Lọ Lem Ngố Và Hoàng Tử Ngốc
Mr.Luân™ [Admin] [On] 03/12/24 - 22:15 |
ới đống bông băng thuốc đỏ mà không biết làm sao, và khi mà cố gắng làm một việc gì đó mà mãi vẫn không được thì những hành động kì quặc sẽ xảy ra. Và thật không may cho Xu là những hành động ngố đó lại thu vào hết cái kính chiếu hậu của xe..Báo Trắng ngồi ở ghế lái, Xu ngồi hàng ghế sau, chiếc gương thu vào những gì phía sau xe. Báo Trắng phải kìm chế mình lắm mới không vỡ ra tiếng cười.
- Trời ơi, sao ngốc quá vậy._Không thể để Xu loay hoay nữa, Báo Trắng lên tiếng rồi nhảy ra sau hàng ghế Xu.
- Á, cậu..cậu..hức..hức..tránh ra..
- Đúng là đồ hậu đậu. Cái này phải mở ra thế này, rồi bôi thuốc này vào để tránh nhiễm trùng,...rồi dán vào. Hiểu chưa đồ ngu ngốc_Báo Trắng liến thoắng, rồi hành động như một y tá trong nghề.
- Ai ngu ngốc chứ, đưa đây tôi tự làm được.
- Làm được không, nãy giờ tôi thấy loay hoay mãi mà có làm được đâu.
- @@..Hóa ra cậu nhìn lén..
- Ngồi yên xem nào_Báo Trắng bỗng quát lơn khiến Xu giật mình im bặt, ngồi yên như pho tượng.
Báo Trắng cúi sát, đưa tay gần đến vết thương. Nếu ai nhìn nghiêng chắc sẽ tưởng họ đang hôn nhau, thực tế thì mặt Xu hơi nghiêng qua phải, còn cậu thì qua trái để dán vết thương lại. Tim Xu như ngừng đập, Xu nín thở hoàn toàn, không dám thở hắt ra.
"mình sao thế nhỉ?? gì chứ?? chắc tại đã quá trưa nên đói, thở không nổi nữa"_đó là những suy nghĩ ngờ nghệch hết sức có thể tưởng tượng ra, chắc tại Xu có đầu ốc phong phú lắm mới nghĩ ra được là vì đói nên tim không đập. Xu lấy lại bình tĩnh, bất ngờ chỉnh đầu thẳng lại...cùng với lúc Báo Trắng ngẩng mặt lên..và..mặt chạm mặt..má kề má.
- CỐP.
- A..có bị điên không thế?_Báo Trắng quát lớn.
Xu ngượng chín cả mặt. Đau thì không đau nhưng...cảm giác gì thì Xu không biết. Và thế là hai người ngồi bất động, không ai nói với ai một hồi rất lâu trong xe.
- Á, hơn 1 giờ chiều rồi_Xu nhìn đồng hồ giật thót cả người,_ - Về, phải về, anh trai chắc lo lắng lắm.
CHAP 12: CẬU BẠN DỄ THƯƠNG
.
.
" Anh đã chuẩn bị cơm trưa, em ăn nhé. Anh có công tác đột xuất không đợi em về được, mấy ngày tới anh sẽ không về được, xin lỗi em gái nhé ^^!"
Chỉ vẻn vẹn có 2 dòng chữ trên mảnh giấy Quốc Huy để lại. Xu thừ mặt ra, may mà anh Xu không biết Xu đi học về giờ này, lại còn bị thương nữa không thì anh mắng cho te tua mất, vẫn biết là anh rất thương nhưng sao cứ thấy anh mắng là Xu lại tủi. Anh về chưa được lâu lại tiếp đi công tác, Xu lại phải ở nhà một mình. Xu cũng thấy quen với việc công tác đột xuất của anh, ở một nhà một mình cũng thành quen, nhưng Xu buồn vì cô đơn, ít ra thì Quốc Huy ở nhà với Xu để mà cãi nhau với Xu đỡ buồn hơn khi ở nhà một mình.
Ngôi nhà nhỏ vừa đủ cho hai anh em sinh sống nhưng rất đầy đủ tiện nghi. Mặc dù bố mẹ mất lúc Xu còn bé nhưng anh em Xu có một khoản trợ cấp từ bộ công an nơi mà bố mẹ Xu đã hết mình với cho đến khi hết hai anh em hết mười tám tuổi. Và lúc anh Xu hết mười tám thì đã vật lộn với cuộc sống ra sao để có thể cho Xu một cuộc sống đầy đủ không thua kém bạn bè.
Một buổi sáng nắng ấm, lúc tối Xu đi ngủ sớm nên sáng nay phải cố gắng lắm Xu mới dậy sớm để thanh toán hết bài tập. Sắp xếp nhanh đống sách vở cho vào cặp Xu nhanh chóng thay bộ đồng phục. Nhưng loay hoay mãi không biết cái áo trắng đi đâu.
