Tiểu Thuyết,Chuyện tình Kem kiwi (Kiss the rain) - Thùy Dương - FULL
Mr.Luân™ [Admin] [On] 28/11/24 - 00:34 |
"Em có đang làm phiền hai người không nhỉ?" Mai Linh cười đầy bí hiểm.
"À, anh đang check lỗi sai hộ Kem. Hôm nay không có giờ tập, em đến đây có việc gì vậy?"
"Em đơn giản chỉ muốn đến thăm anh thôi." Giọng cô ấy ngạc nhiên pha lẫn chút thất vọng.
"Ừm, vậy à. Em vào đây ngồi đi, để anh pha coffee." Kiwi đặt cục tẩy xuống bàn rồi đứng dậy.
"Thôi không cần đâu anh. Mẹ dặn em nhờ anh đem mấy món ăn mang đến bệnh viện cho ông ấy mà. Nhưng trông anh Kiwi có vẻ bận rộn quá nhỉ, chắc em không nên làm phiền."
"À" Kiwi bối rối.
Không được rồi. Mình phải làm gì đó mới được. Hẳn Mai Linh sẽ không thích chút nào khi thấy mình cười nói vui vẻ bên cạnh bạn trai cô ấy.
"Mai Linh!" Tôi gọi lớn trước khi cô ấy kịp đóng cửa. "Mình chỉ nhờ anh Kiwi sửa bài luận thôi mà, cũng xong hết rồi. Bạn đừng hiểu lầm!"
Nghe vậy, Mai Linh liền quay lại, điệu đà vòng hai tay trước ngực.
"Em nghĩ em nên tự đến bệnh viện, có một số chuyện em muốn hỏi riêng ông."
"Thế cũng được. Tùy em vậy." Kiwi nhún vai.
"Nghe nói hôm nay anh Skyler về nước. Khi nào thế anh?"
"Skyler? Tối nay anh và chú An Thông sẽ ra sân bay đón anh ấy. Chắc anh ấy ở lại đây đến tận Noel."
"Ừ, tối cho em đi chung với nhé! Lâu không gặp anh ấy! Okay?"
"Ừm okay." Kiwi vui vẻ đáp.
"Cảm ơn anh! Em vào viện thăm ông đây, bye!"
"Ừ, bye!"
Rồi Mai Linh nhí nhảnh nhìn Kiwi cười rạng rỡ. Thế nhưng khi ánh mắt cô ấy lướt qua tôi thì nụ cười thân thiện cũng vụt tắt.
Không hiểu sao, tôi lại có cảm giác mình thật là một đứa lạc lõng. Hai người bọn họ hẳn là thân quen với nhau lắm, còn hẹn đi chung ra sân bay đón anh Skyler nào đó nữa.
Mai Linh đi rồi, Kiwi mới quay sang giải thích.
"Skyler là anh họ của anh, nhà sản xuất âm nhạc tương lai. Lần này về nước anh ấy sẽ trực tiếp giúp đỡ em trong việc thu âm ca khúc mới."
"À…Skyler, tên nghe hay thật."
"Ừ, Skyler Hoàng Gia, 19 tuổi-mẹ anh ấy là người nước ngoài, giống anh và Antony."
"Ồ, ra vậy." Tôi ậm ừ làm ra vẻ rất hiểu chuyện.
"Phải rồi, khi nãy em nói hiểu lầm cái gì cơ? Sao lại phải hiểu lầm?" Kiwi khó hiểu.
Ôi chao. Tự nhiên lại rơi vào tình thế khó xử này chứ?
"Ý em là, về mối quan hệ của hai người." Tôi vặn vẹo, khổ sở nói mãi mới thành lời.
"Mối quan hệ nào?" Kiwi nhảy dựng lên.
"Không…không phải…Mai Linh là bạn gái anh ư?"
Trời ạ. Sao mình lại thốt ra mấy câu vô duyên tệ này chứ? Cứ nhìn thái độ ngạc nhiên khiếp hãi của Kiwi mà xem.
"Bạn-gái? Của-anh?" Kiwi nhíu mày. "Em không đùa đấy chứ?" Rồi Kiwi cười phá lên.
Mình đang đùa ư? Anh Kiwi nghĩ gì vậy? Chính Mai Linh đã nói với mình hôm ở tiệm Romance mà.
Khoan đã!
Nếu không phải bạn gái, có lẽ nào…là vợ tương lai không? Ôi chúa ơi!
"Em xin lỗi vì đã ăn nói lung tung, chắc hai người đã đính hôn rồi." Tôi lấy tay tự đập đập vào đầu mình.
"Ối trời ạ!" Lần này thì Kiwi ôm bụng cười lăn lộn trên ghế sofa. "Làm gì có mấy cái chuyện đó!"
"Sao cơ ạ?"
"Linh chỉ giống một cô em gái phiền phức của anh thôi. Bọn anh quen nhau từ hồi bé, cô ấy là học trò cưng của ông anh mà. Hoàn toàn không có chuyện đó đâu!" Kiwi vẫn tiếp tục cười *** nẻ.
Á á á!
Vậy hóa ra Mai Linh không phải bạn gái của Kiwi rồi! Yeah!
Lúc này tôi có cảm tưởng như pháo hoa đang nổ ầm ầm tung tóe rực rỡ trong lòng mình vậy. Tôi vui đến nỗi có thể bắn ngay một phát lên trần nhà hệt như một chiếc tên lửa.
Linh chỉ giống một cô em gái phiền phức của anh thôi!
Linh chỉ giống một cô em gái phiền phức của anh thôi!
Linh chỉ giống một cô em gái phiền phức của anh thôi!
Câu nói của Kiwi cứ nhảy nhót loạn xạ trong đầu tôi, tưng bừng và rộn ràng chẳng khác nào lễ hội Carnival nhiều sắc màu của người Uruguay!
