Chị quản lý dễ thương Phần 6
Mr.Luân™ [Admin] [On] 27/11/24 - 17:49 |
ai rồi…
Nó nghe xong mà đứng hình, nó như muốn ngã, em liền dìu nó đến ghế nghỉ. Đoạn rồi em vào nói chuyện với bác sĩ, tham khảo cách giải quyết. Bác sĩ khuyên em nên giữ lại thai, phá đi sẽ không tốt cho sức khỏe Lacoste, thai chỉ mới hơn 2 tuần nên có thể phá bằng thuốc được, sau khi được bác sĩ khuyên răn và góp ý thì em quyết định phá, rồi bác sĩ kê cho em một đơn thuốc phá thai hết hơn 300 ngàn, còn dặn dò em cách cho “vợ” uống, triệu chứng khi uống, rồi phải thường xuyên đến bệnh viện để bác sĩ theo dõi. Em phần nào yên tâm hơn…
Em với Lacoste nán lại bệnh viện một hồi để nói chuyện. Em nói với nó về chuyện phá thai bằng thuốc.
- Phá thai bằng thuốc có vẻ an toàn hơn đó em.
- Có đau không anh?
- Bác sĩ nói là trong thời gian uống sẽ bị đau bụng dữ lắm, còn đi ra máu nữa.
Nó bắt đầu sợ sệt
- Em sợ lắm, em sợ….
Em ôm nó vào lòng mà dỗ dành:
- Anh luôn bên cạnh em mà, không có gì phải sợ hết!
…
Hôm ấy chị L chửi em với Lacoste quá trời vì đi đến hơn 5h mới về, em bịa là bị công an bắt xe rồi làm thủ tục này nọ nên hơi lâu. Rồi Lacoste lủi thủi vào quán mà làm việc, em thì cũng chuẩn bị chở Hồ Ly đi tập.
Trên đường, Hồ Ly cứ kể chuyện ăn Tết ở nhà, em thì cứ ầm ừ cho qua. Em lúc này không còn tâm trí gì để nghĩ đến chuyện khác nữa. Hôm ấy tập cũng bình thường, tập xong em lại chở Hồ Ly về. Một mình trên chiếc 67 huyền thoại, em cứ thẫn thờ mà chạy, trong đầu em hiện lên những trường hợp xấu nhất về chuyện bầu bí này, em lo lắm, đây là lần đầu tiên em bị áp lực đến vậy.
Về đến nhà, em tắm rửa, lục cơm nguội ăn rồi lên phòng ngủ. Em chợp mắt được một chút thì có điện thoại, Lacoste gọi:
- Anh nghe!
- Anh ơi! Em…Em…Em không muốn phá thai đâu!
Chapter 39: Trách nhiệm
Em sửng sốt mà tỉnh cả ngủ
- Em nói gì vậy?
- Em không bỏ con đâu…Hức
Em lúc này rối lắm, tự dưng nó không chịu phá, em hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh hỏi nó:
- Tại sao? Bây giờ chưa phải lúc đâu em!
- Em biết…nhưng như thế là giết con, em không muốn!
Em cố gắng thuyết phục:
- Bây giờ anh và em vẫn còn đi học, chưa có công ăn việc làm ổn định thì sao mà nuôi em bé được hả em? Nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em đó.
Nó bắt đầu òa khóc
- Tại anh…hết! anh phải…chịu,trách, nhiệm! hu hu. Em không muốn giết con em đâu…
Nó vừa khóc vừa khăng khăng đòi giữ lại đứa bé làm em rối cả lên, lúc này đầu óc em hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ thêm được gì để thuyết phục nó. Lacoste nói đúng, em là người phải chịu trách nhiệm cho việc này, và em đang cố gắng trốn tránh, em nhìn lại mình, thấy mình thật hèn hạ…Em hít một hơi thật sâu.
- Rồi! em không muốn phá thì thôi…
- Anh qua nói chuyện với mẹ em đi, hức! Trước sau gì cũng lộ ra thôi!
Nghe đến đây em như đứng tim, em sẽ gặp mẹ Lacoste để trình bày? Em sẽ đối diện với bác, rồi bác sẽ phản ứng sao đây? Em bắt đầu hoảng loạn.
- G…Gặp mẹ em?
- Anh gặp mẹ em nói chuyện đi!
- Em à! Anh nghĩ tốt nhất là nên bỏ nó đi…
Nó hét lên trong điện thoại
- KHÔNG! Không bỏ gì hết, anh phải chịu trách nhiệm, em cũng vậy!
- Nhưng làm sao mình nuôi được chứ, thân anh và em còn lo chưa xong…
- Thì tới đâu hay tới đó…Hức! Anh đi gặp mẹ em đi! Hu hu!
Em bàng hoàng, không lẽ tương lai của em chấm dứt tại đây sao? Rồi em phải bỏ bê chuyện học, lăn lộn kiếm tiền để nuôi em bé sao? Em hoang mang lắm, Lacoste vẫn khóc qua điện thoại, nghe nó khóc mà em thương lắm, em dỗ dành nó:
- Nín đi em! Được rồi! anh sẽ gặp mẹ em nói chuyện, rồi anh sẽ cùng em nuôi con nhé…
- Hức, hức! Ùm…..
Rồi em nhờ nó hẹn bác gái khoảng 8h tối ngày mai em qua.
