watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 5 - Ân Thù Kiếm Lục
Home >
Tìm kiếm

Ân Thù Kiếm Lục

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
15/03/25 - 01:51

uống hồ bà xuất thủ đột ngột.
Chúng có bao giờ tưởng những chiếc túi của bà ta, lại chứa toàn ám khí, mà ám khí chẳng phải là những vật chế luyện với hình thức riêng biệt như khách giang hồ thường dùng. Ám khí của bà là những món quà vặt, bình thường thì thưởng thức nó, khi cần thì bà dùng nó làm ám khí, thừa lợi hại hạ địch như những ám khí thực sự.
Vì chẳng ngờ như vậy, chúng lãnh đủ. Bất quá, chúng chỉ tránh né được một vài vật đầu tiên, song những hạt đào, hạt hạnh nhân, hạt ô mai bắn ra tới tấp, chúng làm sao tránh kịp?
Rồi ba tiếng rú vang lên, ba tên cường đạo ngã nhào một lượt. Mỗi tên hứng ít nhất cũng mười hạt, hạt nào cũng ấn sâu vào da thịt tưởng chừng như xác thân chúng có khảm những hạt đào, hạt hạnh nhân, hạt ô mai.
Hai tên kia có lẽ đã tắt thở, chỉ còn mỗi một mình Thiết Hổ, có sực chịu đựng khá, y phều phào hỏi:
- Bà đã có xâu ngọc đó, chưa đủ sao, còn bày kế lừa chúng tôi đoạt báu vật của chúng tôi? Dù sao, thủ đoạn của bà tàn độc quá.
Vạn lão phu nhân lắc đầu, thở dài:
- Bọn ngươi thật là ngu xuẩn! Trên thế gian này làm gì có ngọc màu tím?
Thiết Hổ sững sốt, không rõ vì giận hay vì tức là mình ngốc, y nghe mồ hôi hạt, đượm đầy trán, rơi xuống áo ròng ròng. Một lúc sau, y cố gom toàn lực hỏi:
- Thế vật gì trong tay bà?
Vạn lão phu nhân cười nhẹ:
- Kẹo ô mai, sênh đường pha màu tím trông bóng ngời, món quà ta ưa thích nhất, bất cứ đến thị trấn nào, ta phải tìm mua cho kỳ được một mớ, bỏ trong túi ta ăn suốt ngày suốt đêm trừ lúc ngủ. Ngươi có quáng manh chăng mà không nhận ra?
Thiết Hổ giương tròn mắt, đôi tròng suýt lọt ra ngoài, hét lên một tiếng to:
- Tức chết ta thôi!
Rồi y nấc nấc mấy tiếng tắt lịm.
Vạn lão phu nhân nhìn ba xác chết nằm vật trên mặt đất, lại lắc đầu, lại thở dài:
- Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Phương Bửu Nhi mục kích cảnh tình của ba tên cường đạo, không khỏi tức uất Vạn lão phu nhân xuất thủ tàn độc, sát hại ba mạng người như một trò đùa, hắn chưa nói gì, bà ta lại thở dài tiếc rẻ, hắn càng tức uất hơn thầm nghĩ:
“Đã biết tiếc sao còn hạ thủ đoạn?” Vạn lão phu nhân tặc lưỡi, tiếp nối:
- Ta chỉ còn có bao nhiêu đó thôi, chúng bắt buộc ta phải hủy hoại tất cả, đáng hận thật!
Bà đứng lên, bước tới cạnh các xác chết, vạch áo chúng gỡ từng hạt đào, hạt hạnh nhân, hạt ô mai lút sâu vào da thịt chúng. Hạt nào cũng có vấy máu, có hạt đọng chảy ròng ròng.
Bà quẹt những hạt đó trên áo chúng cho sạch máu, đoạn bỏ vào túi.
Phương Bửu Nhi vỡ lẽ, thì ra bà tiếc mấy món quà của bà, chứ chẳng tiếc mạng sống của bọn cường đạo.
Trời! Những hạt đó vấy máu tanh hôi, bà chỉ quẹt sơ cho khô rồi cất vào mình, định ăn bằng thích chứ chẳng bỏ. Hắn nghĩ đến điều đó, lợm giọng nôn khan, nhưng bụng hắn chứa đầy cá nướng, hắn vừa nôn bao nhiêu cá tuông ra rồn rột.
