watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 13 - Truyen tieu thuyet full | Gia đình ngọt ngào của tôi
Home >
Tìm kiếm

Truyen tieu thuyet full | Gia đình ngọt ngào của tôi

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
01/12/24 - 02:46

u mới hỏi: “Cô Ngụy này, có thể hỏi cô tới vùng xa xôi hẻo lánh như Đại Trại Thôn làm gì không?”.[br">“Tới thăm bạn trai tôi”, tôi không muốn giấu diếm anh ta nữa.[br">Anh ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên, “Thì ra là vậy, còn nhớ lúc trên xe, cô có nói bạn trai cô là người Đan Ba”.[br">Rồi anh ta cau mày, cúi đầu như gắng sức nghĩ điều gì, đột nhiên anh ta ngẩng phắt đầu dậy, hỏi tôi: “Có phải bạn trai cô tên là Phương Triết?”.[br">Tôi kinh ngạc tròn mắt, không thốt nổi ra câu nào.[br">“Tôi đoán chắc đúng vậy”, anh ta cười đắc y. Tôi nhớ lại lúc trên xe, anh ta từng kể hơn mười năm qua luôn đi thu mua nguyên liệu thảo dược ở các vùng thôn ở Đan Ba nên hầu như quen biết hết mọi người trong vùng.[br">Chỉ có điều không ngờ lại trùng hợp như vậy.[br">“Anh quen anh ấy sao?”, hồi lâu sau tôi hỏi lại, coi như thừa nhận.[br">“Cũng năm, sáu năm nay không gặp rồi. Nhưng tôi khá thân quen với bố mẹ anh ấy. Họ là hộ người Hán duy nhất ở đó, sao lại không biết được cơ chứ?”. Từ khẩu khí của Đường Cương, hình như quan hệ giữa anh ta với bố mẹ của Triết không phải chỉ là mối quan hệ thông thường.[br">“Tôi có thể dẫn cô tới nơi cô muốn đến”, anh nói. [br">

[br">Xe đi trên đường núi quanh co, xóc đến thảm hại, như một chiếc thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt sóng. Bầu trời xanh như ngọc, từng cụm mây trắng như những bầu ngực lớn đè xuống đầu chúng tôi. Tất cả đều hùng tráng, bát ngát, mang vẻ đẹp xao lòng, chúng tôi đã tới một thế giới khác. Không khí bắt đầu mỏng dần. Nơi chúng tôi cần đến cách mực nước biển hơn hai nghìn mét, mang một số đặc trưng của cao nguyên.[br">[br">Tôi không nhớ rõ tâm trạng ngồi xe cùng Triết về thăm bố mẹ anh lần trước ra sao. Ngay cả cảnh vật xung quanh và con người ở đó, ấn tượng trong tôi cũng rất mờ nhạt. Tôi chỉ nhớ bị phản ứng khí hậu cao nguyên khiến đầu đau nhức và chóng mặt vô cùng. Nhưng lúc này, chúng tôi trên xe đi qua những ruộng lúa mạch và dòng sông, có những khu dân cư lấp ló trong đám hoa lê và cây đào. Trong mắt tôi, những cảnh đẹp như đồng thoại hầu như luôn ẩn chứa một nguy cơ gì đó, không thể nói rõ là tại sao. Có lẽ do tôi bị phản ứng vì khí hậu cao nguyên, cũng có thể vì cảm giác bồn chồn bất an khi sắp được gặp Triết.[br">[br">Đường Cương ngồi bên cứ bắt tôi uống nhiều nước, lại rút một quả táo trong túi ra đưa cho tôi, nói là nước và hoa quả có tác dụng giúp tôi tránh được phản ứng cao nguyên. Tôi miễn cưỡng uống vài ngụm nước, nhìn Lộ Phong Thiền. Hình như nó không có vẻ gì khó chịu, chỉ ngoác mồm thè lưỡi ra, ngó ra bên ngoài qua cánh cửa sổ lắc lư không ngớt. Đối với một con chó sống lâu ở thành phố lớn, cảnh vật quanh đây đầy cảm giác mới mẻ. Tôi có thể tưởng tượng vậy.