Truyện teen Không sụp hố sao yêu được em
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 17:49 |
anh xuống mấy bậc cầu thang.
Vừa mở cửa ra, cô thấy Minh.
“Ủa, có chuyện gì vậy Minh?”
“Dạ, chú Tư nhờ em đưa điện thoạichị để quên”. Minh đưa điện thoại cho Phương.
“Ồ, vậy hả? Cảm ơn em nhiều heng!”Cô cầm điện thoại từ tay Minh, cười tươi rói. “Vào nhà chơi em!”
“Dạ thôi”. Minh lúng túng quaymặt đi. “Em về!”
Anh chàng ra xe, phóng vù đi ngaytắp lự. Phương nhìn theo một lúc, sau đó khóa cửa.
Lúc đi ngang qua chiếc gương, cômới nhận ra… Váy bị rách một bên nách… Cổ áo vốn dĩ đã rộng rồi… Ôi khônggggggggggg!
Chương 4: LỜI ĐỀ NGHỊ GA LĂNG
Buổi sáng đến công ty, Phương vẫncòn ái ngại sau vụ “lộ hàng” tối qua. Thật sự mà nói cô hoàn toàn không cố ý.Chẳng qua đó chỉ là một sự cố.
Hôm qua cô đã quăng luôn cái váyvào trong sọt rác.
Đing!
Cửa thang máy mở ra. Minh bước rangoài cùng với hai cậu bạn cùng phòng.
“Chào chị Phương!”
“Chào sếp!”
Hai anh chàng kia cười chào cô,duy chỉ Minh lạnh lùng gật đầu một cái. Phương cười nhẹ rồi chui tọt vào trongthang máy như chạy trốn.
*****
Mấy ngày sau, Phương đáp máy bayqua Singapoređể đàm phán một hợp đồng xuất khẩu linh kiện điện tử với công ty Pc ở đây. Phíađối tác gây khó dễ nên phải khó khăn lắm cô mới thuyết phục được họ lựa chọnsản phẩm của công ty.
Về đến công ty đúng lúc nghỉtrưa, Phương đi thẳng ra căn tin cầm khay đồ ăn rồi chọn một bàn trống để ngồi.Nhìn thấy anh chàng Lâm phòng nhân sự ngồi ăn cơm khá tình tứ với chị ngườiyêu, chợt thấy cô đơn đến lạ. Ngậm ngùi xúc thìa cơm, rồi ngẩn ra khi nhìn ngàygiờ trên điện thoại.
Tuần sau sinh nhật mình rồi.
Cô nhìn tán cây lao xao ngoài cửasổ, cảm giác buồn man mác vây quanh.
Ngồi trong phòng làm việc, Phươngtập trung tới độ quên cả giờ giấc và trời mưa lúc nào cô cũng không biết.
Lúc ra khỏi sảnh, mưa tấp cả vàongười cô lạnh toát. Phương đứng nhìn màn mưa ảm đạm, lắng nghe tiếng mưa rơilộp bộp.
Trời mưa biết chừng nào mới tạnhnhỉ.
Phương chợt nghĩ. Nếu bây giờ cóanh chàng đẹp trai nào đó xuất hiện với chiếc dù màu sắc trên tay nhìn cô tìnhtứ và bảo: “Che chung nhé!” thì sẽ thú vị biết mấy.
Hơ. Mình chỉ giỏi tưởng tượng.
Phương nhìn bầu trời xám xịt đangmải mê trút nước rồi cúi đầu định băng qua màn mưa để tới nhà để xe nhưng cótiếng gọi cô vang lên sau lưng nên cô đứng khựng lại:
“Chị Phương!”
Minh xuất hiện không hề có chiếcdù nào trên tay. Phương có chút tiếc nuối. Biết mà. Cái cảnh chàng và nàng chechung một chiếc dù trong một chiều mưa rào chỉ có trong những bộ phim thầntượng.
“Chị đưa chìa khóa em lái xe tớiđây cho!” Minh đề nghị.
“Như vậy thì phiền em quá! Để chịchạy ra đó”. Phương chỉ tay về phía nhà để xe. “Cũng gần thôi mà”.
Nói rồi, cô chạy luôn. Băng quamàn mưa bằng đôi giày cao gót đế mảnh với nguy cơ bị sút đế là rất cao. Vào đếnnhà để xe thì cả người ướt mem như chuột lột, tóc tai bê bết, chiếc áo khoáccũng bị nước mưa làm cho ướt nhẹp thấm cả vào bộ vest.
Lạnh quá!
Hơi hối hận vì từ chối lời đề nghị ga lăng lúc nãy của Minh. Quay đầu nhìn về phía sảnh công ty không thấy cậu ta đâu nữa. Phương mở cốp bỏ đồ đạc vào rồi lấy áo mưa mặc vào người.
Trời đã lạnh. Mưa càng lạnh hơn!
Chương 5 SAO MẤY NGÀY NAY HAYTÌNH CỜ “ĐỤNG” PHẢI CẬU TA THẾ NHỈ
Nội và mẹ lại gọi điện thúc giụcchuyện lấy chồng. Nội bảo:
“Bằng tuổi cháu nội đã đẻ đứa thứnăm rồi đấy!”
Phương ngồi trên giường dũa móngtay phì cười.
“Nội ơi! Nội lấy chồng từ năm 18tuổi mà sao nói con được”.
