watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 4 - Xu Xu đừng khóc
Home >
Tìm kiếm

Xu Xu đừng khóc

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
03/12/24 - 21:30

hích cái tên Xu Xu của tôi,
cậu ấy bắt đầu gọi nó liên tục bằng 1 giọng rất thích thú.

“Xu Xu ko biết thì tôi chỉ, việc gì phải lo!! Lên đi, Xu Xu!!”

thực lòng mà nói,từ bé tới giờ, ngoại trừ Đu Đu ra,
tôi chưa bao giờ ngồi sau xe con trai, thậm chí cả xe đạp,
chứ đừng nói là xe máy đời mới như thế này.

điều đó làm tôi thấy ko thoải mái chút nào,
mãi đến khi tất cả đều ngồi sẵn trên xe và hối thúc tôi,
tôi mới khó nhọc leo lên yên xe Long, ngồi rất xa về phía sau.

“chạy chậm thôi, mày ko chơi trò thắng gấp đấy nhé!”

Lãm nháy mắt với Long và cười nhếch 1 tí, rồi phóng cái vèo,
Hùng chở Thảo cũng chạy đi ngay sau đó.
Long nổ máy và nói nhỏ với tôi

“giữ chặt nhé.”
tôi nắm chặt tay vào yên xe, lồng ngực đập thình thịch,
hy vọng cậu ấy ko phải là “hung thần xa lộ”…
ôi trời ơi…T____T

…………….
CLB Patin.

chỗ này ko cách xa trường bao nhiêu, chỉ đi có 5 phút là đã đến.
nó khá sành điệu với máy lạnh và trang thiết bị hiện đại
những đôi giày patin mới và sân trượt cũng mới.
nhạc mở xập xình chỗ quầy bán nước giải khát…
tôi nhìn quanh và thấy rất nhiều bạn cỡ tuổi chúng tôi vào chơi,
có cả mấy em học cấp 2, mặc áo đính phù hiệu nữa.

“nickname là Xu Xu à?”

Lãm đưa cho tôi 1 lon 7UP đã khui sẵn
tôi cầm lon nước và tu 1 hơi, sắp chết khát rồi..

“ko phải nickname. Xu Xu là tên ở nhà.”
“thế à?”

“Nè!”

Long cầm ra 2 đôi giày trượt, đưa tôi 1 đôi và Lãm 1 đôi,
còn cậu ấy thì đã mang sẵn vào chân rồi.
3 người kia cũng vậy.

“hôm nay tao ko chơi. chân tao bị xóc gai hôm qua.”

Chương 10

“sao ko nói sớm thằng kia? vậy đem đi trả đi.”

Long giơ đôi giày dứ vào mặt Lãm và cằn nhằn,
Lãm thì ngồi xuống dãy ghế ngoài sân trượt, cầm lấy đôi giày Long đưa
bỏ xuống dưới chân và nói – “để đó lát tao sẽ trả!”

tôi giữ đôi giày của mình và cố xoay xở để mang vào,
thật là rắc rối làm sao…

“ngồi xuống đi, tôi giúp cho.”

vừa nói, Long vừa đẩy tôi ngồi phịch xuống cạnh chỗ Lãm,
1 tay cậu ấy cầm chiếc giày, tay kia nắm lấy chân tôi xỏ vào,
rồi cột dây lại…

“cứ như là trẻ con vậy.”

giọng Thảo lại có cái gì bực bội dành cho tôi,
cũng phải thôi, nếu tôi là cô ấy, tôi cũng thế.
tự nhiên có 1 con nhỏ khù khờ tham gia vào trò này,
lại để cho anh bạn “hot boy” của họ mang giày cho nữa….
nghĩ vậy nên chiếc giày còn lại, tôi ko để Long chạm vào,
và nó cũng ko quá khó khăn như ban đầu.

vấn đề ở chỗ, mang rồi thì tôi cũng chẳng thể đi được vào trong kia.

“ba người vào trước đi, tôi dắt Xu Xu vào từ từ sau.”

lời Long nói có lẽ ko làm cho 2 bạn nữ kia thích lắm,
họ chẳng buồn đáp gì và cứ bước nhanh ra sân, rất sành sỏi trong đôi giày bánh xe..
*___*
………..
tay Long giữ chặt cánh tay tôi và hướng dẫn bằng giọng giảng bài.

