai nước kia, nhưng đối với họ thì vẫn rất tôn trọng, nên giữa ba nước cũng không có vấn đề gì, bách tính ba nước cũng tự do qua lại. Nếu có ngoại địch xâm nhập, ba nước sẽ cùng chống lại kẻ thù chung!
Trong bữa tiệc chiêu đãi vào buổi tối, phi tần các cung lần lượt đến chúc mừng, thăm hỏi.
Yên Nhiên nương nương mặc một bộ voan tụ sắc, đi đến phía trước: "Thần thiếp chúc hoàng thượng, hoàng hậu mãi mãi hòa hợp. Xin tha lỗi cho thần thiếp vô ý, cũng mặc bộ tụ sắc vốn yêu thích nhất."
Rõ ràng là cố ý để khiến ta xấu hổ, còn nói cái gì mà vô ý.Vốn chẳng muốn đôi co với cô, không ngờ cô lại khiêu khích trước, không lấy màu sắc ra, sau này làm sao có thể đứng vững được. Thế là nhàn nhạt nói: "Em Yên Nhiên đừng bận tâm, cho dù đồng và vàng cũng đều là màu vàng, nhưng chất lượng thì khác biệt, ánh sáng của đồng cản đượng hào quang của vàng." Liếc về phía Thạnh Hạo, rồi lại quét một lượt về phía các phi tần khác bên cạnh.
Thạnh Hạo nhịn cười, các phi tần khác ngồi bên cạnh cười Yên Nhiên tự rước họa vào mình, đồng thời cũng hiểu rằng: Vị hoàng hậu này ăn chay, tốt nhất là không nên động vào.
Yên Nhiên lung túng liền lui xuống phía dưới điện, rồi lườm a hoàn bên cạnh, nói nhỏ: "Đều là chủ ý thối tha của ngươi."
Những phi tử khác nhất nhất chúc mừng, các cơ trên mặt Vũ Phi đều tê cứng, một hoàng hậu đoan trang thật khó làm a!
"Honorable empress, you are extremely beautiful in fact today!"
"Thưa hoàng hậu, hôm nay Người thực sự rất đẹp!" Sứ thần Tỉ Lợi Thời cung kính nói.
"HonorableBelgiumemissary, praising for thanking you! Also welcome you arrving in here!" "Thưa sứ giả Tỉ Lợi Thời, cảm ơn sự khen ngợi của ngài, hoan nghênh ngày đến đây!" Vũ Phi khách khí đáp lại.
Tiếp đó lại dùng tiếng Nhật, tiếng Nga lịch sự hàn huyên với các sứ giả khác mấy câu.
Việc này làm cho mỗi người có mặt trong điện kinh ngạc, vị hoàng hậu này không những đẹp như tiên trên trời, mà còn tài hoa không ai bì kịp, không những biết ngôn ngữ của ba nước, mà còn nói lưu loát như thế, không chỉ trong lòng đều thấy vô cùng khâm phục!
Vốn dĩ còn cười nàng thân thế không rõ ràng, là người xuất thân hèn kém cũng không dám xem thường vị hoàng hậu mới sắc phong này nữa. Ngay cả Thạnh Hạo cũng ngạc nhiên, Phi Nhi tinh quái này, rốt cuộc là còn bao nhiêu điều ta không biết, không hiểu nữa, yêu nàng chết đi được, nàng chính là tiên nữ mà trời ban cho ta, ta nhất định sẽ yêu thương nàng, bảo vệ nàng.
Chương 13
Ai da, mệt chết đi được, đây đâu phải là hôn lễ a, cực hình thì có a! Mông đau ê ẩm, cổ cũng bị đồ trang sức đè lên. Về đến phòng, tháo hết đồ trang sức ra, trèo lên giường chìm vào giấc ngủ.
