watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 9 - Đọc truyện,Sao không chờ đợi nhau
Home >
Tìm kiếm

Đọc truyện,Sao không chờ đợi nhau

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
30/11/24 - 22:48

bỏ em để trở lại với cô ta?
– Không.
Tử Khiêm mệt mỏi đi lại ghế ngồi xuống, một sự hụt hẫng trong lòng anh.
Nếu Thái Sơn và Đan Châu, anh ta không bao giờ cưới Đông Ngân, tình bạn của Đan Châu và Đông Ngân không tốt đẹp như thế. Anh đã hồ đồ mất rồi.
Tường Vi bệu bạo:
– Nhưng anh lạnh lùng với em, em chịu không nổi.
– Chẳng lẽ em luôn muốn anh nói yêu em hay lúc nào cũng âu yếm em. Em phải cho anh một chút tự do để anh thấy không quá bị bó buộc khi có vợ. Còn em, anh cũng sẽ tôn trọng những suy nghĩ tư riêng của em.
– Em không có gì tư riêng hết.
– Em hãy đi nghỉ đi. Anh cần tắm rửa và lo cho anh một chút.
Tử Khiêm bỏ đi xuống nhà, Tường Vi tức giận nhìn theo, đôi môi cô mím chặc vào nhau trong giận dữ ghen hờn. Tử Lăng giống như một cái gai đâm vào chân Tường Vi nhức nhối mà Tường Vi cần nhổ đi.
Tử Lăng nhảy chân sáo trên đường đi. Nó thích quá, vì được ăn một bụng bò viên chấm tương ớt ngon lành luôn, sau đó đi ăn kem, ba nó săn sóc từng chút một lấy khăn âu yếm lau miệng cho nó.
– Ba ơi! Ba khỏi mua đồ chơi cho con đi, con có nhiều đồ chơi lắm.
– Tử Lăng này, con yêu mẹ nhiều hay yêu ba nhiều?
– Con yêu ba mẹ bằng nhau. Mà nếu con thương mẹ hơn ba, ba đừng giận con nghe?
– Không! Tại sao ba giận con, ba yêu con hơn nữa chứ. Mà tại sao con lại yêu mẹ hơn ba?
– Mẹ hay khóc lắm. Có khi ngủ nửa đêm con giật mình nghe tiếng khóc của mẹ, mẹ nói tại mẹ nằm mơ.
Tử Khiêm lặng người đi trong một giây. Chính anh đã làm tan nát đi cơ hội đoàn tụ cùng Đan Châu mất rồi, mãi mãi cuộc đời này cô và anh là bóng và hình đuổi bắt nhau, mà không bao giờ gặp nhau. Mũi Tử Khiêm cay nồng.
– Ba ơi! Mình đi về đi ba, giờ này ở nhà mẹ đang trông con.
– Ờ.
Tử Khiêm quay đầu xe để chạy về hướng nhà Đan Châu. Đèn trong nhà bếp sáng, một cánh cửa khép hờ. Tử Khiêm dừng xe lại, anh bế con xuống xe, nó chạy lại lắc cửa hàng rào:
– Mẹ ơi! Mở cửa cho con!
Đan Châu bật ngọn đèn hiên, cô mở cửa đi ra, bất ngờ một chút khi nhìn thấy Tử Khiêm. Tuy nhiên cô chỉ mở cửa và im lặng:
– Anh vào nhà một chút được không?
Từ buổi tối “dữ dội ” ấy, rồi Tử Khiêm đám cưới và đi hưởng tuần trăng mật, bây giờ hai người mới gặp nhau. Xác định cho mình một vị trí, Đan Châu chỉ mở rộng cánh cửa rồi quay lưng đi vào. Tử Khiêm đẩy xe vào trong sân nhà.
Xong, anh đóng cửa rào lại đi vào.
Tử Lăng đang tíu tít kể chuyện với Đan Châu:
– Ba dẫn con đi ăn bò viên rồi ăn kem. Con nói ba mua bánh bía cho mẹ cùng ba Khải nữa.
– Cám ơn con. Con đi nói vú thay quần áo cho con đi.
– Dạ.
Nó quay đi cười với Tử Khiêm:
– Ba ơi! Tối nay ba ở lại đây với con nghe?
Tử Khiêm lúng túng chưa biết trả lời làm sao. Đan Châu cau mày:
– Ba không ngủ với con được đâu. Mau đi thay quần áo, rồi lấy vở ra học, một lát mẹ sẽ lên dạy con.
