Đọc Truyện Ê Lùn Anh Thích Em
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 22:36 |
ọc đang chuẩn bị cuốc bộ về nhà thì trời đổ mưa ầm ầm nó lục mãi trong cặp mà không thấy cái ô đâu đành ngậm ngùi chờ tạnh mưa thôi
Mọi người ở trung tâm từng người đi về hết có người ba mẹ chở không thì có áo mưa hay ô gì đó ùi đạp xe về. Giữa trung tâm to đùng chỉ có mình nó đứng đó mà trời không ngớt mưa cũng đã 9h rồi nó là thân con gái đứng đó cũng thấy sợ sợ. Ngoài trời mưa mỗi lúc một to không có dấu hiệu ngừng, con đường thường ngày đông đúc xe cộ giờ thì chỉ còn lác đác vài chiếc xe. Nó liều chạy bộ về cớ cứ đứng đây miết cũng chẳng có ích gì điện thoại nó lại bỏ quên ở nha thế mới đau chứ.
-Lùn đi thui-hắn đứng trước cổng trung tâm kêu nó
Nó vừa mừng vừa lo cho hắn
-Ông làm gì ở đây không thấy trời đang mưa to hay sao mà còn tới đây còn mặc mỗi chiếc áo sơ mi, không lạnh à?
Hắn không nói gì tiến lại chỗ nó lôi nó đi, tự dưng nó cũng không muốn hỏi hắn nữa. Hai người đi chung một chiếc ô trông thật lãng mạn hjhj nó hơi đỏ mặt.
Hắn che cho nó mà một bên vai của hắn bị ướt hết
-Ướt kìa-nó kéo chiếc ô về phía hắn cho cân bằng
Nhưng hắn vẫn để vậy
-Không sao mà sao đi không cầm theo ô
-Tui nhớ bỏ vào rồi mà sao tìm miết không thấy chắc trong lúc vội đi quá quên mất hì. Uả xe đạp ông đâu mà đi bộ vầy
-Ờ nó bị hư
Cuộc đối thoại của nó và hắn chỉ ngắn chừng đó không ai nói thêm câu nào nữa. Trời mưa to gió lại mạnh nữa hắn không cầm nổi cái ô nữa rồi nó đưa ra một ý kiến
-Núp ở đằng kia đi chờ đỡ mưa rồi về
-Cũng được
Hắn im lặng không nói gì nó thấy lạ vì thường ngày hắn là chúa gây chuyện mà
-Mà sao ông biết tui học ở đây mà tới
-Thì tui qua nhà bà mượn vở mẹ bà kiu bà đi học chưa về rồi chỉ đường cho tui đi hê hê
Hắn rút điện thoại ra rồi đưa cho nó một đầu tai nghe còn hắn một đầu
-Ông làm gì đấy
-Nghe đi rồi biết
Hắn vừa bật bản nhạc đó lên nó có thể cảm nhận được bài hát đó thật buồn và sâu lắng
-Đây là bài gì vậy. Hay quá
-Kiss The Rain. Bài này nghe dưới mưa mới hay
Hắn bây giờ giống như một thiên thần vậy, hắn im lặng cảm nhận bản nhạc mắt hắn nhìn về một nơi xa xăm
Nó cũng lặng đi theo dòng nhạc. Công nhận bài nay hay thiệt nghe dưới mưa càng tuyệt vời hơn
-Mỗi bài hát có một ý nghĩ của nó à-nó hỏi hắn
-Um bình thường bà nghe bài này không thấy hay nhưng khi trời mưa bà bật nó lên sẽ cảm nhận được nó-hắn mỉm cười.
Nó cũng cười theo hắn một nụ cười tràn đầy hạnh phúc
Chap 24:
Nó về nhà ngủ một giấc ngon lành tới sáng nhưng nó không quên lấy điện thoại tải bài nhạc Kiss The Rain về máy để nghe trước khi đi ngủ và cũng từ đó nó bắt đầu từ đấy nó đã thích bản nhạc đó mất rồi. Nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua mà nó thầm mỉm cười
Sáng hôm sau nó dậy sớm vì phải kiểm tra lại tiền quỷ lớp vì mỗi lần cuối tuần lớp nó đều trích ra một khoảng để khen thưởng cũng như liên hoan cuối tuần cho khí thế đó mà. Nó lục tung cả bàn học cuối cùng cũng thấy cái ví nằm ở xó h0h0 cái tính cẩu thả của nó mãi mà không chữa được nó hí hửng bỏ vào ngăn cặp rồi khóa lại. Nó đi vội quá nên quên luôn cả ăn sáng thế là cả đám gồm: Nó, hắn, Huy, Phong, Ánh, Vy rủ nhau xuống căn teen ăn, nói về chuyện ăn uống đối với nó miễn bàn nó như một con heo bị bỏ đói lâu ngày vậy cứ thế mà ăn không thèm để ý tới ai cả. Mọi người trong nhóm đã quen dần với tính ăn uống của nó nên chỉ cười cho qua chuyện hì hì, nhưng cái bụng của nó như không đáy vậy nó càng ăn lại càng thấy đói sau một hồi quyết định nó sẽ ăn thêm một tô phở và một hộp sữa nữa làm Phong phải điêu đứng với vẻ đẹp trời ban của nó trong khi nó ăn.
