Trại Hoa Đỏ
Mr.Luân™ [Admin] [On] 03/12/24 - 04:51 |
tràn ra từ buồng tắm. Bách lắng tai nghe, quả nhiên có tiếng nước xối nhè nhẹ. Một chút ánh sáng hắt ra từ khe cửa đóng chặt.
Bách giật mạnh quả đấm.
Tiếng rú của Bách vang khắp ngôi biệt thự Pháp cổ.
Đỗ Quang Huy, người bạn thân thiết nhất đời anh, đang ngâm mình trong bồn tắm. Đôi mắt to nâu giờ chỉ còn toàn tròng trắng. Bồn nước đã biến thành màu đỏ sậm, và người nằm trong đó, trần truồng với một vết cứa sâu trên cổ.
Chương 7: Lời nguyền
Lưu vuốt nhẹ lên ngực Vĩ rồi từ từ xuống bụng. Vĩ nhắm mắt lại.
- Nó là con của chúng mình.
- Không lẽ không phải thế?
Vĩ huých khuỷu tay vào ngực Lưu. Cô bật cười. Cô nói với ý khác, nhưng Lưu cố tình trêu Vĩ.
- Anh cho rằng nó sẽ là một đứa con gái cổ trắng ngần, tay chân đều mềm mại. - Lưu nắm lấy năm đầu ngón tay Vĩ.
- Trẻ con đứa nào cổ chẳng trắng ngần, tay chân chẳng mềm mại. - Vĩ cố nín cười. - Biết đâu lại là một thằng bé da rám nắng, mắt xếch, ngực cuồn cuộn.
- Làm gì có thằng bé mới đẻ nào trên đời có da rám nắng, ngực cuồn cuộn.
Ánh nắng sớm lùc qua khe cửa hắt những tia lốm đốm ấm áp lên cánh tay trần của Vĩ. Cô thấy dễ chịu và hình dung ra cảnh đứa bé nhỏ xíu huơ huơ những ngón tay vụng về ở bên cạnh. Hình ảnh thật đến nỗi cô có thể nhìn thấy những ngón tay quờ rất sát da thịt mình. Nhưng cô chỉ nhìn thấy, chứ không thể cảm thấy những ngón tay ấy. Vĩ chợt sợ hãi.
- Anh ...anh...
- Gì vậy em? - Lưu chừng như đang suy nghĩ một điều gì lung lắm.
- Em ...sợ lắm. Em sợ...
- Anh hy vọng lần cuối cùng em nói ra điều này đấy nhé. Đừng có nghĩ lung tung. Nó sẽ là một đứa bé gái xinh đẹp. Anh muốn như thế.
Vĩ hơi hối hận vì cô chợt để buột những ý nghĩ vớ vẩn với Lưu. Cô vội chuyển sang chủ đề khác.
- Anh này, còn nhà cuối cùng, anh vẫn chưa đập đi?
- Kệ họ. Nếu họ không chịu chuyển đi thì cứ để cho họ ở đấy. Giữ lại một ngôi nhà nguyên bản để làm viện bảo tàng cũng hay.
- Khiếp, em chẳng thích cái nhà đấy tí nào. Trông nó u ám như địa ngục. Nếu anh muốn làm viện bảo tàng thì em còn biết một chỗ thú vị hơn.
Có cái gì đó vừa tót vào trong buồng.
- Ba bảo con rồi, trước khi vào phải gõ cửa.
- Con gõ rồi đấy thôi. - Bé Bảo chui tít vào trong chăn. Nó rúc rúc mái tóc tơ vào cánh tay trần của Vĩ khiến cô hơi nhột.
- Anh quên cánh cửa của mình rồi à. Nó làm sao mà kêu được.
Lưu liếc nhìn cánh cửa bằng phên nhưng không cười. Anh vội vã mặc quần áo.
- Hai mẹ con cứ nằo đây nha. Hôm nay anh còn nhiều việc phải làm. Thợ nó đã rục rịch được cả tiếng rồi đấy.
Lưu không cần phải nhắc nhở điều ấy. Cánh thợ đã khua họ dậy từ lúc năm giờ sáng. Vĩ cũng ngồi dậy. Cảm giác những câu chuyện riêng tư bị bao bọc bởi đám thợ đang cưa xẻ dưới gầm sàn và xung quanh nhà làm Vĩ thấy không thoải mái.
- Đêm qua con ngủ ngon không?
- Có ạ. Mẹ ngủ có ngon không? - Cậu bé chừng như muốn ở lại bên cạnh mẹ thêm một chút nữa.
- Mẹ nhắm mắt vào và mở mắt ra thì nhìn thấy con. - Cô mỉm cười rồi hôn lên trán Bảo để tìm một mùi hơi quen thuộc. - Bảo này...
- Dạ?
- Mẹ có chuyện này muốn nói với con. Con ...sắp có thêm một đứa em nữa.
- Nó ở đâu hả mẹ? -Bảo kinh ngạc.
- Trong này. - Cô âu yếm đặt tay Bảo lên bụng mình.
Bảo nhìn cái bụng xẹp lép của mẹ đầy nghi ngờ. Cậu bé có vẻ hơi thất vọng.
- Thế thì nó còn bé tí. Bao giờ em mới chui ra hả mẹ?
- Khi nào con học hết học kỳ một, mẹ sẽ tặng cho con em bé này.
- Nó là con gái?
- Ừ,mẹ đoán thế.
Bảo áp tai vào bụng mẹ.
- Em bé bảo con là nó đói lắm rồi, nó muốn ăn sáng. Nhưng mà nó chưa có răng mẹ ạ.
