Truyện teen sát thủ học đường Full
Mr.Luân™ [Admin] [On] 30/11/24 - 23:40 |
p tục được vung lên nhưng nhẹ hơn đòn đầu. Anh muốn cho gã cảm thấy đau đớn trước khi chết.
ĐOÀNG!!!!!
Một phát súng găm trúng tim. Gã đổ người ra sau trong vũng máu đỏ tươi. Chà, máu! Nếu như ở trong trường có dã thú, chắc chúng đã xô nhau đến xé xác gã ra rồi. Do không có, nên mấy anh chàng ma vương lại thuận tiện hơn trong công việc.
* * *
Sáng hôm sau, bác lao công đến trường như mọi ngày. Đang hí hoáy mở cửa, một giọt nước chảy xuống tay bác. Giọt nước này có màu đỏ sánh đặc lại. Bác nghĩ chắc không phải mưa, chắc biển tên trường mới sơn, chưa khô nên không để ý. Rồi một giọt nữa lại rơi xuống. Lần này bác ngước lên nhìn…
AAAAAA………
Một… một …một xác chết!!!! Xác một chàng trai quấn trên người chiếc chăn mỏng manh rách rưới. Máu trên mái tóc bết lại. Còn có những dòng máu đỏ tươi chảy từ trên đầu xuống, từ những vết thương trên cánh tay, tấm lưng. Khuôn mặt dị dạng, không thể nhận ra đó là người nữa với các vết cắt sâu. Có những vết cắt còn lòi cả thịt ra nữa á. Những nhà dân cạnh trường nghe thấy tiếng hét giật mình tỉnh giấc. Mở cửa sổ, ra ngoài nghe ngóng.
AAAAAAA……….
Thêm nhiều tiếng hét nữa vang lên. Những người đem điện thoại bấm số gọi ngay cho cảnh sát. Học sinh đã bắt đầu đến trường mà vẫn chưa thấy bóng dáng cảnh sát đâu. Những học sinh đến trường đầu tiên, ai cũng giống ai, nhìn thấy cái xác chết là hét toáng lên hoặc ngất đi. Một số người không biết nên gọi là gan to mật lớn hay là quậy hết mức nữa đây, lấy gậy chọc chọc vào cái xác. Rồi khi bác bảo vệ cố gỡ cái xác đó xuống để tránh làm lớn chuyện, các học sinh bu lại để xem thử anh chàng xấu số là ai. Trong đó có một cô bé đã từng bị chàng ta đá, cô bé rất thông minh nhận ra gã, hét lớn:
- Á, MẶC VÔ SONG!
- Cái gì, Mặc Vô Song? Chẳng phải là anh chàng lăng nhăng khối F sao? Và kia hình như cũng là con nhỏ hắn đá tuần trước thì phải.
- Ờ đúng rồi, tuần trước con nhỏ đó vừa bị hắn đá trên diễn đàn trường xong. Mà sao nó biết đấy là Mặc Vô Song?
- Sao con nhỏ đó lại biết nhỉ? Nhìn thế kia làm sao nhận ra là người được kia chứ?
…………
Xung quanh bắt đầu đặt ra câu hỏi,thắc mắc. Dần dần chuyển sang nghi ngờ, đổ tội cho cô bé.
- Con bé kia, có phải mày giết ảnh không hả? – Nữ sinh 1.
- Không, không phải tôi. – Cô bé vội vàng thanh minh.
- Không phải mày thì ai? Ngoài mày ra làm gì còn nhận ra ảnh nữa. – Nữ sinh 2.
- Không phải tôi thiệt mà, là vì….
- Vì cái gì mà vì, giết người còn không mau nhận tội? – Cô bé đang nói thì nữ sinh 3 cắt ngang lời.
- Không phải tôi. Sao mấy người không tin? – Cô bé bắt đầu khóc thét lên.
- Thế không phải mày thì ai? Nói thử xem. – Nữ sinh 1.
- Tôi… tôi… tôi không biết. – Cô bé nói với hai hàng lệ lăn dài.
- Đương nhiên rồi. Mày giết người ta nhưng *** tìm được cớ nên mới nói không biết chứ sao. – Nữ sinh 2.
- Này, các cô đừng có ép người quá đáng. Người ta đã nói không phải sao còn ép người ta hả? Các cô có phải là học sinh trường Starlight không vậy? Hay là mấy con điên trốn trại tâm thần ra đây mà ăn nói xằng bậy? – Giọng một người con gái cất lên đanh thép, chém thẳng vào tim bọn nữ sinh kia.
* * *
* * *
Tiếng 1 nữ sinh khác lại vang lên:
- Trời đất, chiếc khuyên tai Royal Blood có một không hai trên thế giới. Viên kim cương có hình dáng tự nhiên hình vương miện màu đỏ, được tập đoàn Style giữ bản quyền và bán với giá 5.000.000.000 USD. Vì viên kim cương có màu đỏ lại mang bề ngoài là chiếc vương miện nên được coi là sự tượng trưng cho dòng máu hoàng gia, mang cái tên Royal Blood.
Xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán.
- Royal Blood? Mình cũng được nghe về cái này rùi, đắt lắm đó.
- Không đắt mới lạ, 5.000.000.000 USD lận.
- Thế vậy là cô bé kia nói sự thật?
