watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 3 - truyen teen | Hạnh Phúc Có Thật Của Tôi
Home >
Tìm kiếm

truyen teen | Hạnh Phúc Có Thật Của Tôi

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
03/12/24 - 00:08

Cơ thể nhỏ bé của em cứng lại trong tay tôi, dường như em đang kiềm chế những cảm xúc của mình. Tôi thì thầm những câu ngắn ngủi, ngây ngô, nhưng chắc chắn rằng đó là những câu tôi đã vùi kín trong tim suốt 2 năm qua.

- Tôi nhớ em. Rất nhớ em. Mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi giờ, mỗi phút và mỗi giây. Tôi xin lỗi vì không thể làm theo những gì em muốn. Tôi ko những ko thể quên em, mà còn...nhớ...rất nhiều. Thực sự.

Bờ lưng tôi hơi gồng lên khi cảm nhận được đôi tay run run của em bấu vào. Tôi thấy vòng tay mình siết chặt hơn nữa, đến khi hơi thở khó khăn của em phá vào cổ tôi nóng hổi.

- Chúng ta...tìm một nơi khác để nói chuyện, được ko?

Tôi thì thầm vào tai em, khi nhận thấy nhiều ánh mắt tò mò nhìn hai chúng tôi. Suýt nữa tôi quên mất, mình đang đứng giữa đường phố.

Một số người dường như nhận ra tôi- khuôn mặt xuất hiện thường xuyên nhất trên báo chí và truyền hình. Và sau khi xác định được tôi đúng là người mà họ đang nghĩ, ánh mắt họ dừng lại trên cô gái trong tay tôi. Cái nhìn đó khiến tôi khó chịu.

Em gật đầu, và tôi nắm tay em, chạy như bay trên đường, không xác định được là mình muốn đi đâu. Tôi chỉ nghĩ...là tôi muốn nắm tay em, chặt như thế, mãi mãi.

Cuối cùng, chúng tôi dừng chân tại một quán cafe nhỏ. Yên vị tại chỗ, tôi lặng lẽ quan sát em, như muốn thâu tóm tất cả những gì của em vào mắt mình...những hình ảnh tôi đã đánh mất từ 2 năm trước.

Chúng tôi im lặng như thế thật lâu, trước khi em bắt đầu ngập ngừng hỏi về cuộc sống của tôi, và kể tôi nghe cuộc sống của em.

Thời gian cứ như thế, êm đềm trôi đi, mãi đến khi người phục vụ bước đến, ngượng nghịu nói cho chúng tôi biết đã đến lúc quán đóng cửa.

Tôi tiễn em về khách sạn, ôm chặt em và hẹn rằng ngày mai tôi sẽ đến tìm em. Em mỉm cười, dịu dàng nhưng đầy đau đớn, chúc mừng tôi sắp kết hôn. Lời chúc của em nhắc nhở tôi một sự thật cay đắng rằng...tôi sẽ phải để em ra đi lần nữa, dù muốn hay không.

Tôi chôn chân dưới cổng khách sạn cho đến khi bóng em khuất sau cửa thang máy.

....Và bây giờ, tôi nằm lăn trên giường, trằn trọc với những suy nghĩ rối ren.

Tôi phải làm gì?




Hạnh Phúc Có Thật Của Tôi
Kết hôn? Tuần sau tôi sẽ kết hôn. Đúng vậy, và vợ của tôi là Ran.

Nhưng tại sao....mỗi lúc nghĩ đến hôn lễ, tim tôi đau đớn và đầu tôi thì như muốn nổ tung?

Chúa ơi, hãy chỉ cho tôi biết, tôi phải làm gì bây giờ?

Tôi xoè hai bàn tay, đưa lên ngang tầm mắt. Hơi ấm trên của em vẫn còn lưu lại, cùng mùi hương nhẹ nhàng vẫn còn vương vấn nơi những ngón tay.

Shiho...

Tôi thì thầm trong bóng tối.

"Anh vẫn hạnh phúc chứ?"_ câu hỏi cuối cùng em nói trước lúc chia tay.

Tôi đáp lại em bằng đôi mắt xa xăm.

"Gặp lại em chính là điều hạnh phúc nhất của đời anh", tôi nói khẽ với chính mình, không chắc rằng lúc đó, em có nghe thấy hay không.

