Bảy ngôi làng ma
![]() | ![]() ![]() |
cái cảm giác đó không có gì xa lạ đối với tôi, khi tôi giết cả nhà anh trai gồm ba người tôi cũng có cái cảm giác như bây giờ. Tôi cẩn thận từng ly từng tí tiến về phía trước, cố gắng hết sức để mình không phát ra bất k ỳ âm thanh gì.
Nhưng ngay lúc đó, tôi tự nhiên cảm thấy sau lưng có cái gì đó rất cứng đang bổ xuống đầu, một cú đánh mạnh và cảm giác đau nhói nhanh chóng truyền khắp các dây thần kinh trong cơ thể. Lập tức tôi cảm thấy chóng mặt hoa mắt, rồi đổ gục về phía trước. Trong khoảnh khắc đó, tôi vẫn cố quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt của cô chủ nhà trọ Đỗ Hoàng Bình. Cô ta mỉm cười nhìn tôi, trên khuôn mặt không còn cái vẻ lo sợ như trước nữa, mà chỉ còn là một khuôn mặt lạnh lùng ghê rợn.
Cô ta cầm chiếc thuổng tôi đã dùng để đào mộ, trên chiếc thuổng hãy còn vương máu tươi của tôi. Trong cơn mê sảng tôi cảm thấy sau lưng bỗng đau nhói, đau đến nỗi khiến tôi tỉnh lại, tôi mơ hồ cảm thấy một lưỡi dao sắc lạnh đang đâm vào cơ thể mình thọc từ phía sau lưng vào tim. Lúc đó, tôi cảm thấy tim mình như bị đóng băng, máu cũng đóng băng nốt. Trong cơn đau tôi đã chợt hiểu ra một vài chi tiết câu chuyện. Hoá ra người đứng đằng sau mọi chuyện chính là cô gái này, cô chủ nhà trọ Đỗ Hoàng Bình. Còn người mà Trần Lập muốn giết không phải là cô ta mà chính là tôi.
Đỗ Hoàng Bình sớm biết không thể nào có ma hời được, cô ta cũng biết rằng Trần Lập sẽ đến giết tôi nên cố ý nhắc nhở tôi, tức là cô ta muốn mượn tay tôi để giết Trần Lập, như vậy có nghĩa là nhờ giết người mà cuối cùng tôi đã biết bí mật này.
Phần 8
Ba hôm sau, tại cục cảnh sát huyện, Đỗ Hoàng Bình ngồi trong phòng thẩm vấn, trước mặt cô là một viên cảnh sát trẻ đang lật hồ sơ xem vụ án.
Ba hôm trước, đang đêm, Bình cõng xác một người chết trên vai, định đến chôn trong cánh đồng hoang nơi cuối làng để xoá tung tích, không ngờ bị Vương Tứ phát hiện, cô ta liền bị dân làng bắt quả tang, sáng hôm sau họ giải cô ta về cục cảnh sát huyện.
Viên cảnh sát trẻ bỏ tập hồ sơ trong tay xuống hỏi: “Mấy tháng gần đây, trong thôn cô liên tục xảy ra mấy án mạng, có cả tên Dung Tân - người bị công an phát lệnh truy nã cũng đến đó, những người đó có phải đều do một tay cô giết?”.
Tinh thần cô Bình rất suy sụp, cô từ từ gật đầu đáp: “Cả nhà ông trưởng thôn đích thực là do tôi và chồng tôi giết”.
Viên cảnh sát họ Trần hỏi: “Vậy chồng cô và Hoàng Lam do ai giết? Còn cả Trần Lập nữa, chúng tôi đã phát hiện thi thể của Trần Lập, hắn chết cùng ngày với Dung Tân”.
Đỗ Hoàng Bình nói: “Chồng tôi do Trần Lập giết và cả Hoàng Lam nữa. Còn Trần Lập bị Dung Tân giết”.
Viên cảnh sát họ Trần nhíu mày, nói giọng nghiêm nghị: “Vậy đây rốt cục là chuyện gì, còn cả chiếc quan tài bằng vàng đó nữa, cô đừng hòng che được mắt tôi, hãy tường thuật hết đầu đuôi câu chuyện xem sao”.
Cô Bình kinh ngạc, vội vàng nói: “Tôi xin khai toàn bộ sự thật, nguyên là tôi cùng chồng mở một nhà trọ trong thôn, tuy việc kinh doanh không mấy thuận lợi, nhưng thu nhập cũng đủ nuôi sống cả nhà. Nhưng kể từ khi Hoàng Lam trở về ngôi làng này thì công việc kinh doanh của hai vợ chồng tôi không thuận lợi nữa”.
Cô gái tiếp: “Cả tôi và chồng tôi để ý thấy hành vi của cô Lam vô cùng kỳ quái, đêm nào cũng thế, cô ta cứ đợi lúc đêm về, mọi người trong làng đều ngủ yên cả mới đào đào bới bới gì đó”.
- Nói tiếp đi - Viên cảnh sát thúc.
