watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 10 - Tuyết Đen
Home >
Tìm kiếm

Tuyết Đen

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
30/11/24 - 22:25

he phủ sàn nhà quanh Cát Tường. Cát Tường trang điểm theo kiểu búp bê. Nhìn Cát Tường giống một thiên thần thánh hiện. Thanh tao và quý phái.
Cát Tường và Nhã Thanh.
Trắng và đen.
Thiên thần và ác quỷ?
Cả hai đối lập hoàn toàn nhưng lại làm nổi bật lẫn nhau.

Bữa tiệc sinh nhật Cát Tường được tổ chức tại hội trường khách sạn Queen. Một khách sạn chuyên tổ chức sự kiện.
Những nhân vật nổi trội về thành tích, nhan sắc và có tiếng nói trong trường Huyền Thoại đều có mặt. Toàn bộ hội học sinh đều được mời. Một số con cái của những người có thế lực về ở Đà Lạt cũng đến cùng với ba mẹ họ. Ba mẹ Cát Tường cũng có mặt.
Thảm đỏ được trải từ hội trường ra đến cửa 100m. Hai bên là hai hàng người mặc đồ vest đen đứng nghiêm chỉnh, tất cả đều là nam giới.
- Đầu tiên, tôi xin cảm ơn tất cả quý vị đã bỏ thời gian quý báu đến chúc mừng sinh nhật con gái tôi hôm nay – Một người đàn ông mặc vest xám, khuôn mặt nghiêm nghị đang đứng trên sân khấu và nói vào micrô.
- Và bây giờ, xin cho phép tôi giới thiệu nhân vật chính của ngày hôm nay, con gái tôi – Lâm Cát Tường – Ba Cát Tường vừa dứt lời thì điện trong hội trường tắt hoàn toàn.
Cát Tường đi từ phía cuối hội trường lên. Theo sau là 2 hàng người mặc đồ đen, tất cả đều là nam. Mỗi hàng khoảng 50 người rước cô lên sân khấu. Một luồng sáng trắng chiếu theo Cát Tường. Đó là ánh sáng duy nhất trong phòng.
Cát Tường lên đến sân khuấu thì một chiếc bánh kem được đem ra. Đó chỉ là bánh kem tượng trưng để Cát Tường thổi nến và cắt bánh thôi. Giữa hậu trường đã có 1 chiếc bánh kem lớn, 18 tầng và một tháp ly rất cao chứa đầy vang đỏ bên cạnh chiếc bánh ấy.
Lúc vô cửa, mỗi người đều được phát cho 2 cây pháo hoa. Và bây giờ phục vụ đang đi đốt pháo cho từng người.
Bài hát Happy brithday được cất lên. Những cây pháo hoa tóe sáng lung linh được hua qua hua lại theo nhịp bài hát.


Sau khi bài hát kết thúc, Cát Tường thổi nên và ước. Sau đó cô cắt bánh và đèn được mở sáng lại như bình thường.
Bữa tiệc buffer bắt đầu.
Ba Cát Tường dẫn cô đi chào những người bạn của ông. Hoàng Nam đang đứng cùng một vài người bạn cùng trường và cùng trong đội bóng rổ.
Nhã Thanh ngồi một chỗ và nhâm nhi ly rượu. Cô đang cảm thấy rất tủi thân. Tiệc sinh nhật của Cát Tường cũng chỉ bằng một góc tiệc sinh nhật của cô thôi. Nhưng điều mà cô ghen tị với Cát Tường là trong suốt thời gian hát và cắt bánh, ba mẹ Cát Tường luôn đứng cạnh Cát Tường.
Đó là điều mà Nhã Thanh luôn ao ước. Một gia đình. Một người mẹ kể chuyện cho cô trước giờ đi ngủ. Một người ba làm ngựa cho cô cưỡi. Những điều đơn giản và bình dị như vậy lại là những điều Nhã Thanh không bao giờ có. Ngoài tiền bạc ra Nhã Thanh chẳng có gì cả.
- Ba, đây là Nhã Thanh, bạn sống cùng nhà của con – Cát Tường kéo ba cô đến chỗ Nhã Thanh.
- Cháu chào bác! – Nhã Thanh đứng dậy cúi đầu chào.
- Bác nghe Cát Tường nhắc nhiều về cháu rồi. Hai đứa ở chung một nhà chắc thân lắm phải không? Nhờ cháu chăm sóc con gái bác nhé!
- Dạ vâng! Cát Tường cũng chăm sóc cháu nhiều lắm ạ. Cả ở trường cũng vậy – Nhã Thanh cười. Nụ cười ngượng ngạo.
- Vậy sao?
- Con đã biết chăm sóc người khác rồi sao? Ba tự hào về con đấy – Ba Cát Tường quay qua nhìn Cát Tường trìu mến.
Ba Cát Tường rất thương và chiều con gái. Cát Tường muốn cái gì cũng có, muốn làm gì cũng được. Nhờ sự nuông chiều vô tội vạ đó nên mới có “thiên thần Cát Tường” như ngày hôm nay.