Chiếc nhẫn đính hôn loé lên những ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn hắt lên.

Tôi nhớ đến gương mặt Ran, vẫn là những giọt nước mắt nức nở, vẫn là bờ vai run rẩy, vẫn là cú Karate siêu hạng. Nhưng tại sao, khi nhìn cô ấy khóc, tôi chỉ thấy buồn chứ không hề thấy đau?

Từ lúc nào, cái tên Shiho mới trở thành nỗi đau trong tôi?

Nghĩ đến hôn lễ tuần sau, tim tôi lại trì xuống thêm một chút nữa.

Thao thức đến 2 giờ sáng, tôi lồm cồm bò dậy, với tay lấy điện thoại.

Nên hay không?

Giờ này chắc em đã ngủ?

Không, em luôn luôn không đi ngủ đúng giờ. Biết đâu đấy...

Trước khi tôi cho mình một quyết định đúng đắn nhất, thì ngón tay tôi đã lướt trên những con số.

Và đầu dây bên kia, giọng em vang lên, rất thấp, dường như hơi hồi hộp.

"Miyano nghe đây?"

"Shiho...uhm...em chưa ngủ?", quả thật đây là câu hỏi ngu ngốc nhất đời. Nếu ngủ thì sao lại nghe máy được? Hoặc là do tôi đã đánh thức em.

"Uhm, chưa...Có gì ko, Shinichi?"

"Anh có thể...gặp em bây giờ ko?"

"Bây giờ...?", giọng em hơi ngạc nhiên.

"Làm ơn.", tôi hạ giọng, gần như rất tha thiết.

Bên kia là một sự im lặng kéo dài. Tôi nghe tiếng em thở, có vẻ như đang run rẩy. Hơi thở hỗn loạn và không đều.

"Anh sẽ đến đón em. 10 nữa có mặt", tôi cúp máy trước khi em kịp từ chối.

Thay vội bộ quần áo, vơ lấy chiếc áo khoác, tôi phóng như bay xuống gara.

Tôi sẽ không để em ra đi lần nữa.

Nhất định.

Chiếc nhẫn đính hôn bơ vơ nằm lại trên đầu giường.





CHAP 6 : (Ran) Hôn lễ

Hôm nay là ngày chúng tôi kết hôn.

Một số bạn bè thân thiết, như Sonoko, Kazuha đều đã đến từ sớm, cùng bố mẹ tôi, cả bố mẹ Shinichi, quây quần trong phòng, giúp tôi trang điểm, thay áo, dặn dò đủ thứ.

Ai cũng rất vui...trừ tôi.

Không biết tại sao, cảm giác bất an trong tôi ngày càng lớn.

Từ ngày anh gặp lại cô ấy, anh thường trở nên ưu tư hơn, nhiều suy nghĩ hơn.

Trái tim anh cũng trôi xa tôi hơn.

Tôi bóp chặt tay mình, cố giữ không để người khác thấy vẻ khác thường.

Phải, hôm nay là hôn lễ của chúng tôi...Và tôi sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trong mắt anh ấy.

Tôi hi vọng thế.

- Kazuha à, ra đây, nhanh lên!

Tiếng Hattori có vẻ hoảng hốt, Kazuha vội vã bước khỏi phòng.

Lúc lâu sau, tôi nghe tiếng cậu ấy la lên, " Cái gì? Sao lại-", nhưng giọng nói hạ xuống ngay khiến tôi ko nghe gì nữa.

Có chuyện gì đã xảy ra sao?

Kazuha đã trở lại, sắc mặt cậu ấy nhợt nhạt đôi chút.

- Gì vậy, Kazuha?_ Tôi hướng ánh mắt hoài nghi về phía cô.

- Không, không có gì._ Kazuha cuống quýt xua tay, nhưng tôi biết, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Tôi đứng bật dậy, lao khỏi phòng, bỏ mặc ánh mắt hoảng hốt, ngạc nhiên của mọi người.

Nhưng một bóng đen đã chặn lại ngay khi tôi vừa ra khỏi nhà.





- Hattori?

- Cậu đi đâu vậy, chưa tới giờ làm lễ mà?_ Cậu ấy nheo mắt nhìn tôi, giọng đầy bối rối.