- Tí nữa thì đổ oan cho cô bé.
- Nhưng chiếc khuyên tai bé tí thế làm sao con bé lại thấy được?
- Đúng đấy. Bé thế sao nó thấy được nhỉ?
- Mà con bé cũng thuộc dạng bốn mắt chứ có phải tinh mắt gì đâu. Vẫn nhìn thấy chiếc khuyên tai kia? Không thể tin được!
..........................
Có người tốt nói đỡ cũng không thể thiếu người xấu chê bai nghi ngờ. Mọi người lại dấy lên một câu hỏi khác: " Sao con bé lại nhìn thấy chiếc khuyên tai lẫn trong đống thịt và suối máu kia?"
* * *
- Nào, con bé kia! Mày nghe thấy mọi người hỏi gì chưa? Trả lời đi! - Đứa bị ăn **** lúc nãy lại được thể "khua chiêng gõ trống".
Các ánh mắt đổ dồn về người cô bé. Cô bé kia bây giờ đã nín khóc, nói rất mạc lạc:
- Thế tôi hỏi cô, nhìn cái chết đẫm máu như vậy có bao nhiêu người chú ý kĩ? Nếu tôi không lầm thì cô cũng chẳng có gan mà nhìn đâu. Viên kim cương này có một đặc điểm đó là khi gặp ánh nắng mặt trời sẽ tạo ra ánh đen đỏ độc nhất vô nhị. Các cô nhà giàu mà đến cả cái này cũng không biết thì đúng là.....
- Mày.... Mày.... - Con bé nghe nói thế không chịu được định xông đến tát thì....
- ĐỀ NGHỊ BÀ CON TRÁNH RA ĐỂ CHO CẢNH SÁT LÀM VIỆC! - Tiếng 1 người đàn ông vận đồ cảnh sát cầm chiếc loa dè nói.
Những người bu quanh xác chết tự động rẽ làm 2 lối cho công an điều tra đi vào. Các học sinh và dân cư được cảnh sát di tản để tránh gây xáo trộn hiện trường.
2 nàng nhà ta cũng tiến vào trường như bao học sinh khác. Đang đi thì bị chặn đường, chính là cô bé ban nãy.
- Cảm ơn hai bạn đã giúp mình. Mình tên là Diệu Thiên Nguyệt, còn các bạn?
- Hi bạn, mình là Tạ Tử Dạ Dược còn đây là em gái mình - Tạ Hoàng Liễu Phi. - Dạ Dược niềm nở chào đón, bắt tay Thiên Nguyệt.
- Họ Tạ? Vậy các bạn là con nuôi của Tổng giám đốc công ty thời trang Style và là vợ chưa cưới của anh em nhà Đinh?
- Ừ.
Chỉ có Dạ Dược nói chuyện với Thiên Nguyệt còn Liễu Phi đang bận đứng há mồm trợn mắt bên cạnh Dạ Dược. Thiên Nguyêt thấy thế cũng phần nào hiểu được hành động của Liễu Phi. Vì rõ ràng ban nãy Dạ Dược ăn nói rất cay độc, đầy ý mỉa mai mà bây giờ lại biến thành người hoàn toàn khác. Liễu Phi đặt một tay lên trán mình còn một tay lên trán Dạ Dược:
- Chị ốm sao không nói em biết? Nghỉ ở nhà cho khỏe, đi học làm gì?
- Ốm cái đầu em ý! Người ta khỏe mạnh thế này mà dám rủa người ta ốm. Xì..., không thèm chơi với em nữa, chơi với Thiên Nguyệt đây. Nguyệt ơi, tụi mình vào lớp đi! - Dược nói rồi lôi Nguyệt đi.
- Ơ... Nhưng mình có học lớp bạn đâu. - Nguyệt gãi đầu.
- Kệ, chuyển lớp luôn! - Dược phán một câu rất chi là ba chấm.
* * *
- Chị à, làm gì mà không dưng bắt người ta chuyển lớp luôn vậy? Nếu thích chơi với Thiên Nguyệt thì chỉ cần tranh thủ giờ nghỉ chạy sang lớp Nguyệt thui mừ. - Phi phải chen chân vào hỏi để giải đáp thắc mắc của mình với Thiên Nguyệt.
- Tại chị thích thế. - Dược nói như không có gì đúng hơn.
- Nhưng... nhưng... nhưng... - Nguyệt lục lọi trí óc, cố tìm ra một lí do chính đáng để từ chối.
- Không nhưng nhị gì hết, mình bảo chuyển thì bạn cứ chuyển đi. Nếu đứa nào trong lớp bắt nạt bạn thì gọi mình, mình tẩn cho nó một trận. Còn gặp cái bọn hèn hạ chơi trò đánh hội đồng thì đã có baby Liễu Phi nhà tớ rùi, khỏi lo.
Dạ Dược kéo Liễu Phi lại "công bố" rồi cười thật tươi. Nụ cười này không phải là nụ cười khiến người khác ớn lạnh như mọi khi mà là một nụ cười thục sự, rất ấm áp. Nguyệt thấy nụ cười đó mà quên hết mọi chuyện, gật đầu liền, không nỡ từ chối. Liễu Phi xíu nữa ngã lăn ra đất mà ngất T.