Thạnh Hạo bước vào nhìn thấy Phi Nhi như vừa được giải phóng trở về nằm trên giường, ngủ giống như một đứa bé gái. Biết chắc là nàng mệt lắm, dịu dàng cởi giày cho nàng, đắp lại chăn. Nhẹ nhàng hôn một cái, Phi Nhi cảm nhận được hơi thở của Thạnh Hạo, đáp trả nhiệt tình người đàn ông mình yêu. Sự kết hợp hoàn hảo của đôi nam nữ tuyệt đẹp khắc họa một bức tranh tình yêu tuyệt vời.
Sự đê mê kéo dài nhiều lần làm Vũ Phi kiệt sức ngủ thiếp đi, ôm Phi Nhi thơm mềm trong lòng, gương mặt Thạnh Hạo lộ ra sự dịu dàng khó thấy, sự ấm áp này dường như có thể làm tan chảy cả núi băng.
Chương 14
Không biết đã ngủ được bao lâu, Vũ Phi chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nhìn dấu tích "yêu thương" của Thạnh Hạo còn lưu lại trên người, gương mặt nhỏ chợt ửng hồng, nhớ lại lúc cuồng nhiệt với Thạnh Hạo, bất giác cổ họng khô rát, toàn thân nóng bừng.
"Hoàng hậu, người tỉnh rồi." Thúy Thúy thấy Vũ Phi ngủ dậy, liền vui mừng cười.
"Thúy Thúy, tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
"Nương nương, người đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi, mau tắm rửa thay đồ rồi còn đến thỉnh an thái hậu." Chết rồi, sao lại ngủ quên được cơ chứ, quên phải đi kính trà thái hậu a.
"Thúy Thúy, sao không gọi tôi dậy a? Lần này thì chết rồi!" Vội vàng xuống giường, phần dưới của cơ thể sưng đau đến nối không dám xuống giường.
"Nương nương, là hoàng thượng dặn không cho gọi người dậy, nói người muốn dậy lúc nào cũng được, rồi cho người thông báo hoàng thượng và nương nương sẽ cùng đi kính trà, còn dặn em nói lại với nương nương, thái hậu đối với mọi người rất thân thiết nhã nhặn, sẽ không vì đến kính trà muộn mà không vui đâu, người đừng lo lắng." Nói rồi đỡ Vũ Phi xuống giường.
Nghe Thúy Thúy nói, nỗi lo trong lòng cũng giảm đi vài phần. Thạnh Hạo thực ra rất chu đáo, hiểu được tâm tư của phụ nữ.
"Mẫu hậu, hài nhi và Phi Nhi đến muộn, xin người tha tội." Vũ Phi đi bên cạnh cũng ngại ngùng cúi đầu.
"Không sao, không sao, Hạo Nhi con đưa nhi nương ngoan của ta đến thăm ta, ta làm sao lại trách tội chứ."Nghe thấy lời nói hiền từ của thái hậu, Vũ Phi lập tức quỳ xuống, lấy trà cung nữ bên cạnh đưa cho, vui vẻ nói:" Tạ ơn mẫu hậu khoan dung, mời mẫu hậu dùng trà, đều tại con ham ngủ, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Nha đầu này quả là chân thành dễ thương, không giống với các phi tử khác. Từ hôm gặp cô ở hoa viên, trong lòng đã thích cô rồi, không ngờ lại thực sự trở thành người một nhà, Hạo Nhi quả nhiên là có mắt nhìn người.
Cầm cốc trà, tư thái phong nhã uống một ngụm: "Được rồi, đứng lên đi nha đầu, con nhìn kĩ xem, có nhận ra ai da không?"
Vũ Phi chớp chớp mắt, xem xét cẩn thận một hồi, "A, là người ư!" Vũ Phi vừa đứng lên lại lập tức quỳ xuống: "Mẫu hậu, con xin lỗi, là Vũ Phi không có mắt, tưởng rằng người không nói được, lại còn, còn..." "Còn vẽ cho ta một bức tranh, ai da vô cùng thích a, là hôm đó ai da cấm ngữ, mới làm con hiểu lầm, nên sao có thể trách con được, mau bình thân."
Thạnh Hạo bên cạnh nghe không hiểu gì, thấy thái hậu thích thú nắm tay Vũ Phi từ từ đi ra cổng Trúc Lâm, Thạnh Hạo liền đuổi theo, "Mẫu hậu sao lại bỏ rơi nhi thần, có Phi Nhi của người rồi, thì có thể vứt bỏ lão công bất cố của mình a!"