Đêm ấy em không sao ngủ được, em nằm suy nghĩ về những điều sẽ nói với bác vào ngày mai, em suy diễn mọi tình huống xấu xảy ra., em lo lắm, chưa bao giờ em lo sợ đến như vậy. Xung quanh em như chuyển thành một màu xám xịt, u ám, em bắt đầu hối hận vì gì đã làm, em ước gì thời gian quay lại đêm hôm ấy, phải chi em đừng uống say, phải chi em kiềm chế một chút, phải chi em cẩn thận mà đeo bao cao su vào….Rồi em ra ngoài mà hút vài điếu ba số, em ước gì tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ mà thôi…
Hôm sau em nghỉ học vì đã thức đến 5h sáng, em ngủ đến 1h trưa rồi dậy đi làm luôn. Trên chiếc 67 huyền thoại, em đi tàn tàn đến quán, em lo lắm, em mong ngày hôm nay sẽ trôi qua thật nhanh và quan trọng hơn, em mong Lacoste sẽ suy nghĩ lại việc giữ đứa bé. Vào trong quán, mọi người vẫn làm việc bình thường, em thì bơ phờ, mệt mỏi, em suy sụp hoàn toàn…Lacoste đến bên em nói nhỏ:
- Em nói mẹ rồi! tối nay anh về nhà với em…
Vậy là nó đã thực sự kiên quyết giữ lại đứa bé, em không còn con đường nào khác là phải nói rõ với mẹ nó, cảm giác này vừa thất vọng vừa lo lắng, khủng khiếp lắm mấy thím ợ. Hôm ấy em chẳng có hứng thú nào mà trò chuyện với ai, cũng chẳng còn hứng thú mà lấy điện thoại chụp hình mấy baby, em chỉ chờ và chờ, em mong một điều kì diệu gì đó sẽ xảy ra, một điều gì đó cứu em thoát khỏi cảnh này, em cầu xin Quân Âm giúp em vượt qua ải này, rồi em sẽ nguyện ăn cơm không 1 năm…
Cái gì đến thì cũng đến, hôm ấy em sau khi đi tập xong, em chở Hồ Ly về sớm rồi ghé qua quán. Lacoste đang đứng trước hẻm chờ em. Đoạn rồi em đi theo nó về nhà, em nhớ lại lần em cũng đi theo nó như vậy rồi bị đụng xe nên em cứ vừa đi vừa nhắc nhở nó coi trước coi sau. Rồi thì cả hai cũng đến hẻm nhà nó, em xuống xe dẫn bộ cùng Lacoste đến cổng. Con chó mập thấy em, nó mừng lắm, nó quẩy đuôi mãi, lâu lắm rồi em mới gặp lại nó, nó có vẻ mập hơn nhiều. Em dắt xe vào nhà, gác chống xuống, từ ngoài nhìn vào, em đã thấy bác gái ngồi ở nhà khách xem TV. Tim em đập mạnh, rồi bắt đầu khó thở, em còn không dám bước đi một bước nữa.
- Đi anh!
Lacoste níu tay em vào, em chập chững bước từng bước vào trong nhà, gần xịt mà sao xa quá, em cứ bước mãi, bước mãi…Vào đến nhà, bác gái ngước lên nhìn em mà vui vẻ cười:
- Chào con!
Bác ấy vẫn nhớ em là ân nhân cứu mạng Lacoste nên có vẻ quý em. Em phần nào cũng bớt căng thẳng hơn. Rồi Lacoste níu em ngồi xuống đối diện bác. Bác gái tắt TV, rót trà cho em.
- Sao, con B.N nó nói con có chuyện muốn nói với bác hả?
Em chỉ biết cúi gầm mặt xuống đất, hai tay nắm chặt vào nhau, hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh.
- Dạ! con…con có chuyện muốn thưa với bác.
Bác gái cười!
- Bộ định làm quen con gái bác hả!
Bác gái uống một ngụm trà, rồi cười nói với em tiếp:
- Ngày xưa còn học cấp 3 thì bác không cho bồ bịch nhăng nhít đâu. Bây giờ thì nó vào đại học rồi, bắt đầu có bạn trai cũng tốt…
Em với Lacoste nhìn nhau mà chẳng biết nói gì, Lacoste nhìn em gật đầu như ra hiệu. Em biết đã đến lúc nói sự thật, em một lần nữa hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thưa với bác…
- Dạ….! Thực ra thì…Thực ra thì….
- Thực ra sao con…?
Em bắt đầu bối rối, em ráng hít một hơi thật sâu nữa rồi thở ra từ từ. Bác gái thì cứ chăm chú nhìn em… Em nhìn Lacoste lần nữa để lấy tự tin, nó nhìn em tha thiết, tay thì bấu chặt vào áo em…Em quay lại nhìn bác gái, nhìn thẳng vào mắt bác.
- Thưa bác! B.N…có bầu với con rồi!
Chapter 40: Quá bất ngờ.
Vừa dứt câu, em chẳng dám ngước lên mà nhìn bác gái, sau câu nói ấy của em, không gian im lặng đến đáng sợ. Rồi em nghe một cái “Xoảng”.
- B.N! CÓ THIỆT KHÔNG!?
Em nhìn lên bác gái, mắt bác đã đỏ hoe, cái ly trà vỡ nát dưới sàn nhà. Lacoste bật khóc nức nở.
- Hu hu! Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ!
Bác gái xồng xộc chạy đến cửa cầm lấy cây chổi mà giơ cán lên, nhào đến đánh Lacoste không thương tiếc. Lacoste bị trúng mấy đòn vào người thì em vội ôm lấy nó mà đỡ. Lacoste khóc quá trời, em thì ôm chặt nó mà để bác đánh liên hồi vào lưng.