- À_tự cốc cho mình một cái vào đầu Xu chợt nhớ ra chiếc áo đã bị rách. Liếc nhìn chiếc áo trắng mà Báo Trắng mua cho Xu thần người ra, cậu ta cũng tốt đấy chứ ? cậu ta đã cứu Xu, chắc mình đã hiểu nhầm rồi, Không phải người xấu như mình nghĩ_thầm nghĩ. Mà cái tính hay hậu đậu hay quên nữa, không biết mấy cái áo kia Xu treo ở đâu mà tìm không thấy. Đến giờ đi học rồi, chẳng còn lựa chọn nào ngoài nó cả. Mặc tạm vậy, ngắm mình trong gương Xu thầm khen mắt thẩm mĩ của Báo Trắng, thực sự mà nói thì nó rất đẹp, vừa vặn nữa. Đến trường bằng chiếc xe buýt thay cho việc anh trai hay Thu Lam đưa đón hàng ngày.
- Buổi sáng tốt lành_Cậu bạn Thế Nam sở hữu nụ cười hết sức dễ thương cất lời chào.
- Chào_Xu nở nụ cười đáp trả lại cậu bạn..chắc là một buổi sáng tốt đẹp đây._Nghĩ thầm..nhưng vừa bước vào thì ý nghĩ lại dập tắt ngay, Nhật Long nhìn Xu từ lúc xuất hiện đến giờ, mặt toát ra vẻ lạnh tanh như giận Xu điều gì vậy. Có ai làm gì cậu ta đâu nhỉ.
- Bà cố chết tiệt
@@..Xu giật mình nhìn về cửa lớp...đúng là bà chằn dữ dằn..Thu Lam mặt giận dữ dậm từng bước từng bước nặng sịch tới chỗ Xu, mặt đằng đằng sát khí. Xu cười nhạt, có lẽ cô hiểu bạn hơn ai hết.
- Hì hì...sorry. tưởng cậu không đi học nên mình..
- Đồ vô lương tâm, mới ốm dậy mà bắt chạy xe vòng qua nhà bà bấm chuông inh ỏi, hét ầm ĩ như con điên sáng sớm để đưa bà đi học thế này đây.
- Không biết không có tội lớp trưởng ơi_Thế Nam lên tiếng yểm trợ cho Xu.
- Ây da, mới có một ngày không gặp mà hai người này hiểu nhau gớm nhỉ?_Lam bỗng đổi giọng, cười nham nhở cố trêu Xu..Thực ra nãy giờ cô chỉ trêu Xu..ai ngờ xuất hiện kẻ phá đám.
- Ý..không được hiểu nhầm nha_Xu nhăn mặt ném cái nhìn trách móc cho cô bạn
- Còn chối nữa kìa..mà có ai nói gì đâu, sao phải cố cãi
Lúc này giọng nói của một người thứ tư lên tiếng cắt ngang câu chuyện
- Ồn ào, im hết xem nào_Miệng vẫn quát, mắt vẫn nhìn vào quyển sách..thật phong độ. Có vẻ tiếng nói của Báo Trắng thật có trọng lượng. Câu chuyện được dập tắt ngay. Thu Lam và Lan Chi trở về chỗ, Thu Lam vẫn không quên nháy mắt tinh nghịch với Xu. Thế Nam thì cứ tủm tĩm hoài bước ra khỏi lớp.
- Á, khoan, cái áo nào lạ thế? đẹp á!
- À, vừa mua ấy mà.
- Hay là ai tặng đó..nghi lắm à nha..hay Thế Nam?
- Âý, sao cậu cứ đùa tớ với Thế Nam hoài thế, là anh trai tớ mua. Không hỏi nữa nhé.
Xu lật vội trang sách giả vờ đọc chăm chú. Nhật Long lại nhìn, nhìn với ánh mắt kì quái, tinh nghịch.
- Mặt tớ làm sao à?
- Không, chỉ là ngưỡng mộ cậu cách cầm ngược sách để đọc thôi
Xu mặt đỏ bừng lên, úp mặt xuống bàn..
Giờ ra chơi
- Đi căng-teen!_lại nụ cười dễ thương ấy
- Gì đấy..? Cái gì đấy, gọi Lan Chi mà tớ thì bỏ qua hả??
- Cùng đi, làm gì mà ghê thế lớp trưởng?
Xu lắc đầu cười nhìn hai đứa bạn thú vị dễ mến. Cả ba kéo nhau xuống gọi ra một đống đồ ăn. Chưa kịp ăn thì Xu chợt réo lên làm cả hai đứa bạn hốt hoảng và những ánh mắt tò mò xung quanh.
- Thôi chết
- Sao thế?_Thế Nam nhăn mặt hỏi
- Quên tắt nguồn chiếc điện thoại trong cặp..lỡ thầy giám thị vào kiểm tra lớp thì chết_Nói xong Xu chạy một mạch lên lớp..Để lại hai người bạn lắc đầu ngán ngẩm nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn chạy đi.
CHAP 13: NGỠ
.
.
Diệp Linh bước vào lớp..
- Cút hết ra ngoài...Lập tức tất cả học sinh trong lớp rời ghế ra ngoài. Không phải vì sợ Diệp Linh, mà sợ thế lực đen tối đằng sau cô, sẵn sàng làm hại bất cứ ai.
- Có chuyện gì?_Nhật Long mắt vẫn không rời quyển sách. Diệp Linh mặt biến sắc nhìn anh trai.
- Tại sao anh lại làm như thế?
- Tại sao ư? câu đó dành cho anh hỏi mới đúng.
- Anh không nên xen vào chuyện riêng tư của em._Diệp Linh cáu gắt, nhìn thẳng vào mặt Nhật Long xẵng giọng..