Thằng bé xịu mặt tiu nghỉu bỏ đi. Tử Khiêm ngồi xuống ghế, lúc mày anh mới nhận rõ ra Đan Châu ốm quá. Chua xót đầy lòng, Tử Khiêm khe khẽ:
– Tử Lăng nói em bệnh, đã bớt chưa?
– Cảm xoàng thôi. Anh có chuyện gì muốn nói?
– Anh vừa biết Thái Sơn và Đông Ngân sắp cưới nhau, tại sao anh hiểu lầm em, mà em vẫn không giải thích?
Đan Châu cười buồn. Cho đến bây giờ anh vẫn có những suy nghĩ ấu trĩ như vậy sao? Lẽ ra anh phải tìm hiểu chớ.
Đan Châu nhìn thẳng vào mắt Tử Khiêm:
– Bây giờ anh muốn em giải thích, giải thích để làm gì?
– Để cho anh không hiểu lầm em.
– Không thay đổi được gì cả. Ngay từ lúc anh đi du học, em hiểu là đã có một sự kết thúc.
– Vậy còn căn nhà đó, tại sao em không ở mà trả lại? Có những điều đã khiến anh nghi ngờ em, mà em thì lại không có một lời giải thích.
– Anh về đi. Em nghĩ tất cả những quan hệ giữa hai chúng ta đã kết thúc. Tuy nhiên, việc anh rước con và gặp con, anh đến trường và rước nó, chúng ta không nên gặp nhau tránh hiểu lầm cho Tường Vi, ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh.
Tử Khiêm thở dài. Anh muốn nói với Đan Châu, anh không hề có cảm giác hạnh phúc. Nhưng có lẽ cũng bằng thừa. Tử Khiêm đứng lên:
– Thôi, em vào với con đi. Anh về.
Đẩy xe ra, Tử Khiêm bần thần lái xe đi, một sự nuối tiếc và ăn năn vô bến.
Thái Sơn ngạc nhiên, song anh vẫn mở rộng cửa cho Tử Khiêm vào:
– Cậu đã về rồi à?
– Tôi có nên tống một nấm đấm vào mặt của cậu không vậy?
Thái Sơn nhún vai:
– Nếu cậu muốn, nhưng là chuyện gì vậy?
– Tại sao cậu không giải thích khi tôi hiểu lầm cậu với Đan Châu?
– Cậu chịu nghe hay sao? Lúc đó cậu còn bảo tôi “đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”. Bây giờ cậu đã cưới vợ, thì hãy yên ổn và bằng lòng với hiện tại cậu đang có đi.
– Tôi hỏi cậu một câu thôi, tại sao Đan Châu không sống ở căn nhà mẹ tôi mua?
– Cậu biết điều đó làm gì, khi cậu đã có vợ.
– Có phải mẹ tôi buộc Đan Châu không?
Thái Sơn gật đầu:
– Chỉ trong vòng một tháng phải trả nhà cho mẹ cậu. Đan Châu làm gì nó có nhiều tiền, mà cậu biết rồi đó, nhà mặt tiền khu trung tâm thành phố họ hét tiền dữ lắm. Tội Đan Châu và Đông Ngân phải dốc hết tiền túi, ngay cả tiền chuẩn bị đám cưới, và vay mượn để cho Đan Châu có chỗ mua bán, trong lúc đó mẹ cậu đòi nhà rồi để không. Tôi biết bác gái không thích Đan Châu, suy cho cùng cô ấy có lỗi gì đâu, chỉ vì nghèo mà thôi.
Tử Khiêm ngồi chết lặng. Anh không thể hận mẹ mình tàn nhẫn, vì bà chỉ muốn lo lắng cho anh, nhưng lo lắng như thế này có khác nào mang anh ra cánh đồng khô hạn. Cảm giác chua xót cứ đầy lòng Tử Khiêm.
Thái Sơn đặt tay lên vai bạn:
– Cậu đã cưới vợ, hãy nhớ điều ấy và đừng khuấy động Đan Châu, hãy để yên cho cô ấy nuôi con. Đó chính là điều duy nhất cậu làm được cho Đan Châu.
– Tôi hiểu rồi.
Rời nhà Thái Sơn, Tử Khiêm chạy xe lòng vòng. Anh không muốn về nhà khi hiểu rằng, lòng anh sẽ rất lạnh khi ở cạnh Tường Vi. Tường Vi đi ra lại đi vào. Đồng hồ chỉ mười một giờ mà Tử Khiêm vẫn chưa chịu về. Giờ này anh đang ở đâu? Anh đang ở bên Đan Châu và con của mình, hạnh phúc êm ấm? Chịu hết nổi, Tường Vi bậc khóc nấc lên.