- Hu hu! Con xin lỗi mẹ…
Lacoste khóc nức nở trong lòng em, em chỉ biết câm nín mà cắn răng chịu đau, tiếng khóc nức nở của Lacoste, tiếng chửi bới nghẹn ngào của bác gái làm cho không gian vô cùng bi thảm, con chó mập bên ngoài sủa om sòm.
- Tao đánh mày chết! Tao đánh cho mày chết!
- Bác ơi! bác ơi! bác đánh con này, đừng đánh B.N nữa.
Bác gái cứ cầm cán chổi mà đánh liên hồi vào lưng em, đau lắm các thím ợ, đau từ thể xác lẫn bên trong. Lacoste khóc ngày càng lớn, em nghiến răng mà chịu cho bác gái đánh, em ôm Lacoste chặt lắm, ôm trọn nó vào lòng, đưa cái lưng vạm vỡ ra cho bác đánh lấy đánh để. Một hồi sau thì bác gái ngừng đánh, bác gục xuống sàn một cái “bịch”. Em vội buông Lacoste ra mà đến đỡ bác dậy.
- Bác ơi! bác ơi! con xin lỗi bác, con xin lỗi bác nhiều lắm!
Bác gái lúc này như vô hồn, nhìn vơ vẫn lên trần nhà. Lacoste ngồi yên trên ghế mà khóc như chưa từng được khóc. Đoạn rồi nó chạy đến mà đỡ mẹ dậy.
- Mẹ ơi! con xin lỗi mẹ, mẹ ơi!
Bác gái quay sang nhìn nó, mắt bác gái sưng vù, lấm lem nước mắt.
- Mày! Mày! Mày biến đi!
Rồi bác ấy nhìn sang em:
- Còn mày nữa! mày dụ dỗ con gái tao, mày dụ dỗ con gái tao!
Lúc này em khóc luôn mấy thím ợ, em quỳ trước bác gái mà gập người lạy.
- Bác ơi! con còn trẻ người non dạ, con lỡ dại, bác cứ đánh con đi! Bác đánh con đi!
Bác gái lúc này dường như đã kiệt sức, bác ngồi ấy mà khóc như điên như dại.
- Tao chỉ có mày là con thôi con ạ! Tao chỉ có mình mày thôi! Hu hu hu…
- Mẹ ơi! con xin lỗi mẹ mà! Con xin lỗi mẹ!
Em lúc này quỳ trước bác gái mà hai dòng lệ lăn trên má, em khóc nhiều lắm các thím ợ, lần đầu em khóc nhiều đến như vậy. Rồi bác gái cứ ngồi bẹp dưới nền gạch như người vô hồn, trong nhà chỉ còn tiếng khóc của em và Lacoste, văng vẳng tiếng sủa của con chó mập bên ngoài.
Cả ba người cứ ngồi thừ dưới nền nhà như thế đến hơn 15 phút, không ai nói câu nào. Bác gái lúc này không khóc nữa, bác ngồi bất động như tượng.
- Rồi mày có định giữ lại không?
Bác nói mà không một tý cảm xúc gì.
- Con của con, con muốn giữ lại, con sẽ giữ mẹ ơi!
- Còn cậu! cậu thì sao?
- Con sẽ chịu mọi trách nhiệm thưa bác! Con sẽ cố gắng cày cuốc mà nuôi đứa bé!
Bác gái chùi nước mắt rồi hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh.
- Chúng mày quyết giữ lại đứa bé phải không?
Em và Lacoste đồng thanh:
- Dạ!
Bác gái lại hít một hơi sâu nữa rồi nhìn sang em.Hai mắt bác đỏ hoe, sụt sịt nói với em:
- Chuyện lỡ rồi! thôi thì…cứ giữ lại đứa bé, cậu sẽ lo cho mẹ con nó chứ?
Em vội vàng:
- Dạ! dạ! con sẽ chịu trách nhiệm tất cả!
Đoạn rồi em dìu bác gái lên ghế ngồi, cả ba tâm sự với nhau rất lâu. Bác gái kể về chuyện gia đình bác tan vỡ thế nào, rồi hỏi về gia đình em, hỏi về dự định tương lai của em. Hoàn cảnh nhà em với Lacoste khá giống nhau, gia đình đều lục đục chuyện tình cảm, có thể nhờ vậy mà ông trời mới se duyên cho em và Lacoste. Bác gái tâm sự với em nhiều lắm, bác nói trong nhà chỉ có hai mẹ con sống cùng nhau, nhiều khi cũng buồn lắm, bác nói đùa:
- Nếu có thêm thằng cháu cho bác bồng thì cũng vui!
Em nghe đến đó mà lòng nhẹ hẵn đi. Rồi bác gái dặn em thu xếp để bác qua gặp ba mẹ em mà nói chuyện. Em thì không lo lắm, ba mẹ em tính tình khá dễ, em lại là con trai một, nhiều khi ổng bả còn mừng vì sắp có cháu bồng nữa.
Bác gái tâm sự với em xong thì tình cảm giữa em và bác ngày càng thắt chặt, ba em cũng ngoại tình như ba Lacoste, nhờ thế mà em hiểu được nổi khổ mà sẽ chia cùng bác gái, hai bác cháu nói chuyện hợp ý lắm, bác còn khen em đẹp trai, khen em chững chạc, biết làm biết chịu. Bác cũng là người từng trãi nên những chuyện như vầy bác rất thông cảm cho em, chỉ là lúc đầu bác hơi shock nên không kìm chế được.
