Truyện Teen,Chỉ Lấy Vợ 9X
![]() | ![]() ![]() |
i ô thành phố. Mái tóc vàng hây hây của nàng như quyện cùng gió, đôi mắt nhìn thẳng ra hướng xa. Tôi bỗng cảm giác nàng rất giống người con gái Hà Nội trong nắng nhẹ, gió hơi se lạnh của trời thu. Hôm nay, nàng đẹp dịu dàng, mùi thơm phảng phất, không son phấn đậm và đôi mắt không còn thâm quầng như những bữa trước.
Bất chợt, ý nghĩ về cô người yêu cũ của tôi ngày hôm qua hiện lên trong đầu :" Không biết cô ấy bây giờ thế nào. Mà không sao, hôm nay cuối tuần cô ấy chắc cũng đang cùng chồng con đi du lịch ở đâu đó cũng nên ".
Lệ Dương thích đi bộ, thích đi xe máy, thích hưởng gió trời hơn là ngồi ô tô. Lệ Dương thích những loài hoa dại,nhỏ, cánh mỏng và màu sắc nhàn nhạt ; thích nghịch và nằm dài trên nền cỏ xanh mịn và hướng mặt lên trời cao. Lệ Dương thích tự do, thích hòa mình với thiên nhiên, giọng cô ấy vốn cao, hơi dài và thế là cô ấy hét lên như được trút giận, như xả hết tức tối buồn đau. Sợ thật, tôi không nghĩ là cô ấy sẽ hành động như thế đâu :
"Em ổn chứ?"
"Anh nghĩ em giống một con điên lắm không?"
"Không. Em rất đẹp"
"Cái miệng này. Iu chết đi được ý ".
Chúng tôi lại cười, nụ cười giòn giã vang xa. Lần đầu tiên, tôi được tận mắt ngắm nhìn nhữngvẻ đẹp của Lệ Dương gần nhất, thật nhất : hàm răng trắng đều đặn và đẹp như những hạt trân châu, nụ cười giòn tan, những bước chạy dài và rộng sợ bị tôi tóm,..., bộ đồ màu trắng cứ tung bay, chạy nhảy khắp cánh đồng cỏ lau này, vẻ đẹp mỏng manh trắng toát như tan chảy và rải rác khắp xung quanh. Không gian ngày cuối tuần rất đẹp. Tôi, em và thiên nhiên nữa – tất cả như quyện hòa làm một
"... bóng tối sẽ không là chi,
niềm đau sẽ không là gì,
nếu được yêu anh,đến hơi thở sau cùng,
thì em sẽ lấy trái tim ra che ánh nắng mặt trời......
thế giới sẽ không là chi,
tận thế sẽ không là gì,
nếu được bên nhau,mà trái tim vẫn còn
thì em sẽ hóa giấc mơ để gặp anh từng đêm...."
Nàng hát, hát mãi...
Những tia nắng cuối cùng của vầng thái dương đang lặn mình nhường chỗ cho mặt trăng, loang lổ lên mặt đất từng vệt, từng đám, chẳng khác gì màu máu sẫm. Tôi thấy rùng mình. Còn Lệ Dương ư? Nàng cười.
"Đẹp ghê luôn ý? Dù nhiếp ảnh gia nổi tiếng cỡ nào đi nữa, trực chờ săn và chụp hình cũng chẳng bằng mình tận mắt chứng kiến ".
"Vậy chắc là em yêu cả cảnh bình minh?"
"Quá chính xác.... anh ơi, mai vẫn là cuối tuần, anh đưa em đi xem được không anh? Đi mà, năn nỉ mà..."
"4h sáng dậy đấy. Dậy nổi không mèo lười..."
"1h dậy, em cũng chịu. Hì" Chương 4: Les và cái thai
Chúng tôi băng băng trên con đường dạo phố với những ngọn đèn cao áp sáng choang, dòng xe nối đuôi nhau lườm lượp.
"Em thích ngắm cảnh về đêm thế này, ở hướng này, đèn xe màu đỏ ung khiến em cảm thấy yên bình. Em ghét cái màu vàng chóe bên kia, nhìn thấy mà ghét ".
"Thế nếu anh thích cái màu vàng chóe bên kia đường, em ghét anh không?". Tôi cười phá.
"Khó nhỉ? Nhưng anh thích, em sẽ thích. Phải thích hết những thứ mà người mình yêu thích cho dù mình ghét chứ. Cái này gọi là " ngậm đắng nuốt cay đây ", haha."
"Vậy thì ráng ngậm rồi nuốt hết, rõ chưa bé nhỏ ".
"Hư này. Bắt nạt em này. Hì. À mà anh nói về nhà anh cho em nghe đi. Tò mò quá à? Anh có anh chị em gì không?"
"Anh là con một. Hì ". Nhắc đến mà buồn nẫu ruột, dẫu cho tôi có yêu mẹ tôi vô cùng. "Còn em?"
