watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 3 - Tiểu Thuyết,Dư Vị Trà Chiều - Minh Hiểu Khê
Home >
Tìm kiếm

Tiểu Thuyết,Dư Vị Trà Chiều - Minh Hiểu Khê

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
27/11/24 - 17:28

Cậu tưởng dùng bạo lực là sẽ khiến tôi thấy hứng thú với cậu à? Không để cho pháp luật trừng trị cậu thì không biết cậu còn cám dỗ bao nhiêu người lương thiện nữa đây!”



Woa! Thật sự là không ngờ…



Mọi người vây xung quanh liếc mắt nhìn, chẳng trách chàng trai ấy tuấn tú khôi ngô đến vậy.



Chàng trai tức muốn lộn ruột: “Anh!”.



Gã đàn ông lạnh lẽo hừ một tiếng: “Dám làm thì phải dám nhận”.



“Anh!”



Chàng trai như muốn nổ tung đến nơi!





Bỗng nhiên, phía ngoài vòng người vang lên một tiếng hét:



“Ai đang bắt nạt bạn trai của tôi thế hả?”



Đám người soạt một tiếng tách ra hai bên, một cô gái trẻ tóc đỏ mắt trợn tròn giận dữ đang sải từng bước dài đến, bàn tay như gọng kìm gỡ bỏ tay gã đàn ông đang túm lấy chàng trai ra!



Gã đàn ông đau đến mức kêu thét lên, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trên mu bàn tay đã bị cô gái

khoét cho thành bốn vết móng tay vừa sâu lại còn rỉ máu!



“Con nhỏ này…” Gã tóm lấy cô gái tóc đỏ.



Cô gái tóc đỏ hất toẹt tay hắn ra, giận dữ:



“Anh dám nói bạn trai tôi đeo bám anh hả?”



“Cậu ta…”



“Nếu anh ấy đeo theo anh, thì tôi là cái gì hả?” Cô gái chỉ vào mũi gã, gầm lên: “Chúng tôi đang hẹn hò nhau ở đây, tôi vừa mới đi vệ sinh có một chút mà anh ấy đã đeo bám anh được sao? Anh là đồ khốn kiếp nói bậy mà không biết ngượng! Rõ ràng là anh quấy rối, dụ dỗ bạn trai tôi, không đạt được mục đích nên quay lại cắn người, chẳng lẽ anh là chó hả!”.



Mọi người cười ầm.



Sắc mặt gã đàn ông xám ngoét như gan lợn, không thể nào tìm ra cơ hội phản kích dưới tràng chửi rủa như liên thanh của cô gái.



Cô gái tiếp tục mắng:



“Đi, đi đến đồn cảnh sát! Tôi phải tố cáo anh quấy rối tình dục người khác!”



“Cô có chứng cứ gì!” Gã đàn ông đã bắt đầu hoảng lên, ban nãy gã chỉ dọa dẫm chàng trai thôi, đời nào dám động chạm đến cảnh sát thật.



Cô gái ngửa mặt lên trời cười một tràng dài.



Sau đó…



Trừng mắt nhìn gã!



“Đừng có tưởng tôi không biết anh là ai, công tử đời thứ tám của gia tộc họ Trần chuyên về kinh doanh bất động sản – Trần Gia Mông.”



Gã đàn ông ngạo mạn liếc nhìn vẻ thách thức: “Xem như cô biết điều”.



Cô gái hừ mũi một tiếng, cười lạnh lẽo, bảo:



“Năm anh mười một tuổi vì mắc tội khiêu dâm bạn trai học cùng lớp nên đã bị nhà trường đuổi học, năm mười sáu tuổi bị pháp luật tuyên án tội danh quấy rối tình dục nhưng được tạm hoãn thi hành án hai năm, năm hai mươi ba tuổi vì đánh ghen tranh giành người tình nam mà bị đánh trọng thương, tháng Ba năm nay bức ảnh anh và người tình nam giới thân mật quá mức trong xe bị tuần san Quất Tử đăng lên ngay trang đầu!”



“Cô…” Gã đàn ông run bắn người.



“Sao nào?” Cô gái ưỡn ngực lên, cười nhạo gã. “Không thì chúng ta cùng đến đồn cảnh sát kiểm tra thử, xem tôi có nói sai chỗ nào không?”



Phụt!



Đám người vây xung quanh nhổ mấy bãi nước bọt vào gã đàn ông đang toát mồ hôi lạnh.



Xu hướng tình dục thế nào là chuyện riêng của mỗi người, nhưng quấy rối không thành lại quay ngược lại cắn người ta, sỉ nhục vu khống người ta, quả thực là quá trâng tráo vô sỉ!



