Đọc tiểu thuyết,Gấu ơi giúp anh 8
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 17:32 |
túc thì sao?".
Thư Hoán sững sờ.
Gương mặt anh khuất trong bóng tối khiến cô cảm giác hư ảo kỳ diệu.
"Anh nghiêm túc đấy, Gấu Hoán."
Giọng anh rất dịu dàng, thân thiết, không chân thực.
"Anh nghiêm túc đấy."
Thư Hoán cứng người nhìn anh một lúc, sắc mặt dần từ đỏ chuyển sang tái.
Lúc Từ Vĩ Trạch đưa tay ra, cô bỗng đẩy mạnh anh như phải bỏng, quay người chạy vào trong bóng tối.
Gấu ơi, giúp anh
Thư Hoán lại bắt đầu thời kì làm đà điểu.
Cô hoàn toàn không dám gặp Từ Vĩ Trạch, suốt ngày hoảng loạn náu mình trong nhà, ngay cả xuống lầu mua bánh rán cũng không có gan. Từ Vĩ Trạch gọi điện đến, cô chỉ có thể nhét điện thoại xuống dưới chăn, mặt mũi sầu khổ ôm chăn đợi tiếng chuông ngừng.
Sau mấy lần anh cũng không gọi đến nữa.
Phản ứng của cô khi được người ta tỏ tình có thể nói là hèn nhát nhất. Cô đối xử thế với Từ Vĩ Trạch thật sự là rất không nể mặt.
Nhưng quả thật cô không có cách xử sự nào sáng suốt hơn. T_T
Cô chưa bao gờ nghĩ sẽ nhận được lời tỏ tình của Từ Vĩ Trạch. Lời tỏ tình của anh, trong tình huống bình thường mà nói, đều rất quý giá nhưng đối với cô thì thực sự quá xa vời, hoàn toàn không phải chuyện đáng vui mừng.
Cảm giác ấy giống như đang đi trên đường thì trên trời bỗng rơi xuống một viên ngọc rất to, rất quý giá, nhưng bị thứ có kích cỡ lớn như vậy đập trúng đầu, cảm giác ấy không dễ chịu tí nào.
Từ Vĩ Trạch không nằm trong phạm vi đối tượng yêu đương của cô. Cho dù cô phát vận đào hoa đến mức được tất cả đàn ông trên thế giới săn đón, thì trong "tất cả" đó, cũng không thể có Từ Vĩ Trạch.
Thế nhưng Từ Vĩ Trạch lại tỏ tình với cô.
Chẳng có cảm giác chân thực nào. Cô cũng hy vọng đó không phải là thật.
Thế nhưng cảm giác "bị" hôn là chân thực, cô vẫn nhớ rõ cảm giác tiếp xúc với đầu lưỡi Từ Vĩ Trạch, kỹ thuật điêu luyện khiến đầu óc cô trống rỗng của anh.
Sau đó Thư Hoán chỉ có thể "hu" một tiếng rồi vùi mình vào chăn, hoàn toàn không thể đối diện với mọi thứ.
(bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro , chúc các bạn vui vẻ ^^)
Thư Hoán trốn tránh suốt mười ngày. Cuối cùng vì trong tủ lạnh đã hết sạch lương thực, cứ trốn mãi sẽ chết đói nên cô bất đắc dĩ phải ra ngoài mua thức ăn, khi đó cô lại không thể kiểm soát được mà nhớ đến Từ Vĩ Trạch.
Cô không có mặt mũi nào gọi điện cho Từ Vĩ Trạch, hoặc đến nhà họ Từ, nhưng không lúc nào cô không nghĩ đến "Không biết Từ Vĩ Trạch hiện giờ ra sao rồi". Nếu có thể có cách nào đó để không cần đối diện với anh mà vẫn biết được tình trạng của anh thì tốt quá.
Thư Hoán mua trà sữa trân châu và bánh donuts, chầm chậm rảo bộ trong công viên. Khi tâm trạng sa sút đến công viên này là hay nhất, gió nhẹ mây trắng, trời xanh biếc thảm cỏ xanh rì, cây cối rậm rạp, hoa cỏ ngút ngàn, lại còn được thưởng thức cảnh đẹp miễn phí.
Khi Thư Hoán đến nơi mà cô hay dạo bộ thì trên chiếc ghế dài dưới gốc long não già đã có người ngồi.
Chàng trai với mái tóc đen ngồi tựa vào ghế, tay đút trong túi quần, duỗi thẳng chân, yên lặng ngồi thẫn thờ. Gương mặt nhìn nghiêng của anh đẹp một cách mờ ảo, không chân thực.
Thư Hoán chỉ thấy tim đạp thình thịch, bất giác nắm chặt lấy túi bánh donuts trong tay.
"Từ Vĩ Trạch."
Cô bỗng thấy buồn ghê gớm. Nghĩ đến việc mình đã làm anh tổn thương, cảm giác ấy còn tệ hơn khi anh bắt nạt cô nữa.
Cô đã quen với bộ dạng tươi cười của anh, cũng rất nhớ một Từ Vĩ Trạch tà ác luôn chọc cô tức đến phát điên. Còn một Từ Vĩ Trạch bị tổn thương, trầm lặng kia khiến lòng cô tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Từ Vĩ Trạch quay sang, nhìn thẳng cô nhướng mày, nở một nụ cười vui sướng từ tận đáy lòng.