- Hắt xì!!! – Từ khi thức dậy đến giờ Nhã Thanh đã hắt xì 16 cái rồi. Và xem ra sẽ còn tiếp tục.
Nhã Thanh uể oải đi xuống nhà bếp. Nước mắt nước mũi cứ chảy hoài làm Nhã Thanh luôn phải lăm lăm tờ khăn giấy trong tay.
- Hắt xì!!! – Lần thứ 17.
- Cậu ổn chứ? – Cát Tường và Hoàng Nam đang ngồi bên bàn ăn. Thấy Nhã Thanh, Cát Tường hỏi.
- Vẫn còn sống – Nhã Thanh trả lời. Cô biết thừa Cát Tường mong cô bệnh chết luôn đi.
- Hôm qua cậu bỏ về trước làm tớ tìm cậu mãi – Cát Tường lại ra vẻ thân thiết.
- Tôi có chút chuyện – Nhã Thanh trả lời lạnh nhạt.
Hôm qua Nhã Thanh đã bỏ về khi thấy Cát Tường ôm cổ Hoàng Nam nhảy. Khi đó trời đang mưa to. Nhã Thanh đã “bước trong mưa” về đến Thiên Thần. Hậu quả ra sao thì thấy rõ rồi đấy.
Trên xe bus Nhã Thanh đã nhận một rổ những cái lườm sắc lẻm của những học sinh cùng trường. Đến trường cũng chẳng khá hơn chút nào. Dù sao Nhã Thanh cũng quen rồi. Và đương nhiên chuyện Nhã Thanh và Việt Lĩnh cãi nhau đã nhanh chóng được toàn trường biết đến. Ngay cả con kiến trong trường cũng biết. Thế nên hôm nay mọi người cố tình xì xầm to hơn. Lườm sắc hơn.
Nhã Thanh đặt cặp xuống nhưng chưa kịp ngồi xuống thì đã bị một nữ sinh trong lớp nắm tóc từ phía sau kéo ngược lại.
- Mày nghĩ mày còn có thể ngồi đây sao? – Nữ sinh đó hỏi.
- Đây là chỗ của tôi mà – Nhã Thanh nói.
- Nếu là hôm qua thì đúng vậy nhưng hôm nay thì không – Nữ sinh kia giật mạnh tóc Nhã Thanh hơn.
- Tại sao không?
- Mày nghĩ mày nói những lời hỗn láo với Quỷ Vương mà còn có thể ngồi cùng bàn với cậu ấy à? Thứ như mày không xứng đâu.
Việt Lĩnh từ ngoài của đi vào. Nữ sinh kia buông tóc Nhã Thanh ra ngay lập tức. Nhã Thanh nhìn Việt Lĩnh ánh mắt vui mừng. Cô nghĩ Việt Lĩnh sẽ bảo vệ cô. Nhưng không! Việt Lĩnh không nhìn Nhã Thanh. Cậu đi thẳng xuống chỗ trống cuối lớp và ngồi ở đó.
- Cậu ấy đã bỏ mặc mình rồi sao? – Nhã Thanh nhìn Việt Lĩnh bằng đôi mắt buồn bã nhưng Việt Lĩnh không nhìn cô.
Thỉnh thoảng trong giờ học Nhã Thanh có quay lại nhìn Việt Lĩnh nhưng Việt Lĩnh chỉ nằm gục dưới bàn. Chẳng buồn ngẩng đầu lên lấy một lần.
Chuông tan học vừa reo Việt Lĩnh đã lao đi ngay lập tức. Thế là ngay cả cơ hội xin lỗi Việt Lĩnh cũng không cho Nhã Thanh rồi.
Nhã Thanh ngồi thừ ra trong lớp học phải đến 10 phút mới đứng lên ra về. Nhưng vừa đi đến cửa lớp Nhã Thanh thấy mọi thứ trở nên tối thui. Rồi có cái gì đó liên tục đập vào người cô. Nhã Thanh té xuống đất.
Hiểu! Nhã Thanh đang bị trùm bao đánh hội đồng. Đám người đó liên tục đánh mạnh vào bụng và lưng Nhã Thanh.