--------------o0o--------------
Thế nhưng niềm vui nhỏ bé ấy của tôi sau đó đã bị cô Thảo Vy dập tắt một cách tàn bạo.
Sau đây là đoạn đối thoại giữa tôi và cô ấy:
Tôi (rất hào hứng): Hôm nay chúng ta học gì vậy, thưa cô?
Cô Thảo Vy: Thế hôm qua em đã nghiên cứu quyển tài liệu đến đâu rồi, Hạ Kem?
Tôi (nghệt mặt ra): Em vừa đọc vừa tập làm theo, đến chương 2 rồi cô ạ.
Cô Thảo Vy: Cái gì? (đập bàn) Tôi đã dặn em đọc hết cơ mà? Có mỗi quyển sách mà từ hôm qua đến giờ vẫn chưa xong.
Tôi (đau khổ): Nhưng có tận 10 chương thưa cô. Nó dài quá, với lại em còn bài tập trên lớp nữa.
Cô Thảo Vy (vuốt tóc): 10 chương hay 100 chương cũng thế cả. Không chịu khó nghiền ngẫm thì chẳng đi đến đâu đâu. Nếu em chưa đọc xong, thì hôm nay ta không học hành gì thêm nữa. Lôi sách ra đọc, đến khi nào xong thì thôi. Tôi sẽ kiểm tra em, nghe rõ chưa?
Tôi (khóc không ra nước mắt): Nhưng thưa cô, hôm trước cô không dặn phải mang đến đây, nên em đã để quên nó ở nhà rồi ạ…
Chuyện gì xảy ra tiếp sau đó, tôi nghĩ bạn cũng đoán ra được. Tôi đã phải hộc tốc phi xe đạp từ nhà Kiwi về nhà mình, chạy một mạch lên phòng lấy cuốn tài liệu, rồi lại tức tốc phi đến chỗ học thanh nhạc. Tất cả diễn ra trong vòng 23 phút.
Đã vậy, đến nơi tôi còn thấy cô Thảo Vy đang đủng đỉnh sơn móng tay nữa chứ.
Thật tức không chịu được!
Cảnh tượng từ đó đến lúc hết giờ: cô Thảo Vy hết nhắn tin đến lôi laptop ra đọc báo, trong khi tôi vừa ôm cuốn sách vừa đứng lên ngồi xuống, ê a tập lấy hơi, đẩy hơi, tư thế đứng, tư thế ngồi, vân vân.
Dù cô ấy có không thích tôi, hay thế nào đi nữa, thì cũng không nên làm thế này chứ. Đây là bộ môn nặng tính thực hành, cần được dạy một cách bài bản cơ mà?
------------o0o------------
Trường Isaac Newton, giờ ra chơi ngày hôm sau.
"Này mọi người, có anh học sinh cũ sáng nay đến thăm trường mình đấy. Nghe đồn anh ấy tặng cho câu lạc bộ âm nhạc trường Isaac Newton nhiều nhạc cụ lắm, piano, guitar điện, trống,... toàn đồ xịn bên US." Gigi vừa ngồi vắt vẻo trên bàn vừa ngắm nghía, vuốt ve chiếc vỏ điện thoại mới thiết kế của mình.
"Thế à, không biết có đẹp trai không nhỉ?" Tụi con gái ồ lên.
"Quá đẹp trai ấy chứ! Manly cực luôn!" Gigi nháy mắt.
"Cậu nhìn thấy anh ấy rồi à Gigi?" Mấy đứa nhao nhao lên.
"Ừ lúc nãy giờ Toán, mình giả bộ xin cô ra ngoài là để ngắm anh ấy mà." Gigi cuốn cuốn lọn tóc xoăn của mình trên tay đầy tự hào.
Tôi, My và Siro thì đang bận chúi đầu vào chơi trắc nghiệm về màu sắc trên tạp chí Teeny. Nghe thấy vậy, My bèn khẽ lên tiếng:
"Còn mình thì cá là thầy giám thị sẽ bắt quả tang Gigi ngồi trên bàn cho mà xem. Cho cô nàng hết hí hửng."
"Ừ." Tôi bật cười.
Đúng thế thật, một lát sau thầy giám thị đi qua khiến Gigi phải nhảy ngay lập tức xuống, đập đầu nhẹ vào thành ghế nhưng vẫn kêu toáng lên.
"Ê mọi người ơi! Anh đẹp trai vừa từ phòng giám hiệu đi ra kìa! Mau ra xem đi!"
Thế là tụi nó nhao nhao lên chạy vội ra cửa lớp, bỏ mặc Gigi tội nghiệp đang ngã lăn kềnh ra đấy.
"Có sao không?" Tôi đứng dậy, lại gần chìa tay ra kéo Gigi lên.
"Ừm, hơi đau một chút." Gigi lấy tay xoa xoa đầu.
"Chờ một chút."
Nói rồi tôi về chỗ lôi hộp dầu gió ra đưa cho Gigi. Cô nàng ngại ngùng đón lấy hộp dầu từ tay tôi, khẽ cúi đầu xuống ngập ngừng.
"Cảm ơn Kem…"
"Không có gì, cậu mau xoa đi." Tôi mỉm cười vui vẻ.
"Có cái gì mà nhốn nháo ghê nhỉ?" My ngẩng đầu lên thắc mắc.
"Thì anh đẹp trai đó."
"Là anh họ của anh Kiwi, Skyler Hoàng Gia." Gigi vừa xoa dầu lên trán vừa giải thích.
Skyler Hoàng Gia? Nhà sản xuất âm nhạc tương lai mà tôi sắp sửa làm việc cùng ư?