“Con bé này! Nói lại nội nữaheng! Gái ba mươi lớn tuổi rồi sau này chửa đẻ sao được con. Nghe lời nội…”.Giọng nội hết sức thiết tha trong điện thoại. “Về Sài Gòn đi rồi nội giới thiệucho thằng cháu bà bạn nội”.
“Dạ, thôi nội! Con chưa muốn lấychồng đâu. Giờ con chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp nội à”.
Nội càm ràm một hồi tới lượt mẹlên tiếng:
“Phương! Sao con không dzề côngty ba con làm. Ông bắt mẹ gọi con dzề”.
“Aix! Mẹ nói với ba con không vềđâu”. Cô thích cuộc sống tự do ở đây.
“Nãy nghe nội con nói chưa. Congái con nứa từng này tuổi đầu rồi mà chồng con không có…%&@$...”. Mẹ lạilàm một tràng dài nóng hết cả tai.
Cúp điện thoại, Phương ngồi ômgối ngẩn ngơ. Đâu phải cô dị ứng với chuyện lấy chồng. Nhiều lần cũng thử quenai đó nhưng cứ có cảm giác gượng gượng, thiếu thiếu cái gì đó nên chuyện tìnhcảm dậm chân tại vạch xuất phát chẳng xúc tiến thêm bước nào. Không bắt sóngđược cảm xúc với bất kỳ chàng nào đành ngậm ngùi cô đơn tới tận bây giờ.
“Oa… oa…”.
Thằng nhóc nhà bên lại khóc rélên. Phương đi tới cửa kính, vén màn dòm xuống cửa sổ nhà người ta. Anh chồngđang bế con hát “ầu ơ dí dầu”, còn chị vợ đứng bên cạnh mỉm cười.
Nhìn nhà người ta hạnh phúc mà côphát thèm.
Chán thật!
Điện thoại phát nhạc inh ỏi.Phương nhìn màn hình. Số của anh Đạt, trưởng phòng Tín dụng Ngân hàng. Hai anhem cũng khá thân.
“Alo!”
“Phương! Đi uống rượu đi!’. Nghegiọng anh Đạt có thể biết là ảnh say lắm rồi.
“Anh đang ở đâu vậy? Sao bỏ bà xãở nhà thảnh thơi đi uống rượu thế này? Không sợ chị Nguyệt giận hả?”
“Anh đang buồn đây. Ra quán uốngrượu với anh”.
“Ok!”
******
Quán bar Heaven.
“Anh cãi nhau với chị ấy. Cãi tolắm”. Đạt nhìn Phương lè nhè. “Biết sao bọn anh cãi nhau không?”
“Dạ không!” Hai vợ chồng nhà anh tạisao lại cãi nhau cô biết mới ghê.
“Tại cô ấy!” Đạt rót rượu vào lyòng ọc. “Tại cô ấy không quan tâm tới anh”.
Phương gật gù.
“Cô ấy toàn lo cho con bé con màbỏ rơi anh. Hic”.
Xời. Tưởng gì. Phương cười toetoét.
Thấy anh Đạt đang định nốc lyrượu, Phương cản ngay. Nhìn ổng bây giờ chẳng phong độ chút nào hết. Trưởngphòng Tín dụng gì nhìn như thằng cha bợm nhậu.
Mà sao chị Nguyệt lâu tới vậy ta?Phương quay người nhìn ra cửa. À, tới rồi.
Chị Nguyệt đi tới cười với cô rồiliếc anh chồng một cái:
“Đó, em coi! Bê tha hết chỗ nói”.
Anh Đạt nhìn vợ nói:
“Kệ anh! Em về đi”.
Rồi hờn dỗi quay lưng lại. ChịNguyệt khẽ lắc đầu, dỗ ngon dỗ ngọt mất một lúc anh Đạt mới chịu về nhà với vợ.
Lúc ra khỏi ghế, Phương va phảimột anh chàng đang chống tay lên trán đi loạng choạng. Cậu ta nói “xin lỗi” rồiđi ra cửa.
Nhận ra Minh, cô chớp chớp mắt.Sao mấy ngày nay hay tình cờ “đụng” phải cậu ta thế nhỉ?
Một cô gái sành điệu sực nức mùinước hoa đuổi theo kéo cánh tay Minh.
Phương đi ra ngoài quán bar thấyhai người đó đang đứng cãi nhau nhặng xị cả lên. Cô chỉ nhìn lướt qua rồi đitới chỗ để xe.
Hơ! Trời lạnh thật đấy. Phương quấnlại chiếc khăn quàng cổ, sau đó lái xe từ từ rẽ qua đường. Không ngờ một gã sayrượu chạy ẩu lái xe lạng lạng rồi va vào xe cô. Cả hai chiếc xe đổ kềnh xuốngđường.
Trong lúc hoảng hốt, cô thấy Minhchạy rất nhanh tới.
Chương 6 ĐỘNG LÒNG MẤT RỒI
Lúc té xuống đất, cô thấy trờiđất quay cuồng, tim đập binh binh trong lồng ngực. Cô hoảng sợ thật sự, nhất làkhi cơn đau đớn ở chân dội về tim. Nhưng khi thấy Minh chạy đến, một cảm xúcngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể. Nhìn anh chàng lăn xăn dựng chiếc Lead lên, nhẹnhàng kéo chân cô ra khỏi gầm xe, nhờ người ta đi mua thuốc còn mình thì xoachân cho cô, trái tim cô ấm hẳn sau bao năm lạnh lẽo. Và cô nhận ra… Hình nhưmình thích anh chàng này mất rồi!