[br">[br">Tôi ôm chiếc ba lô, ngồi co rúm một góc. Đó là chiếc xe nhỏ cũng khá mới. Do lỡ chuyến xe khách, chúng tôi đành vội vã thuê với giá năm mươi đồng. Thoạt đầu Đường Cương chê đắt, định mặc cả, tôi phải ngăn lại. Mức giá này nếu so với tình hình Thượng Hải vẫn là rẻ chán, không cần phải cò kè với lái xe. Trong chuyến du hành rời Thượng Hải, vô hình chung, tôi đang từng bước tiếp nhận việc giáo dục tiền bạc. Càng đi về phía Tây, tôi càng cảm thấy cuộc sống của tôi ở Thượng Hải quá sung túc, đầy ắp những thứ hư danh không cần thiết. Tiền bạc ở những thành phố lớn như Thượng Hải không chỉ đơn thuần là tiền, mà càng là một phương tiện thể hiện cá nhân. Tiền càng nhiều, thể hiện càng nhiều, thậm chí còn vượt qua cả chính con người thật của mình.[br">[br">Ở khu núi phía Tây, cuộc sống đơn giản càng khiến bạn đột nhiên phát hiện ra chính mình một cách đơn giản. Rất nhiều khi đơn giản lại chính là sự thật. Đi du lịch từ Đông sang Tây, thực ra là một quá trình vứt bỏ những thứ rắc rối, quay về những thứ thuần khiết, đơn giản.[br">[br">Càng gần tới nơi, tim tôi càng đập mạnh. Dù Đường Cương nói khi bị phản ứng cao nguyên, tốt nhất là hạn chế nói chuyện, nhưng tôi vẫn không nhịn được xin anh kể những chuyện anh biết về Triết hồi nhỏ, vì Triết rất hiếm khi kể những chuyện đó. “Đều là chuyện cũ ấy mà. Giờ đây Triết thay đổi rất nhiều”, anh nói. Tôi cho anh xem tấm hình chụp chung giữa tôi và Triết trong căn hộ ở Thượng Hải.[br">[br">“Phương Triết là người thông minh nhất mà tôi từng gặp”, Đường Cương mở miệng đã khen ngợi, “Anh ấy ít hơn tôi tám tuổi, nhưng trưởng thành rất sớm, nỗ lực học tập, rất mạnh mẽ. Bố mẹ anh ấy kể năm mới tám, chín tuổi, anh ấy đã nói nhất định sẽ có một ngày đi ra khỏi vùng núi này, tới những nơi rất xa. Hỏi rốt cuộc muốn đi đâu, anh ấy không nói, chỉ nói là tới vùng có nhiều nhà, nhiều người. Hỏi anh ấy rốt cuộc nhiều bao nhiêu mới được coi là nhiều, anh ấy nói phải nhiều như sao trên trời”.[br">[br">Kể tới đây, Đường Cương không nhịn nổi cười, cuối cùng đưa ra một tổng kết: “Một đứa trẻ mới tám, chín tuổi đã có thể nói ra những câu như vậy, có thể thấy rõ rất khác người. Sự nghiệp mà anh ấy lập nên ngày nay và cuộc sống giờ đây cũng hoàn toàn chứng minh được câu nói hơn hai mươi năm trước của anh ấy”.[br">[br">Tôi cũng cười, nhưng vừa cười đã thấy ngực nặng trĩu, đầu đau thắt, không khỏi cau mày. Đường Cương vội đỡ tôi, “Nghỉ ngơi đi, đừng nói nữa”. Tôi rút từ trong túi ra một lọ thuốc “Hồng Cảnh Thiên” mua ở Đan Ba trước khi khởi hành, nghe nói đây là thuốc chữa phản ứng cao nguyên, liền ngậm một viên. Rồi tôi nhắm mắt, mơ màng thiếp đi bên cạnh Lộ Phong Thiền.[br">[br">Tôi mơ một giấc mơ khá giống thật: Bố tôi dắt tay tôi đi trên con đường núi quanh co, bên đường nở đầy hoa dại li ti màu vàng. Bố tôi ngồi thụp xuống, chỉ vào một bông hoa nhỏ, nói: “Đoạn Dương Thảo đấy”. Rồi ông bắt tôi lặp lại từ đó, ghi nhớ hình dáng loài hoa đó. Ông nói loài hoa này tiêu biểu cho tâm trạng của ông vừa rời bỏ thế giới này. Khi nói tới đây, cả ông và tôi đều thấy buồn.[br">[br">Rồi trời đột nhiên đổ mưa, tôi lạnh phát run. Bố tôi cởi áo khoác ngoài cho tôi mặc, ôm lấy tôi và nói: “Đừng sợ, có bố ở đây”. Thoắt một cái, tôi thấy một luồng ấm chạy qua tim, rồi bố hứa với tôi, “Ngụy, bố sẽ mãi mãi ở bên con”. Tôi mỉm cười gật đầu.