Thế là nàng Nguyệt đã bị "mụ phù thủy Dạ Dược" hạ mê dược ^^!!! Rồi ba cô gái sánh bước cùng nhau bước vào lớp. Dù Thiên Nguyệt không thuộc hàng đẳng cấp mĩ nữ nhưng đi gần 2 chị em song sinh cũng không hề kém cạnh. Khi thấy song sinh chuẩn bị rẽ vào lớp A, Nguyệt mới phanh chân lại.
- Các bạn học lớp A sao? - Nguyệt hỏi.
- Ừm. - Song sinh đồng thanh trả lời. - Sao vậy?
Nguyệt không nói, chỉ khẽ liếc mắt vào trong lớp. Quả nhiên là có người không muốn gặp. Liễu phi hướng theo ánh mắt của Nguyệt. Nó dừng lại tại một khuôn mặt chát bự phấn nhưng vẫn đẹp. Đẹp nhờ lụa cũng vẫn được coi là đẳng cấp mĩ nữ. Bà kon có biết là ai không? Chính là cô siêu mẫu Võ Hàn Lâm nhà ta đấy ạ.Liễu Phi hiểu ý Nguyệt không muốn vào nên tìm cớ để cho cô ấy đi.
- À chị này, hình như Nguyệt có đồ để quên ở lớp cũ. Chị để cho cô ấy về lấy đi.
- Thế hả? Vậy cậu về lấy đi rồi sang đây ngay nhé! - Dược trả lời.
- ừm.
Xong Nguyệt quay lưng lại chạy đi ngay. Khổ nỗi, vừa quay phát, liền đập mặt vào một cái gì đó. Cái này vừa cứng vừa mềm, vừa ấm vừa lạnh. Cái thứ đó lên tiếng:
- Bạn có sao không?
Nguyệt nhìn tên này. Ôi, soái ca! Thuộc hàng mỹ nam không hạng nhất thì cũng hạng nhì. Cô nhìn hắn mà chỉ muốn.... băm vằm hắn ra thành trăm mảnh. Liếc qua thôi cô cũng biết đây là cái loại thay bồ như thay áo. Tính tình chả có gì là tốt. Thấy có người cứ nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt hình "viên kẹo", thứ đó chuyển ánh mắt hình dấu (?) sang song sinh:
- Bạn hai bé sao vậy nè? Anh biết là anh đẹp zai rồi nhưng có cần hâm mộ đến thế không?
- Cái lão già như anh thì đẹp cái con khỉ! Hôm nay đến đây có chuyện chi?
OẠCH!!!
Chưa kịp nói lí do thì cái thứ đó bị gạt chân một phát, ngã hôn đất mấy chục giây liền. Hề hề, cái thứ đó không ai khác ngoài anh T^2. Còn người "tặng" cho anh ấy mấy cái hôn đất thì là ......
* * *
* * *
Chính là.......... chị Nguyệt đó. mà Nguyệt lại thực hiện động tác rất nhần nhuyễn như đã làm nhiều lần rùi vậy.
- Hey you, làm cái trò gì đấy? - T^2 rống lên khi bị hất chân một cách bất ngờ.
- Nguyệt à, sao cậu lại làm thế? - Liêu Phi quay mặt ra hỏi.
Thiên Nguyệt lại tưởng động trúng người quen của Phi nên Phi giận, định xin lỗi nhưng ai dè, câu nói sau thực sự đã làm Nguyệt không muốn sặc cũng phải sặc.
- Sao cậu lại làm thế? Phải làm hơn thế vào! Như thế này này!
Nói xong, Phi cùng Dược "song kiếm hợp bích" thẳng chân đá T^2 văng ra xa.
- Mấy you thật là ác độc! Được hot boy như anh đây đến tận nơi hỏi han lại nhẫn tâm đá anh như thế, hic hic.... Mà Tuyết đâu ý nhỉ? - Mặt đang rưng rưng nước mắt mà quay một phát 360 độ sang chuyện khác.
BỊCH! BỐP! CHÁT! HỰ! UỲNH!
Lớp A thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau liền ngó đầu ra xem. Thấy một anh soái ca đang bị chị em song sinh lớp mình đập cho tơi tả. Đương nhiên Võ Hàn Lâm cũng chạy theo xem, bắt gặp Nguyệt cũng đang đứng đấy.
- Bích Nghi à, cho mình hỏi cái này với. Sao con chó kia lại ở đây thế? - Lâm cố tình nói to cho mọi người biết.
Song sinh đang động thủ phải ngừng tay khi nghe thấy chất giọng của con sĩ (Lâm). Nguyệt và những học sinh khác của lớp biết Lâm ám chỉ ai. Nguyệt định tự động rút lui song bị Dược giữ lại.
- Cô nói ai là chó đấy?
- Hừ, tôi nói ai thì người đó tự biết. - Rồi Lâm dùng ánh mắt sắc lẻm đủ để cứa một tờ giấy đưa về phía Nguyệt.
Song sinh cũng không phải loại ngu dốt gì, biết chứ.
- Bạn Lâm à, bạn nói bạn Nguyệt kute của bọn mình phải không?
Phi vừa nói vừa cười rất tươi, mang lại cho người khác cảm giác :"Nói phải đí rồi ta cho mi chết". Lâm cũng hiểu ý nhưng vẫn cố chấp nói:
- Phải thì sao?
