Truyện Teen - Làm Lại Từ Đầu Em Nhé !
Mr.Luân™ [Admin] [On] 03/12/24 - 22:08 |
ng [ guigui ">
- Uh, vậy cậu về cẩn thận nhé [ Tiểu Huân ">
-……….. [ guigui rút tay ra khỏi bàn tay của Tểu Huân rồi quay người bước đi, nước mắt cô bắt đầu lăn dài trên má ">
- Đúng là đồ ngốc, cở như cô mà muốntranh wangzi với tôi àk, đợi kiếp sau đi [ TIểu huân nở một nụ cười tự mãn sau khi guigui đã đi khuất, ánh mắt của cô bây giờ làm người khác phải run sợ, cô quay người bước đi ">
Câu chuyện tưởng chừng đã kết thúc và chỉ có hai người là Tiểu huân và guigui biết rõ nhưng vô tình cuộc nói chuyện giữa họ đã để cho người thứ ba nghe được, chàng trai núp sau lùm cây nãy giờ đã nghe tất tần tật cuộc đối thoại của Tiểu Huân với guigui và cũng đã nhìn thấy được âm mưu thật sự của Tiểu Huân, anh mỉm cười nhìn theo bóng tiểu huân rồi cũng bước đi. Chàng trai đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là người bạn mà guigui mới wen chưa đầy một ngày_Tiểu Dục.
---------------
Guigui sau khi bỏ đi thì cô ko về nhà mà đi lang thang khắp nơi, cô ko muốn để hebe hay Arron nhìn thấy vẻ mặt của cô ngay bây giờ. Nước mặt cô ko thể nào dừng lại được, nó cứ rơi và rơi mãi, trời bắt đầu mưa, một cơn mưa rất lớn và kéo dài, nước mưa hòa vào nước mắt của guigui, ông trời như đang đưa vòng tay ra ông lấy và an ủi cô gái đang đau khổ này, guigui mệt mỏi và ngồi phịch xuống thảm cỏ trong công viên, cô cúi gầm mặt xuống đất, tay chân buông xỏa ra như muốn để nước mưa cuốn trôi đi tất cả, từ phía sau có tiếng bước chân đang tiến về phía guigui và một cây dù bỗng xuất hiện che cho cô khỏi ước………
- Trời mưa lớn thế này mà cậu ở đây làm gì thế, hay là cậu muốn lợi dụng trời mưa để che đi nước mắt của cậu àk [ một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt leên vai guigui ">
- Tiểu Dục, cậu…… [ guigui ngẩng đầu lên và thật bất ngờ khi người đứng trước mặt cô lại là Tiểu Dục ">
- Đứng dậy nào, đừng ngồi như vầy nữa ko thôi có ai đi qua trông thấy lại tưởng là tôi ăn hiếp cậu đấy [ Tiểu Dục mỉm cười đỡ guigui đứng dậy ">
- Sao cậu lại ở đây [ guigui nói mà giọng có vẻ đã khàn đi vì khóc quá nhiều ">
- Thì đây là đường về nhà tôi mà. [ Tiêu Dục trả lời bình thản ">
- CÒn cậu sao lại ở đây??? [ Tiểu Dục dù đã biết câu trả lời nhưng vẫ cố tình hỏi ">
- Mình……..mình…… [ chính xác thì guigui cũng ko biết lý do vì sao cô lại ở đây ">
- Thôi dù sao cũng sắp đến nhà tôi rồi, cậu theo tôi về đó đi còn hong khô quần áo nữa [ Tiểu Dục ">
- Nhưng……….. [ guigui băn khoăn ">
- ko thích àk, vậy để tôi đưa cậu về nhà [ Tiểu Dục ">
- Ko………….mình ko muốn về nhà, đưa mình về nhà của cậu đi [ guigui">
- Vậy thì đi [ Tiểu Dục mỉm cười như biết trước câu trả lời của guigui ">
Tại nhà Tiểu Dục……
- Cậu ngồi đi để tôi đi lấy khăn rồi bật lò sưởi lên [ Tiểu Dục mời guigui ngồi rồi bước vào trong ">
-…………… [ guigui ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách và nhìn ngắm xung quanh ">
- uống trà đi cho ấm [ Tiểu Dục đưa cho guigui chiếc khăn và tách trà rồi đi bật lò sưởi lên ">
- Cậu sống ở đây một mình sao??? [ guigui nhận lấy tách trà hỏi ">
- Phải. Tôi sống một mình đã năm rồi , lúc trước thì có quản gia sống chung nhưng bây giờ ông ấy mất rồi [ Tiểu Dục sau khi bật lò sưởi lên thì ngồi xuống chiếc ghế đối diện với guigui ">
- Vậy còn pa mẹ cậu đâu?? [ guigui thắc mắc ">
- Họ sống ở Luân Đôn để tiện cho việc làm ăn của họ [ Tiểu Dục trả lời và ánh mắt thoáng buồn ">
- Thế sao cậu lại ko ở cùng họ, về đây làm gì để phải sống một mình [ guigui ">
- Tôi ko thích và lại tôi muốn được tự do và cần ko gian của riêng mình đến mới quyết định sang đây [ Tiểu Dục ">
- Nói vậy cậu sống ỏ đây một mình cũng khá lâu rồi, vậy lúc trước cậu học ở đâu, hình như cậu là học sinh mới mà [ guigui ">
