watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 15 - Thầy, em yêu thầy
Home >
Tìm kiếm

Thầy, em yêu thầy

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
13/05/24 - 09:58

lỗi cho chị Yến. Nếu hai người yêu nhau, thuộc về nhau thì sau bao nhiêu xa cách, họ vẫn trở về bên nhau. Thầy và chị Yến là như vậy…Nó lau nước mắt, lén bỏ chạy khỏi nơi ngột ngạt này…Nó đang đứng trước cổng trường, phân vân không biết phải về nhà như thế nào. Cuối cùng, nó quyết định gọi cho mẹ…

Nam mồ hôi mồ kê hớt hơ hớt hải chạy vào nhà Lam:

- Cô ơi, Lam về nhà chưa hả cô?

Mẹ Lam ngạc nhiên:

- Ủa, Nam đó à? Lam về rồi con.

Nam thở phào:

- May quá, vậy mà con đi tìm nãy giờ. Con gọi cả chục cuộc điện thoại mà Lam không bắt máy.

- Chắc nó để điện thoại ở đâu đó nên không nghe. Dạo này con bận lắm hả?

- Dạ, cũng có đôi chút. Mấy hôm nay con không chở Lam đi học được…

- Có gì đâu con! Chuyện đó cô chú phải lo mới đúng, làm phiền con chở nó lâu quá vậy rồi, cô chú thấy ngại lắm. Có lẽ phải cho nó tự đi xe máy thôi.

- Đường xá xe cộ vậy, Lam đi không được đâu cô ơi. Qua ngày mai con rảnh rồi, con sẽ chở Lam đi học lại. Cô chú đừng thấy phiền…Thôi muộn rồi, con về đã.

- Ừ con về. Cô cảm ơn con nhiều nghe Nam, con giúp con bé nhiều quá.

- Có gì đâu mà cô phải khách sáo thế ạ!...

Mẹ Lam nhìn theo, ngạc nhiên vì sao Lam gọi bà đến chở về vì Nam có chuyện bận, còn Nam lại vội vã chạy đến thỏi Lam về nhà chưa? Bà lắc đầu, không hiểu nổi bọn trẻ…

Lam vừa ở phòng tắm bước ra, thấy Nam, nó đứng luôn ở nhà bếp. Bây giờ nó không muốn nhìn thấy Nam…Nó ngồi, nghe những lời Nam nói với mẹ, nó lại khóc. Tại sao lại quan tâm đến nó, không thích nó thì đừng đối xử tốt với nó như vậy, để gieo vào lòng nó những hy vọng hão huyền…Nó với tay lấy cái điện thoại để trên bàn. 18 cuộc gọi nhỡ của Nam. Nó gục đầu xuống bàn ăn…

Chap 45

Tối, mẹ Lam qua nhà bạn có tí việc nên Lam nhờ mẹ chở qua nhà thầy luôn. Haiza, tâm trạng thế này đi chơi cho khuây khỏa cũng tốt. Chào ba mẹ thầy xong, nó nhẹ nhàng đi lên phòng Ti. Cửa phòng Nam đang mở. Hai anh em đang nói chuyện, hai người cố gắng nói vừa phải, nhưng nghe giọng, nó đoán Ti và Nam chỉ muốn hét thật to lên.

- Em hỏi anh lần cuối, anh có thích chị ấy không?

- KHÔNG. Anh phải trả lời em bao nhiêu lần nữa em mới hài lòng đây?

- Anh nói dối. Anh phải có một chút tình cảm gì đó, nếu không anh sẽ không tình nguyện làm nhiều việc cho chị ấy như thế. Dạy học cho chị ấy, chở chị ấy đi học, còn chịu cho chị ấy lấy máu nữa. Anh đã thay đổi nhiều lắm, anh biết không?

- Em đừng lải nhải nữa được không? Anh làm những việc đó chỉ là nghĩa vụ. Nghĩa vụ thôi em hiểu không? Ba mẹ chẳng bảo anh quan tâm đến cô ấy còn gì? Cô ấy chỉ là em gái thôi. Anh thay đổi hay không tự anh biết, em không cần bận tâm.

- Anh, em là em của anh, em hiểu anh. Anh đừng có phủ nhận được không? Lúc chị ấy bị ốm, anh quan tâm như vậy cũng là giả tạo sao? Lúc chiều anh sốt sắng cho chị ấy như vậy là vì cái gì?