Nói rồi ba người cùng cười vui vẻ, thật là một bức tranh hạnh phúc.
Chương 15
Sau đại hôn lễ của hoàng thượng và hoàng hậu, hoàng thượng đêm đêm đều ở lại Phi Vũ cung, không bao giờ đến các cung điện khác một bước, mụ đàn bà đáng chết, Yên Nhiên hận đến nỗi chân răng ngứa ngáy, mỗi ngày đều nguyền rủa Vũ Phi. Không dễ dàng gì đợi được hoàng thượng tan buổi triều sớm, hoàng thượng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái. Tiêu Vũ Phi, là ngươi chọc giận ta trước, đừng trách ta căm hận.
Lập tức bí mật triệu kiến cha mình cung bàn mưu tính kế.
"Yên Nhiên a, con thực sự muốn làm như thế, hoàng thượng biết được, thì chu di cửu tộc a!" Vạn Phương nhìn cô con gái từ nhỏ đã được cưng chiều quen rồi.
"Cha à, con gái làm sao có thể chịu ấm ức như thế a. Cha rốt cuộc là có giúp con gái không?" Yên Nhiên nũng nịu nói.
"Được, cha giúp con, giúp con!" Vạn Phương không còn cách nào khác đành đồng ý.
Vũ Phi đang chú tâm cắt tỉa hoa hồng, Tiểu Bạch bên cạnh ngoan ngoãn nằm lên chân Vũ Phi. Từ lúc Vũ Phi cứu tiểu hồ ly được Thạnh Hạo đem đến, con vật nhỏ này cả ngày chỉ ở trong Phi Vũ cung, không chạy lung tung. Vũ Phi vô cùng chiều chuộng nó.
"Nương nương, yến còn nóng hãy mau uống đi." Thúy Thúy bưng khay bước vào.
"Em uống đi, uống rồi mới đẹp lên chút, để cho Phong Nhẫn đại ca của em sớm cúi đầu dưới chân em." Nhìn Thúy Thúy trêu chọc.
"Nương nương a, đừng lấy Thúy Thúy ra làm trò cười, cầu xin nương nương đấy có được không!" Thúy Thúy đỏ mặt nhìn Vũ Phi. Cho dù bề ngoài là chủ tớ, nhưng bên trong hai người đối với nhau như chị em tốt.
"Được rồi, không trêu em nữa!"
Vừa định đứng lên đem hoa hồng vừa tỉa xong cho vào lọ, đột nhiên cảm thấy tim rất đau, liền ngã xuống đất, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, Vũ Phi cảm thấy tim như bị dao đâm đau không chịu nổi, đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, cuối cùng chóng mặt ngất đi.
Thúy Thúy thấy vậy sợ hãi khóc to, vừa ôm chặt Vũ Phi đang co quắp, vừa hướng ra ngoài hét: "Mau truyền thái y a, hoàng hậu nương nương có chuyện rồi!"
(Bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ)
Chương 16
Thạnh Hạo đang trong buổi triều sớm nghe thấy có người đến bẩm báo Vũ Phi xảy ra chuyện, vội vàng bãi triều chạy như bay đến Phi Vũ cung.
"Thế nào rồi, Trương thái ý? Hoàng hậu nương nương mắc bệnh gì?" Thạnh Hạo sốt ruột hỏi.
"Hoàng thượng, thần không chẩn đoán được nương nương mắc bệnh gì? Mạch đập vẫn rất bình thường, không có chút bất thường a." Trương thái y không lý giải được trả lời.
"Mau truyền tất cả thái y đến đây, nếu hoàng hậu không tỉnh lại, các ngươi đợi mà cáo lão về quê cả đi!" Thạnh Hạo giận dữ nói.