- Lúc trước àk, năm trước tôi học tại trường Keen lấy đại tên thôi nhưng học được năm thì nghỉ đến bây giờ [ Tiểu Dục ">
- Tại sao??? [ guigui tò mò ">
- Vì tôi muốn được nghỉ ngơi nên mới tự động xin thôi học rồi đi du lịch vòng quanh thế giới suốt hai năm [ tiểu dục trả lời bình thản ">
- HẢ???? [ guigui trố mắt nhìn Tiểu Dục ">
- Làm gì mà ngạc nhiên vậy [ Tiểu Dục chau mày nhìn guigui ">
- Nói vậy cậu hơn tôi tuổi rồi còn gì [ guigui đưa ngón tay lên ">
- RỒi sao???? [ Tiểu Dục ">
- ko…….ko sao, chỉ hơi bất ngờ thôi. Mà cậu đúng là thoải mái thiệt muốn học thì học muốn nghĩ thì nghĩ [ guigui cười huề ">
- Nèk nãy giờ cậu điều tra tôi đấy àk, sao cứ hỏi về tôi ko thế [ Tiểu Dục nhìn trừng trừng vào guigui ">
- hjhj, nếu ko nói chuyện đó thì biết làm gì để kéo dài thời gian đây [ guigui cười bùn ">
- Kéo dài thời gian??? Cậu muốn làm gì đây??? [ Tiểu ục nhìn guigui nghi ngờ ">
- Chỉ là mình….mình ko muốn về nhà thôi màk [ guigui ấp úng ">
- Nhưng như vậy thì người hà của cậu sẽ lo lắng đấy [ Tiểu Dục ">
- Về nhà chỉ càng làm họ lo lắng thêm thôi [ guigui thở dài ">
- nhưng nói trước nhá, cậu ko được ở lại đây đâu đấy [ Tiểu Dục ">
- Nhà cậu rộng thế này mà ko có phòng trống sao???? Cho mình ở nhớ một đêm đi mà [ guigui chấp tay van xin ">
- Cậu có phải là con gái ko vậy?? Nghĩ sao mà dám xin ở lại nhà một người con trai chỉ mớ wen chưa tới một ngày chứ [ Tiểu Dục chau mày ">
- Có sao đâu, hai người hai phong riêng mà, lo gì. Xin cậu đó cho mình ởh nhớ đêm nay đi [ guigui làm cặp mắt cún con nhìn Tiểu Dục ">
- Ko được là ko được. thôi trời cũng tạnh mưa rồi, cậu đứng dậy đi tôi ấy xe chở cậu về nhà [ Tiểu Dục nói dứt khoát ">
- Thôi được rồi, được rồi. Cậu ko cho tôi ởh lại thì thôi, tôi về đây, khỏi chở mất công, tôi tự về được, bye bye [ guigui đứng dậy vẻ mặt u sầu rồi bước ra cửa ">
- Nhớ về thẳng nhà đấy nhá [ Tiểu Dục căn dặn ">
- Biết rồi [ guigui mở cổng rồi tiếp tiục đi lang thang khắp nơi ">
CHAP
Guigui lại tiếp tục cuộc lang thang của mình mà ko biết đích đến là nơi đâu, cô thẩn thở đi khắp nơi như một người vô thức, chẳng cần biết đến những gì xung quanh, chẳng cần quan tâm mọi người đang nhìn về phía cô một cách kỳ lạ, guigui cứ thế mà bước đi trên con đườngdài vô tận, và chợt tiếng chuông điện thoại vang lên làm guigui như đã trở về thới giới hiện tại……..
- Alo, chị hebe àk [ guigui nhấc máy nghe ">
- Guigui, em vẫn đang ởh trường àk, có cần chị bảo Arron đến đón em ko, tối lắm rồi đấy [ hebe lo lắng ">
- Ko cần đâu chị, bây giờ em………….em……….[ guigui lúng túng nhìn xung quanh, cô ko thể nói cho hebe biết rằng mình đang lang thang ngoài đường ">
- Em làm sao?? [ hebe thắc mắc ">
- Dạ ko sao, em đang ởh nhà của Nha Đầu. Tối nay em ởh lại nhà cậu ấy nha chị, chị đừng lo em ko sao đâu [ guigui ">
- Thật ko??? Vậy cho chị nói chuyện với Nha Đầu đi [ Hebe nghi ngờ ">
- Nha Đầu cậu ấy đang tắm nên ko tiên nghe điện thoại, chị yên tâm đi em ko sao đâu mà, thôi em cúp máy nha, em đang xem phim đến khúc gây cấn rồi có gì mai gặp chị ởh trường nha [ guigui nhanh chóng nói rồi cúp vội điện thoại ">
- Em xin lỗi chị nha, em ko muốn nói dối chị đâu [ guigui cất điện thọai vào túi và nói thầm, ánh mắt thì buồn rủ rượi, cả gương mặt xịu xuống ">
Rồi cuối cùng gui lại tiếp tục cuộc hành trình của mình, cô đi và đi mãi, chợt trong đầu cô bây giờ chỉ có duy nhất một nơi mà cô muốn đến nhất, nhưng con tim thì vậy nhưng lý trí lại ko cho phép gui làm thế, nhưng rồi trái tim gui cũng đã thắng, nó dẫn lối cho gui bước đi và dừng lậi trước cổng biệt thự nhà wangzi, cô đứng chần chừ một hồi lâu, phân vân mãi mà ko biết có nên nhấn chuông hay ko, trong lúc cô định bỏ đi thì Hana bước ra………….
