Truyện teen,Nhỏ Nhút Nhát và Cold Boy Cá Tính (Tác giả: Trum)
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 22:47 |
ng vẫn có thể sống đc chỉ thở rất nhẹ đến nỗi con người ko thể nhìn bằng mắt thường đc...Người bị trúng chất độc này tạm thời sẽ ngất đi một vài giờ..
Nó lắc nhẹ đầu.. Cơn mơ cứ bám lấy nó.. Đầu nó cứ ong ong.. Nó mở mắt.. Xung quanh khá tối nên nó ko bị chói.. Nó thấy lờ mờ bóng Hiền ngồi trước mặt nó.
-Tốt!Tỉnh rồi đấy!-Hiền nâng cằm nó, cười khẩy
Chát!!!! Âm thanh chói tai vang lên giữa đêm tĩnh mịch.. Xôn xao lạ thường..
Hiền điên tiết bóp mạnh cằm nó gằn:
-Àh…Đã bao lần tao tha cho mày rồi nên ko biết điều phải không? Này thì…-Chưa kịp nói hết Hiền vung tay.. Cánh tay hạ nhanh trong không trung.. Và ngay lập tức nó cảmthấy má mình đỏ và rát.. Cảm giác ấy.. Nhục nhã..
Nó lau vết máu đọng lại trên môi.. Cười khinh bỉ
-Hừm..Trói cô ta lại!-Hiền nói vs hai tên vệ sĩ cao to mặc đồ đen mới bước từ cửa vào..
Nó bị trói chặt.. Tay nó giống như dính liền vào thành cầu thang..
Hiền rút con dao giấu trong tay áo.. Mân mê nó.. Sắc nhọn và sáng loáng..
-Thấy sao hả Phương!? Mặt mày phản chiếu trong này.. có đẹp ko??-Hiền nhìn xuống con dao phản chiếu mặt nó rồi lại liếc nhìn nó.. Dưới ánh trăng nó biết Hiền ko đơn độc.. Còn có một bóng người ẩn nấp trong góc tường kia nữa.. Mái tóc uốn xoăn ngang vai.. Gương mặt quyến rũ quen thuộc...
Hiền di di con dao vào khuôn mặt trắng nõn dính ít bụi của nó.. Con dao sắc xoẹt ngang một đường qua mặt nó.. Khẽ nhăn mặt vì đau.. Từ vết xước có ít máu.. Nó nhìn Hiền ko chút sợ hãi..
Hiền thở mạnh.. Tiếng thở của cô càng gấp khi một giọt máu trườn nhẹ xuống mặt nó..Đôi đồng tử cô giãn mạnh ra.. Hiền cười nhìn con dao rồi đưa lên mặt nó..
Xoẹt…!
Xoẹt….!
Xoẹt….!
Hiền nhìn lưỡi dao nhuốm máu nó.. cười sảng khoái.. Cô cười như người điên.. Nó rát và đau.. Đã mấy vết trên mặt nó rồi.. Máu cứ thế chảy đều đều..
-Mặt..chưa đủ đâu nhỉ!?-Hiền hết nhìn con dao lại nhìn nó rồi phá lên cười.. Cô đưa con dao lại gần nó.. Nhe răng cười man rợ.. Nó quay mặt đi..
Soạt…Soạt…soạt…soạt…
Tiếng dao đều đều vang lên nhịp nhàng.. Phút chốc cái váy ướt nó mặc rách bươm.. Chỉ còn cái quần ngắn nó đang mặc và bộ nội y..
Hiền chép miệng nhìn cánh tay mềm của nó.. Cô đặt con dao lên.. Và di một đường..
-Ah~…-Nó nhắm mắt lại.. Máu chảy trên tay nó.. Máu.. chảy khắp người nó.. Theo từng chiếc dao nhỏ sáng loáng trong màn đêm..
Chap 33
Ánh trăng mờ huyền ảo chiếu qua cái cửa sổ nhỏ xíu dẫn vào một tầng hầm bỏ hoang..Hiền dừng tay thở hồng hộc.. Khắp người nó loang lổ những vết máu đào.. Từng giọt máu hòa lẫn vs giọt nước mắt mặn chát cứ tuôn mãi.. Nó thực sự rất đau.. Nhưng nỗi đau lớn nhất trong lòng có lẽ là vì hắn.. Hắn ko tới.. chắc lại đang vui vẻ cùng ai chứ gì..!?
Con búp bê lấm lem máu, mái tóc xõa dài trên nền nhà trắng lạnh.. Không khác gì oan hồn trả thù.. Mà trả thù thì lòng còn gì ngoài lòng hận thù, báo oán?? Còn nó chỉ còn nỗi đau buốt của cơ thể và tâm hồn.. Chẳng còn gì ngoài tình yêu đang chết dần..!
Hiền ngừng tay.. Cô tự mãn nhìn những vết rạch trên tay nó.. TRẢ GIÁ!!! Sẽ mãi là vết sẹo.. Để nó ko bao giờ tái phạm nữa..
-Haha…-Hiền phá lên cười giữa đêm tĩnh mịch.
Nó mệt mỏi thở dốc.. Khó.. khó chịu..khó chịu quá..! Cảm giác này.. Đau rát và khó chịu quá..! Đôi mắt đục từ từ nhắm lại.. Nó bất giác mỉm cười..
