HOÀNG TỬ ONLINE
![]() | ![]() ![]() |
i quan hệ đầy bí ẩn giữa ba người. Họ bắt đầu bàn tán xầm xì. Nó không chịu nỗi đành phải trốn về trước. Trong khi đó thì Phạm Minh với khuôn mặt vô cảm vào thẳng trong nhà, Bom lặng lẽ nhìn theo rồi chạy đi tìm nó. Ông Phạm bối rối không biết làm thế nào đành cáo lỗi với quan khách có mặt trong buổi tiệc. Chắc hẳn ông không ngờ rằng Phạm Minh – con trai mình đồng ý tổ chức sinh nhật theo kiểu công khai và linh đình như thế này chỉ vì một lý do duy nhất, đó là để bày tỏ tình cảm với người mà cậu thích. Là một con người nội tâm khép kín, và cũng là kẻ không có quá nhiều hy vọng vào cuộc đời nên lần này cậu nhóc quyết định liều một phen, nếu được thì sẽ có hạnh phúc, còn không thì chấm dứt và chôn đi cái tình cảm đầy đau khổ này. Nhưng mọi chuyện lại đi theo một hướng quá sức tưởng tượng khi có sự xuất hiện của Phạm Long – ông anh họ từ trên trời rơi xuống. Bây giờ...đối với Phạm Minh...tất cả...đã hết thật rồi.....
.
............................................
5 ngày sau...
.
Nó đi học với tâm trạng không mấy vui vẻ. Phạm Minh từ hôm sinh nhật đến bây giờ chẳng khác nào một tảng băng lạnh chính hiệu. Ai hỏi gì cũng ngoảnh mặt quay đi, ngay cả cô giáo kêu đứng dậy phát biểu thì cậu ta cũng chỉ đứng im nhìn. Ra chơi thì trốn đi đâu đó, ra về thì lẳng lặng về một mình. Phạm Minh cứ như một cái bóng cô độc đi từng bước lùi giữa cuộc đời xô bồ tấp nập. Đến nó cũng không làm cách nào để cậu nhóc mở miệng ra dù chỉ là một tiếng Uhm.
.
- Anh không ăn mấy ngày nay rồi! – Phạm Quang rầu rĩ nói với nó.
.
- Cái gì??? Không ăn thì làm sao mà chịu nỗi????
.
- Mình cũng cố hết cách rồi! Ai cũng bảo anh bị trầm cảm mức độ nặng!
.
- Trầm cảm????
.
- Mà hôm đó cậu nói gì với ảnh để khiến ảnh ra thế này vậy???? Ảnh thương cậu còn hơn thương mình...
.
- Mình....
.
Nó chẳng biết nói gì. Nhưng thực sự thì nó không nghĩ mình đã nói cái gì quá sai hay xúc phạm để khiến Ghim phải hành xử như thế! Dạo này hình như cậu nhóc có vấn đề về tâm lý khi cách cư xử cũng như hành động cứ thay đổi xoành xoạch và luôn làm theo hướng quái dị. Nó thấy lo vô cùng nhưng không biết làm thế nào. Ngay cả nhìn mặt nó mà Ghim còn không thèm nhìn thì có cơ hội nào mà nói với cậu ta.....
.
Phạm Long đã chuyển tới học trường nó và cùng lớp với Phạm Quang. Sự xuất hiện của Long khiến cả trường cứ xôn xao. Cái tên “Cậu ấm họ Phạm” từ từ được mọi người sử dụng để gọi ba cậu nhóc. Ba người ba tính cách: Phạm Minh lạnh như băng, Phạm Quang đáng yêu như con gái, Phạm Long ngạo nghễ và lãng tử. Cứ mỗi lần nhắc đến tên của ba người thì như là có chuyện để bàn tán. Tất nhiên nhân vật trung tâm của những câu chuyện đó chính là nó!
.
- Lyn này! Chiều nay chúng ta đi chơi nhé?
.
- Hở??? Đi chơi????
.
- Uh! Từ hồi về Việt Nam đến bây giờ, mình chưa đi đâu cả!
.
Nó im lặng. Sự xuất hiện của Bom đúng thật là khiến nó rất vui. Nhưng càng lúc nó càng nhận thấy cậu bạn này có cái gì đó rất độc đoán và gia trưởng, đôi khi còn khá ích kỷ và lạnh lùng. Nói chung là cứ có cái gì đó ở Bom khiến nó ái ngại và đôi chút không thích. Mặc dù cậu nhóc cực kỳ đẹp trai, phải nói là rất đẹp, đẹp hơn Tuấn nhiều.
.
- À uh! Mai lớp mình kiểm tra một tiết Toán nên tối nay mình phải học bài. Chắc để lần sau nhé?
.
- Cái gì??? Học bài??? Cậu nói dối! Học bài hay là đi tìm thằng Ghim? – Bom bực tức.
.
- Ơ! Ghim thì ngày nào mà mình chẳng gặp, cần gì tối phải gặp nữa????
.
