watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 8 - Không Yêu Thì Thế Nào
Home >
Tìm kiếm

Không Yêu Thì Thế Nào

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
28/11/24 - 00:47

trọng. bất luận là bố trí sân khấu hay trang phục đạo cụ, tất cả đều là đồ chuyên dụng. Tiết mục mở đầu chính là vở bale "Hồ thiên nga" kinh điển, lẽ ra tiết mục mở đầu phải là tiết mục náo nhiệt vui tươi, làm tăng thêm sự sôi động cho đám đông, nhưng nhìn kĩ thuật nhảy điêu liệu, có thể biểu lộ hết sự thương cảm của diễn viên đang nhảy trên sân khấu, tôi nghĩ cách xếp tiết mục như thế này cũng không thật hợp lí.
"Này tiểu thiên nga chính là Diệp Xuân Oánh." Ngải nhị nhỏ giọng thông báo.
"Diệp Xuân Oánh?" Tôi nghi hoặc nhìn về phía cô, hình như đây là lần thứ hai trong ngày tôi nghe thấy cái tên này.
"Chính là đàn em năm nhất, chính là người nói mình mông không ra mông, ngực không ra ngực đấy."
Cũng may là Ngải nhị gặp phải kẻ địch cũng không đỏ mặt tía tai, tôi nở nụ cười, nói "Kĩ thuật múa bale của cô ấy rất đẹp, rất chuyên nghiệp."
"Điều đó là đương nhiên, mẹ cô ta từng là diễn viên bale nhất nhì quốc gia, ba cô ta làm kinh doanh, tuy rằng cô ta cũng học kinh doanh, nhưng vẫn khinh thường chúng ta là những người không có khí chất."
Tôi cười thầm trong lòng, Ngải nhị thật đúng là chả ra sao, lại đem hai chuyện chẳng ăn nhập gì so với nhau.
"Hôm nay phải xem tác phẩm nghệ thuật xuất sắc của cô ta và tiết mục xuất thần của chúng ta, tiết mục nào được mọi người hoan nghênh nhiều hơn." Ngải nhị không phục nói, thì ra cô đã sớm có sự chuẩn bị chu đáo, muốn dùng chúng tôi để tăng thêm lực lượng khiêu chiến, thật thua cậu ấy.
Theo qui định, lúc tiết mục xếp trước chúng tôi biểu diễn, chúng tôi phải vào hậu trường báo danh. Sau khi báo danh xong, chúng tôi sửa sang lại trang phục, ngồi bên cánh gà đợi tới lượt diễn.
Sự chờ đợi đúng là rất khó chịu, Nhược tam nhịn không được nhỏ giọng nói: "Mình rất hồi hộp, giờ mà rút lui không biết có được không?"
"Không được, cậu đừng làm mình hồi hộp lây, nếu muốn bỏ diễn, tí nữa xem mình trừng trị cậu thế nào." Làm ơn đi, đến phút này rồi, cậu ta còn dùng phương thức này để đe dọa người khác.
"Người ta là lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn đó, phía dưới lại nhiều người như vậy." Nhược tam nhỏ giọng nói thầm.
"Cả bọn chúng ta ngoài Mạch nhất ra, người nào chẳng phải là xử nữ, cũng không phải chỉ có mình cậu là lần đầu tiên." Ngải nhị tức giận trừng mắt liếc cô một cái.
"Được được, ai chẳng biết Ngải nhị cậu là mật lớn, nhớ đến lần đầu tiên mình lên sân khấu, mình không ngừng vào WC đấy, Nhược tam bây giờ mới thấy hồi hộp, xem như là đã hơn mình rồi." Mạch nhất đành phải lấy bí mật của bản thân ra điều đình.