Hồ Bất Sầu lúc đầu nghe Phương Bửu Nhi hạch hỏi Vạn lão phu nhân đoán chắc sẽ có đại họa đến nơi, rồi bây giờ hắn lại nôn mửa, như vậy thế nào Vạn lão phu nhân cũng quở trách, mà bà ta quở trách thì chỉ còn có nước cúi đầu chờ bà ta giết, chứ chẳng còn làm gì khác nơi được, y sợ quá, vội bế xốc Phương Bửu Nhi lên, dợm chân chạy đi.
Một tràng cười ha hả vang lên, Vạn lão phu nhân đã đứng án trước mặt y rồi. Bà hỏi:
- Tiểu tử đó, con cái nhà ai, lại thông minh thế?
Hồ Bất Sầu không nói năng chi cả, xoay người nửa vòng, nhún chân vọt lên cao, xoay mình tạt qua, đáp xuống chạy đi liền.
Nhưng y vừa chấm chân xuống đất, Vạn lão phu nhân nhanh hơn, đã đáp xuống trước mặt y.
Bà cười gằn:
- Tại sao ngươi chạy trốn ta? Tiểu tử thông minh như thế kia, ta có lòng nào làm thương hại đến hắn sao?
Hồ Bất Sầu chẳng thế nào chạy khỏi tay bà được, đành đứng nguyên tại chỗ, suy nghĩ tìm cách đối phó.
Phương Bửu Nhi vùng vẫy, vuột khỏi tay Hồ Bất Sầu, hắn đứng thẳng người cất cao giọng hỏi:
- Đã không làm gì thương tổn đến tôi, lại không chịu phóng thích tôi, thế bà muốn làm gì tôi?
Vạn lão phu nhân cười dịu:
- Già như ta, thấy trẻ thông minh, ai mà chẳng mến, đã mến thì phóng thích làm sao được. Ít nhất ta cũng phải nâng niu một lúc chứ? Lại đây lại ăn quà với ta!
Bà lấy mấy hạt đào, hạnh nhân, ô mai vấy máu, trao cho Phương Bửu Nhi. Giết chết hắn, hắn chẳng bao giờ tiếp nhận đừng nói là ăn.
Vạn lão phu nhân cười lạnh:
- Tiểu tử không ăn mà được với ta à? Có vấy máu ăn càng ngon chứ sao?
Bà giết người, bà cưỡng ép người ăn những vật đẫm máu, vậy mà cử chỉ của bà hết sức dịu hiền, lời nói của bà hết sức êm nhẹ, gương mặt hết sức từ tường.
Phương Bửu Nhi giận quá mắng to:
- Lão yêu phụ! Lão độc bà! Lão quái vật! Cũng có ngày ngươi bị thiên hạ mổ bụng, moi tim lột da!
Hồi 02 : Chủ Nhân Thần Mộc Lịnh
Hồ Bất Sầu bất quá chỉ nghĩ rằng Phương Bửu Nhi từng được ông ngoại nuông chiều quá độ rồi sanh tánh ương ngạnh, bướng bỉnh mà thôi, chứ nằm mộng y cũng chẳng tưởng hắn can đảm đến thế. Trêu vào tay bà, ba tên đại cường đạo bỏ mạng không kịp thở, huống hồ một đồng tử như hắn?
Mắng như tát nước vào mặt lão phu nhân nhà họ Vạn là tự tuyên bản án từ hình cho hắn rồi, đó là thông lệ của bà ta, chẳng bao giờ bà để cho ai ngoài lệ cả.
Hồ Bất Sầu kinh hãi ra mặt, cấp tốc bước đến trước Phương Bửu Nhi. Nhưng chẳng rõ nghĩ sao, y lại trở về chỗ cũ, ngồi xuống nhếch môi cười, trong nụ cười có ẩn sự khinh khỉnh, chừng như không cần lo lắng về hậu quả do Vạn lão phu nhân dành cho Phương Bửu Nhi qua thái độ của hắn.
Vạn lão phu nhân cười nhẹ:
- Khá đó tiểu tử! Ngươi dám mắng ta! Không lẽ ngươi không thấy ba đống thịt còn nằm lồ lộ nước mặt kia sao?
Phương Bửu Nhi đã buông tất phải buông luôn:
- Bà lấy cái chết để dọa tôi? Chết thì chết sợ gì? Có ai tham sống, phải sợ đến cái hèn mà chẳng dám nói cho hả?
Vạn lão phu nhân thở dài:
- Tiểu tử không sợ chết ? Con người ta chỉ có mỗi người một sanh mạng, sao ngươi lại khinh thường sanh mạng như thế? Ngươi muốn chết, lão bà trước hết cho ngươi nếm thử mùi vị của cảnh dở sống dở chết cho ngươi biết sanh mạng quý như thế nào, sau đó sẽ hạ sát ngươi cũng chẳng muộn.
