Lần Thứ Hai Yêu Em Phần 3
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 17:28 |
uối tuần nhớ đi họp. Duy Minh liền gọi cho Lam,vì Duy Minh biết ngày mai Lam sẽ đi công tác. Lam ậm ờ không nói gì,cuối cùng vẫn là Duy Minh sẽ đi họp phụ huynh cho Duy Nguyên,Lam không thể bác bỏ mong muốn đó.
Duy Nguyên biết được lần đầu tiên bố đi họp phụ huynh cho mình thì rất vui,hơn nữa cũng có cơ hội để bố Duy Minh gặp được người bố đánh cờ giỏi mà bạn của Duy Nguyên hay khoe. Trong lòng Duy Nguyên,Duy Minh giống như là thần tượng,dù là làm gì cũng hơn người,thế nên Duy Nguyên tự tin rằng bố mình sẽ thắng,và đương nhiên kết quả đúng như vậy. Chỉ sau một buổi,Duy Minh không những quen hết bố các bạn trong lớp Duy Nguyên mà quan hệ cũng rất tốt. Trước đây Lam thường từ chối tham gia các buổi gặp mặt riêng giữa các phụ huynh với nhau,lần này Duy Minh lại tham gia rất nhiệt tình khiến các phụ huynh khác cũng rất hài lòng.
Mấy ngày Lam đi công tác,chỉ trừ hôm họp phụ huynh ở bên nhà dì Hạnh,còn lại Duy Nguyên sang ở với Duy Minh. Ngày Lam đi công tác về,Duy Minh nói Lam về thẳng chung cư của mình ăn cơm rồi sẽ chở hai mẹ con về nhà. Lam không nói gì xem như đồng ý. Cả buổi tối loay hoay trong bếp,cuối cùng Duy Minh cũng chuẩn bị xong mấy món thông thường,còn Duy Nguyên thì ngồi ở ghế,liên tục trầm trồ:
- Bố đến đeo tạp dề cũng phong độ,không hổ danh là bố của con.
Đứa con này quả thật lém lỉnh,cách nói chuyện cũng chẳng khác gì Duy Minh,mỗi lúc nói chuyện với Duy Nguyên,Duy Minh luôn cảm thấy như chính mình đang trò chuyện với mình,quả thật là bản sao nhỏ khiến người ta tràn đầy hạnh phúc.
Lam đi xe của cơ quan nên bảo Duy Minh không cần đón,lúc về đến nhà Duy Minh cũng đã là khá muộn. Ăn cơm xong cũng vội vàng muốn ra về,đến cổng chung cư nhà Lam,bước xuống xe,Lam nói :
- Cậu về đi,hôm nay tôi mệt lắm,không tiếp cậu được đâu.
Duy Minh không phản ứng gì,nhưng Duy Nguyên thì đã có phản ứng ngay lập tức.
- Mẹ à,sao mẹ lại gọi bố là cậu,các bạn con bảo bố mẹ thì phải gọi nhau là anh em,nếu không gọi anh em thì không phải vợ chồng. Hôm nọ bạn Hiếu lớp con bảo không tin con có bố,vì lúc bố mẹ đón con bạn ấy nghe mẹ gọi bố là cậu. Bạn ấy nói với cả lớp nên tất cả các bạn đều không tin con,nói bố không phải bố của con,nói con lừa các bạn ấy.
- Con…Lam ngập ngừng.
- Sao mẹ không gọi bố là anh ạ?
- Mẹ với bố con bằng tuổi nhau nên mẹ mới gọi thế. Lam trả lời.
- Con không chịu đâu,mẹ phải gọi bố là anh,nếu không con lại bị các bạn chê cười. Duy Nguyên chu môi lên,ra vẻ hờn dỗi.
Duy Minh trước nay vẫn vậy,đứng trước những màn đối đáp hay ho như thế này luôn làm bù nhìn. Có lẽ Duy Minh cũng hiểu,chỉ cần mình Duy Nguyên giải quyết Lam là đủ rồi.
Trước những lời lẽ đó của Duy Nguyên,Lam cảm thấy mình vô cùng bất lực,đành đánh trống lảng mà nắm tay Duy Nguyên đưa lên nhà,giờ phút này tâm trí Lam cũng không còn nghĩ được gì nữa. Để lại Duy Minh vẫn đứng dựa vào cửa xe,nhìn bóng hai mẹ con,mỉm cười trìu mến :” Còn nhiều thời gian mà,anh sẽ chờ “
***
Nguyên sang ở với Duy Minh. Ngày Lam đi công tác về,Duy Minh nói Lam về thẳng chung cư của mình ăn cơm rồi sẽ chở hai mẹ con về nhà. Lam không nói gì xem như đồng ý. Cả buổi tối loay hoay trong bếp,cuối cùng Duy Minh cũng chuẩn bị xong mấy món thông thường,còn Duy Nguyên thì ngồi ở ghế,liên tục trầm trồ:
- Bố đến đeo tạp dề cũng phong độ,không hổ danh là bố của con.
Đứa con này quả thật lém lỉnh,cách nói chuyện cũng chẳng khác gì Duy Minh,mỗi lúc nói chuyện với Duy Nguyên,Duy Minh luôn cảm thấy như chính mình đang trò chuyện với mình,quả thật là bản sao nhỏ khiến người ta tràn đầy hạnh phúc.
