watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 2 - Anh yêu em vợ hờ của anh Phần 3
Home >
Tìm kiếm

Anh yêu em vợ hờ của anh Phần 3

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
27/11/24 - 17:34

…đến khi…hợp…đ…ồng…k…ết thúc…t..hì …t…ôi…sẽ…chẳng thể nào quên anh được.T..ôi…xin…a..nh đó…hãy…đ…ể…ch…o..tôi…yê...n và….đừng…k..hiến…t..ôi…phải…đau vì anh nữa.-Tiểu Phương vừa nói trong cơn say đôi mắt cô ướt đẫm.Cô cứ nói nhưng đâu biết rằng lời nói của cô đã làm cho 1 người đang đau lắm.Phải đó chính là Quang Kiệt.Anh đã cố gắng làm tất cả để mong 1 ngày cô sẽ thích anh.Nhưng hôm nay khi nghe cô nói thì anh đã biết được hình ảnh của người trong tim Tiểu Phương là ai rồi.Vì những điều mà người ta nói trong cơn say đều là những điều mà họ đang giấu kĩ trong lòng.
Quang Kiệt đưa Tiểu Phương đến 1 khách sạn.Đặt cô lên giường đắp chăn lại và hôn nhẹ lên trán cô rồi lặng lẽ ra về.Quang Kiệt đang rất đau.Anh không biết cách nào để quên Tiểu Phương.Anh định là sẽ rời khỏi Minh Thị và trở về Mỹ sống với mẹ.Anh định về đây làm việc để chăm sóc ba nhưng bây giờ anh phải đi đi để quên quên 1 người con gái mà anh đã yêu yêu bằng cả trái tim mình.
(bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro , chúc các bạn vui vẻ)
Cháp 11.
Tối hôm đó,Thư Kỳ năn nỉ Minh Quân cho ả ở lại.Minh Quân thấy Tiểu Phương không có ở nhà nên gật đầu 1 cái rụp.Vừa lên tới phòng ả đã ấn Minh Quân vào tường và đặt lên môi anh 1 nụ hôn nồng cháy.Minh Quân do hơi bất ngờ nhưng anh cũng đáptrả lại nụ hôn ấy bằng tất cả đam mê.Anh bế xốc Thư Kỳ lên giường và hai người đó đang trao nhau những gì thiêng liêng nhất.
Sáng hôm sau.
Khi mặt trời đã đứng bóng.
Tiểu Phương mới từ từ mở mắt dậy.Hai tay cô ôm chặt đầu.Cô chẳng nhớ tối qua cô đã làm gì??Nói gì nữa??Cô nhận ra nơi cô đang ngủ không phải là căn phòng ở biệt thự Minh Thị.Đang ngẩn ngơ không biết mình đang ở đâu chợt cô thấy 1 tờ giấy trắng được đặt trên cái tủ nhỏ kế bên mình.
“Chào em.Chắc là em đã thức dậy rồi phải không??Hôm qua do em say quá nên anh đưa em đến khách sạn nghỉ ngơi.Em thức dậy nhớ uống viên thuốc anh để sẵn trên bàn nó sẽ giúp em giải rượu đấy.Nếu đói bụng thì cứ gọi điện nhân viên khách sạn sẽ mang bữa sáng lên cho em.Xin lỗi vì anh có chút việc nên không ở lại chăm sóc cho em được.Em cứ việc ở đây nghỉ ngơi tiền phòng anh đã thanh toán rồi.
Anh,
Quang Kiệt”
Cô khẽ mỉm cười.Hình như cô đã nhớ ra vài điều gì đó.
_Quang Kiệt và mình đi xem phim xong rồi đi…đi…đâu….trời ơi sao không nhớ gì hết vậy????-Tiểu Phương hét lên.
Cô mới nhận ra bây giờ là đã là 11h sáng.Cô đã trễ giờ làm.Cô đứng dậy,chải đầu,mang giầy,uống vội viên thuốc vào rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
_Mình ngủ cái kiểu gì thế này???Minh Quân sẽ cho mình 1 trận mất.Tên đó là chuyên gia bắt nạt người khác mà.
Tiểu Phương cho xe chạy nhanh qua Minh Thị.
Két….
Cô đi vào đại sảnh nhưng chẳng thấy ai cả.Ngay cả cầu