Bà hướng mắt sang Hồ Bất Sầu, thấy y vẫn ngồi yên tại chỗ, nụ cười nở trên môi, nụ cười bình thản, y lại nhìn trời, không lưu ý đến tình cảnh của Phương Bửu Nhi.
Vốn gian hoạt xảo trá, Vạn lão phu nhân không khỏi lấy làm lạ trước thái độ thản nhiên của Hồ Bất Sầu, bà cười nhẹ, từ từ hỏi:
- Gã to đầu kia, tiểu tử cùng đến đây với ngươi?
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Hắn là bạn đồng hành của tại hạ!
Vạn lão phu nhân đưa tay xoa xoa trên đầu Phương Bửu Nhi dịu giọng hỏi tiếp:
- Ta sẽ mang tiểu tử theo ta, ngươi có tưởng là hắn sẽ sống sót trở về với ngươi chăng?
Hồ Bất Sầu lắc đầu, cười mỉa:
- Tại hạ không tưởng hắn sẽ được sống sót trở về!
Vạn lão phu nhân hừ một tiếng:
- Thế tại sao ngươi không tỏ vẻ lo sợ cho hắn?
Hồ Bất Sầu cười hì hì:
- Bà mang hắn đi, sẽ có người tìm hắn về. Bà giết hắn, sẽ có người tìm bà giết bà báo thù cho hắn, tại hạ còn lo lắng gì nữa chứ?
Vạn lão phu nhân cười lớn:
- Báo thù? Ta sống đến từng tuổi này, có chết cũng vừa rồi. Nếu có kẻ tìm ta, báo thù cho hắn mà giết ta, thì càng hay cho ta, ta không phải sống nốt chuỗi ngày thừa trong cô đơn buồn thảm, khỏi phải phiêu dạt linh đinh, không cửa không nhà, ta khỏi gây ra thêm nhiễu tội lỗi.
Nhưng ta muốn chết từ lâu, những kẻ đã tìm ta muốn giết ta, lại phải chết vì tay ta, chết tất cả, thành thử ta chưa chết được, ta bắt buộc phải sống mãi sống đến ngày nay. Và gần đây, chẳng còn kẻ nào dám tìm ta mà báo thù, sự giết ta trở thành cái mộng của những kẻ thù ta, chẳng bao giờ những kẻ đó thực hiện mộng nổi.
Hồ Bất Sầu điềm nhiên, trong vẻ điềm nhiên của y có ẩn lộ chút nào niềm thương hại bà ta:
- Không ai dám, chỉ có người đó dám!
Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách:
- Nếu ta giết luôn ngươi, còn ai biết tiểu tử chết trong trường hợp nào mà mách lại với người nào đó vừa do người đề cập để tìm ta? Ngươi rất thông minh, thế mà vẫn không nghĩ ra điều ấy à?
Hồ Bất Sầu điềm nhiên điểm một nụ cười ung dung thốt:
- Không ai biết, nhưng người đó biết! Bà giết tôi cũng chẳng bưng bít được hành động của bà!
Vạn lão phu nhân vẫn cười lớn:
- Bằng vào lời nói của ngươi, thì người nào đó thần thông quảng đại, biết cả mọi việc, việc trước việc sau, việc lớn việc nhỏ. Ha ha! Ta muốn biết người đó là ai?
Hồ Bất Sầu thong thả đứng lên, lấy trong mình ra một nhánh cây khô, nhánh cây Thanh Bình Kiếm Khách Bạch Tam Không trao cho y, y tiếp:
- Người đó dùng một nhát kiếm, chém đứt cành cây nầy, bà cứ xem chỗ đứt tất biết rõ người đó là ai!
Y trao cành cây cho Vạn lão phu nhân.
Vạn lão phu nhân tiếp lấy cành cây, thoạt đầu bà ta cười còn mỉm, càng xem kỹ thì bà ta biến sắc mặt, dần dần sắc mặt càng biến thảm, cuối cùng thì gương mặt bà xanh dờn, tay bà, run run, giọng bà cũng run run:
- Nhân vật nào có đường kiếm tuyệt diệu như thế? Hay là... hay là...
Ngũ... Ngũ...
Hồ Bất Sầu vẫn điềm nhiên, thay bà nói tiếp câu bỏ dở:
- Ngũ Sắc Phàm Thuyền Chủ!
Chủ nhân chiếc thuyền có cánh buồm ngũ sắc. Trời!