Cuối cùng…



Gã đàn ông mặt mũi tái mét, nhục nhã lủi đi như một con chuột cống.



Mọi người dần dần tản mác.

Dưới bóng râm cây dù sọc xanh trắng.



Cô gái tóc đỏ đưa tay phải ra cho chàng trai:



“Chào anh, tôi là Tiểu Tuyền.”



Chàng trai trầm tư, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Cô quen tôi sao?”.

Tại sao cứ có cảm giác đã gặp cô ấy rồi, đặc biệt là mái tóc đỏ kia, cảm thấy thật quen thuộc.



Tiểu Tuyền nghiêng đầu cười cười:



“Tôi phải quen biết anh sao?”



Bàn tay cô đưa ra dừng lại giữa chừng, không hề buông xuống.



Chàng trai nhìn chăm chú, hồi lâu sau, dần dần đưa tay lên, nắm lấy tay cô gái:



“Cô có thể gọi tôi là – Huân.”



Tiểu Tuyền nắm chặt tay chàng trai, sự ấm áp truyền thẳng đến trái tim anh:



“Huân, rất vui được biết anh, sau này chúng ta đã là bạn bè rồi!”



“Bạn?” Huân lặp lại, cười ngây thơ như một đứa trẻ. “Đơn giản thế thôi đã là bạn bè rồi sao?”



Nụ cười Tiểu Tuyền rạng rỡ như ánh nắng:



“Đúng thế, tứ hải giai huynh đệ, tôi anh có duyên gặp gỡ, đương nhiên phải là bạn rồi.”



“Vậy bạn bè phải làm gì?”



“Mua quần áo!” Tiểu Tuyền kéo anh đi.



“Tại sao phải mua quần áo?”



“Ngốc!” Tiểu Tuyền vừa đi vừa nói: “Áo anh bị cái bàn tay bẩn thỉu kia làm ô uế cả rồi, anh không thấy xấu xí thì tôi cũng thấy buồn nôn, mau thay nó ra thôi!”.



“Ồ.”

* * *



Hoàng hôn.



Ráng chiều nhuộm đỏ trời.



Tiểu Tuyền và Huân ngồi trên bậc thang đá ở hải cảng, mỗi người một cốc trà sữa trân châu, ánh mắt hướng ra phía đại dương xa xa trong ánh chiều tà.



“Tại sao lại giúp tôi?”



“Tôi có một người bạn, cô ấy nói với tôi rằng, làm người phải nên giữa đường bất bình rút đao tương trợ. Cô ấy sống rất vui vẻ, tôi nghĩ nếu mình có thể làm thế được thì cũng sẽ vui vẻ như cô ấy thôi.”



“Bạn của cô rất thú vị.”



“Đúng thế!” Tiểu Tuyền hút một ngụm trà sữa. “Tiếc là cô ấy đã rời khỏi đây, tôi thấy rất nhớ.”



“Tôi không có bạn!” Huân chậm rãi nói. Chẳng ai muốn làm bạn với anh, mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái.



“Tôi sắp giận rồi đấy!”



“…”

“Vừa nãy còn nói chúng ta là bạn, sao anh đã nuốt lời nhanh thế?” Tiểu Tuyền hậm hực cắn mạnh viên trân châu trong trà sữa. “Anh cứ thế thì tôi sẽ không đếm xỉa đến anh nữa đâu!”



“Nhưng… thực sự là chỉ đơn giản thế… đã có thể là bạn à?”



“Bạn bè, chứ có phải

người yêu đâu, suy nghĩ phức tạp thế để làm gì, chẳng lẽ còn phải chích máu ăn thề ư? Có cần giết một con gà không?” Tiểu Tuyền liếc xéo. “Làm ơn đi, nam tử hán đại trượng phu, không muốn làm bạn với tôi thì cứ nói rõ, tôi tuyệt đối không đeo bám dai dẳng!”



“Không phải…”



“Không phải là được rồi!” Tiểu Tuyền cười. “Anh nghĩ xem, có người bạn như tôi cũng tốt mà, nếu ai bắt nạt anh, tôi có thể ra mặt hộ, lại còn có thể giúp anh chọn quần áo nữa chứ!”



Huân cúi xuống nhìn chiếc sơ mi tím trên người, nhớ đến khí thế quét sạch quân thù lúc cô bước vào cửa hàng quần áo. Cô ra lệnh thẳng cho các cô gái bán hàng, mang hết những chiếc áo màu tím của cửa hàng ra, sau đó chọn ra một cái trong số đó, bắt anh mặc vào, thời gian từ lúc vào cửa hàng đến khi ra khỏi đó tổng cộng chưa đến mười lăm phút.



