watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 8 - Truyện : Ngày hôm qua...đã từng - My Daisy
Home >
Tìm kiếm

Truyện : Ngày hôm qua...đã từng - My Daisy

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
30/11/24 - 22:53

i chị lộn chứ bộ
- Haha thôi dc rồi dậy đi…hổng đói bụng hả
- Uhm hen chị thấy đói rồi nè…
- Đi rửa mặt cho tỉnh đi rồi mình đi ăn
- Nhox hổng rửa mặt hả
- Khỏi! Nhìn chị này giờ tỉnh luôn rồi rửa gì nửa
- Uýnh chết giờ!...Đồ ở dơ! Xíiiiii
Chị xụ mặt đứng dậy dứ nắm đấm trước mặt nó rồi chạy vù vào WC. Nó ngồi dậy ểu oải vươn vai….phù nằm đơ cả tiếng đồng hồ mới cử động suýt tí là thành tượng luôn rồi. Lục đục biết bao lâu chị mới vệ sinh cá nhân xong.
- Ngủ trong đó sao mà lâu vậy trời
- Kệ chị nha.
- Tránh ra nhox đi rửa mặt cái coi
- Nảy ai nói tỉnh rồi mà
- Chờ chị nảy giờ buồn ngủ lại rồi
- Xí…nhanh nha. Chị xuống dưới sảnh đợi trước
- Uhm…xuống liền!
Nó đi vào WC vệ sinh cá nhân xong đóng cửa phòng mặc thêm chiếc áo khoác rồi đi xuống dưới sảnh dắt xe máy ra. Chị vui vẻ leo lên ngồi sau lưng nó xuýt xoa
- Lạnh ha nhox
- Uhm. Ăn gì đây
- Ăn cái gì nóng nóng đi nhox. Chị lạnh quá
- Vậy kiếm lẩu ăn nghen
- Uhm…sao cũng được
- Chà nay dễ tính dữ
- Hok dám, tại chị cũng thích ăn lẩu bộ
- Vậy đi…
Nó siết ga chạy đi, gì chứ ăn lẩu thì nó biết chỗ. Lúc trưa chị bán nón có chỉ nên giờ chỉ cần hỏi đường là tìm được chỗ bán lẩu ngon thôi. Đà Lạt về đêm lại trở lạnh, lúc mới trên phòng xuống còn bình thường chứ giờ vút xe trong đêm thế này người cứ run lên bần bật, tay tuy có đeo găng nhưng gió vẫn cố lùa vào lạnh cóng. Trời lạnh…vậy mà sau lưng nó có một người hình như chẳng để ý gì cả, gương mặt thích thú nhìn xung quanh cười tươi, thi thoảng chị còn đứng lên vịn vai nó để nhìn cái gì đó ở phía xa. Cuối cùng cũng tới quán lẩu, gọi một cái lẩu dê và thịt heo rừng nướng hai chị em ngồi ăn ngon lành. Xung quanh ai ai cũng muốn rúc sâu hơn vào những chiếc bếp than ấm hồng, nó và chị không ngoại lệ, hôm nay chẳng đứa nào thèm giành ăn với nhau nửa, ngược lại chị càng nép sát vào người nó hơn vừa ăn vừa xuýt xoa mỗi khi có cơn gió lùa qua. Hình như càng về đêm sương xuống nhiều hơn thì phải, ngồi ngoài trời có hơn 1 tiếng để ăn mà vai nó và chị đều lấm tấm những giọt nước li ti…cảm giác thật khó tả…Trời lạnh mà…càng lạnh người ta càng lười nói chuyện thì phải.

Cuối cùng cũng giải quyết xong nồi lẩu và mấy món ăn khác…ngồi run run cầm ly sữa đậu nành nóng hổi trong tay chị vui vẻ nhìn nó
- Sao nhox biết chỗ này ăn ngon vậy
- Hên xui
- Xạo!...ai chỉ nhox dzạ?
- Chị bán nón đó…
- Mà sao nhox biết đường đi
- Uhm chạy đại chứ làm gì biết đường, tại nó cũng gần chỗ mình ở mà
- Hihi hay ta…mai mình ăn chỗ này nửa ha
- Hả…bộ chưa chịu về sao?
- Uhm…chị chưa muốn về đâu
- Nhưng mà….
Nó chưa nói hết câu chị đã đưa ly sữa lên bịt miệng nó lại
- Chị chưa muốn về
Rồi nháy mắt đứng dậy đi ra ngoài đường…