- Trách nhiệm và nghĩa…

- Anh dẹp cái nghĩa vụ nhảm nhí của anh đi….

- TI ƠI, TI…

Nó lau thật nhanh những giọt nước mắt nóng hổi, nó làm ra vẻ như mình vừa mới đến, cố hét thật to, chạy vào phòng Nam:

- Eh, nhanh lên. Có muốn đi không thì bảo, lẹ lên chị về có chuyện nữa.

- Chị, chị đến lúc nào thế?

- À, chị mới vừa đến thôi.

- Chờ em một tí nhé. Em đi thay quần áo.

Ti đi, bỏ lại Nam và Lam. Nam hỏi:

- Lúc chiều em làm gì tôi gọi không nghe? Tôi bảo em đứng chờ tôi sao lại bỏ về trước?

- Em quên, cứ tưởng thầy lại có việc bận. Em đi tắm, bỏ điện thoại trên bàn nên không biết.

- Hừ, về trước cũng phải nói cho tôi biết chứ! Em có biết tôi phải lục tung cả trường lên không? Gọi cho Ti nó cũng không biết, gọi cho em thì không được. Tôi tìm em khắp nơi. Tôi lo lắng lắm biết không?

- Không.- Nó dửng dưng đáp, lại cái trách nhiệm, nghĩa vụ vớ vẩn đó. Lo cho nó à? Không hiểu sao, nó ghét thầy, ghét cái thái độ của thầy.

Nam ngạc nhiên nhìn nó. Sao nhìn Lam lạ vậy? Như mọi khi thể nào Lam cũng xin lỗi ríu rít, rồi cười nói, bảo Nam đừng giận. Tại sao lại thế? Chuyện gì đang xảy ra? Nhìn sắc mặt xanh xao của Lam, Nam lo lắng sờ tay lên trán Lam:

- Em làm sao thế? Sốt…

- Đừng động vào em.

Lam lạnh nhạt nói, hất luôn cả bàn tay ấm áp của Nam, khi tay Nam vừa chạm vào trán nó. Nam sững sờ nhìn nó. Nó đau lòng lắm…Nó và thầy, giờ tại sao lại thành ra thế này?

- Chị, đi thôi. Ơ, sao trông chị phờ phạt thế, có đi được không vậy?

- Chị tự dưng thấy mệt quá, hôm khác chị em mình đi nhé.

- Uhm, chị đừng làm em sợ chứ, chị về nghỉ cho khỏe đi. Anh Hai, chở chị…

- Không cần đâu, mẹ chị sẽ qua chở ngay. Chị về nhé…

Lam vội vàng ra về, nó không muốn ở đây thêm một phút một giây nào nữa. Ngày hôm nay, quá đủ với nó rồi…

Nó giận Nam, tại sao lại đối xử với nó như thế chứ?...Đúng là đồ xấu xa mà…Nó nằm trên giường, nước mắt lại tuôn rơi. Chưa khi nào nó khóc nhiều như thế này, vì ai? Vì thầy, vì thích thầy mà nó thành ra thế này đây. Như một con ngốc. Nó từng nhủ với bản thân sẽ không bao giờ khóc vì chuyện tình cảm. Nhưng người tính không bằng trời tính. 20 tuổi, biết yêu lần đầu, nó phải chịu những chuyện như vậy. Thích một người mà người đó không thích nó, đối xử với nó tốt như thế chỉ vì nghĩa vụ. Rồi phải chứng kiến người nó thích thân mật với người yêu cũ…Tại sao chứ? Tại sao nó phải chịu đựng những điều này? Ai đó hãy giúp nó, kéo nó ra khỏi tình cảnh này.
Chap 46

Suy nghĩ một lát, Lam rút điện thoại nhắn tin cho Nam “Từ mai thầy không cần qua nhà em nữa, em tự đi được. Cảm ơn thầy thời gian qua đã giúp đỡ em rất nhiều…”. Gửi xong, nó ngồi chờ. Nó thấy nó ngốc quá, thầy đã nói rõ như vậy, nó còn chờ đợi, hy vọng điều gì nữa? …

Có tin nhắn mới, nó đọc xong, cảm giác hụt hẫng quá chừng. Nam chỉ nhắn vỏn vẹn một từ “Uh”. Thà không nhắn lại thì thôi, Lam chúa ghét ai nhắn tin mà chỉ nói “Uh”. Nó bực bội quăng cái điện thoại vào góc giường…