RẮC! RẮC! UỲNH!
Bức tường mà Phi đứng cạnh đang yên đang lành bỗng nhiên nứt ra và đổ uỳnh xuống vỡ thành từng mảnh. Ai đứng đấy mặt đều tái mét (đương nhiên là trừ Dược), chuồn lẹ. Bích Nghi - bang chủ bang Mãng Xà Tinh trong giới giang hồ dù đã nghe danh Terrifying Speed của ANSATSU-SHA rất mạnh, vẫn không thể ngờ lại mạnh đến mức này. Phi diễu đến trước mặt Lâm:
- Nếu cô muốn giống bức tường kia thì cứ việc nói tiếp.
Phi lộ rõ bản tính, mở đôi mắt lạnh như băng đầy ám khí. Nhìn vào đôi mắt ý, Lâm không tự chủ, chân tay run lẩy bẩy, ngã sụp xuống. Ánh mắt đó truyền một thông điệp :"Sát". Lần này không chỉ Lâm mà Bích Nghi đều gặp đối thủ mạnh.
* * *
Học sinh trong lớp mà có bức tường bị Phi làm đổ hoảng hồn khi không dưng tường lại nứt. May mà chả ai ngồi chơi hay chạy nhảy dưới góc lớp không chắc đi gặp Diêm Vương rùi.
Võ Hàn Lâm có lẽ bắt đầu bị yếu bóng vía rồi hay sao mà các tiết học sau không thấy vào lớp. Còn anh chị em nhà Đinh và nhà Tạ thì hiện tại đã có mặt đầy dủ ở trong lớp...... để làm cảnh. Đôi nào đôi nấy gục đầu xuống bàn. Giáo viên tức nổ đom đóm mắt mà chẳng làm gì được. À, tí nữa thì quên anh T^2. Anh này sau khi thấy bộ mặt sắt đá của chị Phi nhà mình thì lại càng thấy thú vị hơn. Dù sao ảnh cũng không dám động đến chị ấy nên bỏ đi với cái suy nghĩ: "Không sao, sau này sẽ có nhiều cơ hội gặp Tuyết mà, không lo!". Còn Anh Bích Nghi thì vào lớp cùng tâm trạng hỗn loạn. Bây giờ ANSATSU-SHA và 4 Demons đang có con át chủ bài, Liễu Phi, trong tay thì làm sao bang Mãng Xà Tinh của cô đấu lại nổi. Dù bang của cô cũng có nhiều nhân tài nhưng chưa ai có nội công thâm hậu như Phi cả, tay không làm vỡ bức tường mà không vận sức. Nên đến cả cô nàng thường ngày chăm chú học bài nghe giảng như cô đều chung tầm ngắm của bà giáo. Bà này sắp phát điên lên vì những học sinh treo hồn ở tận đẩu tận đâu, hận không thể đem chúng ra mổ xẻ.
RENG! RENG!
Cuối cùng tiếng trống hết giờ cũng vang lên. Học sinh các lớp ùa ra như cháy nhà đến nơi ý. Rồi lần lượt hàng xe xịn phóng ra khỏi cổng trường. Bầu trời hôm nay mang một sắc tím nhẹ nhàng huyền ảo mà sao lòng người lại thấy lo lắng bất an? Khiến cho khung cảnh trở nên quỷ dị bất thường.
^Buổi tối^
Màn đêm đang bao trùm khắp ngõ ngách tại trường THPT Starlight. Tiếng gió chạy nhảy trên từng chiếc lá không còn đem lại cảm giác dịu dàng nữa. Lời của gió không còn mang đến sự yên bình trong lòng mọi người nữa. Mặt hồ phẳng lặng cũng không còn cảm giác yên tĩnh nữa. Mà giờ đây, mọi thứ đều rùng rợn đến kì lạ.Gió như đang chạy trốn, mang theo lời cảnh báo đến muôn nơi. Có lẽ tối nay, một điều chẳng lành sẽ lại xảy ra ở nơi đât.
Hành lang trường tối om. Chợt vang lên từng tiếng bước chân.
- Dở hơi thế không biết. Có mỗi lọ sơn mà cũng bắt mình quay lại lấy! Mai phải tẩn thằng Long một trận mới được.
Một thằng con trai đầu đinh, áo khoác gắn đinh, mũi xâu khuyên, đi đôi giày đinh "tự kỉ". Mặt hắn ta hóp lại, trông chả thấy thịt đâu mà thích style rock. T
- Ủa, đâu rồi? Nó bảo là để ở ngăn bàn mà nhỉ?
LẠCH CẠCH! LẠCH CẠCH!
- Tìm cái này hả? – 1 giọng nói bất chợt vang lên sau lưng gã.
Gã quay về phía tiếng nói thì trông thấy 1 cô nàng có mái tóc đỏ được buộc bổng lên lệch sang 1 bên. Cô mặc chiếc áo đỏ ngắn chỉ đủ ôm hết ngựa ở trong, ngoài khoác chiếc áo da nửa người dài tay màu đen kèm với chiếc váy kẻ caro. Tay đeo đôi găng tay xỏ ngón, cầm lọ sơn lắc lên. Chân đi đôi bốt cổ rộng với tất lưới, gót cực nhọn. Trông rất bụi nhưng lại cũng rất quyến rũ bởi cặp châ
ĐOÀNG!!!!!
