watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 44 - Ác Thủ Tiểu Tử
Home >
Tìm kiếm

Ác Thủ Tiểu Tử

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
02/03/25 - 15:10

n hòa nói:
- Ý kiến của đạo trưởng rất hay, thế nhưng điều quan trọng nhất là chúng ta phải tìm cho được thanh "Bích Long Kiếm Lệnh", đó là bảo vật truyền thừa vị chấp chưởng Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm trước cho người kế nhiệm.
Vừa nghe nhắc đến mấy tiếng "Bích Long Kiếm Lệnh", nhiều người reo lên tán đồng.
Nguyên vì thanh "Bích Long Kiếm Lệnh" chỉ có người đoạt danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm mới được chấp chưởng.
Chính từ sau khi Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Chu Hiên bị hại thì thanh bảo kiếm truyền thừa cũng thất lạc, đến giờ người ta vẫn chỉ hoài nghi là nằm trong tay Kim La Hán.
Lúc này bỗng Hư Không đạo nhân lớn tiếng la lên:
- Chư vị bằng hữu, năm xưa khi vụ án xảy ra, nghi án đều đổ vào Kim La Hán, ai dám chắc thanh kiếm lệnh truyền thừa là không nắm trong tay lão ta?
Vừa nói cuối câu, lão ta nhìn bọc vải dài nằm trên vai Chu Mộng Châu, hiển nhiên mọi người đều nhận ra là lão nghi ngờ thanh kiếm lệnh chính nằm trong đó.
Đằng Thận từ đầu đến giờ thân phận chủ nhân, nhưng lão cố tình rút lui nhường cho quần hùng chất vấn Chu Mộng Châu.
Lúc này, lão mới bước lên, tươi cười hỏi chàng:
- Xin hỏi Chu thiếu hiệp từng nhìn thấy thanh "Bích Long Kiếm Lệnh" chứ?
Chu Mộng Châu lắc đầu đáp ngay:
- Tại hạ chẳng biết thanh "Bích Long Kiếm Lệnh" nào cả, lúc gia phụ bị hại thì tại hạ chưa biết gì, còn ân sư Kim La Hán thì không thấy dụng kiếm!
Đằng Thận cười cười hỏi bồi một câu:
- Vậy không biết trong túi vải kia của Chu thiếu hiệp đựng gì?
Chu Mộng Châu đã nhận ra ánh mắt soi mói của Quy Hồn Bảo chủ Đằng Thận, nhưng chàng chỉ cười thầm rồi nói:
- Chỉ là một túi vải đựng vật dụng của tại hạ mà thôi!
Hư Không đạo nhân nói:
- Nếu vậy chẳng ngại gì thiếu hiệp cứ mở ra cho chúng ta cùng xem xem.
Chu Mộng Châu nhíu mày khó chịu:
- Hẳn đạo trưởng nghĩ rằng thanh "Bích Long Kiếm Lệnh" là nằm trong túi vải này của tại hạ?
Hư Không đạo nhân cười giả lả:
- Không dám! Không dám! Nhưng để làm sáng tỏ vấn đề, xin thiếu hiệp đừng câu chấp!
Chu Mộng Châu vốn không muốn để cho đối phương uy hiếp mình, nhưng lúc ấy Liễu Nguyên sư thái đã hòa hoãn nói với chàng đầy thiện ý:
- Chu thiếu hiệp đã dám đứng ra chịu trách nhiệm hết về huyết án năm xưa, há không dám chứng minh cho mọi người thấy hoài nghi của họ là không đúng?
Bà nói đến chữ “họ” cố gắng nhấn mạnh, chứng tỏ bà tin tưởng ở chàng thiếu niên với đôi mắt đầy nghị lực và trung thực này.
Chu Mộng Châu nhìn quanh liền bắt gặp những ánh mắt và cái nhìn đồng tình với suy nghĩ của Liễu Nguyên sư thái, khi ấy chàng nói:
- Vậy được, mời các vị tận mắt xem cho.
Vừa nói chàng vừa cởi túi vải lôi ra từng thứ một, đầu tiên chính là chiếc hộp gỗ đựng pho tượng Kim La Hán, chính là tín vật của chàng.
Trên giang hồ từ nhiều năm nay đã không còn ai nhìn thấy pho tượng Kim La Hán nữa, lần này nhìn thấy lại hiển nhiên không ít người thốt lên chấn động.
Tiếp đó là thanh trường kiếm mà Thiên Lãng Tử đã tặng cho chàng.