- Mình không quan tâm! Chiều nay cậu phải đi với mình! Cậu mà không đến thì đừng coi mình là bạn nữa! Đừng tưởng cậu được Phạm Long này thích thì muốn làm gì thì làm đâu!
.
Nó ngơ người nhìn theo bóng Long đang khuất dần sau bức tường đối diện. “Hoàng tử” của nó đây sao???? Chúng nó chỉ mới gặp nhau chưa đầy một tuần mà sao nó cảm thấy thất vọng tràn trề như thế này nhỉ???
.
................................
.
Giờ ra chơi...
.
- - Ê mày! Đi với tao! – nhỏ Liên lôi xồng xộc nó đi ra cửa.
.
- Đi đâu???? Đừng nói với tao là mày lại bắt tao đứng ngoài nhà vệ sinh chờ mày chứ???
.
- Hì! Biết rồi thì hỏi làm gì nữa! Đi nhanh lên! Hôm nay tao uống nước hơi nhiều!
.
Nó lắc đầu chán nản con bạn. Cái số của nhỏ Liên hình như gắn chặt với cái nhà vệ sinh thì phải +_+.
.
Bây giờ nó đang đứng trước nhà vệ sinh của trường. Bỗng chốc trong kí ức xa xôi của mình, nó nhớ lại đã có lần nhìn thấy Minh hút thuốc lá ở đây nhưng khi đó nó vẫn chưa biết đó là cậu nhóc. Theo cảm giác, nó lại tiến tới chỗ hôm nọ...
.
Và một lần nữa...Nó lại nhìn thấy Phạm Minh...nhưng không phải với điếu thuốc trên tay...mà là một con dao nhỏ sắc lẻm....
8/
.
- Minh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Dừng lại!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cậu điên rồi hả????????????????
.
Nó hét dựng lên khi nhìn thấy Phạm Minh đang dùng đầu nhọn của con dao rạch những đường ngang dọc trên cánh tay phải của mình. Cậu nhóc thực hiện hành động đó với gương mặt không chút cảm xúc, còn nó thì thấy đau nhói trong lòng. Đọc báo Thanh vẫn thường nghe người ta nhắc đến những người bị trầm cảm và ức chế cảm xúc luôn có những hành động theo khuynh hướng tiêu cực và quái dị. Nhìn Minh lúc này nó cảm giác dường như cậu ta đang dần vô cảm với xung quanh và vô cảm với bản thân mình.
.
Sau tiếng hét vang trời của nó, Ghim ngước nhìn, đôi mắt đờ đẫn. Mọi thứ cứ như trống rỗng và u ám trong ánh mắt đó. Nó hốt hoảng chạy tới giựt phăng con dao trên tay cậu nhóc.
.
- Làm gì thế???? – Minh hỏi một cách mệt mỏi.
.
- Cậu...cậu... – nó run rẩy, mặt mày tái xanh khi nhìn thấy máu đã rịn ra trên cánh tay của Phạm Minh. Nhanh như cắt nó lôi cậu nhóc đứng dậy rồi kéo thẳng tới phòng y tế của trường cách đó không xa.
.
....................................................
.
- Tụi trẻ các em bây giờ hết việc để làm rồi hả? Lớn to đùng thế này rồi mà còn chơi với dao kéo là sao???????? – cô y tế bức xúc vừa băng bó cho Ghim vừa thuyết giáo một tràng. Nó thì lòng nóng như lửa đốt, vừa tức vừa thương Minh. Còn cậu ta thì chẳng có vẻ gì là đau đớn hay sợ hãi, mặt cứ ngây ra, vô hồn và vô cảm...
.
Trời trưa nắng oi ả, nó đi sau Minh, cậu nhóc vẫn bước từng bước nặng nề phía trước. Thanh ngước mắt nhìn, nó cảm giác Phạm Minh bây giờ như một đám mây đen u ám, dờ dật trôi qua tất cả, đám mây ấy đang tự thu mình lại, đang tự hành hạ bản thân....Và bỗng chốc nó thấy đau....Nỗi đau tựa như ngày nào nó đã quặn lòng vì sự ra đi của Trọng Tuấn....
.
- Cậu đứng lại cho tôi! – nó hét lên.
.
Nhưng Minh dường như không nghe thấy, những bước chân vẫn đặt từng sải dài trên sân trường đầy lá bàng rụng. Mọi thứ trong mắt cậu nhóc lúc này cứ xa dấn đi, mờ dần đi....
.
- Tôi đã bảo cậu đứng lại mà sao cậu không nghe hả????????? – nó nổi khùng thật sự, nó muốn khóc, nó cảm giác bị ức chế, Phạm Minh đang bước đi xa nó, và nó thấy sợ...Nó chạy theo để kéo tay Ghim lại....
.
Á.........
.
Một cú đo đường “cực chuẩn” đã được nó thực hiện. Phạm Minh giật mình quay lại thì đã thấy nhóc khùng đang nằm dài trên nền đất, gương mặt nhăn nhó đầy thảm hại. Minh nhíu mày...đôi tay giơ nhẹ lên nhưng rồi lại thả lỏng...Sao thế này nhỉ??? Thấy đau là vậy nhưng vẫn đứng như thế, vẫn im lặng như thế! Tại sao???