Vĩ không nín được cười. Cô dụi đầu vào lưng thằng bé khiến nó chụi tọt vào trong chăn để trống. Bất ngờ, cô kéo Bảo ra khỏi chăn.
- Ôi, con có nghe thấy tiếng gì không?
- Tiếng gì hả mẹ?
- Tiếng sáo ấy, tiếng nhạc.
- Có ạ. - Bảo nghiêng tai chăm chú rồi tỏ vẻ không quan tâm lắm - Mẹ cho con ăn sáng.
- Từ từ đã, - Vĩ chừng như chưa tin lắm - Con thử hát lại đoạn nhạc kia xem nào.
Bảo im lặng, chừng vài giây sau, cậu bé xướng âm lại nguyên xi đoạn nhạc không sai một nốt. Vĩ cảm thấy yên tâm. Rõ ràng là Lưu chỉ mải mê với hàng tỷ việc trong đầu và có đàn hát bên cạnh có lẽ cũng chẳng làm anh nghe thấy gì. Cô nhớ lại vẻ mặt ngạc nhiên của Lưu trong ma trận khi hỏi rằng anh có nghe tháy tiếng sáo kia không, tiếng sáo mà cô cảm thấy rõ mồn một như đang thổi ngay bên tai mình.
- Ừ, mẹ con mình đi ăn sáng.
Bảo đang nối mẩu bánh mì vào một que tre rất dài và cẩu qua khe hàng rào mắt cáo cho hai con gấu. Một chị dân bản đi ngang qua ra hiệu với cậu bé rằng nguy hiểm lắm, đừng có lại gần. Ở sân sau nhà sàn, Lưu đang đứng giữa đám thợ để giải thích điều gì đó. Lũ thợ áng chừng chưa hiểu, và những khuôn mặt nghệt thộn của họ khiến Lưu có vẻ bực mình. Anh dùng cả điệu bộ để miêu tả, tay khua liên hồi vào những vì kèo và vách gỗ trên sàn nhà, khuôn mặt đỏ au vì nắng, ít ra là do Vĩ tưởng tượng thế. Từ khoảng cách trên nhà lầu, Vĩ không thể nhìn thấy rõ nhưng cô cũng đoán rằng mồ hôi đã rỏ tong tong xuống tận cổ Lưu và thấm ướt chiếc áo pull màu xanh da trời.
Đứng trên này, cô quan sát mọi người như đang xem một bộ phim câm. Trong đám thợ, có những người Sương tuyển mộ dưới đồng bằng nhưng số đông vẫn là dân bản. Bất thần, Vĩ thấy một người trong đám thợ quay lại nhìn cô. Vĩ chột dạ. Khoảng cách rất xa khiến cô không nhìn rõ mặt nhưng cô đoán là lão thầy mo qua chiếc mũ đặc biệt mà lão đang đội trên đầu. Sao lão có thể nhìn thấy cô? Lão có vẻ không quan tâm đến những gì Lưu nói mà khuôn mặt dán về phía nhà lầu.
Vĩ ngồi thụp xuống chiêc ghế gỗ. Trống ngực cô đập thình thịch. Khi cô trở lại lan can, đám thợ đã giải tán để làm công việc của mình và cô không nhìn thấy Lưu cũng như lão thầy mo đâu nữa. Vĩ đang định quay xuống cầu thang thì chợt nhìn thấy chiếc khăn vấn của Ráy thấp thoáng trong những đám lá cây gần ngôi nhà đá ong. Chị ta đang nói chuyện với ai đó khuất sau một thân cổ thụ. Vĩ tiến sang góc lầu bên phải và nhoài người qua lan can để nhìn cho rõ hơn. Là tay Sương. Cách nói chuyện của họ làm cho cô quan tâm. Điệu bộ của Sương có vẻ gay gắt và lo lắng , còn Ráy thì tuồng như đang sợ hãi. Chị ta cuống quýt thanh minh điều gì đó và tỏ một thái độ khó hiểu. Cái nhà lầu này khiến cô có cảm giác được nhìn từ trên cao, "Bí mật sẽ không còn là bí mật khi nó được nhìn từ trên cao". Cô chợt cảm thấy bàn tay mình mướt mồ hôi. Vĩ lần xuống từng bậc cầu thang khi áng chừng những người cô vừa quan sát đã rời khỏi chỗ thân cây cổ thụ.
- Cô hóng gió ở trên ấy à?
Vĩ giật mình.
- Chị Ráy, chị ở đâu ra vậy?
- Cô đã vào ngôi nhà cổ phía bên kia ngọn núi? - đôi mắt chị ta dò hỏi.
- Không. - Bất chợt Vĩ nói dối, nhưng giọng cô hoàn toàn thản nhiên - Có chuyện gì vậy?
- Không có gì. - Ráy vấn lại chỏm khăn trên đầu. - Cô lên nhà đi cho khỏi nắng, tôi nói rồi, ở đây khí hậu trong lành và mát mẻ, rất có lợi cho những phụ nữ đang mang thai, nhưng cô đừng nên đi ra ngoài trang trại. Sẽ chẳng có điều gì tốt lành cho cô cả.
Vĩ ngạc nhiên,cô không để ý đến lời cảnh báo của Ráy mà tập trung vào một chuyện khác.
- Sao chị biết tôi đang có thai?
- Tôi còn biết nhiều điều hơn chính cô nữa kia.
Vĩ vẫn chưa hết ngạc nhiên. Chuyện này mới chỉ có Lưu và bé Bảo biết, nhưng biết đâu Lưu đã chẳng nói cho Ráy để chị ta để ý chăm sóc cô.