******
“Cảm ơn em nhé!” Phương nói với Minhlúc cả hai đang ngồi trên ghế đá ở Quảng trường.
May mà có em. Phương nói thầmtrong lòng, quay sang Minh mỉm cười. Cô cầm lon bia đưa lên môi uống một ngụm,ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Minh cũng uống một ngụm bia. Mặtanh chàng buồn xo.
“Buồn lắm hả? Lúc nãy chị thấyhai đứa đứng trước bar cãi nhau”. Cô cụng lon bia vào lon của Minh rồi đưa lênmiệng uống ngụm nữa.
Thích một người đã có bạn gái.Điều này thật tệ. Và anh chàng lại còn nhỏ hơn cô tận sáu tuổi.
Phương nhìn chăm chú vào gươngmặt đẹp trai. Trái tim này, tình cảm này đang và sẽ hướng về cậu đấy. Cậu cóbiết không?
Minh chợt quay sang. Phương lúngtúng ngó lơ sang chỗ khác.
“Chị Phương này!” Giọng Minh trầmtrầm, nghe thật buồn. “Tiền đối với con người ta quan trọng đến thế sao? Vìtiền người ta có thể làm những việc đáng ghê tởm sao chị?”
“Ờ… thì”. Phương bối rối nhìn vàođôi mắt giận dữ của Minh.
“A!” Minh giơ hai tay vò đầu tócrối xù lên. “Chị không thể nào hiểu được cảm giác của em lúc nhìn thấy Thảokhoác tay lão già đáng tuổi ba cô ấy đi vào trong khách sạn. Em đã tha thứ vàkhuyên cô ấy đừng bám theo gã đại gia chết tiệt đó. Em nói em sẽ cố gắng làmviệc kiếm tiền cùng cô ấy trả nợ nhưng Thảo không nghe”.
Phương cầm lon bia bóp nhẹ, lắngtai nghe.
“Lúc nãy bọn em đã chia tay. Emmệt mỏi lắm rồi”.
Minh ngồi thừ ra, dựa lưng vàoghế, hai tay buông xuôi.
Phương muốn nói: “Con bé đó khôngyêu em nữa, ngang nhiên phản bội em như thế thì em quên nó đi. Tại sao phải khổsở vì một người như thế. Không đáng chút nào”. Nhưng cô chỉ im lặng.
Cái lần “bắt tận tay di tận trán”tên sở khanh kia, Phương hùng hùng hổ hổ tát cho hắn một cái rồi tuyên bố:
“Từ giờ anh đừng bao giờ xuấthiện trước mặt tôi nữa. Đồ chết tiệt”.
Cũng có khóc lóc nhưng không sướt mướt lê thê. Bữa sau cô còn đi Spa chăm sóc da được mà.
“Chị…”. Phương định lên tiếng anủi.
“Em thấy đau đầu quá. Có lẽ vềnhà ngủ một giấc sẽ thấy khá hơn. Chúng ta về thôi”.
Nói xong, Minh đứng dậy bướcnhanh tới chỗ dựng xe máy. Phương tiu nghỉu. Người ta còn muốn ngồi với cậu mộtlúc nữa cơ.
Chương 7 NỤ HÔN TRÊN TẦNG 12
Phương đổi kiểu tóc, đổi son môi,đổi luôn cả style nghiêm túc, thay vào đó là một tủ quần áo mới điệu đàng hơnnhưng cũng không kém phần gợi cảm. Cô muốn Minh chú ý nhưng dường như không cótác dụng thì phải. Anh chàng vẫn ngó lơ như không biết, không thấy trong khicác cô cậu nhân viên khác thì nhận ra và khen tới tấp.
Các cô nàng tám chuyện:
“Sếp dạo này điệu đàng lắm nhé”.
“Hình như sếp đang yêu đấy. Tuithấy sếp rất hay cười. Chẳng còn hình sự như hồi trước nữa đâu”.
“Ừ, đúng rồi đấy. Hồi trước sếpchẳng bao giờ cười với bọn mình”.
…
Hình như đúng là cô đang yêuthật. Cảm xúc trong lồng ngực căng tràn. Trái tim ấp ủ một thứ tình cảm cháybỏng như ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Cô biết mình già hơn Minh, trưởngthành hơn cậu nhiều nhưng người con trai tuyệt vời như thế hỏi sao trái tim côkhông rung động cho được.
Cố ý để máy tính nhiễm virut nặngrồi chỉ đích danh Minh lên sửa. Một tuần chắc cũng nhờ anh chàng tới mấy lần.Thích nhìn anh chàng ở bất cứ đâu. Làm việc không tập trung, lòng lúc nào cũngrạo rực.
*******
Sinh nhật Phương. Uyên Trang vàcô cậu nhân viên các phòng ban tổ chức hẳn một bữa tiệc để chúc mừng cô. Phươngvui lắm, cười tít cả mắt.
9h tối. Tiệc tan. Phương ôm mấybó hoa to đùng ra xe. Biết Minh đi ngay đằng sau, cô cười khẽ. Lúc đi làm đã cốtình để xe cạnh xe anh chàng.
“A! Chìa khóa xe rớt đâu mất tiêurồi”. Phương bỏ mấy bó hoa trên yên xe, giả vờ lục lọi túi xách rồi la lên.
“Sao vậy chị Phương?” Minh bướclại gần hỏi.
Mặt mày bí xị, Phương trả lời:
“Chị làm rớt chìa khóa xe rồi.Giờ biết ở đâu mà kiếm đây trời”.