.
- Huhu! Cậu bỏ mặt tôi! Cậu không đỡ tôi dậy! Cậu vô cảm với tôi rồi! huhu...Đồ độc ác! Đồ xấu xa!
.
Như đã không còn chịu đựng được nữa, nó bật khóc tức tưởi. Phạm Minh nhìn thấy nó ngã, Phạm Minh nhìn thấy nó đau nhưng cậu ấy vẫn đứng đó, vẫn không chạy tới bên nó. Lúc Trọng Tuấn khóc một mình dưới chân cầu thang, nó chính là người chìa tờ khăn giấy để cậu ta lau nước mắt. Nó từng nghĩ rồi cũng có lúc, nó sẽ được ai đó lau nước mắt mỗi khi đau buồn. Nó từng nghĩ khi nó thương yêu ai thì sẽ được họ đáp lại...Lúc ngã nhoài xuống đất, điều đầu tiên nó nghĩ đến không phải là sự đau đớn do bị trầy xước ở chân mà là nó hi vọng một cánh tay từ phía Phạm Minh sẽ đỡ nó dậy. Cho dù có nằm mơ nó vẫn không tưởng tượng được rằng...Bây giờ, nó đang ngã, và không ai đỡ nó đứng lên....
.
Phạm Minh nghiến răng, đầu óc cứ đảo lộn...Đôi mắt đẫm nước của nó chiếu thẳng vào cái tâm hồn đang tím tái dần đi vì những nỗi đau không thể nào chịu đựng. Đó là gì nhỉ??? Đó là nước mắt...là nước mắt của đứa con gái mà từ sâu trong trái tim lạnh lẽo của cậu đã có một vị trí không thể nào đổi thay....
.
Ghim bước từng bước đầy tâm trạng, đôi mắt cứ sâu hun hút tiến về phía nó. Thanh nhìn thấy dường như Minh cũng muốn khóc như mình......
.
- Đứng dậy đi! Tôi không chịu đựng được nữa rồi.... – Minh nói thều thào, đưa đôi bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của nó và kéo lên.
.
Trời trưa đổ nắng thiêu đốt không gian, những hàng cây cứ im lặng dần đi vì gió vắng mặt...Sân sau của trường cứ thu hẹp dần, thu hẹp dần trong đôi mắt của nó...Mọi thứ cứ méo mó đi....nó thấy vai mình nặng trịch....nó thấy lòng mình ướt đẫm nỗi đau....Không đau sao được khi mà Phạm Minh – cậu bạn thân chưa một lần khóc trước mặt ai bây giờ đang gục trên vai nó và nấc từng tiếng một...rất nghẹn ngào...rất cay đắng....rất xót xa.....
.
Con người ta có tuổi...Nhưng nỗi đau thì không chừa bất cứ ai....Trong cuộc đời của mình, ta có thể cười nhưng chắc chắn cũng phải khóc...Khóc nhiều là đằng khác....Ai bảo trưởng thành thì mới biết đau, ai bảo chỉ có người lớn mới biết chôn chặt đắng cay để không nấc ra thành tiếng...Con trẻ cũng có nỗi đau của riêng nó....Và con trẻ cũng có cách che giấu của riêng nó....Chỉ khác rằng, tâm hồn và sức chịu đựng của nó còn quá mỏng manh...Và nó cần rơi nước mắt.....
.
.....................................................
.
- Cậu đã khóc đấy! Cậu biết không? - nó nhìn Minh hỏi khi cả hai đã ngồi ngoài bờ sông cạnh trường.
.
Im lặng.
.
- Lúc cậu khóc...tôi cũng khóc....
.
Im lặng.
.
- Và cậu đã khóc trên vai tôi...
.
- Bạn ấy đi rồi....
.
- Bạn nào cơ???
.
- Mối tình đầu của tôi....
.
- Như thế nào?
.
- Một tuần trước...vào tối hôm sinh nhật....người ta gọi điện cho tôi....họ bảo rằng....bạn ấy đã không còn trên cõi đời này nữa.....
.
- Và cậu đã đau lòng đến mức trở nên vô cảm với tất cả?
.
- 10 tuổi, tôi phải sống một cuộc sống thiếu thốn tình cảm của người mẹ...trong mắt tôi, khái niệm kẻ khác giới hầu như là không có...tôi ghét mọi thứ...không ai chơi với tôi...không ai chịu chia sẻ với tôi.....chỉ có bạn ấy....chỉ có bạn ấy là ngày nào cũng ngồi nghe tôi nói....bạn ấy không đi được như người ta nhưng bạn ấy biết dẫn tôi đi qua nỗi đau để tiếp tục lớn lên giữa cuộc đời này.....vậy mà....
.
- Cậu thích bạn ấy nhiều lắm hả?
.
- Không phải là thích...mà là yêu....yêu như một phần cơ thể....yêu như chính bản thân mình.....
.
- Bạn ấy đã đi tới một nơi rất đẹp...ở đó bạn ấy sẽ không phải chịu đau khổ nữa...