"Gấu Hoán."
Thư Hoán đến trước mặt, anh ngẩng lên nhìn cô: "Anh cứ tưởng em không gặp anh nữa".
Haizzz, cũng phải, nụ hôn đầu tội nghiệp của cô, tự nhiên vô duyên vô cớ...
Nhưng cú shock này quá lớn, so với lời tỏ tình của Từ Vĩ Trạch, chuyện mất đi nụ hôn đầu này cô đã không còn nghĩ đến nữa.
Thư Hoán ngồi xuống bên cạnh, mở túi ra đưa cho anh: "Có muốn ăn donuts không?".
Từ Vĩ Trạch cười, cầm một cái. Khẩu vị hai người rất giống nhau, họ cùng thích donuts ở tiệm này.
"Chuyện đó... anh có thể nào đừng thích em không?"
Từ Vĩ Trạch nhướng này, nhìn cô: "Tại sao lại đừng thích?".
"Em có rất nhiều khuyết điểm. Em không có công việc ổn định, không có tiền tiết kiệm, không có khái niệm quản lý tài chính, lúc ngủ dậy em còn không gấp chăn, em rất lười, ăn cơm xong không thích rửa bát, em hay đi chân đất..."
Từ Vĩ Trạch mỉm cười nhìn cô: "Gấu Hoán, anh còn hiểu em hơn chính bản thân em".
Đúng thế, ngay cả tư thế khó coi nhất mất mặt nhất của cô anh cũng đã nhìn hết, thế nên dù khuyết điểm thế nào anh cũng hiểu rõ. Anh bị chạm dây thần kinh nào hay sao ấy, nếu không làm sao thích cô được?
Thư Hoán đành nói: "Chắc chắn anh không nghiêm túc".
"..."
"Thừa nhận đi, anh đùa phải không. Chẳng phải anh thích trêu chọc em nhất hay sao? Lần này cũng vậy chứ?"
"..."
Thư Hoán gần như van nài: "Nếu đùa thì anh cứ thừa nhận đi. Em cũng sẽ không trách anh đã hôn em đâu, chuyện đó bỏ qua, em cũng không tức giận đâu. Anh không cần vì sợ em giận mà phải nói là thích em."
Từ Vĩ Trạch nhìn cô một lúc rồi cười cười: "Được thôi, anh đùa đấy".
Thứ Hoán thở phào, toàn thân nhẹ nhõm hẳn, nhưng lại bỗng có cảm giác hoảng hốt.
"Nếu điều đó có thể khiến em thấy nhẹ nhõm hơn."
Thần kinh Thư Hoán lại căng lên, không nói được gì.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô, vẫn nụ cười dịu dàng quen thuộc nhưng không hề có chút vui vẻ nào. So với lần gặp mặt trước, rõ ràng anh gầy đi nhiều.
"Căn bản là không thể, anh với em..." Thư Hoán hoàn toàn mất đi suy nghĩ, "Chẳng phải anh luôn xem em là con trai hay sao?".
Từ Vĩ Trạch lại cười: "Em đấy, em thật không hiểu đàn ông".
"Em có gì là tốt đâu." Thư Hoán khổ sở vô cùng, "Rốt cuộc anh thích em ở điểm nào. Sao tự dưng lại thích em, có phải gần đây trời quá nóng, anh nóng đến độ bất bình thường không?".
Từ Vĩ Trạch cười: "Vậy anh có gì tốt nào? Anh cũng không nghĩ mình có lý do gì để người ta thích anh cả".
"Chí ít... anh rất đẹp trai."
Từ Vĩ Trạch cười to: "Cảm ơn em đã khen. Em cũng đẹp mà".
Thư Hoán hoàn toàn lúng túng: "Nhưng, vẫn không đúng, anh nghĩ xem, anh đối xử với các cô gái kia rất tốt, suốt ngày tặng quà, mời họ ăn cái này chơi cái kia, sau đó chỉ biết bắt nạt em, ăn vụng đồ ăn của em, căn bản là rất khác nhau...".
Giọng Từ Vĩ Trạch vừa gần vừa xa: "Nên em là đặc biệt. Em chưa bao giờ nhận ra sao?".
"..."
"Bây giờ em đã hiểu chưa?"
Thư Hoán vùi mặt vào lòng bàn tay, lắc đầu: "Xin lỗi, em...".
Từ Vĩ Trạch xoa đầu cô: "Không sao".
"..."
"Thực ra anh đã sớm biết là thế. Em không cần thấy áp lực."
Ánh sáng xung quanh dần tắt, qua tán lá đã không còn nhìn thấy mặt trời nữa. Từ Vĩ Trạch đứng lên, lại đút tay vào túi quần, quay lại mỉm cười: "Mai gặp, Gấu Hoán".
Thư Hoán không biết ngày mai mình có can đảm gặp anh hay không.
Buổi tối về nhà, trong lúc buồn bã, Thư Hoán lật album chụp hồi đại học ra, định tìm chút dấu vết chứng minh Từ Vĩ Trạch có tình cảm với cô.
