watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 17 - Ngoan, Anh Yêu Em (Orange Quất Tử)
Home >
Tìm kiếm

Ngoan, Anh Yêu Em (Orange Quất Tử)

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
01/12/24 - 13:36

hi tự mình đi ra, mới đưa cho cô chiếc chìa khóa phòng mình, nhìn thoáng qua cô gái xốc xếch cơ hồ đang mặc áo khoác của mình không chịu nổi, nhàn nhạt nói: “Anh ở đây, lên nghỉ một chút đi.”
Tử Yên Nhi cắn chặt môi dưới, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp, gật đầu, mời vừa đi được một chút cơ thể lảo đảo suýt ngã, cô phải vịn vào mui xe mới có thể đứng vững được.
Lăng Khiên cau chặt chân mày, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, không có đi tiếp mà quay lại, khom lưng trực tiếp bế cô đi lên phòng.
Vào trong phòng, Lăng Khiên đặt Tử Yên Nhi trên giường, chính mình ngã ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu thở nhẹ một hơi, mồ hôi lạnh từ trên trán không ngừng chảy.
Tử Yên Nhi nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng nổi lên sự đau lòng quen thuộc. Cô ở bên anh một năm, tình huống này đã gặp qua rất nhiều lần, mỗi lần anh uống rượu xong sẽ tới biệt thự cùng cô, tắm rửa xong sẽ ôm cô nằm ở trên giường, nhưng cái gì cũng không có làm tiếp, chẳng qua chỉ ôm cô thật chặt. Tiếng thở dốc của anh mỗi lần gõ vào tim cô buồn bực cùng đau đớn, làm cho mỗi lần hốc mắt cô đều đỏ hồng. Cô biết anh bị đau dạy dày, nhưng không có nghiêm trọng nhiều hay không, vì anh chẳng bao giờ chịu thừa nhận ở trước mặt cô cả.
Nhớ lại lần đầu tiên bị anh ôm, cô cảm giác được thân thể anh không ngừng run rẩy, cô nức nở hỏi anh một câu “Tại sao?”. Ai biết được rằng khi người đàn ông này nghe được thanh âm của cô, cả người chợt cứng đờ, sau đó lập tức ngồi dậy, nhìn cô như nhìn một người xa lạ, trong mắt ngoài đau đớn ra là ảo não cùng khó chịu, sau đó anh chỉ nói câu “Không có gì” rồi ra khỏi phòng ngủ, ngồi ở salon hút thuốc cả đem. Từ đó về sau, khi bị anh ôm, cho dù lần nào cũng nghe được anh đè nén tiếng rên rỉ nhưng cô cũng không dám hỏi lấy một câu.
Mà bây giờ, khi ngửi thấy trên người anh nồng nặc mùi rượu, lại thấy anh nhíu chặt chân mày, bộ dạng vô cùng thống khổ như vật cô cũng không dám lên tiếng, chẳng qua là ngồi lại gần anh hơn, vừa định muốn vươn tay giúp anh lau đi mồ hôi, lại thấy anh mở choàng mắt, một đổi tròng đen tràn đầy cảnh giác. Cánh tay của Tử Yên Nhi ở giữa không trung lập tức dừng lại, cô bối rối thu tay về, sau đó cúi đầu không dám nhìn anh nữa.
Lăng Khiên thả lòng người rồi từ từ đứng lên, dừng lại một chút sau đó mới đi tới bên ghế salon ngồi xuống, hai cánh tay khoác ở trên đùi, trầm mặc một hồi lâu, sau đó lại lấy ra một điếu thuốc đốt, đưa lên miệng hút rồi thả ra mấy vòng khói trắng. Sau đó anh đưa mắt nhìn về phía Yên Nhi, ánh mắt đạm mạc mà lạnh như băng, nhìn không ra một tia tình cảm nào cả.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại ở thành phố này?” Giọng anh rất thấp có chút nghiêm nghị.

Tử Yên Nhi nắm thật chặt hai tay, một lát sau mới cúi đầu mở miệng: “Em đến đây thực tập, người kia là quản lý của công ty.”
Lăng Khiên trên mặt không có bất ký biến hóa nào, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn cô: “Không đủ tiền sao? Không cần thiết phải vội vã tìm việc làm. Em có thể từ từ lựa chọn một công việc thích hợp với mình.”