Cánh cửa đẩy nhẹ vào. Tử Khiêm lừng lững đi vào, người anh nồng mùi rượu. Tường Vi khóc lớn hơn nữa. Tử Khiêm đi lại ghế dài nằm xuống, mắt nhắm lại. Tức mình, Tường Vi ngồi dậy, cô đến bên cạnh Tử Khiêm nắm áo anh bắt ngồi dậy:
– Anh cư xử như thế này với em sao? Anh không thấy là mình quá đáng?
– Anh xin lỗi em, nhưng anh không thể không đau khổ, Đan Châu bị oan mà.
Tường Vi lịm người:
– Cho nên anh tiếc cô ta? Đừng nên cô ta là vợ góa của Lưu Khải.
– Còn em, em cũng từng yêu Lưu Khải, sao em có thể dễ dàng quên vậy?
Tường Vi sững sờ rồi vùng đánh vào đầu, vào ngực Tử Khiêm:
– Phải đó! Em muốn Đan Châu cũng phải đau khổ như em vậy. Nó lấy Lưu Khải, nhưng rồi Khải vắn số, tại sao em không giành anh lại chứ. Nhưng thực sự bây giờ là em yêu anh, em là vợ của anh, anh không có quyền ruồng bỏ em.
Bị đánh đau, Tử Khiêm nắm hai tay Tường Vi giữ lại:
– Em điên rồi hả, làm ơn để cho tôi yên.
Tường Vi rũ người ra khóc. Tử Khiêm say quá, nhắm mắt lại ngủ. Anh muốn ngủ để quên một hiện thực đau lòng. Tường Vi khóc mòn mỏi. Cô thấy hận Tử Khiêm, sao anh có thể ngủ ngon lành trên sự đau khổ của cô. Cô đã sai khi cố tranh giành một người không hề yêu mình.
Tường Vi nghênh ngang đi vào cửa hàng, cô gạt mạnh cô bán hàng ra khi người bán hàng hỏi cô muốn mua gì.
– Tôi muốn gặp chủ của mấy người!
Cô bán hàng đi vào trong, người Đan Châu đã ra đến, cô chào Tường Vi:
– Cậu vào trong này đi!
Tường Vi đi vào, đôi mắt ganh tỵ của cô không giấu được tia lửa thù hằn.
Cửa hàng sánh đang đông người, điện thoại reo không ngớt. Đan Châu dặn cô phụ việc nghe điện thoại. Xong, cô đưa Tường Vi vào phòng làm việc.
– Cậu ngồi đi, uống nước nhé!
Tường Vi xua tay lạnh lùng:
– Tôi không muốn kết bạn với cậu. Giữa chúng ta bây giờ không thể nào là bạn bè.
Đan Châu thở mạnh ngồi xuống ghế:
– Vậy cần gì, cậu nói đi!
– Tốt! Tôi bằng lòng sự thẳng thắn này. Tôi muốn cấm cậu tuyệt đối không được gặp Tử Khiêm và ngay cả đứa con của cậu.
Đan Châu cười khẽ:
– Cậu không cần cấm, tôi cũng không bao giờ muốn gặp Tử Khiêm. Có điều Tử Lăng thì không, tôi không thể cấm nó gặp ba nó hay ông bà nội nó, trừ phi cậu bảo với họ đừng bao giờ đến trường rước nó nữa.
Tường Vi quắc mắt:
– Có nghĩa là cậu muốn dùng thằng bé để phá hoại hạnh phúc của tôi?
– Cậu nói sai rồi. Khi lấy Tử Khiêm, cậu thừa biết ảnh đã có con mà.
– Đó là một đứa con dơ bẩn.
– Cậu muốn nói như thế nào tùy cậu. Tử Khiêm đã là của cậu, chưa bao giờ tôi có ý nghĩ trở về với Tử Khiêm cả.
– Mày nói láo! Đêm qua Tử Khiêm đi đến nửa đêm mới về.
Đan Châu cau mày vì kiểu nói thô lỗ của Tường Vi:
– Chuyện ấy tôi không biết. Tử Khiêm có đưa bé Tử Lăng về nhà, người cho đến tám giờ anh ấy đã đi.
– Làm sao tao tin được mày. Nói tóm lại, tao cảnh cáo mày không được đến gần Tử Khiêm, ngay cả thằng con dơ bẩn của mày.
Tường Vi hằn học đi ra, cô tông luôn vào Đông Ngân đang đi vào. Nhìn thấy Đông Ngân, cô làm lơ đi luôn.