Nó thật sự không là gì với thầy cả sao? Tình cảm này chỉ xuất phát từ nó, đây chỉ là tình yêu đơn phương thôi sao? Nó không muốn, không muốn chút nào…Lòng kiêu hãnh trong nó trỗi dậy, không, nó không thể tiếp tục thích thầy nữa. Nếu tiếp tục, sớm muộn tình cảm này sẽ bị phát giác. Nó không muốn nhận sự thương hại từ thầy, và cả ánh mắt khó xử của thầy. Hãy để mình nó chịu đựng tất cả. Cứ như vậy, thầy và chị Yến sẽ vui vẻ bên nhau, nó cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình. Dù hạnh phúc ấy không phải là thầy-người mà nó luôn mong mỏi mang lại hạnh phúc, niềm vui cho nó. Tình yêu của nó cao thượng quá nhỉ? Nó nhếch mép cười. Chấm dứt, hạ màn tại đây. Quên đi cái tình cảm đơn phương đầy đau khổ này. Cố lên, litter girl, Lưu Trà Lam là ai chứ? Không thích người này thì thích người khác, đơn giản thôi mà…

- Anh Tùng à, Lam đây, lời anh nói với em hôm ở cánh đồng cỏ may còn giá trị không ạ?....

Nam ngốc nghếch khi đọc tin nhắn của Lam thì cũng có chút bất ngờ, nhưng nghĩ cô nhóc có chuyện gì buồn bực nên mới thế. Nam không biết nhắn gì, chỉ biết “uh”, dù trong thâm tâm thắc mắc rất nhiều. Nam tự nhủ mai mốt cô nhóc sẽ bình thường lại thôi, lại đòi chở đi học này nọ…Nam khẽ cười, không biết rằng mọi chuyện không đơn giản như thế!

Lam loay hoay cả buổi mới dắt được chiếc xe máy ra khỏi nhà. Trong kì nghỉ hè vừa rồi, Tùng đã tập xe máy cho nó, nó nhanh chóng thi lấy bằng lái xe, và đi cũng tương đối ok. Nhưng nó không nói cho Nam biết, vì muốn tiếp tục được Nam chở đi học mỗi ngày. Giờ thì…Nó thở dài. Ba mẹ yêu quý của nó thấy con gái cưng vất vả cũng xót, tuy nhiên vì muốn nó “tự lực cánh sinh” nên đành giả vờ không quan tâm.

- Chào ba mẹ con đi học, híc. Dắt xe khổ chết mà không ai giúp…

- Ờ, con đi học cẩn thận đó, đừng có tông người ta đó nghe. Tự dắt cho quen, lỡ đến chỗ khác không có ba mẹ thì ai dắt?

- Thì con nhờ người khác chứ có sao đâu? Không lẽ nhờ mà người ta không giúp…Thôi con đi đây. Trễ rồi…

- Đi cẩn thận nghe con!

- Biết rồi mà, mẹ nhắc mãi…

Nam dắt xe, theo thói quen Nam lại đến nhà Lam. Đi được gần nửa đường, Nam mới sực nhớ đến tin nhắn của Lam. Nam tự cười với mình, rồi quay xe lại….

Những thứ đã thành thói quen, nếu thiếu sẽ rất khó chịu. Mọi ngày có Lam ngồi đằng sau, huyên thuyên đủ thứ, rồi la oai oái vì Nam phóng nhanh, phanh gấp…Hôm nay, Nam thấy trống vắng quá chừng. Chính Nam cũng không biết vì sao mình lại buồn đến thế? Con trai, suy cho cùng, dù tài giỏi đến đâu cũng rất ngốc…

Lam vừa đến phòng Sinh hóa đã bắt gặp Nam và Yến đang đi với nhau, cười nói rất vui vẻ. Nó nuốt nước bọt, trấn tĩnh bản thân “Không có gì phải sợ, cứ xem như không thấy gì. Không thấy sẽ không đau…”.

- Lam!

Nam chạy đến gần, cười rạng rỡ gọi nó, chưa bao giờ nó nhìn thấy nụ cười ấy trên khuôn mặt Nam. Bây giờ nhìn Nam thật ấm áp, gần gũi, chứ không còn cảm giác lạnh lùng cố hữu. “Đúng là ở bên người yêu có khác” - nó buồn bã nghĩ thầm. Nhưng nó nào biết Nam cười tươi như vậy vì được nhìn thấy nó. Tối qua nhìn nó ỉu xìu, Nam lo không biết nó có ốm đau gì không, bây giờ thấy nó vậy, Nam rất mừng.