- Tôi và chồng tôi cũng từng nghe chuyện kỳ quặc đó của cô Lam trước đây, nên chúng tôi rất hiếu kỳ, muốn biết tại sao cô ta lại làm thế, thế là tôi kiếm Trần Lập. Chồng tôi biết cách nói chuyện bằng việc ra giấu tay, Trần Lập bảo cho chồng tôi hay rằng, trước đây ông Hoàng chết rất kỳ bí”.
- Kỳ quái, bí hiểm? Sao lại là kỳ quái?
- Ông Hoàng vừa từ đâu về không biết nhưng nghe nói ông ta đã kiếm được một số tiền kếch xù, có thể nói là ông đã mặc áo gấm về làng, ăn nên làm được. Kết quả chẳng mấy ngày thì bị chết. Sau khi ông ta chết không ai tìm được bất kỳ vật gì trong nhà ông có giá trị cả, nên mọi người mới bàn ra tán vào. Có người cho rằng, ông ta đã giấu kỹ số tiền bạc đó đi rồi, có người lại cho rằng, khi đến lo tang cho ông Hoàng, thì thôn trưởng đã chiếm số tiền đó làm của riêng.
- Có phải vì thế mà các người tìm đến ông trưởng thôn? Viên cảnh sát hỏi.
- Vâng. Cô gái gật đầu rồi nói tiếp. - Sau đó cũng là tôi âm thầm tìm đến ông trưởng thôn, để được tha mạng sống ông ta đã nói hết sự thật cho chúng tôi. Nguyên là ông Hoàng mang về toàn là vàng ròng, trưởng thôn biết được liền giết ông ta. Sau đó ông ta còn dựng lên chuyện ma quỷ giết người ăn thịt, thế là ông ta dùng số vàng đó để đúc chiếc quan tài, bí mật đó chỉ mình trưởng thôn biết, ông ta định vài năm sau thì lén mang bán số vàng đó rồi chuồn ra nước ngoài.
- Nhưng sau đó các người đã giết cả nhà ông ta.
- Vâng, thực ra, lúc đầu chúng tôi đã nghĩ kỹ rồi, nhất định không thể để cho họ sống. Cũng may ông Trần Lập là bác sĩ chuyên khám nghiệm tử thi cho cảnh sát hình sự, nên chỉ cần bảo ông ta báo cáo cấp trên là người chết do ma hời làm thì mọi người nhất định sẽ tin theo.
Đỗ Hoàng Bình nói tiếp: “Tôi và chồng tôi không phải cưới nhau xuất phát từ tình cảm mà do cha mẹ sắp đặt, tuy chung sống với nhau khá lâu nhưng chúng tôi không có tình cảm gì, chỉ sống cho qua ngày…, còn tên Trần Lập lại luôn theo đuổi tôi, dù hắn biết tôi đã có chồng, nên xử lý xong chuyện đó thì nó liền giết chồng tôi, tôi và hắn chia đều số vàng kia. Lúc đầu, tôi không đồng ý nhưng hắn thuyết phục, cuối cùng tôi cũng xuôi lòng, thế là chúng tôi cùng nhau bảo với mọi người, chồng tôi chết là do ma hời giết”.
Viên cảnh sát hỏi: “Thế sau đó thì thế nào?”.
- Sau đó, tôi bảo với Trần Lập là cô Lam cũng biết bí mật đó, nếu nhỡ cô ta tìm trước chúng ta thì chúng ta sẽ mất tiêu số vàng đó, thế là chúng tôi bàn nhau phải giết cô Lam cho xuôi chuyện. Nhưng không ngờ gặp phải tên Dung Tân nên chúng tôi mới giết nốt. Nhưng tôi nghĩ bụng, hắn không biết bí mật này, nếu mượn tay tên Dung Tân giết Trần Lập thì toàn bộ số vàng kia đều thuộc về riêng tôi nên tôi mới cố ý tiếp cận tên Tân, kết quả, ý đồ mượn dao giết người của tôi đã được thực hiện.
- Thế tại sao cô lại giết Dung Tân? Không phải là vì hắn biết bí mật này đấy chứ?
- Quả thực lúc đầu tôi không muốn giết hắn, nhưng… có trách thì trách hắn quá thông minh, hắn đã biết được bí mật chiếc quan tài đó, kết quả là… tôi không thể không giết nốt hắn!
Cô gái cười gằn rồi nói tiếp: Nếu tôi không mạo hiểm giết hắn thì bây giờ chắc không ai biết được tại sao lại có nhiều người chết một cách bí ẩn như thế. Hơn nữa, số vàng kia chắc cũng thuộc về tôi.
Đỗ Hoàng Bình vừa nói vừa than dài, bây giờ, điều mà tôi chờ đợi là vào ngục ăn cơm tù.
Vào ngục à? Không thể được, người vào ngục phải là “Hắn”. Láo. Trịnh Dung Tân sợ, “toang” một cái, tách cà phê từ trong tay rơi xuống nền nhà, vỡ vụn!
Trịnh Dung Tân thở phào một tiếng rồi thoát cuộc chơi game này. Nhìn lên đồng hồ, đã hai giờ rưỡi đêm, ông Tân ngâm mình trong trò chơi “Bảy ngôi làng ma” đã được năm giờ đồng hồ.
May quá! May quá! Cuối cùng mình cũng đã thoát ra khỏi cuộc chơi!