- Guigui là con phải ko??? [ vì trời đang tối nênHana cứ ngờ ngợ, bà chạy thật nhanh ra cửa ">
- Đúng là con rồi, tối thế này sao con lại đến đây, ai đưa con đến, mà sao quần áo của con lại ẩm ướt hết thế [ hana đặt tay lên má gui và nhìn khắp người cô với nét mặt đầy ko lắng ">
- Dạ con ko sao đâu, con đi bộ đến đây vô tình bị mắc mưa thôi [ guigui gượng cười ">
- Thôi con vào nhà đi, ngoài này gió lạnh lắm ko khéo con sẽ bị cảm đấy [ hana kéo tay guigui vào nhà ">
- Con…….nhưng……. [ guigui chần chừ vì sợ đụng mặt wangzi ">
- Con đừng lo, mam mời con vào nhà mà, wangzi ko làm gì con đâu, mau vào đi [ hana như hiểu ý guigui, bà mỉm cười nhìn gui và kéo nhẹ cô vào trong ">
- Con ngồi đi [ Hana đưa guigui vào phòng khách và chỉ tay về phía ghế sofa mời cô ngồi ">
- Mời phu nhân, mời tiểu thư guigui dùng trà [ ông quản gia bưng trà ra ">
- Cháu cảm ơn ông Lee, ông vẫn khỏe chứ ạk [ guigui nhìn quản gia cười nhẹ ">
- vâng tôi vẫn khỏe, cảm ơn tiểu thư đã quan tâm [ ông Lee nhìn guigui cười hiền từ ">
- Wangzi đâu rồi ông Lee [ hana ">
- Thưa phu nhân, thiếu gia đang đọc sách trong phòng ạk [ ông Lee ">
- Được rồi, ko còn gì nữa ông cứ làm việc của mình đi [ hana ">
- Vâng [ ông Lee lui vào trong ">
- papa Jim chưa về sao ạk [ guigui đảo mắt nhìn quanh ">
- Àk ông ấy đã sang Mỹ ký hợp đồng rồi, có lẽ là ngày một mới trở về [ hana ">
- Dạo này con khỏe ko guigui? [ hana hỏi nhỏ nhẹ ">
- Vâng, con vẫn vậy ạk [ guigui cầm tách trà lên uống ">
- Vậy àk, nhưng sao mama thấy sắc mặt con có vẻ ko tốt thì phải [ hana lo lắng ">
- Dạ, có lẽ lúc nãy con đi bộ dưới mưa hơi lâu nên mới vậy thôi, con ko sao đâu [ guigui cười nhẹ ">
- Nhưng sao trời tối thế này mà con lại đi lang thang một mình ngoài trời mưa chứ, nguy hiểm lắm đấy [ hana đặt bàn tay gui vào lòng bàn tay mình ">
- Con ko sao đâu, mama đừng lo lắng quá [ guigui mỉm cười ">
- Vậy thì tốt, con phải biết giữ sức khỏe đấy [ hana căn dặn ">
- Vâng ạk. Thôi con ko làm phiền mama nữa đâu, con phải đi đây [ guigui đứng dậy ">
- Nhưng trời tối thế này, hay là tối nay con ngủ lại đây đi [ haha ">
- Nhưng…. [ guigui chần chừ lưỡng lự, nếu từ chối thì tối nay cô sẽ phải lang thang ngoài đường, nếu nhận lời thì cô và wangzi sẽ đụng mặt nhau ">
- Ủa wangzi, tối thế này mà con còn đi đâu nữa sao??? [ hana thấy wangzi từ trên lầu bước xuống, quần áo thì diện mốt liền hỏi ">
- Con…………cô ởh đây làm gì??? [ wangzi định trả lời thì anh thấy guigui đang đứng bên cạnh hana liền thắc mắc ">
- Àk guigui bị mắc mưa nên ước cả rồi, mẹ mời guigui tối nay ngủ lại nhà mình [ hana giải vây trong khi guigui vẫn còn đang lúng túng ">
- Mắc mưa???? Bộ cô chưa về nhà sao??? [ wangzi nhìn bộ đồng phục trên người guigui thì biết ngay là cô chưa về nhà ">
- Àk…..chuyện này………[ guigui ấp úng ko biết phải giải thích làm sao, cô ko thể nói cho wangzi biết là mình đã gặp Tiểu Huân ">
- Thôi được rồi, người guigui ướt thế này rồi hãy để guigui lên phòng tắm rửa thay đồ đã, ko thôi sẽ bị cảm đấy. Mà chẳng phải con có việc ra ngoài àk, sao ko đi đi [ hana ">
- Con ko đi nữa, thôi con lên phòng đây [ wangzi lạnh lùng bỏ đi ">
- Thôi đừng buồn guigui, chúng ta lên phòng đi, mama sẽ lấy áo cho con thay [ hana an ủi rồi đẩy nhẹ vai guigui ">
Sau khi tắm rửa và thay quần áo, guigui bước ra thì ko còn thấy hana trong phòng, cô tò mò nên mở cửa phòng đi tìm vô tình cô gặp wangzi đang đi ở sảnh, và….