thang máy cũng chưa hoạt động.Tiểu Phương chạy ra hỏi bác bảo vệ và gần như té ngửa vì hôm nay là ngày chủ nhật.Tất cả mọi người đều nghỉ ở nhà có ai đi làm đâu.Tiểu Phương cốc vào trán mình 1 cái rõ đau rồi leo lên taxi đi về nhà.Dưới phòng khách chẳng có ai cả vì Quản Gia và người hầu đã đi hết rồi chỉ có mỗi chị bếp nên ngôi biệt thự hơi trống vắng.Vừa định mở cửa phòng cô thấy Thư Kỳ bước ra từ phòng Minh Quân trong chiếc áo sơ mi trắng quá khổ,tóc tai thì rối bù.Ả nhìn cô bằng cặp mắt khinh bỉ.Minh Quân cũng đi ra theo sau.Anh ngạc nhiên khi thấy Tiểu Phương đứng đó.Cô nhìn anh bằng cặp mắt đầy thất vọng lẫn trách móc nhưng chỉ có anh mới nhận ra thôi.Cô vội đi vào phòng và khóc.Cô thật sự thất vọng về Minh Quân.Cô không nghĩ rằng anh có thể đưa Thư Kỳ về nhà và làm cái chuyện đó.Mặc dù cô không là vợ danh chánh ngôn thuận của anh và Thư Kỳ đã biết được bí mật giữa Minh Quân và cô nhưng anh cũng phải nghĩ đến lòng tự trọng của cô nữa chứ.Cô nhớ như in ánh mắt mà Thư Kỳ nhìn cô.Ánh mắt dè bỉu hàm ý rằng cô đã thua rồi.Nước mắt cô cứ vô tư lự lăn trên má.1 hồi do quá mệt cô thiếp đi lúc nào mà cũng không biết.Minh Quân thì tìm cách đưa Thư Kỳ về nhà.Ánh mắt Tiểu Phương nhìn anh cứ lẫn quẩn trong đầu Minh Quân.Anh tự hỏi mình sao cô lại nhìn anh với anh mắt ấy???1 ánh mắt đầy sự thất vọng và trách móc.Và sao khi nhìn vào ánh mắt ấy thì cảm giác tội lỗi lại tràn ngập trong anh.Anh thấy mình có lỗi với Tiểu Phương khi đã đưa Thư Kỳ về nhà và làm cái chuyện đê tiện đó.
Reng…reng…reng…
Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi bên tai làm Tiểu Phương chợt tỉnh.Cô bắt máy.
_Alo Tiểu Phương hả con???Con sao rồi có khỏe không???Thời gian đầu chắc là mệt lắm phải không???Minh Quân gọi sang cho mẹ bảo con mang thai được 3 tuần.Mẹ mừng lắm định gọi điện về hoài mà do công việc bận nên chưa có dịp.
_Dạ con cám ơn mẹ.Con vẫn bình thường.Lâu lâu có hơi buồn nôn 1 chút với lại hay thèm ăn ngọt.-Tiểu Phương thều thào nói.
_Ồ vậy à.Vậy nếu con có thèm gì thì nhớ nói chị bếp làm cho nhé rồi đừng làm việc quá sức kẻo ảnh hưởng đến cái thai.Con phải cẩn thẩn nhất là trong thời gian đầu.-Bà Triệu dặn dò cặn kẽ còn Tiểu Phương thì chỉ biết nói dạ con biết rồi.
Sau khi nói chuyện với bà Triệu,Tiểu Phương nhận ra bây giờ đã 9h tối rồi.Cô đến bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm.Những vì tinh tú sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.Cô thích nhìn ngắm bầu trời vào đêm hơn là vào ban ngày tuy ban đêm là lúc cô cô đơn 1 mình trên chiếc giường và trong ngôi biệt thự lạnh lẽo này nhưng nó mang lại cho cô cảm giác yên tĩnh.Cô có thể trầm tư suy nghĩ mà không bị ai quấy rầy còn ban ngày cô phải đi ra cuộc sống nhộn nhịp,xô bồ ở ngoài kia.Nhìn những vì sao trên trời cô chợt nhớ đến ước mơ hồi nhỏ của mình là sẽ có 1 ngày cô sẽ chạm lên tới những vì sao đó và hái nó xuống.Nhưng sao bây giờ cô thấy nó thật xa vời.Những ngôi sao đó cũng giống như là Minh Quân vậy lúc nào cũng sáng lấp lánh và nó sẽ sáng mãi sáng mãi.Còn cô chỉ là 1 con ngốc đứng từ xa nhìn ngắm những ngôi sao đó và luôn luôn ấm ủ 1 giấc mơ là sẽ được chạm vào những vì sao đó nhưng giấc mơ vẫn mãi là giấc mơ sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực.