Cuối cùng ông Tân cũng đã thoát khỏi cái trò chơi ú tim của “Sơn thôn thất lý”, quả thực nó giống như một cơn ác mộng. Trò chơi ông ấy lập trình quả thực quá kinh khủng! Thiết nghĩ bây giờ có ai đủ can đảm để cài trò chơi ấy vào máy tính của mình?
Trịnh Dung Tân tự hứa, từ nay trở đi không dám chơi game nữa. Vừa toan tắt máy, keng keng keng… âm thanh cảnh báo làm ông giật nảy cả mình, tim muốn thoát khỏi lồng ngực.
Ông Tân hí hoáy xác nhận thao tác vận hành của máy, nhưng hoàn toàn không ý thức rằng, con chuột trên màn hình đang nhấn nút để lưu trò chơi vào trong bộ nhớ. Khi kiểm tra lại máy không có vấn đề gì, ông ta thở phào nhẹ nhõm, đóng máy lại. Tính ông xưa nay ít khi nghĩ lại những việc đã xảy ra, trong đầu ông bây giờ chỉ còn đọng lại câu nói của Trần Hoa: “Tần Ca đã ra đi, đó là do anh ta tự nguyện”.
Ngẩng đầu lên, ngắm chiếc màn hình đen ngòm, chính bản thân ông Tân cũng mơ hồ về hình ảnh méo xệch trong đó. Đột nhiên ông ta giật thót người vì ông vừa nhìn thấy trong màn hình có bóng ai đang đứng sau lưng ông. Ông vội quay đầu lại thì chẳng thấy ai cả.
Nhưng trong khoảnh khắc quay đầu đó ông thấy vai mình đau buốt. Bóng người trong màn hình ngày càng lớn dần, nó sắp kề đến người ông rồi, cuối cùng cả khuôn mặt bóng người đó đã hiện rõ trên màn hình máy tính, bóng người đó đang nhìn đăm đăm vào ông.
Cổ họng ông như bị dán kín lại, không đủ sức và cũng không còn cách nào để kêu lên, thậm chí không thở được, sự ngạt thở đã làm cho mặt ông tái xanh đi. Dần dần nhìn lại khuôn mặt không có con mắt, trắng bệch, ông nhận ra đó chính là khuôn mặt của Tần Ca - người bạn đồng nghiệp của ông mười năm trước...
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 3 NGÔI LÀNG THỨ HAI: LÀNG ĐỐ KỴ
Phần 1
Ông Trịnh Dung Tân, trưởng phòng lập trình game của tập đoàn phần mềm máy tính họ Trần đột ngột chết ở văn phòng, đã gây xôn xao dư luận. Sau khi khám nghiệm viện pháp y đã đưa ra kết luận ban đầu là ông Tân chết do xơ cứng động mạch tim, đột quỵ!
Với kết quả khám nghiệm đó, Đào Tử phải thở bằng mũi. Ở hiện trường khám nghiệm, Đào Tử đã nhanh nhẹn liên hệ với phía cảnh sát để được tiếp cận tử thi.
Trước hôm ông Tân chết, cô Đào Tử có phỏng vấn ông. Khi đưa những ghi chép trong cuộc phỏng vấn đó cho phía cảnh sát xem, cô Đào nhắc đi nhắc lại rằng, trong khi phỏng vấn, ông Tân không có chút biểu hiện nào của người mắc bệnh cả. Những người hoài nghi cũng cho rằng ông Tân không phải chết vì bệnh.
Mấy hôm nay, các đối thủ cạnh tranh về lập trình phần mềm trò chơi đã nêu ra một số câu hỏi cho tập đoàn viết phần mềm họ Trần. Phần nhiều họ cho rằng, cái chết của lập trình viên Trịnh Dung Tân có khả năng là do ông ta đã tiếp xúc quá nhiều với các trò chơi cảm giác mạnh và lo sợ cao độ. Đồng thời, qua cái chết đó, họ công kích các trò chơi cảm giác mạnh của công ty này. Ông ta muốn thoát ra khỏi cái trò chơi quỷ quái của “Sơn thôn” nhưng không có cách nào thoát ra được, cuối cùng đột quỵ mà chết. Đứng trước dư luận, ông chủ tịch tập đoàn Trần Hoa không tán thành cũng không phản đối, ông ngầm tổ chức một đội ngũ luật sư giỏi, để có thể ứng phó với cơ quan pháp luật bất cứ lúc nào.
Cái chết của ông Trịnh có quá nhiều điểm nghi vấn, đặt cây bút trong tay mình xuống, cô phóng viên Đào Tử nhấc điện thoại lên… “A lô! Xin hỏi đây có phải là phòng lập trình trò chơi của tập đoàn phần mềm game họ Trần không”.
Phía bên kia đầu dây đã được kết nối, trả lời điện thoại là một người đàn ông, giọng còn rất trẻ.
“Xin chào ông, tôi là phóng viên báo “Thân báo”, Đào Tử, xin hỏi khi ông Trịnh không còn nữa, công việc của quý công ty có ảnh hưởng gì không? Và…”
- “Xin lỗi, cô phóng viên Đào”. Lại một điện thoại khác cướp lời nói: “Đang trong giờ làm việc, tôi không tiện trả lời cô được. Nhưng tôi có thể cho cô biết, với một công ty tầm cỡ thì việc thêm hay mất đi một người sẽ không có vấn đề gì cả”.