- Là em đã xen vào chuyện của anh. Anh cảnh cáo em đấy.
- Anh đang thách thức em đấy à?
- Tùy em..nghĩ sao cũng được.
- Anh đã thay đổi.
Báo Trắng im lặng, thờ ơ như không có sự có mặt của Diệp Linh.
- Tối nay mama muốn anh về nhà cùng ăn tối.
Nhật Long cau mặt, gấp quyển sách lại. Diệp Linh từ từ ra phía sau luồn hai tay ra phía trước quàng lấy cổ Nhật Long, đổi giọng, mặt nũng nịu.
- Em sẽ nói tốt cho anh, rồi anh sẽ sớm được papa cho cai quản sổ sách, quản lí các việc quan trọng thôi..Em biết anh muốn điều đó mà..anh trai à_Diệp Linh hôn nhẹ lên má Nhật Long. Nhật Long không phản ứng gì, mặt trở nên vô cảm, toát ra sự lạnh lẽo của một tên quỷ dữ.
- Xin lỗi, thật ra mình không muốn phá vỡ không gian riêng của anh em cậu nhưng mình cần...
Nhật Long thấy có sự xuất hiện của Xu lập tức tháo hai cánh tay nõn nà trắng trẻo của Diệp Linh ra khỏi người mình. Diệp Linh nguýt dài, tỏ ra khó chịu trước sự có mặt ấy.
- Về lớp đi, tối anh sẽ đến.
Diệp Linh nghe lời anh trai, bước ra khỏi lớp đi qua chạm mạnh vào vai Xu rồi khẽ nhếch môi rồi bỏ về lớp.
- Cậu đã nghe thấy những gì?
- Không có gì. tớ vừa lên lớp thôi. Nhưng mình tưởng cậu là anh em với Diệp Linh.
- Là anh em, nhưng tớ không sống chung với nó, ở riêng. Tự do.
- Ra thế. Cậu không ra ngoài à?
- Không, tớ không thích.
- Ừm..vậy tớ đi nhé _Xu cầm theo chiếc điện thoại rồi đi nhanh rời khỏi lớp.
Xu chậm rãi bước xuống bậc thang. Chẳng hiểu sao Xu lại cảm thấy có chút gì đó mơ hồ về tình cảm của mình sau khi thấy Diệp Linh và Nhật Long. Xu cảm thấy hụt hẫng trong lòng, không thể nói nên lời. Trước mặt Nhật Long Xu đã cố gắng tỏ ra thật bình thường như không xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ thì không ổn chút nào. Xu không định hình được tình cảm của mình dành cho Nhật Long..Ngày thường mặc dù Xu và Nhật Long ngồi cạnh nhau nhưng không trò chuyện với nhau, không thèm nhìn nhau quá hai lần trong một ngày nhưng chẳng hiểu sao Xu lại có cảm giác thân quen ở nơi cậu ta, có chút gì đó trong tình cảm mà Xu đối với Nhật Long mà Xu không lí giải được.
- Ăn đi, từ lúc mày lên lớp lấy cái điện thoại rồi xuống đây trong mày thơ thẩn vẩn vơ trong như con tấc nơ ấy..
- ẶC..
- Ừ..Lam nói đúng á, tớ cũng để ý từ nãy giờ, hay là có chuyện gì rồi?_Thế Nam lên tiếng tiếp câu của Lam. Hai người bạn nhìn chằm chằm dò xét trên khuôn mặt Xu làm Xu ngượng chín cả mặt.
- Chuyện gì là chuyện gì? không có.
Tóm nhanh cái bánh bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến như bị bỏ đói lâu năm, Xu thực hiện cái hành động kì quặc ấy dưới 4 con mắt của hai đứa bạn để che đi những suy nghĩ trong đầu. Và thế là một tràng cười vỡ ra, hai đứa ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn cái mặt Xu thì ngố ra, uất không chịu được.
Mấy tiết học cuối còn lại, Xu ngồi thơ thẩn, không ai nói với ai câu nào. Và cứ như thế, cả hai đeo đuổi những ý nghĩ riêng cho mình.
- Thu Lam đứng dậy nhắc lại những gì tôi vừa nói.
Ông thầy dạy môn sử cao giọng quát lớn. Nghe đến tên mình Xu giật mình đứng thẳng dậy...Khuôn mặt dần chuyển gam màu. Bí quá.. Thu Lam nói ghé sát gần Xu nhắc nhỏ.
- Chị lớp trưởng cũng đứng dậy cho tôi.
Xu với Lam nhìn nhau tủm tỉm ái ngại cho nhau.
- Hai chị bước ra khỏi lớp cho tôi.
- Thầy ơi, một lần tha ba lần chém.
- Cả anh Thế Nam tài giỏi lắm mồm lắm miệng cùng ra. Nhanh kẻo mất thời gian.
Thế là ba siêu nhân Lam, Chi, Nam ra ngoài cửa hóng gió. Cả ba nhìn nhau cười, nếu như tình bạn nãy mãi mãi như thế này không bao giờ phai thì thật tốt biết bao. Và chẳng bao lâu sau lại đón thêm một vị trông cửa mới.
- Nhật Long nhắc lại những gì thầy vừa nói cho mấy anh chị ngoài kia nghe rõ.