“Có thể nó rớt trên phòng họp. Đểem chạy lên đó tìm”.
“Chị đi với”.
Cô và Minh quay trở lại tòa nhàcông ty. Hai người đi vào trong thang máy bấm nút lên tầng trên cùng.
Phương mỉm cười. Tối nay là lúcthích hợp nhất để cô nói ra tình cảm của mình. Cố tình nói làm rớt chìa khóachỉ vì muốn anh chàng ở lại với cô.
Trong phòng họp lớn, có một chàngtrai cúi người chăm chú tìm chiếc chìa khóa còn có một cô nàng nữa chỉ mải ngắmchàng trai.
Lát sau, cô nàng khom người đểchiếc chìa khóa dưới chân bàn rồi cầm lên reo to:
“A! Chị tìm thấy rồi!”
Chàng trai quay lại, mỉm cười.
Lúc cả hai lái xe song song trênđường phố, Phương bảo:
“Bây giờ chị rất thích đến mộtnơi. Em có muốn đi không?”
“Đi đâu?”
*******
Ngồi trên tầng 12 khách sạnRomance có thể nhìn cả thành phố về đêm. Nhìn thấy cây cầu được thắp sáng bởirất nhiều bóng đèn, cả những khu phố sầm uất sáng trưng của thành phố. Và còncó thể thỏa sức ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.
“Đẹp quá!” Phương uống một ngụmcà phê sữa thốt lên. Cô cực thích nơi này.
“Ừ!” Minh đáp lại.
“Trên này hơi lạnh nhưng rất sảngkhoái đúng không?”
“Em cũng thấy vậy”.
“…”
“…”
Phương im lặng mấy phút, nhìnMinh hít vào thở ra rồi nói:
“Minh này! Chị nhận ra chị rấtthích em”.
Minh ngẩng đầu lên nhìn cô. Cônhìn thằng vào mắt anh, nói trôi chảy:
“Từ bữa ở bar chị đã thích emrồi. Thích nụ cười, ánh mắt, giọng nói của em, thích sự dịu dàng của em, thíchcái cách em quan tâm người khác. Tóm lại, chị thích tất cả… những gì là của em”.
Cô không lẩn tránh ánh mắt củaMinh cũng chẳng bối rối, ngượng ngùng như mấy cô bé mới lớn lần đầu tiên biếtyêu.
Woa! Nói ra rồi. Tâm trạng thậttốt. Có bị từ chối cũng chẳng sao. Vì cô đã chuẩn bị tinh thần trước rồi.
Phương cầm tách cà phê đưa lênmiệng uống một ngụm.
“Em muốn hôn chị”.
“Ọc”…
Phương bị sặc… Ho khan. Mặt đỏửng cả lên.
Muốn… muốn hôn mình sao? Ngaygiữa nơi đông người này sao?
Ơ…
Còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần,chưa kịp điều chỉnh cả tư thế, Minh đã nhoài người tới gần, kéo cánh tay cô vàrồi hôn lên môi cô.
Giữa buổi đêm lạnh lẽo, hai đôimôi quấn quít lấy nhau tìm hơi ấm.
Sau đó, cả hai nhìn nhau rồi bướcnhanh ra khỏi đó vì ánh mắt của mọi người đã đổ dồn vào hai người.
*******
“Sao…lúc nãy lại hôn chị?”. Minhvà Phương cùng tản bộ trên phố.
“Vì thấy chị đẹp quá”. Minh cười.
“…”. Phương bĩu bĩu môi.
“Chắc em yêu cô bé kia lắm hơ?”Phương quay sang hỏi Minh.
Minh im lặng.
“Chị sẽ đợi!”
Cô bước lên trước mấy bước rồiquay người lại nhìn anh cười rạng rỡ:
“Chị sẽ đợi em… quên cô bé kia đivà nói yêu chị. Chị nhất định sẽ đợi ngày đó”.
Chương 8 CẢM GIÁC BỊ BỎ RƠI THẬTTỆ
Tình yêu khiến người ta trẻlại…xì teen hơn, đáng yêu hơn. Đến ông chú của cô cũng phải ngạc nhiên vì khôngnhận ra cô cháu gái “già khú” ngày nào. Cặp kính dày cộm biến đâu mất tiêu, mắtchải mi cong, trang điểm trẻ trung, tóc nhuộm hạt dẻ, diện những bộ cánh xinhxắn đến công ty. Phương bỗng dưng từ một “bà cô già hắc ám” biến thân thành“beautiful girl” trong mắt các nhân viên.
Duy có một người vẫn giữ vẻ lạnhlùng, phớt lờ trước mặt cô.
“Ờ hờm…” Phương hắng giọng lúcanh chàng cài một phần mềm quản lý mới vào máy tính trong phòng làm việc củacô.
Minh ngẩng đầu lên nhìn Phươngcười nhẹ:
“Chị sao vậy?”
“À,… có sao đâu!” Cô vuốt vuốttóc.
Minh lại dán mắt vào màn hình máytính, miệng từ tốn giới thiệu về từng mảng của phần mềm.
Phương nhìn Minh say đắm, chẳngquan tâm anh chàng đang nói gì. Minh chợt ngẩng đầu lên cười:
“Chị thích nhìn em lắm à?”
“À...”. Cô lúng túng, quay sangmàn hình máy tính. “Chỗ này… hướng dẫn chị đi”.
Minh phì cười rồi tiếp tục hướngdẫn. Ngoài cửa sổ, những tán cây lao xao trong gió.
