watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 26 - Ngoan, Anh Yêu Em (Orange Quất Tử)
Home >
Tìm kiếm

Ngoan, Anh Yêu Em (Orange Quất Tử)

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
28/11/24 - 07:43

m mắt, hai cánh môi đỏ hồng lúc đóng lúc mở, nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Em yêu anh”.

Sau đó mọi tình cảm bị đè nén trong lòng Lăng Khiên mạnh mẽ bộc phát. Anh không cho người trong mình cơ hội tránh né, trực tiếp ôm chặt lấy cô, đứng dậy bước nhanh về phía giường, sai đó nhẹ nhàng đặt cô trên giường, chống hai tay sang hai bên người cô. Anh nhìn người dưới thân mình với ánh mắt nóng bỏng mà chăm chú, nhưng thật lâu cũng không làm động tác kế tiếp.

Khi bị anh ôm chặt lấy Đồng Yên xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại. Cô không hề ngốc nghếch, cô biết được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Nếu nói cô không khẩn trương chút nào là nói dối, nhưng cô cũng không đành lòng cự tuyệt anh. Khi được anh nhẹ nhàng đặt lên giường, cô cảm thấy được vật nam nhân cực nóng của anh đang áp lên người mình, trong lòng cô thật ra cũng mong đợi. Nhưng đợi lâu rồi mà vẫn không thấy anh hôn mình, Đồng Yên từ từ mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt vô cùng thâm tình, vô cùng nóng bỏng cũng vô cùng khát vọng, lại lộ ra chút bàng hoàng của anh đang chăm chú nhìn cô.

Thân thể nhỏ nhắm của cô giật mình, nhận thấy được thân thể anh trong nháy mắt căng thẳng mặt cô càng đỏ hơn. Hai tay cô chống đỡ trước ngực anh khẽ đẩy đẩy, nói: “Anh…Tại sao…?”

Lăng Khiên hai tay bọc cô hoàn toàn trong ngực mình, ngọn lửa trong mắt anh càng ngày càng nóng bỏng hơn, cặp mắt đi như muốn phóng ra lửa thiêu đốt người cô, và nó chỉ biểu thị một thông tin vô cùng rõ ràng: anh-muốn-cô.

Nghe giọng nói ôn nhu, mềm mại của cô, một lần nữa bụng dưới của anh càng căng cứng hơn. Anh ồ ồ thở dốc hai cái, sau nó kiềm chế và khàn khàn mở miệng: “Yên Yên, em thật sự yêu anh sao?”

Đồng Yên nhìn anh, đôi mắt như mắt nai con vô cùng linh động, cùng với nụ cười thẹn thùng xấu hổ. Cô không hề do dự gật đầu khẳng định với anh.

Khóe miệng Lăng Khiên cong lên rõ ràng, trực tiếp cúi người đè lên người cô, hai cánh môi anh run rẩy, khẽ khàng hôn lên môi cô, thật cẩn thận, thật quý trọng giống như là hôn hít lấy bảo bối trân qúy nhất thế gian.

Ngoài cửa sổ bóng đêm ngày càng bao trùm không gian và mọi vật, ánh trăng nhu hòa chiếu vào trong phòng, chiếu rọi rõ ràng quần áo lả tả rơi xuống sàn nhà, hai người trên giường đang triền miên cuốn lấy nhau tỏa ra xung quanh không khí nóng bỏng nhưng nồng đậm yêu thương. Bóng lưng cân xứng đẹp đẽ của người đàn ông rung động, mồ hôi từng giọt theo da thịt nhẵn nhụi hoàn mỹ chảy xuống, thân thể anh phập phồng lúc căng thẳng, lúc thả lỏng, từng giọt mồ hôi mờ mờ mị hoặc dưới ánh đèn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh lấp lánh.

Trong tiếng ồ ồ thở dốc của người đàn ông xen lẫn từng tiếng rên rỉ thẹn thùng.

Thân người Lăng Khiên nhấp nhô đẩy ra đẩy vào đều đặn, đồng thời anh cẩn thận vuốt ve thân thể mềm mại phía dưới. Bàn tay hơi lạnh của anh theo tấm lưng trơn bóng mảnh khảnh của cô vuốt dọc một đường xuống dưới, chậm rãi lướt qua bắp đùi, sau đó tay anh nhẹ nhàng vỗ về chỗ mẫn cảm của cô.