- Nhox lạnh hok?
- Lạnh chứ sao hok
- Vậy mình đi caffe ha
- Uhm…nhưng caffe nào, gần bờ hồ nửa hả?
- Không! Hihi lần này để chị dẫn nhox đi caffe
- Biết đường không
- Biết chỗ nhưng hổng biết đường. Nhox cứ chạy đi mình hỏi đường từ từ
- Ờ ờ! Để nhox tính tiền
Nó gọi cô chủ quán tính tiền trong khi chị chạy lại chú xe ôm để hỏi đường. Tính tiền xong nó chạy xe lại gần chị đứng chờ, hỏi được đường nên chị vui vẻ leo lên xe, nó siết ga từ từ không quên gật đầu cảm ơn chú xe ôm. Không biết chị chỉ đường có đúng không mà càng ngày nó càng cảm thấy chạy xe càng xa dần trung tâm thành phố, xe nó chầm chậm đi những con đường phía trên con dốc..
- Nè chị chỉ đúng đường nha. Đây hổng phải ở SG đâu mà chị lung tung đó
- Xí…làm như chị khờ như nhox vậy
- Hay quá, ở SG toàn chỉ đường lung tung hết luôn, làm như nhox hổng biết vậy.
- Hihi kệ chị…chạy đi sắp tới rồi
- Ờ…caffe gì xa dữ…đi lên tuốt trên này thấy ghê quá

- Hihi con trai mà nhát quá à. Than thở hoài

- Nhát gì mà nhát, đi xa thế này trời tối om đường vắng…sợ nguy hiểm cho chị thôi

- Hổng sao đâu mà…ý nhox nhox rẽ phải vào

Chị vỗ vỗ vai nó chỉ vào một con đường tối om bên phải con dốc. Nó dừng xe lại ngập ngừng hỏi
- Nè nè caffe gì ở trong này…đường tối thui à
- Mệt ghê chạy vào đi hổng sao đâu
- Đúng đường hok đó
- Đúng…thề luôn
- Ờ ờ
Nó bấm bụng chạy vào con đường đó, đường tối đến nổi nó không thể hìn thấy biển tên đường là gì cả. Hai bên đường tối om, càng ngày xe càng leo lên cao trên dốc, thi thoảng có ngon đèn đường nhưng chẳng đủ làm sáng con đường mà càng tăng thêm vẻ mịt mù xung quanh…Sau lưng vô thức chị nép sát vào lưng nó hơn vì lạnh và vì chị cũng hơi ớn ớn thì phải. Cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả mà trước mặt nó dần hiện ra những ánh đèn màu đỏ đỏ, hồng hồng nhẹ nhàng tỏa lên giửa màn đêm đen…Chẳng cần chị lên tiếng tự nó vô thức ngừng xe lại ngay trước caffe im lặng đưa mắt nhìn. Caffe đẹp đến ngỡ ngàng, nó mĩm cười nhìn lên những ánh đèn dịu dàng, căn nhà đậm chất phố núi với kiểu kiến trúc đơn giản nhưng lạ mắt, có vẻ gì đó mộc mạc nhưng sang trọng theo kiểu phương tây. Chẳng cần nhiều thời gian để suy nghĩ nó xác định đã trót lỡ yêu caffe này mất rồi….nghe cứ như tình yêu sét đánh ấy nhỉ…Tuy chưa đặt chân vào bên trong quán nhưng nó vẫn cảm nhận được bên trong quán sẽ càng quyến rũ nó hơn. Chị nhẹ nhàng bước xuống nháy nháy mắt.
- Hihi coi mặt nhox kìa…thích caffe này rồi đúng hok
- Ừ ừ…
- Gửi xe đi…vào trong cho ấm đứng ở ngoài lạnh quá à
- Uhm chị vào trước đi
- Hihi chị chờ nhox vào luôn
- Uhm
Nó gật đầu dựng xe xuống trước cổng im lặng theo chị đi vào trong sau khi nhận thẻ xe từ tay chú bảo vệ có bộ quần áo cứ như hòa vào đêm đen vậy. Nó cho hai tay vào túi từ từ đi vào quán, chị vòng qua tay nó vui vẻ đi kế bên. Mở cửa chào nó là một cô bé phục vụ với trang phục rất lịch sự và duyên dáng.
- Chào anh chị…anh chị đi mấy người ạ?
- Hai người thôi em
- May quá. Còn chỗ ngồi gần cửa sổ bên kia được không ạ? Hay anh chị muốn ngồi ở bên này
Cô bé phục vụ nhẹ nhàng vừa hướng dẫn vừa chỉ tay về những chỗ ngồi cho nó và chị chọn lựa. Tất nhiên chị là người giành chọn chỗ rồi.
- Mình ngồi đó ha nhox?
Chị chỉ tay về chỗ ngồi gần cửa sổ rồi kéo tay nó đi về phía đó. Mọi thứ im lặng, chỉ có tiếng trò chuyện nho nhỏ của những người khách xung quanh và tiếng nhạc du dương vang lên. Nó chầm chậm đưa mắt quan sát khắp quán…lần đầu tiên mà nó có cảm giác dường như rất thân quen với caffe này vậy. Chỗ ngồi chị chọn nó cũng rất thích bởi vì từ đây thành phố với những ánh đèn lấp lánh hiện ra trọn vẹn trong tầm mắt. Có lẽ Đà Lạt không rộng lớn, không nhiều đèn như SG của nó…nhưng ngồi từ đây Đà Lạt có lẽ đẹp hơn SG về đêm. Như thường lệ nó chọn cho mình món caffe đen quen thuộc, hôm nay caffe sẽ không có đá bởi vì chính Đà Lạt vẫn luôn se lạnh rồi mà. Còn chị khác nó, chị chọn cho mình một ly caffe có một chút cacao, một chút kem…chắn chắc món caffe đó sẽ ngọt ngào hơn món caffe đen đắng nghét của nó rồi…ừ…luôn ngọt hơn caffe của nó luôn luôn như vậy…”chị nhỉ “J
Ngày hôm qua...đã từng - My Daisy (Chap 10)