- Tôi nhắc lại, cô không được vào ngôi nhà đó. - Ráy quay trở lại chủ đề cũ, chị ta có vẻ lo lắng. - Bất kỳ ai vào đó đều có một kết cục bi thảm.
- Tại sao?
- Người trong bản này không ai dám đi qua đó kể từ khi ngôi nhà bắt đầu bị bỏ hoang.
Điều này thì Vĩ biết, ngôi nhà không hề có bước chân người lui tời từ vài thế kỷ nay rồi, trừ một người. Vĩ muốn hỏi về người đàn bà cô gặp trong ngôi nhà cổ, nhưng đã trót nói với Ráy rằng cô chưa vào đó nên Vĩ kìm lại. Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy bé Bảo đang nghịch một nắm đất cát dưới trời nắng gay gắt. Ngồi cạnh cậu bé là hai vợ chồng già mà cô có cảm giác quen thuộc như đã gặp ở đâu rồi. Vĩ vội vàng bước lại.
- Con đang chơi gì vậy?
- Ban nãy con chơi với bọn khỉ và gấu. Bọn nó buồn cười lắm.
- Mẹ hỏi con đang nghịch cái gì vậy?
Ông già vun đất lại thành đống cho bé Bảo "xây nhà" có nước da đen bóng và nhăn nheo đến độ hầu như cô không nhìn thấy mắt ông ta đâu. Bà lão có phần còn già nua, khắc khổ hơn cả chồng, đang tiếp nước từ thùng tưới để Bảo nhỏ từng giọt lên đỉnh" lâu đài". Nhìn thấy Vĩ, họ lúng túng và sợ hãi. Bà lão vội vàng đứng dậy và hơi lùi ra sau lưng chồng. Điệu bộ của họ làm cô thấy khó chịu.
- Tại sao con lại nghịch đất?
- Đất ở đây sạch lắm mẹ ạ. Con cũng đang lấy nước sạch để rửa đất. - Cậu bé thanh minh.
- Con lên nhà ngay, mẹ không bao giờ cho phép con nghịch bẩn như thế.
Ông già hơi cúi đầu xuống, cặp mắt len lén liếc nhìn Vĩ. Cô vội vàng kéo tay thằng bé vòng ra khu vòi rửa. Khi cô đi được vài bước, thứ giác quan đặc biêtk cứ thôi thúc cô ngoảnh lại đằng sau. Quả nhiên, hai vợ chồng già vẫn đang nhìn theo cô và nói với nhau điều gì đó mà cô vô cùng muốn nghe. Cô hiểu rằng thái độ sợ hãi và lúng túng ban nãy của vợ chồng người dân bản này không phải vì họ sợ cô mắng đã cho bé Bảo nghịch đất. Ngay cả khi cô có giải thích họ cũng không hiểu được rằng cho trẻ con bò lê bò càng nghịch đất là điều không nên. Thái độ bất thường của họ bắt nguồn từ một điều gì khác mà cô chưa tìm ra được.
- Sao con lại chơi với những người ấy?
- Nhưng con chẳng biết chơi với ai mẹ ạ. Ở đây không có trẻ con.
"Làng này không có trẻ con. -Tại sao? - Ở đây đất dữ, chúng tôi không nuôi được"..." Bản này đã bị ma ám. Trẻ con cứ dần biến mất...Chúng bị mất tích, và đã không bao giờ quay trở lại nữa." Những câu nói của Ráy bất chợt quay trở lại. Vĩ rùng mình. Khi cô kỳ cọ đôi tay lem luốc của bé Bảo. Hình ảnh hai người dân bản già nua lại hiện lên. Cô nhớ lại ánh mắt họ nhìn con trai cô lúc nó đang nghịch đất và khi cô bất chợt bước lại gần. Vĩ cố vận động mọi suy đoán cho logic nhưng đầu óc cô hoang mang hệt như lúc sa vào ma trận. Nghĩ đến ma trận, cô bảo con trai.
- Con lên phòng ngồi đọc truyện tranh rồi chuẩn bị ăn trưa. Mắt con ra nắng nhiều quá cũng không tốt đâu.
- Mẹ đi đâu?
- Mẹ qua nhờ bác Ráy chút việc.
- Cho con đi cùng.
- Không,con lên nhà.
Bé Bảo phụng phịu, nhưng rút cuộc vẫn nghe lời mẹ. Bảo nghe lời mẹ, tôn thờ mẹ, sợ hãi mẹ, yêu thương mẹ bằng một tình cảm hết sức đặc biệt và Vĩ hài lòng vì điều đó. Cô nhìn theo bé Bảo bước lên cầu thang bằng một ánh mắt kỳ lại, sau đó đi thong thả về phía ma trận. Cô qua nhà lầu và đến chỗ thân cổ thụ mà hồi nãy Sương và Ráy đã đứng nói chuyện ở đó.
Mặt trời đang rải nắng xuống trang trại khiến nền sân gạch hấp hơi nóng tựa một chiếc chảo rang, nhưng trong những lùm cây tối tăm này, Vĩ thấy da buốt lạnh. Miền núi là như vậy, vừa nóng rãy người lại vừa ẩm ướt như thể trêu ngươi. Vĩ đứng trước màu xanh mướt, hít một hơi thật dài. Cô nhớ lại bản đồ ma trận mà cô được chiêm ngưỡng từ trên cao khi đứng cạnh ngôi nhà cổ.
Vĩ bước qua cổng vào và rẽ tay phải. Cô rẽ liên tục, chỉ đôi lúc dừng lại và nhắm mắt để định hình quy luật. Trong vòng năm phút, Vĩ đã vào đến những bức tường xanh có đường lượn cong cong mà cô biết rằng nếu nhìn từ trên cao, có sẽ xếp thành chữ Diên Vĩ cực kỳ duyên dáng.