-Thiên..
…….
Hắn chợt tỉnh giấc.. Có ai đó vừa gọi tên hắn thì phải.. Rất gần và thân quen.. Hắn có thể cảm nhận mùi hương oải trên mái tóc thơm của nó.. Đôi mắt rớm nước mắt nhìn hắn nhẹ nhàng.. Làn môi bé nhỏ gọi tên hắn tha thiết.. Nhưng.. Nó còn đâu nữa!?
Hắn tự cười.. Nhấp một hớp rượu rồi lảo đảo về nhà. Lòng nặng trĩu, hắn muốn nhìn nó lần cuối.. E rằng sáng mai một mình hắn sẽ mai táng nó.. Một mình hắn mà thôi!!
-Nhỏ ơi..-Hắn sững lại trước cửa phòng nó.. Đâu mất hình bóng thân yêu nằm đó lạnh lẽo ngủ.. Đâu mất dáng người thân quen với nụ cười tái ngắt!?
……..
Nhã giờ mới bước tới gần nó.. Cô nhìn nó một lúc lâu suy nghĩ một lúc rồi giật lấy con dao từ con người đang lảo đảo vì say máu kia..
-Hừm..Mái tóc này.. Cho tôi xin nhé!!-Nhã cười khẩy rồi đưa mũi dao nâng nhẹ khuôn mặt tái..
Nó gục đi.. Chỉ nghe thấy tiếng dao cắt đều trên mái tóc nó.. Muốn giữ lại nhưng sức nó chẳng còn gì..
Nhã nhìn bộ tóc dài của nó cười tự đắc..
Chap 34
Hắn sờ soạng khắp mọi nơi trên phòng nó.. Hắn nhất định phải tìm ra nó [!"> Nó đâu rồi!?Nhỏ ơi.. Sao em cứ trốn khỏi anh!? Em làm anh đau..!
Trong bóng tối hắn lờ mờ nhận ra dáng dấp người con gái quen thuộc với mái tóc xõa dài và chiếc váy trắng mỏng..
Nhã tiến lại gần hắn, cô nhẹ sờ vào khuôn mặt hắn.. Khuôn mặt đã gầy đi nhiều vì khổ cực.. Đã đen dần vì nắng mưa.. Nhưng rốt cuộc thì hắn như vậy là vì ai!? Vì ai mà hắn đã trở nên như thế!? Vì một con nhỏ y chang Nhã ư!? Không đời nào.. Nhã ko vì thế mà đánh mất bản năng của mình.. KHÔNG ĐỜI NÀO!!!!!
Trong đôi mắt mù mờ về tình yêu của hắn.. Nhã là cô búp bê xinh tươi ngày nào.. khỏe khoắn và đẹp đẽ.. Hoàn hảo và rộng lượng.. Nó đã về rồi sao!? Hắn thật không kìm nổi lòng ôm thật chặt Nhã..!
-Nhóc về với anh rồi à!-Hắn vuốt mái tóc thơm ngày nào.. cười trong nước mắt.
Nhã im lặng không nói gì.. Cô đăm chiêu suy nghĩ.. Tận sâu lương tâm có cái gì đó vừa lóe lên gọi là thương tâm..
Hắn cứ cười mà nước mắt hắn rơi tự do trên bờ vai trắng của Nhã.. Hắn hạnh phúc lắm..Hết đau rồi!! Ánh nắng ấm áp một lần nữa đến với hắn sao?
Bỗng chốc hắn hơi ngạc nhiên.. Nó hơi khang khác.. Nó lạnh và ko ôm hắn.. Nó không nói gì với hắn hết.. Nó..
Nhã buông hắn ra rồi nhìn hắn cười hiền:
-Sao anh không đi ngủ? Sắp sáng rồi đó!
-Ah~….Ừm..-Hắn lắc đầu.. Đây.. thật khác.. Cảm giác đó.. hình như đâu rồi!?
-Anh về đi nào!!-Nhã nhe răng đẩy hắn ra khỏi cửa rồi đóng sầm cửa lại.
Hắn lặng thinh một lúc rồi cũng về phòng ngủ.. Nhưng chẳng sao ngủ đc.. Có quá nhiều suy nghĩ [?">
Chap 35:
Hắn trở mình.. Lại một đêm hắn không ngủ.. Đây hẳn là đêm thứ 3 hắn lại thức trắng..Vì sao? Hắn còn ko giải thích nổi [?">
Đã hai ngày nay nó và hắn cách xa nhau mà nỗi nhớ càng nhiều.. ức chế đến không chịu nổi.. Hắn nhớ nó.. thật nhiều.. Nó nhớ hắn.. thật nhiều..
Hắn lại trở mình.. Một suy nghĩ khác lại ghé thăm.. Nhã quá giống nó.. Tuy giống nhưng Nhã mang một vẻ đẹp quyến rũ và lộng lẫy, nó lại quá ngây thơ, khuôn mặt tiềm ẩn sự thông minh và nhạy bén.. hắn đã sớm nhận ra nhưng tại sao hắn vẫn không kìm đc cảm xúc mà ôm Nhã!? Tại sao ư? Vì hắn nhớ nó..Nhớ rất nhiều..!