Nhìn Vũ Phi nằm trên giường bất tỉnh, gương mặt nhợt nhạt không có chút huyết sắc, tim Thạnh Hạo cũng đau nhói. Phi Nhi, xin nàng hãy tỉnh lại, đừng dọa ta nữa a. Nắm bàn tay lạnh ngắt của Vũ Phi, Thạnh Hạo cảm thấy từ trước đến nay chưa từng bất lực đến thế, dù nắm trong tay quyền lực thiên hạ, nhưng lại không có cách nào làm cho người mình yêu tỉnh dậy.
Nghe được tin hoàng hậu hôn mê, Yên Nhiên vui đến nỗi cười đến mặt mày biến dạng! Tiêu Vũ Phi, bảy ngày sau ngươi hãy đợi mà đi gặp Diêm Vương đi! Ta để ngươi huênh hoang, để ngươi đắc ý, để ngươi ngạo mạn, đây chính là kết cục của kẻ đối đầu với Vạn Yên Nhiên ta.
Đã sáu ngày rồi, Vũ Phi vẫn hôn mê, nước nhỏ giọt chưa tận, nếu cứ như thế này thì hương tiêu ngọc tổn (người con gái trẻ đẹp nhưng chết yểu), dù bất kì ai khuyên giải, Thạnh Hạo vẫn ở bên cạnh Vũ Phi, không chịu về nghỉ ngơi, Thúy Thúy cũng đau lòng khóc đến sưng cả hai mắt.
Phong Nhẫn thấy hoàng thượng ngày một tiều tụy, người trong tim Thúy Thúy cũng khóc đến chết đi sống lại, hoàng hậu lại là ân nhân cứu mạng của mình, cũng hận trời quá vô tình, rất muốn người nằm trên giường kia là chàng, để báo đáp ân tri ngộ (trọng dụng) của hoàng thượng, và ân cứu mạng của hoàng hậu.
Chương 17
"Bà nội, bà hãy cứu Vũ Phi đi, tôn nhi xin bà đấy, chị ấy không những cứu mạng của tôn nhi, mà còn đối xử với tôn nhi rất tốt, lại là người lương thiện, nếu bà không cứu chị ấy, cháu cũng không muốn sống nữa." Một tiểu nữ nhi khoảng tám chin tuổi cầu xin một người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi.
"Linh Lung a, quản chuyện riêng tư dưới phàm trần là phải chịu phạt đó, không phải là bà nội không muốn cứu ân nhân của cháu." Người phụ nữ thất vọng nói.
"Nếu như bà không cứu, vậy thì cháu sẽ nhả nội đơn ra cho Vũ Phi!" Tiểu nữ hài hăm dọa nói, nhưng lại không có ý đe dọa chút nào.
"Linh Lung a, tuyệt đối không được a, cháu chưa thực hành đủ, nhả nội đơn, cháu sẽ bị hồn xiêu phách tán a!" Người phụ nữ vội vàng khuyên nhủ.
"Bà nội, chẳng phải là bà thường dạy cháu, đó sao! Còn nói mình thường làm việc thiện, sao bà lại quên rồi?" Nói rồi khóc ô ô.
"Được, được, được, bà cứu, bà cứu, được chưa nào?" Nghe thấy lời bà nội nói, tiểu nữ hài đang khóc cười ngay.
"Khởi bẩm hoàng thượng, ngoài cung có một nhười phụ nữ trung niên, nói rằng có thể cứu chữa cho hoàng hậu nương nương." Một tên hậu vệ quỳ dưới đất nói.
"Mau mời vào!"
"Ngươi có thể cứu hoàng hậu? Ngươi hiểu y thuật? Trẫm làm sao có thể tin được ngươi?" Thạnh Hạo nghiêm nghị dò xét người phụ nữ trung niên.
"Hoàng thượng, tuy thảo dân không hiểu y thuật, nhưng chắc chắn có thể cứu được hoàng hậu nương nương, thái y trong cung của ngài tinh thông y thuật, nhưng có cách làm hoàng hậu tỉnh lại?" Người phụ nữ cũng không tức giận, mỉm cười trả lời.
"Vậy thì được, trẫm tin ngươi!"