-Quân lại đây tao nói cái này-Phong ngoắc hắn lại nói nhỏ
-Cái gì mầy
-Sáng tao mang theo ít tiền mà Su lại ăn nhìu tao không đủ tiền trả mày giúp tao trả bữa đây nha-Phong nài nỉ
-Haha-hắn cười phá lên
-Cái thằng cười nhỏ nhỏ thôi, giúp tao đi
-Cái tội dại gái là thế đó, đáng đời mày nhưng vì tình bạn bao năm giữa tao với mày nên tao đành hy sinh vậy-hắn chép miệng
Phong cảm ơn hắn rối rít
Ăn uống no nê nó vác cái mặt sung sướng lên lớp ngồi phịch xuống vì no quá hehe hên sao vừa đánh chén xong thì cô giáo vào lớp
-Mi tiền quỹ lớp còn bao nhiêu?- Cô hỏi
-Dạ còn 1 triệu
-Ừ vậy tốt, cô chỉ hỏi vậy thôi chứ tuần này chúng ta sẽ không tổ chức liên hoan cuối tuần sẽ gộp lại làm tuần sau luôn
Cả lớp ai nấy đều Ồ lên rõ to, vẻ mặt hụt hẫng
Hết tiết nó cất sách vở sẵn lục lại cái ví coi còn không bỗng mặt nó như không còn giọt máu nó lục mãi lục mãi mà không thấy cái ví đâu
-Đang tìm gì đó về thôi
-Chết thiệt rồi Ánh ơi
-Sao ai chết
-Tiền quỹ lớp mất rồi-nó nói không thành lời
-Cái gì sao lại mất sáng bà có cầm theo không?
-Có tui nhớ rõ ràng đã bỏ vào trong cặp rồi
-Hay lớp mình có ăn trộm
-Tui không biết không biết-nó sợ quá hét lên
Ánh không biết làm sao để tìm lại số tiền quá lớn đối với học sinh chúng nó nên đành đưa ra ý kiến
-Đằng nào cũng đã mất rồi hay tụi mình tự kiếm tiền để bù lại số tiền đã mất
-Kiếm bằng cách nào đây
-À đúng rồi bà giỏi đan len đúng không?
-Ừm thì sao giúp ích gì được đâu?-nó ỉu xìu
-Sao lại không tụi mình sẽ làm đồ lưu niệm bằng len rồi đem đi bán tui thấy rất ít người làm được đồ lưu niệm bằng len nên chắc tụi mình cũng kiếm được kha khá
-Được đó nhưng chỉ còn một tuần nữa thui tụi mình có kiếm đủ số tiền đó không?
-Tới đó rồi tính giờ về đã. Mà sáng mai tui qua nhà bà làm nha
-Um thui tui về bye-nó vẫy tay với Ánh mà sụt sịt
Huy đứng ngoài cổng chờ nó lâu quá nên sốt ruộ định chạy vào coi nó có bị gì không thì thấy nó chạy ra
-Làm gì mà lâu ra vậy Mi
-À không có gì tại lúc nãy Mi chép không kịp bài nên tranh thủ ngồi lại chép cho xong. Mình về thôi
Nó leo lên xe cho Huy đèo về còn nó thì như đang ngồi trên đống lửa vậy đứng ngồi không yên nó chỉ mong sao cho đến sáng.
Sáng mới vừa bảnh mắt ra nó đã nghe tiếng chuông cửa nó biết là Ánh đến nên nó chạy vọt ra ngoài
-Tui mua một đống len đủ màu lun nè-Ánh giơ lên
-Um tốt vậy mình vào làm thui
Hai đứa hì hục làm từ sáng đến tối được khoảng 10 món đồ, hia đứa nó ngồi ngắm thành quả của mình mà chép miệng
-Tui nghi làm kiểu này không xong rồi
-Ờ tui cũng nghĩ vậy hay là tui với bà chia ra mỗi người một nữa làm cấp tốc lun làm thâu đêm suốt sáng luôn
-Được được. Bây giờ là thứ 7 tụi mình sẽ làm đến thứ 2 rồi đem đi bán
Nó với Ánh nói tới đâu là gật đầu tán thành tới đó nó mong sao cho mọi chuyện trôi qua êm đẹp
Tối đó nó thức tới 2h sáng để làm mệt quá nó đành nghỉ tay rồi mai dậy làm tiếp cứ thế nguyên ngày chủ nhật nó nhốt mình ở trong nhà để cố làm xong. Sáng thứ 2 nó mệt mỏi lết đôi chân đi học vừa tới lớp nó với Ánh nhìn cười cười sặc sủa vì nhìn đứa nào đứa nấy như gấu Panda
-Bà làm tới đâu rồi
-Tui là được 100 cái còn bà
-Tui cũng vậy haha vui quá vậy là 2 đứa mình gộp lại là được 200 cái-nó cười khoái chí
-Ờ nhưng đi bán ở đâu-nó sực nhớ ra không có chỗ bán
-Yên tâm nhà dì tui bán hàng có một cái tủ dư nên tui xin cái tủ đó rồi tụi mình ra công viên bày mấy thứ đó ra tủ đứng bán thôi
-OK vậy chiều 1h tui qua nhà bán
Công việc của nó và Ánh sẽ đi tới đâu đây có suôn sẽ không? Đọc chap tiếp the nhé
Chap 25
Chiều 1h nó sữa soạn sắp xếp lại đồ đạc đâu vào đấy chỉ đợi Ánh tới là đi thôi. Ánh là người bao giờ cũng đúng hẹn nó thích cái tính đó của Ánh mà nó không tài nào noi theo được
-Xong chưa đi thôi, tui mới mượn bà chị cái xe máy nè
-Ờ bà chở tui nha tui không biết lái xa đâu à