[br">Đột nhiên phía trước có hai người đi tới, một nam một nữ. Lúc lại gần, tôi mới nhận ra là Triết và mẹ tôi. Tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên, nhưng dường như họ không thấy tôi, như thể đã biết trước chỉ đi lướt qua tôi mà thôi.[br">[br">Tôi còn nhớ rất rõ, Triết đi sang bên trái tôi, mẹ đi sang bên phải tôi. Tôi giơ hai tay ra định giữ họ lại nhưng không được.[br">Tôi khóc ầm lên, lúc này lại nghe thấy tiếng bố: “Đừng khóc, con không mất họ đâu”.[br">[br">Tôi giật mình tỉnh giấc, mở to mắt, mấy giây sau mới nhận ra gương mặt đen nhẻm của Đường Cương trước mặt. “Mười phút nữa sẽ tới”, anh thông báo.[br">[br">Tôi vùng ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa xe. Lúc này, xe chúng tôi đã tới đường lớn trên núi. Nhìn sang bên trái là rặng núi xanh rì, nhìn sang bên phải là một dãy ruộng bậc thang hẹp. Phía dưới là một dòng sông mà Đường Cương vừa gọi là “sông Cách Thập Trát”.[br">Ngó nghiêng bốn phía xong, tôi lấy lại tinh thần, đột nhiên ý thức được rằng thời gian không còn lâu nữa, nhưng tôi chưa chuẩn bị được gì, liền lập tức thấy căng thẳng. Tôi rút điện thoại từ trong túi ra, cũng có tín hiệu có sóng, nhưng không thấy tin nhắn hoặc nhận được cuộc điện thoại nào. Trước khi lên xe ở huyện, tôi đã nhắn cho anh một tin vắn vắt: “Ba tiếng nữa gặp ở Đại Trại Thôn”, hy vọng anh đã nhận được. Mà cũng không cần biết anh đã nhận được chưa, lần này tôi không để ý đến những thứ khác nữa, chỉ cầm gương đánh lại son phấn trên chiếc xe vẫn đảo như lạc rang.[br">[br">Tuy chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, nhưng tôi trong gương đã đen đi khá nhiều, mắt bị quầng thâm mờ vì liên tục thiếu ngủ, tóc nom thô ráp và khô vì bôn ba hết ngày này sang ngày khác. Nhìn thấy bóng mình, tôi lại nhớ tới người ta miêu tả dung nhan tiều tụy cũng những thiếu phụ cổ đại mòn mỏi chờ chồng từ chiến trận trở về, giờ đây thấy rất hợp với hoàn cảnh của tôi.[br">[br">Nghĩ tới đây, tôi đóng sập gương lại, lòng lại trào lên một cảm giác thật khó nói, vừa đau khổ, vừa ngọt ngào. Tôi cũng không rõ đó là “sự ngọt ngào trong cay đắng” hay là “nỗi đau đớn trong mật ngọt”?[br">Chợt nhớ tới giấc mơ ban nãy, lại nhìn con đường núi đang đi, chợt nhận ra đúng là con đường núi mà tôi và bố tôi vừa đi trong mơ. Bên cạnh đường còn có những vạt hoa dại màu vàng nhạt giống hệt trong giấc mơ. Tôi chỉ đám hoa đó cho Đường Cương, hỏi chúng tên gì, anh đáp, “Đoạn Dương Thảo”.[br">[br">Tôi sững người, đúng là cái tên mà bố tôi đã nói trong giấc mơ. Tôi còn nhớ trong mơ, bố bắt tôi lặp lại ba từ này. Đường Cương nói, nghe kể lại nếu cừu ăn loại hoa cỏ này, ruột sẽ đứt thành từng khúc. Tôi chìm đắm trong lời giải thích của anh, hoảng hốt giữa mơ và thực được lặp lại. Giấc mơ đó phải chăng được bố tôi gửi gắm vì không thể thông qua con chó nói chuyện với tôi được. Những tình tiết trong mơ phảng phất như sinh động trước mắt, nhất là tình cảm đau thương cách biệt giữa bố con tôi do cái chết chia lìa, còn có cảnh Triết và mẹ tôi cùng đi lướt qua tôi, khiến tôi đau đớn khóc ròng.