- ..._Không trả lời được
Và chỉ có thế..Vị Hoàng Tử lần đầu tiên đứng canh lớp. Khỏi nói thì ba người ra đứng trước đã ôm bụng cười như thế nào khi chào đón thành viên mới. Nhật Long nhìn ba người bạn, không thể nhịn được nữa, Nhật Long liền cùng vỡ tiếng ra và đó cũng chính là lần đầu tiên Nhật Long cười thành tiếng, nụ cười không gượng ép, thoải mái và vô tư như những học sinh khác. Không lạnh lùng, vứt cái lốt hoàng tử một bên để hòa đồn chung với những đứa bạn. Những tiếng cười ngân vang và...
- Mấy anh chị câm hết.ttttttttttttttttttttttttttttttttttt.
CHAP 14: SỰ THẬT VỀ HAI CON NGƯỜI HAI THẾ GIỚI
.
.
Ngôi biệt thự lớn nguy nga nằm giữa trung tâm thành phố lớn..với diện tích rộng và được thiết kế theo kiểu Châu Âu..đường dẫn vào ngôi biệt thự với nhiều ánh đèn sáng rực xung quanh..cây cối được tỉa tót kĩ lưỡng..khu vườn trước với những thứ hoa tuyệt đẹp, có hòn non bộ khá lớn dựng lên một cách tinh tế như một nơi thần tiên được thu nhỏ lại, trang nhã và quý phái. Chủ nhân của nó không ai khác chính là ông Hoàng Trấn và bà Hồng Diễm. Bố mẹ của Diệp Linh và Nhật Long. Như đã hẹn, Nhật Long về nhà dùng cơm tối với gia đình vào tối nay.
Cánh cổng lớn mở ra.
- Cậu chủ!_Hai tên cận vệ kính cẩn cúi chào trước Nhật Long.
Nhật Long toát ra vẻ lạnh lùng đi qua những tên cận vệ của ông Hoàng Trấn.
- Cậu chủ.._Bà giúp việc trong nhà lên tiếng
- Vâng..
- Ông bà đang chờ cậu trong phòng khách.
- Cảm ơn.
Ngôi nhà rộng lớn đầy đủ tiện nghi. Nó lớn và đẹp. Ông Hoàng Trấn mệnh danh là một đại gia có tiếng tăm nắm trong tay cổ phần của một tập đoàn lớn, ..còn bà Hồng Diễm nằm trong giới người mẫu nổi tiếng xinh đẹp là một bà hoàng của thời trang, là giám đốc công ti thiết kế thời trang lớn nhất ở thành phố này.
- Con tới rồi đấy à?_Bà Diễm lên tiếng cười nhẹ khi nhìn thấy Nhật Long
- Vâng..con chào bố mẹ.
- Ngồi xuống đó.._Ông Hoàng Trấn cầm trong tay tờ báo, mắt vẫn không để ý đến sự có mặt của Nhật Long.
- Để mẹ bảo bà giúp việc dọn bữa..hai bố con cứ nói chuyện._Bà Hồng Diễm tránh đi trong cuộc nói chuyện sắp tới. Có lẽ bà hiểu ông Hoàng hơn ai hết.
- Việc ta giao con đã làm đến đâu?
- Chúng ta đang gặp rắc rối với bọn Sói. Chúng là bọn tay sai của ông Trịnh. Việc đánh đổ họ để chiếm cổ phần gặp trở ngại.
- Khốn kiếp thật..! Không ngờ chúng có đề phòng. Ta biết con gặp rất nhiều nguy hiểm nhưng con hãy cố gắng, rồi ta sẽ cho con làm trợ lí của ta. Một khi chúng ta có trong tay cổ phần của lão Trịnh..thì việc làm ăn của chúng ta sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
- Con hiểu. Con biết ba chưa tin tưởng để giao cho con việc hệ trọng. Rồi con sẽ chứng minh cho ba.
- Tốt. Con đúng là con trai ta..Nhưng tuyệt đối phải giữ bí mật, con và Báo Trắng là một người. Như thế chúng ta dễ dàng trong việc làm ăn rất nhiều._Ông Hoàng vỗ vai Nhật Long..nhếch môi cười nham hiểm, như tính toán đường nước bước. Có lẽ ai làm việc cho ông Hoàng cũng sẽ biết được ông là người như thế nào..độc đoán, nhiều mưu mô và làm việc thầm kính, không để lộ ra ngoài bất cứ một thông tin nào. Cho đến bây giờ người ta vẫn không chưa biết được tại sao ông lại có một cơ ngơi đồ sộ và gia tài lớn đến vậy..Nếu như ai đắc tội với ông Hoàng thì kẻ đó cũng khó mà sống lâu dài
- Anh Nhật Long đến rồi. Sao lại không gọi tôi, chẳng phải tôi đã bảo là anh ấy về thì gọi tôi xuống liền cơ mà..Bà làm việc kiểu gì thế? có muốn làm việc nữa không?_ Tiếng Diệp Linh cáu gắt với bà chủ nhà vang vọng vào phòng khách.
- Là anh bảo bà ấy đừng gọi, lát nữa em tự xuống. Bà đi làm việc của bà đi
- Vâng thưa cậu chủ.
- Anh ...?_Diệp Linh nhìn Nhật Long giận dữ.