"Em á. Hai chị em sinh đôi. Có một thằng nhóc cùng mẹ khác cha, nhìn cũng kháu lắm, nhưng mà ...". Tôi nhíu mày nhìn sang ngang, Lệ Dương đang lấy tay rứt rứt, cuộn mấy lọn tóc, giọng buồn buồn hướng mắt ra phía cửa. " Nói chung nhà em tệ lắm, thôi em không kể đâu, sinh nhật em phải vui chứ anh ha ".
Tôi kéo em lại phía mình, mỉm cười khẽ, không ngờ hoàn cảnh của em cũng đáng thương như tôi. Và chắc hẳn đó cũng là lí do tại sao ngôi biệt thự lớn đó lại chỉ có hai chị em và một chị giúp việc. Tôi nghe rõ những tiếng nấc nhỏ nhỏ từ họng em phát ra, tôi chỉ còn cách xoa đầu an ủi cô bé ngốc nghếch đáng yêu này.
"Có anh bên cạnh rồi mà. Từ nay có chuyện buồn gì cũng phải nói anh nghe, hiểu không?".
"Anh sẽ lắng nghe em mãi chứ?"
"Nếu em cần và luôn cần một người biết lắng nghe ".
"Chỉ lắng nghe thôi hả anh?"Giọng Lệ Dương buông dài, cái đầu khẽ cọ quậy, mấy lọn tóc cọ vào da mặt tôi ...Tôi thấy tim mình như đập nhanh hơn, tôi xin đường và tiến thẳng về phía bên, Lệ Dương được lúc dúi người về phía trước thêm lần nữa, giọng hốt hoảng.
"Anh ổn chứ? Hay để em lái xe. Anh ngồi qua chỗ em nghỉ đi ".
"Có thể anh chỉ biết lắng nghe. Nhưng điều quan trọng là để anh hiểu em hơn, em hiểu không?"
Lệ Dương lại gật gật cái đầu như một cô bé ngoan ngoãn vừa bị người lớn trách giận. Bỗng Lệ Dương ngó người nhìn sang phía đường bên kia, phải tả như thế nào nhỉ khi tôi cũng quay sang nhìn theo: chỉ là gái đứng đường thôi mà, ăn mặc hở hang khoe đầy đủ điện nước và những lớp phấn son dày đặc.
"Anh. Chị Lệ Băng, chị Lệ Băng kìa, chiếc SH đỏ đó, anh thấy không?"
"Ừ! "Tôi dụi dụi mắt. " Nhưng sao cô ấy lại giằng co với một cô gái khác?"
"Anh ơi, đi với em ... ". Cánh cửa ô tô vừa mở ra thì chiếc SH đã vụt đi, Lệ Băng đi theo cùng một người đàn bà trong đám đứng đường đó." Anh, anh, đi theo chị ấy đi ". " Ừ, ừ ". Tôi vội quay đầu xe và lao theo sau chiếc SH, nàng Lệ Dương của tôi thì khuôn mặt đầy lo lắng và cứ nói thì thầm gì đó, đại khái là: không hiểu nổi chị gái mình, con đàn bà đứng đường kia có quan hệ gì mà đôi co giữa phố, ...; có lúc cô ấy còn thốt lên:" không biết có phải cha nào si mê chị Lê Băng mà con mụ đấy đánh ghen không nhỉ?". Tôi buồn cười với cái trí tưởng tượng trẻ con này:" Đánh ghen gì mà người sau ôm eo rồi gục đầu lên vai người trước chứ?". " Anh nói cũng phải, thôi thôi, anh đi đi, kẻo để mất đấy, nghi ngờ quá thôi. Mà cái bà này em nhìn quen quen à, ... hay là ...?".
Chiếc SH đỗ trước một ngôi nhà ngay trong thành phố cao ba tầng. Cô gái ngồi sau mở cửa, Lệ Băng phi thẳng xe vào trong nhà. Tiếng kéo cửa sắt đã gỉ được cô ả lôi mạnh nghe đến thé tai.
"Giờ làm sao hã anh?"
"Anh nghĩ chỉ là bạn thôi mà? Sao em lo lắng thế nhỉ?"
"Em nhận ra con ả đó. Bạn với người khác thì được, chứ cái bà này, em nghi lắm ".
Trên lầu 2, hai cái bóng đen qua cửa kính ôm trầm lấy nhau. Lệ Dương của tôi:" Ối ". Rồi hai tay cứ nắm chặt vào nhau, miệng ngậm chặt, và ngồi chẳng được yên.
"Làm cái gì vậy trời??? Trời ạ, điên à?"
"Sao lại điên, bạn bè ôm nhau an ủi là chuyện bình thường mà "
"Nhưngem nói rồi, cái bà này nghi lắm ".
Cả Lệ Dương và tôi đều há hốc miệng ra nhìn cảnh tượng trước mặt:" Họ hôn nhau ư?" Tôi dụi dụi mắt tưởng mình cũng bị điên và đang tưởng tượng chứ. Tôi rùng mình , Lệ Dương mở cửa xe và chạy thẳng đến cửa sắt đập um lên.