Nhã Thanh tỉnh dậy. Dường như cô đã ngất. Cô thấy mình đang nằm ngay trước cửa lớp. Toàn thân đau nhức. Hôm nay không có lớp nào học buổi chiều nên trường vắng tanh.
Nhã Thanh gượng dậy, cô vịn tay vào tường bước từng bước xuống cầu thang. Bây giờ cô thấy đau đớn và rã rời. Biết mình không thể lết đến trạm xe bus nên Nhã Thanh gọi taxi để về.
8:00 PM
Nhã Thanh dắt xe ra khỏi gara. Nhã Thanh muốn đi dạo vòng vòng. Tâm trạng cô đang hoàn toàn chống rỗng. Giống như một trái bóng bay gần hết hơi lơ lửng lên không được xuống không xong.
Nhã Thanh đi lòng vòng những nơi mà cô đã quen đường.
- Làm ơn giúp tôi với – Một cô gái có nước da nâu bóng, thân hình khỏe khắn, tóc tém lao ra cản xe Nhã Thanh lại.
- Có chuyện gì vậy? – Nhã Thanh hoảng hốt.
- Làm ơn đưa tôi đến bệnh viện! Mẹ tôi đang cấp cứu – Cô gái đó nói.
- Lên xe đi!

********

- Đến đây được rồi chứ? – Nhã Thanh dừng xe lại và hỏi.
- Ơ…
- Ơ cái gì? Tới đây thôi. Tôi không mang theo điện thoại, chạy vô sâu nữa sẽ không có taxi cho tôi về - Nhã Thanh xuống xe. Dựng xe xuống nhưng vẫn cắm nguyên chìa khóa xe trong ổ.
- Nè – Nhã Thanh đưa giấy tờ xe cho cô gái kia và cả tiền nữa.
- Tôi giữ lại 200 nhé! Tiền taxi – Nhã Thanh cười rồi bỏ đi.
- Này! Khoan đã! Làm sao mà cậu biết? – Cô gái kia hỏi.
- Mới đi lừa đảo lần đầu à? – Nhã Thanh quay lại hỏi.
- Làm gì có? Tôi chuyên nghiệp lắm rồi đấy – Cô gái kia chu mỏ lên cãi.
- Chuyên nghiệp mà người khác chở đi đâu cũng không biết. Đường này làm gì dẫn đến cái bệnh viện nào – Nhã Thanh cười.
- Ơ…
- Tôi cũng không hỏi mẹ cậu ở bệnh viện nào mà cứ chạy thôi. Thế mà cậu có nói gì đâu. Thôi tôi đi đây – Nhã Thanh bỏ đi.
- Này! Đứng lại đó! Tôi còn chưa tiến hành theo trình tự mà – Cô gái kia dãy nảy.
- Trình tự gì nữa? – Nhã Thanh tròn mắt hỏi.
- Đầu tiên tôi phải dụ cậu đến một con đường vắng – Cô gái đó nói.
- Thì đường này cũng vắng. Có điều là tôi đưa cậu tới thì đúng hơn – Nhã Thanh nhe răng cười.
- Thôi được. Coi như bước một được thông qua. Tiếp theo là tôi phải uy hie^’p cậu để cậu giao xe và tiền cho tôi.
- Tôi giao rồi mà – Nhã Thanh xoa xoa đầu.
- Nhưng tôi đã uy hie^’p đâu – Cô gái đó dậm chân xuống đất ăn vạ.
- Vậy thì uy hie^’p đi! – Nhã Thanh nói.
- Ờ, được!
Cô gái đó đi vòng ra phía sau Nhã Thanh. Vòng tay qua cổ Nhã Thanh và siết nhưng chẳng có tí lực nào.
- Đưa xe đây hoặc là chết – Cô gái đó nói.
- Kia kìa – Nhã Thanh chỉ chỉ vào cái xe đang dựng cách đó khoảng 5m.
- Chìa khóa xe? – Cô gái kia cố tỏ ra đáng sợ.
- Trên xe.
- Giấy tờ xe?
- Trên tay cậu.
- Tiền?
- Trên tay cậu.
- Điện thoại?
- Không mang.
- Trên người còn gì đáng giá không?
- Còn cái mạng này – Nhã Thanh vừa nói vừa cười.
- Xem ra ngươi cũng biết sợ. Ta tha cho cái mạng của ngươi. Đi đi! – Cô gái đó buông tay ra rồi đi về phía chiếc xe.

