Truyện Anh Sẽ Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
![]() | ![]() ![]() |
ời đưa thư tình cho anh mà.”
Sau một lúc trầm tư suy nghĩ.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Hình như cũng có chút ấn tượng.”
Nhìn kìa nhìn kìa, còn nói mình chưa bao giờ bị tỏ tình, Vi Vi khinh thị.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Cô gái đó, chắc là phát tờ rơi.”
Vi Vi @_@
Vi Vi: “…Không thể nào.”
Nhất Tiếu Nại Hà: “Tại sao không thể? Chẳng lẽ có người lại đi tỏ tình trên đường sao, hay là…”
Nhất Tiếu Nại Hà: “Phu nhân đã gặp rồi?”
Vi Vi lập tức toát mồ hôi lạnh, cô đúng là đã từng gặp phải trường hợp này, mà không chỉ một lần.
Bạch Y Cầm Sư thở dài: “Phu nhân quả nhiên rất được mến mộ.”
Tiêu rồi tiêu rồi, càng nói càng thảm, Vi Vi vội vã đáp: “Không có không có, thực ra những chuyện thế này mà nhiều thì cũng rất
phiền.”
A, không đúng, câu này không khéo lại khiến người ta nhầm tưởng cô đang vênh mặt lên ấy chứ.
Vi Vi cuống quýt đổi kiểu nói khác: “Ý em là, chuyện này nên cần chất lượng không cần số lượng, anh có em là đủ rồi.”
Hậu quả của việc tay nhanh hơn đầu là, những lời thừa thãi hoàn toàn không đi qua nghiệm chứng của đại não, chỉ việc tuôn ra
từ những ngón tay.
0.01 giây sau, Đại Thần vẫn ngẩn ngơ.
Vi Vi lại lần nữa tháo chạy khỏi mạng.
Vi Vi tự kiểm điểm mình.
Cô sai rồi.
Cô không nên điều tốt không học mà chỉ toàn học điều xấu, học kiểu nói thêm thắt dặm mắm dặm muối gì đó của bọn Ngu
Công, nhìn xem, hậu quả của thói quen thành tự nhiên chính là, lúc thời khắc quan trọng nhất đã tự hại mình.
Tiêu rồi, ngày mai làm sao gặp Đại Thần đây. Không được, ngày mai cô nhất định phải chạy trốn trước khi Đại Thần gọi điện
đến. Vừa nghĩ đến điện thoại thì điện thoại trong phòng réo vang, khiến Vi Vi đang chìm đắm trong tư tưởng giật mình một phen.
Trong phòng chỉ còn mình cô, Vi Vi bèn chạy đến nghe máy.
“A-lô.”
“Anh đây.”
Đại Thần… lại còn gọi điện đến, Vi Vi thất thần: “…Anh cũng out rồi?”
“Không phải out.” Tiêu Nại thong thả đáp: “Hôm nay mạng trường không tốt, anh cũng bị rớt mạng.”
Vi Vi >_<, Đại Thần anh không châm chọc em một ngày thì ngủ không được, đúng không!
Như đang thấy được bộ dạng Vi Vi choáng váng không nói nổi câu nào, Tiêu Nại khẽ cười.
“Vi Vi, anh rất vui.”
Giọng nói trầm thấp lởn vởn trong tòa nhà người thưa thớt, Tiêu Nại giữ điện thoại dựa vào tường, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy
anh cầm điện thoại bước ra khỏi phòng, đám bạn đã cười rộ lên trêu chọc.
“Có phải ra ngoài gọi điện thoại cho người đẹp Bối của chúng ta không?”
Họ đều biết anh ra ngoài để làm gì, chắc là vẻ mặt anh lúc ấy không thể nào che giấu nổi chăng.
Tuy anh trước giờ không phải người hướng ngoại.
Đại Thần nói anh rất vui… là vì câu nói đó của cô ư?
Ngón tay Vi Vi cũng vô thức xoắn sợi dây điện thoại, hồi lâu sau mới “ừ” một tiếng nhẹ như gió thoảng.
Hai đầu dây đều yên lặng, hình như chẳng cần nói gì cũng được. Một lúc sau, Vi Vi tìm ra chủ đề khác: “À, hợp đồng video em
đã yêu cầu công ty trả bằng thần thú rồi.”
“Hách My đã nói với anh rồi.”
“Em cần bốn con, không có phần của anh đâu.” Thực ra cũng có phần của anh, có điều là chưa chắc thành công, nên vẫn
khoan nói đã thì hơn.
Vi Vi cứ xoắn dây điện thoại hết vòng này đến vòng khác. “Em muốn một con tiểu hổ, thuộc tính không cao siêu như của anh,
vả lại, giới tính cũng không giống với con của anh.”
Tiêu Nại hiểu ra rất nhanh nhưng lại không nói gì, chỉ cười khẽ: “Vậy nên?”
“Không có gì đâu, lần sau lên mạng thì để chúng nó kết hôn nhé, không chừng còn có thể sinh ra tiểu thần thú nữa.”
“Ừ.” Tiêu Nại nói, “Lần sau anh hỏi thử xem hổ của anh có chịu hay không.”
Còn phải hỏi nữa á?! Vi Vi giận: “Cả game này chỉ có mỗi một con hổ cái, nó dám không chịu à?”
Tiêu Nại nén giọng cười thật nhỏ: “Ừ, có lý, nó chắc chắn là đồng ý rồi.”