Tử Yên Nhi cắn cắn đôi môi: “Bố em bị ung thư rồi nên giờ phải dùng tiền gấp.”
Lăng Khiên ánh mắt ảm đi một chút, lại nhìn thấy cô cúi đầu càng ngày càng thấp. Anh đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh sao phát ra ánh sáng ngọc ngoài cửa sổ, tâm một chút xíu trầm xuống. Không biết tại sao giờ này anh đặc biệt nhớ Đồng Yên, muốn nhìn thấy cặp mắt to trong suốt cùng với nụ cười tinh khiết và ôn hòa kia.
“Cần bao nhiêu?” Giọng nói của anh đã lộ ra chút mệt mỏi và phiền não.
Tử Yên Nhi cắn mạnh lấy môi mình mới đáp giọng cực thấp: “Mười lăm vạn.”
Lăng Khiên nhìn phương xa nhè nhẹ cười cười: “Yên Nhi, tôi sang tên biệt thự kia cho em, giá trị của nó không hề dừng lại ở mười lăm vạn, cần gì phải hành hạ bản thân mình như vậy.”
“Biệt thự đó em không có muốn, em cũng không kí vào tập văn kiện kia.” Giọng nói của cô như cũ vẫn rất thấp, lộ ra chút ít thương cảm.
Lăng Khiên hơi sững sờ, quay đầu khó hiểu nhìn cô, lại một lần nữa cười cười, nhưng ánh mắt lại trở nên dị thường lạnh như băng. Sau khi hút hết điếu thuốc, anh lấy ví da ra, rút ra một cái thẻ đặt bên người cô, nhìn cô nói: “Mật mã sáu số sáu, trong tài khoản có một trăm vạn. Sau đó tìm một công việc thật tốt để làm đi, đừng hành hạ mình như vậy nữa.”
Nói xong anh lập tức đi tới phòng tắm, bóng lưng gầy cao ngát có vẻ ưu thương.
Tử Yên Nhi cầm lấy thể đứng lên, cắn cắn môi mới mở miệng: “Số tiền này em sẽ trả lại cho anh.”
Thân hình anh bỗng nhiên cứng lại, anh lắc đầu nói: “Không cần. Áo khoác em cứ mặc đi, lúc đi nhớ giúp tôi đóng cửa phòng lại.” Lúc anh bước vào trong phòng tắm nghe được tiếng đóng cửa nặng nề.
Đứng ở dưới vòi hoa sen, anh ngửa đầu để cho nước nóng từ trên chảy xuống cọ rửa cả người. Xã hội này thật xấu xa, những con người tham lam vô cùng tận năm năm trước anh đã được lĩnh giáo hoàn toàn. Đối với lòng tham của con người, anh đã sớm nắm chắc một cách thấu triệt, anh lần lượt lợi dụng lòng tham của bọn họ để đạt được mục đích của mình, tuy nhiên anh lại không đem lòng tham như vậy đặt ở mặt tình cảm. Đối với Tử Yên Nhi, anh không bao giờ muốn nghĩ tới dùng tiền để cân nhắc quan hệ của bọn họ.
Anh không yêu cô, nhưng lại rất cưng chiều cô, anh thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô trong phạm vi khả năng của mình. Chỉ là vì tại thời điểm chính mình cô đọc ôm lấy cô, nhìn cặp mắt to trong trẻo của cô, ảo tưởng cô là Yên nhi của anh, bọn họ ôm rồi lại hôn nhau, nhưng cũng chỉ đến vậy là chấm dứt. Ban đầu cô chỉ mặc một bộ quần áo ngủ bằng tơ tằm núp trong chăn, hình đổi mắt ẩn hàm e sợ nhìn anh, anh đã nói với cô rằng: “Không phải sợ. Anh sẽ không đụng chạm em.”
Anh cảm thấy rằng cô gái này là một người con gái rất tốt, anh sẽ để lại cho người thật lòng yêu cô, ngoài ra anh cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chiếm đoạt cô. Anh không yêu cô nhưng rất quí trọng cô, bởi vì nhiều lần uống rượu say, anh đều giả dối dựa vào trong bức ấm áp để quên đi cảm giác đau đớn đến không muốn sống của mình. Anh cảm kích cô.