"Nhìn An tứ kìa, người ta vẫn im lặng đấy thôi, dù có chuyện gì cũng chỉ có im lặng." Ngải nhị liếc nhìn Mạch nhất một cái, buổi biểu diễn lần này đối với cô mà nói là rất quan trọng.
"Nói không chừng mình đây là vì sợ hãi quá thôi." Tôi nói giỡn, hiện tại cũng cần một chút không khí thoải mái, tôi nắm lấy tay Nhược tam, "Không có việc gì đâu, mình vừa mới ở bên kia nhìn, đèn trên sân khấu rất sáng, dưới sân khấu thì lại tối om, cái gì cũng đều không thấy rõ, cậu chỉ cần coi như dưới sân khấu không có ai, coi như là chúng ta đang tập luyện với nhau, dù sao chúng ta cũng có bốn người, có gì không tốt mọi người sẽ cùng nhau chịu mà."
"Cảm ơn." Nhược tam cầm lấy tay tôi, trong bóng tối mờ ảo, tôi nở nụ cười nhìn cô.
Ngải nhị thở dài một hơi, "Không nghĩ tới An tứ bình thường lạnh lùng như băng, thời khắc mấu chốt vẫn là cao thủ về làm công tác tư tưởng."
Cứ như vậy, trong lúc nói cười, đã đến giờ chúng tôi phải lên sân khấu.
Mạch một rất tự tin bước lên sân khấu, tuy rằng không rõ dưới sân khám là ai, nhưng luồng sáng chiếu lên người chúng tôi lại tỏa ra màn khói mê li, huyền ảo, tôi nghe được những tiếng thét chói tai từ mọi phía, tất cả mọi ánh mắt đều đang tập trung cao độ về phía chúng tôi.
Sau đó, mọi thứ đều như trong mộng, bốn phía đám đông hô hào, trên sân khấu đầy hoa tươi, tôi hồn nhiên bất giác, theo tiếng nhạc vặn vẹo vòng eo, ánh mắt của tôi lướt đến đâu đều khiến chỗ đó ào lên những tiếng thét chói tai. Đúng như Ngải nhị nói, tôi nhảy vũ điệu Ba Tư chính là vũ điệu làm mê hoặc con người, mỗi một động tác của tôi đều rất chính xác, lúc này, tôi đã hóa thân thành một vũ nữ phòng tình đầy quyến rũ. Chẳng phải chính An Bình cũng đã từng nói, tôi sinh ra đã có tư chất câu dẫn đàn ông sao.
Trong màn khói mị hoặc, vũ nữ càng thêm mê li, quyến rũ."
"Thật tốt quá, không nghĩ lại có hiệu quả như vậy." Ngải nhị vui vẻ ra mặt, "Chúng ta quả thực là bốn con hồ li tinh." Thực không thể lí giải vì sao cậu ấy lại có thể thấy thế làm hứng khởi.
Vừa nói cô vừa vặn một bên eo, hòa cùng điệu nhạc, "Mình muốn làm điên đảo mọi người——hoàn toàn phù hợp, mình muốn thiên kiều bá mịn——-hoàn toàn phù hợp, mình muốn khuynh quốc khuynh thành—–hoàn toàn phù hợp, mình muốn——–"
Mạch nhất vừa nhảy vừa bổ sung một câu "—–đa tình quyến rũ———-hoàn toàn phù hợp." Bọn chúng tôi đều cười thật rạng rỡ với nhau.
"Diễn xuất thành công, ai cũng có phần thưởng." Ngải nhị ra dáng ông chủ tuyên bố.
"Phần thưởng là gì?"
"Sẽ được Ngải nhị thơm môi một cái." Lại là chuyện này, mỗi lần nổi điên đều nghĩ đến phần thưởng là thơm môi. Nói xong, Ngải nhị lập tức bắt lấy Nhược tam, Nhược tam nhanh chân né tránh kịp.
"Dám khinh thường ta, vậy cậu muốn anh trai mình thơm môi cậu sao?" Ngải nhị vừa nới, vừa tru tru môi, cư nhiên là để trêu đùa Nhược tam, khổ thân Nhược tam mặt đỏ bừng hối hả chạy trốn.
Đang cười vui vẻ thì thấy Ngải nhị chợt im bặt, tôi hiếu kì nhìn ra phía sau, thì ra là "Tiểu thiên nga" đang bước về phía này.