Hình như có một sợi lông vũ đang lướt qua những chỗ nhạy cảm trong tim cô, Vi Vi chợt có cảm giác mình không nắm nổi ống
nghe nữa rồi, cho dù Tiêu Nại không ở trước mặt, cũng không kìm được phải nhìn đi nơi khác, khi ánh mắt lướt qua đồng hồ để
trên bàn, một chuyện nào đó đã bị cô ném đến tận dải ngân hà, cuối cùng đã xuất hiện trở lại trong đầu.
Vi Vi: “Bây giờ anh có rảnh không?”
“Ừ?”
“Vào game nữa nhé, giúp bạn em giết boss.”
Vi Vi hôm nay đã lần thứ ba lên mạng rồi, vừa online đã nhận được biểu cảm rầu rĩ của Lôi Thần Ni Ni: “Vi Vi sao cậu lại thoát
rồi!”
Vi Vi toát mồ hôi lạnh trả lời: “Hình như bị rớt mạng…”
Lôi Thần Ni Ni: “Ồ, tớ cứ tưởng cậu cho tớ leo cây rồi chứ.”
Vi Vi lúng túng: “Đâu có… Bên cậu mấy vị trí rồi? Tớ dẫn một cao thủ đến.”
Lôi Thần Ni Ni: “Vẫn chưa gọi ai cả, cậu cứ đến đây với bạn cậu trước đi.”
Hẹn xong với Lôi Thần Ni Ni, Nại Hà đã xuất hiện bên cạnh cô, Vi Vi gọi anh một tiếng, không phản ứng gì, một phút sau, Bạch
Y Cầm Sư mới nói: “Anh đây, vừa nãy phải dọn dẹp đám người theo dõi một chút.”
Đám người theo dõi…
Vi Vi giả lơ kéo anh gia nhập đội, hai người mau chóng đến trước hang động U Minh.
Lôi Thần Ni Ni đã đứng đó đợi họ, nhìn thấy cao thủ mà Vi Vi dẫn đến lại là Nhất Tiếu Nại Hà thì cả người lảo đảo trong gió,
trong kênh tin nhắn riêng reo hò điên cuồng với Vi Vi: “Nhất Tiếu Nại Hà giúp tớ xử boss?!!!!”
Vi Vi cười híp mắt: “Ừ, đánh quái với anh ấy thoải mái lắm, lát nữa để anh ấy chỉ huy.”
Lôi Thần Ni Ni gửi đến biểu cảm nước dãi rỏ ròng ròng.
Vi Vi: “Tớ chưa từng đánh boss U Minh, Nại Hà anh thì sao?”
Nhất Tiếu Nại Hà: “Cũng chưa.”
Vi Vi: “Vậy em vào trang chủ xem thử.”
Tuy Vi Vi tự đánh quái thì không thích tham khảo trước, nhưng giúp người ta đánh boss thì cũng nên bảo đảm chắc thắng mới
được.
“Không cần xem đâu.” Nại Hà nói: “Gọi thêm một người chuyên đánh xa đến, lúc giết thì nhanh hơn.”
Lôi Thần Ni Ni hoàn toàn nghe lời anh: “Được, tôi gọi người trong bang đến, chắc chắn cũng có người muốn giết.”
Lôi Thần Ni Ni vừa nói vừa gọi người trên kênh của bang phái.
[Bang phái"> [Lôi Thần Ni Ni">: U Minh Lão Thái Bà có ai cần qua không, còn hai vị trí, cần một tiễn thủ (người bắn cung) và một
người tùy nghi.
Cô nàng mới gọi một tiếng đã có người đồng ý, có điều người ấy nằm ngoài dự kiến.
[Bang phái"> [Chân Thủy Vô Hương">: Hai vị trí? Tôi và Yêu Yêu đến ngay, đợi một chút.
Lôi Thần Ni Ni há hốc mồm trợn tròn mắt, vẫn chưa kịp nghĩ ra nên nói gì để từ chối khéo, thì Chân Thủy đã dẫn theo Yêu Yêu
xuất hiện trước động U Minh.
Hai bên vừa gặp mặt nhau, Vi Vi thoáng chốc đờ ra.
Lôi Thần Ni Ni thật muốn tự sát cho rồi, trong đầu không ngừng nhảy ra những cái cớ như “Hôm nay thời tiết không tốt, chúng
ta để hôm khác vậy”, “Hôm nay là ngày hòa bình thế giới, chúng ta không sát sinh”, “Tự nhiên tôi bị tiêu chảy” v.v… Cuối cùng
những ý nghĩ lộn xộn này lần lượt tụ lại, hóa thành một lời oán trách mạnh mẽ nhất – Tại sao bây giờ không cúp điện!
Trong sự hỗn loạn, Lôi Thần Ni Ni đã nói một câu: “À ừ, có ai không muốn chơi không?”
Được thôi, vốn là Chân Thủy và Tiểu Vũ Yêu Yêu đã muốn rút lui, nhưng Ni Ni nói một câu như vậy, họ muốn chạy cũng không
được nữa.
Quá là mất mặt ấy chứ.
Lôi Thần Ni Ni thuộc bang của họ, dựa vào đâu mà bắt họ đi.
Vi Vi đương nhiên cũng không muốn hợp tác với bọn Chân Thủy, nhưng một là có mặt Lôi Thần Ni Ni ở đây, hai là… cô đến
trước mà, người cần đi là họ mới đúng.