-Không ổn rồi!-Hắn nhăn mặt.. Khuôn mặt của nó ngày một lớn dần và lớn dần.. Hắn càng nhớ nó nhiều hơn.. Những cái ôm.. Những lời tâm sự..
Hắn đạp mạnh cánh cửa phòng nó.. Nhã đang ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái.. Hắn lôi Nhã dậy:
-Rốtcuộc thì Phương đâu rồi!? HẢ!!!!!????-Hắn hét lớn làm cô giật mình ngã xuống đất
-Ui da…!!-Nhã ôm lấy cánh tay.. trên trán hằn rõ cái nhăn mặt
-Nói đi! Phương đâu rồi!?-Hắn kéo áo Nhã dậy.. Đôi mắt mờ đục xuất hiện tình yêu mãnh liệt trong hắn..
-Anh à.. Em.. sao em biết đc!?
-Nóidối!! Cô biết Phương đang ở đâu.. Nói ngay!!!-Hắn bóp mạnh cổ Nhã.. Chân Nhã từ từ cách mặt đất.. 2 cm..5 cm…7 cm….
-Em….Em….-Nhã nắm chặt lấy tay hắn nhưng có quá nhiều sự chênh lệch về sức khỏe giữa cô và hắn..
-NÓI!!-Đôi mắt hắn long lên những tia lửa đang ngùn ngụt cháy.. Tựa như thoát khỏi đôi mắt là căn phòng này sẽ cháy bùng vậy..
-Ặc…Em…-Đôi chân Nhã quẫy đạp trong không trung.. Các cơ mặt Nhã co lại.. Đôi má đỏ lên..
-Anh…anh làm em đau…-Giống như chỉ cần một chút nữa thôi là Nhã sẽ trào nước mắt ra..Đôi mắt long lanh nước đang cầu xin hắn..
Hắn bỗng chốc đứng yên đó.. Tay hắn thả lỏng ra.. Nhã ngã phịch xuống đất.. Cô ôm lấy cái cổ đáng thương hằn 5 vết ngón tay đỏ.. Nhã gập người ho..
Hắn vội cúi xuống đỡ Nhã dậy hối lỗi:
-Xin lỗi.. Anh ko cố ý!-Hắn cúi đầu xin lỗi rồi về phòng.. Để Nhã lại với nỗi trống vắng tột cùng..
Chap36:
Nó nhắm mắt chờ đợi, đếm từng tiếng động, hi vọng từng bước chân.. Chờ đợi từng lời nói.. Số là hai ngày nay các vết thương của nó đã lên da non.. Rất ngứa và đau nhưng có ai hiểu đc cho nó?
Hiền ra khỏi phòng giam đóng cửa cẩn thận rồi lén lút về phòng mình, cẩn trọng nhấc nhẹ bước chân cô bước trên hành lang.. Hiền bỗng thấy có bóng người đang đi về hướng ngược lại.. Cô vội lẩn vào bóng tối..
Người đi ngược lại vs cô là Kun. Anh là anh trai cùng cha khác mẹ với Hiền :”> Anh là một chàng trai trầm ấm.. Đôi khi nóng lạnh thất thường.. Nụ cười nhẹ và ánh nhìn băng giá khiến bao trái tim non trẻ đổ trào trên dòng sông mơ mộng..
Kun bước chầm chậm lại khi thấy những vết giày còn dính chút máu ở đế dẫn tới phòng giam bỏ hoang.. Ai lại sử dụng cái phòng này nhỉ!? Anh tò mò hé cánh cửa.. Bên trong tối om, anh chỉ kịp thấy bóng một cô gái gầy gò thở hổn hển dưới ánh trăng mờ hắt từ cửa sổ, khuôn mặt thuần khiết tựa thiên thần rỏ nhẹ mồ hôi hòa lẫn với máu.. Những lọn tóc dài rũ xuống phất phơ trong gió nhẹ.. Tiếng thở đều đều của nó khẽ khàng trong đêm.. Mưa lất phất, giọt máu hồng chảy nhẹ trên đôi môi đã tái đi nhiều.. Kun nhìn đau đáu vào cô gái ấy.. hoang dã và cuốn hút.. Anh tiến lại gần hơn thì phát hiện dây xích.. Nhẹ nhàng tháo xích anh nhanh chóng đỡ lấy thân hình yếu ớt đổ xuống ngay tức khắc..
Nó mệt nhọc hé mở đôi mắt.. Có phải hắn không nhỉ? Không… Chỉ là một người khác mà thôi..! Hắn đã không tới.. Nó giận hắn quá.. Nhất định về nhà nó sẽ oánh hắn một trận cho mà xem.. Rồi sẽ sai vặt hắn sau đó nhìn hắn đau khổ mà cười thầm.. Nhất định!
Kun đưa nó về phòng dịu dàng đặt nó trên chiếc giường êm.. Anh xoay đi lấy cho nó một chiếc váy của Hiền..
Khẽ vuốt những lọn tóc mềm.. Anh sờ trán nó.. Một dòng điện chợt chạy thẳng vào tim anh, hình như đã làm tổn thất mộ phần nào đó rồi! Anh rụt tay lại nhìn nó.. Quả là một cô gái thú vị..!
