watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 14 - Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
Home >
Tìm kiếm

Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
02/03/25 - 00:52

mắt nhìn anh.
_ Chỉ sợ không được, anh phải đi họp.
Anh cười khổ.
_ Em không muốn cùng anh xuống đâu!
Cô lạnh giọng nói. Không thèm để ý lời nói lạnh lùng của cô, anh đưa tay chạm vào hai má cô, xoa nhẹ.
_ Anh không muốn xuống một mình.
Ninh Ninh nhếch môi, không nói một câu. Phát hiện sự bất an của cô, anh ở bên người cô ngồi xổm xuống, cầm lấy tay cô.
_ Anh không biết em đang sợ cái gì nhưng anh đảm bảo bất luận là ai cũng không làm tổn thương em được!
_ Em không có sợ.
Cô liếc nhìn anh một cái, rồi mới lại rũ mắt xuống, nôn nóng nói.
_ Cũng không có ai muốn hại em?
_ Vậy thì vì sao?
Anh đưa tay nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào cô. Cô có chút u buồn nhìn anh, lại nhìn ánh đèn lấp lánh ngoài cửa sổ. Cô biết người đàn ông này không dễ dàng gì cho cô về, với lại cô cũng không có khả năng trên máy bay đối chọi cùng anh. Cắn răng một cái, cô mở miệng hỏi
_ Chỉ đợi ba ngày?
Cô gái này có bí mật, anh muốn biết là cái gì làm cho cô không muốn xuống máy bay, nhưng anh cũng hiểu được hiện tại không phải là thời điểm, cho nên im lặng hai giây, liền giơ lên khóe miệng, cam đoan nói.
_ Được, ba ngày!
Chỉ ba ngày, cô có thể ở trong phòng của khách sạn. Thế giới lớn thế này, sòng bạc nhiều như thế hẳn sẽ không thể trùng hợp như vậy.
_ Ừm!
Tự mình nói thầm, cô đứng lên, rất nhanh xuống máy bay, thậm chí không chờ anh. Hawke sửng sốt, nhanh chóng xuống theo. Cô gái này không biết làm sao, vừa mới thà chết không xuống máy bay, hiện tại hành động lại giống như có người đuổi theo cô. Khi vào sân bay, thân thể của cô cứng đờ, hơn nữa cô không chỉ lấy kính của anh đeo mà còn liên tiếp thúc giục anh động tác mau một chút. Đến lúc lên xe, động tác của cô vẫn khẩn trương như thế. Dọc theo đường đi, cô đối với những khách sạn xa hoa lộng lẫy không thèm liếc mắt một cái, thậm chí khi hai người đến Star, cũng là cảnh tượng vội vàng, nhìn không chớp mắt, cúi thấp đầu rất nhanh đi đến thang máy, rồi nhanh chóng nhấn nút cho thang lên. Cửa thang máy vừa mở, cô lập tức đi vào, anh cũng nhanh chân đi theo phía sau cô. Anh mới đi vào cửa, đột nhiên có hai người đàn ông chạy vội tới, gọi to.
_ Lucky! Lucky!
Hawke sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại, Ninh Ninh đã nhanh chóng nhấn nút đóng thang máy.
_ Lầu mấy?
_ Cô hỏi.
_ Tầng cao nhất.
Cô rất nhanh ấn vào nút trên cùng. Thang máy hướng lên trên, anh liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ thấy sắc mặt cô xem ra càng thêm tái nhợt.
_ Em quen sai?
_ Ai?
Cô mặt không chút thay đổi mở miệng.
_ Người đàn ông lúc nãy.
_ Làm sao có thể.
Đôi môi đỏ mọng của cô nhanh chóng phủ nhận. Cô nhất định là quen, bằng không sao cô lại đóng cửa gấp như thế? Cô kích động nhấn liên tục vào nút hơn năm lần.
_ Người ấy thoạt nhìn quen biết em.
_ Còn em cảm thấy người đó đang cầu mau mắn.
Cô bất động thanh sắc nói. Hawke nhíu mày một chút. Đúng là người đàn ông kia kêu lên “Lucky”. Nơi này lại là sòng bạc, có lẽ người nọ thật muốn một ván bài may mắn. Nhưng anh vẫn cảm thấy Ninh Ninh phản ứng rất lạ. Thấy cô liếc mắt một cái, anh không nói lời gì nữa, càng muốn điều tra cho rõ cái bí mật kia của cô.
