watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 3 - Truyện Teen FULL | Thiên Thần Nhỏ Của Tôi
Home >
Tìm kiếm

Truyện Teen FULL | Thiên Thần Nhỏ Của Tôi

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
27/11/24 - 17:49

vài bước, kiễng chân lên nhìn xuyên qua kẽ lá và điều vừa trông thấy khiến tôi giật bắn người, suýt chút nữa miệng bật ra tiếng la hoảng.
Đứng cạnh giếng là một con nhỏ lạ hoắc. Nó mặc bộ đồ bông, da ngăm đen, tóc ngắn ngang vai . Trông bộ dạng của nó, tôi đoán nó trạc cỡ tuổi tôi hoặc nhỏ hơn tôi một, hai tuổi gì đó. Sự xuất hiện bất thần của nó khiến tôi bàng hoàng tự hỏi không biết từ lúc nào và bằng cách nào nó lọt được vào khu vườn của tôi .
Lúc đầu tôi nghi nó là ăn trộm nhưng sau khi âm thầm quan sát một hồi, tôi biết là không phải . Một tên trộm thì cặp mắt phải láo liên, cử chỉ phải vụng trộm và hành động luôn luôn lén lút nhưng ở con nhỏ này tất cả đều ngược lại . Chẳng tỏ vẻ gì vội vã, nó đi quanh quẩn bên những gốc cây bằng những bước chân thong thả, chốc chốc lại ngước mắt nhìn lên những vòm lá trên cao khiến tôi cứ tưởng nó định trèo lên hái trộm mận. Nhưng rồi nó lại cúi đầu xuống dòm dáo dác như định tìm kiếm một cái gì đó trong cỏ.
Tôi vẫn đứng lặng lẽ sau bụi cây, nín thở theo dõi những hành động lạ lùng của nhân vật bí ẩn kia . Bây giờ nó lại đi lòng vòng quanh giếng. Đang đi, thình lình nó dừng lại và cúi xuống nhặt cái gì đó dưới đất. Khi nó đứng lên, tôi căng mắt cố nhìn xem cái vật nó vừa nhặt là khối vàng hay khối kim cương. Hóa ra đó chỉ là một chiếc lá vàng.
Con nhỏ cầm chiếc lá đi lại bên giếng đá và thả xuống. Rồi bám hai tay vào thành giếng, mắt đăm đăm nhìn ngắm chiếc lá đang bập bềnh dưới kia, nó cứ đứng hoài như vậy . Mặc dù đứng cách con nhỏ một quãng khá xa, tôi vẫn có thể nhìn thấy vẻ thích thú trên khuôn mặt ngăm ngăm của nó. Và tôi cũng hình dung ra chiếc lá nó vừa thả trong lòng giếng lúc này hẳn đang bềnh bồng trên mặt nước hệt như một chiếc thuyền câu . Đã mấy lần tôi định dợm châm chạy lại đứng bên cạnh nó, dòm xuống giếng, xem thử chiếc lá chìm nổi thế nào . Ý muốn đó cứ trào lên trong lòng, thôi thúc mãnh liệt đến mức phải hết sức vất vả tôi mới ghìm lại được.
Nhưng niềm vui của con nhỏ không kéo dài được lâu . Trong khi nó đang ngẩn ngơ thả hồn theo chiếc lá thì con sáo của tôi thình lình phá đám. Con sáo chắc ngủ mê từ nãy đến giờ, bỗng thức dậy thấy người, liền la hoảng "có khách, có khách". Nghe tiếng kêu thất thanh, con nhỏ choàng tỉnh khỏi giấc mơ, ù té chạy . Tôi chưa kịp can thiệp thì nó đã vọt tới sát hàng rào cạnh con hẻm, vẹt một lỗ hổng, chui ra . Cho đến khi tôi đuổi kịp tới hàng rào thì nó đã biến mất.
Đứng ngẩn ngơ một hồi, chẳng biết làm gì, tôi ngồi xuống tò mò quan sát chỗ hàng rào con nhỏ vừa chui qua . Hóa ra chỗ này thiếu một cây cọc. Muốn vào vườn, người ta chỉ cần nới rộng hai sợi kẽm gai chăng ngang rồi vẹt bụi dây leo lòa xòa là lọt vào được ngay .
Nhưng việc phát hiện ra lối đi bí mật đó không khiến tôi ngạc nhiên bằng việc tại sao con nhỏ kia có thể nhìn thấy cái lỗ hổng bị dây leo phủ kín như thế và nó chui vào khu vườn của tôi để làm gì.
Từ đó cho đến tận khi trời chập choạng tối, tôi ngồi thẫn thờ trong bóng chiều, lòng miên man nghĩ tới nhân vật lạ lùng nọ . Hàng trăm câu hỏi thi nhau mọc ra trong đầu tôi và tôi chẳng trả lời được câu hỏi nào . Tôi không thể nào biết nó là ai và từ đâu đến. Lúc nãy, nếu bất thần chạy vụt ra, tôi có thể làm cho nó hốt hoảng và thừa cơ tóm được nó. Và dĩ nhiên, tôi sẽ vén màn bị mật được ngay . Nhưng thú thật, lúc đó tôi không muốn làm cho nó sợ hãi . Không hiểu sao tôi không cảm thấy ghét nó mặc dù nó dám xâm nhập lén lút vào lãnh địa của tôi . Ngược lại, tôi cảm giác tôi có thiện cảm với nó nữa là khác. Có lẽ do tôi nhìn thấy ở nó có nhiều điểm giống tôi . Cũng đi thơ thơ thẩn thẩn quanh các gốc cây như một tên lãng tử. Cũng nhìn khu vườn bằng ánh mắt thân thiện và ấm áp như nhìn một người bạn. Cũng vẩn vơ nhặt một chiếc lá vàng thả vào lòng giếng rồi đứng ngắm hàng giờ không biết chán. Tôi chỉ khác nó một điểm là tôi biết những tiếng "có khách, có khách" vang lên thất thanh kia là tiếng chim chứ không phải tiếng người và vì vậy tôi không có sợ vãi mật ra như nó.