- Anh….anh có thấy mama hana ko??? [ guigui hỏi một cách nhỏ nhẹ, người thì đứng cách wangzi cả thước chẳng dám đến gần ">
- Bộ tôi là quái vật àk, cô làm gì mà đứng xa dữ vậy, tôi có ăn thịt cô đâu [ wangzi chau mày ">
- Oh…… [ guigui gật nhẹ rồi từ từ đi về phía wangzi ">
- Quản gia bảo mama đang ởh trong bếp đấy [ wangzi nói xong thì bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của guigui ">
Ở dưới bếp, hana đang nấu mì cho guigui và wangzi wangzi chưa ăn tối nha , bà có vẻ rất vui trước sự có mặt của guigui, vừa nấu ăn hana vửa mỉm cười hạnh phúc cứ như là mẹ chồng đang nấu ăn cho nàng dâu tương lai vậy, vừa múc mì ra hai tô thì cũng đúng lúc wangzi đi tới, phía sau là guigui đang bước từng bước thật chậm rãi để giữ khoảng cách với wangzi……
- Hai đứa xuống rồi àk, mau ngồi vào bàn đi, mama nấu mì thịt bò cho hai con này [ hana vừa nói vừa bưng hai tô mì thơm phức đặt xuống bàn ">
- Guigui đến ngồi cạnh mama nèk [ hana kéo ghế và bảo guigui ngồi vào ">
- Con cảm ơn [ guigui cười nhẹ rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ ">
- Sao ngon ko con?? [ Hana đang chờ câu trả lời của guigui, ánh mắt thì đầy hi vọng ">
- Dạ ngon lắm ạk, lâu rồi con mới được ăn lại món mì thịt bò của mama đấy [ guigui vừa thử xong thì vui cười nhìn hana ">
- Ừk mama cũng lâu rồi mới có dịp nấu cho con ăn đấy, thôi con ăn mau đi [ hana vui mừng mà ko biết vì sao nưcớ mắt lại rơi ">
- Mama àk [ guigui nhìn thấy hana ko mà ko biết rằng nước mắt mình cũng đang rơi ">
- Này muốn khóc gì thì lên phòng mà khóc, tôi vẫncòn đang ăn đấy [ wangzi lên tiếng phá tan bầu ko khí ">
- Cái thằng này, lo ăn đi, ởh đó mà phê bình gì ko biết [ hana quệt nước mắt chau mày nhìn wangzi ">
- gì chứ, con nói sai àk [ wangzi phản bát ">
- hjhj…….[ ko biết vì sao mà guigui lại bật cười, có lẽ vì sự trẻ con của wangzi, tuy vẫn còn nét lạnh lùng nhưng rất rõ để thấy rằng wangzi đã ko còn ghét guigui như lần đầu gặp mặt mà nói đúng hơn thì wangzi chưa bao giờ ghét guigui cả đó chỉ là sự ngộ nhận để che đi nỗi đau của anh ">
- Cô cười gì, bộ vui lắm àk [ wangzi nhìn guigui chăm chăm ">
- Hjhj……….xin…….xin lỗi anh, chỉ tại em thấy anh trẻ con quá…….hjhj [ guigui bật cười và vô tình ánh mắt của wangzi và guigui đụng nhau cả hai ngại ngùng con guigui thì thôi ko cười nữa ">
- Hai đứa này vẫn còn có thể mà, chắc chắn là thế [ hana nãy giờ wan sát guigui và wangzi thật kỷ càng, bà suy nghĩ chắc nịch ">
- Mama àk, mama…… [ guigui huơ huơ tay trước mặt hana ">
- hả??? Chuyện gì??? [ hana giật mình ">
- Mama bị gì vậy??? [ guigui thắc mắc ">
- Àk ko có gì thôi hai đứa ăn mau đi rồi còn đi ngủ, cũng khuya lắm rồi, guigui lát nã ăn xong thì con lên phòng nha, mama hơi mệt nên sẽ lên trước [ hana nhanh chóng rời ghế và bước đi ">
Giờ chỉ còn mỗi guigui và wangzi trong một căn bếp rộng lớn mà lại rất yên ắng, cả hai nhìn nhau rồi lại ngại ngùng, cúi gầm mặt xuống mà ăn chẳng dám ngước lên, ko khí trở nên thật tỉnh lặng, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ biết cắm đầu ăn, ăn và ăn. Sau khi ăn xong, guigui đem chén bát đến bồn rửa còn wangzi thì tiến ề phía tủ lạnh rót nước,…..
- Này……. [ wangzi đưa ly nước ra trước mặt guigui ">
- Àk, cảm ơn cậu [ guigui mỉm cười nhận lấy ly nước rồi ngồi xuống ghế ">
- Wangzi…….anh…….[ guigui như muốn hỏi một điều gì đó nhưng lại ngại ko nói ra ">
- Chuyện gì?? [ wangzi ngồi xuống ghế dối diện guigui ">
- Àk ko, em muốn hỏi anh một việc được ko??? [ guigui ấp úng ">
-……………[ sự im lặng của wangzi thay cho câu đồng ý ">
- Anh yêu tiểu huân đúg ko???? [ guigui ">
- Có gì ko??? [ wangzi lạnh lùng hỏi ">
- Ko, chỉ là em muốn hỏi vậy thôi, anh đừng hiểu lầm em ko có ý gì đâu [ guigui lúng túng ">
- Có thể là yêu mà cũng có thể là ko [ wangzi đáp gỏn lọn mà chẳng đầu cẳng đuôi ">
- ????? [ guigui ú ớ chẳng hiểu lời của wangzi là gì ">
- Tôi ko yêu cô ấynhưng bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi nên cũng có thể gọi là yêu [ wangzi ">
- Oh, [ guigui gật gù chứ thật ra ci cũng chẳng hiểu chuyện gì, cô chỉ biết rằng wangzi đã nói bây giờ Tiểu Huân là bạn gái anh ấy nên cũng như lời Tiểu huân nói ban sáng, việc tìm lại con người thật của wangzi sẽ do tiểu Huân làm chứ ko phải là guigui, cô nhìn wangzi và nở một nụ cười buồn ">
- Thôi cũng khuya rồi có lẽ mama đang đợi em, em về phòng trước đây [ guigui vội đứng dậy bước đi ">
Wangzi nhìn theo guigui rồi cũng nở một nụ cư
- Uh, vậy cậu về cẩn thận nhé [ Tiểu Huân ">
-……….. [ guigui rút tay ra khỏi bàn tay của Tểu Huân rồi quay người bước đi, nước mắt cô bắt đầu lăn dài trên má ">
- Đúng là đồ ngốc, cở như cô mà muốntranh wangzi với tôi àk, đợi kiếp sau đi [ TIểu huân nở một nụ cười tự mãn sau khi guigui đã đi khuất, ánh mắt của cô bây giờ làm người khác phải run sợ, cô quay người bước đi ">
Câu chuyện tưởng chừng đã kết thúc và chỉ có hai người là Tiểu huân và guigui biết rõ nhưng vô tình cuộc nói chuyện giữa họ đã để cho người thứ ba nghe được, chàng trai núp sau lùm cây nãy giờ đã nghe tất tần tật cuộc đối thoại của Tiểu Huân với guigui và cũng đã nhìn thấy được âm mưu thật sự của Tiểu Huân, anh mỉm cười nhìn theo bóng tiểu huân rồi cũng bước đi. Chàng trai đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là người bạn mà guigui mới wen chưa đầy một ngày_Tiểu Dục.