.
- Có lẽ....
.
Và Minh lại khóc. Cậu nhóc khóc như một thằng con trai thực thụ, một thằng con trai biết đau khổ trước tình cảm của chính mình. Nó im lặng nhìn. Hóa ra cả tuần nay Minh trở nên như vậy không phải vì bị nó từ chối mà là vì một nửa trái tim của cậu đã không còn. Đôi khi nỗi đau đến quá bất ngờ, quá nặng nề khiến con người ta hoảng loạn và không thể tìm được cách nào để đối diện. Phạm Minh vì quá đau mà không biết làm thế nào để thoát khỏi nỗi đau đó. Nó đã từng nghe Quang nói ngay từ nhỏ Ghim đã thiếu thốn tình cảm rất nhiều. Mẹ chỉ thương Quang, ít quan tâm Minh. Khi ly hôn, Minh về ở với ba, suốt ngày sống một mình trong căn nhà rộng tênh cô độc. Chính hoàn cảnh sống ấy đã tạo nên một Phạm Minh lúc nào cũng lạnh lùng băng giá, lúc nào cũng chỉ biết im lặng tự che giấu nỗi đau. Người ta nói quả không sai, gia đình chính là môi trường sống thứ nhất, có ý nghĩa quyết định đến sự hình thành nhân cách con người. Một số người làm cha làm mẹ cứ nghĩ đơn giản rằng mình sinh ra nó, mình nuôi nó lớn là đã hoàn thành trách nhiệm. Nhưng không, con người tồn tại đâu phải chỉ nhờ vào thể xác, phải cần đến sự điều khiển của tâm hồn. Tâm hồn con cần được cha mẹ vun đắp và nuôi dưỡng. Một người cha, người mẹ đúng nghĩa thì phải biết rằng những việc mình làm sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến cảm xúc trẻ thơ. Ly hôn, đơn giản là sự tách nhau ra, ai đi đường nấy. Nhưng đối với những tâm hồn thơ ngây nhỏ dại, việc thiếu đi tình thương của một trong hai đấng sinh thành chính là thiệt thòi không thể nào bù đắp. Minh đúng là bất hạnh...Cậu có một gia đình không trọn vẹn....những tình thương không trọn vẹn....và cả một trái tim cũng không được yêu trọn vẹn....
.
..............................
.
Nó cứ ngồi với Minh như thế...rất lâu...rất lâu....
.
Phố đã len đèn...mặt sông in bóng những vệt sáng ngoằn nghèo nối đuôi nhau chạy quanh quẩn. Trời thay màu áo, trăng kéo vành nhô lên đầy rạng rỡ. Mọi thứ cứ như một niềm an ủi vô biên mà tạo hóa muốn vỗ về trái tim đang chảy máu của Minh....
.
- Về thôi... – Minh nói nhỏ.
.
- Về thật chứ? – nó ngúc ngắt cái đầu.
.
- Uh! Về...
.
Uh! Về. Về lại với chính mình, về lại với tất cả....
.
..................................................
.
Nó và Minh chia tay nhau tại ngã ba. Minh đã ổn một phần nào đó, và nó thấy yên tâm. Nỗi đau như tảng đá đè nặng tâm hồn, bây giờ được trút ra rồi thì chắc hẳn sẽ vơi đi nhiều. Nó cũng vơi đi nhiều....
.
- Cậu đi đâu giờ này mới về?
.
Một câu hỏi vang lên bên tai khi nó đang bước từng bước tiến tới cánh cổng của nhà mình. Theo quán tính, Thanh ngước nhìn về phía có âm thanh. Đôi mắt nó tròn xoe khi nhìn thấy Phạm Long đã đứng trước nhà mình từ bao giờ, khuôn mặt cậu nhóc xem ra không vui vẻ gì cho lắm.
.
- Mình đi với Minh! – không hiểu sao trong lúc đó nó lại “thành thật” đến như vậy!
.
- Cái gì?????? Đi với Minh???? Hồi sáng mình đã hẹn cậu tối nay đi chơi rồi mà???? – Long nổi khùng lên.
.
- Nhưng mình đâu có nhận lời???
.
- Cậu....
.
- Minh đang không ổn, là bạn bè, mình cần phải ở bên cậu ấy lúc này.
.
Long bỗng dưng im lặng. Đôi mắt đầy trách cứ. Cậu nhóc quay đầu xe rồi đạp thẳng đi. Trước khi bỏ về không quên để lại một câu khiến nó phải choáng váng:
.
- Tôi hết thích cậu rồi!
9/ Vài tuần sau...
Tình hình là Phạm Minh đã tạm ổn về mặt tinh thần. Cậu nhóc vẫn lạnh lùng như bản tính từ trước đến nay nhưng đã lạnh lùng có phản ứng, tức là không thuộc dạng trầm cảm như lúc trước. Nhiều lúc nó cũng muốn hỏi Ghim về mối tình đầu của cậu ta nhưng suy đi nghĩ lại nó lại thấy cứ im lặng là hơn. Dù gì cũng đã qua rồi, nhắc lại có khi lại khiến mọi chuyện trở nên phức tạp. Thôi thì cứ để tình yêu đó sống âm thầm trong tiềm thức của Phạm Minh cũng được...