Bên trong caffe khá ấm nhưng bên ngoài trời thì rõ ràng sương đang xuống nhiều hơn, nó có thể nhìn thấy rõ sương đọng lại thành từng giọt trên khung cửa kính. Mọi thứ đều đẹp nhẹ nhàng, mọi thứ đều lung linh như trong tưởng tượng của nó về Đà Lạt…Ly caffe nóng ấm áp trong lòng bàn tay, giọt đắng màu đen từ từ chảy vào cổ họng, đọng lại một chút đắng ở đầu môi…
- Caffe đắng lắm hay là nhox cho thêm đường vào đi
Chị nhẹ nhàng lên tiếng phá tan sự im lặng. Nó mĩm cười
- Không sao. Nhox uống thế này quen rồi
- Nhưng sẽ đắng
- Thì nó vốn đắng mà chị
- Khờ quá! Uống đắng mà cứ uống hoài
- Nói đắng chứ cũng có chút ngọt mà
- Nhưng vẫn đắng đúng không
- Ừ! Vẫn đắng
Chị đưa ly caffe của mình lên uống một ngụm nhỏ rồi cười nhẹ
- Caffe của chị ngọt hơn nè! Thử hok
- Có kem, có đường ngọt hơn đúng rồi
- Nhưng hổng có kem có đường caffe của chị cũng sẽ ngọt hơn của nhox đó
- Sao ngọt hơn được?
- Ngọt hơn thiệt mà
- Vì sao?
- Hihi vì nó là caffe của chị chứ sao
Chị lém lỉnh lè lưỡi trêu nó rồi quay mặt nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Nó lắc đầu với cái lí do ngang cùn của chị. Chẳng biết nảy giờ chị tranh luận với nó hay đang có ý gì nửa, không đầu không đuôi, chẳng có gì rõ ràng. Chị vốn là vậy, luôn thích nói những điều chẳng ai hiểu đâu vào đâu đó, vô thưởng vô phạt.