---------------
Guigui sau khi bỏ đi thì cô ko về nhà mà đi lang thang khắp nơi, cô ko muốn để hebe hay Arron nhìn thấy vẻ mặt của cô ngay bây giờ. Nước mặt cô ko thể nào dừng lại được, nó cứ rơi và rơi mãi, trời bắt đầu mưa, một cơn mưa rất lớn và kéo dài, nước mưa hòa vào nước mắt của guigui, ông trời như đang đưa vòng tay ra ông lấy và an ủi cô gái đang đau khổ này, guigui mệt mỏi và ngồi phịch xuống thảm cỏ trong công viên, cô cúi gầm mặt xuống đất, tay chân buông xỏa ra như muốn để nước mưa cuốn trôi đi tất cả, từ phía sau có tiếng bước chân đang tiến về phía guigui và một cây dù bỗng xuất hiện che cho cô khỏi ước………
- Trời mưa lớn thế này mà cậu ở đây làm gì thế, hay là cậu muốn lợi dụng trời mưa để che đi nước mắt của cậu àk [ một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt leên vai guigui ">
- Tiểu Dục, cậu…… [ guigui ngẩng đầu lên và thật bất ngờ khi người đứng trước mặt cô lại là Tiểu Dục ">
- Đứng dậy nào, đừng ngồi như vầy nữa ko thôi có ai đi qua trông thấy lại tưởng là tôi ăn hiếp cậu đấy [ Tiểu Dục mỉm cười đỡ guigui đứng dậy ">
- Sao cậu lại ở đây [ guigui nói mà giọng có vẻ đã khàn đi vì khóc quá nhiều ">
- Thì đây là đường về nhà tôi mà. [ Tiêu Dục trả lời bình thản ">
- CÒn cậu sao lại ở đây??? [ Tiểu Dục dù đã biết câu trả lời nhưng vẫ cố tình hỏi ">
- Mình……..mình…… [ chính xác thì guigui cũng ko biết lý do vì sao cô lại ở đây ">
- Thôi dù sao cũng sắp đến nhà tôi rồi, cậu theo tôi về đó đi còn hong khô quần áo nữa [ Tiểu Dục ">
- Nhưng……….. [ guigui băn khoăn ">
- ko thích àk, vậy để tôi đưa cậu về nhà [ Tiểu Dục ">
- Ko………….mình ko muốn về nhà, đưa mình về nhà của cậu đi [ guigui">
- Vậy thì đi [ Tiểu Dục mỉm cười như biết trước câu trả lời của guigui ">
Tại nhà Tiểu Dục……
- Cậu ngồi đi để tôi đi lấy khăn rồi bật lò sưởi lên [ Tiểu Dục mời guigui ngồi rồi bước vào trong ">
-…………… [ guigui ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách và nhìn ngắm xung quanh ">
- uống trà đi cho ấm [ Tiểu Dục đưa cho guigui chiếc khăn và tách trà rồi đi bật lò sưởi lên ">
- Cậu sống ở đây một mình sao??? [ guigui nhận lấy tách trà hỏi ">
- Phải. Tôi sống một mình đã năm rồi , lúc trước thì có quản gia sống chung nhưng bây giờ ông ấy mất rồi [ Tiểu Dục sau khi bật lò sưởi lên thì ngồi xuống chiếc ghế đối diện với guigui ">
- Vậy còn pa mẹ cậu đâu?? [ guigui thắc mắc ">
- Họ sống ở Luân Đôn để tiện cho việc làm ăn của họ [ Tiểu Dục trả lời và ánh mắt thoáng buồn ">
- Thế sao cậu lại ko ở cùng họ, về đây làm gì để phải sống một mình [ guigui ">
- Tôi ko thích và lại tôi muốn được tự do và cần ko gian của riêng mình đến mới quyết định sang đây [ Tiểu Dục ">
- Nói vậy cậu sống ỏ đây một mình cũng khá lâu rồi, vậy lúc trước cậu học ở đâu, hình như cậu là học sinh mới mà [ guigui ">
- Lúc trước àk, năm trước tôi học tại trường Keen lấy đại tên thôi nhưng học được năm thì nghỉ đến bây giờ [ Tiểu Dục ">
- Tại sao??? [ guigui tò mò ">
- Vì tôi muốn được nghỉ ngơi nên mới tự động xin thôi học rồi đi du lịch vòng quanh thế giới suốt hai năm [ tiểu dục trả lời bình thản ">
- HẢ???? [ guigui trố mắt nhìn Tiểu Dục ">
- Làm gì mà ngạc nhiên vậy [ Tiểu Dục chau mày nhìn guigui ">
- Nói vậy cậu hơn tôi tuổi rồi còn gì [ guigui đưa ngón tay lên ">
