watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 8 - Cao Thủ Học Đường.Phần 11 - 18
Home >
Tìm kiếm

Cao Thủ Học Đường.Phần 11 - 18

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
01/12/24 - 00:31

iểu chưa?


Quỳnh Chi giận giữ lên tiếng, hai bàn tay nắm lấy bả vai Tuyết lắc thật mạnh :


- Nếu cậu đi, cậu sẽ là một kẻ xấu xa, đôc ác, bọn tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.


- Vậy thì các cậu bảo tớ phải làm sao? Làm sao hả?




Chát




Một cái tát làm ngưng đọng cả không gian, làm tê liệt mọi giác quan của ba mươi học viên còn lại.


- Vậy thì đi chết đi, cậu chết đi cho khuất mắt bọn tớ. Chết đi để rồi bọn tớ sẽ thầm nguyền rủa cậu mỗi ngày, cậu định trốn tránh sao, trốn tránh khi cậu đã gây ra hết mọi chuyện.


Cát Anh chăm chăm nhìn theo Tuyết, bàn tay nhỏ vẫn còn để sẵn trên không, sẵn sàng cho một cái tát thứ hai giáng lên khuôn mặt Tuyết. Nhưng ai đó đã nắm tay nhỏ lại.


- Buông tay tớ ra, để tớ dạy cho cậu ấy một bài học, cho cậu ấy biết …trên đời này không chỉ có mình cậu ấy đang phải chịu đau đớn.


- Tớ xin cậu đấy Cát Anh. Một cái là đủ rồi .


Khánh Đăng khẽ nhăn mặt, cậu nhíu mày nhìn bạn, trong lòng dậy lên chút bất an. Cát Anh hạ cánh ta xuống, khẽ cười, nụ cười chua chát đến xót xa.


- Tớ xin lỗi.


Nước mắt lại rớt xuống hai gò má, mặn và đắng chát.Hàn Tuyết cúi gằ mặt. Sao lúc nào nhỏ cũng để người khác phải chịu tổn thương.


Trận mưa ngoài kia vẫn còn rả rích.


- Rồi mọi chuyện sẽ ổn. Sẽ ổn thôi mà.


Vi ôm lấy Tuyết, vỗ lên vai bạn dù vai nhỏ cũng đang run lên từng đợt.


o0o

Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt của vị bác sĩ, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nhịp tim trở lại bình thường.


Di đôi mắt xuống đôi bàn tay thon dài.


Nó….


….đang cựa quậy.


- Tốt quá, chúng ta thành công rồi, thành công rồi bác sĩ.


Chưa bao giờ nụ cười trên môi cô y tá lại rạng rỡ đến thế, họ đã cứu sống một mạng người. Nhưng trên hết, họ đã hoàn thành lời hứa với những đứa trẻ ngoài kia. Còn có niềm vui nào hơn nữa.



Ting.



Đèn phòng cấp cứu tắt.



Lại một lần nữa chờ đợi trong thấp thỏm và lo âu.



Vị bác sĩ xuất hiện giống như một thiên thần cánh trắng, ba mươi mốt đôi mắt dõi theo, lo lắng , hồi hộp. Ông cười nhìn lũ trẻ, giọng nói vang lên nghe thật êm ái biết bao nhiêu.


- Chúc mừng các con, cô giáo các con đã vượt qua rồi.



Vỡ òa.


Tưởng chừng như thế giới tái sinh thêm lần nữa. Tưởng chừng như mọi vật đều trở thành một màu đẹp lung linh. Tưởng chừng như trái đất ngừng quay.


-Làm được rồi. Lão bà bà làm được rồi.



Hà Mi khẽ lấy tay bịt miệng nén lại cảm xúc nghẹn ngào đang dâng lên trong vòm họng. Thái Huy chạy đi chạy lại , miệng không ngừng la hét.



-Cô ấy sống rồi. Cô Hàn Thủy sống lại rồi. Cô không rời xa chúng em nữa rồi.



Những giọt nước mắt vui mừng lại rơi xuống. Những thứ cảm giác hỗn tạp trước đây bị thay thế bởi niềm hân hoan.