Tiểu Tuyền chống cằm quan sát anh, nói với vẻ hài lòng: “Đôi mắt anh có màu tím violet, phối thêm áo màu tím đậm, nhìn xinh đẹp như một viên đá quý ấy”.



Huân chau màu: “Đừng nói tôi xinh đẹp”. Anh rất ghét hai chữ này.



“Nhưng anh thật sự rất xinh đẹp mà!” Tiểu Tuyền sờ sờ mũi, thấy anh không vui thì nói: “Được rồi, anh không thích thì sau này tôi không nói nữa là được chứ gì!”.



“Cám ơn.”



Tiểu Tuyền khoát khoát tay, tiếp tục uống trà sữa trân châu.



Tịch dương dần dần khuất dạng trên mặt biển.



Ráng chiều tỏa trên bóng hai người ngồi bên bờ biển như một bức tranh sơn dầu, thật rực rỡ nổi bật.



Huân nhìn cô: “Sao cô lại biết nhiều về gã đàn ông đó thế?”.



Tiểu Tuyền cười vui vẻ:



“Ai bảo hắn xui xẻo làm chi? Vừa hay tôi là phóng viên, nắm trong tay nhuyễn như cháo tất cả tư liệu riêng về những người “nổi tiếng”, đó là do nghề nghiệp hun đúc nên.” Muốn trở thành một phóng viên thành công, bắt buộc phải nỗ lực cần cù, thực hiện đủ những bước cơ bản. Vẫn chưa bảo cho Huân biết, đến Trần Gia Mông có mấy người tình, vị trí biệt thự ở đâu, nhãn hiệu của chiếc xe mới mua, thích hộp đêm nào… cô đều biết rõ mồn một.



Huân kinh ngạc: “Cô là phóng viên?”.



“Đúng vậy.”



“Về mảng nào?”



“Phóng viên giải trí.” Tiểu Tuyền cười: “Lại bị xưng tụng là phóng viên buôn dưa”. Khó nghe nhất là bị gọi “đám chó săn”.



Huân trừng trừng nhìn cô, đồng tử màu violet dần dần co nhỏ lại. À, thảo nào anh thấy cô quen quen, mái tóc đỏ của cô ấy đặc biệt thế… thì ra cô là…



Tiểu Tuyền cau mày:



“Sao vậy, anh kỳ thị nghề nghiệp của tôi à?”



Huân đã không nói nổi lời nào.



Chỉ cười khổ.



“Này, vẻ mặt của anh quái lạ thế.” Tiểu Tuyền đẩy đẩy anh.



“Nói gì đi chứ!”



Trong ráng chiều rực rỡ bên bờ biển.



“Tiểu Tuyền, trước kia cô đã từng biết tôi chưa?”



Cô nắm lấy tóc, suy nghĩ:



“Tôi phải biết anh à?”



Anh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng, nụ cười nở ra như gió ấm áp:



“Phải, hôm nay chúng ta mới quen nhau, từ hôm nay sẽ là bạn bè!”



“Ừ! Là bạn!” Tiểu Tuyền cười như hoa trong gió xuân.



Tiểu Tuyền uống cạn trà sữa trân châu của mình, rồi “giúp” Huân uống hết cốc trà sữa của anh.



Sau đó.



Thời khắc chia tay cũng đã đến.



“Tôi phải đi rồi!” Tiểu Tuyền tỏ ra lưu luyến. “Buổi tối tôi còn phải đi phỏng vấn một nhân vật rất khó tính.” Trong buổi họp mặt fan club của ngôi sao “hot” nhất Hạ Dạ Huân, cô nhất định phải nắm chặt cơ hội mới được.



Ánh mắt của Huân rất quái lạ.



“Anh không chúc tôi may mắn sao?” Tiểu Tuyền lên tiếng hỏi với vẻ ngờ vực.



Huân khẽ ho một tiếng:



“Chúc may mắn.”



“Cám ơn!” Tiểu Tuyền huơ huơ nắm đấm. “Tôi chắc chắn sẽ may mắn lắm đây! Tôi là Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ Tiểu Tuyền, phóng viên siêu giỏi giang, đẳng cấp nhất của tuần sanQuất Tử!”



Huân có vẻ như ngẩn ra.



Thế là, bắt đầu ở bờ biển hôm ấy, trong ký ức của Huân đã có một cô gái thích uống trà sữa trân châu và tràn đầy sức sống.

Lên taxi rồi, nhìn theo bóng dáng Huân mỗi lúc một xa.