Yên lặng dễ có đến một phút.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Tạo đội.”
CHƯƠNG 30: ĐẲNG CẤP CỦA CAO THỦ
Giữa ánh sáng chớp lóe, đường sáng một cứu một giết là thần tích hoa lệ đạt đến cực hạn, và Cầm Sư thường ngày vốn
bình thản, thời khắc này trên người như tỏa ra sự dũng mãnh khó tả.
Trước khi tạo đội, Lôi Thần Ni Ni muốn chết.
Sau khi tạo đội, nhìn thấy một hàng ID trong đội, Lôi Thần Ni Ni thoáng chốc thấy ánh hào quang phản chiếu ngập màn hình.
Như lời nói xưa cũ rằng, một Ni Ni đã bị sét đánh, ngàn vạn Ni Ni khác đứng dậy trong tiếng sấm sét gào hú! Tất cả đều vì tính
nhiều chuyện! Nắm chặt!
Lôi Thần Ni Ni trước vi tính đang nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt lóe ra những tia gian manh, tay trái ấn chặt vào nút
chụp màn hình, trong lòng không ngừng thúc giục: Tới đi! Tới chút màn hay đi nào!
Đáng tiếc, thời gian từng phút từng giây trôi qua, màn hay mà cô mong đợi đã không hề xuất hiện.
Động U Minh, thực ra là một động cây gồm sáu tầng, boss động U Minh, dùng từ chính xác hơn để miêu tả thì chính là – U
Minh lão thái và những nam sủng (tức những nam người tình ^_^) >_<. Ngoài cửa thứ nhất là Nhiếp Tiểu Sảnh cầu cứu dẫn đến
kịch tính và thí đấu nổ ra, những cửa sau đó đều do những nam sủng của bà già đó giữ cửa, đánh cho chúng hoảng loạn mà bỏ
chạy rồi mới có thể tiến vào cửa cuối cùng – U Minh quỷ lão và một tập hợp những nam sủng mà trước đó đã bỏ chạy.
Đành phải thừa nhận rằng thiết kế nhiệm vụ này quả thật tà ác quá, nhưng kinh khủng hơn là phần sau đó – những game thủ
nữ xông vào U Minh Động sau khi bị tiêu diệt, thì hệ thống sẽ trực tiếp tuyên bố game thủ đã tử vong tại trận, nhưng nếu game thủ
nam bị diệt, hệ thống lại thông báo “Game thủ XXX đã mất tích trong U Minh…”
Những chuỗi tài khoản được tỉnh lược khiến người ta phải nghi ngờ, thêm vào đó là thuộc tính U Minh quỷ lão thích thu nạp
nam sủng, thì chuyện game thủ nam mất tích sau đó làm gì thì không nói cũng biết. Thế là một khi đội đã bị diệt thì kênh thế giới
luôn luôn không thể thiếu được hai câu này.
“Ấy, lại thêm một người bị Lão thái thu nạp rồi.”
“XX huynh, cảm giác được làm nam sủng thế nào?”
Lúc bắt đầu cũng có game thủ không chịu nổi tên mình và U Minh lão thái bị dính lại với nhau, bèn quyết định mình sẽ chết ở
mấy cửa trước, vậy nhưng, phản ứng của kênh thế giới lại là …
“Khỉ thật, lại bị các nam sủng chiêu dụ ở mấy cửa trước rồi à.”
Hoặc là…
“Đến Nhiếp Tiểu Sảnh muội muội cũng không thắng được, bạn có còn là đàn ông không?”
So sánh thì, chi bằng cam phận làm nam sủng còn hơn >_<
Đội của Vi Vi thuận lợi tiến qua các cửa trước, có điều sự thuận lợi này đối với Vi Vi mà nói thì tốc độ rõ ràng quá chậm. Vì tạo
đội với bọn Chân Thủy - Tiểu Vũ, Vi Vi chỉ muốn tốc chiến tốc thắng để dẫn Đại Thần đi nơi khác, không muốn để tinh lực lãng phí
ở những con tiểu quái giữa đường, nhưng lần này Tiểu Vũ Yêu Yêu quả thực quá kém, luôn khiến tiểu quái truy sát, muốn không
mất thì giờ cũng khó.
Giải quyết xong đám quái vật lớn nhỏ ở cửa gần cuối, Lôi Thần Ni Ni chợt khựng lại trước điểm chuyển sang cửa ải cuối cùng,
do dự một lúc rồi nói: “Cửa tiếp theo, ai làm chỉ huy?”
Thực ra chuyện quyền chỉ huy này trước khi vào động đã phải được xác định, có điều Lôi Thần Ni Ni nhút nhát, không dám nói
ra. Mấy cửa trước thì vấn đề này không bức thiết lắm, vì có Vi Vi và Nại Hà ở đây, chỉ cần hai vợ chồng họ phát huy công lực đã đủ
rồi, nhưng cửa cuối thì không được, đối mặt với kẻ địch hung hãn mạnh mẽ, bắt buộc phải hạ quyết định.
Quyết định này Lôi Thần Ni Ni thấy lẽ đương nhiên là phải là Nhất Tiếu Nại Hà, cô đã muốn lĩnh hội đẳng cấp của đệ nhất cao
thủ từ lâu, nhưng có Chân Thủy Vô Hương và Tiểu Vũ Yêu Yêu ở đây, cô lại không tiện nói ra.