Lúc này mặt trời đã gần như thẳng đứng và Vĩ thấy ngột ngạt đến độ màu xanh mướt cũng trở nên gay gắt. Cô thoả mãn nhìn sự thành công của mình và quay trở ra. Nhưng ngay lập tức Vĩ nghe thấy có tiếng loạt xoạt như thể vật gì vừa đập mạnh vào lá cây. Cô nhớ tới gã điên hôm nọ và trở nên cảnh giác. Gã luôn lần mò theo cô từng bước nhưng lần này thì hãy thử xem, Vĩ mỉm cười, cô sẽ cho gã ngộp thở vì nắng trong một ma trận thực sự. Vĩ nhắm mắt vài giây để mường tượng lối ra và chuẩn bị lừa kẻ gàn dở vào những đường dích dắc, nhưng bất chợt cô nghe thấy có tiếng nói, và là tiếng nói chuyện của ít nhất hai người.
Vĩ dò theo bức tường xanh. Âm thanh phát ra từ đúng góc nhọn của chữ V, nơi mà lần trước cô đã nấp ở đó để chờ đợi trong cơn sợ hãi, là tiếng của một người đàn ông và một người phụ nữ trong bản. Vĩ không hiểu gì cả song qua cao độ của giọng nói, cô đoán được họ đang tranh luận điều gì đó khá gay gắt và sau cùng là những tiếng giằng co kèm theo âm thanh nấc nghẹn của người đàn bà. Cơn tò mò của Vĩ lên đến cực điểm. Cô vội vòng lên đằng trước và nhìn thẳng vào góc nhọn.
Một thanh niên trong bản mà đôi lúc cô vẫn nhìn thấy, còn người kia, Vĩ nheo mắt lại vì nắng, cô ngạc nhiên, chính là cô gái Vĩ gặp đêm đầu tiên hai mẹ con ngủ trong ô tô ở sân trang trại, chủ nhân của ngôi nhà đá ong thứ chín. Chiếc áo đen bằng vải thô của cô ta bị kéo tụt xuống dưới để lộ khuôn ngực tròn trịa trắng loá dưới nắng. Nhìn thấy Vĩ, cả hai đều bị bất ngờ. Người thanh niên có vẻ lo lắng và sợ hãi nhưng trái lại, cô gái nhìn Vĩ bằng ánh mắt khó hiểu. Qua làn nước mắt lóng lánh nhoè nhoẹt trên gương mặt cô ta, Vĩ nhận thấy một sự khó chịu pha lẫn căm ghét.
Cô nhún vai vẻ xin lỗi đã làm phiền rồi vội vàng quay trở ra. Sao họ không chọn một nơi nào đó dễ chịu hơn với bóng râm mát mẻ? Chắc họ nghĩ ma trận là nơi sẽ chẳng ai tìm thấy họ; Tại sao cô ta lại khóc? Có thể cô ta đang giận anh chàng kia. Đó là chuyện bình thường; Tại sao cô ta lại nhìn Vĩ bằng ánh mắt khác thường thế? Đây là lần thứ hai rồi. Ánh mắt cô ta rất kỳ lạ. Chắc lại do Vĩ tưởng tượng. Cô ta bị người khác nhìn thấy trong tình thế chẳng đẹp mắt gì. Khó chịu là điều hiển nhiên. Vĩ cứ tự hỏi rồi tự trả lời lúc đi dọc những bức tường xanh.
Không phải, tất cả những người ở đây đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, đôi vợ chồng già ban sáng, lão thầy mo, Ráy, và cả cô ta nữa, như thể không phải chỉ cô là một người khách lạ, như thể tất cả đều đã BIẾT cô, tại sao vậy? Vĩ chưa trả lời được câu hỏi này. Cô cảm thấy đầu nhức âm ỉ dưới ánh nắng trưa gắt bỏng.
Vĩ lại nghe thấy tiếng sáo réo rắt. Âm thanh quen thuộc làm tâm trí cô nhẹ bỗng.
Vẫn là bản nhạc ấy, giai điệu ấy lặp đi lặp lại, nhưng Vĩ cảm thấy trong đó có một sự khắc khoải vừa như tuyệt vọng lại vừa như giục giã. Đúng lúc đó, dáng người cao lớn của Lưu hiện ra ở cuối hành lang. Cô ngạc nhiên.
- Sao anh biết em ở đây?
- Không thấy em đâu nên anh đoán em đang mê mẩn trong cái mê cung này. - Lưu nói, giọng không hài lòng. - Em nên giữ gìn, đừng đi lang thang giữa trưa nắng như trẻ con thế.
- Em chỉ định đi tìm cái lắc hôm trước đánh rơi trong này. - Cô nói dối - Anh... đợi đã, anh có nghe thấy tiếng sáo không?
- Không.
- Anh nghe này, nghe thử lại xem. - Cô nhắc lại đoạn nhạc.
Lưu chăm chú, rồi quả quyết lắc đầu.
- Sáo ở đâu? Anh chịu, chẳng nghe thấy gì.
Vĩ kinh ngạc.
- Nó rõ đến như vậy. Bảo sáng nay cũng nghe thấy.
- Không, anh không nghe thấy gì hết. Mình về ăn trưa thôi. Hôm nay là ngày cuối cùng để hoàn thành trang trại. Tối nay tổ chức cho họ một bữa liên hoan nho nhỏ và quyết định xem những người nào sẽ ở lại để giúp việc cho Trại Hoa Đỏ.
- Khi nào thì thợ về hả anh?