Xem hết cả hai cuốn album, Thư Hoán hoàn toàn nhẹ nhõm, sự căng thẳng bức bối ban ngày đã không cánh mà bay.
Tình yêu của Từ Vĩ Trạch chẳng khác với mấy cơn cảm cúm, tuy lúc nào cũng có thể bị nhưng không lâu sau đã có thể trị dứt. Chỉ cần nhìn biểu hiện của anh trong các mối tình trước là rõ.
Trong mấy năm ngắn ngủi anh thay không biết bao nhiêu là bạn gái, ai cũng thích, không thích thì sẽ không vung tiền chi cho họ. Thế nhưng hạn sử dụng của từ "thích" đó đại khái cũng chỉ dài như hạn sử dụng của sữa chua trong tủ lạnh mà thôi.
Tình cảm với cô chắc chắn cũng thế. Tên này là dạng bồng bột hời hợt, bây giờ đang là giao mùa, thời tiết nhạy cảm, anh đa sầu đa cảm một tí, có tình cảm kỳ quặc gì đó cũng là điều tự nhiên.
Thư Hoán suy nghĩ nghiêm túc cả buổi tối, kết luận rút ra là, chỉ cần giúp Từ Vĩ Trạch trị dứt cơn "cảm cúm" này, sự việc cũng sẽ qua, sau đó họ có thể trở lại làm những người bạn thân vô tư.
Quanh Từ Vĩ Trạch luôn có người đẹp vây kín, không hề thiếu. Nhưng Thư Hoán ngẫm kỹ lại, dường như quãng thời gian gần đây Từ Vĩ Trạch đang trong trạng thái độc thân, thời kỳ cô đơn lần này dài đến bất thường.
Có lẽ do công việc bận rộn, không có cơ hội tiếp xúc với người đẹp nên mới nông nổi, đói khát đến độ ngay cả "cỏ gần hang" như cô cũng muốn ăn.
Thư Hoán rất sốt ruột, muốn anh trở về với thế giới đầy ắp người đẹp để tránh khô khan quá lâu, dẫn đến việc nhân sinh quan bị méo mó.
Những nơi người đẹp tụ tập cũng không khó tìm. Thư Hoán thường vào diễn đàn thời trang, vừa hay phải tổ chức bữa tiệc thời trang hằng năm (cũng tức là Home Party).
Đây chính là nơi để tìm người yêu, hơn nữa đa phần người tham gia đều là quý tộc độc thân. Mọi người có thể đưa bạn khác phái không có quan hệ mờ ám tới, giới thiệu cho mọi người, cung cấp nguồn "tài nguyên" thích hợp cho nhau. Đó cũng là mở tộng phạm vi giao tiếp, một cách thu hút thành viên mới cho diễn đàn.
Thư Hoán biết trong diễn đàn, những cô gái xinh đẹp gia thế tốt khá nhiều, nếu không phải là đại tiểu thư nhà giàu thì cũng là những MC các tiết mục thời trang và người mẫu.
Những buổi liên hoan trước đó cô không tham gia vì cô rất rụt rè, cũng không có gì để khoe khoang, ngay cả những tấm ảnh chụp tại các thành phố lớn ở nước ngoài cũng không có chứ đừng nói là ảnh chụp chung với những người nổi tiếng, chúng thuộc về những thành viên "không đẳng cấp" nên cô không muốn tham gia.
Nhưng lần này vì Từ Vĩ Trạch, cô dũng mãnh đăng ký, đề cử giúp Từ Vĩ Trạch một phen.
Thực ra cũng không phải là thổi phồng lên, chỉ kể thật sự về tài hoa, sự nghiệp, gia thế và những tấm ảnh đời thường cô chụp trộm anh, cũng có thể khiến những người có cặp mắt soi mói kén cá chọn canh cũng phải tim đập thình thịch.
Khi nhận được lời mời tham gia liên hoan từ Thư Hoán, Từ Vĩ Trạch kinh ngạc nhưng sau đó cũng nhanh chóng nhận lời. Cho dù Thư Hoán cứ lảm nhảm dặn dò "Lúc đó nhớ phải ăn mặc đẹp trai vào, cố gắng đẹp trai nhé..." mãi, anh cũng kiên nhẫn cười và nhận lời.
Hôm liên hoan, Thư Hoán chỉ trang điểm qua loa, búi tóc thành một búi to, mang đoi sandal kết nơ màu trắng, chọn một chiếc váy búp bê đơn giản bằng lụa mỏng, trang sức cũng chỉ có hoa tai hình trái đào bằng acrylic, từ trên xuống dưới chẳng có gì nổi bật, chỉ cần đến lúc đó không quá xấu xí là được. Quan trọng vẫn là Từ Vĩ Trạch.
Lúc cô đi xuống lầu đã thấy xe Từ Vĩ Trạch đợi sẵn.
Từ Vĩ Trạch vốn dĩ đã rất đẹp trai, anh lại bỏ công ra chuẩn bị, vẻ chơi bời phong tình được giấu đi, cơ thể vốn cao ráo vận thêm bộ âu phục cắt may thủ công có xuất xứ từ Savile Row, đẹp trai mà không hợm hĩnh, gợi cảm nhưng không kém phần đứng đắn, thực sự là anh tuấn như ở một thế giới khác. Thư Hoán mừng rỡ vượt quá hy vọng, thật lòng tán dương anh: "Hôm nay anh đẹp trai quá!".