"Em thề là em xé xác cái con mụ kia ra, nó dám rủ rê chị em. Mở cửa, mở cửa, con kia ".
"Từ từ nào. Nếu biết là em ở dưới đây, chắc gì Lệ Băng đã xuống chứ?"
"Kệ em. Anh phải đập cửa cùng em chứ? Chẳng lẽ anh để chị Lệ Băng thế à ". Lệ Dương lại gắt lên ." Ừ, ừ, đập như em sao? ". " Đấy đập đi ". Trời ạ, một thằng đàn ông như tôi phải làm vậy á? Cuối cùng cánh cửa sắt cũng mở ra một cách nặng nề sau vài phút.
"Em làm gì thế Lệ Dương. Mà sao anh lại đưa con bé tới đây ".
"Tôi ... "
"Chị hỏi chị đấy. Chị đang làm cái gì vậy hả? Cả cái con đàn bà thối kia nữa ... " Vừa nói Lệ Dương vừa chạy thẳng tới phía người đàn bà kia đang bước từng bước trên bậc cầu thang xuống, đẩy cô ả ngã chỏng chơ xuống nền nhà. Cả tôi và Lệ Băng đều không kịp trở tay. Lệ Băng hất tay Lệ Dương ra ngoài, thẳng tay gửi lên mặt Lệ Dương một cái tát trời giáng, ngồi thụp xuống sàn nhà và khẽ nâng cô ả dậy nằm trong vòng tay của mình:
"Em điên à?"
"Chị mới là điên. Chị ôm hôn một con đàn bà bụng to bằng cái thúng kia mà coi được sao. Trời ơi, loạn thật. Mà chị đừng có nói với em, chị là Les, chị hiểu không? " Lệ Dương vẫn một mực đôi co, tay ôm vào chiếc má đang ửng đỏ, đôi mắt rưng rưng.
"Em nói đúng. Chị là les, thì sao chứ?"
"Chị đúng là điên. Em xin chị, chỉ tỉnh lại giùm em cái ".
Từng câu từng chữ, Lệ Dương gào lên như muốn cháy họng. Mặc cái ôm, cái giữ chặt, cô ấy cứ vùng vẫy như muốn thoát khỏi tay tôi ... Cuộc đời thật trớ trêu.
Bộ mặt cô ả đau đớn, đưa tay lên và khóc. " Máu? Gọi cấp cứu, nhanh lên ". Lệ Băng cáu gắt.
"Thôi thôi, đưa lên xe của tôi, không thì không kịp mất ". Tôi hốt hoảng, Lệ Dương cau mày, lẩm nhẩm gì đấy trong miệng và nhất định không chịu giúp tôi và Lệ Băng dìu cô ả lên xe.
...
"Rất tiếc, chúng tôi không thể giữ được đứa bé lại. Hơn nữa, tình trạng sức khỏe của người mẹ rất yếu. Ai là người nhà của cô ấy vui lòng theo tôi vào trong."
Lệ Băng lấy tay quệt mạnh nước mũi, nước mắt, lắc lắc cái đầu, thở dài rồi lặng lẽ vào phòng. Lệ Dương thì vẫn là cái thái độ bực tức:" Đáng đời, bụng thì phưỡn ra mà còn ra đường đứng ". " Thôi nào em, cái thai ... ". " Hừm, ý anh là vì em đẩy cô ta té chứ gì, cũng phải thôi, ý cô ta thì cũng muốn phá từ lâu rồi nhưng bị chị Lệ Băng ngăn cản, giờ sảy thai, hợp ý nó quá còn gì?". Cô ấy chặn ngang lời nói của tôi và nói như súng liên thanh. " Em muốn về anh à, ở đây ngột ngạt quá. Mà anh chờ em một chút, em ra cổng viện mua cháo cho chị Lệ Băng đã, nhìn chị thế em thương lắm." Nói xong, cô ấy gồng chân lên chạy. Càng lúc tôi càng hiểu về Lệ Dương: mạnh mẽ, cá tính và đáng yêu, dù tính cách còn nông nổi trẻ con nhưng những gì cô ấy đã và đang làm luôn để tôi hiểu một điều:" Lệ Dương sống rất tình cảm ".
...
"Anh này, anh thấy em hành động giống một kẻ điên lắm sao?"
"Ngốc. Cô bé của anh chỉ vô tình thôi mà ".
"Không phải đâu. Thực ra, em đã cố đánh con đàn bà thối đó, nhưng em không nghĩ là chiếc túi xách mới văng lên có tí xíu mà bà ta đã lăn xuống sàn nhà rồi. Dù em ghét bà ta, nhưng em thấy mình có lỗi với đứa bé, nó không có tội mà ". Lệ Dương từ từ ngả đầu vào vai tôi, lẳng lặng, chẳng nói gì nữa ...Chương 5: Người yêu cũ ngủ qua đêm
Một ngày thật khủng khiếp. Cứ nghĩ sinh nhật Lệ Dương, tôi sẽ làm cho cô ấy vui...