- Cô ấy đã trở lại, cô Thủy của chúng em.



Thể Bảo nhảy cẫng lên, cậu ôm chầm lấy Ngọc Vi chạy khắp hành lang bệnh viện.



- Thả tớ xuống, thả xuống nhanh.



Ngọc Vi cười dài trong cười mắt, đôi mắt tinh nghịch lấp lánh những niềm vui. Một cái ôm thật chặt, Cát Anh khẽ thì thào vào tai Hàn Tuyết, giọng nhẹ như một cơn gió thoảng qua:



- Cậu thấy không ? Cô ấy sẽ không bao giờ bỏ lại chúng ta.



Tuyết cười, một nụ cười ngọt ngào chứa đựng cả một bầu trời yêu thương.



- Cảm ơn cậu, cảm ơn cái tát của cậu, cảm ơn những gì mà cậu đã làm cho tớ, cảm ơn vì các cậu đã không ruồng rẫy tớ. Cảm ơn vì tất cả.



- Cậu không được nói thế. Nhớ cái này không ?



Cát Anh chìa tay ra, một cái lắc quá đỗi quen thuộc , một chú chim bồ câu nhỏ bằng bach kim đang ánh lên những tia sáng đẹp đẽ. Hàn Tuyết gật đầu, nhỏ đưa tay với lấy sợi dây chuyền trên cổ, mặt dây chuyền là một chú chim bồ câu y hệt của Cát Anh.



- Vì chúng ta là học viên lớp Toán đúng không.



Không trả lời câu hỏi của Tuyết ngay, Cát Anh chỉ khẽ cốc lên trán bạn một cái.Giọng đều đều:



- Đúng đấy ngốc ạ.




Mưa tạnh rồi kìa. nắng đã lên.




Tia nắng yếu ớt của mùa đông ,nhưng…. lại vô cùng ấm áp.



- Cô ơi ! nắng và mưa sẽ tạo nên cầu vồng nhỉ? Và cô chính là cầu vồng của chúng em. Yêu cô rất nhiều.




Vị bác sĩ nhìn theo tụi nó, đôi mắt có nhiều nếp nhăn kia cũng không tránh khỏi những tia nhìn ấm áp.



- Cảm ơn ông, bác sĩ.



Thầy Vinh nở một nụ cười tươi nhìn người đang đặt tay vào túi áo Blue trắng, rồi di mắt vào bên trong, nơi có người con gái thầy yêu thương đang nằm đó. Bác sĩ lắc đầu, ông nắm lấy bàn tay thầy nhẹ giọng:



- Không , người đáng cảm ơn là bọn trẻ, chúng đã cho tôi biết được niềm hạnh phúc thật sự khi khoác lên mình chiếc áo trắng này.



Vậy thì cảm ơn cuộc sống này, cảm ơn thứ tình bạn thiêng liêng trong sáng ấy. Đã đưa chúng em lại với nhau, đã kết nối , đã đan xen những cái siết tay, những cái ôm thật chặt. Đã cho cúng em lòng vị tha bao la, cho chúng em biết trân trọng và yêu thương nhau chân thật. Để cùng vượt qua bao sóng gió và đớn đau.
Chap 57


- Cái gì ? Cả ngày hôm qua lớp Toán không về học viện sao ?

Anh Thư đang còn đọc giở cuốn sách liền vứt nó sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, không dấu nổi sự tò mò qua giọng nói :

- Rốt cuộc chúng đi đâu mà lúc nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện như thế không biết?

Bảo Ngọc nhíu mày, nhỏ ngồi vắt chéo chân, miệng lơ đễnh:

- Hay chúng đang có âm mưu gì với chúng ta ?

- Vứt ngay cái suy nghĩ thiển cận ấy của cậu đi.

Bước chân từ ngoài vào phòng kí túc xá, Trúc Ly nặng giọng, nhỏ bất mãn nhìn Bảo Ngọc, từ từ ngồi xuống chiếc ghế gần đó, Ly dõi ánh mắt ra xa hơn, khẽ nén một tiếng thở dài. Ngọc khó chịu , nhỏ đứng phắt dậy, cười nhạt :

- Bây giờ cậu còn công khai bệnh vực lớp Toán trước mặt chúng tôi cơ à. Nên nhớ cậu vẫn là học viên lớp Anh.