- Sáng sớm ngày mai.
- Những ai sẽ ở lại?
- Phải hỏi ý kiến họ đã. Chiều nay
Bách giật mạnh quả đấm.
Tiếng rú của Bách vang khắp ngôi biệt thự Pháp cổ.
Đỗ Quang Huy, người bạn thân thiết nhất đời anh, đang ngâm mình trong bồn tắm. Đôi mắt to nâu giờ chỉ còn toàn tròng trắng. Bồn nước đã biến thành màu đỏ sậm, và người nằm trong đó, trần truồng với một vết cứa sâu trên cổ.
Chương 7: Lời nguyền
Lưu vuốt nhẹ lên ngực Vĩ rồi từ từ xuống bụng. Vĩ nhắm mắt lại.
- Nó là con của chúng mình.
- Không lẽ không phải thế?
Vĩ huých khuỷu tay vào ngực Lưu. Cô bật cười. Cô nói với ý khác, nhưng Lưu cố tình trêu Vĩ.
- Anh cho rằng nó sẽ là một đứa con gái cổ trắng ngần, tay chân đều mềm mại. - Lưu nắm lấy năm đầu ngón tay Vĩ.
- Trẻ con đứa nào cổ chẳng trắng ngần, tay chân chẳng mềm mại. - Vĩ cố nín cười. - Biết đâu lại là một thằng bé da rám nắng, mắt xếch, ngực cuồn cuộn.
- Làm gì có thằng bé mới đẻ nào trên đời có da rám nắng, ngực cuồn cuộn.
Ánh nắng sớm lùc qua khe cửa hắt những tia lốm đốm ấm áp lên cánh tay trần của Vĩ. Cô thấy dễ chịu và hình dung ra cảnh đứa bé nhỏ xíu huơ huơ những ngón tay vụng về ở bên cạnh. Hình ảnh thật đến nỗi cô có thể nhìn thấy những ngón tay quờ rất sát da thịt mình. Nhưng cô chỉ nhìn thấy, chứ không thể cảm thấy những ngón tay ấy. Vĩ chợt sợ hãi.
- Anh ...anh...
- Gì vậy em? - Lưu chừng như đang suy nghĩ một điều gì lung lắm.
- Em ...sợ lắm. Em sợ...
- Anh hy vọng lần cuối cùng em nói ra điều này đấy nhé. Đừng có nghĩ lung tung. Nó sẽ là một đứa bé gái xinh đẹp. Anh muốn như thế.
Vĩ hơi hối hận vì cô chợt để buột những ý nghĩ vớ vẩn với Lưu. Cô vội chuyển sang chủ đề khác.
- Anh này, còn nhà cuối cùng, anh vẫn chưa đập đi?
- Kệ họ. Nếu họ không chịu chuyển đi thì cứ để cho họ ở đấy. Giữ lại một ngôi nhà nguyên bản để làm viện bảo tàng cũng hay.
- Khiếp, em chẳng thích cái nhà đấy tí nào. Trông nó u ám như địa ngục. Nếu anh muốn làm viện bảo tàng thì em còn biết một chỗ thú vị hơn.
Có cái gì đó vừa tót vào trong buồng.
- Ba bảo con rồi, trước khi vào phải gõ cửa.
- Con gõ rồi đấy thôi. - Bé Bảo chui tít vào trong chăn. Nó rúc rúc mái tóc tơ vào cánh tay trần của Vĩ khiến cô hơi nhột.
- Anh quên cánh cửa của mình rồi à. Nó làm sao mà kêu được.
Lưu liếc nhìn cánh cửa bằng phên nhưng không cười. Anh vội vã mặc quần áo.
- Hai mẹ con cứ nằo đây nha. Hôm nay anh còn nhiều việc phải làm. Thợ nó đã rục rịch được cả tiếng rồi đấy.
Lưu không cần phải nhắc nhở điều ấy. Cánh thợ đã khua họ dậy từ lúc năm giờ sáng. Vĩ cũng ngồi dậy. Cảm giác những câu chuyện riêng tư bị bao bọc bởi đám thợ đang cưa xẻ dưới gầm sàn và xung quanh nhà làm Vĩ thấy không thoải mái.
- Đêm qua con ngủ ngon không?
- Có ạ. Mẹ ngủ có ngon không? - Cậu bé chừng như muốn ở lại bên cạnh mẹ thêm một chút nữa.
- Mẹ nhắm mắt vào và mở mắt ra thì nhìn thấy con. - Cô mỉm cười rồi hôn lên trán Bảo để tìm một mùi hơi quen thuộc. - Bảo này...
- Dạ?
- Mẹ có chuyện này muốn nói với con. Con ...sắp có thêm một đứa em nữa.
- Nó ở đâu hả mẹ? -Bảo kinh ngạc.
- Trong này. - Cô âu yếm đặt tay Bảo lên bụng mình.
Bảo nhìn cái bụng xẹp lép của mẹ đầy nghi ngờ. Cậu bé có vẻ hơi thất vọng.
- Thế thì nó còn bé tí. Bao giờ em mới chui ra hả mẹ?
- Khi nào con học hết học kỳ một, mẹ sẽ tặng cho con em bé này.
- Nó là con gái?
- Ừ,mẹ đoán thế.
Bảo áp tai vào bụng mẹ.
- Em bé bảo con là nó đói lắm rồi, nó muốn ăn sáng. Nhưng mà nó chưa có răng mẹ ạ.
Vĩ không nín được cười. Cô dụi đầu vào lưng thằng bé khiến nó chụi tọt vào trong chăn để trống. Bất ngờ, cô kéo Bảo ra khỏi chăn.