- Tớ..tớ...Có phải có gì xảy ra ko?_ Tôi sực nhớ ra việc quan trọng_ Sao cậu lại ở đây? Ko phải ở cùng Shinichi sao?

- Cậu ấy kêu tớ tới xem cậu thế nào rồi_ Hattori gãi đầu_ Và...

Không để cậu ấy nói thêm, tôi tung một cước vào cổ khiến Hattori gục ngay lập tức. Tệ thật, tôi ko muốn thế này, nhưng tôi cần biết chính xác đã xảy ra chuyện gì.

Tiếng Kazuha và Sonoko gào lên đằng sau, nhưng tôi mặc kệ. Tôi bắt xe taxi đến nhà anh.

Trái với sự rộn ràng bên tôi, căn biệt thự kính cổng cao tường, đóng im ỉm- hoàn toàn ko có chút dấu hiệu nào về sự có mặt của chủ nhân nó.

-Shinichi?

Tôi gọi khi đẩy cửa bước vào trong. Vẫn ko ai trả lời.

Tôi bước lên cầu thang, tiến về phòng ngủ.

-Shinichi?

Tôi lập lại, nhưng chỉ có tiếng của mình vang vang trong căn nhà lạnh lẽo.

- Ran à!

- Ran!

Tiếng Hattori, Sonoko và Kazuha vọng lên. Tôi bổ nhà về phía Hattori.

- Shinichi đâu? Ko phải anh ấy ở cùng cậu ko?

Gương mặt Hattori méo xệch đi vì tay tôi kéo chặt cổ áo cậu ấy.

- Hai tiếng trước, tiến sỹ Agasa chạy sang nói với cậu ấy việc gì đó...sau đó cậu ta bảo có việc ra ngoài 15 nhưng mãi ko thấy trở về. Tớ cũng ko biết nữa.

Trời đất quanh tôi như đổ sụp xuống.

- Ran, Ran_ Sonoko nắm lấy vai tôi, lay mạnh_ Bình tĩnh đi, ko sao đâu, chắc cậu ấy bận việc gì đó thôi.

Tôi mỉm cười cay đắng.

Tôi biết anh ấy "bận" việc gì.

- Ran, tớ đã nhờ người đi tìm rồi, chắc sẽ ko sao đâu._ Kazuha vỗ vai tôi an ủi, ko quên ném về Hattori cái nhìn đe doạ.

Tôi lắc đầu.





- Tớ....

Chuông điện thoại chợt reo váng lên. Tôi luýnh quýnh nhào đến cầm ống nghe.

- Alo? Shinichi?_ Tôi run run cố kềm giọt nước mắt chực lăn ra ngoài. Tôi có thể tưởng tượng được cuộc gọi này có nghĩa gì.

- Xin lỗi, đây là nhà của ngài Kudou?

Ah...? Ko phải Shinichi?

- Vâng...vâng?

- Cậu Kudou gặp tai nạn xe trên đường cao tốc, hiện đã được chuyển đến bệnh viện trung ương Beika.

Ống nghe trên tay tôi rơi xuống.

Mọi người đều nín thở. Không gian xung quanh tôi như cô đặc lại. Chỉ còn một màu đen u ám.

Shinichi....tai nạn?

Tiếng nói gấp gáp bên kia vẫn đang tiếp tục, lần này, người cầm máy là Hattori.

- Tình hình cậu ấy đang rất nguy kịch. Cô hãy mau chóng đến ngay.

***

Hôn lễ đã được huỷ bỏ.

Bố mẹ tôi, bố mẹ anh, bạn bè, đồng nghiệp ở sở cảnh sát...tất cả đều đang căng thẳng tột độ, chờ đợi cánh cửa màu xanh kia bật mở.

Đã bốn tiếng trôi qua.

Họ nói anh lái xe quá tốc độ, vượt đèn đỏ, cùng lúc một chiếc taxi trờ tới, anh mất tay lái đâm sầm vào dải phân cách.

Cảnh sát cho rằng anh vì vội vã đến buổi hôn lễ, nhưng khi nhận ra con đường anh chạy hoàn toàn ngược với đường đến nhà thờ, thì không ai bảo ai, tất cả đều im lặng- nhìn tôi đau xót.

Đó là đường đến sân bay.