Từ Vĩ Trạch cười nói: "Cảm ơn".
Hai người đến bữa tiệc, viết tên lên tấm bảng ở cửa. Thư Hoán nhìn thấy chữ ký của mấy người đẹp nổi tiếng đã có ở trên đó thì càng vui sướng, vội vàng kéo Từ Vĩ Trạch vào trong.
Từ Vĩ Trạch vừa vào, tuy chỉ yên lặng đứng cạnh cô nhưng đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, dù sao những anh chàng đẹp trai bao giờ cũng tỏa sáng.
Thư Hoán nhìn quanh một vòng, đánh giá sơ những anh chàng có mặt trong tối nay, cũng tức là xem xét tổng thể về đối thủ của Từ Vĩ Trạch.
Tuy những anh chàng đẹp trai có rất nhiều, nhưng nếu không dựa vào kiểu tóc che trán, che má, không dựa vào kính râm và trang sức để tôn đường nét, vào kính giãn tròng để làm mắt to ra, mũi cũng không gắn phụ kiện, mà chỉ xét về những anh chàng tuấn tú khỏe mạnh bẩm sinh không ẻo lả, thì đúng là trừ Từ Vĩ Trạch ra, không tìm thấy người thứ hai.
Thư Hoán vui như mở cờ trong bụng, đêm nay các thiếu nữ và phụ nữ xinh đẹp đều sẽ nghiêng ngả trước Từ Vĩ Trạch, không ai có thể nổi bật hơn anh.
Thư Hoán xúc động hỏi: "Thế nào, thế nào?".
Từ Vĩ Trạch nhướng mày, nhìn quanh: "Không tồi".
Thư Hoán cũng biết anh đã dự rất nhiều bữa tiệc, sẽ không có cảm xúc đặc biệt với những cuộc liên hoan quy mô kiểu này, liền nhắc nhở anh: "Ý em là, những cô gái ở đây thế nào?".
"Hử?"
"Có phải là đều rất xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp không?"
Từ Vĩ Trạch nhìn ngó: "Cũng khá".
Thư Hoán lén chỉ cho anh xem: "Người đó thì sao? Có phải là siêu đẹp?".
Đó là người mẫu chụp ảnh có chút tiếng tăm trong nghề với dáng vóc cao ráo mảnh mai, đường cong ngà ngọc, một đôi chân dài miên man, gương mặt xinh đẹp dịu dàng đến nỗi ai nhìn cũng yêu mến, Từ Vĩ Trạch đưa mắt nhìn sang, cô nàng cũng đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng như nước.
"Cũng ổn."
Thư Hoán rất kích động, nhiệt tình hỏi: "Đúng chứ đúng chứ, có phải là dạng anh thích nhất không?".
Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Em muốn làm gì?".
Thư Hoán vừa định nói thì một cô nàng có thân hình bốc lửa, mái tóc xoăn như búp bê hoàn hảo, gương mặt nhỏ xinh, trang điểm với đôi mắt cực to õng ẹo đi tới, cười một cách đáng yêu với họ.
"Chị là Gấu Ơi Giúp Tôi đúng không, em nhận ra chị rồi, cả anh chàng đẹp trai mà chị nhắc tới nữa."
Thư Hoán hoạt động trong diễn đàn không hề có tên tiếng Anh nghe cho oách. Nickname của cô trên mạng là "Gấu Ơi, Giúp Tôi" nghe rất đáng thương, quả thực là bị (đặc biệt chỉ Từ Vĩ Trạch) túm lấy bắt giúp đỡ quá nhiều, lúc đăng kí trong đầu chỉ có dư âm mấy chữ này, sau đó cái tên xui xẻo đã đeo đẳng cô suốt mấy năm qua như hình với bóng.
"Chào anh, em là Vivian."
Từ Vĩ Trạch cũng lịch sự mỉm cười, bắt tay với cô nàng: "Anh là Từ Vĩ Trạch".
Nhân lúc họ bắt tay hàn huyên, Thư Hoán nói: "Em đi lấy hai cái bánh tart trứng", sau đó chuồn vội đi.
Cô vẫn hơi lo rằng nếu mình có mặt ở đó sẽ ảnh hưởng đến việc Từ Vĩ Trạch tỏa sáng phát huy tài năng, thế là ăn liền ba cái bánh tart trứng, uống một ly martini táo rồi mới quay về quan sát tiến độ cưa gái của Từ Vĩ Trạch.
Từ Vĩ Trạch vẫn đứng tại chỗ trò chuyện lịch sự những đối tượng đã đổi, lần này là một người đẹp trí thức, gương mặt có nét lai Bắc u, da trắng như tuyết.
Thư Hoán càng kích động, quả nhiên Từ Vĩ Trạch rất đào hoa, có lẽ qua đêm nay, lần "say nắng" này của anh sẽ được trị dứt.
Thấy cô đến, Từ Vĩ Trạch liền cười với người đẹp đó, lịch sự nói: "Bạn tôi đến rồi, xin thất lễ".
Anh kéo cô xoay người rời đi, Thư Hoán đang hoan hỉ định hỏi thăm thì thấy sắc mặt anh đã sa sầm xuống với tốc độ nhanh nhất.