Nói chuyện đến gần 12h khuya. Em đã chuyển sang gọi bác bằng mẹ. Mọi chuyện đến lúc này tốt đẹp hơn em dự kiến, em vui lắm, trong lòng cứ lâng lâng. Đoạn rồi em xin bác cho em ngủ lại với Lacoste, bác cũng chấp thuận.
- Chúng mày đã ăn nằm với nhau rồi, nó lại có cốt nhục của mày, thôi thì cứ xem như là vợ chồng đi!
Thế là tối hôm ấy, em ngủ lại nhà Lacoste một cách công khai.
Nằm trên giường, em ôm Lacoste vào lòng, em chợt nhận ra Lacoste mới là người em nên chọn, một người con gái hiền lành, hiếu thảo lại chịu khó, quan trọng hơn là em ấy có cùng nổi đau gia đình giống em. Lacoste mới chính là người con gái em tìm kiếm. Nhìn kỹ thì Lacoste rất đẹp, một nét đẹp thánh thiện, có được người vợ vừa hiền, vừa xinh như thế đúng là mong ước của mọi thằng đàn ông. Hai đứa nằm trên giường mà long tràn đầy hạnh phúc, cả hai âu yếm nhau rồi…Em xin không kể chi tiết.
Thế là đời trai trẻ của em đến đây là hết sao? Nửa đêm nằm bên Lacoste mà em giật mình tỉnh giấc, em như gặp phải một cơn ác mộng kinh hoàng, em còn quá trẻ để làm cha, em chợt nhớ đến chị L, Hồ Ly và Công Chúa, rồi em phải ăn nói sao đây….
Chapter 41: Sóng gió chỉ mới bắt đầu
Sáng hôm sau, bác gái đã dậy từ 5h sáng để ra chợ bán. Em với Lacoste ngủ dậy lúc tầm 7h, em với nó nằm trên giường mà ôm nhau tâm sự. Cả hai kể về những ngày đầu gặp nhau ở quán, rồi lần em đưa rước Lacoste về, rồi lần em đưa nó vô bệnh viện, Lacoste nhiều tâm sự lắm, nó thực sự yêu em, và em cũng nhận ra Lacoste là người con gái em vẫn hay tìm kiếm. Rồi cả hai bàn về dự định trong tương lai, bàn về việc lấy nhau, về việc đặt tên cho em bé…
Cả hai âu yếm một hồi thì xuống dưới nhà. Trên cái bàn tròn dưới bếp, có sẵn hai tô mì xào của bác gái nấu, kèm theo một tờ giấy, Lacoste cầm lên đọc mà cảm động rơm rớm nước mắt, chắc có lẽ là những dòng tâm sự của mẹ nó. Đoạn rồi cả hai ngồi ăn mì. Ăn xong, em hôn tạm biệt Lacoste, nó tiễn em đến tận đầu hẻm. Trên chiếc 67 huyền thoại, em bon bon trên đường mà lòng vừa vui vừa buồn…Em thực sự vẫn chưa sẵn sàng để làm cha.
Chuyện đã lỡ rồi, đành chịu vậy, giờ em chỉ còn biết sắp xếp thời gian để cho bác gái và Lacoste đến gặp bố mẹ em.
Em về đến nhà, căn nhà trống vắng, thiết nghĩ nếu có một thằng cu thì mẹ em sẽ sẵn sàng nghỉ bán mà ở nhà trông nom nó, nghĩ đến mà thấy cũng vui vui. Em lên phòng, nằm phịch xuống giường mà suy tư, em ngủ đi lúc nào không hay.
Đến trưa, em dậy sớm hơn 45 phút, thay đồ, rồi phóng xe sang nhà Lacoste. Em qua đón nó đi làm luôn. Trên xe, Lacoste ôm em mà tựa đầu vào lưng, em thì đang nghĩ về chuyện giải quyết tình cảm với 3 baby kia. Lần này em quyết định sẽ không lăng nhăng nữa, sẽ chấm dứt tình cảm với chị L, Hồ Ly và Công Chúa.
Đến quán, emvà Lacoste bước vào, cả ba baby nhìn em chằm chằm, con Hồ Ly có vẻ không thích em chở người khác, mặt nó hầm hầm. Rồi mọi người bắt tay vào làm việc, Công Chúa hôm nay có vẻ cũng không vui khi thấy em chở Lacoste đến, Hồ Ly thì giận ra mặt. Hôm ấy em cứ quấn quýt bên Lacoste để giúp nó làm việc cho đỡ cực, em thì thầm bên nó:
- Em đang có thai mà, làm vừa vừa thôi!
- Em biết rồi!
Em nhìn nó cặm cụi pha café mà thương.
- Em làm một tháng nữa thì nghỉ đi! Ở nhà dưỡng thai cho khỏe.
- Nghỉ làm thì lấy tiền đâu mà xài!
- Em cứ nghỉ đi, chuyện tiền bạc cứ để anh, anh sẽ ráng cày mà lo cho mẹ con em.
Nói đến đây em thấy mình trưởng thành lắm các thím ợ, cứ như một người đàn ông thực thụ. Lacoste nhìn em trìu mến rồi gật đầu. Em chợt có một cảm giác lạnh buốt sau xương sống, em quay lại thì thấy con Hồ Ly đang đứng ở xa nhìn em chằm chằm, nó làm em rợn cả người.