Bất giác, cô Đào nắm chặt điện thoại, cô hỏi: “Ông có thể cho tôi biết ông là ai?”.
- Tạ Phi, một trong những lập trình viên của công ty. Hiện nay tôi là quyền trưởng phòng lập trình của công ty thay ông Trịnh. - Ông ta vừa dứt lời thì phía bên kia đầu dây cũng cắt điện thoại luôn.
Tạ Phi? Cô phóng viên cố nhẩm đi nhẩm lại cái tên này để đưa vào bộ nhớ khi phỏng vấn công ty. Thế rồi, cô yêu cầu người đồng nghiệp cạnh bàn làm việc của mình cho xem lại cảnh chụp hiện trường vụ án.
Tuy là một phóng viên vừa tốt nghiệp trường báo chí hệ chính quy nhưng Hồ Tử đã có tác phong và kinh nghiệm làm việc như người đã lâu năm trong nghề. Cậu ta nhanh nhẹn mang đến cho cô Đào xem lại toàn bộ ảnh chụp được ở hiện trường và nói: “Chị ạ, chị còn dám xem lại cảnh chụp ở hiện trường vụ án này sao, ghê chết đi được!”.
Cô Đào không đáp, chỉ lặng lẽ lật xem lại từng tấm ảnh hiện trường vụ án. Cô không thể quên được cái chết với khuôn mặt đầy vẻ run sợ của ông Trịnh, khuôn mặt tuy đã chết song vẻ khiếp sợ vẫn còn hằn lại rõ nét, các bộ phận trên khuôn mặt người chết đều nhăn nhúm, miệng há hốc đến nỗi như thể nhìn thấy cả yết hầu. Đôi mắt đờ đẫn trừng trừng lồi ra như muốn rơi xuống khỏi khuôn mặt.
Đột nhiên, dạ dày cô quặn lên, cô muốn nôn oẹ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, nói với Hồ Tử: “Lát nữa em bảo với ông tổng biên tập là bản thảo chị đã viết xong, chị có việc gấp xin về trước nhé”.
Cô chạy khỏi phòng biên tập như thể bị ma đuổi, tiếng gót giày cao gót nện xuống tầng hầm để xe rộng rãi, vắng teo cứ “bong” “bong” làm cô rất phản cảm.
Một cảm giác ghê sợ vô căn cứ bỗng dấy lên trong tâm trí cô, cô có cảm giác như có hàng vạn đôi mắt trong căn hầm vắng vẻ này đang theo dõi bước chân cô. Lúc đó, cô hơi hối hận vì đã về trước các đồng nghiệp để đến nỗi…
Cô vội lấy chìa khoá ra mở cửa xe rồi nhảy thót vào ghế ngồi, đợi đến khi xe tự động đóng cửa cô mới thấy nhẹ đi phần nào. Nhưng cô không vội đi ngay mà lấy chiếc USB từ trong túi ra.
Đây là USB bị rơi khi chụp ảnh hiện trường vụ án. Khi cô chụp hình hiện trường, thì chiếc USB này rơi ngay xuống bên chân cô như thể nó có linh cảm với cô vậy. Cô cúi xuống nhặt lên rồi giấu đi không cho các điều tra viên biết, và giấu luôn cả Hồ Tử. Không biết nguyên nhân cụ thể thế nào, nhưng cô linh cảm rằng, chiếc USB này đã bị yểm bùa, hễ ai nhặt nó là cuộc đời từ đó bắt đầu chuyển sang vòng đời sống trong sự sợ sệt. Cô không muốn nhiều người biết đến điều đó là vì như thế.
Bôn ba vất vả mấy hôm, cô Đào hạ quyết tâm phải xem thử nội dung trong chiếc USB này. Mở máy tính xách tay ra, Đào Tử cắm USB vào máy, bên dưới màn hình lập tức hiện lên “Tìm thấy bộ nhớ mới”
Đối với Đào Tử, việc nhặt được chiếc USB bị xem như là bước đầu cô rơi vào vực sâu, còn việc muốn xem nội dung của nó cũng giống như đôi bàn tay vô hình sau lưng cô đẩy cô rơi nhanh xuống vực. Chắc chắn rằng, nội dung trong chiếc USB này là một trò chơi trong seri “Sơn thôn” mà trước khi chết ông Trịnh đã copy vào. Trên thị trường mới đưa ra trò chơi đời thứ sáu của seri trò chơi “Sơn thôn” thế mà tập đoàn này đã cho ra đời trò chơi đời thứ bảy. Phát hiện này làm Đào Tử kinh ngạc, cô vội vã mở trò chơi ra. Lối vào “Sơn thôn” lập tức hiện ra một cách kỳ quái… chiếm hết toàn bộ màn hình máy tính.
- “Xin nhập mật mã!” - Trên màn hình hiện ra mấy chữ lạnh lùng!
Không lạ lẫm gì với trò chơi nhập vai này nữa, Đào Tử nhập tên và mật mã một cách thành thạo.