Lam đi xe của cơ quan nên bảo Duy Minh không cần đón,lúc về đến nhà Duy Minh cũng đã là khá muộn. Ăn cơm xong cũng vội vàng muốn ra về,đến cổng chung cư nhà Lam,bước xuống xe,Lam nói :
- Cậu về đi,hôm nay tôi mệt lắm,không tiếp cậu được đâu.
Duy Minh không phản ứng gì,nhưng Duy Nguyên thì đã có phản ứng ngay lập tức.
- Mẹ à,sao mẹ lại gọi bố là cậu,các bạn con bảo bố mẹ thì phải gọi nhau là anh em,nếu không gọi anh em thì không phải vợ chồng. Hôm nọ bạn Hiếu lớp con bảo không tin con có bố,vì lúc bố mẹ đón con bạn ấy nghe mẹ gọi bố là cậu. Bạn ấy nói với cả lớp nên tất cả các bạn đều không tin con,nói bố không phải bố của con,nói con lừa các bạn ấy.
- Con…Lam ngập ngừng.
- Sao mẹ không gọi bố là anh ạ?
- Mẹ với bố con bằng tuổi nhau nên mẹ mới gọi thế. Lam trả lời.
- Con không chịu đâu,mẹ phải gọi bố là anh,nếu không con lại bị các bạn chê cười. Duy Nguyên chu môi lên,ra vẻ hờn dỗi.
Duy Minh trước nay vẫn vậy,đứng trước những màn đối đáp hay ho như thế này luôn làm bù nhìn. Có lẽ Duy Minh cũng hiểu,chỉ cần mình Duy Nguyên giải quyết Lam là đủ rồi.
Trước những lời lẽ đó của Duy Nguyên,Lam cảm thấy mình vô cùng bất lực,đành đánh trống lảng mà nắm tay Duy Nguyên đưa lên nhà,giờ phút này tâm trí Lam cũng không còn nghĩ được gì nữa. Để lại Duy Minh vẫn đứng dựa vào cửa xe,nhìn bóng hai mẹ con,mỉm cười trìu mến :” Còn nhiều thời gian mà,anh sẽ chờ “
***
Hạnh phúc ngắn ngủi chính là hạnh phúc khiến người ta lo sợ. Nhưng chính cái hạnh phúc ngắn ngủi đó,luôn khiến cho người ta nhớ mãi không quên. Sự ngắn ngủi khiến cho người ta day dứt tiếc nuối,mong muốn một ngày được trở lại để kéo dài nó thêm chút nữa. Dù vậy,cơ hội nào đâu phải luôn chờ đợi con người. Nếu một lần đánh mất,liệu rằng lần thứ hai có thật sự biết trân trọng?
***
Lại một lần nữa nhờ sự giúp đỡ rất hồn nhiên của Lam,Duy Minh cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu của Lam khi đề nghị hai mẹ con đi gặp mặt bạn bè của Duy Minh. Đối với Duy Minh đây là sự ra mắt,còn đối với Lam,đây chẳng qua chỉ là một sự có qua có lại.
Vừa xuống xe,bước đến cửa nhà hàng.Duy Nguyên bỗng níu lấy tay Lam,nũng nịu nói :
- Hôm nay mẹ nhất định phải gọi bố là anh,đừng làm bố với con mất mặt.
- Thôi đừng bắt nạt mẹ con nữa,mẹ không vui sẽ lại lạnh lùng với bố,lúc đó bố con sẽ rất buồn đấy. Duy Minh tươi cười nói.
- Con không biết đâu,phụ nữ đúng là luôn làm đàn ông mất mặt.
- Duy Nguyên,con học câu này ở đâu vậy?
- Chú Chiến bạn bố nói thế đấy ạ.
- Chú Chiến nào?
- Lần trước bố đưa con đi gặp bạn bố,con nghe chú ấy nói thế. Duy Nguyên vô tư nói.
Lam quay sang lườm Duy Minh,Duy Minh lại dùng ánh mắt vô tội nhìn Lam,nhẹ nhàng biện hộ :
- Chỉ là gặp mặt thôi mà,chúng ta vào nhanh không người ta đợi lâu.
Nói rồi Duy Minh bế Duy Minh vào nhà hàng,Lam đi đằng sau. Chào hỏi giới thiệu xong,mọi người lại ngồi xuống nói chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên người giới thiệu tên Chiến lúc nãy chợt hỏi Duy Minh :
- Có phải vợ cậu chính là cô bé ngày xưa mà khi ra trường rồi cậu vẫn bắt tôi hằng ngày tra hỏi theo dõi xem bao giờ cô ấy trở về trường lấy bằng tốt nghiệp không đấy? Tôi còn nhớ rõ bản mặt đỡ đần của cậu lúc đó,thật sự khiến tối rất là khó hiểu.
Đối với câu hỏi này,Duy Minh không trả lời. Không chịu thua,Chiến lại nói tiếp:
- Hình như em cũng hồi đó cũng là cán bộ lớp đúng không Lam,tôi nhìn thấy rất quen.
- Vâng,em là bí thư. Lam nhẹ nhàng trả lời.
- Hóa ra là vậy,là cô bí thư ngang ngạnh trước đây khiến con người nào đó mất ăn mất ngủ chai mặt bám theo. Tự nhiên nói đến đây Chiến nhìn sang Duy Minh nhếch môi cười.
Duy Minh với Lam cùng im lặng. Đã có nhiều chuyện xảy ra,bản thân cả hai người chưa từng quên những điều trong quá khứ,nhưng bây giờ lại đối mặt với nó bằng hai thái độ khác nhau. Những kỷ niệm đó khiến Duy Minh không thể nào quên nổi Lam,quên nổi ánh mắt trong veo nhưng có chút buồn khi nhìn thẳng vào mắt Duy Minh. Còn đối với Lam,những điều đó là những kỷ niệm quá ngắn ngủi,không thể nhớ đến,nếu nhớ đến Lam sợ rằng có lúc mình sẽ bị chìm sâu mà không dứt ra được.