Tối đó, tôi kể cho anh Khánh nghe câu chuyện vừa xảy ra ngoài vườn. Nghe xong, anh rụt cổ:
- Vậy đích thị là ma rồi!
Tôi bĩu môi:
- Ma đâu mà ma! Ma mà chui hàng rào!
- Nó thích chui thì nó chui, ai cấm được!
- Xì, nói vậy mà cũng nói! Giờ đó không thể nào có ma được. Em từng sống dưới quê em biết, ma chỉ xuất hiện lúc mười hai giờ trưa và mười hai giờ khuya thôi .
- Chứ lúc con nhỏ đó xuất hiện là mấy giờ ?
- Khoảng bốn giờ.
- Vậy thì nó là ăn trộm! - Anh Khánh khẳng định.
- Không phải đâu! - Tôi kêu lên.
Anh Khánh nheo mắt ngó tôi:
- Sao mày biết là không phải ?
- Sao không biết ! Nếu ăn trộm thì nó phải lấy trộm cái gì chứ ! Ở đây nó chỉ nhặt lá thả xuống giếng thôi !
Nói xong, tôi ngạc nhiên nhận ra mình đã bênh vực cho con nhỏ kia một cách hăng hái . Những điều tôi nói không thuyết phục được anh Khánh. Anh hừ giọng:
- Mày ngu quá ! Không có ai khùng đến mức chui vào vườn người ta chỉ để nhặt lá thả xuống giếng chơi cho vui . Đích thị nó là ăn trộm. Nó chỉ làm bộ như vậy để đánh lừa mày thôi .
Tôi phản đối:
- Nó có đánh lừa gì em đâu ?
Anh Khánh nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại:
- Hóa ra đến giờ mày vẫn chưa biết là mày bị lừa ! Con nhỏ đó nó giả bộ khùng khùng để rủi mày có bắt gặp nó ở trong vườn mày sẽ không nghĩ nó là kẻ gian, còn nếu như mày không trông thấy nó hoặc nó không bị con sáo làm cho hoảng sợ thì trước sau gì nó cũng mò vào tận trong nhà để đánh cắp một vài món gì đó.
Lời giải thích của anh Khánh chắc nịch như đinh đóng cột. Nghe anh nói, tôi có cảm tưởng như con nhỏ đó đã từng vào nhà tôi ăn cắp mấy lần rồi . Thấy vì cái tật bép xép của mình mà nó bị gán cho tội ăn trộm, tự nhiên tôi thấy tội nghiệp con nhỏ đó quá chừng.
Tuy nhiên, tôi không muốn cãi nhau với anh Khánh. Tôi biết cãi nhau một hồi, thế nào anh cũng át giọng tôi . Xưa nay vậy . Tôi cũng không định nói chuyện đó cho ba mẹ tôi biết. Bởi vì đằng nào ba mẹ tôi cũng sẽ đứng về phía anh Khánh. Tôi vốn biết rõ tâm tính của ba mẹ tôi . Chắc chắn hai người sẽ không bao giờ tin rằng có một người lẻn vào vườn của người khác mà lại không có một ý đồ ám muội nào . Và thế là con nhỏ khùng khùng kia sẽ bị kết tội thêm một lần nữa .
Tôi đã định ém nhẹm mọi chuyện, không ngờ trong bữa ăn tối anh Khánh lại lôi ra . Tôi chỉ biết ngồi im thin thít và giương cặp mắt lo âu lên nhìn mọi người .
Quả đúng như tôi nghĩ, nghe anh Khánh kể xong, mẹ tôi liền quắt mắt nhìn tôi:
- Sao con ngốc quá vậy ! Lần sau nếu thấy có ai chui vào vườn, con phải hô hoán lên cho mọi người chạy tới tóm cổ nó.
Tôi thanh minh, giọng yếu ớt:
- Nhưng con nhỏ hồi chiều đâu phải là ăn trộm.
Tôi chưa nói dứt câu, mẹ tôi đã nạt ngang:
- Làm sao con biết nó không phải là ăn trộm ?
Mẹ tôi giống hệt anh Khánh. Tôi đành câm miệng như hến. Nhớ đến cung cách phân tích hùng hồn của anh Khánh khi nãy, tôi cảm thấy lạnh người và biết rằng mình không thể chứng minh được điều mẹ tôi đòi hỏi .
Thấy tôi ngồi im, mẹ tôi nói tiếp:
- Tụi ăn trộm bây giờ chúng khôn lắm ! Có khi chúng đi một bọn bốn, năm dứa và chúng cho một đứa vào trước dò la động tĩnh. Hễ thấy êm êm là chúng hè nhau ùa vào ! - Rồi mẹ tôi tặc lưỡi kết luận - Con nhỏ hồi chiều có thể là đứa dò thám trong bọn.
Trong khi mẹ tôi luận tội, tôi cắm cúi và cơm, cổ họng như nghẹn lại .
Ngay từ đầu, ba tôi dường như chẳng để ý gì đến cuộc trò chuyện đang diễn ra giữa mẹ con tôi . Tôi thấy ông nghe với vẻ lơ đãng. Nhưng khi mọi người nói xong, ông chợt nhỏm người lên và như thường lệ, giành cho mình quyền nói lên tiếng nói quyết định cuối cùng:
- Sắp tới tao thả trong vườn một, hai con béc-giê là xong ! Dãy hàng rào cũng phải xây lại cho kiên cố nhưng còn chờ cải tạo xong khu vườn đã.
Lời tuyên bố của ba tôi khiến tôi rầu rĩ khôn cùng. tôi vốn yêu chó, nhưng đó là những con chó hiền lành và gần gũi như con Mực, con Vện của ngoại tôi . Còn giống chó béc-giê, tôi chúa ghét. Hồi ở dưới ngoại, mỗi lần có việc đi ngang nhà lão Cả Tiệm, thấy bầy chó béc-giê hung dữ và to đùng như bầy sư tử trong nhà lão xồ ra là tôi tái xanh mày mặt và vắt giò lên cổ chạy như bị ma đuổi . Vậy mà bây giờ, ba tôi lại tính nuôi cái giống quái vật đó ở trong vườn và mọi chuyện xảy ra chỉ vì cái con nhỏ bị nghi là ăn trộm kia .
- Có nuôi thì nuôi chó thường thôi ba ! - Cuối cùng, tôi đánh bạo đề nghị - Chó béc-giê trông dữ thấy mồ !
Ba tôi hắng giọng:
- Hừm ! Thằng này nói lạ ! Chó dữ thì ăn trộm mới sợ chứ ! Vả lại nhà mình mà nuôi chó thường coi sao được ! Bác Tám, chú Tư mày đều toàn là nuôi chó béc-giê !
Biết có năn nỉ cũng chẳng được, tôi lại cúi xuống tiếp tục và cơm. Dường như tôi muốn ngậm đầy cơm trong miệng để khỏi phải phát biểu lôi thôi, chẳng ai nghe đã đành mà có khi còn bị mắng nữa không chừng.
Nhưng cái ngày lắm chuyện đó chưa kết thúc với tôi . Trước khi đi ngủ, tôi còn nhận được một mệnh lệnh từ mẹ tôi:
- Ngày mai thằng Kha phải kiếm mấy cây cọc bịt cái lỗ hổng chỗ hàng rào đó lại nghe chưa !