Ngâm mình trong bồn tắm, cô đưa mắt nhìn những ngọn đèn lấp lánh bên cửa sổ. Đáng chết, cô nên sớm đoán được anh là muốn tới nơi này. Anh đã từng nói anh ở đây, chỉ là do cô ngốc không đón trước. Vốn nghĩ chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không bị ai nhận ra. Vậy là cuối cùng lại gặp phải chú Mike người từ nhỏ trông cô lớn lên.
_ Đáng giận!
Cô thở sâu, cả người chìm xuống làn nước ấm, mặt nhăn mày ở trong lòng thì thào mắng. Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện chú Mike thấy cô không phản ứng sẽ nghĩ mình nhận lầm người. Nhưng sao chú Mike lại ở đây? Cô vẫn nghĩ rằng chú cùng cha mẹ bất lương của cô còn ở Đại Tây Dương. Vậy thì nếu chú ở đây… Sẽ không — ý niệm trong đầu trong đầu làm cho Ninh Ninh giật mình, cô trồi lên mặt nước, thở dốc rồi mới bước ra khỏi bồn tắm vội vàng lấy khăn tắm choàng lại.
_ Không có khả năng, hẳn là sẽ không…
Lấy khăn mặt bao trùm lên mái tóc dài, cô cố gắng thuyết phục chính mình. Nhưng khi nãy cô cũng nghĩ như vậy, kết quả liền gặp được chú Mike. Bất an lan tràn khắp người, cô đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng tắm. Muốn dùng máy tính xem bọn họ đang ở đâu. Ai ngờ vừa đi vào phòng liền thấy một người đàn ông anh tuấn, cao lớn đứng ở cửa phòng khách. Cô hoảng sợ, thiếu chút nữa hét lên. Nghe được âm thanh mở cửa phòng tắm, anh xoay người lại, mở miệng chào hỏi, cùng cô.
_ Chào!
Ok, người này nhất định không phải kẻ trộm, không có kẻ trộm nào lại bình tĩnh và cao lớn như thế.
_ Anh là ai?
_ Lộ Khắc.
Anh nói. Cô đã nghe qua tên này, người đàn ông này luôn gọi điện hối Hawke trở về.
_ Anh đến đây làm gì?
Cô nhíu mày.
_ Vận chuyển thức ăn.
Anh chỉ chỉ bàn cơm bên ngoài. Ăn? Hai mắt sáng ngời, cô vội vàng đi qua, vừa mới suy nghĩ lung tung, lúc này mới phát hiện bụng mình đói sắp xỉu.
_ Anh là phục vụ à?
Cầm lấy nĩa chỉa một miếng dưa leo đưa vào miệng, Ninh Ninh hồ nghi nhíu mày. Anh vẫn đứng ở tại chỗ, tựa hồ cảm thấy việc này chơi rất vui, khóe môi hơi hơi giơ lên.
_ Không phải.

Cô cũng nghĩ không phải, người đàn ông này thật sự không quá giống.
_ Thế cái này?
_ Tôi có việc phải lên đây sẵn tiện đem theo.
_ Sao?
Cô không thể nào tin được, tiếp tục ăn salad hoa quả. Lộ khắc đáy mắt mang ý cười, thành thật thừa nhận.
_ Tôi muốn xem cô gái nào mà làm cho anh ấy ngày đêm không yên lòng. Ngay tại hội nghị mà vẫn có thể để lộ ra vẻ mặt ngây ngốc.
Anh chưa từng người phụ nữ nào làm cho giám đốc bất lương của anh trở thành như thế. Còn được anh dẫn về Bart gia, thậm chí còn quấy nhiễu công tác của anh ấy.
_ Chỉ sợ tôi không có ảnh hưởng nhiều đến thế! Chắc anh ấy đang nghĩ đến ai đó!
Cô nhún vai một cái, cầm lấy ly nước chanh trên bàn uống một ngụm.
_ Tôi có thể hỏi anh một việc không?
_ Xin cứ tự nhiên.
_ Anh ấy thật là giám đốc của Star? Cái khách sạn nắm trùm toàn Âu Mỹ?
_ Đúng!
Lộ Khắc khóe miệng ý cười sâu sắc, trong mắt toát ra ánh nhìn thưởng thức.
_ Xin lỗi!
Cô cắt một miếng tôm hùm, kèm thêm miếng salad.