Cho đến khi chia tay với cô, cô gật đầu đáp ứng đồng thời nói muốn năm mươi vạn cho thời gian qua, anh vẫn không tránh khỏi tổn thương. Thật ra thì cho dù cô không đề cập tới, anh cũng không thể bạc đãi cô. Trước khi gặp mặt, anh cũng đã đem biệt thự sang tên cô, dĩ nhiên năm mươi vạn kia anh gật đầu đáp ứng, nhưng chẳng qua khi xoay người, sự áy náy trong lòng anh đã hoàn toàn biến mất.
Lúc sau nằm lên giường đã là nửa đêm, trong dạ dày anh là lửa thiêu đốt rất khó chịu, anh đau tới mức nằm trên giường giống như con tôm, trong lòng điên cuồng nhớ đến sủng vật nhỏ xinh của mình. Trong đầu anh hiện ra toàn bộ là dung nhan của côm lúc cô tức giận mà vếnh miệng lên, lúc cô đỏ mặt lúng túng, lúc thì là nụ cười yếu ớt ôn nhu của cô. Cứ vậy anh mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Sắc mặt anh tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy, chân mày nhíu chặt lại cũng cho thất rằng anh ngủ không hề yên ổn, nhưng mà khóe miệng anh đang yếu ớt nhếch lên cũng là thật sự tồn tại. Làm cho người ta thất rằng trong lòng anh đang thực sự rất ấm áp.
Hết chương 18
Chương 19: Yêu thêm một chút

Ngày hôm sau khi thức dậy, việc đầu tiên Đồng Yên làm là cầm lấy điện thoại, kể từ khi bị người nào đó uy hiếp, ngay cả khi ngủ cô cũng không tắt điện thoại, tối hôm qua cũng không biết trằn trọc tới khi nào mới ngủ được nữa. Mở máy ra, thấy một tin nhắn được gửi tới từ ai kia, không biết vì sao tâm tình cô đột nhiên thoải mái vô cùng. Cô cũng không nhắn tin hay gọi điện thoại cho Lăng Khiên, lúc rời giường trên mặt cô mang theo nụ cười nhẹ nhàng mà ôn nhu vô cùng.
Cô khong dám suy nghĩ cảm giác vui vẻ này từ đâu mà tới, chẳng qua là cảm nhận được cảm giác được coi trọng không bị người ta vứt bỏ, khóe miệng cô không tự chủ mà lại giương lên.
Cho đến tận trưa cô làm việc cũng không yên lòng, mắt thỉnh thoảng lại nhìn lấy điện thoại trên bàn. Mỗi lần có tin nhắn hoặc là điện thoại gọi tới, lòng cô tự nhiên lại hạ xuống. Cho đến khi ăn cơm trưa cũng vẫn không nhận được điện thoại của người kia.
Rốt cuộc tước vũ khí đầu hàng, cô gửi một tin nhắn cho Lăng Khiên.
“Anh đang làm gì vậy?”
Đợi đến vài phút cũng không nhận được tin nhắn đáp lại, Đồng Yên tức giận, ném điện thoại vào trong ngăn kéo, quệt mồm đi theo Thiến Thiến tới phòng ăn.
Lăng Khiên thật ra đã tỉnh từ sớm rồi, chẳng qua là dạ dày anh vô cùng khó chịu, tay đã nắm chặt lấy điện thoại nhìn đồng hồ mới có hơn sáu giờ sáng, anh nghĩ rằng như vậy sẽ đánh thức cô, nghĩ rằng một lát nữa sẽ gọi điện cho cô sau. Sau khi uống thuốc anh lại mơ mơ màng màng ngủ, chờ đến lúc tỉnh đã đến buổi trưa, thấy trên điện thoại mình có tin nhắn của cô gửi tới, anh lập tức ngồi dậy, chưa nói hai lời đã gọi điện lại cho cô, nhưng một thời gian dài cũng không có ai nhận điện. Lòng anh nhéo lên chút xíu, ngay tiếp theo trong dạ dày cũng bị dính dập tâm đau. Anh gọi đến bảy tám cuộc điện thoại liền mà cũng chẳng có ai bắt máy.