Cô chăm chú nhìn chúng tôi một lát, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên người tôi, chậm rãi vươn tay về phía tôi, "Diễn xuất của các chị rất thành công, chúc mừng mọi người."
"Cảm ơn!" Tuy rằng ngữ khí của đối phương vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng người nghe vẫn cảm nhận được cô là thật lòng chúc mừng.
"Còn nữa," cô vẫn là đang nói chuyện với tôi, ánh mắt lại quét qua người Ngải nhị một cái, rồi mới tiếp tục nói: "Tiết mục của mọi người hôm nay nếu không có chị, có thể cũng không có gì đáng xem đâu." Nói xong, cô xoay người bước đi, hệt như lúc cô bước đến.
"Làm gì đấy, con tiểu thiên nga này, thật đúng là muốn mình lột da nó mà." Ngải nhị bất mãn nói thầm, "Nhưng lời cô ấy nói là đúng, hôm nay, trên sân khấu, mình nhìn chằm chằm An tứ, thực không dám há miệng cười, vì chỉ sợ sẽ chảy cả nước miếng." Nói xong, Mạch nhất cùng Nhược tam đều cười rộ lên.
Tôi cũng mỉm cười, đây chính là cảm giác bè bạn, nếu là cô gái bình thường, nghe xong những lời đó chẳng ít thì nhiều chắc chắn sẽ có cảm giác đố kị và hờn giận.
Sau khi buổi lễ kết thúc, bốn chúng tôi đến quảng trường ẩm thực, đây cũng chính là khu thể hiện rõ nhất nghệ thuật của người Trung Quốc, ẩm thực vĩnh viễn là một loại hình nghệ thuật độc đáo.
Vì buổi tối trường còn tổ chức vũ hội, nơi nơi đều thấy mọi người quần áo nhố nhăng, dù thế, tôi vẫn thấy bộ quần áo mình mặc thật chói mắt, Ngại nhị vẫn kiêu ngạo chạy lăng xăng, cư nhiên cũng hấp dẫn không ít ánh mắt các chàng trai, cô thấy thế lại càng thêm đắc ý.
Đi qua rất nhiều gian hàng, cuối cùng chúng tôi cũng có thể tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Ăn uống no nê, mình muốn về nhà rồi." Biết rõ Ngải nhị sẽ phản đối, tôi vẫn nhịn lại không muốn nói ra suy nghĩ của mình.
"Không được không được, tối nay nhà mình có tổ chức vũ hội, bọn mình nghỉ ngơi một chút rồi cùng đi." Ý kiến về nhà không ngoài dự kiến là bị phản đối.
"Mình không thích khiêu vũ, đối với vũ hội cũng không có hứng thú." Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, Ngải nhị là muốn tác hợp cho tôi và Ngải Bồng, dây dưa không dứt, chỉ càng làm cho anh ta lún thêm càng sâu.
"Trời ạ, múa Ba Tư khó như vậy còn còn học được, khiêu vũn giống như tản bộ vậy, có gì mà khó, hơn nữa, nếu cậu không thích khiêu vũ, chỉ cần cậu lộ mặt, nhà mình sẽ sáng rỡ như nhà bằng pha lê ngay."
Tôi cười không nói, không muốn cùng cô tranh luận gì, nếu tôi tranh cãi, chỉ sợ càng làm cho Ngải nhị nổi giận đùng đùng.
"Đi thôi, Mạch nhất cùng Nhược tam đều đồng ý, hôm nay biểu diễn xong mọi người đều rất hưng phấn, cậu như thế nào lại làm mọi người mất hứng được, chúng ta đương nhiên phải chơi thỏa thích một đêm chứ." Cậu ấy quả thật đã hạ quyết tâm không cho tôi về rồi.
"Ở trường cũng có vũ hội, vì sao lại phải đến nhà cậu?"
"Ấy, đừng quên chúng ta là sinh viên năm tư, trong trường toàn là nam sinh viên nhỏ tuổi, không khéo mọi người lại bảo chúng ta trâu già thích gặm cỏ non. Nhà mình thì toàn thanh niên anh tuấn từ khắp mọi nơi, trước mặt bọn họ, chúng ta chính là những tiểu cô nương đáng yêu, cho cậu tha hồ tuyển chọn, cậu còn muốn gì nữa chứ?"
Chỉ biết cô có trăm ngàn lí do, đối với người không có khả năng cãi lại Ngải nhị như Mạch nhất và Nhược tam thì chỉ có thể nói một câu: "Đương nhiên là đến nhà Ngải nhị." Tôi nhìn ba người bọn họ, hoài nghi không phải các cậu ấy bàn trước với nhau rồi hay không đây.
Thấy tôi còn chần chừ chưa quyết, Ngải nhị đành phải kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng nói: "Nói thật, lần này coi như là lần cuối cùng mình giúp anh trai, về sau nếu cậu vẫn cứ cự tuyệt anh ấy, vậy là do hai người vô duyên, mình cũng sẽ không nhúng tay vào, vậy được rồi chứ?" Đã nói đến nước này, tôi có thể nói gì được nữa?
Vũ hội nhà Ngải nhị cũng chính là lễ mừng kỉ niệm công ty, nghe nói vì muốn cho mọi người vui chơi thỏa thuê, không phân biệt già trẻ lớn bé, ai cũng có thể tham gia, thậm chí ba mẹ của Ngải nhị cũng hóa thân thành Pharaon và vương hậu Ai Cập. Cũng may chúng tôi đã có sẵn trang phục, không cần phải thay đồ mới. Chẳng qua, theo lời đề nghị của Mạch nhất, chúng tôi cùng dùng