“bước chậm sẽ ko được đâu, mà hãy đẩy 1 hơi ngắn để bánh xe chạy, muốn thắng thì nhấn mũi về trước,
đừng nhấn gấp, chỉ cần ấn nhẹ thôi là được. Xem nhé.”

Long bỏ tay tôi ra và đẩy chân trượt 1 nhịp, xong cậu ấy thắng lại ở cách tôi khoảng 5 mét,
rồi giơ tay vẫy tôi ở đó.
hic… tôi sao phải làm cái trò mình ko thích thế này.
nhưng cứ chơi cho xong rồi về, chứ càng lộn xộn càng mất thêm thời gian,
nào, cố lên, XU XU!!

1, 2, 3…
áhhhhhhhhhhhhhh…………..bịch.

tôi trượt và ko nhớ nổi phải thắng làm sao, nên 2 chân cứ líu ríu,
kết quả là tôi chỉ đi được 3 mét và té cái ọach.
ui da……..

“ko sao chứ? trời ơi đã nói là cứ để nó chạy bình thường mà.”

“Hot boy” chạy đến chỗ tôi, xoa đầu gối tôi,
tôi tự hỏi sao cậu ấy biết tôi đau chỗ đó nhỉ.

“mày dạy kiểu gì vậy hả?”

tiếng Lãm cất lên với thái độ ko hài lòng,
tôi và Long cùng ngước lên khi thấy cậu ấy đang đứng,
chân mang giày trượt..
ko hẹn mà cả 2 đều hỏi cùng 1 câu.

“ủa, ko phải chân đau à?”

Lãm ko nói mà im lặng cúi xuống đỡ tôi đứng dậy,
và thay vì trả lời câu hỏi đó, cậu ấy nói với Long bằng cái giọng sẵn như đàn anh.

“theo mày học thì cô ấy té bầm mình cả.”

tôi có thể thấy vẻ mặt sững sờ của Long,
như thể cậu ấy rất bất ngờ và ko hiểu chuyện gì.
1 vài giây sau, Long nắm tay tôi kéo lại

“mày sao vậy? tao vẫn dạy những bạn nữ khác như vậy mà c…”

trong khi định nói thêm câu gì đó,
Long bị 2 cô bạn Thảo và Thúy Lan đến kéo đi chơi trò “đổ dốc”
vì vậy, chỉ còn tôi và Lãm đứng ở chỗ vắng cạnh tường.

“đau lắm ko?”
“ko, bớt rồi.”
“thử lại nhé?”
“thôi, tớ sợ té lắm.”
“tôi bảo đảm, Xuân ko té nữa đâu. nếu bị, tôi đền cái gì cũng được.”

thực tế mà nói, tôi biết rằng nếu có té gãy tay,
thì anh ta làm sao mà đền cho tôi.
nhưng ko hiểu sao, tôi có cảm giác tin ở Lãm, có lẽ
bởi cái giọng nói trầm và nam tính của cậu ấy,
khi khẳng định 2 từ “bảo đảm”.

Lãm đứng trước mặt, giữ 2 bàn tay tôi,
ko siết quá chặt, mà thả hơi lỏng, như 1 điểm tựa để tôi níu lấy.

“bước ngắn thôi, đứng thẳng người. tôi ko buông tay ra , đừng lo.”

1 bước…ok…
bước thứ hai…ok…
ah ..ha…
tôi trượt được rồi, dù chỉ từng đoạn ngắn
ko hề té, đơn giản vì Lãm luôn ở phía trước
giữ tôi bằng 2 tay..
tôi nhận ra Lãm đi lùi bằng giày trượt khá ngọt,
chắc hẳn cậu ấy chơi rất giỏi.

“giờ ta đi 1 vòng nhé?”
“uh…”

cảm giác trượt được trên đôi giày bánh xe rất …thích,
nên tôi bắt đầu ham hố…gật đầu liền
-____-

Lãm bỏ 1 tay ra, tay phải vẫn giữ tay trái tôi,
bảo tôi bước theo chân cậu ấy.
……
cảm giác có thể chạy nhẹ nhàng trên sân thật sự rất khó tả
nhất là đối với 1 con nhỏ lần đầu tiên chơi được như tôi.
trò này cũng vui nhỉ, hôm nào phải rủ Đu Đu….