Cuối tháng mười một, trời lạnhkinh khủng, nhất là vào
Vừa mở cửa ra, cô thấy Minh.
“Ủa, có chuyện gì vậy Minh?”
“Dạ, chú Tư nhờ em đưa điện thoạichị để quên”. Minh đưa điện thoại cho Phương.
“Ồ, vậy hả? Cảm ơn em nhiều heng!”Cô cầm điện thoại từ tay Minh, cười tươi rói. “Vào nhà chơi em!”
“Dạ thôi”. Minh lúng túng quaymặt đi. “Em về!”
Anh chàng ra xe, phóng vù đi ngaytắp lự. Phương nhìn theo một lúc, sau đó khóa cửa.
Lúc đi ngang qua chiếc gương, cômới nhận ra… Váy bị rách một bên nách… Cổ áo vốn dĩ đã rộng rồi… Ôi khônggggggggggg!
Chương 4: LỜI ĐỀ NGHỊ GA LĂNG
Buổi sáng đến công ty, Phương vẫncòn ái ngại sau vụ “lộ hàng” tối qua. Thật sự mà nói cô hoàn toàn không cố ý.Chẳng qua đó chỉ là một sự cố.
Hôm qua cô đã quăng luôn cái váyvào trong sọt rác.
Đing!
Cửa thang máy mở ra. Minh bước rangoài cùng với hai cậu bạn cùng phòng.
“Chào chị Phương!”
“Chào sếp!”
Hai anh chàng kia cười chào cô,duy chỉ Minh lạnh lùng gật đầu một cái. Phương cười nhẹ rồi chui tọt vào trongthang máy như chạy trốn.
*****
Mấy ngày sau, Phương đáp máy bayqua Singapoređể đàm phán một hợp đồng xuất khẩu linh kiện điện tử với công ty Pc ở đây. Phíađối tác gây khó dễ nên phải khó khăn lắm cô mới thuyết phục được họ lựa chọnsản phẩm của công ty.
Về đến công ty đúng lúc nghỉtrưa, Phương đi thẳng ra căn tin cầm khay đồ ăn rồi chọn một bàn trống để ngồi.Nhìn thấy anh chàng Lâm phòng nhân sự ngồi ăn cơm khá tình tứ với chị ngườiyêu, chợt thấy cô đơn đến lạ. Ngậm ngùi xúc thìa cơm, rồi ngẩn ra khi nhìn ngàygiờ trên điện thoại.
Tuần sau sinh nhật mình rồi.
Cô nhìn tán cây lao xao ngoài cửasổ, cảm giác buồn man mác vây quanh.
Ngồi trong phòng làm việc, Phươngtập trung tới độ quên cả giờ giấc và trời mưa lúc nào cô cũng không biết.
Lúc ra khỏi sảnh, mưa tấp cả vàongười cô lạnh toát. Phương đứng nhìn màn mưa ảm đạm, lắng nghe tiếng mưa rơilộp bộp.
Trời mưa biết chừng nào mới tạnhnhỉ.
Phương chợt nghĩ. Nếu bây giờ cóanh chàng đẹp trai nào đó xuất hiện với chiếc dù màu sắc trên tay nhìn cô tìnhtứ và bảo: “Che chung nhé!” thì sẽ thú vị biết mấy.
Hơ. Mình chỉ giỏi tưởng tượng.
Phương nhìn bầu trời xám xịt đangmải mê trút nước rồi cúi đầu định băng qua màn mưa để tới nhà để xe nhưng cótiếng gọi cô vang lên sau lưng nên cô đứng khựng lại:
“Chị Phương!”
Minh xuất hiện không hề có chiếcdù nào trên tay. Phương có chút tiếc nuối. Biết mà. Cái cảnh chàng và nàng chechung một chiếc dù trong một chiều mưa rào chỉ có trong những bộ phim thầntượng.
“Chị đưa chìa khóa em lái xe tớiđây cho!” Minh đề nghị.
“Như vậy thì phiền em quá! Để chịchạy ra đó”. Phương chỉ tay về phía nhà để xe. “Cũng gần thôi mà”.
Nói rồi, cô chạy luôn. Băng quamàn mưa bằng đôi giày cao gót đế mảnh với nguy cơ bị sút đế là rất cao. Vào đếnnhà để xe thì cả người ướt mem như chuột lột, tóc tai bê bết, chiếc áo khoáccũng bị nước mưa làm cho ướt nhẹp thấm cả vào bộ vest.
Lạnh quá!
Hơi hối hận vì từ chối lời đề nghị ga lăng lúc nãy của Minh. Quay đầu nhìn về phía sảnh công ty không thấy cậu ta đâu nữa. Phương mở cốp bỏ đồ đạc vào rồi lấy áo mưa mặc vào người.
Trời đã lạnh. Mưa càng lạnh hơn!
Chương 5 SAO MẤY NGÀY NAY HAYTÌNH CỜ “ĐỤNG” PHẢI CẬU TA THẾ NHỈ
Nội và mẹ lại gọi điện thúc giụcchuyện lấy chồng. Nội bảo:
“Bằng tuổi cháu nội đã đẻ đứa thứnăm rồi đấy!”
Phương ngồi trên giường dũa móngtay phì cười.
“Nội ơi! Nội lấy chồng từ năm 18tuổi mà sao nói con được”.
“Con bé này! Nói lại nội nữaheng! Gái ba mươi lớn tuổi rồi sau này chửa đẻ sao được con. Nghe lời nội…”.Giọng nội hết sức thiết tha trong điện thoại. “Về Sài Gòn đi rồi nội giới thiệucho thằng cháu bà bạn nội”.
