Truyện Teen - Gấu Ơi! Về với Em...
Mr.Luân™ [Admin] [On] 03/12/24 - 00:01 |
là yêu nhau. Đó là mùa hè khi anh chuẩn bị bước vào 12 và em sang năm thứ 2 ở trường cấp III. Ngày ấy, dù có xa xôi thế nào đi chăng nữa, cứ cuối tuần thì anh từ Sài Gòn về Mỹ Tho, còn em thì từ Gò Công xa xôi về thành phố nhỏ ấy. Mỗi tuần một ngày ngắn ngủi ta đi bên nhau. Cả hai đi lang thang trên phố, hết ăn kem thì đi xem phim rồi đi hóng gió, cứ như thế thời gian của một ngày trôi qua rất nhanh mà không cách nào ngừng lại được.
Em còn nhớ rất rõ chiều thứ 7 mưa lất phất từng cơn trên phố nhỏ. Em vừa xuống trạm xe buýt thì mưa như trút tất cả nước mắt của trời xuống nhân gian. Mưa cứ rơi, rơi mãi không thôi. Phố thưa người lên đèn leo lét.
Em đã đến chỗ hẹn nhưng vẫn không thấy anh đâu. Em đưa tay lên nhìn đồng hồ, 5 giờ 10 phút chiều, anh trễ hẹn 10 phút. Rồi 5 giờ 30, 6 giờ. Anh vẫn chưa xuất hiện. Em thấy trong người lo lắng kì lạ, em sợ anh không đến. Lúc ấy, cả hai đứa chẳng ai có điện thoại để mà liên lạc cả. Nhưng em vẫn lì lợm ngồi ì ở công viên và đợi, nhất định đợi anh về. Vì em biết anh sẽ xuất hiện.
7:15 PM
Anh lững thững vác balô xuất hiện. Em mừng rỡ hét lên và chạy đến ôm chầm anh.
- Đợi anh lâu không?
- Um, lâu hơn chữ lâu nữa là đằng khác.
- Cho anh xin lỗi vì anh đón xe trễ chuyến.
- Không sao, em chỉ lo có chuyện gì xảy ra với hay không mà thôi.
- Đợi anh lâu nên mệt đúng không?
- Um.
- Lên anh cõng! - Anh khụy người - Lên nhanh nào, anh cõng em đến Mimosa!
Em bước đến và bá cổ anh. Anh cõng em suốt một đoạn đường dài gần một cây số. Phố chiều ảm đảm vì mưa nhưng cả hai vẫn huyên thuyên đủ mọi chuyện. Anh và em đều thích Mimosa, một quá cafe nhỏ nằm cạnh Giếng Nước thành phố. Từ trong Mimosa có thể nhìn ra bờ hồ, nhìn dòng người đi đi trên phố một cách hối hả và ở đó có cây đàn piano cùng với chị chủ quán cực kì thân thiện. Mỗi lần đến đấy, anh đều tập cho em đàn nhưng em vụng về chả đàn được bài nào ra hồn cả.
- Hôm nay em đàn tốt hơn mấy lần trước rồi đấy.
- Tại anh dạy dở đấy chứ.
- Xì xì, anh đâu phải chỉ dạy cho mỗi mình em đâu, còn khối cô ở Sài Gòn đòi anh dạy đấy nhá, em có bảo anh là người dạy đàn duy nhất của em đâu ...haha...
- Ơ! Thế thì bây giờ em đặt chủ quyền đấy.
Anh cười xòa nhưng em nào biết ánh mắt của anh bỗng đượm buồn rất nhanh.
- Chi này!
- Sao cơ?
- Em biết ghen không?
- Không.
- Ngộ nhỉ?
- Vì em tin anh sẽ không làm gì cho em ghen, đúng không?
- À...ừ...ví dụ nếu anh có lỡ làm gì đó, thì em sẽ ghen như thế nào nhỉ?
- Em đã bảo không ghen, nếu anh có lỡ làm chuyện gì đó thì..
.- Thì sao nào?
- Thì chia tay chứ sao.
Về lại Sài Gòn, anh bảo bạn gái của anh tên là : Vân Anh!
**************
" Chia tay đi Chi à! Anh yêu Vân Anh. Anh không thuộc về em!"
" - Anh nói gì thế, em không hiểu? Anh đang đùa với em sao?"
" - Làm bạn thôi Chi à!"
" - Anh thừa biết em yêu anh như thế nào mà..."
" - Anh không yêu em? Đúng không?"
" - Không phải. Nhưng anh và em không hợp nhau."
" - Không hợp chỗ nào chứ?"..."
- Anh nói gì đi chứ..."...
"- Sao anh lại im lặng chứ. Nói gì với em đi..."
"- Anh nói gì đi mà. . .
- Anh nói với em một câu thôi. ..
- Anh ơi. . .
-Em xin anh đừng im lặng, em xin anh đừng buông tay em, em xin anh đừng như thế mà, em đã sai chỗ nào, anh nói em biết đi. . ."