END CHƯƠNG III





CHƯƠNG IV

Mẹ tôi kêu tôi bịt cái lỗ hổng chỗ hàng rào nhưng tôi cứ nấn ná hoài chưa chịu ra tay. Trong thâm tâm tôi có ý đợi xem con nhỏ đó có trở lại "thăm" tôi lần nào nữa không. Mặc cho anh Khánh bảo nó là tên trộm và mẹ tôi bảo nó là tên dò thám, tôi vẫn chẳng thấy nó giống như vậy chút nào. Với tôi, nó luôn luôn là một đứa hiền lành. Nó chỉ mắc mỗi cái tật khùng khùng giống như tôi mà thôi.
Sau ngày hôm đó, chiều nào tôi cũng ở lì ngoài vườn đến tối mịt trong một tâm trạng mong ngóng hồi hộp. Tôi ngồi bệt trên cỏ, lưng tựa vào gốc khế, sách mở trên tay nhưng tôi chẳng đọc được chữ nào, mắt cứ đăm đăm nhìn về phía lỗ hổng bí mật, thấp thỏm chờ đợi một cái đầu có khuôn mặt ngăm ngăm nhô ra. Suốt mấy ngày liền, tôi đợi dài cả cổ nhưng chẳng được tích sự gì. Có thể chuyện xảy ra hôm nọ đã khiến con nhỏ kia sợ hãi đến mức không bao giờ dám quay trở lại khu vườn này nữa. Hoặc cũng có thể nó là một hình bóng không thực và những điều mà tôi ngỡ chính mắt tôi trông thấy kia chỉ là những ảo ảnh trong một giấc mơ chiều.
Thế rồi tôi quên béng đi mất. Quên con nhỏ nọ. Quên cả việc rào lại hàng rào. Mẹ tôi nhắc nhở hai, ba lần, tôi chỉ ừ ào cho qua. Tôi biết mẹ tôi chẳng bao giờ cất công ra tận cuối vườn để kiểm tra việc làm của tôi. Vả lại, mẹ đang chờ đội quân bảo vệ ba tôi đang lùng mua. Với những con chó béc-giê hung hãn đó trong vườn thì cái lỗ hổng nhỏ nhoi kia chẳng có gì đáng ngại.
Một tuần lễ sau, đúng vào lúc tôi không ngờ nhất, con nhỏ hôm trước lại đột nhiên xuất hiện. Lúc đó, tôi đang ngồi vắt vẻo trên cành ổi, vừa đọc sách vừa nhai đậu phộng. Tôi bỏ đầy một túi đậu phộng cứ thế thuận tay bốc cho vào miệng, nhai chóp chép suốt cả buổi chiều.
Trong khi tôi đang say sưa thưởng thức mùi mực in và mùi đậu phộng thì tai bỗng nghe một tiếng "rắc" vang lên. Tôi giật mình, tay bám chặt cành ổi rồi như một phản xạ tự nhiên, tôi lập tức quay nhìn về phía hàng rào có cái lỗ hổng và mắt như bỗng hoa lên. Không biết tự bao giờ, con nhỏ kia đang tìm cách chui vào vườn qua lối đi bí mật. Nó đã đặt được một chân vào bên trong và đang loay hoay gỡ nốt chân kia khỏi đám dây leo quấn quít. Có lẽ tiếng động tôi vừa nghe thấy là do nó dẫm phải một khúc cây mục nào đó dưới chân.
Thoạt đầu do sửng sốt, tôi định kêu lên nhưng rồi tôi kịp trấn tĩnh và quyết định ngồi im trên cây ổi xem thử lần này nó định làm gì.