“Dừng lại!”

Long đột nhiên xuất hiện giơ tay chặn chúng tôi lại,
súyt chút tôi đã đổ ào vào người cậu ấy
nếu Lãm ko dùng sức kìm giữ tôi.

“trả Xu Xu lại cho tao.”

vừa nói, Long vừa gỡ tay Lãm ra để giữ bàn tay tôi,
rồi kéo tôi sang chỗ của mình.

Chương 11

Lãm chỉ đứng nhìn ko nói gì,
mà chỉ khi Long dắt tôi đi được 1 quãng
cậu ấy mới vội chạy tới cạnh Long và dặn dò.

“Xuân vừa biết chơi, đừng đi quá nhanh, và nhớ là ko bao giờ buông tay cô ấy ra.”
“biết rồi.”
“còn nữa,… đừng đổ dốc và vào cua khó…”

Long cứ kéo tôi đi mà ko thèm để tâm đến những lời của Lãm,
từ chỗ thấy vui vẻ và hào hứng
tôi bỗng trở lại tâm trạng căng thẳng và sợ hãi,
và chỉ có thể ngoái đầu nhìn Lãm cầu cứu.

nhưng,,,

cậu ấy hình như ko để ý và quay ra ngoài.
………
Long chẳng còn nhớ tới lời Lãm, cậu ấy lôi tôi lên dốc và đòi trượt,
tôi níu lan can cầu và ngồi xuống nhất định ko theo,
gần như tôi sẵn sàng tháo giày và nằm vạ.
T_____T

ơn trời, Long bắt đầu thấy..tội nghiệp tôi.

“sợ à? hay mệt?”
“cả hai….hic h ic…”

“NÀY!! NGHỈ THÔI!”

Long la lớn nói với 3 người bạn còn lại,
rồi ngồi xuống gỡ dây giày cho tôi…

“Để tớ!”

tôi xô Long ra , tự mình tháo giày
rồi đứng dậy đi chân trần ra khỏi sân trượt,
tay xách đôi giày, mồ hôi ướt bệt cả tóc.
kinh khủng quá.

tôi bước tới chỗ Lãm đang ngồi, vứt đôi “của nợ” xuống cái bịch,
rồi ngồi xuống thở hềnh hệch..
Lãm nhìn sang tôi, nhưng chỉ lặng lẽ thở dài.

“lẽ ra cậu…”

tôi định nói rằng lẽ ra Lãm ko nên bỏ tôi trong đó,
mà phải đưa tôi ra theo hoặc là ở lại giúp tôi,
nhưng khi nhìn xuống bàn chân lãm sưng đỏ ở dưới ngón chân cái
tôi mới giật mình hoảng hốt.

“ơ…chân cậu sao vậy?”

“chẳng có gì”
“cậu bị đau chân thật?”
“.....”
“thế sao cậu lại ra chơi?”
“.....”

mặc cho tôi cứ hỏi thế nào đi nữa,
Lãm cũng im lặng 1 cách khó hiểu, thỉnh thoảng mỉm cười nhếch môi,
cái cách cười gần như là dành riêng cho cậu ấy.

“đi ăn gà rán đi!”

sau khi đem trả giày của cả bọn,
1 trong 2 cô bạn gái đề nghị.
tôi chỉ nghĩ đến việc về nhà...

“uh, ăn KFC hay Lotteria?”

vừa nói, Long vừa nhìn tôi, chờ đợi
cậu ta tưởng tôi là người chủ trì ở đây chắc?+__+

“sao cũng được...”

Đu Đu có lần nói rằng cái cách trả lời lựa chọn của tôi
rất là nhạt nhẽo và thiếu quyết đoán,
1 hay 2, chứ ko thể “sao cũng được”
nhưng hình như tôi ko thể thay đổi , mặc dù rất muốn,
tôi ko phải là Xu khờ hay sao?!