Về chuyện tiền nong, em có việc làm ở võ đường lương cũng ổn nhưng em nghĩ sẽ không bền, nếu mất đi ng
Nó nghe xong mà đứng hình, nó như muốn ngã, em liền dìu nó đến ghế nghỉ. Đoạn rồi em vào nói chuyện với bác sĩ, tham khảo cách giải quyết. Bác sĩ khuyên em nên giữ lại thai, phá đi sẽ không tốt cho sức khỏe Lacoste, thai chỉ mới hơn 2 tuần nên có thể phá bằng thuốc được, sau khi được bác sĩ khuyên răn và góp ý thì em quyết định phá, rồi bác sĩ kê cho em một đơn thuốc phá thai hết hơn 300 ngàn, còn dặn dò em cách cho “vợ” uống, triệu chứng khi uống, rồi phải thường xuyên đến bệnh viện để bác sĩ theo dõi. Em phần nào yên tâm hơn…
Em với Lacoste nán lại bệnh viện một hồi để nói chuyện. Em nói với nó về chuyện phá thai bằng thuốc.
- Phá thai bằng thuốc có vẻ an toàn hơn đó em.
- Có đau không anh?
- Bác sĩ nói là trong thời gian uống sẽ bị đau bụng dữ lắm, còn đi ra máu nữa.
Nó bắt đầu sợ sệt
- Em sợ lắm, em sợ….
Em ôm nó vào lòng mà dỗ dành:
- Anh luôn bên cạnh em mà, không có gì phải sợ hết!
…
Hôm ấy chị L chửi em với Lacoste quá trời vì đi đến hơn 5h mới về, em bịa là bị công an bắt xe rồi làm thủ tục này nọ nên hơi lâu. Rồi Lacoste lủi thủi vào quán mà làm việc, em thì cũng chuẩn bị chở Hồ Ly đi tập.
Trên đường, Hồ Ly cứ kể chuyện ăn Tết ở nhà, em thì cứ ầm ừ cho qua. Em lúc này không còn tâm trí gì để nghĩ đến chuyện khác nữa. Hôm ấy tập cũng bình thường, tập xong em lại chở Hồ Ly về. Một mình trên chiếc 67 huyền thoại, em cứ thẫn thờ mà chạy, trong đầu em hiện lên những trường hợp xấu nhất về chuyện bầu bí này, em lo lắm, đây là lần đầu tiên em bị áp lực đến vậy.
Về đến nhà, em tắm rửa, lục cơm nguội ăn rồi lên phòng ngủ. Em chợp mắt được một chút thì có điện thoại, Lacoste gọi:
- Anh nghe!
- Anh ơi! Em…Em…Em không muốn phá thai đâu!
Chapter 39: Trách nhiệm
Em sửng sốt mà tỉnh cả ngủ
- Em nói gì vậy?
- Em không bỏ con đâu…Hức
Em lúc này rối lắm, tự dưng nó không chịu phá, em hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh hỏi nó:
- Tại sao? Bây giờ chưa phải lúc đâu em!
- Em biết…nhưng như thế là giết con, em không muốn!
Em cố gắng thuyết phục:
- Bây giờ anh và em vẫn còn đi học, chưa có công ăn việc làm ổn định thì sao mà nuôi em bé được hả em? Nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em đó.
Nó bắt đầu òa khóc
- Tại anh…hết! anh phải…chịu,trách, nhiệm! hu hu. Em không muốn giết con em đâu…
Nó vừa khóc vừa khăng khăng đòi giữ lại đứa bé làm em rối cả lên, lúc này đầu óc em hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ thêm được gì để thuyết phục nó. Lacoste nói đúng, em là người phải chịu trách nhiệm cho việc này, và em đang cố gắng trốn tránh, em nhìn lại mình, thấy mình thật hèn hạ…Em hít một hơi thật sâu.
- Rồi! em không muốn phá thì thôi…
- Anh qua nói chuyện với mẹ em đi, hức! Trước sau gì cũng lộ ra thôi!
Nghe đến đây em như đứng tim, em sẽ gặp mẹ Lacoste để trình bày? Em sẽ đối diện với bác, rồi bác sẽ phản ứng sao đây? Em bắt đầu hoảng loạn.
- G…Gặp mẹ em?
- Anh gặp mẹ em nói chuyện đi!
- Em à! Anh nghĩ tốt nhất là nên bỏ nó đi…
Nó hét lên trong điện thoại
- KHÔNG! Không bỏ gì hết, anh phải chịu trách nhiệm, em cũng vậy!
- Nhưng làm sao mình nuôi được chứ, thân anh và em còn lo chưa xong…
- Thì tới đâu hay tới đó…Hức! Anh đi gặp mẹ em đi! Hu hu!
Em bàng hoàng, không lẽ tương lai của em chấm dứt tại đây sao? Rồi em phải bỏ bê chuyện học, lăn lộn kiếm tiền để nuôi em bé sao? Em hoang mang lắm, Lacoste vẫn khóc qua điện thoại, nghe nó khóc mà em thương lắm, em dỗ dành nó:
- Nín đi em! Được rồi! anh sẽ gặp mẹ em nói chuyện, rồi anh sẽ cùng em nuôi con nhé…
- Hức, hức! Ùm…..
Rồi em nhờ nó hẹn bác gái khoảng 8h tối ngày mai em qua.