khăn màu vàng che khuất khuôn mặt, tuy rằng cậu ấy không nói, nhưng tôi đoán cậu ấy cũng có suy nghĩ giống tôi, không muốn bị ai nhận ra trong hoàn cảnh thế này cả.
Đúng như lời Ngải nhị nói, khách khứa đều là nhân vật cấp cao trong bộ máy quải lí của tập đoàn Tân Thế Kỉ, còn có các đối tác, thậm chí tôi còn thấy có cả trưởng phòng kinh doanh Vương Mạt Lương và trợ lí tổng tài Phạm Gia Hoa của công ty An thị đến tham gia, cũng may là đã có khăn che mặt và tóc giả, bọn họ nhất định sẽ không nhận ra tôi.
Ngải nhị nói sát vào tai tôi: "An tứ, chút nữa cậu sẽ lên sân khấu, cậu phải anh trai mình đấy." Nói xong, cô liền bước lên sân khấu đứng vào chỗ dành cho người chủ trì, cầm lấy Microphone, "Thưa các vị, sau đây là một tiết mục góp vui, hi vọng mọi người có thể cùng nhau vui vẻ." Lòng tôi tràn ngập cảm giác bất an, khoát tay ngăn cô lại, đột nhiên âm thanh mềm nhẹ của vũ điệu Ba Tư nổi lên, Ngải nhị nháy mắt với Mạch nhất, hai người đồng thời bước lên sân khấu.
Vũ đạo của điệu múa Ba Tư cũng không khó, chú trọng nhất chính là tiết tấu âm nhạc, lúc đưa chân phải đúng nhạc, phải tỏa ra khí chất phong tình, sân khấu này lại rất thích hợp cho điệu nhảy đó. Đó là vũ điệu của người con gái nhảy cho người mình yêu xem, động tác đa tình mà triền miên, điểm chết người chính là khi nhảy phải nhìn thật chăm chú vào mắt nam tử, là một điệu nhảy mang tính khiêu khích cá nhân, trách không được húc nãy Ngải nhị bảo tôi phải nhìn Ngải Bồng.
Ngải nhị và Mạch nhất đã lên sân khấu đứng vào hai góc, bên này Nhược tam đang đứng ở góc kia, Ngải nhị đang đưa tay chỉ vào vị trí của tôi, tôi thở dài nhìn Ngải nhị, lại phát hiện trước mặt cậu ấy là một thanh niên trẻ tuổi, quả nhiên là Cảnh Kiệt, xem ra đây chính là người mà Ngải nhị muốn nhìn vào mắt, Cảnh Kiệt đã đến đây, hắn cũng tới sao?
Tiếp theo tiếng nhạc dạo là tiếng trống, tôi buộc phải bước lên sân khấu, khóe mắt nhìn theo hướng mắt của Nhược tam, vừa lúc thấy Ngải Bồng cũng nhìn lại cô, tôi liền thuận thế đổi chỗ cho Nhược tam, lúc hai người đổi vị trí cho nhau, tôi cảm nhật được ánh mắt của Nhược tam, "Người hiểu mình chính là Nhược tam."
Nhịp trống chấm dứt, chúng tôi cũng vừa kịp ngừng nhảy, vừa quay đầu, đột nhiên bắt gặp đôi mắt đen đen quỉ dị của một người, là Mặc Vũ, hắn vô tình nhìn chằm chằm vào tôi.