Người phụ nữ nhắm nghiền hai mắt, nhẹ nhàng bắt mạch, rồi lập tức đứng dậy, lấy ra một viên đơn dược, "Chỉ cần cho hoàng hậu dùng viên đơn dược này với nước sương sớm, bảy canh giờ sau sẽ tỉnh lại."
"Sương? Bây giờ là ban ngày, đi đâu lấy sương a!" Thúy Thúy đứng bên cạnh vội vàng hỏi.
"Yên tâm đi, ta đã chuẩn bị ở đây rồi!" Nói rồi đưa cho Thúy Thúy một chiếc bình sứ.
"Ngươi muốn trẫm thưởng gì cho ngươi?" Thạnh Hạo vạn phần cảm kích hỏi.
"Hoàng thượng, tha tội cho thảo dân nói thẳng, tuy ngài mắt sáng trông khắp thiên hạ, nhưng lại không nhìn nhìn thấy sóng lớn cuồn cuộn chốn hậu cung này! Sau này vẫn phải bảo vệ tốt cho hoàng hậu nương nương, tục ngữ có câu nhìn thấy súng thì dễ thoát, mũi tên ẩn thì khó phòng, lần này nương nương trúng phải tà chú, nếu trong vòng bảy ngày không được giải, đến lúc đó Đại La thần tiên hạ phàm cũng không cứu được!" Người phụ nữ cười nói, cũng không cần phần thưởng gì.
Chương 18
"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương tỉnh rồi!" Thúy Thúy nhìn thấy Vũ Phi tỉnh lại, vội vạng vui vẻ gọi hoàng thượng.
Thạnh Hạo thấy Vũ Phi tỉnh lại, kích động ôm chặt Vũ Phi vào lòng, nếu không phải là Thúy Thúy nhắc cơ thể Vũ Phi còn yếu, thì Thạnh Hạo đã vui quá mà quên mất Vũ Phi đã hôn mê sáu ngày sáu đêm rồi.
Trải qua một đợt điều dưỡng, Vũ Phi hồi phục lại sức sống như thường, trong cung buồn chán thật là vô vị. Thạnh Hạo bận buổi triều sớm, phê duyệt tấu trình. Bản thân ngoài việc sáng sớm đi lấy sương, đắp mặt nạ, nói chuyện phiếm với Tiểu Bạch, thì lại cùng Thúy Thúy nhìn nhau ngẩn người. Muốn đi thăm thái hậu, lại sợ làm phiền người thanh tu.
"Hoàng hậu nương nương, một tháng nữa là thượng thọ thái hậu, người có muốn chuẩn bị chút lễ vật không a? Đại lễ lần này các vương công đại thần đều mừng quà thượng thọ, nhưng các phi tần hậu cung ngoài tặng quà ra thì còn phải biểu diễn ca vũ nữa." Thúy Thúy nói.
"Đương nhiên là phải chuẩn bị, Thúy Thúy em có muốn xuất cung không a?"
"Muốn thì muốn, nhưng người là hoàng hậu không thể tùy tiện xuất cung." Thúy Thúy thất vọng nói.
"Việc này em không phải bận tâm, ta có cách để hoàng thượng đồng ý." Vũ Phi hưng phấn nói.
"Giúp thái hậu chuẩn bị đại thọ là việc nên làm, nhưng xuất cung thì không được!" Thạnh Hạo vừa mở miệng đã phản đối.
"Thạnh Hạo, sao anh lại có thể nói mà không suy nghĩ thế a, lúc anh cầu hôn em đã hứa gì rồi!" Vũ Phi giận dữ hỏi lại.
"Ta chỉ lo lắng cho sự an toàn của nàng, quan trọng nhất là không được gặp nàng ta không đành lòng a!"
"Em bảo trọng, trong vòng mười ngày nhất định sẽ quay về, được không? Xin anh đấy, anh yêu". Vũ Phi nũng nịu nói.
"Thật là hết cách với nàng, vậy thì để Phong Nhẫn cùng bốn hộ vệ nữa đi bảo vệ nàng, đem thêm vài cung nữ nữa hầu hạ."