Anh cúi đầu hôn lên đôi môi đẹp đẽ của cô, sau đó hôn dần xuống cổ, sau đó lại chuyển lên môi cô, đem lấy cái lưỡi ngọt ngào, thơm tho, mềm mại của cô ngậm vào trong miệng.

Thân thể bên dưới người anh run rẩy, lúc ban đầu có bài xích cùng kháng cự nhỏ, nhưng dần dần càng ngày càng dán chặt vào người anh, hùa theo, cuối cùng cô ôm thật chặt lấy thân thể của anh phối hợp luật động. Cuối cùng hai người đạt tới đỉnh điểm của thiên đường khoái lạc.

Một lúc lâu sau, theo mấy cái cử động ra vào dồn dập mà có lực, thân thể Lăng Khiên từ từ dừng lại. Anh thở hổn hển, khuỷu tay chống xuống giường, nhìn khuông mặt ửng đỏ bên dưới, vật nhỏ lại không yên. Anh đưa hai tay vuốt ve những dấu hôn đỏ hồng của mình còn lưu lại trên thân thể cô, nhẹ cười.

Một lát sau, anh cúi người lẩm bẩm bên tai cô: “Yên Yên, nghỉ ngơi đủ chưa?”

Đồng Yên trợn mắt nhìn anh rồi cứng ngắc gật đầu.

Khóe miệng Lăng Khiên giương lên, ngậm lấy vành tay mềm mại của cô mà hôn mà cắn nói: “Vậy thì làm một lần nữa.”

Cả một đêm kích tình triền miên, gió mưa vần vũ, hai người cùng lăn lộn đến khi mệt mỏi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Đến giữa trưa hôm sau, khi mặt trở lên tới đỉnh, ánh mặt trở chói chang chiếu vào phòng, Lăng Khiên tỉnh dậy tựa nửa người vào đầu giường, vặn eo bẻ cổ, nhìn thân ảnh xinh xắn nhỏ nhắn kia vội vội vàng vàng chạy nhanh vào phòng vệ sinh, khóe miệng càng ngày càng cong, cuối cùng không nhịn được hai tay che mặt cười ngặt ngẽo ra tiếng.

Anh luôn là một người đàn ông rõ ràng như vậy, ngay cả biểu đạt nội tâm vui sướng cũng thẳng thừng như thế. Đồng Yên rửa mặt xong lấy khăn tắm to choàng lên thân thể, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, nhìn thấy nửa thân trên để trần của anh đang chìm ngập trong ánh nắng chói chang, cả người cười vui sướng đến nỗi khom cả xuống. Có lẽ thấy được loại biểu cảm không chút nào che dấu được niềm vui của anh như vậy, mọi thẹn thùng và quẫn bách trong lòng cô dần dần nhạt đi.

Cô rón rén đi tới, đang định hù anh một cái thì lại bị anh trực tiếp ôm lấy.

Lăng Khiên dùng sức ôm thật chặt thấy thân người xinh xắn khả ái đang bị bọc lại bởi tấm áo choàng to lớn kia. Anh cúi đầu hôn nhẹ mấy cái xuống ngực cô. Đồng Yên xấu hổ đẩy đầu anh ra, lại nghe thấy giọng nói run rẩy đang cố kìm nén tiếng cười của anh vang lên: “Yên Yên, chúng ta làm thêm một lần nữa có được không?”
Đồng Yên kinh hãi, vội vàng đẩy anh ra, nhanh chóng lui vể phía sau mấy bước. Nghe được anh cười to không hề kiềm chế chút nào, cô vừa ảo não vừa xấu hổ chạy đến đầu giường cầm lấy một cái gối ném vào người anh. Lăng Khiên chẳng thèm né cũng chẳng đón lấy cái gối, cuối cùng bị cái gối nện vào đầu. Anh đem gối ôm vào trong ngực, nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười thật rạng rỡ.