Ly đáp trả lại bằng một cái nhếch lên nơi khóe miệng, nhỏ vắt chéo chân, đăm đăm nhìn theo Bảo Ngọc:

- Cậu uy hiếp tôi sao ? Hay là cậu không biết hiện giờ lớp Anh đã thất thế.

Quay ngoắt lại nhìn Ly, Anh Thư hằn học bắn cho nhỏ một ánh mắt rực lửa:

- Cậu thôi đi, cậu dám ăn nói với bọn tôi thế à, không đuổi cậu ra khỏi lớp Anh đã là một may mắn cho cậu rồi, đừng có mà cắn càn.


Một nụ cười nhạt thếch, vô vị, Ly tiến gần tới chỗ Anh Thư đang đứng , nhỏ hất mặt lên, rỉ từng chữ qua kẽ răng:

- Người cắn càn không biết là ai, nói cho cậu biết ,không lâu nữa, mọi sự thật về lớp Anh sẽ được phơi bày ra ngay thôi, ngây thơ? thánh thiện, học giỏi sao? Tôi . cậu và cả cái lớp Anh này biết sự thực đốn mạt ra sao mà.

Cơn giận khiến cho mặt Thư đỏ bừng lên, nhỏ nắm chặt hai tay, nhìn Trúc Ly thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống.

Bàn tay đưa lên…định bụng giáng một cái tát vào khuôn mặt người đối diện. Nhưng nhanh chóng sự có mặt của thầy giám thị đã khiến Thư dừng lại.

Thầy giám thị bước vào, đôi mắt lẽ liếc nhìn chung quanh, giọng nói đều đều vang lên, mang chút buồn còn sót lại:

- Các em chuẩn bị, lát nữa tập trung ra sân trường.

Khẽ nhíu mày, Ngọc nhìn thầy khó hiểu:

- Có chuyện gì vậy ạ ?

- Bà chủ tịch đã qua đời vào chiều hôm qua, chúng ta sẽ đến làm lễ truy điệu chủ tịch.

Ba học viên nữ nhìn nhau, cái nhìn thảng thốt và bàng hoàng không dấu được. Trúc Ly đưa mắt sang nhìn thầy, nước từ trong khóe mắt đã bắt đầu rớt xuống.

Đã đến lúc rồi sao ?


o0o


- Bệnh nhân vẫn đang hôn mê, cũng có thể là một ngày hai ngày, nhưng cũng có thể lát nữa cô ấy sẽ tỉnh lại. Các con đừng lo lắng.

Vị bác sĩ nhìn các học viên lớp Toán khẽ mỉm cười. Tụi nó gật nhẹ đầu cảm ơn sau đó lại dán mắt vào người cô Thủy , đứa nào cũng muốn nhìn thấy cái khoảnh khắc kì diệu ấy, lúc cô ấy tỉnh lại và…

- Mấy đứa định không ăn gì luôn sao ?

Thầy Vinh xuất hiện từ sau cánh cửa, một nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc còn ứ đọng lại trên môi, Hà Mi nhìn thầy nháy mắt tinh nghịch:

- Không ạ, bọn em chờ lão bà bà tỉnh dậy rồi cùng ăn.

- Không được, vậy thì các em sẽ đối chết mất.

Thầy Vinh lắc đầu vẻ không đồng ý, Hà Mi lại dậm chân thật mạnh dưới nền nhà, nhỏ chu môi giận dỗi, cái miệng phồng ra khiến thầy cũng phải chào thua:

- Em ứ chịu, thầy đuổi khéo tụi em để ở lại với cô chứ gì?

Tròn mắt lên nhìn học viên xinh xắn trước mặt mình, thầy cười khổ:

- Cái con bé này, vậy mà cũng nghĩ ra cho được.

Hai mươi chín đứa còn lại trong phòng bật cười. Mi Khờ đúng là Mi Khờ lúc nào cũng ngây thơ như vậy. Cát Anh khẽ cười, nhỏ nhìn cô Thủy thêm một lát, rồi sau đó quay qua hỏi Quỳnh Chi:

- Hàn Tuyết đâu?