"Em sẽ âm thầm xuất cung, chỉ cần đem theo Phong Nhẫn và Thúy Thúy là được rồi, như thế sẽ không có ai biết em xuất xung. Cũng không phạm quy tắc của tổ tiên, với bên ngoài chỉ cần nói em thanh tu cùng thái hậu một tháng! Chủ ý của em không tồi chứ."
"Nàng là quỷ chủ ý, nhưng nàng phải bồi thường cho ta trước đã, tối nay ta muốn bù cả mười ngày nữa." Thạnh Hạo sắc sắc nhìn Vũ Phi.
Hoàng hậu thủ dụ (chỉ thị viết tay): Bản cung phải cùng thái hậu thanh tu mười ngày, bất cứ chuyện gì cũng không được phép làm phiền.
Hộ vệ của thái hậu cũng nhận được mật lệnh: Không thấy lệnh bài của hoàng thượng ai cũng không được phép đặt chân vào một bước.
Hôm sau trời vừa sáng, ba người cải trang thành hộ vệ vội vàng xuất cung.
Chương 19
Không khí bên ngoài vẫn là trong lành hơn, trên đường đi Vũ Phi và Thúy Thúy nói nói cười cười, chỉ là từ trước tới nay Phong Nhẫn ít nói, nhịn rất tốt, giống như là lúc nào cũng phòng bị thích khách vậy.
Bốn ngày sau, cuối cùng cũng đến núi Tiên Trà, hào hứng đi đến căn nhà gỗ nhỏ, nhưng không thấy Dạ lão bá và Dạ đại nương đâu cả, chỉ thấy để lại một mảnh giấy có chữ: Nha đầu Vũ Phi, ta và lão nương đến chỗ con trai ở, nếu có duyên sẽ gặp lại, nhất định phải uống với nhau vài chén. Dạ bá!
Dù có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến họ đến chỗ con trai, có người chăm sóc, so với việc sống trên núi này giao thông khó khăn thì vẫn tốt hơn, thì trong lòng cũng được an ủi nhiều.
Thế là cũng viết lại mấy chữ: Dạ bá, cháu ghé qua đây rồi, nếu có duyên sẽ đoàn tụ, nhất định không say không về!
Lệnh cho Phong Nhẫn và Thúy Thúy đợi trong nhà, còn mình đi vào sơn động, từ trên xe lấy ra túi mỹ phẩm, và cây violon, còn có sô cô la, mì ăn liền.
Về đến căn nhà gỗ, lệnh cho Thúy Thúy nhóm lửa đun nước nóng, nói phải xuống bếp.
Bưng lên một bình trà, một tô mì nóng hổi, hương thơm bay khắp chốn.
"Wa, nương nương, sao Người làm mì nhanh như thế, lại còn không nhìn thấy Người và mì, cán bột mì a?" Thúy Thúy không hiểu hỏi.
"Ta biết biến hóa a, mau ăn đi, để lát nữa ăn là không ngon đâu, ngay cả hoàng thượng cũng chưa từng ăn qua!" Vũ Phi đắc ý nói.
Bản thân cũng lâu lắm rồi không ăn mì ăn liền rồi, tự tay làm một bát trước. Thúy Thúy và Phong Nhẫn cũng cùng ăn.
"Thực sự rất ngon, em từ trước đến giờ chưa được ăn món mì nào ngon như thế." Thúy Thúy lớn tiếng nói.
"Thật a, nương nương, tay nghề của Người quả là tốt, nếu hoàng thượng nếm thử nhất định sẽ khen không ngớt lời." Phong Nhẫn chân thành nói.
"Yên tâm đi, sau khi về cung, hoàng thượng cũng sẽ có phần! Ngươi thật là trung thành và chu đáo a, ăn một bát mì mà cũng nghĩ đến hoàng thượng.!" Thấy tâm tư mình bị hoàng hậu thấy rõ, Phong Nhẫn cười lung túng.