Qua sự việc vừa rồi, Thanh Thanh cũng rút ra một điều rằng Minh thực sự quan trọng với nó. Quan trọng một cách đặc biệt mà nó không thể nào lý giải được. Đã từ lâu lắm rồi cái cảm giác tim đập thình thịnh, người run run khi nhìn thấy Quang trong nó tan biến đi đâu mất. Nhiều lúc nằm suy nghĩ, nó tự cười một mình.
.
............................................
5 ngày sau...
.
Nó đi học với tâm trạng không mấy vui vẻ. Phạm Minh từ hôm sinh nhật đến bây giờ chẳng khác nào một tảng băng lạnh chính hiệu. Ai hỏi gì cũng ngoảnh mặt quay đi, ngay cả cô giáo kêu đứng dậy phát biểu thì cậu ta cũng chỉ đứng im nhìn. Ra chơi thì trốn đi đâu đó, ra về thì lẳng lặng về một mình. Phạm Minh cứ như một cái bóng cô độc đi từng bước lùi giữa cuộc đời xô bồ tấp nập. Đến nó cũng không làm cách nào để cậu nhóc mở miệng ra dù chỉ là một tiếng Uhm.
.
- Anh không ăn mấy ngày nay rồi! – Phạm Quang rầu rĩ nói với nó.
.
- Cái gì??? Không ăn thì làm sao mà chịu nỗi????
.
- Mình cũng cố hết cách rồi! Ai cũng bảo anh bị trầm cảm mức độ nặng!
.
- Trầm cảm????
.
- Mà hôm đó cậu nói gì với ảnh để khiến ảnh ra thế này vậy???? Ảnh thương cậu còn hơn thương mình...
.
- Mình....
.
Nó chẳng biết nói gì. Nhưng thực sự thì nó không nghĩ mình đã nói cái gì quá sai hay xúc phạm để khiến Ghim phải hành xử như thế! Dạo này hình như cậu nhóc có vấn đề về tâm lý khi cách cư xử cũng như hành động cứ thay đổi xoành xoạch và luôn làm theo hướng quái dị. Nó thấy lo vô cùng nhưng không biết làm thế nào. Ngay cả nhìn mặt nó mà Ghim còn không thèm nhìn thì có cơ hội nào mà nói với cậu ta.....
.
Phạm Long đã chuyển tới học trường nó và cùng lớp với Phạm Quang. Sự xuất hiện của Long khiến cả trường cứ xôn xao. Cái tên “Cậu ấm họ Phạm” từ từ được mọi người sử dụng để gọi ba cậu nhóc. Ba người ba tính cách: Phạm Minh lạnh như băng, Phạm Quang đáng yêu như con gái, Phạm Long ngạo nghễ và lãng tử. Cứ mỗi lần nhắc đến tên của ba người thì như là có chuyện để bàn tán. Tất nhiên nhân vật trung tâm của những câu chuyện đó chính là nó!
.
- Lyn này! Chiều nay chúng ta đi chơi nhé?
.
- Hở??? Đi chơi????
.
- Uh! Từ hồi về Việt Nam đến bây giờ, mình chưa đi đâu cả!
.
Nó im lặng. Sự xuất hiện của Bom đúng thật là khiến nó rất vui. Nhưng càng lúc nó càng nhận thấy cậu bạn này có cái gì đó rất độc đoán và gia trưởng, đôi khi còn khá ích kỷ và lạnh lùng. Nói chung là cứ có cái gì đó ở Bom khiến nó ái ngại và đôi chút không thích. Mặc dù cậu nhóc cực kỳ đẹp trai, phải nói là rất đẹp, đẹp hơn Tuấn nhiều.
.
- À uh! Mai lớp mình kiểm tra một tiết Toán nên tối nay mình phải học bài. Chắc để lần sau nhé?
.
- Cái gì??? Học bài??? Cậu nói dối! Học bài hay là đi tìm thằng Ghim? – Bom bực tức.
.
- Ơ! Ghim thì ngày nào mà mình chẳng gặp, cần gì tối phải gặp nữa????
.
- Mình không quan tâm! Chiều nay cậu phải đi với mình! Cậu mà không đến thì đừng coi mình là bạn nữa! Đừng tưởng cậu được Phạm Long này thích thì muốn làm gì thì làm đâu!
.
Nó ngơ người nhìn theo bóng Long đang khuất dần sau bức tường đối diện. “Hoàng tử” của nó đây sao???? Chúng nó chỉ mới gặp nhau chưa đầy một tuần mà sao nó cảm thấy thất vọng tràn trề như thế này nhỉ???
.
................................
.
Giờ ra chơi...
.
- - Ê mày! Đi với tao! – nhỏ Liên lôi xồng xộc nó đi ra cửa.
.
- Đi đâu???? Đừng nói với tao là mày lại bắt tao đứng ngoài nhà vệ sinh chờ mày chứ???