Thấy hai đối tượng mình nhắm đến đều không có phản ứng gì,Chiến cũng hiểu ý mà không nói thêm nữa,mọi người lại tiếp tục vừa ăn vừa ôn lại kỷ niệm cũ. Duy Nguyên ngồi bên cạnh Lam,liên tục níu ống tay áo Lam:” Mẹ,sao mẹ không nói gì,mau gọi bố là anh đi,có như thế bố mới có thêm phong độ “. Mặc dù Lam không biết vì sao Duy Nguyên lại nói thế,gọi anh với phong độ có lẽ là chẳng liên quan gì đến nhau,không biết có phải do người nào đó đã tác động vào Duy Nguyên không mà thằng bé lại nhiệt tình nhắc nhở Lam đến vậy. Dù thế trong thâm tâm Lam chợt nghĩ,nếu Duy Minh đã thật sự rất mong muốn tiếng gọi này,Lam sẽ chiều Duy Minh một lần.
Mọi người vui vẻ nên cũng uống khá nhiều,khi ngà ngà say,một người lại lên tiếng:
- Duy Minh,tôi vẫn có điều trách cậu,lúc trước lấy vợ sao không bảo anh em một tiếng để mọi người đến uống rượu mừng.
- Sau này nhất định đền bù,Duy Minh bình thản nói.
- Tôi nhớ là suốt mấy năm qua cậu luôn sống một mình,sao bây giờ xuất hiện vợ và cả con đã lớn thế này,cậu không làm điều gì khuất tất đấy chứ?
Ly rượu trên tay Duy Minh bị sánh ra ngoài một ít nhưng Duy Minh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Chưa kịp trả lời thì Lam đã nắm lấy tay Duy Minh,gỡ ly rượu xuống,mỉm cười với mọi người:
(kenh truyen . pro)
- Là em giận dỗi anh ấy,giờ em hết giận rồi lại quay về,mọi người không trách em thất lễ là đến giờ mới chịu ra mặt chứ ạ?
Tất cả đều im lặng,thấy không ổn,Chiến là người lên tiếng trước.
- Không sao,nhớ mời mọi người một bữa bù đắp là được rồi.
Biết lỡ động đến điều tế nhị,mọi người sau khi nghe Chiến nói thế cũng cười rồi gật đầu tán thành. Duy Minh lại nâng ly rượu lên định uống,Lam đỡ lấy,dịu dàng nói :
- Anh uống nhiều rồi,còn phải lái xe.
Duy Minh trân trân nhìn Lam bằng ánh mắt lạ lẫm,tay mãi không buông ly rượu,hai người cứ thế im lặng nhìn nhau. Mọi người cảm thấy không khí gượng gạo,một người lên tiếng :
- Duy Minh,thôi cậu đừng uống nữa,đừng để vợ cậu lo,chúng ta ngồi nói chuyện hàn huyên là được rồi.
- Em lo cho anh sao? Duy Minh tự nhiên hỏi Lam,giọng nói có chút say,khan khan nhưng nhẹ nhàng.
- Chẳng lẽ em không được lo cho chồng em sao? Lam trả lời dứt khoát.
Duy Minh nhoẻn miệng cười:
- Được,anh không uống nữa.
Nói rồi Duy Minh buông ly rượu ra,Lam cũng hạ tay xuống. Nhưng bỗng nhiên Duy Minh lại nắm chặt lấy tay Lam dưới bàn,cả buổi không buông.
Lúc tan tiệc,mẹ con Lam với Duy Minh là người ra về sau cùng,khi mọi người đã về hết,Lam muốn gạt tay Duy Minh ra nhưng không được,cả lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi,Lam hơi khó chịu nói :
- Buông tay ra.
- Không thích buông,anh cầm tay vợ anh em cấm được sao
- Ai là vợ anh? Đừng có tưởng bở,tôi chỉ là vì Duy Nguyên thôi.
- Sao lúc nãy em gọi ngọt ngào thế mà bây giờ đổi giọng nhanh vậy?
- Lúc nãy khác,chả lẽ anh không nhận thức được tại sao tôi phải làm thế sao?
- Anh hoàn toàn không nhận thức được,bởi vì bây giờ cuối cùng em cũng gọi anh bằng anh. Duy Minh cười gian trá. Tâm trí anh bây giờ không ổn định cho lắm,em mà không nhanh lên xe về thì không biết anh sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Mặc dù bình thường Lam khẳng định Duy Minh sẽ không dám làm gì quá đáng,nhưng hôm nay Duy Minh uống rượu,mà những lần Duy Minh uống rượu đều khiến cho Lam khó thở. Duy Minh buông tay mở cửa xe cho Lam,bắt Lam ngồi ghế bên ghế lái,Duy Nguyên thì nằm trong lòng Lam,đôi mắt trĩu lại. Cả buổi hôm nay Duy Nguyên nói rất ít,thỉnh thoảng chỉ chăm chú nhìn bố mẹ mình. Lên xe ngồi bên cạnh,lại tiếp tục nắm tay Lam.
- Nắm mãi thế không thấy khó chịu sao?
- Không,nắm bù cho những năm đã qua. Duy Minh thản nhiên trả lời.