Tên tuổi của người mạo hiểm: Đào Tử
Giới tính: Nữ
Sau khi các yêu cầu của trò chơi được thực hiện, lập tức
Nhưng ngay lúc đó, tôi tự nhiên cảm thấy sau lưng có cái gì đó rất cứng đang bổ xuống đầu, một cú đánh mạnh và cảm giác đau nhói nhanh chóng truyền khắp các dây thần kinh trong cơ thể. Lập tức tôi cảm thấy chóng mặt hoa mắt, rồi đổ gục về phía trước. Trong khoảnh khắc đó, tôi vẫn cố quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt của cô chủ nhà trọ Đỗ Hoàng Bình. Cô ta mỉm cười nhìn tôi, trên khuôn mặt không còn cái vẻ lo sợ như trước nữa, mà chỉ còn là một khuôn mặt lạnh lùng ghê rợn.
Cô ta cầm chiếc thuổng tôi đã dùng để đào mộ, trên chiếc thuổng hãy còn vương máu tươi của tôi. Trong cơn mê sảng tôi cảm thấy sau lưng bỗng đau nhói, đau đến nỗi khiến tôi tỉnh lại, tôi mơ hồ cảm thấy một lưỡi dao sắc lạnh đang đâm vào cơ thể mình thọc từ phía sau lưng vào tim. Lúc đó, tôi cảm thấy tim mình như bị đóng băng, máu cũng đóng băng nốt. Trong cơn đau tôi đã chợt hiểu ra một vài chi tiết câu chuyện. Hoá ra người đứng đằng sau mọi chuyện chính là cô gái này, cô chủ nhà trọ Đỗ Hoàng Bình. Còn người mà Trần Lập muốn giết không phải là cô ta mà chính là tôi.
Đỗ Hoàng Bình sớm biết không thể nào có ma hời được, cô ta cũng biết rằng Trần Lập sẽ đến giết tôi nên cố ý nhắc nhở tôi, tức là cô ta muốn mượn tay tôi để giết Trần Lập, như vậy có nghĩa là nhờ giết người mà cuối cùng tôi đã biết bí mật này.
Phần 8
Ba hôm sau, tại cục cảnh sát huyện, Đỗ Hoàng Bình ngồi trong phòng thẩm vấn, trước mặt cô là một viên cảnh sát trẻ đang lật hồ sơ xem vụ án.
Ba hôm trước, đang đêm, Bình cõng xác một người chết trên vai, định đến chôn trong cánh đồng hoang nơi cuối làng để xoá tung tích, không ngờ bị Vương Tứ phát hiện, cô ta liền bị dân làng bắt quả tang, sáng hôm sau họ giải cô ta về cục cảnh sát huyện.
Viên cảnh sát trẻ bỏ tập hồ sơ trong tay xuống hỏi: “Mấy tháng gần đây, trong thôn cô liên tục xảy ra mấy án mạng, có cả tên Dung Tân - người bị công an phát lệnh truy nã cũng đến đó, những người đó có phải đều do một tay cô giết?”.
Tinh thần cô Bình rất suy sụp, cô từ từ gật đầu đáp: “Cả nhà ông trưởng thôn đích thực là do tôi và chồng tôi giết”.
Viên cảnh sát họ Trần hỏi: “Vậy chồng cô và Hoàng Lam do ai giết? Còn cả Trần Lập nữa, chúng tôi đã phát hiện thi thể của Trần Lập, hắn chết cùng ngày với Dung Tân”.
Đỗ Hoàng Bình nói: “Chồng tôi do Trần Lập giết và cả Hoàng Lam nữa. Còn Trần Lập bị Dung Tân giết”.
Viên cảnh sát họ Trần nhíu mày, nói giọng nghiêm nghị: “Vậy đây rốt cục là chuyện gì, còn cả chiếc quan tài bằng vàng đó nữa, cô đừng hòng che được mắt tôi, hãy tường thuật hết đầu đuôi câu chuyện xem sao”.
Cô Bình kinh ngạc, vội vàng nói: “Tôi xin khai toàn bộ sự thật, nguyên là tôi cùng chồng mở một nhà trọ trong thôn, tuy việc kinh doanh không mấy thuận lợi, nhưng thu nhập cũng đủ nuôi sống cả nhà. Nhưng kể từ khi Hoàng Lam trở về ngôi làng này thì công việc kinh doanh của hai vợ chồng tôi không thuận lợi nữa”.
Cô gái tiếp: “Cả tôi và chồng tôi để ý thấy hành vi của cô Lam vô cùng kỳ quái, đêm nào cũng thế, cô ta cứ đợi lúc đêm về, mọi người trong làng đều ngủ yên cả mới đào đào bới bới gì đó”.
- Nói tiếp đi - Viên cảnh sát thúc.
- Tôi và chồng tôi cũng từng nghe chuyện kỳ quặc đó của cô Lam trước đây, nên chúng tôi rất hiếu kỳ, muốn biết tại sao cô ta lại làm thế, thế là tôi kiếm Trần Lập. Chồng tôi biết cách nói chuyện bằng việc ra giấu tay, Trần Lập bảo cho chồng tôi hay rằng, trước đây ông Hoàng chết rất kỳ bí”.