Vi Vi biết cô khó xử, vừa định nói cứ theo tiền lệ, quyền chỉ huy thuộc về đẳng cấp cao nhất. nhưng lại thấy đẳng cấp của Chân
Thủy Vô Hương hiện đã ngang bằng Đại Thần. Vi Vi có phần sững sờ, sao anh ta lại trèo lên nhanh thế? Đại Thần và cô đã có một
đợt không chơi, bị đuổi kịp cũng không có gì là lạ, nhưng khoảng cách xa như thế, chẳng lẽ anh ta luyện cấp ngày đêm không ăn
không uống gì ư?
Đang trong lúc nghi ngờ thì lại nghe Nại Hà bảo: “Tùy thôi, phụ bản này độ khó bình thường.”
Vi Vi bái phục.
Đại Thần anh có độc không vậy, anh nói như thế, Chân Thủy người ta dù có muốn nói để anh ta chỉ huy cũng không thể, nếu
không há chẳng phải tỏ ra anh ta đang nhặt thứ mà anh không cần đó sao?
Chân Thủy, Tiểu Vũ, Ni Ni cùng im lặng…
Hồi lâu.
Vi Vi: “…Nếu độ khó bình thường, thì để tôi làm vậy.”
Trước kia khi Vi Vi và Chân Thủy hợp tác, đa phần là Vi Vi chỉ huy, về sau gả cho Nại Hà thì nhiệm vụ này giao cho anh, bây
giờ lại nắm gậy chỉ huy nên có cảm giác không quen lắm.
Đặc biệt là, khi trong nhóm có đồng đội không theo kịp tiết tấu trận đánh.
>o<
U Minh Quỷ Lão quá mạnh, chức năng cũng rất biến thái.
Âm dương hỗn loạn, bác sĩ cũng không theo kịp.
Đảo Phạt Nhất Kích, khi mức độ thương tích trên người đạt đến tỉ lệ nhất định sẽ phản kích lại trên người đồng đội.
Phu Thê Phản Mục, chức năng được phát ra khi trong đội khi có phu thê, loại tác dụng tương tự Đảo Phạt Nhất Kích.
Lấy dương bù âm, rất tà ác, lượng máu của game thủ nam sẽ hạ thấp, số còn lại sẽ bổ sung gấp đôi hơn cho U Minh Quỷ Lão.
Nói tóm lại, khảo nghiệm của boss này với bác sĩ khá lớn, cũng chính vì thế mà boss này đối với đội của Nhất Tiếu Nại Hà, xem
như độ khó quả thực chỉ bình thường, vì khả năng né tránh của Đại Thần là rất mạnh.
(bạn đang đọc truyện tại www.vntruyen4u.wap.sh ,chúc các bạn vui vẻ)
Đánh đến một mức độ nhất định, Quỷ Lão hô hào các nam sủng trước đó đã bỏ chạy đến, bắt đầu đánh hội đồng.
Vi Vi muốn giải quyết gọn một trong những tên nam sủng trước, vì hắn có chức năng trì hoãn tên gọi “Thần hành quy bộ” rất
đáng ghét. Vậy nhưng khi cô vừa đổi vị trí thì đã thấy Nại Hà nhắc nhở.
[Đội nhóm"> [Nhất Tiếu Nại Hà">: Chủ.
Vi Vi biết ý anh là muốn cô tấn công U Minh Quỷ Lão, lập tức bỏ con boss nhỏ này mà công kích trực tiếp U Minh.
Nại Hà nhanh chóng giải thích: “Phụ bản cứu giúp, giải thưởng và nhân mạng tính ngang nhau.”
Vi Vi mới nhớ ra, lúc đối thoại với Nhiếp Tiểu Sảnh trước đó, quả thực có nhắc đến những nam người tình này đều do U Minh
Quỷ Lão bắt cô ta phải dụ dỗ họ đến. Nếu mục đích đã là giải cứu bọn họ thì tất nhiên không thể giết được.
Vi Vi tự cảm thấy hổ thẹn. “Ăn cơm mềm” nhiều rồi, quả nhiên sức phán đoán cũng bị hạ thấp ~~ Vừa đánh boss, Vi Vi vừa bắt
đầu suy nghĩ nghiêm túc, về vấn đề cô và Đại Thần rốt cuộc ai mới là người đang “ăn cơm mềm”.
Đương nhiên là, cũng không quên chỉ huy.
[Đội nhóm"> [Lô Vĩ Vi Vi">: Cung tiễn.
Vi Vi vẫn chưa nói hết câu thì đã bị đòn công kích của U Minh Quỷ Lão cắt ngang, đang lúc chuẩn bị gõ chữ thì Chân Thủy Vô
Hương dường như đã hiểu ra.
[Đội nhóm"> [Chân Thủy Vô Hương">: OK.
Vi Vi hơi ngẩn ra, sau đó thấy Chân Thủy Vô Hương công kích ở vị trí mà cô đang muốn nhắc.
[Đội nhóm"> [Lôi Thần Ni Ni">: Ha ha, hai người phối hợp hay quá.
Lôi Thần Ni Ni quả không hổ là Lãnh Trường Vương (ý chỉ người hay khiến tình hình trở nên lạnh lẽo, ngượng ngập), mỗi lần
cô vừa mở miệng là mọi thứ chí
Sau một lúc trầm tư suy nghĩ.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Hình như cũng có chút ấn tượng.”