Về đến nhà thì Duy Nguyên đã ngủ thiếp đi,Duy Minh bế Duy Nguyên vào nhà,Lam đi theo sau. Trong lòng Lam rất hỗn loạn,có những thứ vừa mới chớm nở,vừa mới khiến cho Lam cảm thấy ấm áp,nhưng sao mà cứ thấy nó xa xỉ quá,không an toàn đối với cuộc sống chủ động của Lam. Đặt Duy Nguyên xuống giường,Duy Minh quay sang nhìn Lam,bỗng nhiên giơ hai tay véo lấy hai má Lam,Lam hơi đau kêu khe khẽ.:
- Hôm nay em ngoan lắm. Duy Minh nói với Lam giọng yêu chiều.
Lam gạt tay Duy Minh ra,Duy Minh cười thành tiếng:
- Rất ngoan,rất đáng yêu,anh sẽ thưởng.
Cùng lúc đó,Duy Minh cúi xuống hôn lên trán Lam,dịu dàng.
- Anh yêu vợ.
Lam thất thần,mặt ửng hồng,muốn trốn tránh,đến bên Duy Nguyên ngủ say. Có những điều chỉ hai người trong cuộc mới hiểu,giữa hai người luôn tồn tại một khoảng cách,không thể đập vỡ,chỉ có thế từ từ xóa bỏ nó đi. Duy Minh nhìn Lam một lúc rồi từ từ lặng lẽ ra về,chỉ nhỏ nhẹ để lại một câu:
- Anh về đây.
Nhìn theo Duy Minh,không hiểu sao con người luôn cười đùa như Duy Minh đôi khi khiến Lam cảm thấy bóng dáng từ phía sau nhìn rất cô đơn. Lam không quen với hình ảnh đó nhưng cũng không biết phải ứng xử thế nào,chỉ biết im lặng nhìn Duy Minh rời đi.
Lam thừa nhận,có đôi khi mình là người rất thiếu can đảm,không dám đối mặt với những tình cảm quá ngọt ngào ấm áp. Đối với Duy Minh,Lam lại thấy bản thân không có chút tự tin nào. Mỗi ngày đều nghe Duy Nguyên kể về Duy Minh,bất giác Lam lại trào lên cảm giác lo sợ.” Hôm nay bố bảo muốn đưa con đi gặp ông bà nội”, rồi “ Hôm nay bố bảo mẹ muốn cùng mẹ con mình đi du lịch”,”
Hôm nay con đi siêu thị với bố,bố bảo có một chiếc váy rất hợp với mẹ”, “ Hôm nay bố hỏi con,mẹ thích ăn món gì” ,” Mà sao mẹ ơi,bố cứ đứng mãi ở cửa hàng trang sức,nhìn chăm chăm vào mấy cái nhẫn,con hỏi gì bố cũng chỉ cười” Lam yên lặng lắng nghe Duy Nguyên nói chuyện,trong đầu suy nghĩ mông lung. Một buổi sáng trời nhiều gió,Lam đưa Duy Nguyên sang gửi cho Hạnh từ sớm,rồi xách valy đi. Hạnh nhìn thấy muốn hỏi rất nhiều điều nhưng bị Lam chặn lời lại :
- Việc của em,em tự biết.
“ Đứng trước một tình cảm quá lớn, đôi khi người ta lại cảm thấy sợ.
Sợ không giữ được.
Thế là rời xa…”
HÀ HẠNH .
Tôi không phải cô gái đa sầu đa cảm,nhưng có lẽ là một người vì tình yêu mà sống.
Mười chín tuổi,tôi có tình yêu đầu đời,tôi quen anh qua mạng. Hai mươi tuổi,tôi và anh gặp nhau,tình yêu đầu tan vỡ,tôi đã khóc. Tôi muốn xé nát lồng ngực mình ra,tôi khóc vì một thằng ******** nhưng vẫn không quên được những lời nói mà tôi ngỡ tưởng chân thành khi hắn nói với tôi sau qua màn hình máy tính. Tôi suy sụp. Đôi mắt Lam nhìn tôi đau đớn.Tôi biết,đứa em gái có vẻ lạnh lùng này rất yêu thương tôi. Lúc tôi tỉnh dậy nửa đêm ôm gối khóc,tôi cũng nghe tiếng Lam thổn thức ở bên cạnh. Năm đó Lam mới là sinh viên năm nhất.
Có lẽ đối với những người chưa từng yêu thì yêu một người rất khó khan,còn đối với những người đã trải qua một mỗi tình,dù sâu sắc hay hời hợt,thì những mối tình sau đó đến với họ cũng trở nên dễ dàng hơn.