- Cám ơn! – Nhã Thanh giơ tay bye bye.
Cô gái kia lên xe rồi chạy vụt đi.
- Hahahahaha!!! – Nhã Thanh cười khằng khặc.
- Ở đâu ra kẻ lừa đảo như thế này chứ? Với cái tài năng đó thì lừa được ai hay bị người ta lừa lại?
- Vui thật! Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm.Nhã Thanh vừa đi vừa cười.
Nhã Thanhđi bộ không bao lâu thì đã ra đến đường lớn rồi. Nhã Thanh chưa gọi taxi vội vì cô muốn đi dạo thêm chút nữa.
Hình như hôm nay đã hết bão. Trời không mưa nữa. Có điều rất lạnh.
Nhã Thanh thấy một chú cún nhật đang xoay vòng vòng để đuổi cắn cái đuôi của chính mình.
- Cún con à! Mày đang làm gì vậy? – Nhã Thanh ngồi xổm xuống nhìn chú chó.
Chú cún không chú ý đến Nhã Thanh. Nó đang bận xoay vòng tròn.
- Này, mày đang làm gì vậy? Đó là cái đuôi của mày mà – Nhã Thanh nhấc chú chó lên để nó không đuổi cắn đuôi mình nữa. Cô ôm nó vào lòng rồi vuốt ve bộ lông của nó. Nó nằm yên trong lòng cô, nhắm mắt lim dim
- Tony! – Một người con trai đứng bên kia đường gọi lớn. Cún con nghe tiếng chủ gọi tên mình thì lao vụt ra khỏi tay Nhã Thanh và chạy qua đường.
- Cẩn thận!!! – Nhã Thanh lao ra.
- Kéttt – Tiếng thắng xe chói tai vang lên.
Nhã Thanh đang nằm dưới đường. Chú cún con vẫn an toàn vì được Nhã Thanh ôm trọn trong lòng. Tài xế xe khách lao ra khỏi xe.
- Cô gái à, không sao chứ? – Người tài xế lay lay Nhã Thanh.
- Cháu… không… sao – Nhã Thanh nói đứt quãng do hoảng sợ.
- Sao lại để chó chạy lung tung ra đường vậy chứ? Nguy hiểm thật. Mà cô cũng thật là! Vì con chó mà lao ra như vậy sao? Không sợ chết à? – Người tài xế quay trở lại xe. Lùi xe lại để lấy chỗ trống rồi bẻ lái chạy đi (vì Nhã Thanh vẫn còn ngồi trên đường nên phải như vậy mới không đụng vào cô)
- Cậu không sao chứ? – Chủ nhân của chú cún đến đỡ Nhã Thanh dậy. Đó là một người con trai có gương mặt dịu dàng. Giọng nói ấm áp. Chiếc kính cận không che đi được nét đẹp của cậu.
- Tôi không sao! Chú cún này của cậu à?
- Ừ! Nó tên là Tony.
Nhã Thanh đưa chú cún cho chủ nhân của nó.
- Cậu chắc là không sao chứ?
- Không sao mà.
- Vừa rồi đụng trúng mà.
- Chỉ đụng nhẹ thôi. Cũng may bác tài thắng lại kịp.
- Hay là cứ đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào.
- Không cần đâu. Thôi tôi về đây – Nhã Thanh bỏ đi.
- À, khoan đã!
- Còn chuyện gì à?
- Tớ… tớ là Gia Hy. Tớ có thể làm bạn với cậu được không? – Gia Hy một tay bế Tony, một tay xoa xoa đầu, gương mặt hiện rõ sự bối rối.

o0o ---------TUYẾT ĐEN-------- o0o Chap 13

Nhã Thanh đang ngồi thừ ra trên giường. Đau toàn thân. Cơ thể rã rời. Hai mắt nóng ran. Đầu đau buốt. Cổ họng rát kèm thêm ho. Rõ ràng là Nhã Thanh ốm nặng hơn hôm qua rồi.
Lê cái thân xác tàn tạ xuống nhà bếp. Nhã Thanh ngồi gục đầu xuống bàn bếp.
- Làm sao vậy? – Tiếng Hoàng Nam vang lên.
- Sắp… khụ… khụ… chết… - Nhã Thanh rên rỉ.
- Chết thì ra ngoài mà chết nhé! Đừng có chết trong này rồi ám Thiên Thần của tôi.
- Her! Mới sáng sớm có cần tạt nước lạnh kiểu đó không?
- Ai thì không biết chứ riêng cậu tôi muốn tạt axit luôn chứ nước lạnh gì? – Hoàng Nam nghiến răng. Vậy mà lại rót sữa ra ly rồi để lên bàn trước mặt Nhã Thanh.
- Uống đi này! – Hoàng Nam cố tỏ ra không quan tâm.
- Cậu uống trước đi! – Nhã Thanh nhìn Hoàng Nam bằng đôi mắt mệt mỏi.
- Không có bỏ độc đâu – Hoàng Nam uống một ngụm rồi đặt ly sữa xuống bàn.
Cát Tường đã xuống và đang đứng ngoài cửa. Cô nàng đang nổi điên trong bụng.