Thư Hoán sững sờ.
Gương mặt anh khuất trong bóng tối khiến cô cảm giác hư ảo kỳ diệu.
"Anh nghiêm túc đấy, Gấu Hoán."
Giọng anh rất dịu dàng, thân thiết, không chân thực.
"Anh nghiêm túc đấy."
Thư Hoán cứng người nhìn anh một lúc, sắc mặt dần từ đỏ chuyển sang tái.
Lúc Từ Vĩ Trạch đưa tay ra, cô bỗng đẩy mạnh anh như phải bỏng, quay người chạy vào trong bóng tối.
Gấu ơi, giúp anh
Thư Hoán lại bắt đầu thời kì làm đà điểu.
Cô hoàn toàn không dám gặp Từ Vĩ Trạch, suốt ngày hoảng loạn náu mình trong nhà, ngay cả xuống lầu mua bánh rán cũng không có gan. Từ Vĩ Trạch gọi điện đến, cô chỉ có thể nhét điện thoại xuống dưới chăn, mặt mũi sầu khổ ôm chăn đợi tiếng chuông ngừng.
Sau mấy lần anh cũng không gọi đến nữa.
Phản ứng của cô khi được người ta tỏ tình có thể nói là hèn nhát nhất. Cô đối xử thế với Từ Vĩ Trạch thật sự là rất không nể mặt.
Nhưng quả thật cô không có cách xử sự nào sáng suốt hơn. T_T
Cô chưa bao gờ nghĩ sẽ nhận được lời tỏ tình của Từ Vĩ Trạch. Lời tỏ tình của anh, trong tình huống bình thường mà nói, đều rất quý giá nhưng đối với cô thì thực sự quá xa vời, hoàn toàn không phải chuyện đáng vui mừng.
Cảm giác ấy giống như đang đi trên đường thì trên trời bỗng rơi xuống một viên ngọc rất to, rất quý giá, nhưng bị thứ có kích cỡ lớn như vậy đập trúng đầu, cảm giác ấy không dễ chịu tí nào.
Từ Vĩ Trạch không nằm trong phạm vi đối tượng yêu đương của cô. Cho dù cô phát vận đào hoa đến mức được tất cả đàn ông trên thế giới săn đón, thì trong "tất cả" đó, cũng không thể có Từ Vĩ Trạch.
Thế nhưng Từ Vĩ Trạch lại tỏ tình với cô.
Chẳng có cảm giác chân thực nào. Cô cũng hy vọng đó không phải là thật.
Thế nhưng cảm giác "bị" hôn là chân thực, cô vẫn nhớ rõ cảm giác tiếp xúc với đầu lưỡi Từ Vĩ Trạch, kỹ thuật điêu luyện khiến đầu óc cô trống rỗng của anh.
Sau đó Thư Hoán chỉ có thể "hu" một tiếng rồi vùi mình vào chăn, hoàn toàn không thể đối diện với mọi thứ.
(bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro , chúc các bạn vui vẻ ^^)
Thư Hoán trốn tránh suốt mười ngày. Cuối cùng vì trong tủ lạnh đã hết sạch lương thực, cứ trốn mãi sẽ chết đói nên cô bất đắc dĩ phải ra ngoài mua thức ăn, khi đó cô lại không thể kiểm soát được mà nhớ đến Từ Vĩ Trạch.
Cô không có mặt mũi nào gọi điện cho Từ Vĩ Trạch, hoặc đến nhà họ Từ, nhưng không lúc nào cô không nghĩ đến "Không biết Từ Vĩ Trạch hiện giờ ra sao rồi". Nếu có thể có cách nào đó để không cần đối diện với anh mà vẫn biết được tình trạng của anh thì tốt quá.
Thư Hoán mua trà sữa trân châu và bánh donuts, chầm chậm rảo bộ trong công viên. Khi tâm trạng sa sút đến công viên này là hay nhất, gió nhẹ mây trắng, trời xanh biếc thảm cỏ xanh rì, cây cối rậm rạp, hoa cỏ ngút ngàn, lại còn được thưởng thức cảnh đẹp miễn phí.
Khi Thư Hoán đến nơi mà cô hay dạo bộ thì trên chiếc ghế dài dưới gốc long não già đã có người ngồi.
Chàng trai với mái tóc đen ngồi tựa vào ghế, tay đút trong túi quần, duỗi thẳng chân, yên lặng ngồi thẫn thờ. Gương mặt nhìn nghiêng của anh đẹp một cách mờ ảo, không chân thực.
Thư Hoán chỉ thấy tim đạp thình thịch, bất giác nắm chặt lấy túi bánh donuts trong tay.
"Từ Vĩ Trạch."
Cô bỗng thấy buồn ghê gớm. Nghĩ đến việc mình đã làm anh tổn thương, cảm giác ấy còn tệ hơn khi anh bắt nạt cô nữa.
Cô đã quen với bộ dạng tươi cười của anh, cũng rất nhớ một Từ Vĩ Trạch tà ác luôn chọc cô tức đến phát điên. Còn một Từ Vĩ Trạch bị tổn thương, trầm lặng kia khiến lòng cô tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Từ Vĩ Trạch quay sang, nhìn thẳng cô nhướng mày, nở một nụ cười vui sướng từ tận đáy lòng.