Và tôi đúng là con người như thế,người yêu thứ hai đến với tôi một cách nhẹ nhàng,chân thành. Anh hết mực quan tâm yêu chiều tôi,xoa diu vết thương lòng của tôi,nhưng cuối cùng,anh cũng bỏ tôi chẳng một lời từ biệt. Và lúc đó tôi lại khóc. Lần này nhìn tôi với ánh mắt tức giận trách móc: “ Cấm chị từ giờ không được yêu đương “ Tôi cố nở một nụ cười thật rạng rỡ,như chế nhạo chính bản thân “ Không yêu sao mà sống được hả em “
Sau đó,tôi lao vào những cuộc tình,yêu rồi yêu,cũng chẳng cần biết bản thân có thực sự yêu ai không nữa.Lam vẫn ở bên cạnh tôi,thỉnh thoảng nhiếc móc vài lời,những lúc đó tôi chỉ cười trừ. Tôi đã không biết rằng,chuyện tình cảm,những nỗi đau của tôi đã khiến thành nỗi ám ảnh dành cho Lam. Lam không tiếp xúc nhiều với người khác gi
Duy Nguyên biết được lần đầu tiên bố đi họp phụ huynh cho mình thì rất vui,hơn nữa cũng có cơ hội để bố Duy Minh gặp được người bố đánh cờ giỏi mà bạn của Duy Nguyên hay khoe. Trong lòng Duy Nguyên,Duy Minh giống như là thần tượng,dù là làm gì cũng hơn người,thế nên Duy Nguyên tự tin rằng bố mình sẽ thắng,và đương nhiên kết quả đúng như vậy. Chỉ sau một buổi,Duy Minh không những quen hết bố các bạn trong lớp Duy Nguyên mà quan hệ cũng rất tốt. Trước đây Lam thường từ chối tham gia các buổi gặp mặt riêng giữa các phụ huynh với nhau,lần này Duy Minh lại tham gia rất nhiệt tình khiến các phụ huynh khác cũng rất hài lòng.
Mấy ngày Lam đi công tác,chỉ trừ hôm họp phụ huynh ở bên nhà dì Hạnh,còn lại Duy Nguyên sang ở với Duy Minh. Ngày Lam đi công tác về,Duy Minh nói Lam về thẳng chung cư của mình ăn cơm rồi sẽ chở hai mẹ con về nhà. Lam không nói gì xem như đồng ý. Cả buổi tối loay hoay trong bếp,cuối cùng Duy Minh cũng chuẩn bị xong mấy món thông thường,còn Duy Nguyên thì ngồi ở ghế,liên tục trầm trồ:
- Bố đến đeo tạp dề cũng phong độ,không hổ danh là bố của con.
Đứa con này quả thật lém lỉnh,cách nói chuyện cũng chẳng khác gì Duy Minh,mỗi lúc nói chuyện với Duy Nguyên,Duy Minh luôn cảm thấy như chính mình đang trò chuyện với mình,quả thật là bản sao nhỏ khiến người ta tràn đầy hạnh phúc.
Lam đi xe của cơ quan nên bảo Duy Minh không cần đón,lúc về đến nhà Duy Minh cũng đã là khá muộn. Ăn cơm xong cũng vội vàng muốn ra về,đến cổng chung cư nhà Lam,bước xuống xe,Lam nói :
- Cậu về đi,hôm nay tôi mệt lắm,không tiếp cậu được đâu.
Duy Minh không phản ứng gì,nhưng Duy Nguyên thì đã có phản ứng ngay lập tức.
- Mẹ à,sao mẹ lại gọi bố là cậu,các bạn con bảo bố mẹ thì phải gọi nhau là anh em,nếu không gọi anh em thì không phải vợ chồng. Hôm nọ bạn Hiếu lớp con bảo không tin con có bố,vì lúc bố mẹ đón con bạn ấy nghe mẹ gọi bố là cậu. Bạn ấy nói với cả lớp nên tất cả các bạn đều không tin con,nói bố không phải bố của con,nói con lừa các bạn ấy.
- Con…Lam ngập ngừng.
- Sao mẹ không gọi bố là anh ạ?
- Mẹ với bố con bằng tuổi nhau nên mẹ mới gọi thế. Lam trả lời.
- Con không chịu đâu,mẹ phải gọi bố là anh,nếu không con lại bị các bạn chê cười. Duy Nguyên chu môi lên,ra vẻ hờn dỗi.
Duy Minh trước nay vẫn vậy,đứng trước những màn đối đáp hay ho như thế này luôn làm bù nhìn. Có lẽ Duy Minh cũng hiểu,chỉ cần mình Duy Nguyên giải quyết Lam là đủ rồi.
Trước những lời lẽ đó của Duy Nguyên,Lam cảm thấy mình vô cùng bất lực,đành đánh trống lảng mà nắm tay Duy Nguyên đưa lên nhà,giờ phút này tâm trí Lam cũng không còn nghĩ được gì nữa. Để lại Duy Minh vẫn đứng dựa vào cửa xe,nhìn bóng hai mẹ con,mỉm cười trìu mến :” Còn nhiều thời gian mà,anh sẽ chờ “
***
Nguyên sang ở với Duy Minh. Ngày Lam đi công tác về,Duy Minh nói Lam về thẳng chung cư của mình ăn cơm rồi sẽ chở hai mẹ con về nhà. Lam không nói gì xem như đồng ý. Cả buổi tối loay hoay trong bếp,cuối cùng Duy Minh cũng chuẩn bị xong mấy món thông thường,còn Duy Nguyên thì ngồi ở ghế,liên tục trầm trồ:
- Bố đến đeo tạp dề cũng phong độ,không hổ danh là bố của con.
Đứa con này quả thật lém lỉnh,cách nói chuyện cũng chẳng khác gì Duy Minh,mỗi lúc nói chuyện với Duy Nguyên,Duy Minh luôn cảm thấy như chính mình đang trò chuyện với mình,quả thật là bản sao nhỏ khiến người ta tràn đầy hạnh phúc.
Lam đi xe của cơ quan nên bảo Duy Minh không cần đón,lúc về đến nhà Duy Minh cũng đã là khá muộn. Ăn cơm xong cũng vội vàng muốn ra về,đến cổng chung cư nhà Lam,bước xuống xe,Lam nói :
- Cậu về đi,hôm nay tôi mệt lắm,không tiếp cậu được đâu.