Anh vẫn im lặng. Em đã khóc rất nhiều, phải dùng hai tay bịt chặt mặt lại để nước mắt không tuôn ra nhưng vẫn không thể nào làm được. Dập máy điện thoại, em gục đầu lên bàn và khóc nức nở. Suốt cả đêm hôm ấy, cơn mưa bỗng chốc ghé ngang qua đây làm em chìm mình vào nỗi đau, nỗi nhớ, nỗi xót xa mà khóc. Em hiểu em phải làm gì khi anh nói với em nên làm bạn. Anh dành riêng cho Vân Anh một status yahoo : V.A t'aime. Em rất muốn ghen nhưng lúc ấy lấy cớ gì để mà ghen! Em cũng từng là một phần trong cuộc sống của anh nhưng chưa bao giờ anh dành cho em một lời yêu thương nào trước mọi người. Anh đẩy em đi xa để yêu Vân Anh thật nhiều. Anh đẩy em đi để không nhìn thấy những kỉ niệm ngày xưa của em và anh. Anh bỗng dưng xa lạ và lạnh nhạt đối với em vô cùng.
Lúc mới chia tay, em vẫn thói quen nhõng nhẽo đòi anh về mỗi tuần. Nhưng bất chợt anh im lặng, lờ đi những gì em nói trên yahoo, em mới nhận ra rằng thói quen suốt mùa hè đã thôi không còn nữa. Phải cố gắng lắm em mới có thể chấp nhận sự thật này.
Kể từ ngày đó, em luôn khóc mỗi khi nhớ về những ngày đi bên anh. Anh đã xóa tất cả duy chỉ có mình em bướng bỉnh giữ lại.
Mỗi chiều tan trường, em có thể cảm nhận được tay anh đang nắm chặt tay cô ấy cùng về. Anh nào biết nơi đây em lầm lũi đi về như một con búp bê không cảm xúc. Em chai lì với thứ cảm giác gọi là đau đớn và ghen. Nhìn những dòng chữ yêu thương mà anh dành cho Vân Anh trên facebook, em thấy nhỏ bé trước tình yêu của anh dành cho cô ấy. Em biết mình chỉ là những giây phút ngắn ngủi còn Vân Anh là mãi mãi trong trái tim anh. Nhìn lại chính mình trong gương, em chỉ thấy trông đó hiện lên một cô gái xấu xí, đen nhẹm và em ghét chính em. Em ghét bản thân mình đến nỗi đã dùng dao lam cứa vào tay để máu chảy loang ra, thấm ướt cả vạt áo. Tay em sưng lên, tươm máu, nhiều vết cào cứ như ai đấy cố ôm một con mèo thật chặt vào lòng, để nó vùng vẫy rồi cào cấu mọi thứ không thương tiếc.
Ai bảo thời gian là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu nỗi đau, với em nó chỉ là một miếng băng keo cá nhân chỉ có thể che đi nỗi đau mà không sao làm lành vết thương được. Thời gian chỉ khiến em có thể chấp nhận anh xa chứ chưa bao em khiến em quên đi nỗi đau ấy. Em đã cười nhiều hơn, năng nổ tham gia các hoạt động của trường tích cực hơn. Em chẳng còn là cô bé hay ngồi lì trong lớp mỗi giờ chơi nữa. Nhưng có ai biết rằng, đó cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà em cố tạo ra. Mấy lần em rất nhớ anh, nhưng em đã không cho phép bản thân mình liên lạc. Phiền lắm! - Em sợ phải nghe câu nói ấy từ anh. Cứ như thế thời gian đi qua, những kí ức trong quá khứ đã không còn rõ ràng như trước và em cũng đã đi rất xa những tháng ngày ấy.
Nhưng một ngày bất chợt, ngày Vân Anh quay lưng ra đi, anh đã tìm đến em và bảo lòng anh rất trống trải. Anh bảo đã bỏ tất cả, kể cả em để chọn mỗi cô ấy và rồi mọi thứ vỡ tan như bọt nước. Em thấy lòng mình chênh chao, đau nhưng không cho phép bản thân mình trách anh. Em cố an ủi người em yêu nhưng anh chết lặng một khoảng trời mà em có thể cảm nhận qua tiếng thở dài. Em ghét, ghét và cực kì ghét Vân Anh, vì cô ấy đã kéo anh xa rời em, vì cũng là người đã bỏ rơi người em yêu. Cô gái ấy đã làm anh đau, đã làm anh rất buồn và đã làm anh không còn là chính anh mà em từng biết. Từ một Thành Quốc lúc nào cũng vui vẻ, dư thừa năng lượng và niềm tin là một chỗ dựa vững chắc cho em mà nay như một con thú nhồi bông ủ rũ. Anh đã nói cho em nghe hàng trăm từ buồn và hàng nghìn từ đau. Em biết phải làm thế nào đây? Em phải làm như thế nào đây? Em cũng đau lắm Quốc à, em còn đau hơn cả anh nữa kìa! Nắm lấy tay em, xin anh hãy nắm lấy tay em mà đứng dậy.