Sau cùng chàng lấy ra tiếp một thanh đoản kiếm, mọi người vừa nhìn thấy thanh đoản kiếm đã nghe thấy nhiều tiếng ồ lên xầm xì bàn tán. Nhất là những người thuộc hành gia kiếm pháp thì ngưng mắt chú mục chăm nhìn thanh kiếm đến không chớp mắt.
Chu Mộng Châu giật mình thầm nghĩ, thanh đoản kiếm tầm thường này có gì đáng để mọi người chú ý đến thế.
Đã thấy năm nhân vật đứng danh môn chính phái nhỏ to bàn luận với nhau, nguyên là họ nhìn thanh đoản kiếm trong tay Chu Mộng Châu rất giống với thanh "Bích Long Kiếm Lệnh", nhưng vì đã cách gần hai mươi năm không hề nhìn lại cho nên mới còn ngờ ngợ chưa dám đoán định như thế.
Phiêu Phong đạo trưởng lên tiếng trước tiên:
- Xin hỏi thiếu hiệp thanh kiếm kia thiếu hiệp có từ đâu?
Chu Mộng Châu vốn đã rối đầu vì nhiều suy nghĩ, giờ lại càng rối hơn.
Thanh đoản kiếm này chính là thanh kiếm hai năm trước một vị trung niên nữ ni đã tặng cho chàng, trong lần chàng gặp nạn ngất bên một thảo am. Trung niên nữ ni đã cho chàng mượn thanh kiếm này đánh bại Hoa Nguyệt Đầu Đà.
Sau đó chính nữ ni tặng luôn cho chàng. Nữ ni chỉ nói rằng đó là thanh kiếm trước đây chồng bà thường dùng đến, từ sau khi chồng bà bị thất tích, bà đầu thân cửa Phật rồi cất giữ từ đó đến nay ...
Trong đầu Chu Mộng Châu lướt nhanh qua chuyện mình đã duyên hạnh gặp nữ ni kia thế nào, nhất thời chàng sững người không đáp.
Bỗng nghe Quy Hồn Bảo chủ chen vào giục một câu:
- Sao Phiêu Phong đạo trưởng hỏi mà thiếu hiệp không đáp?
Chu Mộng Châu như sực tỉnh người, nói:
- Là một vị ân nhân cứu mạng tại hạ ban tặng!
Quy Hồn Bảo chủ nhíu mày hỏi:
- Không phải là Kim La Hán thiền sư chứ?
Chu Mộng Châu thừa hiểu thâm ý trong câu hỏi này của đối phương mắt lộ nét lạnh lùng nói:
- Đương nhiên là không!
- Ồ!
Lão ta thốt lên một tiếng kinh ngạc rồi nói:
- Vậy thì thật khó hiểu.
Lão vốn định nói “thật khó tin” nhưng nghĩ lại không nên tạo gay cấn cho Chu Mộng Châu một cách ra mặt như vậy, bèn đổi lời nói thế.
Liễu Nguyên sư thái hỏi:
- Chu thiếu hiệp có thể nói cho biết vị kia là ai không?
Chu Mộng Châu nghĩ nhanh, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ chuyện này mà cũng có liên quan hay sao? Dám hỏi thanh kiếm này chẳng lẽ lại là thanh "Bích Long Kiếm Lệnh"?
Phiêu Phong đạo trưởng lên tiếng đáp ngay:
- "Bích Long Kiếm Lệnh" nhìn bên ngoài thì từ hình dạng màu sắc thật không khác gì một thanh đoản kiếm bình thường, dài chỉ ba xích, bản kiếm hơi thô, lưỡi kiếm không bén, màu sẫm tối, nhưng lại là một thanh báu kiếm không một binh khí nào sánh bằng. Ngoài ra chuôi kiếm rỗng, bên trong tàng chứa một pho kiếm pháp gọi là Bích Long kiếm phổ, chỉ có người chấp chưởng Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm mới được giữ và tu luyện. Thế nhưng Bích Long kiếm phổ từ ngày được Bích Long Thần Kiếm đại thiền sư khai sáng ra đến nay hơn một trăm năm mươi năm, qua mười mấy đời truyền thừa chấp chưởng Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm vẫn chưa có một người nào thật sự luyện tập thành công pho kiếm phổ đó.
Chu Mộng Châu “á” lên một tiếng, ngưng mắt nhìn thanh kiếm trong tay mình, thật sự không có gì khác lạ.