Một phát súng găm trúng tim. Gã đổ người ra sau trong vũng máu đỏ tươi. Chà, máu! Nếu như ở trong trường có dã thú, chắc chúng đã xô nhau đến xé xác gã ra rồi. Do không có, nên mấy anh chàng ma vương lại thuận tiện hơn trong công việc.
* * *
Sáng hôm sau, bác lao công đến trường như mọi ngày. Đang hí hoáy mở cửa, một giọt nước chảy xuống tay bác. Giọt nước này có màu đỏ sánh đặc lại. Bác nghĩ chắc không phải mưa, chắc biển tên trường mới sơn, chưa khô nên không để ý. Rồi một giọt nữa lại rơi xuống. Lần này bác ngước lên nhìn…
AAAAAA………
Một… một …một xác chết!!!! Xác một chàng trai quấn trên người chiếc chăn mỏng manh rách rưới. Máu trên mái tóc bết lại. Còn có những dòng máu đỏ tươi chảy từ trên đầu xuống, từ những vết thương trên cánh tay, tấm lưng. Khuôn mặt dị dạng, không thể nhận ra đó là người nữa với các vết cắt sâu. Có những vết cắt còn lòi cả thịt ra nữa á. Những nhà dân cạnh trường nghe thấy tiếng hét giật mình tỉnh giấc. Mở cửa sổ, ra ngoài nghe ngóng.
AAAAAAA……….
Thêm nhiều tiếng hét nữa vang lên. Những người đem điện thoại bấm số gọi ngay cho cảnh sát. Học sinh đã bắt đầu đến trường mà vẫn chưa thấy bóng dáng cảnh sát đâu. Những học sinh đến trường đầu tiên, ai cũng giống ai, nhìn thấy cái xác chết là hét toáng lên hoặc ngất đi. Một số người không biết nên gọi là gan to mật lớn hay là quậy hết mức nữa đây, lấy gậy chọc chọc vào cái xác. Rồi khi bác bảo vệ cố gỡ cái xác đó xuống để tránh làm lớn chuyện, các học sinh bu lại để xem thử anh chàng xấu số là ai. Trong đó có một cô bé đã từng bị chàng ta đá, cô bé rất thông minh nhận ra gã, hét lớn:
- Á, MẶC VÔ SONG!
- Cái gì, Mặc Vô Song? Chẳng phải là anh chàng lăng nhăng khối F sao? Và kia hình như cũng là con nhỏ hắn đá tuần trước thì phải.
- Ờ đúng rồi, tuần trước con nhỏ đó vừa bị hắn đá trên diễn đàn trường xong. Mà sao nó biết đấy là Mặc Vô Song?
- Sao con nhỏ đó lại biết nhỉ? Nhìn thế kia làm sao nhận ra là người được kia chứ?
…………
Xung quanh bắt đầu đặt ra câu hỏi,thắc mắc. Dần dần chuyển sang nghi ngờ, đổ tội cho cô bé.
- Con bé kia, có phải mày giết ảnh không hả? – Nữ sinh 1.
- Không, không phải tôi. – Cô bé vội vàng thanh minh.
- Không phải mày thì ai? Ngoài mày ra làm gì còn nhận ra ảnh nữa. – Nữ sinh 2.
- Không phải tôi thiệt mà, là vì….
- Vì cái gì mà vì, giết người còn không mau nhận tội? – Cô bé đang nói thì nữ sinh 3 cắt ngang lời.
- Không phải tôi. Sao mấy người không tin? – Cô bé bắt đầu khóc thét lên.
- Thế không phải mày thì ai? Nói thử xem. – Nữ sinh 1.
- Tôi… tôi… tôi không biết. – Cô bé nói với hai hàng lệ lăn dài.
- Đương nhiên rồi. Mày giết người ta nhưng *** tìm được cớ nên mới nói không biết chứ sao. – Nữ sinh 2.
- Này, các cô đừng có ép người quá đáng. Người ta đã nói không phải sao còn ép người ta hả? Các cô có phải là học sinh trường Starlight không vậy? Hay là mấy con điên trốn trại tâm thần ra đây mà ăn nói xằng bậy? – Giọng một người con gái cất lên đanh thép, chém thẳng vào tim bọn nữ sinh kia.
* * *
* * *
Tiếng 1 nữ sinh khác lại vang lên:
- Trời đất, chiếc khuyên tai Royal Blood có một không hai trên thế giới. Viên kim cương có hình dáng tự nhiên hình vương miện màu đỏ, được tập đoàn Style giữ bản quyền và bán với giá 5.000.000.000 USD. Vì viên kim cương có màu đỏ lại mang bề ngoài là chiếc vương miện nên được coi là sự tượng trưng cho dòng máu hoàng gia, mang cái tên Royal Blood.
Xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán.
- Royal Blood? Mình cũng được nghe về cái này rùi, đắt lắm đó.
- Không đắt mới lạ, 5.000.000.000 USD lận.
- Thế vậy là cô bé kia nói sự thật?
- Tí nữa thì đổ oan cho cô bé.
- Nhưng chiếc khuyên tai bé tí thế làm sao con bé lại thấy được?