_ Thật sự rất khó tưởng tượng.
_ Trừ bỏ việc tùy hứng, anh ấy có cái đầu kinh doanh rất tốt.
_ Tùy hứng?
Ninh Ninh có chút nghi hoặc nhìn anh.
_ Vậy là có ý gì?
_ Có ý gì?
Lộ Khắc khóe miệng nhếch lên, cơ hồ một khi đã mở miệng liền dừng không được.
_ Ý là chỉ cần anh có hứng liền lập tức đua xe, lướt sóng, nhảy dù, hoặc là không nói một tiếng bỏ việc khai trương khách sạn mới, chạy biến đến Đài Loan. Cho tôi phải tìm anh như người mất tích…
Cô càng nghe sắc mặt càng trắng bệch. Đua xe, lướt sóng, nhảy dù đều là loại thể thao có tính nguy hiểm. Cô thật sự không thể liên tưởng đến ác mộng của anh. Anh nói tai nạn xe kia chính là do tuổi trẻ bốc đồng mà ra. Anh dường như muốn đi tìm cái chết…
_ Lộ Khắc!
Một tiếng tức giận kèm theo khiển trách từ cửa truyền đến. Ninh Ninh hoảng sợ, giật mình khiến socola đính trên bánh ngọt suýt rơi xuống. Cô quay đầu, chỉ thấy Hawke đi đến, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh chàng to con kia.
_ Anh nhiều chuyện quá!
_ Anh quên rồi sao, tôi mang thứ này lên vừa lúc gặp bếp trưởng nên thuận tay đem lên thôi.
Bị giám đốc ran đe nhưng Lộ Khắc vẫn rất bình tĩnh, mắt cũng không chớp nói sang chuyện khác.
_ Cô ấy xem ra rất đói. Anh đã bao nhiêu lâu rồi không đưa cô đi ăn?
_ Từ trưa đến bây giờ, khoảng mười mấy giờ rồi.」
Ninh Ninh nghe được anh hỏi, mở miệng trả lời. Nghe vậy, Hawke quay đầu, thấy cô trên đầu trùm khăn mặt. Trên người chỉ quấn một cái khăn tắm nhìn như muốn sắp rơi xuống. Thân thể vừa tắm xong mang theo sự mát lạnh cùng mịn màng. Tóc trong khăn mặt rơi xuống vài giọt ngước. Cả người thoạt nhìn so với đồ ăn trên bàn còn ngon lành hơn.
_ Bánh ngọt?
Cô cầm lấy một cái bánh ngọt hỏi anh. Hawke nhìn cô, hoàn toàn ngây dại.
_ Không ăn sao?
Cô nhún vai một cái, nơi tròn đầy trên ngực lại trở nên sinh động. Cô lại hồn nhiên chưa thấy, bắt đầu ăn bánh ngọt. Rồi mới lộ ra vẻ mặt hạnh phúc thở dài nói.
_ Thức ăn ở đây ngon hơn ở Los Angeles nhiều. Anh nhớ tăng lương cho nhà bếp.
_ Tin tôi đi, tiền lương của nhà bếp tương đối cao.
Lộ Khắc mỉm cười trả lời. Hawke nghe tiếng nói của Lộ Khắc. Mới phát hiện anh bạn tốt này cũng đang xem cảnh xuân tươi đẹp trước mắt. Anh nhanh chóng xoay người nhắc nhở nói.
_ Tôi cũng tin anh còn việc khác phải làm!
_ Hiện tại sao?
Lộ Khắc mỉm cười, ngắn gọn đáp.
_ Tạm thời không có.
_ Lộ Khắc.
Hawke nghiến răng.
_ Sao?
Lộ Khắc nhăn mày.
_ Đi ra ngoài!
Anh ngoài cười nhưng trong không cười ra lệnh. Biết anh sắp phát điên, Lộ Khắc khóe miệng cười cười, không hề cãi lời anh, thuận theo hướng cửa đi ra. Vừa ra đến trước cửa quay đầu nói.
_ Tôi thích cô ấy, so với người lần trước tốt hơn nhiều.
Nói xong nhanh chóng đóng cửa lại.

_ Người lần trước là sao?
Ninh Ninh nhíu mày.
_ Em để ý sao?
Anh xoay người.
_ Tò mò thôi.
Ninh Ninh thu hồi tầm mắt, tiếp tục bóc vỏ một con tôm khác.
_ Em để ý?