Cháp 12.
Ọt….ẹt….Ọt…ẹt….-Đang trầm ngâm suy nghĩ Tiểu Phương mới để ý rằng cái bụng của cô đang biểu tình chí chóe.Chợt cô nhớ ra sáng tới giờ cô chưa bỏ cái gì vào bụng cả.Xuống nhà bếp cô rót đại ly sữa rồi đem vài lát bánh mì nướng và hũ mứt dâu bỏ vào mâm mang lên phòng.Đang đi từ nhà bếp ra cô chạm phải mặt Minh Quân đang đứng nhìn cô chằm chằm với đôi mắt vô hồn vô cảm.Hình như giữa cô và anh đang có 1 khoảng cách nào đó mà cái khoảng cách đó do họ tự tạo ra hay là tự nhiên nó có.Cô nhìn anh 1 hồi rồi lặng lẽ đi lên cầu thang.
_Cô giận tôi chuyện hồi trưa à??-Minh Quân lên tiếng.
_Không.-Tiểu Phương đáp 1 câu cụn lũn rồi bước nhanh lên phòng cô chẳng muốn nán lại để trả lời những câu hỏi của Minh Quân.
Khóa trái cửa lại đặt cái mâm lên bàn nhưng cô lại chẳng muốn ăn tẹo nào.Có lẽ ánh mắt và lời nói của Minh Quân làm cho cô đủ no rồi.Về phần Minh Quân khi nghe chữ “Không” từ miệng TiểuPhương anh chẳng cảm thấy nhẹ nhõm gì nhưng 1 cảm giác nặng nề,tội lỗi lại đè nặng trong anh.Tại sao khi nghe chữ không từ miệng cô đáng lẽ anh phải vui mừng vì cô không giận anh vì cô chẳng trách khứ anh chuyện hồi trưa nhưng sao anh lại cảm thấy nghẹn thở như có cái gì đó đang bóp nghẽn tim anh vậy.Anh lôi chai rượu ra uống 1 hơi đến gần nửa chai.Anh muốn say say để quên đi cái cảm giác nặng trĩu đó nhưng sao càng uống thì cái ánh mắt hồi trưa Tiểu Phương nhìn anh lại hiện ra khiến anh tức điên lên muốn bổ
tung cái đầu mình ra xem xem có cái hình ảnh nào của Tiểu Phương không thì lôi ra và quăng vào xọt rác.Tiểu Phương ở trên phòng cũng đi ngủ luôn cô nghĩ mình chẳng cần phải quan tâm tới Minh Quân làm gì.Chuông đồng hồ vừa điểm đúng 1h sáng Tiểu Phương giật mình tỉnh dậy cố nhắm mắt để ngủ thêm chút nữa nhưng không được vì ban ngày cô đã ngủ quá nhiều.Cô đi xuống nhà bếp để tìm chút nước lạnh.