Bó hoa đã úa và túi đồ ăn thì bốc mùi nằm gọn vào một góc phía cổng nhà. Tôi thở dài, mệt mỏi mang đống đồ đó để qua đống rác bên đường. Bóng người đàn bà với cái váy hoa đứng trước mặt im lặng nhìn tôi. Chẳng phải ai khác, tôi vẫn đoán ra đó là người yêu cũ của mình –Vân...
"Hoa tàn, đồ ăn hỏng. Anh thích chứ?"
"..."
"Anh không thể mời em vào nhà được à? Em biết mẹ anh không ở nhà mà ".
"Anh chỉ nghĩ là không nên thôi khi đã quá nửa đêm rồi ".
"Em nghĩ đó không phải là lời từ chối dễ nghe đâu. Em chỉ muốn uống cùng anh một vài li rượu chúc mừng sinh nhật anh hôm trước và rạng sáng nay sẽ là ngày của em thôi ".
"Em vào nhà đi...". Tôi cũng chẳng biết phải từ chối bằng cách nào nữa. Chiếc Mercedes đen đậu trước nhà tôi được một lúc rồi bỗng lao vụt đi, tôi giật mình:
"Em có nghĩ có là chồng em không?"
"Không, bộ anh thấy chiếc S63 à ". Cô ấy cười như trêu ngươi tôi vậy.
"Vậy anh nghĩ, em có một ông chồng lí tưởng đó: giàu sang và cưng chiều, tốt nhất là đừng ở qua đêm với một người tình cũ như tôi."
Tôi thấy bực mình. Càng nhìn cô ấy, tôi càng thấy bực mình: một chút gì đấy lẳng lơ, khêu gợi với cái áo khoét cổ thật sâu, giọng nói hời hợt và dài hơi của một bà hoàng được chồng cưng hết mức. Mà cũng khó hiểu thật, từ ngày lấy chồng, sinh nhật năm nào cô ấy cũng đi ăn với tôi, vậy không hiểu chồng cô ấy nghĩ sao nhỉ? Người đàn bà trước mặt vẫn tự rót những ly rượu mạnh, uống ừng ực như kẻ uống nước lã và chẳng để ý đến thái độ của tôi . Tôi đi thẳng lên lầu và điện thoại cho Lệ Dương, nếu không cô ấy lại trách tôi mất, với lại tôi đang nhớ cô nàng đáng yêu này kinh khủng...
...
"Anh còn yêu em không? "... Thảo Vân ghì tôi vào sát tường, đôi mắt lim dim và hỏi. Càng ngày, tôi càng không hiểu nổi cô ấy. Ngày trước, cô ấy bỏ tôi chạy theo tên đại gia kia ; giờ này chắc say xỉn nên hỏi bậy đây...
"Em say à? Để anh gọi taxi cho em về?"
"Em về đâu hả anh? Thằng chồng già của em mới từ đây về đấy. Haha "
Uhm, tôi quên béng mất, sao Vân lại vậy. Hay là,.... Chết thật, vậy thời gian qua, chúng tôi hay ăn uống trò chuyện với nhau, anh ta đều biết sao ? Nhưng quả thực đó chỉ là tình cảm bạn bè cho dù ngày còn là sinh viên chúng tôi có yêu thương nhau hơn một năm.
"Anh hiểu rồi. Anh sẽ giải thích cho anh ta. Cây ngay không sợ chết đứng, nhất định, anh ta lại yêu em, cưng chiều em thôi. Nào, lên xe, anh sẽ đưa em về ".
Vân buông người tôi ra, tiến thẳng lại chiếc ghế sofa dài và ném mình lên đấy, tôi cũng không biết Vân đang khóc hay cười nữa.
"Hư,..., cuộc sống của em ư. Thực ra, em cũng chẳng khác một con chó cái là mấy, chỉ có điều nó được ở trong một cái chuồng xinh đẹp và đầy đủ tiện nghi hơn thôi? Giàu sang và tiêu tiền một cách ném qua cửa sổ ư? Được chồng cưng chiều và nâng hứng như một bông hoa ngũ sắc à? Anh biết không? Từ lâu em đã giống như là bông hoa cứt lợn và lớn lên nhầm chỗ. Haha "
"Em say nên nói lung tung quá. Xưa nay, em chẳng khen chồng con em, mẹ chồng em hết mực là gì? Say rồi, nói linh tinh. Để anh lấy nước lọc cho. Nằm yên đấy ".
"Nực cười. Chồng em là một thằng già ngoài năm mươi đấy sao? Anh biết không? Em phải làm dì ghẻ của một thằng nhóc kém em ba tuổi. Em phải nuôi một đứa con không phải là con của mình từ ngày nó tròn một tháng đến tận giờ, anh thấy sao? Em hạnh phúc lắm à?".
"Sao cơ? Đứa trẻ đó không phải là con của em?"