Không còn Vân Anh bên cạnh, cứ mỗi khi rãnh rỗi anh lại về và đi cạnh em. Sau bao nhiêu thời gian trôi kéo nhiều nước mắt, cuối cùng em cũng được quay lại thói quen ngày xưa ấy. Em và anh lại cùng đi đến những nơi mình thích. Cùng vác balo lên vai đi khắp nơi, cùng cười, cùng đùa giỡn. Những khi bàn tay anh đang nắm lấy tay em, hơi ấm bàn tay mang theo màu hạnh phúc vây bên em ngỡ không bao giờ biến mất. Em tưởng rằng đã nắm chặt hạnh phúc trong tay nhưng tất cả cũng chỉ là hư ảo. Anh vẫn giữ mãi hình ảnh của Vân Anh trong lòng mà không cho nó bay đi. Sau mỗi chuyến đi, anh đều viết những dòng chữ trên face với nội dung mong Vân Anh quay về. Em chợt thấy những cố gắng của mình như múc nước giữa biển khơi,đến bao giờ mới vơi cạn. Sau mỗi chuyến đi, em đều lặng lẽ gạt nước mắt và tự hỏi: Em là gì trong trái tim anh?
Em rất muốn nói em vẫn còn yêu anh nhiều lắm nhưng có điều gì đó ngăn lại khiến em không thể nói ra. Cứ như thế, em đi bên anh một khoảng cách rất gần nhưng vẫn không sao nắm được tình cảm ấy. Em gọi tình yêu của anh dành cho em là: Gió! - Nhẹ đến làm mát lòng người, vụt đi làm ai đó ngẩn ngơ.
Sau ngày ở biển về, em cũng không nhắn tin hay gọi điện thoại cho anh để nói những chuyện linh tinh nữa. Em quen rồi, quen cái cách mà mỗi lần anh về làm ấm áp trái tim em nhưng khi đi lại chẳng có chút trách nhiệm nào. Em vẫn đến trường khi sáng sớm và đến tận chiều tối mới về. Về đến nhà thì lại lao vào làm những bài tập trên lớp hay những buổi học thêm. Cứ như thế mà thời gian trôi đi nhanh như thế nào em cũng chả quan tâm. Em chẳng thấy buồn vì em biết anh vẫn ở đấy, vẫn ở bên cạnh em, vẫn đi cùng em nhưng em không hề hi vọng. Chẳng biết em đã buông những suy nghĩ của mình để thời gian điều khiển tự lúc nào?
Tháng mười hai mà trời vẫn mưa lất phất. Một chiều mưa mây buồn đến chẳng ai thèm ra phố. Phố mưa hiu hắt trong ánh đèn cao áp lờ mờ của chiều hoàng hôn. Em thu lu trong nhà và bật radio như thường lệ.Giọng đều đều trầm ấm của chị phát thanh phát ra từ radio vang lên làm khắp phòng. Những bản nhạc đánh sập ngay tâm trạng của em khiến em càng não nề buồn chán. Rồi chẳng biết ai đó đã gửi lá thư đến chương trình, câu chuyện tình yêu được chọn lọc trong hàng ngàn lá thư được đọc vang lên. Em ngồi nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu đầy chút xót xa tự hỏi ...sao lại có người giống em như thế.
" Em không thể đo được tình cảm của em và cô ấy ai hơn ai. Nhưng vì em là chính em nên em sẽ yêu anh theo cách riêng của chính mình. Cái riêng của em không biết có sánh bằng cô ấy hay không nhưng em đã không buông tay anh, kể cả những lúc anh lạnh lùng quay đi, kể cả những khi anh đang ôm hôn cô gái ấy."
****
Chiều 30 tết, tuyến xe buýt cuối cùng đưa em về lại thành phố Mỹ Tho. Trở về nơi có những kỉ niệm đẹp bên anh và gia đình, trong em đầy ắp những cảm xúc. Em không xuống trạm ngay nhà mình. Xe lại đưa em đi xa hơn vào thành phố, nơi những sắc đèn lung linh ngập tràn vào một chiều gần cuối năm.Những mảng ráng của ngày cuối năm đẹp đến bất ngờ. Cả phương tây như chỉ duy nhất một màu cam - màu ấm áp.
Đã hơn một năm em không về đây. Phố Mỹ Tho, vẫn như thế. Vẫn ghế đá, hàng cây, những quán cafe quen thuộc vẫn dòng người đi trên phố và mọi người vẫn cứ di chuyển hối hả chẳng lúc nào chịu dừng lại để mọi thứ yên tĩnh đi đôi phần. Hoàng hạ vàng vẫn cứ đung đưa từng chùm trong nắng bên con sông Tiền đầy gió. Ngắm nhìn những chùm hoa ấy, em đột ngột co chân nhảy bật lên cao hái vội nhành hoa một cách tinh nghịch. Em nhớ ngày trước, anh chỉ cần nhón người là có thể hái ngay chùm hoa ấy. Còn bây giờ, nhìn những cánh hoa vụn nát trong tay em chỉ biết lắc đầu không cảm xúc. Đôi khi em thấy em quá đáng, luôn đòi hỏi những điều mà đáng lẽ ra chỉ có bạn gái của anh mới xứng đáng có.