-Em sốt rồi!-Kun sờ trán nó. Quay đi quay lại lấy thuốc hạ sốt rồi sát trùng và băng những vết thương trên người nó.. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy dòng chữ TRẢ GIÁ trên cánh tay nó.. Rõ một thiên thần thế này mà tại sao phải chịu một áp lực quá lớn! Thật nhục nhã và xấu hổ cho kẻ nào dám chà đạp lên một sắc đẹp như thế này [?">
Nó đã đỡ hơn một chút, đôi mắt đã có dấu hiệu mở dần.. Kun cứ chờ đợi và chờ đợi..Chẳng biết anh đang chờ đợi một điều đặc biệt gì nữa.. Chờ đợi nó mở đôi mắt kia ra chăng [?">
-Ưm..Tôi đang ở đâu vậy?-Giọng nó hơi yếu và còn khàn nữa.. Trước mặt nó là một người con trai hoàn hảo đến từng chi tiết. Đôi mắt nâu sâu thẳm hơi buồn.. Sóng mũi cao thông minh kiêu kỳ lạ thường.. Khóe miệng có chút gì đó khinh thường nhưng ánh nhìn lại cực kì ấm áp.. Nó đâu biết ánh nhìn đó chỉ dành cho nó đâu..
-À..Cô đang ở phòng tôi.-Kun giật mình quay mặt đi.. Nó xinh còn hơn cả biển sao..Đôi mắt lấp lánh ánh bình minh rực rỡ.. Một tia hi vọng.. Một cái nhìn biết ơn từ nó..
-Cảm..cảm ơn anh!-Nó cười hiền nhìn Kun định ngồi dậy
-Ah~…Em đừng ngồi dậy.. Cứ nằm đó đi! Còn sốt cao lắm.-Kun khẽ ho một tiếng.. Sắc mặt phớt hồng khiến nó phải phụt cười.. Không ngờ anh ta lại dễ thương đến thế.. Ai biết đc một con người với sắc mặt lạnh lùng như anh ta lại ngốc nghếch trong lời nói đến đáng yêu như vậy [?">
-Cảm ơn anh! Hì hì..
Chap 37:
Một lát sau Kun quay trở lại với hộp thuốc toàn kim tiêm với ống thuốc làm nó rùng mình nhảy phắt lên giường
-Tiêm..tiêm áh!? Không chịu đâu..!-Nó lẩm bẩm rồi lắc đầu nguầy nguậy. Kun bật cười rút ống xi lanh ra
-Thế cô bé muốn chêt rũ vì đói à!?
-Không.. Anh không lấy cho tôi tô phở được sao?- Ánh mắt nó long lanh nhìn anh..
-Haha.. Cô bé này thật.. Sao lại đòi ăn sang thế?
-Thế ở đây có gì? Tôi ăn tất!-Nó thở dài, chớp chớp đôi mắt búp bê nhìn anh van nài
-Có mỗi cái này.. Hehe-Kun búng vào ống tiêm nhìn nó cười gian
-Không!!! Không!!-Nó lắc đầu bắt đầu mếu máo.
-Không sao đâu cô bé.. Không đau đâu!-Kun mỉm cười nhìn nó.. Nụ cười đó làm nó lơ lửng một lúc.. Bỗng dưng nó hơi gật nhẹ đầu..Nó tin anh..!
Kun rút đầu kim ra cắm vào ống, anh nâng cánh tay vẫn còn sưng của nó lên xem qua cẩn thận.. Lòng anh hơi nhói..
Ống tiêm đã xuyên qua làn da mỏng..Nó nhắm mắt cắn răng nén đau.. Thế mà sao anh ta lại nói là ko đau nhỉ!? Hức hức..
-Đừng sợ.. cô bé!-Kun nắm lấy bàn tay nhỏ nói khẽ.. nó không thấy đau nữa.. mà thay vào đó là một cảm giác ấm nóng ở bàn tay đầy thương tích của nó.. Nó thấy sao giây phút đó rất lạ.. rất bình yên,rất đáng tin.. rất nhẹ lòng.. không đau thêm một chút nào nữa..
-Xong rồi!-Kun rút nhanh ống xi lanh nhìn nó cười, nó cũng lớ ngớ cười lại xong tự dưng lăn đùng ra ngủ!?
-Ngủ chút đi! Sáng mai sẽ là một ngày tốt đẹp.. cô bé!
Sáng.. Không một ánh mặt trời.. Sáng..Không một tia nắng.. Sáng.. Không có một tiếng chim.. Sáng.. cô đơn và lạnh lẽo..
Nó tỉnh giấc trong căn phòng tối,vội co rụt người lại sợ sệt.. Không hiểu nó đang ở đâu?
Bóng người con trai tháong bước ra từ nhà tắm.. Lưng trần khoẻ mạnh.. Bộ ngực vạm vỡ vẫn còn nhiễu những giọt nước.. Nó chợt đỏ mặt lấy chiếc gối che mặt.
-Cô bé sao thế?-Kun nghiêng đầu nhìn nó
-À không.. Anh.. mặc áo vào đi!
Kun chợt cười.. Dễ thương thật!!