Đồng Yên ngẩn người đứng trong chốc lát, sau đó bò lên giường, đi tới chỗ anh, vươn hai tay ra ôm lấy bả vai anh nhẹ nhàng xoa bóp, dùng khẩu khí thương lượng nói nhỏ: “Không cần thêm nữa có được không? Em… không được.”

Lăng Khiên cúi đầu cười ra tiếng, lôi cô lại ôm vào trong ngực, hôn lên chóp mũi cô nói: “Bị dọa thành như vậy à? Anh đùa thôi mà.”

Đồng Yên bĩu môi, bất mãn quay đầu nhìn nơi khác.

Anh cười, hôn lấy môi cô, không vội vàng mạnh mẽ, không nóng bỏng mãnh liệt, anh chỉ chậm rãi, cẩn thận, từ từ thưởng thức môi cô. Khi cảm nhận được cô đón ý hùa theo, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại cảm thụ niềm hạnh phúc ngọt ngào không lời nào diễn tả được trong lòng mình.

Anh nghĩ rằng, nếu giờ phút tốt đẹp này cứ thế kéo dài mãi mãi, anh nguyện ý đánh đổi mọi thứ.

Hai người dây dưa chốc lát sau đó thay quần áo cùng nhau xuống đại sảnh tham gia yến tiệc. Lúc xuống tới cửa vừa lúc đụng mặt Tiếu Diệc Trần và Tử Yên Nhi, cuộc chạm mặt này ngược lại với cảnh tối qua. Lúc này Tiếu Diệc Trần trên mặt tràn đầy sự mất mác không thể che hết được, không còn giả bộ thân mật với Tử Yên Nhi ở bên cạnh nữa. Bây giờ hai người đó chỉ còn là cấp trên và cấp dước đi cùng nhau, một trước một sau đi vào phòng.

Mà Lăng Khiên vẻ mặt có thể miêu tả bởi cụm từ “đường làm quan mở rộng” cũng không hề khoa trương tí nào. Anh ôm chặt lấy Đồng Yên, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt chan chứa niềm vui cùng sủng nịnh.

Tiếu Diệc Trần nhìn giai nhân đối diện khanh khách cười mà trong mắt tràn đầy ưu thương, khi ánh mắt rơi vào mấy dấu môi hồng hồng hiện trên cổ cô thì mắt anh tối sầm lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, không thể giả vờ cười cười vui vẻ nữa. Anh chẳng qua nhìn Đồng Yên một cái rồi lôi Tử Yên Nhi bên cạnh xoay người rời đi.

Đồng Yên dõi theo thân ảnh cô đơn và chật vật của Tiếu Diệc Trần xong cúi đầu và nhích gần hơn vào người đàn ông bên cạnh mình, nắm thật chặt lấy tay anh.

Lăng Khiên cúi đầu thu hết mọi hành động mờ ám của cô vào trong mắt, cảm giác được cô vô cùng tin tưởng mình thì trong lòng anh nhát mắt tràn đầy một ý muốn bảo hộ cô mãnh liệt. Anh mím môi nhìn cô cười cười ôn nhu, cầm chặt tay cô hướng vào hội trường bên trong, gặp kí giả nào tiến tới anh cũng không ngăn cản, kéo tiểu nữ nhân vào trong người, trên mặt không còn vẻ lãnh khốc đạm mạc nữa mà là nụ cười nhu hòa và kiên định.

Khi bị hỏi đến thân phận của Đồng Yên một lần nữa, anh dùng giọng nói trầm thấp nhưng yêu thương sâu đậm nói: “Đây là vợ tương lai của tôi, Đồng Yên!”

Anh cúi đầu bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cô khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Một đám đông tất cả kí giả nhanh tay cầm máy ảnh chuyên nghiệp chụp lấy hình ảnh đẹp đẽ kia và ghi lại lời giới thiệu của anh với ý nghĩ dự định tiêu đề cho trang nhất của báo ngày mai. Có thể là dòng tít “Tổng tài tập đoàn Viễn Đông – Lăng Khiên cầu hôn vợ tương lai của mình cùng nụ hôn nóng bỏng” chẳng hạn.