[br">Nhớ tới cảnh sau, tôi không khỏi bị một nỗi khiếp sợ vô danh đè nặng lấy. Cũng chính lúc đó, tiếng phanh xe thắng két và xe bị dừng đột ngột. Tôi thấy toàn thân đau nhức không chịu nổi.[br">[br">Đường Cương nhảy xuống xe trước, vặn lưng, đá chân, rồi rút ví ra định gửi tiền cho lái xe. Lúc này, tôi mới phản ứng kịp thời, vội vã giành lấy, rút năm mười đồng từ ví ra, đưa cho bác tài và cám ơn. Bác tài cũng không nói nhiều, đợi tôi và chó xuống hẳn xe, liền đánh xe vòng lại. Chiếc xe nhanh chóng chạy biến như một làn khói.[br">[br">Dứt khỏi đám bụi mù cuốn theo chiếc xe, tôi quay lại, tự nhiên người cứ đờ ra như toàn thân bị niệm chú. Đứng trước ngôi nhà mới, to sừng sững là người mà tôi ngày đêm nhung nhớ-Triết.[br">[br">Chiếc ba lô trong tay đã rơi phịch xuống đất, môi run lẩy bẩy, nói không ra nổi một chữ, nước mắt tuy bị kìm mãi nhưng vẫn tuôn ròng ròng như những viên trân châu bị đứt dây, sau cơn khiếp hãi, thi nhau tuôn xuống.[br">[br">Qua làn nước mắt, tôi thấy Triết đột ngột sải từng bước lớn về phía tôi. Con chó nãy giờ vẫn im lặng đứng sát bên tôi như một vệ sĩ trung thành nhất. Thấy Triết đi về phía tôi, nó lập tức sủa lên một tràng dài hoan hỉ, rối rít tít mù như phát điên, không còn nhớ ra người đàn ông trước mặt từng là ân nhân cứu mạng của nó, và cũng chính là người từng nhặt nó ở ngoài đường về nhà, làm thành món qua cầu hôn tặng tôi.[br">[br">Triết không thèm để tâm tới tiếng sủa điên rồ của Lộ Phong Thiền, vẫn tiếp tục bước về phía tôi, và đột ngột dừng lại khi chỉ còn cách tôi một bước, gương mặt vẫn mang vẻ khó xử không ra cười.[br">[br">Không biết mặt trời hay thứ gì đó rất mạnh như xọc thẳng vào mặt, khiến tôi không tài nào mở mắt ra nổi. Tôi lảo đảo trước mặt anh, thấy chân mềm khụy, tôi biết mình đã ngất đi.[br">

[br">Lúc tỉnh lại, bốn bề yên tĩnh. Giường rất mềm mại, bên cạnh là chiếc đèn bàn đang tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu. Trong chớp mắt, tôi ngỡ mình như đang nằm trên chiếc giường trong căn hộ ở Thượng Hải.[br">Nhưng dưỡng khí trong không khí không đủ và cơn đau đầu ngấm ngầm lập tức khiến tôi nhận thức quay về hiện thực. Tôi ngó bốn phía, Lộ Phong Thiền lặng lẽ nằm sau cánh cửa, đang hít hà tấm thảm lông cửa, quay đầu lại, thấy tôi đã tỉnh, nó vẫn ngoạc cái mõm ra như cười hớn hở. Chó cũng biết khóc biết cười, cũng biết hỉ nộ ái ố. Về điểm này, chúng không khác con người là bao.[br">[br">Nó chạy tới thành giường, liếm ngón tay tôi. Rồi nó quay đầu về phía cốc nước đặt cạnh cái đèn bàn. Tôi ngỡ nó khát nước, liền đổ một ít nước vào tay cho nó uống. Nó không chịu, tôi chợt hiểu, thì ra nó nhắc tôi nên uống nhiều nước.[br">[br">“Tao chưa từng gặp con chó nào thông minh như mày”, tôi lẩm bẩm, cầm cốc nước lên uống một ngụm, quả thật đã thấy dễ chịu hơn.[br">[br">“Lộ Phong Thiền quả thực là con chó tuyệt vời”, giọng bố tôi khẽ vang lên. Tôi vui sướng quá, kêu “Bố ơi” rồi ôm chầm lấy con chó.[br">[br">Bố tôi hạ giọng, “Đừng lo, Ngụy, suốt chuyến đi, con đã lo lắng quá nhiều”.[br">[br">Tôi bình tĩnh lại. Bố nói rất đúng. Tôi lo lắng quá nhiều, đã khóc quá nhiều. Lúc này tôi nhớ tới giấc mơ trên đường. “Nhưng giải nghĩa về giấc mơ đó ra sao?”, tôi hỏi bố tôi, “Đoạn Dương Thảo, Triết và mẹ cùng lúc đi qua con, nhưng không nghe thấy tiếng con gọi”.