watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 12 - Truyện Teen FULL | Lén lút yêu em
Home >
Tìm kiếm

Truyện Teen FULL | Lén lút yêu em

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
07/04/25 - 17:40


Ngọc Linh thì cũng đang ngạc nhiên vì mình bởi cô không ngờ mình dọa Tấn Phong lại lấy lí do trẻ con như thế. Cô tưởng là Tấn Phong không nghe nào ngờ anh lại…

- Thôi, anh đi ra nói chuyện với Tuyết Nhi, bé con hứa là phải trò chuyện với anh đấy !

Tấn Phong buồn bực đi ra. Dù trong lòng ai nấy ngạc nhiên nhưng họ vẫn tiếp tục học.

Ngọc Linh trong lớp vẫn vô tự không mảy may có chút suy nghĩ gì cả.

Tấn Phong bước những bước nặng nhọc ra ngoài sân trường. Anh vô tình nhìn thấy Tuyết Nhi ngồi trên băng ghế đá sau cây phượng. Anh đến bên cạnh và ngồi xuống nhưng vẫn mặc nhiên không nói gì. Tuyết Nhi biết Tấn Phong đang ngồi cạnh nên cô giả vờ khóc. Giọt nước mắt lăn dài qua đôi gò má trông đáng thương vô cùng.
Tấn Phong muốn nhanh nhanh kết thúc chuyện này nên anh quay sang ngại ngùng khều vai Tuyết Nhi. Đôi mắt long lanh đỏ hoe của Tuyết Nhi quay sang nhìn anh rất đỗi ngạc nhiên. Tấn Phong vẫn không nhìn Tuyết Nhi mà nhìn bâng quơ đâu đó. Anh bực mình nhưng cũng có chút ngại ngùng nói tiếng xin lỗi Tuyết Nhi.

- Xin lỗi.

Nghe từ xin lỗi được nói ra từ miệng Tấn Phong, cô rất vui. Cho dù anh nói vô cùng cộc lốc không hề thành ý nhưng cô biết anh cũng đã cố gắng để nói lắm rồi. Cô cười tươi vui vẻ và lau đi nước mắt.

Anh nhìn trộm sang Tuyết Nhi ngay sau khi nói từ xin lỗi, thấy cô cười coi như mọi chuyện xong, anh đứng dậy bước về lớp. Ai ngờ chưa bước đi được đã bị cô nắm tay còn hôn lên má nữa. Anh bực mình quay lại mắng cô.

- Tôi xin lỗi cô là được rồi nhưng cô có cần thiết vui đến mức hôn cô không. Thật đáng ghét.

Anh phũ phàng bỏ cô đi, Tuyết Nhi vội chạy theo sau Tấn Phong và bước về lớp.
Vừa bước về lớp thì tiếng trống ra chơi cũng đến. Lúc này Ngọc Linh bước ra khỏi lớp, vô tình cô gặp Tấn Phong ngoài cửa.

- Bé con, hihi. Anh đã xin lỗi Tuyết Nhi, vậy là em gái yêu của anh phải nói chuyện tiếp với anh đấy ! Thôi chúng ta đi ăn đi bé con.

Anh nói chuyện có phần rất vui vẻ với Ngọc Linh khiến cho Tuyết Nhi bực mình. Cô cứ giống như kẻ thừa phá đám cả hai vậy. Ngọc Linh nhìn sang thấy Tuyết Nhi buồn cô cũng mời cả Tuyết Nhi đi ăn.

- Đi ăn với bọn mình đi Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi vui vẻ hớn hở đi ăn cùng cả 2 nhưng Tấn Phong lại nói với giọng bực bội.

- Bé con, anh không thích Tuyết Nhi, sao em lại mời đứa con gái này chứ ! – Tấn Phong quay sang Tuyết Nhi nói giọng hăm dọa.- Không cho cô đi cùng, tôi sẽ chỉ ăn cùng bé con.

Ngọc Linh bực mình với tính khí của Tấn Phong, cô đánh nhẹ vào tay anh và nói giọng có chút hung dữ với Tấn Phong.

- Anh phải cho Tuyết Nhi ăn cùng, không thì em nhịn đói.

Tấn Phong hậm hực, anh quay sang lườm Tuyết Nhi như trẻ con rồi nói

- May cho cô đấy ! Thôi đi ăn đi.