- Thôi đi..Ăn cơm._Ông Hoàng gằn giọng khiến Nhật Long và Diệp Linh giật mình, nhất nhất nghe theo. Khỏi nói thì tiếng nói của ông Hoàng có trọng lượng nhiều đến thế nào với những người xung quanh ông.
Bữa ăn tối kết thúc trong khi cả buổi tối mỗ
- Trời ơi, sao ngốc quá vậy._Không thể để Xu loay hoay nữa, Báo Trắng lên tiếng rồi nhảy ra sau hàng ghế Xu.
- Á, cậu..cậu..hức..hức..tránh ra..
- Đúng là đồ hậu đậu. Cái này phải mở ra thế này, rồi bôi thuốc này vào để tránh nhiễm trùng,...rồi dán vào. Hiểu chưa đồ ngu ngốc_Báo Trắng liến thoắng, rồi hành động như một y tá trong nghề.
- Ai ngu ngốc chứ, đưa đây tôi tự làm được.
- Làm được không, nãy giờ tôi thấy loay hoay mãi mà có làm được đâu.
- @@..Hóa ra cậu nhìn lén..
- Ngồi yên xem nào_Báo Trắng bỗng quát lơn khiến Xu giật mình im bặt, ngồi yên như pho tượng.
Báo Trắng cúi sát, đưa tay gần đến vết thương. Nếu ai nhìn nghiêng chắc sẽ tưởng họ đang hôn nhau, thực tế thì mặt Xu hơi nghiêng qua phải, còn cậu thì qua trái để dán vết thương lại. Tim Xu như ngừng đập, Xu nín thở hoàn toàn, không dám thở hắt ra.
"mình sao thế nhỉ?? gì chứ?? chắc tại đã quá trưa nên đói, thở không nổi nữa"_đó là những suy nghĩ ngờ nghệch hết sức có thể tưởng tượng ra, chắc tại Xu có đầu ốc phong phú lắm mới nghĩ ra được là vì đói nên tim không đập. Xu lấy lại bình tĩnh, bất ngờ chỉnh đầu thẳng lại...cùng với lúc Báo Trắng ngẩng mặt lên..và..mặt chạm mặt..má kề má.
- CỐP.
- A..có bị điên không thế?_Báo Trắng quát lớn.
Xu ngượng chín cả mặt. Đau thì không đau nhưng...cảm giác gì thì Xu không biết. Và thế là hai người ngồi bất động, không ai nói với ai một hồi rất lâu trong xe.
- Á, hơn 1 giờ chiều rồi_Xu nhìn đồng hồ giật thót cả người,_ - Về, phải về, anh trai chắc lo lắng lắm.
CHAP 12: CẬU BẠN DỄ THƯƠNG
.
.
" Anh đã chuẩn bị cơm trưa, em ăn nhé. Anh có công tác đột xuất không đợi em về được, mấy ngày tới anh sẽ không về được, xin lỗi em gái nhé ^^!"
Chỉ vẻn vẹn có 2 dòng chữ trên mảnh giấy Quốc Huy để lại. Xu thừ mặt ra, may mà anh Xu không biết Xu đi học về giờ này, lại còn bị thương nữa không thì anh mắng cho te tua mất, vẫn biết là anh rất thương nhưng sao cứ thấy anh mắng là Xu lại tủi. Anh về chưa được lâu lại tiếp đi công tác, Xu lại phải ở nhà một mình. Xu cũng thấy quen với việc công tác đột xuất của anh, ở một nhà một mình cũng thành quen, nhưng Xu buồn vì cô đơn, ít ra thì Quốc Huy ở nhà với Xu để mà cãi nhau với Xu đỡ buồn hơn khi ở nhà một mình.
Ngôi nhà nhỏ vừa đủ cho hai anh em sinh sống nhưng rất đầy đủ tiện nghi. Mặc dù bố mẹ mất lúc Xu còn bé nhưng anh em Xu có một khoản trợ cấp từ bộ công an nơi mà bố mẹ Xu đã hết mình với cho đến khi hết hai anh em hết mười tám tuổi. Và lúc anh Xu hết mười tám thì đã vật lộn với cuộc sống ra sao để có thể cho Xu một cuộc sống đầy đủ không thua kém bạn bè.
Một buổi sáng nắng ấm, lúc tối Xu đi ngủ sớm nên sáng nay phải cố gắng lắm Xu mới dậy sớm để thanh toán hết bài tập. Sắp xếp nhanh đống sách vở cho vào cặp Xu nhanh chóng thay bộ đồng phục. Nhưng loay hoay mãi không biết cái áo trắng đi đâu.
- À_tự cốc cho mình một cái vào đầu Xu chợt nhớ ra chiếc áo đã bị rách. Liếc nhìn chiếc áo trắng mà Báo Trắng mua cho Xu thần người ra, cậu ta cũng tốt đấy chứ ? cậu ta đã cứu Xu, chắc mình đã hiểu nhầm rồi, Không phải người xấu như mình nghĩ_thầm nghĩ. Mà cái tính hay hậu đậu hay quên nữa, không biết mấy cái áo kia Xu treo ở đâu mà tìm không thấy. Đến giờ đi học rồi, chẳng còn lựa chọn nào ngoài nó cả. Mặc tạm vậy, ngắm mình trong gương Xu thầm khen mắt thẩm mĩ của Báo Trắng, thực sự mà nói thì nó rất đẹp, vừa vặn nữa. Đến trường bằng chiếc xe buýt thay cho việc anh trai hay Thu Lam đưa đón hàng ngày.