Lại nói, Vạn Yên Nhiên bên này nghe nói bệnh tình hồi phục, thì vừa sợ vừa hận a, sợ rằng nếu điều tra ra được nàng là chủ mưu, thì liên lụy đến cửu tộc, hận rằng lời nguyền này chỉ có thể đối phó với một người chỉ có thể dùng một lần, không ngờ cô ta cũng thật là tốt số, lại có cao nhân đến cứu.
Nhân lúc hoàng hậu thanh tu, nàng lại có chủ ý, tính toán cả nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ ra một kế!
Chương 20
Ngự thư phòng – cung Xích Nhật
"Hoàng thượng, thần thiếp biết hoàng hậu thanh tu, không có thời gian chăm sóc hoàng thượng, thần thiếp tự tay hầm canh sâm nhung, hoàng thượng uống đi cho nóng!" Thạnh Hạo thấy thành ý của Yên Nhiên, không thể từ chối, liền cầm lấy bát canh uống cạn.
Yên Nhiên thấy hoàng thượng uống canh, trong lòng vô cùng đắc ý.
Một lúc sau, Thạnh Hạo cảm thấy hơi buồn ngủ, "Yên Nhiên, trẫm muốn đi nghỉ, nàng cũng về nghỉ sớm đi."
Hoàng thượng, đêm nay để thần thiếp hầu hạ Người nhé.
Thạnh Hạo vừa định từ chối, thì thấy Vũ Phi đứng trước mặt, mỉm cười nói với chàng rằng nàng hầu hạ chàng đi nghỉ. Mừng rỡ ôm chặt Vũ Phi trước mặt, hỏi: "Phi Nhi sao nàng về nhanh thế." "Thần thiếp nhớ hoàng thượng, cho nên về sớm một chút." Nói rồi dìu hoàng thượng đến Lưu Vân cung.
Thạnh Hạo thô bạo kéo quần áo Yên Nhiên, động tác mạnh mẽ khiến nàng rên rỉ hết lần này đến khác, thở hổn hển, ham muốn kìm nén mấy tháng trời cuối cùng cũng có thể giải phóng, phóng đãng hét: "Hoàng thượng, mạnh thêm chút nữa, thần thiếp nhớ hoàng thượng chết đi được." "Phi Nhi, mới mấy ngày không gặp, sao nàng lại biến thành phóng đãng như thế, nhưng ta vẫn thích dáng vẻ xấu hổ của nàng."
Nghe thấy hai chứ Phi Nhi, lửa dục vọng của Yên Nhiên tan đi một nửa, Tiêu Vũ Phi, ta và ngươi không thể hòa hợp được, không ngờ Vạn Yên Nhiên ta lại phải dựa vào Vong Ưu Tán để mê hoặc hoàng thượng, đây chẳng khác gì quà ngươi ban cho. Ta tự hỏi không biết nếu ngươi chết rồi, ta thề rằng nếu không đạt được mục đích quyết không buông tay.
Sáng sớm hôm sau, Thạnh Hạo tỉnh lại, nhìn Yến Nhiên nằm bên cạnh, ngạc nhiên sao mình lại đến Lưu Vân cung, về chuyện tối hôm qua, chỉ nhớ được một ít tình tiết: Yên Nhiên đến đưa canh, bản mình buồn ngủ, kích thích điên cuồng... những cái khác thì chẳng có ấn tượng gì nữa.
Lúc này Yên Nhiên cũng tỉnh dậy, ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn hoàng thượng "Hoàng thượng, đêm qua Người đối với thần thiếp chẳng dịu dàng chút nào cả, muốn thần thiếp mấy lần, bây giờ phần dưới của thần thiếp đau chết đi được."
Nghe thấy lời Yến Nhiên, Thạnh Hạo bỗng nhiên cảm thấy có lỗi với Phi Nhi, bản thân đã thề rồi, sao mới có mấy ngày mà đã không giữ được, trong lòng cũng tự trách mình.
"Người đâu, thay đồ cho trẫm." Không thèm nhìn Yến Nhiên lấy một cái, vội vàng rời đi.
Yến Nhiên thấy hoàng thượng không thèm nhìn mình lấy một cái liền quay người rời đi, cơn giận dữ trong lòng cháy bưng bừng lại càng sôi lên.