“Dạ, thôi nội! Con chưa muốn lấychồng đâu. Giờ con chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp nội à”.
Nội càm ràm một hồi tới lượt mẹlên tiếng:
“Phương! Sao con không dzề côngty ba con làm. Ông bắt mẹ gọi con dzề”.
“Aix! Mẹ nói với ba con không vềđâu”. Cô thích cuộc sống tự do ở đây.
“Nãy nghe nội con nói chưa. Congái con nứa từng này tuổi đầu rồi mà chồng con không có…%&@$...”. Mẹ lạilàm một tràng dài nóng hết cả tai.
Cúp điện thoại, Phương ngồi ômgối ngẩn ngơ. Đâu phải cô dị ứng với chuyện lấy chồng. Nhiều lần cũng thử quenai đó nhưng cứ có cảm giác gượng gượng, thiếu thiếu cái gì đó nên chuyện tìnhcảm dậm chân tại vạch xuất phát chẳng xúc tiến thêm bước nào. Không bắt sóngđược cảm xúc với bất kỳ chàng nào đành ngậm ngùi cô đơn tới tận bây giờ.
“Oa… oa…”.
Thằng nhóc nhà bên lại khóc rélên. Phương đi tới cửa kính, vén màn dòm xuống cửa sổ nhà người ta. Anh chồngđang bế con hát “ầu ơ dí dầu”, còn chị vợ đứng bên cạnh mỉm cười.
Nhìn nhà người ta hạnh phúc mà côphát thèm.
Chán thật!
Điện thoại phát nhạc inh ỏi.Phương nhìn màn hình. Số của anh Đạt, trưởng phòng Tín dụng Ngân hàng. Hai anhem cũng khá thân.
“Alo!”
“Phương! Đi uống rượu đi!’. Nghegiọng anh Đạt có thể biết là ảnh say lắm rồi.
“Anh đang ở đâu vậy? Sao bỏ bà xãở nhà thảnh thơi đi uống rượu thế này? Không sợ chị Nguyệt giận hả?”
“Anh đang buồn đây. Ra quán uốngrượu với anh”.
“Ok!”
******
Quán bar Heaven.
“Anh cãi nhau với chị ấy. Cãi tolắm”. Đạt nhìn Phương lè nhè. “Biết sao bọn anh cãi nhau không?”
“Dạ không!” Hai vợ chồng nhà anh tạisao lại cãi nhau cô biết mới ghê.
“Tại cô ấy!” Đạt rót rượu vào lyòng ọc. “Tại cô ấy không quan tâm tới anh”.
Phương gật gù.
“Cô ấy toàn lo cho con bé con màbỏ rơi anh. Hic”.
Xời. Tưởng gì. Phương cười toetoét.
Thấy anh Đạt đang định nốc lyrượu, Phương cản ngay. Nhìn ổng bây giờ chẳng phong độ chút nào hết. Trưởngphòng Tín dụng gì nhìn như thằng cha bợm nhậu.
Mà sao chị Nguyệt lâu tới vậy ta?Phương quay người nhìn ra cửa. À, tới rồi.
Chị Nguyệt đi tới cười với cô rồiliếc anh chồng một cái:
“Đó, em coi! Bê tha hết chỗ nói”.
Anh Đạt nhìn vợ nói:
“Kệ anh! Em về đi”.
Rồi hờn dỗi quay lưng lại. ChịNguyệt khẽ lắc đầu, dỗ ngon dỗ ngọt mất một lúc anh Đạt mới chịu về nhà với vợ.
Lúc ra khỏi ghế, Phương va phảimột anh chàng đang chống tay lên trán đi loạng choạng. Cậu ta nói “xin lỗi” rồiđi ra cửa.
Nhận ra Minh, cô chớp chớp mắt.Sao mấy ngày nay hay tình cờ “đụng” phải cậu ta thế nhỉ?
Một cô gái sành điệu sực nức mùinước hoa đuổi theo kéo cánh tay Minh.
Phương đi ra ngoài quán bar thấyhai người đó đang đứng cãi nhau nhặng xị cả lên. Cô chỉ nhìn lướt qua rồi đitới chỗ để xe.
Hơ! Trời lạnh thật đấy. Phương quấnlại chiếc khăn quàng cổ, sau đó lái xe từ từ rẽ qua đường. Không ngờ một gã sayrượu chạy ẩu lái xe lạng lạng rồi va vào xe cô. Cả hai chiếc xe đổ kềnh xuốngđường.
Trong lúc hoảng hốt, cô thấy Minhchạy rất nhanh tới.
Chương 6 ĐỘNG LÒNG MẤT RỒI
Lúc té xuống đất, cô thấy trờiđất quay cuồng, tim đập binh binh trong lồng ngực. Cô hoảng sợ thật sự, nhất làkhi cơn đau đớn ở chân dội về tim. Nhưng khi thấy Minh chạy đến, một cảm xúcngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể. Nhìn anh chàng lăn xăn dựng chiếc Lead lên, nhẹnhàng kéo chân cô ra khỏi gầm xe, nhờ người ta đi mua thuốc còn mình thì xoachân cho cô, trái tim cô ấm hẳn sau bao năm lạnh lẽo. Và cô nhận ra… Hình nhưmình thích anh chàng này mất rồi!
******
“Cảm ơn em nhé!” Phương nói với Minhlúc cả hai đang ngồi trên ghế đá ở Quảng trường.