"Gấu Hoán."
Thư Hoán đến trước mặt, anh ngẩng lên nhìn cô: "Anh cứ tưởng em không gặp anh nữa".
Haizzz, cũng phải, nụ hôn đầu tội nghiệp của cô, tự nhiên vô duyên vô cớ...
Nhưng cú shock này quá lớn, so với lời tỏ tình của Từ Vĩ Trạch, chuyện mất đi nụ hôn đầu này cô đã không còn nghĩ đến nữa.
Thư Hoán ngồi xuống bên cạnh, mở túi ra đưa cho anh: "Có muốn ăn donuts không?".
Từ Vĩ Trạch cười, cầm một cái. Khẩu vị hai người rất giống nhau, họ cùng thích donuts ở tiệm này.
"Chuyện đó... anh có thể nào đừng thích em không?"
Từ Vĩ Trạch nhướng này, nhìn cô: "Tại sao lại đừng thích?".
"Em có rất nhiều khuyết điểm. Em không có công việc ổn định, không có tiền tiết kiệm, không có khái niệm quản lý tài chính, lúc ngủ dậy em còn không gấp chăn, em rất lười, ăn cơm xong không thích rửa bát, em hay đi chân đất..."
Từ Vĩ Trạch mỉm cười nhìn cô: "Gấu Hoán, anh còn hiểu em hơn chính bản thân em".
Đúng thế, ngay cả tư thế khó coi nhất mất mặt nhất của cô anh cũng đã nhìn hết, thế nên dù khuyết điểm thế nào anh cũng hiểu rõ. Anh bị chạm dây thần kinh nào hay sao ấy, nếu không làm sao thích cô được?
Thư Hoán đành nói: "Chắc chắn anh không nghiêm túc".
"..."
"Thừa nhận đi, anh đùa phải không. Chẳng phải anh thích trêu chọc em nhất hay sao? Lần này cũng vậy chứ?"
"..."
Thư Hoán gần như van nài: "Nếu đùa thì anh cứ thừa nhận đi. Em cũng sẽ không trách anh đã hôn em đâu, chuyện đó bỏ qua, em cũng không tức giận đâu. Anh không cần vì sợ em giận mà phải nói là thích em."
Từ Vĩ Trạch nhìn cô một lúc rồi cười cười: "Được thôi, anh đùa đấy".
Thứ Hoán thở phào, toàn thân nhẹ nhõm hẳn, nhưng lại bỗng có cảm giác hoảng hốt.
"Nếu điều đó có thể khiến em thấy nhẹ nhõm hơn."
Thần kinh Thư Hoán lại căng lên, không nói được gì.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô, vẫn nụ cười dịu dàng quen thuộc nhưng không hề có chút vui vẻ nào. So với lần gặp mặt trước, rõ ràng anh gầy đi nhiều.
"Căn bản là không thể, anh với em..." Thư Hoán hoàn toàn mất đi suy nghĩ, "Chẳng phải anh luôn xem em là con trai hay sao?".
Từ Vĩ Trạch lại cười: "Em đấy, em thật không hiểu đàn ông".
"Em có gì là tốt đâu." Thư Hoán khổ sở vô cùng, "Rốt cuộc anh thích em ở điểm nào. Sao tự dưng lại thích em, có phải gần đây trời quá nóng, anh nóng đến độ bất bình thường không?".
Từ Vĩ Trạch cười: "Vậy anh có gì tốt nào? Anh cũng không nghĩ mình có lý do gì để người ta thích anh cả".
"Chí ít... anh rất đẹp trai."
Từ Vĩ Trạch cười to: "Cảm ơn em đã khen. Em cũng đẹp mà".
Thư Hoán hoàn toàn lúng túng: "Nhưng, vẫn không đúng, anh nghĩ xem, anh đối xử với các cô gái kia rất tốt, suốt ngày tặng quà, mời họ ăn cái này chơi cái kia, sau đó chỉ biết bắt nạt em, ăn vụng đồ ăn của em, căn bản là rất khác nhau...".
Giọng Từ Vĩ Trạch vừa gần vừa xa: "Nên em là đặc biệt. Em chưa bao giờ nhận ra sao?".
"..."
"Bây giờ em đã hiểu chưa?"
Thư Hoán vùi mặt vào lòng bàn tay, lắc đầu: "Xin lỗi, em...".
Từ Vĩ Trạch xoa đầu cô: "Không sao".
"..."
"Thực ra anh đã sớm biết là thế. Em không cần thấy áp lực."
Ánh sáng xung quanh dần tắt, qua tán lá đã không còn nhìn thấy mặt trời nữa. Từ Vĩ Trạch đứng lên, lại đút tay vào túi quần, quay lại mỉm cười: "Mai gặp, Gấu Hoán".
Thư Hoán không biết ngày mai mình có can đảm gặp anh hay không.
Buổi tối về nhà, trong lúc buồn bã, Thư Hoán lật album chụp hồi đại học ra, định tìm chút dấu vết chứng minh Từ Vĩ Trạch có tình cảm với cô.
Xem hết cả hai cuốn album, Thư Hoán hoàn toàn nhẹ nhõm, sự căng thẳng bức bối ban ngày đã không cánh mà bay.