.
- Hì! Biết rồi thì hỏi làm gì nữa! Đi nhanh lên! Hôm nay tao uống nước hơi nhiều!
.
Nó lắc đầu chán nản con bạn. Cái số của nhỏ Liên hình như gắn chặt với cái nhà vệ sinh thì phải +_+.
.
Bây giờ nó đang đứng trước nhà vệ sinh của trường. Bỗng chốc trong kí ức xa xôi của mình, nó nhớ lại đã có lần nhìn thấy Minh hút thuốc lá ở đây nhưng khi đó nó vẫn chưa biết đó là cậu nhóc. Theo cảm giác, nó lại tiến tới chỗ hôm nọ...
.
Và một lần nữa...Nó lại nhìn thấy Phạm Minh...nhưng không phải với điếu thuốc trên tay...mà là một con dao nhỏ sắc lẻm....
8/
.
- Minh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Dừng lại!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cậu điên rồi hả????????????????
.
Nó hét dựng lên khi nhìn thấy Phạm Minh đang dùng đầu nhọn của con dao rạch những đường ngang dọc trên cánh tay phải của mình. Cậu nhóc thực hiện hành động đó với gương mặt không chút cảm xúc, còn nó thì thấy đau nhói trong lòng. Đọc báo Thanh vẫn thường nghe người ta nhắc đến những người bị trầm cảm và ức chế cảm xúc luôn có những hành động theo khuynh hướng tiêu cực và quái dị. Nhìn Minh lúc này nó cảm giác dường như cậu ta đang dần vô cảm với xung quanh và vô cảm với bản thân mình.
.
Sau tiếng hét vang trời của nó, Ghim ngước nhìn, đôi mắt đờ đẫn. Mọi thứ cứ như trống rỗng và u ám trong ánh mắt đó. Nó hốt hoảng chạy tới giựt phăng con dao trên tay cậu nhóc.
.
- Làm gì thế???? – Minh hỏi một cách mệt mỏi.
.
- Cậu...cậu... – nó run rẩy, mặt mày tái xanh khi nhìn thấy máu đã rịn ra trên cánh tay của Phạm Minh. Nhanh như cắt nó lôi cậu nhóc đứng dậy rồi kéo thẳng tới phòng y tế của trường cách đó không xa.
.
....................................................
.
- Tụi trẻ các em bây giờ hết việc để làm rồi hả? Lớn to đùng thế này rồi mà còn chơi với dao kéo là sao???????? – cô y tế bức xúc vừa băng bó cho Ghim vừa thuyết giáo một tràng. Nó thì lòng nóng như lửa đốt, vừa tức vừa thương Minh. Còn cậu ta thì chẳng có vẻ gì là đau đớn hay sợ hãi, mặt cứ ngây ra, vô hồn và vô cảm...
.
Trời trưa nắng oi ả, nó đi sau Minh, cậu nhóc vẫn bước từng bước nặng nề phía trước. Thanh ngước mắt nhìn, nó cảm giác Phạm Minh bây giờ như một đám mây đen u ám, dờ dật trôi qua tất cả, đám mây ấy đang tự thu mình lại, đang tự hành hạ bản thân....Và bỗng chốc nó thấy đau....Nỗi đau tựa như ngày nào nó đã quặn lòng vì sự ra đi của Trọng Tuấn....
.
- Cậu đứng lại cho tôi! – nó hét lên.
.
Nhưng Minh dường như không nghe thấy, những bước chân vẫn đặt từng sải dài trên sân trường đầy lá bàng rụng. Mọi thứ trong mắt cậu nhóc lúc này cứ xa dấn đi, mờ dần đi....
.
- Tôi đã bảo cậu đứng lại mà sao cậu không nghe hả????????? – nó nổi khùng thật sự, nó muốn khóc, nó cảm giác bị ức chế, Phạm Minh đang bước đi xa nó, và nó thấy sợ...Nó chạy theo để kéo tay Ghim lại....
.
Á.........
.
Một cú đo đường “cực chuẩn” đã được nó thực hiện. Phạm Minh giật mình quay lại thì đã thấy nhóc khùng đang nằm dài trên nền đất, gương mặt nhăn nhó đầy thảm hại. Minh nhíu mày...đôi tay giơ nhẹ lên nhưng rồi lại thả lỏng...Sao thế này nhỉ??? Thấy đau là vậy nhưng vẫn đứng như thế, vẫn im lặng như thế! Tại sao???
.
- Huhu! Cậu bỏ mặt tôi! Cậu không đỡ tôi dậy! Cậu vô cảm với tôi rồi! huhu...Đồ độc ác! Đồ xấu xa!
.
