watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 17 - Tiểu Thuyết Xuyên Không,Vạn Năm, Vạn Năm (Yêu tinh gấu mèo)
Home >
Tìm kiếm

Tiểu Thuyết Xuyên Không,Vạn Năm, Vạn Năm (Yêu tinh gấu mèo)

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
04/12/24 - 04:49





- Hàn Tịch, ngươi làm gì ở đây?



- Nếu ta đến, chỉ có nghĩa là ta nhớ nàng. – Hắn không hề xấu hổ nói.



- Dẹp cái tính trăng hoa bỡn cợt của ngươi đi, hôm nay ta không có tâm trạng tung tung hứng hứng với ngươi! – Ta xoay người định bỏ đi.



Hàn Tịch nhanh lẹ chặn trước mặt ta, bàn tay nắm vai ta ngăn lại, lúc này hắn tỏ ra dịu dàng, trên môi vẫn giữ nụ cười không đổi:



- Thiên hạ của ta, nàng có chuyện gì buồn bực sao? Có muốn đi đâu đó giải khuây với ta?



- Ta không suốt ngày rong chơi như ngươi! – Ta lạnh nhạt gạt tay hắn ra khỏi vai.



Hắn vẫn mặt dày mời mọc:



- Không biết tự hưởng thụ cuộc sống thì sẽ tự sinh u sầu như nàng vậy. Nàng xem… – Hắn lấy tay chỉ chỉ vào bản thân – Ta vừa tham gia một vở kịch nghệ dưới trần gian, nàng đoán xem, ta diễn vai gì?



Ta liếc qua quần áo của hắn, cụt lủn nói:



- Thái giám!



- Nàng thật là… sẽ không có một tên hoạn quan nào có đủ sức sát thương nhiều trái tim phụ nữ như ta… – Hắn lắc lắc đầu, có vẻ vẫn không muốn nhường đường.



- Vậy vai gì? – Ta ngại đoán nên tạo điều kiện cho hắn nói toẹt ra rồi kết thúc sớm.



Hàn Tịch hơi lùi lại, chậm rãi xoay một vòng trước mắt ta, trong giây lát dung mạo anh tuấn hoàn mỹ kia cảm tưởng như đang phát sáng, thần thái vô cùng phi phàm… Cũng được đấy, không quá tệ.

- Là vai thái tử điện hạ đó!



- Bộ ngươi chưa từng làm thái tử hay sao mà còn ham hố vai đó? – Ta cố ý thở dài, tỏ ra không mấy hứng thú.



- Ta từ khi có nhận thức thì đã được tôn là Atula vương rồi…. Có điều, vai này không chỉ là thái tử của một vương quốc trần gian, mà chính là thái tử điện hạ của Thiên giới…



Ta nhìn hắn một lượt rồi nhếch môi cười nhạt:



- Vậy ngươi nên bảo cô mẫu của mình cho ngươi mượn một bộ y phục của Thiên đế mà mặc vào, y phục của ngươi thực xấu…



- Mỹ nhân, nàng rất biết cách làm tổn thương người khác, thực lạnh lùng…. – Hắn cố tình tỏ ra đau khổ thất vọng nói. – Thấy nàng có chút phiền não, ta muốn an ủi, trò chuyện với nàng mà nàng nỡ nói những câu nhạt nhẽo như vậy…



Ta nghiêm mặt lườm hắn, lát sau thẳng thắn cảnh cáo:



- Này Atula vương, ta nói trước, ngươi có thể đi bất cứ đâu, ngươi đeo bám ta, ta cũng không cản được… Có điều, cho ngươi chơi bời đùa giỡn giết thời gian thì được, nhưng đừng nghĩ đến chuyện phát sinh tình cảm đó. Ta cũng không, mà ngươi càng không được. Nếu chỉ cần có gì đó không bình thường… ta sẽ…



- Nàng sẽ làm gì nào? – Hắn cười lớn, cao hứng mà hỏi, mắt còn long lanh nhìn ta.