-Biết rồi khổ nhắm nói mãi
Tới công viên nó và Ánh đã chọn ngay được chỗ lý tưởng mà còn có nhiều người qua lại nữa chứ đó là chỗ gốc cây sồi to rợp bóng mát gần hồ nước nên mát lắm. Nó loay hoay sắp xếp đống đồ đạc vào tủ còn Ánh thì dọn dẹp vệ sinh để thoáng mát ấy mà hì. Nữa tiếng sau nó và Ánh đều hoàn thành xong nhiệm vụ chỉ chờ khách đến mua thui
-1 cái mình bán 5000đ là quá rẻ rồi nhỉ-Ánh nhìn chằm chằm nó nói
-Ờ tụi mình chỉ kiếm lại số đã mất thui mà chủ yếu vừa bán vừa cho. Mà 200 cái bán 5000đ là vừa đủ lun ó tui chỉ sợ bán không kịp-mặt nó ủ rủ
-Không sao đâu đồ mình làm đẹp mà lại chắc nữa. Cố lên nào
Nó cười gượng hai đứa tụi nó đứng rao rát cả cổ họng mà không ma nào mua lại thêm trời nắng nóng nó càng bực mình thêm
-Phải có cách gì đó mới câu được khách
-Cách gì giờ
-Làm theo cách mình hay gặp đi mua 1 tặng 1. Bà không nhớ mỗi lần mình đi ngang qua tiệm đồ nó bán ế đều rao vậy à, tui với bà ba chân bốn cẳng đi mua quá trời
-Nhưng mà vậy thì mình phải làm thêm 100 cái nữa
-Chớ giờ biết sao
-Thôi hết ngày hôm nay đã rồi tính sau
Cũng may có vài đứa nhỏ thấy đồ lưu niệm làm bằng len lạ lạ nên vào mua thử nó đành dùng mánh khóe để dụ dỗ trẻ con
-Cho nhóc nè nhớ rủ thêm vài bạn nữa vào mua giúp chị nha-nó đưa cho mỗi đứa một cây kẹo mút để dụ dỗ hê hê
Nó đánh vào điểm yếu của tụi trẻ là ham kẹo nên chưa đầy một phút sau đám trẻ khoảng chục đứa từ đâu kéo đến nườm nượp nó với Ánh sướng quá trời ( đúng là đồ dụ dỗ trẻ con mà)
Ngày hôm nay cũng khấm khá đấy chứ bán được 20 cái lun mới bắt đầu vậy là quá tốt rồi
-Ngày hôm nay cũng được đấy chứ-Ánh vừa đếm tiền vừa nói với nó
-Ờ vậy là khấm khá rồi
Nó về tới nhà là đi tắm liền rồi phắng lên giường ngủ luôn đối với nó hôm nay là một ngày làm việc mệt mỏi h0h0
Ngày qua ngày nó với Ánh đi học về rồi lại đi bán tính ra cũng được 4 ngày rồi chỉ còn 2 ngày nữa là 1 tuần
-Còn thiếu 500k nữa mới đủ 1 triệu làm sao đây-nó lo lắng
-Tui cũng không biết nữa làm sao đây
Nó với Ánh đi qua đi lại tìm cách sao thủ tiêu được số hàng này mà lại được 500k trong ngày hôm nay ( tham quá nhở hê hê)
-Ế 2 người làm gì ở đây vậy-Phong từ đâu đi tới hỏi
-Ờ..ờ-nó lắp bắp không biết nói làm sao
Đã thế nó còn thấy hắn, Vy và Huy đi chung nữa chứ nó muốn độn thổ quá nó nắm chặc áo nhỏ Ánh
-Lùn làm gì ở đây thế
-Làm gì kệ tui-nó cáu
-Mi bán đồ gì vậy-Huy lại xem mấy đồ lưu niệm
-Đẹp quá cho Pin một cái nha-Phong la lên
-Âý chết đồ người ta bán sao mà cho mày được hả-hắn cười nham hiểm
-Sao Mi lại đi bán mấy cái này vậy-Huy thắc măc
Nó nghĩ không thể nào giấu được chuyện này nữa đành nói ra hết sự thật
-Cái gì mất tiền quỹ lớp-cả đám đồng thanh
-Ờ
-Vậy nên Su mới đi bán mấy cái này để kiếm lại số tiền
-Ờ Su với Ánh tự làm đem bán
-Wow. Mi thật khéo tay đẹp quá-Vy reo lên như con nít còn cười tít cả mắt nữa
-Thích thì Mi sẽ tặng mõi người một cái-Nói rồi nó lấy 4 cái tặng cho từng người
-Vậy còn thiếu bao nhiêu nữa là đủ-Huy hỏi
-Còn thiếu 500k nữa mới đủ-Ánh than thở
Thế là Huy, Phong, hắn và Vy đều giúp tụi nó bán nốt số hàng này đúng là sức mạnh của trai đẹp cả đám con gái kéo vào như kiến
Nó chẳng nghĩ gì nhiều chỉ quan tâm đến số hàng thui chỉ còn vài chục cái nữa là hết hehe
Tự nhiên đám con gái lãng đi hết chốc sau không tháy một dáng người nào vào mua hàng nữa và bây giờ thì nó đã hiểu tại sao đám con gái lại lãng đi hết
Chap 26:
Có một đám thanh niêm người ngợm trông dữ lắm tiến lại gẫn chỗ tụi nó
-Bọn mày làm gì ở đây không biết đây là địa bàn của tụi tao à. Biến mau
-Ơ nhưng tụi em có làm gì đâu
-À cô em đây xinh nhỉ đi chơi với nha-một tên lại vuốt má nó
Nó hất tay ra rồi theo phản xạ nó lùi dần về phía sau còn tên kia thì đứng cười chế giễu
-Giowf tao cho tụi bay cơ hội có cút khỏi đây không?