- Kỳ quái, bí hiểm? Sao lại là kỳ quái?
- Ông Hoàng vừa từ đâu về không biết nhưng nghe nói ông ta đã kiếm được một số tiền kếch xù, có thể nói là ông đã mặc áo gấm về làng, ăn nên làm được. Kết quả chẳng mấy ngày thì bị chết. Sau khi ông ta chết không ai tìm được bất kỳ vật gì trong nhà ông có giá trị cả, nên mọi người mới bàn ra tán vào. Có người cho rằng, ông ta đã giấu kỹ số tiền bạc đó đi rồi, có người lại cho rằng, khi đến lo tang cho ông Hoàng, thì thôn trưởng đã chiếm số tiền đó làm của riêng.
- Có phải vì thế mà các người tìm đến ông trưởng thôn? Viên cảnh sát hỏi.
- Vâng. Cô gái gật đầu rồi nói tiếp. - Sau đó cũng là tôi âm thầm tìm đến ông trưởng thôn, để được tha mạng sống ông ta đã nói hết sự thật cho chúng tôi. Nguyên là ông Hoàng mang về toàn là vàng ròng, trưởng thôn biết được liền giết ông ta. Sau đó ông ta còn dựng lên chuyện ma quỷ giết người ăn thịt, thế là ông ta dùng số vàng đó để đúc chiếc quan tài, bí mật đó chỉ mình trưởng thôn biết, ông ta định vài năm sau thì lén mang bán số vàng đó rồi chuồn ra nước ngoài.
- Nhưng sau đó các người đã giết cả nhà ông ta.
- Vâng, thực ra, lúc đầu chúng tôi đã nghĩ kỹ rồi, nhất định không thể để cho họ sống. Cũng may ông Trần Lập là bác sĩ chuyên khám nghiệm tử thi cho cảnh sát hình sự, nên chỉ cần bảo ông ta báo cáo cấp trên là người chết do ma hời làm thì mọi người nhất định sẽ tin theo.
Đỗ Hoàng Bình nói tiếp: “Tôi và chồng tôi không phải cưới nhau xuất phát từ tình cảm mà do cha mẹ sắp đặt, tuy chung sống với nhau khá lâu nhưng chúng tôi không có tình cảm gì, chỉ sống cho qua ngày…, còn tên Trần Lập lại luôn theo đuổi tôi, dù hắn biết tôi đã có chồng, nên xử lý xong chuyện đó thì nó liền giết chồng tôi, tôi và hắn chia đều số vàng kia. Lúc đầu, tôi không đồng ý nhưng hắn thuyết phục, cuối cùng tôi cũng xuôi lòng, thế là chúng tôi cùng nhau bảo với mọi người, chồng tôi chết là do ma hời giết”.
Viên cảnh sát hỏi: “Thế sau đó thì thế nào?”.
- Sau đó, tôi bảo với Trần Lập là cô Lam cũng biết bí mật đó, nếu nhỡ cô ta tìm trước chúng ta thì chúng ta sẽ mất tiêu số vàng đó, thế là chúng tôi bàn nhau phải giết cô Lam cho xuôi chuyện. Nhưng không ngờ gặp phải tên Dung Tân nên chúng tôi mới giết nốt. Nhưng tôi nghĩ bụng, hắn không biết bí mật này, nếu mượn tay tên Dung Tân giết Trần Lập thì toàn bộ số vàng kia đều thuộc về riêng tôi nên tôi mới cố ý tiếp cận tên Tân, kết quả, ý đồ mượn dao giết người của tôi đã được thực hiện.
- Thế tại sao cô lại giết Dung Tân? Không phải là vì hắn biết bí mật này đấy chứ?
- Quả thực lúc đầu tôi không muốn giết hắn, nhưng… có trách thì trách hắn quá thông minh, hắn đã biết được bí mật chiếc quan tài đó, kết quả là… tôi không thể không giết nốt hắn!
Cô gái cười gằn rồi nói tiếp: Nếu tôi không mạo hiểm giết hắn thì bây giờ chắc không ai biết được tại sao lại có nhiều người chết một cách bí ẩn như thế. Hơn nữa, số vàng kia chắc cũng thuộc về tôi.
Đỗ Hoàng Bình vừa nói vừa than dài, bây giờ, điều mà tôi chờ đợi là vào ngục ăn cơm tù.
Vào ngục à? Không thể được, người vào ngục phải là “Hắn”. Láo. Trịnh Dung Tân sợ, “toang” một cái, tách cà phê từ trong tay rơi xuống nền nhà, vỡ vụn!
Trịnh Dung Tân thở phào một tiếng rồi thoát cuộc chơi game này. Nhìn lên đồng hồ, đã hai giờ rưỡi đêm, ông Tân ngâm mình trong trò chơi “Bảy ngôi làng ma” đã được năm giờ đồng hồ.
May quá! May quá! Cuối cùng mình cũng đã thoát ra khỏi cuộc chơi!