Đông Ngân nhìn theo:
– Con sư tử ấy hoạch họe cậu gì vậy?
Đan Châu buồn thiu:
– Cấm Tử Lăng gặp Tử Khiêm.
Đông Ngân tức giận:
– Đồ vô duyên! Trước khi lấy Tử Khiêm, nó biết Tử Khiêm đã có con chớ không sao?
– Dù sao nó cũng có cái lý của nó, khi muốn bảo vệ hạnh phúc gia đình.
– Rồi mày sẽ làm theo yêu cầu của nó? Nhưng liệu có ngăn được Tử Lăng không gặp ba nó không?
– Tao sẽ giải thích cho nó hiểu. Nếu không được, tao sẽ bỏ thành phố đi.
– Mày điên rồi hả, tội gì phải như vậy. Mày đi đâu, làm cái gì để sống, muốn cho con mày khổ hay sao?
Đan Châu ngồi cúi đầu lặng im. Có lẽ cô cần gặp mặt Tử Khiêm để nói chuyện cho rõ ràng. Cô nói ý nghĩ này, Đông Ngân gật đầu:
– Để Thái Sơn nói giùm mày. Mày gặp Tử Khiêm không tiện đâu.
Đông Ngân đổi giọng vui vẻ:
– Ngày mai mày phải thật đẹp nghen Đan Châu. Tao muốn mày thật đẹp trong ngày cưới của tao.
Đan Châu lườm bạn:
– Mày là cô dâu, để cô dâu xinh đẹp nhất trong ngày cưới mới đúng chớ.
– Tao sẽ dành một bất ngờ cho mày.
– Bất ngờ gì vậy?
– Đã bất ngờ thì không bật mí được, rõ chưa con nhỏ ngốc.
Đan Châu phì cười nhìn bạn:
– Mày thì luôn có chuyện bất ngờ hà. À! Có định đi hưởng tuần trăng mật không?
– Không! Đã đám cưới tiết kiệm thì đi xa làm gì. Tao đang bầu bì đi xa ngán lắm.
Đan Châu chọc:
– Ủa! Mọi khi mày thích đi lắm mà.
– Mày có tin không, người ta cũng có một thời sôi nổi, nhưng khi khép mình vào hạnh phúc gia đình lại muốn được sống bình yên.
Đan Châu ôm vai bạn:
– Tao cũng vậy, có con rồi chỉ muốn sống cho con. Tao sẽ không bao giờ đi bước nữa, sẽ không có ai yêu con mình như chính mình đâu. Trường hợp của tao là điển hình, dượng Nguyên có khi nào ổng tử tế với tao đâu, ổng luôn xem tao như cái gai trước mắt.
– Đâu phải ai cũng vậy, mày “vơ đũa cả nắm” rồi.
– Có phải mày định giới thiệu cho tao ai? Thôi đi nghen, cho xin can đi “you”.
Đông Ngân bật cười trong trẻo:
– Không có gì qua mặt mày cả.
Tường Vi khó chịu nhìn Tử Khiêm:
– Anh đi đám cưới của Thái Sơn?
Tử Khiêm gật đầu:
– Dĩ nhiên rồi. Thái Sơn và Đông Ngân cũng là bạn của em mà.
– Em cũng đi đám cưới nữa. Vì đám cưới này nhất định có Đan Châu, em không cho anh có cơ hội gặp riêng rẽ nó.
Tử Khiêm cười cay đắng:
– Em nghĩ Đan Châu xem anh quan trọng hay sao? Em lầm rồi, bây giờ anh có muốn gặp thì Đan Châu thấy anh cũng không thèm nhìn.Tường Vi cắn mạnh môi tức giận:
– Nó cao quý gì mà không nhìn anh, xem vẻ anh vẫn quý trọng nó?
Tử Khiêm im lặng. Anh mà trả lời chắc chắn giữa anh và Tường Vi lại có cãi nhau, tốt nhất anh nên im lặng. Nhưng Tường Vi lại hằn học trước sự lặng im của Tử Khiêm.
– Em đã đến cửa hàng sách cấm cửa nó gặp anh, ngay cả đến thằng bé đó nữa. Nó còn kiếm cớ gặp anh là em sẽ làm cho nó xấu mặt.
Tử Khiêm sững sốt nhìn Tường Vi:
– Em cư xử như thế mà coi được à?
– Em chỉ bảo vệ hạnh phúc của em.
Tử Khiêm cay đắng, hạnh phúc, anh không hiểu Tường Vi hiểu hạnh phúc theo nghĩa gì. Tuy nhiên để không cãi nhau, anh lặng lẽ chải tóc và mặc áo vào.