-Không thì sao nào-hắn lên giọng
-À thằng này láo. Đập chết thằng này cho tao-Tên kia hất tay ra hiệu cho đàn em xông lên
Rồi một trận hỗn chiến bắt đầu mọi người đi đường không ai dám hó hé tiến lại gần vì sợ vạ lây, nó sợ quá mồ hôi chảy đầm đìa Huy và Phong cũng nhập cuộc. Ba chọi năm hai bên đều ngang sức ngang tài nhưng nếu về sức thì có lẽ năm tên đầu gấu kia khỏe hơn nhìu. Điều mà nó lo sợ cũng đã đến Huy,hắn và Phong đều đã gục bọn côn đồ kia tiến lại chỗ tủ kính đập tan tành trước khi đi tụi đó còn đe dọa
-Liệu hồn đó đừng để tụi tao gặp lại mày
Phong tự nhiên đứng dậy chỉ thẳng vào mặt thằng cầm đầu
-Đừng có ăn hiếp người quá đáng
-À ghê thằng này láo muốn ăn đạp à con
Cuộc chiến tưởng rằng đã kết thúc nhưng không nó vẫn tiếp diễn mà còn thậm tệ hơn nữa. Huy và hắn đều đứng dậy đấu thêm một trận nữa
Bỗng một thằng rút điện thoại ra gọi điện cho ai đó nó nghe có lúc được lúc không
-Tụi nó khỏe quá tụi em đấu không lại?
Vừa nói xong thằng đó ra hiệu cho cả đám rút lui nó và Ánh chạy chỗ Huy,Phong hỏi han còn Vy khóc sướt mướt
-Quân có sao không?
-Quân có sao đâu muk khóc hì-hắn nở nụ cười trấn an Vy
Vy ôm chầm lấy Quân như không muốn rời xa.
-Chưa bán được bao nhiêu mà đã bị đập hết thế này ai dám mua nữa-nó bĩu môi
-Chia ra mỗi người một ít rồi tản ra đem đi bá, bán xong tập trung ở đây nha-Ánh luôn là người đưa ra sáng kiến giúp cả bon giải vây
Cả bọn tán thành nó và Ánh đi chung, Vy với hắn còn lại là Huy và Phong
Đi mỏi cả chân mà trời thì gần tối nữa nó với Ánh vẫn chưa bán được bao nhiêu tụi nó đành ngậm ngùi chia ra đi riêng
Phía bên Vy,hắn và Phong, Huy nhanh chóng bán xong còn lí do tại sao bán nhanh chắc các bạn biết rồi nhỉ hì
-Ớ Mi đâu Ánh-Phong hỏi
-Ánh đâu biết đâu lúc nãy Ánh với Mi chia nhau ra bán mà. Đáng lẽ giờ này đã xong rồi chứ
-Đợi thêm tí nữa đi-Huy ngồi xuống chỗ ghế đá
Đã một tiếng trôi qua nó vẫn chưa về làm cho mọi người bắt đầu lo lắng hơn.
-Chia ra đi tìm đi chứ chờ đến khi nào-hắn nói dõng dạc
-Ok
Nó đi đâu và làm gì? Ai sẽ tìm được nó? Và rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra. Đón đọc chap tiếp theo nhé
Chap 27
Cuộc tìm kiếm nó dường như là vô vọng mọi người ai nấy đều thấm mệt. Hắn cuống cả lên vừa đi vừa la " Đồ lùn bà đang ở đâu?" đồng hồ đã điểm 10h tối hắn càng lo lắng hơn.
-Buông ra, buông ra
Tiếng la phát ra đâu đây rất gần rất gần hắn cảm nhận như đó là nó chính nó không phải là ai khác. Hắn tìm khắp mọi nơi và rồi một cảnh tưởng hiện ra trước mặt hắn, hắn tức điên lên
-Chết tiệt. Tụi mày đang làm gì đấy hả? Tha cô ấy ra
-Định làm anh hùng cứu mĩ nhân à-một tên cười nhếch miệng
Tên kia cố tình không nghe hắn nói mà tiếp tục cởi từng nút áo của nó ra, nó cố vùng khỏi nhưng sức nó quá yếu không thể chống cự lại, miệng nó không ngừng la lên " Quân" mắt nó đã ướt. Hắn không còn kiềm chế được bản thân mà lao lên như một con thú bao nhiêu tức giận hắn dồn hết vào cánh tay mà đập thẳng vào từng thằng một, cả đám côn đồ đều đã nằm gục dưới đất hắn chạy nhanh lại chỗ nó cài từng nút áo lại
-Có sao không?