Vậy là cả 3 cùng đến canteen ăn. Không biết cố tình hay vô ý mà cả 3 ngồi đúng ngay cái bàn trung tâm của canteen, nơi mà ai quan sát cũng được. Tuyết Nhi và Ngọc Linh nhanh chân chen vào, mua cho mỗi người một tô nuôi. Sau đó cả hai cùng tiến đến bàn mình.

Ngọc Linh thì ngồi đối diện với Tấn Phong, duy chỉ có Tuyết Nhi là ngồi cạnh anh chen giữa.

Tấn Phong nhìn qua Ngọc Linh tươi cười.

- Em không mua món nào cho anh trai mình ư ?

- Không, em quên rồi hay em vào đó mua.

- Thôi, phiền em lắm ! Em đút anh ăn nhé , có được không ?

Trước mặt Tuyết Nhi, Tấn Phong vô tư thể hiện nét trẻ con và cả những cảm xúc ít khi nào thể hiện bên ngoài khiến cô sững sờ không tin được.

- Ừ, thì đút anh ăn.

Ngọc linh xúc được 1 muỗng định thổi cho mau nguội rồi đút Tấn Phong thì Tuyết Nhi đã lên tiếng.

- Để tớ đút cho.

Ngọc Linh liền nhớ đến cảnh ban sáng, cô thấy mình thật vô duyên khi mình lại có ý định đút cho người yêu của Tuyết Nhi ăn. Cô liền đồng ý.

- Ừ.

Ngọc Linh lộ rõ nỗi buồn, cô cúi mặt xuống, ăn tô nuôi của mình. Tuyết Nhi khi đó thì hớn hở xúc 1 muỗng nuôi và thổi rồi đưa đến trước miệng Tấn Phong, anh nhất quyết không ăn và nhìn sang Ngọc Linh. Anh muốn Ngọc Linh đút cho mình ăn hơn. Nhìn gương mặt bé con của mình đang buồn tâm trạng anh cũng bị ảnh hưởng không ít.

- Tôi muốn Ngọc Linh đút ăn hơn.

Ngọc Linh nghe thế liền ngẩn mặt lên nhìn Tấn Phong, cô bỗng cảm thấy lòng mình có gì đó vui vui.

Tuyết Nhi nghe thấy thế liền một mực nhất quyết đòi đút Tấn Phong ăn cho bằng được, Tấn Phong bực mình khi thấy Tuyết Nhi cứ đưa muỗng nuôi lên trước mặt anh, anh tức giận lấy tay hất đi. Vô tình muỗng nuôi đổ lên quần áo của Ngọc Linh, anh sợ Ngọc Linh bị bỏng liền ẵm cô đến chỗ vòi nước rửa sạch.

Tuyết Nhi ngồi đó, nhìn cảnh anh lo cho Ngọc Linh, trong lòng cảm thấy tức giận lắm, cảm giác ghen tức lẫn đố kị cứ dâng cao.

Tấn Phong lúc này đang làm sạch phần nuôi trên quần áo của Ngọc Linh, anh xuýt xoa hỏi cô xem có làm sao không ?

- Có làm sao không bé con. Bỏng rồi hả ? Đến bệnh viện nhé !

Ngọc Linh bật cười vì anh, cô không hiểu sao hôm nay anh lại ngốc nghếch quá đỗi. Trước khi đút anh ăn hẳn Tuyết Nhi đã thổi cho nguội rồi bởi vậy làm sao phần nuôi đó làm cô bỏng được. Vậy mà Tấn Phong cứ lo lắng cho lắm vào.

Cô liền cốc nhẹ vào đầu Tấn Phong – hành động mà trước đây cô chưa bao giờ làm với anh.

- Làm sao em bỏng được, phần nuôi ấy Tuyết Nhi thổi nguội rồi mà. Ngốc thế.

Nhận được cái cốc yêu thương của Ngọc Linh, Tấn Phong vừa thấy lạ mà cũng thấy hạnh phúc. Anh cười hì hì nhìn Ngọc Linh.

- Tại anh lo quá thôi !

Từ xa 1 con người xa lạ đang mỉm cười thích thú.

Mọi người đoán con người xa lạ đó là ai đi. Đoán đúng mai post 2 chap luôn, sai thì chỉ 1 chap vào ngày mai thôi !

Cuối giờ về, Tuyết Nhi liền về nhà vì ba mẹ có gửi đồ cho cô nên cô đành không đi chung với Tấn Phong và Ngọc Linh.