- Buổi sáng tốt lành_Cậu bạn Thế Nam sở hữu nụ cười hết sức dễ thương cất lời chào.
- Chào_Xu nở nụ cười đáp trả lại cậu bạn..chắc là một buổi sáng tốt đẹp đây._Nghĩ thầm..nhưng vừa bước vào thì ý nghĩ lại dập tắt ngay, Nhật Long nhìn Xu từ lúc xuất hiện đến giờ, mặt toát ra vẻ lạnh tanh như giận Xu điều gì vậy. Có ai làm gì cậu ta đâu nhỉ.
- Bà cố chết tiệt
@@..Xu giật mình nhìn về cửa lớp...đúng là bà chằn dữ dằn..Thu Lam mặt giận dữ dậm từng bước từng bước nặng sịch tới chỗ Xu, mặt đằng đằng sát khí. Xu cười nhạt, có lẽ cô hiểu bạn hơn ai hết.
- Hì hì...sorry. tưởng cậu không đi học nên mình..
- Đồ vô lương tâm, mới ốm dậy mà bắt chạy xe vòng qua nhà bà bấm chuông inh ỏi, hét ầm ĩ như con điên sáng sớm để đưa bà đi học thế này đây.
- Không biết không có tội lớp trưởng ơi_Thế Nam lên tiếng yểm trợ cho Xu.
- Ây da, mới có một ngày không gặp mà hai người này hiểu nhau gớm nhỉ?_Lam bỗng đổi giọng, cười nham nhở cố trêu Xu..Thực ra nãy giờ cô chỉ trêu Xu..ai ngờ xuất hiện kẻ phá đám.
- Ý..không được hiểu nhầm nha_Xu nhăn mặt ném cái nhìn trách móc cho cô bạn
- Còn chối nữa kìa..mà có ai nói gì đâu, sao phải cố cãi
Lúc này giọng nói của một người thứ tư lên tiếng cắt ngang câu chuyện
- Ồn ào, im hết xem nào_Miệng vẫn quát, mắt vẫn nhìn vào quyển sách..thật phong độ. Có vẻ tiếng nói của Báo Trắng thật có trọng lượng. Câu chuyện được dập tắt ngay. Thu Lam và Lan Chi trở về chỗ, Thu Lam vẫn không quên nháy mắt tinh nghịch với Xu. Thế Nam thì cứ tủm tĩm hoài bước ra khỏi lớp.
- Á, khoan, cái áo nào lạ thế? đẹp á!
- À, vừa mua ấy mà.
- Hay là ai tặng đó..nghi lắm à nha..hay Thế Nam?
- Âý, sao cậu cứ đùa tớ với Thế Nam hoài thế, là anh trai tớ mua. Không hỏi nữa nhé.
Xu lật vội trang sách giả vờ đọc chăm chú. Nhật Long lại nhìn, nhìn với ánh mắt kì quái, tinh nghịch.
- Mặt tớ làm sao à?
- Không, chỉ là ngưỡng mộ cậu cách cầm ngược sách để đọc thôi
Xu mặt đỏ bừng lên, úp mặt xuống bàn..
Giờ ra chơi
- Đi căng-teen!_lại nụ cười dễ thương ấy
- Gì đấy..? Cái gì đấy, gọi Lan Chi mà tớ thì bỏ qua hả??
- Cùng đi, làm gì mà ghê thế lớp trưởng?
Xu lắc đầu cười nhìn hai đứa bạn thú vị dễ mến. Cả ba kéo nhau xuống gọi ra một đống đồ ăn. Chưa kịp ăn thì Xu chợt réo lên làm cả hai đứa bạn hốt hoảng và những ánh mắt tò mò xung quanh.
- Thôi chết
- Sao thế?_Thế Nam nhăn mặt hỏi
- Quên tắt nguồn chiếc điện thoại trong cặp..lỡ thầy giám thị vào kiểm tra lớp thì chết_Nói xong Xu chạy một mạch lên lớp..Để lại hai người bạn lắc đầu ngán ngẩm nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn chạy đi.
CHAP 13: NGỠ
.
.
Diệp Linh bước vào lớp..
- Cút hết ra ngoài...Lập tức tất cả học sinh trong lớp rời ghế ra ngoài. Không phải vì sợ Diệp Linh, mà sợ thế lực đen tối đằng sau cô, sẵn sàng làm hại bất cứ ai.
- Có chuyện gì?_Nhật Long mắt vẫn không rời quyển sách. Diệp Linh mặt biến sắc nhìn anh trai.
- Tại sao anh lại làm như thế?
- Tại sao ư? câu đó dành cho anh hỏi mới đúng.
- Anh không nên xen vào chuyện riêng tư của em._Diệp Linh cáu gắt, nhìn thẳng vào mặt Nhật Long xẵng giọng..
- Là em đã xen vào chuyện của anh. Anh cảnh cáo em đấy.
- Anh đang thách thức em đấy à?
- Tùy em..nghĩ sao cũng được.
- Anh đã thay đổi.
Báo Trắng im lặng, thờ ơ như không có sự có mặt của Diệp Linh.
- Tối nay mama muốn anh về nhà cùng ăn tối.