"Tên đặc biệt đấy. Anh ta đến đây làm cái quái gì nhỉ?" Siro hỏi bâng quơ.
"Vừa nãy mình có nói rồi còn gì, đến tặng đồ cho câu lạc bộ âm nhạc nhà trường." Gigi thêm vào.
Bỗng nhiên, tụi con gái ồ lên. Ra là anh Skyler đang đứng trước cửa lớp 11E.
Ừ? Mà đứng ở đây làm gì nhỉ?
"Đây là lớp11E?"
Một giọng nói lạ lùng cất lên. Cách phát âm Tiếng Việt của người này không thực sự chuẩn cho lắm, có lẽ anh ta xa Việt Nam đã lâu rồi.
"Vâng, đúng là lớp 11E đó anh!" Đám con gái hào hứng.
Thực ra, từ nãy đến giờ, tôi cùng My và Siro vẫn ngồi yên vị trong chỗ của mình, không để tâm lắm đến chuyện ngoài kia.
Một phút im lặng trôi qua. Sau đó, tất cả mọi người dàn sang hai bên cửa lớp, nhường chỗ cho anh chàng ngoại quốc cao lớn bước vào.
o_o
Ôi chao…anh ta…đẹp trai quá!
Không phải đẹp trai theo kiểu ấm áp, mà rất lạnh lùng, quyến rũ, rất âm u đen tối, bí ẩn. Vẻ đẹp trai này thật sự có thể cưa đổ bất kì cô gái nào ngay lần đầu gặp mặt.
À không, ý tôi là, không hẳn là tất cả.
Nhưng cũng có thể lắm chứ.
Thật như đùa, anh chàng Skyler này bình thản đút tay vào túi áo và đang tiến lại gần chỗ ngồi của chúng tôi.
Trong giây lát, tôi bị cặp mắt màu khói của anh ta khiến cho đóng băng luôn tại chỗ. Ánh nhìn mới cuốn hút, tê dại làm sao.
Skyler mặc chiếc áo punk có mũ trùm đầu, in những chữ loang lổ, hầm hố. Và mũi anh ta còn đeo một cái khuyên bạc sáng loáng nữa.
Sao mà, trông có vẻ…hư hỏng vậy nhỉ?
Tôi tự hỏi anh ta có phải tín đồ của Emo không nữa? Thêm cái kiểu dễ xúc động, lấy dao lam rạch tay mỗi khi không vui thì Emo chính hiệu rồi.
"Woa trông anh ấy đẹp trai thật!" Gigi khẽ thốt lên.
Giữa khung cảnh nhốn nháo, xôn xao của 11E trong giờ ra chơi, Skyler dừng lại ở bàn học của tôi, chống tay lên đó và nhìn tôi chằm chằm.
Thực lòng mà nói, khi chạm phải ánh mắt màu khói đầy mê hoặc của Skyler, tim tôi như ngừng đập vậy. Cảm giác như đang nhìn vào chốn hoang vu, xa xăm và lạnh lẽo trong MV Jar of hearts của Christina Perri.
..k e n h t r u y e n . p r o.. "Em là…" Skyler nhướn mày. "Hạ Kem?" Và cặp mắt của anh ta vẫn cứ xoáy sâu nhìn tôi không rời.
"Ừm. Hạ Kem." Tôi ấp úng.
Trên khóe môi lạnh giá của Skyler bỗng thoáng nở một nụ cười.
Bất chợt, anh ta nhẹ nhàng nhấc tay tôi lên, hôn nhẹ lên đó.
Cái quái quỷ gì đang diễn ra thế này?!
Tất cả mọi người xung quanh, cả con trai, con gái, học sinh lớp 11E lẫn lớp kế bên đều ồ lên sững sờ. Và tôi cũng kinh hãi không kém.
Rồi Skyler ghé vào tai tôi, khẽ thì thầm.
"Tôi đã luôn mong đợi được gặp em, Hạ Kem."
Chap 30
Những điều tôi chưa từng:
Có bạn trai.
Ngắm những chú gấu trúc mũm mĩm đáng yêu ở đời thực chứ không phải trên tivi.
Đi du lịch vòng quanh Châu Âu.
Xem phim hài cùng Justin Bieber.
Nốc hết 5 thanh chocolate nhân hạt điều trong một ngày (thực ra tôi đã cố, nhưng cũng chỉ được 4 thanh là đã ớn đến tận cổ rồi).
Romantic kiss.
Vậy hành động vừa rồi của Skyler có được tính vào điều cuối cùng trong danh sách những điều Kem chưa từng ở trên không nhỉ? Có vẻ như không, tôi hơi mẫn cảm chăng? Thôi nào, chỉ là một màn chào hỏi lịch sự thôi mà. Đừng có tỏ ra khiếp đảm như thế chứ.
"Ừm, rất vui được gặp anh!" Vừa nói tôi vừa chớp chớp mắt.
Đúng lúc ấy, chuông vào giờ reo lên, tất cả mọi người đang xúm lại quanh đó đều nhắng nhít hết cả chạy về chỗ của mình. Ấy thế mà Skyler vẫn đứng đó rất thản nhiên. Chiếc khuyên tai màu bạc của anh ta lóe lên một tia sáng khiến tôi nheo mắt lại, trông nó thật bụi phủi. Ở bên cạnh, Siro huých nhẹ tay cậu ấy vào lưng tôi rồi thì thầm nhắc nhở.
"Anh phải đi rồi. Tạm biệt. Chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều." Đoạn, Skyler tặng tôi một cái nháy mắt đầy cợt nhả khiến cả tôi, và My nữa, giật nảy mình.
Trước khi ra khỏi 11E và lặn mất tăm, anh ta còn cố ngoảnh đầu lại:
"Có thể em chưa biết. Anh là Skyler, Skyler Hoàng Gia."