Mới vừa bước ra cổng trường, Tấn Phong đã nhận được tin nhắn điện thoại. Anh bực bội rút điện thoại ra xem dù trong lòng không muốn chút nàoTấn Phong nhìn sang bé con, anh lo lắng. Anh không biết kẻ này là ai nữa? Tự nhiên lại nói đến gốc cây Kỉ niệm. Có cái cây nào tên đấy đâu mà nói chứ ! Rõ thiệt là lạ. Còn bé con nữa, chắc chắc là tối nay anh khó lẻn ra ngoài nhà được bởi người anh gọi là ba đã cho bao vây hết căn nhà làm sao mà thoát ra bảo vệ cho được. Thiệt tình. Tấn Phong thầm nghĩ kẻ nào dám phá anh cũng chán sống đến nơi rồi đây.

Anh cất điện thoại vào túi, trong lòng có cảm giác rất bực bội, trán nhăn lại.

Anh chợt thiết nghĩ, tên ấy chắc có lẽ nhắn nhầm máy, chỉ vô tình có tên “bé con” là trùng hợp thôi. Chắc không sao. Với sự tự biện hộ của mình, anh thầm thấy chẳng có gì là to tát nên tiếp tục nắm tay Ngọc Linh dẫn về.

Dù có nói thế nào thì Tấn Phong vẫn băn khoăn thôi, anh vốn là người muốn tìm ra sự thật cho bằng được mà. Anh lại kêu Ngọc Linh dừng lại, mở tin nhắn ra đọc. Tấn Phong khẽ nhắc lại và còn lặp lại cái tên câu Kỉ niệm.
Lần này, thì anh mới nhận ra tên của cái cây này quen quen. Hình như anh có nghe hay thấy câu này rồi nhưng thật ra là nó ở đâu cơ chứ ! Anh bực bội suy nghĩ.

Ngọc Linh nãy giờ thấy anh rất lạ, cô cứ đưa đôi mắt khó hiểu nhìn anh rồi lại thu về và nhìn xuống đấy, đôi chân cô cứ không ngừng nghuệch ngoạc trên nền đất những hình vẽ chẳng ra hình thù gì.

Tấn Phong đứng đó bỏ mặc Ngọc Linh đứng bên cạnh buồn buồn. Anh suy nghĩ mãi chẳng ra nên nhìn những cây xung quanh đường xem có thể nhớ gì không. May thay anh nhớ ra. Anh liền hớn hở vui mừng quay sang Ngọc Linh.

- Em về đi. Anh có việc.

Tấn Phong vội chạy đi thật nhanh bỏ mặc cô ngơ ngác đứng đó. Lát sau cô lủi thủi đi về 1 mình.

Tấn Phong thì chạy rất nhanh, vừa chạy anh vừa nhìn đồng hồ. Chỉ còn có vỏn vẹn 3’. Anh cố gắng dùng hết sức chạy mà không cần quan tâm gì cả. Cuối cùng bước chân anh dừng lại ở 1 vườn hoa. Vườn hoa này ngay cạnh trường mẫu giáo của anh. Anh đi từng bước 1 tiến sâu vào và dừng lại ở 1 gốc cây cổ thụ khá to. Anh đưa tay sờ lên thân cây. Anh nhắm mắt lại dần dần cảm nhận những mảnh kí ức bỏ sót. Những hình ảnh xưa lại hiện về. Trước mặt anh xuất hiện những đứa trẻ rất đáng yêu đang ở trong vườn. Có 1 cô giáo đang quản lí học sinh và rồi xuất hiện 1 cậu bé đang ngồi 1 mình. Anh quan sát rất kĩ cậu bé. Anh dám khẳng định người đó chính là anh. Bỗng có 1 cậu bé khác đến bên ngồi cạnh. Anh định quan sát gương mặt cậu bé thì ở thực tại có 1 bàn tay đang nắm chặt vai anh.

Tấn Phong liền thoát ra khỏi thế giới trẻ thơ, anh nhanh chân, nhanh tay xoay người né tránh. Anh lùi lại 1 bước ngắm gương mặt người đó.

- Phong, cậu giỏi đấy, vẫn còn nhớ cái cây này.

Tấn Phong đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn người con trai đang đứng xuất hiện, anh cảm giác người này có phần gì đó thân quen.

- Tấn Phong, bạn thân của cậu mà cậu không hề nhận ra ư ?

Tấn Phong nghe nói vậy, anh cố quan sát kĩ hơn nhưng vẫn không tài nào nhận ra được.

- Cậu thật dở quá đó.