Cách….-Công tắc đèn vừa được mở lên thì hình tượng Minh Quân tay cầm chai rượu ngồi xiu vẹo ở dưới đất khiến cô giật mình.

Tiểu Phương vội đỡ anh đứng dậy miệng thì lẩm bẩm cái gì đó:

_Chắc lại gây nhau với Thư Kỳ nên mới uống say mèm như thế này???Sao không gọi cô ta tới chăm sóc cho đi.

Tiểu Phương vừa đặt Minh Quân xuống ghế sofa thì ngồi thở hồng hộc.Cô đi vào bếp nhúng khăn ướt lau mặt cho anh.Minh Quân tay chân cứ múa lung tung.

_Làm như kiếp trước tui mắc nợ anh hay sao mà bây giờ phải trả đây này.-Tiểu Phương vừa lau mặt cho Minh Quân vừa nguyền rủa.

Làm xong cô lấy chăn đắp cho Minh Quân rồi đi vào nhà bếp nấu mì gói ăn tạm.Cô lên phòng chợp mắt được một tí thì phải thức dậy đi làm.Chuẩn bị xong cô đi xuống lầu Minh Quân vẫn ngủ say như chết.Cô nghĩ nên để anh ở nhà nghỉ ngơi khi nào tỉnh thì đi làm cũng không muộn.

11h trưa,Minh Quân mới lồm cồm bò dậy đầu anh đang đau như búa bổ.Ánh nắng buổi trưa oi ả chiếu xuyên qua cửa sổ làm hai mắt anh chói không chịu nổi.Vừa ngồi để định lại tinh thần thì anh thấy chai rượu đang nằm lăn lóc ở trên bàn và có 1 tờ giấy trắng với nét chữ nắn nót.

“Xin lỗi tôi thấy anh ngủ say quá nên không nỡ đánh thức anh dậy.Nếu anh còn mệt thì cứ việc nghỉ ở nhà công việc ở Minh Thị cũng không đến nỗi nhiều nên không cần anh phải đến đâu.Tôi đã pha sẵn nước chanh rồi anh nhớ uống nha.

Tiểu Phương”

Minh Quân cứ đọc đi đọc lại thông điệp trong tờ giấy.Không hiểu sao anh lại thích ngắm nhìn nét chữ nắn nót hơi run run của Tiểu Phương.Anh thấy thời gian qua mình đã đối xử tệ với cô phải nói là rất rất rất rất là tệ luôn ý.Anh cần phải bù đắp lại những tội lỗi mà anh đã gây ra cho cô.Hôm đó anh tắt luôn cả máy điện thoại vì không muốn bị Thư Kỳ làm phiền rồi còn nói với chị bếp không cần phải tới nấu ăn nữa.Anh dành cả buổi trưa và chiều để lên mạng kiếm công thức nấu thức ăn và đi chợ.Thư Kỳ thì đang điên tiết lên vì chẳng thể gọi điện được cho Minh Quân còn Tiểu Phương thì chăm chú làm việc cô chẳng buồn gọi điện về cho Minh Quân dù chỉ là 1 cái nhá máy.Quang Kiệt thì lặng lẽ gởi đơn xin nghỉ việc cho Minh Quân bằng email và rời khỏi Minh Thị mà chẳng 1 lời nói.Anh không muốn ai biết đến sự ra đi của anh đặc biệt là Tiểu Phương vì nếu nhìn thấy cô 1 lần nữa chắc anh sẽ không thể nhấc chân lên máy bay nổi.Tiểu Phương đang lo lắng cho Quang Kiệt vì từ hôm đi chơi với anh tới giờ chẳng thấy anh gọi điện,nhắn tin gì cả.Cô không biết hôm đó cô có làm gì cho anh không hài lòng không nữa.