Nhật Long cau mặt, gấp quyển sách lại. Diệp Linh từ từ ra phía sau luồn hai tay ra phía trước quàng lấy cổ Nhật Long, đổi giọng, mặt nũng nịu.
- Em sẽ nói tốt cho anh, rồi anh sẽ sớm được papa cho cai quản sổ sách, quản lí các việc quan trọng thôi..Em biết anh muốn điều đó mà..anh trai à_Diệp Linh hôn nhẹ lên má Nhật Long. Nhật Long không phản ứng gì, mặt trở nên vô cảm, toát ra sự lạnh lẽo của một tên quỷ dữ.
- Xin lỗi, thật ra mình không muốn phá vỡ không gian riêng của anh em cậu nhưng mình cần...
Nhật Long thấy có sự xuất hiện của Xu lập tức tháo hai cánh tay nõn nà trắng trẻo của Diệp Linh ra khỏi người mình. Diệp Linh nguýt dài, tỏ ra khó chịu trước sự có mặt ấy.
- Về lớp đi, tối anh sẽ đến.
Diệp Linh nghe lời anh trai, bước ra khỏi lớp đi qua chạm mạnh vào vai Xu rồi khẽ nhếch môi rồi bỏ về lớp.
- Cậu đã nghe thấy những gì?
- Không có gì. tớ vừa lên lớp thôi. Nhưng mình tưởng cậu là anh em với Diệp Linh.
- Là anh em, nhưng tớ không sống chung với nó, ở riêng. Tự do.
- Ra thế. Cậu không ra ngoài à?
- Không, tớ không thích.
- Ừm..vậy tớ đi nhé _Xu cầm theo chiếc điện thoại rồi đi nhanh rời khỏi lớp.
Xu chậm rãi bước xuống bậc thang. Chẳng hiểu sao Xu lại cảm thấy có chút gì đó mơ hồ về tình cảm của mình sau khi thấy Diệp Linh và Nhật Long. Xu cảm thấy hụt hẫng trong lòng, không thể nói nên lời. Trước mặt Nhật Long Xu đã cố gắng tỏ ra thật bình thường như không xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ thì không ổn chút nào. Xu không định hình được tình cảm của mình dành cho Nhật Long..Ngày thường mặc dù Xu và Nhật Long ngồi cạnh nhau nhưng không trò chuyện với nhau, không thèm nhìn nhau quá hai lần trong một ngày nhưng chẳng hiểu sao Xu lại có cảm giác thân quen ở nơi cậu ta, có chút gì đó trong tình cảm mà Xu đối với Nhật Long mà Xu không lí giải được.
- Ăn đi, từ lúc mày lên lớp lấy cái điện thoại rồi xuống đây trong mày thơ thẩn vẩn vơ trong như con tấc nơ ấy..
- ẶC..
- Ừ..Lam nói đúng á, tớ cũng để ý từ nãy giờ, hay là có chuyện gì rồi?_Thế Nam lên tiếng tiếp câu của Lam. Hai người bạn nhìn chằm chằm dò xét trên khuôn mặt Xu làm Xu ngượng chín cả mặt.
- Chuyện gì là chuyện gì? không có.
Tóm nhanh cái bánh bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến như bị bỏ đói lâu năm, Xu thực hiện cái hành động kì quặc ấy dưới 4 con mắt của hai đứa bạn để che đi những suy nghĩ trong đầu. Và thế là một tràng cười vỡ ra, hai đứa ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn cái mặt Xu thì ngố ra, uất không chịu được.
Mấy tiết học cuối còn lại, Xu ngồi thơ thẩn, không ai nói với ai câu nào. Và cứ như thế, cả hai đeo đuổi những ý nghĩ riêng cho mình.
- Thu Lam đứng dậy nhắc lại những gì tôi vừa nói.
Ông thầy dạy môn sử cao giọng quát lớn. Nghe đến tên mình Xu giật mình đứng thẳng dậy...Khuôn mặt dần chuyển gam màu. Bí quá.. Thu Lam nói ghé sát gần Xu nhắc nhỏ.
- Chị lớp trưởng cũng đứng dậy cho tôi.
Xu với Lam nhìn nhau tủm tỉm ái ngại cho nhau.
- Hai chị bước ra khỏi lớp cho tôi.
- Thầy ơi, một lần tha ba lần chém.
- Cả anh Thế Nam tài giỏi lắm mồm lắm miệng cùng ra. Nhanh kẻo mất thời gian.
Thế là ba siêu nhân Lam, Chi, Nam ra ngoài cửa hóng gió. Cả ba nhìn nhau cười, nếu như tình bạn nãy mãi mãi như thế này không bao giờ phai thì thật tốt biết bao. Và chẳng bao lâu sau lại đón thêm một vị trông cửa mới.
- Nhật Long nhắc lại những gì thầy vừa nói cho mấy anh chị ngoài kia nghe rõ.
- ..._Không trả lời được
Và chỉ có thế..Vị Hoàng Tử lần đầu tiên đứng canh lớp. Khỏi nói thì ba người ra đứng trước đã ôm bụng cười như thế nào khi chào đón thành viên mới. Nhật Long nhìn ba người bạn, không thể nhịn được nữa, Nhật Long liền cùng vỡ tiếng ra và đó cũng chính là lần đầu tiên Nhật Long cười thành tiếng, nụ cười không gượng ép, thoải mái và vô tư như những học sinh khác. Không lạnh lùng, vứt cái lốt hoàng tử một bên để hòa đồn chung với những đứa bạn. Những tiếng cười ngân vang và...