Đêm ấy em không sao ngủ được, em nằm suy nghĩ về những điều sẽ nói với bác vào ngày mai, em suy diễn mọi tình huống xấu xảy ra., em lo lắm, chưa bao giờ em lo sợ đến như vậy. Xung quanh em như chuyển thành một màu xám xịt, u ám, em bắt đầu hối hận vì gì đã làm, em ước gì thời gian quay lại đêm hôm ấy, phải chi em đừng uống say, phải chi em kiềm chế một chút, phải chi em cẩn thận mà đeo bao cao su vào….Rồi em ra ngoài mà hút vài điếu ba số, em ước gì tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ mà thôi…
Hôm sau em nghỉ học vì đã thức đến 5h sáng, em ngủ đến 1h trưa rồi dậy đi làm luôn. Trên chiếc 67 huyền thoại, em đi tàn tàn đến quán, em lo lắm, em mong ngày hôm nay sẽ trôi qua thật nhanh và quan trọng hơn, em mong Lacoste sẽ suy nghĩ lại việc giữ đứa bé. Vào trong quán, mọi người vẫn làm việc bình thường, em thì bơ phờ, mệt mỏi, em suy sụp hoàn toàn…Lacoste đến bên em nói nhỏ:
- Em nói mẹ rồi! tối nay anh về nhà với em…
Vậy là nó đã thực sự kiên quyết giữ lại đứa bé, em không còn con đường nào khác là phải nói rõ với mẹ nó, cảm giác này vừa thất vọng vừa lo lắng, khủng khiếp lắm mấy thím ợ. Hôm ấy em chẳng có hứng thú nào mà trò chuyện với ai, cũng chẳng còn hứng thú mà lấy điện thoại chụp hình mấy baby, em chỉ chờ và chờ, em mong một điều kì diệu gì đó sẽ xảy ra, một điều gì đó cứu em thoát khỏi cảnh này, em cầu xin Quân Âm giúp em vượt qua ải này, rồi em sẽ nguyện ăn cơm không 1 năm…
Cái gì đến thì cũng đến, hôm ấy em sau khi đi tập xong, em chở Hồ Ly về sớm rồi ghé qua quán. Lacoste đang đứng trước hẻm chờ em. Đoạn rồi em đi theo nó về nhà, em nhớ lại lần em cũng đi theo nó như vậy rồi bị đụng xe nên em cứ vừa đi vừa nhắc nhở nó coi trước coi sau. Rồi thì cả hai cũng đến hẻm nhà nó, em xuống xe dẫn bộ cùng Lacoste đến cổng. Con chó mập thấy em, nó mừng lắm, nó quẩy đuôi mãi, lâu lắm rồi em mới gặp lại nó, nó có vẻ mập hơn nhiều. Em dắt xe vào nhà, gác chống xuống, từ ngoài nhìn vào, em đã thấy bác gái ngồi ở nhà khách xem TV. Tim em đập mạnh, rồi bắt đầu khó thở, em còn không dám bước đi một bước nữa.
- Đi anh!
Lacoste níu tay em vào, em chập chững bước từng bước vào trong nhà, gần xịt mà sao xa quá, em cứ bước mãi, bước mãi…Vào đến nhà, bác gái ngước lên nhìn em mà vui vẻ cười:
- Chào con!
Bác ấy vẫn nhớ em là ân nhân cứu mạng Lacoste nên có vẻ quý em. Em phần nào cũng bớt căng thẳng hơn. Rồi Lacoste níu em ngồi xuống đối diện bác. Bác gái tắt TV, rót trà cho em.
- Sao, con B.N nó nói con có chuyện muốn nói với bác hả?
Em chỉ biết cúi gầm mặt xuống đất, hai tay nắm chặt vào nhau, hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh.
- Dạ! con…con có chuyện muốn thưa với bác.
Bác gái cười!
- Bộ định làm quen con gái bác hả!
Bác gái uống một ngụm trà, rồi cười nói với em tiếp:
- Ngày xưa còn học cấp 3 thì bác không cho bồ bịch nhăng nhít đâu. Bây giờ thì nó vào đại học rồi, bắt đầu có bạn trai cũng tốt…
Em với Lacoste nhìn nhau mà chẳng biết nói gì, Lacoste nhìn em gật đầu như ra hiệu. Em biết đã đến lúc nói sự thật, em một lần nữa hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thưa với bác…
- Dạ….! Thực ra thì…Thực ra thì….
- Thực ra sao con…?
Em bắt đầu bối rối, em ráng hít một hơi thật sâu nữa rồi thở ra từ từ. Bác gái thì cứ chăm chú nhìn em… Em nhìn Lacoste lần nữa để lấy tự tin, nó nhìn em tha thiết, tay thì bấu chặt vào áo em…Em quay lại nhìn bác gái, nhìn thẳng vào mắt bác.
- Thưa bác! B.N…có bầu với con rồi!
Chapter 40: Quá bất ngờ.
Vừa dứt câu, em chẳng dám ngước lên mà nhìn bác gái, sau câu nói ấy của em, không gian im lặng đến đáng sợ. Rồi em nghe một cái “Xoảng”.
- B.N! CÓ THIỆT KHÔNG!?
Em nhìn lên bác gái, mắt bác đã đỏ hoe, cái ly trà vỡ nát dưới sàn nhà. Lacoste bật khóc nức nở.
- Hu hu! Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ!
Bác gái xồng xộc chạy đến cửa cầm lấy cây chổi mà giơ cán lên, nhào đến đánh Lacoste không thương tiếc. Lacoste bị trúng mấy đòn vào người thì em vội ôm lấy nó mà đỡ. Lacoste khóc quá trời, em thì ôm chặt nó mà để bác đánh liên hồi vào lưng.