Tình yêu của Từ Vĩ Trạch chẳng khác với mấy cơn cảm cúm, tuy lúc nào cũng có thể bị nhưng không lâu sau đã có thể trị dứt. Chỉ cần nhìn biểu hiện của anh trong các mối tình trước là rõ.
Trong mấy năm ngắn ngủi anh thay không biết bao nhiêu là bạn gái, ai cũng thích, không thích thì sẽ không vung tiền chi cho họ. Thế nhưng hạn sử dụng của từ "thích" đó đại khái cũng chỉ dài như hạn sử dụng của sữa chua trong tủ lạnh mà thôi.
Tình cảm với cô chắc chắn cũng thế. Tên này là dạng bồng bột hời hợt, bây giờ đang là giao mùa, thời tiết nhạy cảm, anh đa sầu đa cảm một tí, có tình cảm kỳ quặc gì đó cũng là điều tự nhiên.
Thư Hoán suy nghĩ nghiêm túc cả buổi tối, kết luận rút ra là, chỉ cần giúp Từ Vĩ Trạch trị dứt cơn "cảm cúm" này, sự việc cũng sẽ qua, sau đó họ có thể trở lại làm những người bạn thân vô tư.
Quanh Từ Vĩ Trạch luôn có người đẹp vây kín, không hề thiếu. Nhưng Thư Hoán ngẫm kỹ lại, dường như quãng thời gian gần đây Từ Vĩ Trạch đang trong trạng thái độc thân, thời kỳ cô đơn lần này dài đến bất thường.
Có lẽ do công việc bận rộn, không có cơ hội tiếp xúc với người đẹp nên mới nông nổi, đói khát đến độ ngay cả "cỏ gần hang" như cô cũng muốn ăn.
Thư Hoán rất sốt ruột, muốn anh trở về với thế giới đầy ắp người đẹp để tránh khô khan quá lâu, dẫn đến việc nhân sinh quan bị méo mó.
Những nơi người đẹp tụ tập cũng không khó tìm. Thư Hoán thường vào diễn đàn thời trang, vừa hay phải tổ chức bữa tiệc thời trang hằng năm (cũng tức là Home Party).
Đây chính là nơi để tìm người yêu, hơn nữa đa phần người tham gia đều là quý tộc độc thân. Mọi người có thể đưa bạn khác phái không có quan hệ mờ ám tới, giới thiệu cho mọi người, cung cấp nguồn "tài nguyên" thích hợp cho nhau. Đó cũng là mở tộng phạm vi giao tiếp, một cách thu hút thành viên mới cho diễn đàn.
Thư Hoán biết trong diễn đàn, những cô gái xinh đẹp gia thế tốt khá nhiều, nếu không phải là đại tiểu thư nhà giàu thì cũng là những MC các tiết mục thời trang và người mẫu.
Những buổi liên hoan trước đó cô không tham gia vì cô rất rụt rè, cũng không có gì để khoe khoang, ngay cả những tấm ảnh chụp tại các thành phố lớn ở nước ngoài cũng không có chứ đừng nói là ảnh chụp chung với những người nổi tiếng, chúng thuộc về những thành viên "không đẳng cấp" nên cô không muốn tham gia.
Nhưng lần này vì Từ Vĩ Trạch, cô dũng mãnh đăng ký, đề cử giúp Từ Vĩ Trạch một phen.
Thực ra cũng không phải là thổi phồng lên, chỉ kể thật sự về tài hoa, sự nghiệp, gia thế và những tấm ảnh đời thường cô chụp trộm anh, cũng có thể khiến những người có cặp mắt soi mói kén cá chọn canh cũng phải tim đập thình thịch.
Khi nhận được lời mời tham gia liên hoan từ Thư Hoán, Từ Vĩ Trạch kinh ngạc nhưng sau đó cũng nhanh chóng nhận lời. Cho dù Thư Hoán cứ lảm nhảm dặn dò "Lúc đó nhớ phải ăn mặc đẹp trai vào, cố gắng đẹp trai nhé..." mãi, anh cũng kiên nhẫn cười và nhận lời.
Hôm liên hoan, Thư Hoán chỉ trang điểm qua loa, búi tóc thành một búi to, mang đoi sandal kết nơ màu trắng, chọn một chiếc váy búp bê đơn giản bằng lụa mỏng, trang sức cũng chỉ có hoa tai hình trái đào bằng acrylic, từ trên xuống dưới chẳng có gì nổi bật, chỉ cần đến lúc đó không quá xấu xí là được. Quan trọng vẫn là Từ Vĩ Trạch.
Lúc cô đi xuống lầu đã thấy xe Từ Vĩ Trạch đợi sẵn.
Từ Vĩ Trạch vốn dĩ đã rất đẹp trai, anh lại bỏ công ra chuẩn bị, vẻ chơi bời phong tình được giấu đi, cơ thể vốn cao ráo vận thêm bộ âu phục cắt may thủ công có xuất xứ từ Savile Row, đẹp trai mà không hợm hĩnh, gợi cảm nhưng không kém phần đứng đắn, thực sự là anh tuấn như ở một thế giới khác. Thư Hoán mừng rỡ vượt quá hy vọng, thật lòng tán dương anh: "Hôm nay anh đẹp trai quá!".