Anh ôm lấy gối ngồi ở trên giường, tóc lộn xộn rối tung, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy. Anh nghĩ thầm xong đời rồi, tối hôm qua cô gọi điện thoại anh không nghe, hôm nay cô gửi tin nhắn anh cũng không có nhắn lại. Quan hệ của hai người mới vừa tiến triển được một chút sợ là trong nháy mắt lại trở về con số không.
Cuối cùng anh chán nản ngã xuống giường. Lúc nghe thấy chuông điện thoại vang lên lần nữa, anh giật mình tung mình ngồi dậy, nhưng nhìn thấy mã số hiển thị trên màn hình điện thoại, vẻ mặt của anh thất vọng rõ ràng hơn nữa. Anh vừa xuống giường vừa nhấn nút nghe.
“Alo? Trình Vốn.”
Chuẩn bị thỏa đáng xong, lúc anh ra cửa, dáng vẻ mệt mỏi đêm qua đã bị quét sạch đi. Từ khí phách đến quần áo ở trên người anh, mỗi chi tiết đều cho thấy là một người đàn ông bất phàm. Trừ hai đầu chân mày lơ đáng toát ra vẻ mệt mỏi cùng phiền não thì anh không có gì khác thường. Trước lúc bước vào nhà hàng, anh liên tục nhìn điện thoại đặt trong túi áo, cuối cùng mím môi đóng cửa xe.
Đồng Yên cùng Thiến Thiến vừa mới ăn cơm xong, hai người vừa đi vừa uống trà sữa, lúc trở lại phòng làm việc đã qua giờ làm. Đồng Yên vừa mới ngồi xuống chỗ của mình thì nhận được điện thoại của Chu Tổng biên, bảo rằng các cô lập tức đến phòng họp. Đồng Yên nhìn thoáng qua ngăn kéo, mím môi rồi đi về phía thang máy.
“Aizz! Cô lại cùng Lăng tổng cãi nhau à? Làm sao mà mới tới trưa tâm trạng đã chán nản, mệt mỏi rồi vậy?” Trong khi chờ thang máy, Thiến Thiến cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.
Đồng Yên nhìn thoáng qua Kaka cùng Lucy đang đi tới, lắc đầu không nói gì.
Vào trong thang máy, Kaka giảm thấp thanh âm, thần bí hề hề mở miệng: “Mọi người muốn biết Chu Tổng biên tìm chúng ta làm cái gì không?”
Lucy vỗ hai tay vào khuôn mặt bầu bĩnh, mập mạp của kaka nói: “Mập bé con có tin tức gì cứ nói thẳng ra nào.”
Kaka cầm tay cô bỏ ra, hùng hăng trừng Lucy một cái, sau đó mới mở miệng: “Buổi sáng lúc đi ra ngoài làm việc, em gặp phải Từ Thanh. Chị ấy nói lão tổng Tiếu Diệc Trần của tập đoàn Trần Dương tới tìm đại Boss của chúng ta, bảo là muốn cùng công ty chúng ta hợp tác cùng làm chuyên mục mười năm phát triển của tập đoàn Trần Dương. Em đoán rằng là sẽ cho tổ ta làm việc đó.”
Nghe xong lời của cô, Đồng Yên cùng Thiến Thiến đều sửng sốt. “Đing!” một tiếng, Lucy ôm Kaka đi ra ngoài, Đồng Yên cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng vẫn là bị Thiến Thiến lôi kéo ra khỏi thang máy. Trước lúc vào phòng họp, Thiến Thiến nắm tay cô chỉ thị bảo rằng cô điều chỉnh lại tâm tình của mình trước đi. Đồng Yên mím môi cười cười với cô, vẻ mặt vẫn là không che giấu được sự bối rối.
Cũng may trong phòng họp chỉ có Chu Tổng biên cùng Đại boss. Kaka nói không sai, chuyên mục lần này tùy các cô tổ nhỏ phụ trách. Chu Tổng biên rất kích động, trình bày một chút về tầm quan trọng của lần hợp tác này, nhìn ra được công ty đối với lần hợp tác này vô cùng quan trọng. Cả buổi họp Đồng Yên đều giống như bị mộng du, nắm chặt bút, trong đầu chỉ quanh quẩn ba chữ Tiếu Diệc Trần.
Tan họp xong, chờ Đại Boss rời đi, Chu Tổng biên bảo Đồng Yên và Thiến Thiến ở lại.