Như đã không còn chịu đựng được nữa, nó bật khóc tức tưởi. Phạm Minh nhìn thấy nó ngã, Phạm Minh nhìn thấy nó đau nhưng cậu ấy vẫn đứng đó, vẫn không chạy tới bên nó. Lúc Trọng Tuấn khóc một mình dưới chân cầu thang, nó chính là người chìa tờ khăn giấy để cậu ta lau nước mắt. Nó từng nghĩ rồi cũng có lúc, nó sẽ được ai đó lau nước mắt mỗi khi đau buồn. Nó từng nghĩ khi nó thương yêu ai thì sẽ được họ đáp lại...Lúc ngã nhoài xuống đất, điều đầu tiên nó nghĩ đến không phải là sự đau đớn do bị trầy xước ở chân mà là nó hi vọng một cánh tay từ phía Phạm Minh sẽ đỡ nó dậy. Cho dù có nằm mơ nó vẫn không tưởng tượng được rằng...Bây giờ, nó đang ngã, và không ai đỡ nó đứng lên....
.
Phạm Minh nghiến răng, đầu óc cứ đảo lộn...Đôi mắt đẫm nước của nó chiếu thẳng vào cái tâm hồn đang tím tái dần đi vì những nỗi đau không thể nào chịu đựng. Đó là gì nhỉ??? Đó là nước mắt...là nước mắt của đứa con gái mà từ sâu trong trái tim lạnh lẽo của cậu đã có một vị trí không thể nào đổi thay....
.
Ghim bước từng bước đầy tâm trạng, đôi mắt cứ sâu hun hút tiến về phía nó. Thanh nhìn thấy dường như Minh cũng muốn khóc như mình......
.
- Đứng dậy đi! Tôi không chịu đựng được nữa rồi.... – Minh nói thều thào, đưa đôi bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của nó và kéo lên.
.
Trời trưa đổ nắng thiêu đốt không gian, những hàng cây cứ im lặng dần đi vì gió vắng mặt...Sân sau của trường cứ thu hẹp dần, thu hẹp dần trong đôi mắt của nó...Mọi thứ cứ méo mó đi....nó thấy vai mình nặng trịch....nó thấy lòng mình ướt đẫm nỗi đau....Không đau sao được khi mà Phạm Minh – cậu bạn thân chưa một lần khóc trước mặt ai bây giờ đang gục trên vai nó và nấc từng tiếng một...rất nghẹn ngào...rất cay đắng....rất xót xa.....
.
Con người ta có tuổi...Nhưng nỗi đau thì không chừa bất cứ ai....Trong cuộc đời của mình, ta có thể cười nhưng chắc chắn cũng phải khóc...Khóc nhiều là đằng khác....Ai bảo trưởng thành thì mới biết đau, ai bảo chỉ có người lớn mới biết chôn chặt đắng cay để không nấc ra thành tiếng...Con trẻ cũng có nỗi đau của riêng nó....Và con trẻ cũng có cách che giấu của riêng nó....Chỉ khác rằng, tâm hồn và sức chịu đựng của nó còn quá mỏng manh...Và nó cần rơi nước mắt.....
.
.....................................................
.
- Cậu đã khóc đấy! Cậu biết không? - nó nhìn Minh hỏi khi cả hai đã ngồi ngoài bờ sông cạnh trường.
.
Im lặng.
.
- Lúc cậu khóc...tôi cũng khóc....
.
Im lặng.
.
- Và cậu đã khóc trên vai tôi...
.
- Bạn ấy đi rồi....
.
- Bạn nào cơ???
.
- Mối tình đầu của tôi....
.
- Như thế nào?
.
- Một tuần trước...vào tối hôm sinh nhật....người ta gọi điện cho tôi....họ bảo rằng....bạn ấy đã không còn trên cõi đời này nữa.....
.
- Và cậu đã đau lòng đến mức trở nên vô cảm với tất cả?
.
- 10 tuổi, tôi phải sống một cuộc sống thiếu thốn tình cảm của người mẹ...trong mắt tôi, khái niệm kẻ khác giới hầu như là không có...tôi ghét mọi thứ...không ai chơi với tôi...không ai chịu chia sẻ với tôi.....chỉ có bạn ấy....chỉ có bạn ấy là ngày nào cũng ngồi nghe tôi nói....bạn ấy không đi được như người ta nhưng bạn ấy biết dẫn tôi đi qua nỗi đau để tiếp tục lớn lên giữa cuộc đời này.....vậy mà....
.
- Cậu thích bạn ấy nhiều lắm hả?
.
- Không phải là thích...mà là yêu....yêu như một phần cơ thể....yêu như chính bản thân mình.....
.
- Bạn ấy đã đi tới một nơi rất đẹp...ở đó bạn ấy sẽ không phải chịu đau khổ nữa...
.
- Có lẽ....
.