Vạn lão phu nhân vội lùi lại hai bước, lúc đó tay bà còn kẹp Phương Bửu Nhi, lập tức buông hắn rơi xuống đất, dùng hết cả sức lực trao hoàn cành cây khô cho Hồ Bất Sầu, nhặt nhanh mấy chiếc bao của bọn Phấn Bưu, Thiết Hổ và Nhất Trận Phong, rồi phi thân vút vào màn đêm không nói một tiếng nào.
Đợi cho Vạn lão phu nhân khuất, Hồ Bất Sầu bước nhanh đến cạnh Phương Bửu Nhi, nhưng đi được mấy bước, y ngã quỵ xuống.
Thì ra, trong khi đối thoại với Vạn lão phu nhân, y quá sức khẩn trương, tinh thần căng thẳng cực độ, khí huyết ngưng đọng nặng nề, toàn thân như tê liệt, y vụt đứng lên bước vài bước, khí huyết chưa lưu hành như bình thường, thành ra y chới với rồi ngã xuống.Y phải vận ngầm nội công cho chân khí chuyển động quanh cơ thể một lượt để lấy thăng bằng, rồi đứng lên bước đi.
Tự lượng sức mình, biết là chẳng làm sao chống nổi Vạn lão phu nhân, không dùng sức được tất phải dùng mưu, y định mượn danh nghĩa người áo trắng để áp đảo tinh thần bà, nhưng bà lại đề cập đến chủ nhân chiếc thuyền buồm ngũ sắc, y chụp ngay cơ hội bịa luôn câu chuyện.
Sở dĩ y định mượn danh nghĩa của người áo trắng là vì sư phụ y dù sao cũng là một nhân vật hữu danh trên giang hồ, vừa trông thấy nhát kiếm trên cành cây liền biến sắc mặt. Nhát kiếm đó hẳn phải có cái nhiệm mầu siêu việt của nó. Rất có thể y dùng cành cây để lòe bà ta, y nghĩ tài nghệ của bà ta suýt soát với Bạch Tam Không, dĩ nhiên cũng phải sợ nhát kiếm của người áo trắng.
Y thành công, và hiện tại Vạn lão phu nhân đã bỏ đi, y và Phương Bửu Nhi không còn lo ngại vì bà ta nữa.
Y đến cạnh Phương Bửu Nhi, thấy hắn đờ người nằm bất động, y biết là hắn bị bà ta điểm huyệt. Vì cấp bách quá chẳng thể dần dà giải quyết ngay tại chỗ cho hắn, Hồ Bất Sầu cúi xuống bế xốc hấn lên, mang hắn phóng chân chạy đi.
Vượt được mấy dặm đường, y mới dám dừng chân lại, đưa mắt nhìn qua màn đêm, thấy dựa vách núi, có một cái động nhỏ, y liền bế Phương Bửu Nhi vào động đó, đặt hắn nằm xuống, giải khai huyệt đạo cho hắn.
Phương Bửu Nhi không am tường võ thuật, chẳng hiểu tại sao mình đang thư thái trong người, bỗng nhiên lại cứng đờ chẳng còn nhúc nhích được tay chân, thân thể như bị ngàn muôn lượt giây mây quấn quanh.
Tuy nhiên, tâm trí còn sáng suốt, không cử động được chứ hắn vẫn còn nghe, còn hiểu những gì xảy ra chung quanh, hắn nghe rõ cuộc đối thoại giữa Hồ Bất Sầu và Vạn lão phu nhân.
Giải huyệt cho Phương Bửu Nhi trở lại bình thường rồi, Hồ Bất Sầu dịu giọng hỏi hắn:
- Ngươi sợ hãi chăng?
Phương Bửu Nhi lắc đầu:
- Chết còn chẳng sợ, tôi sợ gì cái mụ tàn độc đó? Có điều tôi hết sức lấy làm lạ, mụ ta tàn độc là thế, giết người không chớp mắt, sao lại thấy cành cây vô giá trị tức khắc biến sắc mặt.
Hồ Bất Sầu mỉm cười:
- Sự tình dài dòng phức tạp lắm, trong phút giây ngắn ngủi, ta không thể nào tóm lược cho ngươi hiểu được. Khi nào rỗi rảnh ta sẽ giải thích cho.
Hắn trầm ngâm một chút, lại hỏi:
- Tại sao bà ta chỉ điểm nhẹ vào người tôi, tôi lại bất động liền?
Hồ Bất Sầu nhìn hắn:
- Đó là pháp điểm huyệt của con nhà võ. Nếu muốn tránh khỏi bị người điểm huyệt không gì bằng học võ.