- Gọi em làm gì?

Lam đáp lại Nam bằng khuôn mặt lạnh tanh, nụ cười trên mặt Nam biến mất. Sững sờ.

- Em, có chuyện gì à?

- Không, thầy lo cho bạn gái thầy kìa.

Nam định nói gì thì Yến bước đến cười thật tươi, tay choàng vào cánh tay Nam:

- Chào em, chị là bạn của anh Nam. Chị tên Yến, còn em.

Lam cố nén cảm xúc lại khi nhìn thấy Yến thân mật với Nam như vậy, Nam cũng để mặc Yến choàng tay vào tay mình. Hừ, bạn à, sao không nói bạn gái luôn đi? Nó cười gượng gạo:

- Chào chị, em là Lam.

- Ồ, em là Lam đây sao? Chị nghe anh ấy nhắc đến em nhiều lắm. Được làm em gái Nam, chắc Nam đối xử tốt với em lắm đúng không?

Em gái à? Cái mác “em gái” này, nó chẳng cần…

- Dạ, em đâu có diễm phúc làm em gái đâu chị. Chỉ là học trò bình thường thôi. Í, em sắp vào học rồi, em đi trước đây.

- Ừ, tạm biệt em nhé.

Nó bước đi thật nhanh, để không phải nhìn thấy thầy và Yến. Nhưng, làm như thế khác nào trốn tránh? Lam bực bội vò đầu tóc (cũng may tóc nó có mấy sợi ^^). Thôi, mặc, tới đâu hay đó, nó không còn đầu óc mà suy nghĩ thêm…Đằng sau, Nam ngẩn người nhìn theo nó đầy khó hiểu…

- Lam, mi đang nghiêm túc đó hả?

- Mi hỏi ta câu nay nãy giờ mấy lần rồi biết không Diệu?

- Vì ta không tin nổi mi thích Tùng.

- Ta có thích Tùng, nhưng thích không nhiều như thích thầy thôi.

- Mi cặp với Tùng như vậy chẳng khác nào lợi dụng anh ấy cả.

- Sao lại nói ta lợi dụng chứ? Ta không có thế. My, mi nói thử xem, làm gì mà im khô nãy giờ vậy?

My bây giờ mới từ tốn nói:

- Diệu, mi nói vậy cũng hơi quá. Con Lam cũng đâu phải lợi dụng gì. Biết đâu Tùng mới đích thực là Prince của nó, là người mang lại hạnh phúc cho nó thì sao? Mặc dù như vậy cũng không nên, nhưng đây là cách tốt nhất để nó có thể quên được thầy trong lúc này. Biết đâu Tùng sẽ làm nên “kì tích” thì sao?

- Biết đâu, biết đâu. Đâu biết thì có. Mi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu Lam không thể thích Tùng. Làm thế không phải tổn thương anh ấy thêm à?

- Nhiều chuyện quá, mi nghĩ cái đơn giản trước đi, mấy chuyện khác đến đâu hay đó. Anh Tùng đẹp trai, tài giỏi, con gái si mê không kém gì thầy, con Lam được anh ấy thích phúc đức quá rồi. Giờ đến cuối đời thử hỏi nó tìm được ai tốt hơn anh ấy? Lấy người yêu mình sướng gấp tỉ lấy người mình yêu, tụi mi hiểu không? Quyết định vậy đi. Phiền phức quá.

- Nhưng liệu con Lam có vui khi ở bên Tùng không?

- Diệu ơi là Diệu, mi làm gì cứ nghĩ đến chuyện đâu đâu vậy? Lúc trước chẳng phải con Lam luôn kể với bọn mình là đi với Tùng rất vui hay sao? Ta tin Tùng tuyệt đối…

- Thôi thôi đừng nói nữa, ta nhức đầu quá. Ta đã quyết định với anh Tùng tối qua rồi, giờ cũng không thay đổi được. Mi đừng lo quá Diệu, con My nói đúng, anh Tùng rất tốt, ta tin ta sẽ vui vẻ bên anh ấy. Anh ấy dẫu sao cũng tốt hơn ông thầy đáng ghét của ta. Anh ấy quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho ta…

- Mi nói đi cũng phải nói lại chứ, thầy không lo lắng cho mi sao? Không quan tâm mà tối nào cũng kèm mi học? Không quan tâm mà chở mi đi học mỗi ngày? Không quan tâm mà lúc mi bị ốm thầy hoảng hốt đến thế? Không quan tâm mà cắn răng chịu mưa suốt mấy tiếng đồng hồ chờ mi?