Và thế là biến mất luôn.
Cứ như thể anh ta đã tan biến vào cõi hư ảo, nhưng giọng cười lẫn ánh mắt ám muội kia vẫn cứ vương vít mãi trong đầu tôi.
Ba anh em nhà Hoàng Gia: Kiwi, Antony, và lần này là Skyler. Cả ba tôi đều đã tiếp xúc, và thực sự mỗi người bọn họ đều mang đậm những dấu ấn khác nhau.
Kiwi là ánh mặt trời ấm áp, rực rỡ, anh luôn cư xử rất nhã nhặn, lịch thiệp, và cũng rất hài hước.
Cậu bé Antony ngoan ngoãn, đáng yêu hệt như những lùm cây mùa hạ xanh mát.
Còn Skyler thì sao? Nếu dùng hình ảnh bầu trời mùa đông âm u, đen tối, lạnh lẽo để miêu tả anh ta thì cũng khá hợp đấy.
Có điều, ẩn sâu trong những lớp mây mù u ám kia là trời xanh, nắng ấm hay những cơn giông bão?
Tôi chẳng biết nữa. Hãy cứ để thời gian trả lời.
-------o0o-------
Cuối cùng thì cái ngày Thứ Bảy quái đản kia đã đến. Ngoài việc tôi cùng Mai Linh ra mắt, công ty Fresh Music còn tổ chức một party khá lớn quy tụ nhiều nhân vật trong ngành giải trí. Tất nhiên, sẽ không có nhà báo hay cánh săn ảnh nào ở đây cả, bởi vì đây hoàn toàn là sự kiện mang tính chất nội bộ.
Lần này bố mẹ, cả chị Sam đều được mời tham dự với tư cách khách mời VIP (oai chưa!). Chú An Thông cũng dành thêm hai suất khách mời đặc biệt cho bạn bè của tôi nữa, và hẳn rồi, My và Siro nói hai cậu ấy thích lắm và nhất định sẽ đến cổ vũ.
Còn một điều bất ngờ lớn nữa, đó là sự góp mặt của ông An Mạnh!
Tin này mãi đến chiều tôi mới biết, là do anh Kiwi đã tiết lộ. Anh ấy nói, ông sẽ ra viện, ông thực sự muốn đến xem giọng ca do ông lựa chọn tỏa sáng.
Phải nói rằng, tôi đã bất ngờ vô cùng! Dù ông đang bệnh tật như vậy, nhưng vẫn cố gắng đến. Tôi sẽ tự chôn mình xuống hố nếu làm không tốt, khiến ông không hài lòng. Thề đấy!
Còn về phần những vị khách VIP nhà tôi, ai ai cũng hân hoan, hồ hởi lắm. Nhất là chị Sam. Từ sáng sớm tinh mơ đã hào hứng rủ rê mẹ đi Spa, rồi lên kế hoạch váy vóc, đắn đo xem nên chọn son môi màu nào để nổi bật nhất, rồi thì giày dép, túi xách loạn cả lên. Cứ như thể tối nay chị ấy sẽ xuất hiện trên thảm đỏ VMA không bằng.
Còn dưới đây là cuộc hội thoại giữa bố mẹ (do chị Sam kể lại):
Mẹ (thảng thốt): Cái khăn lông này phải khiến em già đi cả chục tuổi mất! Có lẽ em cần một chiếc khăn khác nhẹ nhàng hơn.
Bố: Anh vẫn không mặc nổi bộ vest màu đen này. Lâu rồi không mặc, nó chật quá.
Mẹ: Thử bộ màu rêu xem. Mà anh có thấy cái khăn lụa mềm của em đâu không? Nó lẫn trong tủ của anh thì phải?
Bố: Màu rêu trông không sang trọng cho lắm. Cũng không hợp với cà vạt anh mới mua.
Mẹ: Anh có mấy bộ cơ mà. Hay thử cái màu ghi mới mua đi. Xong tìm giúp em cái khăn, mau lên!
Bố (đắn đo): Ôi, cái màu ghi kia à? Gấu quần hơi dài, từ hôm mua đến hôm nay đã đem đi sửa đâu.
Mẹ (bực bội): Anh đừng có khó tính nữa! Hôm đi mua, mặc thử, nó vừa vặn lắm cơ mà?
Bố: À, thế anh nhầm với cái quần âu kia rồi ^^!
Mẹ: !!!
------o0o------
Một tiếng đồng hồ trước buổi ra mắt, tôi và Mai Linh đang ngồi cạnh nhau trong phòng thay đồ của công ty truyền thông Fresh Music.
Make up cho tôi là chị Kì Diệu (nghe có vẻ giống Huyền Diệu nhỉ?). Nhưng chị ấy không xấu xí một chút nào cả, mà trông rất tomboy, cá tính luôn.
Chị Kì Diệu nói chị ấy rất thích tôi, và đã xem đi xem lại clip Mũ Len Nhỏ cả chục lần. Chị ấy cũng rất vui tính và đáng yêu nữa. Bọn tôi cứ ngồi trong căn phòng ấm áp với chiếc gương sáng rực ánh đèn, vừa trang điểm vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Thật tuyệt vời, chị Kì Diệu đã không hề có ý định uốn xoăn hay trang điểm lộng lẫy cho tôi, thay vào đó chị muốn tôi hãy giữ lấy hình tượng Mũ Len Nhỏ của mình, với mái tóc màu hạt dẻ thẳng dài cùng chiếc mũ len mỏng đội lệch.
Rõ ràng với hình tượng này, tôi không thể trở thành nàng công chúa trong truyện cổ tích được rồi. Có công chúa nào lại đeo kính cận, đội mũ len và chơi đàn guitar chứ? Nàng phải đeo vương miện lung linh, mặc váy dạ hội xếp tầng rực rỡ, thêm nữa nàng còn biết chơi những bản nhạc cổ điển trên đàn piano.