- Ôi, con có nghe thấy tiếng gì không?
- Tiếng gì hả mẹ?
- Tiếng sáo ấy, tiếng nhạc.
- Có ạ. - Bảo nghiêng tai chăm chú rồi tỏ vẻ không quan tâm lắm - Mẹ cho con ăn sáng.
- Từ từ đã, - Vĩ chừng như chưa tin lắm - Con thử hát lại đoạn nhạc kia xem nào.
Bảo im lặng, chừng vài giây sau, cậu bé xướng âm lại nguyên xi đoạn nhạc không sai một nốt. Vĩ cảm thấy yên tâm. Rõ ràng là Lưu chỉ mải mê với hàng tỷ việc trong đầu và có đàn hát bên cạnh có lẽ cũng chẳng làm anh nghe thấy gì. Cô nhớ lại vẻ mặt ngạc nhiên của Lưu trong ma trận khi hỏi rằng anh có nghe tháy tiếng sáo kia không, tiếng sáo mà cô cảm thấy rõ mồn một như đang thổi ngay bên tai mình.
- Ừ, mẹ con mình đi ăn sáng.
Bảo đang nối mẩu bánh mì vào một que tre rất dài và cẩu qua khe hàng rào mắt cáo cho hai con gấu. Một chị dân bản đi ngang qua ra hiệu với cậu bé rằng nguy hiểm lắm, đừng có lại gần. Ở sân sau nhà sàn, Lưu đang đứng giữa đám thợ để giải thích điều gì đó. Lũ thợ áng chừng chưa hiểu, và những khuôn mặt nghệt thộn của họ khiến Lưu có vẻ bực mình. Anh dùng cả điệu bộ để miêu tả, tay khua liên hồi vào những vì kèo và vách gỗ trên sàn nhà, khuôn mặt đỏ au vì nắng, ít ra là do Vĩ tưởng tượng thế. Từ khoảng cách trên nhà lầu, Vĩ không thể nhìn thấy rõ nhưng cô cũng đoán rằng mồ hôi đã rỏ tong tong xuống tận cổ Lưu và thấm ướt chiếc áo pull màu xanh da trời.
Đứng trên này, cô quan sát mọi người như đang xem một bộ phim câm. Trong đám thợ, có những người Sương tuyển mộ dưới đồng bằng nhưng số đông vẫn là dân bản. Bất thần, Vĩ thấy một người trong đám thợ quay lại nhìn cô. Vĩ chột dạ. Khoảng cách rất xa khiến cô không nhìn rõ mặt nhưng cô đoán là lão thầy mo qua chiếc mũ đặc biệt mà lão đang đội trên đầu. Sao lão có thể nhìn thấy cô? Lão có vẻ không quan tâm đến những gì Lưu nói mà khuôn mặt dán về phía nhà lầu.
Vĩ ngồi thụp xuống chiêc ghế gỗ. Trống ngực cô đập thình thịch. Khi cô trở lại lan can, đám thợ đã giải tán để làm công việc của mình và cô không nhìn thấy Lưu cũng như lão thầy mo đâu nữa. Vĩ đang định quay xuống cầu thang thì chợt nhìn thấy chiếc khăn vấn của Ráy thấp thoáng trong những đám lá cây gần ngôi nhà đá ong. Chị ta đang nói chuyện với ai đó khuất sau một thân cổ thụ. Vĩ tiến sang góc lầu bên phải và nhoài người qua lan can để nhìn cho rõ hơn. Là tay Sương. Cách nói chuyện của họ làm cho cô quan tâm. Điệu bộ của Sương có vẻ gay gắt và lo lắng , còn Ráy thì tuồng như đang sợ hãi. Chị ta cuống quýt thanh minh điều gì đó và tỏ một thái độ khó hiểu. Cái nhà lầu này khiến cô có cảm giác được nhìn từ trên cao, "Bí mật sẽ không còn là bí mật khi nó được nhìn từ trên cao". Cô chợt cảm thấy bàn tay mình mướt mồ hôi. Vĩ lần xuống từng bậc cầu thang khi áng chừng những người cô vừa quan sát đã rời khỏi chỗ thân cây cổ thụ.
- Cô hóng gió ở trên ấy à?
Vĩ giật mình.
- Chị Ráy, chị ở đâu ra vậy?
- Cô đã vào ngôi nhà cổ phía bên kia ngọn núi? - đôi mắt chị ta dò hỏi.
- Không. - Bất chợt Vĩ nói dối, nhưng giọng cô hoàn toàn thản nhiên - Có chuyện gì vậy?
- Không có gì. - Ráy vấn lại chỏm khăn trên đầu. - Cô lên nhà đi cho khỏi nắng, tôi nói rồi, ở đây khí hậu trong lành và mát mẻ, rất có lợi cho những phụ nữ đang mang thai, nhưng cô đừng nên đi ra ngoài trang trại. Sẽ chẳng có điều gì tốt lành cho cô cả.
Vĩ ngạc nhiên,cô không để ý đến lời cảnh báo của Ráy mà tập trung vào một chuyện khác.
- Sao chị biết tôi đang có thai?
- Tôi còn biết nhiều điều hơn chính cô nữa kia.
Vĩ vẫn chưa hết ngạc nhiên. Chuyện này mới chỉ có Lưu và bé Bảo biết, nhưng biết đâu Lưu đã chẳng nói cho Ráy để chị ta để ý chăm sóc cô.
- Tôi nhắc lại, cô không được vào ngôi nhà đó. - Ráy quay trở lại chủ đề cũ, chị ta có vẻ lo lắng. - Bất kỳ ai vào đó đều có một kết cục bi thảm.