Nhìn kìa nhìn kìa, còn nói mình chưa bao giờ bị tỏ tình, Vi Vi khinh thị.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Cô gái đó, chắc là phát tờ rơi.”
Vi Vi @_@
Vi Vi: “…Không thể nào.”
Nhất Tiếu Nại Hà: “Tại sao không thể? Chẳng lẽ có người lại đi tỏ tình trên đường sao, hay là…”
Nhất Tiếu Nại Hà: “Phu nhân đã gặp rồi?”
Vi Vi lập tức toát mồ hôi lạnh, cô đúng là đã từng gặp phải trường hợp này, mà không chỉ một lần.
Bạch Y Cầm Sư thở dài: “Phu nhân quả nhiên rất được mến mộ.”
Tiêu rồi tiêu rồi, càng nói càng thảm, Vi Vi vội vã đáp: “Không có không có, thực ra những chuyện thế này mà nhiều thì cũng rất
phiền.”
A, không đúng, câu này không khéo lại khiến người ta nhầm tưởng cô đang vênh mặt lên ấy chứ.
Vi Vi cuống quýt đổi kiểu nói khác: “Ý em là, chuyện này nên cần chất lượng không cần số lượng, anh có em là đủ rồi.”
Hậu quả của việc tay nhanh hơn đầu là, những lời thừa thãi hoàn toàn không đi qua nghiệm chứng của đại não, chỉ việc tuôn ra
từ những ngón tay.
0.01 giây sau, Đại Thần vẫn ngẩn ngơ.
Vi Vi lại lần nữa tháo chạy khỏi mạng.
Vi Vi tự kiểm điểm mình.
Cô sai rồi.
Cô không nên điều tốt không học mà chỉ toàn học điều xấu, học kiểu nói thêm thắt dặm mắm dặm muối gì đó của bọn Ngu
Công, nhìn xem, hậu quả của thói quen thành tự nhiên chính là, lúc thời khắc quan trọng nhất đã tự hại mình.
Tiêu rồi, ngày mai làm sao gặp Đại Thần đây. Không được, ngày mai cô nhất định phải chạy trốn trước khi Đại Thần gọi điện
đến. Vừa nghĩ đến điện thoại thì điện thoại trong phòng réo vang, khiến Vi Vi đang chìm đắm trong tư tưởng giật mình một phen.
Trong phòng chỉ còn mình cô, Vi Vi bèn chạy đến nghe máy.
“A-lô.”
“Anh đây.”
Đại Thần… lại còn gọi điện đến, Vi Vi thất thần: “…Anh cũng out rồi?”
“Không phải out.” Tiêu Nại thong thả đáp: “Hôm nay mạng trường không tốt, anh cũng bị rớt mạng.”
Vi Vi >_<, Đại Thần anh không châm chọc em một ngày thì ngủ không được, đúng không!
Như đang thấy được bộ dạng Vi Vi choáng váng không nói nổi câu nào, Tiêu Nại khẽ cười.
“Vi Vi, anh rất vui.”
Giọng nói trầm thấp lởn vởn trong tòa nhà người thưa thớt, Tiêu Nại giữ điện thoại dựa vào tường, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy
anh cầm điện thoại bước ra khỏi phòng, đám bạn đã cười rộ lên trêu chọc.
“Có phải ra ngoài gọi điện thoại cho người đẹp Bối của chúng ta không?”
Họ đều biết anh ra ngoài để làm gì, chắc là vẻ mặt anh lúc ấy không thể nào che giấu nổi chăng.
Tuy anh trước giờ không phải người hướng ngoại.
Đại Thần nói anh rất vui… là vì câu nói đó của cô ư?
Ngón tay Vi Vi cũng vô thức xoắn sợi dây điện thoại, hồi lâu sau mới “ừ” một tiếng nhẹ như gió thoảng.
Hai đầu dây đều yên lặng, hình như chẳng cần nói gì cũng được. Một lúc sau, Vi Vi tìm ra chủ đề khác: “À, hợp đồng video em
đã yêu cầu công ty trả bằng thần thú rồi.”
“Hách My đã nói với anh rồi.”
“Em cần bốn con, không có phần của anh đâu.” Thực ra cũng có phần của anh, có điều là chưa chắc thành công, nên vẫn
khoan nói đã thì hơn.
Vi Vi cứ xoắn dây điện thoại hết vòng này đến vòng khác. “Em muốn một con tiểu hổ, thuộc tính không cao siêu như của anh,
vả lại, giới tính cũng không giống với con của anh.”
Tiêu Nại hiểu ra rất nhanh nhưng lại không nói gì, chỉ cười khẽ: “Vậy nên?”
“Không có gì đâu, lần sau lên mạng thì để chúng nó kết hôn nhé, không chừng còn có thể sinh ra tiểu thần thú nữa.”
“Ừ.” Tiêu Nại nói, “Lần sau anh hỏi thử xem hổ của anh có chịu hay không.”
Còn phải hỏi nữa á?! Vi Vi giận: “Cả game này chỉ có mỗi một con hổ cái, nó dám không chịu à?”
Tiêu Nại nén giọng cười thật nhỏ: “Ừ, có lý, nó chắc chắn là đồng ý rồi.”