“vậy đi KFC, gần đây có 1 tiệm”

“con vật oai phong” đó đã cho thấy khả năng điều khiển của mình,
cả bọn ko ai phản đối, lần lượt kéo nhau ra cổng CLB
Lãm đi chậm nhất phía sau,
có vẻ chân cậu ấy thực sự đau.

“khoan đã”

tôi kêu Long rồi quay ra sau chỗ Lãm,
ngồi xuống và quan sát ngón chân cái đang đỏ tấy lên.
tự nhiên tôi thấy xót trong lòng,
ko rõ là loại cảm giác gì nữa.

“chân mày làm sao thế?”

nghe Long hỏi, Lãm khoác tay ra hiệu ko sao,
nhưng chỉ vừa đi được 2 bước, cậu ấy lại nhăn mặt và nhấc bàn chân lên,
đi cà nhắc.

“mày có đi được ko?”

Lãm chỉ gật gù, rồi quàng tay qua vai Long, cố gắng đi tiếp
tôi theo sau 2 người họ 1 vài nhịp..
.............
Thuý Lan trở thành người cầm lái vì sợ Lãm ko đạp thắng nổi,
tôi vẫn phải ngồi sau chiếc xe ko-biết-là-loại-gì của Long,
với tâm trạng ko khác gì ban nãy.

“dừng, dừng lại!”


tôi vỗ vai Long liên hồi và kêu lên
khi xe chúng tôi chạy ngang 1 hiệu thuốc Tây.
2 chiếc xe kia đã chạy trước...

“sao vậy??”
“tớ mua ít đồ!”
tôi nhảy phóc xuống xe và chạy vào tiệm thuốc,
hỏi mua ít bông gòn, dầu xanh và băng URGO..
Lãm cần chúng.

“mua cho thằng Lãm à?”
“uhm... phải băng cái chỗ ấy lại”
“chút xíu đó chẳng nhằm gì với nó đâu.”

Long cười, xem nhẹ chuyện ngón chân cái của bạn mình,
như là việc ấy là bụi bay vào mắt vậy...
.................

Chương12
.................
Tiệm gà rán.

vừa bước vào tiệm ăn, Thảo và Hùng đã réo lên tra khảo,
nhưng có vẻ họ chỉ nhắm vào Long.

“hai người đánh lẻ hả?”
“đánh lẻ thì quay vô đây làm gì.”

tôi kéo chiếc ghế trống cạnh chỗ Lãm đang ngồi,
rồi yên vị luôn vào đó trong cặp mắt thò lõ của Long.
chẳng hiểu sao,
kể từ lúc được Lãm “gia sư” cho bài học Patin,
tôi ko còn thấy e ngại cậu bạn ấy như vài ngày trước nữa.

“cậu băng cái này vào chân đi.”
“.....để làm gì?”
“như vậy để ko nhiễm trùng, và cậu cũng bớt đau”
“tôi ko sao.”
“.sao lại ko, tớ thấy nó nghiêm trọng áh…”
“ko sao mà. ko cần phải băng!”

nếu mà tôi kêu ai đó làm cái gì,
tôi chỉ có thể 1 là năn nỉ họ, 2 là bỏ cuộc.
nhưng tại sao tôi phải năn nỉ Lãm khi việc này là tốt cho anh ta?
nghĩ vậy, tôi thất vọng nhét cái bịch bông băng, dầu xức...vào trong ba lô
và ko nói thêm câu nào.

Long chen cái ghế của mình vào giữa 2 chúng tôi,
thản nhiên 1 cách... ko thể diễn tả được.
cậu ấy đặt lên bàn 2 phần ăn nhanh gồm gà popcorn
và nước Pepsi cola.

thậm chí cậu ấy còn ko thèm hỏi tôi thích ăn cái gì nữa.
>___<
....
buổi ăn uống diễn ra trong tiếng cười đùa của 4 người,
trừ tôi, và Lãm.
nếu tôi chỉ bỏ từng miếng gà vào miệng nhai chóp chép,
thì Lãm cứ ngồi nghịch những cái ống hút...
kéo, thắt, và búng nổ chúng.

tôi thề là tôi đã cố gắng ko trở thành kẻ ngoài cuộc,
cũng cố nói những câu chuyện về bộ phim Cô nàng lắm chiêu,
về Lindsay Lohan, rồi về ca khúc nào đó của phim..
nhưng tới khi họ nói chuyện tình yêu học trò,
tôi bắt đầu câm như hến.
chính xác là tôi có biết gì đâu mà nói
với cái đề tài “tình yêu là gì” của họ.