Rồi lật đi lật lại nhìn kỹ chuôi kiếm, bỗng phát hiện ra cuối đốc kiếm có một đường hở cực nhỏ, tinh mắt chú ý lắm mới phát hiện ra.
Chu Mộng Châu giật mình chấn động, nghĩ nhanh:
- Chẳng lẽ đúng là thanh "Bích Long Kiếm Lệnh"? Lẽ nào lại là sự thật ...

Hồi 17 : Huyết Án Xưa Bức Màn Hé Mở


Quần hùng toàn trường bấy giờ đã nhận ra nét kinh ngạc thất sắc trên mặt Chu Mộng Châu, tự nhiên ai cũng nghĩ thanh kiếm trên tay chàng đúng là thanh “Bích Long Kiếm Lệnh”.
Nhưng có một điều khiến người suy nghĩ tinh tế hơn thì nhận ra một điều mâu thuẫn, lẽ nào Chu Mộng Châu giữ thanh kiếm lệnh trong người mà lại không biết chút gì về nó?
Bấy giờ đã có nhiều người la lên hỏi:
- Đúng là kiếm lệnh ư?
- Có pho Bích Long kiếm phổ chứ?
Bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào thanh kiếm trong tay Chu Mộng Châu, ai nấy đều ngạc nhiên xen lẫn kinh động. Nhưng trong đó người có thể nói là kinh động nhất vẫn là Quy Hồn Bảo chủ Đằng Thận. Vì lão không thể ngờ rằng thanh kiếm lệnh lại nằm trên người Chu Mộng Châu.
Lúc này Chu Mộng Châu đã thuận tay vặn đốc kiếm ra, quả nhiên chuôi kiếm rỗng không, bên trong chứa một cuộn gì tròn tròn, chàng liền kéo nó ra. Chỉ thấy đó là một bó như con gì trơn nhẫn màu xanh rêu như đã có từ hằng trăm năm về trước.
- Ồ!
Nhiều người không kìm được kích động, đã reo ầm lên:
- Đúng là “Bích Long Kiếm Lệnh”!
- Đúng là thanh kiếm lệnh!
- Phải buộc tên tiểu tử nói ra hết sự thật!
Đến năm nhân vật đứng đầu ngũ kiếm phái cũng kinh hãi, qua một lúc sững sờ, bấy giờ Hư Không đạo nhân mới la lên:
- Rõ ràng là thanh “Bích Long Kiếm Lệnh”, ngươi phải nói cho rõ chuyện này mới được!
Phiêu Phong đạo trưởng ôn tồn hơn, giữ bình tĩnh nói:
- Thanh kiếm trên tay Chu thiếu hiệp đúng là thanh "Bích Long Kiếm Lệnh". Pho kiếm phổ được ghi tải lại trên một tấm da giao long màu xanh rêu, cho nên mới được mệnh danh là “Bích Long”, ngoài ra lão đạo thường nghe nói chiêu thức của pho kiếm phổ đều mang chữ “Long”, thế kiếm dựa theo “Long trượng”, lúc ẩn lúc hiện, biến hóa khôn lường mà thành chiêu.
Chu Mộng Châu sau phút sững người, giờ đã thâu kiếm lại trong bọc vải, chàng hôm nay không ngờ lại biết quá nhiều điều như vậy. Nhưng hiện tại trước mắt là làm sao đối phó được với tình thế này.
Bấy giờ còn trầm ngâm suy nghĩ chưa có chủ ý.
Thái Bạch Chân Nhân Trần Bất Nhiễm lên tiếng:
- Huyết án mười tám năm trước của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm nay đã hé lộ ít nhiều chân tướng, tuy chưa thật sự được đưa ra ánh sáng công đạo, nhưng Chu thiếu hiệp là người chịu hết trọng trách và giải quyết huyết án, chúng ta tạm thời không nói. Có điều ...
Lão dừng lại chỉ tay vào thanh "Bích Long Kiếm Lệnh" trong tay Chu Mộng Châu nói tiếp:
- Thanh kiếm lệnh này là thuộc về toàn võ lâm, chỉ trao cho người đoạt danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm chấp thủ, vậy thiếu hiệp cần phải trao nó lại cho võ lâm!
Hư Không đạo nhân gật đầu họa vào ngay:
- Đúng! Đúng! Phải trao lại cho toàn võ lâm quyết định!