Và Minh lại khóc. Cậu nhóc khóc như một thằng con trai thực thụ, một thằng con trai biết đau khổ trước tình cảm của chính mình. Nó im lặng nhìn. Hóa ra cả tuần nay Minh trở nên như vậy không phải vì bị nó từ chối mà là vì một nửa trái tim của cậu đã không còn. Đôi khi nỗi đau đến quá bất ngờ, quá nặng nề khiến con người ta hoảng loạn và không thể tìm được cách nào để đối diện. Phạm Minh vì quá đau mà không biết làm thế nào để thoát khỏi nỗi đau đó. Nó đã từng nghe Quang nói ngay từ nhỏ Ghim đã thiếu thốn tình cảm rất nhiều. Mẹ chỉ thương Quang, ít quan tâm Minh. Khi ly hôn, Minh về ở với ba, suốt ngày sống một mình trong căn nhà rộng tênh cô độc. Chính hoàn cảnh sống ấy đã tạo nên một Phạm Minh lúc nào cũng lạnh lùng băng giá, lúc nào cũng chỉ biết im lặng tự che giấu nỗi đau. Người ta nói quả không sai, gia đình chính là môi trường sống thứ nhất, có ý nghĩa quyết định đến sự hình thành nhân cách con người. Một số người làm cha làm mẹ cứ nghĩ đơn giản rằng mình sinh ra nó, mình nuôi nó lớn là đã hoàn thành trách nhiệm. Nhưng không, con người tồn tại đâu phải chỉ nhờ vào thể xác, phải cần đến sự điều khiển của tâm hồn. Tâm hồn con cần được cha mẹ vun đắp và nuôi dưỡng. Một người cha, người mẹ đúng nghĩa thì phải biết rằng những việc mình làm sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến cảm xúc trẻ thơ. Ly hôn, đơn giản là sự tách nhau ra, ai đi đường nấy. Nhưng đối với những tâm hồn thơ ngây nhỏ dại, việc thiếu đi tình thương của một trong hai đấng sinh thành chính là thiệt thòi không thể nào bù đắp. Minh đúng là bất hạnh...Cậu có một gia đình không trọn vẹn....những tình thương không trọn vẹn....và cả một trái tim cũng không được yêu trọn vẹn....
.
..............................
.
Nó cứ ngồi với Minh như thế...rất lâu...rất lâu....
.
Phố đã len đèn...mặt sông in bóng những vệt sáng ngoằn nghèo nối đuôi nhau chạy quanh quẩn. Trời thay màu áo, trăng kéo vành nhô lên đầy rạng rỡ. Mọi thứ cứ như một niềm an ủi vô biên mà tạo hóa muốn vỗ về trái tim đang chảy máu của Minh....
.
- Về thôi... – Minh nói nhỏ.
.
- Về thật chứ? – nó ngúc ngắt cái đầu.
.
- Uh! Về...
.
Uh! Về. Về lại với chính mình, về lại với tất cả....
.
..................................................
.
Nó và Minh chia tay nhau tại ngã ba. Minh đã ổn một phần nào đó, và nó thấy yên tâm. Nỗi đau như tảng đá đè nặng tâm hồn, bây giờ được trút ra rồi thì chắc hẳn sẽ vơi đi nhiều. Nó cũng vơi đi nhiều....
.
- Cậu đi đâu giờ này mới về?
.
Một câu hỏi vang lên bên tai khi nó đang bước từng bước tiến tới cánh cổng của nhà mình. Theo quán tính, Thanh ngước nhìn về phía có âm thanh. Đôi mắt nó tròn xoe khi nhìn thấy Phạm Long đã đứng trước nhà mình từ bao giờ, khuôn mặt cậu nhóc xem ra không vui vẻ gì cho lắm.
.
- Mình đi với Minh! – không hiểu sao trong lúc đó nó lại “thành thật” đến như vậy!
.
- Cái gì?????? Đi với Minh???? Hồi sáng mình đã hẹn cậu tối nay đi chơi rồi mà???? – Long nổi khùng lên.
.
- Nhưng mình đâu có nhận lời???
.
- Cậu....
.
- Minh đang không ổn, là bạn bè, mình cần phải ở bên cậu ấy lúc này.
.
Long bỗng dưng im lặng. Đôi mắt đầy trách cứ. Cậu nhóc quay đầu xe rồi đạp thẳng đi. Trước khi bỏ về không quên để lại một câu khiến nó phải choáng váng:
.
- Tôi hết thích cậu rồi!
9/ Vài tuần sau...
Tình hình là Phạm Minh đã tạm ổn về mặt tinh thần. Cậu nhóc vẫn lạnh lùng như bản tính từ trước đến nay nhưng đã lạnh lùng có phản ứng, tức là không thuộc dạng trầm cảm như lúc trước. Nhiều lúc nó cũng muốn hỏi Ghim về mối tình đầu của cậu ta nhưng suy đi nghĩ lại nó lại thấy cứ im lặng là hơn. Dù gì cũng đã qua rồi, nhắc lại có khi lại khiến mọi chuyện trở nên phức tạp. Thôi thì cứ để tình yêu đó sống âm thầm trong tiềm thức của Phạm Minh cũng được...
Qua sự việc vừa rồi, Thanh Thanh cũng rút ra một điều rằng Minh thực sự quan trọng với nó. Quan trọng một cách đặc biệt mà nó không thể nào lý giải được. Đã từ lâu lắm rồi cái cảm giác tim đập thình thịnh, người run run khi nhìn thấy Quang trong nó tan biến đi đâu mất. Nhiều lúc nằm suy nghĩ, nó tự cười một mình.
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4353 ngày trước - Xem: ]
[ 4353 ngày trước - Xem: ]