Nhưng có sao ch
"À, anh đang check lỗi sai hộ Kem. Hôm nay không có giờ tập, em đến đây có việc gì vậy?"
"Em đơn giản chỉ muốn đến thăm anh thôi." Giọng cô ấy ngạc nhiên pha lẫn chút thất vọng.
"Ừm, vậy à. Em vào đây ngồi đi, để anh pha coffee." Kiwi đặt cục tẩy xuống bàn rồi đứng dậy.
"Thôi không cần đâu anh. Mẹ dặn em nhờ anh đem mấy món ăn mang đến bệnh viện cho ông ấy mà. Nhưng trông anh Kiwi có vẻ bận rộn quá nhỉ, chắc em không nên làm phiền."
"À" Kiwi bối rối.
Không được rồi. Mình phải làm gì đó mới được. Hẳn Mai Linh sẽ không thích chút nào khi thấy mình cười nói vui vẻ bên cạnh bạn trai cô ấy.
"Mai Linh!" Tôi gọi lớn trước khi cô ấy kịp đóng cửa. "Mình chỉ nhờ anh Kiwi sửa bài luận thôi mà, cũng xong hết rồi. Bạn đừng hiểu lầm!"
Nghe vậy, Mai Linh liền quay lại, điệu đà vòng hai tay trước ngực.
"Em nghĩ em nên tự đến bệnh viện, có một số chuyện em muốn hỏi riêng ông."
"Thế cũng được. Tùy em vậy." Kiwi nhún vai.
"Nghe nói hôm nay anh Skyler về nước. Khi nào thế anh?"
"Skyler? Tối nay anh và chú An Thông sẽ ra sân bay đón anh ấy. Chắc anh ấy ở lại đây đến tận Noel."
"Ừ, tối cho em đi chung với nhé! Lâu không gặp anh ấy! Okay?"
"Ừm okay." Kiwi vui vẻ đáp.
"Cảm ơn anh! Em vào viện thăm ông đây, bye!"
"Ừ, bye!"
Rồi Mai Linh nhí nhảnh nhìn Kiwi cười rạng rỡ. Thế nhưng khi ánh mắt cô ấy lướt qua tôi thì nụ cười thân thiện cũng vụt tắt.
Không hiểu sao, tôi lại có cảm giác mình thật là một đứa lạc lõng. Hai người bọn họ hẳn là thân quen với nhau lắm, còn hẹn đi chung ra sân bay đón anh Skyler nào đó nữa.
Mai Linh đi rồi, Kiwi mới quay sang giải thích.
"Skyler là anh họ của anh, nhà sản xuất âm nhạc tương lai. Lần này về nước anh ấy sẽ trực tiếp giúp đỡ em trong việc thu âm ca khúc mới."
"À…Skyler, tên nghe hay thật."
"Ừ, Skyler Hoàng Gia, 19 tuổi-mẹ anh ấy là người nước ngoài, giống anh và Antony."
"Ồ, ra vậy." Tôi ậm ừ làm ra vẻ rất hiểu chuyện.
"Phải rồi, khi nãy em nói hiểu lầm cái gì cơ? Sao lại phải hiểu lầm?" Kiwi khó hiểu.
Ôi chao. Tự nhiên lại rơi vào tình thế khó xử này chứ?
"Ý em là, về mối quan hệ của hai người." Tôi vặn vẹo, khổ sở nói mãi mới thành lời.
"Mối quan hệ nào?" Kiwi nhảy dựng lên.
"Không…không phải…Mai Linh là bạn gái anh ư?"
Trời ạ. Sao mình lại thốt ra mấy câu vô duyên tệ này chứ? Cứ nhìn thái độ ngạc nhiên khiếp hãi của Kiwi mà xem.
"Bạn-gái? Của-anh?" Kiwi nhíu mày. "Em không đùa đấy chứ?" Rồi Kiwi cười phá lên.
Mình đang đùa ư? Anh Kiwi nghĩ gì vậy? Chính Mai Linh đã nói với mình hôm ở tiệm Romance mà.
Khoan đã!
Nếu không phải bạn gái, có lẽ nào…là vợ tương lai không? Ôi chúa ơi!
"Em xin lỗi vì đã ăn nói lung tung, chắc hai người đã đính hôn rồi." Tôi lấy tay tự đập đập vào đầu mình.
"Ối trời ạ!" Lần này thì Kiwi ôm bụng cười lăn lộn trên ghế sofa. "Làm gì có mấy cái chuyện đó!"
"Sao cơ ạ?"
"Linh chỉ giống một cô em gái phiền phức của anh thôi. Bọn anh quen nhau từ hồi bé, cô ấy là học trò cưng của ông anh mà. Hoàn toàn không có chuyện đó đâu!" Kiwi vẫn tiếp tục cười *** nẻ.
Á á á!
Vậy hóa ra Mai Linh không phải bạn gái của Kiwi rồi! Yeah!
Lúc này tôi có cảm tưởng như pháo hoa đang nổ ầm ầm tung tóe rực rỡ trong lòng mình vậy. Tôi vui đến nỗi có thể bắn ngay một phát lên trần nhà hệt như một chiếc tên lửa.
Linh chỉ giống một cô em gái phiền phức của anh thôi!
Linh chỉ giống một cô em gái phiền phức của anh thôi!
Linh chỉ giống một cô em gái phiền phức của anh thôi!
Câu nói của Kiwi cứ nhảy nhót loạn xạ trong đầu tôi, tưng bừng và rộn ràng chẳng khác nào lễ hội Carnival nhiều sắc màu của người Uruguay!