- Đúng đấy. Bé thế sao nó thấy được nhỉ?
- Mà con bé cũng thuộc dạng bốn mắt chứ có phải tinh mắt gì đâu. Vẫn nhìn thấy chiếc khuyên tai kia? Không thể tin được!
..........................
Có người tốt nói đỡ cũng không thể thiếu người xấu chê bai nghi ngờ. Mọi người lại dấy lên một câu hỏi khác: " Sao con bé lại nhìn thấy chiếc khuyên tai lẫn trong đống thịt và suối máu kia?"
* * *
- Nào, con bé kia! Mày nghe thấy mọi người hỏi gì chưa? Trả lời đi! - Đứa bị ăn **** lúc nãy lại được thể "khua chiêng gõ trống".
Các ánh mắt đổ dồn về người cô bé. Cô bé kia bây giờ đã nín khóc, nói rất mạc lạc:
- Thế tôi hỏi cô, nhìn cái chết đẫm máu như vậy có bao nhiêu người chú ý kĩ? Nếu tôi không lầm thì cô cũng chẳng có gan mà nhìn đâu. Viên kim cương này có một đặc điểm đó là khi gặp ánh nắng mặt trời sẽ tạo ra ánh đen đỏ độc nhất vô nhị. Các cô nhà giàu mà đến cả cái này cũng không biết thì đúng là.....
- Mày.... Mày.... - Con bé nghe nói thế không chịu được định xông đến tát thì....
- ĐỀ NGHỊ BÀ CON TRÁNH RA ĐỂ CHO CẢNH SÁT LÀM VIỆC! - Tiếng 1 người đàn ông vận đồ cảnh sát cầm chiếc loa dè nói.
Những người bu quanh xác chết tự động rẽ làm 2 lối cho công an điều tra đi vào. Các học sinh và dân cư được cảnh sát di tản để tránh gây xáo trộn hiện trường.
2 nàng nhà ta cũng tiến vào trường như bao học sinh khác. Đang đi thì bị chặn đường, chính là cô bé ban nãy.
- Cảm ơn hai bạn đã giúp mình. Mình tên là Diệu Thiên Nguyệt, còn các bạn?
- Hi bạn, mình là Tạ Tử Dạ Dược còn đây là em gái mình - Tạ Hoàng Liễu Phi. - Dạ Dược niềm nở chào đón, bắt tay Thiên Nguyệt.
- Họ Tạ? Vậy các bạn là con nuôi của Tổng giám đốc công ty thời trang Style và là vợ chưa cưới của anh em nhà Đinh?
- Ừ.
Chỉ có Dạ Dược nói chuyện với Thiên Nguyệt còn Liễu Phi đang bận đứng há mồm trợn mắt bên cạnh Dạ Dược. Thiên Nguyêt thấy thế cũng phần nào hiểu được hành động của Liễu Phi. Vì rõ ràng ban nãy Dạ Dược ăn nói rất cay độc, đầy ý mỉa mai mà bây giờ lại biến thành người hoàn toàn khác. Liễu Phi đặt một tay lên trán mình còn một tay lên trán Dạ Dược:
- Chị ốm sao không nói em biết? Nghỉ ở nhà cho khỏe, đi học làm gì?
- Ốm cái đầu em ý! Người ta khỏe mạnh thế này mà dám rủa người ta ốm. Xì..., không thèm chơi với em nữa, chơi với Thiên Nguyệt đây. Nguyệt ơi, tụi mình vào lớp đi! - Dược nói rồi lôi Nguyệt đi.
- Ơ... Nhưng mình có học lớp bạn đâu. - Nguyệt gãi đầu.
- Kệ, chuyển lớp luôn! - Dược phán một câu rất chi là ba chấm.
* * *
- Chị à, làm gì mà không dưng bắt người ta chuyển lớp luôn vậy? Nếu thích chơi với Thiên Nguyệt thì chỉ cần tranh thủ giờ nghỉ chạy sang lớp Nguyệt thui mừ. - Phi phải chen chân vào hỏi để giải đáp thắc mắc của mình với Thiên Nguyệt.
- Tại chị thích thế. - Dược nói như không có gì đúng hơn.
- Nhưng... nhưng... nhưng... - Nguyệt lục lọi trí óc, cố tìm ra một lí do chính đáng để từ chối.
- Không nhưng nhị gì hết, mình bảo chuyển thì bạn cứ chuyển đi. Nếu đứa nào trong lớp bắt nạt bạn thì gọi mình, mình tẩn cho nó một trận. Còn gặp cái bọn hèn hạ chơi trò đánh hội đồng thì đã có baby Liễu Phi nhà tớ rùi, khỏi lo.
Dạ Dược kéo Liễu Phi lại "công bố" rồi cười thật tươi. Nụ cười này không phải là nụ cười khiến người khác ớn lạnh như mọi khi mà là một nụ cười thục sự, rất ấm áp. Nguyệt thấy nụ cười đó mà quên hết mọi chuyện, gật đầu liền, không nỡ từ chối. Liễu Phi xíu nữa ngã lăn ra đất mà ngất T.