Từ lúc đó trở đi, tôi căn bản không biết những bước tiếp theo tôi đã nhảy như thế nào, chỉ cảm thấy vô luận tôi làm động tác gì, thậm chí khi tôi quay người sang chỗ khác, cặp mắt kia đều gắt gao quấn quanh người tôi.
Vũ điệu kết thúc, tôi choáng váng giống như từ trên trời rơi xuống, tôi biết cuối hành lang có một gian phòng dành cho khách nghỉ ngơi, hiện tại đang là cao trào của vũ hội, sẽ không có ai ở đấy.
Không nghĩ tới Mặc Vũ lại theo sát tôi, ở trên hành lang kéo tôi lại, "Gặp mặt vài lần, em vẫn là dùng phương thức trốn trách để đối diện với tôi."
Tôi cũng không hiểu được vì cái gì lại muốn tránh xa hắn, tựa như phải tránh xa Ngải Bồng. "Anh không biết là mình đã nhận lầm người rồi à?" Tôi lạnh giọng hỏi lại.
"Em nói tôi sẽ nhận sai người sao?" Nói xong hắn gạt rớt khăn che mặt của tôi. "Giống như chúng ta còn có ước định chưa thực hiện vậy." Nói xong, không đợi tôi trả lòi, hắn liền cúi xuống hôn thật sâu lên môi tôi.
Tôi dùng sức muốn tránh khỏi hắn, ai ngờ hắn lại ôm chặt lấy tôi, kẻ điên này, ở trong này không khéo sẽ bị người khác bắt gặp. Cơ thể của tôi dần chuyển từ cứng ngắc sang trầm tĩnh, rốt cục xụi lơ trong lòng hắn, tùy ý hắn đùa bỡn.
"A——-" một tiếng thét chói tai làm tôi rốt cục cũng tỉnh táo lại, tôi bối rối đẩy Mặc Vũ ra, muốn chạy đến nơi phát ra âm thanh.
"Tiếng hét là từ vườn hoa." Mặc Vũ buồn cười nhìn chằm chằm vẻ mặt thất kinh của tôi.
Không đợi tôi cất bước đi tìm, ngay cửa vào vườn hoa chạy vọt ra một người, là Cảnh Kiệt, trên tay hắn ôm đúng là Ngải nhị, nhìn thấy chúng tôi, Cảnh Kiệt trầm giọng nói: "Mặc Vũ, mình giúp cô ấy sơ cứu trước, cậu mau gọi bác sĩ đi." Nói xong, hắn bước nhanh lên lầu. Ở trong lồng ngực hắn, Ngải nhị đang cau mày, thở nhè nhẹ, hiển nhiên là đau đến nỗi một câu cũng không thể nói được, trên đùi cô ấy là một vết thương dài khoảng ba phân, miệng vết thương vẫn không ngừng chảy máu.
Tôi nhất thời có chút không thể thích ứng với biến cố đó, chỉ thấy Mặc Vũ lập tức gọi điện thoại tìm người, chờ vài giây, hắn còn không quên nói với tôi: "Lần này em lại thoát rồi." Tôi đang muốn đáp lại một câu thật mỉa mai, hắn lại đang đọc địa chỉ cho người bên kia.
Ngải nhị bị thương thực làm cho mọi người bối rối, Ngải Bồng ở dưới lầu đón tiếp khách khứa, ba mẹ Ngải nhị luôn túc trực bên giường con gái, cũng may bác sĩ đến ngay lập tức, nhìn thấy người giúp việc chạy lăng xăng, tôi cũng đâm gấp gáp, thấy quản gia bảo cậu ấy đã không sao mới vào chào tạm biệt cậu ấy một tiếng.
"Để tôi đưa em về." Không biết từ khi nào Mặc Vũ lại xuất hiện bên cạnh tôi.
"Cảm ơn, không cần, tôi tự nhờ người đưa về."
"Ngải Bồng không rảnh đưa em về, xe của Ngải gia vừa mới đưa hai bạn em về nhà." Nói xong, hắn nhìn tôi chằm chằm, chứa vài phần trêu tức nói: "Em cũng đừng nói với tôi em định mặc như vậy đi bắt taxi đấy."
Xem ra sự lựa chọn cũng không có nhiều.
Cũng may dọc đường đi hắn lẳng lặng lái xe, không nói chuyện với tôi, bầu không khí nhỏ hẹp trầm tĩnh trong xe cơ hồ làm tôi buồn ngủ.
T
<<1 ... 678910 ... 23>>

Tag:

Không,Yêu,Thì,Thế,Nào

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4069 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 772