Kun lấy chiếc áo trắng mặc vào,khoác ngoài một cái áo đen dày.. Chiếc quần jeans anh đang mặc cũng là màu đen..Kun kéo tay nó đứng dậy vừa lấy chiếc mũ lưỡi trai đội vào:
Nó lắc nhẹ đầu.. Cơn mơ cứ bám lấy nó.. Đầu nó cứ ong ong.. Nó mở mắt.. Xung quanh khá tối nên nó ko bị chói.. Nó thấy lờ mờ bóng Hiền ngồi trước mặt nó.
-Tốt!Tỉnh rồi đấy!-Hiền nâng cằm nó, cười khẩy
Chát!!!! Âm thanh chói tai vang lên giữa đêm tĩnh mịch.. Xôn xao lạ thường..
Hiền điên tiết bóp mạnh cằm nó gằn:
-Àh…Đã bao lần tao tha cho mày rồi nên ko biết điều phải không? Này thì…-Chưa kịp nói hết Hiền vung tay.. Cánh tay hạ nhanh trong không trung.. Và ngay lập tức nó cảmthấy má mình đỏ và rát.. Cảm giác ấy.. Nhục nhã..
Nó lau vết máu đọng lại trên môi.. Cười khinh bỉ
-Hừm..Trói cô ta lại!-Hiền nói vs hai tên vệ sĩ cao to mặc đồ đen mới bước từ cửa vào..
Nó bị trói chặt.. Tay nó giống như dính liền vào thành cầu thang..
Hiền rút con dao giấu trong tay áo.. Mân mê nó.. Sắc nhọn và sáng loáng..
-Thấy sao hả Phương!? Mặt mày phản chiếu trong này.. có đẹp ko??-Hiền nhìn xuống con dao phản chiếu mặt nó rồi lại liếc nhìn nó.. Dưới ánh trăng nó biết Hiền ko đơn độc.. Còn có một bóng người ẩn nấp trong góc tường kia nữa.. Mái tóc uốn xoăn ngang vai.. Gương mặt quyến rũ quen thuộc...
Hiền di di con dao vào khuôn mặt trắng nõn dính ít bụi của nó.. Con dao sắc xoẹt ngang một đường qua mặt nó.. Khẽ nhăn mặt vì đau.. Từ vết xước có ít máu.. Nó nhìn Hiền ko chút sợ hãi..
Hiền thở mạnh.. Tiếng thở của cô càng gấp khi một giọt máu trườn nhẹ xuống mặt nó..Đôi đồng tử cô giãn mạnh ra.. Hiền cười nhìn con dao rồi đưa lên mặt nó..
Xoẹt…!
Xoẹt….!
Xoẹt….!
Hiền nhìn lưỡi dao nhuốm máu nó.. cười sảng khoái.. Cô cười như người điên.. Nó rát và đau.. Đã mấy vết trên mặt nó rồi.. Máu cứ thế chảy đều đều..
-Mặt..chưa đủ đâu nhỉ!?-Hiền hết nhìn con dao lại nhìn nó rồi phá lên cười.. Cô đưa con dao lại gần nó.. Nhe răng cười man rợ.. Nó quay mặt đi..
Soạt…Soạt…soạt…soạt…
Tiếng dao đều đều vang lên nhịp nhàng.. Phút chốc cái váy ướt nó mặc rách bươm.. Chỉ còn cái quần ngắn nó đang mặc và bộ nội y..
Hiền chép miệng nhìn cánh tay mềm của nó.. Cô đặt con dao lên.. Và di một đường..
-Ah~…-Nó nhắm mắt lại.. Máu chảy trên tay nó.. Máu.. chảy khắp người nó.. Theo từng chiếc dao nhỏ sáng loáng trong màn đêm..
Chap 33
Ánh trăng mờ huyền ảo chiếu qua cái cửa sổ nhỏ xíu dẫn vào một tầng hầm bỏ hoang..Hiền dừng tay thở hồng hộc.. Khắp người nó loang lổ những vết máu đào.. Từng giọt máu hòa lẫn vs giọt nước mắt mặn chát cứ tuôn mãi.. Nó thực sự rất đau.. Nhưng nỗi đau lớn nhất trong lòng có lẽ là vì hắn.. Hắn ko tới.. chắc lại đang vui vẻ cùng ai chứ gì..!?
Con búp bê lấm lem máu, mái tóc xõa dài trên nền nhà trắng lạnh.. Không khác gì oan hồn trả thù.. Mà trả thù thì lòng còn gì ngoài lòng hận thù, báo oán?? Còn nó chỉ còn nỗi đau buốt của cơ thể và tâm hồn.. Chẳng còn gì ngoài tình yêu đang chết dần..!
Hiền ngừng tay.. Cô tự mãn nhìn những vết rạch trên tay nó.. TRẢ GIÁ!!! Sẽ mãi là vết sẹo.. Để nó ko bao giờ tái phạm nữa..
-Haha…-Hiền phá lên cười giữa đêm tĩnh mịch.
Nó mệt mỏi thở dốc.. Khó.. khó chịu..khó chịu quá..! Cảm giác này.. Đau rát và khó chịu quá..! Đôi mắt đục từ từ nhắm lại.. Nó bất giác mỉm cười..
-Thiên..
…….