Lang thang một mình trên phố, em chẳng biết mình đã đến Mimosa tự lúc nào. Quán cafe với những ô cửa kính màu nâu trông ra Giếng Nước là nơi mà anh và em từng đến đây. Và tại nơi này, anh đã từng cầm tay em gõ nhẹ lên phím piano...Lần đầu tiên, có một người đàn cho em nghe để rồi một ngày vô tình, em chợt nhận ra mình cũng đã yêu piano tự lúc nào. Ngày xưa ấy, những note nhạc trầm bỗng, lúc nhanh thỉnh thoảng chậm bay vút lên cao hòa trong cảm giác hạnh phúc kéo dài ra bất tận. . .Nhưng hôm nay, em có thôi không muốn nghe anh đàn nữa đâu, chỉ tại anh không đến, chỉ tại anh đi rồi.
Gọi điện thoại cho mẹ và nói sẽ về nhà sau khi xem pháo hoa, em lững thững đi trên con đường nhỏ dọc theo Giếng Nước ở thành phố. Dừng lại và ngồi xuống ghế đá, mặt hồ gợn sóng như gợi lại những kỉ niệm ngày nào cùng anh tại nơi đây.
4:00 PM
- Alô! Anh nghe...
- Anh sẽ về Mỹ Tho chứ?
- Không, tết này anh không về được.
- Nhưng em rất muốn được gặp anh.
- Bây giờ anh đang rất bận, khi nào rãnh anh sẽ gọi cho em.
- Đợi đã! Anh ơi, đừng dập máy.
-.Um. Nhanh đi, anh đang rất bận.
- Anh về với em đi, em...em...em nhớ anh đến không thể nào chịu nổi nữa rồi! Em suy nghĩ rất lâu mới có thể đủ can đảm để gọi cho anh và nói những lời như thế này. Chưa bao giờ em nhớ và cần anh như lúc này! Về với em đi. Gấu ơi, về với em!
- Em lại như thế nữa rồi..
.- Anh! Về đi...
- Anh sẽ gọi cho em sau.
4:30 PM
- Anh về đi Quốc!
- Anh không sắp xếp được thời gian.
4:45 PM
- Em bớt trẻ con lại một chút đi.
- Em sẽ ở Mỹ Tho đợi anh...
5:00 PM
- Em thật là kì cục, anh đã nói rằng anh đang bận. Em rãnh thì đi kiếm việc gì làm đi. Đừng có ở đó mà gọi cho anh nữa, khi nào xong anh sẽ gọi cho em.
6:00 PM
- Em năn nỉ anh về mà, năn nỉ anh xuất hiện đấy. Em hứa, chỉ cần anh về lần này nữa thôi, em sẽ không bao giờ làm phiền đến anh nữa. Em sẽ ngoan ngoãn buông tay anh ra mà. Về đi anh. Gấu ơi, về với em!
Tít...tít...tít...
Em òa lên khóc nức nở, những giọt nước mắt tuôn dài trên má và rơi xuống trên vạt áo. Thật sự em rất muốn gặp anh ngay lúc này. Em cũng muốn giống như bao người đi trên phố lúc này, ai cũng tươi cười và hạnh phúc đi bên nhau. Em không muốn phải khóc một mình như thế này!
7:00 PM
Em nhấn nút gọi nhưng anh không nhấc máy.
9:50 PM
Anh vẫn không nhấc máy.
11:15 PM
" Gấu đang gọi..."
- Em về nhà chưa Chi?
- Vẫn chưa, em đang ở Giếng Nước đây.
- Haiz...Về nhà đi em! Khuya lắm rồi.
Em nghe thấy tiếng thở dài bên kia điện thoại như thể hiện sự bất lực, mệt mõi trước sự ngang bướng của mình. Em thừa biết đến lúc này đây thì anh sẽ không thể nào xuất hiện trước mặt em như em thầm ước.
- Anh về với em đi, em nhớ anh lắm ...gấu của em! -Giọng em nhỏ lại đầy nghẹn ngào.
- Em thừa biết anh không thể về ngay lúc này kia mà.
- Em nhớ anh lắm, em sắp điên lên mất rồi. Em đã đợi anh từ chiều đến bây giờ...em không muốn giao thừa này vắng anh.
- Em đừng có ngang bướng như thế nữa, em đi về nhà ngay đi. Anh không muốn em lại gọi điện thoại và báo cho anh biết em đang gặp nguy hiểm như mấy lần trước đâu.
- Nhưng...
- Em về đi! Anh sẽ sắp xếp thời gian để về thăm em vào ngày khác.
- Anh hứa?
- Um. Em đi ngã đường Yersin mà về, mấy đường kia bây giờ đông đúc lắm anh thừa biết em không thể nào băng qua đường được.
- Em...
- Về nhà đi nào! Rồi anh sẽ về mà...