Sau khi lọt hẳn vào bên trong hàng rào, con nhỏ đứng yên tại chỗ một lúc và lấm lét nhìn quanh. Có lẽ nó sợ bị bắt gặp. Đến khi thấy bốn bề đều yên tĩnh, nó liền rón rén đi về phía giếng. Đứng dòm xuống giếng một hồi, nó nhặt một cánh bông khế rơi vương vãi trên thành giếng ngậm trong miệng rồi lại đi loanh quanh các gốc cây như hôm trước. Suốt một hồi lâu, nó cứ thơ thơ thẩn thẩn như vậy.
Tôi ngồi lắc lư trên cành ổi, bụng đã thấy sốt ruột nhưng vẫn cố nín thở để không gây ra tiếng động. Lúc này tôi cứ sợ con sáo quỷ quái của tôi sẽ nổi hứng lên và cất giọng phá bĩnh như hôm nọ, nhưng hình như bữa nay nó hiểu được nỗi lo của tôi nên từ nãy đến giờ vẫn một mực ngậm tăm.
Đi lòng vòng chán, con nhỏ lại ngồi bệt xuống đất. Nó nhặt một nhánh cây khô bẻ làm nhiều đoạn ngắn rồi cắm trước một mô đất nhỏ cạnh gốc mận, hệt như người ta cắm nhang trước mộ. Tôi trố mắt theo dõi từng hành động của nó với một tâm trạng đầy lo âu và nghi hoặc. Dám con nhỏ này tính chơi trò khấn vái để ếm bùa gì tôi đây. Càng nghĩ ngợi tôi càng hoang mang và vì vậy tôi càng dán mắt chặt vào nó, không dám lơi lỏng một tí ti.
Bây giờ thì nó đã đứng dậy và ngước mắt nhìn lên các vòm lá. Tôi thóp bụng ngồi im, tim đập thình thịch trong ngực, cứ sợ nó phát hiện ra. Nhưng con nhỏ không nhìn lên cây ổi. Nó ngắm nghía các chùm mận một hồi rồi bước lại bám gốc mận trèo lên. Tôi ngạc nhiên thấy nó trèo cây không thua gì tôi, nom cứ nhanh như sóc.
Nhìn nó leo thoăn thoắt, tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Hóa ra nó lẻn vào vườn là để hái trộm mận. Mà con nhỏ này cũng màu mè thật, hái trộm mận thì hái ngay từ đầu cho rồi, còn bày đặt đi tới đi lui làm tôi hồi hộp muốn đứng tim.
Nhưng con nhỏ không hái mận. Leo lên tới chạc ba giữa lưng chừng cây, nó không buồn leo lên nữa mà đứng săm soi cái gì đó ở trên thân cây, mặt mày có vẻ thích thú lắm.
Tôi bám cành ổi nhướng cổ dòm qua một hồi vẫn không đoán ra cái nó đang ngắm nghía là vật gì. Vì vậy vẻ mặt tươi hơn hớn của nó khiến tôi thắc mắc vô cùng. Chẳng lẽ một con sâu bám trên cây lại có thể làm nó vui thích đến như vậy.
Trong khu vườn lúc này có tất cả là hai người và một con sáo. Tôi đeo cây ổi, con nhỏ đeo cây mận, con sáo đeo cây khế. Vậy mà không khí vẫn yên tĩnh như không có một bóng người.
Đeo trên cây chán, con nhỏ lại tụt xuống đất và lại đi loang quanh trên bãi cỏ. Lúc này, sau một hồi gồng mình ngồi yên không dám nhúc nhích, tôi đã thấy ê ẩm cả người. Vả lại nhìn điệu bộ con nhỏ, tôi biết nó cũng chẳng còn giở trò gì mới mẻ nữa ngoài cái trò đi loanh quanh ngó phát chán kia, tôi bèn quyết định xuất đầu lộ diện.