Anh đi đến bên người cô, nâng cằm của cô lên, lặp lại vấn đề.
_ Chỉ là tò mò.
Cô mắt cũng không chớp nói, từ từ đỏ mặt.
_ Em để ý.
Anh bên môi nở ra nụ cười, quỳ xuống dưới sô pha, bắt lấy con tôm trên tay cô, một ngụm ăn luôn nó, rồi mới nhẹ liếm tay cô. (Di Di: anh ấy không chỉ muốn ăn tôm =))
Một trận tê dại theo đầu ngón tay lan tràn đến toàn thân, cô hí mắt nhìn hành vi mờ ám của anh, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, rồi anh mới cúi hôn cô.
_ Hawke…… Em còn ăn cơm……
Cô lấy lại hô hấp, thở dốc nói.
_ Em ăn mặc thế này chỉ làm người khác muốn ăn em.
Anh đem cô áp trên sô pha, âm thanh khàn khàn. Cô gái này luôn vì đồ ăn mà đẩy ra anh. Lần này anh lại cho cô làm như vậy, anh thà chết còn hơn. Anh đem hết chiêu thức của mình, một đường âu yếm hôn môi của cô, cằm, cổ, xương quai xanh. Vươn tới bờ ngực trắng nõn, khiêu khích.
_ Ông trời……
Ninh Ninh thở đốc, hai tay nắm lấy áo anh. Nhưng không cách nào quyết định được là nên đẩy anh ra hay là kéo về phía mình. Rất nhanh sau đó một giây cô liền xác định. Cơm có thể chờ nhưng… cô không thể.
Buổi sáng chín giờ, có người gõ cửa. Ninh Ninh nhắm mắt nhíu mày, đưa tay lay người đàn ông bên cạnh.
_ Anh đi mở cửa kìa!
_ Đừng để ý nó.
Anh lẩm bẩm, không muốn rời khỏi cái giường ấm áp của cô.
_ Ồn quá đi!
Cô oán giận. Hawke vẫn là lười nhúc nhích, lấy tay che hai tai của cô lại, lại hôn lên trán cô, dùng giọng buồn ngủ nói.
_ Như vậy sẽ không ồn nữa!
Thấy không có cách bắt anh rời giường cô thở dài, chui vào trong lòng anh, quyết định không để ý tiếng đập cửa kia.
_ Lucky, ta biết con ở trong đó!
Cô sợ tới mức mở mắt, Hawke khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, anh cũng tỉnh, mắt nhập nhèm vừa buồn ngủ vừa mang nghi hoặc.
_ Lucky?
Ninh Ninh sắc mặt tái nhợt nhìn anh, rồi mới mở miệng nói.
_ Em đi xem thử! Anh ngủ tiếp đi!
Nói xong cô vội vàng nhảy xuống giường, tùy tay vơ lấy chiếc áo choàng tắm chạy ra khỏi phòng ngủ. Hawke chậm rãi ở trên giường ngồi dậy, một đưa che miệng, nhíu mày nhìn cửa phòng đóng kín. Cô còn chưa mang dép đã muốn đi mở cửa. Cầm lấy điều khiển từ xa anh mở nút TV, chỉnh kênh, màn hình TV hiện lên. Tiết mục bình thường bỗng chuyển thành camera quan sát. Ở ngoài cửa phòng trên hành lang, ngoại trừ Ninh Ninh còn có hai người đàn ông và một người phụ nữ. Bọn họ đang nói chuyện, ba người đều ôm cô rất thân thiết. Cô lại giống như con búp bê đồ chơi không có phản ứng. Một cảm xúc khó hiểu trong lòng dâng lên, anh nhếch môi, lại muốn chạy ra ngoài đó, đem cô vào lại lồng ngực anh, không cho ai khác chạm vào. Rồi đột nhiên, người phụ nữ kia phát hiện trên người Ninh Ninh là áo choàng tắm của anh liền tức giận muốn xông vào phòng. Ninh Ninh che trước cửa, đưa mặt hướng về phía thang máy với vẻ mặt không thể kiên quyết hơn. Ba người kia hoảng sợ, bọn họ lại tranh luận trong chốc lát, mới xoay người rời đi. Cô vẫn đứng ở tại chỗ, xác định ba người đều vào thang máy, mới xoay người vào phòng. Cô đẩy cửa một cái, cửa lại không nhúc nhích. Chợt phát hiện đây chính là cửa điện tử phức tạp. Một khi mở ra, nó sẽ tự khóa lại. Anh nhịn không được muốn cười, lại thấy cô không gõ cửa, cũng không thử mở cửa lại, dựa trán vào cửa, hai vai run rẩy. Cô đang khóc? Vẫn là đang cười? Anh tắt TV, có chút lo lắng chạy ra phòng ngủ, đi qua phòng khách rồi tới hành lang. Cô hoảng sợ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt tràn nước mắt.