Hai đứa lại im lặng thưởng thức món caffe của riêng mỗi người. Tiếng nhạc vẫn nhẹ nhàng phát ra từ chiếc loa ở phía xa. Dường như đến đây người ta đều tự biết phải trò chuyện nhỏ đi nếu không muốn nói là thì thầm. Từ trước đến giờ nó đều có thói quen chọn những quán caffe có đông khách, những quán caffe ở chỗ nhộn nhịp đông người rồi ngồi trong một góc nào đó để lặng lẽ uống caffe. Nó thích tìm đến nơi đông người để trốn vào cái vỏ lạnh lùng im lặng của mình…nhưng đây là lần đầu tiên nó cảm nhận được điều mới lạ, đôi khi uống caffe ở một nơi lặng lẽ như thế này cũng thú vị lắm chứ. Thật kỳ lạ là trong lúc này nó hoàn toàn không nghĩ đến em, nó cũng tự hỏi tại sao lại không nghĩ đến em dù em mới đi hôm qua thôi mà…và rồi nó cũng tự mĩm cười chọn cho mình một câu trả lời chính xác nhất…Nó đã hứa với chị là sẽ không buồn nửa mà, nếu đã hứa với chị không buồn nửa thì rõ ràng nó không thể nghĩ đến em lúc này…Chị lại lên tiếng, lần này vẫn là nụ cười
- Ngày mai mình ở lại đây tiếp nha nhox
- Hồi nảy nói rồi mà
- Chị biết…chị muốn nhox hứa mai sẽ ở lại đây với chị tiếp thui
- Ừ…thì ở…
- Vậy ngày mốt cũng ở luôn được không nhox?
- Hix tính ở đây luôn thiệt hả trời
- Hì…nếu được vậy thì tốt lắm luôn.
- Coi bộ thích ở Đà Lạt hơn SG ghê ta
- Không phải…chị chỉ không muốn nhox về SG sớm thôi
- Tại sao?
- Hì
Chị cười nhẹ rồi quay mặt nhìn ra khung cửa sổ một lần nửa. Nó im lặng nhìn chị. Nó chẳng muốn hỏi thêm vì nó biết một chút nửa chị sẽ tự nói tiếp với nó tất cả. Lại kết thúc một bài hát…
- Trong tuần này bé Thy sẽ bay…nhưng mà chị hổng biết ngày nào…nên
- Nên chị muốn nhox ở đây chứ gì
Nó mĩm cười….đây là lần đầu tiên nó cắt ngang lời chị. Nó tưởng chị sẽ giận nó, nhưng không chị cốc nhẹ lên đầu nó nháy mắt