Nếu tôi đoán ko lầm...anh đã đi tìm cô ấy.

Vội vã đi tìm cô ấy, đến nỗi mất hết bình tĩnh...cuối cùng là tai nạn thảm khốc.

Bíp.





Đèn báo hiệu ca phẫu thuật kết thúc.

Tiếng kêu rất nhỏ, nhưng đối với mọi người không khác gì chuông báo cháy.

Mọi cặp mắt đổ dồn về cánh cửa màu xanh im lìm.

Cuối cùng, cánh cửa bật mở. Một bác sĩ trung niên bước ra, đôi mắt sẫm màu cụp xuống khi nhìn một lượt hàng người rồng rắn đứng ngồi ngoài hành lang.

- Bác sỹ, con tôi thế nào rồi?

Mẹ anh- cô Yukiko nhào đến, chụp lấy tay ông. Bên cạnh là bố anh- Yusaku, với gương mặt trắng bệch.

Vị bác sỹ gỡ khẩu trang và mũ trùm đầu xuống, cất giọng khàn khàn.

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức...Rất tiếc....

Tôi không còn nghe thấy gì nữa, nhưng tôi hiểu.

Trước mắt tôi, mọi thứ như đang nhoè đi...

Anh đã chết.

....và tôi nhận ra... bóng tối đổ ập xuống tất cả.




Hạnh Phúc Có Thật Của Tôi
CHAP 7 : Lựa chọn

Vị bác sĩ tỏ vẻ thương tiếc cho cô gái đang lịm dần đi trong tay những người thân, trên người còn mặc bộ soa-rê trắng. Có lẽ hôm nay là hôn lễ của họ. Thật đáng tiếc...

Một lúc sau, để tình hình tạm lắng xuống, ông mới chậm chạp cất giọng:

- Vậy...xin mời thân nhân của cậu Kaishi Kudouji vào trong nhìn mặt nạn nhân lần cuối...Sau đó...

-Cái gì?

-Cái gì?

-Cái gì?

Giọng nói ông bị cắt đứt bởi mấy chục " cái gì" thốt ra liên tục, kèm theo những đôi mắt trợn tròn. Một số thì như bị đông cứng, một số khác thì đang ngơ ngẩn.Hattori là người còn bình tĩnh nhất, nhưng cũng lắp bắp mãi mới mở miệng được:

- Ông...ông nói..người trong đó là ai?? Tên gì?

Vị bác sỹ cau mày, nhìn chàng trai da ngăm hoài nghi.

- Vâng, tôi nói là ngài Kaishi Kudouji.

- KUDOUJI?

Hàng loạt cái miệng gào lên, hoàn toàn quên béng mất đây là bệnh viện. Ngài Suyaku ngỡ ngàng, trong lúc Yukiko mở to mắt.

- Kanshi Kudouji? Không phải Shinichi Kudou?

Lúc này, vị bác sĩ kia cơ hồ đã hiểu được phần nào. Đôi mắt ông cũng bắt đầu căng ra hết mức có thể.

- Các vị...không phải là thân nhân của cậu Kudouji?

-KHÔNG!

Bà Eri và ông Mouri lay lay Ran, hét lên:

- Chúa ơi, nhầm lẫn, Ran, tỉnh lại đi con! Ko phải Shinichi, ko phải Shinichi!

Một tiếng thở hắt ra từ vị bác sỹ trung niên, cơ mặt ông giần giật. Ông day day trán trước khi cất giọng khó nhọc.

- Vâng, tôi nhớ rồi. Đúng là còn một thanh niên tên Shinichi Kudou...nhập viện sau cậu Kudouji khoảng mười phút...

- Phải, chính là nó, nó là con tôi._ Ngài Suyaku tiến lên một bước, nhìn sâu vào ông chờ đợi.

- Cậu ấy bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm. Hiện đang nằm ở khu B.

- Tạ Chúa!

Những tiếng thở phào nhẹ nhõm, Kazuha ôm lấy Hattori khóc nức nở, Yukiko và Yusaku nắm tay nhau nghẹn ngào, Satou dụi đầu vào ngực Takagi lẩm bẩm trong tiếng nấc...

Shinichi Kudou vẫn còn sống!

Tất cả chỉ là sự nhầm lẫn! Tạ ơn Chúa!