"Em là phụ nữ mà không biết đẻ thì lấy đâu ra con. Haha ". Vân cầm cả chai rượu đổ lên miệng mình, nuốt ừng ực. Những dòng rượu vang chảy dọc xuống cổ, ướt đẩm một vùng ngực trước. Vậy mà xưa nay, cô ấy luôn vui vẻ kể với tôi về người chồng và một cuộc sống lý tưởng. Tôi đã sai khi hi
Bất chợt, ý nghĩ về cô người yêu cũ của tôi ngày hôm qua hiện lên trong đầu :" Không biết cô ấy bây giờ thế nào. Mà không sao, hôm nay cuối tuần cô ấy chắc cũng đang cùng chồng con đi du lịch ở đâu đó cũng nên ".
Lệ Dương thích đi bộ, thích đi xe máy, thích hưởng gió trời hơn là ngồi ô tô. Lệ Dương thích những loài hoa dại,nhỏ, cánh mỏng và màu sắc nhàn nhạt ; thích nghịch và nằm dài trên nền cỏ xanh mịn và hướng mặt lên trời cao. Lệ Dương thích tự do, thích hòa mình với thiên nhiên, giọng cô ấy vốn cao, hơi dài và thế là cô ấy hét lên như được trút giận, như xả hết tức tối buồn đau. Sợ thật, tôi không nghĩ là cô ấy sẽ hành động như thế đâu :
"Em ổn chứ?"
"Anh nghĩ em giống một con điên lắm không?"
"Không. Em rất đẹp"
"Cái miệng này. Iu chết đi được ý ".
Chúng tôi lại cười, nụ cười giòn giã vang xa. Lần đầu tiên, tôi được tận mắt ngắm nhìn nhữngvẻ đẹp của Lệ Dương gần nhất, thật nhất : hàm răng trắng đều đặn và đẹp như những hạt trân châu, nụ cười giòn tan, những bước chạy dài và rộng sợ bị tôi tóm,..., bộ đồ màu trắng cứ tung bay, chạy nhảy khắp cánh đồng cỏ lau này, vẻ đẹp mỏng manh trắng toát như tan chảy và rải rác khắp xung quanh. Không gian ngày cuối tuần rất đẹp. Tôi, em và thiên nhiên nữa – tất cả như quyện hòa làm một
"... bóng tối sẽ không là chi,
niềm đau sẽ không là gì,
nếu được yêu anh,đến hơi thở sau cùng,
thì em sẽ lấy trái tim ra che ánh nắng mặt trời......
thế giới sẽ không là chi,
tận thế sẽ không là gì,
nếu được bên nhau,mà trái tim vẫn còn
thì em sẽ hóa giấc mơ để gặp anh từng đêm...."
Nàng hát, hát mãi...
Những tia nắng cuối cùng của vầng thái dương đang lặn mình nhường chỗ cho mặt trăng, loang lổ lên mặt đất từng vệt, từng đám, chẳng khác gì màu máu sẫm. Tôi thấy rùng mình. Còn Lệ Dương ư? Nàng cười.
"Đẹp ghê luôn ý? Dù nhiếp ảnh gia nổi tiếng cỡ nào đi nữa, trực chờ săn và chụp hình cũng chẳng bằng mình tận mắt chứng kiến ".
"Vậy chắc là em yêu cả cảnh bình minh?"
"Quá chính xác.... anh ơi, mai vẫn là cuối tuần, anh đưa em đi xem được không anh? Đi mà, năn nỉ mà..."
"4h sáng dậy đấy. Dậy nổi không mèo lười..."
"1h dậy, em cũng chịu. Hì" Chương 4: Les và cái thai
Chúng tôi băng băng trên con đường dạo phố với những ngọn đèn cao áp sáng choang, dòng xe nối đuôi nhau lườm lượp.
"Em thích ngắm cảnh về đêm thế này, ở hướng này, đèn xe màu đỏ ung khiến em cảm thấy yên bình. Em ghét cái màu vàng chóe bên kia, nhìn thấy mà ghét ".
"Thế nếu anh thích cái màu vàng chóe bên kia đường, em ghét anh không?". Tôi cười phá.
"Khó nhỉ? Nhưng anh thích, em sẽ thích. Phải thích hết những thứ mà người mình yêu thích cho dù mình ghét chứ. Cái này gọi là " ngậm đắng nuốt cay đây ", haha."
"Vậy thì ráng ngậm rồi nuốt hết, rõ chưa bé nhỏ ".
"Hư này. Bắt nạt em này. Hì. À mà anh nói về nhà anh cho em nghe đi. Tò mò quá à? Anh có anh chị em gì không?"
"Anh là con một. Hì ". Nhắc đến mà buồn nẫu ruột, dẫu cho tôi có yêu mẹ tôi vô cùng. "Còn em?"
"Em á. Hai chị em sinh đôi. Có một thằng nhóc cùng mẹ khác cha, nhìn cũng kháu lắm, nhưng mà ...". Tôi nhíu mày nhìn sang ngang, Lệ Dương đang lấy tay rứt rứt, cuộn mấy lọn tóc, giọng buồn buồn hướng mắt ra phía cửa. " Nói chung nhà em tệ lắm, thôi em không kể đâu, sinh nhật em phải vui chứ anh ha ".