Chu Mộng Châu nghe câu này không khỏi tức giận, rõ ràng nó là vật riêng của chàng được trung niên nữ ni kia trao tặng, sao có thể gọi là bảo vật của toàn bộ võ lâm. Vả lại chàng là hậu nhân của vị tiền chấp Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm thì chuyện chàng giữ thanh kiếm lệnh cũng không phải là chuyện không thể.
Nghĩ vậy chàng nói:
- Tại hạ thân phận là hậu nhân của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm, há cũng không đủ tư cách giữ thanh kiếm lệnh này sao? Vả lại, đại hội Thập niên luận kiếm chưa tổ chức để chọn người kế nhậm, vậy thì trao cho ai giữ bây giờ?
Bị hỏi vặn một câu đầy lý lẽ, cả năm vị đứng đầu ngũ kiếm phái nhất thời không đáp được, bởi vì kiếm thì một mà người dụng kiếm thì nhiều, thử hỏi ai chịu nhường cho ai chấp chưởng kiếm lệnh?
Bấy giờ người này nhìn người kia như dò xét lẫn nhau, chưa ai nói được một câu nào.
Mọi người thấy câu nói của Chu Mộng Châu là hoàn toàn có lý, vị tiền chấp chức vị Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm thất tích. Tuy rằng hậu nhân không được quyền kế nhiệm chấp chưởng, nhưng thử hỏi trong thời gian chưa chọn được người kế nhiệm thì ai nhường cho ai chấp chưởng "Bích Long Kiếm Lệnh" và chức vị Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm?
Cuối cùng thì Liễu Nguyên Sư Thái cũng lên tiếng đề nghị:
- Chuyện đã thế này, chúng ta tạm thời để kiếm lệnh cho Chu thiếu hiệp chấp chưởng, thế nhưng hiện tại cần bàn nghị quyết định tổ chức một lần Thập niên luận kiếm, để chọn ra người tài tuyệt, người đó mới đích thực kế nhiệm chức Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm và có quyền giữ thanh "Bích Long Kiếm Lệnh". Không biết ý các vị thế nào?
Đây đó trong quần hùng đã thấy nhiều lời xầm xì bàn tán, nhưng liền thấy Phó bảo chủ Quy Hồn Bảo là Khang Điền lên tiếng:
- Ngũ kiếm phái xưa nay vẫn được xưng là danh môn kiếm phái uy tín hơn người, tại hạ nhận thấy tốt nhất chọn ra một tiểu ban tổ chức đại hội “Thập niên luận kiếm”, vì chính tiểu ban này có quyền giữ thanh "Bích Long Kiếm Lệnh" cho đến khi đại hội thành công, chọn ra được người kế nhậm chấp chưởng Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm.
Hư Không đạo nhân liền lên tiếng họa theo:
- Đúng! Đúng! Lão đạo đồng ý với ý kiến của Phó bảo chủ!
Liễu Nguyên Sư Thái và cả Phiêu Phong đạo trưởng đưa mắt nhìn Chu Mộng Châu vẻ dè dặt như dò hỏi.
Chu Mộng Châu nhận thấy chuyện ngày hôm nay đa phần là có sắp đặt, mà chủ yếu là do một tay Quy Hồn Bảo chủ. Bên trong còn có người nào nữa thì không biết được.
Chuyện liên quan đến toàn thể võ lâm thế nào thì chưa nói, nhưng bản thân chàng thì chuyện chẳng những vừa liên quan đến huyết án của phụ thân mà còn liên quan hệ trọng đến ân sư, cho nên chàng không thể xử sự sơ xuất được. Khi ấy sau một hồi ngẫm nghĩ, chàng nói:
- Nếu quý vị hôm nay tín nhiệm một cao nhân nào đủ tư cách để giữ thanh "Bích Long Kiếm Lệnh" thì tại hạ tất sẽ hai tay dâng trao cho vị ấy. Thế nhưng tại hạ cũng cần có một điều kiện ...
Nói đến đó chàng cố dừng lại, đưa mắt quét nhìn toàn trường, hẳn là hôm nay chàng đơn thân độc mã phó hội quần hùng, không thể không tính toán kỹ lưỡng.
Liền thấy Hư Không đạo nhân lên tiếng:
- Điều kiện gì?
Chu Mộng Châu đanh giọng khẳng khái nói:
- Nội trong ba mươi chiêu, người đó phải thắng tại hạ!