Em tắt máy như một lời đồng ý. Em chẳng hiểu lúc chiều động lực gì đã khiến em đi bộ hơn 5 cây số để đến tận đây để rồi bây giờ phải đi 5 cây số về nhà, vừa đi vừa lầm lũi gạt những giọt nước mắt cứng đầu cứ tuôn ra mãi không thôi. Em thấy rất buồn. Nỗi buồn đó rất quen nhưng không sao gọi được thành tên. Nỗi buồn mà khi ta đặt quá nhi
Em còn nhớ rất rõ chiều thứ 7 mưa lất phất từng cơn trên phố nhỏ. Em vừa xuống trạm xe buýt thì mưa như trút tất cả nước mắt của trời xuống nhân gian. Mưa cứ rơi, rơi mãi không thôi. Phố thưa người lên đèn leo lét.
Em đã đến chỗ hẹn nhưng vẫn không thấy anh đâu. Em đưa tay lên nhìn đồng hồ, 5 giờ 10 phút chiều, anh trễ hẹn 10 phút. Rồi 5 giờ 30, 6 giờ. Anh vẫn chưa xuất hiện. Em thấy trong người lo lắng kì lạ, em sợ anh không đến. Lúc ấy, cả hai đứa chẳng ai có điện thoại để mà liên lạc cả. Nhưng em vẫn lì lợm ngồi ì ở công viên và đợi, nhất định đợi anh về. Vì em biết anh sẽ xuất hiện.
7:15 PM
Anh lững thững vác balô xuất hiện. Em mừng rỡ hét lên và chạy đến ôm chầm anh.
- Đợi anh lâu không?
- Um, lâu hơn chữ lâu nữa là đằng khác.
- Cho anh xin lỗi vì anh đón xe trễ chuyến.
- Không sao, em chỉ lo có chuyện gì xảy ra với hay không mà thôi.
- Đợi anh lâu nên mệt đúng không?
- Um.
- Lên anh cõng! - Anh khụy người - Lên nhanh nào, anh cõng em đến Mimosa!
Em bước đến và bá cổ anh. Anh cõng em suốt một đoạn đường dài gần một cây số. Phố chiều ảm đảm vì mưa nhưng cả hai vẫn huyên thuyên đủ mọi chuyện. Anh và em đều thích Mimosa, một quá cafe nhỏ nằm cạnh Giếng Nước thành phố. Từ trong Mimosa có thể nhìn ra bờ hồ, nhìn dòng người đi đi trên phố một cách hối hả và ở đó có cây đàn piano cùng với chị chủ quán cực kì thân thiện. Mỗi lần đến đấy, anh đều tập cho em đàn nhưng em vụng về chả đàn được bài nào ra hồn cả.
- Hôm nay em đàn tốt hơn mấy lần trước rồi đấy.
- Tại anh dạy dở đấy chứ.
- Xì xì, anh đâu phải chỉ dạy cho mỗi mình em đâu, còn khối cô ở Sài Gòn đòi anh dạy đấy nhá, em có bảo anh là người dạy đàn duy nhất của em đâu ...haha...
- Ơ! Thế thì bây giờ em đặt chủ quyền đấy.
Anh cười xòa nhưng em nào biết ánh mắt của anh bỗng đượm buồn rất nhanh.
- Chi này!
- Sao cơ?
- Em biết ghen không?
- Không.
- Ngộ nhỉ?
- Vì em tin anh sẽ không làm gì cho em ghen, đúng không?
- À...ừ...ví dụ nếu anh có lỡ làm gì đó, thì em sẽ ghen như thế nào nhỉ?
- Em đã bảo không ghen, nếu anh có lỡ làm chuyện gì đó thì..
.- Thì sao nào?
- Thì chia tay chứ sao.
Về lại Sài Gòn, anh bảo bạn gái của anh tên là : Vân Anh!
**************
" Chia tay đi Chi à! Anh yêu Vân Anh. Anh không thuộc về em!"
" - Anh nói gì thế, em không hiểu? Anh đang đùa với em sao?"
" - Làm bạn thôi Chi à!"
" - Anh thừa biết em yêu anh như thế nào mà..."
" - Anh không yêu em? Đúng không?"
" - Không phải. Nhưng anh và em không hợp nhau."
" - Không hợp chỗ nào chứ?"..."
- Anh nói gì đi chứ..."...
"- Sao anh lại im lặng chứ. Nói gì với em đi..."
"- Anh nói gì đi mà. . .
- Anh nói với em một câu thôi. ..
- Anh ơi. . .
-Em xin anh đừng im lặng, em xin anh đừng buông tay em, em xin anh đừng như thế mà, em đã sai chỗ nào, anh nói em biết đi. . ."