- Nhox khờ…lâu lâu thông minh ghê ha
- Ừ!
- Chị cũng tính giấu nhox, nhỏ Hân với Phong cũng hổng cho chị nói với nhox.
- Vậy sao giờ nói chi
- Tại chị không thích nhox giấu chị chuyện gì hết. Mà không muốn nhox giấu chị nên chị cũng không muốn giấu nhox chuyện gì.
- Vậy à…
- Hì! Mọi người sợ nhox về SG rồi sẽ lại buồn. Nên chị mới muốn nhox ở lại đây…
Nó đưa ly caffe lên uống một ngụm…caffe càng lúc càng đắng thì phải.
- Nhox đâu phải con nít đâu mà lo. Mọi chuyện đã kết thúc rồi nhox tự biết mình làm gì mà.
- Nhưng về đó chị sợ nhox sẽ làm gì đó không hay. Nhox cứng đầu và hay nổi loạn lắm. Ở đây tốt hơn…ở đây có chị mới trị được nhox con thôi hihi
- Sax…tự tin ghê. Mà nhox có nổi loạn hồi nào đâu
- Sao hổng có…nói chung ở đây với chị, không cho nhox có cơ hội nổi loạn
- Lo xa quá bà cụ ơi. Nhox đã nói rồi, về dưới hay ở đây nhox cũng sẽ không có làm gì đâu. Nhox tự biết mình được phép làm gì, không được phép làm gì mà. Với lại, nhox chẳng muốn làm Thy hay ai khác phải đau khổ lo lắng vì nhox nửa. Mọi thứ kết thúc từ hôm qua rồi…
- Thiệt hok
- Thiệt!
- Vậy mĩnh vẫn tiếp tục ở đây ha
- Sax…nói vậy cũng hổng chịu tin nhox nửa
Chị không nói gì mà đứng dậy đi qua ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay nó…Phù, nói vậy mà cũng không giấu chị được nửa. Ngồi bên đó, trời tối mà chị vẫn cảm nhận được bàn tay nó đang siết rất chặt vào thành ghế. Chị xoa xoa nhẹ bàn tay nó rồi cốc một cái lên đầu nó
- Nhox con đáng ghét. ở đây tốt hơn đó. Về SG lúc này nhox sẽ đau lắm. Chị biết nhox con bất cần nhưng bất cần đâu có nghĩa không biết đau buồn. Chị là chị của nhox, chị hổng lo cho nhox thì lo cho ai nửa đúng hok. Nghe lời nha
- Đây có phải là lệnh không?
- Hihi hông!
Nó mĩm cười ngồi dựa lưng vào thành ghế
- Ờ…thì ở lại đây
- Vậy mai nhox chở chị đi chơi nửa hen
- Rồi!
Chị cười. Nó cũng cười. Đà Lạt bên ngoài khung cửa sổ hình như cũng cười. Có lẽ ở đây sẽ tốt hơn, ít nhất nó ở đây thì mọi người quan tâm nó sẽ bớt lo lắng hơn mặc dù giờ này có về dưới thì nó biết nó cũng sẽ không đi tìm em hay làm gì đó nổi loạn để giành lấy em lại nửa, Với nó mọi thứ đã kết thúc, nó và em đã hứa hẹn, em đã là vợ người khác, dù có làm gì đi nửa nó cũng không bao giờ cho phép mình làm điều ngu ngốc, làm điều ngu ngốc vào giây phút này không chỉ tổn hại đến em mà còn làm cho những người xung quanh ít nhiều sẽ bị tổn thương theo. Ai cũng ủng hộ nó, lo lắng cho nó…càng lo lắng thì nó càng phải tự biết giữ cho họ tránh xa những rắc rối sẽ xảy đến.
- Nhox có muốn nói chuyện với bé Hân không?...Bé lo cho nhox lắm đó. Tại bé Hân phải về để tiễn bé Thy đi chứ không thì bé Hân sẽ ở lại đây đi chơi với hai đứa mình rồi.
- Ờ…thôi được rồi để tối về nhox call cho Hân. Ủa vậy anh Phong đưa nhỏ Hân về hả chị
- Uhm…hắn tình nguyện đó
- Nhox tưởng chị bắt về chứ
- Tính bắt rùi mà hắn tự đòi về trước đó.
- Ờ để nhỏ Hân về một mình cũng buồn.
- Hix chị đang nghĩ hổng biết tên tài xế đó về rùi hắn có lên rước tụi mình về hok nửa nè…
Chị chống cằm ra vẻ suy nghĩ
- Thôi nói ảnh ở dưới luôn đi lên chi mất công.
- Hắn hổng lên rước hai đứa mình về bằng gì giờ
- Mình đi xe khách về được mà.
- Thui chị hổng quen đi xe khách đâu. Sợ lắm
- Sao sợ?
- Chóng mặt nè, nhức đầu nè…ngồi lâu chắc chị chết luôn
- Không sao đâu. Hình như giờ có xe giường nằm đó chị. Lên nằm khỏe lắm.
- Vậy hả. Nhox đi lần nào chưa
- Chưa!
- Xí chưa đi sao biết khẻo
- Nghe bạn nhox nói
- Nghi quá à
- Nghi cái gì mà nghi. Thôi không chịu đi xe thì thôi để mai nhox mua chiếc xe đạp rồi đạp tà tà về dưới ha
- Hihi đồ khùng…đạp nổi hông
- Chắc nổi
- Bao lâu tới
- Cỡ nửa tháng chứ gì
- Hihi về tới dưới chắc chết queo luôn…
- Mệt quá vậy giờ sao. Quyết định đi xe khách ha. Tối call cho anh Phong nói ảnh ở dưới luôn đi nha
Chị xụ xụ mặt ngồi nghịch bàn tay nó
- Uhm…biết rồi…đi mà bị chóng mặt là chị bắt đền nhox đó
- Ok luôn…cùng lắm là xuống mua xe đạp đi lo gì
- Hihi đồ khùng!
Chị cười vui vẻ ngồi thấp xuống dựa vào nó khẽ hát nho nhỏ theo bản nhạc đang du dương vang lên phía xa. Nó kéo chiếc cửa sổ ra, cơn gió lạnh thổi lùa vào…vài người ngồi gần đó nhận ra có gió lạnh nên quay qua nhìn nó…nhưng rồi họ cũng chẳng tỏ thái độ gì tiếp tục câu chuyện của riêng họ. Hình như đến với Đà Lạt, tất cả mọi người đều chuẩn bị cho những cơn gió lạnh bất ngờ như thế này thì phải. Chị của nó cũng vậy, chị chẳng tỏ ra bất ngờ vì lạnh gì cả, vẫn vui vẻ nhẩm theo bài hát. Nó quay mặt nhìn ra bên ngoài. Ánh đèn phía xa đã rõ ràng trong tầm mắt hơn vì không còn khung cửa kính đầy sương che mờ đi nửa…giống như tâm trạng nó lúc n
<<1 ... 678910 ... 14>>

Tag:

Truyện,:,Ngày,hôm,qua...đã,từng,-,My,Daisy

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4072 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 576