Người con trai đứng trước mặt anh thất vọng, anh ấy tung cú đá thẳng vào mặt Tấn Phong rồi nhẹ nhàng xoay người còn định dùng tay đánh vào mặt anh. Tấn Phong nhanh nhạy né tránh. Trong đầu anh hỗn loạn vô cùng. Anh không biết người con trai này là bạn hay thù nữa.

- Thân thủ nhanh hơn trước rồi, vậy là tránh được con bé Tuyết Nhi rồi nhé !

Người con trai đứng trước Tấn Phong cười tươi. Tấn Phong nhận ra người này có quen Tuyết Nhi. Vậy hẳn là người này anh cũng quen bởi còn biết tên anh cơ mà. Anh suy nghĩ về thuở ấu thơ. Anh dần nhớ ra có 1 cậu bé có hay nói chuyện cùng anh. Anh chợt thốt lên…

- Quốc Anh, Đặng Quốc Anh đúng không ?

- Anh em tốt giờ mới nhớ ra.

Người con trai trước mặt giờ đã rõ ràng, Tấn Phong vui vẻ đến đặt tay lên vai cười vui mừng.

- Lâu quá tưởng cậu đi luôn rồi chứ !

- Hihi. Hình như cậu có đi học võ rồi đúng không ?

- Ừ.

- Tớ phải thử cậu xem thế nào đã.

Quốc Anh liền nhanh tay nhanh chân tung vài cú đá còn dùng chiêu dương đông kích tây định đánh lạc hướng. Ai ngờ Tấn Phong lại biết khiến cậu bại trận. Cậu ỉ ôi than trách.

- Giỏi thế. Sao lại biết đòn của tớ. Hic. Tức quá. Thua rồi.

- Ai bảo cười gian khi đang đánh làm gì.

Quốc Anh tự bảo mình ngốc khi lại sơ hở như thế. Anh cười trừ.

Tấn Phong nói chuyện được một lát, anh liền hỏi han Quốc Anh.

- Sao cậu về đây ?

- Cậu nghĩ thử xem.

Sau câu nói của Quốc Anh, Tấn Phong suy nghĩ.

Một người bạn lâu năm đã không gặp bỗng nhiên lại về thì quả thật là lạ. Cứ cho rằng về gặp mình nhưng chuyện này lại là điều không thể. Tấn Phong thừa biết Quốc Anh rất ham học, chỉ cần có điều kiện là cậu ấy sẽ ở bên nước ngoài chứ chẳng chịu về đâu. Chắc chắn phải vì cái gì đó quan trọng, cậu ấy mới về mà thôi.

- Suy nghĩ ra chưa Phong, cậu vẫn còn ngốc nghếch như xưa à ?

Quốc Anh cười trêu chọc nhìn Tấn Phong. Anh bực mình, ném tia nhìn không vui cho Quốc Anh. Quốc Anh cũng đã thừa biết tính tình Tấn Phong, bao nhiêu năm vẫn không thay đổi. Mỗi lần trêu chọc cậu ấy một cái là thế nào cậu ấy cũng giận dữ nhìn sang.

Nhìn thái độ cười cười của Quốc Anh, Tấn Phong thật sự chẳng thích chút nào. Lần nào cũng vậy, mỗi lần anh suy nghĩ không ra một chút là cậu ấy bông đùa trêu chọc. Anh lần này nhất quyết không thua và suy nghĩ tiếp.

Anh không ngừng hỏi bản thân tại sao Quốc Anh về. Chắc chắn vì lí do quan trọng nên cậu ấy về. Vậy lí do này quan trọng đến mức nào. Tấn Phong nhớ rõ ràng hình như lúc bé trước khi đi, cậu ấy từng bảo sẽ không về nước với bất kì lí do gì hết, duy chỉ có… Đến câu duy chỉ có thì Quốc Anh im lặng. Tấn Phong tiếp tục nặn óc mà nghĩ, anh nghĩ chỉ có thể vì người mình yêu thương mới có thể thay đổi con người thôi. Chắc chắn là thế. Vậy thì Quốc Anh yêu ai ? Chẳng lẽ là Tuyết Nhi ?

Nếu là Tuyết Nhi thì cũng đúng bởi cô ấy vừa về là chưa bao lâu gặp tên này. Có khi nào là vậy.

- Cậu về vì Tuyết Nhi đúng không ?

Tấn Phong chăm chú quan sát gương mặt, cử chỉ và cả những gì đang thay đổi trên gương mặt cậu ấy.

Quốc Anh nghe câu nói của Tấn Phong xong, anh bỗng nhiên im lặng, sự im lặng này có thể nói là thay cho chữ đồng ý nhưng không hiểu sao lúc sau Quốc Anh không thừa nhận mà cười to vỗ vai Tấn Phong.