Anh vẫn im lặng. Em đã khóc rất nhiều, phải dùng hai tay bịt chặt mặt lại để nước mắt không tuôn ra nhưng vẫn không thể nào làm được. Dập máy điện thoại, em gục đầu lên bàn và khóc nức nở. Suốt cả đêm hôm ấy, cơn mưa bỗng chốc ghé ngang qua đây làm em chìm mình vào nỗi đau, nỗi nhớ, nỗi xót xa mà khóc. Em hiểu em phải làm gì khi anh nói với em nên làm bạn. Anh dành riêng cho Vân Anh một status yahoo : V.A t'aime. Em rất muốn ghen nhưng lúc ấy lấy cớ gì để mà ghen! Em cũng từng là một phần trong cuộc sống của anh nhưng chưa bao giờ anh dành cho em một lời yêu thương nào trước mọi người. Anh đẩy em đi xa để yêu Vân Anh thật nhiều. Anh đẩy em đi để không nhìn thấy những kỉ niệm ngày xưa của em và anh. Anh bỗng dưng xa lạ và lạnh nhạt đối với em vô cùng.
Lúc mới chia tay, em vẫn thói quen nhõng nhẽo đòi anh về mỗi tuần. Nhưng bất chợt anh im lặng, lờ đi những gì em nói trên yahoo, em mới nhận ra rằng thói quen suốt mùa hè đã thôi không còn nữa. Phải cố gắng lắm em mới có thể chấp nhận sự thật này.
Kể từ ngày đó, em luôn khóc mỗi khi nhớ về những ngày đi bên anh. Anh đã xóa tất cả duy chỉ có mình em bướng bỉnh giữ lại.
Mỗi chiều tan trường, em có thể cảm nhận được tay anh đang nắm chặt tay cô ấy cùng về. Anh nào biết nơi đây em lầm lũi đi về như một con búp bê không cảm xúc. Em chai lì với thứ cảm giác gọi là đau đớn và ghen. Nhìn những dòng chữ yêu thương mà anh dành cho Vân Anh trên facebook, em thấy nhỏ bé trước tình yêu của anh dành cho cô ấy. Em biết mình chỉ là những giây phút ngắn ngủi còn Vân Anh là mãi mãi trong trái tim anh. Nhìn lại chính mình trong gương, em chỉ thấy trông đó hiện lên một cô gái xấu xí, đen nhẹm và em ghét chính em. Em ghét bản thân mình đến nỗi đã dùng dao lam cứa vào tay để máu chảy loang ra, thấm ướt cả vạt áo. Tay em sưng lên, tươm máu, nhiều vết cào cứ như ai đấy cố ôm một con mèo thật chặt vào lòng, để nó vùng vẫy rồi cào cấu mọi thứ không thương tiếc.
Ai bảo thời gian là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu nỗi đau, với em nó chỉ là một miếng băng keo cá nhân chỉ có thể che đi nỗi đau mà không sao làm lành vết thương được. Thời gian chỉ khiến em có thể chấp nhận anh xa chứ chưa bao em khiến em quên đi nỗi đau ấy. Em đã cười nhiều hơn, năng nổ tham gia các hoạt động của trường tích cực hơn. Em chẳng còn là cô bé hay ngồi lì trong lớp mỗi giờ chơi nữa. Nhưng có ai biết rằng, đó cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà em cố tạo ra. Mấy lần em rất nhớ anh, nhưng em đã không cho phép bản thân mình liên lạc. Phiền lắm! - Em sợ phải nghe câu nói ấy từ anh. Cứ như thế thời gian đi qua, những kí ức trong quá khứ đã không còn rõ ràng như trước và em cũng đã đi rất xa những tháng ngày ấy.
Nhưng một ngày bất chợt, ngày Vân Anh quay lưng ra đi, anh đã tìm đến em và bảo lòng anh rất trống trải. Anh bảo đã bỏ tất cả, kể cả em để chọn mỗi cô ấy và rồi mọi thứ vỡ tan như bọt nước. Em thấy lòng mình chênh chao, đau nhưng không cho phép bản thân mình trách anh. Em cố an ủi người em yêu nhưng anh chết lặng một khoảng trời mà em có thể cảm nhận qua tiếng thở dài. Em ghét, ghét và cực kì ghét Vân Anh, vì cô ấy đã kéo anh xa rời em, vì cũng là người đã bỏ rơi người em yêu. Cô gái ấy đã làm anh đau, đã làm anh rất buồn và đã làm anh không còn là chính anh mà em từng biết. Từ một Thành Quốc lúc nào cũng vui vẻ, dư thừa năng lượng và niềm tin là một chỗ dựa vững chắc cho em mà nay như một con thú nhồi bông ủ rũ. Anh đã nói cho em nghe hàng trăm từ buồn và hàng nghìn từ đau. Em biết phải làm thế nào đây? Em phải làm như thế nào đây? Em cũng đau lắm Quốc à, em còn đau hơn cả anh nữa kìa! Nắm lấy tay em, xin anh hãy nắm lấy tay em mà đứng dậy.