Phương Bửu Nhi cười mỉa:
- Thúc thúc định nhân cơ hội này, thuyết phục cho tôi học võ phải không? Đừng! Đừng mong thúc thúc thành công! Chẳng bao giờ tôi học võ, dù có phải bị người điểm huyệt trăm lần, ngàn lần.
Hồ Bất sầu lắc đầu, thở ra không nói gì nữa. Y nhìn ra bên ngoài động, chăm chú hướng xuống dưới triền. Bỗng y quay nhìn Phương Bửu Nhi, vừa khoát tay vừa thì thầm:
- Bên dưới chúng ta có người, đừng gây tiếng động.
Rồi y nép sát mình xuống nền động, bò lần ra đến mép đá. Phương Bửu Nhi động tính hiếu kỳ, cũng bò theo kế bên y.
Cả hai thò nửa đầu ra khỏi mép động, vừa đủ nhìn xuống.
Bên dưới, tại một khoảng trống, nằm sâu trong vách núi, có bảy ngọn lửa, lửa cháy không do nhiên liệu cháy tự nhiên, như lửa thần lửa ma, lửa màu lam chẳng sáng lắm. Để ý nhìn kỹ tất thấy mỗi ngọn lửa bên trên một chiếc ống bằng đồng, bảy ngọn kết thành một vòng tròn khá rộng.
Khoảng cách từ ngọn này đến ngọn kia cũng khá xa. Nơi trung tâm vòng lửa có một người xếp bằng tròn, trong tư thế tham thiền nhập định.
Người đó vận chiếc áo bố, dĩ nhiên nhắm mắt, không rõ ngồi như thế được bao lâu rồi, bất động như tượng gỗ.
Phương Bửu Nhi hết sức lấy làm lạ, hỏi:
- Ngồi làm gì thế hở thúc thúc? Có lẽ y sợ lạnh nên đốt lửa chăng?
Hồ Bất Sầu lắc đầu:
- Không phải là người đâu!
Phương Bửu Nhi càng lấy làm lạ, nhướng mắt cố nhìn kỹ, bất giác a lên một tiếng, nhận ra không phải là người thật sự, mà chính là một pho tượng bằng gỗ, tay thợ nào đó chạm thành quả là một nhà nghề, tượng giống người thật như hai giọt nước.
Hắn lẩm bẩm:
- Tượng gỗ sao lại sợ lạnh, bởi sợ lạnh nên mới đốt lửa chứ? Kẻ nào đốt lửa sưởi ấm pho tượng, đúng là ngốc tử?
Tượng có dáng dấp không hiền. Giữa đêm khuya, dưới ánh lửa bập bùng, hình tượng đó hiện ra, dù ít nhiều cũng gieo khiếp đảm nơi lòng kẻ nào bất ngờ trông thấy. Hồ Bất Sầu thầm nghĩ:
- Không ai ngu dại gì bố trí cái cảnh đó không có lý do? Hẳn bên trong sự tình phải có điều gì bí ẩn cùng cực.
Đột nhiên, từ nơi cạnh núi gần đó có tiếng động vang lên rồi hai bóng người xuất hiện. Hai người đó bước đi rất nhanh. Thoạt trông, Hồ Bất Sầu biết ngay họ thuộc thành phần võ lâm.
Còn xa xa, họ hước nhanh họ cười nói, nhưng đến gần vùng lửa, họ chậm chân lại, bước rón rén, họ nín lặng, tỏ vẻ cung cung kính kính. Họ tiến đến từ từ, khi vừa đúng tầm đã định, bỗng họ cùng quỳ xuống.
Người bên tả cất giọng trầm trầm, thốt:
- Đinh Trọng Hoa và Đinh Bá Hoa, kính dâng bảy mươi hai món báu và bảy trăm lượng vàng ròng, cầu xin Thần Quân thu nhận!
Cả hai.hoành tay ra sau, lấy chiếc bọc mở ra tuông số báu vật và vàng ròng ngay trên khoảng đất trắng trước tượng g
<<1 ... 34567 ... 28>>

Tag:

Ân,Thù,Kiếm,Lục

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Ác Thủ Tiểu Tử
[ 4233 ngày trước - Xem: ]
» Âm Dương Thần Chưởng
[ 4233 ngày trước - Xem: ]
» Giả Trang Cao Thủ Tại Dị Giới
[ 4233 ngày trước - Xem: ]
» Ảo Kiếm Linh Kỳ
[ 4351 ngày trước - Xem: ]
» Ân Thù Kiếm Lục
[ 4351 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 23