- Thôi đi Tấn Phong, cậu nghĩ Tuyết Nhi có thể làm mình về sao ? Thiệt tình. Tớ về để thăm cậu thôi. Lâu quá không gặp bạn thân mà.

Tấn Phong nhìn Quốc Anh thấy cậu không có chút gì giấu giếm hay nói sai sự thật nên trong lòng, sự tin tưởng vào lời nói Quốc Anh tăng lên đáng kể.

Cuộc nói chuyện giữa 2 người, cuộc hội ngộ của 2 bạn thân đã kéo dài quá lâu và trời cũng sập tối. Tấn Phong và Quốc Anh ra về. Quốc Anh đến 1 chỗ giữ xe gần đó và lấy chiếc xe đạp. Anh chở Tấn Phong về, vừa về họ vừa trò chuyện.

- Này Quốc Anh, cậu không đi xe hơi à ?

- Ừ, tớ thích đi xe đạp. Hihi. Đi xe hơi quá người ta để ý.

- Ờ, mà cậu hình như từ Mĩ về đúng không?

- Đúng rồi.

- Bên đấy học sao rồi.

- Tớ nhảy cóc nên học đại học xong xuôi hết rồi, vừa học đại học lấy bằng xong là về. Mai mốt về đấy học cao hơn thôi.

Tấn Phong không ngờ theo thời gian, Quốc Anh lại thông minh thế, khác xưa rồi. Cậu ấy giờ học rất giỏi. Chắc về đây cậu ấy không đi học.

- Ờ, Phong, mai tớ vô trường cậu làm học sinh 11 nha.

- Hả ?

- Ừ, thì thích thế nên về học sẵn tiện gặp bé con của cậu nha. Tớ sẽ…

Quốc Anh nói giọng chẳng mấy tốt lành làm anh sợ bé con của mình sẽ gặp nguy hiểm. Anh liền nói 1 câu đe dọa Quốc Anh.

- Cậu mà làm gì bé con của tớ là tớ giết cậu.

Quốc Anh ngạc nhiên khi nghe câu nói ấy, cậu không ngờ là giờ đây Tấn Phong thực đã phải lòng 1 người con gái. Cậu vẫn còn nhớ rõ cậu bé Tấn Phong thuở xưa chúa ghét con gái, chỉ cần 1 đứa con gái đến gần cậu đã buông lời đau lòng nói với người ta không thương tiếc.

Quốc Anh thầm thấy Tấn Phong đang rất hạnh phúc với người được gọi là bé con. Anh vẫn còn nhớ rõ chuyện anh thấy ở trường Mỹ Phương đó là cảnh Tấn Phong lo cho bé con. Cảm giác nhìn vào thấy 2 người thực sự rất dễ thương.

Hôm sau, Quốc Anh cùng Tấn Phong đến trường, hai người trò chuyện vui vẻ. Với gương mặt đẹp trai vốn có, sự hoạt bát và vui vẻ khi trò chuyện cùng Tấn Phong đã khiến mọi người chú ý. Đặc biệt là những bạn nữ.
Quốc Anh thỉnh thoảng đi ngang vài bạn gái, đưa tay chào, miệng cười rất vui nhìn họ làm cho họ thoáng phải bị đơ người trước nét đẹp chói lóa.

Tấn Phong lắc đầu nhìn Quốc Anh.

Đi được vài bước anh đã thấy bé con ngồi ở băng ghế đá. Anh liền bỏ mặc Quốc Anh ngồi cạnh Tấn Phong. Thấy cậu bạn vui vẻ, Quốc Anh cũng đi theo.

- Bé con. Anh trai đến rồi nè.

Ngọc Linh cười tươi chào Tấn Phong. Quốc Anh bên ngoài nhìn thấy họ đang rất hạnh phúc. Anh tiến đến trêu chọc.

- Bé con, chào bé.

Quốc Anh dùng từ “bé con” nói chuyện với Ngọc Linh làm cho Tấn Phong khá là giận dữ. Anh chẳng thích người nào ngoài anh gọi Ngọc Linh là bé con.

- Ai cho gọi Ngọc Linh là bé con, chỉ mình tớ được gọi. Cấm cậu gọi.

Quốc A
<<1 ... 1011121314 ... 19>>

Tag:

,Truyện,Teen,FULL,|,Lén,lút,yêu,em,

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4200 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4257 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4257 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4257 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 14