Không còn Vân Anh bên cạnh, cứ mỗi khi rãnh rỗi anh lại về và đi cạnh em. Sau bao nhiêu thời gian trôi kéo nhiều nước mắt, cuối cùng em cũng được quay lại thói quen ngày xưa ấy. Em và anh lại cùng đi đến những nơi mình thích. Cùng vác balo lên vai đi khắp nơi, cùng cười, cùng đùa giỡn. Những khi bàn tay anh đang nắm lấy tay em, hơi ấm bàn tay mang theo màu hạnh phúc vây bên em ngỡ không bao giờ biến mất. Em tưởng rằng đã nắm chặt hạnh phúc trong tay nhưng tất cả cũng chỉ là hư ảo. Anh vẫn giữ mãi hình ảnh của Vân Anh trong lòng mà không cho nó bay đi. Sau mỗi chuyến đi, anh đều viết những dòng chữ trên face với nội dung mong Vân Anh quay về. Em chợt thấy những cố gắng của mình như múc nước giữa biển khơi,đến bao giờ mới vơi cạn. Sau mỗi chuyến đi, em đều lặng lẽ gạt nước mắt và tự hỏi: Em là gì trong trái tim anh?
Em rất muốn nói em vẫn còn yêu anh nhiều lắm nhưng có điều gì đó ngăn lại khiến em không thể nói ra. Cứ như thế, em đi bên anh một khoảng cách rất gần nhưng vẫn không sao nắm được tình cảm ấy. Em gọi tình yêu của anh dành cho em là: Gió! - Nhẹ đến làm mát lòng người, vụt đi làm ai đó ngẩn ngơ.
Sau ngày ở biển về, em cũng không nhắn tin hay gọi điện thoại cho anh để nói những chuyện linh tinh nữa. Em quen rồi, quen cái cách mà mỗi lần anh về làm ấm áp trái tim em nhưng khi đi lại chẳng có chút trách nhiệm nào. Em vẫn đến trường khi sáng sớm và đến tận chiều tối mới về. Về đến nhà thì lại lao vào làm những bài tập trên lớp hay những buổi học thêm. Cứ như thế mà thời gian trôi đi nhanh như thế nào em cũng chả quan tâm. Em chẳng thấy buồn vì em biết anh vẫn ở đấy, vẫn ở bên cạnh em, vẫn đi cùng em nhưng em không hề hi vọng. Chẳng biết em đã buông những suy nghĩ của mình để thời gian điều khiển tự lúc nào?
Tháng mười hai mà trời vẫn mưa lất phất. Một chiều mưa mây buồn đến chẳng ai thèm ra phố. Phố mưa hiu hắt trong ánh đèn cao áp lờ mờ của chiều hoàng hôn. Em thu lu trong nhà và bật radio như thường lệ.Giọng đều đều trầm ấm của chị phát thanh phát ra từ radio vang lên làm khắp phòng. Những bản nhạc đánh sập ngay tâm trạng của em khiến em càng não nề buồn chán. Rồi chẳng biết ai đó đã gửi lá thư đến chương trình, câu chuyện tình yêu được chọn lọc trong hàng ngàn lá thư được đọc vang lên. Em ngồi nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu đầy chút xót xa tự hỏi ...sao lại có người giống em như thế.
" Em không thể đo được tình cảm của em và cô ấy ai hơn ai. Nhưng vì em là chính em nên em sẽ yêu anh theo cách riêng của chính mình. Cái riêng của em không biết có sánh bằng cô ấy hay không nhưng em đã không buông tay anh, kể cả những lúc anh lạnh lùng quay đi, kể cả những khi anh đang ôm hôn cô gái ấy."
****
Chiều 30 tết, tuyến xe buýt cuối cùng đưa em về lại thành phố Mỹ Tho. Trở về nơi có những kỉ niệm đẹp bên anh và gia đình, trong em đầy ắp những cảm xúc. Em không xuống trạm ngay nhà mình. Xe lại đưa em đi xa hơn vào thành phố, nơi những sắc đèn lung linh ngập tràn vào một chiều gần cuối năm.Những mảng ráng của ngày cuối năm đẹp đến bất ngờ. Cả phương tây như chỉ duy nhất một màu cam - màu ấm áp.
Đã hơn một năm em không về đây. Phố Mỹ Tho, vẫn như thế. Vẫn ghế đá, hàng cây, những quán cafe quen thuộc vẫn dòng người đi trên phố và mọi người vẫn cứ di chuyển hối hả chẳng lúc nào chịu dừng lại để mọi thứ yên tĩnh đi đôi phần. Hoàng hạ vàng vẫn cứ đung đưa từng chùm trong nắng bên con sông Tiền đầy gió. Ngắm nhìn những chùm hoa ấy, em đột ngột co chân nhảy bật lên cao hái vội nhành hoa một cách tinh nghịch. Em nhớ ngày trước, anh chỉ cần nhón người là có thể hái ngay chùm hoa ấy. Còn bây giờ, nhìn những cánh hoa vụn nát trong tay em chỉ biết lắc đầu không cảm xúc. Đôi khi em thấy em quá đáng, luôn đòi hỏi những điều mà đáng lẽ ra chỉ có bạn gái của anh mới xứng đáng có.