Hình như có một sợi lông vũ đang lướt qua những chỗ nhạy cảm trong tim cô, Vi Vi chợt có cảm giác mình không nắm nổi ống
nghe nữa rồi, cho dù Tiêu Nại không ở trước mặt, cũng không kìm được phải nhìn đi nơi khác, khi ánh mắt lướt qua đồng hồ để
trên bàn, một chuyện nào đó đã bị cô ném đến tận dải ngân hà, cuối cùng đã xuất hiện trở lại trong đầu.
Vi Vi: “Bây giờ anh có rảnh không?”
“Ừ?”
“Vào game nữa nhé, giúp bạn em giết boss.”
Vi Vi hôm nay đã lần thứ ba lên mạng rồi, vừa online đã nhận được biểu cảm rầu rĩ của Lôi Thần Ni Ni: “Vi Vi sao cậu lại thoát
rồi!”
Vi Vi toát mồ hôi lạnh trả lời: “Hình như bị rớt mạng…”
Lôi Thần Ni Ni: “Ồ, tớ cứ tưởng cậu cho tớ leo cây rồi chứ.”
Vi Vi lúng túng: “Đâu có… Bên cậu mấy vị trí rồi? Tớ dẫn một cao thủ đến.”
Lôi Thần Ni Ni: “Vẫn chưa gọi ai cả, cậu cứ đến đây với bạn cậu trước đi.”
Hẹn xong với Lôi Thần Ni Ni, Nại Hà đã xuất hiện bên cạnh cô, Vi Vi gọi anh một tiếng, không phản ứng gì, một phút sau, Bạch
Y Cầm Sư mới nói: “Anh đây, vừa nãy phải dọn dẹp đám người theo dõi một chút.”
Đám người theo dõi…
Vi Vi giả lơ kéo anh gia nhập đội, hai người mau chóng đến trước hang động U Minh.
Lôi Thần Ni Ni đã đứng đó đợi họ, nhìn thấy cao thủ mà Vi Vi dẫn đến lại là Nhất Tiếu Nại Hà thì cả người lảo đảo trong gió,
trong kênh tin nhắn riêng reo hò điên cuồng với Vi Vi: “Nhất Tiếu Nại Hà giúp tớ xử boss?!!!!”
Vi Vi cười híp mắt: “Ừ, đánh quái với anh ấy thoải mái lắm, lát nữa để anh ấy chỉ huy.”
Lôi Thần Ni Ni gửi đến biểu cảm nước dãi rỏ ròng ròng.
Vi Vi: “Tớ chưa từng đánh boss U Minh, Nại Hà anh thì sao?”
Nhất Tiếu Nại Hà: “Cũng chưa.”
Vi Vi: “Vậy em vào trang chủ xem thử.”
Tuy Vi Vi tự đánh quái thì không thích tham khảo trước, nhưng giúp người ta đánh boss thì cũng nên bảo đảm chắc thắng mới
được.
“Không cần xem đâu.” Nại Hà nói: “Gọi thêm một người chuyên đánh xa đến, lúc giết thì nhanh hơn.”
Lôi Thần Ni Ni hoàn toàn nghe lời anh: “Được, tôi gọi người trong bang đến, chắc chắn cũng có người muốn giết.”
Lôi Thần Ni Ni vừa nói vừa gọi người trên kênh của bang phái.
[Bang phái"> [Lôi Thần Ni Ni">: U Minh Lão Thái Bà có ai cần qua không, còn hai vị trí, cần một tiễn thủ (người bắn cung) và một
người tùy nghi.
Cô nàng mới gọi một tiếng đã có người đồng ý, có điều người ấy nằm ngoài dự kiến.
[Bang phái"> [Chân Thủy Vô Hương">: Hai vị trí? Tôi và Yêu Yêu đến ngay, đợi một chút.
Lôi Thần Ni Ni há hốc mồm trợn tròn mắt, vẫn chưa kịp nghĩ ra nên nói gì để từ chối khéo, thì Chân Thủy đã dẫn theo Yêu Yêu
xuất hiện trước động U Minh.
Hai bên vừa gặp mặt nhau, Vi Vi thoáng chốc đờ ra.
Lôi Thần Ni Ni thật muốn tự sát cho rồi, trong đầu không ngừng nhảy ra những cái cớ như “Hôm nay thời tiết không tốt, chúng
ta để hôm khác vậy”, “Hôm nay là ngày hòa bình thế giới, chúng ta không sát sinh”, “Tự nhiên tôi bị tiêu chảy” v.v… Cuối cùng
những ý nghĩ lộn xộn này lần lượt tụ lại, hóa thành một lời oán trách mạnh mẽ nhất – Tại sao bây giờ không cúp điện!
Trong sự hỗn loạn, Lôi Thần Ni Ni đã nói một câu: “À ừ, có ai không muốn chơi không?”
Được thôi, vốn là Chân Thủy và Tiểu Vũ Yêu Yêu đã muốn rút lui, nhưng Ni Ni nói một câu như vậy, họ muốn chạy cũng không
được nữa.
Quá là mất mặt ấy chứ.
Lôi Thần Ni Ni thuộc bang của họ, dựa vào đâu mà bắt họ đi.
Vi Vi đương nhiên cũng không muốn hợp tác với bọn Chân Thủy, nhưng một là có mặt Lôi Thần Ni Ni ở đây, hai là… cô đến
trước mà, người cần đi là họ mới đúng.