Từ Vĩ Trạch cười nói: "Cảm ơn".
Hai người đến bữa tiệc, viết tên lên tấm bảng ở cửa. Thư Hoán nhìn thấy chữ ký của mấy người đẹp nổi tiếng đã có ở trên đó thì càng vui sướng, vội vàng kéo Từ Vĩ Trạch vào trong.
Từ Vĩ Trạch vừa vào, tuy chỉ yên lặng đứng cạnh cô nhưng đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, dù sao những anh chàng đẹp trai bao giờ cũng tỏa sáng.
Thư Hoán nhìn quanh một vòng, đánh giá sơ những anh chàng có mặt trong tối nay, cũng tức là xem xét tổng thể về đối thủ của Từ Vĩ Trạch.
Tuy những anh chàng đẹp trai có rất nhiều, nhưng nếu không dựa vào kiểu tóc che trán, che má, không dựa vào kính râm và trang sức để tôn đường nét, vào kính giãn tròng để làm mắt to ra, mũi cũng không gắn phụ kiện, mà chỉ xét về những anh chàng tuấn tú khỏe mạnh bẩm sinh không ẻo lả, thì đúng là trừ Từ Vĩ Trạch ra, không tìm thấy người thứ hai.
Thư Hoán vui như mở cờ trong bụng, đêm nay các thiếu nữ và phụ nữ xinh đẹp đều sẽ nghiêng ngả trước Từ Vĩ Trạch, không ai có thể nổi bật hơn anh.
Thư Hoán xúc động hỏi: "Thế nào, thế nào?".
Từ Vĩ Trạch nhướng mày, nhìn quanh: "Không tồi".
Thư Hoán cũng biết anh đã dự rất nhiều bữa tiệc, sẽ không có cảm xúc đặc biệt với những cuộc liên hoan quy mô kiểu này, liền nhắc nhở anh: "Ý em là, những cô gái ở đây thế nào?".
"Hử?"
"Có phải là đều rất xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp không?"
Từ Vĩ Trạch nhìn ngó: "Cũng khá".
Thư Hoán lén chỉ cho anh xem: "Người đó thì sao? Có phải là siêu đẹp?".
Đó là người mẫu chụp ảnh có chút tiếng tăm trong nghề với dáng vóc cao ráo mảnh mai, đường cong ngà ngọc, một đôi chân dài miên man, gương mặt xinh đẹp dịu dàng đến nỗi ai nhìn cũng yêu mến, Từ Vĩ Trạch đưa mắt nhìn sang, cô nàng cũng đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng như nước.
"Cũng ổn."
Thư Hoán rất kích động, nhiệt tình hỏi: "Đúng chứ đúng chứ, có phải là dạng anh thích nhất không?".
Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Em muốn làm gì?".
Thư Hoán vừa định nói thì một cô nàng có thân hình bốc lửa, mái tóc xoăn như búp bê hoàn hảo, gương mặt nhỏ xinh, trang điểm với đôi mắt cực to õng ẹo đi tới, cười một cách đáng yêu với họ.
"Chị là Gấu Ơi Giúp Tôi đúng không, em nhận ra chị rồi, cả anh chàng đẹp trai mà chị nhắc tới nữa."
Thư Hoán hoạt động trong diễn đàn không hề có tên tiếng Anh nghe cho oách. Nickname của cô trên mạng là "Gấu Ơi, Giúp Tôi" nghe rất đáng thương, quả thực là bị (đặc biệt chỉ Từ Vĩ Trạch) túm lấy bắt giúp đỡ quá nhiều, lúc đăng kí trong đầu chỉ có dư âm mấy chữ này, sau đó cái tên xui xẻo đã đeo đẳng cô suốt mấy năm qua như hình với bóng.
"Chào anh, em là Vivian."
Từ Vĩ Trạch cũng lịch sự mỉm cười, bắt tay với cô nàng: "Anh là Từ Vĩ Trạch".
Nhân lúc họ bắt tay hàn huyên, Thư Hoán nói: "Em đi lấy hai cái bánh tart trứng", sau đó chuồn vội đi.
Cô vẫn hơi lo rằng nếu mình có mặt ở đó sẽ ảnh hưởng đến việc Từ Vĩ Trạch tỏa sáng phát huy tài năng, thế là ăn liền ba cái bánh tart trứng, uống một ly martini táo rồi mới quay về quan sát tiến độ cưa gái của Từ Vĩ Trạch.
Từ Vĩ Trạch vẫn đứng tại chỗ trò chuyện lịch sự những đối tượng đã đổi, lần này là một người đẹp trí thức, gương mặt có nét lai Bắc u, da trắng như tuyết.
Thư Hoán càng kích động, quả nhiên Từ Vĩ Trạch rất đào hoa, có lẽ qua đêm nay, lần "say nắng" này của anh sẽ được trị dứt.
Thấy cô đến, Từ Vĩ Trạch liền cười với người đẹp đó, lịch sự nói: "Bạn tôi đến rồi, xin thất lễ".
Anh kéo cô xoay người rời đi, Thư Hoán đang hoan hỉ định hỏi thăm thì thấy sắc mặt anh đã sa sầm xuống với tốc độ nhanh nhất.