CHAP 7 (tt) Trở về :

Ran ngồi thẫn thờ bên giường, nhìn vị hôn phu nằm mê man trong bộ áo màu xanh lá của bệnh viện. Nước mắt không hiểu sao lại không thể tuôn rơi...dù cô rất muốn khóc.

Là lỗi của cô.

Chính là lỗi của cô.

** Hồi tưởng**

Vào buổi sáng ngày hôm sau- cái ngày thử áo cưới định mệnh đó- cái ngày mà anh gặp lại cô ấy và đi đến tận khuya mới về...anh đến tìm cô.

Ran nhớ rõ, anh dẫn cô đến nhà hàng năm xưa anh từng dẫn cô đi một lần, ngồi đúng cái bàn ấy.

Anh nói với cô, " Ran...câu mà năm xưa anh từng muốn nói khi đó chính là tớ thích cậu"

Anh ngừng lại, nhìn bàn tay của cô nắm chặt trên bàn. Nhẹ nhàng, Shinichi nắm lấy tay cô.

" Và câu bây giờ anh muốn nói, vẫn là...anh thích em"

Cô sửng sốt nhìn anh. " THÍCH?"

Shinichi gật đầu.

" Anh luôn thích em, rất thích em, từ khi chúng ta còn bé. Phải, chúng ta đã ở bên nhau quá lâu, tất nhiên giữa chúng ta có mối quan hệ tình cảm thân thiết hơn hẳn những người bạn bình thường khác. Anh thừa nhận rằng, anh rất thích em, thích hơn một người bạn. Nhưng... vẫn chưa đủ để gọi là yêu"

Ran có thể thấy mắt mình đang cay xè đi.

Shinichi vẫn tiếp tục, với giọng thấp, bình tĩnh- đến nỗi Ran cảm thấy như anh đã muốn nói những lời này từ lâu rồi.

" Có một thời gian, đó là khi anh teo nhỏ, anh rời xa em nhưng thật chất luôn bên cạnh em. Anh biết tình cảm của em đối với anh. Anh biết em chờ đợi anh. Anh biết em khóc vì nhớ anh. Những điều đó luôn khiến anh rất buồn, anh hối hận vì đã để em đau khổ như thế. Nên anh luôn nghĩ, anh nhất định bù đắp cho em khi anh trở về."

Ran nhìn trừng trừng vào Shinichi, môi mấp máy định nói, nhưng không, cô im lặng.

"Anh muốn bù đắp cho em, anh sẽ chăm sóc em, quan tâm em, đền đáp lại tình cảm của em...Nhưng mọi chuyện thay đổi vào cái ngày anh tưởng chừng như anh đã mất cô ấy..."

Đôi mắt Shinichi dán chặt vào khoảng không vô định với đáy mắt trống rỗng xa xôi.

"Anh đã không bao giờ nhận ra cô ấy quan trọng đến mức nào- cho đến khi anh biết mình sắp mất cô ấy. Anh luôn biết em là quan trọng, tất nhiên, Ran, anh đã từng nói em luôn là người anh muốn bảo vệ nhất trên thế giới này. Không sai, từ khi còn bé, chúng ta luôn bên nhau, phải ko?....Tất cả lời nói đó đều là sự thật, nhưng chỉ là trước khi anh phát hiện ra một sự thật khác nữa...!"

Ran nắm chặt tay lại. Cảm giác nước mắt đã giàn giụa trên mặt.

" Nếu...nếu như quay lại cái ngày của 2 năm trước, anh vẫn sẽ chọn cứu em đấy, Ran. Anh sẽ cứu em, nhất định- vì em luôn là người anh muốn bảo vệ nhất trên đời, như ngày xưa anh đã từng nói...."

Shinichi ngẩng mặt lên, đôi mắt nhuốm đầy sự muộn phiền.





"..Anh vẫn cứu em, nhưng anh sẽ đi theo cô ấy...."

Đôi mắt Ran mở to.

Trái tim cô thắt lại.

Anh vẫn chọn cứu tôi, nhưng anh anh thà bỏ tôi lại cô đơn trên th

Tag:

truyen,teen,|,Hạnh,Phúc,,Thật,Của,Tôi

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4074 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4131 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4131 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4131 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 27