- Cậu ấy vào một lát rồi đi luôn.

Giọng Chi ái ngại vang lên, không quên liếc qua chiếc giường bệnh một tí, chân mày Cát Anh co lại, nhỏ hạ giọng thấp hơn:

- Cậu ấy đến đó sao?

- Tớ đoán là như thế, tớ lo lắm Cát Anh à, nhỡ…

- Không sao đâu, tớ tin là cậu ấy sẽ giữ được bình tĩnh

Lại là một tiếng thở dài đến não lòng, không khí như chùng xuống, cô Thủy tỉnh lại sẽ phải đôi diện với việc này sao đây?

Trong lúc các học viên khác đang còn lo lắng chuyện đó thì đôi mắt Thế Bảo đã sáng lên, cậu chỉ tay về phía giường bệnh miệng mấp máy:

- Cô Thủy….cô…..

Đồng loạt ba mươi ánh mắt khác nhìn theo cánh tay cậu, một chút thôi, một lần nữa trái tim non nớt của hai mươi chín đứa lại ào ạt nhiều cảm xúc.

- Tỉnh rồi…cô ấy tỉnh rồi kìa.

Thái Huy hét lên trong niềm vui sướng, những đứa khác cũng khẽ gật đầu. Bàn tay ấy đã cựa quay từng chút một.

Đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra. Một luồng ánh sáng đập vào mắt. Thế giới tái sinh thêm một lần nữa


Và ….

….cô đã nhìn thấy các thiên thần của cô, những đứa trẻ mà trong giấc mơ cô đã cố gắng tìm kiếm, trong giấc mơ cô đã phải đấu chọi lí trí rất nhiều. Để được sống, để được nhìn thấy chúng.

Phía bên kia, gần sau cánh cửa là người con trai đó, khuôn mặt đẹp và một nụ cười tỏa nắng, thầy nhìn cô khẽ cười, trong ánh mắt ấy là cả một mớ cảm xúc dạt dào…và

…cô đã sống.

- Lão bà bà, cô có nhìn thấy em không ? Cô có biết em là ai không?

Hà Mi lo lắng nhìn cô, đôi mắt nhỏ chớp liên tục. Một cái gật đầu yếu ớt, nhưng cũng đủ làm cho tụi nó reo lên sung sướng.

- Cát Anh cậu véo cho tớ một cái xem….đây có phải là giấc mơ không vậy ?

Ngọc Vi nắm chặt lấy bàn tay lớp trưởng, run lên như sắp khóc. Cát Anh đưa bàn tay lên , nhìn Ngọc Vi lắc đầu:

- Đây là sự thật , cậu không có mơ đâu.

Nhỏ quay sang nhìn cô Hàn Thủy, khẽ cười:

- Cảm ơn cô đã sống.


o0o

Trời đã tạnh, nhưng những cơn gió lạnh vẫn thi nhau phả vào mặt Hàn Tuyết.

Ting

Một tin nhắn mới.

Đuôi mắt khẽ đưa lên , một niềm hạnh phúc len lỏi, nhỏ nhìn người phụ nữ đang nhắm nghiền mắt trước mặt , nở một nụ cười nhẹ :

- Chị ấy đã tỉnh lại rồi…mẹ ạ.

Tiếng mẹ vang lên, thật khẽ khàng nhưng tràn ngập cảm xúc.

- Con xin lỗi, xin lỗi mẹ vì tất cả, xin lỗi vì những cái quay đi hờ hững, xin lỗi vì những giọt nước mắt mẹ đã khóc cho con. Con…thật hư phải không mẹ.

Không gian chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nấc của một người con gái, chỉ biết rằng nếu ở thế giới bên kia nghe được điều này chắc người phụ nữ ấy sẽ mãn nguyện . Hàn Tuyết nhìn thật lâu vào khuôn mặt đẹp sắc sảo ấy, không dấu nổi sự nghẹn ngào, khuôn mặt ấy đẹp lắm, chỉ tiếc là nó đã mất đi sự sống:

- Nếu như ngày đó mẹ ruột con không bỏ con thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi mẹ nhỉ? Con đã biết cái đau khi bị bỏ rơi là thế nào, vậy mà con vẫn độc ác gieo cho người khác những đắng cay ấy, để giờ đây con phải hối hận mẹ ạ.