Tiểu Tuyền ngoảnh mặt lại.



Cuối cùng…



Không giữ nổi cơ thịt trên mặt…



Thỏa sức cười to…

“Ha ha ha ha ha ha…”



Chú tài xế phía trước sắc mặt tái xanh, không rõ nếu lái thẳng đến bệnh viện tâm thần thì có được hay không.



Tiểu Tuyền vừa cười điên dại vừa làm dấu tay “thắng lợi”!



Tư liệu trích ngang:

Chiêu khổ nhục kế thứ ba của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ - diễn xuất cực siêu!



Cần phải có một ánh mắt trong sáng, nụ cười ngây thơ, tính cách cương trực thẳng thắn và vẻ mặt thuần khiết đến mức có thể đoạt được cả giải Oscar. Chiêu này ấy mà, phải có năng khiếu bẩm sinh, chứ không phải chỉ dựa vào khổ luyện mà có thể thành thục được.



Trong lòng vẫn có một câu hỏi nho nhỏ…

Có khi

nào hơi hơi không được tốt cho lắm?



Trả lời…

Chắc là không tính đâu, cô đâu có nói dối, chỉ là người khác có thể sẽ hiểu nhầm thôi mà.



Một giọng nói ác độc lướt ngang bên tai:

“Làm phóng viên, chỉ có vô tình vô nghĩa mới có thể thành công!”





Chương 2





Chiêu thức thắng lợi chắc chắn siêu cấp của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ - nỗ lực!



Edison từng nói, thiên tài là do chín mươi chín phần trăm nỗ lực cộng thêm một phần trăm năng khiếu bẩm sinh. Để trở thành một phóng viên giải trí thiên tài vô tiền khoáng hậu, Tiểu Tuyền đã dùng hết sức lực bản thân để trả giá cho cái chín mươi chín phần trăm nỗ lực ấy!



Buổi họp mặt fan club của Hạ Dạ Huân được tổ chức ở sảnh khách sạn Giả Nhật, thời gian cho phép phóng viên tham gia là tám giờ tối, nhưng đúng sáu giờ ba mươi Tiểu Tuyền đã có mặt rồi, cứ dịu dàng ngọt nhạt với những người tổ chức fan club, cuối cùng, ha ha, đã vào được khu vực dành cho phóng viên đầu tiên, chiếm đóng được vị trí quan sát chụp hình tuyệt nhất!



Ống kính máy ảnh, máy quay phim không hề bị che lấp, tầm mắt được mở rộng thoải mái.



Cao Kiều cười, ngồi ở hàng đầu vẫn là tốt nhất, trước kia cứ chụp đi chụp lại sau mấy cái đầu lố nhố của phóng viên báo đài khác, thế nào cũng bị chụp nhầm. Con bé non nớt này cũng thật là bản lĩnh quá, bảo anh ở nhà nghỉ ngơi, tự mình chạy đến chiếm hai vị trí tuyệt nhất cho cả hai.



Anh ta đưa cho cô một chiếc hamburger:



“Tiểu Tuyền, ăn một chút đi.”



Tiểu Tuyền cảm kích nước mắt lưng tròng:



“Cám ơn tiền bối Cao Kiều.” Mở giấy gói ra, ngoạm một miếng to, a, thơm quá, đang đói bụng quá chừng. Nỗ lực phấn đấu cuối cùng cũng được đền đáp, xem ra, thái độ của tiền bối Cao Kiều với cô đã được cải thiện rồi, thắng lợi!



(Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ đắc ý: khi có một người hợp tác luôn khen ngợi bạn, dựa dẫm vào bạn, thì khi làm việc bạn sẽ thấy tâm trạng vui vẻ, thoải mái hơn.)





Dưới ánh đèn mờ.



Âm nhạc với tiết tấu mạnh mẽ bắt đầu vang lên.



Những vồng ánh sáng tập trung thành một đường màu xanh, chính giữa sân khấu dần dần nâng lên một bóng người tuấn tú, trong vầng sáng màu xanh ấy, đường nét trên gương mặt người đó khiến mọi người có cảm giác nghẹt thở.



Các fan bắt đầu kêu thét!



Những cây cổ vũ dạ quang vẫy vẫy điên cuồng.



“Hạ Dạ Huân!”

“Hạ Dạ Huân!”

“Hạ Dạ Huân!”





Tiếng gào thét đan vào nhau tạo thành một tần sóng mãnh liệt như lửa, như thủy triều đang dâng cao nhấn chìm cả nơi họp fan club này!

Tag:

Tiểu,Thuyết,Dư,Vị,Trà,Chiều,-,Minh,Hiểu,Khê

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 252