- Vậy chắc chắn ngươi không cần diễn vai thái giám mà sẽ làm thái giám thật. – Ta không ngần ngại nói.



Tiếng cười của hắn vang vọng, trong giây lát át đi cả tiếng gió xào xạc. Tên Hàn Tịch này, dù ta có làm gì thì hắn vẫn rất mặt dày… Có lẽ ta không cần lo lắng hắn sẽ nảy sinh tình cảm như Thanh Long Thánh Quân, kiểu người như hắn nhiều phần giống như chơi bời tìm thú vui mà thôi.



Hàn Tịch lại gốc cây ngồi, trong tay từ đâu có một cái bình, hướng ta mời mọc:



- Không phải rượu, chỉ là nước trái cây ngọt, nữ nhân ai cũng thích uống thứ này. Dùng vị ngọt xua đi nỗi buồn bực cũng không tệ phải không?



Ta lười nhác bước đến rồi cũng ngồi xuống, lấy cái bình trong tay hắn, đưa lên uống một ngụm nhỏ.



- Là nước mận ép! – Ta quay sang hắn thắc mắc – Ngươi cũng thích mận sao?



- Không có, cũng không thích gì đặc biệt, chỉ là vừa nãy dưới hạ giới có lão bà bán rong qua đường mời mua, ta nhìn trong số các loại đó, không hiểu sao nhất thời muốn lấy nước mận thôi… Nhưng mà nàng thích mận sao?



- Ừm, thích… – Ta lại uống thêm một ngụm.



Vừa nhâm nhi thứ nước ép ngòn ngọt thơm thơm, ta vừa ngẫm nghĩ linh tinh, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, ta quay sang hắn hỏi:



- Hàn Tịch, ngươi thường rong chơi khắp nơi, nghe nhiều câu chuyện, ngươi đã từng bao giờ nghe đến một câu chuyện đại loại như… có một người bị yểm một thứ bùa chú cấm yêu thương, nếu có tình yêu thì đã chết chưa?



Hàn Tịch nhướn mày ngạc nhiên, xem ra hắn cũng không biết rồi. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói:



- Lại có kẻ nào tàn nhẫn muốn ngăn cấm người khác yêu như vậy? Nhưng ta cho rằng… – Hắn chầm chậm nói – Ái tình cũng vốn là một liều độc dược mà chúng ta tình nguyện uống rồi. Đã là chân tình, không có thứ gì ngăn cản được….



- Nếu là ngươi, ngươi chọn cái chết hay chân tình? – Ta nhìn thẳng hắn nói.



- Nói ra có thể nàng nghĩ ta là một kẻ đuối lý trí… nhưng kiếp này ta muốn chọn chân tình, ta cảm thấy mười vạn năm qua sống cũng là quá dài và vô vị rồi… – Hắn không ngần ngại nói, trong khoảnh khắc, những lời nói của hắn cũng ít nhiều lay động được tâm can ta. – Hơn nữa, nếu không thử, làm sao biết không còn hi vọng?



Hắn nói không phải không có lý, nhưng mà….

- Vậy nếu ngươi là tình nhân của người đó, nếu như người đó vì yêu ngươi mà chết, chỉ còn ngươi sống đến hàng vạn năm?



Hàn Tịch ngửa đầu, tựa vào thân cây, hướng mắt nhìn lên trời đêm. Đôi mắt của hắn cũng vô tận như vậy, nhất thời khiến người ta mơ hồ tưởng tượng ra sâu thẳm trong đó có một nỗi bi thương khó hiểu đang lắng đọng, giống như là từng trải qua đau khổ mất mát… Hắn bình thản nói:



- Nếu như ta, nếu cuộc sống không còn gì luyến tiếc… thì cùng nhau hồn tiêu phách tán đi, cùng nắm tay đến phút cuối đi… Ta cũng đã nói, mười vạn năm qua là quá dài… Hối hận cả đời, không bằng mỉm cười trong phút chốc…



Ta từ từ uống nước mận, từng chút từng chút một… Thứ nước hoa quả này, tựa như khi trôi xuống có thể làm dịu đi một chút ưu phiền…



- Nàng có vẻ rất quan tâm đến câu chuyện đó, tại sao vậy? – Hắn quay sang ta, nghi hoặc hỏi.