Hết chương 28

...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 29: Bắt đầu phản công

Sau khi từ làng du lịch trở về, trên trang đầu tiên của tất cả các tờ báo lớn nhỏ đều là hình ảnh nụ hôn và lời cầu hôn của Lăng Khiên làm cho người khác vô cùng rung động. Lúc đó tất cả các kí giả không có đợi nữ chính trả lời, mà Lăng Khiên cũng không hề cho bọn họ cơ hội hướng bảo bối của mình có bất kì câu hỏi gì, sau nụ hôn nóng bỏng đó trực tiếp ôm lấy nữ nhân đã xụi lơ với vẻ mặt thẹn thùng ở trong lòng mình xoay người rời đi. Tất cả mọi người khi hồi phục lại tinh thần, thoát khỏi trạng thái trợn mắt há mồm thì chỉ còn nhìn thấy cửa thang máy khép lại và lúc đó người đàn ông đang cúi đầu mỉm cười ôn nhu nhìn nữ nhân của mình.

Một tuần sau, trong lòng làm việc của Lăng Khiên.

“Yên Yên, tối nay anh có cuộc hẹn với khách hàng, em ăn cơm một mình nhé. Hơn nữa không nên ăn thức ăn nhanh, chúng không sạch sẽ chút nào.” Lăng Khiên nắm điện thoại nói chuyện với Đồng Yên, ngữ điệu nhu hòa đến mức làm cho hai người đàn ông đối diện buồn nôn muốn ói mửa.

Đồng Yên ngồi trong phòng làm việc nhìn về phía chân trời, mặt trời đang lặn dần và những ánh nắng ngày càng nhạt dần nghe điện thoại của anh. Cô cười cười: “Em biết rồi. Tối nay anh về muốn ăn cái gì em làm cho anh?”

Anh cười cười: “Tùy em, cái gì cũng được hết.”

Đồng Yên nghiêng đầu suy nghĩ nói: “Canh ngân nhĩ có được không?”

“Được.”

Lý Duệ uống một ngụm cà phê nhếch miệng cười nói: “Khiên này, từ trước tới giờ tôi thật đúng là không phát hiện ra cậu lại buồn nôn như vậy.”

Lục Tư Triết tháo mắt kính xoa xoa mắt xong lại đeo lên lần nữa nói: “Hắn bây giờ là một tên buồn nôn vậy đấy.”

Lăng Khiên không thèm để ý cũng chẳng thèm phản bác, tâm tình rất tốt cười nói với hai người kia: “Ghen tỵ thì cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy. Tôi sẽ kiêu ngạo mất.” [))))))))))))))">

Lý Duệ suýt nữa phun hết cà phê trong miệng ra, bị sặc đến ho sặc sụa. Lục Tư Triết thương cảm nhìn anh, xong tốt bụng vỗ vỗ đập đập lưng Lý Duệ đồng thời quay sang nói với Lăng Khiên: “Làm sao cậu nhìn ra mấy tấm ảnh chụp cậu cùng Tử Yên Nhi là do Tiếu Diệc Trần làm?”

Lăng Khiên rút ra hai điếu thuốc ném cho hai người kia, sau đó châm một điếu cho mình rồi đưa lên miệng hít một hơi rồi mới nói: “Nếu như đầu óc hắn còn có một chút tỉnh táo thì cũng biết những bức ảnh kia không hề có giá trị lợi dụng tí nào, kể cả hắn”.

Lý Duệ gõ gõ đầu thuốc vào gạt tàn nói: “Người thu mua cổ phần Trần Dương lần trước cậu nhờ tôi điều tra chính là em vợ của Tiếu Diệc Trần, Tưởng Ba”.

Lăng Khiên nhếch khóe miệng, trong mắt xuất hiện nụ cười giễu cợt, quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ: “Chúng ta bắt đầu chuẩn bị thôi.”

Lý Duệ gật đầu đứng dậy hỏi: “Cậu chuẩn bị ăn vào bao nhiêu?”

Lăng Khiên cúi đầu trầm tư một chút nói: “Lão bà của Tiếu Diệc Trần nói là muốn hai mươi phần trăm cổ phần Trần Dương. Nếu hắn đồng ý, như vậy trên tay hắn cũng chỉ có ba mươi phần trăm, trừ đi tổng số cổ phần của cổ đông là hai mươi phần trăm, trên thị trường hẳn là còn ba mươi phần trăm. Chúng ta ít nhất phải ăn vào hai mươi phần trăm, tuyệt đối không thể để Tưởng Ba ăn thêm vào mười phần trăm nữa”.