Lang thang một mình trên phố, em chẳng biết mình đã đến Mimosa tự lúc nào. Quán cafe với những ô cửa kính màu nâu trông ra Giếng Nước là nơi mà anh và em từng đến đây. Và tại nơi này, anh đã từng cầm tay em gõ nhẹ lên phím piano...Lần đầu tiên, có một người đàn cho em nghe để rồi một ngày vô tình, em chợt nhận ra mình cũng đã yêu piano tự lúc nào. Ngày xưa ấy, những note nhạc trầm bỗng, lúc nhanh thỉnh thoảng chậm bay vút lên cao hòa trong cảm giác hạnh phúc kéo dài ra bất tận. . .Nhưng hôm nay, em có thôi không muốn nghe anh đàn nữa đâu, chỉ tại anh không đến, chỉ tại anh đi rồi.
Gọi điện thoại cho mẹ và nói sẽ về nhà sau khi xem pháo hoa, em lững thững đi trên con đường nhỏ dọc theo Giếng Nước ở thành phố. Dừng lại và ngồi xuống ghế đá, mặt hồ gợn sóng như gợi lại những kỉ niệm ngày nào cùng anh tại nơi đây.
4:00 PM
- Alô! Anh nghe...
- Anh sẽ về Mỹ Tho chứ?
- Không, tết này anh không về được.
- Nhưng em rất muốn được gặp anh.
- Bây giờ anh đang rất bận, khi nào rãnh anh sẽ gọi cho em.
- Đợi đã! Anh ơi, đừng dập máy.
-.Um. Nhanh đi, anh đang rất bận.
- Anh về với em đi, em...em...em nhớ anh đến không thể nào chịu nổi nữa rồi! Em suy nghĩ rất lâu mới có thể đủ can đảm để gọi cho anh và nói những lời như thế này. Chưa bao giờ em nhớ và cần anh như lúc này! Về với em đi. Gấu ơi, về với em!
- Em lại như thế nữa rồi..
.- Anh! Về đi...
- Anh sẽ gọi cho em sau.
4:30 PM
- Anh về đi Quốc!
- Anh không sắp xếp được thời gian.
4:45 PM
- Em bớt trẻ con lại một chút đi.
- Em sẽ ở Mỹ Tho đợi anh...
5:00 PM
- Em thật là kì cục, anh đã nói rằng anh đang bận. Em rãnh thì đi kiếm việc gì làm đi. Đừng có ở đó mà gọi cho anh nữa, khi nào xong anh sẽ gọi cho em.
6:00 PM
- Em năn nỉ anh về mà, năn nỉ anh xuất hiện đấy. Em hứa, chỉ cần anh về lần này nữa thôi, em sẽ không bao giờ làm phiền đến anh nữa. Em sẽ ngoan ngoãn buông tay anh ra mà. Về đi anh. Gấu ơi, về với em!
Tít...tít...tít...
Em òa lên khóc nức nở, những giọt nước mắt tuôn dài trên má và rơi xuống trên vạt áo. Thật sự em rất muốn gặp anh ngay lúc này. Em cũng muốn giống như bao người đi trên phố lúc này, ai cũng tươi cười và hạnh phúc đi bên nhau. Em không muốn phải khóc một mình như thế này!
7:00 PM
Em nhấn nút gọi nhưng anh không nhấc máy.
9:50 PM
Anh vẫn không nhấc máy.
11:15 PM
" Gấu đang gọi..."
- Em về nhà chưa Chi?
- Vẫn chưa, em đang ở Giếng Nước đây.
- Haiz...Về nhà đi em! Khuya lắm rồi.
Em nghe thấy tiếng thở dài bên kia điện thoại như thể hiện sự bất lực, mệt mõi trước sự ngang bướng của mình. Em thừa biết đến lúc này đây thì anh sẽ không thể nào xuất hiện trước mặt em như em thầm ước.
- Anh về với em đi, em nhớ anh lắm ...gấu của em! -Giọng em nhỏ lại đầy nghẹn ngào.
- Em thừa biết anh không thể về ngay lúc này kia mà.
- Em nhớ anh lắm, em sắp điên lên mất rồi. Em đã đợi anh từ chiều đến bây giờ...em không muốn giao thừa này vắng anh.
- Em đừng có ngang bướng như thế nữa, em đi về nhà ngay đi. Anh không muốn em lại gọi điện thoại và báo cho anh biết em đang gặp nguy hiểm như mấy lần trước đâu.
- Nhưng...
- Em về đi! Anh sẽ sắp xếp thời gian để về thăm em vào ngày khác.
- Anh hứa?
- Um. Em đi ngã đường Yersin mà về, mấy đường kia bây giờ đông đúc lắm anh thừa biết em không thể nào băng qua đường được.
- Em...
- Về nhà đi nào! Rồi anh sẽ về mà...
Em tắt máy như một lời đồng ý. Em chẳng hiểu lúc chiều động lực gì đã khiến em đi bộ hơn 5 cây số để đến tận đây để rồi bây giờ phải đi 5 cây số về nhà, vừa đi vừa lầm lũi gạt những giọt nước mắt cứng đầu cứ tuôn ra mãi không thôi. Em thấy rất buồn. Nỗi buồn đó rất quen nhưng không sao gọi được thành tên. Nỗi buồn mà khi ta đặt quá nhi
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4131 ngày trước - Xem: ]
- 4[ 4131 ngày trước - Xem: ]