Hắn chợt tỉnh giấc.. Có ai đó vừa gọi tên hắn thì phải.. Rất gần và thân quen.. Hắn có thể cảm nhận mùi hương oải trên mái tóc thơm của nó.. Đôi mắt rớm nước mắt nhìn hắn nhẹ nhàng.. Làn môi bé nhỏ gọi tên hắn tha thiết.. Nhưng.. Nó còn đâu nữa!?
Hắn tự cười.. Nhấp một hớp rượu rồi lảo đảo về nhà. Lòng nặng trĩu, hắn muốn nhìn nó lần cuối.. E rằng sáng mai một mình hắn sẽ mai táng nó.. Một mình hắn mà thôi!!
-Nhỏ ơi..-Hắn sững lại trước cửa phòng nó.. Đâu mất hình bóng thân yêu nằm đó lạnh lẽo ngủ.. Đâu mất dáng người thân quen với nụ cười tái ngắt!?
……..
Nhã giờ mới bước tới gần nó.. Cô nhìn nó một lúc lâu suy nghĩ một lúc rồi giật lấy con dao từ con người đang lảo đảo vì say máu kia..
-Hừm..Mái tóc này.. Cho tôi xin nhé!!-Nhã cười khẩy rồi đưa mũi dao nâng nhẹ khuôn mặt tái..
Nó gục đi.. Chỉ nghe thấy tiếng dao cắt đều trên mái tóc nó.. Muốn giữ lại nhưng sức nó chẳng còn gì..
Nhã nhìn bộ tóc dài của nó cười tự đắc..
Chap 34
Hắn sờ soạng khắp mọi nơi trên phòng nó.. Hắn nhất định phải tìm ra nó [!"> Nó đâu rồi!?Nhỏ ơi.. Sao em cứ trốn khỏi anh!? Em làm anh đau..!
Trong bóng tối hắn lờ mờ nhận ra dáng dấp người con gái quen thuộc với mái tóc xõa dài và chiếc váy trắng mỏng..
Nhã tiến lại gần hắn, cô nhẹ sờ vào khuôn mặt hắn.. Khuôn mặt đã gầy đi nhiều vì khổ cực.. Đã đen dần vì nắng mưa.. Nhưng rốt cuộc thì hắn như vậy là vì ai!? Vì ai mà hắn đã trở nên như thế!? Vì một con nhỏ y chang Nhã ư!? Không đời nào.. Nhã ko vì thế mà đánh mất bản năng của mình.. KHÔNG ĐỜI NÀO!!!!!
Trong đôi mắt mù mờ về tình yêu của hắn.. Nhã là cô búp bê xinh tươi ngày nào.. khỏe khoắn và đẹp đẽ.. Hoàn hảo và rộng lượng.. Nó đã về rồi sao!? Hắn thật không kìm nổi lòng ôm thật chặt Nhã..!
-Nhóc về với anh rồi à!-Hắn vuốt mái tóc thơm ngày nào.. cười trong nước mắt.
Nhã im lặng không nói gì.. Cô đăm chiêu suy nghĩ.. Tận sâu lương tâm có cái gì đó vừa lóe lên gọi là thương tâm..
Hắn cứ cười mà nước mắt hắn rơi tự do trên bờ vai trắng của Nhã.. Hắn hạnh phúc lắm..Hết đau rồi!! Ánh nắng ấm áp một lần nữa đến với hắn sao?
Bỗng chốc hắn hơi ngạc nhiên.. Nó hơi khang khác.. Nó lạnh và ko ôm hắn.. Nó không nói gì với hắn hết.. Nó..
Nhã buông hắn ra rồi nhìn hắn cười hiền:
-Sao anh không đi ngủ? Sắp sáng rồi đó!
-Ah~….Ừm..-Hắn lắc đầu.. Đây.. thật khác.. Cảm giác đó.. hình như đâu rồi!?
-Anh về đi nào!!-Nhã nhe răng đẩy hắn ra khỏi cửa rồi đóng sầm cửa lại.
Hắn lặng thinh một lúc rồi cũng về phòng ngủ.. Nhưng chẳng sao ngủ đc.. Có quá nhiều suy nghĩ [?">
Chap 35:
Hắn trở mình.. Lại một đêm hắn không ngủ.. Đây hẳn là đêm thứ 3 hắn lại thức trắng..Vì sao? Hắn còn ko giải thích nổi [?">
Đã hai ngày nay nó và hắn cách xa nhau mà nỗi nhớ càng nhiều.. ức chế đến không chịu nổi.. Hắn nhớ nó.. thật nhiều.. Nó nhớ hắn.. thật nhiều..
Hắn lại trở mình.. Một suy nghĩ khác lại ghé thăm.. Nhã quá giống nó.. Tuy giống nhưng Nhã mang một vẻ đẹp quyến rũ và lộng lẫy, nó lại quá ngây thơ, khuôn mặt tiềm ẩn sự thông minh và nhạy bén.. hắn đã sớm nhận ra nhưng tại sao hắn vẫn không kìm đc cảm xúc mà ôm Nhã!? Tại sao ư? Vì hắn nhớ nó..Nhớ rất nhiều..!
-Không ổn rồi!-Hắn nhăn mặt.. Khuôn mặt của nó ngày một lớn dần và lớn dần.. Hắn càng nhớ nó nhiều hơn.. Những cái ôm.. Những lời tâm sự..