Thế là nàng Nguyệt đã bị "mụ phù thủy Dạ Dược" hạ mê dược ^^!!! Rồi ba cô gái sánh bước cùng nhau bước vào lớp. Dù Thiên Nguyệt không thuộc hàng đẳng cấp mĩ nữ nhưng đi gần 2 chị em song sinh cũng không hề kém cạnh. Khi thấy song sinh chuẩn bị rẽ vào lớp A, Nguyệt mới phanh chân lại.
- Các bạn học lớp A sao? - Nguyệt hỏi.
- Ừm. - Song sinh đồng thanh trả lời. - Sao vậy?
Nguyệt không nói, chỉ khẽ liếc mắt vào trong lớp. Quả nhiên là có người không muốn gặp. Liễu phi hướng theo ánh mắt của Nguyệt. Nó dừng lại tại một khuôn mặt chát bự phấn nhưng vẫn đẹp. Đẹp nhờ lụa cũng vẫn được coi là đẳng cấp mĩ nữ. Bà kon có biết là ai không? Chính là cô siêu mẫu Võ Hàn Lâm nhà ta đấy ạ.Liễu Phi hiểu ý Nguyệt không muốn vào nên tìm cớ để cho cô ấy đi.
- À chị này, hình như Nguyệt có đồ để quên ở lớp cũ. Chị để cho cô ấy về lấy đi.
- Thế hả? Vậy cậu về lấy đi rồi sang đây ngay nhé! - Dược trả lời.
- ừm.
Xong Nguyệt quay lưng lại chạy đi ngay. Khổ nỗi, vừa quay phát, liền đập mặt vào một cái gì đó. Cái này vừa cứng vừa mềm, vừa ấm vừa lạnh. Cái thứ đó lên tiếng:
- Bạn có sao không?
Nguyệt nhìn tên này. Ôi, soái ca! Thuộc hàng mỹ nam không hạng nhất thì cũng hạng nhì. Cô nhìn hắn mà chỉ muốn.... băm vằm hắn ra thành trăm mảnh. Liếc qua thôi cô cũng biết đây là cái loại thay bồ như thay áo. Tính tình chả có gì là tốt. Thấy có người cứ nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt hình "viên kẹo", thứ đó chuyển ánh mắt hình dấu (?) sang song sinh:
- Bạn hai bé sao vậy nè? Anh biết là anh đẹp zai rồi nhưng có cần hâm mộ đến thế không?
- Cái lão già như anh thì đẹp cái con khỉ! Hôm nay đến đây có chuyện chi?
OẠCH!!!
Chưa kịp nói lí do thì cái thứ đó bị gạt chân một phát, ngã hôn đất mấy chục giây liền. Hề hề, cái thứ đó không ai khác ngoài anh T^2. Còn người "tặng" cho anh ấy mấy cái hôn đất thì là ......
* * *
* * *
Chính là.......... chị Nguyệt đó. mà Nguyệt lại thực hiện động tác rất nhần nhuyễn như đã làm nhiều lần rùi vậy.
- Hey you, làm cái trò gì đấy? - T^2 rống lên khi bị hất chân một cách bất ngờ.
- Nguyệt à, sao cậu lại làm thế? - Liêu Phi quay mặt ra hỏi.
Thiên Nguyệt lại tưởng động trúng người quen của Phi nên Phi giận, định xin lỗi nhưng ai dè, câu nói sau thực sự đã làm Nguyệt không muốn sặc cũng phải sặc.
- Sao cậu lại làm thế? Phải làm hơn thế vào! Như thế này này!
Nói xong, Phi cùng Dược "song kiếm hợp bích" thẳng chân đá T^2 văng ra xa.
- Mấy you thật là ác độc! Được hot boy như anh đây đến tận nơi hỏi han lại nhẫn tâm đá anh như thế, hic hic.... Mà Tuyết đâu ý nhỉ? - Mặt đang rưng rưng nước mắt mà quay một phát 360 độ sang chuyện khác.
BỊCH! BỐP! CHÁT! HỰ! UỲNH!
Lớp A thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau liền ngó đầu ra xem. Thấy một anh soái ca đang bị chị em song sinh lớp mình đập cho tơi tả. Đương nhiên Võ Hàn Lâm cũng chạy theo xem, bắt gặp Nguyệt cũng đang đứng đấy.
- Bích Nghi à, cho mình hỏi cái này với. Sao con chó kia lại ở đây thế? - Lâm cố tình nói to cho mọi người biết.
Song sinh đang động thủ phải ngừng tay khi nghe thấy chất giọng của con sĩ (Lâm). Nguyệt và những học sinh khác của lớp biết Lâm ám chỉ ai. Nguyệt định tự động rút lui song bị Dược giữ lại.
- Cô nói ai là chó đấy?
- Hừ, tôi nói ai thì người đó tự biết. - Rồi Lâm dùng ánh mắt sắc lẻm đủ để cứa một tờ giấy đưa về phía Nguyệt.
Song sinh cũng không phải loại ngu dốt gì, biết chứ.
- Bạn Lâm à, bạn nói bạn Nguyệt kute của bọn mình phải không?
Phi vừa nói vừa cười rất tươi, mang lại cho người khác cảm giác :"Nói phải đí rồi ta cho mi chết". Lâm cũng hiểu ý nhưng vẫn cố chấp nói:
- Phải thì sao?
RẮC! RẮC! UỲNH!