Đợi cho nó đi ngang gốc ổi, tôi hắng giọng kêu:
- Ê!
Bị gọi bất thần, con nhỏ hớt hải nhìn quanh.
Thấy nó đảo mắt tìm kiếm một cách vô vọng, tôi lại lên tiếng:
- Mày ngó đi đâu vậy? Tao ở trên cây đây nè!
Con nhỏ giật mình ngước lên và khi nhìn thấy tôi đang ngồi vắt vẻo trên cây ổi, nó sợ xanh cả mặt và dợm chân định chạy. Sợ nó biến mất như lần trước, tôi vội vàng trấn an:
- Mày cứ ở chơi đi, tao không bắt mày đâu!
Vừa nói tôi vừa đu cây tụt xuống. Nhưng thấy nó có vẻ lưỡng lự, sợ nó vùng chạy bất tử, tôi nói thêm:
- Mày mà chạy, tao tụt vội theo, rủi sút tay té gãy cổ là mày đi tù à nghen!
Nghe tôi hù, con nhỏ sợ run, đứng chôn chân tại chỗ.
Xuống tới đất, tôi bước lại gần nó, tò mò hỏi:
- Mày ở đâu đến đây vậy?
Con nhỏ như chưa hết sợ hãi. Nghe tôi hỏi, nó rụt rè chỉ tay ra phía ngoài hàng rào:
- Em ở đằng kia.
Tôi nhìn theo tay chỉ của nó, hừ mũi:
- Mày chỉ như vậy có trời mới biết là mày ở đâu!
Thấy tôi trách, nó đứng im re, những ngón chân dí dí trên mặt đ
<<12345 ... 7>>

Tag:

Truyện,Teen,FULL,,|,Thiên,Thần,Nhỏ,Của,Tôi

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4069 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 402