- RỒi sao???? [ Tiểu Dục ">
- ko…….ko sao, chỉ hơi bất ngờ thôi. Mà cậu đúng là thoải mái thiệt muốn học thì học muốn nghĩ thì nghĩ [ guigui cười huề ">
- Nèk nãy giờ cậu điều tra tôi đấy àk, sao cứ hỏi về tôi ko thế [ Tiểu Dục nhìn trừng trừng vào guigui ">
- hjhj, nếu ko nói chuyện đó thì biết làm gì để kéo dài thời gian đây [ guigui cười bùn ">
- Kéo dài thời gian??? Cậu muốn làm gì đây??? [ Tiểu ục nhìn guigui nghi ngờ ">
- Chỉ là mình….mình ko muốn về nhà thôi màk [ guigui ấp úng ">
- Nhưng như vậy thì người hà của cậu sẽ lo lắng đấy [ Tiểu Dục ">
- Về nhà chỉ càng làm họ lo lắng thêm thôi [ guigui thở dài ">
- nhưng nói trước nhá, cậu ko được ở lại đây đâu đấy [ Tiểu Dục ">
- Nhà cậu rộng thế này mà ko có phòng trống sao???? Cho mình ở nhớ một đêm đi mà [ guigui chấp tay van xin ">
- Cậu có phải là con gái ko vậy?? Nghĩ sao mà dám xin ở lại nhà một người con trai chỉ mớ wen chưa tới một ngày chứ [ Tiểu Dục chau mày ">
- Có sao đâu, hai người hai phong riêng mà, lo gì. Xin cậu đó cho mình ởh nhớ đêm nay đi [ guigui làm cặp mắt cún con nhìn Tiểu Dục ">
- Ko được là ko được. thôi trời cũng tạnh mưa rồi, cậu đứng dậy đi tôi ấy xe chở cậu về nhà [ Tiểu Dục nói dứt khoát ">
- Thôi được rồi, được rồi. Cậu ko cho tôi ởh lại thì thôi, tôi về đây, khỏi chở mất công, tôi tự về được, bye bye [ guigui đứng dậy vẻ mặt u sầu rồi bước ra cửa ">
- Nhớ về thẳng nhà đấy nhá [ Tiểu Dục căn dặn ">
- Biết rồi [ guigui mở cổng rồi tiếp tiục đi lang thang khắp nơi ">
CHAP
Guigui lại tiếp tục cuộc lang thang của mình mà ko biết đích đến là nơi đâu, cô thẩn thở đi khắp nơi như một người vô thức, chẳng cần biết đến những gì xung quanh, chẳng cần quan tâm mọi người đang nhìn về phía cô một cách kỳ lạ, guigui cứ thế mà bước đi trên con đườngdài vô tận, và chợt tiếng chuông điện thoại vang lên làm guigui như đã trở về thới giới hiện tại……..
- Alo, chị hebe àk [ guigui nhấc máy nghe ">
- Guigui, em vẫn đang ởh trường àk, có cần chị bảo Arron đến đón em ko, tối lắm rồi đấy [ hebe lo lắng ">
- Ko cần đâu chị, bây giờ em………….em……….[ guigui lúng túng nhìn xung quanh, cô ko thể nói cho hebe biết rằng mình đang lang thang ngoài đường ">
- Em làm sao?? [ hebe thắc mắc ">
- Dạ ko sao, em đang ởh nhà của Nha Đầu. Tối nay em ởh lại nhà cậu ấy nha chị, chị đừng lo em ko sao đâu [ guigui ">
- Thật ko??? Vậy cho chị nói chuyện với Nha Đầu đi [ Hebe nghi ngờ ">
- Nha Đầu cậu ấy đang tắm nên ko tiên nghe điện thoại, chị yên tâm đi em ko sao đâu mà, thôi em cúp máy nha, em đang xem phim đến khúc gây cấn rồi có gì mai gặp chị ởh trường nha [ guigui nhanh chóng nói rồi cúp vội điện thoại ">
- Em xin lỗi chị nha, em ko muốn nói dối chị đâu [ guigui cất điện thọai vào túi và nói thầm, ánh mắt thì buồn rủ rượi, cả gương mặt xịu xuống ">
Rồi cuối cùng gui lại tiếp tục cuộc hành trình của mình, cô đi và đi mãi, chợt trong đầu cô bây giờ chỉ có duy nhất một nơi mà cô muốn đến nhất, nhưng con tim thì vậy nhưng lý trí lại ko cho phép gui làm thế, nhưng rồi trái tim gui cũng đã thắng, nó dẫn lối cho gui bước đi và dừng lậi trước cổng biệt thự nhà wangzi, cô đứng chần chừ một hồi lâu, phân vân mãi mà ko biết có nên nhấn chuông hay ko, trong lúc cô định bỏ đi thì Hana bước ra………….