“Yêu là ko bao giờ phải nói lời hối tiếc”

Thuý Lan nói câu ấy-hình như là rất nổi tiếng
và chống cằm suy tư,
Thảo ngồi bên cạnh tặc luỡi, vẻ đồng tình...

“Yêu là cảm thấy cần ai đó lúc cô đơn.”

câu nói của Long mang 1 giọng hơi hơi nghiêm túc,
nói “hơi hơi nghiêm túc” là bởi vì tôi cũng chưa rõ lắm về cậu ấy,
nhưng nếu so ra vẻ thường thấy của Long,
thì câu này có 70% xuất phát từ thật lòng.
dĩ nhiên chỉ là cảm nhận của tôi,
nhưng với 4 cặp mắt còn lại nhìn Long ngơ ngẩn,
tôi nghĩ là họ cũng thấy giống như tôi.

“hay thật, Long à!”

hai cô bạn khen thực sự và ánh mắt họ chứa chan tình cảm
dành cho “hot boy” Trí Long.

“tôi nghĩ Yêu là nhận thêm mỗi đứa 1 cột điểm dưới trung bình!”

hahahhaha
cả bọn cười sằng sặc trước câu nhận định của Hùng,
tôi cũng cười theo...

12h30

“về thôi.”

sau 1 hồi im lặng ít nói, Lãm đề nghị,
5 đứa còn lại ngoại trừ tôi đều ko tán thành,
họ bảo muốn đi cho hết ngày nghỉ...

“mày có về ko?”

kèm theo câu hỏi, Lãm nhìn Long sắc gọn,
chờ câu trả lời của thằng bạn.
tôi cũng hồi hộp mong sao Long đồng ý,
dù thái độ của cậu ấy có vẻ là ko...

“nếu mày muốn về, thì về.”

oh, thank you ^-^
tôi hí hửng quàng ba lô qua vai, rút túi móc tiền ra đưa cho Long
để trả phần ăn popcorn lúc nãy.
hic, lại tốn 1 mớ tiền quá mức chi bình thường rồi...

“gì đây?”
“huh? thì tiền trả món gà...”
“cất vào!!”

Long nói như quát khiến tôi bất ngờ,
vừa bất ngờ vừa hoảng sợ...
trả tiền mà cũng bị mắng, sao vậy chứ!

“sau này Xuân đi với Long thì ko cần trả tiền!”

Thảo giải thích cho tôi nghe và kêu tôi cất tiền vào,
rồi 2 cô bạn đó kéo tôi ra ngoài quán.

“tớ ko thể ăn mà ko trả tiền được.”
“đó là với ai chứ cậu làm vậy với Long, cậu ấy tự ái!”
“tự ái làm sao?”
“tóm lại là mặc kệ đi, Long giàu lắm!”
....
lý do của Thảo làm tôi thêm bực mình,
cứ giàu thì là muốn quát ai thì quát sao??
tôi ko làm gì sai cả, tôi ko cần phải sợ....

khi Long vừa bước ra, tôi đến trước mặt cậu ấy và chìa ra số tiền ban nãy

“nếu mà cậu ko lấy thì từ nay về sau đừng có rủ tớ đi đâu nữa!”

vẻ mặt của Long giống như vừa bị ai đó tát nước vào mặt,
cậu ấy khẽ mở miệng mấp máy,
nhưng lại ko có lời nào được thốt ra..

mấy người bạn đều đứng quan sát trong thinh lặng,
suốt 2 phút..

Chương 13

Lãm giật số tiền trên tay tôi và nhét vào túi Long,
xong bước ra chỗ bãi xe và gọi Thúy Lan lấy thẻ..

vẫn đi khập khiễng trên cái chân đau.

“s…sao nhất định ….phải trả?”

giọng Long có cái gì đó ko trôi chảy lắm,
cậu ấy đứng mãi ko chịu nhúc nhích,<

Tag:

,Xu,Xu,đừng,khóc

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4075 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4132 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4132 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4132 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 18