--------------o0o--------------
Thế nhưng niềm vui nhỏ bé ấy của tôi sau đó đã bị cô Thảo Vy dập tắt một cách tàn bạo.
Sau đây là đoạn đối thoại giữa tôi và cô ấy:
Tôi (rất hào hứng): Hôm nay chúng ta học gì vậy, thưa cô?
Cô Thảo Vy: Thế hôm qua em đã nghiên cứu quyển tài liệu đến đâu rồi, Hạ Kem?
Tôi (nghệt mặt ra): Em vừa đọc vừa tập làm theo, đến chương 2 rồi cô ạ.
Cô Thảo Vy: Cái gì? (đập bàn) Tôi đã dặn em đọc hết cơ mà? Có mỗi quyển sách mà từ hôm qua đến giờ vẫn chưa xong.
Tôi (đau khổ): Nhưng có tận 10 chương thưa cô. Nó dài quá, với lại em còn bài tập trên lớp nữa.
Cô Thảo Vy (vuốt tóc): 10 chương hay 100 chương cũng thế cả. Không chịu khó nghiền ngẫm thì chẳng đi đến đâu đâu. Nếu em chưa đọc xong, thì hôm nay ta không học hành gì thêm nữa. Lôi sách ra đọc, đến khi nào xong thì thôi. Tôi sẽ kiểm tra em, nghe rõ chưa?
Tôi (khóc không ra nước mắt): Nhưng thưa cô, hôm trước cô không dặn phải mang đến đây, nên em đã để quên nó ở nhà rồi ạ…
Chuyện gì xảy ra tiếp sau đó, tôi nghĩ bạn cũng đoán ra được. Tôi đã phải hộc tốc phi xe đạp từ nhà Kiwi về nhà mình, chạy một mạch lên phòng lấy cuốn tài liệu, rồi lại tức tốc phi đến chỗ học thanh nhạc. Tất cả diễn ra trong vòng 23 phút.
Đã vậy, đến nơi tôi còn thấy cô Thảo Vy đang đủng đỉnh sơn móng tay nữa chứ.
Thật tức không chịu được!
Cảnh tượng từ đó đến lúc hết giờ: cô Thảo Vy hết nhắn tin đến lôi laptop ra đọc báo, trong khi tôi vừa ôm cuốn sách vừa đứng lên ngồi xuống, ê a tập lấy hơi, đẩy hơi, tư thế đứng, tư thế ngồi, vân vân.
Dù cô ấy có không thích tôi, hay thế nào đi nữa, thì cũng không nên làm thế này chứ. Đây là bộ môn nặng tính thực hành, cần được dạy một cách bài bản cơ mà?
------------o0o------------
Trường Isaac Newton, giờ ra chơi ngày hôm sau.
"Này mọi người, có anh học sinh cũ sáng nay đến thăm trường mình đấy. Nghe đồn anh ấy tặng cho câu lạc bộ âm nhạc trường Isaac Newton nhiều nhạc cụ lắm, piano, guitar điện, trống,... toàn đồ xịn bên US." Gigi vừa ngồi vắt vẻo trên bàn vừa ngắm nghía, vuốt ve chiếc vỏ điện thoại mới thiết kế của mình.
"Thế à, không biết có đẹp trai không nhỉ?" Tụi con gái ồ lên.
"Quá đẹp trai ấy chứ! Manly cực luôn!" Gigi nháy mắt.
"Cậu nhìn thấy anh ấy rồi à Gigi?" Mấy đứa nhao nhao lên.
"Ừ lúc nãy giờ Toán, mình giả bộ xin cô ra ngoài là để ngắm anh ấy mà." Gigi cuốn cuốn lọn tóc xoăn của mình trên tay đầy tự hào.
Tôi, My và Siro thì đang bận chúi đầu vào chơi trắc nghiệm về màu sắc trên tạp chí Teeny. Nghe thấy vậy, My bèn khẽ lên tiếng:
"Còn mình thì cá là thầy giám thị sẽ bắt quả tang Gigi ngồi trên bàn cho mà xem. Cho cô nàng hết hí hửng."
"Ừ." Tôi bật cười.
Đúng thế thật, một lát sau thầy giám thị đi qua khiến Gigi phải nhảy ngay lập tức xuống, đập đầu nhẹ vào thành ghế nhưng vẫn kêu toáng lên.
"Ê mọi người ơi! Anh đẹp trai vừa từ phòng giám hiệu đi ra kìa! Mau ra xem đi!"
Thế là tụi nó nhao nhao lên chạy vội ra cửa lớp, bỏ mặc Gigi tội nghiệp đang ngã lăn kềnh ra đấy.
"Có sao không?" Tôi đứng dậy, lại gần chìa tay ra kéo Gigi lên.
"Ừm, hơi đau một chút." Gigi lấy tay xoa xoa đầu.
"Chờ một chút."
Nói rồi tôi về chỗ lôi hộp dầu gió ra đưa cho Gigi. Cô nàng ngại ngùng đón lấy hộp dầu từ tay tôi, khẽ cúi đầu xuống ngập ngừng.
"Cảm ơn Kem…"
"Không có gì, cậu mau xoa đi." Tôi mỉm cười vui vẻ.
"Có cái gì mà nhốn nháo ghê nhỉ?" My ngẩng đầu lên thắc mắc.
"Thì anh đẹp trai đó."
"Là anh họ của anh Kiwi, Skyler Hoàng Gia." Gigi vừa xoa dầu lên trán vừa giải thích.
Skyler Hoàng Gia? Nhà sản xuất âm nhạc tương lai mà tôi sắp sửa làm việc cùng ư?
"Tên đặc biệt đấy. Anh ta đến đây làm cái quái gì nhỉ?" Siro hỏi bâng quơ.