Duy Minh không phản ứng gì,nhưng Duy Nguyên thì đã có phản ứng ngay lập tức.
- Mẹ à,sao mẹ lại gọi bố là cậu,các bạn con bảo bố mẹ thì phải gọi nhau là anh em,nếu không gọi anh em thì không phải vợ chồng. Hôm nọ bạn Hiếu lớp con bảo không tin con có bố,vì lúc bố mẹ đón con bạn ấy nghe mẹ gọi bố là cậu. Bạn ấy nói với cả lớp nên tất cả các bạn đều không tin con,nói bố không phải bố của con,nói con lừa các bạn ấy.
- Con…Lam ngập ngừng.
- Sao mẹ không gọi bố là anh ạ?
- Mẹ với bố con bằng tuổi nhau nên mẹ mới gọi thế. Lam trả lời.
- Con không chịu đâu,mẹ phải gọi bố là anh,nếu không con lại bị các bạn chê cười. Duy Nguyên chu môi lên,ra vẻ hờn dỗi.
Duy Minh trước nay vẫn vậy,đứng trước những màn đối đáp hay ho như thế này luôn làm bù nhìn. Có lẽ Duy Minh cũng hiểu,chỉ cần mình Duy Nguyên giải quyết Lam là đủ rồi.
Trước những lời lẽ đó của Duy Nguyên,Lam cảm thấy mình vô cùng bất lực,đành đánh trống lảng mà nắm tay Duy Nguyên đưa lên nhà,giờ phút này tâm trí Lam cũng không còn nghĩ được gì nữa. Để lại Duy Minh vẫn đứng dựa vào cửa xe,nhìn bóng hai mẹ con,mỉm cười trìu mến :” Còn nhiều thời gian mà,anh sẽ chờ “
***
Hạnh phúc ngắn ngủi chính là hạnh phúc khiến người ta lo sợ. Nhưng chính cái hạnh phúc ngắn ngủi đó,luôn khiến cho người ta nhớ mãi không quên. Sự ngắn ngủi khiến cho người ta day dứt tiếc nuối,mong muốn một ngày được trở lại để kéo dài nó thêm chút nữa. Dù vậy,cơ hội nào đâu phải luôn chờ đợi con người. Nếu một lần đánh mất,liệu rằng lần thứ hai có thật sự biết trân trọng?
***
Lại một lần nữa nhờ sự giúp đỡ rất hồn nhiên của Lam,Duy Minh cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu của Lam khi đề nghị hai mẹ con đi gặp mặt bạn bè của Duy Minh. Đối với Duy Minh đây là sự ra mắt,còn đối với Lam,đây chẳng qua chỉ là một sự có qua có lại.
Vừa xuống xe,bước đến cửa nhà hàng.Duy Nguyên bỗng níu lấy tay Lam,nũng nịu nói :
- Hôm nay mẹ nhất định phải gọi bố là anh,đừng làm bố với con mất mặt.
- Thôi đừng bắt nạt mẹ con nữa,mẹ không vui sẽ lại lạnh lùng với bố,lúc đó bố con sẽ rất buồn đấy. Duy Minh tươi cười nói.
- Con không biết đâu,phụ nữ đúng là luôn làm đàn ông mất mặt.
- Duy Nguyên,con học câu này ở đâu vậy?
- Chú Chiến bạn bố nói thế đấy ạ.
- Chú Chiến nào?
- Lần trước bố đưa con đi gặp bạn bố,con nghe chú ấy nói thế. Duy Nguyên vô tư nói.
Lam quay sang lườm Duy Minh,Duy Minh lại dùng ánh mắt vô tội nhìn Lam,nhẹ nhàng biện hộ :
- Chỉ là gặp mặt thôi mà,chúng ta vào nhanh không người ta đợi lâu.
Nói rồi Duy Minh bế Duy Minh vào nhà hàng,Lam đi đằng sau. Chào hỏi giới thiệu xong,mọi người lại ngồi xuống nói chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên người giới thiệu tên Chiến lúc nãy chợt hỏi Duy Minh :
- Có phải vợ cậu chính là cô bé ngày xưa mà khi ra trường rồi cậu vẫn bắt tôi hằng ngày tra hỏi theo dõi xem bao giờ cô ấy trở về trường lấy bằng tốt nghiệp không đấy? Tôi còn nhớ rõ bản mặt đỡ đần của cậu lúc đó,thật sự khiến tối rất là khó hiểu.
Đối với câu hỏi này,Duy Minh không trả lời. Không chịu thua,Chiến lại nói tiếp:
- Hình như em cũng hồi đó cũng là cán bộ lớp đúng không Lam,tôi nhìn thấy rất quen.
- Vâng,em là bí thư. Lam nhẹ nhàng trả lời.
- Hóa ra là vậy,là cô bí thư ngang ngạnh trước đây khiến con người nào đó mất ăn mất ngủ chai mặt bám theo. Tự nhiên nói đến đây Chiến nhìn sang Duy Minh nhếch môi cười.
Duy Minh với Lam cùng im lặng. Đã có nhiều chuyện xảy ra,bản thân cả hai người chưa từng quên những điều trong quá khứ,nhưng bây giờ lại đối mặt với nó bằng hai thái độ khác nhau. Những kỷ niệm đó khiến Duy Minh không thể nào quên nổi Lam,quên nổi ánh mắt trong veo nhưng có chút buồn khi nhìn thẳng vào mắt Duy Minh. Còn đối với Lam,những điều đó là những kỷ niệm quá ngắn ngủi,không thể nhớ đến,nếu nhớ đến Lam sợ rằng có lúc mình sẽ bị chìm sâu mà không dứt ra được.