- Chỉ là muốn biết kết thúc thôi…



- Vậy… ta sẽ đi khắp lục giới, thử tìm cho nàng một câu chuyện tương tự xem… – Hắn mỉm cười, bỗng dưng đặt tay lên đầu ta xoa xoa, giống như đối xử với một đứa nhỏ – Cũng khuya rồi, nàng mau đi nghỉ đi, ngày mai không phải còn ném tú cầu sao?



Ta kéo tay hắn ra, lườm lườm nói:



- Cũng đâu liên quan gì đến ngươi.



- Ta không thể miễn cưỡng nàng… – Atula vương thở dài buồn bã, ngưng một chút rồi nói – Nhưng không thể dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.



- Hừ, đừng nói những lời như giữa ngươi và ta có gì vậy! – Ta ném trả hắn cái bình nước, đứng luôn dậy và nói – Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, đùa giỡn cũng chỉ có giới hạn.



- Sự lạnh lùng này của nàng khiến người khác càng muốn tiến tới, tiểu mỹ nhân. – Hàn Tịch cười tươi, cũng thản nhiên đứng dậy – Trong mười vạn năm ta sống, chưa có một nữ nhân nào đặc biệt như nàng…



Ta xoay người, lườm nguýt hắn một cái, mở miệng nói một câu vô tình: “Không tiễn.” rồi đi thẳng.

CHƯƠNG 17: TÚ CẦU, TÚ CẦU



Nhắn nhủ: Có thể các bạn thấy câu chuyện rắc rối khó hiểu? Không đâu, hãy thử suy luận xem, mỗi câu nói của nhân vật, nhất là lúc các anh ấy lấp lửng khó hiểu đều có ý nghĩa đó =))



Câu chuyện mười vạn năm trước ư? Phải, đó chính là nguồn gốc, cũng là lý do câu chuyện hiện tại này được tiếp tục :x Ta thấy có bạn nào đó thông minh đoán gần đúng thân phận mười vạn năm trước của các nhân vật :x Điều này làm ta rất vui, nhưng ta sẽ không tiết lộ đâu, câu chuyện sẽ còn nhiều bất ngờ =))



Chương này dài, cắt ra làm 1 chương mới :x



__________



Sáng sớm hôm sau, đến mặt trời còn đang ngáp ngủ mà tỷ tỷ đã đánh thức ta dậy, còn sai một đám tỳ nữ mang đến mấy hòm đầy ắp trang sức và y phục, độ lấp lánh của chúng đủ để thắp sáng cả đại sảnh Lăng Tú cung.



Tỷ tỷ dắt tay ta ra lựa chọn, nàng tâm tình nói vào tai ta:



- Diễm Diễm, sau này tương lai cả gia tộc và nửa đời còn lại của tỷ tỷ, chỉ có thể dựa vào muội thôi… – Giọng nàng muôn phần ủy khuất, thở dài nói – Ta đã không đủ sức chống đỡ cả gia tộc, cũng không còn ý niệm lôi kéo trái tim bạc bẽo của Thiên Đế. Đến tình cảm thực sự còn không có, dù là tranh sủng cũng rất mệt mỏi…



- Nhất định phải làm việc này sao? – Ta ngao ngán.



- Tất cả cố gắng của ta cũng chỉ đủ để muội được trở thành Chính thất của một nam nhân có thế lực…Nếu không sau này… – Thiên hậu tỷ tỷ nhìn xa xăm – Lỡ như ta có mệnh hệ nào, Chu tước tộc cũng tàn vong, đến lúc đó ả Hoa phi kia sẽ đối phó với muội, bị đem ban thưởng cho nam nhân nào còn chưa biết, lúc đó còn tệ hơn.