Cháp 13.

Chiều hôm đó,Minh Quân cặm cụi để nấu bữa tối cho Tiểu Phương.Anh nghĩ rằng cô sẽ bất ngờ vì anh đã tự vào bếp nấu bữa tối cho cô.Đúng 5h chiều thì có tiếng cửa mở Tiểu Phương bước vô cô thực sự ngạc nhiên vì Minh Quân bận bịu với công việc nấu nướng của mình trán anh ướt đẫm mồ hôi.

_Cô về rồi đó hả???Đi lên phòng tắm rửa thay đồ đi.Tôi nấu đồ ăn sắm xong rồi.Nhanh lên rồi xuống ăn.-Minh Quân giục.

Còn Tiểu Phương thì hơi bất ngờ không biết hôm nay Minh Quân ăn trúng cái gì mà lại đi vào bếp nấu ăn chứ.Cô lên phòng tắm rửa và mặc 1 bộ váy ở nhà nó làm cô cảm thấy thoải mái hơn so với bộ đồ công sở kia.Tiểu Phương vừa bước xuống thì Minh Quân đã vội đẩy cô vào phòng ăn và ấn cô ngồi xuống ghế và nói:

_Hôm nay cô phải ăn nhiều lên đó nha.Tôi nấu không biết có ngon không nhưng cô phải ráng ráng ăn nghe chưa?-Minh Quân cười nhẹ.

Tiểu Phương ngồi nhìn Minh Quân 1 cách lạ lẫm rồi hỏi “Hôm nay anh ăn trúng cái gì hả???”Minh Quân đang định trả lời thì chuông cửa cứ reo inh ỏi.Tiểu Phương chạy ra mở cửa.Thư Kỳ đang đứng đó và nhìn cô bằng ánh mắt đầy sự ghen tức.Minh Quân chạy ra anh giật mình vì thấy Thư Kỳ đứng đó và buông lời trách móc rằng tại sao Minh Quân không chịu nghe điện thoại của ả???Thư Kỳ tự tiện bước vào phòng ăn và khi ả nhìn thấy những món ăn giản dị được dọn sẵn trên bàn thì quay sang hỏi Minh Quân.

“Ủa sao hôm nay chị bếp nấu ăn gì mà lạ vậy???Món ăn thì quá bình dân trang trí lại chẳng đẹp mắt tẹo nào.”-Thư Kỳ bĩu môi chê bai.”Hôm nay chị bếp xin nghỉ.Thức ăn này là do anh Minh Quân nấu đang định gọi điện mời chị sang ăn nhưng chị đã tới rồi thì ở lại dùng bữa nha để xem tài nghệ
nấu nướng của anh ấy như thế nào.”-Tiểu Phương giải thích còn Minh Quân thì đứng chưng hửng với lời nói của Tiểu Phương.”Ôi anh tự nấu đấy à.Anh làm em cảm động quá.Nhất định hôm nay em phải ăn phải ăn cho hết chỗ thức ăn này.”-Thư Kỳ quay sang nhìn Minh Quân.

Minh Quân đã rất khó chịu khi thấy sự xuất hiện của Thư Kỳ bây giờ Tiểu Phương lại buông ra 1 câu khiến anh tức giận vô cùng.Rõ rang anh đã nói bữa ăn này anh nấu là để cho cô dùng chứ đâu phải Thư Kỳ.

_Thôi hai anh chị ở đây ăn đi nhé.Em xin phép đi lên phòng.-Tiểu Phương nói xong bỏ ra ngoài để lại Minh Quân đang nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy sự thất vọng.Còn Tiểu Phương thì bỏ đi lên phòng.