May mà có em. Phương nói thầmtrong lòng, quay sang Minh mỉm cười. Cô cầm lon bia đưa lên môi uống một ngụm,ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Minh cũng uống một ngụm bia. Mặtanh chàng buồn xo.
“Buồn lắm hả? Lúc nãy chị thấyhai đứa đứng trước bar cãi nhau”. Cô cụng lon bia vào lon của Minh rồi đưa lênmiệng uống ngụm nữa.
Thích một người đã có bạn gái.Điều này thật tệ. Và anh chàng lại còn nhỏ hơn cô tận sáu tuổi.
Phương nhìn chăm chú vào gươngmặt đẹp trai. Trái tim này, tình cảm này đang và sẽ hướng về cậu đấy. Cậu cóbiết không?
Minh chợt quay sang. Phương lúngtúng ngó lơ sang chỗ khác.
“Chị Phương này!” Giọng Minh trầmtrầm, nghe thật buồn. “Tiền đối với con người ta quan trọng đến thế sao? Vìtiền người ta có thể làm những việc đáng ghê tởm sao chị?”
“Ờ… thì”. Phương bối rối nhìn vàođôi mắt giận dữ của Minh.
“A!” Minh giơ hai tay vò đầu tócrối xù lên. “Chị không thể nào hiểu được cảm giác của em lúc nhìn thấy Thảokhoác tay lão già đáng tuổi ba cô ấy đi vào trong khách sạn. Em đã tha thứ vàkhuyên cô ấy đừng bám theo gã đại gia chết tiệt đó. Em nói em sẽ cố gắng làmviệc kiếm tiền cùng cô ấy trả nợ nhưng Thảo không nghe”.
Phương cầm lon bia bóp nhẹ, lắngtai nghe.
“Lúc nãy bọn em đã chia tay. Emmệt mỏi lắm rồi”.
Minh ngồi thừ ra, dựa lưng vàoghế, hai tay buông xuôi.
Phương muốn nói: “Con bé đó khôngyêu em nữa, ngang nhiên phản bội em như thế thì em quên nó đi. Tại sao phải khổsở vì một người như thế. Không đáng chút nào”. Nhưng cô chỉ im lặng.
Cái lần “bắt tận tay di tận trán”tên sở khanh kia, Phương hùng hùng hổ hổ tát cho hắn một cái rồi tuyên bố:
“Từ giờ anh đừng bao giờ xuấthiện trước mặt tôi nữa. Đồ chết tiệt”.
Cũng có khóc lóc nhưng không sướt mướt lê thê. Bữa sau cô còn đi Spa chăm sóc da được mà.
“Chị…”. Phương định lên tiếng anủi.
“Em thấy đau đầu quá. Có lẽ vềnhà ngủ một giấc sẽ thấy khá hơn. Chúng ta về thôi”.
Nói xong, Minh đứng dậy bướcnhanh tới chỗ dựng xe máy. Phương tiu nghỉu. Người ta còn muốn ngồi với cậu mộtlúc nữa cơ.
Chương 7 NỤ HÔN TRÊN TẦNG 12
Phương đổi kiểu tóc, đổi son môi,đổi luôn cả style nghiêm túc, thay vào đó là một tủ quần áo mới điệu đàng hơnnhưng cũng không kém phần gợi cảm. Cô muốn Minh chú ý nhưng dường như không cótác dụng thì phải. Anh chàng vẫn ngó lơ như không biết, không thấy trong khicác cô cậu nhân viên khác thì nhận ra và khen tới tấp.
Các cô nàng tám chuyện:
“Sếp dạo này điệu đàng lắm nhé”.
“Hình như sếp đang yêu đấy. Tuithấy sếp rất hay cười. Chẳng còn hình sự như hồi trước nữa đâu”.
“Ừ, đúng rồi đấy. Hồi trước sếpchẳng bao giờ cười với bọn mình”.
…
Hình như đúng là cô đang yêuthật. Cảm xúc trong lồng ngực căng tràn. Trái tim ấp ủ một thứ tình cảm cháybỏng như ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Cô biết mình già hơn Minh, trưởngthành hơn cậu nhiều nhưng người con trai tuyệt vời như thế hỏi sao trái tim côkhông rung động cho được.
Cố ý để máy tính nhiễm virut nặngrồi chỉ đích danh Minh lên sửa. Một tuần chắc cũng nhờ anh chàng tới mấy lần.Thích nhìn anh chàng ở bất cứ đâu. Làm việc không tập trung, lòng lúc nào cũngrạo rực.
*******
Sinh nhật Phương. Uyên Trang vàcô cậu nhân viên các phòng ban tổ chức hẳn một bữa tiệc để chúc mừng cô. Phươngvui lắm, cười tít cả mắt.
9h tối. Tiệc tan. Phương ôm mấybó hoa to đùng ra xe. Biết Minh đi ngay đằng sau, cô cười khẽ. Lúc đi làm đã cốtình để xe cạnh xe anh chàng.
“A! Chìa khóa xe rớt đâu mất tiêurồi”. Phương bỏ mấy bó hoa trên yên xe, giả vờ lục lọi túi xách rồi la lên.
“Sao vậy chị Phương?” Minh bướclại gần hỏi.
Mặt mày bí xị, Phương trả lời:
“Chị làm rớt chìa khóa xe rồi.Giờ biết ở đâu mà kiếm đây trời”.
“Có thể nó rớt trên phòng họp. Đểem chạy lên đó tìm”.
“Chị đi với”.