[br">[br">“Những cái đó đều là miêu tả chuyện đã qua. Đoạn Dương Thảo là đại diện cho tâm trạng của bố hơn mười năm trước lúc sắp chết, nhưng giờ đây đã khác rồi. Cảnh Triết và mẹ con đi ngang qua con, quả thực cả hai đều rời bỏ con. Nhưng con có nhớ câu nói của bố lúc cuối giấc mơ không? Bố dặn đừng khóc, con không hề mất họ. Giấc mơ ám chỉ về nỗi khiếp sợ trong thẳm sâu con người con”. Giọng của bố thật hiền từ. Mặc dù ông đang trò chuyện, đúng thật trong lòng tôi vẫn ẩn giấu một nỗi khiếp sợ từ lâu, đó là: những người yêu tôi nhất trên thế gian này rốt cuộc đều rời bỏ tôi.[br">[br">Tôi ôm Lộ Phong Thiền, tỉ mỉ nghĩ kĩ về câu nói của bố, bắt đầu cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng tiêu tan dần. Khi bạn khiếp sợ điều gì, càng né tránh, nỗi sợ chỉ càng tăng lên. Nhưng khi nói ra, sau khi phơi nó dưới ánh mặt trời, nó trở nên vô hại và có thể cùng bạn chung sống hòa bình. Mọi việc luôn là như vậy.[br">[br">“Mẹ đã gọi điện thoại tới”, tôi nói lạnh nhạt.[br">[br">“Bố biết”, bố tôi đáp bằng giọng rất bình tĩnh.[br">[br">“Giờ đây, con không chỉ đối diện với Triết, mà còn phải đối phó với bà ấy trong tương lai không xa”, tôi cố gắng nói bằng giọng không quá lo lắng.[br">[br">“Không sao, việc gì cũng có thể giải quyết từng cái một”, bố nói như không chút lo lắng về tôi.[br">[br">“Bố…”, tôi hơi chần chừ, “Con đã gặp Triết, hẳn bố cũng gặp rồi. Vậy giữa con và anh ấy rốt cuộc ra sao?”.[br">[br">Bố cười phá lên, “Con thật vô dụng quá, sao suốt ngày lo lắng thế?”.[br">Khi bố cười giễu tôi, Lộ Phong Thiền đột nhiên hắt hơi. Lúc này tôi cũng không khỏi nhịn được cười. Nó nháy mắt, như thể hơi ngại. Tôi lại thầm nghĩ thực ra rất thích bố cười như lúc nãy. Bố không chỉ là người cha đem lại cho tôi tình yêu vô bờ, cũng là một người bạn có thể trò chuyện rất tâm đắc và biết nói đùa. Mấy năm trước khi mất, bố đã bắt đầu như vậy khi phải đối mặt với những trò đùa con trẻ của tôi.[br">“À, đúng rồi, lần trước bố vội vã đi, nói là gặp một người bạn…”, tôi chuyển đề tài, cố tình nháy mắt với Lộ Phong Thiền, “Không bị muộn chứ?”.[br">[br">“Cũng muộn một chút”, bố không hề bị tác động bởi trò đùa của tôi.[br">[br">“Là bạn gái phải không?”, tôi đành phải hỏi thẳng.[br">[br">“Không, là bà ngoại của Triết”. Ông đáp thẳng thắn, không hề giấu diếm. Tôi giật mình. Rõ ràng cái thế giới của bố luôn làm tôi ngạc nhiên. Ngay cả cái thế giới trước mắt có thể vươn tay chạm tới được, chúng tôi còn hiểu rất lờ mờ, huống gì nói đến một thế giới khác nơi bố ở.[br">[br">“Bố làm sao quen được bà ngoại của Triết?”, tôi hỏi nhỏ, một tay khum miệng, chỉ sợ mình hét lên.[br">[br">“Chúng ta quen nhau từ lâu, trước khi con quen Triết cơ”, bố đang nói, bỗng ngừng lại, khịt một tiếng, nói nhỏ, “Khi khác bố kể cho nghe, Triết sắp vào đấy, bố đi đây”.[br">[br">Tôi vội vàng túm lấy một chân trước của Lộ Phong Thiền, “Bố ơi, đợi đã, câu cuối cùng”.[br">[br">“Cá

Tag:

Truyen,tieu,thuyet,full,|,Gia,đình,ngọt,ngào,của,tôi,

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 748