- Guigui là con phải ko??? [ vì trời đang tối nênHana cứ ngờ ngợ, bà chạy thật nhanh ra cửa ">
- Đúng là con rồi, tối thế này sao con lại đến đây, ai đưa con đến, mà sao quần áo của con lại ẩm ướt hết thế [ hana đặt tay lên má gui và nhìn khắp người cô với nét mặt đầy ko lắng ">
- Dạ con ko sao đâu, con đi bộ đến đây vô tình bị mắc mưa thôi [ guigui gượng cười ">
- Thôi con vào nhà đi, ngoài này gió lạnh lắm ko khéo con sẽ bị cảm đấy [ hana kéo tay guigui vào nhà ">
- Con…….nhưng……. [ guigui chần chừ vì sợ đụng mặt wangzi ">
- Con đừng lo, mam mời con vào nhà mà, wangzi ko làm gì con đâu, mau vào đi [ hana như hiểu ý guigui, bà mỉm cười nhìn gui và kéo nhẹ cô vào trong ">
- Con ngồi đi [ Hana đưa guigui vào phòng khách và chỉ tay về phía ghế sofa mời cô ngồi ">
- Mời phu nhân, mời tiểu thư guigui dùng trà [ ông quản gia bưng trà ra ">
- Cháu cảm ơn ông Lee, ông vẫn khỏe chứ ạk [ guigui nhìn quản gia cười nhẹ ">
- vâng tôi vẫn khỏe, cảm ơn tiểu thư đã quan tâm [ ông Lee nhìn guigui cười hiền từ ">
- Wangzi đâu rồi ông Lee [ hana ">
- Thưa phu nhân, thiếu gia đang đọc sách trong phòng ạk [ ông Lee ">
- Được rồi, ko còn gì nữa ông cứ làm việc của mình đi [ hana ">
- Vâng [ ông Lee lui vào trong ">
- papa Jim chưa về sao ạk [ guigui đảo mắt nhìn quanh ">
- Àk ông ấy đã sang Mỹ ký hợp đồng rồi, có lẽ là ngày một mới trở về [ hana ">
- Dạo này con khỏe ko guigui? [ hana hỏi nhỏ nhẹ ">
- Vâng, con vẫn vậy ạk [ guigui cầm tách trà lên uống ">
- Vậy àk, nhưng sao mama thấy sắc mặt con có vẻ ko tốt thì phải [ hana lo lắng ">
- Dạ, có lẽ lúc nãy con đi bộ dưới mưa hơi lâu nên mới vậy thôi, con ko sao đâu [ guigui cười nhẹ ">
- Nhưng sao trời tối thế này mà con lại đi lang thang một mình ngoài trời mưa chứ, nguy hiểm lắm đấy [ hana đặt bàn tay gui vào lòng bàn tay mình ">
- Con ko sao đâu, mama đừng lo lắng quá [ guigui mỉm cười ">
- Vậy thì tốt, con phải biết giữ sức khỏe đấy [ hana căn dặn ">
- Vâng ạk. Thôi con ko làm phiền mama nữa đâu, con phải đi đây [ guigui đứng dậy ">
- Nhưng trời tối thế này, hay là tối nay con ngủ lại đây đi [ haha ">
- Nhưng…. [ guigui chần chừ lưỡng lự, nếu từ chối thì tối nay cô sẽ phải lang thang ngoài đường, nếu nhận lời thì cô và wangzi sẽ đụng mặt nhau ">
- Ủa wangzi, tối thế này mà con còn đi đâu nữa sao??? [ hana thấy wangzi từ trên lầu bước xuống, quần áo thì diện mốt liền hỏi ">
- Con…………cô ởh đây làm gì??? [ wangzi định trả lời thì anh thấy guigui đang đứng bên cạnh hana liền thắc mắc ">
- Àk guigui bị mắc mưa nên ước cả rồi, mẹ mời guigui tối nay ngủ lại nhà mình [ hana giải vây trong khi guigui vẫn còn đang lúng túng ">
- Mắc mưa???? Bộ cô chưa về nhà sao??? [ wangzi nhìn bộ đồng phục trên người guigui thì biết ngay là cô chưa về nhà ">
- Àk…..chuyện này………[ guigui ấp úng ko biết phải giải thích làm sao, cô ko thể nói cho wangzi biết là mình đã gặp Tiểu Huân ">
- Thôi được rồi, người guigui ướt thế này rồi hãy để guigui lên phòng tắm rửa thay đồ đã, ko thôi sẽ bị cảm đấy. Mà chẳng phải con có việc ra ngoài àk, sao ko đi đi [ hana ">
- Con ko đi nữa, thôi con lên phòng đây [ wangzi lạnh lùng bỏ đi ">
- Thôi đừng buồn guigui, chúng ta lên phòng đi, mama sẽ lấy áo cho con thay [ hana an ủi rồi đẩy nhẹ vai guigui ">
Sau khi tắm rửa và thay quần áo, guigui bước ra thì ko còn thấy hana trong phòng, cô tò mò nên mở cửa phòng đi tìm vô tình cô gặp wangzi đang đi ở sảnh, và….