Ta thở dài, sau đó cứng ngắc như một con rô bốt khi tỷ tỷ ướm vào người ta hết thứ này đến thứ khác. Không biết qua bao lâu, chỉ biết khi cổ ta đã rất mỏi, tỷ tỷ vẫn chưa được một bộ cánh ưng ý. Trước đó đã phải thử nào là váy lông vũ bảy màu lòe loẹt như con công, áo kim tuyến chói mắt vàng chóe, áo dát trân châu hồng ngọc…Trời ơi đây đâu phải vũ hội hóa trang, và những thứ y phục này đâu có phải đẹp đẽ gì, ngoài màu sắc chói lóa ra thì không hề có điểm nhấn cũng như phong cách.



Sau cùng, tỷ tỷ chọn một bộ hỷ phục màu đỏ cũng không kém phần cầu kì. Mới ném tú cầu đã cho ta mặc áo cưới, muốn đuổi ta về nhà chồng sớm vậy sao? Bộ y phục này gồm một áo choàng dài mười thước, đuôi áo xẻ làm ba mảnh như đuôi phượng, tất cả đều thêu bằng chỉ vàng… Tay áo cũng rất dài, nhấc lên nhấc xuống thấy nặng và vướng víu, như vậy làm sao ném tú cầu? Đeo cả tấn trang sức lên cổ, ta cảm nhận đi đứng còn không nổi rồi…



Lễ ném tú cầu được tổ chức trước cổng Chu Tước Thành, Thiên hậu đã cho dựng một cái đài cao, phía dưới trang trí lung linh và sang trọng…



Ta chưa bước ra sân khấu chính, chỉ ở bên trong phòng chuẩn bị, kéo rèm nhìn ra ngoài. Phía trước có Thiên Đế vẻ mặt miễn cưỡng đến dự, còn kéo theo cả Hoa Thiên Phi. Nàng ta ngồi sát bệ hạ, nhõng nhõng nhẽo nhẽo, thỉnh thoảng lại nhìn đểu tỷ tỷ…



Chỉ là ta không ngờ, Bách Hoa Tiên Tử cũng đến đây xem náo nhiệt, dung nhan trang điểm ngọt ngào quyến rũ. Mọi ánh mắt dồn vào nàng ta, cảm tưởng như nàng ta mới là nhân vật chính. Bách Hoa Tiên Tử cũng không an vị ngồi không, lượn lờ ra chào hỏi quan khách, tỏ ra là một tiên tử không chỉ diễm lệ mà còn rất có lễ độ nha. Sự xuất hiện của tỷ muội nàng ta chẳng khác nàng muốn chế giễu Chu Tước tộc, tuy nhiên vì có sự bảo hộ của Thiên Đế, Chu Tước tộc không thể công khai đuổi người.



Sắp đến giờ cho ứng viên vào, ta rất sốt suột, không biết gã Thanh Long Thánh Quân kia làm ăn đến đâu rồi? Ta từ chối hắn như thế, liệu hắn còn giúp ta không?

Khi ta đang ngồi một mình trong phòng, đột nhiên xuất hiện làn sương lấm tấm, cảm giác trong lòng phức tạp, vừa mừng nhưng cũng vừa lo ngại…



Tuy nhiên không phải hắn, mà là gã phó tướng – em họ của hắn, Bạch Yên Thần Quân. Bạch Yên Thần Quân là một thanh niên trẻ tuổi dung mạo trắng trẻo, trông qua có vẻ hiền lành chân thật.



- Diễm Hồ Tiên Tử! – y hướng ta chào hỏi, biểu cảm có vẻ vừa gặp chuyện không tốt.



- Ồ, là Bạch Yên Thần Quân, tại sao ngươi lại ở đây?



- Biểu ca vốn nhờ ta và một số thuộc hạ thân tín mai phục ứng viên thật, cải trang thành họ, sau đó đảm bảo không có ai nhặt được tú cầu… Nhưng mà… – Vẻ mặt của hắn có vẻ rất nghiêm trọng.



- Có chuyện gì sao?