Cô và Minh quay trở lại tòa nhàcông ty. Hai người đi vào trong thang máy bấm nút lên tầng trên cùng.
Phương mỉm cười. Tối nay là lúcthích hợp nhất để cô nói ra tình cảm của mình. Cố tình nói làm rớt chìa khóachỉ vì muốn anh chàng ở lại với cô.
Trong phòng họp lớn, có một chàngtrai cúi người chăm chú tìm chiếc chìa khóa còn có một cô nàng nữa chỉ mải ngắmchàng trai.
Lát sau, cô nàng khom người đểchiếc chìa khóa dưới chân bàn rồi cầm lên reo to:
“A! Chị tìm thấy rồi!”
Chàng trai quay lại, mỉm cười.
Lúc cả hai lái xe song song trênđường phố, Phương bảo:
“Bây giờ chị rất thích đến mộtnơi. Em có muốn đi không?”
“Đi đâu?”
*******
Ngồi trên tầng 12 khách sạnRomance có thể nhìn cả thành phố về đêm. Nhìn thấy cây cầu được thắp sáng bởirất nhiều bóng đèn, cả những khu phố sầm uất sáng trưng của thành phố. Và còncó thể thỏa sức ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.
“Đẹp quá!” Phương uống một ngụmcà phê sữa thốt lên. Cô cực thích nơi này.
“Ừ!” Minh đáp lại.
“Trên này hơi lạnh nhưng rất sảngkhoái đúng không?”
“Em cũng thấy vậy”.
“…”
“…”
Phương im lặng mấy phút, nhìnMinh hít vào thở ra rồi nói:
“Minh này! Chị nhận ra chị rấtthích em”.
Minh ngẩng đầu lên nhìn cô. Cônhìn thằng vào mắt anh, nói trôi chảy:
“Từ bữa ở bar chị đã thích emrồi. Thích nụ cười, ánh mắt, giọng nói của em, thích sự dịu dàng của em, thíchcái cách em quan tâm người khác. Tóm lại, chị thích tất cả… những gì là của em”.
Cô không lẩn tránh ánh mắt củaMinh cũng chẳng bối rối, ngượng ngùng như mấy cô bé mới lớn lần đầu tiên biếtyêu.
Woa! Nói ra rồi. Tâm trạng thậttốt. Có bị từ chối cũng chẳng sao. Vì cô đã chuẩn bị tinh thần trước rồi.
Phương cầm tách cà phê đưa lênmiệng uống một ngụm.
“Em muốn hôn chị”.
“Ọc”…
Phương bị sặc… Ho khan. Mặt đỏửng cả lên.
Muốn… muốn hôn mình sao? Ngaygiữa nơi đông người này sao?
Ơ…
Còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần,chưa kịp điều chỉnh cả tư thế, Minh đã nhoài người tới gần, kéo cánh tay cô vàrồi hôn lên môi cô.
Giữa buổi đêm lạnh lẽo, hai đôimôi quấn quít lấy nhau tìm hơi ấm.
Sau đó, cả hai nhìn nhau rồi bướcnhanh ra khỏi đó vì ánh mắt của mọi người đã đổ dồn vào hai người.
*******
“Sao…lúc nãy lại hôn chị?”. Minhvà Phương cùng tản bộ trên phố.
“Vì thấy chị đẹp quá”. Minh cười.
“…”. Phương bĩu bĩu môi.
“Chắc em yêu cô bé kia lắm hơ?”Phương quay sang hỏi Minh.
Minh im lặng.
“Chị sẽ đợi!”
Cô bước lên trước mấy bước rồiquay người lại nhìn anh cười rạng rỡ:
“Chị sẽ đợi em… quên cô bé kia đivà nói yêu chị. Chị nhất định sẽ đợi ngày đó”.
Chương 8 CẢM GIÁC BỊ BỎ RƠI THẬTTỆ
Tình yêu khiến người ta trẻlại…xì teen hơn, đáng yêu hơn. Đến ông chú của cô cũng phải ngạc nhiên vì khôngnhận ra cô cháu gái “già khú” ngày nào. Cặp kính dày cộm biến đâu mất tiêu, mắtchải mi cong, trang điểm trẻ trung, tóc nhuộm hạt dẻ, diện những bộ cánh xinhxắn đến công ty. Phương bỗng dưng từ một “bà cô già hắc ám” biến thân thành“beautiful girl” trong mắt các nhân viên.
Duy có một người vẫn giữ vẻ lạnhlùng, phớt lờ trước mặt cô.
“Ờ hờm…” Phương hắng giọng lúcanh chàng cài một phần mềm quản lý mới vào máy tính trong phòng làm việc củacô.
Minh ngẩng đầu lên nhìn Phươngcười nhẹ:
“Chị sao vậy?”
“À,… có sao đâu!” Cô vuốt vuốttóc.
Minh lại dán mắt vào màn hình máytính, miệng từ tốn giới thiệu về từng mảng của phần mềm.
Phương nhìn Minh say đắm, chẳngquan tâm anh chàng đang nói gì. Minh chợt ngẩng đầu lên cười:
“Chị thích nhìn em lắm à?”
“À...”. Cô lúng túng, quay sangmàn hình máy tính. “Chỗ này… hướng dẫn chị đi”.
Minh phì cười rồi tiếp tục hướngdẫn. Ngoài cửa sổ, những tán cây lao xao trong gió.
Cuối tháng mười một, trời lạnhkinh khủng, nhất là vào
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 405[ 4126 ngày trước - Xem: ]