Hắn đạp mạnh cánh cửa phòng nó.. Nhã đang ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái.. Hắn lôi Nhã dậy:
-Rốtcuộc thì Phương đâu rồi!? HẢ!!!!!????-Hắn hét lớn làm cô giật mình ngã xuống đất
-Ui da…!!-Nhã ôm lấy cánh tay.. trên trán hằn rõ cái nhăn mặt
-Nói đi! Phương đâu rồi!?-Hắn kéo áo Nhã dậy.. Đôi mắt mờ đục xuất hiện tình yêu mãnh liệt trong hắn..
-Anh à.. Em.. sao em biết đc!?
-Nóidối!! Cô biết Phương đang ở đâu.. Nói ngay!!!-Hắn bóp mạnh cổ Nhã.. Chân Nhã từ từ cách mặt đất.. 2 cm..5 cm…7 cm….
-Em….Em….-Nhã nắm chặt lấy tay hắn nhưng có quá nhiều sự chênh lệch về sức khỏe giữa cô và hắn..
-NÓI!!-Đôi mắt hắn long lên những tia lửa đang ngùn ngụt cháy.. Tựa như thoát khỏi đôi mắt là căn phòng này sẽ cháy bùng vậy..
-Ặc…Em…-Đôi chân Nhã quẫy đạp trong không trung.. Các cơ mặt Nhã co lại.. Đôi má đỏ lên..
-Anh…anh làm em đau…-Giống như chỉ cần một chút nữa thôi là Nhã sẽ trào nước mắt ra..Đôi mắt long lanh nước đang cầu xin hắn..
Hắn bỗng chốc đứng yên đó.. Tay hắn thả lỏng ra.. Nhã ngã phịch xuống đất.. Cô ôm lấy cái cổ đáng thương hằn 5 vết ngón tay đỏ.. Nhã gập người ho..
Hắn vội cúi xuống đỡ Nhã dậy hối lỗi:
-Xin lỗi.. Anh ko cố ý!-Hắn cúi đầu xin lỗi rồi về phòng.. Để Nhã lại với nỗi trống vắng tột cùng..
Chap36:
Nó nhắm mắt chờ đợi, đếm từng tiếng động, hi vọng từng bước chân.. Chờ đợi từng lời nói.. Số là hai ngày nay các vết thương của nó đã lên da non.. Rất ngứa và đau nhưng có ai hiểu đc cho nó?
Hiền ra khỏi phòng giam đóng cửa cẩn thận rồi lén lút về phòng mình, cẩn trọng nhấc nhẹ bước chân cô bước trên hành lang.. Hiền bỗng thấy có bóng người đang đi về hướng ngược lại.. Cô vội lẩn vào bóng tối..
Người đi ngược lại vs cô là Kun. Anh là anh trai cùng cha khác mẹ với Hiền :”> Anh là một chàng trai trầm ấm.. Đôi khi nóng lạnh thất thường.. Nụ cười nhẹ và ánh nhìn băng giá khiến bao trái tim non trẻ đổ trào trên dòng sông mơ mộng..
Kun bước chầm chậm lại khi thấy những vết giày còn dính chút máu ở đế dẫn tới phòng giam bỏ hoang.. Ai lại sử dụng cái phòng này nhỉ!? Anh tò mò hé cánh cửa.. Bên trong tối om, anh chỉ kịp thấy bóng một cô gái gầy gò thở hổn hển dưới ánh trăng mờ hắt từ cửa sổ, khuôn mặt thuần khiết tựa thiên thần rỏ nhẹ mồ hôi hòa lẫn với máu.. Những lọn tóc dài rũ xuống phất phơ trong gió nhẹ.. Tiếng thở đều đều của nó khẽ khàng trong đêm.. Mưa lất phất, giọt máu hồng chảy nhẹ trên đôi môi đã tái đi nhiều.. Kun nhìn đau đáu vào cô gái ấy.. hoang dã và cuốn hút.. Anh tiến lại gần hơn thì phát hiện dây xích.. Nhẹ nhàng tháo xích anh nhanh chóng đỡ lấy thân hình yếu ớt đổ xuống ngay tức khắc..
Nó mệt nhọc hé mở đôi mắt.. Có phải hắn không nhỉ? Không… Chỉ là một người khác mà thôi..! Hắn đã không tới.. Nó giận hắn quá.. Nhất định về nhà nó sẽ oánh hắn một trận cho mà xem.. Rồi sẽ sai vặt hắn sau đó nhìn hắn đau khổ mà cười thầm.. Nhất định!
Kun đưa nó về phòng dịu dàng đặt nó trên chiếc giường êm.. Anh xoay đi lấy cho nó một chiếc váy của Hiền..
Khẽ vuốt những lọn tóc mềm.. Anh sờ trán nó.. Một dòng điện chợt chạy thẳng vào tim anh, hình như đã làm tổn thất mộ phần nào đó rồi! Anh rụt tay lại nhìn nó.. Quả là một cô gái thú vị..!