- Anh….anh có thấy mama hana ko??? [ guigui hỏi một cách nhỏ nhẹ, người thì đứng cách wangzi cả thước chẳng dám đến gần ">
- Bộ tôi là quái vật àk, cô làm gì mà đứng xa dữ vậy, tôi có ăn thịt cô đâu [ wangzi chau mày ">
- Oh…… [ guigui gật nhẹ rồi từ từ đi về phía wangzi ">
- Quản gia bảo mama đang ởh trong bếp đấy [ wangzi nói xong thì bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của guigui ">
Ở dưới bếp, hana đang nấu mì cho guigui và wangzi wangzi chưa ăn tối nha , bà có vẻ rất vui trước sự có mặt của guigui, vừa nấu ăn hana vửa mỉm cười hạnh phúc cứ như là mẹ chồng đang nấu ăn cho nàng dâu tương lai vậy, vừa múc mì ra hai tô thì cũng đúng lúc wangzi đi tới, phía sau là guigui đang bước từng bước thật chậm rãi để giữ khoảng cách với wangzi……
- Hai đứa xuống rồi àk, mau ngồi vào bàn đi, mama nấu mì thịt bò cho hai con này [ hana vừa nói vừa bưng hai tô mì thơm phức đặt xuống bàn ">
- Guigui đến ngồi cạnh mama nèk [ hana kéo ghế và bảo guigui ngồi vào ">
- Con cảm ơn [ guigui cười nhẹ rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ ">
- Sao ngon ko con?? [ Hana đang chờ câu trả lời của guigui, ánh mắt thì đầy hi vọng ">
- Dạ ngon lắm ạk, lâu rồi con mới được ăn lại món mì thịt bò của mama đấy [ guigui vừa thử xong thì vui cười nhìn hana ">
- Ừk mama cũng lâu rồi mới có dịp nấu cho con ăn đấy, thôi con ăn mau đi [ hana vui mừng mà ko biết vì sao nưcớ mắt lại rơi ">
- Mama àk [ guigui nhìn thấy hana ko mà ko biết rằng nước mắt mình cũng đang rơi ">
- Này muốn khóc gì thì lên phòng mà khóc, tôi vẫncòn đang ăn đấy [ wangzi lên tiếng phá tan bầu ko khí ">
- Cái thằng này, lo ăn đi, ởh đó mà phê bình gì ko biết [ hana quệt nước mắt chau mày nhìn wangzi ">
- gì chứ, con nói sai àk [ wangzi phản bát ">
- hjhj…….[ ko biết vì sao mà guigui lại bật cười, có lẽ vì sự trẻ con của wangzi, tuy vẫn còn nét lạnh lùng nhưng rất rõ để thấy rằng wangzi đã ko còn ghét guigui như lần đầu gặp mặt mà nói đúng hơn thì wangzi chưa bao giờ ghét guigui cả đó chỉ là sự ngộ nhận để che đi nỗi đau của anh ">
- Cô cười gì, bộ vui lắm àk [ wangzi nhìn guigui chăm chăm ">
- Hjhj……….xin…….xin lỗi anh, chỉ tại em thấy anh trẻ con quá…….hjhj [ guigui bật cười và vô tình ánh mắt của wangzi và guigui đụng nhau cả hai ngại ngùng con guigui thì thôi ko cười nữa ">
- Hai đứa này vẫn còn có thể mà, chắc chắn là thế [ hana nãy giờ wan sát guigui và wangzi thật kỷ càng, bà suy nghĩ chắc nịch ">
- Mama àk, mama…… [ guigui huơ huơ tay trước mặt hana ">
- hả??? Chuyện gì??? [ hana giật mình ">
- Mama bị gì vậy??? [ guigui thắc mắc ">
- Àk ko có gì thôi hai đứa ăn mau đi rồi còn đi ngủ, cũng khuya lắm rồi, guigui lát nã ăn xong thì con lên phòng nha, mama hơi mệt nên sẽ lên trước [ hana nhanh chóng rời ghế và bước đi ">
Giờ chỉ còn mỗi guigui và wangzi trong một căn bếp rộng lớn mà lại rất yên ắng, cả hai nhìn nhau rồi lại ngại ngùng, cúi gầm mặt xuống mà ăn chẳng dám ngước lên, ko khí trở nên thật tỉnh lặng, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ biết cắm đầu ăn, ăn và ăn. Sau khi ăn xong, guigui đem chén bát đến bồn rửa còn wangzi thì tiến ề phía tủ lạnh rót nước,…..
- Này……. [ wangzi đưa ly nước ra trước mặt guigui ">
- Àk, cảm ơn cậu [ guigui mỉm cười nhận lấy ly nước rồi ngồi xuống ghế ">
- Wangzi…….anh…….[ guigui như muốn hỏi một điều gì đó nhưng lại ngại ko nói ra ">
- Chuyện gì?? [ wangzi ngồi xuống ghế dối diện guigui ">
- Àk ko, em muốn hỏi anh một việc được ko??? [ guigui ấp úng ">
-……………[ sự im lặng của wangzi thay cho câu đồng ý ">
- Anh yêu tiểu huân đúg ko???? [ guigui ">
- Có gì ko??? [ wangzi lạnh lùng hỏi ">
- Ko, chỉ là em muốn hỏi vậy thôi, anh đừng hiểu lầm em ko có ý gì đâu [ guigui lúng túng ">
- Có thể là yêu mà cũng có thể là ko [ wangzi đáp gỏn lọn mà chẳng đầu cẳng đuôi ">
- ????? [ guigui ú ớ chẳng hiểu lời của wangzi là gì ">
- Tôi ko yêu cô ấynhưng bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi nên cũng có thể gọi là yêu [ wangzi ">
- Oh, [ guigui gật gù chứ thật ra ci cũng chẳng hiểu chuyện gì, cô chỉ biết rằng wangzi đã nói bây giờ Tiểu Huân là bạn gái anh ấy nên cũng như lời Tiểu huân nói ban sáng, việc tìm lại con người thật của wangzi sẽ do tiểu Huân làm chứ ko phải là guigui, cô nhìn wangzi và nở một nụ cười buồn ">
- Thôi cũng khuya rồi có lẽ mama đang đợi em, em về phòng trước đây [ guigui vội đứng dậy bước đi ">
Wangzi nhìn theo guigui rồi cũng nở một nụ cư
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4132 ngày trước - Xem: ]
- 25[ 4132 ngày trước - Xem: ]