_ Em…
Anh dùng ngón cái lau đi nước mắt của cô, dịu dàng mở miệng.
_ Làm sao vậy?
_ Cửa… khóa rồi!
Cô xoay đầu qua nơi khác, giọng nói không cách nào khống chế được nghẹn ngào. Biết cô cảm thấy xấu hổ, anh đem cô kéo vào trong lòng, đáy lòng dâng lên cảm giác thương xót.
_ Sao không gõ cửa?
Cô không có trả lời, chỉ lắc lắc đầu. Thở dài, anh ôm cô vào phòng rồi lấy khăn giấy đưa cho cô. Cô cầm lấy, ngồi xếp bằng trên giường, lau nước mắt. Anh vẫn đợi cho cô bình tĩnh trở lại, mới mở miệng.
_ Em có muốn nói gì với anh không?
Cô trầm mặc, vẫn là cúi đầu.

_ Lúc nãy ai ở bên ngoài?
Anh trực tiếp làm rõ hỏi. Cô xiết chặt khăn giấy trong tay, một lúc sau mới khàn khàn trả lời.
_ Đi nhầm phòng.
Cô đang nói dối, anh biết rõ nhưng cũng không hỏi nhiều, nở nụ cười chuyển đề tài khác. Anh sẽ đem những hình ảnh của ba người kia cho Lộ Khắc bảo anh điều tra.
Ngồi trên ghế quý phi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, Âu Dương Ninh Ninh dựa đầu vào cửa nhìn khách sạn bên dưới, sòng bạc, bồn phun nước hoa lệ. Cảnh tượng này sao lại quen thuộc như thế, cô phảng phất có thể nghe tiếng xúc xắc đổ trên bàn, ngửi được mùi rượu tràn ngập trong không khí. Cô không biết vì sao tự nhiên lại khóc. Nhưng khi đứng trước cửa phòng bị khóa cô lại cảm thấy tất cả đều không đúng. Cô muốn cuộc sống yên ổn, cho nên mới chạy thật xa tới Đài Loan. Cho tới nay cuộc sống cô vẫn rất khá, tự cấp tự túc, độc lập. Cô tưởng đã không còn nghĩ đến cuộc sống chạy ngược chạy xuôi của hai người cha mẹ bất lương kia. Cho nên khi đến sòng bạc này cô sợ lại phải thay bọn họ kiếm tiền. Nhưng là…… Bọn họ tuy bất lương nhưng cũng rất yêu cô. Cô luôn luôn hiểu được…… Cô hung dữ với bọn họ như vậy, bọn họ khi tiến thang vẫn mang vẻ lo lắng cho cô. Ninh Ninh cắn môi dưới, khổ sở đem mặt chôn trên hai đầu gối. Mặc kệ lí do là sao. Bọn họ vẫn là người nuôi cô thành người, cô thật không nên hung dữ với bọn họ như vậy…
Đồng hồ trên tường vang lên, cô ngẩng đầu. Đã hai giờ chiều. Nhếch môi, cô lại nhìn đường cái ngoài cửa sổ một cái, mới đứng dậy, thay quần áo, vào thang máy xuống lầu. Cửa thang máy ở lầu một mở ra, tiếng các loại trò chơi ăn tiền vang lên. Cô không biết bọn họ ở đâu nhưng đây không phải là vấn đề. Ở thành phố này nhất định sẽ gặp lại. Đi qua chỗ các người khách đang cãi lộn, cô đến bàn chơi 21 điểm xem một vòng, quả nhiên dễ dàng thấy người quen.
_ Lucky? Con là Lucky đúng không? Đã lâu không gặp.

Tag:

Bảo,Bối,May,Mắn,Ngủ,Nhầm,Giường

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Anh Trai Em Gái
[ 4220 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Tiểu Thuyết - Bà xã chớ giở trò
[ 4220 ngày trước - Xem: ]
» Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
[ 4220 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 82