-Em sốt rồi!-Kun sờ trán nó. Quay đi quay lại lấy thuốc hạ sốt rồi sát trùng và băng những vết thương trên người nó.. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy dòng chữ TRẢ GIÁ trên cánh tay nó.. Rõ một thiên thần thế này mà tại sao phải chịu một áp lực quá lớn! Thật nhục nhã và xấu hổ cho kẻ nào dám chà đạp lên một sắc đẹp như thế này [?">
Nó đã đỡ hơn một chút, đôi mắt đã có dấu hiệu mở dần.. Kun cứ chờ đợi và chờ đợi..Chẳng biết anh đang chờ đợi một điều đặc biệt gì nữa.. Chờ đợi nó mở đôi mắt kia ra chăng [?">
-Ưm..Tôi đang ở đâu vậy?-Giọng nó hơi yếu và còn khàn nữa.. Trước mặt nó là một người con trai hoàn hảo đến từng chi tiết. Đôi mắt nâu sâu thẳm hơi buồn.. Sóng mũi cao thông minh kiêu kỳ lạ thường.. Khóe miệng có chút gì đó khinh thường nhưng ánh nhìn lại cực kì ấm áp.. Nó đâu biết ánh nhìn đó chỉ dành cho nó đâu..
-À..Cô đang ở phòng tôi.-Kun giật mình quay mặt đi.. Nó xinh còn hơn cả biển sao..Đôi mắt lấp lánh ánh bình minh rực rỡ.. Một tia hi vọng.. Một cái nhìn biết ơn từ nó..
-Cảm..cảm ơn anh!-Nó cười hiền nhìn Kun định ngồi dậy
-Ah~…Em đừng ngồi dậy.. Cứ nằm đó đi! Còn sốt cao lắm.-Kun khẽ ho một tiếng.. Sắc mặt phớt hồng khiến nó phải phụt cười.. Không ngờ anh ta lại dễ thương đến thế.. Ai biết đc một con người với sắc mặt lạnh lùng như anh ta lại ngốc nghếch trong lời nói đến đáng yêu như vậy [?">
-Cảm ơn anh! Hì hì..
Chap 37:
Một lát sau Kun quay trở lại với hộp thuốc toàn kim tiêm với ống thuốc làm nó rùng mình nhảy phắt lên giường
-Tiêm..tiêm áh!? Không chịu đâu..!-Nó lẩm bẩm rồi lắc đầu nguầy nguậy. Kun bật cười rút ống xi lanh ra
-Thế cô bé muốn chêt rũ vì đói à!?
-Không.. Anh không lấy cho tôi tô phở được sao?- Ánh mắt nó long lanh nhìn anh..
-Haha.. Cô bé này thật.. Sao lại đòi ăn sang thế?
-Thế ở đây có gì? Tôi ăn tất!-Nó thở dài, chớp chớp đôi mắt búp bê nhìn anh van nài
-Có mỗi cái này.. Hehe-Kun búng vào ống tiêm nhìn nó cười gian
-Không!!! Không!!-Nó lắc đầu bắt đầu mếu máo.
-Không sao đâu cô bé.. Không đau đâu!-Kun mỉm cười nhìn nó.. Nụ cười đó làm nó lơ lửng một lúc.. Bỗng dưng nó hơi gật nhẹ đầu..Nó tin anh..!
Kun rút đầu kim ra cắm vào ống, anh nâng cánh tay vẫn còn sưng của nó lên xem qua cẩn thận.. Lòng anh hơi nhói..
Ống tiêm đã xuyên qua làn da mỏng..Nó nhắm mắt cắn răng nén đau.. Thế mà sao anh ta lại nói là ko đau nhỉ!? Hức hức..
-Đừng sợ.. cô bé!-Kun nắm lấy bàn tay nhỏ nói khẽ.. nó không thấy đau nữa.. mà thay vào đó là một cảm giác ấm nóng ở bàn tay đầy thương tích của nó.. Nó thấy sao giây phút đó rất lạ.. rất bình yên,rất đáng tin.. rất nhẹ lòng.. không đau thêm một chút nào nữa..
-Xong rồi!-Kun rút nhanh ống xi lanh nhìn nó cười, nó cũng lớ ngớ cười lại xong tự dưng lăn đùng ra ngủ!?
-Ngủ chút đi! Sáng mai sẽ là một ngày tốt đẹp.. cô bé!
Sáng.. Không một ánh mặt trời.. Sáng..Không một tia nắng.. Sáng.. Không có một tiếng chim.. Sáng.. cô đơn và lạnh lẽo..
Nó tỉnh giấc trong căn phòng tối,vội co rụt người lại sợ sệt.. Không hiểu nó đang ở đâu?
Bóng người con trai tháong bước ra từ nhà tắm.. Lưng trần khoẻ mạnh.. Bộ ngực vạm vỡ vẫn còn nhiễu những giọt nước.. Nó chợt đỏ mặt lấy chiếc gối che mặt.
-Cô bé sao thế?-Kun nghiêng đầu nhìn nó
-À không.. Anh.. mặc áo vào đi!
Kun chợt cười.. Dễ thương thật!!
Kun lấy chiếc áo trắng mặc vào,khoác ngoài một cái áo đen dày.. Chiếc quần jeans anh đang mặc cũng là màu đen..Kun kéo tay nó đứng dậy vừa lấy chiếc mũ lưỡi trai đội vào:
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 713[ 4126 ngày trước - Xem: ]