Yên lặng dễ có đến một phút.
Nhất Tiếu Nại Hà: “Tạo đội.”
CHƯƠNG 30: ĐẲNG CẤP CỦA CAO THỦ
Giữa ánh sáng chớp lóe, đường sáng một cứu một giết là thần tích hoa lệ đạt đến cực hạn, và Cầm Sư thường ngày vốn
bình thản, thời khắc này trên người như tỏa ra sự dũng mãnh khó tả.
Trước khi tạo đội, Lôi Thần Ni Ni muốn chết.
Sau khi tạo đội, nhìn thấy một hàng ID trong đội, Lôi Thần Ni Ni thoáng chốc thấy ánh hào quang phản chiếu ngập màn hình.
Như lời nói xưa cũ rằng, một Ni Ni đã bị sét đánh, ngàn vạn Ni Ni khác đứng dậy trong tiếng sấm sét gào hú! Tất cả đều vì tính
nhiều chuyện! Nắm chặt!
Lôi Thần Ni Ni trước vi tính đang nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt lóe ra những tia gian manh, tay trái ấn chặt vào nút
chụp màn hình, trong lòng không ngừng thúc giục: Tới đi! Tới chút màn hay đi nào!
Đáng tiếc, thời gian từng phút từng giây trôi qua, màn hay mà cô mong đợi đã không hề xuất hiện.
Động U Minh, thực ra là một động cây gồm sáu tầng, boss động U Minh, dùng từ chính xác hơn để miêu tả thì chính là – U
Minh lão thái và những nam sủng (tức những nam người tình ^_^) >_<. Ngoài cửa thứ nhất là Nhiếp Tiểu Sảnh cầu cứu dẫn đến
kịch tính và thí đấu nổ ra, những cửa sau đó đều do những nam sủng của bà già đó giữ cửa, đánh cho chúng hoảng loạn mà bỏ
chạy rồi mới có thể tiến vào cửa cuối cùng – U Minh quỷ lão và một tập hợp những nam sủng mà trước đó đã bỏ chạy.
Đành phải thừa nhận rằng thiết kế nhiệm vụ này quả thật tà ác quá, nhưng kinh khủng hơn là phần sau đó – những game thủ
nữ xông vào U Minh Động sau khi bị tiêu diệt, thì hệ thống sẽ trực tiếp tuyên bố game thủ đã tử vong tại trận, nhưng nếu game thủ
nam bị diệt, hệ thống lại thông báo “Game thủ XXX đã mất tích trong U Minh…”
Những chuỗi tài khoản được tỉnh lược khiến người ta phải nghi ngờ, thêm vào đó là thuộc tính U Minh quỷ lão thích thu nạp
nam sủng, thì chuyện game thủ nam mất tích sau đó làm gì thì không nói cũng biết. Thế là một khi đội đã bị diệt thì kênh thế giới
luôn luôn không thể thiếu được hai câu này.
“Ấy, lại thêm một người bị Lão thái thu nạp rồi.”
“XX huynh, cảm giác được làm nam sủng thế nào?”
Lúc bắt đầu cũng có game thủ không chịu nổi tên mình và U Minh lão thái bị dính lại với nhau, bèn quyết định mình sẽ chết ở
mấy cửa trước, vậy nhưng, phản ứng của kênh thế giới lại là …
“Khỉ thật, lại bị các nam sủng chiêu dụ ở mấy cửa trước rồi à.”
Hoặc là…
“Đến Nhiếp Tiểu Sảnh muội muội cũng không thắng được, bạn có còn là đàn ông không?”
So sánh thì, chi bằng cam phận làm nam sủng còn hơn >_<
Đội của Vi Vi thuận lợi tiến qua các cửa trước, có điều sự thuận lợi này đối với Vi Vi mà nói thì tốc độ rõ ràng quá chậm. Vì tạo
đội với bọn Chân Thủy - Tiểu Vũ, Vi Vi chỉ muốn tốc chiến tốc thắng để dẫn Đại Thần đi nơi khác, không muốn để tinh lực lãng phí
ở những con tiểu quái giữa đường, nhưng lần này Tiểu Vũ Yêu Yêu quả thực quá kém, luôn khiến tiểu quái truy sát, muốn không
mất thì giờ cũng khó.
Giải quyết xong đám quái vật lớn nhỏ ở cửa gần cuối, Lôi Thần Ni Ni chợt khựng lại trước điểm chuyển sang cửa ải cuối cùng,
do dự một lúc rồi nói: “Cửa tiếp theo, ai làm chỉ huy?”
Thực ra chuyện quyền chỉ huy này trước khi vào động đã phải được xác định, có điều Lôi Thần Ni Ni nhút nhát, không dám nói
ra. Mấy cửa trước thì vấn đề này không bức thiết lắm, vì có Vi Vi và Nại Hà ở đây, chỉ cần hai vợ chồng họ phát huy công lực đã đủ
rồi, nhưng cửa cuối thì không được, đối mặt với kẻ địch hung hãn mạnh mẽ, bắt buộc phải hạ quyết định.
Quyết định này Lôi Thần Ni Ni thấy lẽ đương nhiên là phải là Nhất Tiếu Nại Hà, cô đã muốn lĩnh hội đẳng cấp của đệ nhất cao
thủ từ lâu, nhưng có Chân Thủy Vô Hương và Tiểu Vũ Yêu Yêu ở đây, cô lại không tiện nói ra.