- Nhưng tình cảm thầy quan tâm ta là gì chứ? Không phải là thứ tình cảm ta cần, mi hiểu không Diệu?

- Ta hiểu chứ, nhưng ta không muốn mi tự làm tổn thương chính mình. Mi cặp với Tùng không chỉ tổn thương mi, mà còn tổn thương cả anh Tùng nữa…

- Đừng nói nữa, đừng làm ta phân tâm. Con My có anh Nhật, mi cũng chấp nhận Hải rồi. Ta cũng phải tìm người yêu cho ta chứ. Đúng không? Hi hi, đừng nghĩ nhiều quá…

- Haiza, con Lam đúng đó Diệu ơi. Chuyện tới đâu hay đó…Bỏ qua đi. Việc quan trọng bây giờ là gì biết không?

My đổi giọng hình sự làm nó và Diệu ngạc nhiên. Tụi nó nhìn nhau ngơ ngác rồi đồng thanh:

- Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?

- Lam phải khao một chầu.

- Ê, lý do gì bắt ta khao?

- Mi có người yêu. – My tỉnh bơ.

- Trời đất, ăn gian vừa thôi, hai tụi mi có người yêu không khao, giờ đến lượt ta lại như thế là sao?

- Người yêu mi hoàn hảo tuyệt vời nên phải thế thôi.

- Dẹp đi, anh Nhật với Hải không tuyệt à?

- Đương nhiên không bằng rồi, anh Tùng No.1.

Hai con bạn nó đồng thanh làm nó vừa bực vừa buồn cười. Vì ăn mà “hạ bệ’ cả người yêu thế kia, nếu hai tên đó biết chắc nhảy hũ nước cơm chết quá ^^. Con My bồi thêm:

- Anh Tùng 10/10, còn anh Nhật với Hải chỉ được 9,75/10 thôi. Ta nói thật đó, yên tâm là bọn ta không lừa nhé!!!

- Bó tay tụi mi đó, ghét quá! Ok, quân tử không chấp tiểu nhân, let’s go!!!

- Ê con kia, mi nói ai tiểu nhân hả?

My và Diệu nháy mắt với nhau, cùng xông vào “hành hung” Lam. Hai con bạn cù vào nách, Lam cười như nắc nẻ…Nó ước gì nó sẽ mãi luôn cười như thế này, không phải buồn bã vì mấy chuyện tình cảm nữa…

Chap 47

Tùng

Tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác vui sướng đến phát điên lên khi Lam đồng ý làm bạn gái của tôi. Có lẽ những cố gắng và sự chờ đợi của tôi đã có hiệu quả. Nghe Lam nói, tôi cứ ngỡ mình đang mơ…

Việc học của tôi rất bận rộn, Lam cũng vậy. Mang tiếng là người yêu nhưng từ hôm Lam đồng ý đến nay đã được một tuần, nhưng tôi vẫn chưa gặp được cô ấy. Tôi chỉ có thể gọi điện và nhắn tin cho Lam mà thôi. Tôi thật sự rất nhớ cô ấy, nhớ rất nhiều. Không biết cô ấy có nhớ tôi như tôi nhớ cô ấy không nhỉ? Chắc là không, bởi tôi yêu Lam nhiều hơn cô ấy thích tôi rất nhiều. Nhưng tôi tin mình sẽ mang đến hạnh phúc, niềm vui cho Lam, và một ngày không xa, cô ấy cũng sẽ yêu tôi nhiều như tôi yêu cô ấy.

Tôi hẹn Lam đi xem phim vào thứ 7. Thật may hôm ấy Lam cũng không bận học. Hôm nay trông Lam thật xinh, dù bình thường cô ấy rất dễ thương. Trong lòng tôi, Lam luôn là cô gái đẹp nhất, đáng yêu nh
<<1 ... 131415

Tag:

Thầy,,em,yêu,thầy

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 3871 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 3928 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 3928 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 3928 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 18