-Hức hức sao giờ này ông mới tới, có biết tui mong ông tới dường nào không hả?-nước mắt nó dàng dụa đập nhẹ vào người hắn
Hắn không nghĩ gì nhiều ôm chầm lấy nó
-Tui xin lỗi
Mọi người ở trung tâm từng người đi về hết có người ba mẹ chở không thì có áo mưa hay ô gì đó ùi đạp xe về. Giữa trung tâm to đùng chỉ có mình nó đứng đó mà trời không ngớt mưa cũng đã 9h rồi nó là thân con gái đứng đó cũng thấy sợ sợ. Ngoài trời mưa mỗi lúc một to không có dấu hiệu ngừng, con đường thường ngày đông đúc xe cộ giờ thì chỉ còn lác đác vài chiếc xe. Nó liều chạy bộ về cớ cứ đứng đây miết cũng chẳng có ích gì điện thoại nó lại bỏ quên ở nha thế mới đau chứ.
-Lùn đi thui-hắn đứng trước cổng trung tâm kêu nó
Nó vừa mừng vừa lo cho hắn
-Ông làm gì ở đây không thấy trời đang mưa to hay sao mà còn tới đây còn mặc mỗi chiếc áo sơ mi, không lạnh à?
Hắn không nói gì tiến lại chỗ nó lôi nó đi, tự dưng nó cũng không muốn hỏi hắn nữa. Hai người đi chung một chiếc ô trông thật lãng mạn hjhj nó hơi đỏ mặt.
Hắn che cho nó mà một bên vai của hắn bị ướt hết
-Ướt kìa-nó kéo chiếc ô về phía hắn cho cân bằng
Nhưng hắn vẫn để vậy
-Không sao mà sao đi không cầm theo ô
-Tui nhớ bỏ vào rồi mà sao tìm miết không thấy chắc trong lúc vội đi quá quên mất hì. Uả xe đạp ông đâu mà đi bộ vầy
-Ờ nó bị hư
Cuộc đối thoại của nó và hắn chỉ ngắn chừng đó không ai nói thêm câu nào nữa. Trời mưa to gió lại mạnh nữa hắn không cầm nổi cái ô nữa rồi nó đưa ra một ý kiến
-Núp ở đằng kia đi chờ đỡ mưa rồi về
-Cũng được
Hắn im lặng không nói gì nó thấy lạ vì thường ngày hắn là chúa gây chuyện mà
-Mà sao ông biết tui học ở đây mà tới
-Thì tui qua nhà bà mượn vở mẹ bà kiu bà đi học chưa về rồi chỉ đường cho tui đi hê hê
Hắn rút điện thoại ra rồi đưa cho nó một đầu tai nghe còn hắn một đầu
-Ông làm gì đấy
-Nghe đi rồi biết
Hắn vừa bật bản nhạc đó lên nó có thể cảm nhận được bài hát đó thật buồn và sâu lắng
-Đây là bài gì vậy. Hay quá
-Kiss The Rain. Bài này nghe dưới mưa mới hay
Hắn bây giờ giống như một thiên thần vậy, hắn im lặng cảm nhận bản nhạc mắt hắn nhìn về một nơi xa xăm
Nó cũng lặng đi theo dòng nhạc. Công nhận bài nay hay thiệt nghe dưới mưa càng tuyệt vời hơn
-Mỗi bài hát có một ý nghĩ của nó à-nó hỏi hắn
-Um bình thường bà nghe bài này không thấy hay nhưng khi trời mưa bà bật nó lên sẽ cảm nhận được nó-hắn mỉm cười.
Nó cũng cười theo hắn một nụ cười tràn đầy hạnh phúc
Chap 24:
Nó về nhà ngủ một giấc ngon lành tới sáng nhưng nó không quên lấy điện thoại tải bài nhạc Kiss The Rain về máy để nghe trước khi đi ngủ và cũng từ đó nó bắt đầu từ đấy nó đã thích bản nhạc đó mất rồi. Nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua mà nó thầm mỉm cười
Sáng hôm sau nó dậy sớm vì phải kiểm tra lại tiền quỷ lớp vì mỗi lần cuối tuần lớp nó đều trích ra một khoảng để khen thưởng cũng như liên hoan cuối tuần cho khí thế đó mà. Nó lục tung cả bàn học cuối cùng cũng thấy cái ví nằm ở xó h0h0 cái tính cẩu thả của nó mãi mà không chữa được nó hí hửng bỏ vào ngăn cặp rồi khóa lại. Nó đi vội quá nên quên luôn cả ăn sáng thế là cả đám gồm: Nó, hắn, Huy, Phong, Ánh, Vy rủ nhau xuống căn teen ăn, nói về chuyện ăn uống đối với nó miễn bàn nó như một con heo bị bỏ đói lâu ngày vậy cứ thế mà ăn không thèm để ý tới ai cả. Mọi người trong nhóm đã quen dần với tính ăn uống của nó nên chỉ cười cho qua chuyện hì hì, nhưng cái bụng của nó như không đáy vậy nó càng ăn lại càng thấy đói sau một hồi quyết định nó sẽ ăn thêm một tô phở và một hộp sữa nữa làm Phong phải điêu đứng với vẻ đẹp trời ban của nó trong khi nó ăn.