Chiều nay Tường Vi cũng trang điểm rực rỡ, tóc búi cao, trang điểm đậm làm cho cô trông già hơn so với số tuổi của mình. Chiếc áo nhung kim tuyến hở hết phần vai. Tử Khiêm lắc đầu nhìn vợ, người ta nói người đẹp vì lụa, nhưng trường hợp của Tường Vi, lụa là lụa và Tường Vi là Tường Vi.
Cả hai ra xe đến tiệc cưới tổ chức tại Nhà văn hóa hồ bơi Kỳ Đồng, có năm đám cưới tổ chức cùng một lúc.
Tường Vi nhăn mặt:
– Nếu biết đám cưới tập thể như thế này em không đi. Quê thật.
Tử Khiêm lạnh nhạt:
– Không phải ai cũng có tiền như chúng ta. Nếu như em thấy quê, em cứ đi về. Còn anh, anh chẳng thấy có gì là quê cả.
Không lẽ lại cãi nhau với Tử Khiêm hay là bỏ ra về, khi cô đã bỏ công và không ngại tốn tiền làm đẹp để nổi bật trong đám cưới, Tường Vi đành làm ra vẻ thản nhiên khoác tay Tử Khiêm đi vào.
Thái Sơn vui vẻ bắt tay Tử Khiêm, anh chào Tường Vi. Đông Ngân duyên dáng trong bộ đồ cưới màu xanh, cô chào Tử Khiêm và Tường Vi:
– Vào trong đi anh Khiêm!
Tử Khiêm nhìn thấy ngay Đan Châu, cô đơn giản trong bộ jupe màu trắng, áo tay dài, cổ tròn, chuỗi hạt bẹt trên cổ, cô gật đầu chào cả hai, rồi lo bấn lên với công việc của một tiệc cưới.
Nếu như Tường Vi lộng lẫy bao nhiêu thì Đan Châu lại đơn giản bấy nhiêu, cho Tử Khiêm tìm thấy lại Đan Châu của ngày ấy năm năm về trước trên bãi biển Vũng Tàu. Tim Tử Khiêm bồi hồi thổn thức, anh cứ nhìn theo bước đi lay chuyển bận rộn của Đan Châu mà ngẩn ngơ, càng khiến Tường Vi thêm căm tức.
Đông Ngân mang một ly nước cho Đan Châu:
– Mày uống cho đỡ mệt, vất vả quá phải không?
– Có gì mà vất vả, mày và Thái Sơn lo cho tao còn hơn thế nữa.
Đông Ngân cười nháy mắt:
– Mày biết tao dành cho mày bất ngờ gì không?
– Gì?
– Đi theo tao!
Đông Ngân kéo Đan Châu đi lại bàn tiệc có Thái Sơn đang đứng ở đó, cô mỉm cười với người đàn ông có gương mặt hao hao Thái Sơn.
– Đây là anh Thái Phương, ở Mỹ vừa về một tuần nay. Ảnh đi qua Mỹ từ lúc Việt Nam mới giải phóng, không có một tin tức nào về, cả nhà anh Sơn cứ tưởng anh đã chết.
Rồi cô vui vẻ giới thiệu với Thái Phương:
– Đan Châu, bạn hồi cấp ba của em và anh Sơn.
Thái Phương đứng lên lịch lãm:
– Anh có nghe Thái Sơn nói về em, không ngờ em xinh thật. Đừng bảo anh khen quá đáng hay sỗ sàng nhé, em có một gương mặt đẹp thanh tú và cổ điển.
Đan Châu bật cười:
– Cám ơn anh đã khen em.
Thái Sơn cười:
– Đan Châu còn có một cậu con trai đẹp không chê vào đâu đó anh.
– Vậy hôm nào anh đến làm quen với chú nhóc ấy.
Giữa họ cười vui vẻ quá. Đan Châu còn uống cả rượu mời, rượu làm cho gương mặt Đan Châu hồng lên quyến rũ. Tử Khiêm nghe tim mình thắt lại.
Chưa bao giờ anh nhìn thấy Đan Châu quyến rũ đến như thế.
Chân của Tường Vi dưới gầm bàn giẫm lên chân của Tử Khiêm mấy lần, nhưng bất cần, Tử Khiêm đứng lên bưng cả ly rượu đến bên Thái Sơn:
– Tao chúc mừng vợ chồng mày.
Mắt Tử Kh

Tag:

Đọc,truyện,Sao,không,chờ,đợi,nhau

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4072 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 571