Tôi kéo em lại phía mình, mỉm cười khẽ, không ngờ hoàn cảnh của em cũng đáng thương như tôi. Và chắc hẳn đó cũng là lí do tại sao ngôi biệt thự lớn đó lại chỉ có hai chị em và một chị giúp việc. Tôi nghe rõ những tiếng nấc nhỏ nhỏ từ họng em phát ra, tôi chỉ còn cách xoa đầu an ủi cô bé ngốc nghếch đáng yêu này.
"Có anh bên cạnh rồi mà. Từ nay có chuyện buồn gì cũng phải nói anh nghe, hiểu không?".
"Anh sẽ lắng nghe em mãi chứ?"
"Nếu em cần và luôn cần một người biết lắng nghe ".
"Chỉ lắng nghe thôi hả anh?"Giọng Lệ Dương buông dài, cái đầu khẽ cọ quậy, mấy lọn tóc cọ vào da mặt tôi ...Tôi thấy tim mình như đập nhanh hơn, tôi xin đường và tiến thẳng về phía bên, Lệ Dương được lúc dúi người về phía trước thêm lần nữa, giọng hốt hoảng.
"Anh ổn chứ? Hay để em lái xe. Anh ngồi qua chỗ em nghỉ đi ".
"Có thể anh chỉ biết lắng nghe. Nhưng điều quan trọng là để anh hiểu em hơn, em hiểu không?"
Lệ Dương lại gật gật cái đầu như một cô bé ngoan ngoãn vừa bị người lớn trách giận. Bỗng Lệ Dương ngó người nhìn sang phía đường bên kia, phải tả như thế nào nhỉ khi tôi cũng quay sang nhìn theo: chỉ là gái đứng đường thôi mà, ăn mặc hở hang khoe đầy đủ điện nước và những lớp phấn son dày đặc.
"Anh. Chị Lệ Băng, chị Lệ Băng kìa, chiếc SH đỏ đó, anh thấy không?"
"Ừ! "Tôi dụi dụi mắt. " Nhưng sao cô ấy lại giằng co với một cô gái khác?"
"Anh ơi, đi với em ... ". Cánh cửa ô tô vừa mở ra thì chiếc SH đã vụt đi, Lệ Băng đi theo cùng một người đàn bà trong đám đứng đường đó." Anh, anh, đi theo chị ấy đi ". " Ừ, ừ ". Tôi vội quay đầu xe và lao theo sau chiếc SH, nàng Lệ Dương của tôi thì khuôn mặt đầy lo lắng và cứ nói thì thầm gì đó, đại khái là: không hiểu nổi chị gái mình, con đàn bà đứng đường kia có quan hệ gì mà đôi co giữa phố, ...; có lúc cô ấy còn thốt lên:" không biết có phải cha nào si mê chị Lê Băng mà con mụ đấy đánh ghen không nhỉ?". Tôi buồn cười với cái trí tưởng tượng trẻ con này:" Đánh ghen gì mà người sau ôm eo rồi gục đầu lên vai người trước chứ?". " Anh nói cũng phải, thôi thôi, anh đi đi, kẻo để mất đấy, nghi ngờ quá thôi. Mà cái bà này em nhìn quen quen à, ... hay là ...?".
Chiếc SH đỗ trước một ngôi nhà ngay trong thành phố cao ba tầng. Cô gái ngồi sau mở cửa, Lệ Băng phi thẳng xe vào trong nhà. Tiếng kéo cửa sắt đã gỉ được cô ả lôi mạnh nghe đến thé tai.
"Giờ làm sao hã anh?"
"Anh nghĩ chỉ là bạn thôi mà? Sao em lo lắng thế nhỉ?"
"Em nhận ra con ả đó. Bạn với người khác thì được, chứ cái bà này, em nghi lắm ".
Trên lầu 2, hai cái bóng đen qua cửa kính ôm trầm lấy nhau. Lệ Dương của tôi:" Ối ". Rồi hai tay cứ nắm chặt vào nhau, miệng ngậm chặt, và ngồi chẳng được yên.
"Làm cái gì vậy trời??? Trời ạ, điên à?"
"Sao lại điên, bạn bè ôm nhau an ủi là chuyện bình thường mà "
"Nhưngem nói rồi, cái bà này nghi lắm ".
Cả Lệ Dương và tôi đều há hốc miệng ra nhìn cảnh tượng trước mặt:" Họ hôn nhau ư?" Tôi dụi dụi mắt tưởng mình cũng bị điên và đang tưởng tượng chứ. Tôi rùng mình , Lệ Dương mở cửa xe và chạy thẳng đến cửa sắt đập um lên.
"Em thề là em xé xác cái con mụ kia ra, nó dám rủ rê chị em. Mở cửa, mở cửa, con kia ".
"Từ từ nào. Nếu biết là em ở dưới đây, chắc gì Lệ Băng đã xuống chứ?"