- Ngày hôm qua có mật tin cấp báo, biểu ca một mình tiến nhập yêu giới, đến giờ chưa trở lại, cũng không có tin tức gì… ta e rằng lành ít dữ nhiều…



Ta trong lòng nảy sinh lo lắng bất an, tuy nhiên vẫn trấn an cả y lẫn bản thân:



- Chắc không có chuyện gì đâu, Thần Quân đã lo lắng quá rồi, chắc Thanh Long Thánh Quân còn đang mải mê công chuyện, hơn nữa hắn mạnh như vậy, ai có thể làm hại hắn chứ…



- Tiên tử không hiểu đâu… - Gã em họ của Thanh Long Thánh Quân sốt sắng giải thích – Bình thường biểu ca làm việc rất chắc chắn, thường liên lạc lại với ta hay để lại ám hiệu trên đường đi, lần này không có bất cứ dấu vết nào… Chưa kể hôm qua lúc khởi hành, tâm trạng huynh ấy có vẻ rất tệ… Ta nói không phải không có căn cứ, ở Thanh Long Thành, biểu ca có nuôi một con thanh điểu, mỗi khi biểu ca gặp chuyện bất an, nó đều kêu lên không ngừng nghỉ, hiện giờ nó vẫn đang kêu như vậy…



Ta lập tức hiểu ý, những suy nghĩ mông lung thoáng qua nhanh trong đầu, lúc đó chỉ có cảm giác, theo bản năng nói:



- Vậy Thần Quân cùng mấy người mau đi tìm hắn, không cần lo chuyện ở đây…



- Đa tạ tiên tử! – Y nói rồi lập tức muốn rời đi.



- Khoan đã, ta đi cùng ngươi! – Ta nói với theo, hai tay bận rộn tháo ra y phục rườm rà. Gã ngốc Thanh Long Thánh Quân kia, liệu hắn có nghĩ quẩn mà bất chấp sống chết không?



Bạch Yên Thần Quân quay đầu lại, ánh mắt và vẻ mặt kinh ngạc của y kiến ta giật mình. Ngay lúc đó ta cảm thấy, thực sợ hãi với suy nghĩ ban nãy của mình. Tại sao ta lại có ý định đi tìm hắn chứ? Là nhất thời quan tâm sao? Mọi việc sẽ càng rắc rối thêm mà thôi… Việc đến nước này, lẽ ra đoạn tuyệt tránh mặt mới là cách tốt nhất…



Ta lặng lẽ ngồi lại ghế, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào gương, cố tỏ ra thản nhiên, bình tĩnh mà nói…



- À không… ta không thể đi…. – Ta chỉnh lại y phục, chải lại tóc – Ta không thể đi…ta không thể đi…



Muốn tỏ ra bình tĩnh, nhưng môi ta cứ lặp đi lặp lại câu nói đó như một kẻ mất trí… Gã biểu đệ của hắn sau khi nhìn ta khó hiểu thêm một vài giây, cũng vội vã cáo từ mà đi…



Ta nhìn hình bóng mình trong gương, trong lòng có phần chua chát. Cầm lên trái tú cầu rực rỡ, thêm một phần trống trải… Lát nữa những người dưới kia, vẫn là những ứng cử viên mà tỷ tỷ mời đến. Diễm Diễm, ngươi vẫn thực sự muốn làm chuyện này sao? Nếu một phải gả cho một gã nào đó thì sao?



Ừ, nếu vậy, phải cố tỏ ra là một ả đáng ghét không thể chấp nhận để đối phương hắt hủi mình sao? Tỷ tỷ và Chu Tước tộc sớm muộn cũng sẽ nghi ngờ rồi gây sức ép… Mà nếu sống cả đời lạnh nhạt vô vị với một người gọi là “phu quân” như thế…



Vậy không ném tú cầu nữa? Bây giờ chạy đi tìm cái gã Thanh Long Thánh Quân kia… Cũng vừa vặn đúng như những gì tỷ tỷ mong muốn: danh thế, xuất thân, quyền lực, tố chất
<<1 ... 1516171819 ... 28>>

Tag:

Tiểu,Thuyết,Xuyên,Không,Vạn,Năm,,Vạn,Năm,0

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4132 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4132 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4132 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 33