- Mấy anh chị câm hết.ttttttttttttttttttttttttttttttttttt.
CHAP 14: SỰ THẬT VỀ HAI CON NGƯỜI HAI THẾ GIỚI
.
.
Ngôi biệt thự lớn nguy nga nằm giữa trung tâm thành phố lớn..với diện tích rộng và được thiết kế theo kiểu Châu Âu..đường dẫn vào ngôi biệt thự với nhiều ánh đèn sáng rực xung quanh..cây cối được tỉa tót kĩ lưỡng..khu vườn trước với những thứ hoa tuyệt đẹp, có hòn non bộ khá lớn dựng lên một cách tinh tế như một nơi thần tiên được thu nhỏ lại, trang nhã và quý phái. Chủ nhân của nó không ai khác chính là ông Hoàng Trấn và bà Hồng Diễm. Bố mẹ của Diệp Linh và Nhật Long. Như đã hẹn, Nhật Long về nhà dùng cơm tối với gia đình vào tối nay.
Cánh cổng lớn mở ra.
- Cậu chủ!_Hai tên cận vệ kính cẩn cúi chào trước Nhật Long.
Nhật Long toát ra vẻ lạnh lùng đi qua những tên cận vệ của ông Hoàng Trấn.
- Cậu chủ.._Bà giúp việc trong nhà lên tiếng
- Vâng..
- Ông bà đang chờ cậu trong phòng khách.
- Cảm ơn.
Ngôi nhà rộng lớn đầy đủ tiện nghi. Nó lớn và đẹp. Ông Hoàng Trấn mệnh danh là một đại gia có tiếng tăm nắm trong tay cổ phần của một tập đoàn lớn, ..còn bà Hồng Diễm nằm trong giới người mẫu nổi tiếng xinh đẹp là một bà hoàng của thời trang, là giám đốc công ti thiết kế thời trang lớn nhất ở thành phố này.
- Con tới rồi đấy à?_Bà Diễm lên tiếng cười nhẹ khi nhìn thấy Nhật Long
- Vâng..con chào bố mẹ.
- Ngồi xuống đó.._Ông Hoàng Trấn cầm trong tay tờ báo, mắt vẫn không để ý đến sự có mặt của Nhật Long.
- Để mẹ bảo bà giúp việc dọn bữa..hai bố con cứ nói chuyện._Bà Hồng Diễm tránh đi trong cuộc nói chuyện sắp tới. Có lẽ bà hiểu ông Hoàng hơn ai hết.
- Việc ta giao con đã làm đến đâu?
- Chúng ta đang gặp rắc rối với bọn Sói. Chúng là bọn tay sai của ông Trịnh. Việc đánh đổ họ để chiếm cổ phần gặp trở ngại.
- Khốn kiếp thật..! Không ngờ chúng có đề phòng. Ta biết con gặp rất nhiều nguy hiểm nhưng con hãy cố gắng, rồi ta sẽ cho con làm trợ lí của ta. Một khi chúng ta có trong tay cổ phần của lão Trịnh..thì việc làm ăn của chúng ta sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
- Con hiểu. Con biết ba chưa tin tưởng để giao cho con việc hệ trọng. Rồi con sẽ chứng minh cho ba.
- Tốt. Con đúng là con trai ta..Nhưng tuyệt đối phải giữ bí mật, con và Báo Trắng là một người. Như thế chúng ta dễ dàng trong việc làm ăn rất nhiều._Ông Hoàng vỗ vai Nhật Long..nhếch môi cười nham hiểm, như tính toán đường nước bước. Có lẽ ai làm việc cho ông Hoàng cũng sẽ biết được ông là người như thế nào..độc đoán, nhiều mưu mô và làm việc thầm kính, không để lộ ra ngoài bất cứ một thông tin nào. Cho đến bây giờ người ta vẫn không chưa biết được tại sao ông lại có một cơ ngơi đồ sộ và gia tài lớn đến vậy..Nếu như ai đắc tội với ông Hoàng thì kẻ đó cũng khó mà sống lâu dài
- Anh Nhật Long đến rồi. Sao lại không gọi tôi, chẳng phải tôi đã bảo là anh ấy về thì gọi tôi xuống liền cơ mà..Bà làm việc kiểu gì thế? có muốn làm việc nữa không?_ Tiếng Diệp Linh cáu gắt với bà chủ nhà vang vọng vào phòng khách.
- Là anh bảo bà ấy đừng gọi, lát nữa em tự xuống. Bà đi làm việc của bà đi
- Vâng thưa cậu chủ.
- Anh ...?_Diệp Linh nhìn Nhật Long giận dữ.
- Thôi đi..Ăn cơm._Ông Hoàng gằn giọng khiến Nhật Long và Diệp Linh giật mình, nhất nhất nghe theo. Khỏi nói thì tiếng nói của ông Hoàng có trọng lượng nhiều đến thế nào với những người xung quanh ông.
Bữa ăn tối kết thúc trong khi cả buổi tối mỗ
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4132 ngày trước - Xem: ]
- 26[ 4132 ngày trước - Xem: ]