"Kệ em. Anh phải đập cửa cùng em chứ? Chẳng lẽ anh để chị Lệ Băng thế à ". Lệ Dương lại gắt lên ." Ừ, ừ, đập như em sao? ". " Đấy đập đi ". Trời ạ, một thằng đàn ông như tôi phải làm vậy á? Cuối cùng cánh cửa sắt cũng mở ra một cách nặng nề sau vài phút.
"Em làm gì thế Lệ Dương. Mà sao anh lại đưa con bé tới đây ".
"Tôi ... "
"Chị hỏi chị đấy. Chị đang làm cái gì vậy hả? Cả cái con đàn bà thối kia nữa ... " Vừa nói Lệ Dương vừa chạy thẳng tới phía người đàn bà kia đang bước từng bước trên bậc cầu thang xuống, đẩy cô ả ngã chỏng chơ xuống nền nhà. Cả tôi và Lệ Băng đều không kịp trở tay. Lệ Băng hất tay Lệ Dương ra ngoài, thẳng tay gửi lên mặt Lệ Dương một cái tát trời giáng, ngồi thụp xuống sàn nhà và khẽ nâng cô ả dậy nằm trong vòng tay của mình:
"Em điên à?"
"Chị mới là điên. Chị ôm hôn một con đàn bà bụng to bằng cái thúng kia mà coi được sao. Trời ơi, loạn thật. Mà chị đừng có nói với em, chị là Les, chị hiểu không? " Lệ Dương vẫn một mực đôi co, tay ôm vào chiếc má đang ửng đỏ, đôi mắt rưng rưng.
"Em nói đúng. Chị là les, thì sao chứ?"
"Chị đúng là điên. Em xin chị, chỉ tỉnh lại giùm em cái ".
Từng câu từng chữ, Lệ Dương gào lên như muốn cháy họng. Mặc cái ôm, cái giữ chặt, cô ấy cứ vùng vẫy như muốn thoát khỏi tay tôi ... Cuộc đời thật trớ trêu.
Bộ mặt cô ả đau đớn, đưa tay lên và khóc. " Máu? Gọi cấp cứu, nhanh lên ". Lệ Băng cáu gắt.
"Thôi thôi, đưa lên xe của tôi, không thì không kịp mất ". Tôi hốt hoảng, Lệ Dương cau mày, lẩm nhẩm gì đấy trong miệng và nhất định không chịu giúp tôi và Lệ Băng dìu cô ả lên xe.
...
"Rất tiếc, chúng tôi không thể giữ được đứa bé lại. Hơn nữa, tình trạng sức khỏe của người mẹ rất yếu. Ai là người nhà của cô ấy vui lòng theo tôi vào trong."
Lệ Băng lấy tay quệt mạnh nước mũi, nước mắt, lắc lắc cái đầu, thở dài rồi lặng lẽ vào phòng. Lệ Dương thì vẫn là cái thái độ bực tức:" Đáng đời, bụng thì phưỡn ra mà còn ra đường đứng ". " Thôi nào em, cái thai ... ". " Hừm, ý anh là vì em đẩy cô ta té chứ gì, cũng phải thôi, ý cô ta thì cũng muốn phá từ lâu rồi nhưng bị chị Lệ Băng ngăn cản, giờ sảy thai, hợp ý nó quá còn gì?". Cô ấy chặn ngang lời nói của tôi và nói như súng liên thanh. " Em muốn về anh à, ở đây ngột ngạt quá. Mà anh chờ em một chút, em ra cổng viện mua cháo cho chị Lệ Băng đã, nhìn chị thế em thương lắm." Nói xong, cô ấy gồng chân lên chạy. Càng lúc tôi càng hiểu về Lệ Dương: mạnh mẽ, cá tính và đáng yêu, dù tính cách còn nông nổi trẻ con nhưng những gì cô ấy đã và đang làm luôn để tôi hiểu một điều:" Lệ Dương sống rất tình cảm ".
...
"Anh này, anh thấy em hành động giống một kẻ điên lắm sao?"
"Ngốc. Cô bé của anh chỉ vô tình thôi mà ".
"Không phải đâu. Thực ra, em đã cố đánh con đàn bà thối đó, nhưng em không nghĩ là chiếc túi xách mới văng lên có tí xíu mà bà ta đã lăn xuống sàn nhà rồi. Dù em ghét bà ta, nhưng em thấy mình có lỗi với đứa bé, nó không có tội mà ". Lệ Dương từ từ ngả đầu vào vai tôi, lẳng lặng, chẳng nói gì nữa ...Chương 5: Người yêu cũ ngủ qua đêm
Một ngày thật khủng khiếp. Cứ nghĩ sinh nhật Lệ Dương, tôi sẽ làm cho cô ấy vui...
Bó hoa đã úa và túi đồ ăn thì bốc mùi nằm gọn vào một góc phía cổng nhà. Tôi thở dài, mệt mỏi mang đống đồ đó để qua đống rác bên đường. Bóng người đàn bà với cái váy hoa đứng trước mặt im lặng nhìn tôi. Chẳng phải ai khác, tôi vẫn đoán ra đó là người yêu cũ của mình –Vân...