- Tại sao?
- Người trong bản này không ai dám đi qua đó kể từ khi ngôi nhà bắt đầu bị bỏ hoang.
Điều này thì Vĩ biết, ngôi nhà không hề có bước chân người lui tời từ vài thế kỷ nay rồi, trừ một người. Vĩ muốn hỏi về người đàn bà cô gặp trong ngôi nhà cổ, nhưng đã trót nói với Ráy rằng cô chưa vào đó nên Vĩ kìm lại. Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy bé Bảo đang nghịch một nắm đất cát dưới trời nắng gay gắt. Ngồi cạnh cậu bé là hai vợ chồng già mà cô có cảm giác quen thuộc như đã gặp ở đâu rồi. Vĩ vội vàng bước lại.
- Con đang chơi gì vậy?
- Ban nãy con chơi với bọn khỉ và gấu. Bọn nó buồn cười lắm.
- Mẹ hỏi con đang nghịch cái gì vậy?
Ông già vun đất lại thành đống cho bé Bảo "xây nhà" có nước da đen bóng và nhăn nheo đến độ hầu như cô không nhìn thấy mắt ông ta đâu. Bà lão có phần còn già nua, khắc khổ hơn cả chồng, đang tiếp nước từ thùng tưới để Bảo nhỏ từng giọt lên đỉnh" lâu đài". Nhìn thấy Vĩ, họ lúng túng và sợ hãi. Bà lão vội vàng đứng dậy và hơi lùi ra sau lưng chồng. Điệu bộ của họ làm cô thấy khó chịu.
- Tại sao con lại nghịch đất?
- Đất ở đây sạch lắm mẹ ạ. Con cũng đang lấy nước sạch để rửa đất. - Cậu bé thanh minh.
- Con lên nhà ngay, mẹ không bao giờ cho phép con nghịch bẩn như thế.
Ông già hơi cúi đầu xuống, cặp mắt len lén liếc nhìn Vĩ. Cô vội vàng kéo tay thằng bé vòng ra khu vòi rửa. Khi cô đi được vài bước, thứ giác quan đặc biêtk cứ thôi thúc cô ngoảnh lại đằng sau. Quả nhiên, hai vợ chồng già vẫn đang nhìn theo cô và nói với nhau điều gì đó mà cô vô cùng muốn nghe. Cô hiểu rằng thái độ sợ hãi và lúng túng ban nãy của vợ chồng người dân bản này không phải vì họ sợ cô mắng đã cho bé Bảo nghịch đất. Ngay cả khi cô có giải thích họ cũng không hiểu được rằng cho trẻ con bò lê bò càng nghịch đất là điều không nên. Thái độ bất thường của họ bắt nguồn từ một điều gì khác mà cô chưa tìm ra được.
- Sao con lại chơi với những người ấy?
- Nhưng con chẳng biết chơi với ai mẹ ạ. Ở đây không có trẻ con.
"Làng này không có trẻ con. -Tại sao? - Ở đây đất dữ, chúng tôi không nuôi được"..." Bản này đã bị ma ám. Trẻ con cứ dần biến mất...Chúng bị mất tích, và đã không bao giờ quay trở lại nữa." Những câu nói của Ráy bất chợt quay trở lại. Vĩ rùng mình. Khi cô kỳ cọ đôi tay lem luốc của bé Bảo. Hình ảnh hai người dân bản già nua lại hiện lên. Cô nhớ lại ánh mắt họ nhìn con trai cô lúc nó đang nghịch đất và khi cô bất chợt bước lại gần. Vĩ cố vận động mọi suy đoán cho logic nhưng đầu óc cô hoang mang hệt như lúc sa vào ma trận. Nghĩ đến ma trận, cô bảo con trai.
- Con lên phòng ngồi đọc truyện tranh rồi chuẩn bị ăn trưa. Mắt con ra nắng nhiều quá cũng không tốt đâu.
- Mẹ đi đâu?
- Mẹ qua nhờ bác Ráy chút việc.
- Cho con đi cùng.
- Không,con lên nhà.
Bé Bảo phụng phịu, nhưng rút cuộc vẫn nghe lời mẹ. Bảo nghe lời mẹ, tôn thờ mẹ, sợ hãi mẹ, yêu thương mẹ bằng một tình cảm hết sức đặc biệt và Vĩ hài lòng vì điều đó. Cô nhìn theo bé Bảo bước lên cầu thang bằng một ánh mắt kỳ lại, sau đó đi thong thả về phía ma trận. Cô qua nhà lầu và đến chỗ thân cổ thụ mà hồi nãy Sương và Ráy đã đứng nói chuyện ở đó.
Mặt trời đang rải nắng xuống trang trại khiến nền sân gạch hấp hơi nóng tựa một chiếc chảo rang, nhưng trong những lùm cây tối tăm này, Vĩ thấy da buốt lạnh. Miền núi là như vậy, vừa nóng rãy người lại vừa ẩm ướt như thể trêu ngươi. Vĩ đứng trước màu xanh mướt, hít một hơi thật dài. Cô nhớ lại bản đồ ma trận mà cô được chiêm ngưỡng từ trên cao khi đứng cạnh ngôi nhà cổ.
Vĩ bước qua cổng vào và rẽ tay phải. Cô rẽ liên tục, chỉ đôi lúc dừng lại và nhắm mắt để định hình quy luật. Trong vòng năm phút, Vĩ đã vào đến những bức tường xanh có đường lượn cong cong mà cô biết rằng nếu nhìn từ trên cao, có sẽ xếp thành chữ Diên Vĩ cực kỳ duyên dáng.