“Đồng Yên, Thiến Thiến. Hai người các cô là bạn học của nhau đúng không?” Chu Tổng biên ánh mắt nhỏ híp lại thành một đường nhỏ, nhìn thẳng vào Đồng Yên cười đến rất là ôn hòa,
Đồng Yên cúi đầu không nói gì, Thiến Thiến nhìn cô cười một chút: “Đúng vậy. Chúng tôi học cùng thời đại học.”
Nụ cười của lão Chu phát ra lại càng vui vẻ: “Như vậy thật tốt quá rồi. Sau này việc liên lạc với Trần Dương do các cô phụ trách. Đồng Yên à! Tiếu tổng sáng nay đặc biết nhắc tới cô đó. Cô nhất định phải biểu hiện thật tốt nhé. Nếu lần hợp tác này thành công, sau này Trần Dương sẽ hợp tác với chúng ta với nhiều chuyên mục lớn hơn nữa.”
Đồng Yên mân mân môi, ngẩng đầu nhìn lão Chu, qua một lúc lâu mới gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Trở lại phòng làm việc, Đồng Yên chỉ ngồi một chỗ mà ngẩn người. Cô cảm thấy rằng mình thật sự rất không có tiền đồ. Cho dù là chỉ nghe được tên của anh ta, tâm trí cô trong nháy mắt bị rối loạn.
Thiến Thiến nhìn bộ dạng luống cuống đến đáng thương của Đồng Yên, đẩy ghế xoay đến bên cạnh cô, ôm lấy bả vai cô vỗ vỗ: “Đừng lo lắng. Việc liên lạc để tớ là được rồi, cậu cố gắng tránh không gặp mặt hắn. Tổng cộng có tất cả năm kì, hơn hai tháng là xong rồi. Cố gắng và kiên trì lên.”
Đồng Yên nhìn nụ cười khích lệ chân thành của bạn mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm giác khó chịu dần dần biến mất. Cô quyết định tiến lên, không thể lùi bước được. Cô nghĩ trằng vừa đúng dịp này là cơ hội một lần nữa đối mặt với hắn, làm cho mình chân chính từ đoan quá khứ kia đi ra. Nghĩ như vậy, trong lòng cô vui vẻ hơn, ưu thương trong đáy mắt cũng tản đi mất phân nửa.
Mở máy vi tính ra, làm việc một lúc cô mới nhớ tới mình để điện thoại trogn ngắn kéo, lập tức kéo ngăn kéo ra. Thấy trên điện thoại là mười mấy cuộc gọi bị nhỡ trong lòng cô run lên một cái, ngón tay cô đặt ở trên nút gọi lại, nhưng thật lâu cũng không nhấn gọi đi. Không biết tại sao khi chuyện của Tiếu Diệc Trần làm cho tâm trạng hỗn độn, cô cảm thấy nỗi nhớ trong lòng mình và cảm giác hờn giận đã phai nhạt rất nhiều. Do dự một lúc lâu, cuối cùng cô nhất quyết để điện thoại sang một bên, chuyên tầm nhìn vào màn hình máy tính làm việc.
Cùng lúc đó, tại thành phố X.
Trong nhà xưởng cao lớn rộng rãi, nóc nhà thủy tinh hình chữ nhân làm cho phòng ốc sáng rỡ vô cùng, mấy người đàn ông đang thảo luận công việc. Đi tới một chỗ trong nhà xưởng, Lăng Khiên đứng ở chính giữa đám đông, thỉnh thảng giơ tay chỉ lên một chút ở nơi xa, cùng người bên cạnh nói nói cái gì đó, vẻ mặt nhợt nhạt vô cùng lạnh lùng, bộ mặt căng thẳng, mi tâm khẽ nhăn lại làm cho vẻ mặt vốn lạnh lùng của anh thêm mấy phần bén nhọn.
Từ nhà xưởng đi ra ngoài, mấy vị lão tổng thương lượng muốn đi đâu uống trà chiều, Lăng Khiên đi a một chút lấy điện thoại di động ta, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào bị nhỡ cả, anh nhìn lên mấy đám mây trôi lững lờ bất quy tắc trên bầu trời, nhếch đôi môi hơi trắng
<<1 ... 1516171819 ... 37>>

Tag:

Ngoan,,Anh,Yêu,Em,0

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4130 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4130 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4130 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 64