Bức tường mà Phi đứng cạnh đang yên đang lành bỗng nhiên nứt ra và đổ uỳnh xuống vỡ thành từng mảnh. Ai đứng đấy mặt đều tái mét (đương nhiên là trừ Dược), chuồn lẹ. Bích Nghi - bang chủ bang Mãng Xà Tinh trong giới giang hồ dù đã nghe danh Terrifying Speed của ANSATSU-SHA rất mạnh, vẫn không thể ngờ lại mạnh đến mức này. Phi diễu đến trước mặt Lâm:
- Nếu cô muốn giống bức tường kia thì cứ việc nói tiếp.
Phi lộ rõ bản tính, mở đôi mắt lạnh như băng đầy ám khí. Nhìn vào đôi mắt ý, Lâm không tự chủ, chân tay run lẩy bẩy, ngã sụp xuống. Ánh mắt đó truyền một thông điệp :"Sát". Lần này không chỉ Lâm mà Bích Nghi đều gặp đối thủ mạnh.
* * *
Học sinh trong lớp mà có bức tường bị Phi làm đổ hoảng hồn khi không dưng tường lại nứt. May mà chả ai ngồi chơi hay chạy nhảy dưới góc lớp không chắc đi gặp Diêm Vương rùi.
Võ Hàn Lâm có lẽ bắt đầu bị yếu bóng vía rồi hay sao mà các tiết học sau không thấy vào lớp. Còn anh chị em nhà Đinh và nhà Tạ thì hiện tại đã có mặt đầy dủ ở trong lớp...... để làm cảnh. Đôi nào đôi nấy gục đầu xuống bàn. Giáo viên tức nổ đom đóm mắt mà chẳng làm gì được. À, tí nữa thì quên anh T^2. Anh này sau khi thấy bộ mặt sắt đá của chị Phi nhà mình thì lại càng thấy thú vị hơn. Dù sao ảnh cũng không dám động đến chị ấy nên bỏ đi với cái suy nghĩ: "Không sao, sau này sẽ có nhiều cơ hội gặp Tuyết mà, không lo!". Còn Anh Bích Nghi thì vào lớp cùng tâm trạng hỗn loạn. Bây giờ ANSATSU-SHA và 4 Demons đang có con át chủ bài, Liễu Phi, trong tay thì làm sao bang Mãng Xà Tinh của cô đấu lại nổi. Dù bang của cô cũng có nhiều nhân tài nhưng chưa ai có nội công thâm hậu như Phi cả, tay không làm vỡ bức tường mà không vận sức. Nên đến cả cô nàng thường ngày chăm chú học bài nghe giảng như cô đều chung tầm ngắm của bà giáo. Bà này sắp phát điên lên vì những học sinh treo hồn ở tận đẩu tận đâu, hận không thể đem chúng ra mổ xẻ.
RENG! RENG!
Cuối cùng tiếng trống hết giờ cũng vang lên. Học sinh các lớp ùa ra như cháy nhà đến nơi ý. Rồi lần lượt hàng xe xịn phóng ra khỏi cổng trường. Bầu trời hôm nay mang một sắc tím nhẹ nhàng huyền ảo mà sao lòng người lại thấy lo lắng bất an? Khiến cho khung cảnh trở nên quỷ dị bất thường.
^Buổi tối^
Màn đêm đang bao trùm khắp ngõ ngách tại trường THPT Starlight. Tiếng gió chạy nhảy trên từng chiếc lá không còn đem lại cảm giác dịu dàng nữa. Lời của gió không còn mang đến sự yên bình trong lòng mọi người nữa. Mặt hồ phẳng lặng cũng không còn cảm giác yên tĩnh nữa. Mà giờ đây, mọi thứ đều rùng rợn đến kì lạ.Gió như đang chạy trốn, mang theo lời cảnh báo đến muôn nơi. Có lẽ tối nay, một điều chẳng lành sẽ lại xảy ra ở nơi đât.
Hành lang trường tối om. Chợt vang lên từng tiếng bước chân.
- Dở hơi thế không biết. Có mỗi lọ sơn mà cũng bắt mình quay lại lấy! Mai phải tẩn thằng Long một trận mới được.
Một thằng con trai đầu đinh, áo khoác gắn đinh, mũi xâu khuyên, đi đôi giày đinh "tự kỉ". Mặt hắn ta hóp lại, trông chả thấy thịt đâu mà thích style rock. T
- Ủa, đâu rồi? Nó bảo là để ở ngăn bàn mà nhỉ?
LẠCH CẠCH! LẠCH CẠCH!
- Tìm cái này hả? – 1 giọng nói bất chợt vang lên sau lưng gã.
Gã quay về phía tiếng nói thì trông thấy 1 cô nàng có mái tóc đỏ được buộc bổng lên lệch sang 1 bên. Cô mặc chiếc áo đỏ ngắn chỉ đủ ôm hết ngựa ở trong, ngoài khoác chiếc áo da nửa người dài tay màu đen kèm với chiếc váy kẻ caro. Tay đeo đôi găng tay xỏ ngón, cầm lọ sơn lắc lên. Chân đi đôi bốt cổ rộng với tất lưới, gót cực nhọn. Trông rất bụi nhưng lại cũng rất quyến rũ bởi cặp châ
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
- 627[ 4129 ngày trước - Xem: ]