Lúc này mặt trời đã gần như thẳng đứng và Vĩ thấy ngột ngạt đến độ màu xanh mướt cũng trở nên gay gắt. Cô thoả mãn nhìn sự thành công của mình và quay trở ra. Nhưng ngay lập tức Vĩ nghe thấy có tiếng loạt xoạt như thể vật gì vừa đập mạnh vào lá cây. Cô nhớ tới gã điên hôm nọ và trở nên cảnh giác. Gã luôn lần mò theo cô từng bước nhưng lần này thì hãy thử xem, Vĩ mỉm cười, cô sẽ cho gã ngộp thở vì nắng trong một ma trận thực sự. Vĩ nhắm mắt vài giây để mường tượng lối ra và chuẩn bị lừa kẻ gàn dở vào những đường dích dắc, nhưng bất chợt cô nghe thấy có tiếng nói, và là tiếng nói chuyện của ít nhất hai người.
Vĩ dò theo bức tường xanh. Âm thanh phát ra từ đúng góc nhọn của chữ V, nơi mà lần trước cô đã nấp ở đó để chờ đợi trong cơn sợ hãi, là tiếng của một người đàn ông và một người phụ nữ trong bản. Vĩ không hiểu gì cả song qua cao độ của giọng nói, cô đoán được họ đang tranh luận điều gì đó khá gay gắt và sau cùng là những tiếng giằng co kèm theo âm thanh nấc nghẹn của người đàn bà. Cơn tò mò của Vĩ lên đến cực điểm. Cô vội vòng lên đằng trước và nhìn thẳng vào góc nhọn.
Một thanh niên trong bản mà đôi lúc cô vẫn nhìn thấy, còn người kia, Vĩ nheo mắt lại vì nắng, cô ngạc nhiên, chính là cô gái Vĩ gặp đêm đầu tiên hai mẹ con ngủ trong ô tô ở sân trang trại, chủ nhân của ngôi nhà đá ong thứ chín. Chiếc áo đen bằng vải thô của cô ta bị kéo tụt xuống dưới để lộ khuôn ngực tròn trịa trắng loá dưới nắng. Nhìn thấy Vĩ, cả hai đều bị bất ngờ. Người thanh niên có vẻ lo lắng và sợ hãi nhưng trái lại, cô gái nhìn Vĩ bằng ánh mắt khó hiểu. Qua làn nước mắt lóng lánh nhoè nhoẹt trên gương mặt cô ta, Vĩ nhận thấy một sự khó chịu pha lẫn căm ghét.
Cô nhún vai vẻ xin lỗi đã làm phiền rồi vội vàng quay trở ra. Sao họ không chọn một nơi nào đó dễ chịu hơn với bóng râm mát mẻ? Chắc họ nghĩ ma trận là nơi sẽ chẳng ai tìm thấy họ; Tại sao cô ta lại khóc? Có thể cô ta đang giận anh chàng kia. Đó là chuyện bình thường; Tại sao cô ta lại nhìn Vĩ bằng ánh mắt khác thường thế? Đây là lần thứ hai rồi. Ánh mắt cô ta rất kỳ lạ. Chắc lại do Vĩ tưởng tượng. Cô ta bị người khác nhìn thấy trong tình thế chẳng đẹp mắt gì. Khó chịu là điều hiển nhiên. Vĩ cứ tự hỏi rồi tự trả lời lúc đi dọc những bức tường xanh.
Không phải, tất cả những người ở đây đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, đôi vợ chồng già ban sáng, lão thầy mo, Ráy, và cả cô ta nữa, như thể không phải chỉ cô là một người khách lạ, như thể tất cả đều đã BIẾT cô, tại sao vậy? Vĩ chưa trả lời được câu hỏi này. Cô cảm thấy đầu nhức âm ỉ dưới ánh nắng trưa gắt bỏng.
Vĩ lại nghe thấy tiếng sáo réo rắt. Âm thanh quen thuộc làm tâm trí cô nhẹ bỗng.
Vẫn là bản nhạc ấy, giai điệu ấy lặp đi lặp lại, nhưng Vĩ cảm thấy trong đó có một sự khắc khoải vừa như tuyệt vọng lại vừa như giục giã. Đúng lúc đó, dáng người cao lớn của Lưu hiện ra ở cuối hành lang. Cô ngạc nhiên.
- Sao anh biết em ở đây?
- Không thấy em đâu nên anh đoán em đang mê mẩn trong cái mê cung này. - Lưu nói, giọng không hài lòng. - Em nên giữ gìn, đừng đi lang thang giữa trưa nắng như trẻ con thế.
- Em chỉ định đi tìm cái lắc hôm trước đánh rơi trong này. - Cô nói dối - Anh... đợi đã, anh có nghe thấy tiếng sáo không?
- Không.
- Anh nghe này, nghe thử lại xem. - Cô nhắc lại đoạn nhạc.
Lưu chăm chú, rồi quả quyết lắc đầu.
- Sáo ở đâu? Anh chịu, chẳng nghe thấy gì.
Vĩ kinh ngạc.
- Nó rõ đến như vậy. Bảo sáng nay cũng nghe thấy.
- Không, anh không nghe thấy gì hết. Mình về ăn trưa thôi. Hôm nay là ngày cuối cùng để hoàn thành trang trại. Tối nay tổ chức cho họ một bữa liên hoan nho nhỏ và quyết định xem những người nào sẽ ở lại để giúp việc cho Trại Hoa Đỏ.
- Khi nào thì thợ về hả anh?
- Sáng sớm ngày mai.
- Những ai sẽ ở lại?
- Phải hỏi ý kiến họ đã. Chiều nay