Một câu này buông ra khiến toàn trường vừa chấn động vừa phẫn nộ, rõ ràng câu nói đầy tự tin và ngông cuồng khiến quần hùng không khỏi giật mình. Bởi vì ít nhiều thì ai cũng đã biết những chuyện thời gian vừa qua Chu Mộng Châu đã gây ra trên võ lâm. Nhưng đồng thời phẫn nộ vì câu nói đầy cuồng ngạo, tự nhiên hàm ý thách đấu với người được coi là cao thủ nhất ở đây rồi vậy!
Đừng nói gì đến những người không có hảo cảm với chàng, mà ngay cả những người đầy thiện ý như Liễu Nguyên Sư Thái và Phiêu Phong đạo trưởng, nghe một câu này cũng giật mình kinh ngạc.
Bọn họ thật không ngờ Chu Mộng Châu lại cuồng ngạo như vậy, nhưng bản thân chàng đã tự tuyên bố như vậy thì người khác còn có thể nói được điều gì? Khi ấy chỉ thấy không khí trầm lắng xuống, mỗi người đeo đuổi theo một dòng suy nghĩ riêng của mình.
Phó bảo chủ Khang Điền lóe nhanh trong đầu một suy nghĩ, chớp lấy cơ hội nói ngay:
- Ý kiến của Chu thiếu hiệp quả rất tuyệt, chúng ta lẽ nào không thành toàn cho một nhân vật trẻ tuổi hậu khởi?
Ngay lúc gã vừa nói xong, thì một người cao lớn, râu ria xồm xoàm vụt đứng lên, chỉ tay vào Chu Mộng Châu nói giọng cộc cằn:
- Tiểu tử ngông cuồng, cho nó biết lợi hại của các bậc tiền bối!
- Đúng! Đúng!
Tiếp đó liền có nhiều tiếng hò reo, hiển nhiên trong số họ đa phần là hùa theo hoặc là đơn giản chỉ muốn tận mắt chứng kiến một cuộc long tranh hổ đấu mà thôi.
Vô hình trung ai nấy đều quên mất vai trò của Quy Hồn Bảo chủ ngày hôm nay là mời đến dự cuộc tỷ đấu ấn chứng võ công.
Tuy vậy, nhưng giờ đây ai là người có thể đứng ra tỷ đấu với Chu Mộng Châu?
Những người thân phận không nhỏ tự nhiên nửa muốn ra mặt, nửa không muốn, vì rằng nếu đấu thắng thì có chút vinh dự, nhưng nếu thua một gã hậu sinh vô danh vô phận, há không bẽ mặt xấu danh lắm sao?
Chỉ nghĩ đến đó là có nhiều người do dự không quyết.
Chẳng biết lúc ấy Phiêu Phong đạo trưởng bàn gì với Hư Không đạo nhân và Thái Bạch chân nhân rồi quay sang nhìn Quy Hồn Bảo chủ, nói:
- Thật ra thì chuyện hôm nay tạm giữ thanh "Bích Long Kiếm Lệnh" không là quan trọng, thế nhưng cần nhất phải là uy tín, đúng lần đại hội tới đây mà chúng ta tổ chức phải có mặt và giữ thanh kiếm lệnh không thất lạc là được. Theo ý bần đạo thì lần này, Quy Hồn Bảo chủ đã có cuộc tỷ thí ấn chứng võ công với Chu thiếu hiệp, không bằng cứ để Bảo chủ ra mặt tỷ đấu với Chu thiếu hiệp, nếu thiếu hiệp hạnh vận thắng được Bảo chủ thì quyền giữ kiếm lệnh vẫn thuộc về Chu thiếu hiệp. Không biết chư vị bằng hữu nghĩ vậy có đúng không?
Một giải pháp rất hay khiến mọi người đồng tình, nhưng Quy Hồn Bảo chủ thì bất ngờ hơi lúng túng. Lão ta chẳng ngờ chuyện cuối cùng lại là đổ vào mình.
Khi ấy lão chẳng thể thoái từ, bèn nói:
- Ấn chứng võ công th

Tag:

Ác,Thủ,Tiểu,Tử

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Ác Thủ Tiểu Tử
[ 4221 ngày trước - Xem: ]
» Âm Dương Thần Chưởng
[ 4221 ngày trước - Xem: ]
» Giả Trang Cao Thủ Tại Dị Giới
[ 4221 ngày trước - Xem: ]
» Ảo Kiếm Linh Kỳ
[ 4339 ngày trước - Xem: ]
» Ân Thù Kiếm Lục
[ 4339 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 60