Thấy hai đối tượng mình nhắm đến đều không có phản ứng gì,Chiến cũng hiểu ý mà không nói thêm nữa,mọi người lại tiếp tục vừa ăn vừa ôn lại kỷ niệm cũ. Duy Nguyên ngồi bên cạnh Lam,liên tục níu ống tay áo Lam:” Mẹ,sao mẹ không nói gì,mau gọi bố là anh đi,có như thế bố mới có thêm phong độ “. Mặc dù Lam không biết vì sao Duy Nguyên lại nói thế,gọi anh với phong độ có lẽ là chẳng liên quan gì đến nhau,không biết có phải do người nào đó đã tác động vào Duy Nguyên không mà thằng bé lại nhiệt tình nhắc nhở Lam đến vậy. Dù thế trong thâm tâm Lam chợt nghĩ,nếu Duy Minh đã thật sự rất mong muốn tiếng gọi này,Lam sẽ chiều Duy Minh một lần.
Mọi người vui vẻ nên cũng uống khá nhiều,khi ngà ngà say,một người lại lên tiếng:
- Duy Minh,tôi vẫn có điều trách cậu,lúc trước lấy vợ sao không bảo anh em một tiếng để mọi người đến uống rượu mừng.
- Sau này nhất định đền bù,Duy Minh bình thản nói.
- Tôi nhớ là suốt mấy năm qua cậu luôn sống một mình,sao bây giờ xuất hiện vợ và cả con đã lớn thế này,cậu không làm điều gì khuất tất đấy chứ?
Ly rượu trên tay Duy Minh bị sánh ra ngoài một ít nhưng Duy Minh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Chưa kịp trả lời thì Lam đã nắm lấy tay Duy Minh,gỡ ly rượu xuống,mỉm cười với mọi người:
(kenh truyen . pro)
- Là em giận dỗi anh ấy,giờ em hết giận rồi lại quay về,mọi người không trách em thất lễ là đến giờ mới chịu ra mặt chứ ạ?
Tất cả đều im lặng,thấy không ổn,Chiến là người lên tiếng trước.
- Không sao,nhớ mời mọi người một bữa bù đắp là được rồi.
Biết lỡ động đến điều tế nhị,mọi người sau khi nghe Chiến nói thế cũng cười rồi gật đầu tán thành. Duy Minh lại nâng ly rượu lên định uống,Lam đỡ lấy,dịu dàng nói :
- Anh uống nhiều rồi,còn phải lái xe.
Duy Minh trân trân nhìn Lam bằng ánh mắt lạ lẫm,tay mãi không buông ly rượu,hai người cứ thế im lặng nhìn nhau. Mọi người cảm thấy không khí gượng gạo,một người lên tiếng :
- Duy Minh,thôi cậu đừng uống nữa,đừng để vợ cậu lo,chúng ta ngồi nói chuyện hàn huyên là được rồi.
- Em lo cho anh sao? Duy Minh tự nhiên hỏi Lam,giọng nói có chút say,khan khan nhưng nhẹ nhàng.
- Chẳng lẽ em không được lo cho chồng em sao? Lam trả lời dứt khoát.
Duy Minh nhoẻn miệng cười:
- Được,anh không uống nữa.
Nói rồi Duy Minh buông ly rượu ra,Lam cũng hạ tay xuống. Nhưng bỗng nhiên Duy Minh lại nắm chặt lấy tay Lam dưới bàn,cả buổi không buông.
Lúc tan tiệc,mẹ con Lam với Duy Minh là người ra về sau cùng,khi mọi người đã về hết,Lam muốn gạt tay Duy Minh ra nhưng không được,cả lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi,Lam hơi khó chịu nói :
- Buông tay ra.
- Không thích buông,anh cầm tay vợ anh em cấm được sao
- Ai là vợ anh? Đừng có tưởng bở,tôi chỉ là vì Duy Nguyên thôi.
- Sao lúc nãy em gọi ngọt ngào thế mà bây giờ đổi giọng nhanh vậy?
- Lúc nãy khác,chả lẽ anh không nhận thức được tại sao tôi phải làm thế sao?
- Anh hoàn toàn không nhận thức được,bởi vì bây giờ cuối cùng em cũng gọi anh bằng anh. Duy Minh cười gian trá. Tâm trí anh bây giờ không ổn định cho lắm,em mà không nhanh lên xe về thì không biết anh sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Mặc dù bình thường Lam khẳng định Duy Minh sẽ không dám làm gì quá đáng,nhưng hôm nay Duy Minh uống rượu,mà những lần Duy Minh uống rượu đều khiến cho Lam khó thở. Duy Minh buông tay mở cửa xe cho Lam,bắt Lam ngồi ghế bên ghế lái,Duy Nguyên thì nằm trong lòng Lam,đôi mắt trĩu lại. Cả buổi hôm nay Duy Nguyên nói rất ít,thỉnh thoảng chỉ chăm chú nhìn bố mẹ mình. Lên xe ngồi bên cạnh,lại tiếp tục nắm tay Lam.
- Nắm mãi thế không thấy khó chịu sao?
- Không,nắm bù cho những năm đã qua. Duy Minh thản nhiên trả lời.