- Con nhỏ đáng ghét này. Hết Quỷ Vương giờ đến cả Hoàng Nam cũng quan tâm nó sao?
- Xem ra tao cũng nên quan tâm mày – Cát Tường nghĩ thầm.
Phòng họp hội học sinh
- Tuần vừa rồi các cậu nghỉ không phép cả tuần đấy – Cát Tường nói.
- Harzzz! Không còn hứng thú đi học nữa. Quỷ Vương bị con Nhã Thanh cướp đi mất rồi – Thủ lĩnh MBB nói.
- Này! Các cậu đi học chỉ vì Quỷ Vương thôi sao? – Cát Tường chau mày.
- Phải. Bọn tớ đi học chỉ vì muốn nhìn thấy vẻ lạnh lùng hút hồn của Quỷ Vương. Anh ấy là thần tượng của bọn tớ.
- Quỷ Vương và Nhã Thanh giận nhau rồi mà – Cát Tường nói.
- Nhưng anh ấy cứ rầu rĩ, nhìn thương lắm. Chẳng còn cái dáng vẻ kiêu ngạo trước đây nữa.
- Tính ra các cậu cũng hiền thật đấy. Nếu là mình, con nhỏ Nhã Thanh mà làm thần tượng của mình buồn chắc mình xé nó ra mất – Cát Tường làm bộ cảm thông.
- Hội trưởng hiều lành mà cũng như thế này sao?
- Dù hiền lành cỡ nào thì cũng đâu thể bỏ qua cho người làm thần tượng của mình tổn thương chứ.
- Cậu nói cũng phải. Sao bọn mình có thể bỏ qua cho con nhỏ Nhã Thanh đó được nhỉ?
- Này! Các cậu định đánh nhau đấy à? Không được đâu. Vi phạm nội quy đấy – Cát Tường làm bộ can ngăn.
- Cậu vờ như không biết một lần đi!
- Hm… thôi được rồi. Một lần thôi nhé! Các cậu đừng đánh vào mặt thì sẽ không ai biết đâu.
- Vậy tuần nghỉ học vừa rồi cũng bỏ qua luôn nhé!
- Thôi được, nhưng không có lần sau đâu đấy.
- Cám ơn cậu! Bọn tớ đi đây.
- Sắp có chuyện vui rồi đây – Cát Tường cười nụ cười nửa miệng đểu vô đối.
Hôm nay Việt Lĩnh không đến trường. Không hiểu sao Nhã Thanh cảm thấy rất trống trải. Thỉnh thoảng Nhã Thanh lại đưa đôi mắt rầu rĩ nhìn vào cái chỗ trống của Việt Lĩnh.
Chuông tan học vừa reo lên nhóm MBB đã đi vào lớp 12a3.
- Hoàng Nhã Thanh, đi theo bọn tao! – Thủ lĩnh nói.
- Có chuyện gì mà nhóm MBB đến tận đây nhỉ?
- Còn phải hỏi nữa à, nhìn sắc mặt hằm hằm là biết sắp có đánh nhau rồi.
- Vậy nhóm MBB muốn đánh Hoàng Nhã Thanh sao?
- Đánh đi! Đánh cho đến khi nào nó biến khỏi Huyền Thoại đi!
Những tiếng bàn tán trong lớp vang lên.
Nhã Thanh để cặp trong lớp rồi đi theo nhóm MBB
Sân thượng dãy nhà phía Tây.
- Chát! – Một thành viên trong nhóm MBB tát Nhã Thanh.
Nhã Thanh không nói gì, chỉ nhìn trừng trừng người vừa tát mình.
Nữ sinh vừa rồi giơ tay lên định tát thêm cái nữa nhưng bị thủ lĩnh của nhóm cẳn lại.
- Đừng có đánh vào mặt! – Thủ lĩnh nói.
- Nhưng nhìn cái bản mặt nó tớ ghét quá! Không đánh thì không hả giận
<<1 ... 89101112 ... 14>>

Tag:

Tuyết,Đen

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4072 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 544