Cuối cùng ông Tân cũng đã thoát khỏi cái trò chơi ú tim của “Sơn thôn thất lý”, quả thực nó giống như một cơn ác mộng. Trò chơi ông ấy lập trình quả thực quá kinh khủng! Thiết nghĩ bây giờ có ai đủ can đảm để cài trò chơi ấy vào máy tính của mình?
Trịnh Dung Tân tự hứa, từ nay trở đi không dám chơi game nữa. Vừa toan tắt máy, keng keng keng… âm thanh cảnh báo làm ông giật nảy cả mình, tim muốn thoát khỏi lồng ngực.
Ông Tân hí hoáy xác nhận thao tác vận hành của máy, nhưng hoàn toàn không ý thức rằng, con chuột trên màn hình đang nhấn nút để lưu trò chơi vào trong bộ nhớ. Khi kiểm tra lại máy không có vấn đề gì, ông ta thở phào nhẹ nhõm, đóng máy lại. Tính ông xưa nay ít khi nghĩ lại những việc đã xảy ra, trong đầu ông bây giờ chỉ còn đọng lại câu nói của Trần Hoa: “Tần Ca đã ra đi, đó là do anh ta tự nguyện”.
Ngẩng đầu lên, ngắm chiếc màn hình đen ngòm, chính bản thân ông Tân cũng mơ hồ về hình ảnh méo xệch trong đó. Đột nhiên ông ta giật thót người vì ông vừa nhìn thấy trong màn hình có bóng ai đang đứng sau lưng ông. Ông vội quay đầu lại thì chẳng thấy ai cả.
Nhưng trong khoảnh khắc quay đầu đó ông thấy vai mình đau buốt. Bóng người trong màn hình ngày càng lớn dần, nó sắp kề đến người ông rồi, cuối cùng cả khuôn mặt bóng người đó đã hiện rõ trên màn hình máy tính, bóng người đó đang nhìn đăm đăm vào ông.
Cổ họng ông như bị dán kín lại, không đủ sức và cũng không còn cách nào để kêu lên, thậm chí không thở được, sự ngạt thở đã làm cho mặt ông tái xanh đi. Dần dần nhìn lại khuôn mặt không có con mắt, trắng bệch, ông nhận ra đó chính là khuôn mặt của Tần Ca - người bạn đồng nghiệp của ông mười năm trước...
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 3 NGÔI LÀNG THỨ HAI: LÀNG ĐỐ KỴ
Phần 1
Ông Trịnh Dung Tân, trưởng phòng lập trình game của tập đoàn phần mềm máy tính họ Trần đột ngột chết ở văn phòng, đã gây xôn xao dư luận. Sau khi khám nghiệm viện pháp y đã đưa ra kết luận ban đầu là ông Tân chết do xơ cứng động mạch tim, đột quỵ!
Với kết quả khám nghiệm đó, Đào Tử phải thở bằng mũi. Ở hiện trường khám nghiệm, Đào Tử đã nhanh nhẹn liên hệ với phía cảnh sát để được tiếp cận tử thi.
Trước hôm ông Tân chết, cô Đào Tử có phỏng vấn ông. Khi đưa những ghi chép trong cuộc phỏng vấn đó cho phía cảnh sát xem, cô Đào nhắc đi nhắc lại rằng, trong khi phỏng vấn, ông Tân không có chút biểu hiện nào của người mắc bệnh cả. Những người hoài nghi cũng cho rằng ông Tân không phải chết vì bệnh.
Mấy hôm nay, các đối thủ cạnh tranh về lập trình phần mềm trò chơi đã nêu ra một số câu hỏi cho tập đoàn viết phần mềm họ Trần. Phần nhiều họ cho rằng, cái chết của lập trình viên Trịnh Dung Tân có khả năng là do ông ta đã tiếp xúc quá nhiều với các trò chơi cảm giác mạnh và lo sợ cao độ. Đồng thời, qua cái chết đó, họ công kích các trò chơi cảm giác mạnh của công ty này. Ông ta muốn thoát ra khỏi cái trò chơi quỷ quái của “Sơn thôn” nhưng không có cách nào thoát ra được, cuối cùng đột quỵ mà chết. Đứng trước dư luận, ông chủ tịch tập đoàn Trần Hoa không tán thành cũng không phản đối, ông ngầm tổ chức một đội ngũ luật sư giỏi, để có thể ứng phó với cơ quan pháp luật bất cứ lúc nào.
Cái chết của ông Trịnh có quá nhiều điểm nghi vấn, đặt cây bút trong tay mình xuống, cô phóng viên Đào Tử nhấc điện thoại lên… “A lô! Xin hỏi đây có phải là phòng lập trình trò chơi của tập đoàn phần mềm game họ Trần không”.
Phía bên kia đầu dây đã được kết nối, trả lời điện thoại là một người đàn ông, giọng còn rất trẻ.
“Xin chào ông, tôi là phóng viên báo “Thân báo”, Đào Tử, xin hỏi khi ông Trịnh không còn nữa, công việc của quý công ty có ảnh hưởng gì không? Và…”
- “Xin lỗi, cô phóng viên Đào”. Lại một điện thoại khác cướp lời nói: “Đang trong giờ làm việc, tôi không tiện trả lời cô được. Nhưng tôi có thể cho cô biết, với một công ty tầm cỡ thì việc thêm hay mất đi một người sẽ không có vấn đề gì cả”.