- Hu hu! Con xin lỗi mẹ…
Lacoste khóc nức nở trong lòng em, em chỉ biết câm nín mà cắn răng chịu đau, tiếng khóc nức nở của Lacoste, tiếng chửi bới nghẹn ngào của bác gái làm cho không gian vô cùng bi thảm, con chó mập bên ngoài sủa om sòm.
- Tao đánh mày chết! Tao đánh cho mày chết!
- Bác ơi! bác ơi! bác đánh con này, đừng đánh B.N nữa.
Bác gái cứ cầm cán chổi mà đánh liên hồi vào lưng em, đau lắm các thím ợ, đau từ thể xác lẫn bên trong. Lacoste khóc ngày càng lớn, em nghiến răng mà chịu cho bác gái đánh, em ôm Lacoste chặt lắm, ôm trọn nó vào lòng, đưa cái lưng vạm vỡ ra cho bác đánh lấy đánh để. Một hồi sau thì bác gái ngừng đánh, bác gục xuống sàn một cái “bịch”. Em vội buông Lacoste ra mà đến đỡ bác dậy.
- Bác ơi! bác ơi! con xin lỗi bác, con xin lỗi bác nhiều lắm!
Bác gái lúc này như vô hồn, nhìn vơ vẫn lên trần nhà. Lacoste ngồi yên trên ghế mà khóc như chưa từng được khóc. Đoạn rồi nó chạy đến mà đỡ mẹ dậy.
- Mẹ ơi! con xin lỗi mẹ, mẹ ơi!
Bác gái quay sang nhìn nó, mắt bác gái sưng vù, lấm lem nước mắt.
- Mày! Mày! Mày biến đi!
Rồi bác ấy nhìn sang em:
- Còn mày nữa! mày dụ dỗ con gái tao, mày dụ dỗ con gái tao!
Lúc này em khóc luôn mấy thím ợ, em quỳ trước bác gái mà gập người lạy.
- Bác ơi! con còn trẻ người non dạ, con lỡ dại, bác cứ đánh con đi! Bác đánh con đi!
Bác gái lúc này dường như đã kiệt sức, bác ngồi ấy mà khóc như điên như dại.
- Tao chỉ có mày là con thôi con ạ! Tao chỉ có mình mày thôi! Hu hu hu…
- Mẹ ơi! con xin lỗi mẹ mà! Con xin lỗi mẹ!
Em lúc này quỳ trước bác gái mà hai dòng lệ lăn trên má, em khóc nhiều lắm các thím ợ, lần đầu em khóc nhiều đến như vậy. Rồi bác gái cứ ngồi bẹp dưới nền gạch như người vô hồn, trong nhà chỉ còn tiếng khóc của em và Lacoste, văng vẳng tiếng sủa của con chó mập bên ngoài.
Cả ba người cứ ngồi thừ dưới nền nhà như thế đến hơn 15 phút, không ai nói câu nào. Bác gái lúc này không khóc nữa, bác ngồi bất động như tượng.
- Rồi mày có định giữ lại không?
Bác nói mà không một tý cảm xúc gì.
- Con của con, con muốn giữ lại, con sẽ giữ mẹ ơi!
- Còn cậu! cậu thì sao?
- Con sẽ chịu mọi trách nhiệm thưa bác! Con sẽ cố gắng cày cuốc mà nuôi đứa bé!
Bác gái chùi nước mắt rồi hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh.
- Chúng mày quyết giữ lại đứa bé phải không?
Em và Lacoste đồng thanh:
- Dạ!
Bác gái lại hít một hơi sâu nữa rồi nhìn sang em.Hai mắt bác đỏ hoe, sụt sịt nói với em:
- Chuyện lỡ rồi! thôi thì…cứ giữ lại đứa bé, cậu sẽ lo cho mẹ con nó chứ?
Em vội vàng:
- Dạ! dạ! con sẽ chịu trách nhiệm tất cả!
Đoạn rồi em dìu bác gái lên ghế ngồi, cả ba tâm sự với nhau rất lâu. Bác gái kể về chuyện gia đình bác tan vỡ thế nào, rồi hỏi về gia đình em, hỏi về dự định tương lai của em. Hoàn cảnh nhà em với Lacoste khá giống nhau, gia đình đều lục đục chuyện tình cảm, có thể nhờ vậy mà ông trời mới se duyên cho em và Lacoste. Bác gái tâm sự với em nhiều lắm, bác nói trong nhà chỉ có hai mẹ con sống cùng nhau, nhiều khi cũng buồn lắm, bác nói đùa:
- Nếu có thêm thằng cháu cho bác bồng thì cũng vui!
Em nghe đến đó mà lòng nhẹ hẵn đi. Rồi bác gái dặn em thu xếp để bác qua gặp ba mẹ em mà nói chuyện. Em thì không lo lắm, ba mẹ em tính tình khá dễ, em lại là con trai một, nhiều khi ổng bả còn mừng vì sắp có cháu bồng nữa.
Bác gái tâm sự với em xong thì tình cảm giữa em và bác ngày càng thắt chặt, ba em cũng ngoại tình như ba Lacoste, nhờ thế mà em hiểu được nổi khổ mà sẽ chia cùng bác gái, hai bác cháu nói chuyện hợp ý lắm, bác còn khen em đẹp trai, khen em chững chạc, biết làm biết chịu. Bác cũng là người từng trãi nên những chuyện như vầy bác rất thông cảm cho em, chỉ là lúc đầu bác hơi shock nên không kìm chế được.