-Quân lại đây tao nói cái này-Phong ngoắc hắn lại nói nhỏ
-Cái gì mầy
-Sáng tao mang theo ít tiền mà Su lại ăn nhìu tao không đủ tiền trả mày giúp tao trả bữa đây nha-Phong nài nỉ
-Haha-hắn cười phá lên
-Cái thằng cười nhỏ nhỏ thôi, giúp tao đi
-Cái tội dại gái là thế đó, đáng đời mày nhưng vì tình bạn bao năm giữa tao với mày nên tao đành hy sinh vậy-hắn chép miệng
Phong cảm ơn hắn rối rít
Ăn uống no nê nó vác cái mặt sung sướng lên lớp ngồi phịch xuống vì no quá hehe hên sao vừa đánh chén xong thì cô giáo vào lớp
-Mi tiền quỹ lớp còn bao nhiêu?- Cô hỏi
-Dạ còn 1 triệu
-Ừ vậy tốt, cô chỉ hỏi vậy thôi chứ tuần này chúng ta sẽ không tổ chức liên hoan cuối tuần sẽ gộp lại làm tuần sau luôn
Cả lớp ai nấy đều Ồ lên rõ to, vẻ mặt hụt hẫng
Hết tiết nó cất sách vở sẵn lục lại cái ví coi còn không bỗng mặt nó như không còn giọt máu nó lục mãi lục mãi mà không thấy cái ví đâu
-Đang tìm gì đó về thôi
-Chết thiệt rồi Ánh ơi
-Sao ai chết
-Tiền quỹ lớp mất rồi-nó nói không thành lời
-Cái gì sao lại mất sáng bà có cầm theo không?
-Có tui nhớ rõ ràng đã bỏ vào trong cặp rồi
-Hay lớp mình có ăn trộm
-Tui không biết không biết-nó sợ quá hét lên
Ánh không biết làm sao để tìm lại số tiền quá lớn đối với học sinh chúng nó nên đành đưa ra ý kiến
-Đằng nào cũng đã mất rồi hay tụi mình tự kiếm tiền để bù lại số tiền đã mất
-Kiếm bằng cách nào đây
-À đúng rồi bà giỏi đan len đúng không?
-Ừm thì sao giúp ích gì được đâu?-nó ỉu xìu
-Sao lại không tụi mình sẽ làm đồ lưu niệm bằng len rồi đem đi bán tui thấy rất ít người làm được đồ lưu niệm bằng len nên chắc tụi mình cũng kiếm được kha khá
-Được đó nhưng chỉ còn một tuần nữa thui tụi mình có kiếm đủ số tiền đó không?
-Tới đó rồi tính giờ về đã. Mà sáng mai tui qua nhà bà làm nha
-Um thui tui về bye-nó vẫy tay với Ánh mà sụt sịt
Huy đứng ngoài cổng chờ nó lâu quá nên sốt ruộ định chạy vào coi nó có bị gì không thì thấy nó chạy ra
-Làm gì mà lâu ra vậy Mi
-À không có gì tại lúc nãy Mi chép không kịp bài nên tranh thủ ngồi lại chép cho xong. Mình về thôi
Nó leo lên xe cho Huy đèo về còn nó thì như đang ngồi trên đống lửa vậy đứng ngồi không yên nó chỉ mong sao cho đến sáng.
Sáng mới vừa bảnh mắt ra nó đã nghe tiếng chuông cửa nó biết là Ánh đến nên nó chạy vọt ra ngoài
-Tui mua một đống len đủ màu lun nè-Ánh giơ lên
-Um tốt vậy mình vào làm thui
Hai đứa hì hục làm từ sáng đến tối được khoảng 10 món đồ, hia đứa nó ngồi ngắm thành quả của mình mà chép miệng
-Tui nghi làm kiểu này không xong rồi
-Ờ tui cũng nghĩ vậy hay là tui với bà chia ra mỗi người một nữa làm cấp tốc lun làm thâu đêm suốt sáng luôn
-Được được. Bây giờ là thứ 7 tụi mình sẽ làm đến thứ 2 rồi đem đi bán
Nó với Ánh nói tới đâu là gật đầu tán thành tới đó nó mong sao cho mọi chuyện trôi qua êm đẹp
Tối đó nó thức tới 2h sáng để làm mệt quá nó đành nghỉ tay rồi mai dậy làm tiếp cứ thế nguyên ngày chủ nhật nó nhốt mình ở trong nhà để cố làm xong. Sáng thứ 2 nó mệt mỏi lết đôi chân đi học vừa tới lớp nó với Ánh nhìn cười cười sặc sủa vì nhìn đứa nào đứa nấy như gấu Panda
-Bà làm tới đâu rồi
-Tui là được 100 cái còn bà
-Tui cũng vậy haha vui quá vậy là 2 đứa mình gộp lại là được 200 cái-nó cười khoái chí
-Ờ nhưng đi bán ở đâu-nó sực nhớ ra không có chỗ bán
-Yên tâm nhà dì tui bán hàng có một cái tủ dư nên tui xin cái tủ đó rồi tụi mình ra công viên bày mấy thứ đó ra tủ đứng bán thôi
-OK vậy chiều 1h tui qua nhà bán
Công việc của nó và Ánh sẽ đi tới đâu đây có suôn sẽ không? Đọc chap tiếp the nhé
Chap 25
Chiều 1h nó sữa soạn sắp xếp lại đồ đạc đâu vào đấy chỉ đợi Ánh tới là đi thôi. Ánh là người bao giờ cũng đúng hẹn nó thích cái tính đó của Ánh mà nó không tài nào noi theo được
-Xong chưa đi thôi, tui mới mượn bà chị cái xe máy nè
-Ờ bà chở tui nha tui không biết lái xa đâu à