Bất giác, cô Đào nắm chặt điện thoại, cô hỏi: “Ông có thể cho tôi biết ông là ai?”.
- Tạ Phi, một trong những lập trình viên của công ty. Hiện nay tôi là quyền trưởng phòng lập trình của công ty thay ông Trịnh. - Ông ta vừa dứt lời thì phía bên kia đầu dây cũng cắt điện thoại luôn.
Tạ Phi? Cô phóng viên cố nhẩm đi nhẩm lại cái tên này để đưa vào bộ nhớ khi phỏng vấn công ty. Thế rồi, cô yêu cầu người đồng nghiệp cạnh bàn làm việc của mình cho xem lại cảnh chụp hiện trường vụ án.
Tuy là một phóng viên vừa tốt nghiệp trường báo chí hệ chính quy nhưng Hồ Tử đã có tác phong và kinh nghiệm làm việc như người đã lâu năm trong nghề. Cậu ta nhanh nhẹn mang đến cho cô Đào xem lại toàn bộ ảnh chụp được ở hiện trường và nói: “Chị ạ, chị còn dám xem lại cảnh chụp ở hiện trường vụ án này sao, ghê chết đi được!”.
Cô Đào không đáp, chỉ lặng lẽ lật xem lại từng tấm ảnh hiện trường vụ án. Cô không thể quên được cái chết với khuôn mặt đầy vẻ run sợ của ông Trịnh, khuôn mặt tuy đã chết song vẻ khiếp sợ vẫn còn hằn lại rõ nét, các bộ phận trên khuôn mặt người chết đều nhăn nhúm, miệng há hốc đến nỗi như thể nhìn thấy cả yết hầu. Đôi mắt đờ đẫn trừng trừng lồi ra như muốn rơi xuống khỏi khuôn mặt.
Đột nhiên, dạ dày cô quặn lên, cô muốn nôn oẹ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, nói với Hồ Tử: “Lát nữa em bảo với ông tổng biên tập là bản thảo chị đã viết xong, chị có việc gấp xin về trước nhé”.
Cô chạy khỏi phòng biên tập như thể bị ma đuổi, tiếng gót giày cao gót nện xuống tầng hầm để xe rộng rãi, vắng teo cứ “bong” “bong” làm cô rất phản cảm.
Một cảm giác ghê sợ vô căn cứ bỗng dấy lên trong tâm trí cô, cô có cảm giác như có hàng vạn đôi mắt trong căn hầm vắng vẻ này đang theo dõi bước chân cô. Lúc đó, cô hơi hối hận vì đã về trước các đồng nghiệp để đến nỗi…
Cô vội lấy chìa khoá ra mở cửa xe rồi nhảy thót vào ghế ngồi, đợi đến khi xe tự động đóng cửa cô mới thấy nhẹ đi phần nào. Nhưng cô không vội đi ngay mà lấy chiếc USB từ trong túi ra.
Đây là USB bị rơi khi chụp ảnh hiện trường vụ án. Khi cô chụp hình hiện trường, thì chiếc USB này rơi ngay xuống bên chân cô như thể nó có linh cảm với cô vậy. Cô cúi xuống nhặt lên rồi giấu đi không cho các điều tra viên biết, và giấu luôn cả Hồ Tử. Không biết nguyên nhân cụ thể thế nào, nhưng cô linh cảm rằng, chiếc USB này đã bị yểm bùa, hễ ai nhặt nó là cuộc đời từ đó bắt đầu chuyển sang vòng đời sống trong sự sợ sệt. Cô không muốn nhiều người biết đến điều đó là vì như thế.
Bôn ba vất vả mấy hôm, cô Đào hạ quyết tâm phải xem thử nội dung trong chiếc USB này. Mở máy tính xách tay ra, Đào Tử cắm USB vào máy, bên dưới màn hình lập tức hiện lên “Tìm thấy bộ nhớ mới”
Đối với Đào Tử, việc nhặt được chiếc USB bị xem như là bước đầu cô rơi vào vực sâu, còn việc muốn xem nội dung của nó cũng giống như đôi bàn tay vô hình sau lưng cô đẩy cô rơi nhanh xuống vực. Chắc chắn rằng, nội dung trong chiếc USB này là một trò chơi trong seri “Sơn thôn” mà trước khi chết ông Trịnh đã copy vào. Trên thị trường mới đưa ra trò chơi đời thứ sáu của seri trò chơi “Sơn thôn” thế mà tập đoàn này đã cho ra đời trò chơi đời thứ bảy. Phát hiện này làm Đào Tử kinh ngạc, cô vội vã mở trò chơi ra. Lối vào “Sơn thôn” lập tức hiện ra một cách kỳ quái… chiếm hết toàn bộ màn hình máy tính.
- “Xin nhập mật mã!” - Trên màn hình hiện ra mấy chữ lạnh lùng!
Không lạ lẫm gì với trò chơi nhập vai này nữa, Đào Tử nhập tên và mật mã một cách thành thạo.
Tên tuổi của người mạo hiểm: Đào Tử
Giới tính: Nữ
Sau khi các yêu cầu của trò chơi được thực hiện, lập tức