Về đến nhà thì Duy Nguyên đã ngủ thiếp đi,Duy Minh bế Duy Nguyên vào nhà,Lam đi theo sau. Trong lòng Lam rất hỗn loạn,có những thứ vừa mới chớm nở,vừa mới khiến cho Lam cảm thấy ấm áp,nhưng sao mà cứ thấy nó xa xỉ quá,không an toàn đối với cuộc sống chủ động của Lam. Đặt Duy Nguyên xuống giường,Duy Minh quay sang nhìn Lam,bỗng nhiên giơ hai tay véo lấy hai má Lam,Lam hơi đau kêu khe khẽ.:
- Hôm nay em ngoan lắm. Duy Minh nói với Lam giọng yêu chiều.
Lam gạt tay Duy Minh ra,Duy Minh cười thành tiếng:
- Rất ngoan,rất đáng yêu,anh sẽ thưởng.
Cùng lúc đó,Duy Minh cúi xuống hôn lên trán Lam,dịu dàng.
- Anh yêu vợ.
Lam thất thần,mặt ửng hồng,muốn trốn tránh,đến bên Duy Nguyên ngủ say. Có những điều chỉ hai người trong cuộc mới hiểu,giữa hai người luôn tồn tại một khoảng cách,không thể đập vỡ,chỉ có thế từ từ xóa bỏ nó đi. Duy Minh nhìn Lam một lúc rồi từ từ lặng lẽ ra về,chỉ nhỏ nhẹ để lại một câu:
- Anh về đây.
Nhìn theo Duy Minh,không hiểu sao con người luôn cười đùa như Duy Minh đôi khi khiến Lam cảm thấy bóng dáng từ phía sau nhìn rất cô đơn. Lam không quen với hình ảnh đó nhưng cũng không biết phải ứng xử thế nào,chỉ biết im lặng nhìn Duy Minh rời đi.
Lam thừa nhận,có đôi khi mình là người rất thiếu can đảm,không dám đối mặt với những tình cảm quá ngọt ngào ấm áp. Đối với Duy Minh,Lam lại thấy bản thân không có chút tự tin nào. Mỗi ngày đều nghe Duy Nguyên kể về Duy Minh,bất giác Lam lại trào lên cảm giác lo sợ.” Hôm nay bố bảo muốn đưa con đi gặp ông bà nội”, rồi “ Hôm nay bố bảo mẹ muốn cùng mẹ con mình đi du lịch”,”
Hôm nay con đi siêu thị với bố,bố bảo có một chiếc váy rất hợp với mẹ”, “ Hôm nay bố hỏi con,mẹ thích ăn món gì” ,” Mà sao mẹ ơi,bố cứ đứng mãi ở cửa hàng trang sức,nhìn chăm chăm vào mấy cái nhẫn,con hỏi gì bố cũng chỉ cười” Lam yên lặng lắng nghe Duy Nguyên nói chuyện,trong đầu suy nghĩ mông lung. Một buổi sáng trời nhiều gió,Lam đưa Duy Nguyên sang gửi cho Hạnh từ sớm,rồi xách valy đi. Hạnh nhìn thấy muốn hỏi rất nhiều điều nhưng bị Lam chặn lời lại :
- Việc của em,em tự biết.
“ Đứng trước một tình cảm quá lớn, đôi khi người ta lại cảm thấy sợ.
Sợ không giữ được.
Thế là rời xa…”
HÀ HẠNH .
Tôi không phải cô gái đa sầu đa cảm,nhưng có lẽ là một người vì tình yêu mà sống.
Mười chín tuổi,tôi có tình yêu đầu đời,tôi quen anh qua mạng. Hai mươi tuổi,tôi và anh gặp nhau,tình yêu đầu tan vỡ,tôi đã khóc. Tôi muốn xé nát lồng ngực mình ra,tôi khóc vì một thằng ******** nhưng vẫn không quên được những lời nói mà tôi ngỡ tưởng chân thành khi hắn nói với tôi sau qua màn hình máy tính. Tôi suy sụp. Đôi mắt Lam nhìn tôi đau đớn.Tôi biết,đứa em gái có vẻ lạnh lùng này rất yêu thương tôi. Lúc tôi tỉnh dậy nửa đêm ôm gối khóc,tôi cũng nghe tiếng Lam thổn thức ở bên cạnh. Năm đó Lam mới là sinh viên năm nhất.
Có lẽ đối với những người chưa từng yêu thì yêu một người rất khó khan,còn đối với những người đã trải qua một mỗi tình,dù sâu sắc hay hời hợt,thì những mối tình sau đó đến với họ cũng trở nên dễ dàng hơn.
Và tôi đúng là con người như thế,người yêu thứ hai đến với tôi một cách nhẹ nhàng,chân thành. Anh hết mực quan tâm yêu chiều tôi,xoa diu vết thương lòng của tôi,nhưng cuối cùng,anh cũng bỏ tôi chẳng một lời từ biệt. Và lúc đó tôi lại khóc. Lần này nhìn tôi với ánh mắt tức giận trách móc: “ Cấm chị từ giờ không được yêu đương “ Tôi cố nở một nụ cười thật rạng rỡ,như chế nhạo chính bản thân “ Không yêu sao mà sống được hả em “
Sau đó,tôi lao vào những cuộc tình,yêu rồi yêu,cũng chẳng cần biết bản thân có thực sự yêu ai không nữa.Lam vẫn ở bên cạnh tôi,thỉnh thoảng nhiếc móc vài lời,những lúc đó tôi chỉ cười trừ. Tôi đã không biết rằng,chuyện tình cảm,những nỗi đau của tôi đã khiến thành nỗi ám ảnh dành cho Lam. Lam không tiếp xúc nhiều với người khác gi
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 259[ 4126 ngày trước - Xem: ]