"Vừa nãy mình có nói rồi còn gì, đến tặng đồ cho câu lạc bộ âm nhạc nhà trường." Gigi thêm vào.
Bỗng nhiên, tụi con gái ồ lên. Ra là anh Skyler đang đứng trước cửa lớp 11E.
Ừ? Mà đứng ở đây làm gì nhỉ?
"Đây là lớp11E?"
Một giọng nói lạ lùng cất lên. Cách phát âm Tiếng Việt của người này không thực sự chuẩn cho lắm, có lẽ anh ta xa Việt Nam đã lâu rồi.
"Vâng, đúng là lớp 11E đó anh!" Đám con gái hào hứng.
Thực ra, từ nãy đến giờ, tôi cùng My và Siro vẫn ngồi yên vị trong chỗ của mình, không để tâm lắm đến chuyện ngoài kia.
Một phút im lặng trôi qua. Sau đó, tất cả mọi người dàn sang hai bên cửa lớp, nhường chỗ cho anh chàng ngoại quốc cao lớn bước vào.
o_o
Ôi chao…anh ta…đẹp trai quá!
Không phải đẹp trai theo kiểu ấm áp, mà rất lạnh lùng, quyến rũ, rất âm u đen tối, bí ẩn. Vẻ đẹp trai này thật sự có thể cưa đổ bất kì cô gái nào ngay lần đầu gặp mặt.
À không, ý tôi là, không hẳn là tất cả.
Nhưng cũng có thể lắm chứ.
Thật như đùa, anh chàng Skyler này bình thản đút tay vào túi áo và đang tiến lại gần chỗ ngồi của chúng tôi.
Trong giây lát, tôi bị cặp mắt màu khói của anh ta khiến cho đóng băng luôn tại chỗ. Ánh nhìn mới cuốn hút, tê dại làm sao.
Skyler mặc chiếc áo punk có mũ trùm đầu, in những chữ loang lổ, hầm hố. Và mũi anh ta còn đeo một cái khuyên bạc sáng loáng nữa.
Sao mà, trông có vẻ…hư hỏng vậy nhỉ?
Tôi tự hỏi anh ta có phải tín đồ của Emo không nữa? Thêm cái kiểu dễ xúc động, lấy dao lam rạch tay mỗi khi không vui thì Emo chính hiệu rồi.
"Woa trông anh ấy đẹp trai thật!" Gigi khẽ thốt lên.
Giữa khung cảnh nhốn nháo, xôn xao của 11E trong giờ ra chơi, Skyler dừng lại ở bàn học của tôi, chống tay lên đó và nhìn tôi chằm chằm.
Thực lòng mà nói, khi chạm phải ánh mắt màu khói đầy mê hoặc của Skyler, tim tôi như ngừng đập vậy. Cảm giác như đang nhìn vào chốn hoang vu, xa xăm và lạnh lẽo trong MV Jar of hearts của Christina Perri.
..k e n h t r u y e n . p r o.. "Em là…" Skyler nhướn mày. "Hạ Kem?" Và cặp mắt của anh ta vẫn cứ xoáy sâu nhìn tôi không rời.
"Ừm. Hạ Kem." Tôi ấp úng.
Trên khóe môi lạnh giá của Skyler bỗng thoáng nở một nụ cười.
Bất chợt, anh ta nhẹ nhàng nhấc tay tôi lên, hôn nhẹ lên đó.
Cái quái quỷ gì đang diễn ra thế này?!
Tất cả mọi người xung quanh, cả con trai, con gái, học sinh lớp 11E lẫn lớp kế bên đều ồ lên sững sờ. Và tôi cũng kinh hãi không kém.
Rồi Skyler ghé vào tai tôi, khẽ thì thầm.
"Tôi đã luôn mong đợi được gặp em, Hạ Kem."
Chap 30
Những điều tôi chưa từng:
Có bạn trai.
Ngắm những chú gấu trúc mũm mĩm đáng yêu ở đời thực chứ không phải trên tivi.
Đi du lịch vòng quanh Châu Âu.
Xem phim hài cùng Justin Bieber.
Nốc hết 5 thanh chocolate nhân hạt điều trong một ngày (thực ra tôi đã cố, nhưng cũng chỉ được 4 thanh là đã ớn đến tận cổ rồi).
Romantic kiss.
Vậy hành động vừa rồi của Skyler có được tính vào điều cuối cùng trong danh sách những điều Kem chưa từng ở trên không nhỉ? Có vẻ như không, tôi hơi mẫn cảm chăng? Thôi nào, chỉ là một màn chào hỏi lịch sự thôi mà. Đừng có tỏ ra khiếp đảm như thế chứ.
"Ừm, rất vui được gặp anh!" Vừa nói tôi vừa chớp chớp mắt.
Đúng lúc ấy, chuông vào giờ reo lên, tất cả mọi người đang xúm lại quanh đó đều nhắng nhít hết cả chạy về chỗ của mình. Ấy thế mà Skyler vẫn đứng đó rất thản nhiên. Chiếc khuyên tai màu bạc của anh ta lóe lên một tia sáng khiến tôi nheo mắt lại, trông nó thật bụi phủi. Ở bên cạnh, Siro huých nhẹ tay cậu ấy vào lưng tôi rồi thì thầm nhắc nhở.
"Anh phải đi rồi. Tạm biệt. Chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều." Đoạn, Skyler tặng tôi một cái nháy mắt đầy cợt nhả khiến cả tôi, và My nữa, giật nảy mình.
Trước khi ra khỏi 11E và lặn mất tăm, anh ta còn cố ngoảnh đầu lại:
"Có thể em chưa biết. Anh là Skyler, Skyler Hoàng Gia."
Và thế là biến mất luôn.
Cứ như thể anh ta đã tan biến vào cõi hư ảo, nhưng giọng cười lẫn ánh mắt ám muội kia vẫn cứ vương vít mãi trong đầu tôi.