Vi Vi biết cô khó xử, vừa định nói cứ theo tiền lệ, quyền chỉ huy thuộc về đẳng cấp cao nhất. nhưng lại thấy đẳng cấp của Chân
Thủy Vô Hương hiện đã ngang bằng Đại Thần. Vi Vi có phần sững sờ, sao anh ta lại trèo lên nhanh thế? Đại Thần và cô đã có một
đợt không chơi, bị đuổi kịp cũng không có gì là lạ, nhưng khoảng cách xa như thế, chẳng lẽ anh ta luyện cấp ngày đêm không ăn
không uống gì ư?
Đang trong lúc nghi ngờ thì lại nghe Nại Hà bảo: “Tùy thôi, phụ bản này độ khó bình thường.”
Vi Vi bái phục.
Đại Thần anh có độc không vậy, anh nói như thế, Chân Thủy người ta dù có muốn nói để anh ta chỉ huy cũng không thể, nếu
không há chẳng phải tỏ ra anh ta đang nhặt thứ mà anh không cần đó sao?
Chân Thủy, Tiểu Vũ, Ni Ni cùng im lặng…
Hồi lâu.
Vi Vi: “…Nếu độ khó bình thường, thì để tôi làm vậy.”
Trước kia khi Vi Vi và Chân Thủy hợp tác, đa phần là Vi Vi chỉ huy, về sau gả cho Nại Hà thì nhiệm vụ này giao cho anh, bây
giờ lại nắm gậy chỉ huy nên có cảm giác không quen lắm.
Đặc biệt là, khi trong nhóm có đồng đội không theo kịp tiết tấu trận đánh.
>o<
U Minh Quỷ Lão quá mạnh, chức năng cũng rất biến thái.
Âm dương hỗn loạn, bác sĩ cũng không theo kịp.
Đảo Phạt Nhất Kích, khi mức độ thương tích trên người đạt đến tỉ lệ nhất định sẽ phản kích lại trên người đồng đội.
Phu Thê Phản Mục, chức năng được phát ra khi trong đội khi có phu thê, loại tác dụng tương tự Đảo Phạt Nhất Kích.
Lấy dương bù âm, rất tà ác, lượng máu của game thủ nam sẽ hạ thấp, số còn lại sẽ bổ sung gấp đôi hơn cho U Minh Quỷ Lão.
Nói tóm lại, khảo nghiệm của boss này với bác sĩ khá lớn, cũng chính vì thế mà boss này đối với đội của Nhất Tiếu Nại Hà, xem
như độ khó quả thực chỉ bình thường, vì khả năng né tránh của Đại Thần là rất mạnh.
(bạn đang đọc truyện tại www.vntruyen4u.wap.sh ,chúc các bạn vui vẻ)
Đánh đến một mức độ nhất định, Quỷ Lão hô hào các nam sủng trước đó đã bỏ chạy đến, bắt đầu đánh hội đồng.
Vi Vi muốn giải quyết gọn một trong những tên nam sủng trước, vì hắn có chức năng trì hoãn tên gọi “Thần hành quy bộ” rất
đáng ghét. Vậy nhưng khi cô vừa đổi vị trí thì đã thấy Nại Hà nhắc nhở.
[Đội nhóm"> [Nhất Tiếu Nại Hà">: Chủ.
Vi Vi biết ý anh là muốn cô tấn công U Minh Quỷ Lão, lập tức bỏ con boss nhỏ này mà công kích trực tiếp U Minh.
Nại Hà nhanh chóng giải thích: “Phụ bản cứu giúp, giải thưởng và nhân mạng tính ngang nhau.”
Vi Vi mới nhớ ra, lúc đối thoại với Nhiếp Tiểu Sảnh trước đó, quả thực có nhắc đến những nam người tình này đều do U Minh
Quỷ Lão bắt cô ta phải dụ dỗ họ đến. Nếu mục đích đã là giải cứu bọn họ thì tất nhiên không thể giết được.
Vi Vi tự cảm thấy hổ thẹn. “Ăn cơm mềm” nhiều rồi, quả nhiên sức phán đoán cũng bị hạ thấp ~~ Vừa đánh boss, Vi Vi vừa bắt
đầu suy nghĩ nghiêm túc, về vấn đề cô và Đại Thần rốt cuộc ai mới là người đang “ăn cơm mềm”.
Đương nhiên là, cũng không quên chỉ huy.
[Đội nhóm"> [Lô Vĩ Vi Vi">: Cung tiễn.
Vi Vi vẫn chưa nói hết câu thì đã bị đòn công kích của U Minh Quỷ Lão cắt ngang, đang lúc chuẩn bị gõ chữ thì Chân Thủy Vô
Hương dường như đã hiểu ra.
[Đội nhóm"> [Chân Thủy Vô Hương">: OK.
Vi Vi hơi ngẩn ra, sau đó thấy Chân Thủy Vô Hương công kích ở vị trí mà cô đang muốn nhắc.
[Đội nhóm"> [Lôi Thần Ni Ni">: Ha ha, hai người phối hợp hay quá.
Lôi Thần Ni Ni quả không hổ là Lãnh Trường Vương (ý chỉ người hay khiến tình hình trở nên lạnh lẽo, ngượng ngập), mỗi lần
cô vừa mở miệng là mọi thứ chí