-Biết rồi khổ nhắm nói mãi
Tới công viên nó và Ánh đã chọn ngay được chỗ lý tưởng mà còn có nhiều người qua lại nữa chứ đó là chỗ gốc cây sồi to rợp bóng mát gần hồ nước nên mát lắm. Nó loay hoay sắp xếp đống đồ đạc vào tủ còn Ánh thì dọn dẹp vệ sinh để thoáng mát ấy mà hì. Nữa tiếng sau nó và Ánh đều hoàn thành xong nhiệm vụ chỉ chờ khách đến mua thui
-1 cái mình bán 5000đ là quá rẻ rồi nhỉ-Ánh nhìn chằm chằm nó nói
-Ờ tụi mình chỉ kiếm lại số đã mất thui mà chủ yếu vừa bán vừa cho. Mà 200 cái bán 5000đ là vừa đủ lun ó tui chỉ sợ bán không kịp-mặt nó ủ rủ
-Không sao đâu đồ mình làm đẹp mà lại chắc nữa. Cố lên nào
Nó cười gượng hai đứa tụi nó đứng rao rát cả cổ họng mà không ma nào mua lại thêm trời nắng nóng nó càng bực mình thêm
-Phải có cách gì đó mới câu được khách
-Cách gì giờ
-Làm theo cách mình hay gặp đi mua 1 tặng 1. Bà không nhớ mỗi lần mình đi ngang qua tiệm đồ nó bán ế đều rao vậy à, tui với bà ba chân bốn cẳng đi mua quá trời
-Nhưng mà vậy thì mình phải làm thêm 100 cái nữa
-Chớ giờ biết sao
-Thôi hết ngày hôm nay đã rồi tính sau
Cũng may có vài đứa nhỏ thấy đồ lưu niệm làm bằng len lạ lạ nên vào mua thử nó đành dùng mánh khóe để dụ dỗ trẻ con
-Cho nhóc nè nhớ rủ thêm vài bạn nữa vào mua giúp chị nha-nó đưa cho mỗi đứa một cây kẹo mút để dụ dỗ hê hê
Nó đánh vào điểm yếu của tụi trẻ là ham kẹo nên chưa đầy một phút sau đám trẻ khoảng chục đứa từ đâu kéo đến nườm nượp nó với Ánh sướng quá trời ( đúng là đồ dụ dỗ trẻ con mà)
Ngày hôm nay cũng khấm khá đấy chứ bán được 20 cái lun mới bắt đầu vậy là quá tốt rồi
-Ngày hôm nay cũng được đấy chứ-Ánh vừa đếm tiền vừa nói với nó
-Ờ vậy là khấm khá rồi
Nó về tới nhà là đi tắm liền rồi phắng lên giường ngủ luôn đối với nó hôm nay là một ngày làm việc mệt mỏi h0h0
Ngày qua ngày nó với Ánh đi học về rồi lại đi bán tính ra cũng được 4 ngày rồi chỉ còn 2 ngày nữa là 1 tuần
-Còn thiếu 500k nữa mới đủ 1 triệu làm sao đây-nó lo lắng
-Tui cũng không biết nữa làm sao đây
Nó với Ánh đi qua đi lại tìm cách sao thủ tiêu được số hàng này mà lại được 500k trong ngày hôm nay ( tham quá nhở hê hê)
-Ế 2 người làm gì ở đây vậy-Phong từ đâu đi tới hỏi
-Ờ..ờ-nó lắp bắp không biết nói làm sao
Đã thế nó còn thấy hắn, Vy và Huy đi chung nữa chứ nó muốn độn thổ quá nó nắm chặc áo nhỏ Ánh
-Lùn làm gì ở đây thế
-Làm gì kệ tui-nó cáu
-Mi bán đồ gì vậy-Huy lại xem mấy đồ lưu niệm
-Đẹp quá cho Pin một cái nha-Phong la lên
-Âý chết đồ người ta bán sao mà cho mày được hả-hắn cười nham hiểm
-Sao Mi lại đi bán mấy cái này vậy-Huy thắc măc
Nó nghĩ không thể nào giấu được chuyện này nữa đành nói ra hết sự thật
-Cái gì mất tiền quỹ lớp-cả đám đồng thanh
-Ờ
-Vậy nên Su mới đi bán mấy cái này để kiếm lại số tiền
-Ờ Su với Ánh tự làm đem bán
-Wow. Mi thật khéo tay đẹp quá-Vy reo lên như con nít còn cười tít cả mắt nữa
-Thích thì Mi sẽ tặng mõi người một cái-Nói rồi nó lấy 4 cái tặng cho từng người
-Vậy còn thiếu bao nhiêu nữa là đủ-Huy hỏi
-Còn thiếu 500k nữa mới đủ-Ánh than thở
Thế là Huy, Phong, hắn và Vy đều giúp tụi nó bán nốt số hàng này đúng là sức mạnh của trai đẹp cả đám con gái kéo vào như kiến
Nó chẳng nghĩ gì nhiều chỉ quan tâm đến số hàng thui chỉ còn vài chục cái nữa là hết hehe
Tự nhiên đám con gái lãng đi hết chốc sau không tháy một dáng người nào vào mua hàng nữa và bây giờ thì nó đã hiểu tại sao đám con gái lại lãng đi hết
Chap 26:
Có một đám thanh niêm người ngợm trông dữ lắm tiến lại gẫn chỗ tụi nó
-Bọn mày làm gì ở đây không biết đây là địa bàn của tụi tao à. Biến mau
-Ơ nhưng tụi em có làm gì đâu
-À cô em đây xinh nhỉ đi chơi với nha-một tên lại vuốt má nó
Nó hất tay ra rồi theo phản xạ nó lùi dần về phía sau còn tên kia thì đứng cười chế giễu
-Giowf tao cho tụi bay cơ hội có cút khỏi đây không?