“Xin lỗi anh Minh Quân tôi không thể vui vẻ ngồi ăn cơm với anh được.Cảm ơn anh vì đã làm những điều đó cho tôi đối với tôi như vậy đã là quá đủ rồi.Tôi mong rằng khi tôi không còn ở trong nhà này nữa thì anh phải sống hạnh phúc bên Thư Kỳ-người con gái mà anh đã chọn vì tôi muốn lỡ như tôi bất ngờ gặp anh ở ngoài đường tôi cũng muốn thấy trên môi anh phải có 1 nụ cười hạnh phúc thì khi đó tôi mới cảm thấy hạnh phúc được.Nhưng nếu như anh bị phản bội thì anh cứ tin chắc rằng sẽ còn có tôi-1 con ngốc lúc nào cũng dõi theo và chờ đợi anh.”

Đang suy nghĩ thì điện thoại của Tiểu Phương reo.Là Bà Triệu.

“Alo mẹ à!!Mẹ có khỏe không??”-Tiểu Phương vui vẻ nói.”Ờ Tiểu Phương đó hả con.Ba mẹ vẫn khỏe.Con sao rồi???Cái thai vẫn tốt chứ.”-Bà Triệu nói nhanh không kém phần hồi hộp.”Dạ con vẫn khỏe cái thai….vẫn bình thường.”-Tiểu Phương ngập ngừng nói nhưng giọng vẫn bình tỉnh.”À mẹ gọi vô máy Minh Quân hoài mà không được nên mẹ gọi về cho con.Vào tuần sau,mẹ sẽ bay về cùng với Quản Gia và người hầu hai đứa không cần phải ra đón mẹ đâu nhưng nhớ tuyệt đối giữ bí mật nhé!Mẹ muốn cho Minh Quân nó bất ngờ.”-Bà Triệu bật cười.”Dạ vậy là đầu tuần sau mẹ về à???Con vui quá.Ba có về không mẹ???-Tiểu Phương tỏ vẻ vui mừng.”Không ba con ở bên đây lo công việc còn mẹ về nước xem tụi con sống như thế nào???.”Tiểu Phương nói chuyện với bà Triệu trong phòng mà không để ý có 1 người đang đứng ở ngoài và đã nghe hết đoạn đối thoại của cô và đang sắp sẵn 1 kế hoạch chuẩn bị tác chiến.

Từ dạo bị Tiểu Phương chơi 1 vố Minh Quân thề là sẽ không bao giờ vào bếp nữa.Anh cũng tỏ ra vô cảm khi nhìn thấy cô lên Minh Thị thì cứ kiếm chuyện la mắng cô miết.

_Cô làm việc như thế này đó hả???Tôi nói cô soạn bảng kế hoạch cho tháng này sao cô lại đi soạn kế hoạch đầu tư vào khu đất Đông Dương là như thế nào???Này tôi không rãnh trả lương cho cô để cô làm việc lộn xộn như thế nhá.Đi về làm ngay cho tôi.-Minh Quân nói trong tức giận.

_Tôi có chuyện muốn nói với anh.M…-Tiểu Phương chưa kịp nói gì thì Minh Quân đã la chí chóe “Sao còn chưa đi??Tôi cần gấp bảng kế hoạch nội trong ngày hôm nay.Cô làm sao thì làm.”

Cả tuần nay Minh Quân cứ đưa Thư Kỳ về nhà ở suốt.Tiểu Phương định tìm cơ hội để nói cho Minh Quân về việc bà Triệu sẽ về nước vào đầu tuần nhưng anh chẳng cho cô cơ hội để thực hiện vì cô sợ bà Triệu về mà thấy hình ảnh Minh Quân với T

Tag:

Anh,yêu,em,vợ,hờ,của,anh,Phần,3

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Truyện teen,Bad Boy Full
[ 4069 ngày trước - Xem: ]
» Truyện Teen - Tình Yêu Của Thiếu Gia Full
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» "Tên khốn" dễ thương Phần 1
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
» Truyện "Tên khốn" dễ thương Phần 2
[ 4126 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 304