Ba anh em nhà Hoàng Gia: Kiwi, Antony, và lần này là Skyler. Cả ba tôi đều đã tiếp xúc, và thực sự mỗi người bọn họ đều mang đậm những dấu ấn khác nhau.
Kiwi là ánh mặt trời ấm áp, rực rỡ, anh luôn cư xử rất nhã nhặn, lịch thiệp, và cũng rất hài hước.
Cậu bé Antony ngoan ngoãn, đáng yêu hệt như những lùm cây mùa hạ xanh mát.
Còn Skyler thì sao? Nếu dùng hình ảnh bầu trời mùa đông âm u, đen tối, lạnh lẽo để miêu tả anh ta thì cũng khá hợp đấy.
Có điều, ẩn sâu trong những lớp mây mù u ám kia là trời xanh, nắng ấm hay những cơn giông bão?
Tôi chẳng biết nữa. Hãy cứ để thời gian trả lời.
-------o0o-------
Cuối cùng thì cái ngày Thứ Bảy quái đản kia đã đến. Ngoài việc tôi cùng Mai Linh ra mắt, công ty Fresh Music còn tổ chức một party khá lớn quy tụ nhiều nhân vật trong ngành giải trí. Tất nhiên, sẽ không có nhà báo hay cánh săn ảnh nào ở đây cả, bởi vì đây hoàn toàn là sự kiện mang tính chất nội bộ.
Lần này bố mẹ, cả chị Sam đều được mời tham dự với tư cách khách mời VIP (oai chưa!). Chú An Thông cũng dành thêm hai suất khách mời đặc biệt cho bạn bè của tôi nữa, và hẳn rồi, My và Siro nói hai cậu ấy thích lắm và nhất định sẽ đến cổ vũ.
Còn một điều bất ngờ lớn nữa, đó là sự góp mặt của ông An Mạnh!
Tin này mãi đến chiều tôi mới biết, là do anh Kiwi đã tiết lộ. Anh ấy nói, ông sẽ ra viện, ông thực sự muốn đến xem giọng ca do ông lựa chọn tỏa sáng.
Phải nói rằng, tôi đã bất ngờ vô cùng! Dù ông đang bệnh tật như vậy, nhưng vẫn cố gắng đến. Tôi sẽ tự chôn mình xuống hố nếu làm không tốt, khiến ông không hài lòng. Thề đấy!
Còn về phần những vị khách VIP nhà tôi, ai ai cũng hân hoan, hồ hởi lắm. Nhất là chị Sam. Từ sáng sớm tinh mơ đã hào hứng rủ rê mẹ đi Spa, rồi lên kế hoạch váy vóc, đắn đo xem nên chọn son môi màu nào để nổi bật nhất, rồi thì giày dép, túi xách loạn cả lên. Cứ như thể tối nay chị ấy sẽ xuất hiện trên thảm đỏ VMA không bằng.
Còn dưới đây là cuộc hội thoại giữa bố mẹ (do chị Sam kể lại):
Mẹ (thảng thốt): Cái khăn lông này phải khiến em già đi cả chục tuổi mất! Có lẽ em cần một chiếc khăn khác nhẹ nhàng hơn.
Bố: Anh vẫn không mặc nổi bộ vest màu đen này. Lâu rồi không mặc, nó chật quá.
Mẹ: Thử bộ màu rêu xem. Mà anh có thấy cái khăn lụa mềm của em đâu không? Nó lẫn trong tủ của anh thì phải?
Bố: Màu rêu trông không sang trọng cho lắm. Cũng không hợp với cà vạt anh mới mua.
Mẹ: Anh có mấy bộ cơ mà. Hay thử cái màu ghi mới mua đi. Xong tìm giúp em cái khăn, mau lên!
Bố (đắn đo): Ôi, cái màu ghi kia à? Gấu quần hơi dài, từ hôm mua đến hôm nay đã đem đi sửa đâu.
Mẹ (bực bội): Anh đừng có khó tính nữa! Hôm đi mua, mặc thử, nó vừa vặn lắm cơ mà?
Bố: À, thế anh nhầm với cái quần âu kia rồi ^^!
Mẹ: !!!
------o0o------
Một tiếng đồng hồ trước buổi ra mắt, tôi và Mai Linh đang ngồi cạnh nhau trong phòng thay đồ của công ty truyền thông Fresh Music.
Make up cho tôi là chị Kì Diệu (nghe có vẻ giống Huyền Diệu nhỉ?). Nhưng chị ấy không xấu xí một chút nào cả, mà trông rất tomboy, cá tính luôn.
Chị Kì Diệu nói chị ấy rất thích tôi, và đã xem đi xem lại clip Mũ Len Nhỏ cả chục lần. Chị ấy cũng rất vui tính và đáng yêu nữa. Bọn tôi cứ ngồi trong căn phòng ấm áp với chiếc gương sáng rực ánh đèn, vừa trang điểm vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Thật tuyệt vời, chị Kì Diệu đã không hề có ý định uốn xoăn hay trang điểm lộng lẫy cho tôi, thay vào đó chị muốn tôi hãy giữ lấy hình tượng Mũ Len Nhỏ của mình, với mái tóc màu hạt dẻ thẳng dài cùng chiếc mũ len mỏng đội lệch.
Rõ ràng với hình tượng này, tôi không thể trở thành nàng công chúa trong truyện cổ tích được rồi. Có công chúa nào lại đeo kính cận, đội mũ len và chơi đàn guitar chứ? Nàng phải đeo vương miện lung linh, mặc váy dạ hội xếp tầng rực rỡ, thêm nữa nàng còn biết chơi những bản nhạc cổ điển trên đàn piano.
Nhưng có sao ch