Nói chuyện đến gần 12h khuya. Em đã chuyển sang gọi bác bằng mẹ. Mọi chuyện đến lúc này tốt đẹp hơn em dự kiến, em vui lắm, trong lòng cứ lâng lâng. Đoạn rồi em xin bác cho em ngủ lại với Lacoste, bác cũng chấp thuận.
- Chúng mày đã ăn nằm với nhau rồi, nó lại có cốt nhục của mày, thôi thì cứ xem như là vợ chồng đi!
Thế là tối hôm ấy, em ngủ lại nhà Lacoste một cách công khai.
Nằm trên giường, em ôm Lacoste vào lòng, em chợt nhận ra Lacoste mới là người em nên chọn, một người con gái hiền lành, hiếu thảo lại chịu khó, quan trọng hơn là em ấy có cùng nổi đau gia đình giống em. Lacoste mới chính là người con gái em tìm kiếm. Nhìn kỹ thì Lacoste rất đẹp, một nét đẹp thánh thiện, có được người vợ vừa hiền, vừa xinh như thế đúng là mong ước của mọi thằng đàn ông. Hai đứa nằm trên giường mà long tràn đầy hạnh phúc, cả hai âu yếm nhau rồi…Em xin không kể chi tiết.
Thế là đời trai trẻ của em đến đây là hết sao? Nửa đêm nằm bên Lacoste mà em giật mình tỉnh giấc, em như gặp phải một cơn ác mộng kinh hoàng, em còn quá trẻ để làm cha, em chợt nhớ đến chị L, Hồ Ly và Công Chúa, rồi em phải ăn nói sao đây….
Chapter 41: Sóng gió chỉ mới bắt đầu
Sáng hôm sau, bác gái đã dậy từ 5h sáng để ra chợ bán. Em với Lacoste ngủ dậy lúc tầm 7h, em với nó nằm trên giường mà ôm nhau tâm sự. Cả hai kể về những ngày đầu gặp nhau ở quán, rồi lần em đưa rước Lacoste về, rồi lần em đưa nó vô bệnh viện, Lacoste nhiều tâm sự lắm, nó thực sự yêu em, và em cũng nhận ra Lacoste là người con gái em vẫn hay tìm kiếm. Rồi cả hai bàn về dự định trong tương lai, bàn về việc lấy nhau, về việc đặt tên cho em bé…
Cả hai âu yếm một hồi thì xuống dưới nhà. Trên cái bàn tròn dưới bếp, có sẵn hai tô mì xào của bác gái nấu, kèm theo một tờ giấy, Lacoste cầm lên đọc mà cảm động rơm rớm nước mắt, chắc có lẽ là những dòng tâm sự của mẹ nó. Đoạn rồi cả hai ngồi ăn mì. Ăn xong, em hôn tạm biệt Lacoste, nó tiễn em đến tận đầu hẻm. Trên chiếc 67 huyền thoại, em bon bon trên đường mà lòng vừa vui vừa buồn…Em thực sự vẫn chưa sẵn sàng để làm cha.
Chuyện đã lỡ rồi, đành chịu vậy, giờ em chỉ còn biết sắp xếp thời gian để cho bác gái và Lacoste đến gặp bố mẹ em.
Em về đến nhà, căn nhà trống vắng, thiết nghĩ nếu có một thằng cu thì mẹ em sẽ sẵn sàng nghỉ bán mà ở nhà trông nom nó, nghĩ đến mà thấy cũng vui vui. Em lên phòng, nằm phịch xuống giường mà suy tư, em ngủ đi lúc nào không hay.
Đến trưa, em dậy sớm hơn 45 phút, thay đồ, rồi phóng xe sang nhà Lacoste. Em qua đón nó đi làm luôn. Trên xe, Lacoste ôm em mà tựa đầu vào lưng, em thì đang nghĩ về chuyện giải quyết tình cảm với 3 baby kia. Lần này em quyết định sẽ không lăng nhăng nữa, sẽ chấm dứt tình cảm với chị L, Hồ Ly và Công Chúa.
Đến quán, emvà Lacoste bước vào, cả ba baby nhìn em chằm chằm, con Hồ Ly có vẻ không thích em chở người khác, mặt nó hầm hầm. Rồi mọi người bắt tay vào làm việc, Công Chúa hôm nay có vẻ cũng không vui khi thấy em chở Lacoste đến, Hồ Ly thì giận ra mặt. Hôm ấy em cứ quấn quýt bên Lacoste để giúp nó làm việc cho đỡ cực, em thì thầm bên nó:
- Em đang có thai mà, làm vừa vừa thôi!
- Em biết rồi!
Em nhìn nó cặm cụi pha café mà thương.
- Em làm một tháng nữa thì nghỉ đi! Ở nhà dưỡng thai cho khỏe.
- Nghỉ làm thì lấy tiền đâu mà xài!
- Em cứ nghỉ đi, chuyện tiền bạc cứ để anh, anh sẽ ráng cày mà lo cho mẹ con em.
Nói đến đây em thấy mình trưởng thành lắm các thím ợ, cứ như một người đàn ông thực thụ. Lacoste nhìn em trìu mến rồi gật đầu. Em chợt có một cảm giác lạnh buốt sau xương sống, em quay lại thì thấy con Hồ Ly đang đứng ở xa nhìn em chằm chằm, nó làm em rợn cả người.
Về chuyện tiền nong, em có việc làm ở võ đường lương cũng ổn nhưng em nghĩ sẽ không bền, nếu mất đi ng
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
- 408[ 4126 ngày trước - Xem: ]