"Hoa tàn, đồ ăn hỏng. Anh thích chứ?"
"..."
"Anh không thể mời em vào nhà được à? Em biết mẹ anh không ở nhà mà ".
"Anh chỉ nghĩ là không nên thôi khi đã quá nửa đêm rồi ".
"Em nghĩ đó không phải là lời từ chối dễ nghe đâu. Em chỉ muốn uống cùng anh một vài li rượu chúc mừng sinh nhật anh hôm trước và rạng sáng nay sẽ là ngày của em thôi ".
"Em vào nhà đi...". Tôi cũng chẳng biết phải từ chối bằng cách nào nữa. Chiếc Mercedes đen đậu trước nhà tôi được một lúc rồi bỗng lao vụt đi, tôi giật mình:
"Em có nghĩ có là chồng em không?"
"Không, bộ anh thấy chiếc S63 à ". Cô ấy cười như trêu ngươi tôi vậy.
"Vậy anh nghĩ, em có một ông chồng lí tưởng đó: giàu sang và cưng chiều, tốt nhất là đừng ở qua đêm với một người tình cũ như tôi."
Tôi thấy bực mình. Càng nhìn cô ấy, tôi càng thấy bực mình: một chút gì đấy lẳng lơ, khêu gợi với cái áo khoét cổ thật sâu, giọng nói hời hợt và dài hơi của một bà hoàng được chồng cưng hết mức. Mà cũng khó hiểu thật, từ ngày lấy chồng, sinh nhật năm nào cô ấy cũng đi ăn với tôi, vậy không hiểu chồng cô ấy nghĩ sao nhỉ? Người đàn bà trước mặt vẫn tự rót những ly rượu mạnh, uống ừng ực như kẻ uống nước lã và chẳng để ý đến thái độ của tôi . Tôi đi thẳng lên lầu và điện thoại cho Lệ Dương, nếu không cô ấy lại trách tôi mất, với lại tôi đang nhớ cô nàng đáng yêu này kinh khủng...
...
"Anh còn yêu em không? "... Thảo Vân ghì tôi vào sát tường, đôi mắt lim dim và hỏi. Càng ngày, tôi càng không hiểu nổi cô ấy. Ngày trước, cô ấy bỏ tôi chạy theo tên đại gia kia ; giờ này chắc say xỉn nên hỏi bậy đây...
"Em say à? Để anh gọi taxi cho em về?"
"Em về đâu hả anh? Thằng chồng già của em mới từ đây về đấy. Haha "
Uhm, tôi quên béng mất, sao Vân lại vậy. Hay là,.... Chết thật, vậy thời gian qua, chúng tôi hay ăn uống trò chuyện với nhau, anh ta đều biết sao ? Nhưng quả thực đó chỉ là tình cảm bạn bè cho dù ngày còn là sinh viên chúng tôi có yêu thương nhau hơn một năm.
"Anh hiểu rồi. Anh sẽ giải thích cho anh ta. Cây ngay không sợ chết đứng, nhất định, anh ta lại yêu em, cưng chiều em thôi. Nào, lên xe, anh sẽ đưa em về ".
Vân buông người tôi ra, tiến thẳng lại chiếc ghế sofa dài và ném mình lên đấy, tôi cũng không biết Vân đang khóc hay cười nữa.
"Hư,..., cuộc sống của em ư. Thực ra, em cũng chẳng khác một con chó cái là mấy, chỉ có điều nó được ở trong một cái chuồng xinh đẹp và đầy đủ tiện nghi hơn thôi? Giàu sang và tiêu tiền một cách ném qua cửa sổ ư? Được chồng cưng chiều và nâng hứng như một bông hoa ngũ sắc à? Anh biết không? Từ lâu em đã giống như là bông hoa cứt lợn và lớn lên nhầm chỗ. Haha "
"Em say nên nói lung tung quá. Xưa nay, em chẳng khen chồng con em, mẹ chồng em hết mực là gì? Say rồi, nói linh tinh. Để anh lấy nước lọc cho. Nằm yên đấy ".
"Nực cười. Chồng em là một thằng già ngoài năm mươi đấy sao? Anh biết không? Em phải làm dì ghẻ của một thằng nhóc kém em ba tuổi. Em phải nuôi một đứa con không phải là con của mình từ ngày nó tròn một tháng đến tận giờ, anh thấy sao? Em hạnh phúc lắm à?".
"Sao cơ? Đứa trẻ đó không phải là con của em?"
"Em là phụ nữ mà không biết đẻ thì lấy đâu ra con. Haha ". Vân cầm cả chai rượu đổ lên miệng mình, nuốt ừng ực. Những dòng rượu vang chảy dọc xuống cổ, ướt đẩm một vùng ngực trước. Vậy mà xưa nay, cô ấy luôn vui vẻ kể với tôi về người chồng và một cuộc sống lý tưởng. Tôi đã sai khi hi
đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất
Truyện Cùng Chuyên Mục
» Truyện Teen - Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
[ 4262 ngày trước - Xem: ]
[ 4262 ngày trước - Xem: ]