- Nhưng xin mẹ, mẹ hãy thay thứ cho con, tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này…xin mẹ hãy bỏ qua cho những lỗi lầm mà con đã gây ra, tha thứ cho một đứa trẻ sớm vắng tình yêu thương từ mẹ.

Tuyết quỳ sụp xuống, đôi mắt đã ráo hoảnh vì khóc quá nhiều.

- Tha thứ cho con…mẹ nhé !

- Bà ấy chưa bao giờ giận con.

Giọng nói vang lên khiến cho Tuyế phải ngưng lại, xoay người ra phía sau, người đàn ông trong bộ vest sang trọng, nét vương giả vẫn phảng phất trên khuôn mặt dù ở trong này chỉ có một ánh đèn duy nhất.

- Ba…

Đỡ con gái dậy, ông khẽ vuốt lên mái tóc Tuyết, nhẹ nhàng đưa đôi mắt nhìn người phụ nữ ấy:

- Đừng khóc, bà ấy không muốn nhìn thấy con như vậy đâu, hãy để bà ấy ra đi trong thanh thản, con nhé.

Có một nỗi buồn mênh mang vê tận đang chiếm lĩnh đôi mắt ấy, nhưng nó đã được chôn sâu vào tận đấy trái tim, ôm con gái vào lòng ông cười nhẹ.

“ Hãy yên tâm, anh sẽ thay em chăm sóc cho hai đứa con gái ….của chúng ta “



Chap 58


Cơn gió nhè nhẹ thoảng qua mang đi nỗi buồn của người ở lại , Ngọc Vi nén một tiếng thở dài lén nhìn cô Hàn Thủy, trông cô đã khá hơn, có vẻ như sự có mặt của tụi nó khiến cô khỏe hơn rất nhiều. Nhỏ bước chân ra khỏi phòng bệnh khi nhìn thấy cô đã ngủ.



Cạch.



Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, cũng là lúc đôi mắt đang nhắm nghiền trong phòng từ từ mở ra. Cô Hàn Thủy nhìn chòng chọc lên trần nhà, đôi mắt mơ hồ, chôn sâu một nỗi đau thầm kín.

- Sao …mẹ vẫn không thể đến thăm con dù chỉ một lần ?

Một câu hỏi ? Một sự chờ đợi ? Dẫu biết sẽ thất vọng, nhưng trong trái tim cô vẫn không ngừng gào thét. Cô sống lại không chỉ vì tụi nó, mà còn vì…bà ấy. Nhưng tại sao, tại sao bà ấy lại không hề quan tâm đến cô dù chỉ một chút thôi, hơn mười năm trời cô sống trên đất Anh, bà không có lấy một cuộc điện thoại hỏi han, và bây giờ, khi cô đã về đây , cô đã từ cõi chết trở về, dáng hình bà cũng không xuất hiện.



Cạch.



Tiếng cửa mở khiến cô giật mình, đưa chăn lên cao hơn một chút, cô vờ nhắm mắt lại, có lẽ tụi nó đã về.

- Em chưa ngủ phải không ?

Là thầy Vinh. Thầy đến cạnh giường bệnh, dịu dàng nhìn cô, đôi mắt đã ngấn nước mở ra , để mặc cho một dòng chảy từ trong khóe mắt lăn dài xuống chiếc gối trắng.

- Em đã cố hi vọng, nhưng bà ấy vẫn thế.

Thầy Vinh quay mặt đi, kìm nén cảm xúc của mình. Khẽ mỉm cười nhìn cô, thầy nhẹ giọng:

- Em đừng suy nghĩ nhiều….sẽ có lúc…

Chợt ngưng lại, cơn gió lạnh lu
<<1 ... 678910 ... 12>>

Tag:

Cao,Thủ,Học,Đường.Phần,11,-,18

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4072 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4129 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 673