Lý Duệ cau mày: “Tại sao? Mục đích của cậu không phải là hạ gục Tiếu Diệc Trần à? Hắn ăn vào thêm mười phần trăm nữa là Tiếu Diệc Trần xong đời, còn giúp cậu chiếu cố”.

Lăng Khiên cúi đầu cười cười, nhướn mi nhìn anh: “Tôi cần sự hỗ trợ của hắn ta sao? Nực cười!”

Lý Duệ nhún nhún vai: “Được, tôi biết rồi. Chuẩn bị xong sẽ báo cho cậu ngay lập tức”.

Lăng Khiên gật đầu: “OK. Liên lạc sau”.

Sau khi Lý Duệ rời đi, Lăng Khiên nhìn điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay mình thất thần trong chốc lát. Vừa rồi chỉ trong một khắc trong lòng anh như lại cảm thấy có chút chột dạ. Thực sự anh không rõ mục đích mình muốn hạ gục Tiếu Diệc Trần là vì bất bình thay Đồng Yên hay chỉ là chính mình muốn trả hận.

Lục Tư Triết vẫn không hề phát biểu ý kiến gì, cho đến khi thấy trong mắt Lăng Khiên là sự giằng co cùng mờ mịt mới nhấp một chút cà phê nói: “Cậu xác định muốn cho Tiếu Diệc Trần thân bại danh liệt?”

Lăng Khiên dập thuốc vào gạt tàn, vuốt vuốt mi tâm nói: “Thật cũng thật sự không biết chính xác như thế nào.”

“Nếu như cô ấy biết, cô ấy sẽ không đồng ý cậu làm như vậy.”

Anh đưa mắt nhìn Lục Tư Triết nói thật nhỏ: “Vậy thì cậu đừng nói cho cô ấy biết.”

Lục Tư Triết cũng dập tắt điếu thuốc, đứng lên, hai tay đút vào trong túi áo nói: “Cô ấy là người phụ nữ của cậu, cũng hiểu cậu. Đến lúc Tiếu Diệc Trần bị làm sao chẳng lẽ cô ấy không liên tưởng đến cậu? Thời điểm cô ấy hỏi cậu, cậu có nhẫn tâm nói dối cô ấy không? Cậu hãy suy nghĩ kỹ lại đi, vì bây giờ cậu đang rất hạnh phúc!” Nói xong anh cầm lấp tập tài liệu và ra khỏi phòng.

Lăng Khiên ngả người tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Đúng vậy, bây giờ anh đang rất hạnh phúc, mặc dù Đồng Yên chưa đáp ứng lời cầu hôn của anh nhưng cô đối với anh thực sự rất tốt. Từ làng du lịch trở về, mỗi lần sau khi uống rượu trở về nhà cô, cô sẽ cho phép anh ngủ lại. Trong căn phòng nhỏ đó đồ đạc của anh ngày càng nhiều, phòng tắm đã có thêm bộ đồ cạo râu, trong cốc đựng bàn chải có thêm chiếc bàn chải đánh răng màu lam, trên mắc có thêm một chiếc khăn lông màu trắng, trong tủ quần áo có một vài bộ quần áo đi làm của anh. Tất cả đều nói rõ rằng cô dần dần cho anh tiếp cận vào cuộc sống của cô, anh rất mãn nguyện, mọi chuyện đều thật tốt đẹp. Tất cả mọi việc không tốt đều đã qua rồi.

Nhưng là một người kinh doanh bao nhiêu năm nay không hề chịu thua bất cứ việc gì, anh không cam lòng cứ như vậy bỏ qua cho Tiếu Diệc Trần, trừ không cam lòng ra còn có sợ hãi. Anh muốn cho người mang tên Tiếu Diệc Trần này hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Đồng Yên, anh không hi vọng Đồng Yên phải nhìn và nghe thấy bất kì tin tức về người đàn ông này nữa.

Vừa về
<<1 ... 2425262728 ... 37>>

Tag:

Ngoan,,Anh,Yêu,Em,0

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4127 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4127 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4127 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 2