-Không thì sao nào-hắn lên giọng
-À thằng này láo. Đập chết thằng này cho tao-Tên kia hất tay ra hiệu cho đàn em xông lên
Rồi một trận hỗn chiến bắt đầu mọi người đi đường không ai dám hó hé tiến lại gần vì sợ vạ lây, nó sợ quá mồ hôi chảy đầm đìa Huy và Phong cũng nhập cuộc. Ba chọi năm hai bên đều ngang sức ngang tài nhưng nếu về sức thì có lẽ năm tên đầu gấu kia khỏe hơn nhìu. Điều mà nó lo sợ cũng đã đến Huy,hắn và Phong đều đã gục bọn côn đồ kia tiến lại chỗ tủ kính đập tan tành trước khi đi tụi đó còn đe dọa
-Liệu hồn đó đừng để tụi tao gặp lại mày
Phong tự nhiên đứng dậy chỉ thẳng vào mặt thằng cầm đầu
-Đừng có ăn hiếp người quá đáng
-À ghê thằng này láo muốn ăn đạp à con
Cuộc chiến tưởng rằng đã kết thúc nhưng không nó vẫn tiếp diễn mà còn thậm tệ hơn nữa. Huy và hắn đều đứng dậy đấu thêm một trận nữa
Bỗng một thằng rút điện thoại ra gọi điện cho ai đó nó nghe có lúc được lúc không
-Tụi nó khỏe quá tụi em đấu không lại?
Vừa nói xong thằng đó ra hiệu cho cả đám rút lui nó và Ánh chạy chỗ Huy,Phong hỏi han còn Vy khóc sướt mướt
-Quân có sao không?
-Quân có sao đâu muk khóc hì-hắn nở nụ cười trấn an Vy
Vy ôm chầm lấy Quân như không muốn rời xa.
-Chưa bán được bao nhiêu mà đã bị đập hết thế này ai dám mua nữa-nó bĩu môi
-Chia ra mỗi người một ít rồi tản ra đem đi bá, bán xong tập trung ở đây nha-Ánh luôn là người đưa ra sáng kiến giúp cả bon giải vây
Cả bọn tán thành nó và Ánh đi chung, Vy với hắn còn lại là Huy và Phong
Đi mỏi cả chân mà trời thì gần tối nữa nó với Ánh vẫn chưa bán được bao nhiêu tụi nó đành ngậm ngùi chia ra đi riêng
Phía bên Vy,hắn và Phong, Huy nhanh chóng bán xong còn lí do tại sao bán nhanh chắc các bạn biết rồi nhỉ hì
-Ớ Mi đâu Ánh-Phong hỏi
-Ánh đâu biết đâu lúc nãy Ánh với Mi chia nhau ra bán mà. Đáng lẽ giờ này đã xong rồi chứ
-Đợi thêm tí nữa đi-Huy ngồi xuống chỗ ghế đá
Đã một tiếng trôi qua nó vẫn chưa về làm cho mọi người bắt đầu lo lắng hơn.
-Chia ra đi tìm đi chứ chờ đến khi nào-hắn nói dõng dạc
-Ok
Nó đi đâu và làm gì? Ai sẽ tìm được nó? Và rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra. Đón đọc chap tiếp theo nhé
Chap 27
Cuộc tìm kiếm nó dường như là vô vọng mọi người ai nấy đều thấm mệt. Hắn cuống cả lên vừa đi vừa la " Đồ lùn bà đang ở đâu?" đồng hồ đã điểm 10h tối hắn càng lo lắng hơn.
-Buông ra, buông ra
Tiếng la phát ra đâu đây rất gần rất gần hắn cảm nhận như đó là nó chính nó không phải là ai khác. Hắn tìm khắp mọi nơi và rồi một cảnh tưởng hiện ra trước mặt hắn, hắn tức điên lên
-Chết tiệt. Tụi mày đang làm gì đấy hả? Tha cô ấy ra
-Định làm anh hùng cứu mĩ nhân à-một tên cười nhếch miệng
Tên kia cố tình không nghe hắn nói mà tiếp tục cởi từng nút áo của nó ra, nó cố vùng khỏi nhưng sức nó quá yếu không thể chống cự lại, miệng nó không ngừng la lên " Quân" mắt nó đã ướt. Hắn không còn kiềm chế được bản thân mà lao lên như một con thú bao nhiêu tức giận hắn dồn hết vào cánh tay mà đập thẳng vào từng thằng một, cả đám côn đồ đều đã nằm gục dưới đất hắn chạy nhanh lại chỗ nó cài từng nút áo lại
-Có sao không?
-Hức hức sao giờ này ông mới tới, có biết tui mong ông tới dường nào không hả?-nước mắt nó dàng dụa đập nhẹ vào người hắn
Hắn không nghĩ gì nhiều ôm chầm lấy nó
-Tui xin lỗi
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 697[ 4126 ngày trước - Xem: ]